1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Người tình của thuyền trưởng - Claudette Williams (47c)

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 40

      Công nương Moravia đứng giữa tấm thảm hoa trong căn phòng khách sạn, lo lắng nhìn người trai say sưa rít tẩu bên cửa sổ. Nàng lúc lắc những lọn tóc quăn mềm.

      − Em sợ lắm, Alban. Nhỡ chất bột đó tác dụng quá nhanh sao? Nhỡ ông ta lăn quay ra trước khi em kịp rời sao?

      − Mora, em , em quá lo đấy thôi- Alban và bước lại, kéo sát em vào mình. Môi y áp lên môi ả, dịu dàng, say đắm, như bao lần họ vẫn hôn nhau- Lẽ nào lại để em hứng chịu hiểm nguy? Chúng ta buộc phải chọn con đường này để được sống bên nhau trong ngôi nhà cuả mình. Chúng ta cần có tiền, em ạ. Đêm nay, thời cơ cuả chúng ta tới. Vì mọi người đều giả trang, ai nhớ kẻ nào đứng gần khi ông ta ngã xuống. Ma quỷ cũng chẳng thể nghi ngờ! Walepole bảo là ông ta mắc chứng bệnh gut nhiều năm nay.

      − Em , Alban. Em có thể làm tất cả vì !- Ả ngước nhìn y, thốt lên.

      cũng vậy, Mora- y , bàn tay tìm đến ngực ả và bóp chặt lấy bầu vú nở nang cuả ả với thèm khát dữ dội, bất ngờ. Giữa họ bao giờ cũng vậy. Những cơn hứng tình dội lên vào bất kỳ thời điểm nào. Nhưng lần này, Mora đẩy Alban ra.

      − Làm sao em tin được làm thế này với những người đàn bà khác!

      Y cười và dịu dàng ôm lấy ả.

      − Mora, cha mẹ công bằng khi cứ mực khép chúng mình vào tội loạn luân. Chúng mình nhau mà chẳng dám công khai. là đàn ông, nếu tán tỉnh này khác thiên hạ nghi ngờ. Em cũng biết, tất thảy đàn bà đời với có nghĩa gì đâu. Chỉ mình em ngự trị tâm hồn .

      − Vâng, tình cuả em- ả dụi mặt vào ngực y, thầm. Nàng hiểu rằng y nàng, rằng họ gắn bó sâu nặng đến mức nào.

      Kate đứng trước gương, ngắm lại lần cuối kiểu đầu Cleopatra. Trong bộ váy lụa dài màu trắng bạc, bên vai đính những dải tua rua vàng lóng lánh rủ xuống cánh tay trần, trông nàng xứng vai nữ hoàng Ai Cập.

      đẹp quá, chủ!- Eliza reo lên.

      − Tuyệt vời- bà Ellen cùng thốt lên.

      − Cảm ơn!- Kate rầu rầu đáp, với lấy chiếc áo choàng nhung đen rồi lẳng lặng ra khỏi phòng.

      Nell và Eliza nhìn nhau.

      − Cháu cứ tưởng chủ vui lắm khi ông chủ về- Eliza lắc đầu .

      vậy thôi, chỉ cần hai người hiểu nhau.

      − Hiểu nhau, lại còn thế nữa! Ai chả biết hai người phát cuồng lên vì nhau. Đến thằng ngốc cũng nhìn thấy điều đó!

      − Vấn đề ở chỗ họ cùng quá nhiều kiêu hãnh- Nell và thở dài.

      Kate đẩy cửa phòng khách và hơi sững lại khi nhìn thấy Bá tước đứng bên cưa? sổ với ly rượu trong tay. Họ dùng bữa tối ở phòng riêng cuả mỗi người và gặp mặt nhau từ sau chuyện xảy ra hồi trưa. Nàng tròn mắt nhìn y phục cuả chàng, vừa ngạc nhiên vừa thích thú. Đầu chàng quấn trong chiếc khăn rằn sặc sỡ, áo sơ mi đỏ chóe, cổ phanh rộng, tay áo lùng thùng, bên ngoài là chiếc gilê đen bó sát, đồng bộ với chiếc quần và đôi bốt cao cổ màu đen. Trông chàng chẳng khác gì tên cướp biển hung dữ. Chàng nhìn thấy nàng và nâng chiếc ly lên.

      − Lại đây nữ hoàng cuả tôi.

      Nàng ngập ngừng.

      − Quả là, chẳng mấy khi em được nhận lời mời cuả tên hải tặc.

      − Vậy hãy tận dụng cơ ộhi hiếm hoi này, Kate- chàng dịu dàng.

      Giọng chàng gợi cho nàng nhớ lại cái đêm lâu lắm rồi, khi chàng là tất cả đối với nàng.

      Chàng rót thêm rượu và đặt chiếc ly vào tay nàng, ngón tay chàng nán lại nơi ngón tay đeo nhẫn cuả nàng và vuốt lên đó.

      − Kate?

      − Gì cơ, Branwell?

      − Xin lỗi em về chuyện Bá tước Mirabel. cư xử đúng.

      − Cám ơn - Kate , mặt tươi lên. Chàng vẫn ngừng làm cho nàng ngạc nhiên.

      − Em lộng lẫy trong vai Cleopatra.

      − Cám ơn lần nữa- nàng mỉm cười, khuôn mặt ngời sáng.

      − Em có thân hình quyến rũ lắm- chàng trầm giọng, đôi mắt xanh biếc gắn vào nàng.

      Nàng cảm thấy muốn bỏ chạy. Hoặc lao vào vòng tay chàng. Nhưng nàng chỉ đứng im.

      ? Em lại cứ nghĩ em hơi lên cân.

      − Vậy à?- chàng hỏi và nhìn nàng với vẻ đánh giá. hiểu sao, nàng bỗng run lên vì giận, đôi mắt xanh vụt trở nên lạnh lùng.

      Branwell, em có mang đâu!

      Chàng cau mặt.

      − Đừng giở cái giọng ấy ra nữa, Kate. Em cứ cố tình chọc tức làm gì?

      Chàng kịp tiếp cửa thình lình bật mở và con quỷ cùng gã cướp đường nghênh ngang tiến vào. Kate giương mắt nhìn rồi phá lên cười rũ rượi.

      − Danny, ôi, cậu biến thành thứ gì vậy?

      − Quỷ sứ, tất nhiên rồi!- Danny đáp- Ai cũng biết quỷ sứ là kẻ cám dỗ. Tất cả đàn bà đều say mê những con quỷ!

      Gã cướp đường Willy trân trân ngó Kate.

      − Chào, Kate, nếu em trước là em giả trang Cleopatra, đóng vai Caesar!

      − Còn tôi, Mark Anthony!- Danny phụ hoa.

      − Rất may là ấy trước với cả hai người- Bá tước kết luận.

      Đó là đêm ấm áp, nhưng trong phòng khiêu vũ rộng mênh mông cuả phu nhân Barrymore, khí gần như nóng bức. Dường như cả London đổ dồn vào đây, trong đêm cuối cùng cuả Mùa chơi, vì tất cả đều phải theo đoàn tùy tùng cuả hoàng tử Brighton vào ngày mai.

      Giữa những trang phục và mặc nạ kỳ dị sặc sỡ, Bá tước vẫn nhận ra dáng dấp cuả bà trong bộ quần áo nông dân vùng Naepole.

      Sarah!- chàng chạy đến ôm lấy bà.

      − A, tên cướp biển lên bờ! Nhưng khẽ chứ, muốn ai nhận ra .

      − Vậy đừng có lên tiếng. ai đời này có cái giọng như cuả đâu.

      Chàng cười khi nhìn khắp gian phòng. Ít nhất có bốn con quỷ và ba tên cướp đường. Họ cũng nhìn trang phục cuả chàng mà cười sặc suạ. Chợt chàng giật mình, quai hàm bạnh ra khi nhận thấy Caesar hẳn hoi tiến lại gần Cleopatra cuả chàng. Tim chàng nhói lên trong lồng ngực. Có phải Kate hẹn trước với ta , bởi vì ràng kẻ sắm vai Caesar kia phải ai khác ngoài Bá tước Mirabel. Chàng lừ lừ nhìn Mirabel cúi xuống hôn tay vợ mình. Nàng nghĩ gì? Đôi mắt nàng sau mặt nạ nên chàng thể nhìn thấy. vậy, chàng phải kiểm soát được câu chuyện giữa họ! Chàng định bụng lại đó bàn tay to, nặng đập lên vai chàng.

      − Branwell, đôi vai rộng cuả cậu lẫn vào đâu được.

      Chàng quay lại, nhận ra ngài thủ tướng, giả trang, thậm chí chẳng thèm đeo mặt nạ, khoác tay digan cao dong dỏng mà chàng đóan được là ai nếu ta lên tiếng.

      − Ôi, ngài Pitt thân mến, ngài làm lộ chân tướng cuả Bá tước rồi đấy- Đó là giọng uyển chuyển cuả công nương Moravia.

      − Tôi làm lộ. Tại ta giống cái vai ta đóng quá thôi- Pitt cười lục khục. Ông uống khá đủ để quên cơn đau nhức ở chân.

      Bá tước giữ nụ cười mỉm, nhưng con mắt chàng chiếu vào Moravia dò xét. em ta quả là điều bí . Venice nằm dưới quyền thống trị cuả Áo trong khi toàn nước Ý lại bị đặt dưới chân Napoleon. Vậy hai người này đến nước làm gì? tại sao này luôn luôn xoắn xuýt bên cạnh Pitt? Còn tay Bá tước Mirabel, y có quan hệ gì với cái tên tuổi đáng ngờ là Jack Walepole? Chợt nhận thấy Moravia mỉm cười mời mọc, chàng chìa tay ra.

      − Thưa công tước, xin hãy dành cho tôi vũ điệu này- chàng nghiêng mình rất galăng.

      − Tên cướp biển!- Pitt cười- Dám nẫng ngay báu vật trước mũi ta! Nếu ta mà trẻ hơn biêt tay ngay.

      Chàng nhe răng cười với ông và dìu người đàn bà ra sàn nhảy. Tay chàng chạm phải vật cồm cộm ngón tay ả, chàng liếc nhìn và thấy đó là chiếc nhẫn kỳ lạ. Nó vuông chằn chặn, trông giống cái hộp nhiều hơn là nhẫn, khiến chàng liên tưởng tới thứ gì đó mà chàng sao nhớ nổi. Chàng bỗng cảm thấy căng thẳng khi nhìn vào đôi mắt lúng liếng cuả Moravia.

      Ở đầu kia gian phòng, Kate chẳng khó khăn gì cũng nhận ra người đàn bà trong tay chồng mình. Nàng ráo riết dõi theo cặp khiêu vũ, có cảm giác như ánh mắt chàng cứ gắn chặt vào cổ áo trễ thấp cuả bạn nhảy. Nàng khổ sở như bất cứ ai bị cơn ghen tuông dày vò. Hơn nữa, lòng tự trọng cuả nàng bị xúc phạm. Chàng công khai tỏ ra lãnh đạm với vợ mình và xoắn lấy người đàn bà khác trước mặt bàn dân thiên hạ!

      − Anima mia- có tiếng Mirabel rì rầm bên tai nàng- chúng ta ra ngoài . Ở đây ngột ngạt quá.

      − Cám ơn, nhưng tôi lại cảm thấy dễ chịu.

      − Em bé cuả , em thể gọi là Alban được sao?

      , tôi thể- Kate cười tủm tỉm và khoác tay Mirabel, cố quên chồng mình lả lướt sàn nhảy cùng em ta.

      − Vậy mà chỉ mong được nghe tên mình thốt ra từ đôi môi tuyệt đẹp cuả em- Mirabel trong khi đưa nàng ra vườn.

      đâu, và cũng đừng gọi tôi là tâm hồn cuả nữa. Như vậy đứng đắn.

      chẳng bao giờ lại đứng đắn. Em là tâm hồn cuả còn hơn thế nữa kia, theo tiếng italia

      − Tôi có chồng- Nàng đáp nhe.

      Y dừng lại bên cây trường xuân.

      − Nhưng em còn là người đàn bà. Cớ gì phải khước từ niềm vui thú trong khi chồng em ràng là tìm mọi cơ hội để tận hưởng? Em phí hoài tình cam cho gã như . đúng là thằng mù!- Y và vòng tay khoá quanh vòng eo nhắn cuả nàng. Nàng đẩy tay vào ngực y.

      − Ở ngoài này đâm lại nóng bức hơn. Chúng ta quay vào thôi.

      Mirabel ngửa cổ cười phá lên.

      − Em đáng đấy, mỹ nhân bé - y thả tay ra và đưa cánh tay cho nàng khóac. Họ cùng im lặng cho đến cưa? phòng khiêu vũ, y hôn tay nàng và cáo lỗi để tìm Moravia. Mirabel vừa quay gót, Kate chợt nhận thấy mình đứng đối diện với chồng, đôi mắt xanh chiếu thẳng vào nàng, lấp lánh. Chàng tức giận! Chàng tán tỉnh người khác rồi lại còn chiếu ánh mắt tức giận vào ta!

      − Em có thích cuộc dạo mát với Bá tước Mirabel hay còn gọi là Alban ?

      có sung sướng được khiêu vũ với công nương Moravia- hay còn gọi là Mora ?

      Chàng nhăn mặt. Nhưng ngài thủ tướng lại đến bên họ, tay vẫn kèm công nương Moravia.

      − Ồ, Branwell, vợ cậu đấy hả? Duyên dáng quá. Rất tiếc vì hôm nay là hội giả trang, tôi có thể chiêm ngưỡng dung nhan nàng. Hester , Phu nhân Mannering là trang tuyệt sắc.

      − Bà Hester quá khen, thưa ngài- Kate cúi đầu e lệ. Mặc dù nàng vẫn để ý nhìn Bá tước qua đuôi mắt. Mắt chàng dán vào Moravia. Lòng nàng sôi lên sùng sục. Quỷ tha mắt bắt, chàng thể rời mắt khỏi ả, ít ra là trong lúc này được sao!

      Bỗng nhiên, nàng nghe tiếng Pitt ho húng hắng, và cảm thấy thứ gì ướt nhoét tưới vào áo mình, đồng thời có tiếng chồng nàng lầm bầm sau lưng ngài thủ tướng.

      − Xin lỗi ngài Pitt, tôi vụng về quá.

      − Lạy Chuá, bận tâm đến tôi làm gì, nom vợ kia, áo ấy ướt đầy sâm-panh rồi!- Pitt , vô cùng bối rối.

      Công nương Moravia hoảng sợ. Nàng giật lùi lại và thấy người trai đứng sát bên, bóp chặt lấy vai nàng.

      − Chúng ta hỏng rồi- Moravia thào- Tay Bá tước hẳn nhìn thấy em mở chiếc nhẫn.

      − Có, cũng nhìn thấy. ta gần như xô cả người vào em. Tuy nhiên, chỉ nghi ngờ thồi. Đừng sợ- Mirabel khẽ.

      Branwell nhìn vợ.

      xin lỗi em, Kate.

      − Tôi còn dám chờ đợi gì hơn ở nữa- nàng nhìn chàng trừng trừng, tức tối- Mắt để đâu biết!

      Phu nhân Hester chạy tới ôm lấy vai nàng, kéo ra ngoài. Đến tiền sảnh, nàng dừng lại.

      − Chị biết , em cảm thấy rất mệt. Nhờ chị xin lỗi phu nhân Barrymore hộ. Em về nhà thôi.

      được, Kate. Để chị gọi Branwell .

      cần nữa, cám ơn phu nhân- Bá tước tới bên, tay cầm sẵn áo choàng cuả Kate. Chàng khoác áo lên vai nàng.

      − Chúng ta thôi- rồi chàng quay lại hôn tay bà Hester- Chúc ngon giấc, bà Hester, hãy lưu ý để ngài thủ tướng về sớm nhé!

      Bà nhìn chàng chăm chú

      − Tôi hiểu, Branwell, trông ông ấy có vẻ quá sức rồi.

      Rất khuya, Kate vẫn thao thức giường, lắng nghe động tĩnh từ phòng bên, và lúc nào đó nàng gần như ao ước chàng cứ xô cưa? xông vào như cái đêm nọ. Thà như vậy còn hơn lạnh lùng xa cách cuả chàng.

      − Mẹ kiếp!- Alban chồm dậy giường- Mọi việc thế là hỏng hết rồi.

      Mora đăm đăm nhìn y. Ả quá mệt mỏi. Ả chẳng muốn nghĩ ngợi về chuyện ấy nữa.

      − Em vẫn còn ít bột ạ.

      − Phải. Nhưng tay Bá tước biết. thể để em mạo hiểm. , phải có cách khác thôi. Chỉ cần biết Nelson có đến Trafalgar là chúng ta có thể chọn được thời điểm tấn công bọn Áo.

      − Nhưng Napoleon muốn chúng ta loại bỏ Pitt cơ mà. Liệu ông ta có nổi giận ?

      , ông ta quan tâm đến việc chúng ta làm thế nào để giúp ông phá liên minh thứ ba; ông ta chi muốn nó sụp đổ. Vì vậy, ý định cuả là ném nước vào cơn hoảng loạn bằng cái chết cuả Pitt. Họ còn gì nữa? ông vua thần kinh? hoàng tử chỉ lo hội hè và chưng diện hơn là quan tâm đến những đường biên giới châu Âu? Thế nhưng kế hoạch cuả xong rồi. Tay Bá tước nhìn thấy, và nếu ngài Pitt cũng biết, chúng ta thoát nổi. Bây giờ cần phải khám phá ra kế hoạch cuả Nelson. Em moi được gì từ tay Bá tước đâu, Mora. Nhưng có thể vợ bé cuả lộ ra vài điều quan trọng.

      − Em thích việc này- Mora phụng phịu.

      Y lại nằm ngả ra giường.

      − Mora cuả , em phải sợ ta. ta chẳng là gì với hết- y và hôn tới tấp lên mặt ả.

      Tâm trí ả trôi dần về dĩ vàng cuả tám năm về trước. Ả vừa mười bốn tuổi thiếu nữ nở nang và tròn trĩnh khi cha cuả Alban cưới mẹ ả và hai mẹ con ả tới sống ở nhà họ. Khi ấy Alban mười bảy tuổi và ả y ngay từ cái nhìn đầu tiên. Họ được coi là hai em. Mùa hè năm đó, mùa hè ấm áp, họ rủ nhau cùng bơi. Ả còn nhớ đôi mắt y lướt nhìn cơ thể trần truồng cuả ả như thế nào, rồi y chạm tay vào người ả và van xin ả sờ vào y như thế nào. Họ trao hết cho nhau ngay lúc ấy. Sau đó ả có mang và bị gửi vào nhà tu kín. ai biết đó là con cuả Alban. Nhưng ả mất nó ngay khi sinh, và bác sĩ rằng ả bao giờ có con được nữa.

      − Mora, Mora, em làm sao thế, em cuả ?- Alban thủ thỉ, ôm lấy lưng ả.

      sao... Alban, chúng ta chẳng bao giờ có con được. Thế là có người nối dõi rồi- Ả buồn rầu .

      − Mora, chúng ta tự do, chúng ta cần con cái làm gì?

      − Em ngớ ngẩn quá. Thôi đừng bận tâm- Ả và rúc vào lòng y.

      − Mai chúng mình phải Brighton, ngủ em- Y và nằm xoay lưng lại ả. Ả nhích lại, ôm riết lấy lưng y.

      − Thôi, Mora, buồn ngủ lắm- y lầm bầm và dịch sát ra mép giường, ngủ thiếp .
      Hyunnie0302 thích bài này.

    2. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 41

      Kate khoanh tay, quay lưng lại với nhóm người đứng trong phòng khách. Cuộc tranh cãi vẫn chưa ngã ngũ, vì chẳng ai chịu ngồi xe ngựa tới Brighton.

      − Tôi đâu đấy- Willy dứt khoát- tôi cưỡi ngựa cuả tôi .

      − Em cũng thế- Kate tuyên bố

      − Tôi ngựa với Willy- Danny cũng mực.

      − Tôi cũng cưỡi ngựa . Cho nên em thấy đấy, Kate, em phải ngồi vào xe với Sarah thôi

      !- Kate kêu lên- Dì Sarah, dì hãy bảo Nell ngồi với dì, cháu thể chui vào cái hòm xe cũ kỹ bít bùng suốt dọc đường thế!

      − Nell được- Bá tước .

      − Tại sao?

      − Ông Hatch và bà Premble xa chúng ta thời gian. Để làm lễ cưới và hưởng tuần trăng mật.

      − Thế là thế nào? Sao ấy chẳng gì với em cả?- Kate buồn buồn, mặc dù nàng ngạc nhiên.

      − Bà ấy biết phải thế naò- Bá tước đáp- Bà ấy nhờ Hatch báo với . cho họ nghỉ tháng, vì vậy Nell thể Brighton cùng chúng ta được.

      − Thế dì Sarah ngồi xe với người hầu cuả dì .

      đành, nhưng cháu thể cưỡi ngưạ khơi khơi liền năm, sáu giờ được đâu- Sarah .

      − Cháu có John và Eliza kèm. Với đội hộ tống như vậy, cháu có thể đến tận cùng thế giới cơ!

      Chuyến hoá ra lại vô cùng mệt nhọc, bụi bặm và chán ngắt vì Eliza và John cãi cọ nhau suốt dọc đường nên chẳng đưá nào để tâm tới bà chủ cuả mình. Bá tước mãi tít ở đằng trước, thành ra Kate chẳng có ai để chuyện trò . Cuối cùng, khi họ cảm thấy làn gió biển mằn mặn cuả Brighton phả tới, Kate gần muốn ngất xỉu .

      Dinh thự Mannering nằm phố Steine, toà nhà ba tầng với lối kiến trúc cực kỳ lãng mạn, theo con mắt cuả Kate. Vì hành lý được Kirkly cùng các gia nhân nhà Mannering chở đến từ mấy hôm trước, John chỉ còn mỗi việc là coi sóc mấy con ngựa . Kirkly ra tận bậc thềm đón Kate làm nàng có cảm giác như vẫn ở nhà .

      − Bồn nước nóng chuẩn bị xong, thưa bà chủ . Tôi dẫn bà về phòng.

      − Bác chu đáo quá, Kirkly- nàng mỉm cười.

      − Dạ thưa đó là lệnh cuả ông chủ.

      − Ồ ra vậy ... thôi, Eliza- nàng và theo Kirkly lên tầng hai . Chẳng thấy bóng dáng Bá tước đâu . Nàng được dẫn vào căn phòng rộng rãi, sáng suả, trang trí nhã nhặn mà tuyệt đẹp. Căn phòng có cánh cưả mở ra ban công và cửa khác mà nàng nghĩ là thông sang buồng trang điểm. bồn tắm cẩm thạch đầy nước đặt sẵn chờ nàng.

      − Eliza, chắc mệt lắm rồi . Giúp tôi cởi khuy áo rồi tìm về phòng mình nghỉ ngơi .

      − Ôi, cám ơn chủ- Eliza mệt mỏi đáp.

      Kate ngồi trong bồn tắm, đầu ngả lên thành bồn, mắt lim dim, tận hưởng cái mơn man khoan khoái của làn nước ấm. Rồi nàng chợt nhận thấy mình nghĩ về chàng. Nàng mở mắt, lắc lắc đầu, nhưng nàng ngạc nhiên nhận thấy phải tưởng tượng mà đúng là chàng đứng đây, trong phòng cuả nàng, đôi mắt xanh lấp lánh, miệng mỉm cười.

      − Branwell, làm gì ở đây vậy?- Nàng bật nhỏm dậy, nhưng sực nhớ đến trạng thái trần truồng cuả mình, nàng lại ngồi thụp xuống, cho nước ngập tới tận cằm.

      Chàng toét miệng cười.

      − Rất tiếc phải làm phiền em, Kate, nhưng dùng buồng trang điểm cuả em làm phòng ngủ . Bọn người hầu biết, đem để đồ cuả em ở đó . mang sang đây vì sợ em cần ngay- chàng và xếp mấy thứ đồ mỹ dung cuả nàng lên bàn phấn. Nhưng, đáng lẽ phải ra chàng cứ chần chừ và lân la trong phòng. Nàng nhìn chàng cảnh giác.

      − Em cưỡi ngựa, mệt lắm phải ?- chàng hỏi vẩn vơ

      − Vâng.

      − Tại em cứ khăng khăng chịu ngồi xe, mà muốn chiều theo ý em.

      − Cám ơn , lần trước em cũng phải ngưạ liền bốn tiếng từ Cambridge về London đấy thôi- nàng mát.

      − Hoàn cảnh lúc ấy khác- chàng và xán lại gần bồn tắm, mắt lướt dọc theo cổ nàng rồi nhìn sâu hơn xuống nước .

      tính làm gì vậy hả?- nàng hỏi, nhìn chàng chằm chằm.

      − Để kỳ lưng cho nào, chỗ này này, tay em làm sao với tới được- giọng chàng khàn , chàng với chiếc khăn mặt và quỳ xuống.

      − Cám ơn ngài, nhưng tôi có thể tự làm được.- nàng gắt gỏng.

      − Đừng gọi chồng em là ngài, nghe kỳ lắm- chàng nhúng chiếc khăn vào nước rồi cọ lên lưng nàng, gần như mơn man hơn là chà xát.

      − Cũng kỳ hơn cuộc hôn nhân này đâu- nàng và cố nhích ra xa, cảm thấy máu trong người như biến thành chất cháy .

      − Đừng thế, Kate- chàng thầm và hôn phớt lên cổ nàng, rồi môi chàng gắn lấy môi nàng khát khao, khẩn khoản, gần như van xin nàng đừng kháng cự . Nàng muốn nhượng bộ chàng. Nàng muốn gạt hết mọi giận hờn, ghen tuông và ngờ vực để ngã vào vòng tay chàng. Cảm thấy hưởng ứng cuả nàng, chàng luà cả hai tay xuống nước chụp lấy đôi vú tròn trịa cuả nàng, làm nàng run rẩy đến sao kìm chế .

      − Cho phép , Kate. Hãy là em muốn . - chàng đòi hỏi, giọng chàng căng ra

      !- nàng thào, như muốn hụt hơi . Nàng thể bằng lòng, nàng thể đồng ý dễ dàng như vậy được! Ôi, nhưng nàng lại thèm muốn chàng. Nàng ước chàng cứ chiếm lấy nàng ngay , bất kể chống cự cuả nàng.

      − Em cũng muốn , em biết thế mà- chàng năn nỉ- Naò, Kate, em thế .

      , nàng thể khuất phục chàng đơn giản như vậy được. Nàng nhoài ra khỏi tay chàng và cất giọng lạnh lùng.

      − Đừng có hão huyền nữa, thưa ngài!

      Nàng thấy quai hàm chàng cứng lại, ánh mắt lộ vẻ đau đớn, và nàng hiểu mình quá xa .

      − Có lẽ thế . xin hứa lập lại sai lầm lần nữa- chàng và đứng dậy, bước nhanh ra khỏi phòng.

      Nàng muốn gọi chàng lại . Nàng muốn xin lỗi chàng, nhưng nàng thể . Nàng còn chưa học được cách vươt. qua bản thân mình. Nàng bật dậy khỏi bồn tắm và cứ nguyên cả thân hình trần truồng ướt đẫm, nàng đổ sụp xuống giường, để mặc cho nước mắt trào ra .
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    3. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 42

      Cung vũ hội ở Brighton sáng rực và đầy ắp những phục sức lóng lánh . Kate, trong bộ váy muxơlin hồng tham gia điệu nhảy song hành cùng Willy, Sarah vớ được mấy bà bạn thân say sưa trò chuyện trong khi Bá tước và Danny cùng lân la bên cạnh công nương Moravia.

      Khắp gian phòng, người ta chỉ bàn tán chuyện Nelson. Tất cả đều biết tin ngài đô đốc săn lùng hạm đội Pháp đường Tây Ấn.

      − Cầu Chuá phù hộ cho ông ta- Lord Grenville thốt lên đầy phấn khích- bởi vì chẳng bao giờ còn có đô đốc tài ba hơn!

      − Có phải chính ngài là người Nelson chẳng ra gì cách đây mấy tuần nhỉ?- Sarah nhàng lên tiếng- Tôi còn nhớ rất mà .

      − Quên chuyện ấy , Sarah, bà đừng nhạo tôi nữa!- Grenville lúng túng.

      − Quả - Bá tước Mirabel xen vào chuyện- đô đốc Nelson xứng với danh tiếng lẫy lừng cuả ngài . Tôi tự hỏi sau vụ Tây Ấn ngài làm gì tiếp đây .

      − Ngài về Merton với Emma chứ sao . Chẳng lẽ biết à?- Sarah đáp, vẻ ngạc nhiên.

      − Nelson có việc gì với người đàn bà ấy hết! là quá lố, cái cuộc tình công khai cuả họ ấy! Trong khi vợ ông ta còn sống sờ sờ ra đó!- Bà quả phụ ngồi cạnh Sarah kêu lên.

      − Vậy đấy, nghĩa là đô đốc về Merton, biết trong bao lâu nhỉ?- Mirabel hỏi, vẻ lơ đãng.

      − Emma viết cho tôi là bà ấy hy vọng có thể giữ Nelson cho đến khi Napoleon thay đổi kế hoạch- Sarah kể- ước gì chúng ta lại có hoà bình. Tôi muốn lại được thăm Paris. Quả là chốn hoa lệ- bà thở dài .

      − Vâng- Mirabel hưởng ứng- tôi và em tôi cùng từng ở Paris vài tháng....ờ ...- chợt y im bặt, sực nhớ rằng mình quá nhiều . Y vội vàng cáo lỗi và xông vào sàn nhảy, tranh chỗ cuả Willy . Willy đành phải tránh ra với tiếng thở dài tiếc rẽ .

      − Như vậy là đẹp đâu, ngài Bá tước!- Kate cười- làm ấy phật lòng đấy

      Nhưng Mirabel phớt lờ câu trách của nàng . Y cất giọng ngọt ngào .

      nhớ em quá, người đẹp cuả . Sao em cứ lạnh nhạt mãi với thế?

      − Tôi lạnh nhạt với - nàng đáp khẽ, mắt liếc nhìn về phía chồng vẫn đứng sát sạt Moravia. Nàng cảm thấy có gì đó nghẹn lại nơi cổ họng.

      − Thế sao em cứ tránh hoài? Sao em từ chối ở mình bên , sao em nhìn vào mắt ?- Mirabel vẫn nỉ non.

      − Sao tôi lại phải thế cơ chứ- Kate cười khẽ .

      − Bởi vì, có lẽ em sợ những điều có thể xảy ra giữa chúng mình chăng?- Y cách trắng trợn.

      Kate đỏ mặt . Nàng quay đầu nhìn nơi khác, nhưng lập tức phải chứng kiến cảnh ả Moravia cận kề với chồng mình. Kate suýt bật khóc. Nàng lúng búng mấy câu xin lỗi, rồi lao vọt ra ngoài .

      Nhất cử nhất động cuả nàng đều lọt khỏi cặp mắt cảnh giác cuả Branwell. Chàng nghe thấy gì, nhưng gò má ửng hồng và tia giận dữ loé lên trong ánh mắt vợ mình chàng trông lắm! Nàng hối hả chạy khỏi phòng, rồi thằng cha Mirabel quáng quàng đuổi theo, miệng lắp bắp, hai tay quơ về phiá trước. Đích thị cảnh cãi cọ cuả cặp tình nhân. Người ta đúng lắm- khi nhau ai nấy đều trở nên mù quáng. Ít nhất hai kẻ kia cũng chứng tỏ điều đó . Cả hai bỏ , chẳng thèm đếm xiả đến bao cặp mắt chung quanh nữa .

      Branwell nhân lúc công nương Moravia lơ đễnh quay , chàng lẳng lặng theo Kate ra ngoài vườn. Đêm hè khá oi bức. Cái nóng tháng Bảy xen giữa những đợt gió nam thoảng qua tạo nên ấn tượng khó quên. Mùi hoa thơm ngào ngạt. Chàng tiến lại phiá sau lưng Kate lúc này gục đầu vào bờ rào khu vườn.

      − Em làm sao đấý chứ?

      Nàng quay phắt lại . Nàng chợt muốn nhào vào lòng chàng. Nàng muốn hét lên rằng nàng chàng và nàng căm thù chàng. Nàng muốn chàng hiểu rằng nàng cần có chàng và mong muốn chàng biết bao . Nhưng câu buột ra khỏi miệng nàng nghe sao mà lạnh nhạt.

      − Cám ơn , em làm sao cả .

      − Trông em có vẻ hơi mệt mỏi đấy- chàng , tự tha thứ cho mình vì tội còn nấn ná đứng đây.

      − Hôm nay trời oi bức quá . Quả thực là em muốn về nhà- nàng buồn bã đáp.

      − Được thôi- chàng trả lời và chià cánh tay ra . Nàng thận trọng đặt bàn tay mình lên đó .

      − Có cần phải với dì Sarah là ta về trước nhỉ- nàng rụt rè hỏi .

      cần.

      Hai người lặng lẽ ra về . Trong lòng mỗi người chan chưá tình thương dành cho người kia, nhưng ai dám phá vỡ bức màn vô hình ngăn cách họ .

      Lúc hai người về tới nhà, chàng chúc nàng ngủ ngon và đứng tránh ra nhường lối cho nàng lên gác. Điều đó khiến nàng ngạc nhiên.

      định lên lầu à?

      giờ - chàng lầm bầm.

      − Ồ, vậy có thể giúp em thaó mấy cái móc ở chiếc áo dài này được ? Em chót bảo Eliza cứ ngủ trước rồi .

      Chàng giúp nàng cởi chiếc áo dài, và khi chiếc áo tuột khỏi hông nàng chàng cảm tấy mạch máu chạy rần rật trong người mình. Trời! Nàng hành hạ chàng hết chỗ . Giọng chàng trở nên thô lỗ .

      − Thôi, xong cái cuả nợ ấy rồi đây!

      Nàng cám ơn chàng, rồi chạy vội lên gác và úp mặt vào gối . Nàng khóc . Chàng còn ham muốn nàng chút nào nưã . khủng khiếp, khủng khiếp. Nàng giết chết tình của chàng, thậm chí chàng cũng chẳng còn ham muốn nàng nữa . Hay là tại nàng cao bằng Moravia, và ngực nàng cũng nở nang bằng ngực ta?

      Có tiếng kẹt cửa phòng thay quần áo mà chàng dùng làm buồn ngủ . Nàng bật dậy, trút bỏ mỏi thứ còn mặc người, và cứ thế trần truồng lại lại trong phòng. Có thể chàng ghé qua đây và bị cám dỗ bởi cơ thể lồ lộ cuả nàng. Khi đó chàng chiếm ngự nàng và lại đắm đuối trong tình ái cùng nàng. Ôi, Branwell, đến với em , đến ngay !

      Branwell Mannering cảm thấy nhu cầu bức bách về sinh lý hun đốt chàng. Chàng lột áo vét ra, quẳng lên ghế . Rồi chàng bỏ nốt cả áo sơ mi, và rón rén tiến về phiá buồng ngủ cuả Kate. Chàng có nàng, chàng tìm đến với nàng. Thây kệ những lời thề trước đây cuả chàng. Nàng là vợ chàng cơ mà, nàng phải thuộc về chàng chứ . Chàng mở cưả, và thấy ngay tấm thân kiều diễm cuả vợ mình phơi ra trước mặt. Chàng đứng sững, dám cử động, mắt mở to nhìn nàng trân trối .

      Kate cũng kém phần ngạc nhiên. Rồi nàng thấy ngượng, toàn thân đỏ bừng. Nàng tiến lại gần, mắt nhìn thẳng. Rồi ngực nàng áp sát vào ngực chàng. Chàng vẫn đứng yên, nhưng dần qua khỏi cơn xúc động. Chàng muốn nàng! Và nàng muốn chàng. Chàng cũng muốn nàng. Nhưng chàng muốn để tự nàng phải ra điều đó . Đêm nay còn có chuyện chàng cưỡng ép nàng nữa!

      Kate nghĩ có lẽ thân thể mình chưa đủ để kích thích chàng. Hẳn chàng muốn nàng! nhớ Eliza có lần dạy nàng cái gì ấy nhỉ? Nàng nhàng ép vào người chàng, mỗi lúc mạnh mẽ hơn, thôi thúc hơn.

      Chàng cảm thấy nàng tội nghiệp quá. Và chàng thực ra cũng muốn nàng lắm mà . Chàng cúi xuống, cặp môi nóng rực lướt cổ và dừng ở ngực nàng. Nàng cảm thấy nhột nhạt, nóng bừng cả người. Nàng thể chờ đợi lâu hơn nữa .

      em , Branwell, , em van - nàng thào .

      chính muốn thế đấy, em - chàng và lăn người xuống, nằm ngưả giường- nhưng lần này nhường em trước- và chàng kéo nàng nằm đè lên người mình.

      Cuối cùng, khi tỉnh lại, nàng thấy mình nằm gọn trong tay chàng, bên tai văng vẳng những tiếng thầm âu yếm cuả chàng. Nàng ngợp trong hạnh phủc. Chàng nàng! Có thể như vậy được nhỉ? Có thể thời gian chiến tranh lạnh chấm dứt rồi chăng? Nhưng còn Moravia sao? Nàng vội gạt ngay ý nghĩ này , nàng muốn ả đó len chân vào đây trong lúc này .

      − Em , Branwell- nàng khẽ , lo ngại vì im lặng kéo dài cuả chàng- Em lắm!

      Chàng mỉm cười hôn lên vai nàng.

      cũng em lắm, Kate ạ

      Vào lúc nưã đêm nàng mơ thấy cơn ác mộng và giật mình choàng dậy . Nhưng chàng vẫn còn đó, giường, bên cạnh nàng, say sưa ngủ . Lúc nàng nép sát vào người chàng, chàng khẽ cựa quậy và môi chàng nở nụ cười mơ màng.
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    4. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 43

      − Trời ơi, chủ, vẫn còn nằm ư? Sáng bạch ra rồi! Em mang càfe cho đây- Eliza vừa liến thoắng vừa đặt khay cafe lên chiếc bàn sát cửa sổ rồi xăng xái cuốn rèm cho ánh mặt trời lọt vào phòng. Đến khi quay lưng lại, mới nhận thấy Bá tước ngồi chễm chệ giường miệng cười toe toét, còn chủ giúi mặt vào sau lưng chồng. Eliza vội cắm mắt xuống sàn và nhún gối chào.

      − Chúc ông chủ buổi sáng tốt lành.

      − Lần sau nên gõ cửa trước khi vào hơn, Eliza. Và mang thêm phần cafe cuả tôi nữa- Bá tước , ngưng nụ cười.

      Eliza lật đật chạy , nét mặt hớn hở. vui bao nhiêu khi mọi việc cuả chủ trở lại tốt đẹp.

      Trong phòng, Bá tước kéo vợ ngả vào lòng mình.

      chưa bao giờ được ngắm em khi em vừa thức dậy. Em cũng biết trông em ngon lành đến mức nào đâu!- Chàng và hôn vào mũi nàng.

      Nàng đáp lại chàng bằng vòng tay xiết chặt khiến chàng rên lên vì sung sướng và lại toan ngã nàng ra đệm.

      − Kià, Bran, cafe nguội hết rồi, mà Eliza lại sắp vào đấy.

      Eliza vào . đặt khay cafe cho Bá tước lên bàn và biến nhanh. Dĩ nhiên là sau đó, khay tách vẫn còn nguyên và cafe nguội ngắt, chẳng được ai động đến.

      Rất muộn họ mới rời khỏi giường. Bá tước nhìn theo nàng ra bồn rửa mặt, đôi hông đung đưa uyển chuyển. Nàng làm cho chàng sung sướng biết bao và chàng vẫn còn thèm khát nàng biết bao. Nàng là tất cả đối với chàng, và chàng muốn ở bên nàng mãi, chỉ mình nàng thôi.

      − Kate, mặc cái gì đơn giản thôi nhé. Chúng ta nghỉ ngoài trời, em và !

      − Ôi, thích quá!- Nàng reo lên, quay lại nhìn chàng, khuôn mặt sáng ngời vì hạnh phúc.

      Chàng thở dồn. Lạy Chuá, nàng tuyệt vời quá, đôi mông cong cong, đôi vú rung rinh mỗi khi nàng bước . Chàng thấy mình lại bắt đầu bị kích thích và chàng khẽ gọi nàng.

      − Kate.

      Nàng cầm chiếc váy muxơlin vàng trong tay

      − Gì cơ, Bran?... Ồ Branwell!- Nàng dứt khoát và lùi lại- Bây giờ quá muộn để ăn sáng, nhưng em lại định bỏ nốt bữa trưa, và vì chúng ta ăn ngoài trời, em phải xuống bảo đầu bếp chuẩn bị đồ ăn. Vậy nên hãy chịu khó thèm thuồng , thưa ông!

      Chàng thở dài, miễn cưỡng bước xuống giường và sang phòng bên sửa sọan. Nàng vừa mặc quần áo vừa ngân nga hát khiến cho con tim chàng đập rộn lên vì hạnh phúc. Khi chàng chuẩn bị xong, nàng vẫn chải tóc trước gương. Chàng đến sau lưng nàng, dịu dàng hôn lên đỉnh đầu nàng.

      − Đừng vấn tóc lên, Kate. thích em để thế này hơn.

      Nàng mỉm cười.

      − Vâng, em chỉ buộc lại cho gọn thôi- nàng và ngắm nhìn đôi mắt xanh biếc cuả chàng trong gương. Ôi, lạy Chúa, nàng chàng quá mất, ý nghĩ làm cho nàng run rẩy khắp người.

      − Thôi, để lãnh việc hộ em, con ốc sên cuả , chắc đầu bếp kịp xào xáo trong khi em ngắm vuốt đấy.

      Chàng , bước ngang qua phòng và còn gửi nàng cái hôn gió trước khi rời khỏi cửa. kỳ lại, chàng tự cười mình, chưa bao giờ chàng có những cử chỉ ngớ ngẩn như vậy với bất cứ người đàn bà nào. Nhưng bây giờ điều đó khiến chàng thích thú và sung sướng nữa! Chàng vừa chạy xuống cầu thang vừa huýt sáo ầm ĩ khiến Kirkly và mấy người hầu đưa mắt nhìn nhau dò hỏi.

      − A, Kirkly đây rồi. Lão bảo đầu bếp chuẩn bị đồ ăn ngay nhé.

      − Dạ, thưa ông chủ.

      − Bà chủ và tôi ra ngoài trời.

      − Vậy à!- Willy ở phòng khiêu vũ bước ra reo lên- Ý kiến hay đấy.

      − Cậu được mời đâu, Willy- Bá tước nhã nhặn .

      − Cậu cái quái gì thế!- Willy nổi tự ái.

      − Xin lỗi Willy, nhưng cậu biết đấy, tuần trăng mật mà- Bá tước nhoẻn miệng cười.

      − Trăng mật ư? Ma quỷ ơi, thế mà tớ quên khuấy mất... à, tớ lại còn chưa tặng quà cưới cho cậu nữa chứ. Được, có ngay trong hôm nay.

      Cũng vào thời gian đó, Jack Walepole đến gõ cửa ngôi biệt thự cuả Bá tước Mirabel. hầu xinh xắn ra mở cửa, mắt ta trợn ngược khi nhìn thấy gã đàn ông loắt choắt trước mặt, nhưng ta cũng đứng tránh ra để cho vào và cầu đợi để thông báo với ông chủ.

      − Mời ông ta vào ngay. Nhanh lên- Mirabel ra lệnh. Y muốn người khác tình cờ nào có thể bắt gặp. Walepole lọt vào thư phòng và khép cửa lại sau lưng.

      − Chúc buổi sáng tốt lành, ngài Bá tước.

      ?

      − Chắc chắn, bởi vì tôi có số thông tin có thể cho bọn ta món tiền kha khá- Walepole và xoa hai bàn tay với những ngón ngắn ngủn vào nhau.

      Mirabel nhìn với vẻ ghê tởm.

      − Tôi mới là người đánh giá chuyện đó, Walepole!

      − Tất nhiên, thưa ngài- Walepole đáp, vẻ mặt bí hiểm.

      Cửa lại mở và lần này là công nương Moravia bước vào, bộ xiêm trắng mỏng tang bồng bềnh, lả lướt quanh thân hình gợi cảm cuả nàng, và Mirabel nhíu mày khi thấy gã đàn ông trông giống như con cóc cứ nhìn chòng chọc vào khuôn ngực đầy căng cuả em.

      − Mora! ngồi xuống kia- y gắt và chỉ vào chiếc ghế bành tít tận góc phòng rồi ra lệnh cộc lốc- Nào, kể , Walepole.

      − Nước Phổ từ chối gia nhập liên minh thứ ba, tuy nhiên Frederick William III chưa công bố quyết định này trong khi liên minh tập hợp lại lực lượng cuả nó.

      − Có thế thôi à?- Mora kêu lên.

      , Mora, em hiểu đâu. Điều này rất quan trọng, vô cùng quan trọng- Mirabel thốt lên vẻ kích động- Bởi vì Pitt là người tổ chứa lãnh đạo liên minh thứ ba. Ông ta hy vọng, cầu nguyện, hoa. có chúa trời và ma quỷ mới biết được ông ta cần quân đội Phổ đến mức nào. Nếu họ gia nhập ông ta đủ lực để chiến đấu! Napoleon cần phải biết tin này ngay. Tôi chuẩn bị thông điệp. Đúng đấy, Walepole, chuyến này chúng ta vớ to rồi.

      Walepole nhăn nhở cười.

      − Tôi mà, ngài Bá tước. Ngài muốn tôi Damchurch bây giờ chứ?

      − Hẳn rồi!

      − Tôi ngay, nhưng trước hết chúng ta hãy ăn trưa . Tôi phóng mạch từ London về đây, bụng lép xẹp rồi.

      Mirabel trừng trừng nhìn . Y lấy làm gớm ghét gã đàn ông dị dạng này. Y có những lý do chính trị cũng như cá nhân để hoạt động gián điệp. Trước tiên họ phải hất cẳng bọn Áo , sau đến lượt quân Pháp. Còn Walepole đích thị là tên phản bội. Tuy nhiên, y lại cần ta.

      − Ồ, tất nhiên. Mora, bảo cái con hầu ngớ ngẩn cau? em dọn bữa trưa cho ông Walepole. Chúng tôi ăn trưa, nhưng rất vui sướng được khoản đãi ông. Mirabel và bỏ ra khỏi phòng.

      Họ lọt vào thung lũng hẹp, kín đáo, khung cảnh nên thơ. gian phảng phất mùi hương cuả vô số loài hoa dại, tiếng suối chảy róc rách hòa chung điệu với tiếng chim ca.

      Kate nhấp từng ngụm nước chanh, nhìn những chú sóc xinh xinh nhảy nhót cành, đôi mắt xám cuả nàng ngời lên vui thích. Bá tước ngồi bên, nhấp rượu, chốc chốc lại đưa ngón tay chạm vào mặt nàng, vuốt ve má nàng. Chàng thể cưỡng nổi những cử chỉ say sưa ấy. Đầu óc chàng chuếch choáng vì hạnh phúc. Chàng uống cạn rượu rồi đẩy chiếc ly ra, ngồi sán lại gần nàng.

      − Nào, bây giờ đến món tráng miệng.

      Chàng thầm và kéo nàng ngã xuống cỏ. Nàng hét váng lên, bật cười khanh khách và bỏ chạy. Nhưng chỉ ba bước, chàng tóm được eo nàng, còn nàng vừa cười vừa thở, ngực phập phồng trồi lên qua khuôn áo. Ham muốn cuả chàng đột ngt bùng lên dữ dội và chàng đẩy nàng áp lưng vào thân cây trường xuân.

      Chàng gỡ sợi ruy băng, lùa tay vào suối tóc mềm như lụa cuả nàng, và chàng cúi xuống tìm môi nàng. Tay chàng lần tìm bầu vú nàng trong khi môi chàng trút những nụ hôn cuồng dại lên khắp mặt nàng.

      ... làm cái gì vậy?- nàng hổn hển.

      − Đóan xem, em !

      − Nhưng... được đâu, nhỡ có ai nhìn thấy chúng ta- nàng phản đối nhưng trong khi nàng , bàn tay chàng tìm thấy cái chỗ cần tìm.

      − Xung quanh đây có ngôi nhà nào, Kate- chàng thầm gấp gáp- và muốn em, ngay bây giờ... Ở đây, giữa đất trời, hoa lá và gió xuân ve vuốt.

      Ý nghĩ buồn cười và cũng gợi tình, nhưng nàng phải nhớ đến khuôn phép.

      ! kỳ quái! Chẳng đứng đắn chút nào...

      mặc kệ, em ạ- chàng , tay nâng nàng lên thân cây hơi ngả, tay lần cởi cúc quần mình.

      làm cái gì vậy?- nàng lại hỏi, hiểu chàng làm gì được ở cái tư thế kỳ quái như thế này.

      Nàng bám chặt lấy cổ chàng cho khỏi ngã trong khi tay chàng vẫn bận rộn với các loại khuy cúc. Cuối cùng, chàng cũng tháo được hàng dây thắt ở cổ áo nàng và giúi mặt vào bầu vú êm ái của nàng, đồng thời kéo hai đùi nàng dạng ra, tưa. lên hai bên hông mình. Gần như ngay lập tức, nàng cảm thấy cái vật cuả chàng ở giữa hai đùi mình, nhưng nó thẳng vào mà lại chờn vờn, mơn trớn bên ngoài làm cho nàng run lên bần bật vì thèm khát. Nhưng dường như chàng chưa muốn kết thúc khúc màn dạo đầu. Chàng cứ kéo dài mãi những vuốt ve cuồng dại, sung sướng nghe những tiếng rên rỉ cuốn quít cuả nàng, bởi vì chàng muốn nàng đón nhận chàng trọn vẹn.

      − Bran, em ! chàng!- nàng kêu lên, toàn thân căng thẳng.

      Lạy Chúa, chưa người đàn bà nào cho chàng khoái cảm tột đỉnh như thế này, phải chỉ là thể xác, mà tâm hồn chàng cũng ngất ngây, bay bổng. Chàng ngả nàng xuống cỏ, thầm nghĩ thế giới chỉ còn là chốn đày đọa khi chàng có nàng.

      − Nào, Walepole, ông nghỉ ngơi và lấy lại sức. Thư đây, hãy với ông ta là tôi đợi hồi .

      Bá tước Mirabel và chìa tấm phong bì cho Walepole ngồi trước cái đĩa sạch trơn.

      − Tôi , ngay, Walepole vừa đáp vừa xỉa răng tanh tách- nhưng ngài còn quên thứ, đúng ?

      − Hoàn toàn - Mirabel lôi trong túi áo ra cái ví da - tôi nghĩ chừng này đủ làm vừa lòng ông, và cả tay chân cuả ông.

      − Dẹp mẹ nó bọn tay chân ! Bọn chúng biết gì ngoài nốc rượu và cắt cổ người ta! Có nguy hiểm chăng là cho thằng tôi đây này!

      − Ông muốn gì?- Mirabel hỏi, mắt nheo lại.

      − Tôi muốn rằng- Walepole xóc xóc chiếc ví da- cái này chưa đủ nặng. Tôi phải được gấp đôi!

      − Ông xéo .

      xéo, nhưng cứ phải đưa gấp đôi ra đây- nhơn nhơn đáp.

      Mirabel trừng trừng nhìn hăn, nhưng y chẳng còn cách lựa chọn nào khác. Bây giờ dã quá muộn để bắt mối liên hệ khác xứ sở này, mà mẩu tin mới lại cần được bán ngay. Vả lại, Walepole cũng tỏ ra đắc lực về nhiều mặt.

      Y buông ra câu chửi tục rồi tới bàn viết, mở ngăn kéo, lôi ra túi tiền nữa và quẳng lên bàn. Walepole lon ton chạy đến nhặt và biến còn nhanh hơn ma quỷ! cuốc bộ xuống con phố kề dưới chân biệt thự Mirabel, nơi có khu chuồng gửi ngựa, trả tiền và lấy lại ngựa cuả mình.

      Cùng lúc đó, Branwell và Kate xuất ở góc phố, cười nghiêng ngả mình ngựa. Đột nhiên Kate há hốc mồm và sợ hãi bấu chặt lấy tay chàng.

      Chàng liền ghìm cương ngựa và vòng tay ôm lấy nàng.

      − Lạy Chuá, em sao thế, em ?

      − Người kia- Kate thở hổn hển, trân trân nhìn Jack Walepole phi ngựa về phiá họ.

      Jack Walepole cũng nhận ra nàng. Lúc ngang qua, nhấc mũ chào, nụ cười độc ác loé lên trong hai hốc mắt đen thui. Vẻ mặt Kate biểu lộ nỗi kinh hoàng.

      là ai thế, Kate?

      − Jack Walepole- nàng thào.

      Bá tước chẳng lạ gì cái tên này. Nhưng gã đàn ông khả nghi ấy có thể liên quan gì tới Kate cuả chàng, tại sao nàng lại biết ? Chàng phải thắc mắc lâu, vì Kate bật thốt lên, giọng run rẩy.

      suýt cưỡng đoạt em tàu Bermudian!
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    5. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 44

      Tháng Bảy trôi trong nắng hè ngây ngất miền Brighton. Mỗi ngày Kate và Branwell lại gần gũi với nhau hơn. Suốt ngày họ chỉ quanh quẩn bên nhau và gần như quên bẵng có mặt cuả Sarah cùng Denny và Willy trong nhà mình. Bá tước cũng dẹp luôn những băn khoăn về mưu đồ chính trị cuả em Mirabel vào xó. Còn về Jack Walepole, mặc dù chàng cho điều tra kỹ lưỡng, nhưng dường như ta biến mất. Tuy nhiên, vào thượng tuần tháng Tám, chàng nhận được bức thư cuả đô đốc Nelson.

      Chàng ngồi thừ trong thư phòng, trán cau lại nhìn bức thư, Kate đứng đằng sau vuốt ve mái tóc nơi gáy chàng. Nàng nghển cổ qua vai chàng, nhìn nét chữ Nelson và nhăn mũi.

      − Đô đốc viết gì mà cứ càu cạu thế?

      − Họ rục rịch chuyện gì đó! Đô đốc bố trí cuộc diện kiến với Pitt vào thứ Hai tuần sau, và ngài muốn có mặt.

      !- Kate kêu lên- đừng . Em...em cho đâu.

      Chàng mỉm cười.

      − Hãy tin , mặc dù biết người đàn ông phải làm nhiều việc hơn là ngồi nhà hú hí với vợ, vẫn chẳng muốn chút nào! Nhưng chỉ rời em ngày thôi, em !

      London rồi trở lại trong vòng ngày. Ôi, như vậy quá sức đấy.

      − Ngốc lắm!- chàng toét miệng cười- Ăn thua gì so với . Cuộc sống êm đềm làm em quên tên hải tặc rồi ư?

      Nàng xị mặt.

      − Em đúng là ngốc, Bran ạ. Sao có thời em lại nghĩ về như vậy nhỉ? cao quý, dũng mãnh, tốt bụng, hào hoa, lại đẹp trai nữa!

      Chàng cười lớn.

      − Thôi thôi, khéo em làm dứt nổi em, dù chỉ vài tiếng mất!

      Nàng hôn chàng rất lâu, rất và chàng kéo nàng ngồi lên lòng, bức thư cuả Nelson rơi xuống thảm!

      Chỉ sau vài giờ, mọi người trong nhà đều biết Bá tước sắp London nhưng với lý do gì chịu.

      − Để gặp Pitt và Nelson, cậu biết ?- Willy gật gù với Danny.

      − Thế à, nhưng làm gì?

      − Chịu, mà cho cậu hay, tôi cũng rất muốn biết. khi Bran tiết lộ phải tránh dạt ra xa.

      − Nhưng tại sao?

      − Tại sao à? Quỷ , cậu bé này, khi Bran mở mồm hẳn là lại muốn lôi kéo chúng ta vào việc cuả thôi.

      − Tôi lại thích thế cơ- Danny với vẻ khao khát và đứng dậy- ?- Chàng hỏi.

      đâu vậy?

      − Đâu đó, tắm biển hoặc cưỡi ngựa chẳng hạn. Nghỉ hè mà.

      Willy ngần ngừ, nhưng trời oi bức quá, mà ngồi nhà cũng chán. uể oải đứng dậy.

      .

      Họ ra khỏi nhà Mannering được đoạn đụng Mirabel và em y ở giữa đường. Danny, người vẫn luôn say đắm sắc đẹp chín muồi cuả Moravia, reo lên.

      − Trời, có thể cả thế kỷ rồi tôi được hân hạnh gặp nương.

      Moravia mỉm cười, ả mến chàng trai này và lấy làm thích thú vì cách biểu lộ hồn nhiên cuả cậu ta.

      − Phu nhân Mannering ra sao?- Mirabel sốt sắng hỏi- chúng tôi có dự vài dạ tiệc, nhưng thấy có mặt ấy.

      − Phu nhân Mannering luôn ở bên chồng. Họ hưởng tuần trăng mật- Willy lạnh lùng đáp. chẳng ưa gì tay Bá tước này, và luôn cả em y.

      − Họ cứ quấn chặt lấy nhau ấy- Danny khoe- Bá tước thể chịu nổi việc xa Kate, ta phải London công vụ mà còn định trở về ngay trong ngày để phải chịu đựng đêm xa cách.

      − Ngài Bá tước London?- Moravia hỏi lại.

      Willy đưa mắt lườm Danny, nhưng vô hiệu.

      − Vâng, ấy phải gặp Pitt và Nelson vào thứ Hai- Danny khoe.

      à?- Mirabel - Nghe hấp dẫn đấy chứ. Sao những con người vĩ đại ấy lại chọn thời điểm này trong năm mà hội họp nhỉ?

      − Tôi biết. Có lẽ là gặp nhau thế thôi- Willy , túm lấy tay Danny và gần như lôi cậu chàng .

      Khi họ ra khá xa, Danny lên giọng sừng sộ.

      làm cái đếch gì thế?

      − Liệu hồn cái lưỡi cuả cậu. Phun ra quá nhiều rồi đấy. May mà cậu cũng chẳng biết gì hơn, chứ cũng lại tuôn hết ra cho mà xem- Willy lắc đầu.

      định gì vậy?- Danny lắp bắp, mặt đỏ nhừ.

      thể tin được. Mà có tin được, cũng nên vung lên như vậy. Chúng ta làm khách nhà Branwell, cậu phải nhớ. Xử như vậy là thiếu thận trọng và bất nhã!

      Danny nín thinh, lầm lũi bước bên cạnh người bạn lớn tuổi, mãi sau, chàng mới lên tiếng.

      đúng, Willy ạ, tôi là thằng ngu nhất đời. Tôi đến chết vì xấu hổ mất- chàng giọng não nuột.

      sao- Willy cất giọng độ lượng- Cậu còn trẻ dại quá, phải học khôn dần . Chớ có kể lại chuyện này với Bá tước- ngừng lời, đăm chiêu lúc rồi tiếp- Hai em Venice, họ là cặp rất đáng ngờ.
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :