Chương 5.2
Editor: ThanhThanhDuTam
Vừa dứt lời, chỉ thấy ngoài cửa nữ sinh tuổi xấp xỉ Cố Thấm Đóa toàn thân đỏ rực liều lĩnh chạy vào.
“ họ! Các người quá đáng! Tới đây ăn cũng gọi em! Nơi này buôn bán quá tốt, em có đặt trước, nên quản lý chừa chỗ cho em!” vừa oán trách, vừa ngừng đánh giá Cố Thấm Đóa, vẻ mặt tò mò lại cố ý che giấu.
“Đây là em họ Chi Quất.” Nguyên Thánh Thành vừa giới thiệu xong cho Cố Thấm Đóa vừa quay đầu lại với nữ sinh kia: “Chi Quất. Đây là chị dâu của em”
Người tới chính là tiểu thư Quan Chi Quất của chi thứ hai nhà họ Quan, tò mò nhìn Cố Thấm Đóa, vừa nghe Nguyên Thánh Thành xong, liền kinh ngạc mà quan sát Cố Thấm Đóa lần nữa.
“Chị dâu?” sửng sốt thốt ra, “ họ, là đùa phải ? kết hôn lúc nào? Còn Joanna làm sao bây giờ?”
Nhiếp Minh Triết đối với tiểu thư nhà họ Quan lỗ mãng cùng có đầu óc tập mãi thành thói quen, lời này vừa ra, khí lập tức nặng nề, ngược lại thái độ Cố Thấm Đóa có gì thay đổi, nhưng chân mày Nguyên Thánh Thành chau lại, sợ bị Nguyên Thánh Thành mắng, liền cười : “ hai em chút nữa cũng đến, em xác định muốn ở lại đây tham gia náo nhiệt?”
“Thiệt hay giả?” Quan Chi Quất cho là hù dọa mình, tỏ vẻ tin, ai ngờ vừa dứt lời, chợt nghe người ở cửa tiếp câu, “Cái gì thiệt hay giả?”
Cố Thấm Đóa nhìn sang, chỉ thấy từ ngoài vào hai vợ chồng trẻ tuổi, nam vóc dáng cao to, tao nhã lịch , còn nữ xinh xắn lanh lợi, vô cùng đáng .
ra đây mới là nhân vật chính mà Nguyên Thánh Thành mới hôm nay, Quan nhị thiếu gia chi thứ hai nhà họ Quan, em họ củ Nguyên Thánh Thành, vợ chồng Quan Chi Nghiên.
Quan Chi Quất trong nhà sợ nhất là người hai này, dùng sức trừng hai mắt với Nhiếp Minh Triết, nhưng thoáng cái lập tức đàng hoàng lại.
Cơm nước no nê, nhóm đàn ông ngồi tán gẫu gần cửa sổ sát đất, còn dư lại ba người phụ nữ, tuy quen, cũng đành phải ngồi cùng chỗ để giết thời gian.
Hai mươi ba xuân xanh, kết hôn năm năm Quan thiếu phu nhân Niên Nhược Nhược, là mẹ cũ bé trai năm tuổi, khí chất vẫn thuần khiết như cũ.
Chị hai, chị gần đây bận cái gì, về nhà lớn thấy chị, có phải làm ra chuyện gì rồi hay , để cho hai dọn dẹp tàn cuộc?” Quan Chi Quất luôn xem trọng người chị dâu này, bởi vì tuổi tuổi bằng nhau lại từng là bạn học, vì vậy chuyện so với hai mình tùy tiện hơn nhiều.
Niên Nhược Nhược nghe xong, lập tức : “ có nha, gần đây chị tính thị trấn Loken ở Đức, trong thời gian chuẩn bị!”
“Gì! nước Đức, lại muốn hưởng tuần trăng mật lần nữa hả? tệ! hai đối với chị tốt.” Quan Chi Quất chua xót , trong lòng mất thăng bằng, lại ngây ngô nghĩ biết kiếp trước chị dâu tu được cái gì, có thể khiến hai phúc hắc đối với quyết lòng, nghĩ đến lại nhìn trời thở dài.
“ phải, tại gần đây ở nơi đó thăm dò được mỏ than nâu với trữ lượng lớn, chính phủ địa phương vì lợi ích kinh tế nên muốn khai thác, nhưng nằm mỏ than là khu mộ Nietzsche, mắt thấy sắp giữ được, vì vậy chị quyết định kháng nghị.”
Quan Chi Quất gì nhìn chị dâu của mình, mấy năm như ngày người biết sợ, hết sức vô lực hỏi: “Chị cảm thấy chị kháng nghị hưởng đến quyết định của chính phủ sao?”
“Trước kháng nghị sau nhìn lại phản ứng của đối phương, tùy cơ ứng biến, ồ! Đúng rồi, chỉ kháng nghị chúng ta có thể ngồi im tuyệt thực.” Chúng ta? Giống như là có tổ chức khổng lồ sau lưng.
“Có bao nhiêu người hưởng ứng lời kêu gọi của chị?”
“Tám người rưỡi”
“Rưỡi?”
“Ừm! Chồng chị cũng , nhưng mà lộ diện, chỉ ủng hộ tinh thần cùng khinh tế cho chị, chị cẩn thận suy nghĩ chút, thất ra phải có đạo lý, nếu như mà chị đói bất tỉnh, còn có thể giúp tay lén lút cho chị ăn chút gì, nếu hai người cùng nhau đói bụng, cũng chỉ còn có con đường chết……….”
“ là trời sinh đôi……” Quan Chi Quất cười mỉa, Niên Nhược Nhược tiểu thư có thể càng ngày càng to gan, thể có công của người kia.
Cố Thẩm Đóa ngồi im lặng, mỉm cười nghe hai người họ chuyện, người ta Hào Môn sâu như biển, dâu Hào Môn dễ làm, nhưng vị Quan phu nhân trước mắt này, ràng là người phụ nữ được nồng đậm hạnh phúc bao quanh!
Hạnh phúc của thể nghi ngờ là do chồng che chở cùng cưng chiều tạo thành, cho dù người kia nghèo khó hay phú quý, chỉ cần ta bạn, nhất định cho bạn hạnh phúc.
Như vậy, hạnh phúc của mình đâu?
Cặp mắt trong suốt như nước hơi rũ xuống, rơi vào chiếc nhẵn cưới ngón tay nhắn, chính giữa chỉ có viên kim cương, nhìn có vẻ đặc biệt rất thanh nhã, cùng chiếc nhẫn tay Nguyên Thánh Thành là cặp.
Cố Thấm Đóa khỏi nhìn về phía cửa sổ sát đất bên kia, tìm kiếm thân hình cao lớn.
Giống như là tâm linh tương thông, vốn cùng Quan Chi Nghiên, Nhiếp Minh Triết chuyện với nhau vui vẻ trong nháy mắt giương mắt lên, tấm mắt thâm thúy tương ngộ với , sâu nhìn chăm chú.
Quan Chi Nghiên nhìn thấy bộ dạng của Nguyên Thánh Thành. nhịn được bật cười.
“Tôi thấy là nên giải tán thôi.” vỗ vỗ Nhiếp Minh Triết, kêu tên tiếng của Nguyên Thánh Thành, “Darren, vừa mới kết hôn, chúng tôi cũng làm kỳ đà cản mũi.”
Nhiếp Minh triết nghe buồn cười. Lại dám càn rỡ. Chỉ có thể ho khan hai tiếng che giấu.
Hôm nay Boss mang bé kia tới, rất trẻ tuổi, mái tóc đen nhánh phân tán chỉnh tề đầu vai, gương mặt trái xoan xinh xắn, cho dù trang điểm cũng thấy được là có làn da đẹp, là mỹ nữ đẹp tự nhiên hiếm thấy.
Đáng quý nhất là chỉ có ngũ quan tinh xảo, phong cách cũng hết sức tươi sáng, đôi mắt to, tròng mắt đen như bóng đêm, luôn mang nụ cười nhàng, môi đào bĩu cái, là có thể thấy được mơ hồ hai lúng đồng tiền.
Hơn nữa lại kết hợp với dáng người, eo chân dài tỷ lệ cực tốt, thế này vừa nhìn cái cũng làm người ta thể dời mắt được, khó trách có thể khiến cho Boss chưa bao giờ dễ dàng động tình cắm đầu vào, cũng thể nhìn tiếp được nữa, bởi vì Boss đằng đằng sát khí trừng mình!
Theo đề nghị của Quan Chi Nghiên, mọi người giải tán về nhà của mình.
Nguyên Thánh Thành dẫn Cố Thấm Đóa dạo trung tâm mua sắm, ăn cơm tối ở bên ngoài, về đến nhà, tắm rửa xong. Như thường lệ sang thư phòng dên cạnh xử lý số công việc sau mới trở về phòng.
nhìn có vẻ mệt mỏi, trở về liền ngã đầu xuống ngủ, nhìn thấy ánh đèn ngủ đầu giường chiếu lên chăn, trong lòng mảnh mềm mại.
Ai ngờ, ở giường luôn luôn nhu thuận, hôm nay có mùi kháng cự ràng, như thế nào cũng chịu phối hợp cầu hoan.
……………………
“ cho biết, chuyện gì?” giọng hỏi, bé này từ nhà hàng về có vẻ đúng, gương mặt nhắn phờ phạt rũ rượi, lẽ là bị bệnh? Sờ Sờ cái trán, thấy lành lạnh.
…………………….
Cuối cùng hoàn toàn triệt để chịu nổi, mới dùng thanh nhất dường như thể nghe được hỏi: “Joanna……….Là ai………….”
Nguyên Thánh Thành ngẩn ngơ, có trả lời , lại đột nhiên dùng sức ôm chặt , đầu đuôi hôn lại cái miệng nhắn, nơi cổ họng nhịn được bật cười.
Cố Thấm Đóa tức giận trong lòng, cũng sợ chọc giận vui, liều mạng vung quả đấm lên cánh tay ôm mình, nhưng đối với thân thể cường tráng của mà , lực công kích của căn bản đáng nhắc tới, giống như gãi đúng chỗ ngứa, nhìn giống như mèo giương oai, càng vui vẻ.
vất vả mới chờ đến khi kết thúc, Cố Thấm Đóa mềm mại nằm lỳ ở giường, giống như bị rút sạch xương, hơi sức giơ cánh tay lên cũng có, vẫn còn khóc.
“Có phải lúc nảy làm quá sức hay ? Cho nhìn xem, có sung lên …….” vội vàng ôm lên muốn xem xét, thuận theo, uốn éo người tránh .
Nguyên Thánh Thành giữ chặt , kiên nhẫn hỏi: “Ngoan, rốt cuộc như thế nào?”
ủy khuất nhìn chằm chằm: “ còn chưa có………..”
“Chưa có gì?”
“Chưa có trả lời em…………..” khẽ hấp cái mũi, nức nở : “Joanna là ai?”
“ ta?” cảm thấy buồn cười, trong lòng cảm giác rất phong phú trước nay chưa từng có, thân mật tựa vào cái trán của , ở cái chop mũi thanh tú hôn cái, nghiêm nghị : “Người liên quan mà thôi.”
“…….Có ?” vợ trong ngực còn nghẹn ngào.
“ làm sao có thể gạt em?” cười, nhìn chăm chú lâu vào con thỏ có đôi mắt hồng hồng, “Tin tưởng , vĩnh viễn gạt em.”
Last edited by a moderator: 15/11/15