1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Người tình của thuyền trưởng - Claudette Williams (47c)

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 30

      − Tránh ra, bảo tránh ra mà . Ta là vợ chưa cưới cuả ông chủ ngươi- Claire rít lên.

      − Nhưng thưa bà, ông chủ có nhà- lão quản gai vẫn mực nhai nhai lại lời thông báo .

      có nhà! Vậy lão thể ngăn ta vào trong kia ngồi đợi- Ả làu bàu.

      Bá tước đến trình diện cha ả vào bữa tối như thoả thuận. Phu nhân Haverly vẫn có mặt nhưng cháu chẳng thấy tăm hơi . Và bây giờ tiểu thư Claire sẵn sàng giương nanh giương vuốt!

      − Ồ, bà đợi được đâu . Ông chủ ra lệnh nghiêm ngặt tiếp ai hết- Kirkly cách ương bướng.

      − Á à!- Claire la lên, mắt nheo lại- Vậy là ta có nhà, lão phải chỉ đường cho ta đâu . Ta biết quá rồi!- Ả và xồng xộc lao lên cầu thang, váy vén cao, cằm hếch lên giận dữ . chàng Bá tước có lẽ nốc quá nhiều -nhắc. Nhưng bất kể thế nào ả cũng phải cho ta biết rằng đừng có hòng mà chuồn khỏi tay ả!

      Trong phòng ngủ, Bá tước vẫn say sưa với người tình bé . Chàng nằm chống tay giường ngắm nàng chán. Chàng trêu chọc nàng, hôn vào mũi nàng, nhấm nhấm cổ nàng, tai nàng, bao nhiêu vẫn thấy chưa đủ .

      chuẩn bị cho em tắm rửa bây giờ nhé, bé - chàng và đưa ngón tay lướt vành môi cong cong chín mọng cuả nàng.

      − Tắm ư? Branwell, em phải về thôi- nàng đáp và định gỡ khỏi tay chàng.

      Nhưng chàng vẫn giữ nguyên tư thế.

      − Chưa được, trước hết phải tắm rửa , và chính tay tâỷ sạch dấu vết trinh tiết của em. muốn cái đó làm cản trở sung sướng cuả chúng ta.

      Má nàng nóng ran. Nàng quay mặt bằng giọng gần như thào, thoáng vẻ sợ hãi .

      − Tội lỗi cuả chúng ta chứ.

      Chàng hơi nhỏm dậy để nhìn nàng.

      − Tội lỗi ư? đâu, kho báu của , đừng bao giờ để ý nghĩ đó lọt vào cái đầu xinh xẻo cuả em nữa . Đó phải là tội lỗi . Đó là ....

      Cưả bỗng bật mở, cắt ngang lời chàng, và ánh đèn ngoài sảnh dọi thẳng vào mặt họ .

      − Cái quái gì thế nhỉ?- Branwell chồm dậy và nhận ra Claire đứng lù lù nơi ngưỡng cửa, ngực chĩa ra, cặp mắt xanh lấp loé . Nghe tiếng kêu thảng thốt cuả Kate bên cạnh mình, chàng chỉ muốn nện quả đấm vào giữa con mắt nanh nọc kia .

      − Tôi biết mà!- Claire rít lên- Đồ ngực đực động hớn! Nhưng đừng có hòng thoát được tôi bằng cách ngủ lang. Tôi cần biết ngủ với những con đĩ nào, cứ biết đến cuối tuần này tôi là phu nhân Mannering.

      − Ngậm cái lưỡi bẩn thỉu cuả lại, đồ lăng loàn!- Bá tước quát lên và nhảy ra khỏi giường, thèm đếm xiả đến trạng thái trần truồng cuả mình. Chàng túm lấy tay ả, đẩy ngược qua cửa và lẳng vào phòng thay quần áo kế bên. Chàng sập cửa lại sau lưng và trừng trừng nhìn ả trong bóng tối .

      đến đây làm cái đếch gì hả?

      có nhiệm vụ phải trình diện ở nhà tôi tối qua để bàn chuyện hôn nhân với cha tôi . Bà rất ngạc nhiên vì vắng mặt cuả , còn cha tôi cảm thấy bị sỉ nhục. Đồ con hoang! tưởng Sarah cuả với cái miệng lưỡi đường mật cuả mình có thể xoa dịu được cha tôi mãi đấy à! Hôm nay bà ta có thể, nhưng ngày mai ăn thua nữa đâu!

      Chuyện hôn nhân! Chuá ơi, nó lại xộc đến đúng vào lúc này! Mà Kate, Kate ở trong phòng nàng nghĩ sao? Mẹ kiếp!

      − Claire, quyết thực cái quỷ kế chết tiệc cuả đấy phải ?

      − Chứ sao! nghĩ tôi chịu để , tiền bạc và tước hiệu cuả lọt khỏi tay tôi sau khi tôi mất nhiều công sức thế sao .

      Quỷ tha ma bắt! Giá mà chàng có thể vả vào cái bộ mặt nhơn nhơn cuả ả! Nhưng chàng bao giờ đánh đàn bà . Chàng siết chặt hai nắm tay và qua kẽ răng.

      − Này, Claire, , tôi chẳng quyến luyến gì , nhưng tôi muốn ông già phải đau khổ thêm nữa . Hãy với ông ấy rằng tôi quá chén. Cha dễ thông cảm hơn. Tôi gửi thư xin lỗi vào sáng mai . Để chứng minh chấp thuận cuả tôi, hãy với ông cụ rằng thứ Sáu này Sarah dẫn tới thợ kim hoàn cuả tôi để chọn chiếc nhẫn kim cương nhân dịp lễ đính hôn.

      chiếc nhẫn, ôi Branwell, trang trọng quá- Claire thốt lên.

      Chàng cau mặt

      − Sarah chẳng thích thú gì đâu nhưng tôi hẹn bà chờ đúng mười giờ, sáng thứ Sáu . Đừng có mà để bà phải đợi, nhớ cho kỹ đấy!

      − Tất nhiên rồi, . Ôi em mãn nguyện biết bao?- ả cất giọng du dương hy vọng mình trông khả ái hơn.

      thêm lời, Bá tước bước ngang qua phòng và mở cánh cửa thông ra tiền sảnh.

      − Chúc ngủ ngon, Claire.

      tiễn em ư?- Ả bậu môi .

      biết đường rồi- chàng cộc lốc và quay vào . Vừa đẩy cưả, chàng nhận thấy, ngọn lửa lò sưởi trong phòng ngủ gần tàn, và cảm giác ớn lạnh bỗng xuyên qua cơ thể trần truồng cuả chàng.

      − Kate, Kate, xin lỗi em- chàng gọi và tiến lại gần giường. Nhưng trước cả khi chạm vào chăn nệm chàng cũng biết nàng bỏ .

      Phản ứng đầu tiên cuả Bá tước là chụp vội lấy quần áo, khoác bừa lên người và lao ra cửa . Chàng lo cho an toàn cuả Kate. London phải là chốn cho người đàn bà trẻ xinh đẹp lang thang giữa đêm hôm. Trước hết, chàng đến nhà Sarah, và nếu nàng ở đó, chàng lùng sục khắp phố phường, miễn sao tìm thấy nàng!

      Chàng chỉ mất vài phút để thúc ngựa tới nhà Sarah và chộp ngay lấy Travis ở bậc thềm.

      Newburuy về chưa?

      Newburuy?- Lão quản gia bối rối- Tôi nghĩ tiểu thư có ra khỏi nhà tối nay đâu, thưa cậu chủ . Tôi chỉ nghe bà Premble than phiền là tiểu thư ngủ quên xuống ăn tối .

      Ăn tối, Bá tước nghĩ bụng, cả chàng lẫn Kate, chưa ai ăn uống gì buổi tối nay . Chàng nhảy hai bậc lên cầu thang, nôn nóng muốn được nhìn thấy nàng. Lên đến tầng hai chàng mới sực nghĩ biết phòng nàng ở đâu . Thế là chàng gọi ầm lên.

      − Kate? Kate ơi!

      Nàng nghe thấy tiếng chàng.

      Chàng ở đây! Nhưng nàng thể giáp mặt chàng bây giờ . Nàng vùi đầu vào gối, thầm hỏi lòng có chắc muốn chàng bỏ hay .

      − Kate, vì Chuá, em có trả lời , hay là phá cửa ra đây?- Bá tước gầm lên, bắt đầu đạp thình thình vào cánh cưả đầu tiên.

      − Branwell!- Bà Haverly bước vào gian sảnh, la lên. Tóc bà được vấn gọn trong chiếc mũ ngủ viền ren, thân hình cao lớn quấn trong chiếc áo choàng luạ đen kiểu Ấn Độ- Làm gì mà gào tướng lên vậy? Và dừng ngay cái trò nện vào cửa nhà . cho phép ! Mà đúng là đồ hư đốn. thể chịu nổi nữa, , đừng có mà phá phách...

      Sarah, phòng nào là phòng ngủ cuả Kate?- Bá tước hỏi gọn lỏn như biết đến những lời mắng nhiếc cuả bà .

      − Đừng có giả vờ đánh bài lảng, Branwell. Quả , bực lắm đấy . Đầu tiên bắn cho mảnh tin gớm ghiếc rằng lấy con...cái con bé hư hỏng ấy . khăng khăng đòi phải huỷ các cuộc hẹn gặp khác để lo việc cho , vậy mà thế nào, hả thằng cháu tồi tệ kia? Mà cho biết ngài Francis mời ăn tối và cũng nhận lời . phải ưng ông ta đâu, nhưng cũng thích xem ông già lẩm cẩm ấy thổ lộ những gì . làm hỏng cả ....

      − Kate ngủ phòng nào?- Bá tước cắt ngang.

      − Nhưng chuyện gì vậy?

      − Kate có trong phòng ?

      − Tất nhiên là nó có- bà lầu bầu, ngang gian sảnh và gõ vào cánh cưả .

      − Kate, cháu cuả dì, Branwell làm ầm lên chắc khiến cháu thức giấc mất rồi, nhưng có vẻ như nó cứ khăng khăng đòi biết cháu ở đâu?

      − Cháu đây, dì- Kate khẽ vọng ra .

      lắng dịu mặt Bá tước quá ràng khiến bà nhìn chàng chăm chú .

      − Branwell- bà giọng đe nẹt- Lại còn chuyện gì nữa đấy?

      Thay cho câu trả lời, chàng khẽ gạt bà ra và thử xoáy quả đấm cửa; nó khoá chặt.

      − Kate, Kate, cho vài phút thôi .

      - nàng , cố ghìm cho giọng khỏi run.

      − Em cho gặp ư?- Chàng nài .

      - nàng đáp, định thêm nhưng nhận thấy giọng nàng phản lại nàng.

      − Thôi được, nhưng trở lại vào sáng mai và nhất định chuyện với em- chàng kiên quyết và nghe tiếng đáp lại, chàng quay về phiá Sarah, bắt gặp cái nhìn cuả bà ráo riết chiếu vào mình.

      − Branwell?

      − Nào, Sarah, cháu đói lắm rồi, nếu vui lòng bảo đầu bếp chuẩn bị ít đồ nguội, chúng ta nghỉ ngơi trong phòng khách và bàn luận về những việc xảy đến với cháu ngày hôm nay .

      − Đầu bếp nghỉ vì bây giờ khuya rồi, nhưng Travis có thể thu xếp được. nào, Bran- Sarah và khoác tay chàng.

      Bá tước rót cho mình ly brandi sau khi làm dịu cơn đói bằng bánh mì và bơ . Bà được nghe tường tận về những rắc rối cuả chàng ( chàng hé răng về chuyện Kate) chỉ còn việc mô tả vai trò cuả bà trong kế hoạch gỡ khỏi chiếc lưới cuả Claire. Chàng ngồi ngả trong ghế bành, mỉm cười nghĩ ngợi .

      − Cháu qua buổi chiều rất thú vị với Chàng Bảnh và Willy . Nếu tất cả đều đúng khuýp theo kế hoạch, chúng ta có cơ hội thoát khỏi vụ này .

      − Nhưng làm thế nào?

      − Trước tiên, chúng ta hãy thảo bức thư thống thiết cho tử tước Rathbone, xin lỗi về vắng mặt cuả cháu trong bữa dạ tiệc vưà rồi . Việc thứ hai, ngày mai, hãy đến chuyện trò với ông ta và thuyết phục ông ta thư thư lại chút; hãy chỉ cho ông ta thấy chuyện cưới xin cấp tập cuả con ông ta là miếng mồi cho những kẻ ngồi lê đôi mách đem phanh phui mổ xẻ. Ông ta phải thừa nhận ý kiến cuả là đúng đắn. Sau đó, hãy cố mời ông ta tới dùng bưã sáng vào đúng mười giờ ngày thứ Sáu . Bảo ông lão là cháu cũng có mặt. Cháu đến cùng Willy; rồi hơi mệt và xin phép lui về phòng. Nhưng thực ra đón Claire mà để ông tử tước biết. đón Claire bằng xe ngựa thuê .

      − Xe ngựa thuê?- Sarah cau mày chê trách- tất cả chuyện này là thế nào? biết định bày trò gì nhưng chắc rằng nó chẳng hay ho gì cho ngài tử tước và con ông ta . Thực ra mà , họ cũng đáng bị như vậy lắm, bởi vì tử tước phải là hoàn toàn biết con mình hư hỏng đến mức nào, nên ông ta đặt lên đường ngắm.

      − Về chuyện này, cháu cũng có ý nghĩ hệt như vậy- Bá tước và ghé lại gần bà , bắt đầu mô tả tỉ mỉ về kế hoạch cuả mình.
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    2. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 31

      Ánh nắng ban mai đánh thức Kate và cùng với nó, nỗi đau cũng ùa vào . Ôi, đau đớn! Tựa như những ngọn roi vô hình quất vào đầu, vào tim, vào khắp cơ thể nàng. đêm qua bắt nàng chịu quá nhiều cay đắng! kẻ cầu hôn đồi bại . kẻ cầu hôn đồng tính. người tình đính hôn! Nước mắt nàng bắt đầu tuôn ròng ròng má khi nghĩ đến Branwell. Đêm qua, có lúc nàng tưởng trái tim mình được đáp lại . Nàng đâu ngờ rằng tình cuả chàng dành cho người đàn bà khác. , đó phải lỗi cuả chàng. Chính nàng, nàng bao giờ cho chàng cơ hội gần gũi . Vậy mà, từ thái độ căm ghét, nàng lao thẳng tới chỗ đắm say chàng. Ồ , nàng cũng khao khát chàng, và, Chuá ơi- nàng chàng! Nàng Branwell Mannering, nhưng chàng lại đính hôn với người ta rồi!

      Lòng tự trọng cuả nàng tan nát. Nàng bao giờ để chàng biết nàng đau khổ chừng nào! Chàng cười vào ngu ngốc cuả nàng . Nàng đắm chìn trong cơn thổn thức, mãi đến khi tiếng gõ cửa dồn dập làm nàng sực tỉnh.

      − Ai đấy?- Nàng quệt nước mắt, nhỏm dậy .

      đây mà, cưng, Nell đây . mang cho con ít cà phê và bánh quy, có cả bánh nhân dâu tây vừa mới làm. Mở cưả cho nào .

      Ăn, phải rồi . Nàng chưa có gì vào bụng từ chiều hôm qua . Nàng đứng dậy và chạy ra mở cưả . Mùi cà phê thơm phức làm nàng quên sầu muộn đôi chút.

      − Đây- Nell vui vẻ và đặt chiếc khay lên bàn gần cưả sổ- rót vào tách cho con nhé?- Bà vừa rót vừa theo dõi Kate qua đuôi mắt.

      Kate chậm chạp nhấm nháp cà phê và tới ngồi xuống rìa giường.

      Nell, con biết chuyện Perry ...và về cha

      Suýt nữa Nell đánh rơi chén.

      − Biết? Con biết chuyện gì?

      − Con xin , Nell, đừng bắt con phải giải thích.

      Nell bước lại gần và dịu dàng xoa đầu Kate.

      − Con tội nghiệp cuả .

      , đừng có dỗ dành con nữa, Nell. ích gì đâu. hãy kể con nghe tất cả, ngay bây giờ.

      − Nhưng biết kể điều gì?- Nell kêu lên.

      − Mẹ con...mẹ có biết cha như vậy ?

      − Ôi, Kate- Nell thở dài- Khi ấy mẹ con mang bầu con. Bà dạo chơi . biết điều gì dẫn bà tới khu chuồng ngựa .

      − Có chuyện gì ở chuồng ngựa?- Kate hỏi, cảm thấy cổ họng thắt lại .

      − Bà nhìn thấy cha con với .... cú sốc quá nặng và ...

      − Nó giết mẹ- Kate nhàng tiếp lời .

      , , con hiểu đâu . Mẹ con cha con. Bà với rằng cha con rất tốt với bà, rằng chuyện kia có nghĩa lý gì ...bởi vì theo cái cách cuả mình, cha con cũng mẹ con. phải vì chuyện kia, có Chuá biết, phải chuyện ấy cướp cuộc sống cuả mẹ con. Chỉ vì bà quá yếu ớt, để chịu đựng ca sinh nở . Đúng là như vậy- Nell kêu lên cách khổ sở .

      − Con hiểu rồi- Kate khẽ- Cha con là người đàn ông tốt, con quý cha con biết bao ...- nước mắt lại bắt đầu tuôn lã chã má nàng, nhưng hiểu sao, nàng cảm thấy lòng hơn.

      Có tiếng gõ cưả bên ngoài và giọng người hầu trẻ vọng vào .

      − Xin lỗi chủ, Bá tước Mannering xin được gặp .

      Gần như máy móc, tay Kate đưa lên gạt nước mắt và nàng thầm với bà gia sư .

      − Bảo ta , Nell.

      − Con có chắc , cưng?- Nell ngập ngừng hỏi .

      − Chắc...à mà ...., con sưả sọng chừng hai mươi phút, nếu ta có thể chờ .

      Nell nhắc lại thông báo cho người hầu rồi quay sang giúp Kate thay đồ . Bà mặc cho nàng bộ váy dài xanh nhạt, cổ xẻ thấp và chọn kiểu tóc vấn cao, chỉ để rủ vài lọn quăn mềm trước trán tạo cho đôi mắt xám nghiêm trang cái vẻ mong manh bí .

      − Chao, con đẹp nhưng trong tranh ấy- Nell thốt lên đầy tự hào .

      − Cám ơn , Nell- Kate , bỗng cảm thấy phấn chấn.

      Họ bước xuống cầu thang, và khi Nell mở cánh cửa phòng cho nàng bước vào, tim nàng như muốn bật tung khỏi lồng ngực.

      Branwell Mannering đứng đó, hai tay chắp sau lưng, cao lớn, rám nắng và đẹp kinh khủng! Và nàng tin chắc ánh mắt mình phải lại bộ mặt lạnh lùng mà nàng cố tạo ra, bởi vì nàng nhận thấy mặt chàng cũng rạng lên, lấp lánh.

      Họ nhìn nhau, lời, những kỷ niệm hồi đêm sống động và hoàn toàn choán ngợp. Nhưng rồi Kate sực tỉnh. Người đàn ông này thuộc về người khác! Nàng quay và cái khoảnh khắc bồi hồi cũng biến mất.

      − Kate, đêm qua em bỏ cho kịp giải thích- chàng và bước đến bên nàng.

      − Giải thích ư?- nàng quay ngoắt lại và thấy chàng cúi sát mình, gần gũi khiến nàng muốn nghẹn thở- còn giải thích gì nữa? Chẳng phải đính hôn với người đàn bà đó sao?

      Chàng chẳng còn tư cách đàn ông nếu đem kể tội Claire trước mặt Kate . Mặc dù Claire hoàn toàn xứng đáng bị phỉ báng, nhưng chàng thể làm như vậy . Vả lại, chàng cũng thể hỏi cưới Kate- điều mà ràng nàng mong đợi- cho dù chàng có được tự do chăng nữa . Lúc này, chàng thích dính dáng đến mối ràng buc thiêng liêng cuả hôn nhân! Tuy nhiên, cách thể cắt nghĩa nổi, chàng vẫn thấy cần an ủi Kate . Nhưng chàng lại còn cách nào khác ngoài .

      − Đúng vậy Kate ạ, thời thể là như thế, nhưng phải như em nghĩ đâu .

      Nàng quay lưng lại chàng, và tập trung tất cả sức mạnh, nàng cố lấy lại tự chủ . Nàng được hạ thấp mình trước mặt chàng. Nàng thà tỏ ra phóng đãng còn hơn để chàng thương hại nàng. Nàng phải cỏ ra kiêu hãnh.

      − Cũng chẳng có gì quan trọng. Thực ra, cho cùng, đâu có lỗi chỉ vì trở thành người tình đầu tiên cuả tôi - nàng thản nhiên.

      Phản ứng cuả nàng nhận được bất ngờ. Đôi mắt xanh cuả chàng loé lên và mặt chàng đanh lại . Ngực chàng chuyển động gấp gáp . Mẹ kiếp, sao nàng dám với chàng những lời như vậy? Nàng như thể nàng còn thuộc về nhiều người khác nưã! Chàng chưa bao giờ nghĩ tới điều đó . Nàng là nữ hoàng trinh trắng cuả chàng, chỉ cuả chàng thôi, ai khác. Cơn giận sôi sục trong chàng và chàng túm lấy tay nàng, kéo nàng sát vào mình. Môi chàng gần kề môi nàng, mắt chàng xoáy vào mắt nàng.

      − Người tình đầu tiên...và cuối cùng cuả em, bé ạ!

      − Thế cơ đấy?- nàng dài giọng nhạo báng- Làm gì có chuyện! cưới người khác cơ mà, hay là ?

      cũng thay đổi được gì đâu!

      Nàng phá lên cười, và đến lúc này, chàng mất cả lý trí . Lần đầu tiên trong đời chàng đánh người đàn bà . Vết tay chàng hằn lên bên má mịn màng cuả nàng . Nàng thở hổn hển, mặt vênh lên, nhìn trừng trừng vào mắt chàng. Nhưng lúc này, chàng chẳng còn biết gì là ân hận. Chàng cơn giận điên cuồng. Mà vì sao? Chỉ vì nàng bé này tuyên bố rằng người đàn ông khác cũng có thể làm tình với ta!

      có ai được động vào , Kate, hãy tin như vậy!- chàng gằn giọng, xoay người và sầm sầm bước ra khỏi phòng.

      Kate nhìn chàng bỏ , lòng đầy phẫn uất xen lẫn ngạc nhiên. Sao ta dám xử như vậy . ta tưởng chiếm được nàng rồi là có quyền sỉ nhục nàng sao? Được, nàng sớm cho ta biết rằng mình nhầm. Nàng gieo mình xuống trường kỷ và để mặc cho nỗi tức giận tuôn trào . được khóc, đây phải lúc để khóc. Nàng ngồi nghiền ngẫm mối thù hận với con người kiêu ngạo kia . bao nhiêu, giờ đây nàng cũng căm thù ta bấy nhiêu . Lạy Chuá, làm sao thoát khỏi hành hạ này?!

      Cánh cửa bật mở cắt đứt những dằn vặt cuả nàng. Travis ló đầu vào thông báo .

      − Ông Daniel Lusdlow.

      Kate bật dậy . Danny. Danny ở đây? Đúng là cậu ta, cao mảnh, lòng khòng, lóng ngóng trong bộ cánh hợp mốt, mái tóc hoe vàng, lòa xòa trước trán, đôi mắt sáng ngời .

      − Kate, cứ treo cổ tôi nếu Kate phải là kỳ quan- Danny reo lên và đưa đôi tay dài nghêu ôm choàng lấy nàng.

      Kate níu lấy cậu bạn cũ như người sắp chết đuối níu lấy phao bơi .

      − Danny, cậu xuất đúng lúc mình cần cậu biết bao . Thế là cậu đến đây và ai có thể làm hại mình được nữa!- Nàng bắt đầu sụt sịt.

      Danny ngẩn người.

      − Ai bắt nạt Kate? Tôi đập vào mặt kẻ đầu tiên dám làm như vậy- Danny hùng hổ .

      Kate cười rung cả vai và lại ôm lấy bạn.

      − Cậu bạn trung thành hung hãn cuả tôi . Ơn Chúa cậu đến. Nhưng hãy kể cho mình sao cậu đến được đây? Ngồi xuống nào

      , chuyện ấy sau . Bây giờ tôi muốn biết Kate vừa ai làm hại Kate? Và vì sao?- Danny hung hăng.

      − Ôi, đó làm câu chuyện buồn. Cứ ngồi xuống đây kể chuyện cậu - Kate giục và dẫn bạn lại trường kỷ .

      chàng lại hớn hở ngồi xuống và lặp tức khoe ngay .

      − Cực kỳ lắm. Kate thể nào đóan nổi đâu, chính cha tôi gợi ý nhé . Tôi vào học Cambridge.

      − Ô, Danny, tuyệt vời! Mình cứ nghĩ cha cậu muốn cậu ở nhà cơ mà .

      − Ông đổi ý . Đó là sau khi nhận được thư báo tin về cha Kate ...Ơ, cha tôi bảo tôi phải đến thăm Kate và phải vào tu nghiệp ở Cambridge. Thế là tôi ở đây!- Danny vui sướng kết luận.

      Họ trò chuyện hồi lâu, cùng ôn lại những kỷ niểm về bạn bè và hòn đảo tuổi ấu thơ rồi Kate ngả người ra thành ghế, thở dài buồn bã . Danny chăm chú quan sát nàng rồi hỏi .

      − Sao thế, Kate? có chuyện gì đó xảy ra ? Kate thay đổi?

      − Quả thế. Làm sao đổi khác được! Cậu chắc cũng phải thế, sau khi sống ở London.

      , có điều gì Kate muốn giấu tôi, chuyện gì nữa kia . người đàn ông. Có phải , Kate?- Danny hỏi thẳng.

      − Ôi, Danny, từ khi về nước cuộc sống cuả mình lộn tùng phèo hết cả . Mình làm điều gì đó khủng khiếp!- Nàng bối rối thú nhận. Danny cười.

      có điều gì Kate làm lại có thể là khủng khiếp. Có chăng chỉ là khác thường thôi .

      Kate thở dài .

      − Danny, cậu có nhớ mình viết cho cậu về Bá tước Mannering, cháu cuả dì Sarah ?

      − Có! Tôi nhớ . Kate gọi ta là tên cướp biển, điều làm tôi hơi ngạc nhiên, vì Kate chẳng hiểu gì về chuyện đó cả .

      − Quên chuyện đó . Cậu biết , mình khêu gợi ta!- Kate thú nhận, mắt mở tròn xoe .

      − Cái gì?- Danny há hốc mồm- Kate cái quái gì vậy?- Cậu lắc lắc đầu - thể tin được. Thậm chí Kate thích chàng đó mà .

      − Lúc đầu mình thích, bây giờ vẫn ... thế nào nhỉ ...nhưng tình ....quả là rất kỳ lạ .

      − Nhưng tôi tin được. Kate định Kate ...à .... ta ....cả chuyện kia đấy chứ?- Danny lắp bắp, và nhận thấy câu trả lời trong mắt nàng, cậu gào lên- Đồ lợn chết toi! - Cậu thấy nỗi ghen tuông ầm ầm trỗi dậy, mặc dù thực lòng cậu lo lắng cho bạn nhiều hơn. Cậu lướt nhìn thân hình Kate- Thế Kate có mang chưa?

      Nàng giật mình, trố mắt nhìn cậu bạn.

      − Có mang? thậm chí nàng chưa bao giờ nghĩ tới khả năng này- Mình ....mình biết. Ý mình hẵng còn quá sớm để xác định...và ôi, Danny, mình nghĩ đến chuyện đó!- Kate bắt đầu hoảng sợ .

      ta có hỏi cưới Kate ?- Danny hỏi với chút biểu lộ uy quyền.

      ta thể . ta đính hôn với khác- Kate đáp .

      − Ồ, Kate, sao Kate lại để mình lâm vào nông nỗi ấy?- Danny hỏi cách chua chát.

      − Nhưng lúc ấy mình chưa biết ta đính hôn- Kate lầm bầm cãi lại .

      − Đồ đểu cáng!- Danny gầm lên- ta lưà Kate.

      − Tình huống lúc đó hơi khác thường, mà dù sao, cũng chẳng quan trọng gì- Kate .

      − Quan trọng chứ, nếu bụng Kate bắt đầu phình ra- Danny kêu lên và tự dưng bật cười khanh khách.

      Nàng gườm gườm nhìn bạn.

      − Danny Lodlow, đây phải chuyện khôi hài và có cơ sở nào để mình có mang.

      Danny chợt cảm thấy mình có lỗi . chàng húng hắng ho để giấu bối rối .

      − Đừng lo, Kate. Tôi cưới Kate. Tôi luôn luôn muốn vậy . Và bây giờ vẫn muốn.

      − Đừng ngớ ngẩn. Cậu còn phải học hành.

      − Thế có sao?- Danny hăng hái cắng ngang- Kate phải học và chúng ta có đủ tiền cơ mà .

      − Nhưng Danny, nếu mình có mang , phải là con cuả cậu- Kate thẳng thừng.

      − Vậy có sao? Trẻ con là trẻ con. Tôi thích những thằng cu con bé bỏng- Đấy là khi chúng chảy nước dãi vào người tôi . Còn vấn đề gì nưã nào?

      − Vấn đề là mình cậu, nhưng phải theo cách để có thể làm vợ cậu, và cậu, bạn ạ, cậu cũng mình.

      − Chúng ta học chuyện đó sau .

      đâu, Danny .

      − Tôi Cambridge vào mười giờ ngaỳ thứ Sáu, và Kate với tôi . Có vậy thôi .

      , Danny . Chắc phải mình có mang đâu .

      quan trọng.

      − Có chứ, và câu trả lời cuả mình là .

      − Với ai vậy cưng?- Sarah bước vào phòng, mỉm cười hỏi .

      Danny được giới thiệu và nhận lời mời ăn tối cuả Sarah. Trước khi về, cậu quay lại Kate.

      − Hãy quyết định , Kate, tôi bỏ cuộc đâu .

      Nàng nhìn theo Danny . Nàng muốn với cậu ta, nhưng như người bạn, chứ phải là vợ, là người .
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    3. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 32

      Bữa tối tại nhà bà Haverly quả là thử thách cho những người tham dự. Kate bị bất ngờ khi Bá tước xuất trong bộ cánh đen sang trọng, bởi nàng chưa chuẩn bị tinh thần để chạm mặt chàng lúc này. Lòng nàng rối bời, suy nghĩ thiếu mạch lạc, thành thử năng chẳng ra đâu vào đâu. Còn Danny có vẻ, ráo riết bày tỏ thái độ hằn học với Bá tước, khiến chàng vừa ngạc nhiên vừa bực bội.

      Chốc chốc Kate lại phải lừ mắt sang Danny, vì chàng dường như ghìm nổi việc buông ra những lời khiêu khích nhằm vào Bá tước. Về phần mình, mặc dù khó chịu, Branwell cũng chăm chú quan sát cậu trai trẻ, và lại thấy cảm mến vì cậu ta có nhiều điểm giống cậu em Mathew cuả chàng.

      Sau bữa ăn, họ ngồi nghỉn trong phòng khách, nhấp rượu pooctô, chẳng ai với ai lời. Cuối cùng Sarah đành phải gợi chuyện.

      − Kể cũng là là người ta chỉ ưa chung loại pooctô này.

      − Nó ngon tuyệt- Danny lịch tán thưởng.

      − Đó là đặc sản nổi tiếng cuả Bồ Đào Nha- Bá tước góp chuyện.

      − Quả vậy- Sarah tiếp- xứ sở nào cũng có những thứ đặc trưng cho mình. Thế ở Bermuda sao, cậu Ludlow? Tôi vẫn thường tự hỏi cái gì là đặc trưng cho hòn đảo ấy?

      − Tất cả- Danny tự hào đáp- làn nước biển xanh, những cây tuyết tùng và loài hoa độc đáo chỉ có đảo chúng tôi- hoa lạc tiên.

      − Giống như Kate cuả chúng ta vậy- Bá tước kết luận cách ví von.

      − Kate phải là hoa lạc tiên!- Danny gay gắt đáp lại- ấy là bông hồng. Hoa lạc tiên thể đem sống sánh với Kate, vì nó là loài hoa dại, hữu sắc vô hương. Còn hoa hồng- kỳ diệu, nổi bật, nhưng cũng đầy bí - là loại hoa cao quý. Tôi có thể chiêm ngưỡng bông hồng, nhưng tâm hái nó nếu biết mình thể nâng niu gìn giữ tươi thắm cuả nó- Danny đầy ngụ ý.

      − Và cậu chịu để bông hồng cho người khác hái ư, chàng trai?- Bá tước nhếch miệng cười giễu cợt.

      − Đúng vậy ...à ...ý tôi tôi để bông hồng cho người nào ngưỡng mộ nó hơn tôi- Danny cau có đáp, lấy làm bực vì cách ám chỉ cổ điển cuả mình lại xoay ra chống lại mình.

      − Ồ, nhưng làm như vậy, cậu có nguy cơ để mất bông hồng vào tay những kẻ có thể còn kém cỏi hơn trong việc đánh giá vẻ diễm lệ cuả nó, đúng ?- Bá tước vẫn chưa chịu thôi.

      Danny càng nhăn nhó tợn, nhưng Kate bực mình với cả hai người, cắt ngang.

      − Đàn bà phải là hoa, thưa hai vị, tôi nghĩ tốt hơn chúng ta nên sang chuyện khác, về lễ thành hôn cuả ngài chẳng hạn- nàng quay sang nhìn thẳng vào mặt Bá tước- Ngài ấn định vào ngày nào, ngài Bá tước?

      − Nếu nó xảy ra , vào tuần sau.

      − Nếu ư?- Danny nhíu mày hỏi.

      − Nếu- Bá tước lặp lại- bởi vì tôi hy vọng nó xảy ra.

      − Tại sao?- Kate hỏi, cố giữ cho giọng lộ vẻ vui mừng.

      − Bởi vì tôi muốn lấy vợ.

      Chàng đáp nhàng.

      − Ra vậy- Kate và quay .

      Chàng nhìn nàng, đắn đo lát, nhưng chàng quyết định im lặng. Kate lại hiểu sử im lặng đó là thêm bằng chứng về thờ ơ cuả chàng với mình. Nàng cảm thấy khổ sở vì hờn giận và thôi thúc mãnh liệt muốn chọc tức chàng.

      Nàng bắt đầu quay sang cười cợt với Danny, làm như ngoài hai người, chẳng còn ai đời nữa. Danny hiểu ngay, lập tức hưởng ứng trò chơi. Cậu ghé sát tai bạn, thầm.

      ta điên lên vì ghen đấy, Kate, nhưng liệu có ích gì? Kate vừa nghe ta đấy. Nếu cưới người đàn bà kia, ta cũng chẳng cưới ai hết. Hãy Cambridge với tôi vào thứ Sáu này, tôi cưới Kate làm vợ.

      , Danny.

      có cách nào khác đâu, Kate. Nếu quá muộn đấy.

      − Thôi , Danny, mình còn phải suy nghĩ- Kate kêu lên và đứng dậy định bỏ , nhưng Bá tước chắn trước mặt nàng. Lạy Chuá, đột nhiên nàng cảm thấy tức thở. Chàng túm lấy cánh tay nàng siết chặt và dẫn nàng ra xa khỏi bàn trà.

      − Hãy coi chừng, thưa ngài. Tôi có phải vật sở hữu cuả ngài đâu!- Kate vùng vằng.

      − Nếu phải cuả tõi cuả ai, người đẹp?

      Nàng phải làm cho chàng tức tối và nàng chỉ tìm được mỗi cách để đáp trả.

      − Cuả Ludlow, thưa ngài. Tôi nghĩ tôi trở thành vợ ấy.

      Bá tước phá lên cười. Chàng ngửa cả đầu ra sau mà cười ha hả.

      − Em lấy cậu ta đâu, bé ạ, em cậu ta.

      − Tôi ấy hơn ngài tưởng nhiều- nàng và bỏ . Nàng nhìn thấy đôi mắt xanh giận dữ cuả chàng.
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    4. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 33

      Tử tước Rathborne bước vào phòng khách cuả Sarah, mỉm cười khấp khởi. Quả là người đàn bà nổi bật, cái bà Sarah Haverly ấy, và trông cũng ưa nhình nữa chứ! Bà ta thế nào giường nhỉ, biết bao lần ông tự hỏi điều đó, nhưng than ôi, có vẻ như chẳng bao giờ Sarah muốn lạc bước tới phòng ngủ cuả ông! Nhưng biết đâu, lời mời hôm nay lại chẳng là khởi đầu, dịp để đưa đẩy mối quan hệ mà ông hằng mơ tưởng xa hơn?

      − Ồ, Rathborne, quả là chưa bao giờ tôi phải nghi ngờ chính xác cuả ông- Sarah nhanh nhẹn tới và đưa tay cho tử tước.

      − Bà hẹn ngày thứ Sáu, 20 tháng Tư, đúng mười giờ. Tôi còn có thể làm gì hơn là tuân lệnh bà chúa cuả trái tim tôi- Ông ta và đặt cái hôn nồng nàn lên cườm tay bà.

      − Ôi, chàng nịnh đầm- Sarah cười, mắt lấp lánh- ngồi vào bàn uống trà nào.

      Bà dẫn tử tước lại bàn và rót trà trong khi mắt ông ta dán vào bà cách thèm khát che giấu.

      Cưa? mở và Bá tước Mannering cùng Wilson Malmsey kéo vào. Sarah mỉm cười mừng rỡ.

      − A, các chàng trai, hơi sớm đấy, nhưng thôi vào đây. Các có thể dùng trà với ngài tử tước trong khi chúng ta bàn định lễ cưới.

      − Phải đấy- tử tước gật đầu và chìa tấm các trước mặt Branwell- Giấy phép kết hôn đây. Tôi phải dùng đến ảnh hưởng cuả mình mới lấy được nhanh thế đấy.

      Branwell đón tấm các và bỏ vào túi áo.

      − Ngài tính đến mọi chuyện!

      Tự nhiên, bà Haverly rời khỏi bàn và đến đứng bên lò sưởi, tay ôm lấy trán. Người bà lắc lư và hẳn đổ sụp xuống nếu Bá tước vội lao đến đỡ.

      Sarah, làm sao thế? - Chàng lấy giọng hốt hoảng.

      cảm thấy choáng váng.

      − Có lẽ nên nghỉ . Cháu đưa về phòng nhé?

      , , tự được.

      Tử tước và Willy cùng chạy đến. Sarah run rẩy đặt tay lên cánh tay Rathborne.

      − Ông thứ lỗi chứ, ông tử tước?

      − Tất nhiên, nhưng tôi hy vọng có gì cản trở kế hoạch tối nay cuả chúng ta- Ông nhắc, mắt nheo lại.

      − Ồ, ông đừng lo, tôi chỉ cần vài tiếng nghỉ ngơi thôi mà. Ý nghĩ tối nay ta lại gặp nhau làm tôi quên hết mệt mọi đấy- bà mỉm cười ngọt ngào rồi nặng nhọc lê bước về phía cưa? và khuất.

      lát sau bà có mặt ở tiền sảnh.

      − Travis...Travis- bà gọi khẽ- xe ngưa. thuê đến chưa?

      − Dạ , thưa bà chủ. Xe đợi ở ngoài.

      lát sau, xe ngựa đưa bà đến trước tư dinh Rathborne. Claire đợi sẵn và hăm hở trèo vào xe.

      − Chào bà Haverly, nhưng xe riêng cuả bà đâu rồi?

      − Trục xe bị gẫy, phải sửa lại. Ồ sao, chỉ là tạm thời thôi mà.

      Claire nhìn quanh với vẻ khó chịu nhưng đành làm lơ. Ả sắp được chọn nhẫn đính hôn. Đó quả là thắng lợi rồi.

      Chợt Sarah đưa ngón tay găng lên môi như sực nghĩ ra điều gì.

      − Tôi vừa nảy ra ý kiến hay, Claire. Hay ta ghé qua Chàng Bảnh hỏi ý kiến nhỉ? Chàng ta luôn có con mắt thẩm mỹ hoàn hảo và có thể cho những gợi ý quý giá về kiểu nhẫn.

      Claire suy tính trong giây lát; tham gia cuả Chàng Bảnh trong vụ này càng làm chiến tích cuả ả thêm ngọt ngào chứ sao!

      − Cháu rất sẵ lòng, thưa bà Haverly- Ả vui vẻ tán đồng.

      Ít phút sau, họ có mặt trong phòng khách tuyệt đẹp cuả George Brummell. Đồ đạc trong phòng là cả những tác phẩm nghệ thuật, thứ này làm nổi bật và tôn thêm giá trị cuả thứ kia. thứ gì thừa hoặc khoa trương lố bịch, tất cả đều toát lên hài hoà, trang nhã.

      Bản thân chủ nhãn cuả nó cũng là hình ảnh tương tự, với bộ cánh đuôi tôm xanh sẫm ôm khít thân hình dong dỏng, cân đối, chiếc nơ cổ thắt theo kiểu Brummel, chiếc quần điệp màu bó sát đôi chân dài, thon chắc. Qúy phái và duyên dáng trong từng bước , Chàng Bảnh tiến lại chào đón khách.

      − Chàng Bảnh, chúng tôi đến hỏi ý kiến - Claire nôn nóng thông báo.

      ư?- Chàng Bảnh và giương chiếc kính mắt lên.

      − Bỏ ngay cái vật kỳ quái ấy xuống- Sarah gắt- tìm được khiếm khuyết nào trong phục sức cuả tôi đâu.

      Chàng mỉm cười khả ái

      − Sarah, đừng cau mặt thế, tôi có ngó bà đâu, Claire, vẫn cố tình nghe lời khuyên cuả tôi. Hãy nên theo gương phu nhân Hester. Đó mới đúng là trang phục cuả phụ nữ.

      − Tôi có lỗi gì nếu như ưa lối ăn mặc cuả tôi?- Claire và bĩu môi- Nhưng quả , tôi cũng cần biết ý kiến cuả đấy. Chúng tôi muốn chọn chiếc nhẫn đính hôn.

      − Nhẫn đính hôn?- Chàng Bảnh lộ vẻ kinh ngạc.

      − Phải, tôi lấy Bá tước Mannering- Claire tuyên bố, mắt chăm chú quan sát từng phản ứng cuả chủ nhà.

      − Thế ư? Xin có lời chúc mừng- Chàng Bảnh mỉa mai.

      Bỗng họ nhận thấy Sarah ngồi sụp xuống trường kỷ.

      − Sarah!- Chàng Bảnh lập tức chạy lại, đỡ lấy vai bà.

      − Ôi, George, tôi thấy khó chịu trong người quá.

      − Tôi đưa bà tới bác sĩ nhé?

      − Ồ, , tôi ngồi nghỉ chút thôi. Lát nữa chúng ta nhé!- Sarah thều thào và nhắm mắt lại.

      Chàng Bảnh đứng dậy, cầm tay Claire, dắt ả ra khỏi phòng.

      − Chúng ta sang thư phòng cuả tôi cho Sarah nghỉ.

      Sau khi cánh cưa? thư phòng khép lại, Claire mới quay khuôn mặt giận dữ nhìn Chàng Bảnh.

      − Mụ khọm già, mụ ta muốn tôi lấy ấy. Chắc mụ ta chẳng ốm đau gì, chỉ định phá kế hoạch cuả tôi thôi. Nhưng xong đâu!- Ả rít lên hằn học.

      Chàng Bảnh nhướn mày.

      − Vậy em có nghĩ mình vô lý khi nhờ người tình chọn hộ chiếc nhẫn trói buộc em với người đàn ông khác ?

      − Thôi , George, cái khúc ca cổ điển ấy hợp với đâu- Claire tủm tỉm cười và hếch mặt lên, nhìn hút vào mắt Chàng Bảnh- Em tự hỏi liệu chuyện này có làm thay đổi cách đánh giá về em nhỉ?

      chút nào, Claire ạ- chàng đáp và mỉm cười cách khó hiểu.

      Ả tiến sát lại, vòng hai tay quấn lấy cổ chàng, đầu hơi ngả, mắt lim dim.

      − Hôn em , George.

      Chàng đặt môi lên môi ả. Ả luồn tay vào tóc chàng.

      − Em bảo hôn em cơ mà.

      , áo bị nhầu mất- chàng đưa đẩy.

      − Cầu cho quỷ tha nó xuống đia. ngục - ả lầm bầm và kéo tay áo chàng. Chàng để cho ả cởi ra và ném chiếc áo lên ghế. Chàng mỉm cười, đưa ngón tay khẽ vuốt vành môi ả.

      vẫn thèm muốn em biết bao nhiêu- chàng và lần này môi chàng gắn chặt lấy môi ả đồng thời kéo ả ngã ngồi xuống trường kỷ.

      − Này ông, tôi sợ tôi làm hỏng nếp quần cuả ông đấy- Claire giễu.

      − Phải, cho rằng cuối cùng cũng phải cởi nó ra thôi- chàng thầm trong khi bàn tay chàng trợt xuống úp lên bên vú rán căng cuả ả.

      − Claire, em ta. Tại sao em lại lấy ta mà lấy ?

      thể được, George, cũng biết vậy mà. Tài sản cuả gần cạn rồi, và dù có thể được tôn là vua, địa vị cuả cũng bằng được...

      − Thôi em phải liệt kê những thất bại của . biết quá rồi. Quên , cưng- chàng lại hôn ả.

      − Chà, thể tưởng tượng nổi- Giọng Bá tước Mannering vang lên từ ngưỡng cửa.

      Claire nhảy ra khỏi lòng Chàng Bảnh và cuống quít kéo lại váy.

      − Branwell, cha!

      − Thế này có nghĩa là gì?- Bá tước gằn giọng còn ông tử tước ràng là cấm khẩu.

      Willy cũng có mặt, liền xen vào.

      − Mẹ kiếp, Bran, cậu còn phải hỏi à. Cậu thấy Chàng Bảnh hổn hển kia ư?

      làm gì ở đây, Claire?- Bá tước gầm lên, mắt liếc nhìn Willy khuyến khích.

      − Thế các người làm gì ở đây?- Claire vặn lại.

      − Chúng tôi đến rủ Chàng Bảnh tới câu lạc bộ- Willy lại xen vào cách đắc lực- chúng tôi biết ta ...ờ ... bận.. Xin lỗi.

      Claire ném cho Willy cái nhìn dữ tợn và đánh ánh mắt van lơn về phiá cha a?

      − Cha, cha hiểu sai chuyện rồi. Con và phu nhân Haverly đến mời Chàng Bảnh cùng chọn nhẫn đính hôn.

      − Sarah ở đây?- Tử tước hỏi, đôi lông mày giãn ra trông thấy.

      − Tất nhiên. Bà ấy nghỉ phòng bên, vì bà hơi mệt.

      tôi ở đây?- Bá tước hỏi với giọng đe doa. và đẩy cánh cửa thông sang phòng khác, nhưng nào có bóng dáng bà Haverly ở đó!

      Bá tước quay lại trừng mắt nhìn Claire.

      − Đâu, tôi đâu?

      − Nhưng, nhưng lúc nãy bà ấy ở đây- ả quay sang Chàng Bảnh cầu cứu- Bà ấy ở đây, đúng George?

      Chàng Bảnh quay , im lặng.

      − George!- Ả kêu lên.

      − Tôi sợ thêm bất cứ điều gì cũng làm tổn thương đến thanh danh cuả tiểu thư- Chàng Bảnh và nhìn thẳng vào mắt ả.

      Ả hằm hằm nhìn chàng và xồng xộc ra tiền sảnh quát người quản gia bằng giọng hống hách.

      − Bà Haverly đâu?

      − Bà Haverly?- Người quản gia lặp lại, ngơ ngác.

      − Phải, mẹ chứ, bà Haverly! Bà ta đâu?- Claire gào lên.

      − Tôi biết. Làm gì có bà Haverly nào, thưa tiểu thư.

      Claire vụt hiểu. Bọn họ cùng giuộc! Họ cho ả sập bẩy.

      Ả chạy lại với cha.

      − Cha, họ bầy ra trò này, cha phải thấy điều đó.

      Ngài tử tước há mồm định , nhưng ông ta phát nổi lời. Ông ta cũng cảm thấy cái gì ổn. Dường như có quá nhiều ngẫu nhiên trong chuyện này. Nhưng ông nhìn thấy con mình trong tay Chàng Bảnh. Ông cũng biết con mình lắm, và hy vọng cưới cho nó tấm chồng để rũ khỏi trách nhiệm với cái lối sống phóng túng cuả nó. Nhưng bây giờ tất cả kết thúc. Ông ta khép đôi mi mệt mỏi, và nghe giọng khô khốc cuả Bá tước cất lên.

      − Thưa ngài tử tước, tôi lấy làm tiếc phải tuyên bố hủy bỏ cuộc đính hôn.

      Tử tước nhìn chàng cân nhắc. Ông ta cũng chẳng phải tay vừa.

      − Nếu tôi đồng ý ? Xét cho cùng, những điều chúng ta nhìn thấy ở đây đáng ngờ.

      − Ông là tên vô lại!- Willy sừng sộ chen vào- Tôi chẳng hề nghi ngờ ông và con ông lập mưu đưa Bran vào tròng. Ông nên nhớ, tôi có mặt ở đây, và chẳng có ai cấm tôi kể vung chuyện này với tất cả mọi người!

      − Thôi được- Rathborne xuống giọng và quay sang Bá tước- còn ràng buộc gì với con tôi nữa - Ông ta khô khan và thở dài- về, Claire.

      ả quay lại nhìn đám đàn ông bằng cặp mắt long sòng sọc.

      − Branwell, đừng tưởng chuyện này qua đâu! Ồ , chàng ngựa đực đẹp trai cuả tôi, nhận về mình kẻ thù đấy- Rồi ả quay sang Chàng Bảnh- Còn ngài, ngài mất người tình. Có lẽ bà Hester thay thế chăng?

      − Nếu phu nhân Hester đến với tôi, tôi bao giờ để mắt tới nữa, Claire- Chàng Bảnh đáp khô khan.

      Ả làm lơ Willy và thở phào nhõm khi ả khuất sau cánh cưa?.

      − Ơn Chuá, động đến tớ, Bran, tớ rất ớn khi nghe đàn bà hăm dọa. Điều đó làm tớ nổi da gà. Tớ thích cảm giác nổi da gà.

      Bá tước cười phá lên và nhảy đến lắc lắc tay Chàng Bảnh.

      − Cậu cừ lắm, George. Cha! Tự do mới sung sướng làm sao!

      − Tớ thích, Branwell- Willy lại than vãn- thích cái tấn trò này, thích cái cảnh quần Chàng Bảnh gần tụt xuống đến nơi, thích thái độ cuả tử tước và những lời đe doa. cuả con ông ta.

      − Nhưng Willy...

      − Tớ muốn nghe nữa! Đến là phiền phức với cậu, Branwell. được mắc vào tình thế tương tự lần nữa đâu đấy, bởi vì cậu lại đến gọi tớ và tớ thích thế!
      Hyunnie0302 thích bài này.

    5. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 34

      lần nữa, Bá tước Mannering lại cảm thấy con đường dẫn đến Kate bị chắn ngang. Chà, Kate! bé đáo để, lại mưu mô hòng làm chàng nổi ghen với thằng cún con Ludlow ấy! nàng hành động vậy để làm gì nếu phải là bắt chàng bộc lộ mình, nhưng chàng đâu có ý định ấy! Nàng gây được những cảm hứng mới trong cái lồng ngực rắn đanh cuả chàng đấy, và chàng có thèm khát nàng điên cuồng đấy, nhưng tình ư, hôn nhân ư? Ối dào! Chàng vừa thoát khỏi cuộc hôn nhân bất đắc dĩ phải để ngã vào vụ tương tự. Hôn nhân, trong suy nghĩ cuả chàng, chỉ là cuộc cắn xé nhau triền miên. Đó phải là thứ mà chàng muốn cho mình và Kate!

      Nhưng rồi sau sao? Quả , chàng sa vào cuộc tình mạo hiểm. Kate có phải con nhà bán hàng rong đâu! Chúa ơi, Sarah lột da chàng! Còn Kate, trực giác mách bảo chàng rằng đời nào nàng lại chịu làm tình nhân cuả chàng với những cuộc hẹn hò lén lút, những cuộcộ tình vụng trộm. Còn điều nữa làm chàng băn khoăn kém. Nếu Kate có mang sao nhỉ? Lần đầu tiên sau nhiều năm chàng buông thả hết mình. Quỷ , chàng phải cẩn thận hơn trong tương lai nếu quan hệ cuả họ được nối lại.

      Buổi trưa, khi chàng đến, Sarah và Ellen ngồi bên bàn ăn bày các món nguội gồm thịt xắt lát mỏng, tôm hùm trộn xa lách kèm món xúp rùa nóng.

      − A, Branwell- Sarah reo lên- thế là mọi việc đều suôn sẻ. Nhưng sao đến thẳng đây, muốn nghe chi tiết mọi chuyện.

      − Xin lỗi Sarah, nhưng sau đó cháu phải diện kiến ngài Pitt, thể chậm trễ được. Cháu đâu?

      Sarah quay sang Ellen.

      − Ừ, con bé đâu rồi nhỉ, Ellen? Chẳng lẽ nó với cậu chàng Ludlow chưa về?

      − Chắc Kate về rồi đấy. Để tôi lên lầu xem- Nell mỉm cười đứng dậy, nhưng mắt lại ngong ngóng liếc ra phiá cưa?. Bá tước nhận thấy ngay và bằng giọng gần như thầm.

      − Xin lỗi Nell, lần này ông Hatch cùng tôi.

      Ellen đỏ mặt nhìn xuống và chạy vội ra khỏi phòng trong khi Bá tước phá ra cười.

      − Branwell, nên trêu bà ấy thế- Sarah cũng cười khúc khích- thôi nào, kể nghe .

      − Đúng như cháu nghĩ. Nếu có Willy làm chứng, hẳn ngài Rathborne vẫn còn cố níu lấy cái trò đám cưới này.

      − Chà, lão già ma mãnh! gửi cho ông ta thư báo huỷ cuộc mạn đàm tối nay- Sarah với vẻ nhõm.

      cần. Sau những chuyện như vậy, thiết nghĩ ngài tử tước đòi hỏi thủ tục đó đâu- Chàng toét miệng cười và nháy mắt ranh mãnh- Hay là vẫn giữ cuộc hẹn?

      , . chẳng cần quan tâm đến Rathborne. chỉ lo gặp nhiều phiền phức sau này, chàng trai ạ.

      Chàng cười ré lên và búng vào mũi bà.

      − Đừng có mà che mắt cháu, bà quý!

      Câu chuyện cuả họ bị ngắt quãng vì Nell hớt hải chạy vào, tay vung vẫy mảnh giấy.

      − Bà Haverly, Travis vừa chuyển cho tôi bức thư này, cuả Daniel!

      Bá tước đặt dĩa xuống bàn, lông mày nhíu lại trong khi Ellen ép tay lên ngực, tiếp tục rên rỉ.

      − Ôi, Kate! Ôi, bà đọc , bà Haverly- bà đưa mảnh giấy cho Sarah và ngồi phịch xuống ghế.

      Sarah lướt qua bức thư và kêu lên.

      − Lạy Chúa!

      Bây giờ Bá tước đặt cả thìa xuống và gạt chiếc dĩa sang bên.

      − Chuyện gì vậy?

      − Kate. Nó chạy theo cái thằng bé Ludlow đó rồi.

      Quai hàm chàng cứng lại và ánh mắt lạnh .

      − Cháu tin...

      − Đây này- Sarah chỉ vào dòng trong bức thư- Cậu ta viết là hai đứa có lý do hẳn hoi đê cưới nhau gấp- Bà quay sang Bá tước, vẻ mặt luống cuống- Branwell, chúng nó chỉ là hai đứa nhóc con. Cậu con trai mới lớn mười tám tuổi. là ngu xuẩn!

      − Đưa cháu xem nào- Bá tước đòi, gần như giật lấy bức thư, đọc lướt rồi đứng bật dậy- Cậu ta sai lầm khi tiết lộ hướng . Sarah, hai đứa cưới nhau đâu và cháu trở về nội trong đêm nay- chàng và bước nhanh ra khỏi phòng. Vài phút sau, chàng thúc ngựa phi nước kiệu đường Cambridge.

      − Ôi, Danny, bảo xà ích nhanh nữa lên. Họ đuổi kịp chúng ta mất- Kate bực bội nhấp nhổm, vì lúc này quá trưa và chắc hẳn dì nàng nhận được bức thư rồi.

      Danny vẫn toe toét cười

      kệ cho họ đuổi. Hai tiếng nữa chúng ta tới Cambridge.

      Kate thở dài, hiểu sao cậu bạn lại có thể nhơn nhơn ra thế. Mỗi phút trôi nàng lại càng cảm thấy muốn tức thở. Nàng muốn lấy Danny. Giá mà nàng bốc đồng lên nhận lời! Nhưng lúc đó nàng chỉ muốn cho Bá tước bài học. Bây giờ nàng thấy mình là phi lý. Ôi, Kate mày ngu xuẩn, nàng tự xỉ vả mình trong khi Danny ngồi chúi trong góc xe mà ngủ như con cừu. chú cừu- nàng buồn rầu nghĩ- mà nàng dẫn đến lò mổ! Nàng thể cưới cậu ta. Nàng với Danny như thế khi họ tới Cambridge, và nàng theo chuyến xe bưu trạm quay về. Mà nàng lo nhất là Bá tước bắt kịp họ. Chàng là con quỷ, kẻ ác ôn! Liệu chàng có nổi xung mà đánh cả nàng đây? Ôi, lạy Chúa, Danny đáng thương chắc nguy mất!

      Thời gian chậm chạp trôi, nhưng nỗi lo âu cuả Kate chỉ càng tăng lên. Danny vươn vai và ngồi thẳng dậy.

      − Tôi thiếp lâu chưa?- Cậu ta hỏi, mắt chớp chớp như trẻ con ngái ngủ khiến nàng nhịn được cười.

      lúc rồi. Cậu biết , hình như chúng ta sắp tới cái làng- Kate , bỗng dưng sôi nổi hơn- Kìa, Danny, đằng kia có quán trọ đẹp quá. Bảo xà ích dừng lại .

      Danny thò cổ ra cưa? xe, nghiêng ngó.

      − Còn chút nữa là đến nơi rồi. nốt thôi.

      − Mình nữa đâu- Kate và nhìn thẳng vào mắt bạn.

      − Quỷ , Kate. Kate ...

      − Mình nhất quyết rồi. Mình thể lấy cậu, Danny. Chúng ta dừng lại ở đây ...Quán trọ kia tên gì nhỉ?

      − Sừng Bò Đỏ- Danny lầm bầm.

      − Chúng ta nghỉ đêm ở Sừng Bò Đỏ và sáng mai cậu bắt xe bưu trạm cho mình về London.

      − Kate điên rồi!- Danny la lên- Kate thể qua đêm với tôi rồi trở về nhà. Kate biến thành hư hỏng.

      − Chúng ta ngủ phòng riêng.

      − Tôi mời cha xứ đến làm lễ!

      − Nhưng...

      nhưng nữa. Kate phát rồ rồi, còn tôi !- Danny cách cộc cằn.

      Mười phút sau Kate đành vào ngồi chờ trong phòng ăn cuả quán trọ. Danny khăng khăng đòi tìm cha xứ và nàng đành bất lực trước ương bướng cuả chàng. Tự nhiên, chàng trở lại sớm hơn nàng chờ đợi, dẫn theo ông già mặc áo chùng xám xịt mà chàng giới thiệu là cha Stone.

      , tôi được biết chàng trai trẻ này muốn làm lễ thành hôn với - cha Stone .

      − Xin lỗi cha ...- Kate bắt đầu nhưng Danny cắt ngang.

      − Kate, tôi tìm được cha xứ. Tôi gặp cha Stone nghỉ tại quán trọ này và nhờ cha luôn. Cha Stone phải cha xứ, nhưng tôi nghĩ cũng chẳng có gì khác nhau, đúng ?

      − Đúng, có gì khác nhau, Danny ạ, bởi vì mình lấy cậu- nàng gắt gỏng .

      Ông cha cố tỏ vẻ ngạc nhiên.

      − Vậy ... - Ông ta và quay lưng, dợm bỏ . Danny vội nắm lấy khuỷu tay ông ta.

      Cũng vào lúc đó, Bá tước Mannering ghìm cương trước quán trọ Sừng Đỏ. Chàng thấm mệt và mất hết bình tĩnh sau ngày rong ruổi đường. Chàng trao cương ngựa cho người phục vụ và bước vào phòng ăn chính. Nhìn thấy người đàn ông quý tộc, chủ quán lon ton chạy ra đón. Chỉ sau vài lời hỏi han, Bá tước biết đối tượng săn đuổi cuả mình ở phòng trong.

      Bằng ba bước chàng tới trước cánh cửa và bồi cho nó cú đạp mạnh đến nỗi nó bật tung và đập đánh rầm vào tường trong. Ba người trong phòng giật nẩy mình quay lại.

      lộn xộn này là thế nào?- Cha Stone hỏi, mày cau lại cách đáng sợ.

      Kate ngồi bật dậy.

      − Branwell, tôi biết tại sao đến, nhưng quá muộn rồi. Tôi là vợ Ludlow, và do đó, có việc gì ở đây cả!

      Bá tước ném cho nàng ánh mắt chết người.

      − Vậy , thưa em quý, đáng tiếc. Tôi thích cậu trai trẻ này và tôi muốn làm hại cậu ta, nhưng hoàn cảnh bắt buộc...- Chàng bắt đầu tháo găng tay. Kate trợn tròn mắt vì nàng hiểu Bá tước định thách đấu với Danny đáng thương. Nàng nhảy vào chắn giữa hai người.

      − Dừng lại! Dừng lại! còn tự trọng nữa sao? Cậu ấy chỉ là cậu bé.

      Danny, mặt hơi tái , nhưng cũng nổi sùng vì bị coi là trẻ con.

      − Tránh ra, Kate- cậu ta quát và nhìn trừng trừng vào mắt Bá tước.

      − Tổi chẳng còn hiểu ra làm sao nữa- cha Stone kêu lên- Tôi đường Seotland nghỉ cùng gia đình cậu trai trẻ này đến nằng nặc đòi tôi làm phép đám cưới cho cậu ta với này, còn ta bảo ta bằng lòng, rồi bây giờ ta lại cưới cậu ta rồi. là lộn xộn, còn chàng này, là ai?

      Bá tước phớt lờ câu hỏi cuả cha cố, và nụ cười từ từ nở mặt chàng.

      − Vậy là chưa làm phép cưới?

      − Phép cưới? Hừ, cậu Ludlow trình tôi giấy phép kết hôn đâu mà làm lễ được!- Ông cha cố lầu bầu.

      − Giấy phép kết hôn à?- Danny ngẩn người.

      có nó ?

      , nhưng quan trọng. Cha cứ làm lễ cưới cho chúng con rồi con đưa cha cái đó sau, con xin bảo đảm.

      Cha Stone cười khô khan.

      làm mất thời gian cuả tôi đấy, bạn trẻ. có giấy phép kết hôn làm phép cưới được đâu.

      − Nhưng cha hiểu- Danny hạ giọng rồi đứng sát lại Kate và ôm lấy vai nàng- Chúng con phải cưới nhau ngay lập tức.

      − Tạo sao vậy?- Cha Stone hỏi.

      − Cất ngay tay khỏi người Newburuy!- Bỗng Bá tước gầm lên.

      Nhưng Danny thèm đếm xiả lại còn đưa ngón tay vuốt dọc theo môi Kate, trong khi nàng sững sờ trước cử chỉ ấy, cứ đứng ngây ra.

      − Mẹ kiếp, thằng nhãi kia, mày có muốn chết ?- Bá tước trầm giọng xuống cách nguy hiểm- Bỏ ngay cái tay chết tiệt kia ra.

      ấy là cuả tôi, ngài Mannering- Danny đáp cũng bằng giọng trầm và lại thơm đôi môi Kate.

      Lập tức cậu chàng bị nhấc bổng lên và bị quẳng bay vào góc phòng.

      − Mẹ kiếp, thằng , mày thử thách lòng kiên nhẫn cuả tao quá trớn rồi đấy- Bá tước chửi và sấn tới chỗ Danny.

      − Này, các chàng trai, các chàng trai- Ông cha cố can.

      Nhưng Danny vẫn còn bình tĩnh chán. Cậu chàng lồm cồm đứng dậy, sẵn sàng gây gổ.

      − Kiên nhẫn à? Ngài có cần cái đó cho rằng ngài là cha đứa bé trong bụng Kate ?

      − Con cái gì?- Cha cố trợn tròn mắt và quay sang nhìn Kate bằng ánh mắt nghi hoặc.

      − Cậu làm sao thế, Danny? Sao cậu có thể điều như thế?- Kate kêu lên, giậm chân giận dữ. Nàng còn hiểu nổi rồ dại cuả cậu bạn mình nữa. Má nàng bỏng rát trước ánh mắt chòng chọc cuả ông cha cố.

      − À ra thế đấy- Bá tước thở hổn hển, mắt loé lên tức giận- ta có mang! Này chú ngựa đực non kia, cậu tưởng tôi là thằng ăn ốc để người khác đổ vỏ hả? Ồ , cậu thể mua ta với cái giá như vậy! Hôn nhân. Quỷ tha ma bắt nó ! Nhưng tôi muốn để người ta gọi tôi là thằng đểu. ai được nhận vơ đứa con cuả tôi về mình!

      Từng lời cuả chàng quất vào lòng Kate, đau rát, và nàng chỉ ước được nhảy xổ đến mà cào cấu vào mặt chàng. Chàng cưới nàng chỉ vì sợ thanh danh cuả mình hoen ố. Chao ôi, là nhục nhã! Nàng vênh mặt lên nhìn chàng.

      , Branwell, nhầm rồi, chẳng có lý do gì mà sợ mất danh dự, bởi vì tôi có mang!

      Danny lại quàng lấy vai nàng.

      − Kate, đừng ngại ông cha cố, Kate việc gì phải xấu hổ! Kate chỉ là nạn nhân cuả gã Sở Khanh kia!- Danny chỉ thẳng vào mặt Bá tước.

      Nàng vùng ra

      − Ôi Danny, tôi có thể đập cho cậu trận đấy! cả hai người! Tôi lấy người nào hết.

      Phớt lờ, Bá tước rút trong túi tờ giấy phép kết hôn mà tử tước Rathborne vừa đưa ban sáng, đập mạnh vào tay ông cha cố.

      − Giấy phép đây, thưa cha. Xin cha hãy làm những thủ tục cần thiết ngay bây giờ!

      là lộn xộn- Cha cố lầu bầu.

      − Rồi ổn thỏa thôi, thưa cha- Bá tước đáp với vẻ tự tin cố hữu.

      − Tôi lấy đâu!- Kate buông ra câu đầy tức tối.

      Cha Stone quay lại và chằm chằm nhìn nàng bằng cặp mắt ốc nhồi.

      − Này, trẻ, làm tôi ngạc nhiên đấy. Tôi cứ nghĩ ở tình trạng cuả hẳn phải lấy làm mừng khi bất cứ ai hỏi làm vợ, nhát là khi ta thậm chí biết ai là cha cuả đưa bé- Ông ta bằng giọng chê trách.

      Mặt Kate đỏ lựng và nàng lắp bắp môi định cãi, nhưng Bá tước cắt ngang.

      − Xin cha hãy nhanh lên cho. Tên tôi ghi trong giấy phép. Nhờ cha điền tên Newburuy vào đó.

      − Được rồi- cha cố và nhấc kính lên mắt.

      Kate đứng lặng, tức giận, nhưng lại hoàn toàn muốn bỏ cuộc. Nàng muốn cưới Bá tước. Ngay cả bây giờ, biết chàng người đàn bà khác, nàng vẫn muốn đoạt chàng cho riêng mình. Nàng liếc nhìn Danny và bắt gặp ánh vui mừng thấp thoáng trong mắt bạn. Tự dưng, mối ngờ vực nổi lên trong đầu nàng: hay là Danny thiết kế toàn bộ câu chuyện này? Ồ , thể như vậy. Nàng cố chối từ lần nữa.

      − Nhưng Branwell, đính hôn với người khác rồi phải ?

      − Đính hôn à? Quả là có, nhưng chuyện ấy giải quyết xong. Tuy nhiên, hoá ra tôi vẫn được may mắn lắm.

      Chàng cách miả mai. Chàng thích mình bị bắt buộc. Nhưng chàng đành phải đâm đầu vào cuộc hôn nhân này. Danh dự đòi hỏi chàng, bởi vì Kate là ngây thơ và đứa bé là cuả chàng, mà thế quái nào ta lại biết sớm vậy nhỉ?

      Kate cắn môi, nhìn Danny cầu cứu. Cậu ta bước lại gần và thầm vào tai nàng.

      còn cách nào khác đâu, Kate. Hoặc Bá tước hoặc tôi, mà cả hai ta đều biết Kate muốn ai rồi.

      Ludlow, phiền cất cái tay hộ- Bá tước , mắt gườm gườm nhìn tay Danny đặt vai dâu.

      Lần này Danny ngoan ngoãn nghe theo và lui xuống để chứng kiến lễ cưới. Buổi lễ được tiến hành nhanh gọn và suôn sẻ, chỉ có trục trặc về nhẫn cưới, và tuy tỏ thái độ hằm hằm suốt buổi lễ, Bá tước cũng tháo chiếc nhẫn gia tộc ở ngón tay trao cho dâu. Nhưng chiếc nhẫn quá rộng và ngay sau lễ cưới, Kate trả lại chàng. Mặc dù vậy, vào ngày thứ Sáu, 20 tháng Tư ấy, nàng trở thành nữ Bá tước Mannering.
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :