1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Người tình của thuyền trưởng - Claudette Williams (47c)

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 45

      Người đàn ông thấp bé trong bộ áo chẽn sải những bước dài nôn nóng khắp phòng, vừa vừa vung vẩy cánh tay còn lại, con mắt độc nhất nheo nheo.

      − Nhưng thưa thủ tướng, ngài cần phải thấy rằng nhất cử nhất động cuả tôi bây giờ lại phụ thuc vào thằng cha Bonapatre ấy!- Nelson càng càng cáu kỉnh- Quả , tôi biết làm sao khi tụi Pháp chẳng chịu đánh đấm gì cả? Tôi đuổi bọn chết toi ấy chạy khắp Đại Tây Dương nhưng chúng cứ lẩn như chạch, quyết chường mặt ra.

      − Tin tức cho hay Napoleon ở Boulogne cùng toàn bộ ngự lâm quân và trăm hai mươi ngàn binh mã. Nếu toàn bộ hạm đội Pháp quy tụ lại, họ có sáu mươi hai tàu chiến- Pitt lắc đầu và quay sang Branwell- Đây chính là lúc tôi cần đến đấy, Branwell, mặc dù có thể từ chối vì xét cho cùng, phải sĩ quan Bộ Hải Quân.

      − Tôi luôn sẵn sàng phụng , thưa ngài- Branwell đáp liền.

      − Toàn hạm đội Pháp tụ lại và di chuyển. Tôi cầu hãy cố xác định hướng cuả chúng. Nhưng nếu bị phát cơ hội sống sót cuả chỉ còn phụ thuộc vào tốc độ thôi.

      − Ngài cứ coi như nhiệm vụ hoàn thành.

      còn nhiệm vụ là phải giữ kín chuyện này. Điều đó rất quan trọng- Pitt nghiêm nghị . còn có người vợ trẻ. gì với ta?

      − Vậy ngài bảo tôi phải dối vợ tôi chứ gì?- Bá tước hỏi khô khan.

      Pitt phá lên cười.

      − Tất nhiên là . Nhưng đàn bà là hay vui chuyện lắm.

      − Bà Hester có vậy đâu!- Bá tước khẽ .

      − Phải, phải, thôi được, có thể tiết lộ cho mình vợ thôi nhé.

      − Bao giờ ngài muốn tôi lên đường.

      − Ngay lập tức.

      − Vậy tôi xin phép cáo lui.

      Chập choạng tối Bá tước mới về đến nhà, mệt mỏi rã rời. Con tàu cuả chàng thả neo ngoài cảng, và sáng mai chàng phải sớm mà có thuyền phó Hatch.

      Kate nhận thấy tâm trạng ủ rũ cuả chồng. Nàng sà vào lòng chàng, thủ thi?

      được hài lòng với công việc hôm nay à?- nàng hỏi, nhàng cởi chiếc áo ngựa cuả chàng. Chàng cầm lấy tay nàng.

      − Kate, sáng mai phải nhổ neo sớm.

      , !- nàng la lên.

      phải , nhưng lâu đâu; hai, ba, hoặc bốn hôm là cùng thôi. chỉ đến Boulogne rồi lại quay về.

      − Em với .

      được. Đó phải chỗ dành cho đàn bà.

      − Mặc kệ, em cứ .

      bảo là mà, miễn bàn cãi .

      khi , em cũng theo, ta miễn bàn cãi.

      − Kate, muốn phải nhốt em vào trong phòng đâu đấy. xin em, cưng, quá mệt để tiếp tục cuộc tranh cãi vô nghĩa này.

      Nàng nghĩ thoáng rồi vươn tới hôn lên má chàng.

      đúng, em là ngớ ngẩn.

      Chàng nhìn nàng ngờ vực, nhưng gì thêm vì bữa ăn tối được dọn lên. Suốt bữa ăn, Kate tíu tít kể đủ chuyện, có vẻ nàng quên hẳn ý định cuả mình.

      Chàng thức dậy sớm, đặt cái hôn lên trán vợ rồi vội vã mặc quần áo. Năm giờ sáng, chàng rón rén ra khỏi phòng. Chàng dám đánh thức Kate, sọ nàng lại nì nèo đòi theo.

      Nhưng cửa vừa khép lại sau lưng chàng, Kate vùng dậy. Nàng hối hả lôi ra bộ quần ao rộng thùng thình mượn cuả Danny, tròng vào người, rồi xỏ chân vào đôi bốt ngựa. Đoạn, nàng vấn cao tóc, chụp chiếc mũ kỵ sĩ lên đầu vào, kéo cho nó sụp xuống trán. Nàng lần mò ra chuồng ngựa và chọn con ngựa của Willy. đầy hai mươi phút sau, nàng tới bến cảng và nhìn thấy con tàu Gypsy căng buồm, sẵn sàng nhổ neo.

      ai nhận thấy cậu con trai nhắn lẻn lên boong tàu vì cánh thủy thủ còn mải tíu tít chạy ngược chạy xuôi chuẩn bị cho giờ xuất phát, con thuyền trưởng Branwell ở trong cabin để xác định lộ trình. Kate len lén về phía đuôi tàu và tìm thấy cánh cửa mở vào phòng chứa đồ. Nàng liền chui tọt vào đó. Căn phòng nóng hầm hập, nhớp nhúa và tối om, tuy nhiên, nàng cũng tìm được chỗ tạm gọi là dễ chịu mấy bao bột. Nàng cứ ngồi lỳ ở đó và ngủ thiếp . Đến khi nàng tỉnh dậy, con tàu dã lắc lư theo nhịp đều đặn chứng tỏ nó đường ra khơi. Nàng duổi dài chân, vươn vai, bật dậy, quyết định rời khỏi nơi náu. Nàng đẩy mạnh cánh cửa và đâm sầm vào thủy thủ đứng bên ngoài. Cả hai cùng nhảy dựng lên rồi trố mắt ra nhìn nhau.

      − Ô hô, chúng mày ơi, ra mà coi này- Gã thuỷ thủ rống lên- Trong nhà kho bay ro vật gì kháu quá!

      Trong nháy mắt, đám thủy thủ boong đổ xô lại, vây quanh nàng, cười rúch rích.

      − Cậu em có phải thuỷ thủ vậy?- gã to con trong bọn hỏi.

      Kate cảm thấy đủ. Nàng bắt đầu nổi bực, hiểu chồng mình còn rúc ở xó xỉnh nào. Nàng giật phắt chiếc mũ khỏi đầu, để cho mái tóc đen dài xổ xuống tận eo lưng, và tiếng ồ đồng loạt bật ra từ họng đám thủy thủ.

      − Ối Đức mẹ Ơi! ả đàn bà!- Gã thủy thủ phát ra nàng lại rống lên.

      − Bây giờ các làm ơn chỉ cho tôi phòng thuyền trưởng chứ?- Nàng , mắt lấp lánh nhìn vẻ mặt thộn ra cuả đám đàn ông.

      Nhưng cũng chẳng cần phải mời thuyền trưởng vì chàng tới nơi, hầm hầm đập vào mũ vào vai gã thủy thủ.

      − Đồ ngốc nghếch! Lũ đui mù! Sao các cậu lại để cho vợ tôi lên tàu hử?- Rồi chàng chộp lấy cánh tay Kate- Bà làm tôi bị trễ lại nghiêm trọng, thưa bà, và tôi rất hài lòng. Tôi thích khi mệnh lệnh cuả tôi được tuân theo!

      − Mệnh lệnh cuả à?- Kate đay lại cao giọng.

      − Kate, có cần phải quỳ xuống... - chợt nhận thấy các thuỷ thủ vẫn xúm xít xung quanh, chàng quát lên- Giải tán!

      Nhưng chẳng ai nhúc nhích. Bất lực Branwell lại quay sang vợ.

      − Katẹ..Kate! Em hiểu ư, chuyến này cực kỳ nguy hiểm. Nếu quân địch phát ra chẳng có thứ vũ khí nào chọi nổi với tàu chiến cuả chúng.

      − Branwell, nếu bị chìm, em cũng chìm theo luôn. Chúng mình cùng chết- nàng cứng cỏi đáp.

      Chàng thở dài đánh sượt, nhưng trong lòng bùng lên niềm hân hoan khôn ta?

      − Thôi được rồi, cưng!- Chàng và ôm lấy nàng.

      bất ngờ, đám thủy thủ reo ồ lên. Thường dân thủy thủ rất kiêng để phụ nữ tàu. Họ sợ gặp rủi ro. Nhưng với Kate khác. Nàng lừa được họ mà lẻn lên. Nàng chiến thắng được thuyền trưởng cuả họ. Họ thích nàng.

      giờ sau, con tàu đến Boulogne và được biết hạm đội Pháp về phía nam. Họ liền dong buồm đuổi theo. Gió thuận và con tàu mở hết tốc lực về phiá St. Vincent, cực tây nam cuả Bồ Đào Nha.

      Kate về cabin cuả chồng. Căn phòng hẹp, nhưng cũng đủ chỗ cho chiếc tủ commot khá lớn và chiếc giường rộng hơn nàng tưởng, lại có cả bồn rửa mặt nữa.

      say sưa vì thắng lợi, nàng bổ nhào lên giường như đứa trẻ vừa đòi được đồ chơi. Branwell bước vào đúng lúc để chứng kiến cảnh đó, và quên cả ý định mắng nàng, chàng bật cười khùng khục.

      − Lạy đây, vâng lời.

      Nàng bằng đầu gối ra mép giường quấn lấy cổ chàng, cố kéo chàng ngã lên người mình. Nhưng chàng cứ đứng trơ trơ, mặc cho nàng ra sức lôi kéo. Bất thần, chàng đổ sập vào nàng, được thể, nàng hôn như mưa lên mặt chàng, hôn lên ngực, lên cổ, lên vai, rồi xa hơn xuống dưới. Nhưng cửa cabin bỗng bật mở làm nàng ngồi dậy, quay , mặt đỏ nhừ.

      − Bỏ mẹ! Xin lỗi ông thuyền trưởng. Tôi quên mất là có mặt phu nhân- người phục vụ lẩm bẩm, tay bưng khay đồ ăn, đứng đực ra.

      sao, Tach, tối nay tôi phải phục vụ phu nhân. Cậu có thể - chàng ra lệnh và liếc nhìn Kate đầy ý nghĩa. Nhưng mùi thức ăn thơm ngào ngạt phả tới át hết những ý nghĩ lãng mạn cuả nàng. Nàng gạt bàn tay nôn nóng cuả chàng ra và rằng suốt cả ngày nàng chưa có gì vào bụng. Chàng cười khi nhìn nàng mở nắp khay thứa ăn, hít hà, chấm mút. Nhưng họ ngồi vào bàn ăn chẳng được bao lâu tiếng chuông báo động ré lên khiến Branwell đứng bật dậy.

      − Ở lại đây, Kate!- chàng gọn lỏn và nhoáng cái biến mất.

      Nàng cần phải biết có chuyện gì xảy ra. Nàng cũng chạy khỏi cabin và thoăn thoắt trèo lên boong tàu. Nàng nhìn thấy Branwell đứng bên bánh lái, vừa điều khiển con tàu vừa hò hét ra lệnh cho các thuỷ thủ. Nàng há mồm ngạc nhiên vì tuân lệnh răm rắp cuả họ tiếng nổ đinh tai nhức óc rền vang trong khí kèm theo quả đại bác rơi tòm xuống biển ngay sát mạn tàu Gypsy làm nước bắn tung lên, tạt thẳng vào người nàng với sức mạnh khiến nàng ngã giúi xuống sàn. Ôi lạy Chuá, hóa ra chiến tranh là thế này đây, những con người quen biết bắn vào nhau, nàng vừa nghĩ vừa lồm cồm bò dậy, và nhìn thấy những cánh buồm cuả quân Pháp nổi đằng xa, vì trời và biển lúc này hòa trộn trong làn khói súng đen kịt.

      Tàu Gypsy đổi hướng, trở buồm theo chiều lợi gió và bắt đầu chạy đường chữ chi mặt biển. Đạn đại bác vào hoa? mai vẫn dội sang liên tiếp và vài quả trúng vào lớp sàn boong làm các mảnh gỗ văng tung toé. Nhưng chiếc tàu chiến Pháp cồng kềnh với hai mươi tư khẩu thần công và năm tầng boong làm sao sánh nổi tốc độ cuả Gypsy thon dài, nhắn. Chẳng mấy chốc, tàu Gypsy thoát ra khỏi tầm đạn. Ở boong, Kate chợt cười nấc lên, tiếng cười lanh lảnh cuả nàng vang khắp con tàu. Lúc này, Branwell mới nhìn ra nàng. Chàng kinh hoàng nhận thấy nàng đứng giữa đường đạn mà cười như nắc nẻ. Lạy Chuá, viên đạn đại bác có thể xé tan nàng ra!

      − Kate, xuống dưới!- chàng gào lên và nhảy xổ đến, thô bạo túm lấy nàng và gần như lôi xềnh xệch nàng về cabin. Sau khi cưa? đóng sầm lại, chàng vẫn còn giữ chặt nàng.

      − Nếu muốn ở lại con tàu cuả tôi phải tuân theo mệnh lệnh cuả tôi, như tất cả thủy thủ đòan. phải chỉ vì an toàn cuả , mà còn vì tất cả những người khác ở đây. Họ tin cậy nơi tôi và phải giữ được lòng tin ấy cuả họ, bởi vì chúng tôi còn phải vào sinh ra tử với nhau. Nhưng mẹ kiếp, quấy nhiễu tôi vì những trò nhõng nhẽo cuả mình. trẻ con lắm. cần phải học rằng, có những việc thể đem vuốt ve hay thỏ thẻ ngọt ngào ra mà xong. làm mất uy tín cuả tôi trước mặt các thủy thủ. Lần sau, bỏ cái trò nhõng nhẽo ấy !

      Mắt nàng đầy ắp lệ.

      − Em... em biết, Branwell.

      − Ôi, Kate- chàng thở dài và ôm lấy nàng.

      − Branwell, em xin lỗi , xin lỗi - nàng thút thít, và chàng nguôi giận ngay lập tức. Chàng dịu dàng hôn ngay lên môi nàng rồi khẽ đẩy nàng ra.

      − Nào, bây giờ nằm nghỉ , cưng. phải trở lên boong.

      Chàng rồi nàng mới nhận thấy mình run lập cập. Nàng trút quần áo ướt xuống sàn và chẳng buồn chải lại mớ tóc rối tung vì gió biển, nàng chui vào chăn ngủ thiếp . Rất lâu sau, nàng tỉnh giấc vì cảm thấy chàng nằm bên cạnh mình. Nàng nhích sát vào và vuốt ve lưng chàng, rồi rạo rực áp chặt tấm thân trần vào người chàng. Chẳng thấy chàng phản ứng gì, nàng liền nhỏm dậy để nhìn mặt chàng. Hay là chàng còn giận? Nhưng , mắt chàng nhắm nghiền và chàng ngủ say sưa, kiệt sức sau ngày căng thẳng. Nàng thở dài và lại rúc vào lưng chàng, ngủ tiếp.

      Khi nàng thức giấc, trời tờ mờ sáng, nhưng phải ánh sáng lọt vào phòng đánh thức các giác quan cuả nàng. Bởi vì nàng cảm thấy khắp người nóng ran, và khoái cảm kỳ lạ chạy rần rật quanh vùng thắt lưng nàng. Nàng mở mắt và nhìn thấy Branwell nằm xòai bên nàng, đầu chàng lúi húi giữa hai đùi nàng, và nàng rên lên. Nàng níu lấy tay chàng, thầm xin chàng ngừng lại vì hiểu sao nàng thấy sờ sợ cái cảm giác mới mẻ, quá mãnh liệt này.

      − Bà ngon lắm, thưa bà- chàng , kéo hai chân nàng rộng ra và miết môi dọc theo người nàng từ dưới lên , cho đến khi gặp môi nàng và cả người chàng duỗi dài tấm thân êm ái cuả nàng. Cùng nhau, họ bay lượn mỗi lúc lên cao, cao tít. Họ là hai nửa muốn hòa trộn làm , thực thể duy nhất cõi đời!

      Tàu Gypsy theo bén gót hạm Pháp tới Candit. Sau khi tin chắc quân địch đóng chốt ở đó, Branwell có thể khẳng định rằng quân Pháp chuẩn bị tấn công vào Trapalgar. Bây giờ đô đốc Nelson có thể chiêu tập các chiến thuyền cuả mình và đón đầu mexừ Villeneuve được rồi! Hừ, bọn chó ấy được giã trận nhớ đời, Branwell nghĩ và cười gằn.

      − Dì Sarah, Willy, Danny- Kate vừa chạy ùa vào phòng khách vừa reo lên lảnh lót- Chúng cháu về...

      − Trời ơi, Branwell- Sarah đứng vụt dậy- Đừng có là con bé chỉ chơi phố đấy nhé!

      phải chơi phố, mà trốn lên tàu cuả cháu, đến lúc ra tới biển rồi mới thò mặt ra- Branwell , đốm sáng nhảy nhót trong mắt chàng.

      − Willy và Danny đâu dì?- Kate hỏi, hơi thất vọng vì có hai người để khao câu chuyện phiêu lưu cuả mình.

      − Hai đứa Dymchurch. Hình như chúng muốn theo dõi tên Walepole nào đó.

      Branwell cau mày, nhớ lại mình nhờ hai chàng để ý tới Walepole như thế nào. Nhưng trước khi họ biển, dường như tên nọ biến khỏi Brighton. Chàng bỗng cảm thấy lo lắng.

      Sarah- chàng với bà - cháu gửi Kate lại cho . đừng để cho nàng đâu nhé. Chiều tối cháu về ngay.

      đâu vậy?- Sarah ngạc nhiên hỏi.

      − London. Và được chậm trễ giây nào- Chàng hôn lên mũi Kate rồi hối hả ra ngoài. Vài phút sau nghe tiếng vó ngựa cuả chàng dậm ngoài hàng hiên, rồi xa dần và bặt hẳn.
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    2. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 46

      Kate lững thững thả bộ theo con đường từ hãng may thời trang về nhà. Trời về chiều, gió thổi đến từng cơn mát rượi, pha lẫn chút hương vị mặn mà cuả biển. Nàng thở dài, tự hỏi biết Branwell có kịp về trước bữa tối như hứa . Bây giờ về nhà, thế nào nàng cũng bị dì Sarah rầy la vì cái tội đem đứa hầu cùng, nhưng nàng thích được tự do, thích thong dong mình thế này hơn.

      cơn gió thổi thốc vào vành mũ rơm cuả nàng làm nó ụp xuống trán. Nàng khẽ cười, đưa tay sửa lại chiếc mũ và lúc này mới để ý thấy phía trước có hai người khoác tay nhau thong thả về phía nàng. Chúa ơi, nàng lại biết họ mới phiền!

      trẻ mà lần dì Sarah chỉ cho nàng ở dạ tiệc là con thừa kế dòng họ Clifford, còn người đàn ông cạnh ta lại chính là Perry Banyon! Nàng quên hẳn ta từ nhiều tháng nay, và cũng xóa luôn tên ta trong tiềm thức cuả nàng. Vậy mà bây giờ ta lại ra, lại tiến về phía nàng, miệng mỉm cười quyến rũ với trẻ kề bên đăm đắm nhìn ta mê muội. Vậy ra cũng là có chí đấy chứ, bởi ràng lại ta dòm ngó đám giàu sang khác! Giờ đây, ta còn có thể khơi lên nỗi đau đớn cũ trong nàng, nhưng dù vậy, nàng cũng muốn chạm mặt với con người này. Họ nhìn thấy nàng, Perry nhìn thấy nàng, nhưng mặc kệ, nàng rẽ ngoặt xuống con đường nằm ngay bên phải nàng, dẫn tới biệt thự duyên dáng. Nhìn cánh cửa trước, nàng mới nhận ra đây là nhà cuả Bá tước Mirabel. Suýt nữa nàng buột mồm tự rủa mình. Nàng thể đứng đây, chẳng may em nhà kia bắt gặp lại mời nàng vào chơi, điều mà nàng tin chắc là chồng mình thích. Nàng cũng thể trở lên đường, vì nàng thấy Perry và nọ sáng ngang hàng rào thủy tùng. Nàng ngó quanh rồi nhảy phốc vào bụi cây, nép mình tại đó chờ cho Perry khuất.

      sao đâu, Mora, em ...em việc gì phải sợ. Mọi việc rồi tốt đẹp. Chẳng phải chúng ta tiến được rất xa rồi sao?- Bá tước Mirabel và ôm lấy người , dỗ dành.

      − Nhưng còn Napoleon? vừa bảo bức thư ông ta gửi bọn mình có thể gây nguy hiểm nếu chúng ta ở lại, vậy mà chúng ta vẫn chưa được- Moravia kêu lên bực tức.

      − Đúng vậy, ông ta dự định tấn công Ulm và Austerlitz, và liên minh thứ ba chẳng còn cơ may nào nữa, bởi vì thiếu nước Phổ, họ thể tập hợp lực lượng trước tháng Chạp. Napoleon biết chắc điều đó, sớm muộn ông ta cũng khai chiến trong tháng Mười. Chúng ta còn thời gian, em ạ. Tuần sau, chúng ta ra , cách thong thả, ai nghi ngờ và cản trở chúng ta được.

      − Ôi, Alban! chúng ta trở về Venice, về trang viên Mirabel cuả chúng ta thôi. Em nhớ nhà quá. Những người này làm em sợ vì đôi mắt lạnh lùng cuả họ. Máu họ như có băng giá vậy!

      − Được rồi, mình trở về Venice, nhưng trước tiên, chúng ta phải Paris lấy tiền thưởng chứ, em - Y và hôn nàng lâu, êm ái. Y bao giờ cũng dịu dàng khi trong người vui vẻ, phấn chấn- Mora, chúng ta vào nhà .

      Trong bụi cây, Kate há hốc mồm và nàng phải vội ấn nắm tay vào miệng. Mirabel và em ta- , họ phải em! em gì mà hôn nhau như vậy? Và... họ là gián điệp. Nàng sững sờ, bước giật lùi, định tìm đường tháo lui đúng lúc bàn tay chộp lấy miệng nàng và hai tay nàng bị bẻ quặt ra sau trước khi nàng kịp thét lên. việc xảy ra quá nhanh, đến mức nàng chưa kịp hiểu gì và cũng chưa kịp sợ hãi cho tới khi giọng cất lên, cái giọng rùng rợn mà nàng bao giờ quên.

      − A ha, đồng trinh của ta đây rồi! Phu nhân Mannering lại là ả do thám!- Jack Walepole rít lên đắc thắng.

      lôi nàng ra khỏi bụi cây, đẩy tới trước mặt Mirabel.

      − Nhìn xem, tôi chõm được ả này đúng lúc ả nghe lén chuyện cuả ta. Chắc chồng ả phái ả đến?

      − Thôi chết, Alban, ta biết hết chuyện chúng mình rồi!- Moravia kêu lên lo lắng.

      Mắt Mirabel long lên giận dữ.

      − Vậy là kế hoạch cuả mình tiêu mất rồi. Chúng ta phải rời Paris ngay lập tức, và Phu nhân Mannering cho chúng ta cái vinh hạnh cùng!

      − Sao lại thế?- Moravia la lên.

      − Bởi vì Mora ạ, ta biết nhiều hơn những cái mà chúng ta muốn cho chồng ta biết. Chúng ta bao giờ sang được bờ bên kia nếu để ta thoát. Chúng ta chẳng còn cách nào khác- Mirabel , rồi quay sang Walepole- Đưa ta vào trong nhanh lên, kẻo có ai nhìn thấy bây giờ.

      Sau khi lọt vào phòng khách, Mirabel khoá chặt cưa? rồi quay lại nhìn Kate trong tay gã lùn xấu xí. Y ghét cay ghét đắng Walepole và chẳng sung sướng gì khi thấy cảnh người đẹp thế kia bị đôi bàn tay thô bỉ nọ kìm giữ. Y tiến lại gần bàn, rút trong ngăn kéo ra cái lọ đựng thứ chất bột nhờ nhờ. Y dốc bột trong lọ vào ly rượu brandi, khuấy đều.

      − Mora, lại đây giúp . Walepole, hãy vô hiệu hoá phu nhân!

      Kate vùng vẫy kịch liệt. Nàng xô đổ chiếc bàn và thúc cho Mora cú trời giáng. Nhưng cuối cùng nàng cũng thấy mình bị giữ nghiến, đầu bị giật ngửa ra sau, miệng bị gang ra, rồi ly rượu brandi trôi tuột vào họng nàng. Ôi lạy Chuá, nàng cảm thấy mọi vật xung quanh chao đảo, quay cuồng... Nàng cảm thấy mình bị nhấc bổng lên. , phải Walepole, mà là khuôn mặt cuả Mirabel cúi nhìn nàng, mỉm cười, nó làm nàng sợ hãi hơn cả cái bộ mặt xấu xí cuả tên lùn kia.

      ta gần lịm rồi, Mora, đóng gói đồ đạc mau. Chỉ mang theo thứ gì cần thiết nhất. Đến Paris mua sắm sau. Walepole, ông hãy Dymchurch và thu xếp cho chuyển vượt biển ngay- Mirabel ra lệnh và thấy Mora còn đứng tần ngần, y gắt.

      − Nhanh lên, Mora, còn nhiều thời gian đâu!

      gọi em là con bồ câu cuả , nhưng mắt cứ xoắn vào ta thôi!- Moravia phụng phịu.

      − Đừng có ngớ ngẩn nữa, mau lên!- Y cộc lốc- Walepole gọi xe trạm và nó sắp tới bây giờ đấy.

      Willy và Danny đủng đỉnh cưỡi ngựa theo con đường từ Dymchurch về. Hai chàng trai vừa làm trận tắm biển đời, lại thêm mấy chầu brandi làm cho đầu óc cứ bốc lên, say sưa, chuếch choáng. Nhưng khi chiếc xe trạm vượt qua họ về hướng đối diện, cả hai vẫn còn đủ tỉnh táo để bật lên cùng lúc.

      − Đúng thằng cha chó chết kia rồi! Đúng rồi!

      − Chính , người mà hôm nọ chúng ta bám theo tới tận đầm lầy đấy.

      − Có cần theo bây giờ nhỉ?- Willy hỏi.

      Nhưng Danny còn mải cau mày, trán nhăn lại.

      biết , Willy? Công nương Moravia và ta cũng ở trong xe ấy!

      − Tôi biết rồi.

      Nhưng Danny vẫn tiếp tục cau mày.

      biết , Willy? Trong xe còn người nào nữa cơ, ngồi hơi thụp xuống. Mà hình như ...là đàn bà, tóc đen...lạ - Danny lẩm bẩm rồi giục ngựa phóng nước kiệu- Thôi, chúng ta nhanh lên, Willy.

      Y hẹn, Bá tước trở về Brighton trước bữa tối. Cuộc họp bàn diễn ra tốt đẹp hơn chàng nghĩ. Liên minh thứ ba quả là bấp bênh. Thiếu quân đội Phổ làm cho lực lượng ở mặt trận phía đông bị suy yếu. Cơ hội duy nhất bây giờ là nắm quyền kiểm soát đại dương, và ở đó có Nelson!

      Phấn chấn vì tình hình đến nổi bi quan như chàng tưởng, Branwell giục ngựa về gấp. Chàng mỉm cười chào Kirkly đứng giữa cửa và bước vào tiền sảnh. Nhưng chàng vừa đến chân cầu thang Sarah xổ ra ôm chặt lấy tay chàng.

      − Ôi, Bran, Katẹ..Kate mất tích rồi!- bà bật khóc thúc thít.

      Màu mắt xanh cuả Bá tước bợt , mặt chàng biến sắc.

      gì vậy, Sarah!

      − Nó đến hàng thời trang từ lúc chiều, bây giờ vẫn chưa thấy về. Nhưng điều làm lo nhất là...

      Tiếng gõ cửa đột ngột dồn lên bên ngoài. Kirkly, Branwell và Sarah cùng chạy bổ ra, gần như tranh nhau để mở cửa. Nhưng niềm hy vọng vừa loé lên tắt ngấm. Trước mặt họ là Willy và Danny nụ cười chực sẵn môi biến mất khi thấy ba người chạy ra đón mình lại bật chửi thề cùng lúc.

      − Kate đâu rồi?- Danny hỏi ngay, dự cảm chẳng lành ập đến trong đầu chàng. Chàng trải qua cảm giác này lần hồi , khi chàng và Kate rủ nhau thám hiểm hang đá san hô. Khi ấy, bước dò dẫm, tự dưng chàng có cảm giác bạn biến mất. Hoá ra, Kate bị ngã xuống cái hố sâu và nằm bất tỉnh ở đó, mà thủy triều lại lên và bắt đầu tràn vào hang. Danny chạy dọc đường về nhà báo cho cha, và cuối cùng họ cũng kéo được Kate lên, nhưng suốt trong lúc tìm cách cứu bạn, Danny cứ như người phát sốt rét. Giờ đây, chàng cũng cảm thấy y như vậy.

      biết, Danny- Sarah kêu lên khổ sở- Cháu có gặp nó ở đâu ?

      - Willy đáp- bọn cháu vừa Dymchurch về. Có chuyện gì vậy?

      − Sarah, ngay , bảo lo nhất chuyện gỉ?- Branwell giục, từng thớ thịt trong người chàng căng ra hết cả.

      − Phải, phải. Lúc này... có gặp thừa kế nhà Clifford...mà ta lại cùng Perry Banyon. Tất nhiên, thằng nhãi ấy mặc xác nó nhưng phải đứng lại chào hỏi Clifford, và Perry mách là vừa nhìn thấy Kate rẽ vào biệt thự cuả... Bá tước Mirabel. Về nhà thấy Kate đâu, vội phái xà ích đến đón Kate, nhưng ở biệt thự tịnh có bóng người...

      − Mẹ kiếp!- Danny gầm lên- Thôi đúng rồi. Tôi nhìn thấy ấy trong xe cuả họ ...và ...chính cái gã cóc ghẻ Walepole ấy đánh xe ...về hướng... hướng Dymchurch- Danny càngn càng lắp bắp tợn, mặt chàng dài thượt ra.

      Bá tước nhảy vọt ra cửa và hét với lại.

      − Tớ mượn ngưa. cuả cậu, Willy.

      − Tớ lấy ngựa cuả Kate- Willy , nhưng Bá tước ra khuất. Đầu óc chàng căng thẳng như muốn nổ tung. Chàng chỉ còn nhìn thấy mỗi điều, trước hết, phải đọat lại cho được Kate cuả chàng. Bây giờ chàng mới hiểu nàng chính là lý do tồn tại của chàng. Chàng sống hai mươi tám năm đời có nàng, và giờ đây chàng có thể chắc chắn mình sống nổi ngày thiếu nàng! Chàng phải tìm được nàng bằng mọi giá, dù cho Chúa trời hay tất cả quỷ sứ dưới địa ngục ngăn cản. Và chàng bóp chết tươi Walepole bằng chính bàn tay cuả mình.

      Kate tỉnh dậy trong căn buồng xép tối lù mù, bẩn thỉu và nồng nặc mùi mốc, ẩm. Bên ngoài, mặt trời lặn. Đầu nàng quay cuồng, choáng váng, mọi vật nàng nhìn thấy trong phòng như bồng bềnh, trôi nổi, to ra rồi lại méo .

      Nàng chỉ có mình! Đó là ý nghĩ đầu tiên khi nàng tỉnh hẳn. Đội ơn Chúa! Chúng thả nàng rồi? Gía mà nàng có thể ngồi dậy! Nhưng hai tay nàng nặng trịch, chân cẳng tê cứng, toàn thân nàng giá lạnh. Trời ơi, chúng làm gì nàng thế này? Nàng kinh hoảng. Rồi nàng nhìn thấy Mirabel chập chờn trôi vào buồng, bộ mặt y nhìn nàng cứ to phồng ra.

      Y đưa tay vuốt mái tóc đen mượt của nàng, trườn dần xuống bờ vai và xa hơn về dưới. Cửa buồng chợt mở bung ra, khuôn mặt tái xanh cuả Mora ló vào.

      − Alban! làm gì vậy?- Mora rít lên.

      Y vội đứng bật dậy và lẩn khỏi cưa?. Gần như ngay lúc đó, Walepole xuất . nhìn khuôn mặt biến sắc vì giận cuả Morra và nhếch mép cười nham hiểm. Rồi chậm rãi cất tiếng.

      − Ở địa vị , tôi mang con đĩ này theo.

      − Chỉ cần chúng tôi lên được bờ bên kia, Alban trả ta về cho - Mora lầm bầm.

      đâu, công nương. Chắc chắn Mirabel giữa ta lại. Trông ta ngon lành thế kia!

      − Câm mồm lại!

      − Thôi , đừng có giương nanh lên thế! Tôi có cách giải thoát cho , nhưng phải xì tiền ra.

      − Cách nào?

      − Cứ để ta cho tôi, tôi giúp ta . Ngựa chờ sẵn dưới kia rồi.

      − Nhưng ông trả ta về nhà chỉ khi nào chúng tôi đặt chân lên đất Pháp chứ?- Mora tần ngần hỏi.

      − Tất nhiên.

      − Nhưng còn Alban, ấy nổi giận với tôi.

      − Hãy thể ngăn tôi lại... ở trong phòng... hoặc bia. ra chuyện gì tương tự- Walepole gợi ý.

      Moravia nghĩ nhanh rồi gật đầu.

      − Mang ta ra ngưa. . Tôi đưa tiền cho ông.

      Kate nghe thấy tất cả và toan hét lên, nhưng thanh thoát được khỏi họng nàng chỉ là những tiếng rên khản đặc. Ôi Chuá, nàng đau khắp mình mẩy khi xốc nàng mang ra chỗ buộc ngựa. Nàng lờ mờ cảm thấy mình bị đặt lên yên rồi dây da xiết quanh bụng nàng, cứa vào da thịt nàng đau điếng. Rồi Walepole nhảy phóc lên ngồi sau nàng và con ngựa lao vọt .

      Moravia đứng nhìn theo hồi lâu rồi quay vào nhà trọ. Nàng đụng Alban ở chân cầu thang.

      − Alban, Alban, em cố giữ lại, Walepole. mang theo Phu nhân Mannering trốn rồi.

      − Cái gì, mẹ kiếp! Chắc bắt ta để đòi tiền chuộc đây! Cầu cho bị đày xuống địa ngục!- Mirabel chửi vung lên- Chúng ta nguy mất, Mora. Phải chuồn khỏi xứ sở này mau thôi.

      Moravia lẳng lặng theo sau y, mỉm cười mãn nguyện.

      Jack Walepole rẽ vào thung lũng hẹp, cách xa tuyến đường Dymchurch. muốn tìm chốn khuất nẻo, phòng cảnh hữu tình để con nhâm nhi cái khoái cảm cuả mình mà sợ bị ai làm gián đoạn.

      Trời tối dần. lưng ngựa, cái cảm giác râm ran như kiến bò chạy dọc cơ thể Kate mỗi lúc càng rệt. Nàng thử nhúc nhắc bàn chân. Lạy Chuá, nó cử động được! Nàng lại thử co duỗi các ngóng tay, rồi cả cánh tay. Mừng rỡ, nàng lén lút xoay cổ tay và cổ chân, và chờ thời cơ. Nàng có cảm giác con đường phình ra ở bên dưới, và nàng biết họ bắt đầu lọt vào thung lũng, xung quanh là rừng cây rậm rạp. Walepole vừa khoái trá quan sát phong cảnh vừa ghìm cương cho ngựa bước . Tức , Kate thúc cho cú và nhào xuống khỏi yên ngựa, nhưng nàng thất vọng thấy mình lại ngã bệt mông xuống đất. Cuống cuồng, nàng gượng nhỏm dậy và cắm đầu cắm cổ chạy vào rừng. Nàng nghe tiếng vó ngựa đằng sau lưng. Chỉ còn tích tắc nữa tóm được nàng! Thây kệ, nàng cứ chạy, chạy mải miết, điên cuồng. Áo nàng rách toạc khi nàng băng qua bụi gai, hai cánh tay trần rớm máu. Nhưng nàng vẫn chạy và chạy len lỏi trong rừng lần ngoái đầu nhìn lại!

      Rồi nàng kinh hoàng nhận thấy mình được rừng cây bao bọc nữa. Nàng ở chính giữa khoảng đất trống trải. Từ đó ra tới đường cái còn đến cả vài trăm bước, mà lại phải xuyên qua rừng cây nữa. Nàng có thể thoát được ? Ôi, lạy Chuá, hãy để cho con thoát, hãy cho con thêm thời gian. Thời gian để Branwell đến kịp, bởi vì chàng đến. Trái tim con gọi chàng và con biết chàng nghe thấy.

      Nàng băng băng chạy qua khoảng trống, chân dẫm lên những đám cỏ cao, nhọn hoắt, toàn thân nàng đau đớn, phổi nàng nhức nhối, nóng ran, tai nàng đầy ắp tiếng cười man rợ cuả Walepole! Tiếng cười ồ ồ vang, buả vây nàng từ tứ phía. Nàng điên mất rồi? Hay đây chỉ là cơn ác mộng? Nàng như chú thỏ chạy trốn đường đạn của người thợ săn, càng chạy, càng thấy cơ hội sống sót tuột dần.

      Nàng cảm thấy mặt đất rung lên dưới móng ngựa, và tiếng cười cuả kề sát bên tai. Phải, ngửa mặt lên trời mà cười sằng sặc. khoái cuộc săn đuổi này. Nàng là con linh dương trắng, còn là chúa sơn lâm. lôi ra ngọn roi da dài, vung cao đầu, và sau tiếng rít ghê rợn, nó tung lên rồi đập vút vào tấm lưng mảnh mai của Kate. Nàng ngã sấp xuống, lưng áo bị cào nát, và từ đó, máu túa ra. Walepole rú lên khoái trá, nhảy xuống ngựa và quất tới tấp lên người nàng. Nàng lồm ngồm bò dậy, rồi lại ngã lăn ra, rồi lại gượng dậy, máu hòa lẫn nước mắt ướt nhoè nhoẹt làm nàng tối sầm mặt mũi nhưng nàng chỉ còn biết điều là nàng được ngã gục hoàn toàn.

      Walepole trở nên điên loạn. phải hành hạ, phải tra tấn, phải ...giết! Nhưng trước khi giết nàng, phải chiếm đoạt nàng . vươn tay tóm lấy chân nàng, nhưng ngờ, bị nàng đạp cái mạnh. Mất thăng bằng, ngã lăn nghiêng, hai chân ngắn ngủi chổng lên trời. nhỏm dậy và hùng hục đuổi theo nàng, cơn điên lại bốc lên ngùn ngụt. Nàng chạy đến cánh rừng cận đường cái, điều khiến chợt thấy lo ngại. thích lôi nàng ngược vào thung lũng hơn. Ở đó có thể bỏ thi thể nàng lại khi xong xuôi. Phải hàng tháng sau may ra người ta mới có thể tìm được nàng, và lúc đó chẳng ai lần ra dấu vết cuả nữa.

      Nàng vẫn chạy đằng trước, mái tóc đen dài bay phất phới. Lần này chộp được tóc nàng và xoắn liền mấy vòng vào cổ tay mình. Đầu nàng bị ngật ra sau cách tàn nhẫn. Nàng gào thét, cào xé, cắn vào tay . Điên tiết, Walepole tát nàng ngã dúi xuống đất và vẫn nắm tóc, lôi nàng xềnh xệch ngược vào thung lũng.

      Kate gào lên tưởng đến vỡ giọng.

      − Mannering... ấy tìm được mày ...mày đừng hòng trốn đâu cho thoát. ấy giết mày, Walepole. Nếu mày động vào tao, ấy giết mày.

      − Tao sờ được mày rồi- Walepole rít lên the thé và miết móng tay dọc theo vết roi da tứa máu lưng nàng- Đây này, và chỗ này ...chỗ này nữa.

      Nàng thét lên vì đau đớn, và ngoài đường quốc lộ, cách đó xa lắm, Bá tước Mannering nghe thấy tiếng nàng. Chàng thúc ngưa. xuyên vào rừng và chỉ vài tích tắc tới nơi. Điên loạn và say sưa, Walepole hề biết tới Bá tước chồm đến sau lưng mình. chỉ còn kịp nghe tiếng gầm cuả chàng khi bị bắn vọt lên trung rồi rơi bộp xuống nền đất cứng. Đầu đập vào tảng đá, hai con mắt ti hí trợn ngược, máu trào ra. Điều cuối cùng mà nhìn thấy là cánh tay Bá tước lại vươn ra túm lấy . Chàng tung lên cao rồi lại đập xuống. lần, rồi lần nữa!

      Kate trừng trừng nhìn chàng quăng lên quật xuống cái thi thể nát bấy cuả Jack Walepole, và nàng nức nở khóc. Nàng khóc phải vì cơn đau giằng xé khắp cơ thể nàng. Nàng khóc vì có lúc nghi ngờ chàng đến, khóc vì cơn thù hận cuả chàng, vì nàng biết chàng đau khổ quá sức chịu đựng. Nàng rên rỉ gọi tên chàng và lết tới gần. Chàng lao bổ đến và bế thốc nàng lên, nhìn thấy mình mẩy nàng nhoe nhoét máu, nước mắt chàng giàn dụa. Nàng ngập ngừng đưa ngón tay chạm vào dòng nước mắt lăn má chàng, thều thào câu kỳ lạ.

      − Em biết rằng chúa trời cũng khóc- Rồi nàng lịm .

      Chàng ôm riết lấy tấm thân mềm oặt cuả nàng, vừa đu đưa, vừa khóc oà lên dữ dội. Ơn Chúa cho chàng đến kịp, nếu hẳn chàng vĩnh viễn mất nàng.

      Khi nàng tỉnh lại, điều trước tiên là nàng nhìn thấy là đôi mắt xanh cuả chàng chiếu vào mình, và nàng nhoẻn miệng cười. Chàng dấp khăn tay vào khe suối và đắp lên trán nàng. Từ họng chàng bật ra tiếng kêu kỳ cục nghe như tiếng cười hoà lẫn tiếng thổn thức, rồi chàng hôn chi chít lên tay nàng.

      − Bé ơi, em làm sợ quá- chàng khẽ thầm.

      − Em muốn về nhà, Branwell.

      − Ngay bây giờ, em . Willy và Danny mang ngựa đến và đưa em về nhà.

      Nàng nhìn chàng quấn chiếc áo khoác lên bộ váy rách bươm cuả mình và thở dài.

      − Đây là bộ áo đẹp nhất cuả em đấy.

      Chàng bật cười.

      mua cho em bộ khác mà.

      Nhưng nàng cười. Nàng lắc đầu, mắt buồn rười rượi.

      căm thù em, Branwell, thù em . muốn làm em đau ...và giết em. Nhưng tại sao? Hẳn em phải xúc phạm đến mức nào mới buộc trả thù như vậy.

      , bé , . Em đâu có lỗi gì, mà là . dị dạng làm cho tâm hồn méo mó. căm thù em, mà thù toàn nhân loại. Nhưng lòng thù hận cuả qua rồi.

      − Vâng, nhưng em muốn giết người.

      − Đó là điều cần thiết với những kẻ như .

      Lời chàng được chứng minh ngay sau đó, vì Willy và Danny vừa tới nơi, nhìn thấy tình trạng cuả Kate bèn sấn sổ xông vào Walepole. Nhưng tiết thay, Jack Walepole chết, và hai chàng phải kiềm chế lắm mới ta bồi thêm mấy cú đá vào cái xác vẹo vọ kia.

      Ba người đàn ông nhàng đỡ Kate ngồi lên yên, Bá tước ngồi sau bế nàng và cho ngưa. bước ra khỏi cánh rừng.

      Danny và Willy còn đứng lại, im lặng hồi lâu, người nọ liếc nhìn người kia. Cuối cùng, Danny lên tiếng trước.

      − Làm gì bây giờ, Willy?

      − Làm gì ấy à? quá rồi. Trong tay chúng ta có cái xác và chúng ta phải Dymchurch khai báo với quan toà- Willy thở dài sườn sượt.

      được đâu!

      − Tại sao?

      ràng quá rồi. đưa áo khoác cuả cho Kate. Bây giờ chỉ còn độc cái sơ mi. thể đến trình toà trong y phục tuềnh toàng như vậy!

      Willy rọi sâu vào mắt Danny.

      − Khá đấy, chú em, chú học được nhiều điều. Chú có triển vọng đấy. Thôi, vứt mẹ thằng vô lại này cho chim kền kền xử lý. Chúng ta về thôi.
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    3. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 47

      Tháng Mười chứng kiến nhiều thay đổi! Danny quay trở lại Cambridge và tham gia vào mọi trò nghịch ngợm mà chàng có thể tưởng tượng ra. Kate và Branwell quay về dinh thự Mannering ở London. Nell và thuyền phó Hatch tìm thấy yên ấm và hoà hợp trong cuộc hôn nhân của họ. Sarah, theo cách khó hiểu, vẫn để ông già John lẵng nhẵng bám theo mình, nhưng chẳng ai biết được bao giờ bà mới quyết định kết thúc cuộc sống goá bụa ! Perry rút cuộc cũng cưới được kếch sù Clifford, và chỉ có Chúa mới biết tương lai của họ ra sao. Mirabel và em thoát được sang Paris an toàn và được trả công hậu hĩnh. Hỉ hả với chiến tích của mình, họ lên đường Venice và lui về dinh thự Mirabel, để rồi cuối cùng cũng được nhìn thấy thành qủa những nỗ lực chính trị của họ. Ngày 20 tháng 10 năm 1805, liên minh thứ ba hoàn toàn tan rã. Tuy nhiên, thủ tướng Pitt bù lại tổn thất này bằng trận đánh biến nước thành cường quốc hải quân. Ngày 21 tháng 10 năm 1805, chỉ ngày sau khi liên minh thứ ba sụp đổ, đô đốc Nelson dẫn hạm đội của mình đối đầu với hạm đội Pháp ở Trafalgar. Ông thắng trận, nhưng đổi lại bằng hy sinh của chính mình.

      Cả nước thương tiếc vị đô đốc qủa cảm ấy. Riêng Bá tước Mannering buồn tả xiết.

      Mấy ngày sau cái chết của Nelson, Branwell ngồi trong thư phòng, buồn rầu suy ngẫm về số mệnh của con người Kate ùa vào, nhảy lên lòng chàng.

      có thích đặt tên bé là Nelson ?- nàng hỏi, tràn đầy hân hoan.

      − Cái gì? Em lảm nhảm cái gì vậy, cưng?- Chàng lơ đãng - Đặt tên cho ai?

      − Con trai chúng ta chứ còn ai nữa!- nàng đưa mắt nhìn sang mặt bàn- soạn bài phát biểu ở Nghị viện vào ngày mai đấy à? Ồ, nhanh lên, có Willy và Brummel xộc đến bây giờ đấy. Em mời...

      − Con trai chúng ta?- Bá tước cắt ngang, mặt thộn ra. Rồi như sực tỉnh, chàng reo lên- Kate, Kate ...em có bầu rồi đấy ư?

      − Sao lại hả chàng của em?- nàng chun môi hỏi lại.

      Chàng đưa tay vuốt vòng bụng thanh mảnh của nàng, thầm ngạc nhiên sao đứa bé, đứa con của chàng lại có thể chui gọn trong tạo vật nhắn đến nhường này. Rồi môi chàng tìm đến môi nàng, và nụ hôn của họ, hơn lúc nào hết, lại như thưở ban đầu.

      - END -
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :