1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Người tình của thuyền trưởng - Claudette Williams (47c)

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 15

      Chiếc xe ngựa từ từ tiến vào cổng toà nhà và dừng lại khoảng sân lát đá. Chẳng cần đợi gã hầu tức tốc chạy tới mở cửa xe, Kate nhảy ra ngoài, phóng lên bậc thềm và lao qua cửa chính như cơn lốc khiến người quản gia phải đứng giạt sang bên.

      − Cha! Cha ơi!- nàng gọi ầm lên. Chợt nhận ra bác quản gia, nàng lập tức lấy lại điệu bộ duyên dáng- Chào bác Gibbens, bác mới hớt tóc đấy à, trông đẹp hẳn ra! Cha tôi đâu rồi hả bác?- Nàng hỏi liến thoắng và đưa mắt nhìn quanh.

      Gibbens ngập ngừng đặng hắng.

      − Rất tiếc, thưa ...

      Newburuy, mừng về nhà- Banyon bỗng xuất ở tiền sảnh, cắt ngang lời Gibbens, rồi quay sang mỉm cười chào Nell bước theo Kate vào.

      − Ông Banyon, cha tôi đâu?- Kate nôn nóng hỏi.

      − Ở lầu. Newburuy, hẵng nghỉ ngơi . Gibbens, mang trà vào thư phòng cho bà và nhé.

      − Để sau, ông Banyon. Bây giờ tôi chỉ muốn gặp cha tôi.

      − Ông ngủ. Mà cũng nên nghỉ lát chứ?- Banyon mỉm cười.

      − Phải đấy, Kathleen- Nell lên tiếng- để cho cha con ngủ. Hãy uống trà . Con than vãn suốt dọc đường, chắc khát khô cả cổ rồi. cũng nằm đây.

      Kate thở dài và vào thư phòng, Banyon theo sau, cẩn thận khép hờ cánh cửa thông ra tiền sảnh, Kate buông mình xuống chiếc ghế bành, ngồi ngả ra hồi lâu. Rồi nàng lại nhỏm dậy, thắc mắc:

      − Ông Banyon, sao cha tôi lại ngủ vào giờ này nhỉ?

      − Dạo này ông bị mất ngủ liên miên. Cho nên...- ta ngập ngừng, nhìn nàng chăm chú- Newburuy, tôi sợ là ông Horace ốm nặng.

      Nàng chăm chú nhìn ta lát rồi đứng bật dậy, xăm xăm tiến ra cửa, suýt va phải người hầu bưng khay trà bước vào.

      Perry Banyon đuổi theo nàng.

      Newburuy, xin đừng lên bây giờ.

      Nàng quay phắt lại.

      là gì mà dám ra lệnh cho tôi. Tôi là con ông Horace đây.

      − Đây phải là ra lệnh, mà là cầu xin. Phải khó khăn lắm ông mới ngủ được. Tôi thuyết phục ông dùng chút Laudanom.

      − Trời ơi! Sao lại thế? Thế thầy thuốc đâu?- Kate kêu lên, tự dưng cảm thấy mình chới với như rơi xuống cái hố đen ngòm.

      − Đốc tờ vừa ở đây về, nhưng tôi phải để biết, ông ấy rất ít hy vọng về bệnh tình cuả cha - Perry buồn bã khẽ- Cha mắc chứng lao phổi.

      ! ! Tôi tin! Ông ấy là cha tôi. Ông nghe chưa? thể mắc bệnh gì được!- Kate gào lên tức giận.

      − Chuyện gì thế? Tôi nghe thấy giọng ngỗng kêu cuả con tôi phải ?- giọng âu yếm cất lên nơi ngưỡng cửa.

      Nước mắt tuôn tràn, Kate lao bổ đến, vùi đầu vào lòng cha. Ông hôn lên tóc con .

      − Làm sao vậy? Tôi cho con tôi chơi chuyến có lẽ là thú vị nhất đời nó, thế mà nó lại cám ơn bằng cách tưới cái thứ ướt đẫm này lên áo tôi! là xấu hổ, Kathleen- Ông mắng.

      Kate ngả người ngắm nhìn khuôn mặt cha và nàng lại ứa nước mắt. Mặt ông nom càng rộc , mắt trũng sâu

      − Cha ...Cha ốm sao- nàng như khẳng định hơn là câu hỏi.

      − Đấy là họ cứ bắt cha tin như thế- Ông cười lúc cúc trong cổ- Cha cho tất cả bọn họ mắc lỡm và sống thêm trăm năm nữa- Ông và đổ sụp người xuống ghế.

      − Cha, cha với con . Cha bị bệnh gì vậy?- Kate gặng hỏi và quỳ xuống bên cạnh, cầm lấy tay ông.

      Ông cau mày.

      − Thôi được, cưng, cha bị chứng ngập máu, hoặc là động kinh, thầy thuốc còn chưa xác định được dứt khoát. Perry lại chẩn đoán là bệnh lao. Rặt những điều vớ vẩn. Cha chỉ biết là những ngày gần đây cha thường xuyên thổ ra máu- Ông mỉm cười. sao đâu, con, cha vốn tạng người khoẻ mạnh, rồi khỏi thôi. Điều đó có làm mặt trời cuả con lại hé ra , bé ?

      − Mặt trời cuả con là cha, cha ạ- nàng và dịu dàng hôn tay ông.

      Rất khuya, Kate vẫn trằn trọc, sao ngủ được, thân thể rã rời, tinh thần kiệt quệ. Thuốc, nàng cần phải tìm ra thuốc chữa trị cho cha. Sáng mai nàng viết thư cho dì Sarah và họ mời đến thầy thuốc giỏi nhất nước. Đích thân nàng chữa chạy cho cha. Nàng có thể và nàng làm được. tiếng thét ghê rợn đột ngột xé toang màng đêm yên tĩnh. Tiếng thét cuả cha nàng! Nàng lập bập khoác chiếc áo choàng lụa lên người rồi chạy sang phòng cha, thấy cưa? mở toang. Nàng sững lại, hoảng hồn nhìn cha mình đứng phơi ngực trước cửa sổ mở rộng hai tay giơ lên như cầu xin thế lực vô hình.

      Kate bật khóc.

      − Cha, cha đừng đứng đó nữa. Gió có thể thổi bay cha đấy. Để con đóng cửa sổ lại nào.

      Kate bước tới, sợ hãi đến thắt cả tim. Cha nàng đó. Ông bệnh, nhưng đâu phải người xa lạ! Ông ngoảnh mặt lại nhìn nàng và hét lên bằng giọng xe xé những lời thác loạn: "Những con vật đó ...a ha ...ta thấy chúng lẩn quất. Chúng muốn ăn thịt ta! A ...lũ quỷ, những giờ phút tội lỗi". Ông giơ nắm đắm ra ngoài cửa sổ "Cút , xéo ..."

      Kate nhìn cha, sững sờ chết lặng trong nỗi kinh hoàng. Cha nàng vẫn thôi rền rĩ "Bọn quỷ ...o ...ôi ...chúng chà đạp linh hồn ta!" Nỗi đau trong giọng ông xuyên qua người Kate, nhưng nàng vẫn tài nào nhúc nhắc nổi chân tay, cho đến khi thấy Banyon chạy vào.

      − Ôi lạy Chúa, làm sao bây giờ?- Nàng cất giọng run run, cầu cứu Banyon.

      Ông Horace vẫn lảm nhảm "Ô, tử thần, tử thần đợi ta".

      − Cha, con xin cha ...nghỉ cha.

      Kate chạy lại bên ông, nước mắt nàng ướt đẫm hai má. Nàng cầm lấy tay ông, thủ thỉ, dỗ dành, và giọng nàng cuối cùng len được vào trí óc mờ mịt cuả ông.

      − Kathleen- Ông dịu dàng lẩm bẩm.

      Nàng nhìn cha thiếp sau khi được Perry cho uống Lauđanom. Nhưng khi trở về giường mình, nàng vẫn cảm thấy bải hoải cả người vì sợ hãi, và lòng nàng trống rỗng, vô vọng.
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    2. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 16

      Hai ngày nặng nhọc trôi qua kể từ khi Kate trở về trang trại Lyndhurst. Bệnh tình cuả cha nàng mỗi lúc trầm trọng. Những phút tỉnh táo thưa và ngắn ngủi dần, và tinh thần cuả Kate cũng tiến sát đến mức suy sụp. Những cơn ác mộng cuả ông khủng khiếp. Mỗi khi ở phòng ông về nàng hầu như kiệt sức và tâm trí rối bời bởi những lời lảm nhảm cuả ông. Ngày hôm nay, mọi bắt đầu có vẻ yên ổn. Ông lặng lẽ ngắm nàng sưa? sang chậu hoa cảnh đặt bệ lò sưởi rồi vẫy nàng lại gần. Sung sướng được nghe cha gọi tên mình, nàng chạy tới.

      − Kathleen, con làm cha nhớ mẹ con quá. Mẹ con cũng lại êm , dịu dàng như thế, mang đến cho cha sắc đẹp cuả mình. Con cũng có vẻ kiều như mẹ- Rồi đột nhiên mắt ông dại , giọng ông nức nở- Julia, dâu hiền dịu cuả ...người đàn bà duy nhất cuả lòng . Chắc em tự hào về con chúng mình lắm. Julia, hãy tha thứ cho , cho con tim héo mòn cuả . Ôi lạy Chúa, có tội! Con tim bất hạnh, con tim khát thèm tội lỗi. Nó giết ! bị trừng phạt rồi đây.

      Kate cũng thổn thức theo, nước mắt nàng hòa lẫn nước mắt cha.

      − Cha ơi, con xin cha đừng nữa. Vì con ...vì con mà.

      Ellen bước vào, thấy cảnh ấy, liền chạy mời bác sĩ. Banyon cũng được gọi đến.

      Ông Horace đột ngt nín bặt khi nhìn thấy vẻ mặt cuống cuồng cuả Perry.

      − Perry- Ông nhàng- chắc phải căm ghét tôi lắm!

      − Ông đừng thế!- Banyon thốt lên, đôi mắt sáng cuả ngấn lệ- Ông rất tốt đối với tôi. Chỉ vì ông bị bệnh tật hành hạ, nó làm biến đổi ý nghĩ cuả ông.

      − Bệnh tật?- Giọng ông Horace trở nên đau đớn- Bệnh tật? Chính là cuộc đời đấy. Cuộc đời chẳng qua là cơn sốt bất tận. Tôi muốn cho nó cháy rụi - Rồi ông đưa tay che mắt.

      Bác sĩ đến và cầu tất cả ra khỏi phòng. Kate chờ đợi, nàng chờ để hy vọng cha ngủ yên trở lại sau khi được bác sĩ chăm sóc.

      Kate được gọi vào rồi Nell, và cả Banyon. Họ đứng cách xa nhau, lặng lẽ. Perry Banyon mắt ướt đẫm, khuôn mặt bơ phờ, tựa lưng vào lò sưởi. Nell rầu rĩ đứng góc. Kate đứng bên giường cha nghe ông lắp bắp những tiếng rời rạc. Nàng ngước nhìn bác sĩ và vẻ mặt ông khiến người nàng lạnh toát. Ông Horace chợt oằn người giường bởi cơn ho dữ dội, rồi đột nhiên cứng đờ, tắt lặng. Đôi mắt Kate lại hướng về bác sĩ, và câu hỏi bật ra từ cổ họng nàng.

      − Cha tôi?

      − Tôi rất tiếc, thưa Newburuy- Bác sĩ và làm cử chỉ bất lực

      Kate run rẩy, bước giật lại, ấn nắm tay bé lên miệng. Nàng lùi dần vào tận xó tối trong căn phòng.

      !- nàng khóc lặng đau đớn- !

      − Con đáng thương cuả - Nell bước lại gần, tìm cách vỗ về Kate- Đó là ý muốn cuả Chúa, con ạ.

      Kate đưa bàn tay run run về phiá thân hình bất động cuả cha.

      − Cha mới là Chuá! Cha là Chúa cuả con...thế mà giờ Chúa chết!

      Rồi nàng chạy lao , tâm trí mịt mù, ngực trĩu nặng. Nàng cắm đầu xuống cầu thang, chạy đua với nỗi đau, mong vượt qua được nó. Đôi chân đưa nàng qua bậc thềm rồi khuỵu xuống nơi bãi cỏ trước nhà.

      − Trời ơi!- nàng nức nở- Hãy cho con , tại sao? Tại sao? mình mẹ con còn chưa đủ ư?- Nàng nhìn lên trời, khóc mãi, mà nỗi đau chẳng hề vơi cạn.

      Chợt có hai bàn tay ôm lấy vai nàng, và giọng đàn ông rắn rỏi vang lên bên tai.

      − Kate, thể xác ông bị hành hạ. Lẽ nào đành lòng muốn ông chịu đau đớn chỉ để thoa? mãn hài lòng được có cha bên cạnh? Tôi nghĩ lại ích kỷ đến thế đâu.

      − Ông Banyon, ông đúng. Tôi cha tôi. Thà rằng ông chịu khỗ cho đến khi tôi tìm ra thuốc chữa khỏi cho ông, còn hơn phải nằm dưới đất lạnh.

      Nàng lại khóc oà lên, Perry ôm lấy nàng, vỗ về, xoa dịu, khóc cùng với nàng cho đến khi cảm thấy người nàng rũ ra. Nàng quá sức chịu đựng. Perry bế nàng lên và mang trở vào nhà.
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    3. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 17

      − Ông tốt quá, ông Hatch- bà Premble , cảm thây khuây khoa? được nhìn thấy vóc dáng đồ sộ và cái liếc mắt âu yếm cuả ông- Nhưng quả tình, về phần tôi có gì phải lo lắng. Nếu những ngày này tôi có buồn phiền, là thương cho Kathleen thôi.

      Hatch gật đầu và ngồi xuống cạnh bà bên chiếc bàn bếp.

      − Ấy, đúng là sinh linh xíu đáng thương cuả bà đau khổ lắm. ấy trông ủ rũ. Bọn trẻ thường chịu nổi.

      − Ông từng trải, ông Hatch ạ- Ellen mỉm cười nhìn ông hớp ngụm trà. Khoé môi ông hơi trễ xuống và ông quay để giấu bà cái nhăn mặt vì thứ nước nhạt nhẽo.

      Nell bật cười khẽ.

      − Ông có muốn thêm chút rượu brandi vào trà ?

      Hatch toét miệng cười.

      − Bà quả là người phụ nữ tinh tế, Ellen ạ. chút chất cay làm cho người ấm lên đấy!

      Ông nhìn theo bà tới giá để cốc tách, đôi hông to rộng đung đưa làm ông mê mẩn.

      − Ellen, nếu tôi em là người đàn bà có dáng người tuyệt đẹp em có cho là bị xúc phạm ?

      Bà quay phắt lại, tròn xoe mắt, sững sờ vì táo tợn cuả ông. Ông đẩy tình hình quá nhanh. Bà chưa chuẩn bị tinh thần để tiếp nhận những lời như thế này.

      − Sao ...sao lại, . Tôi phật lòng đâu. Nhưng tôi phải nhắc để ông nhớ, rằng tôi ...

      − Ồ, Ellen, em cần phải nhướn mày lên với tôi. Bộ em nghĩ tôi định vặn đầu em và chiếm được em ngay dưới gầm bàn sao?

      Hatch oang oang.

      Ellen há hốc mồm, thốt ra nổi tiếng nào. Bà cứ đứng nhìn ông chằm chằm. Ông cười ha hả và bẹo cằm bà.

      − Tôi em mà! Sáng mai tôi phải ra khơi, nhưng tôi muốn được tới thăm em khi trở về.

      − Ông Hatch, nhưng chúng ta chỉ vừa mới quen nhau- Ellen lúng búng.

      − Ầy, đội ơn Chúa! Tôi năm mươi cái xuân xanh rồi. Em cứ nghĩ xem, tuổi trẻ cuả tôi lang bạt qua biết bao con tàu, biết bao đàn bà. Ấy thế mà chưa có ai làm tim tôi rung động như thế này. Vậy nên tôi xin hỏi thẳng em, chẳng cần màu mè làm gì, em có ngăn cấm tôi ?

      Ellen cảm thấy mình bị sập bẫy. Bởi vì bà muốn gặp lại ông. Rút cuộc, ý nghĩ được gặp gỡ ông nữa làm môi bà buột tiếng thở dài.

      − Tôi chưa thể hứa điều gì với ông, nhưng tôi cũng ngăn cấm ông đâu- bà khẽ khàng.

      Kate ngồi nghiêm nghị trong chiếc ghế bành ở phòng khách. Bộ váy đen càng làm nổi sắc nhợt nhạt má nàng mái tóc đen búi chặt sau gáy, chỉ có vài sợi loăn xoăn rủ trước trán làm dịu nét mặt khắc khổ cuả nàng.

      Peregrine Banyon, mái tóc nâu vàng chải mượt, đúng mốt bên vầng trán xanh tái, người vận toàn đồ đen, nghiêm trang ngồi xuống bên Kate.

      Ông Hansen, cố vấn pháp luật cuả gia đình đứng sau bàn viết, nghiêm khắc nhìn bà Haverly qua đôi mục kính.

      − Thưa bà, bà nằm trong danh sách cuả tôi! Di chúc ghi ràng...chỉ những người có tên ở đây mới được có mặt!- Ông ta đưa mắt về phía chàng trai có mái tóc đen lượn sóng và cặp mắt xanh biếc- Cả ông này cũng có tên trong danh sách!

      Sarah giơ hai tay lên tức tối trong khi chàng ngồi ở tư thế thoải mái, mắt lấp lánh, im lặng quan sát cuộc cãi vã.

      − Ông là ngu xuẩn! Tôi là dì cuả Kathleen và tôi cần phải đợi ông mời mới ở lại bên cháu tôi trong hoàn cảnh này. Còn người kia là cháu trai tôi, và vì vậy, nó cũng là thành viên trong gia đình.

      Mặt ông Hansen đỏ tía lên như củ cải đường.

      − Thưa bà! thể được. Cả bà lẫn cháu bà đều có trong danh sách, thế thôi!

      − Đồ nấm lùn!- Sarah lồng lên- Tôi cứ ở đây và tôi ở lại đây. Bá tước cháu tôi cũng vậy.

      Ông luật sư cũng chẳng chịu lép. Ông ta cũng chồm lên, nhưng Kate xen ngang, cằm nàng hơi nhếch lên, rắn rỏi.

      − Thưa ông, ông có ý định tốt, nhưng ông quá xa rồi đấy. Danh sách có hay dì tôi cũng ở đây, và tôi muốn vậy. Còn ông Bá tước, vì dì tôi muốn vậy, và ở trong ngôi nhà này, những ý muốn như thế phải được tôn trọng!

      − Thôi được, mặc dù điều này đúng với di chúc. Thôi được, mời quý vị ngồi cả xuống- Ông ta và hằn học nhìn Sarah. Bà dì kéo chiếc ghế ngồi cạnh Kate phía bên kia, và liếc Banyon với vẻ thiếu thiện cảm.

      Ông Hansen ngồi xuống sau bàn viết và bắt đầu đọc bản di chúc, trong đó ông Horace để lại phần lớn tài sản cho con , chỉ có đoạn cuối cùng hơi chệch hướng:

      − "...và khi trao quyền bà chủ cho con tôi, tôi giao cho con tôi trách nhiệm trả tiền trợ cấp cho những người hầu nghỉ việc sau khi tôi qua đời.

      Bây giờ, đến lượt Peregrine Banyon. Ông Banyon thư ký tận tâm. Tôi chịu ơn ông ta nhiều, chỉ có ông ta mới biết được là nhiều đến mức nào. Tôi để lại cho Banyon ngôi nhà Dower mà ông ta thường ca ngợi, kèm theo khoản hoa lợi trăm bảng mỗi năm. Giờ đây, tôi có thể yên nghỉ khi biết rằng hai con người thân mà tôi để lại cõi đời phải thiếu thốn".

      Kate úp mặt vào hai lòng bàn tay, lặng ngắt. Banyon khẽ chạm vào cánh tay nàng.

      Newburuy, Kathleen...

      Nàng ngẩng lên. Nàng muốn để lộ yếu đuối trước mặt mọi người. Sarah quàng tay qua người nàng nhưng nàng vùng ra, đột ngột đứng dậy và chạy ra khỏi phòng. Sarah đưa mắt sang Bá tước, rồi vội đuổi theo cháu.

      Banyon ngập ngừng nhìn quanh, chợt bắt gặp đôi mắt Bá tước xoáy vào mình.

      − Xin chúc mừng- Branwell khẽ.

      Banyon cau mày nhìn chàng ngờ vực.

      − Tôi vừa phải chứng kiến con người thân quý nhất đối với tôi nằm xuống lòng đất, vậy mà ông lại chúc mừng?

      − Bravo!- Bá tước nhạo báng- Tôi cũng đến nỗi ngu khi có mặt ở đây- Chàng nhìn theo Banyon hằm hằm bước ra khỏi phòng, nghĩ bụng gã trai này quả là tinh mắt!

      lát sau, Bá tước đứng bên lò sưởi nhấm nháp rượu vang đỏ, đợi bà đến.

      Sarah bước vào, thở dài buông mình xuống trường kỷ.

      − Ôi, Branwell, tội nghiệp con bé quá. Nó hoàn toàn suy sụp vì cái chết cuả cha mình.

      − Cháu thương cho nàng. Nhưng nàng vượt qua thôi- chàng , giọng gay gắt.

      Sarah nhìn chàng dò xét.

      − Nếu ở hoàn cảnh nó cũng vậy thôi, mà đâu phải chứng kiến cái chết cuả cha mẹ như nó đâu.

      − Cháu mà ư? tám năm trôi qua rồi. Tuổi hai mươi cuả cháu là nghiệt ngã. Nhưng cháu là thằng đàn ông, lẽ nào lại khóc than!

      − Branwell, làm gì mà cay nghiệt thế?

      − Ông ấy gây nên cái chết cuả mẹ cháu. Vậy mà cháu thương cả hai người- giọng Branwell nghẹn lại.

      ! đơn giản thế đâu, Branwell. bao giờ chịu nghe giải thích. Có lẽ bây giờ hãy nghe chăng. Cha mẹ nhau, họ có với nhau những năm tháng tốt đẹp. và em trai được sinh ra trong tình . Nhưng mẹ được nuôi dạy để có thể chấp nhận chung thủy. Có thời cha lầm lạc. Ông phản bội mẹ và bà chịu nổi điều đó! Chính ông thú nhận với bà. khuyên ông nên kể. Nhưng ông nghe . Ông kể hết với mẹ , mừng vì cuối cùng chuyện kết thúc. Nhưng mẹ người cuồng nhiệt, cũng như vậy. Bà phát điên lên vì ghen. Bà chạy ra khỏi nhà, lao qua đường, và bị tai nạn. Cha vùi đầu vào rượu cho tới hết đời vì thấy tận mắt cái chết cuả vợ.

      Sarah buồn rầu khi kể, nước mắt lăn má bà.

      Quai hàm Branwell bạnh ra, đôi lông mày nhíu lại, ánh mắt sầm tối.

      phải ông ấy uống rượu cho tới chết, mà là ông ấy tự đầu độc mình Sarah ạ.

      − Nhưng vẫn hiểu hết tại sao, Branwell. và cha luôn trái ngược nhau. Ông ấy tính bông lơn, chẳng bao giờ nghiêm chỉnh, còn , ngay cả lúc bỡn cợt, cũng giấu nghiêm túc...và thành , những đức tính mà ông ấy bao giờ có. Lăng nhăng mãi rồi cũng đến lúc ông hiểu ra rằng chỉ có tình với người vợ cuả ông là bền vững nhất, và ông cực kỳ hoan hỉ với phát mới này ...Ông có ngờ đâu thú tội lại khiến mẹ đâm đầu chạy trốn. Bây giờ hiểu chưa, Branwell?

      kể những điều đó cho cháu để làm gì vậy? Chàng hỏi, bỗng nhiên bước lại ngồi cạnh bà .

      Bà nhìn vào mắt chàng.

      − Bởi vì, Bran ạ, thấy thay đổi. Mềm dịu hơn. Và bởi vì, Bran, chúng tra bị dối trá đè bẹp.

      − Hừm, muốn đến Banyon- Chàng hỏi với vẻ đăm chiêu.

      − Phải. Thiên hạ gì khi hay tin ông Horace để lại ngôi nhà Dower cho ta?

      − Đủ điều. Thiên hạ thường là thế mà.

      − Ừ, nhưng Kate sao?- Bà lo lắng hỏi- muốn nó phải đau khổ.

      nàng bị sốc, nếu nàng tin. Nhưng ông Horace cũng thận trọng chán. Cháu nghĩ chuyện này chẳng lộ ra đâu. Dù thế nào nữa ngôi nhà Dower cũng thuộc về Banyon. ta chọn cho mình cái tên kỳ quặc - chàng trầm ngâm giây lâu, rồi đứng dậy, trìu mến hôn tay bà .

      − Nhờ chuyển lời tạm biệt cuả cháu đến cháu cuả nhé. Cháu Southampton đây, để còn kịp khởi hành vào sớm mai.

      , Branwell, ở lại đây ăn tối !- Sarah kêu lên.

      . Cháu ăn tối tàu Gypsy. Ngôi nhà này và u ám cuả nó làm cháu phát rầu cả người- chàng rồi quay gót bỏ .

      − Thằng hư đốn!- Bà mắng với theo.
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    4. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 18

      Tháng Ba đến tự lúc nào! Kate cũng dần quen với vắng mặt cuả cha. Nàng học cách dựa vào hồi tưởng từ thời ông biệt bốn năm, và giờ đây điều đó giúp cho nàng sống qua những giờ phút đơn côi. Ý chí cuả nàng dần dần trở lại.

      − Ôi, trông xinh quá!- Eliza trầm trồ, ngắm nghía Kate trong bộ váy nhung xanh lá cây- xứng với thần hình lắm, chứ em mà chui vào cái thứ vải mịn màng này trông hệt như chiếc mắc áo!

      Kate cười và xoay tròn vòng trước gương.

      − Eliza, chớ vậy. Thân hình cũng đẹp lắm.

      Eliza vọc tay vào mái tóc ngắn thẳng đuột màu hổ phách bao quanh khuôn mặt trái xoan.

      − Em... mà quyến rũ? Úi giời, ơi, tóc như mớ rơm, còn người ngợm...ấy, chỉ có mỗi chàng John dấu cuả em cho là kỳ quan, và chỉ vì ấy mê lú quá mà thôi.

      Kate phân vân lát rồi lắc đầu.

      − Thôi ... ta chẳng mê lú nếu có gì đáng !

      Bàn tay hầu vuốt dọc theo thân hình gầy guộc cuả mình.

      − Em được đầy đặn như , nhưng em có cách làm ấy em- và mỉm cười bí .

      Eliza được giao làm hầu riêng cho Kate từ khi nàng mới ở Bermuda về. Nhưng chỉ sau khi ông Horace mất, họ mới thực bầu bạn với nhau. Càng ngày, họ càng thân tình hơn, và mặc dù khác nhau về giai tầng, họ cũng có rất nhiều điều để cùng chia xẻ. Họ bằng tuổi nhau, và Kate tìm thấy ở Eliza người bạn mà nàng có thể trò chuyện thoải mái, cần phải giữ gìn kiểu cách.

      làm cách nào cho ta mê mệt thế hả, Eliza?- Kate tò mò hỏi.

      − Em có ối trò, nhưng mà em thể cho được. Như thế là đứng đắn- Eliza dài giọng.

      − Khỉ! Tại sao thế?

      − Em mà truyền cho những kinh nghiệm đó, nhỡ bà Ellen lại lên cơn co giật chết!- Eliza cười rũ.

      − Thế ai bảo là tôi kể lại với Nell những chuyện ấy?- Kate vặc lại, óc tò mò càng thôi thúc nàng- Eliza, tôi đâu phải đứa ngốc.

      − Vậy còn đòi em mách bảo làm gì?

      − Bởi vì có bồ mà tôi có chứ sao.

      Eliza được thể càng vênh vang, lại lại trong phòng, lấy làm khoái chí được chòng ghẹo chủ. Kate kéo hầu lại và bật cười khúc khích.

      − Thôi, bảo tôi , đồ nặc nô!

      Eliza hạ giọng thầm vào tai Kate. Những tiết lộ kinh khủng cuả hầu làm đôi mắt xám cuả Kate cứ tròn xoe ra, và thỉnh thoảng nàng lại nhìn Eliza ngờ vực.

      a ...thế sợ ư? Tôi muốn ...

      . Lại còn...- Eliza ngừng bặt khi nhìn thấy đầu bà Ellen ló qua khung cưa?. lập tức đổi giọng- Vâng, thưa , để em mang tấm vải lanh này may.

      − Chào Nell- Kate và nháy mắt với hầu- Eliza, nhắn với ông Banyon là tôi cùng dạo với ông ấy như hẹn. Bảo ông ấy đợi tôi nhé.

      Eliza nhún gối chào và lủi vi. Bà Premble cau mày:

      − Con này ma lanh lắm.

      − Vâng, nó lại dễ thương nữa- Kate giọng thách thức.

      nghi ngờ điều đó, mặc dù nó cư xử hơi quá trớn sống với địa vị cuả nó. Cả con nữa, con chẳng khôn ngoan chút nào khi đối xử bằng vai phải lứa với đứa hầu cuả mình.

      − Nhưng mà con thích thế.

      Kate bướng bỉnh cãi lại, lông mày cong lên. Nell dạo này hết chịu nổi! Nếu phê phán Banyon, lại quay sang chê bai Eliza. Có vẻ như chỉ muốn Kate London thăm dì Sarah, mà nàng lại chưa muốn rời trang trại vào lúc này.

      − Dù sao nữa, Kate à, con nhắn ông Banyon theo cái kiểu ào ào như vậy là được đâu đấy. đoan trang chút nào. Rồi người ngoài lại đàm tiếu cho mà xem. Người ta là con có cảm tình với ông Banyon.

      − Con biết người ta gì, và con cũng cần quan tâm- Kate bắt đầu nổi nóng- con thích ông Banyon làm sao nào? Đó là chuyện riêng cuả con, dính dáng gì tới người khác, kể cả , Nell ạ.

      Khuôn mặt bà Premble rúm lại, và Kate nguôi giận ngay lập tức.

      − Ôi, Nell, con đâu có định vậy. biết là con quý đến nhường nào. Con chỉ muốn giữa con và Perry có chuyện gì đâu mà cứ cuống quít lên. Thôi đừng nhăn nhó nữa, Nell cuả con.

      Nàng khoác chiếc áo choàng lông lên vai rồi bước . Tâm trí cuả nàng tràn đầy những suy nghĩ về Perry. Nàng chỉ kém ta có ba tuổi, vậy mà già dặn hơn nàng tưởng như hàng thế kỷ. Nhưng khi có điều gì vui thích, khuôn mặt trông trẻ trung cách kỳ lạ, làm nàng bỗng nhớ đến Danny. Họ giống nhau về nhiều điểm, cả hai đều mảnh khảnh tóc vàng, và đều trẻ trung. Nhưng Perry từng trải hiểu biết nhiều hơn, và Kate biết rằng nàng mới chỉ chạm tới được lớp vỏ ngoài cuả .

      Nàng trở nên gần gũi với Perry từ sau khi cha mất. Họ cùng nhau chia xẻ nỗi đau buồn và dè dặt cuả nàng với dần tan biến. Nàng thích được ở bên , tuy nàng biết phải là để có bạn chơi đùa như kiểu Danny. Những lá thư cuả nàng vẫn tới tấp bay đến với cậu bạn cũ, và thư nào cũng đầy ắp tên Perry!

      Người đàn bà trong nàng trỗi dậy kể từ cái buổi Branwell Mannerring đánh thức nó trong thư viện. Nhưng, chín Perry Banyon mới là người khuấy lên chất men say. Nàng đắm chìm trong đôi mắt xanh sâu thẳm, trong khuôn mặt đẹp trai cuả . Nàng thích cách tán tỉnh nhàng, đúng mực cuả . Và nàng thấy lo ngại cuả Nell vô cớ.

      lầu, bà Ellen vùi mình trong chiếc giường xinh xắn cuả Kate. Bà sợ mọi đến mức tồi tệ hơn bà tưởng. Kate đáng thương... thể để nó tiếp tục như thế này. Bà phải viết thư cho bà Haverly ngay mới được.

      Kate liếc nhìn nét mặt Perry qua viền mũ lông, vừa cười khúc khích vừa tả lại thái độ cuả Nell.

      cho cùng, ấy cổ lỗ quá mất.

      đâu, Kathleen. Em đừng cười bà Premble. Bà ấy hoàn toàn đúng khi khuyên em như vậy. Chắc người ta cũng đàm tiếu nhiều.

      sao nào?- Kate nhíu mày- Em quan tâm đến những lời đàm tiếu.

      có- Perry rồi dừng lại, nhìn vào khuôn mặt kiều diễm cuả nàng- muốn tên em bị lôi ra từ những cặp môi thô tục, và còn quá sớm để được hỏi em...được với em rằng- chợt im bặt và quay .

      Nàng giục tiếp, lấy làm xấu hổ vì táo bạo cuả mình.

      − Perry... còn quá sớm để với em điều gì cơ?- Nàng tự hỏi mình cảm thấy thế nào trong vòng tay . Nàng muốn nếm nụ hôn cuả , và nàng phấp phỏng đợi chờ.

      − Em biết sao, Kathleen? Em phải biết. Trái tim rộn ràng mỗi khi được ngắm nhìn em- Perry và khẽ chạm môi vào tay nàng.

      − Perry, là con người tuyệt diệu- Kate - Có quan tâm đến em ?

      Mặt lộ vẻ hân hoan.

      − Quan tâm thôi ư? tôn thờ em. Liệu có dám hy vọng rằng em có chút tình cảm nào với ?

      − Em cũng có tình cảm với , nhưng em chưa chắc lắm, Perry ạ- Nàng bẽn lẽn thú nhận.

      Perry lại cúi xuống hôn tay nàng. Bỗng nàng kêu lên thảng thốt và chỉ tay về phiá khu rừng.

      − Perry, nhìn kìa!

      con cáo lông vàng què chân, khập khiểng đuổi theo con thỏ xám vòng quanh bụi rậm. Con thỏ khôn ngoan luồn lách giữa những khóm cây và biến mất. Cáo ta đành lủi thủi quay lại.

      Perry cười vang.

      − Ha, chú thỏ thoát rồi

      − Nhưng còn con cáo đáng thương. Nó què chân thế kia sống sao nổi?- Kate kêu lên thương xót.

      − Nó chết từ từ- Perry , ánh lạ lùng thoáng qua trong mắt.

      Kate quay ngoắt lại và xăm xăm bước .

      − Em đâu thế, Kate?- Perry vội vàng đuổi theo.

      − Em về nhà. Em muốn cho con thú tội nghiệp này ăn. Có thể em dụ được nó đến đằng cửa sau.
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    5. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 19

      Tháng 4 nhàng kéo đến, bao bọc vùng Hampshire trong sắc dịu dàng của những chồi non xanh mướt .

      Kate dạo bước thơ thẩn thảm cỏ trước trang trại . Chưa bao giờ nàng cảm thấy bồn chồn như lúc này . Dì Sarah đường tới Rừng Mới ! kiện đó chiếm trọn tâm trí nàng 2 hôm nay . Như mọi bận, bức thư thông báo của bà dì toàn những chuyện lạc đề, chỉ 1 vài câu ràng . Lần này, ai hộ tống dì Sarah ? Kate băn khoăn nghĩ ngợi . Có phải là Branwell Mannering nhỉ ? Nàng mong là phải ! Lòng nàng nhói lên 1 dự cảm khó chịu mơ hồ, vì nàng kho6ng biết phải đối phó với chàng như thế nào .

      1 tiếng cười rúc rích lan ra trong 1 bầu khí trong trẻo, làm gián đoạn luồng suy tư của Kate . Nàng nhìn về phía bìa rừng, thấy Eliza bị ép chặt vào 1 cây du bởi Johnny, gã coi ngựa nhà Newbury . 1 tay gã chống vào thân cây phía đầu Eliza, tay kia sục sạo dưới lần áo vải lanh của trong khi miệng thầm vào tai .

      Đây phải lần đầu tiên Kate tình cờ bắt gặp cảnh này . Nàng vội vàng lẩn sang hướng khác . Nàng biết Eliza đính hôn với Johnny, nhưng dù sao, dễ dãi của với người vẫn khiến nàng lo ngại . Khi nàng đe Eliza, ta chỉ cười .

      - Trời đất, chủ, em phải con ngu chứ . Em mà cho Johnny hưởng tất cả bây giờ đố mà bảo được chàng hỏi em làm vợ . Em chỉ làm chàng mê mẩn, điên cuồng tới độ còn nhìn được ả nào khác ... và đủ để chàng thể tuột khỏi em được thôi !

      - Eliza ! - Kate bật kêu lên. Nàng luôn bị bất ngờ trước những lời táo tợn của hầu .

      Eliza lại vẫn cười .

      - chủ, em vẫn còn trinh như thôi ! Có điều đầu óc còn trong trắng hơn . Có Chúa mới được còn điều gì mà em chưa biết .

      - Eliza này - Kate ngập ngừng - thế nếu tôi nhét những chuyện ấy vào đầu có gì là sai quấy ?

      - , trời ạ . Đó là điều tự nhiên nhất trần đời . Chối bỏ nó mới là điều sai chứ . chỉ đích thực là đàn bà khi 1 người đàn ông, và luôn cả những thói xấu của . Nếu biết cách trị những tật hư đốn ấy ngay từ đầu mắc lỗi và trái tim cũng tránh được đau khổ .

      - có cái đầu tương xứng với đôi vai gầy còm đấy nhị Eliza - Kate giễu, bị ấn tượng mạnh bởi logic giản đơn của hầu .

      - Thế bây giờ mới biết à ?

      Eliza toe toét cười rồi lại quay về với công việc của mình . Vậy đấy, nàng buồn bã nghĩ thầm, vậy mà mấy tháng qua , nàng vẫn chưa hiểu gì hơn về tình cảm của chính mình . Nàng và Perry vẫn gần gũi . Quan hệ của họ vẫn hề thay đổi từ khi chuyển sang ở ngôi nhà Dower . Ngày nào cũng tới thăm nàng . Họ cùng nhau tro1 chuyện, trao đổi mọi suy nghĩ và cùng nhau chia sẻ niềm vui

      thích được chăm sóc con cáo lông vàng què chân mà Kate dụ được nó tới gần bếp và cho nó ăn trước ngạc nhiên của người đầu bếp và Nell . Hớn hở, nàng khoe chiến tích với Perry khi vừa tới, và chờ đợi lời khen của . cầm tay nàng lên hôn . Tự nhiên nàng muốn hơn nữa . Nàng nhích lại gần và ánh mắt thầm đòi hỏi 1 vòng ôm . Tay run run đặt lên eo nàng và môi chỉ vừa chạm tới môi nàng đột nhiên lùi lại và thốt lên bằng 1 giọng đầy khát khao kìm nén .

      - Kate, thể giữ nổi khoảng cách khi em ở kề bên như thế này .

      Nàng ngạc nhiên, mắt mở tròn .

      - Chưa bao giờ em là muốn giữ khoảng cách khi ở bên cạnh .

      rên lên và ôm lấy nàng, siết chặt nàng đến phát đau, nhưng rồi lại đột ngột buông nàng ra .

      - là thằng để cáng khi lợi dụng ngây thơ của em ! - Rồi, cũng bất ngờ như vậy, bỏ , để nàng đứng lại 1 mình giữa khu vườn chớm nở hoa .

      Nell đứng lặng nơi cửa bếp . Bà nhìn thấy cảnh đó . Khi Perry rảo bước ngang qua trước mặt, bà ngoảnh , nhìn về phía Kate và bắt gặp đôi mắt bối rối của nàng . Bà bước lại chỗ nàng, vẻ mặt hằn lên những cảm xúc trái ngược .

      - Kathleen, sao có thể làm như vậy ? Chính mắt tôi nhìn thấy ngã vào vòng tay !

      - Ồ Nell, con chỉ muốn ấy ôm hôn con. 1 khi con lấy Perry sao con lại được phép thưởng thức nụ hôn của ấy ? - Kate đáp trả, chút lúng túng .

      - Ôi trời ơi ! Điều con đòi hỏi là thể được ! Con và bao giờ lấy được nhau đâu !

      - Vô lí . Tại sao ? biết điều gì mà con biết chăng ?

      - Ừ, con hợp với , Kate ạ - Nell trả lời chẳng đâu vào đâu .

      - Đó là lí lẽ của đấy hả Nell ? Chỉ vì tin rằng chúng con hợp nhau ?

      - Chỉ vì thế thôi - Nell dối . Bà thể cho Kate biết .

      - Thế chưa đủ . 1 khi con muốn trở thành vợ ấy, nhất định là như vậy - Kate và chạy vụt qua Nell, chạy về phòng mình để có thể mặc cho lệ tuôn rơi .

      Đó là chuện xảy ra hôm qua . Từ lúc ấy chưa thấy Perry quay lại . Trời sẩm tối và Kate ra tới rìa đường vừa đúng lúc nghe tiếng bánh xe lăn . Nàng mỉm cười chạy tới đón xe của bà dì . Đó là 1 cỗ xe ngựa hào nhoáng, hành lí cao ngất, đằng sau có 2 người cưỡi ngựa hộ tống - 1 người mặc quần áo thuỷ thủ, người kia, với chiếc mũ cao ngông nghênh mái tóc đen lượn sóng, với nụ cười mỉm phảnh phất khuôn mặt đẹp trai màu đồng, là người mà nàng biết quá . Bá tước Mannering cũng đến trang trại Lyndhurst ! Tim nàng đập rộn lên , và khi cỗ xe chở bà dì dừng lại, nàng liền chui tọt vào trong lùm cây để thoát khỏi cái nhìn của chàng !
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :