1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc - Minh Châu Hoàn (Full Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825

      Chương 85: Thân Tống Hạo mất tích


      vẫn là cắn chặt răng gật đầu, nhìn đứng lên, xoay người, ra ngoài, đóng cửa lại... Nước mắt, biết vì sao, lập tức rơi xuống... Mở to hai mắt ngủ được, đến nửa đêm vất vả mới chìm vào giấc ngủ, lại rất nhanh tỉnh táo lại, trông mơ nghĩ là chỉ ngắn ngủi mấy phút, kết quả tỉnh lại trời sáng!

      lập tức ngồi dậy, để ý sửa sáng lại quần áo xốc xếch, mở cửa phòng chạy ra ngoài, trong phòng khách bóng người, sát phòng khách, cũng có ai, phòng tắm trống , chỉ có mùi vị của khi tắm còn vương lại trong phòng, nhàn nhạt xua được... Hoan Nhan mấy bước ra ban công, vừa hay nhìn thấy xe của lái qua khúc quanh, dần dần mất hút... cảm thấy toàn thân hơi sức như bị rút sạch, chán nản ôm đầu gối ngồi ghế sa lon, ngẩn người hồi lâu, mới đột nhiên nhớ tới lời Văn Tĩnh dặn dò, mở túi lấy que thử, run sợ đến phòng tắm.

      Ông trời phù hộ, cầu mong là vạch... nhắm mắt lại, dám nhìn kết quả, trong lòng ngừng cầu nguyện, mới lặng lẽ mở ánh mắt nhìn.

      Hai vạch hồng nhìn thấy mà run sợ, giống như cười nhạo nhìn .

      Ngón tay buông lỏng, vứt que thử vào bồn cầu, xả nước, Hoan Nhan giống như sụp đổ, tìm quần áo mặc lung tung, nhìn vào thẻ tín dụng đầu giường, mím môi, cầm lấy nhét vào trong túi xách, mở cửa ra ngoài... Tìm trạm điện thoại công cộng, gọi cho Văn Tĩnh, tình như vậy, khó tránh khỏi bị ấy dài dòng nửa ngày, mắng quyết đoán, rồi lại chỉ bất đắc dĩ khuyên , chờ Thân Tống Hạo về mới quyết dịnh, cũng mày chỉ tuần, thời gian cũng còn kịp.

      Hoan Nhan cúp máy, ngẩng đầu, dường như thấy dấu vết máy bay xẹt qua bầu trời.

      có ở đó ? phỏng đoán lung tung, lại nhàng lắc đầu, vừa đúng tuần này có thể chuyên tâm viết luận văn tốt nghiệp.

      Lúc tới phòng làm việc của giáo sư, giáo sư hơn tóc bạc hơn nửa đầu ánh mắt nhìn có chút khác thường, nộp luận văn rời ông gọi lại: "Hoan Nhan, con vẫn là tốt khiến thầy yên tâm, thầy hi vọng con giống như trước luôn đơn thuần, sạch , đối mặt với những cám dỗ, con phải học bỏ qua, để tránh tương lai hối hận..."

      Hoan Nhan lúng túng, sắc mặt ửng hông, vội vàng gật đầu, rồi giống như gặp cướp chạy ra ngoài... tuần qua cũng trở về, điện thoại liên lạc được, cả người giống như là đá chìm xuống biển, biến mất tin tức.

      Hoan Nhan giống như người lang thang đường, muốn trở về ngôi nhà rộng lớn đó, cũng muốn về kí túc xá, lười muốn cùng Lâm Thiến tranh chấp, hơn nữa bây giờ muốn Lâm Thiến tìm được nhược điểm gì của mình.

      Bàn tay đặt bụng, nơi đó vẫn như ban đầu, nhiệt độ ấm áp cách lớp vải mỏng, chút xíu truyền lại đầu ngón tay, trong đó có sinh mệnh bé, nhưng lập tức bị biến mất.

      gần như tuyệt vọng, lấy điện thoại, bấm dãy số mà nhớ kĩ trong lòng. Chờ đợi, sau đó chỉ nghe thấy giọng nữ lạnh như băng khiến người ta tuyệt vọng: Xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi thể liên lạc được... Hoan Nhan cúp máy, ta mất tích.

      nghĩ đến người con tên Tô Lai, cẩn trọng lại vội vàng, muốn tới Mĩ, là tìm ấy sao?

      rảnh để tâm đến mấy thứ này, thầm nghĩ, đợi thêm tuần, dù ta có trở về hay trở về, có phụ trách hay phụ trách, đến bệnh viện, vứt bỏ đứa bé.

      An Khả Khả ở trong gương cẩn thận trang điểm, kem lót, kem nền, phấn phủ, làn da cũng tốt hơn nhiều, vẽ lông mày, kẻ mắt, lại thoa chút son hông lên môi, đứng dậy, ở trước gương cẩn thận kiểm tra lại, áo phông ngắn tay, nhìn trông rất thanh thuần, biết William có cảm tình với , cũng bởi vì lần đầu gặp mặt để mặt mộc trang điểm.

      Cầm túi xách, ra cửa, lúc chuẩn bị đóng cửa, bước chân hơi dừng lại, kiểm tra cẩn thận trong phòng.

      Cũng có gì khác biệt, mùi vị của ta, sớm tản rồi.

      An Khả Khả hít sâu hơi, đóng cửa, thang máy xuống, xe của ta chờ sẵn, trong lòng có chút tuyệt vọng, đến, lên xe, ngồi cạnh ta.

      William là người Trung quốc, nhưng lại làm ăn ở , lại nhập quốc tịchnước , tuy là dưới năm mươi tuổi, nhưng chăm sóc bảo dưỡng, nên thoạt nhìn giống như là trung niên bốn mươi mấy tuổi.

      " tiểu thư, hôm nay xinh đẹp." Ông ta nghiêng mặt nhìn sang, con ngươi hơi mờ đục nhìn từ xuống dưới, có than thở, cũng có ham muốn.

      chỉ cười nhạt: "William tiên sinh tác phong cũng nhanh nhẹn."

      "Hẹn An tiểu thư cũng rất khó khăn đấy." William mở miệng, ánh mắt kèm theo khinh thường cùng giễu cợt.

      An Khả Khả chỉ lúng túng cười: "William tiên sinh chắc để bụng chứ."

      "Tất nhiên, chỉ cần tôi hài lòng, về sau chúng ta phải thường xuyên gặp mặt." Ông ta khẽ vuốt cằm, bàn tay đầy đặn cũng tới gần eo , dưới di chuyển... An Khả Khả chỉ cảm thấy buồn nôn, lại có gắng nở nụ cười, mở miệng nũng nịu: "William tiên sinh, hơi nóng lòng đấy..."

      "Dĩ nhiên, người đẹp trước mặt, nóng lòng có thể coi là nam nhân sao?" Ông ta biết ấn chỗ nào, trước mặt hai người bỗng có tấm chắn, giống như đem buồng xe ngăn cách, tạo thành gian hoàn toàn khép kín... An Khả Khả trong lòng lo lắng, cũng kéo dài khoảng cách, cười nịnh tiếng: "William tiên sinh quả là càng già càng dẻo dai..."

      Lời còn chưa dứt, tay của ông ta đa tùy tiện đưa vào trong váy xoa nắn...

      Chương 86: Cơn ác mộng bắt đầu

      An Khả Khả chỉ cảm thấy trong dạ dày cảm giác ghê tởm, theo bản năng muốn đẩy tay ông ta, lại ngừng lại. Mấy hôm nay báo, tạp chí, cũng đều xem.

      Thân thị và công ty đa quốc gia của William hợp tác lâm vào bế tắc, ngay cả Thân lão gia lần nữa xuất quan cũng thay đổi được, biết vị trí của trong lòng bé cỡ nào, nhưng bằng mọi giá, ngày nào đó, biết những điều làm, sau đó, có lẽ nhớ tới ... nhàng nhắm mắt lại, ông ta tiến lại gần hơn đem cả người ôm trong ngực, sờ loạn, An Khả Khả cũng cự tuyệt, thậm chí mặt còn treo nụ cười thản nhiên... chỉ là nhúc nhích, giống như khúc tượng gỗ.

      William giống như kẻ biến thái, ở mặt , trước ngực gặm loạn, đôi tay cũng nhàn rỗi di chuyển tới nơi nhạy cảm hoặc là véo, hay hung hăn vặn xoáy, An Khả Khả đau nước mắt suýt chút nữa rơi xuống, đưa tay khẽ đẩy ông ta: "William tiên sinh... Xin dừng ..."

      Lời còn chưa dứt, mặt bị bạt tai nặng nề!

      Ông ta ra tay vô cùng ác độc, cái tát kia khiến An Khả Khả cảm thấy đầu váng mắt hoa, nửa gương mặt đau rát.

      " điếm thối tha! cho rằng mình có giá lắm hả?" William giống như biến thành người khác, ác độc nhìn Khả Khả: " hỏi chút, ở thành phố này, có người phụnữ nào dám cự tuyệt William tôi?"

      "William tiên sinh... Là tôi sai rồi..." An Khả Khả cố gắng chống đỡ, nặn ra nụ cười, lùi bước cầu xin tha thứ.

      " cho rằng tôi biết gì sao? tới tìm tôi vì thằng đàn ông khác chứ gì?" William trầm cười lạnh, khinh bỉ nhìn người phụ nữ kinh ngạc trước mặt.

      "Người bị tên đàn ông khác chơi đùa, cho rằng tôi còn muốn?Phi..." Sau đó đẩy ra.

      "Ông muốn làm gì?" An Khả Khả ngơ ngẩn, theo bản năng muốn kéo cửa xe, nhưng có dự cảm tốt, người đàn ông này điều tra ràng như vậy, ông ta cái gì cũng biết, lại có vẻ hận , sao lại muốn đem theo làm gì?

      "Làm cái gì? Tôi chính là đường đường chính chính làm ăn!" William ưu nhã phủi tay áo, gác chân, đốt điếu xì gà, mùi thuốc lá đậm đặc nháy mắt tràn ngập buồng xe, Khả Khả che miệng ho kịch liệt, trong lòng lo lắng, kinh ngạc nhìn người đàn ông hiểm trước mắt.

      "Tôi cùng Thân thị kí hiệp ước, An tiểu thư lúc này xuất hiên, còn phải là.," Ông ta bắn tàn thuốc, cười thấp tiếng, bàn tay kẹp thuốc lá trực tiếp đưa tới, đùi trắng nõn của An Khả Khả hung hăng ấn xuống!

      "A.... Ngươi cái tên biến thái, kẻ điên, ngươi để ta xuống..." An Khả Khả đau đớn hét ầm lên, liều mạng giơ tay muốn đẩy ông ta ra... Nhưng William chỉ ngoan cười tiếng, con mắt tà ác nhìn chăm chú vào : "An tiểu thư, lúc tôi mặt mũi muốn, tại tự động đưa tới cửa, chà, đáng tiếc, tôi chút xíu hứng thú cũng có, phải làm gì với bây giờ đây?"

      "Thả tôi ... van ông..."

      An Khả Khả đau đến co quắp, khí tràn ngập ngùi thuốc lá cũng che lấp dược mùi da thịt bị bỏng, nước mắt đầy mặt,vẻ mặt hoảng loạn, trông rất chật vật... "Thả ?" William cười lên tiếng, đưa tay nâng cằm , tiếc hận lắc đầu: "Sợ rằng được."

      "An tiểu thư chung tình với Thân đại thiếu gia như vậy, hết lần này đến lần khác người ta để ý, thế nào? An tiểu thư cảm thấy ủy khuất sao?"

      " liên quan tới ấy, chúng tôi chia tay, William tiên sinh... Tôi chỉ muốn tìm chỗ dựa khác thôi..."

      An Khả Khả dùng sức lắc đàu, trong tiềm thức cảm thấy, William làm như vậy có liên quan tới Thân Tống Hạo, đối với chuyện bất lợi cho , tuyệt đối làm!

      "Phải ?" William ánh mắt tỏ vẻ tin, quan sát gương mặt , mơ hồ bắt được ánh mắt né tránh sợ hãi cùng để ý, ông ta khỏi cười lạnh mở miệng: "An tiểu thư, đúng là tình thâm ý trọng."

      "Tôi có, lúc đầu ở cạnh Thân thiếu bởi vì ta ra tay hào phóng mà thôi..." An Khả Khả cũng biết người đàn ông này tại sao lại gắt gao, gắn chặt mối quan hệ giữa và Thân Tống Hạo, chỉ mực phủnhận... William muốn mở miệng, xe dừng lại, thanh tài xế truyền đến: "Tiên sinh, đến."

      Ông ta ánh mắt giống như có điều suy nghĩ, sau đó chỉ cười tiếng: "An tiểu thư, mời xuống xe, xem tôi chuẩn bị cho nơi này có hài lòng ."

      "William tiên sinh, mời thả tôi..." An Khả Khả mở cửa xuống xe, theo bản năng lùi về phía sau, muốn mượn cơ hội tránh ra, nhưng ngờ phía sau xuất đám vệ sĩ, ngăn trở đường của ... "A tiểu thư sợ cái gì? Thân thiếu giá đối xử với thế nào, tôi cũng đối xử với như thế, yên tâm, tôi xuất ra kém hơn so với ta..." William vươn tay vỗ vỗ mặt , sau đó đưa ánh mắt có ý bảo người đưa An Khả Khả tới thang máy...

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 87: Bỏ đứa bé

      Trời có chút nóng lên, ánh mặt trời chiếu sáng rực rỡ.

      Hoan Nhan và Văn Tĩnh cũng thay đổi trang phục mùa hè áo ngắn quần sóc, quần tát cùng áo len cần phải mặc nữa, trực tiếp chân trần xăng đan, lộ ra đôi chân thon dài mảnh khảnh.

      Tới bệnh viện tư nhân, Văn Tĩnh đậu xe cùng Hoan Nhan và KaKa im lặng, gì.

      "Nhan, thể kéo dài được nữa, bạn phải quyết định thôi." Văn Tĩnh rốt cuộc phá vỡ trầm mặc, nặng nề mở miệng .

      Hoan Nhan sắc mặt trắng bệch, mười ngày ngắn ngủi, gầy vòng lớn, sắc mặt càng thêm khó coi, dọa người, nghe thấy lời Văn Tĩnh, đột nhiên ngẩng đầu, mở to hai mắt, lại gắt gao cắn môi mở miệng... KaKa trong lòng lo lắng, bên nhàng an ủi : "Nhan, đừng sợ, bọn mình luôn ở bên cạnh bạn."

      Hoan Nhan muốn mở miêng, đôi môi lại kịch liệt run rẩy, tay run run nắm chặt tay Ka Ka, bàn tay cũng lạnh như băng: "Ka Ka, Văn Tĩnh..."

      Thanh của giống như là nặn ra từ trong cổ họng, khàn khàn vô lực: "Chờ lát, chỉ lát có được ?"

      toàn thân run rẩy, trời mùa hè mà tay chân lạnh như băng, ban đầu đối với chuyện Mễ Dương dù sợ, nhưng cũng giống như tai, giống như người lạc vào thế giới khác, loại cảm giác vô dụng sợ hãi này, khiến cảm thấy hận bản thân, tại sao ban đầu lại ngu ngốc? Tại sao biết bảo vệ mình!

      "Nhan..." Văn Tĩnh thở dài, rồi lại biết gì, khí trời nóng bức khó chịu, nhưng lại dám bật điều hòa, Hoan Nhan tay chân lạnh như băng, toàn thân run rẩy.

      Trong lòng bùng lên lửa giận, nếu phải Hoan Nhan ngăn cản, nhất định liều mạng tới Thân gia đại náo phen!

      "Nhan cậu phải đơi, người kia căn bản có tâm, ta trở về, cậu phải nhanh bỏ đứa bé, sau đó nghỉ ngơi mấy ngày đến buổi lễ tốt nghiệp, ba tháng thoáng cái qua, cần phải sợ."

      Ka Ka trong lòng cũng bực tức khó chịu, ba người các ở chung cùng nhau mấy năm, cùng nhau chịu khổ, nhưng cũng chưa từng gặp phải chuyện như Hoan Nhan. Mà đáng giận đó là, họ chút xíu biện pháp cũng có.

      Cái tên đàn ông chết tiệt kia lại biến mất, muốn đánh trận cũng được!

      Văn Tĩnh cũng thử thăm dò chút tin tức từ Kỳ Chấn, nhưng Kỳ Chấn cũng biết Thân Tống Hạo bây giờ ở đâu!

      Hoan Nhan ngơ ngẩn trong chốc lát, sau đó mở cửa xe lao xuống, siết chặt điện thoại màu hồng bị mồ hôi thấm ướt trong tay, cắn chặt môi, ấn dãy số quen thuộc!

      Tại sao trước khi lại giống như biến thành người khác dịu dàng vô cùng. Tại sao lời lại nhàng khiến cho chần chừ bất an, tại sao muốn ngoan ngoãn chờ ta trở lại, tại sao muốn bất kì chuyện gì phát sinh cũng chờ ta về giải quyết!

      Nhưng đáng chết, ta chẳng lẽ vì máy bay gặp rủi ro đời nhà mà rồi sao?

      làm được sao lại còn cam kết? muộn nhất chỉ tuần, nhưng bây giờ mười ngày, tôi có thể chờ, nhưng bảo bảo trong bụng thể chờ, bảo bảo chờ mẹ của nó tự tay giết chết!"

      Cất điện thoại, cánh tay buông thõng, trong điện thoại giọng tổng đài vẫn dùng hai loại ngôn ngữ lặp lại lời kia.

      Hoan Nhan cười khổ, cắn chặt đôi môi khô nứt, đến trước xe: "Tĩnh, Ka Ka, chúng ta thôi, vào lấy bảo bảo ra."

      Văn Tĩnh đăng kí, Ka Ka ôm Hoan Nhan ngồi ở hành lang bệnh viện.

      "Nhan, bây giờ cùng y tá kiểm tra." Văn Tĩnh lau chút mồ hôi ránh, cầm đống thuốc vội vã .

      Hoan Nhan giống như tượng gỗ đứng dậy, theo y tá, hai chân ngừng run lên, chung quanh đều là màu trắng, vách tường màu trắng, y tá bác sĩ đều mặc quần áo màu trắng, ngay cả mặt ,cũng trắng bệch dọa người... Văn Tĩnh và Ka Ka cũng được câu nào, dù loại chuyện này xảy ra ở bất kì người nào, mọi người cũng dễ chịu hơn.

      "Thai nhi 52 ngày, hơn nữa có thai ngoài tử cung rất nguy hiểm, phải làm phẫu thuật." Bác sĩ nhìn kết quả siêu , "Còn về thuốc phá thai, thấy thân thể tốt, nên sử dụng.'

      "Mình sợ, Tĩnh..." Hoan Nhan ngồi ghế toàn thân run rẩy, lời bác sĩ vừa ra khỏi miệng, liền vô lực nắm chặt tay Văn Tĩnh, nước mắt rơi xuống.

      " sao Nhan, phẫu thuật giờ đều gây tê đau, bạn ngủ giấc tỉnh lại tất cả đều tốt."

      Văn Tĩnh hai mắt hồng hồng, ôm luôn miệng an ủi, dĩ nhiên biết, ấy phải sợ đau đơn, mà bị giày vò về mặt tinh thần.

      "Tiểu thư, xin theo tôi sang bên này vệ sinh và tiêu viêm." ý tá thanh dịu dàng vang lên, Hoan Nhan ngay cả sức để cũng có, Ka Ka và Văn Tĩnh mỗi người bên dìu ... "Tiểu thư xin nằm lên..." Y tá tay chân nhanh nhẹn chuẩn bị xong, mang khẩu trang vào ... "Tĩnh, Ka Ka....
      Hoan Nhan bật khóc thành tiếng, gắt gao nắm chặt tay hai người buông.

      "Hai vị tiểu thư, mời hai người ở bên ngoài chờ được ? Chúng tôi bây giờ bắt đầu tiêu viêm..." Y tá khổ sở mở miệng.

      Văn Tĩnh cùng Ka Ka, đành phải bỏ tay Hoan Nhan ra, "Nhan, bọn mình bên ngoài chờ bạn, phải sợ, có chuyện gì biết , chỉ là tiêu viêm thôi, đau..."

      Hoan Nhan nghẹn ngào nhìn hai người bọn họ ra ngoài, ngây người trong chốc lát, bất đắc dĩ nằm lên , hai chân tách ra, cảm thấy nước lạnh như băng trút vào, cảm giác thoải mái, làm nước mắt chảy ngừng... Nằm ở chỗ này, hai chân mở rộng, giống như miếng thịt nằm thớt mặc cho người ta xử lý, trừ sợ hãi, còn cảm giác như bị lăng nhục.

      biết kéo dài bao lâu, Hoan Nhan cảm thấy thân thể gần như chết lặng, động tác y tá mới ngừng lại, chết lặng ngồi dậy, sửa sang lại y phục, kéo hai chân gần như cứng ngắc ra ngoài...

      Thế là chị bỏ đứa bé rồi à . Đọc đoạn miêu tả trong bệnh viện mới thấy tội cho thân phận người phụ nữ, đau đớn gì cũng là họ phải gánh chịu.

      Theo cái văn án mình dự là chắc cái đám cưới của bà Tô Lai xong nam chính chắc quay về rồi cưới chị, kiểu để quên tình đầu với chắc bị gia đình thúc giục. Và cao trào ngược cũng bắt đầu

      Chương 88: Lâm Thiến ác độc.

      Hoan Nhan chết lặng ngồi dậy, sửa sang y phục của mình cho đàng hoàng, lập tức kéo hai chân cứng ngắc của mình đứng dậy ra ngoài…” Nhan ! sao rồi, đừng khóc…”Văn Tĩnh cuống quýt lấy khăn giấy ra lau khô nước mắt mặt của , lại liên miên : ”Trước khi vô nước biển, thuốc tê được cho vào trong nước biển, mình hỏi qua bác sĩ rồi. Nhan đừng sợ, mình và KaKa ở bên ngoài chờ bạn.”

      Hứa Hoan Nhan sờ sờ mặt của mình, cố nặn ra chút ý cười, nhưng trong lòng thầm rủa, cái tên đàn ông chết tiệt kia tốt nhất nên để gặp lại, nếu nhất định chút do dự đánh cho gã sưng mặtsưng mũi.

      Hứa Hoan Nhan nghe VănTĩnh , chỉ chết lặng gật đầu, ngoan ngoãn để cho y tá ghim kim vào mu bàn tay của , an tĩnh ngồi ở chổ đó vô nước biển

      Nghe có tiếng động hé mắt nhìn thấy VănTĩnh với vẻ mặt săn sóc nhìn , tay cầm bình nước nóng, có cái gối đệm ở dưới cái tay ghim kim của Hứa Hoan Nhan, nguyên nhân là để tránh tình trạng cánh tay bất động lâu quá dẫn đến tê cứng.

      “ Vị kế tiếp, Hứa Hoan Nhan…”

      Thanh y tá vừa vang lên, toàn thân Hứa Hoan Nhan khẽ run rẩy, trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch giống như trang giấy trắng.

      Thời điểm nghe thấy vậy, người xa lạ nào đó chợt quay mặt sang dò xét Hoan Nhan cẩn thận thêm vài lần nữa, sau đó đứng lên ra ngoài…Nhìn thấy VănTĩnh cầm bình nước biển vào, Kaka nở nụ cười tới phòng giải phẫu, liền bị bác sĩ mời ra ngoài.

      Cách cánh cửa, hai người bọn họ tựa vào tấm thủy tinh, mơ hồ thấy Hứa Hoan Nhan bị đưa đến phía sau lá chắn ,nằm xuống…Sau khi nhìn thấy cuối cùng VănTĩnh chịu nổi, lập tức che miệng lại, cố nén hồi lâu, rốt cuộc vẫn phải lao ra bên ngoài nôn khan.

      Đôi mắt Kaka phiếm hồng, mái tóc dài màu vàng bị hung hăng lắc qua lắc lại sau lưng, tóm lại, thể nuốt trôi chuyện này!

      Mới vừa rồi, ban cônghành lang, ăn mặc đẹp đẽ thấp giọng chuyện qua điện thoại: ”Đúng, giống như là ta, Hứa Hoan Nhan đúng ?”

      “ Hình như ấy sẩy thai phải phẫu thuật rồi,,,Cũng biết là của người nào?”

      “ Cũng có đàn ông cùng, chỉ có hai .”

      “ Vậy cũng tốt, liên lạc lại sau!”

      tắt máy, sau đó làm như có việc gì, điềm nhiên trở vào chờ đợi.

      Cuộc giải phẩu thành công, cũng chỉ khoảng 20’, thuốc mê còn chưa hết tác dụng, Hứa Hoan Nhan vẫn còn chưa tỉnh lại, nét mặt bình tỉnh, an nhàn, chút lay động, cũng có dấu vết thống khổ nào.

      “ Kaka, bạn ngó chừng Nhan , mình ra ngoài mua ít thức ăn.” VănTĩnh thấp giọng với Kaka,rồi cúi xuống đắp chăn mỏng lên người Hứa Hoan Nhan cho đàng hoàng, sau đó mới xoay người ra ngoài…Tại thời điểm vừa đóng cửa lại, VănTỉnh mơ hồ cảm thấy cách đó xa có người đứng đó nhìn về phía bên này. Nhìn thấy VănTĩnh quay đầu lại, ánh mắt kia chợt biến mất, chỉ có ngồi ở đó bộ dáng an tĩnh, chẳng để ý đến nữa, chỉ nóng lòng muốn mau chóng ra ngoài mua chút thuốc bổ tốt để bồi bổ cho Hứa Hoan Nhan được mau chóng bình phục.

      Kaka rót ly nước tới ghế ngồi xuống, vừa định cúi đầu uống, bất chợt điện thoại di động trong túi vang lên, cau mày định nhận nhưng rồi vẫn tiếp nhận

      “ Có thể kéo dài thời gian chút được ? Chị Trương làm ơn ..”

      “ Chị Trương, đợi thêm tiếng nửa có được ?”

      “ Nửa giờ nữa nếu còn chưa tới, chờ đồ của bị người khác lấy .”

      Bên kia đầu điện thoại chỉ nghe thấy tiếng rống, tiếp đến là thanh bị cắt ngang. Kaka bất đắt dĩ đứng lên, đây chính là quán bar tốt dễ dàng tìm được, nếu mất phải làm sao?

      y tá, xin giúp tôi chăm sóc ấy lát có được ? Tôi ra ngoài mua đồ ăn liền lập tức trở lại.”

      “ Dĩ nhiên là có thể.” Nhận được câu trả lời khẳng định của y tá, Kaka mới thở phào, nhàng sửa lại chăn mỏng cho Hứa Hoan Nhan, cũng đóng cửa sổ lại sau đó mới kéo cửa lớn ra ngoài.

      “ Đáng chết! ” Bất chợt nghe thấy VănTĩnh rống lớn tiếng, vùa đúng thời gian tan ca, là hận thể chết tử tế, đường quả là dọa người mà! Văn Tĩnh lấy mu bàn tay thử độ ấm của bình giữ nhiệt, cố gắng có thể giữ bình cháo gà được nóng cho đến lúc Hứa Hoan Nhan ăn.

      "Lúc nào rồi còn chưa đến đây, phải tới để xác nhận đúng người sao, thời gian còn nhiều, phải ngồi ở trong nhà hàng Tây chứ?"

      Giọng nữ từ trong điện thoại truyền ra, đôi mắt Lâm Thiến cực kỳ linh động, nhìn người nam trẻ tuổi ngồi đối diện cái, trong lòng chậm rãi nghĩ thoáng qua, sau đó vẫn đứng lên: ” ngại quá, hôm nay tôi có việc gấp, chúng ta hôm nào hẹn gặp lại.”

      Lâm Thiến xách túi đứng lên, cũng ngó lại mà trực tiếp thẳng ra ngoài, cố kỵ chút nào về lúng túng và đau thương của người sau lưng.

      Còn có chuyện gì làm cho người ta sung sướng hơn chuyện Hứa Hoan Nhan mang thai bị người vứt bỏ, sau đó lại bị sảy thai.

      Vừa nghĩ tới chuyện này, nụ cười tự chủ liền tràn ngập gương mặt Lâm Thiến, vốn là đến thời hạn đánh cuộc, Lâm Thiến còn tưởng rằng mình nhất định thua. Lần trước, cái tên đàn ông chết tiệt kia lúc cùng xem những bộ y phục mà thích và định mua tất cả, nhưng lại bỏ , hơn nữa đáng hận chính là ngay cả bộ y phục cũng hề mua cho !

      Lâm Thiến cũng biết, nhất định Hứa Hoan Nhan đáng chết là người cố ý gây ra chuyện, Thân thiếu ràng biết thích ta!

      vào bệnh viện, bệnh viện tư nhân này lớn, vào liếc mắt nhìn thấy nữ sinh trường khác ngoắc , bình thường quan hệ bình thường, chỉ là từng theo đuổi Tống Gia Minh, mà Tống Gia Minh lại có quan hệ tốt với Nhan Hoan khi ta rời trường thực tập, cho nên ta rất hận Hứa Hoan Nhan, vì vậy sau khi tình cờ biết Lâm Thiến, hai người rất hay trao đổi.

      “Ở trong phòng bệnh bên cạnh, hai người bạn của Hứa Hoan Nhan đều ra ngoài, chỉ còn lại mình Hứa Hoan Nhan ở đây!”

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 86 Băng huyết

      Giầy cao gót của Lâm Thiến từng phát từng phátđập vào sàn nhà, ta nhìn Hứa Hoan Nhan nằm giường với sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, rốt cuộc nhịn được nữa mà cười ra tiếng. . . . . . Từng bước từng bước tới gần, thấy Hứa Hoan Nhan trong cơn ngủ mơ màng vẫn hơi cau mày, có lẽ do tác dụng của thuốc tê sắp hết, đau đớn bắt đầu chậm rãi xuất .

      Lâm Thiến quét mắt liếc nhìn vòng, chợt rơi vào chiếc tủ bệnh nhân ở đầu giường, những móng tay được sơn màu hồng cầm xấp bệnh án lên, lật xem từng tờ , Hứa Hoan Nhan khoé môi ngày càng thâm thuý . . . . Tiếng giấy loạt xoạt làm Hứa Hoan Nhan mơ màng tỉnh dậy, vô tri vô giác mở to hai mắt, "Tĩnh. . . . . ."

      Trong cổ họng cố gắng kêu ra thành tiếng, giống như sau giấc ngủ dài, mơ mơ màng màng, cái gì cũng nhớ ra được.
      "Hứa Hoan Nhan. . . . . ." Khoé môi Lâm Thiến cong lên, đem xấp giấy, ràng viết tên của Hứa Hoan Nhan, Hứa Hoan Nhan mang thai, thai nhi có bao nhiêu tuần tuổi, nắm chặt xấp giấy trong lòng bàn tay.

      Hứa Hoan Nhan cật lực quay mặt sang, trong đầu mảng mơ hồ, cố gắng mở mắt quan sát Lâm Thiến trước mặt: ", làm sao lại ở đây? Tĩnh đâu?"

      xong cố hết sức ngồi dậy, Lâm Thiến ngay lập tức tiến lên bước đè đầu vai của lại: "Hứa Hoan Nhan, vừa mới làm thủ thuật phá thai, thể ngồi dậy, mau nằm xuống, nghe lời . . . . . ."

      Trong miệng ta run, đáy mắtxem thường càng sâu hơn, sảng khoái từng trận kéo tới, làm cho tâm tình của ta giờ phút này vui vẻ dứt.

      "Rốt cuộc muốn làm cái gì? Tại sao lại ở đây?" Hứa Hoan Nhan cảm thấy thanh tỉnh đầu óc chút, bàn tay bấm chặt góc chăn thấp giọng hỏi.
      "Uy, nhìn này, tôi cũng chỉ là vừa vặn cảm thấy trong người thoải mái nên đến đây khám, lại vừa lúc gặp làm giải phẫu lấy đứa bé ra, rồi tôi tốt bụngđi vào xem xem thế nào thôi mà?"

      Lâm Thiến che giấu nụ cười, ánh mắt chăm chú nhìn vào Hứa Hoan Nhan, qua đôi mắt có thể thấy rất khổ sở, lạisợ hãi khiến người ta thương tâm.

      "Như vậy , xem ra cũng ổn rồi, tôiđi thôi." Hứa Hoan Nhan bình tĩnh liếc nhìn ta cái, ánh mắt lại rơi vào xấp bệnh án trong lòng bàn tay ta , Hứa Hoan Nha sóng mắt khẽ rối loạn hạ xuống, tiếp tục : "Lâm tiểu thư lịch , chưa có cho phép tự tiện lật đồ của người khác, cũng quá lễ phép !"

      "Nha, nếu nhắc thiếu chút nữa tôi liền quên mất. . . . . ." Lâm Thiến làm bộ muốn đem bệnh án bỏ xuống, nhưng chợt khựng lại, cặp mắt đảo cái như nhớ tới cái gì mở miệng: "Đúng rồi, cơ hội tốt như vậy, làm sao tôi có thể bỏ qua đây?"

      lấy điện thoại di động ra, mở camera , đắc ý liếc mắt nhìn Hứa Hoan Nhan: "Ai Hứa Hoan Nhan , nếu trong buổi lễ tốt nghiệp, đem những thứ này công bố ra, gây ra chấn động nha!"

      ta cố ý đem bệnh án để ở bàn, ống kính chiếu vào cái tên Hứa Hoan Nhan, và chẩn đoán của bác sĩ.

      tiếng tách vang lên, ta giống như còn chưa hài lòng nhàng lắc đầu cái: "Chậc chậc, chỉ có cái này, hình như đủ lực!"

      "Lâm Thiến, đùa đủ chưa?" Hứa Hoan Nhan tức giận, lập tức ngồi dậy, phía dưới dòng máu tươi lập tức chảy ra, trong bụng đau giống như bị dao đâm, làm cho thể chịu được ngã xuống giường. . . . . ."Ai cái này hay, Hứa Hoan Nhan đừng cử động, xem sắc mặt trắng bệch như vậy, đừng cố cử động quá nhiều!" Lâm Thiến làm nhưlà nghe thấy, ống kính hướng về phía Hứa Hoan Nhan ấn tách tách vài cái, Hứa Hoan Nhan vô lực muốn giơ tay che kín mặt, nhưng lại bị ta tiến lên trước kéo ra chụp được.

      Đem những tấm hình xem lại lần, Lâm Thiến nhìn kỹ, mới hài lòng gật đầu, vừa cười vừa : "Hứa Hoan Nhan, cần phải điều trị nhanh lên, lâu nữa chính là buổi lễ tốt nghiệp, cũng nên bỏ qua cơ hội nổi tiếng toàn trường lần này!"

      ta đến gầnHứa Hoan Nhan, đưa điện thoại di động đến trước mặt , trầmcười lạnh: "Mặt trắng thành ra như vậy, xem ra ngược lại điềm đạm đáng đấy. . . . . . Chỉ là, Thân thiếu đâu?"

      cúi thấp người, đưa tay ra vỗ nhè nhẹvào khuôn mặt trắng bệch của Hứa Hoan Nhan, Hứa Hoan Nhan muốn tránh ra xa, nhưng toàn thân chút hơi sức cũng có, hung hăng cắn chặt răng, hai mắt như bắn ra tia lửa nhìn về khuôn mặt làm người ta ghê tởm của Lâm Thiến: " là đồ hèn hạ! Lâm Thiến, có kết quả gì tốt!"

      "Ai u, Hứa đại tiểu thư, tôi là sợ, tôi sợ muốn chết đấy. . . . . ." Lâm Thiến khanh kháchcười duyên, con ngươi xinh đẹp độc ác đảo vòng, ngón tay thon dài chậm rãi lật tấm chăn mỏng lên, nhìn vào bụng Hứa Hoan Nhan. . . . . ." muốn làm gì?" Hứa Hoan Nhan gắt gao cắn chặt răng, chỉ cảm thấy nửa thân thể nàu phải là của mình nữa, muốn đem tất cả sức lực hất cánh tay kia ra, nhưng ngay cả hơi sức để nghiêng đầu chút đều có. . . . . ." làm cái gì, chỉ là muốn cho nếm thêm chút đau khổ, sau đó nhớ kĩ về sau cùng Lâm Thiến tôi tranh giành. . . . . ." ta mím đôi môi đỏ mọng, lòng bàn tay ở bụng Hứa Hoan Nhan hung hăng đè cái, kéo dài mấy giây liền buông ra . . . . . . Hứa Hoan Nhan đau đến mức hơi sức để hô cứu cũng có, bên thái dươngtừng giọt từng giọt mồ hôi lạnh tuôn rơi, trong thân thể từng cơn đau cuộn lên, chỉ cảm thấy phía dưới nóng lên,máu tươi ngừng trào ra, hình như ngay cả băng vệ sinh mà Tĩnh chuẩn bị cho cũng bị thấm ướt, da thịt của cảm giác được chất lỏng sền sệt ấm áp. . . . . . Nhưng Lâm Thiến cũng chỉ cười nhạt vài cái, cất điện thoại di động xong, xoay người, tâm cao khí ngạo ra ngoài. . . . . .Sập! tiếng cửa phòng bệnh nặng nề đóng lại,Hứa Hoan Nhan chỉ cảm thấy có tiếng nổ, giống như là đập vào ngực , làmcô thở nổi. . . . . . Nghe thấy tiếng động,Tĩnh tay ôm lấy bình giữ nhiệt, tay kia lại cầm túi lớn gì đó sải bước nhanh chónghướng phòng bệnh tới, lúc qua khúc quanh, vốn dĩ mắt nhìn thẳng, lại lập tức quay đầu lại, kỳ quái. . . . . . Mới vừa rồi người phụ nữ qua rất giống Lâm Thiến!

      Lâm Thiến, ta tới đây làm cái gì? Thấy vậy Tĩnh cảm thấythật hoảng hốt, lại nghĩ đến Hứa Hoan Nhan, cuống quít nhanh bước chân về phía trước. . . . . ."Nhan nhi, Kaka. . . . . . Tớ về rồi! Kẹt xe chết mất. . . . . . Nhan. . . . . ."

      Tĩnh đẩy cửa ra, lập tức sững sờ, y tá thay ga giường, thấy ràng phía mảng lớnmáu tươi, mà trong phòng, Hứa Hoan Nhan cùng Kaka cũng trông thấy bóng dáng. . . . .

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 88: Lâm Thiến ác độc.

      Hoan Nhan chết lặng ngồi dậy, sửa sang y phục của mình cho đàng hoàng, lập tức kéo hai chân cứng ngắc của mình đứng dậy ra ngoài…” Nhan ! sao rồi, đừng khóc…”Văn Tĩnh cuống quýt lấy khăn giấy ra lau khô nước mắt mặt của , lại liên miên : ”Trước khi vô nước biển, thuốc tê được cho vào trong nước biển, mình hỏi qua bác sĩ rồi. Nhan đừng sợ, mình và KaKa ở bên ngoài chờ bạn.”

      Hứa Hoan Nhan sờ sờ mặt của mình, cố nặn ra chút ý cười, nhưng trong lòng thầm rủa, cái tên đàn ông chết tiệt kia tốt nhất nên để gặp lại, nếu nhất định chút do dự đánh cho gã sưng mặt sưng mũi.

      Hứa Hoan Nhan nghe VănTĩnh , chỉ chết lặng gật đầu, ngoan ngoãn để cho y tá ghim kim vào mu bàn tay của , an tĩnh ngồi ở chổ đó vô nước biển

      Nghe có tiếng động hé mắt nhìn thấy VănTĩnh với vẻ mặt săn sóc nhìn , tay cầm bình nước nóng, có cái gối đệm ở dưới cái tay ghim kim của Hứa Hoan Nhan, nguyên nhân là để tránh tình trạng cánh tay bất động lâu quá dẫn đến tê cứng.

      “ Vị kế tiếp, Hứa Hoan Nhan…”

      Thanh y tá vừa vang lên, toàn thân Hứa Hoan Nhan khẽ run rẩy, trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch giống như trang giấy trắng.

      Thời điểm nghe thấy vậy, người xa lạ nào đó chợt quay mặt sang dò xét Hoan Nhan cẩn thận thêm vài lần nữa, sau đó đứng lên ra ngoài…Nhìn thấy VănTĩnh cầm bình nước biển vào, Kaka nở nụ cười tới phòng giải phẫu, liền bị bác sĩ mời ra ngoài.

      Cách cánh cửa, hai người bọn họ tựa vào tấm thủy tinh, mơ hồ thấy Hứa Hoan Nhan bị đưa đến phía sau lá chắn ,nằm xuống…Sau khi nhìn thấy cuối cùng VănTĩnh chịu nổi, lập tức che miệng lại, cố nén hồi lâu, rốt cuộc vẫn phải lao ra bên ngoài nôn khan.

      Đôi mắt Kaka phiếm hồng, mái tóc dài màu vàng bị hung hăng lắc qua lắc lại sau lưng, tóm lại, thể nuốt trôi chuyện này!

      Mới vừa rồi, ban công hành lang, ăn mặc đẹp đẽ thấp giọng chuyện qua điện thoại: ”Đúng, giống như là ta, Hứa Hoan Nhan đúng ?”

      “ Hình như ấy sẩy thai phải phẫu thuật rồi,,,Cũng biết là của người nào?”

      “ Cũng có đàn ông cùng, chỉ có hai .”

      “ Vậy cũng tốt, liên lạc lại sau!”

      tắt máy, sau đó làm như có việc gì, điềm nhiên trở vào chờ đợi.

      Cuộc giải phẩu thành công, cũng chỉ khoảng 20’, thuốc mê còn chưa hết tác dụng, Hứa Hoan Nhan vẫn còn chưa tỉnh lại, nét mặt bình tỉnh, an nhàn, chút lay động, cũng có dấu vết thống khổ nào.

      “ Kaka, bạn ngó chừng Nhan , mình ra ngoài mua ít thức ăn.” VănTĩnh thấp giọng với Kaka,rồi cúi xuống đắp chăn mỏng lên người Hứa Hoan Nhan cho đàng hoàng, sau đó mới xoay người ra ngoài…Tại thời điểm vừa đóng cửa lại, VănTỉnh mơ hồ cảm thấy cách đó xa có người đứng đó nhìn về phía bên này. Nhìn thấy VănTĩnh quay đầu lại, ánh mắt kia chợt biến mất, chỉ có ngồi ở đó bộ dáng an tĩnh, chẳng để ý đến nữa, chỉ nóng lòng muốn mau chóng ra ngoài mua chút thuốc bổ tốt để bồi bổ cho Hứa Hoan Nhan được mau chóng bình phục.

      Kaka rót ly nước tới ghế ngồi xuống, vừa định cúi đầu uống, bất chợt điện thoại di động trong túi vang lên, cau mày định nhận nhưng rồi vẫn tiếp nhận

      “ Có thể kéo dài thời gian chút được ? Chị Trương làm ơn ..”

      “ Chị Trương, đợi thêm tiếng nửa có được ?”

      “ Nửa giờ nữa nếu còn chưa tới, chờ đồ của bị người khác lấy .”

      Bên kia đầu điện thoại chỉ nghe thấy tiếng rống, tiếp đến là thanh bị cắt ngang. Kaka bất đắt dĩ đứng lên, đây chính là quán bar tốt dễ dàng tìm được, nếu mất phải làm sao?

      y tá, xin giúp tôi chăm sóc ấy lát có được ? Tôi ra ngoài mua đồ ăn liền lập tức trở lại.”

      “ Dĩ nhiên là có thể.” Nhận được câu trả lời khẳng định của y tá, Kaka mới thở phào, nhàng sửa lại chăn mỏng cho Hứa Hoan Nhan, cũng đóng cửa sổ lại sau đó mới kéo cửa lớn ra ngoài.

      “ Đáng chết! ” Bất chợt nghe thấy VănTĩnh rống lớn tiếng, vùa đúng thời gian tan ca, là hận thể chết tử tế, đường quả là dọa người mà! Văn Tĩnh lấy mu bàn tay thử độ ấm của bình giữ nhiệt, cố gắng có thể giữ bình cháo gà được nóng cho đến lúc Hứa Hoan Nhan ăn.

      "Lúc nào rồi còn chưa đến đây, phải tới để xác nhận đúng người sao, thời gian còn nhiều, phải ngồi ở trong nhà hàng Tây chứ?"

      Giọng nữ từ trong điện thoại truyền ra, đôi mắt Lâm Thiến cực kỳ linh động, nhìn người nam trẻ tuổi ngồi đối diện cái, trong lòng chậm rãi nghĩ thoáng qua, sau đó vẫn đứng lên: ” ngại quá, hôm nay tôi có việc gấp, chúng ta hôm nào hẹn gặp lại.”

      Lâm Thiến xách túi đứng lên, cũng ngó lại mà trực tiếp thẳng ra ngoài, cố kỵ chút nào về lúng túng và đau thương của người sau lưng.

      Còn có chuyện gì làm cho người ta sung sướng hơn chuyện Hứa Hoan Nhan mang thai bị người vứt bỏ, sau đó lại bị sảy thai.

      Vừa nghĩ tới chuyện này, nụ cười tự chủ liền tràn ngập gương mặt Lâm Thiến, vốn là đến thời hạn đánh cuộc, Lâm Thiến còn tưởng rằng mình nhất định thua. Lần trước, cái tên đàn ông chết tiệt kia lúc cùng xem những bộ y phục mà thích và định mua tất cả, nhưng lại bỏ , hơn nữa đáng hận chính là ngay cả bộ y phục cũng hề mua cho !

      Lâm Thiến cũng biết, nhất định Hứa Hoan Nhan đáng chết là người cố ý gây ra chuyện, Thân thiếu ràng biết thích ta!

      vào bệnh viện, bệnh viện tư nhân này lớn, vào liếc mắt nhìn thấy nữ sinh trường khác ngoắc , bình thường quan hệ bình thường, chỉ là từng theo đuổi Tống Gia Minh, mà Tống Gia Minh lại có quan hệ tốt với Nhan Hoan khi ta rời trường thực tập, cho nên ta rất hận Hứa Hoan Nhan, vì vậy sau khi tình cờ biết Lâm Thiến, hai người rất hay trao đổi.

      “Ở trong phòng bệnh bên cạnh, hai người bạn của Hứa Hoan Nhan đều ra ngoài, chỉ còn lại mình Hứa Hoan Nhan ở đây!”

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825

      Chương 90. Lời hẹntrong đêm


      Y tá sửa sang lại giường, Văn Tĩnh thấy ràng phía mảng lớnmáu tươi, mà trong phòng, Hứa Hoan Nhan cùng Kaka cũng trông thấy bóng dáng. . . . . . Phịch tiếng, bình giữ nhiệt cùng túi trong tay Văn Tĩnh đồng thời rơi xuống đất, nắp bình bật tung racháo gà đổ đầy ra ngoài, vẩy cả lên ống quần , nhưng bây giờ cái gì cũng thể để ý, lập tức chạy đến kéo cổ áo của y tá: "Hứa Hoan Nhan thế nào rồi? Các người đem ấy đâu? Chỉ là bỏ đứa bé cũng làm xảy ra án mạng, tôi kiện các người! Tôi muốn kiện các người tội giết người bừa bãi. . . . . ."

      Văn Tĩnh vừa kêu la, vừa khóc lớn, chảy nhiều máunhư vậy, ngay cả con trâu cũng chảy chết!

      "Tiểu thư. . . . . . Bạn tốt của bị đưa cầm máu rồi. . . . . ." Y tá rất đáng thương nhìn Văn Tĩnh phát cuồng, sợ hãigiải thích. . . . . ." phải là chết?" Văn Tĩnh trực tiếp hỏi lại, y tá lập tức liếc mắt xem thường, nguýt nhìn : "Làm ơn, phụ khoa của chúng tôi ở đây là số số hai của toàn tỉnh, giải phẫu như vậy làm sao có thể làm chết người!"

      Dưới chỉ dẫn của y tá Văn Tĩnh ôm lấy đống túi bừa bãi sàn lập tức chạy tới phòng bệnh, mới vừa vào còn chưa kịp câu nào bị Hứa Hoan Nhan gọi: "Tĩnh, Lâm Thiến mới vừa đến."

      ta tới làm cái gì?" Sắc mặt Văn Tĩnh lập tức khó coi đến cực điểm, qua vài bước, tiến tới dưới kiểm traHứa Hoan Nhan lần, lại phát sắc mặt trắng bệch ra, ràng Hứa Hoan Nhan làm xong giải phẫu vẫn còn rất tốt, tại sao đột nhiên lại bị băng huyết?

      " ta chưa làm gì cậu chứ? Kaka chết ở đâu rồi?" Đôi mày Văn Tĩnh nhíuchặt hơn, chỉ cảm thấy lửa giận dâng trào, chợt hối hận mới vừa rồi thế nào lại để cho Lâm Thiến chạy mất!

      Hứa Hoan Nhan nhàng lắc đầu cái, nhưng ngón tay lập tức kéo Văn Tĩnh: "Tĩnh, Lâm Thiến chụp rất nhiều ảnh, bệnh án của tớ, còn có ảnh tớ nằm giường, cũng bị ta chụp hết, ta muốn công bố tại buổi lễ tốt nghiệp, để cho tớ thân bại danh liệt, Tĩnh, làm sao bây giờ?"

      Hứa Hoan Nhan bây giờ bình tĩnh hơn nhiều hoảng loạn nhưlúc nãy, chỉ là muốn đem chuyện này xoá , thể để cho Lâm Thiến phá hủy thanh danh của , ở trong hồ sơ lưu lại điểm nhơ, căn bản có tiền, có núi dựa, muốn tìm được công việc thích hợp phải chuyện dễ dàng, nếu lại bị Lâm Thiến can thiệp vào, dám tưởng tượng tương lai của là cái dạng gì!

      "Tớ tìm ta ngay bây giờ! Cái đồ gian ác này, ta Văn Tĩnh hôm nay trị được ta phải là người!"

      Văn Tĩnh nổi trận lôi đình, cước đem cái ghế trước mặt đá văng ra, đôi tay nắm thành nắm đấm, gương mặt hồng rực mê người.

      "Tĩnh, ta làm chuyện như vậy, tất nhiên trốn cậu và Kaka, bằng chờ Kaka tới, các cậu tìm người khác gọi điện thoại cho ta, tại sợ rằng chỉ có người, mới có thể hẹn được Lâm Thiến."

      Hứa Hoan Nhan vặn chặt hai hàng lông mày, chậm rãi mở miệng, những ngón tay lạnh như băng nắm chặt vào, tuyệt muốn, tuyệt muốn bị Lâm Thiến độc ác chế!

      "Được . . . . ." Văn Tĩnh gật đầu, rồi lại thấp giọng mở miệng: "Như vậy, Nhan nhi, tại sao cậu tự nhiên lại bị xuất huyết nhiều như thế?"

      Vết máu để lại giường làm nhìn thấy mà ghê, bây giờ nhớ tới vẫn còn rất sợ hãi!

      Hứa Hoan Nhan nhàng hơi, hơi sức người tựa hồ cũng bị bóc hết, bình tĩnh mở miệng: "Lâm Thiến đè cái bên ngoài vết thương của tớ."

      tuy là trấn định, nhưng đến lúc nhắc lại vẫn còn run rẩy, Văn Tĩnh tức giận trừng to mắt, cũng nhịn được nước mắt liền rơi xuống: "Nhan nhi, cậu chờ tớ, tớ Văn Tĩnh lần này nếu là chỉnh chết Lâm Thiến, tớ liền mang họ Văn!"

      ********************************"Lâm Thiến, tại sao lâu như thế mà cũng thấy bạn trai tới tìm nha!" Trong kí túc xá, thoa sơn móng tay, người khác ở trước gương trang điểm, lúc Lâm Thiến đẩy cửa tiến vào, thấy liền bắt đầu nhiều chuyệnđặt câu hỏi. . . . . ."Tìm tôi cũng phải để cho các thấy sao? Hay là muốn từng người bạn trai tới tìm tôi đều phải thông báo cho các ?" khinh thường mở miệng, ngay sau đó đem giày cao gót ném , trực tiếp nhào vào giường. . . . ."Nhưng có bạn học rất nhiều lần thấy Hứa Hoan Nhan được bạn trai đón !"

      chuyên tâm trang điểm trợn to hai mắt thận trọng thoa mascara, rồi lại nhịn được mở miệng hỏi thăm. . . . . ."Vậy các đoán chút xem hôm nay tôi thấy cái gì?" Lâm Thiến đắc ý mà cười cười, khẽ hất cằm lên: " hạnh phúc trong miệng các , mình nằm ở bệnh viện,. . . . . Mới vừa thê thảm nạo thai, người bạn trai mà các căn bản thèm xuất ."

      "Có ? Trời ạ. . . . . . ta cũng quá là biết kiềm chế rồi, lại để mang thai!"

      "Tám phần là muốn dùng đứa bé buộc người ta lại, muốn bước vào cánh cửa hào môn, kết quả người ta căn bản thèm để ý. . . . . ."

      "Chỉ là. . . . . . Lâm Thiến phải là ghen tị trong lòng nên cố ý bừa , mấy ngày trước người đàn ông kia còn tới đón ấy, ngọt ngọt ngào ngào !"

      "Đúng thế, đúng thế. . . . . ." hổ 3 người đàn bà họp lại thành cái chợ, mấy trong căn phòng lập tức nhao lên. . . . . ."Tôi chính mắt bắt được chứng cớ mới dám cho các !" Lâm Thiến ngồi dậy, từ trong túi lấy ra điện thoại di động, mở photo album cho mọi người xem, đúng vào lúc này, chợt có điện thoại gọi tới, nhạc chuông vang lên. . . . . .

      Chương 91 Trả thù

      Lâm Thiến say mê cuồng nhiệt cúp điện thoại, vọt tới tủ treo quần áo bắt đầu chọn y phục: “Bây giờ tôi có hẹn, phải trước, mấy người chờ tôi trở lại cho mấy người xem hình Hứa Hoan Nhan.!"

      Lâm Thiến nhanh chóng thay quần dài, tay chân lanh lẹ thoa lớp phấn lót má hồng, lại đem lông mi vẽ cong lên, mới hài lòng xoay vòng, cầm lấy túi chạy ra cửa . . . . ."Lâm Thiến, là ai thế, xem nóng lòng quá ?"

      "Chính là người mà các mới cùng Hứa Hoan Nhan, Thân Tống Hạo đại thiếu gia! Thôi . . . . . . Tôi phải rồi!" Lâm Thiến bịch tiếng đóng sầm cửa lại, như con bướm bay . . . Mấy nữ sinh liếc mắt nhìn nhau, có người ghen tỵ, có người hâm mộ, có người khinh thường, có người lại cảm thấy chẳng có gì, trong tiềm thức, bọn họ ngược lại hi vọng Hứa Hoan Nhan có thể đem Lâm Thiến ngang ngược càn rỡ đánh bại, đỡ mấtcông ta mỗi ngày ở túc xá làm ramột bộ cao cao tại thượng!

      Lâm Thiến vui vẻ chạythẳng tới khu đông, tại là tám giờ, có dự cảm, Thân thiếu chắc chắn để ở lại qua đêm. . . . . . Nghĩ đến đây, nụ cười tràn ngập khoé môi, chính là nha, cõi đời này nào có mèo nào lần trộm thịt? Thân Tống Hạo coi như là như thế nào chăng nữa có ngồi trong lòng mà vẫn loạn, nhưng cũng tin tưởng Lâm Thiến có đủ thực lực để cho takhông chống cự nổi!

      Bàn về vóc người, so vớiHứa Hoan Nhan giống như tờ giấy tốt hơn nhiều, cũng tin cúp 34D của , còn đấu lại Hứa Hoan Nhan!

      Chỉ là làm sao ta lại hẹn ở khu đôngrất vắng vẻ của trường? Trong đầu chợt có ý niệm lóe lên, rồi lại bịcô huỷ bỏ, dù sao chuyện mua quần áo chỉ có Thân Tống Hạo và Hứa Hoan Nhan biết, Hứa Hoan Nhan kia bây giờ là chết hay sống cũng biết,tất nhiên làkhông phải là ta!

      chiếc xe Audi đen từ trong bóng đêm lao ra, cách đó xa còn có mấy chiếc xe gắn máy.

      Trong buồng xe, Văn Tĩnh cùng Kaka sắc mặt trầm, vẻ mặt căm hận nhìn chăm chú vào bóng dáng đằng xa, đặc biệt là Kaka, bởi vì côsơ sót, rời , làm cho Hứa Hoan Nhan phải chịu nhục lớn như vậy, tại chỉ hận thể đem Lâm Thiến ăntươi nuốt sống!

      "Kaka tỷ, nàng kia dáng dấp như thế nào, đừng có cái gì bệnh để cho huynh đệ chúng ta theo gặp nạn a!" Chỗ tài xế ngồi, người đàn ông trẻ tuổi với bộ dáng côn đồ lưu manhnói.

      "Đường đườnglàhoa khôi của khoa nghệ thuật, tôi cho các cậu biết, lần này các cậu được lợi lớn rồi!" Kaka khinh bỉ cười tiếng, đưa tay quen thuộc vỗ đầu người đàn ông cái!

      "Hoa khôi của khoa Nghệ thuật? Vậyhuynh đệ chúng ta chơi tốti!" người đàn ông lưu manhmở miệng, ngón tay nâng cằm, trong mắt đầy vẻ đùa giỡn.

      Kaka trầm ngâm hạ xuống, tuy là cam lòng, nhưng vẫn phải mở miệng : "A Chí, ràng cho mấy em, cần chơi quá mức."

      "Kaka tỷ, chẳng lẽ cũng chỉ có thể xem thể đụng sao?"

      Người đàn ông tên là A Chí có chút bất mãn lầu bầu, Văn Tĩnh quay mặt sang, khuôn mặt đẹp đẽ mang vẻ cam lòng, nhưng cuối cùng vẫn cắn chặt răng: "Cho ta chút dạy dỗ thôi, ta có thể làm ra những chuyệnkhông biết xấu hổ, nhưng chúng ta lại thể có nhân tính, nếu ta ngoan ngoãn giao đồ, cũng đừng phá nốt ranh giới cuối cùng."

      "Được, Văn Tĩnh tỷ, chúng ta nghe lời tỷ."

      " ta tới, A Chí cậu xuống xe, kêu ta lên." Văn Tĩnh huých cái vào Kaka, hai người hơi cúi đầu, an tĩnh .

      "Lâm tiểu thư, tôi là tài xế chuyên dụng của Thân thiếu, Thân thiếu bảo tôi tới đón ." A Chí thu lại nụ cười vô lại, cung kính mở miệng.

      Lâm Thiến vòng qua xe quan sát vòng, làm bộ như tùy ý mở miệng: "Thân thiếu làm sao lại có cái xe Audi rách nát như vậy?"

      "Xe của Thân thiếu mang kiểm tra định kỳ, uất ức Lâm tiểu thư rồi."

      A Chí mặc dù nghĩ tới ta có thể hỏi như vậy, nhưng cũng cơ trí thuận thế tiếp nhận đề tài.

      "Ừ, như vậy lên xe !" Lâm Thiến gật đầu cái, kiêu căng tới cửa xe, A Chí dễ tính đem cửa xe mở ra, Lâm Thiến cúi người xuống, vừa muốn ngồi vào, chợt bị đôi tay có lực hăng níu lại, cắm đầu ngã vào!

      Cửa xe phịch tiếng bị đóng chặt, còn chưa chờ ta phản ứng kịp, A Chí nhanh ngồi lên ghế lái, khởi động xe, lái xe ra ngoài, phía sau mấy chiếc xe gắn máy cũng theo, ầm ầm vang lên, nhanh chậm theo phía sau chiếc xe Audi . . . . ."Lâm Thiến, lâu gặp!" Văn Tĩnh dương quái khí mở miệng, thuần thụcphun ra vòng khói, vừa đúng phun tại mặt Lâm Thiến.

      "Là ? Văn Tĩnh! Thả tôi xuống xe!" Đợi đến khi thích ứng với bóng tối trong xe, Lâm Thiến sợ hãihét lên tiếng liền bắt đầu liều mạng kéo cửa xe!

      "Gấp gáp cái gì? thời gian dài như vậy gặp mặt, tỷ muội chúng ta trái lại rất nhớ !" Kaka vỗ vỗ mặt của ta, khoé quật cường nhếch lên,là nụ cười mang theo hận ý, nếu phải giết người là phạm pháp, làm thịt người đàn bà này!

      "Ha ha. . . . . ." Lâm Thiến khẩn trương cười gượng hai tiếng: "Tôi và các ncô quen, có việc gì, tôi muốn trở về trường học!"

      "Trở về trường học làm cái gì chứ, ban đem tốt như vậy, có đàn ông nhiều tịch mịch a, nhìn xem chị đây đối đãi với như thế nào, cố ý đem các em phục vụ trong quầy rượu tới đây phục vụ , thế nào, Lâm Thiến nên cảm tạ tôi như thế nào đây?" Kaka ôm lấy hai cánh tay, thành thạo nhả ra ngụm khói, lại đem tro thuốc lá bắn rơi vào váy của Lâm Thiến. . . . . ta sợ mình bị phỏng, thét lênné tránh, cả người cũng sợ run cầm cập: "Văn Tĩnh, Kaka các đến tột cùng là muốn làm cái gì? Hình như tôi có làm chuyện gì chọc tới các !"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :