1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Người Tình Của Yêu Râu Xanh -Tô Cán Nhi

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. bear

      bear Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      1,962
      Chương 8.1 :

      Edit : Bear

      "Rudolph, tại sao phải làm như vậy?" Ôm lấy Mục Lôi hôn mê bất tỉnh, Lam Vịnh Vi kinh ngạc thể tin trừng mắt nhìn vẻ mặt vô hồn của Rudolph.

      Rudolph mỉm cười,sau đó bịch tiếng vứt bỏ tượng đồng rồi vươn tay ra với Lam Vịnh Vi ."Vi Vi, tôi tới mang rời !"

      "Rời ? Vì sao tôi phải rời khỏi?" tại Lam Vịnh Vi chỉ nghĩ nên làm thế nào để giúp Mục Lôi băng bó miệng vết thương, bởi vì biết nếu cứ hôn mê như vậy cho dù chết cũng mất máu quá nhiều.

      " phải vẫn muốn rời khỏi Lam Nguyệt Sơn Trang, vẫn muốn rời khỏi Mục Lôi sao? Hôm nay tôi đến đưa ."

      ", tôi thể , Mục Lôi bị thương, sao tôi có thể rời lúc này chứ ?"

      "Phải ? Tôi chỉ nghĩ để ý , cho nên mới chỉ đánh bất tỉnh, xem ra tôi nên ..." khom người muốn nhặt tượng đồng lên , chuẩn bị công kích Mục Lôi hôn mê lần nữa .

      Lam Vịnh Vi nhất thời sợ tới mức biến sắc , ôm chặc Mục Lôi : " cần, cần đánh ấy , tôi theo là được chứ gì ." Rudolph gật gật đầu, sau đó nhặt lên váy áo quăng cho Lam Vịnh Vi , "Đem quần áo mặc vào, nhớ mang thêm hai chiếc áo khoác giữ ấm, chúng ta phải nơi rất xa ."

      Sau khi bắt tay mặc xong quần áo, ngay cả túi hành lý cũng chưa mang, Lam Vịnh Vi bị Rudolph hung hăng mang .

      Dọc theo đường , Lam Vịnh Vi thất tha thất thểu theo sau Rudolph , ngay cả cơ hội thở dốc cũng có, cho đến khi đạp nhầm cạm bẫy Rudolph mới cau mày dừng lại.

      "Đáng chết, biết vậy nên đường như lần trước rồi ."

      Lam Vịnh Vi nghe lời có chút lạ , "Lần trước?"

      Rudolph lơ đễnh quay đầu cười cười.

      "Đúng vậy! Chính là lần tôi mang Josephine rời ."

      Lam Vịnh Vi ngớ ra, "Josephine? Là đem Josephine rời khỏi Lam Nguyệt Sơn Trang?"

      "Đúng vậy, tôi vốn muốn mang ấy tìm Douglas Kéo Tư, ngờ tới mới nửa, ấy lại đột nhiên đổi ý nữa , cho nên..."

      "Cho nên liền giết ấy , quăng xuống cạm bẫy?"

      "Tôi giết ấy , tôi thích ấy như vậy làm sao có thể giết ấy chứ ? Do ấy cẩn thận rơi xuống cạm bẫy, chờ lúc tôi phát ấy bị té gẫy cổ, rồi trút hơi thở cuối cùng ." Rudolph tựa như thường ngày nóng lạnh thuật lại , giống như kể ra câu chuyện bình thường vẻ mặt trấn định đến dọa người.

      " thích ấy ?"

      "Đúng , từ lần đầu tiên nhìn thấy ấy tôi thích rồi , cũng tựa như tôi thích vậy , nhưng ấy lại Douglas Kéo Tư, thậm chí còn mang thai đứa của rồi muốn cùng bỏ trốn. Nhưng ấy quên, Douglas Kéo Tư phải người đàn ông đáng tin cậy , cùng lắm cũng chỉ là thằng đàn ông giỏi khua môi múa mép mà thôi , trừ bỏ ba hoa chích choè về giấc mộng gì đó của mình căn bản chút tài năng gì cả ; thằng đàn ông như vậy, sao có thể làm cho Josephine hạnh phúc chứ ? Cho nên tôi đưa Douglas Kéo Tư tới nơi rất xa , nơi mà thể nguy hại đến Josephine và những phụ nữ vô tội khác nữa ."

      Lam Vịnh Vi cảm thấy máu toàn thân máu mình trong nháy mắt như bị đông lại thành băng, người đàn ông này có thể giết ruột mình ?

      " ... Giết Douglas Kéo Tư?"

      Rudolph vẫn như trước cười lắc đầu.

      "Tôi có giết , trai tôi , sao tôi có thể giết , tôi cùng lắm chỉ làm cho ngủ vĩnh viễn, vĩnh viễn thể quấy rầy Josephine thôi!"

      ra là thế! ra Douglas Kéo Tư cũng phụ Josephine, mà Josephine đáng thương cứ cho là mình bị vứt bỏ, cho nên thương tâm bất đắc dĩ đành phải gả cho Mục Lôi, có khả năng đến chết ấy cũng biết người trong lòng mình chết.

      " Vì sao làm như vậy? Douglas Kéo Tư là trai , còn Josephine ấy ... ấy có thể xem như chị dâu , sao có thể độc ác làm như vậy?"

      " phải trai tôi , kẻ chỉ biết lừa gạt tình cảm phụ nữ , loại đàn ông này căn bản đáng để phụ nữ , cũng có tư cách sống đời, cũng giống như Mục Lôi bọn chúng đều là đồ lừa đảo , những chuyên gia dối hơn kém ."

      ", Mục Lôi phải lừa đảo , ấy lừa gạt tình cảm phụ nữ !" Lam Vịnh Vi vội vã vì Mục Lôi giải thích , ngừng nhớ tới Mục Lôi cả người đầy máu nằm đó , điều này làm cho lòng chợt đau nhói .

      "Vi Vi, vì sao lại giúp cho chứ ? ràng tận mắt thấy cùng Sắt Lâm Na ở cùng chỗ, thậm chí vì tránh cùng Sắt Lâm Na phát sinh xung đột mà tách hai người ở hai nơi , để cho Sắt Lâm Na đến Luân Đôn, còn ở lại Lam Nguyệt Sơn Trang thay chăm sóc Đại Tây Nhã, chuyện này hẵn hơn tôi mới đúng ."

      "Tôi..." Lam Vịnh Vi câu cũng nên lời, bởi vì Mục Lôi xác thực mang theo Sắt Lâm Na Luân Đôn, hơn nữa còn rời ngay trước mặt mọi người .

      Rudolph tiến sát vào cạnh Lam Vịnh Vi, tiếp đến mạnh mẽ nâng mặt đối mặt , "Tôi thích em , tôi thể nhìn em bước lên vết xe đổ của Josephine , cho nên tôi mới ngừng nhắc nhở em , muốn em rời khỏi Mục Lôi, nghĩ tới em vẫn vào đó , vì cứu em thoát khỏi , cho nên tôi chỉ đành mang em , tôi làm như vậy đều là vì em , em có biết ?"

      Môi tiến gần đến môi Lam Vịnh Vi, bày tỏ tất cả nhiệt tình cùng khát vọng của nhưng Lam Vịnh Vi chỉ cảm thấy ghê tởm cực kỳ, dùng sức đẩy ra đồng thời đứng lên." cần, buông ra !"

      "Vi Vi, em hãy nghe tôi ..."

      Rudolph quay người , ngăn trở đường của Lam Vịnh Vi.

      "Tôi thích nghe, tôi thích nghe kẻ điên như chuyện, , !"

      "Tôi có điên, thấy tôi giống như điên sao?"

      Rudolph đưa tay bắt lấy Lam Vịnh Vi, nhưng lại bị cắn mà nhanh chóng buông tay.

      " đương nhiên bị điên rồi! Nếu điên, sao có thể vọng tưởng thay người khác quyết định tương lai của mình chứ ? Cho dù Douglas Kéo Tư là người thực tế, là người thích mơ mộng thích đùa bỡn phụ nữ , đó cũng là lựa chọn của Josephine , phải thượng đế, có tư cách thay Josephine quyết định mọi chuyện ! Tôi cùng Mục Lôi cũng vậy , tôi mặc kệ ấy từng có bao nhiêu phụ nữ , cũng quan tâm ấy mang đến bất hạnh cho người ấy hay , tôi chỉ cần ấy lòng dạ tôi là đủ rồi, bởi vì đây là lựa chọn của tôi , bất luận kẻ nào cũng có quyền can thiệp!"

      "Nhưng ta làm bị thương ..."

      " ấy có thể thương tổn tôi hay tôi biết, nhưng tôi nhìn thấy gây thương tổn cho người khác . Bởi vì lợi ích riêng , chia rẽ đôi tình nhân có khả năng thành đôi vợ chồng ân ái , làm hại bọn họ cửa nát nhà tan, cho nên mới là người đáng để phụ nữ , cũng có tư cách sống thế giới này ."

      "Vi Vi, em hiểu, từ tôi cùng Douglas Kéo Tư và Mục Lôi lớn lên với nhau , ai hiểu họ hơn tôi , cùng bọn họ ở cùng chỗ hạnh phúc, bọn họ..."

      "Câm mồm, tôi thích nghe, tôi thích nghe!" Lam Vịnh Vi hô to, đồng thời tự chủ được vụt bỏ chạy, muốn rời khỏi nơi này, rời khỏi người đàn ông này, nếu giống như Josephine , chết cách nguyên nhân ở đây .

      "Vi Vi, em hãy nghe tôi , Vi Vi!" Mắt thấy Lam Vịnh Vi sắp biến mất ở trong bóng đêm, Rudolph vội vàng đuổi theo. thể để trở lại Lam Nguyệt Sơn Trang, đó là nơi bị nguyền rủa , nếu sao nó chỉ mà mà đến ba lần phát sinh chuyện bất hạnh chứ ?

      Đúng vậy, như lời mẹ , Lam Nguyệt Sơn Trang là nơi bị nguyền rủa , là nơi từ ba mươi năm trước bị tử thần hạ lời nguyền rủa.

      Lam Vịnh Vi chạy thục mạng , cỏ dại cắt qua mắt cá chân , nhánh cây xước vào da thịt lúc chạy nhưng vì mạng sống, vì có thể đem thực cho Mục Lôi nghe , cho nên Lam Vịnh Vi té ngã lại đứng lên, đứng lên lại té ngã, nhưng vô luận có chạy thế nào cũng vẫn bị Rudolph đuổi kịp.

      "Buông, buông ra !"

      Lam Vịnh Vi vừa đá vừa đánh , cố gắng giãy khỏi kiềm hãm của Rudolph , nhưng thái độ của lại chọc giận Rudolph, giơ tay tát thẳng vào mặt Lam Vịnh Vi khiến cho mất trọng tâm té lăn đất,sau đó dùng hai tay bóp cổ .

      "Tôi cho cơ hội nữa , có chịu theo tôi rời khỏi đây ?" dữ tợn trừng mắt nhìn , rồi dần dần tăng thêm lực đạo tay .

      " có khả năng,dù là lòng hay người của tôi đều cho Mục Lôi, tôi thể cho người đàn ông nào khác, nhất là !" Tuy rằng rất khó thở , nhưng Lam Vịnh Vi lại dũng cảm cự tuyệt.

      " hối hận? sợ mình và Josephine giống nhau, chết ở trong rừng cây hoang vu u ám này sao ?"

      "So với việc ở cùng người điên như , tôi thà rằng ở lại trong rừng cây làm bạn với Josephine , chừng Douglas Kéo Tư cũng ở trong này."

    2. bear

      bear Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      1,962
      Chương 8.2 :

      Edit : Bear

      Rudolph điên cuồng buông ra tràn cười quanh quẩn ở trong bóng đêm, giờ khắc này như tên ma quỷ khủng bố, "Được , nếu như vậy, cứ ở đây làm bạn với hai người bọn họ !"

      đột nhiên dùng lực đẩy , Lam Vịnh Vi thoáng chốc mất trọng tâm, toàn bộ thân hình rơi xuống cái hố sâu kia , đầu bị đập vào hòn đá, tiếp theo là bả vai, sau đó là thân thể của mình ... Cuối cùng chỉ nhớ mình bị xô ngã xuống trong cái hố sâu tối đen , trong hố sâu cái gì cũng nhìn thấy, cái gì cũng sờ được...

      ※※※※※※

      Mục Lôi cảm thấy đầu óc của mình giống như bị tảng đá lớn đập vào đau đớn, đau đến làm cho gần như ngay cả ánh mắt cũng mở ra được.

      Từ từ ngồi dậy, Mục Lôi mờ mịt trừng mắt nhìn cả giường hỗn độn loang lổ vết máu ghê người . Ông trời ơi , chuyện gì xảy ra ? Vì sao lại loạn thành như vậy? ràng giường cùng Tiểu Vi điên loan đảo phượng, cá nước thân mật, vì sao bây giờ chỉ còn mình ? Tiểu Vi đâu? ấy nơi nào rồi ?

      "Tiểu Vi, Tiểu Vi!" Mục Lôi cố gắng đứng lên kêu gọi, kỳ vọng có thể nhìn thấy thân ảnh xinh đẹp của Lam Vịnh Vi , nhưng có, phải thất vọng rồi, Lam Vịnh Vi có tiến vào, ngược lại A Thêm Toa lại đến.

      "A Thêm Toa, Tiểu Vi đâu?" Mục Lôi thống khổ thở hào hển, đau đầu nhưng vẫn cố hết sức .

      A Thêm Toa cười cười, cúi người nhặt lên t quần áo quăng cho Mục Lôi mặc vào, đồng thời : " rồi!"

      " rồi? ấy nơi nào?"

      " ấy cùng Rudolph rời , rời Lam Nguyệt Sơn Trang."

      Mục Lôi nhất thời cảm thấy trước mắt mảnh choáng váng hoa mắt , cả người như sắp ngất, "Bà ấy cùng Rudolph rời Lam Nguyệt Sơn Trang?"

      A Thêm Toa mỉm cười gật đầu, trong ánh mắt lại mang theo chút lạnh lẽo khác thường, "Đúng vậy, ấy và Josephine giống nhau, bỏ ngươi để cùng người trong lòng trốn ."

      Mục Lôi lắc lắc đầu, căn bản tin tiểu tinh tóc đen vừa quật cường vừa thông minh bỏ .", tôi tin, Tiểu Vi cùng Josephine giống nhau , ấy ruồng bỏ tôi để cùng người đàn ông khác bỏ trốn!"

      "Có tin hay là tùy ngươi , nhưng trước mắt chính là như thế, ấy cùng Josephine giống nhau, rời khỏi Lam Nguyệt Sơn Trang."

      Mục Lôi hồ nghi nhìn A Thêm Toa, chẳng biết tại sao, có cảm giác, cảm thấy đêm nay A Thêm Toa có loại thái độ quái dị , mà càng làm khó hiểu là bà ta vì sao lại nhắc tới Josephine ? Chẳng lẽ Tiểu Vi cũng như Josephine gặp phải nguy hiểm gì sao?

      Nghĩ vậy, Mục Lôi nhảy dựng lên."A Thêm Toa, Tiểu Vi rốt cuộc ở nơi nào?"

      "Ha ha ha! Tôi rồi, ấy rồi, họ Lam đó với Rudolph rồi ."

      Tiếng cười bén nhọn của A Thêm Toa quanh quẩn ở trong bóng đêm, nghe qua làm cho người ta rét mà run.

      " thể nào !" Mục Lôi quả quyết phủ quyết, "Tiểu Vi phải Josephine, ấy dễ dàng tin tưởng người khác, cũng bỏ lại tôi để với Rudolph , nhất định là Rudolph bắt buộc ấy có đúng hay ?"

      A Thêm Toa phút chốc ngừng tiếng cười, "Đúng vậy, Rudolph uy hiếp muốn giết ngươi, cho nên họ Lam kia liền ngoan ngoãn mặc quần áo theo Rudolph ."

      Mục Lôi bừng tỉnh đại ngộ gật đầu, "Như vậy... Đầu tôi cũng là..."

      "Là ta muốn Rudolph làm như vậy, bởi vì đàn ông trong gia tộc Tắc Đức Ni chỉ cần ở cùng họ có cảnh giác, cho nên ta bảo Rudolph dùng thứ gì đó đánh ngươi bất tỉnh, như vậy nó có thể mang theo kia rời ."

      "Vì sao? Vì sao bà phải làm như vậy? Người trong gia tộc Tắc Đức Ni đối đãi bà tệ !"

      "Đối đãi tệ? Dùng thủ đoạn cường bạo chỉ mới mười sáu tuổi đến mang thai, sau đó lại dùng quyền thế bức bách ấy lưu lại làm người hầu để sai sử, cái này gọi là đối đãi tệ sao ?"

      Mục Lôi sửng sốt, căn bản hiểu bà ấy cái gì, nhưng khi mắt Mục Lôi chạm đến hận ý trong ánh mắt A Thêm Toa đột nhiên liền thông suốt ."A Thêm Toa,người bà là chính bà, phải ?"

      A Thêm Toa oán hận : "Đúng vậy, năm ấy ta chỉ mới mười sáu tuổi, ngươi nghĩ xem , mười sáu tuổi biết gì đâu ? Mười sáu tuổi vẫn còn là thiếu nữ thích mơ mộng , là tuổi đối với tình tràn ngập khát khao, mà cha ngươi lại đánh đuổi tất cả khát khao về tình của ta , cũng hủy cuộc sống vốn dĩ hạnh phúc của ta , vị hôn phu của ta cũng bởi vậy mà bỏ ta ! Cho nên từ đó về sau , ta liền hạ quyết tâm muốn báo thù, ta muốn tất cả đàn ông trong gia tộc Tắc Đức Ni vĩnh viễn đều chiếm được người họ , vĩnh viễn đều sống trong độc thống khổ."

      "Vậy Josephine..."

      "Josephine là tốt, nhưng ấy ngàn nên vạn nên, phải đàn ông trong gia tộc Tắc Đức Ni ."

      " đúng, người Josephine nyêu phải tôi , người ấy là Douglas Kéo Tư, thậm chí còn mang thai đứa của ta , điểm ấy bà hẳn phải hơn tôi mới đúng."

      A Thêm Toa quỷ dị cười , "Mục Lôi, ngươi cùng phụ thân ngươi ánh mắt rất giống nhau , ngươi nhìn thấy sao? Douglas Kéo Tư là người trong gia tộc Tắc Đức Ni ! cùng cha ngươi cơ hồ là cùng khuôn mẫu đúc ra, vì sao các ngươi đều phát chứ ?"

      Mục Lôi ra lời, đôi mắt xanh mở lớn, "Bà cái gì! Douglas Kéo Tư là của tôi ..."

      "Douglas Kéo Tư là ngươi , là kết quả ta bị cha ngươi cường bạo mà ra , còn Rudolph mới là đứa bé của ta và Kiệt Phu ." Kiệt Phu là chồng của A Thêm Toa , ông ta là người làm vườn ở Lam Nguyệt Sơn Trang , vài năm trước qua đời.

      "Cho nên bà vẫn luôn cưng chiều Rudolph, mà chán ghét Douglas Kéo Tư?" Mục Lôi nhớ tới đối đãi khác biệt ràng trước đây của A Thêm Toa với Douglas Kéo Tư và Rudolph .

      "Đúng vậy, mỗi lần nhìn thấy nó , ta liền nghĩ tới cha ngươi khiến ta thống khổ , tựa như nhìn thấy ngươi làm ta nghĩ đến cha ngươi vậy , bởi vì các ngươi quá giống nhau !"

      "Vậy Douglas Kéo Tư đâu? ấy ở nơi nào?" Nhiều năm qua bọn họ đều nghĩ Douglas Kéo Tư vứt bỏ Josephine mình đến Paris phát triển, nay xem ra chỉ sợ phải như vậy.

      A Thêm Toa lạnh lùng cười, " chết!"

      Mục Lôi cả người run lên, " chết? Bà giết Douglas Kéo Tư!"

      "Ta có giết nó , ta chẳng qua chỉ làm cho nó ngủ vĩnh viễn, xuất ở trước mặt ta nữa thôi!"

      "Còn Josephine..."

      " ấy tự mình cẩn thận rơi vào cạm bẫy ngã chết, liên quan đến ta ."

      "Tôi tin, Josephine là người an phận thủ thường, ấy có thể ở trong Lam Nguyệt Sơn Trang cả ngày ra khỏi phòng , làm sao ấy có thể mình vào trong rừng cây? Nhất định có người mang ấy ra ngoài, hơn nữa người kia chính là Rudolph, đúng hay ?"

      Mục Lôi chịu đựng đau đứng lên, loạng choạng về phía A Thêm Toa.

      A Thêm Toa chút nào sợ hãi trừng mắt với , trong tay biết từ chỗ nào cầm lên tượng đồng ."Ngươi cứ ? Dù sao ấy chết, có truy cứu cũng còn tác dụng gì , nhưng nếu ngươi muốn biết như vậy , nên hỏi hai người bọn họ!"

      "Bà muốn làm cái gì?" Mục Lôi nhíu mày nhìn bà ta , tại có khí lực quan tâm A Thêm Toa nghĩ cái gì, chỉ muốn mau chóng tìm được Rudolph, sau đó cứu Lam Vịnh Vi thoát khỏi ta mà thôi .

      "Ta muốn giết ngươi, giết ngươi xong , ác mộng của ta chấm dứt, ta lại là A Thêm Toa vô tư vui vẻ , như vậy những hạnh phút ta từng có hết thảy về lại trong tay ta, cho nên ta muốn giết ngươi!" Ánh mắt A Thêm Toa lộ ra chút điên cuồng, bà ta dùng hung khí đột nhiên đánh tới Mục Lôi.

      Mục Lôi nghiêng người né , tránh công kích của A Thêm Toa, cảm thấy A Thêm Toa điên rồi, nếu bây giờ chết, Tiểu Vi phải làm sao bây giờ? Josephine bị hại , thể lại để cho Tiểu Vi trở thành người hy sinh thứ hai , huống chi ấy còn là duy nhất nữa !

      Đúng vậy, , cho tới bây giờ, mới phát mình biết từ khi nào sớm đánh mất trái tim , mà ! Cho nên dù có phải hy sinh tánh mạng của mình, cũng phải cứu trở về .

      Kiên định ý niệm cùng tình làm cho Mục Lôi nhất thời quên đau đớn người, tức giận rống to: "A Thêm Toa, Tiểu Vi rốt cuộc ở nơi nào?"

      A Thêm Toa điên cuồng cười, " ấy chết, ấy và Josephine giống nhau, bị Rudolph đẩy xuống cạm bẫy ngã chết, ngươi nghe thấy , ấy chết!"

      Mục Lôi sắc mặt thù hằn trắng bệch, "Bà gạt tôi , ấy chết, !"

      "Ngươi tin, nếu ngươi tin lời ta , ngươi có thể vào trong rừng cây, đến cạm bẫy mà Josephine chết xem, ngươi nhìn thấy ngươi âu lạnh như băng nằm ở đó nhúc nhích, nbị côn trùng cắn nuốt da thịt , đó chính là kết cục phụ nữ mà đàn ông gia tộc Tắc Đức Ni , kết cục của họ so với ta còn thê thảm hơn , khà khà ha!"

      "Tôi tin, tôi tin!" Mục Lôi thể tin khàn giọng gào thét, , tiểu tinh tóc đen của bỏ như vậy , !

      Bất chấp A Thêm Toa có phản ứng gì, Mục Lôi lập tức triệu hồi gia nhân , sau đó phân phó mọi người chuẩn bị đèn đuốc rồi nhanh chóng chạy tới rừng cây.

      Từng có kinh nghiệm lần trước ,nên lần này, bọn họ rất nhanh tìm được được Rudolph mặt dại ra trong rừng cây , đồng thời cũng phát ra Lam Vịnh Vi nhúc nhích nằm ở trong cạm bẫy .

      Mục Lôi tâm thần đều hoảng sợ nhảy xuống cạm bẫy, ôm lấy cả người sớm lạnh như băng của Lam Vịnh Vi , bi phẫn thống khổ nháy mắt tràn đầy lồng ngực .

      "Vì sao? Ai có thể cho tôi rốt cuộc là vì sao?"

      Tiếng hò hét của quanh quẩn ở trong bóng đêm, nhưng mà lại có ai biết vì sao, cũng ai có thể cho biết đáp án.

      ※※※※※※

      Lam Vịnh Vi cho là mình nhất định chết, bởi vì cư nhiên nhìn thấy bản thân nhàng phiêu phiêu bay lên giữa trung, bên người còn có mấy đám mây trắng bay qua.

      "Xảy ra chuyện gì? Vì sao mình lại bay được ?" buồn bực tự , thân mình nhàng xuyên qua những áng mây trắng .

      "Người chết, chỉ còn lại linh hồn, đương nhiên là có thể bay." giọng ngọt ngào động lòng người vang lên ở sau lưng , nhanh chóng quay đầu lại Lam Vịnh Vi thể tin trừng lớn mắt. Đó? Là thiên sứ sao?

      nhàng dụi mắt, nhìn lầm . Lam Vịnh Vi rốt cục xác định mình thấy được thiên sứ, hơn nữa là thiên sứ có cánh, càng khoa trương là thiên sứ này giống y như Đại Tây Nhã, quả thực có thể là giống nhau như đúc.

      "Đại Tây Nhã? Sao có thể là con ? Con cũng chết sao?"

      Tiểu thiên sứ cười khanh khách,đôi cánh tuyết trắng cánh phác phác đập , "Tôi phải Đại Tây Nhã, Đại Tây Nhã là đứa con bướng bĩnh nghe lời của chị , còn tôi , tôi rất biết nghe lời cha trời nha , tôi gọi là Thua Kém Đắc Ý, là thiên sứ bảo hộ của chị ."

      " Thiên sứ bảo hộ ?"

      "Đúng , mỗi người đều có thiên sứ bảo hộ , phụ trách bảo hộ con người khi còn sống, nếu người này làm rất nhiều việc thiện, như vậy thiên sứ bảo hộ mang theo người đó lên thiên đường; nếu người này làm nhiều việc ác, như vậy thiên sứ bảo hộ biến thành ác ma, đem người này đẩy xuống địa ngục, mà chị là người xinh đẹp thiện lương, cho nên tôi liền xuất tại nơi này, chuẩn bị mang chị lên thiên đường !"

      "Vừa rồi vì sao em Đại Tây Nhã là con của chị ? bé là con của Mục Lôi, phải của chị ."

      "Nếu chị gả cho Mục Lôi làm vợ Đại Tây Nhã phải là con của chị sao? Nhưng tại nếu chị chết, Đại Tây Nhã tự nhiên cùng chị chút quan hệ cũng có, vậy chung mọi thứ lại trở lại lúc bắt đầu, lần nữa bắt đầu lại ."

      "Chị chết? Em chị chết rồi?" Lam Vịnh Vi lắc lắc đầu, hiển nhiên thể chấp nhận mình chết .

      "Đương nhiên, nếu chị tin, tôi có thể mang chị xem , tại Mục Lôi giúp chị cử hành lễ tang."

      xong, tiểu thiên sứ Thua Kém Đắc Ýgiữ chặt tay Lam Vịnh Vi bay đến Lam Nguyệt Sơn Trang, quả nhiên ở trong đại sảnh nhìn thấy bản thân nằm ở trong cỗ quan tài tràn đầy hoa tươi.

      Lam Vịnh Vi giật mình ngây người .

      "Đó là..."

      "Đó là lễ tang của chị , tại chị tin mình chết rồi chứ ?"

      Lam Vịnh Vi đầu oanh tiếng vang lớn. chết! chết rồi!
      AChu, JupiterGalileoHuệ Nguyễn thích bài này.

    3. bear

      bear Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      1,962
      Chương 9.1 :

      Edit : Bear

      "Nè !" Tiểu thiên sứ Thua Kém Đắc Ý bay đến trước mặt Lam Vịnh Vi , dùng bàn tay béo trắng huơ huơ trước mắt Lam Vịnh Vi ,nhưng ánh mắt vẫn phản ứng .

      "Nè , tiểu tinh tóc đen, tôi gọi chị đó , vì sao chị để ý tôi hả ?" Thua kém thoải mái rống to, đôi cánh ở sau lưng giống như đôi cánh con ong mật quạt liên tục để hỗ trợ .

      Tiểu tinh tóc đen? Đây phải tên gọi thân mật mà Mục Lôi gọi sao?Ánh mắt hờ hững của Lam Vịnh Vi xuất chút ánh sáng , "Sao em biết tên gọi thân mật mà Mục Lôi gọi chị ?"

      "Tôi đương nhiên biết, tôi là thiên sứ bảo hộ của chị mà , đương nhiên tôi biết mọi chuyện lớn liên quan đến chị , bao gồm cả chuyện chị và Mục Lôi tổng cộng làm mấy lần tôi đều kể ra được đó nha !"

      Mặt đỏ lên, liếc Thua Kém Đắc Ý cái, nhưng vui sướng này tới cũng nhanh mà cũng nhanh, bởi vì đột nhiên nhớ tới, từ giờ trở , vĩnh viễn còn được gặp lại Mục Lôi nữa rồi .

      Thua Kém Đắc Ý như nhìn thấu tâm của Lam Vịnh Vi mà cười tủm tỉm : "Chị có muốn thấy ta ?"

      Lam Vịnh Vi vui sướng ngẩng đầu, "Có thể chứ?"

      "Có thể, nhưng chị phải nhớ , chỉ có chị thấy được ta còn ta nhìn thấy chị ."

      " vấn đề , chị chỉ muốn nhìn ấy chút thôi ."

      Thua Kém Đắc Ý nghiêng đầu : " tốt rồi , ta sống thờ ơ, tâm như nước hửng hờ , mỗi ngày chỉ như cái xác hồn lây lất qua ngày , sợ chết hơn phân nửa rồi ."

      "Em cái gì!"

      " tin? Chính chị nhìn xem!"

      Trước mắt Lam Vịnh Vi lập tức xuất người đàn ông hai gò má lõm xuống, râu ria đầy mặt , vẻ mặt tiều tụy chịu nổi , đâu còn là Mục Lôi • Tắc Đức Ni ngày xưa oai hùng bừng bừng phấn chấn, tiêu sái lỗi lạc chủ nhân của Lam Nguyệt Sơn Trang ?

      bay đến bên người Mục Lôi xoay quanh cạnh , miệng cố gắng hô to : "Mục Lôi, rm ở đây này, Mục Lôi!"

      Nhưng mặc cho có kêu thế nào ánh mắt Mục Lôi vẫn mang vẻ đau thương nhìn chằm chằm quan tài, căn bản nghe thấy tiếng gọi của .

      "Vô dụng thôi, chị đừng quên chị chết, mà người sống nghe được tiếng của người chết ." Thua Kém Đắc Ý ung dung vũ động đôi cánh, ánh mắt linh hoạt nhìn chằm chằm Lam Vịnh Vi .

      Mắt thấy Mục Lôi bi thương muốn chết, Lam Vịnh Vi cảm thấy lòng mình co rút đau đớn, "Mục Lôi, đừng như vậy, Mục Lôi!"

      Mục Lôi nghe thấy tiếng kêu của Lam Vịnh Vi , chậm rãi đến bên quan tài, nhàng đem môi mình đặt lên môi Lam Vịnh Vi , đồng thời khàn khàn cổ họng : "Tiểu Vi, em , từ giờ trở , còn ai có thể đem em cướp khỏi , vĩnh viễn vĩnh viễn làm bạn bên em, vĩnh viễn rời khỏi em, tiểu tinh tóc đen xinh đẹp nhất của ."

      Từ trong túi lấy ra đôi hoa tai trăng khuyết vàng óng rồi giúp Lam Vịnh Vi đeo lên tai , " đến Luân Đôn nhờ thợ khảm kim cương lên bảo thạch , vốn muốn tặng cho em làm lễ vật kết hôn, nhưng nghĩ tới em lại..."

      Lời Mục Lôi nghẹn ngào ở yết hầu nên lời, hai hàng nước mắt theo hai má rơi xuống , người bên ngoài nhìn thấy dáng vẻ của cũng thương tâm thôi, tại sao có thể như vậy ? ràng là chuyện vui, sao mới đảo mắt biến thành tang rồi ? Ông trời biết trêu người !

      Lam Vịnh Vi càng nóng nảy, nhìn thấy Mục Lôi rơi nước mắt, chính cũng khóc rả rich ."Mục Lôi, đừng khóc, em ở đây mà !" Thấy Mục Lôi vẫn để ý đến mình, vội vã chuyển hướng nhìn Thua Kém Đắc Ý , "Thua Kém Đắc Ý, em có thể giúp chị cho ấy biết, chị tốt lắm, ấy đừng khổ sở vì chị nữa ."

      " thể nào ! Người này nhìn như kẻ phóng đãng kềm chế, nhưng kỳ lại là người khó quên , khi nào lòng thay đổi , cho nên chị đừng cố gắng vô ích !"

      Mục Lôi ? lòng ? Ông trời ơi , bọn họ làm cái gì? Vì sao sớm phát hai người đều thương lẫn nhau chứ ?

      Nghĩ đến đây , Lam Vịnh Vi khóc càng hung, "Thua Kém Đắc Ý , chị thương ấy , chị đành lòng nhìn ấy cứ tự đày đọa mình như vậy,chị muốn trở về bên ấy, có thể ?"

      Tiểu Thua Kém Đắc Ý huy động đôi cánh, thân mình nho bay giữa trung thoải mái nằm nghiêng."Chị muốn quay về Đài Loan nhìn người nhà của chị sao? Bọn họ rất nhớ chị đó !"

      Lam Vịnh Vi sửng sốt, nhà ? bao lâu rồi chưa về nhà , cha mẹ ngậm đắng nuốt cay đem nuôi lớn?

      "Chị có thể quay về gặp cha mẹ sao ?"

      "Đương nhiên thành vấn đề, theo em ." Tiểu Thua Kém Đắc Ýcầm lấy tay Lam Vịnh Vi nhàng nhảy lên , nháy mắt trở lại Đài Loan phồn hoa của thế kỷ hai mươi.

      ※※※※※※

      "Oa! ồn ào , khí bẩn , mỗi lần đến đây trở về tôi phải chải quét nửa tháng đôi cánh, nếu cánh dính đầy mùi trần, trở nên vừa bẩn vừa xấu."

      Tiểu Thua Kém Đắc Ý thầm oán,nên chú ý thiếu chút nữa bị đoàn tàu xe điện ngầm đâm phải ."Nguy hiểm , nếu nhất định bị rụng đầy lông chim, đúng rồi! Chị nhớ xem nhà chị ở đâu ?"

      Lam Vịnh Vi dễ dàng ra địa chỉ, nào biết tiểu Thua Kém Đắc Ý lại lắc đầu."Tâm tưởng thành (chỉ cần nghỉ đến mọi chuyện thành ), chị chỉ cần dùng nghĩ đến là có thể đến nơi chị muốn đến ."

      " sao ?"

      "Đừng hoài nghi, tôi chính là dùng cách như vậy để tới cái đảo ngay cả ma vương cũng bị hù chết này đó ."

      Lam Vịnh Vi gật gật đầu, sau đó liền nhắm mắt lại tưởng tượng hình dáng trong nhà, quả nhiên, lúc mở to mắt ra bọn họ ở trong nhà, vội vã hô to: "Cha, mẹ, con là Tiểu Vi, con trở về!"

      Nhưng mà phòng trong lại lạnh tanh vắng lặng , ngoại trừ cách bày trí quen thuộc thay đổi ra , hoàn toàn nhìn ra có dấu hiệu người ở ."Thua Kém Đắc Ý , ba mẹ chị đâu rồi?"

      Thua Kém Đắc Ý để hai tay gối lên đầu, cái chân ngắn đung đưa lên , "Tôi nghĩ hẳn là ở bệnh viện."

      "Bệnh viện?"

      "Đúng vậy! Từ khi chị bị tập kích ở Los Angeles biến thành người thực vật , bọn họ hầu như đều lấy bệnh viện làm nhà , mỗi ngày ở trong bệnh viện chăm sóc chị!"

      "Người thực vật?"

      Lam Vịnh Vi cả kinh nhảy dựng lên, cẩn thận đụng phải nóc nhà, may mắn Thua Kém Đắc Ýnhanh tay lẹ mắt đem kéo trở về, nếu tiểu Thua Kém Đắc Ýphải bay ra ngoài gian tìm .

      "Em chị biến thành người thực vật? Điều này sao có thể? Chị phải vẫn ở Lam Nguyệt Sơn Trang sao? Vì sao chị lại biến thành người thực vật ?"

      Thua Kém Đắc Ý đau đầu vò vò đầu tóc của mình, đều do (thiên sứ) ham chơi, lầm lỡ chuyện lớn của người ta , tại đành phải cố gắng sửa sai từng phần vậy !

      "Đừng nóng vội, tôi dẫn chị xem biết."

      Lại lần nữa lôi kéo Lam Vịnh Vi nhảy lên , lúc này bọn họ vào phòng bệnh nồng nặc mùi thuốc .

      "Chị tự xem , chị ở nơi nào."

      Lam Vịnh Vi vừa thấy, căn bản thể tin được người nằm ở giường bệnh gầy yếu nhìn ra người, toàn thân cắm đầy dây ống , dựa vào hô hấp tạo để duy trì sống kia là mình !

      nghe thấy mẹ Lam khẽ với Lam Vịnh Vi giường bệnh : "Tiểu Vi, mẹ tới thăm con . Hôm nay con cảm thấy thế nào? Có thoải mái ?"

      Ba Lam bên cạnh lắc đầu, "Vô dụng thôi , Tiểu Vi nếu có thể năm trước , cần chờ cho tới hôm nay."

      Nước mắt theo hai má mẹ Lam chảy xuống, "Tiểu Vi đáng thương của mẹ , sao con lại biến thành như vậy ? Sớm biết vậy lúc trước mẹ cho con Mỹ."

      " cần nữa , mọi chuyện đều do số phận , có trách cũng chỉ trách mạng con mình tốt, có thể trách ai chứ ?"

      Thấy dáng vẻ cha mẹ già cả lo lắng , Lam Vịnh Vi đau lòng tột đỉnh."Cha, mẹ, Tiểu Vi ở trong này, con ở đây!"

      Nhưng hai người cũng như Mục Lôi được tiếng Lam Vịnh Vi kêu , cũng nhìn thấy khóc thút thít ,nên hai người vẫn cùng nhau rơi nước mắt .

    4. bear

      bear Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      1,962
      Chương 9.2 :

      Edit : Bear

      Lam Vịnh Vi thương tâm biết nên làm thế nào cho phải, bay tới bên tiểu thiên sứ Thua Kém Đắc Ý xin Thua Kém Đắc Ý hỗ trợ, nhưng Thua Kém Đắc Ý lại đảo khách thành chủ hỏi: "Bây giờ nên làm gì?"

      Lam Vịnh Vi khóc đến choáng váng, lập tức thể lý giải cái gì, "Cái gì mà làm sao bây giờ?"

      "Chị muốn quay về bên Mục Lôi, hay là quay về bên cha mẹ chị ?"

      "Chị có thể lựa chọn sao? Chị phải chết à ?"

      Thua Kém Đắc Ý le lưỡi, "Chị đúng là chết, nhưng chỉ cần vượt qua thời gian quy định , tôi có thể nghĩ biện pháp cho chị sống lại."

      Lam Vịnh Vi nhất thời ngừng khóc , "Em chị có thể sống lại là có ý gì?"

      "Chính là chị có thể trở lại bên Mục Lôi, hoặc là bên cha mẹ chị , nhưng chị chỉ có thể chọn trong hai ."

      Lam Vịnh Vi lắc đầu, " đúng, chị thấy chuyện này sai sai làm sao đó , em có thể giải thích chút ?"

      Mắt thấy chuyện che dấu bị vạch trần, Thua Kém Đắc Ýcó chút chột dạ cúi đầu : "Hãy nghe tôi , chuyện này là do tôi tốt, nhưng Chúa trời cũng sai, ai bảo ông ấy cấm đoán tôi lâu như vậy, hại tôi tâm tình buồn bực, sau đó mới tính sai thời gian đầu thai cùng địa điểm của chị , cho nên bây giờ tôi đành phải nghĩ biện pháp thay đổi !"

      "Tính sai thời gian cùng địa điểm đầu thai ?"

      "Ừm ! Chị vốn đầu thai ở quốc cuối thế kỷ mười tám đầu thế kỷ mười chin ,vào năm hai mươi lăm tuổi gả cho Mục Lôi làm vợ, cũng chính là Mục Lôi mà chị gặp đó . Nhưng vì tôi làm sai nên đem chị đưa đến Đài Loan thế kỷ hai mươi này , cho nên... Cho nên..."

      "Cho nên em liền cho tên cướp đánh chị để đưa chị về thế kỷ mười chín , phải ?" Lam Vịnh Vi hung dữ gào thét, chỉ kém bẻ luôn đôi cánh xinh đẹp của tiểu thiên sứ ra vẻ vô tội nào đó .

      "Vâng ... Đúng vậy!" Thua Kém Đắc Ýcàng chột dạ, Chúa trời ơi , tiểu tinh tóc đen này hung dữ quá , Mục Lôi vì sao có thể ấy đến chết sống lại vậy chứ ?

      "Chị hỏi em , Lam Vịnh Vi sống thực vật ở thế kỷ hai mươi là sao ?"

      "Đó là do tôi thi chuyển chút phép thuật nho che mắt, chỉ cần chị đồng ý , tôi lúc nào cũng có thể cho chị trở về, làm cho mọi thứ khôi phục bình thường."

      " sao?"

      " mà, Thua Kém Đắc Ý từ trước đến nay chưa bao giờ láo, nếu Chúa trời cho sét đánh nha ."

      Nhìn tuổi cha mẹ già vì mình làm lụng vất vả bôn ba , nước mắt Lam Vịnh Vi lại nhịn được rơi xuống , làm con thể ở bên gối cha mẹ hầu hạ tận hiếu , mà còn làm cho bọn họ vì phải quan tâm khổ sở, quá bất hiếu, nếu bỏ còn là người sao ?

      Vì thế thốt ra: "Chị muốn ở lại chăm sóc cha mẹ."

      "Hả ?" Thua Kém Đắc Ý hồ nghi xem xét , "Vậy Mục Lôi phải làm sao bây giờ?"

      "Mục Lôi?"

      "Đúng vậy! Tôi rồi, thoạt nhìn phong lưu phóng đãng, nhưng thực tế là người mặt lạnh tâm nóng , chẳng lẽ chị nghĩ đến sau khi chị chết , phải sống thế nào sao?"

      " ấy... ấy sống thế nào ?"

      " cho chị biết cũng sao , sau khi chị chết, Mục Lôi cả đời lấy vợ, mà lựa chọn độc đến cuối đời, làm cho mình suốt ngày đắm chìm ở trong hồi ức."

      Thua Kém Đắc Ý nhàng chỉ ngón tay , Lam Vịnh Vi quả nhiên thấy được hình ảnh Mục Lôi tịch mịch ở Lam Nguyệt Sơn Trang chậm rãi thong thả bước . cưới vợ, chỉ dựa vào kỷ niệm để vượt qua tháng ngày dài đằng đẳng , sau đó sinh bệnh, già , rồi chết .

      "Đại Tây Nhã đâu?" Nước mắt khô lại lần nữa mạnh mẽ rơi xuống .

      " đem Đại Tây Nhã đưa đến ký túc xá trường học, bởi vì chỉ cần nhìn thấy Đại Tây Nhã, nghĩ tới cái chết của Josephine và chị giống nhau , thậm chí còn bỏ Hắc Tinh , để tránh nhớ tới thời gian hai người vui vẻ bên nhau ."

      Lam Vịnh Vi biết nên làm thế nào cho phải, thiện lương của trổi dậy , đau quá, Mục Lôi làm như vậy vì ."Chị... Chị nên làm gì bây giờ? Thua Kém Đắc Ý, em chị nên làm cái gì bây giờ? Chị thương Mục Lôi, nhưng chị cũng nỡ bỏ cha mẹ , rốt cuộc chị nên làm cái gì bây giờ?"

      "Tôi biết, chuyện này hoàn toàn phải xem lựa chọn của chị ."

      "Chị chỉ có lần lựa chọn sao?" nâng đôi mắt lưng tròng hỏi.

      "Ừm ! Hơn nữa chỉ có thể chọn , sau khi lựa chọn rồi có cơ hội hối hận."

      Lam Vịnh Vi lâm vào trong trầm tư, nên trở về bên Mục Lôi ? Nếu Mục Lôi đúng như lời A Thêm Toa , là người bạc tình bạc nghĩa , vậy nhất định chút do dự lựa chọn quay về Đài Loan, nhưng sau khi chết lựa chọn độc cả đời, tình nguyện dựa vào ký ức để sống sót. Ông trời ơi , phải làm sao bây giờ? Nhưng còn cha mẹ đối với cũng rất quan trọng ! Vô luận như thế nào, đều thể bỏ mặc cha mẹ mình !

      Tiểu Thua Kém Đắc Ý đợi lâu, thấy vẫn có đáp án, vì thế liền thúc giục : "Nhanh chút, nếu mau chút, chờ Mục Lôi đem chị mai táng trong mộ huyệt, vậy kịp nữa ."

      "Thua Kém Đắc Ý, em có thể cho chị biết, sau khi chị chết rồi , cha mẹ chị sống thế nào ?"

      "Họ sống tốt lắm , cha mẹ chị tâm địa rất tốt, tuy rằng ban đầu thể chấp nhận, nhưng thời gian ngắn sau, bọn họ cũng biết có số việc là thể thay đổi. Cho nên bọn họ chẳng những có thương tâm, còn hóa bi phẫn thành sức mạnh , đến ngục giam để cảm hóa những tội phạm, vì xã hội làm rất nhiều chuyện tốt nha! Chị tự xem."

      Lam Vịnh Vi nháy mắt mấy cái, nhìn thấy cha mẹ ở ngôi giáo đường địa phương cùng đám người , bên trong có người đánh đàn, có người đánh nhịp, có người khiêu vũ, mặt tràn ngập vui vẻ .

      Xem đến đây , Lam Vịnh Vi tiêu tan bận lòng ."Thua Kém Đắc Ý , chị quyết định, chị muốn trở lại bên Mục Lôi ."

      " sao ? Chị phải về với tên động vật máu lạnh kia sao ?"

      "Đúng vậy, chị muốn trở lại bên người ấy , chị thể để ấy đem Đại Tây Nhã đưa đến ký túc xá trường học, càng thể để cho ấy đối xử với bản thân như vậy !" kiên định , trong mắt có chút quang mang lạ thường.

      "Được , tôi lập tức mang chị trở về, nhắm mắt lại, mặc kệ chị nghe thấy gì cũng cần quan tâm, biết ?"

      Lam Vịnh Vi gật gật đầu, trong lòng nghĩ : "Mục Lôi, em trở về, tiểu tinh tóc đen của trở lại, em tuyệt đối để đối xử bản thân như vậy , tuyệt đối được!"

      ※※※※※※

      "Tước gia, thời gian đến." người nhìn như quản gia đến bên Mục Lôi nhắc nhở .

      Mục Lôi lắc đầu, ngón tay lưu luyến rời vỗ về gương mặt xinh đẹp như ngủ say của Lam Vịnh Vi, cho đến bây giờ vẫn thể chấp nhận rằng tiểu tinh tóc đen rời xa !

      ", chờ chút, tôi còn muốn nhìn Tiểu Vi thêm chút nữa !"

      "Con cũng phải nhìn mẹ Tiểu Vi, cho phép các người đem mẹ Tiểu Vi !" Đại Tây Nhã ở bên cạnh vừa khóc vừa , từ khi Lam Vịnh Vi gặp chuyện may tới nay, tiểu Đại Tây Nhã cơ hồ có rời , bởi vì tin, mẹ Tiểu Vi luôn rất ôn nhu, kiên nhẫn lắng nghe mình chuyện chết!

      "Mẹ Tiểu Vi, mẹ mở to mắt được ? Vì sao tất cả mọi người đều mẹ chết? Mẹ mau đứng lên cho bọn họ biết, mẹ chỉ ngủ thôi, mẹ có chết, mẹ chết, đúng ?"

      Nghe được lời ngây thơ của con , Mục Lôi đau lòng sắp thở nổi, trong ánh mắt tràn đầy nước mắt, tầm mắt mơ hồ thấy mọi thứ trước mắt .

      "Tiểu Vi, em nhẫn tâm ra như vậy sao ? Em còn chưa mặc váy cưới chuẩn bị cho em , còn chưa uống rượu kết hôn của hai chúng ta , thậm chí ngay cả Lam Nguyệt Sơn Trang em cũng chưa xem hết mà.

      Tiểu Vi, thừa nhận phóng đãng kềm chế được, đùa vui khắp nơi , nhưng sau khi gặp e , thể chấp nhận được bất cứ người phụ nữ nào nữa . Ban ngày nhớ em, buổi tối cũng nhớ em , ngay cả ăn cơm, ngủ mơ cũng đều là em . nhớ vẻ xinh đẹp của em, thông minh của em, tính quật cường của em , còn có bộ dáng lúc em tức giận đỏ mặt, nhưng nay tất cả đều còn !

      Em còn cười với , tức giận với , cũng mắng là động vật máu lạnh nữa , em cứ lẳng lặng nằm ở đây nhúc nhích, ông trời ơi ,em động đậy , vì sao em cứ nằm bất động ? hy vọng em có thể lại mắng là động vật máu lạnh lần nữa , Tiểu Vi, em có nghe thấy ? muốn em mắng , muốn em đứng lên mắng là động vật máu lạnh!"

      Mục Lôi đến cổ họng muốn khản , kỳ vọng Lam Vịnh Vi có thể bởi vì vậy mà nhảy dựng lên chửi mình chút, nhưng có, Tiểu Vi của vẫn nằm đó hề động đậy , chết rồi...

      Đúng vậy, chết! Từ lúc đuổi tới đó , ấy bị Rudolph hại chết, mà lại thể thừa nhận đó , cho dù bây giờ sắp hạ táng .

      Bây giờ còn có thể tiếp tục như vậy sao? Lam Nguyệt Sơn Trang thể cứ suy sụp xuống như vậy từng ngày , nghiệp cha giao lại cho cũng phải tiếp tục kinh doanh, còn Đại Tây Nhã... Đại Tây Nhã cũng phải đến trường , ban đầu muốn chuẩn bị đem Đại Tây Nhã đưa đến ký túc xá trường học , sau đó bởi vì Lam Vịnh Vi ngăn cản nên từ bỏ, nay ra , Đại Tây Nhã cũng còn đường nào khác lựa chọn .

      Mang theo đôi mắt còn ẩm ướt đứng lên với quản gia : "Kiều Trì, cho bọn họ tiến vào, chúng ta nên xuất phát."

      Quản gia Kiều Trì gật đầu, kêu gọi vài tên gia đinh vào nâng quan tài .

      Lúc bọn muốn đem quan tài nâng lên Đại Tây Nhã lại ôm lấy Lam Vịnh Vi khóc, " cho , cho đem mẹ Tiểu Vi , tôi cho phép các người đem mẹ Tiểu Vi !"

      "Đại Tây Nhã, hãy nghe ta , bọn họ đem mẹ Tiểu Vi , bọn họ chính là..." Mục Lôi qua ôm lấy Đại Tây Nhã, để cho đoàn người tiện làm việc .

      Nhưng Đại Tây Nhã căn bản nghe thấy Mục Lôi , bé giãy giụa đá đánh, giãy khỏi tay Mục Lôi lần nữa chạy về phía quan tài , sau đó bé dùng thân thể của mình ngăn cản gia đinh làm việc ." cho phép đem Mẹ Tiểu Vi , cho phép đem Mẹ Tiểu Vi !"

      "Đại Tây Nhã, hãy nghe ta ..."

      Đại Tây Nhã vừa khóc vừa : "Mẹ Tiểu Vi, Mẹ Tiểu Vi, mẹ mau đứng lên, bọn họ muốn đem mẹ , mẹ Tiểu Vi!"

      Khuôn mặt Mục Lôi xanh mét, muốn qua lôi Đại Tây Nhã ra , nhưng nào biết Đại Tây Nhã lại đột nhiên hô to: "Mẹ Tiểu Vi tỉnh! Cha, người xem mẹ Tiểu Vi tỉnh rồi !"

      "Đại Tây Nhã, con bậy bạ gì đó? Mau tới đây !" Mục Lôi quá khổ sở nên cho là con nhảm , bởi vì nếu có Kiều Trì đến , chỉ sợ xúc động đem Lam Vịnh Vi lưu lại mặc kệ chết hay chưa.

      " mà , mẹ Tiểu Vi tỉnh, mẹ Tiểu Vi!" Đại Tây Nhã bổ nhào tiến lên ôm Lam Vịnh Vi vừa khóc vừa cười, "Cha, người mau đến xem, mẹ Tiểu Vi tỉnh!"

      Mục Lôi thể tin lên phía trước, ngờ thấy Lam Vịnh Vi vốn nhắm mắt nay lại chậm rãi mở ra.

      "Tiểu Vi, em ..."

      "Mục Lôi, em trở về." Đẩy ra những đóa hoa trải khắp người ngồi dậy, Lam Vịnh Vi giọng , đưa mắt nhìn về phía người đàn ông tha thiết sau đó vươn tay, "Em rốt cục trở lại!"

    5. bear

      bear Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      1,962
      Kết thúc

      Edit : Bear

      Hai năm sau tại buổi trưa yên tĩnh .

      vị họa sĩ ước chừng hơn 40 tuổi ở trong đại sảnh của Lam Nguyệt Sơn Trang , vì cả nhà Mục Lôi cùng Lam Vịnh Vi họa bức tranh gia đình .

      Trong tay ôm đứa bé vừa lên tuổi , Lam Vịnh Vi cảm thấy mỹ mãn rúc vào lòng chồng mình ."Có mệt hay ?"

      Mục Lôi lắc đầu, tuy rằng hiểu vợ mình vì sao đột nhiên muốn có bức tranh gia đình , nhưng vẫn đáp ứng . Nhưng nếu biết làm mẫu vẽ tranh thực quá mệt như vậy , đánh chết cũng làm, nhưng bây giờ đứng ở chỗ này, còn chạy trốn được sao ?

      "Tiểu Vi, em có thể cho biết vì sao em đột nhiên muốn vẽ tranh ?"

      Lam Vịnh Vi cười ngẩng đầu, "Tối hôm qua em mơ thấy Thua Kém Đắc Ý."

      "Thua Kém Đắc Ý ? em là thiên sứ mang em trở về bên à ?"

      "Đúng vậy! Thua Kém Đắc Ý muốn có bức tranh gia đình mình , ấy như vậy có thể cho gia đình em an tâm, cho nên em liền làm theo."

      " hiểu, vì sao bức tranh có thể cho người nhà em an tâm? Bọn họ phải ở Đài Loan thế kỷ hai mươi sao?"

      "Em cũng biết, nhưng Thua Kém Đắc Ý như vậy nhất định có đạo lý của ấy , nhưng là đó , gần đây làm việc gì , bình thường em đều thấy được bóng đâu ." Lam Vịnh Vi bất giác bĩu môi oán giận.

      Mục Lôi thấy thế, vội vàng cúi đầu hôn hôn vợ ." bận chuyện ."

      "Việc nhiều cũng thể thấy bóng dáng cả ngày !"

      " bận chuyện Rudolph."

      "Rudolph? phải bị hình phạt, lưu đày đến Australia sao ?" Bởi vì Rudolph phạm vào hai tội giết người, cùng với tội giết người chưa thành , bởi vậy bị phán lưu đày.

      "Đúng vậy! Thuyền cũa ngày kia khởi hành, tính cho A Thêm Toa theo , bởi vì lưu A Thêm Toa lại mình cũng quá đáng thương."

      Trải qua lần đó , tinh thần A Thêm Toa ổn định , cho nên Mục Lôi liền đem bà ấy đến bệnh viện, nhưng bệnh viện cũng chỉ có thể chứa bà ấy mười ngày nửa tháng, cho nên A Thêm Toa hơn phân nửa thời gian đều ở đường sống lây lất xin ăn qua ngày . Có đôi khi Lam Vịnh Vi gặp bà ta , thậm chí còn muốn đón bà ấy trở về, nhưng chỉ cần vừa nghĩ tới bà ấy có thể lại hại Mục Lôi nên lại bỏ ý định . Dù sao đó cũng là bóng ma khủng bố , ác mọng khiến người ta muốn hồi tưởng lại . Nay nghe thấy Mục Lôi như vậy, cũng vui vẻ ."Như vậy cũng tốt, có Rudolph ở bên cạnh chiếu cố bà ấy, hẳn thành vấn đề."

      " cũng nghĩ như vậy, cho nên mới có thời gian ở nhà , ngay cả thời giờ hôn em cũng giảm bớt." Thừa dịp suy nghĩ , Mục Lôi cúi đầu cho Lam Vịnh Vi nụ hôn sâu ngọt ngào , " với em chưa , hôm nay em rất đẹp ?"

      " quá , nhưng hôm nay chưa em ."

      "Chưa sao ? sao , bây giờ , em , tiểu tinh tóc đen của ."

      Hai người lại phen nùng tình mật ý, hoàn toàn đem Hẹn Thư Thua Kém cùng Đại Tây Nhã quên còn mảnh, vì thế Hẹn Thư Thua Kém chịu đơn đạp đạp đầu gối mẹ , miệng bập bẹ : "Hôn , Hôn !"

      "Hẹn Thư Thua Kém, em cũng muốn hôn sao?" Đại Tây Nhã như tên trộm hỏi em trai vừa mãn tuổi của mình .

      "Thân ái , thân ái !"

      "Được , vậy em phải ngoan ngoãn nghe lời chị nha, đến đây !"

      Đại Tây Nhã ôm lấy Hẹn Thư Thua Kém đến cạnh cha mẹ, thừa dịp hai người hôn nồng nhiệt, đột nhiên đem Hẹn Thư Thua Kém nhét vào trong lòng hai người, Hẹn Thư Thua Kém ngây thơ biết gì vùi đầu vào ôm ấp của mẹ, trong miệng vẫn hô: "Hôn , hôn ."

      Mục Lôi bất đắc dĩ ôm lấy con.

      "Hẹn Thư Thua Kém, con cũng muốn hôn sao?"

      Hẹn Thư Thua Kém dùng sức gật đầu, "Hôn ."

      Lam Vịnh Vi nhịn được cười ha ha.

      "Được, mẹ hôn con ."

      Đại Tây Nhã thấy thế cũng ầm ỹ : " công bằng, con cũng muốn hôn !"

      " thành vấn đề."

      Mắt thấy vợ bị hai đứa con cướp , Mục Lôi vừa bực mình vừa buồn cười, cho họa sĩ trung niên nghỉ ngơi ngày mai lại tiếp tục, bởi vì hôm nay có khả năng vẽ tiếp rồi .

      Ai! Ai bảo cưới chồng nhưng lại con hơn chứ ?

      ※※※※※※

      Tây nguyên 1999 quốc Lam Tĩnh Vi ung dung tham quan đại sảnh thanh lịch tinh xảo ở Lam Nguyệt Sơn Trang, Lam Tĩnh Vi ung dung thưởng thức nơi từ thế kỷ thứ mười bốn tới nay chưa hoàn thành , mãi cho đến thế kỷ mười tám mới hoàn thành này .

      luôn luôn thích lâu đài , hơn nữa còn rất thích lâu đài cổ thời Trung cổ, bởi vì lâu đài thời Trung cổ vô luận là tạo hình hay nghệ thuật đều đạt tới trình độ cao ; cho nên dù cơ hồ khắp lâu đài toàn bộ thế giới, nhưng chẳng biết tại sao, Lam Nguyệt Sơn Trang này lại làm cho cảm giác đặc biệt .

      Lam Tĩnh Vi đến lò sưởi ở đại sảnh, lấy góc độ chuyên nghiệp mà xem bức tranh nghe là tranh họa gia đình của chủ nhân Lam Nguyệt Sơn Trang Mục Lôi • Tắc Đức Ni .

      Đột nhiên,ánh mắt Lam Tĩnh Vi bị hấp dẫn bởi bức họa .

      Làm sao có thể? thế giới này làm sao có thể có người giống nhau đến vậy ?

      Lam Tĩnh Vi kinh ngạc nhìn nữ chủ nhân cơ hồ cùng em Lam Vịnh Vi của mình giống nhau như đúc , quá giống! Vô luận là diện mạo, ánh mắt, thậm chí nụ cười mỉm cười hơi nhếch lên khóe miệng kia cũng đều y chang Tiểu Vi , đây là chuyện gì? Chẳng lẽ Tiểu Vi chết?

      , có khả năng, Tiểu Vi ràng chết, hơn nữa hậu của con bé do chính tay lo liệu , con bé làm sao có thể còn sống? Hoặc là...

      Tầm mắt Lam Tĩnh Vi khóa chặt ở bức họa. Trong bức họa nữ chủ nhân mặc thân váy áo hoa lệ thanh lịch ,tay ôm ấp bé ước chừng khoảng tuổi , cổ đeo sợi dây chuyền kia ,sợi dây chuyền đó là ...

      Sợi dây chuyền đó là mình và mẹ cùng nhau đến tiệm đồ trang sức chọn mua tặng cho Tiểu Vi, vì sao lại xuất tại nơi này? Chẳng lẽ... Chẳng lẽ Tiểu Vi chết , mà là đến thời khác ...

      Ngóng nhìn người trong tranh hạnh phúc mỹ mãn , Lam Tĩnh Vi cúi đầu : "Tiểu Vi, là em sao? Em có chết , mà là đến thời khác , em tìm được hạnh phúc của chính em , phải ?"

      Trong đại sãnh yên tĩnh chút tiếng vang, nhưng Lam Tĩnh Vi lại cảm thấy chính mình như nghe được giọng của Lam Vịnh Vi - -

      "Chị , em là Tiểu Vi, em sống rất tốt, rất vui vẻ , chị cần lo cho em ."

      Lam Tĩnh Vi cho là mình nghe lầm, nhưng thanh kia lại lần nữa truyền vào trong tai .

      "Chị , em sống rất tốt , chị cũng nhìn thấy đó , phải sao?"

      "Tiểu Vi, là em sao? Tiểu Vi!" Lam Tĩnh Vi xông lên trước kêu gọi, nhưng cả đại sảnh vẫn im ắng, chút tiếng vang.

      Lại lần nữa ngẩng đầu nhìn lên bức tranh, Lam Tĩnh Vi giống như nhìn thấy người trong tranh mỉm cười với mình .

      Lam Tĩnh Vi rồi, cũng tiêu tan lo lắng !

      "Tiểu Vi, chị cho cha mẹ biết em sống rất tốt , em yên tâm !"

      Lam Tĩnh Vi lại lần nữa nghe được thanh , lúc này chỉ có có thanh của em , mà dường như còn có tiếng cười của đứa trẻ cùng người đàn ông , biết, em tìm được hạnh phúc của mình rồi !

      - - hoàn - -
      AChu, Lemonade, JupiterGalileo2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :