1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc - Minh Châu Hoàn (Full Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 425: BỊ TÌNH GIÀY VÒ

      Chưa bao giờ buông tha Thiên Tình, từng bá đạo em”, còn muốn cướp Thiên Tình cùng chạy trốn, bây giờ lại muốn buông tay ...

      chẳng có mục đích, lúc dừng xe lại mới phát , hóa ra đến nơi ở của Thiên Tình.

      dừng xe dưới bóng cây, châm điếu thuốc, trong bóng chiều nhìn lên căn phòng của . Bây giờ làm gì nhỉ? cười, hay vẫn khóc lóc khổ sở?

      nhớ lại lúc vẫn còn là bé con. Hàng ngày gặp bất cứ chuyện nhặt gì , cũng đều đến trước mặt khóc làm nũng chút, nhất định muốn phải ngọt nhạt dỗ dành từng lần từng lần, mới có thể vui vẻ trở lại. bị đứt tay cũng đỏ mắt tìm , thầy giáo mắng, cũng khóc tìm , số học làm nổi, lại kéo tay lắc lắc liên tục để hướng dẫn làm bài tập... Đối với , luôn luôn bất đắc dĩ, luôn luôn thỏa hiệp. Vừa nhìn thấy , lòng dạ lại bừng lên niềm hứng khởi vô cùng, vừa thấy , có cảm giác bản thân hoàn toàn thể làm được bất cứ việc gì, chẳng thể nào dựng nổi phòng tuyến đối với .

      Còn bây giờ, tất cả đều thay đổi, còn là Mộ Cẩn Hiên của 15 năm trước, còn là Mộ Cẩn Hiên từng cho rằng mình có thể sống cả đời với , cưng chiều , , che chở cả đời như trước... Nhưng Thiên Tình của , lại vẫn cố chấp đứng ở đó chờ .

      sao tưởng tượng được, 15 năm của trải qua như thế nào, khóc bao nhiêu lần, chảy ít hay nhiều nước mắt... nghĩ đến những lúc khóc muốn tìm , mà lại có ở đây, trái tim của liền dậy lên những cơn co rút đến đau buốt.

      "Thiên Tình. . ." Tàn thuốc nóng cháy đến đầu ngón tay, nhưng hoàn toàn có cảm giác gì, chỉ gục đầu ở tay lái khàn khàn giọng gọi tên , cái tên mà trong suốt những năm tháng qua, dám nghĩ đến. là động lực duy nhất giữ lại trong lúc quá tuyệt vọng, nhưng cũng lại là điều cấm kỵ mà dám tùy tiện đụng vào. . .

      "Mộ thiếu gia?" Ngoài của sổ xe truyền đến tiếng gõ cửa nhàng. Mộ Cẩn Hiên ngẩn ra, để ý đến việc lau những giọt nước mắt còn đọng khóe mắt, quay đầu lại, nhìn thấy người đàn ông xa lạ đứng ở nơi đó. Hạ cửa kính xe xuống, kinh ngạc hỏi: "Ông là ai?"

      "Tôi là quản gia của nhà này, lần trước thiếu gia lái xe đưa tiểu thư trở về, tôi vẫn còn nhớ kỹ, Mộ tiên sinh có muốn vào ?"

      Quản gia khách khí, bộ dáng đúng phép tắc.

      ", cần đâu, tôi chỉ ngang qua nhìn nơi này chút thôi... tôi đây." Mộ Cẩn Hiên vừa vừa chuẩn bị kéo lại cửa kính xe, lúc cửa sổ kéo lên được nửa, dừng lại, nhìn quản gia đứng ở nơi đó : "Đừng cho Thiên Tình biết vừa rồi tôi tới nơi này."

      "Mộ thiếu gia. . ." Quản gia do dự chút, nhưng cuối cùng vẫn mở miệng vẻ đầy lo lắng lẫn đau lòng: "Hay là, người hãy vào nhìn qua tiểu thư chút , tiểu thư khóc mình suốt cả buổi trưa, đến bây giờ vẫn chưa ăn miếng cơm nào."

      Ngón tay cầm tay lái của Mộ Cẩn Hiên run lên, "Noãn Noãn. . . ấy vẫn khóc suốt như vậy sao?"

      "Mộ thiếu gia, người hãy khuyên nhủ tiểu thư , tiểu thư cũng chỉ nghe lời của người thôi." Quản gia càng sốt ruột, mở miệng . Ông ta cũng thể chịu nổi nữa nên nhanh chóng gọi điện thoại cho ông chủ Thân Tống Hạo rồi, vị tiểu thư này đúng là người quan trọng mà...

      Mộ Cẩn Hiên lập tức xuống xe, được vài bước, rồi bật chạy vì thể kìm chế nổi nữa, xuyên qua phòng khách vừa chạy lên lầu vừa hỏi người hầu, đầu cũng quay lại : "Noãn Noãn ở phòng nào?"

      "Quẹo trái, gian thứ hai." Người hầu kinh ngạc liếc mắt nhìn Mộ Cẩn Hiên, nhưng vẫn trả lời thành .

      Mộ Cẩn Hiên bước vài bước lên tiếp, cần phải đến ngoài cửa, nhưng bước chân bỗng dừng lại. ngẩn ngơ nhìn cánh cửa phòng đóng chặt kia, cảm thấy ngực đau vô cùng... đáng được coi là người đàn ông sao? Ngay cả với người con mình thích, cũng thể che chở, thương được...

      Bây giờ lấy tư cách gì mà gặp Thiên Tình đây?

      biết đứng si ngốc mình bao lâu, Mộ Cẩn Hiên mới chậm rãi bước tới, nhàng gõ cửa; "Noãn Noãn, là đây, em mở cửa được chứ?"

      Trong phòng ngủ vẫn an tĩnh, Mộ Cẩn Hiên cảm thấy hơi thở của chính mình dường như ngừng lại, tiếp tục gõ cửa: "Noãn Noãn, ngoan nào, mở cửa ra được ?"

      Thiên Tình nằm úp sấp ở giường, nghe được giọng của , bả vai của càng rung động kịch liệt. tóm lấy chiếc gối đầu áp chặt vào đầu của mình, miệng phát ra tiếng khóc hu hu càng lớn. muốn gặp lại nữa, hạ quyết tâm phải rời khỏi , còn tới đây để làm gì?

      Nhưng mà...nhưng mà... nghe thấy gọi tên mình như vậy, hoàn toàn sao kháng cự nổi, dù chỉ là chút...

      Huống chi, nghe cái từ "Ngoan" đầy dịu dàng như thế trái tim của tan thành nước mất rồi. . .

      "Noãn Noãn, em đừng khóc nữa. . . chỉ vào với em mấy câu thôi, chỉ phút đồng hồ thôi, có được hay ?" Tiếng khóc của từ trong khe cửa vọng ra khiến trái tim của càng trở nên bối rối hơn.

      phút đồng hồ? Thiên Tình khóc liền chu cái miệng, phút đồng hồ để làm cái gì. . .

      Thấy trong phòng ngủ vẫn có động tĩnh gì, Mộ Cẩn Hiên khỏi sốt ruột xoay quanh. Nha đầu đơn thuần kia muốn bức bách đến phát điên lên!

      "Mộ thiếu gia, đây là cái chìa khóa dự phòng của phòng tiểu thư ..." lúc có biện pháp nào, quản gia cầm chùm chìa khóa rón ra rón rén lên, giọng với Mộ Cẩn Hiên .

      Mộ Cẩn Hiên chút do dự cầm chìa khóa, cắm vào ổ khóa vặn hai vòng mở cửa phòng. . .

      Thiên Tình nằm úp sấp ở giường khóc nhè, chợt nghe thấy tiếng mở cửa rắc rắc vang lên, kinh ngạc quay sang, vừa hay nhìn thấy Mộ Cẩn Hiên đóng cửa lại bước tới. . .

      “Bịch” tiếng, chiếc gối ở trong tay Thiên Tình liền bay ra ngoài, nện trúng mặt của Mộ Cẩn Hiên . Thiên Tình nhắm mắt lại khóc, quát ầm lên: "Ra ngoài, ra ngoài ngay, ra ngoài. . ."

      Mộ Cẩn Hiên cũng tránh, ôm chiếc gối đứng ở nơi đó nhìn , giống như đứa trẻ mắc phải chuyện sai lầm.

      "Noãn Noãn, chỉ muốn đến thăm em, nếu như nhìn thấy khiến em vui, bây giờ luôn..."

      chậm rãi đến bên giường, đặt chiếc gối lên giường của : "Noãn Noãn, em đừng khóc, hãy cố gắng ăn cơm, cố gắng tự chăm sóc bản thân nhé!"

      "Ai cần tới giả mù sa mưa!" Thiên Tình ra sức trừng mắt nhìn , lau qua nước mắt, kéo chiếc chăn che kín cả người mình lại: " . . . Em bao giờ còn muốn nhìn thấy nữa, cũng bao giờ muốn nghĩ đến nữa . ."

      "Thôi được, vậy đây. . ." Mộ Cẩn Hiên nhìn chiếc chăn vặn vẹo thành cục, đáy mắt tự chủ được, nổi ý cưng chiều. xong liền bỏ , nhưng lại đến bên mép giường của yên lặng ngồi xuống.

      Quả đúng như dự đoán, Thiên Tình khóc cả buổi, nghe trong phòng còn tiếng động liền lặng lẽ thò cái đầu tròn tròn ra ngoài. . .

      Vừa mới mở mắt, nhìn thấy ngay gương mặt tuấn tú phóng đại ngay trước mắt.Thiên Tình hoảng sợ, hét “A” lên tiếng rồi quay mặt lăn sang bên . Mộ Cẩn Hiên tay mắt lanh lẹ tóm được : “Noãn Noãn, em vẫn còn sức sao?"

      "Đồ lừa đảo, gạt em, lừa gạt em... từ hay trêu chọc em, đến bây giờ vẫn còn đùa giỡn em... Mộ Cẩn Hiên em để ý đến nữa, tránh ra ..."

      Thiên Tình bị giữ chặt, cả người thể động đậy, kiềm chế nổi bật khóc òa lên đầy tủi thân.

      "Là tốt, là hay trêu chọc em, tên hỗn đản... tốt như Noãn Noãn mà lại biết quý trọng ấy... đáng chết. . ." Mộ Cẩn Hiên xong, đột nhiên cảm thấy hốc mắt chua xót, vươn tay ôm vào trong ngực mình , hai tay mực ôm chặt lấy . Thân thể mềm mại của Thiên Tình nằm ở trong lòng , nước mắt xuống hõm vai lạnh buốt, khiến trái tim quặn đau.

      " Cẩn Hiên ..." Noãn Noãn lập tức ôm lấy , ra sức chui vào trong lòng , khụt khà khụt khịt...Mùi hương cơ thể của khiến bình tâm trở lại: "Em trách , hề sai... là em đúng, lần trước em nên cắt ngang hôn lễ của . . ."

      "Noãn Noãn!" Mộ Cẩn Hiên lập tức buông ra: "Em sai, là người thực lời hứa trước đây, là phản bội em. Cho dù em có làm điều gì, cho dù em đối xử với như thế nào, cũng trách em, chỉ muốn đối xử với em tốt, cả đời này đều đối xử với em tốt như thế."

      "Nhưng mà còn Âu Tử Di sao? ấy giúp đỡ bao nhiêu năm qua.. . ấy lại còn thể làm mẹ được nữa. . ." Thiên Tình cúi đầu, hai bàn tay xiết vào nhau liên tục vặn vẹo. Âu Tử Di, sợ rằng và Mộ Cẩn Hiên vĩnh viễn đều thể vượt qua nổi chướng ngại vật này.

      Nghe những lời này, Mộ Cẩn Hiên cũng trở nên trầm mặc. Nhất thời, hai người nhìn nhau ai câu nào, chỉ có nỗi đau thương thành lời, lúc này từ từ ra rồi trôi xuôi, giống như dòng nước chảy...

      "Thôi ." Rất lâu sau, Thiên Tình mới khẽ thở dài, những ngón tay thon dài đan vào nhau: "Làm người cũng nên quá ích kỷ, cũng nên có nguyên tắc. Âu Tử Di vì mà phải trả giá quá nhiều, nếu so với chúng ta hai bên đều tương đương nhau. Cho dù trong lòng , tình cảm nghiêng về phía em nhiều hơn, nhưng vẫn thể rời bỏ ấy được. người con mà mất quyền được làm mẹ... Cẩn Hiên, nếu em là ấy, em tuyệt vọng rồi. . ."
      ******************
      Last edited by a moderator: 22/4/15
      dunggg thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 426: NỖI ĐAU THÀNH LỜI

      Thiên Tình ngẩng mặt lên nhìn , cực kỳ cố gắng nở nụ cười: "Chẳng thế còn có thể thế nào nữa đây? Đúng hay . . ."

      "Thiên Tình!" Mộ Cẩn Hiên rốt cục khẽ cắn môi cố kìm nén, chợt ngẩng đầu nhìn lại : "Thiên Tình, hỏi em, nếu như chỉ còn hai bàn tay trắng, nếu như bây giờ trở thành kẻ nghèo hèn, em còn nữa ?"

      " Cẩn Hiên, biết cái mà em để ý đến là , chỉ là con người thực của mà thôi."

      "Thiên Tình, hãy cho thời gian, nghĩ ra biện pháp vẹn toàn cả đôi bên. . ." dღđ。l。qღđ Mộ Cẩn Hiên lại nhàng ôm vào lòng, nỡ rời bỏ , nỡ cứ như vậy mà dứt bỏ tình cảm của , nếu có thể, hãy cho ích kỷ lần .

      "Có thể có biện pháp khác sao?" Thiên Tình có chút dám tin tưởng. ghé đầu vào vai , giống như hồi còn khi cõng lưng, chơi đùa lọn tóc của : " ấy như thế, lại vì mà hy sinh nhiều như thế, Cẩn Hiên nỡ bỏ rơi ấy sao?"

      "Huống chi, xem ra Âu Tử Di cũng phải là người xấu. Trước kia, em còn tưởng rằng ấy là cực kỳ có tâm kế, hoặc sử dụng những thủ đoạn gì đó, khiến thể ở cùng với ấy, giờ xem ra, ấy đáng thương. . ."

      "Thiên Tình, em đừng nữa. . ." Mộ Cẩn Hiên ngắt lời : "Đừng chuyện về ấy nữa, để đưa em ra ngoài ăn cơm có được hay ?"

      sờ sờ khuôn mặt nhắn của bật cười:" nhớ hồi còn khuôn mặt của em tròn tròn, giống như quả táo, dễ thương biết bao. Sau này cũng muốn nuôi em thành như vậy."

      "Em cần, trẻ con khác người lớn, mập muốn giảm bớt rất dễ dàng. là đồ hư hỏng, muốn em biến thành người tròn xoe để ai thích hả ! là đồ bại hoại. . ." Thiên Tình bổ nhào tới, bắt đầu đấm đá , die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on Mộ Cẩn Hiên cũng ngăn cản , để mặc đánh mình giống như gãi ngứa, chỉ cười hì hì nhìn .

      "Hình dáng em thế nào đều thích, tốt nhất. . . tốt nhất... là em biến thành bé Tròn, sau đó em chỉ có thể sống bên cạnh ngoan ngoãn . . ."

      tóm hai nắm đấm của , gắt gao nắm lấy ở trong lòng bàn tay mình, đôi mắt đen nhìn rời vào khuôn mặt nhắn, ửng hồng như trái táo, kìm được nụ cười ôn nhu: "Noãn Noãn. . ."

      "Uh`m. . ." Noãn Noãn miễn cưỡng ừ tiếng. nằm úp mặt ở vai , ra sức lắc đầu, như muốn gạt bỏ hình ảnh người con kia vẫn hiển trong đầu ra ngoài. Nhưng lại phát ra mình nhận ra mình thể làm nổi, khi ôm Cẩn Hiên, lại luôn nghĩ tới gương mặt của Âu Tử Di kia.

      đời này, cũng có người con Mộ Cẩn Hiên sâu sắc, giống như Cẩn Hiên vậy.

      có quyền cướp đoạt tư cách của người khác. Huống chi đối với kia, trong lòng vẫn hết sức cảm thông.

      " Cẩn Hiên, hồi trước và Âu Tử Di bắt đầu như thế nào?" Thiên Tình cảm thấy mình nên xem vấn đề này, chi bằng hỏi luôn câu cho ràng minh bạch.

      "Hồi đó ở Hà Lan, chính vào thời điểm nghèo túng nhất quen biết Tử Di, ấy giúp quá nhiều. Cho nên sau đó, khi ấy đề xuất muốn làm bạn , có cách nào từ chối được, hơn nữa khi đó. . ."

      Ngón tay của Mộ Cẩn Hiên thoáng cuộn lại, xiết chặt. Khuôn mặt nổi lên vẻ thống khổ xoắn xuýt, hàng mi dài cụp xuống che khuất đôi con ngươi đen bóng: "Khi đó khắp người cực kỳ dơ dáy, bẩn thỉu... Noãn Noãn, em thể tưởng tượng nổi đâu ... Em thể biết trải qua những gì. hết hy vọng, sửa soạn bao giờ xuất ở cuộc đời này nữa...”

      Mộ Cẩn Hiên ôm chặt lấy , cơ thể ấm áp này dường như cho sức mạnh vô cùng. Bây giờ có lúc tỉnh mộng giữa đêm khuya, vẫn có thể cảm thấy trái tim mình đập thình thịch, sờ người toàn mồ hôi lạnh. Vào mùa đông ở Hà Lan, trải qua đêm đen tối đầy tuyệt vọng và bi thảm nhất của cuộc đời. Nếu phải mạng của lớn, nếu phải may mắn, chắc hẳn sớm bị những người Ấn Độ cực kỳ tàn ác kia chơi đùa đến chết rồi.

      Ở nước ngoài, người Hoa có tiền có thế cũng đều bị người ngoại quốc khinh thường, càng cần phải đến người như , ngay cả tiền thuê nhà cũng thể đóng nổi. Vào ngày tuyết rơi nhiều bị đuổi ra khỏi cửa, phải đến khu ổ chuột của người Hoa, sống tạm bợ ở trong bãi phế liệu ngập tràn rác rưởi.

      Nếu phải vừa vặn gặp được Tử Di, nếu phải thu nhận và giúp đỡ, chữa bệnh cho , dành cho nơi ở ổn định, cho ấm áp quý giá khó tìm như vậy, chắc chắn hoàn toàn có khả năng biến thành Mộ Cẩn Hiên như hôm nay với quần áo lịch , được người đời ao ước, thán phục.

      Nếu bây giờ có cái bộ dạng Mộ Cẩn Hiên này, làm sao có thể có dũng khí đối mặt với Noãn Noãn lần nữa, làm sao có thể ôm lấy , ngồi ở bên cạnh giống như lúc này?

      " Cẩn Hiên, nếu muốn , cũng cần , hết thảy mọi chuyện trong quá khứ đều xảy ra, đều trôi qua rồi, nếu vẫn giữ lại ở trong lòng, chỉ làm khổ sở. Chúng ta đề cập tới chuyện trước kia nữa, có được hay ?"

      Thiên Tình cảm giác được thương tâm của , vội vã gạt , sờ vào khuôn mặt cười hì hì, làm cho vui vẻ: "Em đói bụng quá, để em bảo thím Trần nấu cơm, ăn cơm cùng với em có được hay ?"

      "Uh`m." Mộ Cẩn Hiên ra sức gật gật đầu, nhìn khuôn mặt tươi cười sáng lạn của , bao u ám ở trong lòng dường như được từng chút, từng chút tan . Vào giây phút này , Mộ Cẩn Hiên cực kỳ ích kỷ , cái cực kỳ ích kỷ được bột phát ra từ trong đầu của , nếu đời này có Âu Tử Di, có phải được sống cùng với Thiên Tình, mà hề có chút trở ngại nào ?

      *************************************

      Ngày làm đầu tiên.

      Tâm tình của Thiên Tình cực kỳ tốt đẹp. lái xe thẳng đến công ty. Uh`m, thời gian vẫn còn cực kỳ dư dả, thẳng vào thang máy dùng cho nhân viên đến phòng làm việc của tổng giám đốc.

      Lúc đến tầng 26, vừa vặn 8h25’. Thiên Tình soi gương sửa soạn lại quần áo của mình chút, xem xét lại phần trang điểm, xong xuôi mới nhàng gõ cửa.

      "Vào ." giọng đàn ông trầm ổn truyền ra , Thiên Tình đẩy cửa bước vào, sắc mặt tràn ngập vẻ đẹp ngọt ngào tươi cười: "Tổng giám đốc, chúc ngài buổi sáng tốt lành."

      An Gia Khải cũng ngẩng đầu lên, chỉ : "Trước hết chuẩn bị cho tôi ly cà phê, thêm đường, sau đó mang tập tài liệu này sao chép và đóng dấu."

      "Vâng, tôi làm ngay." Thiên Tình phản ứng rất nhanh. Vốn dĩ nghĩ ngày làm đầu tiên cực kỳ nhàn nhã, chỉ là làm quen chút với quy trình công việc ở nơi này, nghĩ mình lại được trọng dụng nhanh như vậy .

      Thiên Tình cất túi sách sau đó pha cà phê, nhìn thấy chị Coco, thư ký cao cấp của An Gia Khải, dùng cầm máy tính cầm tay sắp xếp lịch trình làm việc trong ngày cách lão luyện, Thiên Tình mở to hai mắt nhìn khỏi bội phục. Lúc rót cà phê, vẫn mải mê suy nghĩ khi nào mình mới có thể trở thành người phụ nữ mạnh mẽ, lợi hại như thế?

      Thả viên đường, thêm sữa, Thiên Tình ngây ngất hít hơi sâu hương vị cà phê mà rất thích này !

      " Tổng giám đốc An , cà phê của ngài đây ạ." Thiên Tình đặt ly cà phê xuống, nhìn thấy An Gia Khải ký tên rất nhanh, bận đến mức cũng ngẩng đầu lên được, biết điều lui về phòng làm việc của mình, đem tập tài liệu vừa mới đưa sắp xếp lại xong xuôi, sau đó mang photo và đóng dấu. Mọi việc làm xong, Thiên Tình mở Computer, định vào QQ chút, nhưng vô tình lại click chuột vào trong trò chơi giải trí bắn đạn Tencent, say sưa xem máy tự chơi, chợt nghe thấy tiếng giày cao gót gõ cốc cốc đến, vừa ngẩng đầu lên thấy vẻ mặt đầy nghiêm nghị của chị Coco xuất tại cạnh cửa. . .

      "Chị Coco , chị có việc cần phân phó sao?" Thiên Tình nhanh chóng đứng lên, tay cầm chuột đóng trang web rất nhanh.

      "Tổng giám đốc gọi ." Coco lạnh lùng nhìn cái, rồi xoay người bỏ .

      Thiên Tình cuống quít ra ngoài, đến trước bàn làm việc của An Gia Khải, thấy nhíu mày nhìn ly cà phê ở bàn, biểu tình mặt tốt lắm.

      " Tổng giám đốc An, ngài có việc gì cần dặn bảo tôi ạ?" Thiên Tình thấp thỏm nhìn đầy băn khoăn, quên sạch lời dặn “cà phê thêm đường” lúc nãy. . .

      Ngón tay thon dài của An Gia Khải hơi hơi gõ chút lên bàn, nhìn thấy vẻ sợ hãi của , biểu tình mặt thoáng hòa hoãn chút, ngay cả những lời trách cứ định ra cũng biến thành câu hỏi đầy quan tâm: “Vừa rồi tôi “cà phê thêm đường”, chắc chưa nghe có phải ?"

      "A. . . Chết , Tổng giám đốc, thực xin lỗi, thực xin lỗi, nhất thời tôi quên mất, tôi lại pha cà phê theo sở thích của mình. . ." Sắc mặt Thiên Tình thoáng đỏ bừng xấu hổ. Sao có thể phạm phải lỗi đơn giản như vậy được nhỉ? Ngay đến việc pha cà phê cũng dựa theo ý thích của riêng mình, mà hoàn toàn để ý sở thích riêng của người khác.

      Cho dù ngày đầu tiên làm bị cãi vã, cũng bị ba ba cười nhạo, bị cậu chê cười, còn có thể bị ba người em trai em cũng cười chết mất. Nhất là tên hỗn đản Thân Dật Tuyên miệng lưỡi độc địa kia, mỗi lần đấu võ mồm với nó đều bị tức đến gần chết... là chị cả cơ mà, vì sao lại bị tên tiểu tử còn măng tơ khinh thường chứ?
      Last edited by a moderator: 24/4/15

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 427: THIÊN TÌNH “BÁ VƯƠNG NGẠNH THƯỢNG CUNG” (*)

      " Tổng giám đốc An, bây giờ tôi pha lại cho ngài ly khác được ạ? Tôi pha rất nhanh, chỉ cần 2 phút. . ." Vừa Thiên Tình vừa bưng ly cà phê bàn lên, hướng phòng trà nước chạy biến. An Gia Khải còn chưa kịp mở miệng, người nọ biến mất nhanh như gió. . .

      Thần sắc mặt của Coco vẫn như cũ, chút thay đổi, chỉ có mi tâm càng nhíu lại sâu hơn: " Tổng giám đốc An, ngài xác định là ngài chọn phải người phiền toái để làm thư ký đấy chứ?”

      "Chắc là do ngày đầu tiên làm, nên ấy quá căng thẳng thôi..." An Gia Khải nhìn cửa phòng trà nước lên tiếng giải thích.

      " Tổng giám đốc An này, hình như ngài đỡ cho ấy phải? Coco hỏi lại chút khách khí .

      An Gia Khải khỏi ngẩng đầu lườm Coco, cúi đầu ho tiếng: " biết dưới gì cả."

      "Dựa theo nội quy của phòng thư ký, người kiểu như ta đều bị sa thải hết."

      "Vậy để cho ấy là người đầu tiên dỡ bỏ quy tắc của phòng thư ký xuống !" An Gia Khải xong, cũng buồn nhìn vẻ mặt co rút lại của Coco, chuyển sang đề tài khác: "Vừa rồi đến chuyện Công ty thương nghiệp Kinh Nhuận tuyên bố phá sản, hãy báo cáo tường tận lại cho tôi lần nữa, sau đó bộ phận dự toán đưa ra cái giá hợp lý hơn giá đưa ra."

      Nét mặt của Coco giật giật, nhìn tổng giám đốc nhà mình: "Tổng giám đốc, giá cả ngài đưa ra, khiến cho Chủ tịch Kinh Nhuận muốn hộc máu rồi, ngài vẫn còn muốn ép xuống nữa sao?"

      " muốn hộc máu chẳng phải là vẫn còn chưa hộc máu sao? Tôi là thương nhân, có cách nhìn theo lập trường kinh doanh , tôi nhất định muốn dùng giá cả thấp nhất để lấy được lợi nhuận lớn nhất. die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on Nếu như đồng ý, cũng được thôi... tôi dám cam đoan, trừ A.C của chúng ta, ai muốn dọn dẹp cái cục diện rối rắm kia của bọn đâu. Được rồi, hãy ép xuống thêm mười điểm, tôi biết có thể làm được."

      Suốt buổi chuyện vẻ mặt của An Gia Khải chút thay đổi, nhưng lại khiến cho trái tim của Coco bị co giật ngừng. Ép xuống thêm mười điểm... thế này ràng là người nhà Kinh Nhuận mang công ty tặng lại cho , sau đó lại tặng tiếp món tiền lớn nữa làm của hồi môn rồi còn gì.

      Từ trước đến nay vẫn biết ông chủ của mình vốn “tâm ngoan thủ lạt” (thủ đoạn độc ác), trong mắt chỉ nhìn thấy tiền bạc, ra tay khiến đối thủ nghe tin sợ mất mật. Nếu làm vậy, làm sao chỉ mới qua hai năm trời, sản nghiệp của công ty biến đổi ngày phát triển hơn như thế?

      Suy nghĩ chút là có thể hiểu được, 80% việc này là do thiên kim tiểu thư kia làm liên lụy tới Kinh Nhuận. An Gia Khải, ông chủ của , chẳng những lòng dạ độc ác mà còn có tính thù dai. Chẳng qua người ta là thiên kim tiểu thư động lòng với , có ý muốn cùng ông chủ “trường tương tư thủ” (tay trong tay cả đời), nên mới bày ra mưu kế nho , mình mang thai rồi tới bức hôn, khiến thời gian trước bị sứt đầu mẻ trán chút mà thôi. tại tóm được cơ hội, liền ra tay chỉnh đốn người nhà ta đến mức trở thân được... chậc, chậc, chậc, chậc... Đúng là trái tim cực kỳ tàn nhẫn, cực kỳ độc ác.

      Nhưng mà. . . Vì sao ông chủ lại đối xử với thư ký kia giống như kiểu “thủ hạ lưu tình” thế nhỉ ? Chẳng lẽ đây là do nể nang mặt mũi Thân tiên sinh hay sao?

      Mà lại cũng giống với tính cách của chút nào... Coco vừa thắc mắc ở trong lòng, vừa xác định kết luận cho việc vừa rồi của ông chủ, đó là, bị ông trời phái người làm tiểu tinh đến để dạy dỗ, giáo huấn trận.
      ****************

      Trong phòng làm việc rộng lớn như vậy chỉ còn lại mình . An Gia Khải nghĩ đến liều lĩnh, lỗ mãng kia quá 10 phút, vẫn còn chưa trở lại, khỏi đứng lên về hướng phòng trà nước. . .

      "A. . ." vừa mới tới cửa, đột nhiên truyền đến tiếng thét chói tai, tiếp theo An Gia Khải cũng cảm thấy người mình truyền đến cỗ nóng bỏng. còn chưa kịp phản ứng, liền nhìn thấy tiểu nha đầu kia mặc đồ công sở nghiêm trang, ôm bàn tay vừa nhảy, vừa hét như điên. . .

      Mi tâm của An Gia Khải nhíu chặt lại sao giãn ra nổi. Ngay cả vết cà phê bị đổ hắt vào, loang bộ tây trang thành mảng lớn cũng quên biến, bản thân cứ ngơ ngẩn nhìn người kia biểu diễn.

      "Ôi trời. . . Ngài có mắt sao, tôi là người sống sờ sờ, to như thế này, ngài nhìn thấy tôi hay sao mà lại va vào người tôi, làm tôi bị bỏng đau chết được đây này!"

      An Gia Khải nghe trách móc mình, trong cơn tức giận, mạch hề có dấu chấm dấu phẩy, khóe miệng khỏi giật giật phen, cảm thấy hơi oan ức.

      Thấy lâu quá trở lại, tốt bụng định đến xem thế nào, vậy mà lại bị mắng có mắt. . .

      ràng là chính tại giày cao gót, bưng cà phê đến chậm, nên phải chạy nhanh , do đó mới va vào người . . .

      Đúng là oan ức chồng lên oan ức... Nhưng vẫn nhìn , còn cực kỳ lịch hỏi thăm vẻ rất quan tâm: " bị bỏng có nghiêm trọng lắm , có cần tôi đưa bệnh viện băng bó chút ?"

      " !" Thiên Tình mắt đầy lệ nóng, kêu tiếng rồi duỗi ngón tay đưa sang. An Gia Khải mở to hai mắt tìm nửa ngày, cũng chỉ tìm được đúng vết bỏng bằng hạt gạo. lại cúi đầu, nhìn vết cà phê loang thành mảng lớn ở trước ngực mình, khỏi lấy tay gạt gạt, cảm thấy có chút mệt mỏi: "Tiểu thư, cực kỳ tài giỏi, đem toàn bộ cà phê hắt vào ngực áo của tôi rồi. . ."

      Thiên Tình rút ngón tay về, nhìn ngực , rồi lại cắn đầu ngón tay của mình, cực kỳ xấu hổ nhìn vết bẩn trước ngực : "Uh’m... để tôi bồi thường cho ngài bộ tây trang mới, còn cả phí trị liệu và phí tổn thất tinh thần nữa. . ."

      Vốn muốn nhân cơ hội này để dùng khổ nhục kế, ai ngờ ngay bản thân mình cũng hạ thủ được. . . Hu hu, sớm biết vậy, mình bị bỏng to bằng móng tay có phải là tốt hơn . . .

      An Gia Khải cảm thấy mình hiểu ra... người con có thân phận như , mong muốn tự mình ra ngoài làm việc vất vả, chịu sống dựa vào gia đình, trước nay cũng hiếm thấy. Huống chi từ được đống người cưng chiều cho đến tận khi lớn lên, bây giờ tuy bị tủi thân, nhưng cũng có cái kiểu õng ẹo điệu bộ của thiên kim tiểu thư. Trong lòng thoáng có chút thiện cảm với .

      " cần đâu, tôi cũng bị bỏng, nhưng mà người có chỗ nào bị thương ?" Tất nhiên An Gia Khải để bồi thường tiền quần áo cho mình, vẫn chưa tiền bạc đến mức ấy.

      "Ông chủ, ngài đừng cho là tôi khách khí, đấy! Tôi mang quần áo bẩn của ngài , đền lại ngài bộ khác là chuyện đương nhiên mà!" Thiên Tình thấy như vậy, cho rằng xấu hổ, vì thế liền dứt khoát tiến lên bước, cười tít mắt đầy nhiệt tình, tay chân lanh lẹ bắt đầu cởi bộ tây trang của . . .

      ", cần, cần đâu. . ." An Gia Khải lui về phía sau từng bước , tim nhảy vọt lên đập thình thịch... hề nghĩ tới việc trực tiếp làm như vậy, còn lại nhất định muốn cởi hết cúc áo bộ âu phục của ... cảm thấy việc tiến triển quá nhanh, có phần đột ngột, hơn nữa lại nôn nóng như vậy... khiến hơi khó chấp nhận, xem ra, già rồi. . .

      " Tổng giám đốc, ngài cần xấu hổ đâu. . . có việc gì mà. . ." Thiên Tình thấy lui về phía sau từng bước , lại cho là thẹn thùng, vì thế càng chủ động bổ nhào tới, dứt khoát cởi âu phục của ra, lôi tuột xuống. . .

      Nhưng mà may, lại giẫm phải mảnh vỡ của ly cà phê bị rơi khi nãy, cả người giống như đứng tấm ván trượt cứ thế xông lên...

      "A...” Thiên Tình nhắm chặt mắt lại, phát ra tiếng thét chói tai...

      "Này...này... làm cái gì vậy? Thân Thiên Tình. . . A. . ." An Gia Khải thấy biến đổi đột ngột, khả năng xông tới đây, khỏi trợn tròn hai mắt đầy vẻ kinh hãi, mà , do lúc này bị mất trọng tâm nên cả người liền nhào vào trong lòng . An Gia Khải kịp lùi về phía sau nên bị bổ nhào vào người, lảo đảo lui lại về phía sau mấy bước rồi ngã ngồi ở ghế sofa... Thiên Tình cũng theo đà liền cưỡi lên người , cả thân thể ngã gọn vào trong lòng . . .

      " Tổng giám đốc, xảy ra chuyện gì vậy. . ." Coco vừa trở về, nghe thấy tiếng động ở bên trong, liền cuống quít đẩy cửa chạy vào. . .

      "A. . ." lập tức che miệng lại, nhìn thấy màn ướt át ở bên trong. . . Ông chủ của , người luôn luôn phúc hắc, cẩn thận, lão luyện, ác nghiệt, lại bị người khác “Bá Vương ngạnh thượng cung” sao ?

      Hơn nữa... hơn nữa, ngờ ông chủ lại bị bé con tấn công, thậm chí ngay cả áo cũng bị cởi ra hết. . . Mà cơ thể lại ở tư thế nữ , nam dưới. . . omg! Thế giới hỗn loạn rồi. . .

      "A. . ." Thiên Tình sững sờ hồi lâu, mới phát ra tư thế của mình quá mức nóng bỏng. bật dậy ngay lập tức, che kín đôi mắt, kêu the thé...

      "Tôi...tôi... tôi nhìn thấy gì hết... tôi, tôi hề nhìn thấy Tổng giám đốc đùa giỡn với nữ thư ký. . . Tôi ra ngoài. . ."

      Coco thấy thế, lui ra ngoài theo đúng phép tắc, còn thuận thế đóng cửa lại rất nhanh. . . Nhưng còn tiếng hét rất to kia, dù thế nào nghe cũng thấy được thích hợp. . . thanh có thể tốc cả mái nhà lên ấy, đoán chừng sớm truyền khắp cả phòng thư ký rồi cũng nên. . .

      An Gia Khải bày ra khuôn mặt đen sì, dường như nước bắt đầu chảy ra thành giọt rồi.

      Thiên Tình, người vừa có tiếng thét chói tai đến “bách chuyển thiên hồi” (rung chuyển trời đất) kia, cúi đầu lúng ta lúng túng, từ giữa kẽ tay len lén ngắm nghía vẻ mặt tối tăm của ông chủ, trái tim khỏi nhảy dựng lên , đập thùng thùng thùng rất nhanh...
      *******************
      (*) Bá vương ngạnh thượng cung” là thành ngữ xuất phát từ điển cố về trận giao tranh giữa Tây Sở Bá Vương Hạng Vũ và Hán Cao Tổ Lưu Bang. Chuyện kể rằng lần nọ Hán Sở tranh hùng, giằng co quyết liệt suốt mấy tháng mà thắng bại vẫn bất phân. Trận chiến này khiến già trẻ lớn bé đều mỏi mệt khổ đau, tiếng oán thán ngập trời ngập đất. Hạng Vũ thấy thế bèn thẳng với Lưu Bang rằng: “Thiên hạ náo loạn nhiều năm, cũng vì hai người chúng ta. Bản vương muốn đơn thân độc mã khiêu chiến với Hán vương, hai ta sống mái phen, đừng để con dân thiên hạ phải tiếp tục chịu khổ.” Lưu Bang cười đáp: “Ta thích đấu trí chứ đấu sức.” Hạng Vũ bèn lệnh cho tráng sĩ xuất chiến, chẳng ngờ ngay lập tức gã tráng sĩ nọ bị thủ hạ của Lưu Bang (vốn là thiện xạ kỵ binh) bắn chết. Sở Bá Vương thập phần tức giận, tự mình khoác khôi giáp cầm vũ khí tiến lên ứng chiến. Chì cần Hạng Vũ trừng mắt cái, tên thiện xạ kỵ binh kia run như cầy sấy, buông cung tếch thẳng về thành…
      Nghĩa rộng của cụm từ “Bá vương ngạnh thượng cung” rất đơn giản, chính là… R.A.P.E. “bá vương” chỉ những người siêu mạnh mẽ, “ngạnh thượng cung” tạm hiểu là “xuất ra uy lực còn mạnh hơn cung nỏ” ; mà “cường cung” hiển nhiên bắn ra “cường tiễn”. Từ “cường tiễn” [đọc là “qiang jian”] hài hoàn toàn với “cưỡng gian” [aka “rape”] ; mà “cưỡng gian” thời xưa là từ đại kỵ húy, nên cổ nhân vốn tao nhã vô biên lịch lãm vô vàn, dùng năm từ “bá vương ngạnh thượng cung” đặng thay thế cho hai từ “cưỡng gian”.
      Last edited by a moderator: 27/4/15
      dunggg thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 428: THIÊN TÌNH “BÁ VƯƠNG NGẠNH THƯỢNG CUNG” (*)

      " Tổng giám đốc An, bây giờ tôi pha lại cho ngài ly khác được ạ? Tôi pha rất nhanh, chỉ cần 2 phút. . ." Vừa Thiên Tình vừa bưng ly cà phê bàn lên, hướng phòng trà nước chạy biến. An Gia Khải còn chưa kịp mở miệng, người nọ biến mất nhanh như gió. . .

      Thần sắc mặt của Coco vẫn như cũ, chút thay đổi, chỉ có mi tâm càng nhíu lại sâu hơn: " Tổng giám đốc An, ngài xác định là ngài chọn phải người phiền toái để làm thư ký đấy chứ?”

      "Chắc là do ngày đầu tiên làm, nên ấy quá căng thẳng thôi..." An Gia Khải nhìn cửa phòng trà nước lên tiếng giải thích.

      " Tổng giám đốc An này, hình như ngài đỡ cho ấy phải? Coco hỏi lại chút khách khí .

      An Gia Khải khỏi ngẩng đầu lườm Coco, cúi đầu ho tiếng: " biết dưới gì cả."

      "Dựa theo nội quy của phòng thư ký, người kiểu như ta đều bị sa thải hết."

      "Vậy để cho ấy là người đầu tiên dỡ bỏ quy tắc của phòng thư ký xuống !" An Gia Khải xong, cũng buồn nhìn vẻ mặt co rút lại của Coco, chuyển sang đề tài khác: "Vừa rồi đến chuyện Công ty thương nghiệp Kinh Nhuận tuyên bố phá sản, hãy báo cáo tường tận lại cho tôi lần nữa, sau đó bộ phận dự toán đưa ra cái giá hợp lý hơn giá đưa ra."

      Nét mặt của Coco giật giật, nhìn tổng giám đốc nhà mình: "Tổng giám đốc, giá cả ngài đưa ra, khiến cho Chủ tịch Kinh Nhuận muốn hộc máu rồi, ngài vẫn còn muốn ép xuống nữa sao?"

      " muốn hộc máu chẳng phải là vẫn còn chưa hộc máu sao? Tôi là thương nhân, có cách nhìn theo lập trường kinh doanh , tôi nhất định muốn dùng giá cả thấp nhất để lấy được lợi nhuận lớn nhất. Nếu như đồng ý, cũng được thôi... tôi dám cam đoan, trừ A.C của chúng ta, ai muốn dọn dẹp cái cục diện rối rắm kia của bọn đâu. Được rồi, hãy ép xuống thêm mười điểm, tôi biết có thể làm được."

      Suốt buổi chuyện vẻ mặt của An Gia Khải chút thay đổi, nhưng lại khiến cho trái tim của Coco bị co giật ngừng. Ép xuống thêm mười điểm... thế này ràng là người nhà Kinh Nhuận mang công ty tặng lại cho , sau đó lại tặng tiếp món tiền lớn nữa làm của hồi môn rồi còn gì.

      Từ trước đến nay vẫn biết ông chủ của mình vốn “tâm ngoan thủ lạt” (thủ đoạn độc ác), trong mắt chỉ nhìn thấy tiền bạc, ra tay khiến đối thủ nghe tin sợ mất mật. Nếu làm vậy, làm sao chỉ mới qua hai năm trời, sản nghiệp của công ty biến đổi ngày phát triển hơn như thế?

      Suy nghĩ chút là có thể hiểu được, 80% việc này là do thiên kim tiểu thư kia làm liên lụy tới Kinh Nhuận. An Gia Khải, ông chủ của , chẳng những lòng dạ độc ác mà còn có tính thù dai. Chẳng qua người ta là thiên kim tiểu thư động lòng với , có ý muốn cùng ông chủ “trường tương tư thủ” (tay trong tay cả đời), nên mới bày ra mưu kế nho , mình mang thai rồi tới bức hôn, khiến thời gian trước bị sứt đầu mẻ trán chút mà thôi. tại tóm được cơ hội, liền ra tay chỉnh đốn người nhà ta đến mức trở thân được... chậc, chậc, chậc, chậc... Đúng là trái tim cực kỳ tàn nhẫn, cực kỳ độc ác.

      Nhưng mà. . . Vì sao ông chủ lại đối xử với thư ký kia giống như kiểu “thủ hạ lưu tình” thế nhỉ ? Chẳng lẽ đây là do nể nang mặt mũi Thân tiên sinh hay sao?

      Mà lại cũng giống với tính cách của chút nào... Coco vừa thắc mắc ở trong lòng, vừa xác định kết luận cho việc vừa rồi của ông chủ, đó là, bị ông trời phái người làm tiểu tinh đến để dạy dỗ, giáo huấn trận.
      ****************

      Trong phòng làm việc rộng lớn như vậy chỉ còn lại mình . An Gia Khải nghĩ đến liều lĩnh, lỗ mãng kia quá 10 phút, vẫn còn chưa trở lại, khỏi đứng lên về hướng phòng trà nước. . .

      "A. . ." vừa mới tới cửa, đột nhiên truyền đến tiếng thét chói tai, tiếp theo An Gia Khải cũng cảm thấy người mình truyền đến cỗ nóng bỏng. còn chưa kịp phản ứng, liền nhìn thấy tiểu nha đầu kia mặc đồ công sở nghiêm trang, ôm bàn tay vừa nhảy, vừa hét như điên. . .

      Mi tâm của An Gia Khải nhíu chặt lại sao giãn ra nổi. Ngay cả vết cà phê bị đổ hắt vào, loang bộ tây trang thành mảng lớn cũng quên biến, bản thân cứ ngơ ngẩn nhìn người kia biểu diễn.

      "Ôi trời. . . Ngài có mắt sao, tôi là người sống sờ sờ, to như thế này, ngài nhìn thấy tôi hay sao mà lại va vào người tôi, làm tôi bị bỏng đau chết được đây này!"

      An Gia Khải nghe trách móc mình, trong cơn tức giận, mạch hề có dấu chấm dấu phẩy, khóe miệng khỏi giật giật phen, cảm thấy hơi oan ức.

      Thấy lâu quá trở lại, tốt bụng định đến xem thế nào, vậy mà lại bị mắng có mắt. . .

      ràng là chính tại giày cao gót, bưng cà phê đến chậm, nên phải chạy nhanh , do đó mới va vào người . . .

      Đúng là oan ức chồng lên oan ức... Nhưng vẫn nhìn , còn cực kỳ lịch hỏi thăm vẻ rất quan tâm: " bị bỏng có nghiêm trọng lắm , có cần tôi đưa bệnh viện băng bó chút ?"

      " !" Thiên Tình mắt đầy lệ nóng, kêu tiếng rồi duỗi ngón tay đưa sang. An Gia Khải mở to hai mắt tìm nửa ngày, cũng chỉ tìm được đúng vết bỏng bằng hạt gạo. lại cúi đầu, nhìn vết cà phê loang thành mảng lớn ở trước ngực mình, khỏi lấy tay gạt gạt, cảm thấy có chút mệt mỏi: "Tiểu thư, cực kỳ tài giỏi, đem toàn bộ cà phê hắt vào ngực áo của tôi rồi. . ."

      Thiên Tình rút ngón tay về, nhìn ngực , rồi lại cắn đầu ngón tay của mình, cực kỳ xấu hổ nhìn vết bẩn trước ngực : "Uh’m... để tôi bồi thường cho ngài bộ tây trang mới, còn cả phí trị liệu và phí tổn thất tinh thần nữa. . ."

      Vốn muốn nhân cơ hội này để dùng khổ nhục kế, ai ngờ ngay bản thân mình cũng hạ thủ được. . . Hu hu, sớm biết vậy, mình bị bỏng to bằng móng tay có phải là tốt hơn . . .

      An Gia Khải cảm thấy mình hiểu ra... người con có thân phận như , mong muốn tự mình ra ngoài làm việc vất vả, chịu sống dựa vào gia đình, trước nay cũng hiếm thấy. Huống chi từ được đống người cưng chiều cho đến tận khi lớn lên, bây giờ tuy bị tủi thân, nhưng cũng có cái kiểu õng ẹo điệu bộ của thiên kim tiểu thư. Trong lòng thoáng có chút thiện cảm với .

      " cần đâu, tôi cũng bị bỏng, nhưng mà người có chỗ nào bị thương ?" Tất nhiên An Gia Khải để bồi thường tiền quần áo cho mình, vẫn chưa tiền bạc đến mức ấy.

      "Ông chủ, ngài đừng cho là tôi khách khí, đấy! Tôi mang quần áo bẩn của ngài , đền lại ngài bộ khác là chuyện đương nhiên mà!" Thiên Tình thấy như vậy, cho rằng xấu hổ, vì thế liền dứt khoát tiến lên bước, cười tít mắt đầy nhiệt tình, tay chân lanh lẹ bắt đầu cởi bộ tây trang của . . .

      ", cần, cần đâu. . ." An Gia Khải lui về phía sau từng bước , tim nhảy vọt lên đập thình thịch... hề nghĩ tới việc trực tiếp làm như vậy, còn lại nhất định muốn cởi hết cúc áo bộ âu phục của ... cảm thấy việc tiến triển quá nhanh, có phần đột ngột, hơn nữa lại nôn nóng như vậy... khiến hơi khó chấp nhận, xem ra, già rồi. . .

      " Tổng giám đốc, ngài cần xấu hổ đâu. . . có việc gì mà. . ." Thiên Tình thấy lui về phía sau từng bước , lại cho là thẹn thùng, vì thế càng chủ động bổ nhào tới, dứt khoát cởi âu phục của ra, lôi tuột xuống. . .

      Nhưng mà may, lại giẫm phải mảnh vỡ của ly cà phê bị rơi khi nãy, cả người giống như đứng tấm ván trượt cứ thế xông lên...

      "A...” Thiên Tình nhắm chặt mắt lại, phát ra tiếng thét chói tai...

      "Này...này... làm cái gì vậy? Thân Thiên Tình. . . A. . ." An Gia Khải thấy biến đổi đột ngột, khả năng xông tới đây, khỏi trợn tròn hai mắt đầy vẻ kinh hãi, mà , do lúc này bị mất trọng tâm nên cả người liền nhào vào trong lòng . An Gia Khải kịp lùi về phía sau nên bị bổ nhào vào người, lảo đảo lui lại về phía sau mấy bước rồi ngã ngồi ở ghế sofa... Thiên Tình cũng theo đà liền cưỡi lên người , cả thân thể ngã gọn vào trong lòng . . .

      " Tổng giám đốc, xảy ra chuyện gì vậy. . ." Coco vừa trở về, nghe thấy tiếng động ở bên trong, liền cuống quít đẩy cửa chạy vào. . .

      "A. . ." lập tức che miệng lại, nhìn thấy màn ướt át ở bên trong. . . Ông chủ của , người luôn luôn phúc hắc, cẩn thận, lão luyện, ác nghiệt, lại bị người khác “Bá Vương ngạnh thượng cung” sao ?

      Hơn nữa... hơn nữa, ngờ ông chủ lại bị bé con tấn công, thậm chí ngay cả áo cũng bị cởi ra hết. . . Mà cơ thể lại ở tư thế nữ , nam dưới. . . omg! Thế giới hỗn loạn rồi. . .

      "A. . ." Thiên Tình sững sờ hồi lâu, mới phát ra tư thế của mình quá mức nóng bỏng. bật dậy ngay lập tức, che kín đôi mắt, kêu the thé...

      "Tôi...tôi... tôi nhìn thấy gì hết... tôi, tôi hề nhìn thấy Tổng giám đốc đùa giỡn với nữ thư ký. . . Tôi ra ngoài. . ."

      Coco thấy thế, lui ra ngoài theo đúng phép tắc, còn thuận thế đóng cửa lại rất nhanh. . . Nhưng còn tiếng hét rất to kia, dù thế nào nghe cũng thấy được thích hợp. . . thanh có thể tốc cả mái nhà lên ấy, đoán chừng sớm truyền khắp cả phòng thư ký rồi cũng nên. . .

      An Gia Khải bày ra khuôn mặt đen sì, dường như nước bắt đầu chảy ra thành giọt rồi.

      Thiên Tình, người vừa có tiếng thét chói tai đến “bách chuyển thiên hồi” (rung chuyển trời đất) kia, cúi đầu lúng ta lúng túng, từ giữa kẽ tay len lén ngắm nghía vẻ mặt tối tăm của ông chủ, trái tim khỏi nhảy dựng lên , đập thùng thùng thùng rất nhanh...
      *******************
      (*) Bá vương ngạnh thượng cung” là thành ngữ xuất phát từ điển cố về trận giao tranh giữa Tây Sở Bá Vương Hạng Vũ và Hán Cao Tổ Lưu Bang. Chuyện kể rằng lần nọ Hán Sở tranh hùng, giằng co quyết liệt suốt mấy tháng mà thắng bại vẫn bất phân. Trận chiến này khiến già trẻ lớn bé đều mỏi mệt khổ đau, tiếng oán thán ngập trời ngập đất. Hạng Vũ thấy thế bèn thẳng với Lưu Bang rằng: “Thiên hạ náo loạn nhiều năm, cũng vì hai người chúng ta. Bản vương muốn đơn thân độc mã khiêu chiến với Hán vương, hai ta sống mái phen, đừng để con dân thiên hạ phải tiếp tục chịu khổ.” Lưu Bang cười đáp: “Ta thích đấu trí chứ đấu sức.” Hạng Vũ bèn lệnh cho tráng sĩ xuất chiến, chẳng ngờ ngay lập tức gã tráng sĩ nọ bị thủ hạ của Lưu Bang (vốn là thiện xạ kỵ binh) bắn chết. Sở Bá Vương thập phần tức giận, tự mình khoác khôi giáp cầm vũ khí tiến lên ứng chiến. Chì cần Hạng Vũ trừng mắt cái, tên thiện xạ kỵ binh kia run như cầy sấy, buông cung tếch thẳng về thành…
      Nghĩa rộng của cụm từ “Bá vương ngạnh thượng cung” rất đơn giản, chính là… R.A.P.E. “bá vương” chỉ những người siêu mạnh mẽ, “ngạnh thượng cung” tạm hiểu là “xuất ra uy lực còn mạnh hơn cung nỏ” ; mà “cường cung” hiển nhiên bắn ra “cường tiễn”. Từ “cường tiễn” [đọc là “qiang jian”] hài hoàn toàn với “cưỡng gian” [aka “rape”] ; mà “cưỡng gian” thời xưa là từ đại kỵ húy, nên cổ nhân vốn tao nhã vô biên lịch lãm vô vàn, dùng năm từ “bá vương ngạnh thượng cung” đặng thay thế cho hai từ “cưỡng gian”.
      Last edited by a moderator: 28/4/15

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 429: Đụng ngã ông chủ. . . . . .

      Nếu như phải do nhìn đường đụng vào người , như vậy cũng làm dơ âu phục của . Nếu như làm dơ âu phục cùa , cũng luống cuống tay chân bôi loạn y phục của người ta, nếu như có bôi loạn y phục của người ta, cũng dẫm lên mảnh sứ vỡ, nếu như có dẫm lên mảnh sứ vỡ, cũng té nhào vào trong ngực của . . . . . .

      Tính tính lại, vẫn là lỗi cùa . . . . . .

      Làm thế nào? Làm thế nào. . . . . .

      "Ông chủ. . . . . ." Thiên Tình thử thăm dò nhàng hô tiếng, An Gia Khải ngồi ở chỗ đó, cũng nhúc nhích, tựa như hóa đá.

      Hay cho đàn ông lòng dạ hẹp hòi, Thiên Tình khỏi thầm trợn trắng cả mắt, bị ăn đậu hũ còn chưa tức giận, vậy mà bộ dáng còn ra vẻ uất ức. . . . . .

      "Ông chủ, chị Coco bảo ra ngoài,

      có thể yên tâm, tôi cũng vậy ra, cũng cần phụ trách. . . . . ."

      Thiên Tình từ từ tới, đưa tay ra nắm chéo áo của , nhàng kéo kéo, nở nụ cười cẩn thận .

      An Gia Khải nhướng mắt lên, rất là vô tội nhìn lại : " cho rằng mới vừa rồi Coco hét to như vậy, mọi người ai nghe thấy sao? Trừ phi tất cả đều bị điếc. . . . . ."

      Thiên Tình cũng ngây ngẩn cả người, phải rồi, thanh khi nãy của Coco khiến cho nhìn với cặp mắt khác xưa, còn tưởng rằng tiếng thét chói tai của ai có thể bì được, nhưng ngờ người mạnh còn có người mạnh hơn, thiên ngoại hữu thiên. . . . . . Ách, dừng lại, tại phải lúc bội phục người khác.

      "Vậy làm sao bây giờ?" Thiên Tình cũng ngồi xuống, ôm lấy mặt, mắt to trừng mắt với .

      An Gia Khải trầm mặc, chỉ cảm thấy từng đợt cảm giác vô lực từ từ dâng lên, hình tượng của hoàn toàn bị phá hủy. . . . . .

      Cùng nữ thư ký trong phòng làm việc trình diễn cảnh cưỡi ngựa nóng bỏng, ngẫm lại đàn ông thành thục như sao lại làm ra chuyện xấu hổ này, mặc dù chưa có vị hôn thê, nhưng tốt xấu gì bạn cố định vẫn có vài , mấy người phụ nữ bát quái ngoài kia nhất định cho là bụng đói ăn quàng rồi!

      An Gia Khải nghĩ tới liền cảm thấy phiền, hai tay ôm lấy đầu vò lung tung mấy cái, mái tóc chỉnh chu của lập tức biến thành kiểu tóc chuồng gà.

      "Ông chủ. . . . . . cần đau lòng..., tôi giải thích với bọn họ, hẳn phá hủy danh dự của ." Thiên Tình nhìn cực kỳ phiền não, khỏi có chút đồng tình.

      " giải thích như thế nào? Coco nhìn thấy cưỡi người của tôi. . . . . ."

      ". . . . . ." Thiên Tình im lặng, làm gì phải dùng đến từ cưỡi chứ, có phải là ngựa đâu. . . . . .

      "Được rồi, trở về phòng làm việc , 100 điều quy tắc của thư ký ngày mai phải đọc cho tôi nghe, nếu tôi. . . . . ."

      An Gia Khải muốn ra hai chữ sa thải, nhưng thấy kia mắt ánh lệ, dùng vẻ mặt điềm đạm đáng nhìn lại .

      "Nếu khấu trừ nửa tháng tiền lương." An Gia Khải ho tiếng, đứng lên xoay người tư thế tao nhã nhàng. .. . . .

      "Ôi mẹ ơi! quá tốt, ông chủ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế. . . . . ." Thiên Tình bật nhảy dựng lên, chỉ cần bị cuốn gói, trừ sạch hết tiền lương tháng có gì ghê gớm chứ?

      "Tôi cũng phải là Ô Quy (rùa đen), sống được lâu như vậy." An Gia Khải cũng quay đầu lại ném ra câu.

      "Trong lòng tôi, ngài chính là Ô Quy. . . . . ." Thiên Tình cười híp mắt nịnh hót, lời còn chưa dứt, cảm thấy người kia toàn thân toát ra khí lạnh, ngượng ngùng ngậm miệng: " cấp Ô Quy , Ách, cấp Ô Quy . . .. . ."

      An Gia Khải vô lực xoay người, con mắt xinh đẹp nhìn lại khuôn mặt nhắn kia xấu hổ cười : "Thân Thiên Tình tiểu thư, có thể cần thoát tuyến ( tránh ) như vậy?"

      "Oh, thế mà lại biết dùng hai chữ thoát tuyến này, tôi còn tưởng rằng cổ hủ giống ba tôi!"

      " xin lỗi, năm nay tôi hai mươi tám tuổi, xin hỏi ba bao nhiêu tuổi?" An Gia Khải ôm lấy hai cánh tay, hít sâu, lại hít sâu thêm lần nữa mới đè xuống nộ khí trong lòng muốn bùng phát.

      "A ha ha ha. . . . . . Ông chủ trẻ tuổi, là tuổi trẻ tài cao đầy hứa hẹn, tôi nghĩ ông chủ mới hai mươi tám tuổi. . . . . ."

      Thiên Tình hận lập tức cắn đầu lưỡi của mình, Thân Thiên Tình, đại não mày có động kinh cũng cần chuyện loạn như vậy có được hay ?

      "Ra ngoài , để cho tôi an tĩnh lát. . . . . ." An Gia Khải khóe miệng giật giật hai cái, khoát tay áo.

      "Vâng, vâng. . . . . ." Thiên Tình mê xem kịch cổ đại nhiều nên nhiễm nặng, giống như ti vi hay diễn tiểu cung nữ bái biệt hoàng thượng, lui về sau từng bước ra ngoài.

      Bước qua cửa, An Gia Khải liền ngã ngồi vào ghế sa lon, "Sao chuyện lại thế này chứ!"

      Ngồi chễm chệ ghế sa lon, lười biếng tựa vào lưng ghế, khóe miệng khỏi giương lên chút ý cười.

      Mới làm ngày đầu tiên, ấy làm ra nhiều việc đình đám như vậy, Thân Thiên Tình a Thân Thiên Tình, sao kém xa ba thế? Nghe diện mạo mẹ cũng là tiểu thư khuê các, hiểu tính cách của ấy giống ba hay mẹ đây?”

      “Mình quản ấy nhiều như vậy làm gì. . . . . . khụ khụ, làm việc, làm việc thôi.” An Gia Khải nghĩ tới nghĩ lui liền thu suy nghĩ, ngồi nghiêm chỉnh lại,

      "Thiên Tình, cũng quá cường bạo, dám bổ nhào liên tục vào người Tổng giám đốc An, chút xem... sao có can đảm như vậy!"

      Thiên Tình vừa mới vào phòng bí thư, liền bị đám phụ nữ đầy nhiệt tình bao vây.

      "Đúng vậy đúng vậy, ai biết Tổng giám đốc An chính là khối băng vạn năm, chỉ có chị Coco dám ở trước mặt Tổng giám đốc mấy câu. . . . . ."

      "Đừng tới tôi, đừng nhắc tới tôi ha. . . . . ." Coco lập tức kháng nghị, bên đưa bàn tay vừa mới sơn móng chưa khô lên thổi hơi, bên mặt mày hớn hở : "So sánh tôi với Thiên Tình , giống như so đệ tử với sư phụ, tôi và Tổng giám đốc chỉ là bạn học thời đại học, cho nên mới dám trước mặt ấy thêm mấy câu, nhưng tôi cho tới bây giờ, cho tới bây giờ cũng dám đánh chủ ý với Tổng giám đốc An, huống chi tôi có chồng rồi. . . . . . Cho nên, Thiên Tình lợi hại!"

      "Mấy người lung tung gì vậy. . . . . ." Thiên Tình trợn mắt nhìn thẳng : "Chẳng qua là tôi lỡ tay hắt cà phê vào người Tổng giám đốc, sau đó tôi lau chỗ dơ người ấy mà thôi, mấy người nên bậy. . . . . ."

      "Cái gì!"

      "Cái gì. . . . . ."

      "Lần trước có thư ký mới tới, chỉ làm ướt tài liệu của Tổng giám đốc An chút xíu, liền bị đuổi việc, ở đây ai biết vị Tổng giám đốc này thích sạch gì sánh được!"

      "Thiên Tình. . . . . . Lời của thuyết phục, đưa ra giải thích như vậy, tôi chắc chắn tin tưởng, và Tổng giám đốc An có gì đó. . . . . ."

      Thiên Tình bị đám phụ nữ gần như điên cuồng đánh trống reo hò dở khóc dở cười, khoát tay lia lịa: " phải, đừng lung tung nữa..., tôi vừa mới làm ngày thứ nhất, trước đó cũng quen với Tổng giám đốc, làm sao có thể có gì đó được? Hơn nữa. . . . . . Hơn nữa tôi có bạn trai, đó!"

      Mấy người nhìn vẻ mặt trời nghiêm trang của Thiên Tình , giống như là cho có lệ, dần dần mới an tĩnh lại, nhưng Cổ Cổ vẫn bất mãn lầu bầu: "Còn tưởng rằng về sau có trò hay để nhìn, ai biết. . . . . . Chơi vui, chơi vui mà!"

      "Tôi cũng phải tới đây để cho các ngươi xem trò vui. . . . . ." Thiên Tình cười , xem đồng hồ, cũng gần đến giờ tan việc, nghĩ tới Cẩn Hiên muốn tới đón , trong lòng Thiên Tình khỏi vui rạo rực.

      Cùng mấy đồng nghiệp ra thang máy, vừa đến đại sảnh, nhìn thấy Cẩn Hiên đứng tựa vào xe đợi . Thiên Tình vui mừng oa tiếng, cũng ngại mình mang giày cao gót, nhào tới chạy như bay. . . . . .

      "Chậm chút ,chậm chút Noãn Noãn!" Mộ Cẩn Hiên nhìn chạy nhanh như vậy, quả bị hù chết, cuống quít bước lên mấy bước đỡ , ai ngờ nhóc kia trực tiếp nhảy lên lưng của : " Cẩn Hiên, cõng em. . . . . ."

      Mộ Cẩn Hiên ngớ người, giống như khi bọn họ còn bé , khom người xuống, nằm ở lưng của , cõng , mực về phía trước, qua hoa nở, qua Diệp Lạc, thẳng cho tới bây giờ bọn họ lớn lên. . . . . .

      Thiên Tình hạnh phúc nằm ở lưng của , hoàn toàn chú ý bây giờ là cao điểm giờ tan tầm người đến người hối hả, cũng để ý mấy đồng nghiệp của kinh ngạc đến ngây người, sửng sờ tại chỗ, cứ như vậy dửng dưng đắm chìm trong hạnh phúc của mình, cái gì cũng quan tâm!

      Khi An Gia Khải ra đến đại sảnh, nhìn sang đám người nhốn nháo bên này, ah, trước kia hết giờ làm việc là mấy trong phòng thư ký kia hận được nhanh chóng bay ra khỏi công ty, hôm nay thế nào cứ chen chúc cùng chỗ, xảy ra chuyện lớn gì?

      vốn quan tâm đến, nhưng thấy mấy người đó tụ tập chổ như vậy, còn chưa tới bãi đậu xe, tính tò mò trong lòng trỗi dậy.
      dunggg thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :