1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Người tình không đúng lúc - Chanh Nặc (10/10+hồi cuối) Hoàn

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 3: (1)

      Tinh! Tinh!

      Hai tiếng còi xe vang lên sau lưng Thẩm Uất Lam.

      Thẩm Uất Lam dừng lại. Vu Bồi Vũ dừng lại chiếc xe tải chở nguyên liệu nấu ăn bên cạnh , quay cửa kính xe xuống. chở đồ tới ChezVous, ngờ chưa tới nơi nhìn thấy Thẩm Uất Lam cách nhà hàng khoảng hai con hẻm.

      vai của vác cái thang nhôm nhìn như sắp đè chết rồi. muốn đâu?

      “Ông chủ Vu?” Giọng của Thẩm Uất Lam vừa ngạc nhiên vừa vui vẻ. Từ ngày chị Gia Lỵ dẫn tới chỗ ở mới, cho đến khi chuyển nhà, chưa từng gặp lại Vu Bồi Vũ ở ChezVous.

      ràng được sắp đặt nhiều ca làm việc, nhưng Vu Bồi Vũ cố tình chọn lúc ở trong tiệm mà tới. Vì thế, có lý do hợp lý nghi ngờ Vu Bồi Vũ vì muốn bàn chuyện tiền thuê nhà, nên mới cố gắng tránh né .

      muốn vác thang nhôm này đâu?” Vu Bồi Vũ nhíu mày hỏi. Hình như cái thang này ở trong tiệm, vậy là vác cái thang mà cả người đàn ông cao lớn cũng cảm thấy nặng hết hai con hẻm rồi?

      “Trong nhà có bóng đèn bị cháy rồi, tôi muốn mượn cái thang trong tiệm về để thay, xong rồi trả mang trả lại cho tiệm. Tôi xin phép quản lý Trần rồi.” Thẩm Uất Lam nghĩ nghĩ, bây giờ là ban ngày, lo lắng Vu Bồi Vũ cho rằng trốn ra ngoài trong giờ làm việc, nên thêm câu: “Hôm nay tôi làm ca sớm, tan sở rồi. Còn nữa, ông chủ Vu, cám ơn cho tôi chỗ ở, tiền thuê nhà kia…”

      “Từ từ chuyện thuê nhà. Trước tiên đưa cái thang lại đây, tôi mang hàng hóa đến ChezVous xong giúp mang .” Vu Bồi Vũ xác nhận có xe ở phía sau trong con hẻm đường chiều này mở cửa xe bước xuống. Trong lúc Thẩm Uất Lam còn chưa kịp phản ứng nhận lấy cái thang nhôm từ tay của .

      Liên Gia Lỵ có cho biết, Thẩm Uất Lam chuyển đến chỗ cho thuê. Nơi đó cách nhà hàng bao xa, cũng tiện đường, ít nhất cũng có thể giúp khiêng cái thang này đoạn đường.

      “Hả? cần đâu, ông…” Thẩm Uất Lam trơ mắt nhìn cái thang nhôm trong tay bị lấy .

      có muốn lên xe chung ?” Vu Bồi Vũ buộc chắc cái thang rồi xoay người hỏi . lo rằng Thẩm Uất Lam có lòng phòng bị , muốn ngồi cùng xe với .

      “Ách! À! Tôi…” Thẩm Uất Lam còn chưa kịp trả lời đột nhiên phía sau truyền đến tiếng còi xe thúc giục dồn dập, cắt ngang suy nghĩ của . Đó là những chiếc xe mới quẹo vào ngỏ hẻm, đợi Vu Bồi Vũ lái xe .

      Vu Bồi Vũ nhanh chóng ngồi vào vị trí tài xế, mở cửa phía bên kia cho Thẩm Uất Lam.

      “Lên xe trước rồi mới .”

      “… Được, tốt.” Tinh! Tinh! Vài tiếng kèn xe kiên nhẫn ở phía sau lại vang lên, khiến Thẩm Uất Lam lật đật leo lên xe.

      “Thắt dây an toàn lại.” Vu Bồi Vũ vừa dặn dò, vừa đánh tay lái, lái xe rời khỏi hẻm .

      Vì sao so với động tác của Vu Bồi Vũ, đầu óc của phản ứng luôn chậm chập vậy cà? Lần sau, phản ứng của nhất định phải gọn gàng lanh lẹ chút.

      Thẩm Uất Lam thầm hạ quyết tâm, cài dây an toàn chặt. Liếc mắt nhìn gò má tuấn của Vu Bồi Vũ lúc lái xe, đột nhiên cảm thấy cổ họng được tự nhiên. nhớ tới nhìn chằm chằm danh thiếp của mấy đêm liền, gò má dường như nóng lên.

      “Tới tiệm trước, tôi mang hàng hóa xuống xong giúp mang cái thang về.”

      “… Dạ.” Thẩm Uất Lam biết kích động chuyện gì mà rũ hai mắt xuống.

      Vu Bồi Vũ liếc mắt nhìn bộ dạng kỳ lạ của Thẩm Uất Lam, đoán chừng có thể cảm thấy ở cùng gian bịt kín với ông chủ quen lạ này quả lúng túng. Trong thời gian ngắn, cũng biết cái gì để khiến khí được tốt hơn lên. Hay là để tránh càng càng sai, tốt hơn hết là nên giữ im lặng?

      Cũng may chút là tới, chiêu bài của ChezVous ra ngay trước mắt.

      “Tôi xuống xe trước, ngồi xe đợi…” Vu Bồi Vũ còn chưa xong, Thẩm Uất Lam mở cửa xe ra, leo xuống, cuộn tay áo lên, mặt mày rạng rỡ :

      “Ông chủ, cám ơn chở tôi! Cám ơn giúp tôi mang cái thang ! Cám ơn cho chỗ tôi ở! Tôi giúp mang hàng xuống! Toàn bộ hàng ở phía sau cũng phải mang xuống sao?” Thẩm Uất Lam hùng hổ xong, chạy ra phía sau xe chuẩn bị mang hàng xuống.

      Vu Bồi Vũ nhìn bộ dáng oanh liệt như muốn mở cửa cướp cơm gạo của , cổ họng khỏi bật ra tràng tiếng cười.

      Người con khi tiếp nhận lòng tốt của người khác mà cảm thấy chột dạ, rồi liều mình muốn đền đáp đối phương là thú vị.

      Đối với chuyện giúp đỡ được , có cảm giác rất thành tựu, rất thỏa mãn. Nếu có thể, nhịn nữa mà giúp nhiều hơn chút.

      *****

      "Ông chủ, đưa tôi đến đây là được rồi!" Thẩm Uất Lam dừng lại ở phía trước, quay mặt lại với Vu Bồi Vũ.

      Mới vừa rồi, sau khi mang hết hàng hóa vào ChezVous, mặc dù cảm thấy có chút lúng túng, nhưng biết từ chối bằng cách nào, cho nên cứ để Vu Bồi Vũ chở và cái tháng nhôm đại gian đại ác kia về nhà.

      Huống chi, còn phải chuyện tiền mướn phòng với Vu Bồi Vũ. Dường như bàn bạc chuyện này ngay tại nhà hàng có vẻ tốt lắm. Lỡ người khác hiểu lầm quan hệ giữa và ông chủ sao? Còn có khả năng hại Vu Bồi Vũ khó xử nữa chứ? Càng kinh khủng hơn, có thể có người khác quan tâm mà hỏi đến trình trạng gia đình của ? Đó là việc muốn phải đối mặt nhất.

      cần mang giúp vào nhà cho sao?” Vu Bôi Vũ hơi nhíu mày.

      ra, muốn hỏi Thẩm Uất Lam, bóng đèn nào cháy, có thể giúp đổi bóng. Dù sao trước kia, cũng từng ở trong căn nhà này, mà sở dĩ sơ ý để cái thang ở ban công bởi vì đủ cao để có thể thay bất kỳ bóng đèn nào ở trong nhà.

      Nhưng nhìn thấy vẻ mặt nơm nớp lo sợ của Thẩm Uất Lam, gần như rất sợ phải ở chung chỗ với , khiến thốt lên được chữ nào.

      Nhìn kìa! phải bản mặt này giống như cự tuyệt, muốn cho vào nhà hay sao?

      cần. Tôi yếu ớt như vậy. mình tôi cũng có thể khiêng nó hết hai con hẻm rồi.” Thẩm Uất Lam cười với Vu Bồi Vũ: “Ông chủ, ở đây đợi tôi chút nghen, tôi đem cái thang vào trước , chờ tôi nhé! Tôi muốn bàn chuyện tiền nhà với , phải chờ tôi, được chuồn êm đó!”

      Thẩm Uất Lam mở cửa chính ra, vác thang nhôm, biến mất như làn khói.

      Vu Bồi Vũ nhìn bóng lưng của rồi bật cười lần nữa. muốn bàn chuyện tiền nhà với ngay giữa cầu thang cũng muốn mời vào nhà uống chén nước?

      Có lẽ… từng gặp phải chuyện rất đáng sợ, sợ đến nổi ở cùng chung chỗ với đàn ông là kìm chế được mà run sợ? Nghĩ đến đây, đột nhiên nụ cười môi của Vu Bồi Vũ biến mất, thay vào đó mà đôi lông mày nhíu chặt.

      Chỉ là mới gặp qua vài lần mà có thể khiến trong vài giây ngắn ngủi, buồn vui lẫn lộn. đúng phải là chuyện dễ dàng…

      Bịch! Bên trong nhà truyền ra tiếng va chạm mạnh mẽ. Vu Bồi Vũ kịp suy nghĩ, xông vào nhà.

      “Có sao ?” mới vào cửa, nhìn thấy Thẩm Uất Lam ngã ngồi mặt đất, thang nhôm nằm ngang bên cạnh .

      "Có sao hay ?" mới vào cửa, liền nhìn thấy Thẩm Uất Lam ngã ngồi mặt đất, mà nhôm thê để ngang bên cạnh nàng.

      Quả nhiên là cậy mạnh, bé này là quá tự trọng.

      sao, tôi sao hết.”

      Vu Bồi Vũ xác nhận cái thang đè lên , đưa tay muốn đỡ đứng lên, nhưng Thẩm Uất Lam hất tay ra trước.

      xin lỗi, tôi cố ý…” Thẩm Uất Lam cảm thấy mình lên giải thích chút vì hất tay Vu Bồi Vũ ra.

      biết làm vậy là lễ phép. cũng cố ý muốn cự tuyệt giúp đỡ của . Nhưng từ sau khi bị Thẩm Trọng Kiệt dọa cho tới sợ trong ngõ hẻm kia, liền có di chứng này… phản ứng quá độ rồi.

      sao. Đột nhiên chạy vào nhà là lỗi của tôi, đừng để ý!” kinh hoàng luống cuống khó có thể che giấu được trong đôi mắt của Uất Lam khiến bị dày vò, đành lòng. Nhưng nếu được vào rồi, có thể tiện tay giúp luôn. “Bóng đèn bị cháy rồi, tôi giúp thay bóng đèn có được ? Hay là muốn tôi rời khỏi đây ngay lập tức?”

      Thẩm Uất Lam nhìn vào mắt Vu Bồi Vũ, đột nhiên cảm thấy, nếu lúc này lại từ chối, hình như có hơi quá đáng.

      đứng lên, chỉ chỉ trần nhà cách đó vài bước. “Là bóng đèn đó… Cám ơn ông chủ.”

      Vu Bồi Vũ đến dưới bóng đèn, chỉ chỉ lên , hỏi: “Có phải cái này ?”

      “Dạ.” Thẩm Uất Lam gật đầu.

      Vu Bồi Vũ tiện tay kéo ghế dựa, đứng lên, lấy bóng đèn xuống cách dễ dàng. Lúc tính mở miệng hỏi Thẩm Uất Lam bóng đèn mới ở đâu, Thẩm Uất Lam lấy, bóng đèn cũ trong tay của rồi đưa cho cái mới.

      “Ông chủ, đây nè. Cám ơn! Có ở đây tốt, cần dùng thang.” Thẩm Uất Lam mỉm cười với , tình ý .

      bé này lanh lợi, tay chân lại gọn gàng, khó trách Liên Gia Lỵ và những sư phụ trong phòng bếp đều thích. l€quɣ₯©ɳ Vu Bồi Vũ nhìn bóng đèn trong tay, rồi lại nhìn Thẩm Uất Lam, môi lên nụ cười nhàn nhạt.

      “Được rồi.” Vu Bồi Vũ bật công tắc đèn lên, sau khi xác định đèn sáng, xoay người mang thang nhôm ra ngoài ban công. “Cái thang này để lại đây cho , cần trả lại cho nhà hàng, để lần sau khỏi phải chuyển tới chuyển lui.”

      Thẩm Uất Lam nhìn Vu Bồi Vũ, mấp máy môi như định cái gì đó bị Vu Bồi Vũ cắt ngang.

      “Chỉ là cái thang thôi, đừng cám ơn. Trong kho hàng còn có rất nhiều thang, sắt, gỗ, nhôm, cái nào cũng có. Tôi tiện tay mua thêm cái nữa cho ChezVous là xong chuyện.” Vu Bồi Vũ khẽ cười .

      Lời muốn bị người ta đoán được ngay lập tức, đột nhiên Thẩm Uất Lam biết nên cái gì mới đúng đây. đến bên cạnh bình nước, rót cho Vu Bồi Vũ ly nước, đặt lên bàn.

      “Ông chủ, uống nước .” Thẩm Uất Lam kéo ghế ra cho ngồi, vẻ mặt có chút thẹn thùng: “ xin lỗi, tôi có trà, cũng có cà phê, có đồ tốt để mời .”

      Dù sao Vu Bồi Vũ cũng vào nhà, bây giờ mà đuổi ra ngoài hành lang để chuyện tiền thuê nhà mới là kỳ lạ đó. bằng ngồi ở đây bàn chuyện làm sao trả lại tiền nhà cho rồi,Thẩm Uất Lam nghĩ thầm như vậy.

      Hết ‘cám ơn’, rồi đổi thành ‘ xin lỗi’? giờ, nguyện ý giữ lại, tiến triển nhảy vọt!

      sao, tôi thích uống nước.” Vu Bồi Vũ kéo ghế của ra, ngồi xuống. Trong nháy mắt, ánh mắt của bị tờ báo bàn thu hút với phần bố cáo tìm việc được đánh dấu bởi mực viết màu hồng.

      Thẩm Uất Lam hối ha hối hả giựt lại tờ báo, chột dạ giấu ở sau lưng.

      Con ngươi đen sâu thăm thẫm của Vu Bồi Vũ híp lại, vẻ mặt thể tin tưởng được nhìn chằm chằm Thẩm Uất Lam.

      chỉ nhìn thấy vài chữ quan trọng. Chính là công việc khác gì với làm việc tại nhà, lương tháng hơn mười vạn, nhìn cái cũng biết chỉ là lừa đảo.

      Đoán được Vu Bồi Vũ nhìn thấy, mặt Thẩm Uất Lam lúc xanh lúc trắng. Bàn tay ở sau lưng xào xáo tờ báo, mơ hồ phát ra tiếng vang sột soạt.

      “Đều là gạt người.” Vu Bồi Vũ cầm lấy ly nước bàn, uống hớp, kết luận cách ung dung thong thả nhưng lại như đinh đóng cột. cảm thấy Thẩm Uất Lam ngốc tới nổi tin những loại quảng cáo người như thế này, nhưng vì sao làm dấu hiệu ở phía ?

      “Tôi, tôi biết, chỉ là tôi…” Chỉ là cái gì? Chính là cần tiền… cho nên ấp ủ trong lòng, có lẽ có thể tạm thời thử lần, thử xem tính chất công việc như thế nào. Thẩm Uất Lam cụp mắt xuống.

      nên tập trung tư tưởng vào may mắn. Những nơi phỏng vấn kia phải là chỗ đơn giản, làm sao biết được mình phải đối diện với dạng người gì?” Vu Bồi Vũ đến trước mặt Thẩm Uất Lam như đứa trẻ làm sai điều gì, hơi cúi người, nhìn thẳng vào mắt của .

      Thẩm Uất Lam mấp máy đôi môi, tầm mắt ngưng tụ hướng về . Những điều Vu Bồi Vũ điều biết, chính là… nhất thời, nhất thời bị ma quỷ ám ảnh thôi.

      “Uất Lam, có phải muốn bàn chuyện tiền nhà với tôi ? bằng chúng ta tiện thể cùng nhau thảo luận chút, rốt cuộc thiếu bao nhiêu tiền, vì sao thiếu, để chúng ta có thể cùng nhau nghĩ ra biện pháp? Có được ?”

      chân thành trong mắt Vu Bồi Vũ khiến Thẩm Uất Lam thể dời mắt , cũng như biết làm sao mở miệng.
      Last edited by a moderator: 29/12/15

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 3: (2)

      Vu Bồi Vũ nhìn vẻ mặt khó xử của , khẽ thở dài. Được rồi, bộ dạng giống như thế này tốt lắm rồi.

      "Người đàn ông tập kích ngày đó còn xuất nữa ?" Vu Bồi Vũ hỏi.

      Thẩm Uất Lam lắc đầu.

      " ta là ai?"

      Thẩm Uất Lam ngừng lại, im lặng hồi lâu, sau đó nhìn vào ánh mắt như chứa đựng tất cả dịu dàng và nhẫn nại thế giới này của Vu Bồi Vũ, đột nhiên cảm thấy bức tường thành trong lòng từ từ tan rã.

      Có phải đề phòng quá mức đối với Vu Bồi Vũ hay ? Phòng bị tới mức hợp tình hợp lý? là ông chủ của , cho nhà để ở, hơn nữa còn lo lắng cho an nguy của

      nuốt ực ngụm nước miếng, cái áo giáp chống đỡ lâu ngày bị cởi bỏ, chậm rãi mở miệng : ". . . ta là họ của tôi."

      " họ?!" Vu Bồi Vũ cố gắng hết sức đè nén trái tim kích động muốn đánh người xuống.

      Nếu để gặp lại ta lần nữa, nhất định nghĩ ra mọi cách để mang ta đến cục cảnh sát, để cho ta ăn cơm trong tù, suốt đời cũng ra ngoài được. Cái loại người bại hoại này ngay cả em họ mình cũng buông tha?

      “Cha mẹ đâu? Bọn biết họ làm chuyện này đối với sao? cho bọn họ biết ?”

      Thẩm Uất Lam lắc đầu, im lặng chút, sau đó khổ sở thốt ra được câu từ trong cổ họng khô khốc: “Bọn họ qua đời…” Thẩm Uất Lam cụp mắt xuống, cố gắng lấy hết dũng khí, ngước mắt lên nhìn Vu Bồi Vũ, giải thích thêm: “Ý tôi là cha mẹ tôi qua đời.”

      Vu Bồi Vũ sửng sờ. còn như thế, chắc cha mẹ cũng lớn tuổi, làm người ta tội nghiệp…

      “Tôi xin lỗi!” Vu Bồi Vũ .

      Thẩm Uất Lam lắc đầu, muốn đừng để ý.

      “Sau khi cha mẹ tôi qua đời, tôi ở lại nhà bác Hai…” ra được câu đầu tiên, mấy câu sau hình như khó khăn lắm. Đột nhiên Thẩm Uất Lam cảm thấy, kể cho Vu Bồi Vũ biết cũng phải là chuyện xấu gì. nghĩ như vậy phải hi vọng Vu Bồi Vũ có thể giúp đỡ gì, mà chỉ vì quan tâm .

      Tự nhiên, Vu Bồi Vũ lại bóp bóp bả vai cứng ngắc của , ấn ngồi xuống chiếc ghế mà mới vừa ngồi xuống. Lần này đổi lại, mà rót ly nước, ngồi xuống đối diện với .

      “Lúc còn sống, cha mẹ tôi có thiếu khoản tiền…” Thẩm Uất Lam cầm ly nước, cuối cùng được tự nhiên, liếc nhìn ánh mắt mờ ảo vừa thản nhiên vừa quan tâm của Vu Bồi Vũ.

      Trong khoảnh khắc đó, loại ảo giác, ánh mắt của Vu Bồi Vũ chứa đựng tất cả những nhẫn nại cũng như hoàn mỹ có thể rửa sạch bất cứ cái gì. Tại sao có thể quan tâm tới người cách thuần khiết như thế? Khiến thể nào rủ rỉ kể hết chuyện cá nhân trước kia, chút che giấu.

      Mà Vu Bồi Vũ chỉ chống cằm, ngồi đối diện, lẳng lặng nghe .

      Thẩm Uất Lam gần như nín thở, tập trung suy nghĩ, chờ đợi phản ứng của Vu Bồi Vũ.

      xong, chắc cái gì chứ hả? Có phải cảm thấy thiếu nhiều tiền như vậy, nên cậy mạnh rời khỏi nhà bác Hai? Hay là có phải … có chút xem thường ? diꜵɳðàɳl€quɣđϕn Có cảm thấy là đóa hoa nhoi trong căn phòng ấm, khi cuộc sống xảy ra biến cố lớn thể nào chống đỡ nổi? Thẩm Uất Lam khỏi suy nghĩ lung tung.

      “Bao nhiêu tiền?” Vu Bồi Vũ trầm ngâm nửa ngày mới bật ra câu như vậy.

      Sau khi Thẩm Uất Lam ngớ người ra, đôi mắt hơi cụp xuống, ấp úng ra con số nhiều cũng ít nhưng lại có thể đè chết nữ sinh đại học.

      “Còn học phí? Học phí có vấn đề hay ? chỉ còn học kỳ nữa là tốt nghiệp phải ?” Hình như Vu Bồi Vũ nhớ ra Liên Gia Lỵ từng qua là sinh viên năm thứ tư.

      “Học phí là tiền học cho vay.” Mặc dù thiếu chút nữa là đào ra ngàn đồng tiền chi phí học tập.

      OK, được, học phí cho học kỳ sau, tiền thuê nhà, cộng thêm tiền thiếu nợ của cha mẹ , so với dự đoán của ít hơn nhiều, vẫn còn nằm trong phạm vi năng lực của .

      Bỗng nhiên mặt của Vu Bồi Vũ lên nụ cười thở phào nhõm, sau đó nhíu mày giống như suy nghĩ gì đó, khiến Thẩm Uất Lam rối mù.

      “Ông chủ?” Tại sao cảm thấy nụ cười ngắn ngủi xuất mặt lại có ý nghĩa khác? Thẩm Uất Lam nghi ngờ lên tiếng.

      “Đợi chút, để tôi suy nghĩ.” Vu Bồi Vũ giơ ngón trỏ ra, ngăn cho tiếp, lấy giấy bút ở trong góc bàn ăn ra, cân nhắc suy nghĩ chút. Rốt cuộc, biểu tình mặt mới lộ ra vẻ thông suốt sáng tỏ, bộ dáng biến thành như trong lòng có dự tính.

      Muốn xuất ra số tiền kia cũng khó, chỉ suy nghĩ làm sao khiến Thẩm Uất Lam nguyện ý tiếp nhận phương pháp thoát ly khỏi khốn cảnh này. nghĩ, nếu như thế này, nhất định Thẩm Uất Lam đồng ý.

      Vu Bồi Vũ viết xuống đống dãy số, sắp xếp lại theo kiểu Thẩm Uất Lam có thể đọc được, đẩy tới trước mặt .

      "Đến đây ! Uất Lam, phải muốn chuyện thuê phòng với tôi sao?"

      "Hả?" Thẩm Uất Lam hiểu, nhìn tờ giấy kia, gật gật đầu, rồi lại nhìn Vu Bồi Vũ, nghi ngờ. nhìn ra những con số kia có nghĩa là gì.

      "Đây là cái gì?" hỏi.

      "Tiền thuê phòng cộng thêm tiền học phí. Còn đây là tiền nợ của cha mẹ , những con số này, mười năm."

      Trong mắt của Thẩm Uất Lam đầy dấu chấm hỏi.

      Vu Bồi Vũ nhìn , toét miệng cười, để lộ hàm răng tráng toát.

      "Uất Lam, tôi cho mượn số tiền kia, kỳ hạn trả tiền là mười năm. Trong vòng mười năm phải trả hết, làm có được ?

      "Trong mười năm này, thể nghỉ việc ở ChezVous, cũng được cho tôi biết làm thêm ở bên ngoài. Tôi cho thời gian hai năm phải lên chức quản đốc, trong thời gian hai năm này, cần thiết phải trả tiền.

      "Về phần hai năm sau, tiền lưởng quản đốc ở ChezVous ít nhất là năm vạn, hơn nữa mỗi quý đều có tiền thưởng. Mỗi tháng, ba phần tư tiền lương trả cho tôi, phần còn lại vẫn đủ cho sinh hoạt.

      "Cứ như vậy, hai năm đào tạo, tám năm nỗ lực trả tiền, tổng cộng mười năm. Trong mười năm này, đều là người của ChezVous, phải nghĩ cách trả hết tiền nợ tôi, hiểu ?"

      Lúc ấy, thậm chí Thẩm Uất Lam hỏi Vu Bồi Vũ câu, nếu ChezVous bị dẹp tiệm sao?

      Vu Bồi Vũ cái lên trán , ——

      "Vậy , ngoại trừ xóa bỏ món nợ này , tôi chỉ có thể cầu nguyện cho có năng lực hơn tôi, để tôi có thể mượn khoản mà ‘thua keo này ta bày keo khác’ thôi."

      Kết qua, chỉ câu đơn giản của , lại khiến cho Thẩm Uất Lam gạt lệ mỉm cười trong bộ dạng tuấn tươi cười của .

      Trong giây phút đó, Thẩm Uất Lam nhìn gương mặt khôi ngô của Vu Bồi Vũ, có cảm giác mình gặp được Thần.

      Vốn là trong lòng còn có chần chờ, nghĩ tới, vì sao Vu Bồi Vũ có thể yên tâm cho mượn số tiền lớn như vậy, lo sợ rằng chạy trốn? Sau này nghĩ lại, là người trưởng thành, chữ ký hiệp ước có hiệu lực. Hơn nữa, lại làm ngay trong nhà hàng của Vu Bồi Vũ, ở lại trong nhà của Vu Bồi Vũ. Có lẽ Vu Bồi Vũ yên tâm đối với .

      Vì thế, có lý do gì để từ chối điều kiện tốt mà Vu Bồi Vũ đưa ra như vậy. Đây cũng là trong lúc chìm nổi long đong, tóm được cơ hội sống còn, là sau khi sương mù trùng điệp, lộ ra ánh sáng mặt trời.

      Suy tính vài ngày sau, và Vu Bồi Vũ chính thức ký kết bản hợp đồng mượn tiền mười năm, trong đó có ghi trả tiền như thế nào.

      tại, hợp đồng mười năm tiền nợ vào năm thứ ba.

      Sau khi Thẩm Uất Lam tốt nghiệp đại học, từ nhân viên chính thức bình thường, mất khoảng gần năm để lên được chức quản đốc. Liên Gia Lỵ kết hôn cũng được lên chức trở thành quản lý của chi nhánh này.

      giờ, hai mươi lăm tuổi, dần dần bắt đầu có khả năng trả lại số tiền mà mượn của Vu Bồi Vũ. Dưới giúp đỡ kịp thời của Vu Bồi Vũ, theo con đường sai lầm, vững vàng mà yên ổn quỹ đạo thông thường với tiền lương hậu đãi.

      Thẩm Uất Lam hồi tưởng lại hình ảnh trẻ tuổi ngày xưa của mình, tiếng chuông điện ngoài cửa lớn vang lên, nụ cười chưa phai nhạt môi.

      " suy nghĩ gì? Cười vui vẻ đến như vậy?" Tám giờ tối, Vu Bồi Vũ mặc áo sơ mi hở cổ màu xanh nhạt, quần đồng phục màu ka-ki và giày thường, ung dung ưu nhàn đứng trước cửa lớn bên ngoài nhà của Thẩm Uất Lam, trong tay cầm túi xách giao cho .

      Thẩm Uất Lam còn cách nào khác là nhận lấy túi xách, nhìn trong túi có những gì, lấy đôi dép nam mới mua từ trong tủ giày ra, khom người đặt bên chân của Vu Bồi Vũ, ấn đường nhíu lại, : "Ông chủ, nhiều lần rồi, cần phải đem vật liệu nấu ăn còn dư lại ở phòng bếp mang cho em… "

      Phải như thế nào đây? Từ ba năm trước, khi Vu Bồi Vũ hiểu được hoàn cảnh của , rồi lập ra hợp đồng mười năm gì đó cho tới nay, liền chăm sóc chút nương tay.

      Đầu tiên, thỉnh thoảng đến nơi ở của tuần tra chút, xác nhận hành tung của bị tên họ háo sắc kia phát ; sau đó, có lần nghe người ta kể lại căn hộ gần đó bị trộm, để lại hai bộ quần áo ở chỗ của , muốn lúc phơi quần áo treo nó lên ban công, để cho tên trộm nào đó cho rằng nhà này có đàn ông ở; l€*quɣ*đƟɳ sau đó, có ngày kia, khi Vu Bồi Vũ phát tiết kiệm tiền điện tiện nước rồi tiết kiệm luôn cả tiền ăn uống, liền thầm đổi cách trả tiền điện nước thành chuyển tiền tự động, thậm chí cứ ba ngày hai bữa, để phòng bếp nhập nhiều nguyên liệu nấu ăn, rồi viện lý do dùng nhanh bị hư mất, đưa tới cho ; cuối cùng, có lần, chuyện Thẩm Uất Lam bị ngất xỉu trong nhà hàng bởi vì lượng đường quá thấp đến tai của , lại lo lắng nấu những đồ đưa cho , thường đến phòng bếp giúp xử lý đồ ăn, đợi ngoan ngoãn ăn xong rồi mới chịu bỏ .

      Tóm lại, quan tâm của Vu Bồi Vũ đối với là quá dư thừa. Hành vi cử chỉ bảo vệ quá mức thường khiến Thẩm Uất Lam cảm thấy giống như tình nhân bao dưỡng của , con của , mà phải là nhân viên của .

      "Hôm nay phải là vật liệu còn dư, mà là món sườn nướng khẩu vị mới." Vu Bồi Vũ cởi giày ra, mang vào đôi dép ở nhà mà Thẩm Uất Lam chuẩn bị riêng cho .

      cúi người nhìn đôi dép mới, rất đúng cỡ chân của , môi lên nụ cười hài lòng, từ từ vào nhà. biết tại sao càng ngày lại càng thích trong nhà của Thẩm Uất Lam có những vật dụng riêng của . Chuyện này khiến cảm giác an tâm thể thành lời.

      "Hả?" Vốn là muốn cất túi thức ăn vào trong tủ lạnh, đột nhiên Thẩm Uất Lam dừng lại động tác.

      "Hôm nay là ngày nghỉ của em, tôi đoán em còn chưa ăn gì hết, nên mang tới đây." Vu Bồi Vũ nhận lấy túi xách trong tay của , sải bước về phòng bếp, xoay người lại với : " ướp gia vị, cho vào lò nướng lúc là có thể ăn. Nếu như có gì rắc rối sau hai tháng có trong thực đơn. Ăn rất ngon, em nhất định thích."
      Last edited by a moderator: 29/12/15

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 4: (1)

      Thẩm Uất Lam nhìn bóng dáng của Vu Bồi Vũ cuộn lên tay áo, cẩn thận rửa sạch tay ở bồn rửa chén, bật lò nướng của lên, đặt sườn nướng vào trong lò mà trong lòng đột nhiên nảy sinh tình cảm ấm áp.

      thích Vu Bồi Vũ, rất thích, rất rất thích.

      thích nếp nhăn nhàn nhạt bên cạnh môi lúc cười, cũng như cặp mắt đen dài nheo lại thoát ra phong thái tự tin. thích lo lắng cho , thích đối xử với người làm thân thiết, càng thích những lúc nghiêm túc làm việc.

      kính trọng , thích , lệ thuộc vào . Có lẽ… cũng hi vọng nơi ?

      Có lúc, nhìn Vu Bồi Vũ, trong lòng lại xuất hi vọng đơn thuần giữa nam và nữ mà nên có. Khi bọn họ ở chung chỗ trái tim của xôn xao mờ ảo.

      Con người phải tham lam tới cở nào? Đối với người đàn ông giúp đỡ cách vô điều kiện như vậy mà lại mơ ước khát vọng tình của ?

      Cho dù chỗ dựa căn bản của phần tình cảm này là vì ân tình của Vu Bồi Vũ đối với , cũng nên đặt hi vọng lên những thứ thuộc về mình.

      Thân thế của long đong, là bé mồ coi thiếu nợ Vu Bồi Vũ khoản tiền lớn, trước khi trả hết nợ cho Vu Bồi Vũ, có tư cách chuyện tình cảm, lại càng có tư cách mong chờ tình của .

      Huống chi quên được, vì tính cách trời sinh nhiệt tình thương giúp đỡ người khác mà Vu Bồi Vũ mới ra tay giúp đỡ cách do dự, giống như lúc trước từng ra tay giúp đỡ Liên Gia Lỵ vậy. nên có ý tưởng an phận, níu chặt lấy như vậy.

      Thẩm Uất Lam chuẩn bị bày lên bàn hai phần chén dĩa và dao nĩa, sau đó ngẫm nghĩ chút rồi lại cất phần chén dĩa thứ hai… ϸlԐϸqʮýϸđônϸ Vu Bồi Vũ lo lắng chịu ăn cơm, muốn nấu cơm cho ăn thôi. hề tới chuẩn bị thêm phần nữa, ở lại ăn dùng cơm với .

      Vu Bồi Vũ tốt với đơn thuần, đơn thuần tới mức có chút ý tứ tình cảm nam nữ gì… Thẩm Uất Lam buồn bã thu hồi ánh mắt đa tình lưu luyến, lại có chút giằng co sau lưng Vu Bồi Vũ. vào phòng ngủ, cầm túi giấy dai ra, vỗ lên vai Vu Bồi Vũ.

      "Ông chủ, cái này cho ." Thẩm Uất Lam vật phẩm trong tay đưa cho .

      "Đây là cái gì?" Vu Bồi Vũ xoay người lại, vẫn như cũ, ánh mắt tràn đầy ý cười ấm áp

      “Cho mở ra xem .” Thẩm Uất Lam cười lại với .

      Vu Bồi Vũ buồn bực nhìn Thẩm Uất Lam, sau đó mở miệng túi giấy dai ra, nghiêng đầu nhìn vào trong, rồi đổ hết đồ vật bên trong ra gác bếp trống trơn dùng ở bên cạnh…

      Đó là sổ tiết kiệm, con dấu, còn có thẻ ATM của Thẩm Uất Lam.

      híp mắt lại cách nguy hiểm, nhướng mắt lên, nhìn Thẩm Uất Lam, chờ giải thích lý do vì sao lại đưa cho mấy thứ này.

      Mặc dù giữa và Thẩm Uất Lam, ngoài quan hệ ông chủ và nhân viên ra, còn có quan hệ chủ nợ và người vay. Nhưng chuyện đối tốt với phải bởi vì quan hệ tiền bạc này, càng phải bởi vì lý do lo sợ xù nợ bỏ trốn.

      cũng hi vọng lúc nào Thẩm Uất Lam cũng khắc ghi khoản tiền này ở trong lòng, càng hi vọng giao những đồ riêng tư như số tiết kiệm và con dấu cho .

      Thẩm Uất Lam thể thừa nhận, lúc Vu Bồi Vũ cố ý ra vẻ ta đây là ông chủ của nhà hàng nổi tiếng có khí thế của ông chủ. Hơn nữa, giống như bây giờ, bộ dạng híp mắt nhìn người, uy nghiêm khiến người ta lạnh mà run.

      Nhưng sợ . So với người khác, hiểu rất mềm lòng.

      “Em mới mở tài khoản tiết kiệm mới, về sau hàng tháng gởi tiền lương xài hết vào đây. Em nghĩ, nếu như gửi từ từ, chừng ngày nào đó em bị sét đánh, tiêu hết tiền mất tiêu. Hơn nữa, ông chủ à, cũng có lúc cần điều động tài chính, nhất định cần dùng đến.” Thẩm Uất Lam mỉm cười lễ phép, giọng khéo léo dịu dàng.

      “Muốn chuyện trả tiền lấy tiền mặt đưa cho tôi, hoặc là chuyển thẳng vào tài khoản của tôi, cần đưa mấy thứ này cho tôi.” Vu Bồi Vũ gom lại sổ tiết kiệm và con dấu của , bỏ lại trong túi giấy dai, trả lại cho .

      Thẩm Uất Lam lui về phía sau hai bước, hai tay đặt ở trước ngực, nhất định chịu cầm lấy, mở miệng oán trách Vu Bồi Vũ…

      “Ông chủ, nghĩ rằng tôi thích như vậy sao? Nếu phải mỗi lần muốn trả tiền cho , đều kiếm cớ chuồn , tôi cần gì phải mở tài khoản mới?” Chi nhánh nước tương AI muốn bỏ hàng, quản lý nhà hàng chi nhánh kia tìm , cái gì truyền thông muốn tới thăm dò… đủ loại lý do kỳ quái, toàn là đợi đến lúc muốn trả tiền mới xuất .

      ". . . . . ." Vu Bồi Vũ lúng túng sờ lỗ mũi cái. Trì hoãn được năm, rốt cuộc rồi cũng bị Thẩm Uất Lam phát .

      chỉ là lo lắng, lo lắng vì phải trả tiền mà nhịn ăn nhịn mặc. có lúc cần dùng mà ngay cả nửa xu cũng chịu lấy ra. trải qua đói khổ, biết có tiền khổ sở cở nào, đăc biệt là loại tính tình có khổ cũng than thở như Thẩm Uất Lam. Cuối cùng nhịn được đành phải chăm sóc nhiều hơn nữa.

      “Cầm lấy !” Thẩm Uất Lam ấn túi giấy dai lên ngực của : “ Bồi Vũ, đối với em rất tốt, em cảm kích, đó!”

      ". . . . . ." Vẻ mặt Vu Bồi Vũ trông rất phức tạp, nhìn Thẩm Uất Lam. Mỗi lần muốn ngăn cản được quan tâm tới nữa, luôn kêu Bồi Vũ” cách rất thân mật.
      như thằng bé bảy tuổi, theo đuổi Thẩm Uất Lam trưởng thành, thông thạo hết những kỹ xảo làm nũng, biết làm thế nào khiến thể từ chối.

      Thôi! đầu hàng!

      “Ít nhất cầm lại cái này !” Vu Bồi Vũ lấy thẻ ATM ra, nửa bắt buộc nhét vào tay của . “Tôi giữ sổ tiết kiệm và con dấu, em giữ thẻ ATM, lúc cần tiền có thể rút.”

      “Em…” Thẩm Uất Lam muốn từ chối lò nướng bên cạnh ‘đinh’ tiếng.

      “Được rồi, cứ quyết định vậy , đừng ở đây vướng tay vướng chân, ra ngoài ngồi chờ ăn.” Vu Bồi Vũ đeo bao tay cách nhiệt vào, kéo tay cầm cửa của lò nướng ra, khoát tay đuổi vào phòng ăn.

      Thẩm Uất Lam cầm thẻ ATM, cảm giác dở khóc dở cười.

      Có lẽ là con nợ muốn trả nợ nhất khắp thế gian này, mà Vu Bồi Vũ là chủ nợ muốn thu nợ nhất. Vu Bồi Vũ cho vay tiền rất hào phòng, trả tiền mà còn phải năn nỉ…

      “Tôi về đây. Em ăn xong nghỉ ngơi sớm. Đừng thức quá trễ.” Vu Bồi Vũ mang thức ăn đến trước mặt , nhướng mắt với .

      “Em biết rồi, cám ơn! cũng thế. Ông chủ, nghỉ ngơi sớm, ngủ ngon!” Quả nhiên, lần nào bỏ cũng vội vàng như thế. Ngay cả cơ hội muốn chuẩn bị thêm phần chén dĩa cho cũng có…

      Thẩm Uất Lam đứng dậy, muốn tiễn Vu Bồi Vũ ra cửa bị ngăn lại.

      “Tôi tự là được rồi. Đây là nhà của tôi, lẽ tôi biết đường sao? Em ăn trước , để nguội ăn ngon. Hẹn gặp lại.” Vu Bồi Vũ cười , xoay người về phía cửa trước.

      Bồi Vũ?” Đột nhiên Thẩm Uất Lam đứng dậy, động tác bất thình lình khiến chân ghế cà lên sàn nhà đá cẩm thạch, phát ra thanh sắc bén.

      “Sao thế?” Vu Bồi Vũ hoang mang quay đầu nhìn .

      Thẩm Uất Lam và bốn mắt nhìn nhau hồi lâu, ngập ngừng nửa chừng, rốt cuộc mới từ từ mở miệng: “ có gì, chỉ là muốn hỏi chút, ngày mai liên hoan nhân viên có tới ?”

      ra cũng biết mình gọi Vu Bồi Vũ lại để làm gì? Có lẽ đơn giản là muốn bỏ ?

      “Đương nhiên. Tôi đến, nhưng trễ chút.” Vu Bồi Vũ nhìn chằm chằm rũ mắt xuống, trong lúc chợt cảm thấy buồn cười. gọi lại chỉ vì muốn hỏi có tham dự liên hoan nhân viên ngày mai à?

      “Đương nhiên tôi tới. Đó là liên hoan do tôi tổ chức, vất vả lắm mới an bày được nửa ngày nghỉ cho tất cả chi nhánh, ông chủ tới ra thể thống gì?” L êQuɣĐ©Ω Vu Bồi Vũ dừng lại chút. “Hơn nữa, nhà hàng kia là tôi chọn, có trời mới biết tôi muốn tới đó để các loại rau hoang dã và tắm suối nóng. Ngày mai em cũng phải , có biết ? Nhà hàng rau dại núi, ăn hối hận đó!”

      Thẩm Uất Lam nghe vậy bật cười. Chủ nghĩa mỹ thực của Vu Bồi Vũ đúng là ngàn năm đổi, khó trách món ăn ở ChezVous luôn ngon như vậy.

      “Dạ. Ngày mai gặp, ông chủ!”

      “Ngày mai gặp.” Vu Bồi Vũ đóng cửa chính lại, hình như suy nghĩ điều đó, bước chân dừng lại, lấy sổ tiết kiệm Thẩm Uất Lam đưa cho ra, lật tới trang có chữ số mới nhất ——

      55 vạn.

      Chỉ mới năm, có thể tiết kiệm được 55 vạn? Tính tháng tiền lương 5 vạn đồng, chi phí sinh hoạt mỗi tháng của chưa tới vạn? Thêm vào tiền thưỡng mỗi quý, đều gởi vào đây.

      Bên trong sổ tiết kiệm còn có tờ giấy được gắp lại, đó là mật mã sổ tiết kiệm và thẻ ATM. Mật mã là ngày lập ra ước định năm đó…

      Dạy người làm sao thương đây? đây là vô dục vô cầu, thấy đủ mà biết tạ ơn… Theo như đà này, có lẽ cần tám năm có thể thanh toán hết nợ nần cho ?

      Vu Bồi Vũ nhìn cánh cửa kia, phảng phất mùi thơm của sườn nướng truyền đến từ sau tấm ván, môi ra ràng nụ cười vừa cưng chiều vừa bất đắc dĩ.

      Có đôi khi nhìn thấy gương mặt đỏ bừng và ánh mắt sáng chói của Thẩm Uất Lam, luồng xúc cảm muốn chạm tới ; muốn vén sợi tóc rơi xuống trán ; hay là muốn vuốt khẽ lên gương mặt ; hay là muốn cho vòng ôm ấm áp.

      biết phần tình cảm xáo động này là bắt nguồn tự thương hại đối với ? Đồng cảm? Hay là tình càng ngày càng gia tăng? ràng lắm, chỉ muốn chăm sóc , duy trì giới hạn chừng mực giữa ông chủ và nhân viên, giữa nam và nữ , kỳ vọng bất cứ điều gì khác, thế thôi!

      Chỉnh đốn lại tinh thần xáo trộn, trong mê cung của đêm dài, Vu Bồi Vũ cất bước, đạp lên ánh trăng rời .

      Đầu tháng Tư, khí hậu mùa xuân ấm áp dễ chịu, cây cối đâm chồi, hoa Đỗ Quyên Mãn Thành nở rộ.

      Hết giờ cơm trưa và trà chiều, ChezVous treo lên bản công bố nghỉ lễ hiếm có. nhóm nhân viên chậm rãi lái xe về hướng núi Dương Minh cách ChezVous xa. Trong nhà hàng suối nước nóng nào đó, năm hai lần, tất cả nhân viên của các chi nhánh tập hợp lại tiến hành liên hoan long trọng.

      Mười bàn tiệc trong phòng bao riêng, thừa dịp đồ ăn còn chưa mang lên, đồng nghiệp cùng nhau chào hỏi xã giao. Có người cầm vé tắm suối nước nóng, có người tắm xong, chờ dùng cơm trong phòng bao, có người tán gẫu, có người ăn chút đỉnh, bắt đầu uống rượu, cũng có người chọn bài hát, cầm micro ca hát sấn khấu.

      “Hát ! Hát !” Tiếng tranh cãi ầm ĩ vang lên khiến Thẩm Uất Lam uống chút rượu cảm thấy vui vẻ.

      hùa theo mọi người reo hò, vây quanh cặp đôi hợp ca bản tình ca, nghĩ rằng sau khi cặp này hợp ca xong đẩy ngọn lửa vui vẻ lan tràn đến người , nhét micro vào tay (*** ta chém…). bị cả đám đồng nghiệp đánh trống reo hò bắt lên đài hợp ca.

      Được thôi! Hợp ca hợp ca, làm gì sợ hợp ca. Nghe đối tượng hợp ca với vị đầu bếp có tình ý với .

      Thẩm Uất Lam tiếp nhận micro cách vui vẻ, lên sân khấu.

      Từ bên ngoài vào, Vu Bồi Vũ có thể nghe được tiếng ồn ào trong phòng và nhìn thấy cảnh tượng trước mắt ——

      Thẩm Uất Lam thay ra bộ đồng phục làm việc, hiếm khi thấy mặc áo đầm liền thân và giày cao gót. Mái tóc quăn dài xinh đẹp vẫn còn mang chút ẩm ướt của nước suối, mềm mại dính bên má. Gò má ửng hồng hơn so với thường ngày làm Vu Bồi Vũ suy đoán uống rượu. Mà cầm micro, bị vị đầu bếp họ Phương vừa mới nhận chức ba tháng trước kia cầm tay, vui vẻ đắm đuối đưa tình cùng hát tình ca.

      Trong mắt Vu Bồi Vũ lóe lên cảm xúc mất hứng mà ngay cả cũng phát .

      “Tôi bỏ lỡ cái gì rồi?” ngồi xuống bên cạnh Liên Gia Lỵ, hỏi. Đây là chỗ bàn của các vị nhân viên cao cấp, đương nhiên có chỗ của .

      “À! Ông chủ, hôm nay mặc âu phục?” Trước tiên, Liên Gia Lỵ trêu chọc Vu Bồi Vũ năm khó có được vài lần mặc âu phục chút, sau đó mới trả lời câu hỏi của . “ bỏ lỡ tiết mục nào cả, thức ăn còn chưa mang ra!”
      Last edited by a moderator: 29/12/15

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 4: (2)

      Vu Bồi Vũ nheo mắt lại, nhìn lên sân khấu cách u.

      “Đây là chuyện gì?” chỉ chỉ lên sân khấu, rồi lại chỉ chỉ tay của mình.

      Động tác chỉ trỏ ngắn ngủi này lại ràng biểu thị ý nghĩa của nó ——

      Ca hát ca hát, tại sao người đàn ông kia lại cầm tay Thẩm Uất Lam vậy?

      “Cái gì chuyện gì chứ? Là tìm bạn đời đấy!” Liên Gia Lỵ cười ha hả, đẩy đẩy khuỷu tay của Vu Bồi Vũ cau mày vì câu của .

      Tìm bạn đời? Xem ra Vu Bồi Vũ rất khó chịu.

      Liên Gia Lỵ cầm nắm hạt dưa bàn lên, bất đắc dĩ vỗ vỗ đầu vai của Vu Bồi Vũ.

      “Đừng lo lắng, nhân duyên của Uất Lam tốt lắm, biết ứng phó với loại tình huống này. ấy bao nhiêu tuổi rồi, đừng vì ấy mà buồn bực. nghĩ rằng là người giám hộ của ấy à? Chịu hết nổi…” Liên Gia Lỵ cầm phiếu tắm suối nóng đặt trước mặt Vu Bồi Vũ, đẩy đẩy . “Được rồi, đừng để mình mới ba mươi hai tuổi đầu mà như ông cụ đến thời kỳ mãn kinh vậy. Tiện thể thay luôn quần áo người ! có mang quần áo tới đây ? phải ghét nhất mặc âu phục à?”

      Vu Bồi Vũ nhìn nhìn vé tắm suối nóng, rồi lại nhìn lên sân khấu khiến thoải mái, đưa tay kéo lõng caravat làm khó thở, đẩy ghế ra, đứng dậy, lững thững về phía suối nước nóng.

      Càng muốn nhìn thấy càng dễ bắt gặp. Đại khái đây là định luật biết tên nào đó.

      Khi Bồi Vũ thay xong âu phục, ngâm xong suối nước nóng, ra từ phòng suối nóng riêng, chuẩn bị trở lại phòng bao dùng cơm nghe được giọng của Thẩm Uất Lam trong căn phòng nào đó hành lang yên tĩnh. Giọng du dương nhàng truyền đến từ phòng bao để trống, người sử dụng…

      “Cám ơn , nhưng giờ tôi chưa từng suy nghĩ đến chuyện này.”

      Bước chân của Vu Bồi Vũ hơi ngừng lại. Đây chính là giọng của Thẩm Uất Lam. ở bên phòng bao người làm gì? Lại chuyện với ai thế? Là vị đầu bếp mới vừa hợp ca với sao?

      nhịn được lòng hiếu kỳ thúc giục, Vu Bồi Vũ đến gần, nhìn vào khe cửa chưa bị khép lại hoàn toàn. Quả nhiên nhìn thấy Thẩm Uất Lam và vị đầu bếp họ Phương kia ở trong phòng bao, biết thảo luận chuyện gì.

      Vu Bồi Vũ nghe đầu bếp họ Phương quay lưng về phía cái gì, chỉ thấy vẻ mặt dường như có chút khó xử nhưng nặng nề quá mức của Thẩm Uất Lam.

      “Ừ, bây giờ tôi chỉ muốn chăm chỉ làm việc để kiếm tiền mà thôi. Chuyện tình cảm sau này mới tính… Dĩ nhiên, đương nhiên vẫn có thể làm bạn mà. Mọi người đều là đồng nghiệp tốt, bạn tốt thôi!” Thẩm Uất Lam nhàng , trong giọng còn có ý cười nhàn nhạt.

      Bộ dạng chuyện kiểu này đoán chừng phải là nam thổ lộ với nữ, bị nữ từ chối, phải ?

      Vu Bồi Vũ hiểu vì sao trong lòng lại có loại cảm giác như vừa trút được gánh nặng vậy! Nhưng hành vi nghe lén người khác chuyện là trái với nguyên tắc xử hàng ngày của . Trong lòng có chút cảm giác có tội, cất bước muốn bỏ . chưa được vài bước vị đầu bếp họ Phương kia đuổi theo kịp .

      “Ông chủ, đến rồi!” Đầu bếp họ Phương và Vu Bồi Vũ chuyện vài câu, lấy lý do tắm suối nóng rồi bỏ trước.

      Đầu bếp rồi, còn Thẩm Uất Lam đâu? Vu Bồi Vũ quay đầu nhìn quanh. Tại sao còn chưa ra? ₰lê₰qu ý₰Đ©ɳ₰ Có phải còn ở trong phòng bao ? xoay người quay trở lại, quả nhiên nhìn thấy Thẩm Uất Lam thả hồn mình trong phòng bao u ám, có ai, ngây ngốc ngồi im, biết là suy nghĩ cái gì.

      “Uất Lam?” đến trước mặt gọi .

      “Ông chủ?” Nhìn thấy bóng dáng của Vu Bồi Vũ đột nhiên xuất , giọng của Thẩm Uất Lam vừa mừng vừa sợ. Mới vừa rồi sân khấu ca hát, có nhìn thấy Vu Bồi Vũ mặc âu phục xuất . Chỉ là trong chớp mắt, người kia biến mất, tăm hơi.

      mặc âu phục đẹp, rất đẹp, khiến trật nhịp trật lời mấy câu…

      “Ở trong này mình làm gì vậy?” Vu Bồi Vũ hỏi. Đương nhiên biết mới vừa rồi phải ‘ người’ tới đây, nhưng cũng muốn ra chuyện này.

      “Lâu nay em mang giày cao gót thường xuyên, chân đau quá, muốn ngồi nghỉ chút thôi.” Thẩm Uất Lam cười thẹn thùng. bởi vì có thói quen mang giày cao gót nên chân rất đau, nhưng cũng đâu cần phải tìm phòng có ai để ngồi chứ?

      Chỉ là vì mới vừa chuyện với đầu bếp xong, ý thức được lần nữa, bản thân là người có tư cách chuyện tình cảm, cho nên trong lòng cảm thấy khó chịu, vì thế muốn ngồi lâu hơn chút thôi.

      Ngay cả còn cảm thấy mình dối hết sức vụng về. Cũng may là hình như Vu Bồi Vũ cảm thấy bộ dạng của rất quái lạ.

      "Tôi tìm chủ quán lấy khăn nóng, chườm nóng chút rất tốt.” Vu Bồi Vũ nhìn chằm chằm hai chân hình như thoải mái của , xoay người muốn rời .

      cần, ông chủ! Em ngồi lát, bóp vài cái là được rồi.” Thẩm Uất Lam bắt lấy cánh tay của Vu Bồi Vũ, cản lại. “ về phòng ăn trước , chắc đồ ăn cũng dọn lên.”

      “Tôi giúp em.” Vu Bồi Vũ kéo ghế tới bên cạnh , ngồi xuống.

      Cái gì? Vu Bồi Vũ ngồi xuống như vậy, có phải cũng nên ngồi xuống, cùng nhau xoa bóp chân, phối hợp những lời dối thuận miệng trước đó ?

      Bất đắc dĩ, Thẩm Uất Lam thể làm gì khác hơn là ngồi xuống, cởi giầy cao gót ra, làm như đau , xoa bóp bắp chân và lòng bàn chân. Nhưng vừa mới bóp cái mới phát chân rất đau! Giày cao gót phải là để người mang…

      biết Vu Bồi Vũ lấy đâu ra được cái ghế kê chân , khom người đặt trước chân Thẩm Uất Lam cau mày, ý bảo đưa chân ra. Thẩm Uất Lam ngoan ngoãn làm theo.

      “Mang quen lần sau đừng mang nữa.” Vu Bồi Vũ ngồi xổm trước mặt , ngẩng đầu dặn dò.

      “… Dạ.” Đột nhiên gò má của Thẩm Uất Lam nóng bừng lên, xấu hổ. Tủy rằng váy của thuộc thoại kín đáo, nhưng mà… người đàn ông mình ưa thích lại ngồi xổm trước mặt mình như thế này, chân trần trống rỗng, khiến khỏi thẹn thùng.

      “Đây là giày của Gia Lỵ?” Đôi giày bị tháo ra trông rất quen mắt, Vu Bồi Vũ suy nghĩ lâu, cuối cùng mới nhớ ra, hình như có thấy Liên Gia Lỵ mang mấy lần.

      “Dạ, chị Gia Lỵ chị ấy mang thai, phù chân mang vừa, nên cho em. Em với với chỉ em cần, nhưng mà…”

      cần nghĩ cũng biết, nhất định Gia Lỵ viện cớ, giống như viện cớ đưa đồ ăn cho .

      “Quần áo cũng vậy?” Vu Bồi Vũ nhìn quần áo có vẻ diêm dúa quá mức người , hỏi.

      Thẩm Uất Lam mặc quần áo của Liên Gia Lỵ phải khó coi. Áo đầm cổ thấp, liền thân đỏ chói, tôn lên thân hình tuyệt mỹ và làn da trắng như tuyết. Có lẽ chỉ thích phô trương sắc đẹp mỹ miều của mình trước mặt đàn ông khác.

      “… Dạ.” Thẩm Uất Lam có chút xấu hổ trả lời, động tác xoa bóp dừng lại. lẽ như vậy giống như keo kiệt, lại ham muốn đồ chùa sao? dám mua quần áo mới, tình nguyện mặc đồ, mang giày cũ của người khác…

      Vu Bồi Vũ nhìn vẻ mặt có chút rủi ro của , tầm mắt chuyển xuống bầu ngực bị động tác khom người xoa bóp chân của nàng đẩy lên cao vút. Rãnh giữa sâu hút của bầu ngực khiến lúng túng, dời tầm mắt xuống dưới. Kết quả, lại phải đối mặt với lòng bàn chân trần trụi thon dài của , buộc phải lập tức đừng dậy, như bị điện giật, quay mặt .

      Lâu nay vẫn biết xinh đẹp, vả lại còn lộng lẫy chín mùi. Nhưng chưa bao giờ có loại cảm giác như lúc này, cổ họng căng lên, tim đập rộn. quá bỉ ổi rồi, vào giờ phút này, nhìn thanh khiết điềm tĩnh, lại nghĩ đến việc nên nghĩ tới…

      “Em nên ở chung trong phòng bịt kín với người đàn ông nhàm chán.” Im lặng hồi, rốt cuộc Vu Bồi Vũ cũng thốt ra được câu.

      “Hả?” Thẩm Uất Lam hơi giật mình, ánh mắt hoang mang nhìn .

      Đàn ông nhàm chán? Vu Bồi Vũ ám chỉ ấy, hay là đầu bếp Phương vừa rồi? nhìn thấy và đầu bếp Phương ở trong phòng bao à? có nghe bọn họ cái gì ?

      Giống như mê muội, Vu Bồi Vũ nhìn thẳng vào mắt của , lại bất đắc dĩ thêm câu: “… cũng nên để đàn ông nhàm chán nắm tay em.”

      Lần này Thẩm Uất Lam khẳng định người Vu Bồi Vũ là ai.

      “Chỉ là ca hát, nắm chút xíu thôi. Em có tìm cơ hội kéo ra mà.” mang lại giày cao gót, đến trước mặt Vu Bồi Vũ, giọng điệu trịnh trọng, chậm rãi ngước nhìn tâm tư trong mắt , má lún đồng tiền nở nộ tươi cười.

      ta cái gì với em trong này?” Sau khi câu hỏi từ miệng thoát ra, Vu Bồi Vũ mới phát ra mình để ý, vì thế câu hỏi khác ràng biết được đáp án mà vẫn bị lên tiếng hỏi.

      gì cả. có gì quan trọng.” Thẩm Uất Lam lắc đầu, môi lên nụ cười ngọt ngào.

      ngốc quá phải ? Chỉ cần Vu Bồi Vũ quan tâm như vậy, liền cảm giác rất hạnh phúc. thể cùng đương, cũng phải là chuyện quan trọng gì.

      “Quay lại thôi, tôi đói bụng rồi.” Thây muốn thêm, Vu Bồi Vũ liền xoay người, về hướng cửa phòng bao, đột nhiên cảm thấy bản thân là ngu xuẩn hỏi vấn đề này.

      nghĩ là người giám hộ của à? chịu nổi…

      Đột nhiên lời của Liên Gia Lỵ nhảy vào đầu , nhắc nhở lần nữa, bản thân nhàm chán đến cỡ nào.

      Vu Bồi Vũ phát mình bỏ rất nhanh, rất hoảng hốt, giống như muốn tránh né cái gì, khiến thiếu chút nữa là Thẩm Uất Lam theo kịp.

      Bồi Vũ!” Thẩm Uất Lam mang giày cao gót, bước chân khó có thể nhanh đột nhiên dừng lại sau lưng Vu Bồi Vũ, thở hổn hển kêu .

      “Cái gì?” Vu Bồi Vũ xoay người lại nhìn , trong mắt ra thoáng bực mình và phiền não.

      phải là người đàn ông nhàm chán đó.” Ánh mắt của Thẩm Uất Lam trở nên bình tĩnh nhìn , mỉm cười nhè .

      biết có luồng kích động nào mang tới, khiến cảm thấy mình nên giải thích chuyện ngày . Có phải vì hai ly rượu trắng vừa rồi tác động, hay là lời có phần ghen tuông của Vu Bồi Vũ khiến tăng thêm dũng khí, vội vã muốn gì đó với ?

      “Vậy tôi là cái gì?” Vu Bồi Vũ khoanh tay trước ngực, nhướng mày.

      Người ta có , động tác khoanh tay trước ngực là ý muốn kháng cự, trang bị và bảo vệ bản thân. Giờ phút này tin tưởng, nghĩ cách ngăn chặn cảm xúc tình cảm nào đó trong lòng tiết lộ ra ngoài.

      vẫn luôn hi vọng bản thân mình đối với Thẩm Uất Lam cầu gì khác cho đến khi Thẩm Uất Lam lại mở miệng lần nữa. Trước khi lý trí của hoàn toàn bị phá hủy, vẫn nhớ được ràng như vậy.

      là ân nhân của em, là người quan trọng nhất của em. Bồi Vũ, em thích . Nếu như lời của , nếu như …” Nếu… cái gì? muốn cái gì? Nếu là , có thể cầm tay của ? Hay là có thể ở chung phòng với ? Đột nhiên Thẩm Uất Lam ngậm miệng lại, khổ sở muốn cắn nát đầu lưỡi của mình.

      Quá ràng rồi, lại mong đợi những gì nên mong đợi, tỏ tình với người đàn ông ở quá cao thể chạm tới…
      Last edited: 29/12/15

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 5: (1)

      " xin lỗi, em vừa mới uống chút rượu, chỉ có chút mà thôi. xin lỗi, ông chủ, hi vọng làm phiền tới …"

      Nghe Thẩm Uất Lam vội vàng sửa lại cách xưng hô, nhìn vẻ mặt hốt hoảng lời xin lỗi, trải qua khoảng thời gian dài hình ảnh này vẫn tồn tại mãi trong lòng của Vu Bồi Vũ. Bỗng nhiên thúc đẩy mạnh liệt muốn ôm vào lòng.

      Vì vậy, trước khi Vu Bồi Vũ kịp phản ứng, đưa tay ra kéo gáy của lại gần, hôn mạnh xuống môi của ——

      ràng chỉ là nụ hôn đơn giản nhưng tình huống lại phát triển thể khống chế.

      Vu Bồi Vũ nghĩ rằng thời điểm chạm lên đôi môi mềm mại của , hoàn toàn mất trí. kéo Thẩm Uất Lam vào phòng bao có người, đá lên cánh cửa, ép vào tường, hôn cách mãnh liệt.

      người đều có mùi lưu huỳnh nhàn nhạt của nước suối nóng. Mấy sợi tóc ngắn đâm ngứa cổ , Vu Bồi Vũ đưa tay gạt những sợi tóc này ra, nhưng bàn tay lại chạm lên má của . Đầu ngón tay cảm nhận được loại cảm xúc mềm mại như tơ tằm, khiến thể khống chế được mà hôn càng sâu hơn.

      lẽ muốn từ lâu lắm rồi? Nếu làm sao có thể gấp gáp như vậy?

      Đầu lưỡi bá đạo của xâm nhập vào trong hàm răng của , cuốn hút thăm dò đầu lưỡi , chút do dự, chút thương tiếc.

      Thẩm Uất Lam vòng tay lên cổ . diễɳðàɳl€qu¥ðϕn Nếu như Vu Bồi Vũ có chút miễn cưỡng hay do dự nào, lập tức lùi bước. Nhưng may, Vu Bồi Vũ có, vì vậy, đáp trả lại còn kịch liệt hơn.

      , đôi môi của nở rộ chút kiên dè, nghênh vào từng tấc , nhiệt liệt dây dưa. Mùi hương nóng ẩm, ấm áp, dễ chịu của đàn ông chui vào mũi , mỗi tấc vuông đều tràn đầy hơi thở nam tính nóng bỏng của .

      cự tuyệt bàn tay của Vu Bồi Vũ du dương eo . Thân thể mềm mại thơm ngát dán chặt vào lòng như ngầm cho phép, vả lại còn hoan nghênh vuốt ve, đụng chạm của , thậm chí là chiếm lĩnh.

      sớm thuộc về ! Chỉ cần nguyện ý, tim của , thân thể của , cuộc sống mới của , tất cả con người , sớm là của ; từ năm kéo thoát khỏi cuộc sống trước đây, thuộc về !

      Phản ứng nóng bỏng nhiệt tình của khiến thể chống đỡ được, Vu Bồi Vũ gần như muốn hòa tan trong nụ hôn của . nhiệt tình lưu loát, mùi vị ngọt ngào lại rất quyến rũ, quấn quanh đầu lưỡi của cách ngây thơ rồi lại cố gắng hút hết cổ họng của , khiến quên mất trước kia mình từng muốn chống cự điều gì.

      . . . . . .

      Hai người bọn họ đồng thời đạt tới cực điểm của thiên đường!

      Vu Bồi Vũ run rẩy hồi, sống lưng cứng ngắc, nằm sấp người Thẩm Uất Lam mê mang thở gấp. Hai người bọn họ vẫn còn nối liền với nhau, trong phòng tràn ngập ý xuân dào dạt, mùi vị động tình thoang thoảng đâu đây.

      Vu Bồi Vũ chống người lên, lấy giấy vệ sinh bàn, từ từ rút ra khỏi cơ thể của Thẩm Uất Lam, lau cho , rồi lau cho .

      Lúc nhìn thấy dấu vết để lại đùi của Thẩm Uất Lam khi mở hai chân ra để lau chùi, có cảm giác vừa rồi quả là mình phát điên.

      lặng lẽ nhìn thẳng vào mắt Thẩm Uất Lam, trong lòng xáo trộn đủ loại mùi vị.

      là ân nhân của , là người quan trọng nhất của . thích , vậy suy nghĩ những gì khi cùng ân ái? Vì báo đáp? Vì thích ? Hay là thích của được xây dựng bằng lòng biết ơn?

      Vậy còn sao? Bản thân của suy nghĩ gì? vì lẽ gì mà ân ái với ? Vì thương hại và đồng tình với ?

      thích ? Hay là thích của được xây dựng cở sở thương hại, đồng tình và luyến tiếc?

      Đột nhiên Thẩm Uất Lam nghiêng người về phía trước, hôn lên môi nụ hôn có tạp niệm, đơn thuần là môi chạm môi, cười dịu dàng ngọt ngào với như bé năm nào.

      Trong lòng Vu Bồi Vũ đột nhiên xao động, vuốt vuốt tóc cách cưng chiều. Còn chưa kịp với câu nào, điện thoại di động mới vừa rồi trong lúc hỗn loạn rơi vào trong nệm lót vang lên.

      nhặt điện thoại lên nhìn, tên người gọi màn hình sáng rực cùng lúc giọi vào mắt và Thẩm Uất Lam – là Liên Gia Lỵ.

      Vu Bồi Vũ nhìn tên người kia, chần chừ hai giây rồi mới bấm nút điện thoại.

      "Chào, ừ, được, tôi biết rồi, đợi chút tôi trở lại… Uất Lam?" Vu Bồi Vũ bỗng nhiên nghiêng đầu, dừng lại, Thẩm Uất Lam chớp chớp mắt nhìn .

      Cũng đúng, rời phòng bao quá lâu, chị Gia Lỵ hỏi Vu Bồi Vũ có thấy cũng là bình thường. Nhưng mà… xấu hổ quá thôi… Vu Bồi Vũ trả lời như thế nào đây? Đột nhiên cảm thấy khẩn trương.

      Vu Bồi Vũ có chút đăm chiêu, liếc nhìn cái. Tầm mắt rơi vào bộ đầm bị xé rách cổ áo, im lặng lát, sau đó mới mở miệng : "Uất Lam… ừ… tôi gặp ấy hành lang. ấy được khỏe, tôi đưa ấy về trước, lát nữa trở lại tiệc sau. Mọi người ăn trước . Vậy nhé, bye!"

      Thẩm Uất Lam nhìn Vu Bồi Vũ cúp điện thoại, sửa sang lại quần áo, ra cảm giác trong lòng lúc này là gì? Đương nhiên Vu Bồi Vũ thể với Liên Gia Lỵ ân ái với quản đốc của mình. Mà bộ dạng của lúc này lại càng thể trở lại phòng liên hoan cùng mọi người. Nhưng tại sao trong lòng cảm thấy có chút mất mác?

      nên cảm thấy ông chủ của thông minh, phản ứng nhanh nhẹn, kịp thời hóa giải hoàn cảnh xấu hổ này mới đúng chứ?

      " đưa em về, còn phải thay đồ nữa." ràng nơi này cách chỗ ở của Thẩm Uất Lam xa, nhưng Vu Bồi Vũ biết chột dạ là vì lúc nãy dối, hay là bởi vì vừa rồi mất khống chế?

      "Em đói bụng." Thẩm Uất Lam nhìn mỉm cười, cười cách ngọt ngào thản nhiên, giống như bọn họ chưa từng xảy ra chuyện gì.

      "Giỏ xách của em vẫn còn trong phòng bao, đợi lát nữa tiệc xong, có thể nhờ chị Gia Lỵ mang về dùm em ? Hay là mang thẳng tới nhà hàng ngày mai cũng được."

      hi vọng, vĩnh viễn phải là gánh nặng cho Vu Bồi Vũ. chỉ muốn làm vui vẻ, như thế mà thôi.

      Ánh mắt Vu Bồi Vũ nhìn sâu thẳm, tròng mắt đen bỗng dưng tối sầm lại. thích Thẩm Uất Lam dịu dàng ngọt ngào như vậy. Bộ dạng điềm đạm đáng , nhẫn nhịn chịu đựng, giống như sẳn sàng để khinh rẻ.

      Cho tới bây giờ, biết được có chút tự ti mặc cảm vì thiếu khoản tiền, nhưng ngàn vạn lần, tự ti mặc cảm này nên xuất trong thời điểm này. Như vậy khiến có suy nghĩ mình bức bách ngoan ngoãn phục tùng, thậm chí phải lên giường với .

      "Nè, Uất Lam, đừng làm cái mặt như vậy. như vậy với Gia Lỵ có ý tứ gì khác. l€quɣ₯ɷɳ nghĩ, chúng ta nên thảo luận đàng hoàng chút chuyện vừa rồi ——" Điện thoại của Vu Bồi Vũ vang lên, cúi đầu nhìn, là giám đốc Trần.

      Vu Bồi Vũ có thể nghe được bản thân mình thở dài cái, tính bấm nút tắt điện thoại Thẩm Uất Lam kéo tay , nhìn vào mắt , cười rất dịu dàng.

      " Bồi Vũ, tất cả mọi người chờ đừng để mọi người đợi quá lâu, bằng đưa em về trước! muốn chuyện với em đợi liên hoan kết thúc, mang xách tay tới cho em rồi mình bàn luôn, có được ? "

      Thẩm Uất Lam vẫn luôn thân thiết như vậy, nhưng mà… như vậy tốt hay sao? Vu Bồi Vũ liếc mắt nhìn tin tưởng, rồi lại nhận được nụ cười của .

      "Túi xách của em màu xanh nhạt, để ở ghế. Nếu như tìm được có thể hỏi chị Gia Lỵ. Em chờ ——" . Thẩm Uất Lam chưa dứt lời bị môi hôn của Vu Bồi Vũ phủ kín.

      nàng hiểu chuyện, dịu dàng, lại luôn sợ làm phiền người khác này nha, sau khi lên giường với mà ngay cả cũng biết tại sao, vẫn như lựa chọn chất vấn tâm ý của , ngược lại còn lo lắng đủ thứ cho .

      nghĩ, có lẽ thích phải? Nếu làm sao có thể chọc cho kích động đến khó nhịn như thế? Chờ liên hoan kết thúc, xã giao kết thúc, phải cho Thẩm Uất Lam biết, thích mới được; ân ái với chỉ đơn thuần vì dục vọng, tinh trùng lên não, có tình cảm với .

      Chỉ nhưng mà… tuy rằng phản đối chuyện đồng nghiệp đương, nhưng ông chủ và quản đốc rơi vào lưới tình hình như tốt lắm phải? Tóm lại, phải suy nghĩ kỹ, chờ nhân viên tiệc tùng xong, ngồi xuống chuyện đàng hoàng với người con từ trước tới nay vẫn khiến vừa thương vừa đau lòng chút.

      "Uất Lam, chờ ." Nụ hôn vừa sâu lại dài kết thúc, Vu Bồi Vũ vừa vuốt ve gò má của Thẩm Uất Lam vừa .

      Kết quả, Vu Bồi Vũ cũng xuất .

      Đêm đó, xách tay của Thẩm Uất Lam được Liên Gia Lỵ cầm . Liên Gia Lỵ mang thức ăn tới cho , vừa cười vừa , Vu Bồi Vũ bị cả đám nhân viên ngừng chuốt rượu, mọi người chơi rất vui vẻ, hỏi có khỏe hơn chưa, ngày mai có thể làm ?

      "Có thể mà! Đương nhiên em có thể làm. Chị Gia Lỵ, cám ơn chị. Em có gì, chị đừng lo lăng. Chỉ là vừa rồi đầu em mê mang, chợp mắt tí, bây giờ khá hơn nhiều." Thẩm Uất Lam trả lời cách đơn giản, sau đó cũng bởi vì Liên Gia Lỵ mang thai, ngáp liên tục, lời cám ơn và tạm biệt.

      ra chuyện Vu Bồi Vũ bị chuốc say cũng ngoài dự liệu của .

      Tính tình ông chủ bình dị gần gũi, tiệc tùng với nhân viên bị chuốc say, tới nhà cũng phải chuyện lớn gì. Chỉ là… trong lòng hỏi có chút thất vọng.

      ràng muốn coi chút, nhưng làm rất khó. Mới vừa rồi ở xe, bộ dáng muốn gì đó nhưng lại thôi của Vu Bồi Vũ khiến cảm thấy rất khó chịu. biết Vu Bồi Vũ tính chuyện gì với đây? Sớm biết mình suy nghĩ nhiều như thế này, bảo hết ra cho rồi.

      lẽ cũng hoảng sợ giống như sao? Bị nhiệt tình của làm hết hồn? Hay là hoảng sợ vì tự kiềm chế được? Có phải bọn họ đều cảm thấy kinh ngạc và khó lường trước về chuyện xảy ra đêm nay giữa bọn họ ?

      Trong lòng Vu Bồi Vũ nghĩ như thế nào vậy? có thích như thích ? Hay là, với , chỉ là nhất thời xúc động, hi vọng có thể xem như chuyện đêm nay chưa từng xảy ra?

      ràng hi vọng mình hiểu chuyện, nên suy nghĩ bậy bạ, nhưng trong đầu lại cứ lên đống ý niệm thể giải thích, khiến muốn ngủ cũng ngủ được.

      A! là phiền! Dù là nhất thời thỏa mãn thế nào? giờ đạt được quá nhiều điều vượt xa mong mỏi của . hạnh phúc lắm rồi. Giống như bây giờ, lăn lộn trong chăn, vẫn còn cảm giác được hơi thở mạnh mẽ và nụ hôn cường hãn của Vu Bồi Vũ bao phủ chặt chẽ, phải nên biết đủ lắm rồi.

      Thẩm Uất Lam vùi mặt vào trong gối, ép mình vào giấc ngủ.

      Đêm, yên tịnh.

      Ngày thứ năm.

      Hôm nay là ngày thứ năm từ sau bữa tiệc liên hoan nhân viên, hoàn toàn gặp lại Vu Bồi Vũ.

      nán lại ở nhà hàng ChezVous mà chính thức lên làm ca ngày, nhưng liên tục mấy ngày liền, Vu Bồi Vũ hề bước chân vào tiệm. Điều này quả là chuyện bình thường.

      Tuy rằng Thẩm Uất Lam muốn nghĩ tới khả năng Vu Bồi Vũ muốn tránh né , nhưng có từng nghĩ tới…
      Last edited by a moderator: 29/12/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :