1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người tình của tổng giám đốc - Đình Nghiên (H) (có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 10




      Editor: Khưu Uy Uy


      Sau đó, Quý Minh Chứng gọi điện cho Lôi Diệu mới biết Lăng Thiên Thiên ở khách sạn.

      Lăng Thiên Thiên vừa về nước lập tức gọi điện cho Lôi Diệu, trong điện thoại khóc ngừng, Lôi Diệu đành lòng nên nghỉ việc ở cùng ta.

      Bởi vì Lăng Thiên Thiên bám lấy Lôi Diệu buông, Lôi Diệu sợ tâm trạng Lăng Thiên Thiên khống chế được nhất thời nghĩ quẩn, đành phải ở lại cùng, đến khi trấn an được Lăng Thiên Thiên ngủ, mới có thể về nhà.

      nghĩ rằng Phương Ngữ Yên lại ngốc nghếch đợi cả đêm!

      Lôi Diệu áy náy thôi, sợ Phương Ngữ Yên bị bệnh suy nghĩ lung tung, cho rằng dám với chuyện Lăng Thiên Thiên trở về, lại dám cả hôm Valentine ở cùng Lăng Thiên Thiên.

      Phương Ngữ Yên gọi điện cho Lăng Thiên Thiên, vốn muốn khuyên Lăng Thiên Thiên làm hòa với Quý Minh Chứng, lại bị lời của Lăng Thiên Thiên đẩy xuống 18 tầng địa ngục.

      “Ngữ Yên, cậu tưởng mình và Quý Minh Chứng nhau sao? Mình hoàn toàn ta, trong mắt ta chỉ có cậu nên mình rất giận. Cậu xinh đẹp bằng mình, mình làm bạn với cậu chỉ vì cậu dễ bắt nạt, hơn nữa có thể làm tôn lên vẻ đẹp của mình, bằng cậu tưởng mình và cậu làm gì khi hẹn hò nhóm lúc rảnh rỗi, gia cảnh của mình lại có người bạn kém cỏi như vậy sao?”

      Giống như sấm đánh giữa trời quang, hóa ra tình bạn giữa hai người là như thế!

      Nghe xong Phương Ngữ Yên choáng váng, được lời nào.

      Lăng Thiên Thiên tiếp: “Mình hờn dỗi nên mới lấy Quý Minh Chứng, kỳ khi đó mình cũng mang thai. Quý Minh Chứng sau tuần trăng mật muốn mình mỗi ngày nấu cơm cho người nhà ta, điều này trước khi kết hôn ta chưa từng nhắc tới. Mình là được nuông chiều, phải người hầu với công cụ làm ấm giường của ta! Mình cố ý bảo ta lướt sóng cùng mình, kết quả cái thai hơn ba tháng bị sảy, ta rất thất vọng, nên chúng mình cãi nhau. Mình cũng muốn có con, như vậy làm cơ thể mình biến dạng, khuôn mặt cũng già hơn, ta hiểu mình có tính ăn chơi bẩm sinh, mình càng thích ta muốn mình trả giá ích kỷ như vậy. Mình quyết định ly hôn với ta, vì mình vừa tìm được người mình rồi, cậu đoán là ai?”

      Phương Ngữ Yên gì, sắc mặt tái nhợt.

      Lăng Thiên Thiên đợi Phương Ngữ Yên trả lời lập tức hưng phấn hét to, “Là Lôi Diệu! Cậu biết hôm Valentine ai ở cùng mình ? Chính là Lôi Diệu! ấy thấy mình ở mình đáng thương nên ở cùng mình, mình đoán ấy nhất định vì chờ mình nên mới có người , nếu sao ấy có thể vứt bỏ bạn mà đến chăm sóc mình?”

      Lúc lo lắng cho , lại ở cạnh khác, thương ta?

      ra, đêm đó ở cạnh Lăng Thiên Thiên, lại như đứa ngốc lo lắng cho an toàn của ...

      là đồ ngốc, ngốc nhất đời!

      Lòng Phương Ngữ Yên đau như dao cắt, vành mắt đỏ hoe, mắt bị nước mắt che mờ.

      “Ngữ Yên, trong lòng Lôi Diệu có mình, mình biết cậu luôn thích Lôi Diệu, nhưng mình hi vọng cậu có thể chúc phúc cho chúng mình.”

      Phương Ngữ Yên nghe xong, rốt cuộc cũng tuyệt vọng tan nát cõi lòng.

      Lời Lăng Thiên Thiên như axit, sau đó lại đâm dao trí mạng vào tim , cố ý đưa vào chỗ chết, khiến bao giờ gượng dậy nổi.

      “Ngữ Yên, cậu còn nghe ?” Giọng lo lắng của Lăng Thiên Thiên truyền đến.

      “Có. Mình nghe.” Phương Ngữ Yên phát mình lại có thể trả lời bình tĩnh như vậy, chính cũng bị giọng dối trá của mình hù dọa.

      “Mình nhanh chóng khôi phục tự do, lần này mình để Lôi Diệu thất vọng.” Lăng Thiên Thiên kiên định, thể tự tin.

      Suy nghĩ của Phương Ngữ Yên hỗn loạn, đau khổ, sắc mặt trắng bệch, trái tim thiếu nữ đau nhói, ngay cả môi cũng còn sắc hồng.

      “Ngữ Yên, chắc cậu cũng hi vọng Lôi Diệu hạnh phúc phải ? Hạnh phúc của Lôi Diệu chính là mình, cậu chúc phúc cho bọn mình, phá hoại đúng ?”

      Nước mắt của Phương Ngữ Yên nhàng rơi, giọt nước mắt trong suốt lăn má kèm theo tiếng nghẹn ngào yếu ớt. “Mình hi vọng Lôi Diệu hạnh phúc.”

      “Ừ, vậy là tốt rồi.” Lăng Thiên Thiên vô cùng vui vẻ. “Lôi Diệu sắp đến đón mình, mình muốn ăn mặc xinh đẹp, chuyện với cậu nữa.”

      Ống nghe Phương Ngữ Yên cầm tay rơi xuống đất, cắn môi dưới, để mặc nước mắt chảy xuống, khuôn mắt trắng nõn tan nát cõi lòng đầy nước mắt.

      Những ngày này, Lôi Diệu luôn ở cùng Lăng Thiên Thiên?

      thường vừa nhận được điện thoại lập tức với mấy lý do qua loa, sau đó lập tức , chú ý tới .

      lại tin tưởng cho nên cố ý truy hỏi. Nhưng tín nhiệm của đối với biến thành dung túng, nên chấm dứt hành vi ngược đãi mình.

      Trong lòng Lôi Diệu vốn chỉ có Lăng Thiên Thiên, là cưỡng ép vị trí đó, tại chủ nhân đích thực trở về, nên lui thôi.

      Bọn họ nối lại tình cũ, chúc phúc, nhưng lại phát , dễ làm khó...

      đau thương thể kiềm chế, đau đến mức như bị ngàn dao đâm khiến thống khổ.

      Sau khi Phương Ngữ Yên khỏi bệnh, trở lại làm việc.

      nghiêm túc làm việc, muốn nhanh chóng hoàn thành những việc chưa xong.

      Tiếng chuông điện thoại reo, bắt máy. “A lô? Tôi là thư ký Phương, xin chào.”

      “Ngữ Yên, mình muốn gặp Lôi Diệu.” Lăng Thiên Thiên tức giận , “Bây giờ mình ở tầng , lễ tân mình hẹn trước, cho mình gặp Lôi Diệu.”

      “Thiên Thiên, tổng giám đốc làm việc, chỉ sợ thể gặp cậu.”

      “Mình mặc kệ! Là Lôi Diệu mình muốn gặp ấy lúc nào cũng được, cậu thông báo giúp mình.”

      “Được, cậu chờ lát.” Phương Ngữ Yên gọi điện cho văn phòng tổng giám đốc. “Tổng giám đốc, Thiên Thiên đến, bây giờ có thể gặp ấy ?”

      “Cho ấy lên.” Lôi Diệu trả lời.

      “Vâng.” Phương Ngữ Yên cúp điện thoại, sau đó gọi điện cho lễ tân bảo cho Lăng Thiên Thiên lên.

      Trong chốc lát, Lăng Thiên Thiên ăn mặc vô cùng xinh đẹp, trang điểm lộng lẫy, giày cao gót đến. “Ngữ Yên, văn phòng tổng giám đốc ở đâu?”

      Phương Ngữ Yên nhìn hướng văn phòng, “Mình thông báo trước giúp cậu.”

      cần, mình muốn cho Lôi Diệu bất ngờ.” Lăng Thiên Thiên tươi cười, tràn đầy tự tin.

      Thấy Lăng Thiên Thiên vào văn phòng của Lôi Diệu, trong lòng Phương Ngữ Yên chua xót.

      Đèn đỏ điện thoại sáng lên, Lôi Diệu muốn Phương Ngữ Yên pha hai ly cà phê mang vào.

      đứng dậy pha cà phê nóng, sau đó bưng cà phê vào văn phòng, mỗi bước đều hoảng loạn.

      Khi ổn định được cảm xúc hỗn loạn, nở nụ cười mở cửa cảnh tượng bên trong lại làm máu trong não ngừng lưu thông, nụ cười cứng đờ.

      Lăng Thiên Thiên dựa vào vai Lôi Diệu, Lôi Diệu dịu dàng nhìn ta, ngừng bên tai ta, thoạt nhìn rất ôn nhu.

      Trái tim Phương Ngữ Yên như bị roi đánh, đau quá, đau quá.

      đặt cà phê lên bàn, mặt cảm xúc đóng cửa lại, mang theo trái tim đau đớn bị nghiền nát lặng lẽ rời .

      Lôi Diệu nhìn thấy Phương Ngữ Yên, thấy áy náy, định đẩy Lăng Thiên Thiên ra, nhưng Lăng Thiên Thiên lại chơi xấu giữ chặt , Phương Ngữ Yên lại tỏ vẻ sao, tâm trạng như ăn nghìn quả bom, sắc mặt tái xanh.

      ra Phương Ngữ Yên vừa quay người nước mắt lập tức rơi xuống.

      Lòng của vô cùng hỗn loạn, trốn vào toilet, khóc thoải mái lúc.

      làm đau thấu tâm can, nhưng vì sao lòng vẫn chưa chết lặng? Vì sao nước mắt vẫn chưa chảy khô?

      cuộn mình lại, thể kiềm chế được run rẩy.

      tại thầm nghĩ muốn bỏ hết công việc để về nhà.

      mệt mỏi, rất mệt mỏi, quyết định từ chức, muốn cách xa Lôi Diệu và Lăng Thiên Thiên, thể bình tĩnh nhìn họ thân mật ôm nhau.

      Đường tình của người khác suôn sẻ hạnh phúc, đường tình của lại lận đận, từ đầu nên Lôi Diệu!

      Nhưng tình vốn có đạo lý, toàn bộ đều do cảm xúc.

      Lòng ngoài đau thương, chỉ có đau thương! Thừa nhận ! nghĩ mình có thể tự nhiên chúc phúc với họ, thể được làm được.

      Đố kị như tấm lưới vô hình siết chặt lấy làm muốn trốn tránh, rồi lại thể trốn.

      Phương Ngữ Yên rũ mắt, tình cảm phức tạp như vậy do chọn, tình cảm của có ai hiểu, tuy nhiên sâu đậm, nhưng có ích gì?

      Vấn đề giữa bọn họ là quá sâu đậm, mà lại Lăng Thiên Thiên.

      đối với tình có đường lui, rước lấy đau lòng gần chết. cho rằng , chỉ cần tiếp tục, nhưng hết lần này tới lần khác hi sinh tất cả, kết quả sao? nhận được sao?

      Tim đau đớn thôi, hành động coi Lăng Thiên Thiên như bảo bối dễ vỡ làm đau nhói.

      Cách xa ! Người trở lại bên cạnh, hẳn rất phiền muộn mối quan hệ với ?

      cũng hứa hẹn gì với , tan nát cõi lòng rồi, tỉnh mộng , thấy người chọn là Lăng Thiên Thiên mà phải , nên rời .

      Có phải người nặng tình cảm nên chịu nhiều đau khổ? Nên chịu nhiều cảm giác mất mát?

      Biết giữa họ khó có kết quả, nhưng vẫn khó kiềm chế trong lòng mong chờ.

      Cứ như vậy, càng hãm sâu...

      Phương Ngữ Yên đứng trước mặt Lôi Diệu, đưa đơn từ chức.

      “Đây là ý gì?” Lôi Diệu vui nhăn mày.

      “Em muốn từ chức!”

      yên lành sao muốn từ chức? cho phép.” Trong lòng Lôi Diệu hoảng sợ, sợ rời , về công là trợ thủ đắc lực của , về tư là Giải Ngữ Hoa của .

      * Giải Ngữ Hoa: cánh hoa kiều, chỉ người con xinh đẹp

      “Gần đây em đột nhiên cảm thấy mệt mỏi, em muốn giải sầu, thay đổi công việc.”

      cho em đãi ngộ tốt sao?’ căng thẳng.

      phải...” lắc đầu, “Là vấn đề cá nhân của em.”

      , nghĩ cách giúp em.”

      lắc đầu, hốc mắt phiếm đỏ. “Tổng giám đốc, đừng ép em.”

      “Vậy em đừng từ chức, tiếp tục ở đây, cần em.” Tiếng chân thành của Lôi Diệu làm trong lòng Phương Ngữ Yên thấy ấm áp.

      bi thương , “Em thể vĩnh viễn ở lại đây, giữ được nhất thời, giữ được cả đời.”

      “Vì sao thể?”

      “Cuối cùng em cũng phải lập gia đình, sau khi lập gia đình em thể làm việc tiếp.”

      “Em muốn lập gia đình?” Lôi Diệu dám tin, “Em còn là xử nữ nữa, còn có người đàn ông nào muốn em?”

      Sắc mặt Phương Ngữ Yên chợt thay đổi, nhàng thu lại vẻ mặt bị tổn thương.

      Lôi Diệu vô cùng hối hận cắn môi dưới, quá tức giận nên mới khống chế được lời .

      chưa từng nghĩ lặng lẽ ở cùng có ngày rời , quen với tồn tại của , quen có làm bạn, càng nghĩ rời vì lập gia đình...

      Phương Ngữ Yên nhịn được ghen tuông, giọng đầy đau thương làm Lôi Diệu chấn động.

      rất đúng, em nên nghĩ lập gia đình. Cả đời em lấy chồng, cũng cách tổng giám đốc xa, miễn làm vướng mắt .”

      Phương Ngữ Yên buồn bã thở dài như hòn đá lớn làm trái tim Lôi Diệu dậy sóng.

      cau mày, đứng dậy đến cạnh , “ nặng lời, rút lại những lời đó, em đừng tức giận, đừng rời khỏi .”

      “Tổng giám đốc, thư ký xinh đẹp hơn em trong công ty rất nhiều, ai kém em.”

      “Nhưng người chỉ có !”

      Đột nhiên tim Phương Ngữ Yên đập nhanh hơn, lo lắng liếm cánh môi khô khốc.

      Lôi Diệu ôm chặt lấy . “Đừng rời khỏi .”

      ...” ở trong lòng giãy giụa, “Tổng giám đốc, có Thiên Thiên rồi, em nên ở lại.”

      “Thiên Thiên?” Lôi Diệu bật cười, “Hôm qua thấy cảnh đó có phải em hiểu lầm gì ? tại Thiên Thiên chỉ là bạn mà thôi, người bạn rất bình thường.”

      “Thiên Thiên như vậy.”

      Lôi Diệu nhíu mày, “ ấy gì?”

      ấy muốn em chúc phúc cho hai người.” Phương Ngữ Yên khẽ cười nhạt.

      Sắc mặt Lôi Diệu nặng nề, nhìn chằm chằm Phương Ngữ Yên trong lòng gượng cười, “Em cứ ngốc nghếch như vậy tin lời phía của ấy?”

      có ý gì?” bình tĩnh nhìn , trong lòng hơi có hi vọng, như rơi vào nơi sương mù dày đặc.

      và Thiên Thiên tiến thêm bước là thể.” chắc chắn .

      “Vì sao?” ngây ngốc hỏi.

      luôn bị vẻ ngoài của Thiên Thiên mê hoặc, từ sau khi quen em, mới phát mù quáng bao nhiêu, rất thái quá, rất hồ đồ. Thiên Thiên luôn là người cao thể chạm, cuộc sống của chưa từng có chuyện được như ý, chỉ có Thiên Thiên khiến muốn có được ấy, có thể làm cuộc sống của hoàn mỹ, thiếu sót.”

      Lôi Diệu thở dài, nhìn ánh mắt rất dịu dàng của Phương Ngữ Yên. “Sau khi Thiên Thiên về nước, ấy luôn dùng đủ lý do muốn gặp , quấn lấy . thể mặc kệ ấy, trong lòng thầm so sánh, lúc này mới phát sai rồi. Ngữ Yên, em có vẻ ngoài xinh đẹp, nhưng có tấm lòng bao dung, khi ở cạnh em, thấy rất thoải mái, rất mãn nguyện, rất hài lòng.”

      “Còn Thiên Thiên sao?” nghi ngờ nhìn .

      “Thiên Thiên và đều là người tự cao tự đại, nếu bọn ở cùng nhau, chỉ có cảnh tranh giành đầu rơi máu chảy.”

      “Ý là... chọn em?” kinh ngạc nháy mắt mấy cái.

      “Đúng!” cưng chiều mỉm cười với .

      “Vậy Thiên Thiên làm sao bây giờ?”

      “Hôm qua với ấy, gặp ấy nữa.”

      “Vì sao phải trước kia hay sau này? Mà là hôm qua?”

      “Bởi vì hôm qua ấy ở trong văn phòng quá lâu, lâu đến mức đồng nghiệp của em bênh vực thay em, tố cáo làm em khóc.”

      “Em... biết các ấy chú ý.”

      “Đôi mắt sưng đỏ của em rất khó để họ thấy!” khẽ hôn chóp mũi , “ còn tưởng em hề quan tâm ! Hôm qua em nổi giận, cũng có vẻ ghen tị, ra em vụng trộm chạy khóc.”

      Phương Ngữ Yên xấu hổ. “Em... Em có quyền gì tức giận chứ?”

      “Bây giờ cho em quyền được ?”

      Phương Ngữ Yên ngẩng đầu lên, khó hiểu nhìn Lôi Diệu.

      “Gả cho , được ?’ nhìn , trong giọng che giấu được hồi hộp.

      Phương Ngữ Yên cười vui vẻ, ôm chặt lấy , lệ nóng đột nhiên chảy xuống, vui mừng mà khóc.

      lưu luyến hôn nước mắt của , “Nếu như em nguyện ý, hãy đeo nó lên.” lấy từ túi quần hộp trang sức tinh xảo, là chiếc nhẫn kim cương hình sao sáng lấp lánh.

      Trong lòng Phương Ngữ Yên rung động, trong mắt tràn đầy hạnh phúc vươn tay.

      Lôi Diệu đeo chiếc nhẫn kim cương vào ngón áp út của . “Ngữ Yên, em còn muốn từ chức ?”

      “Em...”

      chấp nhận đơn từ chức của em!” Lần này giành quyền lên tiếng.

      Phương Ngữ Yên sửng sốt. Bây giờ là chuyện gì vậy?

      “Em là bà xã của , để bà xã của xuất đầu lộ diện.”

      “Em muốn sao? Em ở nhà mình rất chán.”

      “Em rất chán? Em chắc ?” cười tà, “Em quên em có ông xã, mà nhiệm vụ quan trọng của bà xã chính là cho ông xã ăn no, em cho ăn no cũng đủ làm em bận rộn rồi.”

      Trong lòng Phương Ngữ Yên rùng mình, khép mắt muốn trốn khỏi lòng . “Em muốn làm bà xã của nữa.”

      Tính dục của ai bằng, cũng muốn bị làm mệt chết.

      còn kịp rồi, em lên nhầm thuyền giặc.” bế lên, về phòng nghỉ.

      Phương Ngữ Yên làm nũng kêu liên tục. “Tổng giám đốc, bây giờ ở văn phòng...”

      tại là thời gian nghỉ ngơi của chúng ta, hơn nữa em bị cách chức rồi, thể gọi là tổng giám đốc nữa, chỉ có thể gọi là Diệu.”

      “Diệu...”

      Đôi môi của Phương Ngữ Yên bị Lôi Diệu phủ kín, cả phòng mập mờ.

      Chỉ cần có lòng, có được tình đích thực!

      - HẾT -

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :