1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người Tình Áo Rồng Của Thiếu Gia - Hà Vũ (Hoàn - Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      j ki vay chi.ly hon la sao

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 9.1
      Editor: ThanhThanhDuTam

      Nguyên Thánh Thành mang Cố Thấm Đóa về nhà, mà trở lại Cẩm Lan Uyển, có lẽ nghĩ là bé này có ý niệm ly hôn, khó đảm bảo lén lút trốn , trong Cẩm lan Uyển có nhiều người giúp việc, ít nhất có thể giúp đỡ coi chừng !

      Buổi tối, thiếu gia đột nhiên dẫn thiếu phu nhân trở về, có thể nghĩ làm cho tất cả toàn nhà này chấn động, quản gia Hoa cùng vú Lâm mang theo người làm, vẻ mặt kìm được vui mừng hoan nghênh bọn họ đến.

      Bị ép buộc ăn xong bữa khuya phong phú, thêm chén lớn canh gừng, cho đến khi bị đè xuống giường tìm mọi cách đoạt lấy, Cố Thấm Đóa mới cực kỳ hối hận, tại sao lại tin tưởng lời , ngoan ngoãn theo trở về?

      Có từng thấy con sói nào bỏ qua cho con thỏ bị đưa tới miệng sao?

      có!

      Muốn ly hôn?

      Ngay cả cửa sổ cũng có đâu!

      Nguyên Thánh Thành cúi đầu hung hăng hôn , đầu lưỡi nhét đầy cái miệng của , miệng lưỡi dây dưa, phát ra tiếng chậc chậc.

      buông em ra!” Chỉ tốn chút công phu, Cố Thấm Đóa liền thơ nổi, gương mặt sung huyết đỏ bừng, đôi tay bị khống chế, chỉ có đôi chân là có thể nhúc nhích, dùng sức kháng cự lúc, liền mệt mỏi thở hồng hộc.

      có lên tiếng, hai cỗ thân thể như cũ dán chặt chỗ, ràng cảm thấy được cự vật giữa hai chân , càng thêm cứng rắn đến mức nổi gân xanh, chống đỡ ở bụng của mình.

      , được! thể để cho tiếp tục muốn làm gì làm, mỗi lần bị vây ở trong ngực nóng bỏng, đến cuối cùng, đều dần dần mất năng lực suy nghĩ, như vậy quá tệ……..

      Cố Thấm Đóa đột nhiên ngưng động tác kháng cự, mắt to chảy ra nước mắt tuyệt vọng, lẳng lặng nhìn người đàn ông ở phía , ánh mắt làm cho trong lòng cứng lại, bỗng nhiên phát ra đau lòng vô cùng.

      Nội tâm vang lên lâu, thở dài hơi, bộ dáng của làm cho đành lòng, buông tay ra, cho phép mở miệng to thở hổn hển, lại nhàng ôm vào trong ngực.

      Bàn tay chế trụ cầm dưới, Nguyên Thánh Thành nâng mặt lên, con mắt thâm thúy nhìn chằm chằm.

      “Xảy ra chuyện gì? Có phải em đến bữa tiệc của nhà họ Lục ?”

      trả lời, hơi thở chợt rối loạn.

      “Có phải có người cái gì hay ? Hay là………..Có người khi dễ em?” suy đoán.

      “Người ta cái gì, liên quan gì tới !” giống như con mèo bị đâm đúng chỗ đau, uất ức trong lòng tích tụ lâu dài, lúc này lập tức bộc phát toàn bộ.

      “Người khác khi dễ em, còn phải nguyên nhân là bởi vì ! Nếu phải vì giải thích được nguyên nhân vì sao lấy em, sao em có thể gặp những chuyện này? Tại sao lại muốn xông vào cuộc sống của em, có phải như vậy chơi rất vui ? Hay là những người có tiền như các chỉ thích lấy người khác ra chơi đùa như vậy? Khi dễ em phải là người khác, mà chính là ……..” khóc thương tâm chỉ trích, nước mắt tuôn rơi, giống như mưa làm sao cũng hết.

      mạnh mẽ xông vào cuộc sống của , quậy đến lòng rối loạn, để cho nếm được mùi vị mà từ trước đến nay chưa từng thưởng thức, thỉnh thoảng có thể ngọt ngào như kẹo, đôi khi lại là nước mắt chua xót, cuối cùng cũng nhịn được hận mà nghĩ, rốt cuộc muốn thế nào đây?

      Tối nay Cố Thấm Đóa đặc biệt nhiều nước mắt, Nguyên Thánh Thành lời nào mặc cho phát tiết, để cho going như đứa bé bị ủy khuất, thống khoái ở trong lòng khóc lớn trận.

      Đợi đến khi tiếng khóc dần dần chuyển , biến thành tiếng khóc thút thít, bàn tay vẫn vỗ sau lưng từ phía xuống, khẽ vuốt ve sống lưng mảnh khảnh, thẳng đến cơ thể từ từ bình ổn lại.

      Lại qua lúc, nhìn trong ngực khóc đến ngủ, Nguyên Thánh Thành lặng lẽ đứng dậy, lấy chăn giúp đắp kín, xuống giường.

      nhàng đóng cửa phòng ngủ lại, giơ tay lấy điện thoại di động, đến chổ khác chuyện điện thoại ngắn gọn: “Minh Triết, giúp tôi điều tra camera theo dõi bữa tiệc tối nay”

      “Đúng, tìm Lục Duy Khiêm, là tôi muốn.”

      “Sớm báo cáo cho tôi, ừ, cứ như vậy.”

      Nhiếp Minh Triết làm việc hiệu suất cao, nửa tiếng sau, Nguyên Thánh Thành biết bữa tiệc ở nhà họ Lục tối nay, tột cùng là xảy ra chuyện gì.

      Trong màn hình theo dõi, Quan Chi Lệ cùng Phương Thục Quân mỗi chữ với Cố Thấm Đóa cũng truyền tới tay ràng, tức giận trong nháy mắt giống như thủy triều mãnh liệt đánh thẳng vào tim .

      ra là như vậy, hít hơi sâu, mới cố đè xuống lửa giận ở trong ngực, đóng máy vi tính, lần nữa trở lại phòng ngủ, cởi giày lên giường, nằm nghiêng ở bên cạnh .

      Cố Thấm Đóa vốn là ngủ, nhưng ra cũng ngủ sâu, cảm thấy hơi thở của , lại từ từ mở mắt.

      “Đóa Đóa……” Nguyên Thánh Thành nhìn chăm chú, đưa tay vuốt mái tóc, tới đôi mắt sưng đỏ của , “Xin lỗi, xin lỗi.”

      Cố Thấm Đóa ra lời, lại kích động giống như vừa rồi, ra lúc nảy kích động khóc lớn.

      Bị nhàng an ủi, có thể cảm nhận hơi thở ấm áp của bao lấy mình, nhịp tim vững vàng mà có lực, động tác dịu dàng, giống như có loại ma lực, có thể xóa sạch tất cả bi thương cùng tức giận cách nhanh chóng.

      Điều này cũng làm thương tâm phát , quyến luyến người đàn ông này, có lực ảnh hưởng lớn đối với , lớn đến nỗi khó có thể tưởng tượng được.

      ra ……” chống cái trán lên trán , “ vẫn dám cho em biết chuyện”

      “Là………Chuyện gì?

      Ánh mắt Nguyên Thánh Thành thâm trầm, “ lấy em, có ý tưởng phức tạp gì, cũng phải vì chơi đùa vui, từng với em, chuyện gì hoặc người mà có hứng thú, căn bản cần phải lãng phí thời gian, cho nên kết hôn với em nguyên nhân rất đơn giản, em biết là gì ?”

      Giống như có cái gì nở rộ trong lòng, hai người chung sống với nhau thời gian, làm cho Cố Thấm Đóa bắt được trong đầu chút manh mối, nhưng lại hoàn toàn thể xác định, suy nghĩ lâu mới dùng thanh cực hỏi” “Là bởi vì…….. chút thích em sao?”

      lắc đầu, “ phải chỉ có chút.”

      “Vậy là……..Có rất nhiều sao?” Có ? Có ? thích !

      “Ừ…….Cũng phải là thích.” thấy sắc mặt người trong ngực dần dần trắng bệt con mắt mất hi vọng, cưng chiều cười, “Là , Đóa Đóa, em……….Vô cùng .”

      dịu dàng hôn còn đắm chìm trong khiếp sợ, thân thể quấn chỗ, dục vọng vọt lên cách kinh người giống như chưa bao giờ suy giảm, vừa động cái, tất cả kích thích cùng khát vọng lần nữa sôi sục.

      em………” Nguyên Thánh Thành mỗi lần hôn môi cái, kiên định lần, .

      Nhìn ánh mắt tràn đầy mong đợi, cảm thụ hôn tràn đầy tình , Cố Thấm Đóa rơi lệ lã chã.

      Đúng nha, , làm sao đần như vậy, lâu như vậy mới phát ? Rất nhiều chuyện, chỉ có dùng tâm mới có thể thấy , bề ngoài nghiêm túc lạnh lùng, ra cất giấu rất nhiều thương cùng tình ý.

      “Ô…….Ông xã………Em cũng bao giờ để cho tiếp tục chờ đợi nữa, nhu thuận hưởng ứng , đưa tay ôm lấy chặt! Lớn mật bày tỏ tình .

      “Vậy còn muốn ly hôn ?” hỏi.

      muốn! muốn!” đỏ mặt, kiều la hét, điên cuồng mà dùng sức hôn .

      ……………….

      Trong phòng ngủ yên tĩnh, người giường ôm lấy chăn tơ tằm mềm mại, ngủ say, bên cửa phòng ngủ, Nguyên Thánh Thành tay nhận lấy cháo tổ yến tay người giúp việc, tay kia đóng cửa phòng lại.

      Tối qua dày vò vợ cả đêm, tất nhiên làm cho mệt muốn chết rồi, cái này được, cũng gần buổi trưa rồi, làm vợ dụ dỗ vợ chịu rời giường đây.

      Ôm lấy Cố Thấm đóa, nhìn uể oải trong ngực, hôn cái, dụ dỗ : “Đóa Đóa, ăn chút rồi ngủ tiếp?”

      Cố Thấm Đóa nhúc nhích nằm trong ngực trừng mắt, nhắm mắt lại, lông mi dài phác họa đường nét lên gương mặt.

      Thìa dừng lại trung chút, lại dừng lại bên miệng mình, Nguyên Thánh Thành tiếp cận cái miệng nhắn của , dùng đầu lưỡi đẩy ra cánh môi mềm mại của , dùng lưỡi đẩy cháo qua miệng , nhìn hề ý thức mà ngoan ngoãn nuốt xuống.

      biết nghe lời, ăn thêm chút.” Hôn môi cái, lại tiếp tục lập lại động tác mớm cho .

      Cho đến lúc ăn hết miếng cuối cùng, Cố Thấm Đóa mới mơ màng mở mắt, đập vào mắt là người đàn ông chỉ mặt áo ngủ, thân thể cường tráng có chút thịt dư nào, cơ ngực mơ hồ có thể thấy được vài vết cào màu đỏ……

      Đó là cào tối qua…….Cố Thấm Đóa đỏ mặt, lần nữa đem gương mặt vùi sâu vào lòng ngực ấm áp của Nguyên Thánh Thành, lắng nghe tiếng tim đập vững vàng.

      Đùng……..Đùng……..Đùng……..Giống như với , em.

      Ứng với câu của Quan Chi Quất “Đầu giường ầm ỉ, cuối giường hòa”, đối với đôi vợ chồng vừa mới bày tỏ tình cảm, sau khi thỏa mãn niềm vui tình dục, sau đó lại hòa hảo như lúc ban đầu.

      Chỉ là Cố Thấm Đóa ngờ tới, hình ảnh đêm đó và Nguyên Thánh Thành sánh vai ngồi ở ghế dài ven đường, bị người ta chụp lén, qua hai ngày, liền ùn ùn đăng các trang báo nổi tiếng, lập tức khiến cho người ta chấn động.

      Có hai bức hình, bức thứ nhất, người đàn ông tuấn tú thành thục, người có địa vị cao hàng đầu ngồi xổm xuống trước mặt có địa vị thấp, bởi vì khoảng cách khá xa, thấy vẻ mặt, nhưng ngôn ngữ tay chân này cho thấy, ràng là tràn đầy cưng chiều cùng thương.

      còn lại là khẽ cúi đầu, toàn thân mang phong cách ăn mặc cổ quái, lại có thể thấy được đầu tóc đen bóng chấm ngang vai, lộ ra gương mặt trái xoan bé , đường nét tương đối xinh đẹp.

      Bức thứ hai, là người đàn ông dắt qua đường, đến chiếc xe nổi tiếng dừng ở đối diện, cao lớn tuấn, nhắn mảnh khảnh, cùng chổ hết sức xứng đôi, bóng lưng hoàn mỹ giống như tranh vẽ.

      Nguyên Thánh Thành từ tay Nhiếp Minh Triết lấy tờ báo có hai tấm hình, ngược lại có chút thích thú nhìn lúc lâu.

      Ưm, và Cố Thấm Đóa sau khi kết hôn còn có chụp hình cưới, đây cũng là tấm ảnh hai người chụp chung hiếm thấy.

      Nhiếp Minh Triết nghi ngờ nhìn boss, bị chụp lén lên báo như vậy cũng nổi giận?

      Còn cười đến sung sướng, hiển nhiên là được vợ phục vụ tâm tình vui vẻ, tuần lễ trước, trong công ty bọn họ lấy Quan tiểu thư cầm đầu nhóm người bị chỉnh gần chết.

      Cám ơn trời đất, xem ra bão giật cấp bốn mươi bảy qua, ánh nắng mùa xuân sắp tới! phải kiếm Quan Chi Quất tiểu thư báo tin, tránh khỏi cả ngày ta than trời trách đất.

      Nguyên Thánh Thành ở nhà họ Quan sống gần hai mươi năm, thấy ràng việc xấu bên trong cái nhà kia, có đám người vĩnh viễn luôn như thế.

      nhóm là có trách nhiệm tìm phiền toái, nhóm gây họa, nhóm đứng xem, nhóm là bỏ đá xuống giếng, còn dư lại rất ít, là phụ trách dọn dẹp tàn cuộc.

      Lúc này nhóm người ngồi ở Cẩm Lan Uyển, thể nghi ngờ là toàn bộ có mặt đầy đủ.

      Phụ trách tìm phiền toái, từ trước đến giờ ngang ngược kiêu ngạo Quan Thiên Lệ phu nhân, kể từ lúc bà bốn lần hôn nhân thất bại, quanh năm ở trong giới phu nhân quyền quý giết thời gian, nghe ở ngoài nuôi tiểu bạch kiểm làm thú vui, nhờ vào đó an ủi tâm hồn đơn.

      Phụ trách gây chuyện, là vợ của cháu trai nhà họ Quan Phương Thục Quân, nghe chính là ta lấy tờ báo, đặc biệt phân phó người làm nhà họ Quan giao cho Quan lão gia, sau đó nghe lão gia trong điên thoại câu: “Các chị hỏi chút, đến tột cùng là chuyện gì xảy ra.” Lập tức liền dẫn đội nhân mã, going trống khua chiêng hạ cố đến cẩm Lan Uyển, có ý hưng sư vấn tội.

      Dĩ nhiên, thể thiếu phụ trách vây xem, đều là đông đảo các thân thích nhà họ Quan, ra trong lòng mấy người này nhiều cũng ít phục Nguyên Thánh Thành.
      Last edited: 7/2/16
      thuyt thích bài này.

    3. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      hai chi lam lanh roi.vui qua di

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 9 (2)
      Editor : Lam Lam

      Dù họ hàng xa gần thế nào cũng đều mang họ Quan, mặc dù Nguyên Thánh Thành là cháu ngoại ruột thịt duy nhất của lão gia, xét cho cùng cũng là người khác họ, tại sao lại có quyền quản lý ngân hàng Hoa?

      Trước mắt nghe thấy tin tức bùng nổ này, sao những người này có thể dễ dàng đồng ý mà tới xem náo nhiệt?

      Về phần khác. . . . . . Nguyên Thánh Thành rất bình tĩnh nhíu mày, liếc nhìn người vẫn yên tĩnh ngồi ở bên ghế salon, cũng chuyện với người khác, ràng giống người trẻ tuổi.

      Đó là đại tiểu thư đích tôn của Quan gia, Quan Chi Mạt cũng là em duy nhất của Quan Chi Đường.

      biết vị tiểu thư này tới xem hay phụ trách bỏ đá xuống giếng đây?

      Đầu tiên Phương Thục Quân nhảy ra làm khó dễ, gần đây ông xã Quan Văn Bác phàn nàn với , biết chuyện gì xảy ra, thủ hạ của mình phải thanh toán số tiền, muốn đến ngân hàng Hoa để vay, ai ngờ so với những nơi quen biết lại khó khăn hơn, giống như ràng cố ý gây khó khăn cho , còn hỏi có phải đắc tội chỗ nào với Darren ?

      Ngược lại Phương Thục Quân lại nhớ về buổi tiệc hôm đó, trong lòng ta vẫn tính toán chuyện hôn nhân của Nguyên Thánh Thành và em họ của mình.

      Từ lúc em họ Uông Huân Dư du học trở về, vừa nhìn thấy Darren, thà làm thư ký cũng kiên trì ở bên cạnh ta, bởi vì chức vụ đó mà Quan lão gia phải đích thân an bài.

      Hơn nữa em lại tận tâm tận lực, vì vậy Darren cũng tiện điều động chức vị của , dần dần tất cả mọi người thành thói quen, nhìn bọn họ như đôi, nhất là ở nhà họ Phương, mỗi người đều lặng lẽ gắn vị trí ‘thiếu phu nhân’ và ‘phu nhân phó tổng giám đốc’ đầu .

      Thế nhưng phía Darren hề bày tỏ gì với em , lại ràng với người phụ nữ họ Cố kia, Phương Thục Quân nhìn vừa mắt, khó tránh khỏi gấp gáp.
      "Dar¬ren, chị được lão gia dặn dò, nên đặc biệt tới xem chút, muốn hỏi cuối cùng chuyện gì xảy ra, còn bị đăng báo. . . . . . Em biết, lão gia vẫn còn đó, ông ấy rất thương em, em có lời gì muốn để chị giúp tay chuyển lời cho lão gia ?”

      Phương Thục Quân biết, Nguyên Thánh Thành chưa bao giờ coi trọng những người này, vì vậy mở miệng tiếng “Lão gia”, làm sao Nguyên Thánh Thành biết dụng ý của .

      Những người vây quanh xem, lập tức rối rít phụ họa : “Đúng vậy, người nào biết lão gia thương nhất là thiếu gia Kỳ với biểu thiếu gia?”

      “Darren à, lão gia lớn tuổi, em nên khiến lão gia lo lắng!”

      Nguyên Thánh Thành khoan thai ngồi, thoải mái mặc bộ quần áo ở nhà, cánh tay đặt chân dài, ngón tay thon dài cầm điện thoại vuốt ve, khẽ nhếch khóe môi nửa cười nửa , giữa hai hàng lông mày để lộ ra vẻ ung dung.

      Nghe thấy những lời đó, trong lòng cười lạnh, ngoài mặt vẫn tỉnh rụi.

      Phương Thục Quân thấy Nguyên Thánh Thành trả lời, cũng tức giận, tiếp tục : “Chị chỉ ngầm thăm dò ý cho lão gia thôi, hình như tuổi tác của Darren cũng còn , nếu có thể, nhanh chóng đính hôn, tránh để người khác làm ầm ĩ báo, đến lúc đó đối với nhà họ Quan chúng ta cũng có lợi.”

      Nguyên Thánh Thành vẫn để ý đến , ngược lại Quan Chi Mạt ngồi ở bên chợt hé miệng cười cười, “ nghĩ tới, xem ra tôi vẫn xem thường chị Thục Quân, ra chị dâu rất am hiểu cầm lông gà làm tên bắn[*].”

      [*} Cầm lông gà làm tên bắn, câu tục ngữ này miêu tả người dựa vào cấp hoặc (người nào đó) mà ra chỉ thị này, chỉ thị nọ, dùng giọng điệu kiêu ngạo sai việc này việc kia. Giống như có phần hơi lạm quyền, lừa gạt dưới, dẫn đến căng thẳng trong mối quan hệ của những người làm việc chung.

      Phương Thục Quân nghe lời này giận đến mặt trắng bệch rồi đỏ bừng, nhưng lại tức giận được.

      Vị đại tiểu thư nhà họ Quan trước mắt này được mệnh danh là ‘đệ nhất mỹ nhân’ trong giới xã hội thượng lưu, mái tóc màu đen kiểu quăn lọn , khoác chiếc áo giả da màu khói người, cơ thể chuẩn còn đeo thêm thắt lưng thiết kế những nụ hoa, vốn dĩ ngày thường xinh đẹp giờ lại còn tôn thêm vẻ quyến rũ.

      Nhiều phụ nữ nhà họ Quan cao, lùn, đẫy đà, mảnh khảnh, cái gì cần đều có, dáng dấp cũng xinh đẹp như hoa nhưng người phụ nữ trước mắt này, từ đầu đến chân chỉ có duy nhất nhan sắc xinh đẹp, dường như chỉ cần đôi môi đỏ mọng tuyệt đẹp xinh xắn kia vẫn có thể cứng rắn so với toàn bộ những người phụ nữ ở đây! là tức chết được!

      Nếu đổi thành người khác, chắc chắn Phương Thục Quân cũng tức giận, quyết định nuốt xuống khẩu khí này, nhưng việc này lại hề giống.

      Em bảo bối của thiếu gia Đường, ai dám chọc?

      Vì vậy Phương Thục Quân cười to, “ ra chuyện trước đó cũng có gì, chẳng qua nhà họ Quan chúng ta có uy tín danh dự, loại phụ nữ lai lịch như thế làm gì có tư cách. . .” Đột nhiên im bặt, dám tiếp tục nữa.

      Vừa rồi Nguyên Thánh Thành vẫn còn im lặng đột nhiên càng căng thẳng, hai mắt híp lại, lạnh lùng liếc , ném ánh mắt sắc bén, đằng đằng sát khí, giống như cảnh cáo ta đừng nên cái gì hay, dọa cho ta sợ đến mức sắp xong đành phải nuốt hết tất cả vào trong bụng.

      Đúng rồi đúng rồi! làm sao dám quên, ông nội của vị thiếu gia này lại là người đứng đầu hắc bang giết người chớp mắt tiếng tăm lừng lẫy ở Nam Mĩ.

      Mặc dù Nguyên Thánh Thành lớn lên ở Đài Loan, nhưng trong dòng máu chảy ít nhiều cũng có tàn khốc vô tình chứ?

      Phương Thục Quân bị thất thế, kinh ngạc, từ lúc vào Cẩm Lan Uyển Quan Thiên Lệ bắt đầu vui, sắc mặt tốt Quan Chi Mạt: “Hôm nay tới để chuyện đàng hoàng với họ con, đứa con nít chưa lập gia định chen miệng vào làm gì? Trong mắt còn có trưởng bối sao?”

      Quan Chi Mạt bị khiển trách cũng giận, chỉ cười nhạt rồi : “ đúng lắm, nếu trưởng bối ngồi, những vãn bối như chúng ta sao dám vượt quá?”

      và Phương Thục Quân xem như ngang hàng, vừa lời này ra, giống như nhàng tát cái vào mặt người ta.

      Quan Thiên Lệ cũng tranh cãi với bé này, quay đầu hỏi Nguyên Thánh Thành, “Darren, con tính lúc nào kết hôn? Joanna chờ con cũng nhiều năm rồi, con còn muốn kéo dài tới khi nào?”

      Nguyên Thánh Thành nhướng mày lên, thân thể nhàn nhã ngồi dậy, lần này mọi người đều hiểu , trừ Quan Thiên Lệ còn muốn trả lời, còn lại những người khác, căn bản để vào mắt, thậm chí ngay cả đôi mắt cũng lười phải liếc mắt nhìn, chỉ nghe lạnh nhạt : “Dì, con ý của dì, con có kết hôn hay có liên quan gì đến Joanna?”

      “Con. . . . . .” Quan Thiên Lệ nghẹn lời, chưa kịp bắt đầu thao thao bất tuyệt lại nghe thấy cháu mình ném ra câu ràng, “ đúng hơn là năm trước con đăng ký kết hôn, bây giờ chỉ còn thiếu lễ cưới, dì cứ yên tâm.”

      Những lời này giống như vụ nổ lớn ập đến, bức xạ nhiệt và mảnh vỡ bom văng ra, ầm lên khiến những người ở đây nghe xong khỏi đờ người, Quan Thiên Lệ hoài nghi mình nghe lầm, khỏi lập tức đứng lên, vẻ mặt kích động, "Con cái gì? Con lặp lại lần nữa?"

      "Dì, dì có nghe lầm, năm ngoái con kết hôn rồi."

      "Con! Con giỏi lắm! Lại dám tự chủ trương! Cưới người nào? Tại sao cho ta biết?" Quan Thiên Lệ thiếu chút nữa tức giận sôi sục, bà ỷ mình thân là dì của Nguyên Thánh Thành, ngầm ước định với nhà họ Phương, muốn thúc đẩy việc hôn nhân, ai ngờ như vậy!

      Lúc này, quản gia Hoa vẫn đứng sau lưng Nguyên Thánh Thành tiến lên, vẻ mặt cung kính lễ độ, khuyên giải: “Phu nhân à, xin ngàn vạn lần nên tức giận, ảnh hưởng cơ thể.”

      Quan Thiên Lệ biết vị này là quản gia Hoa, người này ở Cẩm Lan Uyển hơn ba mươi năm, rất trung thành với nhà họ Nguyên, địa vị cũng tầm thường, ngay cả Nguyên Thánh Thành cũng chưa bao giờ xem ông là người làm, vì vậy thấy ông đứng ra khuyên giải, lập tức trút ra nỗi khổ tâm, “Quản gia! Ông nhìn coi! Ông nhìn coi! Có phải nó quá to gan lớn mật ? Tự mình kết hôn, tiếng với dì nó, quá đáng! Trong mắt nó có còn trưởng bối trong nhà ?”

      “Dạ dạ, người bớt giận, uống ly trà trước, xin bớt giận.” Quản gia Hoa khuyên Quan Thiên Lệ ngồi xuống, đột nhiên giống như nhớ tới chuyện gì, mực cung kính : “Kính thưa phu nhân, tuần trước tòa nhà này chuẩn bị thay rèm cửa sổ, người thiết kế đề nghị loại, nghe là vận chuyển từ Pháp tới đây, rèm cửa sổ cao cấp nhất thế giới, hoa văn rất đẹp, tất cả đều là hàng thêu thủ công, tôi tính toán sơ, nếu như mỗi thước giá cả ba ngàn, bày biện xong cả tòa nhà, có thể tốn hơn ba trăm vạn.”

      chỉ là Quan Thiên Lệ mà Phương Thục Quân và tất cả mọi người giống như khách khứa tham quan, nhìn quản gia Hoa nghiêm túc báo cáo sổ sách, biết sao quản gia lại đột nhiên lảm nhảm về những thứ này?

      Quản gia tiếp tục ung dung : “Ngoài ra, người cảm thấy thảm nên mua của Ấn Độ hay Iran? ra thảm lông dê New Zealand tinh khiết cũng rất tốt, chuyện hao tâm tổn trí nhất còn là chất liệu với hoa văn. . . Người cảm thấy có đúng ?”

      “Hôm nay trong ngôi nhà này phòng ngủ chính cộng thêm phòng khách, thư phòng, rạp chiếu phim gia đình, phòng Golf, phòng tập thể thao, tổng cộng có hai mươi bảy phòng, nếu đổi hết tất cả rèm cửa sổ cũng là chuyện lớn. . .”

      Quan Thiên Lệ nghe được quả tức giận kềm được, quản gia Hoa này lảm nhảm suốt, cái gì với cái gì chứ? Chẳng lẽ ông ta hồ đồ rồi?

      Ai ngờ quản gia Hoa giống như lão tăng niệm kinh, còn tiếp tục thao thao bất tuyệt xin ý kiến, “Ngoài ra phòng bếp và nhà tắm. . . . . .”

      “Được rồi!” Quan Thiên Lệ nổi trận lôi đình vỗ bàn cái, “Đây là chuyện nhà của mấy người, có quan hệ gì với tôi, với tôi làm gì?”

      “A! ra là phu nhân cũng biết .” Quản gia Hoa lòng vòng quanh co hồi lâu, nghe được câu sau cùng dường như rất hài lòng.

      “Biết cái gì?” Quan Thiên Lệ hiển nhiên bị lão già này hoàn toàn xoay vòng đến hồ đồ.

      Chỉ thấy quản gia Hoa rất dè dặt cười tiếng, hỏi ngược lại: “Thiếu gia nhà tôi muốn đính hôn với người nào, muốn kết hôn với người nào, đó cũng là chuyện của nhà họ Nguyên chúng tôi, có liên quan gì tới phu nhân chứ?”

      Nghe xong lời này, đầu tiên Quan Thiên Lệ sững sờ, sau đó thẹn quá thành giận, im lặng bình tĩnh đứng thành hàng với vú Lâm và người hầu, mỗi người đều cắn chặt răng, liều mạng nhịn cười đến nghẹn, những người khác cũng dám cười, chỉ có Quan Chi Mạt rất coi trọng bật cười ‘phốc’ tiếng.

      “Tốt! Tốt! Rất tốt! Quả nhiên là chủ nào tớ nấy! Chuyện nhà họ Nguyên mấy người, tôi bao giờ. . . xía vô nữa!” Lửa giận bốc khói đầu phu nhân Quan, lập tức đứng dậy giơ tay cầm túi lên, nổi giận đùng đùng sải bước rời khỏi đại sảnh.

      Phương Thục Quân thấy trưởng bối duy nhất có thể chuyện trước mặt Nguyên Thánh Thành cũng bị chặn lại nên lời, cũng chỉ có thể cười mấy câu khách sáo, chán nản cùng những người vây xem đứng dậy rời .

      Nguyên Thánh Thành nhìn giờ giấc điện thoại, buổi chiều Cố Thẩm Đóa ra ngoài muốn tới trường học, lúc này vừa đúng lúc có thể đến đón về.

      quay đầu, hỏi Quan Chi Mạt vẫn ngồi yên, “Chi Mạt, em sao?”

      họ, làm gì đuổi người rồi! ra hôm nay em đến, đặc biệt tặng quà đó.” Quan Chi Mạt nhàng cười , “Coi như đây là quà đính hôn trễ của em ! mặc dù hơi muộn chút nhưng tâm ý thay đổi!”

      Trong hộp gỗ tử đàn có đôi chim uyên ương bằng sứ màu đỏ thắm, sắc màu tươi, rực rỡ nhưng mất vẻ lộng lẫy, phong thái quý giá, nhưng cũng giản dị, cảm giác được đầy đủ, có thể đồ sứ chính là vật quý báu.

      “Cám ơn em, Chi Mạt.” Nguyên Thánh Thành thầm cảm ơn, ý bảo quản gia Hoa sau lưng nhận lấy.

      “Khách khí cái gì?” Quan Chi Mạt thản nhiên cười, “Ở nhà họ Quan, có mấy người đối tốt với em, họ, cũng là người trong đó.”

      Người nhà họ Quan dù là huyết mạch tương thông cũng chưa bao giờ thiếu tính toán, huống chi là ?

      Họ Quan, có lẽ vĩnh viễn cũng hiểu được câu “Hợp tác cùng có lợi, tranh đấu chỉ có thiệt hại.”
      Last edited by a moderator: 12/2/16
      thuyt thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 10 (1)

      Buổi chiều mùa đông, ấm áp dễ chịu, mấy ngày liên tục Cố Thẩm Đóa đến trường học, mới vừa ra khỏi cổng trường, hiển nhiên thấy người phụ nữ đặc biệt chờ mình.

      Nhan sắc hoàn mỹ, vóc người đẹp, dù là bề ngoài, gia thế hay năng lực làm việc, Uông Hân Dư cũng tuyệt đối là đối tượng đàn ông ưu tiên chọn làm bạn đời.

      Tất cả mọi người đều cho là như thế, cho nên Uông Hân Dư cũng tự cho mình như thế, mặc dù nhà họ Uông lại hơi kém nhà dì dượng, nhưng cũng là dòng dõi trí thức, ba là giáo sư đại học nổi tiếng, mẹ cũng là con cháu xuất thân danh môn. . . . .. Như vậy có đủ điều kiện xứng với vị biểu thiếu gia nhà họ Quan kia ?

      đủ.

      Chị họ thầm cho biết, có bao nhiêu thiên kim tiểu thư thầm ái mộ Nguyên Thánh Thành, miễn bàn việc là cháu ngoại duy nhất của lão gia, mình sở hữu Cẩm Lan Uyển cũng là ước mơ của biết bao rồi?

      Cho nên Uông Hân Dư quyết định, tương lai chỉ muốn làm phu nhân của còn phải trở thành trợ thủ đắc lực nhất của trong công việc.

      vận dụng quan hệ nhà họ Phương, vào công ty nhà họ Quan, theo đến Hồng Kông, bởi vì Quan Chi Hà bất ngờ qua đời nên tạm trông nom công ty, sau lại cùng trở về ngân hàng Hoa.

      Thân là thế hệ sau của hào môn, tin tưởng Nguyên Thánh Thành tuyệt đối là hiếm thấy, trong cuộc sống riêng tư tương đối hạn chế tiếp xúc người khác giới, mặc dù nghe trước kia ở nước ngoài từng có mấy người bạn , nhưng từ lúc trở về từ Đức, đến Đài Loan đến Hongkong lại trở lại Đài Loan, chưa bao giờ có tin đồn với minh tinh nào, thậm chí chưa từng thấy mập mờ với người phụ nữ nào.

      Như vậy, người xuất thường xuyên bên cạnh nhất, cũng chỉ có mình.

      Uông Hân Dư khó tránh khỏi ảo tưởng tự cho là vị trí phu nhân kia, ngày nào đó là của .

      Vì vậy nhà họ Quan, nhà họ Phương, nhà họ Uông cũng rất ăn ý tác hợp hai người thành đôi, chỉ là bọn họ quên mất, người kia giống những người khác mà là trừ lão gia, ai có thể lay động được Nguyên Thánh Thành.

      Cho nên, khi nghe chị mình khó khăn tự với mình, năm trước thầm kết hôn, điều này đối với ta mà , đơn giản giống như sấm sét giữa trời quang.

      Đúng, nhất định là họ Cố kia, khi đó xuất trong phòng làm việc, có cảm giác phòng bị.

      Chẳng qua ta hiểu, bé kia trừ trẻ tuổi chút, cũng xinh đẹp nhưng chỗ nào có thể so sánh được với mình chứ?

      Nguyên Thánh Thành lại cưới ấy!

      Dù thế nào Uông Hân Dư cũng cam lòng, vì vậy vẻ đoan trang trí thức từ trước đến nay, trở thành ảm đạm đứng trước mặt Cố Thẩm Đóa.

      “Tiểu thư.” ta mở miệng : “ chuyện với chút, có được ?”

      “Được.” Thấy Cố Thẩm Đóa hơi kinh ngạc, nhưng vẫn gật đầu, “Khúc cua bên kia có quán cà phê, đến đó ngồi chút .”

      Hai người trước sau tới quán cà phê, đẩy cửa, gian bày trí thoải mái dễ chịu, hương cà phê tràn ngập cả phòng, nhạc du dương chảy xuôi trong quán.

      Họ lựa chọn ngồi ở vị trí gần cửa sổ, hai ly cà phê được phục vụ bưng đến trước mặt, Cố Thẩm Đóa dùng muỗng khuấy từ từ, nhàng khuấy động lớp bọt sữa, lại vúi đầu nhàng ngửi mùi thơm mê người trong ly.

      Mà Uông Hân Dư có bất kỳ động tác nào, hai ngón tay bởi vì dùng sức nắm chặt thân ly, mà ra màu sắc trắng bệch.

      và Nguyên Thánh Thành. . . . . . kết hôn rồi?”

      ấy chưa bao giờ qua.”

      “Ừ, trong ngân hàng Hoa, có lẽ chỉ có Minh Triết biết.”

      Uông Hân Dư khẽ run rẩy, mở to mắt, “ thấy mình xứng với Nguyên Thánh Thành sao?”

      Cố Thẩm Đóa cười cười, “Trong hôn nhân, tồn tại xứng hay , chỉ có thích hợp hay .”

      “Có phải thấy rất hả hê?” Uông Hân Dư nhìn bé đối diện, cười rộ lên giống như bọt trong ly Cappuccino, ngọt ngào mà mát mẻ, lại làm ta cảm thấy hết sức chói mắt.

      Cố Thẩm Đóa lắc đầu, khẽ nhấp ngụm cà phê, cảm nhận như tơ lụa xẹt qua đầu lưỡi, thỏa mãn : “Tôi có hả hê gì cả, chỉ cảm thấy cuộc sống tại rất yên tâm, rất vui vẻ, vậy đủ rồi.”

      “Tôi khuyên nên vui mừng quá sớm,” Uông Hân Dư cười lạnh : “ ra trong lòng Nguyên Thánh Thành, vẫn có người. . . . . .”

      Cố Thẩm Đóa ‘ừ’ tiếng, ánh mắt trong veo nhìn Uông Hân Dư.

      tin cừ xem ví tiền của ta, bên trong có tấm hình, lần trước ta phải truyền nước biển nên tôi giúp ta làm thủ tục, tình cờ thấy được.”

      Uông Hân Dư buông cái ly trong tay, đứng lên, “Có lẽ ấy cũng chỉ muốn tìm người thế thân, có lẽ vĩnh viễn phải người trong lòng ta, ai biết được?”

      Cố Thẩm Đóa nhìn bóng dáng ta rời , lại cầm ly uông hớp, mặc dù có hơi đắng, nhưng ngay lúc đó thay vào hương thơm và ngọt ngào, giống như cổ nhiệ tràn vào toàn thân, cuối cùng hoàn toàn ấm lòng.

      Giống như người, khi ấy xuất trong cuộc đời bạn, bạn tự chủ được mà đến gần, đến gần ấy, cho đến bao giờ. . . có thể tách ra nữa.

      Đối với Cố Thẩm Đóa mà , lời Uông Hân Dư , ra cũng khiến quá chấn động, Nguyên Thánh Thành từng với , , như vậy rất tin tưởng nghi ngờ.

      Nhưng là phụ nữ, luôn có chút tò mò trong lòng.

      từng có người , hình người trong ví tiền phản ánh trong lòng người đó, đối với mọi người mà , nơi đó là nơi quan trọng nhất, dù đối với bạn hay đối với người thích bạn.

      Vì vậy rất muốn xem thứ rốt cuộc trong ví tiền của Nguyên Thánh Thành cất giấu bí mật gì.

      Đêm khuya yên tĩnh, những ánh sao lấp lánh, ánh trăng lờ mờ soi sáng khắp nơi.

      Cố Thẩm Đóa được cánh tay cường tráng ôm lấy mười phần mang vẻ chiếm hữu, rất tự nhiên dựa vào lồng ngực rộng rãi của , giống như tìm được nơi an toàn, ấm áp nhất.

      Nguyên Thánh Thành ngủ rất ngon, phát ra tiếng hít thở đều đều, trán rũ vài sợi tóc nhìn bộ dạng vô cùng hấp dẫn.

      Mở mắt ra, Cố Thẩm Đóa nhìn chăm chú người trước mặt, càng nhìn càng cảm thấy ông xã rất đẹp trai, nhịn được đến gần, hôn lên mặt .

      Lặng lẽ lấy cánh tay bên hông ra, lấy gối nhét vào trong ngực , phát ra mấy tiếng mê sảng , ôm gối tiếp tục ngủ.

      Rón rén xuống giường, Cố Thẩm Đóa cầm ví tiền đối diện giường lớn màu trắng, tới phòng tắm, nhàng mở ra.

      Trong ví tiền quả nhiên có tấm hình nhưng mà. . . sao lại chỉ có bóng lưng chứ?

      Ánh đèn dịu dàng trong phòng tắm chiếu lên tấm hình, giống như xa xa cầm máy ảnh chụp vội bức ảnh kỳ lạ này.

      Hình như là giữa trưa hè, ánh mặt trời chiếu xuyên qua tầng mây dầy đặc, đường ở nông thôn, hai bên bờ ruộng những cây lúa nở rộ, hoa dại màu đỏ chập chờn theo gió.

      con đường bé đội nón, nhìn qua khoảng chừng 13, 14 tuổi, đưa lừng về phía ống kính vui vẻ đạp xe.

      Áo sơ mi tay ngắn trắng tinh, quần xanh da trời, xăng-đan màu đỏ, mỗi khi gió thổi qua, màu tóc đen cùng với màu quần áo cùng nhau lâng lâng bay lượn, cảnh tượng sinh động mà tràn đầy thoải mái, đáng .

      Vào giờ khắc này, ‘tách’ tiếng, lưu giữ hình ảnh giờ phút này mãi mãi vào bên trong bức ảnh.

      diện mạo này, chẳng lẽ chính là người con trong lòng Nguyên Thánh Thành?

      Trời ạ! Cố Thẩm Đóa nhìn chằm chằm tấm hình, nhưng mà. . . đúng! Có điều gì đúng!

      Trong hình mũ của này, có; quần áo có người, có; ngay cả đôi xăng-đan. . . . . . cũng có!

      ràng. . . ràng là lúc 14 tuổi! Sao lại có hình hồi của ?

      Lòng Cố Thẩm Đóa tràn đầy nghi ngờ, rút hình từ ví tiền ra, lao ra từ phòng tắm, mở đèn đầu giường, nhanh chóng leo lên giường, “Ông xã! Mau tỉnh lại!”

      Nguyên Thánh Thành bị đánh thức từ trong giấc mộng, mở mắt nhìn có vợ ngồi xếp chân lại, bộ mặt nghiêm túc trong tay cầm tấm hình.

      nhìn thấy tấm hình kia, ngũ quan tuấn như pho tượng Hy lạp kia như thấy điều gì vui vẻ, đôi mắt thần bí thâm thúy, dường như bên trong có cái gì thiêu đốt.

      mau cho em biết, sao có hình của em?” Cố Thẩm Đóa vội vàng , muốn biết đáp án.

      ngồi dậy, tựa vào đầu giường, lại kéo vào trong ngực, hơi thở nam tính quen thuộc lập tức vây lấy .

      “Làm sao em biết là em?”

      “Đương nhiên là em! Em biết hết, con đường này ở vùng quê Cao Hùng!” Cố Thẩm Đóa kiên định : “Người này nhất định là em, có đúng ?”

      “Vậy em có biết, bà xã. . .” thấp giọng vui vẻ cười, “Em có biết lúc đạp xe là phong cảnh đẹp nhất . . .”

      Hai mươi tuổi là thời điểm tốt nhất để hưởng thụ tuổi thanh xuân, nhiệt tình đương, khát vọng du lịch nơi xa, làm tất cả những việc sau này có can đảm nữa.

      Nhưng, lại bao gồm Nguyên Thánh Thành hai mươi tuổi.

      Cha của xuất thân từ gia tộc Rhys là thế lực hắc đạo Nam Mỹ, mẹ lại là thiên kim tiểu thư hào môn gia thế nhất Đài Loan, lần tình cờ gặp nhau, hai người nhau.

      Nhưng quy củ đại gia tộc nghiêm khắc, hôn nhân của con đều do người lớn làm chủ, ai dám làm trái?

      Nhưng chính là , bao giờ nữa muốn tách ra với người kia, mẹ dịu dàng ít , lại làm ra chuyện ai ngờ tới, bà dứt khoát bỏ trốn cùng người .

      Sau đó mẹ mang thai, nhưng vào lúc này gia tộc Rhys vì phản đồ mà bị thiệt hại nghiêm trọng, cha an toàn của mẹ nên lặng lẽ đưa bà về Đài Loan.

      Mẹ trở về Đài Loan trở lại nhà họ Quan, mà danh tính tới vùng quê Cao Hùng, sinh ra.
      Last edited by a moderator: 12/2/16
      thuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :