1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Người tình của thuyền trưởng - Claudette Williams (47c)

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 5

      Kate nghiêng người qua thành tàu Bermudian, hai tay bám chặt vào thanh vịn. Nàng đội chiếc mũ rơm rộng vành, khoác áo choàng màu xanh nhạt với những nếp rủ qua vai. nàng cảm thấy khắp người bừng bừng, nóng ran. Nàng hít 1 hơi và kêu lên.

      − Danny, mình nóng điên cả người. Mặc kệ Nell, mình cởi cái của nợ này ra đây.

      − Tại Kate hồi hộp đến phát sốt lên đấy thôi. Tốt nhất là đừng cởi áo choàng ra.

      Hôm nay, Danny đóng bộ áo đuôi tôm màu xanh, sơ mi trắng, cổ cồn cứng, gilê xanh lơ, quần màu ngà, chiếc mũ cao và đôi ủng cổ cao bóng loáng; bộ y phục trang trọng cậu dành cho Kate, nhưng vẻ mặt và ánh mắt cậu lại chẳng ăn nhập gì với quần áo cả.

      Nàng ngắm nhìn 1 lượt con tàu và mỉm cười. Bermudian là 1 chiếc tàu buôn lớn, được vũ trang bằng 4 cỗ súng. Thủy thủ đội gồm 20 người đàn ông dạn dầy nghề biển. Họ sắp đưa Kate và bà Premble trở về !

      Kate cảm thấy nóng ruột kinh khủng. Thế là cuối cùng nàng cũng rời khỏi Bermuda, tuy điều này khỏi làm nàng buồn đôi chút. Nhưng nàng sắp được gặp cha rồi!

      Danny chợt cầm tay nàng,

      − Để tôi đưa Kate xuống nghỉ ngơi đôi chút.

      Nàng để Danny dẫn về phía đuôi tàu, nơi có cầu thang đưa xuống dãy ca-bin dành cho hành khách. Phòng đôi của nàng và Ellen nằm ngay phía bên phải. Căn phòng xinh xắn được ốp gỗ nâu dầy xung quanh chân tường, đồ đạc bày biện đẹp mắt, hai chiếc giường bố trí ở hai góc đối diện. Kate gieo mình xuống 1 chiếc ghế kiểu nữ hoàng Anne và thở dài.

      − Trời ơi, ở đây tù túng quá. (làm nhớ đến 1 thời huy hoàng được giam trong lãnh cung) - Nàng nhỉn khuôn mặt lầm lì của Danny và dịu dàng. - Chúng mình lại chóng ở bên nhau thôi mà, Danny!

      − Như đôi vợ chồng chứ?

      − Ôi, vì Chúa, xin cậu hãy thôi ngay cái trò đóng vai tình nhân bị hắt hủi , hợp đâu. - Kate đột nhiên nổi khùng.

      Thế là Danny liền quỳ xuống trước mặt nàng và nắm lấy đôi bàn tay găng của nàng, khiến nàng ngạc nhiên.

      − Hôn tôi , Kate... nào! - Chàng nài nỉ.

      Nàng gật đầu cười và vòng tay quanh cổ Danny đặt lên môi cậu 1 cái hôn thân mật.

      − Đây, nhóc Danny. cái hôn rồi nhé - và đứng dậy , quần cậu đen thui hết bây giờ!

      − Tôi cóc cần biết quần áo tôi ra sao. Hôn tôi nữa .

      , nhóc ạ! Mình vừa cho cậu hơn cả điều mà cậu xứng đáng được hưởng đấy. - Nàng nghiêm giọng, nhưng vẻ trêu chọc ánh lên trong đôi mắt xám của nàng phản lại giọng nàng.

      Danny giật mình.

      − Tại sao, Kate định ám chỉ điều gì vậy?

      Nàng đứng dậy và 1 vòng quang phòng trước khi đối diện với Danny. Cậu ta nắm bàn tay nàng và đứng lên, cặp mắt hướng về phía nàng ngon ngóng.

      − Được lắm thưa ông, qua 1 nguồn tin cực kỳ đáng tin cậy, tôi được biết là ông dành phần lớn thời gian tối hôm qua ở phòng khách của Elizabeth Tucker trong khi ông bà Tucker vắng nhà! - Nàng cười ngặt nghoẹo bởi khuôn mặt thộn ra của cậu ta, và bồi tiếp, - Danny, mình cứ tuởng là cậu hôn thoả thích rồi chứ.

      − Kate! Quỷ bắt ! là phù thủy chắc? Mà tại sao có thể biết nhanh thế nhỉ? Này... ai hớt lẻo với Kate vậy?-Danny hỏi với vẻ phẫn nộ và có phần hung hăng.

      Náng cười rúc rích

      − Cậu việc gì phải tự ái, cậu bá thân mấn! Nếu cậu ngốc nghếc đnế độ hẹn hò lén lút với đứa hầu lẻ ra cậu phỉa tính chuyện đề phòng miệng lưỡi xấu xa của đám gia nhân chứ.

      − Kate ghen phải Kate?-Danny hỏi với vẻ hy vọng.-Trời!, Kate việc gì phỉa ghen. Chuyện ấy chẳng là cái gì. Xét cho cùng tôi đâu phỉa là thầy tu mà Kate cũng vậy.

      − Ghen ấy à?-nàng bật lên cắt ngang lời chàng.-Cậu đúng là lẩn thẩn! Dù cho mình có bất cảo nghĩ nào về chuyện ấy cũng khônt có gì gần với ghen tuông cả. Đó là chuyện riêng của cậu với người mà cậu hôn mặc dù mình muốn cảnh cáo cậu vì cậu quá bất cẩn. Danny, cậu có thể làm mọi việc lộn tùng phèo lên dấy. Mình thấy cậu vẫn còn chưa nhận thức ra là cậu hề mình.

      Danny thở dài nặng nề, nhưng cố nén tự ái để tranh cãi thêm.

      Nàng cởi áo choàng và bắt đầu ra hiệu cho chàng cùng nàng lên boong. Danny lẳng lặng theo sau.

      Giây phút khởi hành đến bất ngờ. Kate chưa kịp nhận ra thấy mình tách xa dần khỏi cha conLudlow và đám bạn bè vẫy tay chuác nàng và Ellen chuyến vượt biển tốt lành. Rồi cảng Hamilton lùi dần khi con tàu rẻ sóng lướt . Ellen đứng lặng bên Kate, họ bám vào tay vịn chẳng để ý gì đến khung cảnh tất bật tàu, chỉ nhìn đăm đăm về phía dãi bờ mà họ rời xa.

      lúc sau, nhịn được nữa, Ellen thở dàn.

      là đáng biết bao. Trông kìa, Kathleen...ánh mặt trời như phủ vầng hoà quang lên hòn đảo bé của chúng ta

      Kate cười khẻ

      mắc cái bệnh lãng mạn kinh niên rồi, Nell ạ nhưng đúng dấy. Hòn đảo của chúng ta đẹp . Nó làm con nhớ đến bài thơ của Tom Moore, tuy con chỉ thuộc có mấy dòng:

      Tuyệt trần nơi đây hòn đảo

      Bến bờ sau năm tháng lênh đênh

      Những sườn dồi ngát thơm huong cỏ

      Tặng nụ cười sương sớm biếc xanh

      Có phải đây thiên đường trần thế

      Sóng vỗ về những giấc mộng đương

      Mảnh đất gieo những vần thơ thi sỉ

      Chốn ngàn đời yên nghĩ của thánh nhân!

      Nàng thở dài khi ngâm nga câu cuối rồi quay sang Nell

      bảo liệu con có gặp ông Tom Moore ở London nhỉ?

      Khuôn mặt của Ellen vụt trở nên cau có. Bà chẳng ưa gì những bài thơ tình phóng đãng của chang thi sỉ này. Hơn nữa có vẻ là tay trác táng và bà thích chĩa quyến rủ vào Kathleen của bà.

      − Tất nhiên mong là !-bà đáp nghiêm nghị.

      Kate cười

      tâmhồn lãng mạn như mà lại ghét nhà thơ

      − Con thừa biết là đâu có phàn nàn về nghề nghiệp của Moore. Nhưng thơ của ta thích hợp với lỗ tai của trinh nữ đâu và phải bảo cho con biết, cưng ạ, là kiểu cư xử của ta với con là hết sức phóng đãng đấy

      − Vớ vẫn.-Kate kêu lên.

      − Con bảo vớ vẫn? Thế người đàn ông đứng đắn mà lại thầm toàn những điều nhảm nhí vào tai 17 tuổi à?

      − Lúc ấy con gần 18 rồi nhưng điều đó quan trọng. ấy chưa hề lời thiếu đứng đắn với con, Nell ạ, mà ấy cũng chưa bao giờ tìm cách hôn con

      − Xin chúa cứu rỗi! Con kính nể ta về những chuyện đó lắm hả? Làm sao mà hôn được con khi biết là luôn để mắt trông chừng?

      Kate cười rủ

      sinh vật khủng khiếp. Thế ra dọ thám chúng con đó à? Con xin tuyên bố thế là ngay thằng đâu Nell

      − im bé con! Rỏ ràng ta phải loại đàn ông có thể gắn bó sâu sắc được. Con còn ngây thơ lắm cưng ạ. Nhưng thôi tán chuyện lăng nhăng nữa. Đầu quay cuồng lên đây này.- Ellen và đặt tay lên trán

      Kate lo lắng nhìn bà

      Nell để con nới bớt cúc áo ngực cho nhé. Cái áo len này chật quá

      , . Thôi để ngồi xuống chút.-Bà tới chiếc băng và nặng nề thả mình xuống.

      Kate nhìn bà lo ngại. Con tàu mới được dặm thế mà Ellen cảm thấy khó ở còn bao nhiêu ngày lênh đênh biển nữa làm sao đây. Mặc cho Ellen phản đối, Kate bắt dầu tháo bớt khuy chiếc áo len màu nâu sẫm của bà. Bỗng giọng đàn ông vang lên khinế nàng quay lại

      − Tôi có thể giúp gì ?-Đó là viên thuyênphò thứ nhất của tàu Bermudian

      − Ôi thế thí hay quá.-Kate đáp liền-bà gia sư củ tôi bị say sóng

      − Tôi rất lấy làm ái ngại. Nhưng tôi tin là ông đầu bếp có thuốc chữa đấy, tôi lấy ngay bây giờ.-Và thêm lời nào ta vội vã bỏ

      Ellen rên rỉ.

      − Kate ơi đưa về phòng ngay, sợ mình ốm mất rồi.

      Kate đỡ bà đứng dậy . Vừa đến phòng Ellen liền đâm bổ vào chậu rửa, nôn thốc nôn tháo, liên tục vừa nôn vưà khóc. Kate phải vừa dỗ dành vừa lau mặt và cằm cho bà bằng chiếc khăn tay ướt.
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    2. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 6

      Có tiếng gõ cửa , Kate chạy ra mở và thấy người đàn ông trẻ khi nãy . ta kẹp mũ dưới nách, tay cầm cái ca bốc khói . Bây giờ Kate mới để ý tóc có màu nâu sáng, mái hơi lượn sóng vầng trán cao .

      − Thứ này có thể chữa được đây, nếu bà ấy nuốt nổi- chàng trai chìa chiếc ca ra . Giọng ta tỏ vẻ lo lắng.

      − Cám ơn...ông ...

      − Cooper, Paul Cooper, phó thuyền trưởng thứ nhất và người phục vụ tận tụy cuả , thưa Newbury . Chàng mỉm cười và cúi xuống hôn tay Kate . Khi chàng ngẩng lên, Kate nhận thấy chàng có đôi mắt xanh lơ .

      Cánh cửa khép lại, Kate cầm cái ca tới chỗ Ellen, nhưng mùi dược thảo sắc bốc lên lại gây cơn buồn nôn mới và ca thuốc đành phải để lại . Cuối cùng Nell đáng thương cũng thiếp . Kate nhìn bà gia sư và thở dài, rồi bước lại giường mình và nằm vật xuống . Nàng bỗng cảm thấy kiệt sức. Quá nhiều việc xảy ra kể từ bức thư cuối cùng cuả cha gửi về . Nàng chứng kiến cảnh đóng gói đồ đạc. Nàng chia tay với những gia nhân mà nàng quen thuc từ tấm bé và nàng phải từ giã Danny- Danny thân thiết, dễ thương và ngốc nghếch cuả nàng. Nếu có tình bạn cuả cậu, nàng thể chịu nổi bốn năm vừa qua . Danny luôn luôn ở đó, luôn luôn hiểu nàng . Tất nhiên nàng còn có Nell, nhưng Nell lại khác. Đôi lúc bà trở nên xa cách, và thường bà giữ b mặt nghiêm nghị đến phát sợ .

      Có rất nhiều điều Kate cần phải biết. Nàng vẫn thường nêu cho Nell loạt câu hỏi làm rối trí nàng . Tuy nhiên quá nhiều câu bị chối trả cách quyết liệt khiến nàng cứ băn khoăn, thắc mắc hoài . Bởi vì nàng muốn biết nhiều, nhiều hơn nữa về đàn ông! là nàng có những kiến thức, mà chỉ thấy ở những đứa trẻ thiếu mẹ, nhưng nó rất ít ỏi và mơ hồ . Nàng đem những thắc mắc ra hỏi Elizabeth Tucker, người mà nàng chỉ kết bạn cách hời hợt, ta cứ nhìn nàng chòng chọc rồi cười phá lên.

      − Con bé dở hơi, em rất khoái nếu được người đàn ông hôn hít, vuốt ve cho mà xem! cảm giác tuyệt vời- ta tiết l cho Kate với vẻ sành sỏi .

      − Kể cả khi chị người ấy?- Kate hỏi, tròn xoe mắt .

      − Con bé này! Tình phải làm gì với tiếng gọi xác thịt đây?

      − Elizabeth! Chị cứ như ....như ả đàn bà hư hỏng ấy!- Kate kêu lên, thực sửng sốt.

      Elizabeth lại càng cười tợn.

      em chưa thành đàn bà được rồi .

      Kate nghĩ ngợi hồi về chuyện đó và nhanh chóng gạt nó sang bên. Nàng chẳng có cảm giác gì với những cái hôn cuả Danny và chúng hề kích thích nàng theo cái kiểu mà Elizabeth mô tả . , tình nhất định là phải có ý nghì!

      Tự dưng Kate nghĩ tới khuôn mặt hấp dẫn cuả Paul Cooper. Nàng thích ta . Nàng ưa nét mặt cuả , mặc dù mắt hơi và cái cằm quá tròn. Nàng cảm giác run rẩy chạy suốt thân thể khi ta đặt cái hôn phớt lên tay nàng mặc dù chiếc khăn tay ngăn cách đụng chạm phần nào .

      Thời gian trôi chậm chạp, Kate vẫn nằm giường ngắm ánh chiều tà . Màn đêm sắp buông xuống. người phục vụ gõ cửa và thông báo bưã tối được dọn tử tước nửa tiếng nữa . Kate thở dài ngồi dậy . Bà Premble ngủ rất say và nàng nỡ đánh thức bà . Kate bước tới gương để sửa sang lại b dạng. Nàng chải mái tóc đen dầy lng lẫy và buc lại bằng sợi dây lụa màu xanh lục.

      − Trông con đáng lắm, cưng!- giọng nhàng cất lên, và Kate quay lại, mỉm cười.

      − Ồ, Nell, dậy rồi đấy ư . cảm thấy đỡ hơn chưa? Con giúp sửa soạn ăn tối nhé .

      − Lạy Chúa, , có ăn uống gì bây giờ hết. chỉ muốn nằm đây nghỉ ngơi thôi . Con cứ và đừng lo cho .

      Vài dặm phía trước Bermudia, tàu Gyspy mở hết tốc lực băng băng rẽ sọng, boong tàu, cánh thuỷ thủ phấn chấn tinh thận Thuyền trưởng của họ bao giờ sai lời và họ sắp bắt kịp chiếc tàu săn biển nươc . Mái tóc đen dày cua thuyền trưởng Branwell ánh len trông nắng chiều tà, đoio mắt xanh lục lấp lánh . Chàng lại giương ống kính và cái giọng trầm tràm của chàng rung lên hoan hỉ, vang vọng trong gió

      chiếc tàu buôn, ông Hatch ! cứ bẻ gầy cổ tôi nếu nó phải la tàu Tây Ban Nha !- Chàng quăng chiêc ống nhòm dài vào tay viên thuyền phó thứ nhất rồi hương vè phía mùi tàu - Nhanh lên, các chàng trai ! tất cả len boong.

      Mọi hoạt động đều trở nên khẩn trương. Gypsy mang tám khẩu thần công, có hình dáng thuôn dài để đạt ưu thế về tốc độ . Thuuỷ thủ đoàn tự hào về Gýpy và về người thuyền trưởng của mình , về số mười sáu con tàu mà họ bắt trong vòng bốn tháng qua . và họ hoàn toàn tin chắc vào thành công sắp tới này .

      Con tàu Tây Ban Nha phát ra Gypsy. Nó chỉ là chiếc thuyền hai cột buồm của tư nhân, có vũ trạng Thuyền trưởng , cũng là ông chủ, là gã Tây Ban Nha giàu sụ . Sau vụ làm ăn mờ ám ở Nam Mỹ, vớ được hòm vàng bạc chuâ báu mà gã giấu trong ca-bin bên dưới . Gã hy vọng chiếc tàu của mình gây chú ý cho cả bọn lẫn bọn Pháp - gây chiến, và chống lại Tây Ban Nha . Nếu đụng phải bọn Pháp thể biết được gã phải xì ra bà nhiêu dưới dạng tiền thuế . Còn nếu đụng bọn là có nghĩa mất toi hoàn toàn .

      Thuyền trưởng Tây Ban Nha nâng ống nhòm lên và nhìn thấy lá cờ Liên Hiệp . "Tàu săn biển, " , gã thở hắt ra và đưa tay làm dấu .

      Gypsy cặp sát bên sườnBahia, với đám thuỷ thủ tay dao,tay súng, nhăm nhăm tràn sang . Đám thuỷ thủ tàu buôn chỉ còn biết đứng trông chờ khoan dung.

      Dẫn họ về khoang tạm giam của chúng ta và đối xử với họ tử tế - Brănell ra lệnh cho thuỷ thủ của mình rồi quay về phía thuyền trưởng tàu Bahia. bên lông mày đen rậm của chàng nhướn lên khi nhìn gã Tây Ban Nha diện bộ trang phục bảnh choẹ, đứng ngây ra đợi chờ số phận của mình . Chàng đung đưa đôi chân bốt và toét miệng cười rộng

      − Tôi có lời khen ông đấy, thuyền trưởng . Ông quyết định duy nhất khôn ngoan, phù hợp với hoàn cảnh

      − Con lợn ! Perro, - Gã lái buôn rít lên , răng nhe ra .

      − Này ông, tôi thể vừa là con lợn vừa là con chó . Ông cần phải xác định tôi là con gì tôi mới noi chuyện được với ông chứ ? - Thuyền trưởng Branwell thân thiện đáp trả .

      − đồ hải tặc ! Mi tấn công chiếc tàu có vũ trang ! - Gã ta khác tiếp .

      − Hải tặc ! Nghe có vẻ hay hơn đấy , nhưng xin phép cho tôi có ý kiến . Chúng tôi có tấn công các ông đâu . Quả là vạy , phát súng nào . Chúng tôi chỉ đề nghị ông đầu hàng và ông khôn ngoan mà chấp nhận đấy chứ .

      − Mẹ kiếp ! chúng tôi chỉ là tàu buôn nghẹo

      − Nghèo à ! Tôi cho là hàng hoá của ông nghèo đâu, mặc dù ông cố tạo ra vẻ bề ngoài như vậy . Tôi có liếc qua ca-bin của ông và kịp thấy nhiều thứ quý giá . Kể cũng khó hiểu là ông có thể chở nhiều của quý đến vậy mà chịu sắm lấy bộ súng thần công để xua đuổi những loài vât như tôi dayd chẵng hạn !

      − Quỷ bắt mi ! Thôi đươc, liệu mi định làm gì với con tàu và đoàn thuỷ thủ của ta ?

      − Con tàu và hàng hoá của ông cưc kỳ giá trị đối với đức vua của tôi. Còn các thuỷ thủ và ông .... . Chúng tôi thả các ông xuống khi nào đến gắn hải phận Tây Ban Nha, với nươc uống và lương thực đủ dùng cho tới đất liền .

      Cùng thời gian đó, đằng sau Gypsy hàng chục dặm, Kate rụt rè bước vào phongười ăn rên tàu Bermudian. Nàng lập tức được thuyền trưởng có khôn mặt tròn mà nàng gặp sáng nay chào đón niềm nỡ

      − A, Newbury, - Thuyền trưởng palmer tươi cười, mắt ông đục vì rượi - thế bà PLemble đau rồi ? Ca thuốc của ông đầu bếp có giup cho bà ấy khoẻ hơn ?

      − cám ơn ông, tôi đỡ nhiều , tuy nhiên bà lại thích ngủ hơn là ăn và trong hoàn cảnh này tôi phải thừa nhận là bà quyết định đúng .

      − Tất nhiên, tất nhiên rồi, người đàn bà tội nghiệp

      − Ông thuyền trưởng tán đòng, gật đầu mạnh đến nỗi mái tóc muối tiêu xoà cả xuống trạn - Thôi, bây giờ đừng bận tâm đến chuyện đó nữa, phải tới làm quen với các bạn đồng hành chứ - Ông ta khoác tay nàng dẫn đến trước mặt thiếu phụ mà chỉ thoáng nhìn Kate thấy đó là người đàn bà cầu kỳ nhất mà nàng từng gặp .

      Phu nhan Susan Medwin từng là người đẹp London thời son trẻ . Mười năm lấy chồng cũng như ba mươi năm tuổi đời vẫn chưa hề in dấu ấn nào lên nhan sắc của bà ta. Mái tóc nâu ánh vàng lộng lẫy, cắt ngắn theo mốt thịnh hành, uốn quăn quanh vầng trán duyên dáng, lượn dần xuống đôi tai xinh. chiếc trâm bằng đá xaphia cài ở bên đầu , hắt ánh sáng của nó xuống chiếc vòng xaphia quanh cổ . Thân hình dong dỏng của bà ta thấp thoáng bên trong bộ xiêm y màu xanh lơ, óng ánh và mỏng tang, còn cổ áo thấp đến mức khiến Kate nóng bừng 2 má

      Họ được giới thiệu với nhau , nhưng nụ cười hồn nhien cua Kate tắt lịm khi gặp phải thái độ thờ ơ của phu nhân Medwin, và bản năng mách bảo nàng đừng có mong kết bạn với người đàn bà này trong những giờ nhàn rỗi của chuyến du hành .

      Ông thuyền trưởng kéo tay Kate dẫn tới chỗ ông John Medwin. đó là người đàn ông tầm thước , già hơn vợ vài chục tuổi, mái tóc màu nâu xám uốn quanh khuôn mặt dễ mến . Kate cảm thấy đôi mắt màu hạt dẻ của ong ta dường như hjơi lấp lánh, và nàng mỉm miệng cười .

      − Rất hân hạnh, Newbury ! - Ông khẽ và buông tay nàng ra.

      − Còn thuyền phó thứ nhất của tôi gặp rồi, - ông thuyền trương giới thiệu tiếp và làm thêm hớp rượu mạnh . - Paul là chàng trai rất cừ, thuỷ thủ cự phách đấy .

      Thuyền phó Cooper cắt ngang cuộc trò chuyện xã giao với phu nhân Medwin và tiến lại, khẽ gật đầu chào Kate. Họ vừa trao đổi được đôi câu cửa cabin bật mở và người hành khách cuối cùng bước vào

      − A, ông Walepole.

      Nghe tiếng thuyền trưởng , Kate ngoảnh lại, vì 1 cái gì đó trong giong ông ta đánh thức lòng hiếu kỳ của nàng . Khi mắt nàng chạm vào gương mặt ông Walepole, nàng biết răng đúng là có " cái gì đó". Tự dưng, cảm giác chờn chợn xuyên suôt người nàng . phải chỉ diện mạo làm cho gương mặt ông Walepole khó ưa . Ông ta chỉ cao có năm foot va cả bộ dạng kỳ quái lẫn cách ăn mặc cũng chẳng giúp cho nhỉnh hơn đươc inch nào . Đầu ông ta như dính thẳng vào vai, khiến nàng liên tưởng đến mọt con cóc . Chiếc đầu ấy lại có hình tam giác, phía dưới bạnh ra, đỉnh hơi múp vào, được bao quanh bởi 1 mớ tóc đen xác xơ . Hai vạt đen trán tạo thành cặp lông mày và bên dưới là hai cái chấm đen thùi của đôi mắt . Tuy vậy, lhông phải những khuyết tật của thân hình ông ta làm Kate run sợ, ma chính là đôi mắt, đôi mắt bé tí như 2 cái đầu đanh, và mặc dù đoôoi môi kéo ra thành 1 nụ cười, ánh mắt ông tavẫn che dấu nổi cái vẻ hận thù của 1 tâm hồn bị co quắp lại sau bao nhiêu năm tháng chôngười chất nỗi thống khổ điên cuồng

      Bao nhiêu năm bị con người chối bỏ, nhạo báng cắm sâu nỗi thù hận vào lòng ông ta và, như tất cả những đứa trẻ dương như bao giờ cũng nhanh chóng nhận ra sư , Kate nhìn thấy điều đó .

      Đôi mắt đen của Walepole đảo 1 lượt qua từng đường nét vóc dáng thanh tú của Kate:

      − Kiều diễm, trời ơi , kiều diễm quá . cử động của gợi cảm!! cần phải mang mình đến nước !! 1 nhan sắc thế kia mà lại để phí ngoài đảo

      − Mang mình đến nước ? Tôi hiểu ong định gì đấy thưa ông . - Kate cau mặt

      Ánh mắt ông ta chiếu thẳng vào ngực nàng . Nàng cảm thấy như nó xé toang làn áo lót của mình ra và má nàng nóng rực lên

      − Dĩ nhiên là hiểu, em thân mến ạ, ông ta tiếp, gong có vẻ nhạo báng, - Dù thế nào thi cũng tìm được cho mình đường vào và London nuốt chững ngay! ...Thành phố đó rất thích nuốt chững những loại xinh xẻo non tơ như , bất kể có muốn hay .

      − Tôi thấy câu chuyện của ông khó chiu và đầy những ý mờ ám mà tôi cho là .... chẳng đúng quy cách xã giao chút nào .

      Kate , rồi tự hỏi hiểu tai sao mà nàng phải chuyện trò với người đàn ông ghê tởm này . Nang nhìn quanh nhưng thấy thuyền phó Cooper tách ra và bận rộn với ông đầu bếp . Nàng liền chuyển ánh mắt cầu cứu sang John . Ông hiểu ra ngay và lập tức bước đến đặt ly nước cam ướp lạnh vào tay nàng .

      − Cám ơn ông, John

      − Ồ, tôi cho rằng chúng ta phải ngồi vào chỗ thôi ông Walepole, - John rồi dẫn Jate lại bàn ăn.

      − Ông tốt bụng quá, ông John, bởi vì tôi sợ kiểu chuyện trò của ông Walepole vượt qua trí não của tôi. Nhưng mà bà Medwin đâu rồi? - Kate khẽ hỏi khi ông John ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh nàng .

      ấy hơi khó chịu về mấy thứ đồ trang tri loè loẹt trong phòng của chúng tôi và đòi thuyền trưởng Palmer đến xem.. À, ấy kia rồi . - Ông và đứng dậy khi bà vợ lướt tới bàn . Bà ta ngồi xuống chỗ đối diện với Kate. Thuyền trưởng Palmer ngồi ở đầu bàn và lấy làm thích thú vì được ngồi giữa hai người đẹp . thuuyền phó coopẻ ngồi đối diện với ông Medwin và Walepole ngồi cạnh ta.

      Bữa ăn giúp Kate vỡ ra nhiều điều . Nàng nhận thấy trong khi nàng nhấm nháp nước chanh, bà Medwin lại dùng rượu . Và còn bộ xiêm ya của nàng nữa ! Trời ơi, sao nàng lại có thể tưởng mình thanh lịch được nhỉ, nàng thầm mắng mình . Nàng chẳng khác gì trường làng . Nàng tự biện bạnh rằng bà Medwin có bao nhiêu năm kinh nghiệm, nhưng xem rakhông an ủi được nàng bao nhiêu. Tự dưng Kate chỉ muốn rời khỏi chỗ của mình và cảm thấy e dè với người đàn ông ngồi cạnh .

      Trong khi đó, John cố tìm cách cởi bỏ rụt rè của nàng, ông mỉm cười ấm áp .

      Chắc băn khoăn lắm về việc chuyển đến London phải , Newburry ?

      − Ồ, thưa ông, sao ông lại hỏi thế ạ ? Tôi luôn mơ tưởng đến London, ao ước được trở về nơi đó - Kate đáp và sôi nổi hẳn lên. Mắt nàng chạm ánh mắt của thuyền phó Cooper và nàng e thẹn nhìn xuống .

      − đúng là có lúc London là nơi vui thú nhất . Nhưng tôi ưa đồn điền đảo của tôi hơn là phố xá và nhưng cái địa ngục của thành phô ấy, - ông thở dài aôức .

      − Ồ, ông là chủ đòn điền à ? Chắc là phải ở Bermuda, nếu tôi nghe tên ông bà rồi .

      John cười.

      − đòn điền của chúng tôi nằm ở Tây Ấn . Chúng tôi vừa o đó 6 tháng . Tôi dịnh nán lại thêm nửa năm nữa nhưng vợ tôi ghét cay ghét đắng khi hậu nơi đó và buồn nhớ nước .. Vậy nên chúng tôi trở về .

      − Ồ, đáng tiếc, - nàng và vô tình liếc vè phía phu nhân Medwin trò chuyện say sưa vơíi thuyền trưởng Palmer. Sau câu chuyên, John có vẻ lặng lẽ và Kate có dịp đe dành giờ quan sat bà vợ ông.

      PHu nhân Medwin đong đưa cặp mắt từ ông thuyền trưởng sang sang chàng thuuyền phó và Kate cảm thấy 1 nỗi bực bội nhói lên khi nhưng ngón tay đeo găng của bà ta thoáng chạm vào cằm Paul Cooper.. Náng liếc vội về phía John, biết ông có nhận thấy cử chỉ vừa rồi , nhưng vẻ mặt ông khó đoán.

      Đêm ấy, khi nàng cởi quần áo và chui vào chăn trong cabin yên tĩnh , đầu óc nàng cứ rối tung với những ý nghĩ hỗn độn. Thuyền trưởng Palmer có vẻ chỉ hơi chuếnh choáng, mặc dù nàng chắc là ông uống rất nhiều. Phu nhân Susan Medwin có khuôn mặt dễ thương, nhưng thân thiện . John là người đáng mến, Paul Cooper là chàng trai trẻ, hấp dẫn và tử tế, còn Jack Walepole là 1 nhân vật cần phải tránh. Sau 1 loạt nhận định, Kate nhắm mắt chìm vào giấc ngủ say.
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    3. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 7

      Tàu Burmudian lênh đênh biển gần ba tuần lễ. Tháng Mười kéo đến cùng những cơn mưa gió dữ dội, thất thường khiến toàn đội thủy thủ và hành khách lo âu.

      Ngày hôm đó mở đầu với bầu trời trong trẻo, gió mơn man đôi má Kate. Bỗng tiếng người thủy thủ đài quan sát đột ngột ré lên.

      − Ông Cooper! Ông thuyền phó Cooper!

      Thuyền phó Cooper đứng bên Kate nơi bậc cầu thang, nghe tiếng gào khẩn thiết liền nhảy phắt lên boong và giương ống nhòm quan sát. Bị trí tò mò thôi thúc, Kate bèn theo. Nàng nghe ta buột ra tiếng rủa khẽ. Rồi ta quay lại và thấy nàng đứng ngay sau lưng, hấp tấp .

      Newbury, tôi phải cầu trở về cabin ngay lập tức. Tôi sợ là sắp có chuyện đấy!

      − Cái gì vậy? - Kate hoảng hốt hỏi.

      − Cơn bão, - đáp, giọng đanh lại.

      cơn bão ư? Nhưng mà có mỗi đám mây...

      cầm lấy tay nàng, nhàng kéo về phía trước và đưa ống nhòm vào sát mắt nàng. Nàng nín thở khi nhìn thấy đám sương mù giăng mặt biển.

      − Đúng rồi! - Nàng kêu lên. - Có cần phải gọi thuyền trưởng ?

      Paul Cooper nhếch môi.

      may, ông thuyền trưởng lại ở trạng thái chưa sẵn sàng.. lần nữa.

      Sau mấy tuần vừa qua Kate hiểu điều đó có nghĩa là gì nên nàng chỉ thốt lên 1 tiếng. - Ồ.

      − Nào, bây giờ xuống dưới . Tôi thể làm được gì nếu có này. Xuống , Kathleen. - ta và nâng bàn tay găng của nàng lên, hôn vào lòng bàn tay với nồng nhiệt quá phép xã giao.

      Nàng rụt tay lại thẹn thùng, cảm thấy đôi má mình như nhuốm lửa. Nàng quyết định tốt nhất là nghe theo mệnh lệnh của ta. Bà Ellen cần đến nàng!

      Kate bao giờ quên được mấy tiếng đồng hồ sau đó. Có những lúc, bên sườn tàu nghiêng sát xuống mặt biển khiến Ellen lại tiếp tục điệp khúc rên rỉ.

      − Xin Chúa cứu vớt chúng con, biển cả mang chúng con mất!. - Bà khóc rấm rứt.

      − Kìa Nell, đây chỉ là trận gió xoàng thôi mà. Chúng ta cưỡi lên nó cho đến khi nó kết thúc trò chơi và chúng ta lại đường mình. việc gì phải lo, đấy. - Kate dịu dàng và mỉm cười.

      Nhưng Nell chẳng buồn nghe.

      − Biển cả thù ghét tôi, nó luôn luôn thù ghét tôi. Tôi chẳng bao giờ còn sống để nhìn thấy nước nữa. Ôi, sao tôi khổ thế này, - Nell khóc hu hu.

      Cuối cùng, Kate mất hết kiên nhẫn và gắt ầm lên rằng nàng bắt đầu phân vân hiểu ai là đứa trẻ con ai là bà bảo mẫu nữa.

      Lời nhận xét quả là có hiệu lực hơn hẳn mọi dỗ dành. Nét mặt Ellen biểu lộ hối hận sâu sắc, bà bắt đầu nhận thấy khả năng có thể đánh mất hoàn toàn kính trọng của Kate, và bà cố gắng lấy lại bình tĩnh.

      boong tàu, các thủy thủ ra sức chống chọi với mưa bão. Buồm chính được kéo xuống hết, chỉ còn để lại mất cánh buồm ngọn. Đám thủy thủ loay hoay bên cột buồm nghe tiếng gẫy răng rắc ghê rợn. Cột buồm ngọn gẫy gục xuống, họ nhìn cái cột gỗ đu đưa, lủng lẳng mà lòng nặng trĩu.

      − Cuốn buồm đỉnh lại, lũ ngớ ngẩn!- Paul Cooper nhảy chồm đến, gào lên. - Kéo hết buồm xuống. Nhanh lên, bọn chết giẫm!

      Con tàu khoan vào nước như viên đạn bắn ra khỏi nòng, mũi tầu ngập trong bọt trắng. Đội thủy thủ vẫn tiếp tục vật lộn boong, số ra sức cuốn buồm lại, số khác đánh vật với chiếc trục căng buồm cứng ngắc. Họ ướt sũng và lạnh cóng hết cả.

      Người đầu bếp bưng cà phê đến tận tay Paul Cooper. ta vừa uống vừa gào thét ra lênh cho thủy thủ. Những biệt đãi kiểu này chỉ dành cho thuyền trưởng và những chỉ huy khác con tàu. Đó là luật lệ của biển.

      thủy thủ, bàn tay trầy trợt vì kéo dây và khuôn mặt mọng lên to gấp đôi bình thường, nhìn trừng trừng vào người thuyền phó thứ nhất rồi quay sang gã thủy thủ làm việc bên cạnh:

      − Mẹ kiếp, răng tao đánh bò cạp, tao gần phát rồ lên đây! Mày nhìn kìa, nó nhấm nháp cà phê cứ như ông trời vậy, trong khi mấy thằng ta làm việc trối chết!

      − Ấy dà! Nhưng cũng còn chưa tệ bằng cái lão khọm già kia! Lão ta ngủ suốt ngày, nốc suốt đêm, thậm chí lão chẳng buồn biết là chúng ta gặp nạn nữa.

      Vừa lúc đó Paul Cooper ngang qua và thúc cho gã thủy thủ khốn khổ cú đích đáng vào mông.

      − Huyên thuyên cái mẹ gì đấy! Buộc lại dây mau lên!

      Cánh thủy thủ chống chọi quần quật suốt cho đến khi vượt qua được cơn bão mới trở về những chiếc giường chật chội của mình.

      Sáng hôm sau bầu trời trở lại hiền hoà. Buồm lại căng phần phật trong làn gió , lành lạnh. Kate va Ellen tay nắm tay, mặt mày rạng rỡ lại quanh boong xem đám thủy thủ chữa lại những chỗ bị cơn bão phá hỏng.

      John, hai tay chắp sau lưng, nhìn thấy hai người phụ nữ và mỉm cười tiến về phía họ.

      − Tôi rất sung sướng thấy hai cháu vẫn khoẻ. hiểu sao tôi có cảm giác lo lo khi thấy hai người diện vào bữa sáng.

      − Chúng tôi dùng cà phê và bánh ngọt trong cabin, - Kate đáp. - Phu nhân Medwin có sao ?

      − Tôi sợ là ấy quá khiếp đảm vì cơn bão. Tôi cố gắng làm cho ấy bình tâm nhưng mấy tác dụng. ấy xin ở lại trong ca bin nghỉ ngơi.

      Họ cùng ngồi xuống chiếc ghế băng boong và ông John bắt đầu kể cho hai cháu nghe loạt các giai thoại khôi hài trong cuộc đời ông. Chợt Kate bắt gặp bà Ellen rùng mình và nàng xin phép về cabin lấy cho bà tấm chăn phủ.

      Khi mang chăn trở lên, ngang qua gian bếp, mùi cà phê thơm phức bốc ra lôi chân nàng bước vào.

      Nàng vắt cái chăn lên thành ghế rồi tự rót cho mình tách thứ chất lỏng màu nâu hấp dẫn ấy.

      Chợt có 1 tiếng kêu tắc nghẹn từ buồng thuyền trưởng cạnh đó phát ra khiến Kate giật mình. Lập tức nàng lẩn ngay vào buồng chái đựng đĩa đằng sau bếp lò. hành động trẻ con, xuất phát từ e ngại giáp mặt thuyền trưởng lúc nàng có mình. Mới đây, nàng phát ra rằng những chầu say sưa làm vẩn đục cảm giác đúng mực của ông ta và đặt ông ta vào tâm trạng hứng khởi quá trớn. bận, vào giờ ăn trưa, chỉ có nàng và ông ta ngồi trong phìng ăn trong khi đợi mọi người tới, ông ta bắt đầu kể cho nàng nghe giai thoại phiêu lưu biển. Kể đến đoạn vui nhộn, ông cười ha hả, và bàn tay ông lần ngược lên cánh tay nàng, rồi nhanh chóng chuyển thành những vuốt ve hoàn toàn có tính chất thân mật. Kate cố tìm cách gỡ ra, nhưng ông ta kéo mạnh nàng về phía mình và ôm chặt lấy eo nàng, vừa cười khùng khục vừa gọi nàng là thôn nữ gợi tình.

      Paul chọn đúng thời điểm đó để mà xuất . ta tức giận để đâu cho hết, miệng tuôn ra tràng xỉ vả và chỉ vì thuyền trưởng chối bay chối biến nên chuyện mới được dẹp yên. việc kết thúc đến nỗi tồi tệ lắm, nhưng nó làm Kate bối rối kinh khủng và ngại ngần muốn chạm mặt với thuyền trưởng Palmer nữa.

      Vì thế mà vừa nghe tiếng động báo hiệu xuất của ông ta, nàng nghĩ tốt hơn hết nên lánh . Có mấy vết nứt lớn tấm phên tướng bằng gỗ và Kate ghé mắt nhìn qua, hy vọng sớm thoát khỏi cái phòng giam tự nguyện này. Nàng nhìn thấy thuyền trưởng ra ở cửa phòng ông ta, mình mặc độc chiếc áo ngủ dài thêu kim tuyến. Nàng thấy mặt vì ông ta ngoảnh đầu vào trong phòng thầm điều gì đó. Trí tò mò của Kate lập tức bị khơi dậy và đôi lông mày đẹp của nàng nhíu lại băn khoăn. Và rồi nàng nhìn thấy, cái nhíu mày được thay bằng đôi mắt tròn xoe sửng sốt.

      − Mau lên, cục cưng của , ở đây có ai, - thuyền trưởng bằng cái giọng nhừa nhựa của người ngấm men, nhưng chưa say hẳn.

      Phu nhân Susan Medwin trong chiếc váy ngủ sa tanh và đôi dép trong nhà ra, những ngón tay ả lướt môi thuyền trưởng, ve vuốt. Ả thầm gì đó, Kate nghe được, mà nàng cũng cần phải nghe, vì kìa, thuyền trưởng kéo ả ngã vào lòng mình rồi thọc tay vào trong lần váy ả. Chiếc váy ngủ tuột xuống, để lộ cơ thể trần truồng của Susan. và trước khi Kate kịp nhắm mắt, nàng thấy người đàn ông vục miệng vào bầu vú trắng ngần trong khi bàn tay to nặng của ông ta nắn bóp bầu vú bên kia.

      Ôi, lạy Chúa! Kate thầm kêu lên, bàn tay nàng ôm lấy bụng, 1 tay đỡ trán. Bà Medwin và thuyền trưởng Palmer? là vô lý... thể tưởng tượng nổi...!

      Ả õng ẹo dài giọng.

      − Ứ ừ... ... hình như có người ở quanh đây. Bỏ ra cho em nào! - Rồi ả lẹ làng chạy ngang qua gian bếp vào buồng mình.

      Susan vội vã liếc quanh khi mở cửa buồng, ném ánh mắt cuối cùng về phía người đàn ông vừa ân ái với mình.

      Trời ơi! Ả khẽ rên rỉ, sao thân thể ả vẫn còn bừng bừng lên thế này? Sao cơn đau ở thắt lưng chưa dịu . Vừa thỏa mãn cơn này ả lập tực lại khát thèm cơn khác.

      Kate từ từ và rón rén bước ra gian bếp trống . Nàng vơ quàng lấy tấm chăn, bỏ lại tách cà phê và chạy vụt ra cầu thang. Vội vàng, nàng hề nhận thấy Jack Walepole đứng ở cửa buồng , dán mắt vào nàng.

      Tới chiếc ghế dài, nàng mỉm cười phủ tấm chăn lên lòng bà Premble. Nàng thận trọng tránh ánh mắt ông Medwin và chỉ lắng nghe nửa những chuyện tếu của ông. Đầu óc nàng lùng nhùng. Hoàn toàn chẳng có lý do gì, nàng có cảm giác mình bị phản bội. Nàng cần phải suy nghĩ, nàng lẩm bẩm cáo lỗi rồi mình quay về buồng. là đáng xấu hổ cho người đàn bà ấy! Kate thầm nghĩ. Thế quái nào mà ả ta lại thích thuyền trưởng Palmer hơn ông chồng tử tế của mình nhỉ? Thuyền trưởng chẳng đẹp trai tí nào, cũng phải là người lịch lãm, lại già hơn ông Medwin! Sao bà Medwin lại lừa dối chồng cách ghê tởm như vậy? Cắm sừng người đàn ông mà mình nguyện thề thương và tôn trọng suốt đời! Nàng nghĩ đến ông John tử tế, đáng mến bao nhiêu và nàng lại nghĩ bà vợ ông ta xấu xa, đồi bại và gớm ghiếc bấy nhiêu.
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    4. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 8

      Suốt ngày hôm đó, Paul Cooper bận rộn với việc sửa chữa lại con tàu nên có dịp gần Kate. Bà Ellen cáo từ ông John để về nghỉ trưa.

      Nhưng bà vừa nằm lên giường và cầm lấy quyển truyện gặp vẻ mặt giễu cợt của Kate.

      có cái gì thế, Nell? Tiểu thuyết đấy ư? Á à, Nell, ngốn được bao nhiêu trang rồi? lạ là chưa bao giờ lấy chồng. Đừng có bảo con là chưa từng có ai cầu hôn , người có đôi má hồng như trái táo thế kia. Con bao giờ tin vào câu chuyện bịa đặt ấy đâu.

      Bà Ellen dứ dứ ngón tay về phía Kate.

      − Cái mặt hư đốn! Những "câu chuyện bịa đặt" như vậy cũng phù hợp với tiểu thư như đâu.

      − Thôi nào, Nell, đa bao giờ có nguời tán tỉnh chua? - Kate tò mò hỏi.

      Mắt Ellen nhìn thẳng về phía truớc nhung ánh sáng của nó lại chìm sâu vào trong, và giọng bà nghe là lạ.

      đa từng có nguời theo đuổi, nhung hồi ấy con còn bé xíu, còn cần đến nhiều, và rồi chuyện đó cung chẵng đến đâu.

      − Ôi, Nell, bỏ cả tình và hôn nhân vì con u? - Nàng hỏi tự dung cảm thấy mình có tội.

      − Ồ cung. phải thế đau. Tại vì nó thành thôi, và nhờ có con mà .... đa vuợt qua đuợc thời kỳ đau khổ ấy. - bà phẩy tay. - Thôi đủ rồi, chyên lăng nhăng nữa . Để cho đọc.

      Kate thở dài và quay sang viết nốt thu cho Danny, bức thu dài dằng dặc nhu tập nhật ký, trong đó nàng đa mô tả tỉ mỉ từng nhày trong cuộc hành trình, từ nhung buổi đầu đầy lý thú đến những ngày đem tẻ ngắt về sau. Nàng cẩn thận tránh nhắc đến Paul Cooper, chỉ mô tả cực kỳ lâm li về cuộc vật lộn của đoàn thuỷ thủ với con bão. Đến cuối thu, ngòi bút nang ngập ngừng . , nàng thể đem chuyện vừa chứng kiến sáng nay ra kể với Nell đuợc. Lạy chúa, Nell mà nghe đuợc chuyện lòng thòng này giữa thuyền truởng và bà MEdwin phát cuồng lên và nàng thể nào sống nỗi bên cạnh bà cho đến lúc rời khỏi tàu cho mà xem! Nàng chỉ kể cho Danny thôi. Thế là nàng tiết lộ câu chuyện cho chàng, cầu chàng phải "viết trả loìi ngay", rồi ký tên. Hài lòng, nàng niêm phong bức thu rồi cất , nàng gui no ngay khi đặt chân lên nuớc .

      Buổi tối tiếp nối buổi chiều, cung tẻ nhạt nhu vậy. Đồ ăn hoi có mùi nên mất ngon. Chuyện trò bàn cung rời rạc, Ellen và Kate đều lui về phòng sớm.

      Mãi đến khuya, Kate vẫn sao ngủ đuợc. Nàng bật đen ngủ và ngồi dậy Nàng thử cầm lấy quyển sách, nhung đọc hồi mà nàng vẫn tỉnh nhu sáo. ly sữa nóng may ra có tác dụng, nghi vậy, nàng khoác chiếc áo choàng lụa, rồi nhàng tới khoang bếp. Nàng lục đuợc bình sửa và thầm cám on con bò sữa tàu vẫn chua cạn bàu. Nàng đun nóng sữa, rồi rot ly mang về phòng. Đúng lúc, bóng nguời , đen sẫm tiến vè phía nàng. Hết hồn, Kate nhảy dựng lên, làm sửa sánh ra ngoài. Rồi nàng kêu lên bực bội.

      − Ông Walepole .... Ông làm tôi sợ !!

      Newbury, - lè nhè, cặp mắt nhu hai cái đầu đinh loé lên trong căn bếp mờ tối, - quả là cuối cùng tôi cung có may mắn bắt gặp 1 mình. Có chuyện .... 1 việc khẩn cấp ... chúng ta cần phải bàn với nhau. - cuời , nhung ánh mắt hoàn toàn trái nguợc.

      ư ? Tôi thấy chẳng cố vấn đề gì chúng ta phải trao đổi với nhau hết. Có lẻ để sáng mai, thưa ông. - Nàng và bước .

      liền túm láy khuỷu tay nàng, giữ lại. Nàng nhìn bàn tay , nhướn mày, nhưng vẫn hề nới lỏng. Nàng giật mạnh tay ra và thế là ly sữa văng xuống sàn. Nàng nhìn trừng trừng bằng đôi mắt xám dữ dội.

      − Sao ông dám làm thế ? tránh ra cho tôi , ông Walepole!! - Nàng tức giân, và mặc dù nỗi sợ hãi choán lấy, lý trí vẫn mách bảo rằng nàng ngốc nghếch. ta làm gì được nàng đây, ba bè bốn bên là các ca bin liền nhau san sát ?

      − Được lắm, - và dợm bước . Khi kate ngang qua, buông 1 tiếng thở dài mệt mỏi.

      − Thế tôi cho rằng tôi phải báo cho ông John biết thôi ...

      Kate đứng sững và quay ngoắt lại .

      − Ông định cái gì ? báo cho ông john về chuyện gi ? - Nàng cảm thấy tim mình đập thình thịch.

      biết rất , New buruy ạ . phải cả hai chúng ta đều cùng chứng kiến hành động của bà Medwin đó sao ? Tôi biết chuyện đó từ mấy ngày trước nữa cơ, nhưng tôi chưa có đồng minh.

      − Và bây giờ ông cũng có đâu, ông là 1 con người gớm ghiếc!! - Kate , tức điên lên, nghĩ bụng ta còn tởm hơn 1 con cóc.

      − Tôi mà gớm ghiếc ? Này, em thân mến của tôi, sao lại thế được ? bà Medwin với lô xích xông nhân tình mơíi là gớm ghiếc chứ . Bà ta cắm sưng ông John - phải môt, mà những hai cái sừng kia.

      − Ông im ! ông chỉ toàn noi với tôi những lời thô bỉ và tôi nghe đâu !

      − Tôi thấy là tôi phí thời gian bàn luận chuyện đó với . Tôi nghĩ tốt nhất là thông báo cho ông John việc này . Tuy nhiên, tôi định là làm việc đó theo cách hay nhất mà tôi có thể . - Y cộc cằn rồi quay gót về buồng mình, mở toan cửa.

      Thế khủng khiếp , kate nghĩ ngay lập tức . Nàng phải ngăn con cóc đe tiện này lại . thể để cho ông John biết chuyện đau lòng này !!!... điều đó tàn nhẩn, cũng tàn nhẫn như phản bội của bà Medwin vậy .

      Nàng đuổi theo Walepole để thử thuyết phục y.

      − Thưa ông, xin ông xét lại ...

      Nàng co thời gian để thêm từ nào.

      Bất thình lình ,nàng bị kéo vào phòng 1 cách hung bạo , và trước khi kịp mở mồm để thét lên, tay ta chụp lên miệng nàng . Nàng bị ép chặt vào tường và vưà tống vào mồm nàng 1 búi vải vừa cười khùng khục 1 cách độc ác .

      − Quỷ tha ma bắt đôi mắt to của mày , con đỉ kiêu kỳ ! Tào thấy mày nhìn tao với vẻ khinh bỉ. Mày nghĩ tao xấu xí, mày nghĩ tao có quền nhìn mày .

      Được rồi, tao chiếm đoạt mày, và bằng 1 cách mà có lẽ mày chẳng bao giờ được hưởng thêm lần nào nửa . Tao có kiểu chơi của tao ! Tao có thể chiếm được cả bà Medwin, mày biết ? đúng thế đấy , mặc dù tao xãu xí thế này . Ả ta bi bệnh . Ả ngủ cả với thuyền trưởng, cả với chàng Paul đẹp trai của mày . Ngay bây giờ đây ả giường với Paul Cooper. Phải em mắt to ạ . Ả cùng với Paul, nhưng tao muốn ả ! Tao có nhu cầu với những loại non tơ kia, bọn trinh ... mày là trinh , đúng khổng được rồi chúng ta biết điều đó ngày thôi.

      bằng giọng yết hầu, khàn khàn, đùng đục . Nàng cảm thấy muốn ói mửa khi chạm vào nàng và xô nàng ngã xuống sàn . Nàng muốn giết . cưỡi lên nguời nàng, đè nghiến hai tay nàng vào tường và bắt đầu gieo những cái hôn nóng rực ướt đẫm lên khắp mặt nàng . Trong khi vùng vẫy để thoát ra, nàng thấy chiếc bàn gổ ngay bên cạnh .Giá mà nàng có thể xô được chiếc bàn có lẽ đánh thức được mọi người xung quanh. Nàng cảm thấy miệng mình bị găng ra bởi chiếc khăn tay vo tròn trong đó . Và nàng càng cố hét lên càng bị nghẹn lại . Tay lần mò ngực áo choàng lụa của nàng xé toạc ra, đe lộ làn váy ngủ mỏng manh bên trong. Vừa làm, vừa lảm nhảm, giọng củng điên dại như hành động của .

      − Mày tưởng tao dám chứ gì, con ranh ngu ngốc ! bọn họ chẳng làm gì được tao đâu. Dây đâu phải là cuộc cưỡng hiếp đầu tiên của tao ! Tao bảo mày la tao khoái bọn trinh mà, lũ trinh cho tao đạt được cách dễ dàng . Vì vậy mà tao khoái ! , chẵng ai làm gì được tao hết . Họ sợ bôi xấu ten tuổi của mày ; mọi nguời mà biết mày bị hiếp bởi 1 thứ như tao đời này mày chỉ có tàn ! , người đẹp ạ, chuyện bị ỉm thôi. Tao chiếm đoạt mày và ai động được đến tao !

      Rồi Cổ chân nàng với tới chân bàn . Chiếc bàn gổ đổ rầm xuống kéo theo chiếc bình sứ vỡ tan tành! góc bàn đập vào lưng Walepole và liền tát vào mặt nàng 1 cái . Nhưng nàng nghe thấy giọng Ellen và 1 ai đó nữa trong bếp. Có tiếng gõ cửa phòng Walepole và giọng ông John Medwin vang lên rành rọt.

      − Tôi muốn hỏi .... trong buồng ông co việc gì chứ , ông Walepole ?

      Walepole ngoảnh đầu quai vật ra và vô tình buông lỏng tay.

      − Có đấy , hình như tôi gạt phải chiếc bình sứ trong khi ngủ mê. Thôi ông và để yên cho tôi nghỉ.

      Kate bất ngờ vùng được 1 tay ra làm sửng sốt . Nàng gio tay keo chiếc khăn ra khỏi mồm nhưng chỉ phát được 1 tiếng tắc nghẹn vì kịp ấn trở lại . Lông mày john nhuớn lên và ông nghe Ellen hỏi ngay sau lưng là có chuyện gì vậy, vì bà thấy ly sủa đỏ tung toé trong sàn bếp, và Kathleen của bà đâu rồi ?

      Kate nâng được chân lên và dùng hết sức thúc vào bụng Walepole làm bật ngữa ra sau. lần nữa tay nàng lại đươc giải phóng và nàng rút chiếc khăn ra khỏi miệng.

      − Ông John !! nàng gào lên.

      Lập tức cửa bị đập thình thịch

      − Mở cái cửa này ra ngày, ông Walepole. Trời ơi, ông điên rồi chắc.

      Walepole thả Kate ra, đứng dậy và rít lên.

      − Tao mở cửa, con chim ạ, nhưng chuyện này chưa xong giữa chúng ta đâu. - mở toang cửa, thừa lúc đó, Kate chạy nhào vào vòng tay Ellen.

      − Lạy chúa tôi! - John thốt lên. - Thế này nghĩa là thế nào ?

      − Quỷ bắt ông , thế ông nghĩ là thế nào ? ông làm gián đoạn cuộc hẹn hò ! - Walepole đểu cáng .

      − sao ông dám ! - Ellen rít lên. - Ông là 1 con quỷ , lẻ ra ông phai rbị nhốt vào chuồng như 1 con vật ấy .

      bắt con vào đây, Nell, định .... - Kate khóc nức lên.

      − Thôi nào, con cừu non của . Nín , thiên thần của . bao giờ động đến con được nũa đâu.

      John quay sang Walepole:

      − Ông nghỉ ông là cái quái gì mà dám bắt Newburuy vào buồng mình ?

      Thuyền trưởng chạy tới và cau có nhìn cảnh ầm ĩ .

      − Các ông làm cái khỉ gì mà tụ tập hò hét ở đây vậy? để cho người ta uống được yên nữa . - Giọng ông lè nhè, chân buớc loạng choạng.

      John chẳng thèm để ý, vẫn tiếp tục hướng về Walepole.

      − Ông là ai mà chất vấn tôi ? ta tự nguyện đến phòng tôi. Làm sao mà tôi kéo được ta vào giường nếu ấy muốn ? Đúng là ...

      − Ngậm cái mồm dơ dáy của mi lại, con lợn , thằng du côn! ta có thể bẻ gẫy cổ mi đấy ! - John hét lên, tức giận điên cuồng . - Mi mà dứt cặp mắt xấu xí của mi ra khỏi Newburuy ta thề là ta móc nó ra khỏi tròng đấy !!

      − Mi tưởng làm ta run sợ đươc đấy à ? - Con cóc đáp trả, làm ra vẻ tự trọng giả dối. - Mi tưởng ta khôg biết tại sao đấy à ? Tưởng ta biết mi ham muốn ta à ? mi thèm ta từ buổi đầu tiên ta đặt đôi chân xinh xắn lên tàu, mà tại sao lại chứ ? Với con đỉ như vợ mi, tìm 1 cái gì trong sáng và trinh nguyên chẳng sướng hơn sao, ai có thể trách cứ mi về chuyện đó được ?

      quả đấm trúng giữa mặt làm bay nguợc vào trong buồng . John vẫn đứng nguyên, chân dạng ra, chuẩn bị thêm 1 cú nữa, nhưng vừa đứng được dây, Walepole liền cuống cuồng chạy tới đóng sầm cửa lại.

      John vuốt lại mái tóc rối bù và quay sang Ellen.

      − Bà nên đưa ấy trở lại phòng .

      − Nhưng, có cần phải nhốt Walepole lại ? - ellen hỏi với vẻ sợ hãi .

      − Tôi se lo liệu để đêm nay phòng của được chốt lại từ bên ngoại - John hứa.

      Kate chìa tay ra, nước mắt lưng tròng .

      − Cám ơn ông, ông John.

      Ông đở lấy tay nàng và đặt môi lên, mắt ông như choán hết khuôn mặt.

      − hãy về nghĩ ngơi , Newburuy. ai làm hại nữa đâu.

      Rồi ông quay sang thuyền trưởng.

      − Xin ông ra lệnh cho 1 người phục vụ tới đây ngay, và bảo ta làm 1 cái chốt khoá cửa phòng ông Walepole lại

      − ý kiến hay đấy, - Palmer nháy mắt và kéo sợi dây chuông.

      Khi Ellen dẫn nàng về ca bin, Kate liếc nhìn quanh và nhận thức 1 cách sâu sắc rằn tất cả ồn ào vừa qua hề làm cho cả Paul Cooper và bà Medwin xuất .

      John còn nán lại 1 lúc lâu để nhin thấy những đề nghị của ông được thực , rồi ông trở về buồng mình, nơi mà ông biết rằng có bà vợ ở đó chờ đợi ông.
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    5. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 9

      Sáng hôm sau, mùng 3 tháng 11, trời ấm áp và trong trẻo khác thường, Kate đứng mình boong ở phía đuôi tàu, nhìn xuống làn nước sâu thẳm. Nàng lấy làm mừng vì dán bức thư viết cho Danny trước đêm hôm qua . Nàng cần phải có thời gian trước khi kể cho chàng câu chuyện khủng khiếp mà nàng phải trải qua . Có khoảnh khắc, nàng tưởng mình thoát nổi con cóc ấy, nom thế mà nhanh như cắt và khoẻ đến kinh ngạc.

      Nàng bực mình với bà Nell. Nàng muốn tố cáo Walepole . Chẳng phải toan cưỡng hiếp nàng, chẳng phải khoe khoang những chiến tích mắt quỷ về việc cưỡng đoạt bao nhiêu trẻ tội nghiệp đó sao? phải bị đưa ra công lý . Nhưng Ellen chịu nghe gì cả .

      − Tên con bị bôi nhọ, rồi có những kẻ độc miệng rằng chính tự con thích vào đó- Nell vậy đấy .

      điều nữa làm Kate bức bối hơn. Walepole Paul là tình nhân cuả bà Medwin. Nàng muốn tin vào chuyện đó, và vì giải đáp nổi nên nó khiến nàng day dứt. Kate Paul Cooper, nhưng ý nghĩ người đàn ông thể nhiều quyến luyến với nàng như vậy mà lại làm tình với người đàn bà có chồng khác khiến nàng đau khổ . giọng cất lên sau lưng nàng làm nàng quay phắt lại . Nàng nhanh nhẩu:

      − Ông John, chào buổi sáng.

      buổi sáng tốt lành, và trông duyên dáng lắm. lúc nào cũng xinh đẹp trong cái áo choàng màu xanh này .

      − Cám ơn ông. Tôi rất thích nó nên đặt may cho chuyến nhưng từ khi thấy những trang phục hợp mốt cuả bà nhà tôi phải thừa nhận là bộ này cuả tôi còn xa mới được gọi là đẹp!- Kate cười khúc khích.

      − Những thứ loè loẹt cuả ta còn lâu mới bằng được vẻ quyến rũ bẩm sinh cuả trong bộ đồ giản dị này- John , giọng ông thoáng vẻ cay nghiệt.

      − Ôi, xin ông đừng thế, ông John. Ông nên để tâm đến những lời gã đàn ông kinh tởm ấy đêm hôm qua- Nàng , đưa tay về phiá ông, lo lắng.

      − Walepole ấy à? Thế tưởng báo cho tôi những điều mới mẻ ư? đáng cuả tôi, ngây thơ lắm! Tôi biết về vợ tôi từ ngày chúng tôi mới cưới nhau, có khi từ trước đó nưã kia . ta cố che giấu, nhưng lại luôn luôn tự để lộ ra . biết bao nhiêu nhân tình, kẻ này chồng lên kẻ kia . Chúng tôi có cơ hội nào để xây đắp cuộc sống bình thường. ta là người bệnh hoạn, và điều đó làm cuộc hôn nhân cuả chúng tôi có tình .

      − Ôi, ông John, xin ông đừng kể với tôi về chuyện ấy . Tôi rất lấy làm buồn- Kate , bối rối vì thú nhận kia .

      Ông gắn vaò nàng cái nhìn lạ lùng.

      − Ồ, tôi biết, và hẳn tôi là lão ngớ ngẩn. Walepole đúng đấy, biết . Tôi ham muốn .

      − Ông John, xin ông im !- Kate bật khóc, lùi xa khỏi ông.

      quý cuả tôi. có gì phải sợ đâu . Tôi cam đoan với phải tất cả đàn ông đều làm điều họ muốn, và tôi hiển nhiên là định làm gì để đạt tới điều đó . Giá mà tôi được tự do tôi thử chinh phục trái tim rồi, nhưng tôi lại bị trói buộc, nên tôi đành phải kìm chế vậy . Cuộc hành trình cuả chúng ta sắp kết thúc và tôi cảm thấy có vài chuyện muốn với .

      − Ồ, Paul kià- Kate vẫy tay chào thuyền phó Cooper những mong làm gián đoạn câu chuyện, nhưng chú ý cuả thuyền phó Cooper hướng tới nơi nào khác.

      ta phải dành cho đâu, Kathleen. ta là con người nông cạn và ta là trong số các tình nhân cuả vợ tôi, từ khi chúng tôi lên tàu ở Ấn Độ.

      − Dừng lại, ông có nghe thấy tôi đấy . Tôi muốn nghe, thế đủ rồi!- Kate khóc và quay . Cảm giác vỡ mộng tràn ngập lòng nàng, làm trái tim nàng run rẩy và tinh thần suy sụp. Nàng phải về nhà với cha, nơi mà mọi thứ hẳng đều ở đúng chỗ cuả chúng.

      − Các thuỷ thủ- thuyền phó Cooper hét từ chòi quan sát- kéo căng buồm lên; tàu Gypsy kià, tôi muốn chào nó, vì nó kéo theo chiếc tàu Tây Ban Nha!

      Kate ngoảnh mặt nhìn, tạm thời quên nỗi khổ tâm. Ngay đằng trước, chếch về phiá bên phải họ là trong những tàu buồm đẹp nhất, choáng lộn nhất mà nàng từng thấy . Sau đuôi nó kéo theo chiếc tầu Tây Ban Nha ọp ẹp. Bermudian tăng tốc đuổi theo, và nàng có thể nhìn thấy thuyền phó Cooper, cũng như các thuỷ thủ cực kỳ hào hứng. trèo lên tới sát mũi tàu, nhẩy từng mấy bậc thang lên buồng lái và gần như xô phải thuyền trưởng xuống .

      − Chính là tàu Gypsy đấy, thuyền trưởng Palmer. Xem kìa, nó kéo về vật giá trị như thế nào cho nước !- Paul Cooper hăm hở reo to .

      Thuyền trưởng giơ bàn tay xù xì lên che nắng.

      − Ấy, tôi vẫn mong được nhìn thấy con tàu này . Tôi nghe kể là nó mang về cảng nước nhiều thứ hơn bất cứ tàu săn biển nào khác. Tôi hiểu tại sao, hãy nhìn hình dáng cuả nó kià!

      Lúc này, họ bắt kịp ngang sườn Gypsy và thuỷ thủ hai con taù hò reo chào mừng nhau, đùa tếu với nhau . vài câu tục tĩu vẳng đến tai Kate làm nàng đỏ bừng mặt mũi . Ông John chạm vào cánh tay nàng .

      Newburuy, có lẽ lui về ca bin tiện hơn chăng?

      , ông John. Tôi lưu tâm tới những câu đùa cợt, tôi muốn xem thôi .

      John im lặng, còn Kate tiếp tục quan sát cảnh tượng, mỉm cười vì vui mừng cuả các thuỷ thủ, bản thân nàng hiểu sao cũng cảm thây rộn ràng, hồi hộp.

      − Gypsy có phải là trong những tàu chiến cuả ta ?- Nàng quay sang hỏi Paul Cooper lúc này bước tới đứng cạnh.

      − Tàu chiến?- Paul cười to- Lạy Chuá, ! có vinh dự chiêm ngưỡng con tàu săn biển tài ba nhất dưới lá cờ !

      − Tàu săn biển?- Kate lặp lại, ngơ ngác. Nàng đưa mắt nhìn Gypsy và tìm người thuyền trưởng cuả nó . Chàng đứng ở mạn trái, gác chân bốt lên thành tay vịn. Chàng đội mũ thuyền trưởng, mái tóc đen dài chấm vai cuả chàng tung bay như quầng mây sẫm bao quanh khuôn mặt đẹp trai . Chiếc áo choàng buộc trễ, để lộ cổ áo sơ mi vải lanh trắng bóc. Chàng bận chiếc quần sợi sẫm màu bó sát người . Toàn bộ trang phục cuả chàng chẳng có gì đặc biệt, nhưng mọi người đứng boong tàu Bermudian đều biết rằng thuyền trưởng chính là chàng. Chàng cười với thủy thủ cuả mình gọi nhiều người trong số họ bằng tên, rồi chàng quay sang quan sát Bermudian và các hành khách cuả nó .

      Chàng phát ra bóng hồng và nụ cười rộng mở cuả chàng liền chuyển thu lại thành cái cười nhếch mép bí . Kate đứng nghiêng người qua thành tàu, mái tóc dài óng ánh viền quanh khuôn mặt kiều diễm. Chiếc áo choàng xanh che kín thân hình nàng, nhưng từng cử động cuả nàng vẫn toát lên vẻ duyên dáng.

      Đôi mắt xanh biếc gặp đôi mắt xám, xuyên luồng run rẩy qua khắp người nàng . Nhận ra cái nhìn đăm đăm cuả chàng, nàng đỏ mặt quay . Nhưng khi nàng liếc mắt nhìn lại, chàng khẽ cúi chào rất ga lăng khiến nàng có cảm giác muốn chạy trốn.

      Cả ông John và thuyền phó Cooper đều đề nghị đưa nàng xuống khoang tàu . Nhưng muốn tuân theo điều mà nàng biết là phép lịch bắt buộc, và cũng thể tìm được lời xin lỗi, nàng đứng tách ra xa họ và im lặng xem tiếp.

      − Xin uống mừng ông, thuyền trưởng- Palmer hét với sang, nâng cao chiếc ly cầm.

      Thuyền trưởng Branwell vẫn giữ nguyên nụ cười môi .

      − Cám ơn ông, nhưng tôi thể . Như ông thấy đấy, con tàu mà chúng tôi kéo theo làm chúng tôi chậm đôi chút so với lịch trình. Kế hoạch cuả tôi là về đến vào cuối tuần này, nên tôi muốn duy trì tốc độ tối đa.

      Chàng và lại nhìn Kate, nghĩ bụng sáu tuần lênh đênh biển hẳn làm cho chàng có cái nhìn dễ dãi hơn. Nàng trông có vẻ quyến rũ hơn bất cứ người đàn bà nào; chắc là do tình trạng chay tịnh bắt buộc cuả chàng thôi . Chàng chợt muốn bỏ quách ý định mở hết tốc lực và sang dùng bữa trưa boong tàu Bermudian, miễn sao được tiếp cận với người đẹp. Tuy nhiên, chàng gạt ý nghĩ đó sang bên, tự an ủi rằng nàng chắc khó gần. Nàng có cặp mắt cuả trinh, mà nguyên tắc cuả chàng là tránh xa những còn trinh.

      − Này! Ông nhốt tù nhân dưới hầm taù hay thả chúng cho cá mập xơi rồi?- Palmer tò mò hỏi .

      − Toàn thuỷ thủ tàu Bahia được thả xuống chiếc thuyền ở gần bờ biển Tây Ban Nha- Branwell mỉm cười.

      − Sao ông lại làm chuyện mạo hiểm thế?- Palmer thốt lên.

      − Những người khốn khổ ấy phải được trở về nhà . Chúng tôi làm điều chúng tôi muốn. Bây giờ , xin lỗi các ông bạn nhé . Tôi e là tôi phải lời tạm biệt thôi- Branwell đột ngột chào rồi lãnh đạm quay lưng .

      Tàu Bermudian chậm chạp lướt qua với những cánh tay vẫy theo, những tiếng huýt sáo và hét hò tiễn biệt. Kate thở dài và để ý thấy ông John lặng thinh từ nãy tới giờ, bộ mặt lầm lì . Nàng tìm cách kéo ông ra khỏi trạng thái buồn chán.

      − Đó là chiếc tàu rất đẹp, mặc dù nó làm công việc xấu xa .

      − Công việc xấu xa?- Ông John cau mày- Tôi hiểu ....

      − Ông hiểu ư? Sao ông lại có thể hiểu nhỉ? Cứ nhìn nó mà xem: vũ trang đến tận răng, trong khi con tàu bị kéo theo chẳng có chút vũ khí nào! Điều đó chẳng khác nào cướp biển hợp pháp, và thuyền trưởng cuả nó phải là cái gì khác ngoài tên hải tặc!

      bé đáng cuả tôi, vì những lý do cá nhân tôi ưa thuyền trưởng Branwell, nhưng đánh giá sai rồi . ta phụng tổ quốc cuả chúng ta . ta đánh liều con tàu cuả mình, con tàu mà tôi dám chắc cực kỳ đắt giá, dấn thân vào nguy hiểm ở những vùng biển xa xôi, nơi mà ta là con mồi cho những tàu chiến Pháp được vũ trang gấp nghìn lần so với tàu cuả ta ....để làm gì? ta làm thế vì nước . Hàng tháng, các tàu săn biển cuả Pháp sục sạo mặt biển và gây trở ngại cho việc buôn bán cuả chúng ta . Chúng ta phải trả đũa, và thuyền trưởng Branwell làm tốt việc đó!

      − Vẫn cứ là xấu xa khi bắt chiếc tàu vũ trang. Lẽ ra ông ta nên săn đuổi tàu Pháp và ngăn cho chúng tấn công những tàu buôn cuả chúng ta hơn.

      − Đó là nhiệm vụ cuả hải quân.

      − Dù sao tôi vẫn thích chuyện này . Ông gọi ông ta là thuyền trưởng Branwell, chắc ông có quen biết ông ta . Sao hai ông chào hỏi nhau?- Kate hỏi, đổi hướng câu chuyện.

      − Chúng tôi quen nhau, mặc dù tôi có biết ta . ta và vợ tôi có giao du với nhau màu xuân năm ngoái, khi chúng tôi lưu lại London.

      − Ồ...- Kate còn biết gì hơn. Nàng liền cáo lỗi và trở xuống ca bin. hiểu sao, khuôn mặt cuả thuyền trưởng tàu Gypsy vụt lên trong tâm trí nàng . Đôi mắt xanh lục ngạo nghễ chiếu vào nàng như muốn : Nếu muốn, ta chiếm được nàng. Nàng hất cằm lên, như thách thức. Với ta được đâu, tên đê tiện vênh vang! Chắc chắc ta bị bộ mặt đẹp trai cuả mi lung lạc.

      Mặc cho nàng tuyên bố dứt khoát như vậy với con tim xao xuyến cuả mình, nhưng nụ cười cuả người thuyền trưởng ấy vẫn thấp thoáng trong đầu nàng. ngớ ngẩn, nàng tự mắng mình, ai lại nghĩ đến người đàn ông như thế! ta chỉ là kẻ phiêu lưu, loại người chuyên làm tan nát trái tim những ngu ngốc!

      Rồi nàng lại nghĩ đến Paul. Nàng biết mình , nhưng nàng cũng đủ thành để tự thú nhận với mình rằng nàng cũng mê ta . buộc tội cuả Walepole chọc tức nàng . Walepole bị nhốt trong buồng, ở đây để chứng kiến bực bội cuả nàng . Nàng nhìn thấy bà Medwin bỡn cợt lả lơi với Paul và chú ý đến những cái liếc mắt ngấm ngầm giữa họ, và nàng biết đó là . Lúc đầu, làn sóng tức giận trào vào lòng nàng . Nàng tự hỏi tại sao lại thế, và nàng hiểu là nàng giận chính bản thân mình. Nàng luôn tự hào là biết cách đánh giá con người, vậy mà bây giờ, lần nữa nàng phải thừa nhận mình lầm.

      Rồi nỗi tức giận dịu . Nàng thấy thứ cho ; chỉ là người đàn ông, chẳng phải nàng từng đàn ông thường bất lực trước bản thân mình đấy sao . Sau hết, bà Medwin lại sờ sờ ra đó, mời mọc và sẵn sàng. Nàng vươn thẳng người và thở dài về phiá đuôi tàu . Chợt giọng nhàng cất lên sát bên tai nàng .

      − Kathleen?

      Nàng quay lại, ngạc nhiên bởi sắc giọng ấy

      − Ồ, Paul.

      ta nhìn khuôn mặt nàng bằng ánh mắt khiến nàng nóng bừng hai má, và nàng lùi lại vì chắc mình có thích hay .

      − Tôi nghe về chuyện Walepole, và tôi dứt khoát đòi phải bị giữ tại ca bin trong các bữa ăn. Lúc đầu, nghe chuyện đó, tôi muốn giết . mà đụng tới em nữa là tôi giết liền- ta và vươn tay ôm lấy nàng, kéo nàng sát vào mình. Bất ngờ, môi ta áp lên môi nàng, khát thèm, điên dại, và ta lại gọi tên nàng . Nàng vùng ra .

      − Đừng! Paul, đừng!

      − Tôi thể đừng được. Kate, hãy cho phép tôi, em cũng muốn tôi mà . Tôi thấy cách em nhìn tôi, em cũng muốn tôi nhiều như tôi muốn em.

      ta , và lại choàng tay ôm lấy nàng . Môi ta lại gắn lên môi nàng, hút lấy hơi thở cuả nàng, và nàng bắt đầu cảm thấy chóang váng. cảm giác ngây ngất, kháng cự nổi bao trùm lấy nàng, bởi nụ hôn cuả ta là nụ hôn đàn ông và nó phải là có sức mạnh. Tim nàng đập điên cuồng, thân thể nàng bừng bừng, nhưng rồi, đột nhiên, lòng nàng nhận thức cách rệt rằng nàng Paul Cooper và ý nghĩ đó làm nàng nguội lạnh . Cái hôn cuả Paul còn làm nàng xúc động nữa, và nàng đẩy ta ra .

      ta nài nỉ .

      − Trời ơi, nhưng em chịu rồi cơ mà- Paul thầm và cố kéo nàng vào lòng lần nữa- Hãy cho phép tôi, Kate . Tôi có thể dạy em cách tận hưởng tất cả những niềm hoan lạc.

      Nàng căm ghét những từ ấy . Chúng rẻ tiền và bẩn thỉu .

      − Ông mà giữ những lời mời mọc ấy cho bà Medwin. Bà ta có thể chấp nhận chúng đấy . Còn tôi đâu, thưa ông, tôi khẳng định là như vậy .

      giật lùi lại như bị tạt cả thùng nước lạnh vào người. bị mất cân bằng và lặp lại cách ngớ ngẩn.

      − Bà Medwin?

      − Tôi ...xin lỗi. Lẽ ra tôi nên điều khó chịu như vậy . Nhưng tại sanh sỗ sàng quá . cho tôi xin lỗi ...- Kate toan bước .

      ta chắn ngang đường nàng .

      , Kathleen, em thể bỏ như thế được. Em phải cho tôi được giải thích.

      − Tại sao .

      − Bởi vì tôi muốn em nghĩ xấu về tôi .

      − Thế bảo tôi nên nghĩ xấu về ai đây?- Nàng nhàng.

      − Nhưng mà, Kate, đó là phải lỗi cuả tôi . ta cứ nhằm vào tôi . ta chài cả tôi, cả ông thuyền trưởng... ta là ả đàn bà đồi bại .

      − Ông quân tử quá nhỉ, ông Cooper- Kate giọng khinh miệt- Ông ôm người đàn bà đó trong tay để rồi lại đứng đây thoá mạ người ấy với tôi . Bây giờ tôi thấy ông càng xấu xa hơn với cái kiểu giải thích này!

      − Kate!- Paul gọi với theo .

      Nàng khuất khỏi tầm mắt cuả ta . Lòng nàng nặng trĩu . Sao nàng từng có lúc coi ta là người tử tế được nhỉ?

      Thuyền phó Cooper nhìn nàng bỏ . Kathleen là tác phẩm nghệ thuật mà ta ao ước được sở hữu . xinh đẹp, quyến rũ . Paul muốn nàng ngay từ buổi đầu tiên, mặc dù thực tâm nàng . Tuy nhiên, ta bị nàng hấp dẫn. Kate với trong trắng cuả nàng, là miếng mồi dễ ngoạm. ta quyến rũ, ve vãn nàng, và nghĩ rằng thế nào cũng dụ được nàng . an toàn cả thôi . Bởi vì nàng về đất liền, còn lại biển.

      Vậy là trò chơi cuả kết thúc. Tuy nhiên lại rất thạo cách gỡ gạc, đó là đền bù ngay lặp tức mất mát. cân nhắc triết lý đó trong thoáng rồi xuống khoang tàu . Ở đó, nhìn thấy phu nhân Medwin nhấm nháp rượu sherry và cười cợt với thuyền trưởng. ràng là chồng ả rút lui với quyển sách muôn thuở cuả ông ta . Palmer nốc đủ để nhận thấy đôi mắt Medwin sáng lên, nhưng Paul hiểu .

      Paul nâng bàn tay mềm mại cuả bà Medwin và đặt môi lên đó .

      − Chốc nữa chứ, cái bánh ngọt cuả ?

      − Ngay bây giờ cơ- ả và lướt tay lên ngực Paul.

      Paul đưa mắt sang Palmer.

      − Thưa ông, tôi sưả xong máy đo tốc độ; nếu ông vui lòng trở lại ca bin, tôi cho ông xem.

      − Máy đo tốc độ á?- Palmer lè nhè, mắt chớp chớp- quỷ thấy mắt bắt nó , nhưng hãy giúp tôi về phòng ....ngả lưng cái .

      Paul trao đổi với phu nhân Medwin ánh mắt đầy ý nghĩa trong khi vòng cánh tay thuyền trưởng qua vai, dìu . lát sau, khi trở về ca bin cuả mình thấy chiếc đèn mỡ cá voi được thắp lên và Susan Medwin đứng cạnh giường, mảnh vai người . Thân hình ả mảnh mai, tạo cho ả vẻ đẹp yểu điệu . Đôi vú với hai cái núm sẫm lại, chiã về phiá trước. Paul nhìn dáng vào ả trong khi cởi quần áo . Ả liếm môi dưới, nhay nhay, và khi Paul vưà đặt tay lên bầu vú, ả ngả đầu ra sau, mê mẩn. ta kéo ả xuống giường, lơì, nằm đè lên ả .

      − Cho em sung sướng , Paul, làm cho em hạnh phúc - ả nài nỉ và cắn vào tai Paul.

      ta nhìn ả, lạ lùng, và mặc dù thân thể ả thoả mãn được nhu cầu cuả ta, Paul vẫn nghĩ hoài tới Kate, tự hỏi hiểu Kate như thế nào trong vòng tay mình. ta muốn đuổi Susan . Ả là mụ đàn bà luôn đòi hỏi và dường như thể thoả mãn, kham ả sao nổi . Nhưng Paul vẫn vờn nghịch đôi vú ả, mặc dù ả quấy lấy và khóc đòi chiếm đoạt. Paul liền vào ả, và điều khiển được mình để cho ả cái mà ả nài xin. Kết cuộc, họ nằm quay lưng lại nhau, buồn chạm tới nhau, buồn nhìn nhau, và lời nào nưã . Cuối cùng, Susan Medwin mặc quần áo rồi ra khỏi cabin cuả Paul.
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :