Chương 9 (2)
Editor : Lam Lam
Dù họ hàng xa gần thế nào cũng đều mang họ Quan, mặc dù Nguyên Thánh Thành là cháu ngoại ruột thịt duy nhất của lão gia, xét cho cùng cũng là người khác họ, tại sao lại có quyền quản lý ngân hàng Hoa?
Trước mắt nghe thấy tin tức bùng nổ này, sao những người này có thể dễ dàng đồng ý mà tới xem náo nhiệt?
Về phần khác. . . . . . Nguyên Thánh Thành rất bình tĩnh nhíu mày, liếc nhìn người vẫn yên tĩnh ngồi ở bên ghế salon, cũng chuyện với người khác, ràng giống người trẻ tuổi.
Đó là đại tiểu thư đích tôn của Quan gia, Quan Chi Mạt cũng là em duy nhất của Quan Chi Đường.
biết vị tiểu thư này tới xem hay phụ trách bỏ đá xuống giếng đây?
Đầu tiên Phương Thục Quân nhảy ra làm khó dễ, gần đây ông xã Quan Văn Bác phàn nàn với , biết chuyện gì xảy ra, thủ hạ của mình phải thanh toán số tiền, muốn đến ngân hàng Hoa để vay, ai ngờ so với những nơi quen biết lại khó khăn hơn, giống như ràng cố ý gây khó khăn cho , còn hỏi có phải đắc tội chỗ nào với Darren ?
Ngược lại Phương Thục Quân lại nhớ về buổi tiệc hôm đó, trong lòng ta vẫn tính toán chuyện hôn nhân của Nguyên Thánh Thành và em họ của mình.
Từ lúc em họ Uông Huân Dư du học trở về, vừa nhìn thấy Darren, thà làm thư ký cũng kiên trì ở bên cạnh ta, bởi vì chức vụ đó mà Quan lão gia phải đích thân an bài.
Hơn nữa em lại tận tâm tận lực, vì vậy Darren cũng tiện điều động chức vị của , dần dần tất cả mọi người thành thói quen, nhìn bọn họ như đôi, nhất là ở nhà họ Phương, mỗi người đều lặng lẽ gắn vị trí ‘thiếu phu nhân’ và ‘phu nhân phó tổng giám đốc’ đầu .
Thế nhưng phía Darren hề bày tỏ gì với em , lại ràng với người phụ nữ họ Cố kia, Phương Thục Quân nhìn vừa mắt, khó tránh khỏi gấp gáp.
"Dar¬ren, chị được lão gia dặn dò, nên đặc biệt tới xem chút, muốn hỏi cuối cùng chuyện gì xảy ra, còn bị đăng báo. . . . . . Em biết, lão gia vẫn còn đó, ông ấy rất thương em, em có lời gì muốn để chị giúp tay chuyển lời cho lão gia ?”
Phương Thục Quân biết, Nguyên Thánh Thành chưa bao giờ coi trọng những người này, vì vậy mở miệng tiếng “Lão gia”, làm sao Nguyên Thánh Thành biết dụng ý của .
Những người vây quanh xem, lập tức rối rít phụ họa : “Đúng vậy, người nào biết lão gia thương nhất là thiếu gia Kỳ với biểu thiếu gia?”
“Darren à, lão gia lớn tuổi, em nên khiến lão gia lo lắng!”
Nguyên Thánh Thành khoan thai ngồi, thoải mái mặc bộ quần áo ở nhà, cánh tay đặt chân dài, ngón tay thon dài cầm điện thoại vuốt ve, khẽ nhếch khóe môi nửa cười nửa , giữa hai hàng lông mày để lộ ra vẻ ung dung.
Nghe thấy những lời đó, trong lòng cười lạnh, ngoài mặt vẫn tỉnh rụi.
Phương Thục Quân thấy Nguyên Thánh Thành trả lời, cũng tức giận, tiếp tục : “Chị chỉ ngầm thăm dò ý cho lão gia thôi, hình như tuổi tác của Darren cũng còn , nếu có thể, nhanh chóng đính hôn, tránh để người khác làm ầm ĩ báo, đến lúc đó đối với nhà họ Quan chúng ta cũng có lợi.”
Nguyên Thánh Thành vẫn để ý đến , ngược lại Quan Chi Mạt ngồi ở bên chợt hé miệng cười cười, “ nghĩ tới, xem ra tôi vẫn xem thường chị Thục Quân, ra chị dâu rất am hiểu cầm lông gà làm tên bắn[*].”
[*} Cầm lông gà làm tên bắn, câu tục ngữ này miêu tả người dựa vào cấp hoặc (người nào đó) mà ra chỉ thị này, chỉ thị nọ, dùng giọng điệu kiêu ngạo sai việc này việc kia. Giống như có phần hơi lạm quyền, lừa gạt dưới, dẫn đến căng thẳng trong mối quan hệ của những người làm việc chung.
Phương Thục Quân nghe lời này giận đến mặt trắng bệch rồi đỏ bừng, nhưng lại tức giận được.
Vị đại tiểu thư nhà họ Quan trước mắt này được mệnh danh là ‘đệ nhất mỹ nhân’ trong giới xã hội thượng lưu, mái tóc màu đen kiểu quăn lọn , khoác chiếc áo giả da màu khói người, cơ thể chuẩn còn đeo thêm thắt lưng thiết kế những nụ hoa, vốn dĩ ngày thường xinh đẹp giờ lại còn tôn thêm vẻ quyến rũ.
Nhiều phụ nữ nhà họ Quan cao, lùn, đẫy đà, mảnh khảnh, cái gì cần đều có, dáng dấp cũng xinh đẹp như hoa nhưng người phụ nữ trước mắt này, từ đầu đến chân chỉ có duy nhất nhan sắc xinh đẹp, dường như chỉ cần đôi môi đỏ mọng tuyệt đẹp xinh xắn kia vẫn có thể cứng rắn so với toàn bộ những người phụ nữ ở đây! là tức chết được!
Nếu đổi thành người khác, chắc chắn Phương Thục Quân cũng tức giận, quyết định nuốt xuống khẩu khí này, nhưng việc này lại hề giống.
Em bảo bối của thiếu gia Đường, ai dám chọc?
Vì vậy Phương Thục Quân cười to, “ ra chuyện trước đó cũng có gì, chẳng qua nhà họ Quan chúng ta có uy tín danh dự, loại phụ nữ lai lịch như thế làm gì có tư cách. . .” Đột nhiên im bặt, dám tiếp tục nữa.
Vừa rồi Nguyên Thánh Thành vẫn còn im lặng đột nhiên càng căng thẳng, hai mắt híp lại, lạnh lùng liếc , ném ánh mắt sắc bén, đằng đằng sát khí, giống như cảnh cáo ta đừng nên cái gì hay, dọa cho ta sợ đến mức sắp xong đành phải nuốt hết tất cả vào trong bụng.
Đúng rồi đúng rồi! làm sao dám quên, ông nội của vị thiếu gia này lại là người đứng đầu hắc bang giết người chớp mắt tiếng tăm lừng lẫy ở Nam Mĩ.
Mặc dù Nguyên Thánh Thành lớn lên ở Đài Loan, nhưng trong dòng máu chảy ít nhiều cũng có tàn khốc vô tình chứ?
Phương Thục Quân bị thất thế, kinh ngạc, từ lúc vào Cẩm Lan Uyển Quan Thiên Lệ bắt đầu vui, sắc mặt tốt Quan Chi Mạt: “Hôm nay tới để chuyện đàng hoàng với họ con, đứa con nít chưa lập gia định chen miệng vào làm gì? Trong mắt còn có trưởng bối sao?”
Quan Chi Mạt bị khiển trách cũng giận, chỉ cười nhạt rồi : “ đúng lắm, nếu trưởng bối ngồi, những vãn bối như chúng ta sao dám vượt quá?”
và Phương Thục Quân xem như ngang hàng, vừa lời này ra, giống như nhàng tát cái vào mặt người ta.
Quan Thiên Lệ cũng tranh cãi với bé này, quay đầu hỏi Nguyên Thánh Thành, “Darren, con tính lúc nào kết hôn? Joanna chờ con cũng nhiều năm rồi, con còn muốn kéo dài tới khi nào?”
Nguyên Thánh Thành nhướng mày lên, thân thể nhàn nhã ngồi dậy, lần này mọi người đều hiểu , trừ Quan Thiên Lệ còn muốn trả lời, còn lại những người khác, căn bản để vào mắt, thậm chí ngay cả đôi mắt cũng lười phải liếc mắt nhìn, chỉ nghe lạnh nhạt : “Dì, con ý của dì, con có kết hôn hay có liên quan gì đến Joanna?”
“Con. . . . . .” Quan Thiên Lệ nghẹn lời, chưa kịp bắt đầu thao thao bất tuyệt lại nghe thấy cháu mình ném ra câu ràng, “ đúng hơn là năm trước con đăng ký kết hôn, bây giờ chỉ còn thiếu lễ cưới, dì cứ yên tâm.”
Những lời này giống như vụ nổ lớn ập đến, bức xạ nhiệt và mảnh vỡ bom văng ra, ầm lên khiến những người ở đây nghe xong khỏi đờ người, Quan Thiên Lệ hoài nghi mình nghe lầm, khỏi lập tức đứng lên, vẻ mặt kích động, "Con cái gì? Con lặp lại lần nữa?"
"Dì, dì có nghe lầm, năm ngoái con kết hôn rồi."
"Con! Con giỏi lắm! Lại dám tự chủ trương! Cưới người nào? Tại sao cho ta biết?" Quan Thiên Lệ thiếu chút nữa tức giận sôi sục, bà ỷ mình thân là dì của Nguyên Thánh Thành, ngầm ước định với nhà họ Phương, muốn thúc đẩy việc hôn nhân, ai ngờ như vậy!
Lúc này, quản gia Hoa vẫn đứng sau lưng Nguyên Thánh Thành tiến lên, vẻ mặt cung kính lễ độ, khuyên giải: “Phu nhân à, xin ngàn vạn lần nên tức giận, ảnh hưởng cơ thể.”
Quan Thiên Lệ biết vị này là quản gia Hoa, người này ở Cẩm Lan Uyển hơn ba mươi năm, rất trung thành với nhà họ Nguyên, địa vị cũng tầm thường, ngay cả Nguyên Thánh Thành cũng chưa bao giờ xem ông là người làm, vì vậy thấy ông đứng ra khuyên giải, lập tức trút ra nỗi khổ tâm, “Quản gia! Ông nhìn coi! Ông nhìn coi! Có phải nó quá to gan lớn mật ? Tự mình kết hôn, tiếng với dì nó, quá đáng! Trong mắt nó có còn trưởng bối trong nhà ?”
“Dạ dạ, người bớt giận, uống ly trà trước, xin bớt giận.” Quản gia Hoa khuyên Quan Thiên Lệ ngồi xuống, đột nhiên giống như nhớ tới chuyện gì, mực cung kính : “Kính thưa phu nhân, tuần trước tòa nhà này chuẩn bị thay rèm cửa sổ, người thiết kế đề nghị loại, nghe là vận chuyển từ Pháp tới đây, rèm cửa sổ cao cấp nhất thế giới, hoa văn rất đẹp, tất cả đều là hàng thêu thủ công, tôi tính toán sơ, nếu như mỗi thước giá cả ba ngàn, bày biện xong cả tòa nhà, có thể tốn hơn ba trăm vạn.”
chỉ là Quan Thiên Lệ mà Phương Thục Quân và tất cả mọi người giống như khách khứa tham quan, nhìn quản gia Hoa nghiêm túc báo cáo sổ sách, biết sao quản gia lại đột nhiên lảm nhảm về những thứ này?
Quản gia tiếp tục ung dung : “Ngoài ra, người cảm thấy thảm nên mua của Ấn Độ hay Iran? ra thảm lông dê New Zealand tinh khiết cũng rất tốt, chuyện hao tâm tổn trí nhất còn là chất liệu với hoa văn. . . Người cảm thấy có đúng ?”
“Hôm nay trong ngôi nhà này phòng ngủ chính cộng thêm phòng khách, thư phòng, rạp chiếu phim gia đình, phòng Golf, phòng tập thể thao, tổng cộng có hai mươi bảy phòng, nếu đổi hết tất cả rèm cửa sổ cũng là chuyện lớn. . .”
Quan Thiên Lệ nghe được quả tức giận kềm được, quản gia Hoa này lảm nhảm suốt, cái gì với cái gì chứ? Chẳng lẽ ông ta hồ đồ rồi?
Ai ngờ quản gia Hoa giống như lão tăng niệm kinh, còn tiếp tục thao thao bất tuyệt xin ý kiến, “Ngoài ra phòng bếp và nhà tắm. . . . . .”
“Được rồi!” Quan Thiên Lệ nổi trận lôi đình vỗ bàn cái, “Đây là chuyện nhà của mấy người, có quan hệ gì với tôi, với tôi làm gì?”
“A! ra là phu nhân cũng biết .” Quản gia Hoa lòng vòng quanh co hồi lâu, nghe được câu sau cùng dường như rất hài lòng.
“Biết cái gì?” Quan Thiên Lệ hiển nhiên bị lão già này hoàn toàn xoay vòng đến hồ đồ.
Chỉ thấy quản gia Hoa rất dè dặt cười tiếng, hỏi ngược lại: “Thiếu gia nhà tôi muốn đính hôn với người nào, muốn kết hôn với người nào, đó cũng là chuyện của nhà họ Nguyên chúng tôi, có liên quan gì tới phu nhân chứ?”
Nghe xong lời này, đầu tiên Quan Thiên Lệ sững sờ, sau đó thẹn quá thành giận, im lặng bình tĩnh đứng thành hàng với vú Lâm và người hầu, mỗi người đều cắn chặt răng, liều mạng nhịn cười đến nghẹn, những người khác cũng dám cười, chỉ có Quan Chi Mạt rất coi trọng bật cười ‘phốc’ tiếng.
“Tốt! Tốt! Rất tốt! Quả nhiên là chủ nào tớ nấy! Chuyện nhà họ Nguyên mấy người, tôi bao giờ. . . xía vô nữa!” Lửa giận bốc khói đầu phu nhân Quan, lập tức đứng dậy giơ tay cầm túi lên, nổi giận đùng đùng sải bước rời khỏi đại sảnh.
Phương Thục Quân thấy trưởng bối duy nhất có thể chuyện trước mặt Nguyên Thánh Thành cũng bị chặn lại nên lời, cũng chỉ có thể cười mấy câu khách sáo, chán nản cùng những người vây xem đứng dậy rời .
Nguyên Thánh Thành nhìn giờ giấc điện thoại, buổi chiều Cố Thẩm Đóa ra ngoài muốn tới trường học, lúc này vừa đúng lúc có thể đến đón về.
quay đầu, hỏi Quan Chi Mạt vẫn ngồi yên, “Chi Mạt, em sao?”
“ họ, làm gì đuổi người rồi! ra hôm nay em đến, đặc biệt tặng quà đó.” Quan Chi Mạt nhàng cười , “Coi như đây là quà đính hôn trễ của em ! mặc dù hơi muộn chút nhưng tâm ý thay đổi!”
Trong hộp gỗ tử đàn có đôi chim uyên ương bằng sứ màu đỏ thắm, sắc màu tươi, rực rỡ nhưng mất vẻ lộng lẫy, phong thái quý giá, nhưng cũng giản dị, cảm giác được đầy đủ, có thể đồ sứ chính là vật quý báu.
“Cám ơn em, Chi Mạt.” Nguyên Thánh Thành thầm cảm ơn, ý bảo quản gia Hoa sau lưng nhận lấy.
“Khách khí cái gì?” Quan Chi Mạt thản nhiên cười, “Ở nhà họ Quan, có mấy người đối tốt với em, họ, cũng là người trong đó.”
Người nhà họ Quan dù là huyết mạch tương thông cũng chưa bao giờ thiếu tính toán, huống chi là ?
Họ Quan, có lẽ vĩnh viễn cũng hiểu được câu “Hợp tác cùng có lợi, tranh đấu chỉ có thiệt hại.”
Last edited by a moderator: 12/2/16