1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc - Minh Châu Hoàn (Full Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 415: cũng phải chịu trách nhiệm với em.

      quả quan tâm, cầm tay của dùng sức đánh chính mình, Thiên Tình nhìn bộ dáng mỉm cười của , trong lòng cảm thấy càng hơn. Bọn họ chia cách mất mười lăm năm, có bao nhiêu lời muốn , sao có thời gian lãng phí những chuyện đâu!

      " ngốc thế! ngu ngốc! Mộ Cẩn Hiên, sau mười lăm năm chỉ số thông minh của như thế nào tăng lên ngược lại còn giảm !" nước mắt Thiên Tình lộp bộp rơi xuống, rút tay của mình ra, rồi lại vuốt ve bên gò má hằn vết sưng đỏ, đau lòng khóc mãi: "Sao tránh, có đau hay ?. . . . . ."

      " đau, đau, em đừng khóc, Thiên Tình. . . . . ." Mộ Cẩn Hiên nhìn lo lắng, cuống quít nắm lấy tay lắc đầu liên tục.

      Thiên Tình cắn môi nhìn , mới đầu cho là thay đổi, nhưng bây giờ phát , căn bản hề thay đổi. vẫn là Cẩn Hiên trong trí nhớ của , Cẩn Hiên vì khóc nhè mà sốt ruột lo lắng.

      "Mộ Cẩn Hiên, em ." chợt bật thốt lên, thoải mái nhìn lại . Nhìn kinh ngạc trợn to hai mắt, khỏi le lưỡi, đáy mắt lấp lánh ánh sáng, rực rỡ cười tiếng: "Đúng, nghe lầm, em , em chỉ lần ba chữ này, cho nên, phải ghi nhớ mãi mãi trong lòng, vĩnh viễn được quên."

      Mộ Cẩn Hiên nhìn gương mặt tươi cười sáng lạn đến chói mắt của , thiếu chút nữa mất khống chế ôm lấy , cho biết, Thiên Tình, cũng em.

      Thế nhưng chỉ gật đầu cái: " nhớ kỹ."

      Thiên Tình nghe câu trả lời của , nụ cười càng phát ra rực rỡ hơn, chỉ là Mộ Cẩn Hiên nhìn thấy đáy mắt chợt tối , cái mà muốn nghe, phải là câu này, mà là cũng em.

      " thôi." kéo tay của , quay mặt lại thấy bóng dáng phóng viên cách đó xa, khỏi xấu xa cười tiếng, kéo tay của vài bước nhảy xuống nền đường, bởi vì là vùng ngoại ô, cách đó xa là đường hầm xe lửa. Hai người nắm tay chạy nhanh, cho đến khi chạy qua đường ray, chỉ chốc lát sau, đoàn xe lửa ầm ầm lao đến, hai người cũng né tránh, chỉ bịt chặt lỗ tai lại, dựa vào nhau cười ầm ĩ, cơn gió mãnh liệt thổi mái tóc Thiên Tình bay tán loạn, giống như rong biển bay múa đầy trời. . . . . .

      Cho đến khi đoàn xe lửa dài mất hút trong đường hầm, Thiên Tình mới cau mày bỏ tay ra khỏi lỗ tai: "Đầu em đau quá!"

      lớn tiếng, Mộ Cẩn Hiên khỏi bật cười: "Xe lửa qua rồi, em cần lớn tiếng thế!"

      " cũng lớn tiếng đấy thôi!" Thiên Tình chỉ vào , nở nụ cười ha ha, mất hồi lâu Mộ Cẩn Hiên mới phản ứng kịp,chỉ mĩm cười.
      Thiên tình nắm tay , bắt đầu bước từng bước dọc theo ray về phía trước, làn váy của bị gió thổi bay lên, hai bên đường ray xa là dây leo cỏ xanh, chen lẫn có đủ các loại hoa dại. Thiên Tình cứ bước , dường như thấy mệt muốn dừng lại, Mộ Cẩn Hiên nắm tay cũng rằng.

      Quần áo hai người bọn họ mặc đều màu trắng, nhìn xa xa quả nhiên là đôi trời đất tạo nên.

      "Khi em lớn lên chút, lúc học trung học đệ nhất cấp, hay xem phim ti vi, trong phim nữ chính cũng để nam chính nắm tay như em và bây giờ vậy, dọc theo đường ray có điểm dừng, giống như tình mãi mãi vĩnh hằng. Lúc ấy suốt ngày em ảo tưởng rồi có ngày có thể cùng nắm tay nhau như vậy, giấc mộng này bắt đầu từ năm mười ba tuổi đến nay qua chín năm rồi, cuối cùng cũng thực được."

      Giọng Thiên Tình chợt dừng lại, nghẹn ngào , nước mắt rơi nhiều, phải, vừa thấy Cẩn Hiên của liền trở thành người hay mít ướt.

      Mộ Cẩn Hiên biết nên gì, bây giờ quá nhiều lời ngon tiếng ngọt, ngày sau lại càng tổn thương người nhiều hơn, đành duy trì trầm mặc.

      " Cẩn Hiên, em là người cố chấp, từ năm tuổi em thích , cho tới bây giờ hai mươi hai tuổi, em vẫn thích , nếu như năm 2012 thế giới bị hủy diệt, em vẫn luôn luôn thích , còn sao? Cẩn Hiên có giống như bây giờ nắm tay của em, vẫn mực mãi sao?"

      nghiêng mặt hỏi , hàng mi dài cơ hồ dính vào da thịt của , Mộ Cẩn Hiên cầm ngón tay của nàng chợt căng thẳng, mặt từ từ tràn ra nụ cười tuyệt vọng: "Thiên Tình, biết nên trả lời em như thế nào...em cũng nhìn thấy, có vị hôn thê sắp kết hôn, có thể vì em, hoãn hôn lễ lần, hai lần, nhưng tránh khỏi lần thứ ba, lần thứ tư. . . . . ."

      "Tại sao phải kết hôn với ấy? ấy sao?" Thiên Tình khổ sở tim như bị dao cắt, dạ dày quặn lên từng cơn đau, cố chịu cơn đau, sắc hồng mặt từ từ mất , trở thành trắng bệch.

      " quen ấy ba năm, tim của cũng phải làm bằng đá." Mộ Cẩn Hiên trả lời thẳng vào trọng tâm, cúi đầu, câu nhàng như vậy.

      "Em hiểu, cách khác, ấy cũng có vị trí trong lòng , đúng ? Ba năm tình cảm giữa ấy , dứt bỏ được, thể nào có lỗi với ấy, nhất định phải cưới ấy để bồi thường, nếu vậy em mười lăm năm tính là gì? sánh bằng tình cảm ba năm của ấy sao? Trong khi em khờ dại ngu ngốc chờ , cùng người khác ân ân ái ái, sớm quên mất người tên Thân Thiên Tình này rồi phải ?"

      "Thiên Tình, biết em vẫn mực chờ đợi . . . . . . cho rằng, cho rằng. . . . . ."

      " cho rằng cái gì?" Thiên Tình lau nước mắt nhanh, cố chấp cười lên: " cho rằng em giống như thay lòng đổi dạ phải ? cho rằng em giống như đem lời hứa lúc đó vứt sao? cho rằng, thế gian này nào ngu ngốc như vậy đúng ?"

      "Thiên Tình. . . . . ." Mộ Cẩn Hiên nhìn , trong đôi mắt chứa đau xót.

      " cần dùng loại ánh mắt này nhìn em." Thiên Tình cười ha ha, cố gắng kềm chế nước mắt trào ra: " nhìn em như vậy, em thấy mình rất đáng thương."

      "Thiên Tình. . ." vẫn nhàng kêu tên , đáy mắt tràn ngập đau thương.

      " trừ gọi tên em, còn có thể làm cái gì?" Thiên Tình nhìn cười lạnh: " và Âu Tử Di, phát sinh quan hệ đúng ?"

      Thiên Tình trực tiếp hỏi thẳng, mắt cũng nháy nhìn vẻ mặt của . hơi kinh ngạc, đáy mắt thoáng qua vẻ bối rối, lắc đầu, cũng gật đầu.

      "Xem ra là đúng , trách được." Thiên Tình nhàng gật gật đầu: " người bạn thanh mai trúc mã hư ảo bị loại bỏ ra khỏi trí nhớ, sao có thể so được với người lấy thân báo đáp an ủi tại thời điểm tràn đầy nhiệt huyết ?"

      "Thiên Tình, em đừng như vậy. . . . . ." Mộ Cẩn Hiên thích nghe giọng điệu châm chọc của , khỏi cau mày, đưa tay ra cầm tay của : "Thiên Tình, em đừng như vậy, em trưởng thành rồi còn là đứa bé, nên như vậy. . . . . ."

      "Em tình nguyện mình vẫn là đứa bé, em tình nguyện mình vẫn mới năm tuổi, còn bảy tuổi, như vậy em có thể ngày ngày có , chỉ chơi cùng , cũng có người phụ nữ khác, Mộ Cẩn Hiên, em hận , em hận , có biết hay . . . . . . Em nhớ bao nhiêu năm bây giờ hận bấy nhiêu, em muốn kết hôn, muốn gặp người phụ nữ khác, cho nhìn người phụ nữ nào khác, là của em, chính là của em!"

      Thiên Tình vừa kêu khóc vừa đột nhiên mở vạt áo trước ngực mình, cầm lấy tay Mộ Cẩn Hiên đặt vào ngực mình: " phải ấy và phát sinh quan hệ rồi sao? Nếu như ngủ với ấy phải chịu trách nhiệm, vậy bây giờ chạm vào em rồi, cũng phải chịu trách nhiệm!"

      Mộ Cẩn Hiên vừa chạm vào đến phần mềm mại đội lên kia, huyết dịch cả người dường như lập tức sôi trào, trong đầu vang lên ong ong, bàn tay dán sát vào thân thể của khi đó như bị hút chặt vào thể di chuyển.

      " Cẩn Hiên, muốn em . . . . . ." Thiên Tình nhàng đến gần , đứng đường ray, thân hình cao hơn chút, giữ chặt cổ kéo lại gần trong ngực mình, hơi thở của phả đầy trước ngực nóng rực, chóp mũi chạm vào chỗ đầy đặn của , Thiên Tình nhàng nhắm mắt lại, nỉ non, tựa hồ cảm giác như vậy cũng là hạnh phúc, ôm, hôn, tất cả thân thể của mình đều cho người đàn ông mình thích, đây là hạnh phúc.
      Last edited by a moderator: 2/4/15

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 416: muốn em .

      "Đừng. . . . . . Đừng như vậy Thiên Tình!" Mộ Cẩn Hiên giống như chạm phải điện chợt bật người ra, kinh ngạc lui về sau hai bước, dám ngẩng đầu nhìn vẻ mặt giờ phút này: "Thiên Tình, em đừng như vậy. . . . . ."

      "Em như thế nào? có thể chạm vào người khác, tại sao thể chạm vào em? ghét em, ghét em đúng ?" Thiên Tình mặt đầy nước mắt, ngơ ngẩn khép lại vạt áo trước ngực cởi ra khi nãy, hung hăng nhìn lại : "Mộ Cẩn Hiên, , tại sao yên lành đột nhiên biến mất, tại sao liên lạc với em, tại sao muốn cùng người khác kết hôn? Nếu như đưa ra lý do thỏa đáng thuyết phục được em...em lập tức quay đầu , bao giờ dây dưa với nữa!"

      Mặc dù lời của mực nhượng bộ, nhưng mặt biểu tình đầy kiêu ngạo.

      ra hi vọng, có thể vẫn kiêu ngạo giống như khi còn bé, kiêu ngạo giống như công chúa, muốn khóc, muốn thấy tự giày xéo mình.

      Chỉ là hạnh phúc của , thể đáp ứng, thậm chí là tương lai, thể tránh né có thể thương tổn đến . Vốn bây giờ muốn lời tàn nhẫn, nhưng đau dài bằng đau ngắn, Thiên Tình, em còn trẻ, quên , sau đó bắt đầu lại lần nữa.

      "Thiên Tình, muốn lừa dối em, thích Tử Di, mối quan hệ ba năm nay của bọn hết sức tốt, ở trong lòng ấy là vợ của , đây là điều thể thay đổi."

      hơi, cố gắng để cho mình bình tĩnh nhìn , nhưng khi chứng kiến biểu tình của cơ hồ hỏng mất, tâm co rút lại, rất muốn vươn tay ra, nắm chặt tay . . . . . .

      "Vậy tại sao lại chạy đuổi theo em?" Thiên Tình hơi ngẩng mặt lên, muốn để nhìn thấy nước mắt của .

      "Từ chúng ta quen biết nhau, khi đó còn là thanh mai trúc mã, xem em như em , sao có thể trơ mắt nhìn em tìm chết?"

      máy móc xong, lại cảm thấy lời dối này càng càng giống .

      " xem em như em ?" Đôi mắt Thiên Tình trong nháy mắt đong đầy nước mắt, nhưng lại cười lẩm bẩm lặp lại lần nữa: " xem em như em . . . . . . ra là chỉ coi em là em , tự em đơn phương quấn , phiền ... căn bản chỉ thương hại em, đồng cảm em, đối với em chút cảm giác. . . . . ."

      "Được, rất tốt. . . . . ." Thiên Tình gật đầu cái, xoay người, chút do dự về phía trước: "Em hiểu, em , sau này em tuyệt xuất trước mặt của ."

      "Thiên Tình. . . . . ." Mộ Cẩn Hiên yên lòng, lại đuổi theo, lo lắng nhìn : "Thiên Tình, em đừng làm chuyện điên rồ. . . . . ."

      "Đương nhiên ." nhìn cái, cái nhìn có nửa phân tình cảm, chỉ là lạnh lùng xa cách: "Em người quan tâm tới em mà tìm chết, lúc trước ra chữ chết, cũng chỉ bởi vì em cho là đáng giá."

      tiếp tục về phía trước, hồi chiếc giày cao gót liền trật chút, mắt cũng chớp, trực tiếp tháo giầy ra cầm tay, tiếp tục hướng phía trước .

      Đường ray dưới chân cứng rắn, bước từng bước , bắt đầu còn cảm thấy hơi đau, dần dần thành quen, tới cuối cùng, bàn chân hình như hơi sưng phồng, tróc da rướm máu, cảm thấy nỗi đau khổ của mình dường như cũng chảy theo ra.

      Bộ dáng của lúc này có giống như nàng tiên cá bé vì tình mất hai chân? Mỗi bước đều như ở lưỡi dao, đau thấu tim, nhưng hoàng tử lại người khác, cuối cùng nàng tiên cá bé ấy chỉ có thể biến thành bọt biển, mất hút trong biển rộng bao la, bát ngát. . . . . .

      thất tình, tình cảm mười mấy năm của cứ như vậy kết thúc.

      , còn chưa có bắt đầu, nực cười, kết thúc rồi.

      "Thiên Tình!" Mộ Cẩn Hiên nhịn được nữa, cách nào làm cho mình chú ý tới , cách nào nhìn cứ như vậy bỏ , cách nào nhìn bị thương. . . . . .

      ôm lại , cũng giãy giụa, đem mặt chôn vào vai , len lén ngửi trộm mùi hương người .

      Còn có thể ôm mấy lần đây? Ôm lần ít lần, ôm lần càng cách xa bước.

      "Đừng như vậy, có được ? Em có biết lúc nào cũng hy vọng được gặp em, chào hỏi em, hy vọng em ngày ngày được vui vẻ như nàng công chúa, hy vọng tất cả mọi người thế giới này đều cưng chiều em, hy vọng em có thể gặp được người toàn tâm toàn ý em. Em có biết, được nhìn, được chào hỏi em, thỏa mãn dường nào, Thiên Tình. . . . . . Em tỉnh táo chút, tỉnh táo chút, đừng thương tổn mình có được ?"

      "Phải, hy vọng em tốt cho nên rời bỏ em, hy vọng em tốt cho nên cưới người khác, hy vọng em tốt cho nên đẩy em để em lập gia đình. Cẩn Hiên, em là người, em phải là vật có tình cảm, sao có thể ích kỷ như vậy? hy vọng em hạnh phúc, nhưng vừa rồi lại độc ác chen dao vào trong tim em.”

      Rốt cuộc đẩy ra, quyết tuyệt nhìn lại: "Nếu như nhất định phải cùng ấy kết hôn, vậy cần đuổi theo nữa."

      xoay người rời , hồi hộp lo lắng, đuổi theo, đứng ở nơi xa đó, nhúc nhích, nhìn từng bước từng bước biến mất trong tầm mắt, làn váy màu trắng kia, dần dần hòa cùng với áng mây, sau đó từ từ biến mất thấy gì nữa. . . . . .

      Thiên Tình mắt nhắm lại, vô lực ngã mặt đất, khóc thành tiếng, nước mắt tuôn chảy ào ào, như vậy, tại sao ngay cả chút hồi báo cũng có?

      cần với , người tình cảm bỏ ra phải vô điều kiện, cần hồi báo, nhưng phải Thánh mẫu! muốn có hồi báo, muốn!

      Mộ Cẩn Hiên mình đứng yên ở nơi đó lâu, biết phải dùng bao nhiêu hơi sức mới khống chế mình đuổi theo, thể! Làm thế nào cho biết, , cả đời này cũng có khả năng? Dù cho như thế nào nữa, cũng có biện pháp cưới , cùng qua đời.

      Nỗi niềm khó ra, áp lực nhiều như vậy, làm sao có thể cho nghe?

      thể nguyên nhân phải cưới Âu Tử Di, đồng ý với Âu Tử Di, cả đời này giữ kín bí mật kia, thể giữ lời, đồng ý tất phải cưới Âu Tử Di, thể giữ lời.

      Nhưng cũng từng đồng ý với Thiên Tình muốn kết hôn với , nhưng rồi lại nuốt lời. . . . . .

      mình bên ngoài lang thang biết bao lâu, mới mở điện thoại di động lên, tin nhắn cùng cuộc gọi nhỡ chất đầy trong điện thoại của , xem từng cái , có của ba, cũng có của Tử Di , và cả Lạc Trữ , gì khác chính là trách cứ .

      bấm tắt điện thoại, chưa muốn trở về, mãi đến khi trời tối, là tránh được, mới bắt taxi thẳng đến nhà Tử Di.

      Âu Hán Dương nhìn vào chỉ trầm trầm thở dài cái, "Chuyện giải quyết?"

      gật đầu: " giải quyết."

      Âu Hán Dương nhìn ngơ ngẩn giống khúc gỗ, còn linh hoạt như ngày thường, khỏi nghi ngờ nhìn : "Tại sao vẻ mặt như vậy? Thôi, Tử Di trong phòng ngủ đó, con mau vào xem nó ."

      "Dạ, bác trai, cháu vào trong đó." Mộ Cẩn Hiên gật đầu cái, rồi lên lầu.

      "Cẩn Hiên, mặc dù hôn lễ chưa hoàn thành, nhưng hôn nhân của con và Tử Di luật pháp là vợ chồng, có phải nên đổi xưng hô lại hay ?"

      Âu Hán Dương nghe vẫn gọi ông là bác trai như cũ, khỏi có chút vui.

      "Dạ, ba rất đúng, nên sửa lại." Mộ Cẩn Hiên cười gượng gạo, nhìn vẻ mặt Âu Hán Dương hình như hơi giãn ra, mới cung kính tiếp: "Vậy con lên lầu ."

      " , tâm tình Tử Di tốt, con nên nhường nó chút." Âu Hán Dương tha thiết dặn dò.

      "Con biết , là lỗi của con, con giải thích với Tử Di."

      Mộ Cẩn Hiên xong liền lên lầu, phòng ngủ Tử Di ở tầng hai, tới, nhàng gõ cửa: "Tử Di, là , mở cửa ra được ?"

      Âu Tử Di nằm giường lau nước mắt, cho rằng lần này mình hoàn toàn xong rồi. Nếu như Mộ Cẩn Hiên tối nay trở lại đây, còn đường lui.

      tại đột nhiên nghe được giọng của Mộ Cẩn Hiên, lập tức bật ngồi dậy, dám tin thế nhưng trở lại.

      "Tử Di?" thanh của vẫn dễ nghe như cũ, Âu Tử Di thiếu chút nữa khống chế được nhảy xuống giường mở cửa, nhưng rồi vẫn cố nhịn.
      Last edited by a moderator: 3/4/15

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 417: thua, chấp nhận.

      "Mộ Cẩn Hiên, , tôi muốn nhìn thấy !"

      "Tử Di, xin lỗi, giải quyết chuyện kia rồi, hôn lễ hôm nay rất xin lỗi. . . . . ."

      máy móc cũng chuẩn bị lời xin lỗi, cửa phòng ngủ chợt mở ra, Âu Tử Di mặc đồ ngủ giống như phát điên hướng hét to: " còn mặt mũi hôn lễ? còn mặt mũi tới gặp tôi, tới tìm tôi xin lỗi? Mộ Cẩn Hiên có còn là người ? Ngay trước mặt mấy trăm quan khách cứ như vậy bỏ mặc tôi đuổi theo người phụ nữ khác, cứ như vậy coi tôi ra gì sao?"

      "Tử Di. . . . . ." Mộ Cẩn Hiên hơi cau mày, phiền não nhìn lại : "Chuyện đột nhiên xảy ra, hơn nữa cũng muốn có chuyện chết người xảy ra . . . . . ."

      "Phì, đừng những lời này với tôi, chỉ là viện cớ thôi, cái gì sợ có chuyện chết người? ta, trong lòng vốn chỉ có ta!"

      Âu Tử Di vốn muốn như vậy, nhưng vừa nghĩ tới hôn lễ, liền ghen tỵ, lửa giận của hoàn toàn bị thổi bùng lên, cơ hồ khống chế được miệng của mình, giống như người điên hướng hét to lên. biết thái độ đúng mực e là dọa sợ, nhưng lý trí của bay mất rồi.

      "Tử Di, tâm tình của em bây giờ quá kích động, ngày mai chúng ta bàn lại vấn đề." Mộ Cẩn Hiên nhìn vẫn như cũ quan tâm la lối om sòm, nghĩ thể nán lại nữa, chỉ câu, liền xoay người xuống lầu.

      "Mộ Cẩn Hiên, nếu dám , về sau cũng đừng tới tìm tôi nữa!" Âu Tử Di hét lớn chụp bình hoa liệng ra ngoài, Mộ Cẩn Hiên lập tức tránh qua bên, nhưng bình hoa vẫn đập trúng vào vai của , trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch, ngây người như phỗng nhìn lại Âu Tử Di, sau đó mới từ từ : "Tử Di, bây giờ em hãy ngủ giấc, ngày mai lại tới. . . . . ."

      " ,biến . . . . . . Tôi biết tìm ả trơ trẽn kia! Tôi biết quá tìm ta. . . . . . Mộ Cẩn Hiên, cút cho tôi. . . . . . Vĩnh viễn đừng xuất ở nhà họ Âu chúng tôi. . . . . ."

      Mộ Cẩn Hiên bước nhanh ra khỏi phòng khách, tiếng thét chói tai của vẫn còn quanh quẩn sau lưng, thở hơi dài nhõm, ra ngoài đón xe. . . .

      "Chị, sao chị hồ đồ như thế, chị la to hét lớn giống như người điên, rể phiền đó, bây giờ rể trở về, chị thắng rồi, sao chị còn có thể tranh cãi ầm ĩ, làm vậy phải lại đẩy rể ra ngoài rồi sao?"

      Âu Lạc Trữ vừa vặn trở lại, liền nghe trong nhà ầm ĩ náo loạn, ngược lại vào lúc này hơi đồng tình với Mộ Cẩn Hiên, dáng vẻ mới vừa rồi của chị mình dọa chết người.

      "Lạc Trữ, mới vừa rồi chị rất quá đáng sao?" Âu Tử Di hình như tỉnh táo chút, đờ đẫn nhìn lại Âu Lạc Trữ, trong giọng tràn đầy hối tiếc.

      "Chị, rể còn chưa xa, chị nhanh kêu ấy quay lại, tình cảm hai người rất tốt, thể cứ như vậy bị phá hủy!"

      "Em đúng, chị , chị thể đẩy ấy tới người con kia, thể để ấy chiếm được tiện nghi!" Âu Tử Di vừa vừa xuống lầu nhanh, xông thẳng ra ngoài. . . . . .

      "Mộ tiên sinh, tôi có lừa người, Thiên Tình bị thương rất nặng. Là tôi đưa cậu ấy đến bệnh viện, lòng bàn chân của cậu ấy tất cả đều bị cào rách, vết thương sưng tấy, sốt cao lùi, vậy mà cậu ấy vẫn kêu tên của . Mộ tiên sinh, đến thăm cậu ấy chút , van cầu !" Âu Tử Di vừa ra tới còn chưa kịp mở miệng, lại đúng lúc nghe được thanh vô cùng lo lắng của với Mộ Cẩn Hiên cách đó xa. . . . . .

      Âu Tử Di theo bản năng liền mình vào trong chổ tối, đưa tay lên che miệng, cố thở , cố gắng nghe hai người kia chuyện với nhau.

      Mộ Cẩn Hiên nhìn xa lạ trước mặt, thanh vẫn ôn hòa như cũ: " ấy bây giờ ở đâu?"

      "Cậu ấy dám về nhà, cũng chịu bệnh viện, bây giờ còn ngồi đường cái." Mạt Mạt hơi nóng nảy, nếu phải trăm phương ngàn kế từ trong miệng Thiên Tình moi ra được câu chuyện, còn biết phải làm cái gì.

      "Tôi , đừng có gấp, Thiên Tình cũng có chuyện." Mộ Cẩn Hiên vừa vừa kéo cửa ra: "Tiểu thư, xin đưa tôi tìm Thiên Tình.”

      Bóng dáng bọn họ biến mất ở trong xe, giọng cũng nghe thấy nữa.

      Âu Tử Di bước từng bước từ chỗ tối ra ngoài, mặt vẻ mặt rất kỳ lạ, phải tức giận cũng phải đau thương, giống như tượng gỗ, xoay người thẳng lên lầu trở về phòng ngủ.

      "Mộ tiên sinh, tôi biết mình nên xen vào chuyện của Thiên Tình và , nhưng là bạn tốt của cậu ấy, tôi thể trơ mắt đứng nhìn, quả Thiên Tình rất thích , cậu ấy vẫn luôn tìm , cho tới bây giờ, cậu ấy cự tuyệt biết bao nhiêu người có gia thế quan hệ thân thiết với gia đình cậu ấy, từ chối cả người toàn tâm toàn ý cậu ấy, cậu ấy vẫn luôn đợi ...người bạn thanh mai trúc mã thuở bé, tình cảm tốt như vậy, tại sao phải tách ra?"

      Mộ Cẩn Hiên chuyên tâm lái xe, giương mắt nhìn phía trước thấy cuối đường, mặt nét mặt vẫn ôn hòa, thậm chí trong mắt Mạt Mạt, nhìn còn có chút lạnh lùng, ngoài kia bão tố sắp giật đến 120 cấp độ, nhưng ở đây nhìn vẫn hề sốt ruột.

      " thế giới này rất nhiều loại tình cảm, phải cứ tôi, tôi , sau đó hai người có thể ở chung chỗ, nếu quả như đơn giản như vậy, tôi sớm cảm tạ trời cao."

      chợt mở miệng, khiến Mạt Mạt sợ hết hồn.

      khỏi nghiêng đầu quan sát người đàn ông này, khuôn mặt ta ôn nhuận như ngọc, liếc mắt nhìn qua có cảm giác đàn ông như vậy tức giận, hỉ nộ ái ố cũng có vẻ khống chế rất tốt, nhưng biết vì sao, Mạt Mạt lại thấy được đáy mắt ta chợt lóe lên mảnh đau thương.

      "Vậy, Thiên Tình ?" tức giận của đối với , chợt tiêu tán rất nhiều.

      Mộ Cẩn Hiên trả lời, nhìn thẳng đường phía trước, xe chậm rãi ngừng lại: "Đến nơi rồi. . . . . ."

      lẩm bẩm hai chữ, cũng trả lời vấn đề Mạt Mạt vừa hỏi.

      Hai người xuống xe, Mộ Cẩn Hiên quay người lại, bước chân chợt khựng lại ngay tại chỗ.

      sao biết chỗ này? Đây là nơi và Noãn Noãn học tiểu học, ở đây học ba năm, được năm Noãn Noãn thi đậu vào trường tiểu học này, sau đó mỗi ngày sau lưng lại có thêm cái đuôi , tiếng lại tiếng kêu tên , Cẩn Hiên, Cẩn Hiên. . . . . .

      Nhưng lại vứt bỏ , khoảng thời gian đơn thuần, buồn, lo đó của bọn họ trở lại nữa, trở lại nữa rồi.

      Mộ Cẩn Hiên nhìn hàng rào sắt được kéo bằng điện quen thuộc kia, từ cửa chính vào là con đường rộng rãi, kế tiếp là đài kéo cờ bằng đá cẩm thạch rất đẹp, qua đài kéo cờ chính là phòng hiệu trưởng. Khi đó học, học ở tầng bốn, Noãn Noãn học ở tầng , xế chiều mỗi ngày tan học, đều nhìn thấy cái đầu ở bên ngoài cửa phòng học của nhìn quanh, thậm chí sau đó những nam sinh nghịch ngợm trong lớp mỗi lần vừa thấy Thiên Tình liền bắt đầu hướng về phía huýt gió cao giọng quá quắt vợ của lại tới đón về nhà. . . . . .

      Bọn họ cầm tay nhau về nhà, nhưng chỉ có thể cùng đến cửa trường học, bị bảo mẫu đón , còn nếu phải ba mẹ đến Ông & Bà Ngoại hoặc là cậu đến rước về. từng hâm mộ gia đình của hạnh phúc như vậy, mọi người ai cũng cưng chiều , , giống như , bị người ghét bỏ.

      Mười lăm năm rồi, xà đơn sân tập thể thao của trường học còn ở đó hay ? Dây thường xuân vách tường vẫn mọc xanh um tươi tốt sao? ban đầu luôn theo sau giờ cao hơn, thay đổi duyên dáng kiều, thời gian thay đổi, tất cả mọi thứ đều thay đổi, đúng là lúc trước thề muốn cả đời bảo vệ bé kia, nhưng nay cố tình quên .

      "Thiên Tình. . . . . ." Mộ Cẩn Hiên cảm thấy cổ họng khàn khàn, kêu tên dịu dàng như vậy, làm Mạt Mạt cảm thấy xúc động, xoay người tránh , để lại nơi an tĩnh này cho hai người bọn họ.

      Thiên Tình đứng ngoài cửa, hai tay nắm hàng rào nhìn sân trường tối đen, nhìn , cảm thấy nhiều năm kiên trì của mình hình như bỗng chốc bị phá vỡ, bằng vẫn có tin tức về , như vậy ít nhất trong lòng còn có tia hy vọng, còn có thể hào hứng chờ đợi. . . . . .

      Nhưng bây giờ sao, giống như bị người quay đầu dội cho chậu nước, trái tim lạnh buốt.

      phải là người đa sầu đa cảm, cũng giống như mẹ tính tình ôn hòa yếu đuối. Tính nóng nảy, hai, có tính nhẫn nại, thích mềm thích cứng, vẫn luôn cho là làm người phải thẳng thắn, thà làm ngọc vỡ chứ làm ngói lành, nhưng gặp phải , tất cả đều thay đổi , thậm chí còn khổ sở cầu xin, thế nhưng vẫn cần .
      Last edited by a moderator: 4/4/15

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 418: GHEN TUÔNG DỨT


      cố chấp, nhưng cũng ngốc, có phần hiểu được, 15 năm trống vắng sánh bằng ba năm cùng ăn cùng ngủ. thua rồi, thua triệt để, thua bởi xuất quá sớm, biến mất quá sớm.

      " Cẩn Hiên, cám ơn đến thăm hỏi em." Thiên Tình xoay người, nhân thể nhìn chút. nhàng nở nụ cười, nhưng nụ cười kia lại như có chút xa xôi: " trở về , cái em muốn phải là thông cảm... cũng nên biết, em, Thân Thiên Tình này, bị người khác thông cảm, chính là điều mà em ghét nhất !"

      xoay người, khập khiễng về phía trước. Ngực Mộ Cẩn Hiên thoáng co rút đau đớn, lại biết phải như thế nào, cũng về phía trước, yên lặng bước theo .

      được đoạn đường, đột nhiên Thiên Tình quay đầu lại, liền nhìn thấy ánh mắt quay như né tránh, bước chân cũng do dự dừng lại. Trong lòng Thiên Tình có chút chán nản, hiểu tính tình của , ngay từ khi còn nhận thấy tính khí của thuộc loại nóng lạnh, dù Thái sơn có sập ở phía trước mặt cũng đổi sắc.

      Thậm chí có đôi khi suy nghĩ, phải thế nào mới có thể khiến biến đổi được đây? Chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt bối rối của ...

      " theo em làm gì? Mộ Cẩn Hiên có phải là đàn ông vậy? cần em, cũng đừng mang đến cho em chút ước ao, đừng mang đến cho em chút hy vọng nữa... em phải là sủng vật để cho dụ dỗ, chơi đùa đâu!"

      Thiên Tình mạch, xong liền nổi lên tức giận. giận đến run người, cổ họng như nghẹn lại, lòng bàn chân như xoắn lại càng thêm đau nhức. Thực chỉ muốn rời khỏi xa, nhìn thấy lần nào nữa!

      tiêu sái nhanh, bất chấp lòng bàn chân của sớm bị mài đến nát nhừ. sợ rằng, nếu dừng lại thể khống chế nổi mà tìm tủi thân khóc lóc kể lể, lại bị giọng ôn nhu của làm cho rối loạn tâm trí.

      "Hi, người đẹp. . ." chiếc xe Ferrari màu đỏ bất thình lình kêu “Két” tiếng dừng lại ở sát bên người Thiên Tình, cửa kính xe hạ xuống, để lộ ra từng chút từng chút vẻ mặt tuấn mỹ như quái của chàng trai. Thiên Tình cũng ngẩng đầu lên, giọng thô lỗ quát tiếng: "Cút. . ."

      "Ái chà, người đẹp như em tại sao vừa mở miệng thô lỗ thế nhỉ!" Trần Liệt nhướng mi, thoáng vẽ ra nụ cười quỷ quái... hắc... cậu ta chưa từng thấy mở miệng đối đáp với thanh niên tuấn tú điều khiển chiếc Ferrari lại là từ “cút” a!

      Tâm tính của Thiên Tình được tốt, ngẩng mặt lên cũng thèm nhìn tới cậu ta bắt đầu mắng: "Ngươi có bệnh à, quá nửa đêm ngươi mở cửa xe thể thao ra để tán , tưởng hay ho lắm phải ? Cút... Ta cho ngươi biết, bản tiểu thư hôm nay tâm tình tốt, ngươi còn biến , ta liền cho nổ tung săm lốp xe của ngươi bây giờ!"

      Thiên Tình nhất thời bị kích động đến phẫn nộ, liền dương ngón tay giữa như kiểu thị uy giơ lên ở trước mặt Trần Liệt.

      Lần này Trần Liệt sao bình tĩnh được nữa. Cậu ta khỏi nhìn lại vài lần rất hiếu kỳ. Khuôn mặt nhắn của người nổi cơn tức giận kia, xem ra có vẻ đặc biệt phong tình, khiến cho Trần Liệt vốn quen nhìn mỹ nữ vui cười nịnh nọt, với khuôn mặt trang điểm đậm, dày cộm như chiếc mặt nạ kia, trong lòng đột nhiên nổi lên loạt tò mò...

      Vậy mà lại vẫn giơ ngón tay giữa đầy khinh bỉ như diễu võ dương oai vậy! Nhưng mà cái bộ dáng ấy của ràng lại rất thanh tú xinh đẹp...

      Ha ... ha, ngờ đây lại là lần đầu tiên cậu ta nhìn thấy so sánh đối lập nhau như thế, mà lại là đối lập tổng hợp của từng bộ phận thân thể. . .

      "Nếu như làm nổ tung săm lốp xe của tôi, tôi nghĩ rằng nhất định lại càng vui hơn." Ánh mắt của Trần Liệt cong lên, dứt khoát nằm bò ra ở cửa xe nhìn cười xấu xa.

      Thiên Tình vừa nghe lời này, tức giận lại nổi lên càng lớn hơn. vừa định mắng cậu ta, lại nhìn thấy Mộ Cẩn Hiên đuổi theo. Thiên Tình chẳng muốn dây dưa với người đàn ông này nữa, xoay người định tránh ra, thế nào lòng bàn chân lại giẫm phải viên đá vụn sắc nhọn, đau đớn “ai ôi” tiếng, thiếu chút nữa liền ngã quỵ mặt đất. . .

      "Thiên Tình. . ." Đương nhiên Mộ Cẩn Hiên nhìn thấy cảnh vừa rồi, bước nhanh mấy bước đuổi theo. Thiên Tình cắn răng cái, ngẩng đầu liền hướng về ánh mắt của chàng trai nhìn cách biến thái kia, trừng mắt nhìn lại cậu ta: "Tôi muốn lên xe!"

      "Hả?" Dù thế nào Trần Liệt cũng chưa từng nghĩ rằng, đột nhiên lại ra câu liều lĩnh như vậy. Cậu ta thoáng chần chừ, nhưng Thiên Tình lại kéo tay vịn cửa, mở cửa xe ra, khom lưng liền ngồi vào xe. . .

      "Thân Thiên Tình!" Mộ Cẩn Hiên phát ra tiếng gầm , lập tức nổi giận , đưa tay kéo lấy cánh tay của , đáy mắt cơ hồ phun ra lửa giận: "Em muốn làm gì?"

      "Ai cần lo!" Thiên Tình trở mặt lườm cái, liền cố sức kéo cánh tay của mình ra: "Buông ra, đồ biến thái này, buông ra!"

      " biến thái sao?" Mộ Cẩn Hiên cảm thấy bản thân sắp sửa phun ra lửa, càng túm chặt lấy cánh tay của , dùng lực kéo vào trong lòng mình: "Người khác tùy tiện đến gần bắt chuyện với em, em liền cùng với người ta luôn hay sao! Thân Thiên Tình, vì sao em lại trở thành như vậy!"

      "Xin hỏi , người ta là người nào? " Thiên Tình buồn cười lườm cái, hỏi thẳng: "Xin hỏi, lấy tư cách gì để quản em nhỉ?"

      "Thân Thiên Tình!" Mộ Cẩn Hiên nghiến răng tức giận, lập tức giữ chặt hai vai của , kéo về lại bên cạnh mình: "Em đừng có bức !"

      "Em bức bách sao? muốn kết hôn, em đáp ứng, em dây dưa, em ngoan ngoãn cút ngay, còn muốn em như thế nào nữa đây? Chẳng lẽ. . . muốn “trong nhà hồng kỳ đổ, bên ngoài cờ màu cũng bay” sao? xấu hổ, em cảm thấy ghê tởm khi cùng người khác dùng chung người đàn ông!"

      cố chấp đẩy ra, xoay mặt, bày ra vẻ quyến rũ nhìn Trần Liệt: "Này, cậu vẫn còn đuổi người này giúp tôi sao?"

      Trần Liệt nhìn giống như kiểu diễn trò, sắc mặt biến đổi tự nhiên, khỏi chậc chậc ngợi khen. Cậu ta tự nhận là biến đổi sắc mặt của mình trong việc làm quen với phụ nữ, được luyện thành công trong “Lô Hỏa Thuần Thanh” thành tuyệt kỹ, nhưng ngờ bây giờ đem so sánh lại còn có người khác lợi hại hơn!

      Cậu ta đẩy cửa xe ra, cánh tay dài liền ôm lấy cổ Thiên Tình: "Sweetheart, người kia là ai vậy, có quan hệ với em sao?"

      Trong lòng Thiên Tình biết cậu ta cố ý phối hợp với mình, khỏi cong môi cười: "Trước kia mắt bị mù nên mới có quan hệ, bây giờ nhìn thấy ràng nên quan hệ nữa. . ."

      "Nếu vậy, bây giờ chúng ta thôi nhỉ, em thích qua đêm ở nơi nào? Hay là mình lại đến Hilton nhé?" Trần Liệt vừa , vừa trương cái mặt hồ ly đầy nghiệt, ghé sát bên tai Thiên Tình nhàng thổi hơi. . .

      Nhìn thấy cậu ta làm ra loạt động tác ám muội như vậy, Mộ Cẩn Hiên có cảm giác đầu óc của mình nổ “ùng” tiếng. chút nghĩ ngợi, liền vung quyền nện luôn: "Con mẹ nó, để tao phải ra tay!"

      Mặt Trần Liệp nghiêng , quyền kia lại vẫn trùng điệp rơi xuống nơi khóe môi của cậu ta. Bị đau, cậu ta kêu rên thành tiếng, lập tức liền buông lỏng Thiên Tình ra. Mộ Cẩn Hiên đưa tay kéo Thiên Tình trở lại, cong ngón giữa lên rồi gõ vào đầu kêu “cốc” cái, gầm giống như kiểu cực kỳ phẫn nộ: "Thân Thiên Tình! Em dám tùy tùy tiện tiện mướn phòng cùng người khác thử xem!"

      " nghĩ rằng em dám sao? dám tùy tùy tiện tiện kết hôn với người khác, vì sao em lại thể tùy tiện được nhỉ?" Thiên Tình chút bận tâm đến tức giận của Mộ Cẩn Hiên, ra sức giãy giụa muốn tránh ra bên ngoài: "...cái đồ biết xấu hổ này, sống chết cứ quấn người khác để làm gì vậy, mau thả em ra ngay, nếu buông tay bạn trai của em đánh tan xác bây giờ !"

      "Em còn !" Mộ Cẩn Hiên nhìn , đáy mắt cơ hồ muốn phun ra lửa. lập tức bóp chặt cổ của , nhưng chưa dùng lực, chỉ là ra sức lay lay vài cái: " muốn bóp chết em, Thân Thiên Tình, có phải em muốn bức đến phát điên hay ?"

      " cực kỳ để ý chuyện này sao?" Thiên Tình hất cái cằm lên, nhưng trong đáy mắt chứa ý cười. . .

      " vớ vẩn!" buông cái cổ mảnh khảnh của ra, nhưng đầu ngón tay lướt qua những vết màu hồng nhàn nhạt ở cần cổ của lại mang theo quyến luyến

      "Vì sao?" Thiên Tình ép hỏi rất nhanh: "Này, như vậy phải là rất hợp ý của sao, em cùng người khác kết hôn, làm bà xã người khác, từ nay về sau liền biến mất trong cả cuộc đời của . . ."

      "Em im ngay !" lập tức ôm lấy : " cho phép!"

      Lời cứng rắn vừa rồi có chút khàn khàn, liền cúi đầu vai cắn cái: " cho phép!"

      " cho phép hay là cho phép có liên quan gì tới em nhỉ? là gì của em, Mộ Cẩn Hiên, dựa vào đâu mà em phải nghe lời ?" Khóe miệng của Thiên Tình ngầm chứa ý cười, nhưng lại vẫn kiên quyết ra sức đẩy thôi: " , em muốn nhìn thấy nữa... tại em muốn đương rồi !"

      "Thiên Tình. . ."

      Mộ Cẩn Hiên bất đắc dĩ thở dài hơi, khẽ buông ra, nhìn chớp mắt, gằn từng tiếng: "Em biết rất thích em mà."

      Thiên Tình lập tức ngây ngẩn cả người, mãi lâu sau mới ngây ngốc mở miệng: "Em biết, cho tới bây giờ em cũng biết. chưa bao giờ với em, trong lòng em chút cơ sở nào hết, Mộ Cẩn Hiên, lại cho em nghe . . . Em vẫn muốn nghe, muốn nghe 100 lần."
      Last edited by a moderator: 6/4/15

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 419: THIÊN TÌNH, LÀM CHUYỆN XẤU

      "Theo về nhà, kể lại cho em nghe." khỏi cười rộ lên, rất thích tính cách kiểu như bé của Thiên Tình, đơn thuần hề điệu bộ.

      "Được." giống như bị trúng độc, ngoan ngoãn theo .

      "Này, có lầm hay vậy!" Hiển nhiên Trần Liệt thấy hai người từ chết sống lại do tôi hận , hận tôi mà tranh đấu với nhau, lại biến thành kiểu chàng chàng thiếp thiếp như bây giờ, cảm thấy buồn bực càng tăng thêm sao kìm lại được... vừa rồi đại thiếu gia đây bị trúng quyền rồi đấy!

      " Vợ chồng son các người đấu võ mồm cãi lộn, lại gây họa cho người qua đường là sao? Này, tôi chỉ ngang qua thôi... tôi vô tội mà... oan uổng quá... tôi đáng thương. . ."

      Trần Liệt cam lòng, cậu ta đuổi theo đứng chắn trước mặt hai người bắt đầu kêu gào.

      "Ai bảo cậu chiếm tiện nghi của tôi! quyền vẫn là ít đấy!" Tâm tình của Thiên Tình trở nên vui vẻ, đương nhiên bắt đầu bảo vệ người của mình .

      Vẻ mặt đầy khoa trương của Trần Liệt bốc lên, khi ấy liền suy sụp hẳn xuống: "Tôi hỏi tiểu thư, người nào muốn lên xe của tôi? Người nào bảo tôi xuống xe đuổi người kia ? Chẳng qua tôi vì lời thỉnh cầu của , nên mới phối hợp lịch như thế, vậy mà lại bị đánh cách ràng? Dù có mang cả học thuyết của ông Mao ra cũng giải thích được?"

      "Sao mà cậu dài dòng thế? Chẳng qua chỉ là bị đánh cái thôi mà, nếu cho cậu đánh trả lại tôi vậy!" Thiên Tình từ tính nết nóng nảy, thấy cậu ta cứ lải nhải lảm nhảm mãi, khỏi nổi lên cáu kỉnh...
      "Thiên Tình!" Nghe vậy, theo bản năng, Mộ Cẩn Hiên liền kéo Thiên Tình về phía sau, dường như sợ Trần Liệt tưởng , đánh giống như lời kia ngay lập tức.

      " xấu hổ, vừa rồi tôi quá xúc động, xin lỗi cậu nhé." Mộ Cẩn Hiên lên tiếng, chân thành xin lỗi.

      "Chỉ xin lỗi như thế là xong đấy hả?"

      "Vậy cậu còn muốn thế nào nữa đây?"

      "Dung nhan của tôi bị hủy hoại rồi, làm sao tôi tán được đây? Mấy ngày tới, tôi làm sao dám gặp người khác nữa, tôi buồn đến chết mất thôi!"

      " ngày cậu tán chết à? Đêm nay nếu cậu dừng xe lại, cố ý đến đây làm quen với tôi, cậu bị đánh sao? Tất cả mọi phiền nhiễu đều do cậu tự gây ra, vừa vặn đây chính là trừng phạt với cậu!" Thiên Tình cất tiếng ra những lời hung dữ, trừng mắt nhìn cậu ta đầy tức giận.

      "Đúng vậy, ngày tôi mà tán chết luôn. Ông trời tạo cho tôi hình thể tuấn tú giống “Nhân Kiệt Địa Linh” (người tài đất thiêng) như thế, chính là muốn tôi gây tai vạ cho phụ nữ. . ."

      "Shi’t!" Thiên Tình đảo mắt khinh bỉ: "Cậu còn về nhà cho nhanh . . . Bây giờ nhân lúc còn kịp, về nhà bôi thuốc băng bó lại, để đến ngày mai tốt rồi. . ."

      " chứ?" Trần Liệt nhìn đầy hoài nghi.

      "Nếu cậu còn chậm thời gian nữa, cậu sưng ba ngày!" Thiên Tình dọa cậu ta chút khách khí.

      Trần Liệt vừa ngang sang bên cạnh, vừa quan sát Thiên Tình từ xuống dưới: "Tên tôi là Trần Liệt, hẹn hôm nào cùng uống rượu nhé, chơi đùa vui, chúng ta bị buồn tẻ. . ."

      "Muốn chết hả!" Thiên Tình trợn mắt nhìn cậu ta chút khách khí. Vừa quay đầu lại, nhìn thấy Mộ Cẩn Hiên há hốc mồm, ngây mặt nhìn, Thiên Tình giật nảy mình, thè lưỡi ... ai nha nha, vừa rồi quả thực biểu của vượt quá tiêu chuẩn của thục nữ rồi. . .

      "Thiên Tình. . ." Khóe miệng Mộ Cẩn Hiên giật giật mấy cái, đôi mắt đen sáng lấp lánh của khóa chặt khuôn mặt của . Thiên Tình vuốt vuốt mái tóc, có chút xấu hổ: " gọi em?"

      " Vừa rồi bộ dáng em đấu võ mồm với người kia, vẫn giống hệt như ngày xưa, chẳng thay đổi chút nào!" lập tức ôm lấy , nâng khuôn mặt lên rồi đặt xuống nụ hôn. . .

      " cho hôn!" Thiên Tình vừa thẹn lại vừa vui, nhưng vẫn ra sức đẩy : " vô lại, ai biết được vừa mới hôn người nào. . ."

      "Em vẫn muốn đánh nhau sao?" Mộ Cẩn Hiên cười xấu xa. Chưa bao giờ Thiên Tình nhìn thấy vẻ mặt của như vậy, khỏi sững sờ, choáng váng. Trong nháy mắt, lúc thất thần, đột nhiên chặn ngang người rồi bế bổng lên: "Noãn Noãn, em nhìn gì vậy? mặt có cái gì sao. . ."

      Bất thình lình bị gọi nhũ danh (tên gọi khi còn ), trái tim của trở nên mềm yếu hẳn, đôi tay khỏi quấn lên cổ của . kề mặt ở trước ngực : " Cẩn Hiên, đêm nay ở cùng em sao?"

      " ở cùng em."

      " Cẩn Hiên, ở cùng em bao lâu?" Thiên Tình cuộn tròn trong trong lòng , cảm giác từng cơn sóng hạnh phúc dồn dập kéo tới, khiến có phần mê muội.

      Mộ Cẩn Hiên ngừng bước chân, nhưng trái tim lại thoáng như ngừng lại: "Thiên Tình, em muốn bao lâu?"

      " cuộc đời, hai cuộc đời. . . 1000 cuộc đời. . ."

      "Con người ta chỉ có cuộc đời thôi, nha đầu ngốc." ôm chậm rãi về phía trước, ao ước con đường này cứ kéo dài mãi, bao giờ có tận cùng.

      "Em chỉ muốn cả đời này đều ở bên em, có đồng ý ?" lại hỏi, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt của .

      Mộ Cẩn Hiên cúi đầu, rất lâu, khóe môi của nhếch lên hé ra nụ cười như hoa: "Được, đồng ý với em. . ."

      nguyện ý cho hồi ức đẹp nhất trong cuộc đời của . Đây là ích kỷ của , cũng là điều mà thể tha thứ cho mình.

      " Cẩn Hiên, em rất vui." Thiên Tình lại ngọ nguậy trong lòng : " tiếp tục làm đám cưới với ấy nữa phải ?"

      "Đúng vậy." gật đầu, điệu phát ra hơi khàn khàn.

      vẫn chưa cảm thấy được khác thường của , lời có chút lo lắng: "Nhưng nếu ấy chịu buông tay sao?"

      "Thiên Tình, đừng về ấy nữa, chúng ta hãy trò chuyện về chuyện hồi có được ?"

      có phần chịu nổi, cắt ngang lời của rất nhanh.

      "Được. . ." Thiên Tình cười rộ lên vui vẻ:" Cẩn Hiên, vòng ôm của ấm áp."

      "Nha đầu ngốc, bây giờ là mùa hè mà."

      " Cẩn Hiên, đưa em đến nhà của được ? Đêm nay em muốn ngủ chung với , muốn kể lại những chuyện hồi suốt đêm luôn. . ."

      lập tức cười rộ lên: "Thiên Tình, làm chuyện xấu đấy."

      " làm chuyện xấu gì nào?" Thiên Tình cười xấu xa, nhưng trong lòng lại thầm , người muốn làm chuyện xấu e rằng lại chính là em thôi!

      Mộ Cẩn Hiên cúi đầu, liền nhìn thấy khuôn mặt nhắn bày ra nụ cười xấu xa, đôi mắt chớp chớp, nhấp nháy nhìn đầy khát vọng. có cảm giác cả trái tim mình như bị tan ra... Nếu như mọi thứ đều cần bận tâm nữa, nếu như mọi thứ đều có thể buông xuống được, muốn cả đời này cứ ôm như vậy mà rời ...

      Thiên Tình nhìn thấy bày ra vẻ mặt đầy hoảng hốt thêm chút u buồn. Bộ dạng của vẫn giống như trước đây vậy, đứa trẻ mới vài tuổi đầu bộ dáng thận trọng, bình tĩnh, vẻ u buồn luôn luôn lộ ra khuôn mặt . Khi ấy hay cười nhạo , nghiêm nghị như ông cụ non. Bây giờ nhìn thấy , ngờ vẫn là bộ dáng ấy... bỗng nhiên Noãn Noãn thấy lòng hơi chua xót. Trước kia hiểu chuyện, bây giờ nghĩ lại, từ tính tình như vậy, nhất định là có nguyên nhân nào đó.

      Giữa bọn họ là khoảng cách 15 năm trống vắng, điều ràng buộc duy nhất chỉ là mực tìm , chờ .

      Bây giờ toàn bộ những chống đỡ của suốt 15 năm trôi qua, mới nhận ra, đoạn thời gian tốt đẹp nhất chính là thời gian ba năm học cùng trường với nhau. Thời gian sau khi đột nhiên mất tích, mỗi khi đêm về đều nằm mơ, từng mơ thấy , lau nước mắt cho , hướng dẫn làm bài tập, giảng cho những đề toán mà vĩnh viễn nghe hiểu... mơ thấy lôi kéo tay mà vẫn mực bỏ . . .

      Mỗi buổi sáng khi tỉnh lại đều thấy mình khóc. Khi đến trường học, đứng ở ngoài cửa phòng học của , ngây ngốc nhìn vào bên trong, nhìn vào chỗ ngồi trước kia giờ có người khác ngồi vào... rốt cuộc cũng nhìn thấy bóng áo sơmi trắng kia nữa... cũng nhìn thấy bóng lưng ấm áp quen thuộc kia nữa... những nam sinh kia từng vừa thấy tới, liền ồn ào “ vợ của Cẩn Hiên” nhưng đều dám thành tiếng... mỗi ngày đều rời với đôi mắt đỏ hồng, cắn răng rời bỏ phòng học nơi từng ngồi, cả ngày như còn sức sống. biến mất, bài tập toán hàng ngày của bắt đầu đều sai hết, thày giáo lại bắt đầu đánh vào lòng bàn tay , thành tích của nát bét đến mức thể nát hơn được nữa. Cuối cùng ba mẹ sao chịu nổi nữa, đành phải chuyển trường cho .

      còn nhớ cái ngày chuyển trường đó. Hôm ấy là ngày quang đãng, rực rỡ, nhưng mà khóc đến tê tâm liệt phế. Tất cả thày giáo và bạn học đều cho rằng nỡ rời bỏ ngôi trường này, thậm chí đến thày giáo thường xuyên đánh vào lòng bàn tay , đôi mắt cũng hồng hồng, bế lên mà ôm ấp. Đúng là khóc, khóc đến gần như hôn mê ngất lịm. quan tâm đến bất cứ điều gì khác, chỉ biết rốt cuộc còn được nhìn thấy nữa, cũng cách nào nhớ lại những nơi mà họ qua, ngay cả khả năng giữ lại chút những hình ảnh đẹp đẽ của ký ức, cũng làm được. . .

      ngày lớn lên. Học sơ trung, trở thành tiểu nương ( ) gầy gầy cao cao, bắt đầu dậy , qua kỳ nguyệt (kinh nguyệt) đầu tiên, mỗi đêm nằm ở giường cũng có thể cảm giác thấy hơi căng và đau nơi ngực. Ngực giống như hai quả trứng cút nho , bắt đầu đội ngực áo lên cao. từ chối bắt chuyện với nam sinh khi họ đến gần. Tuổi thanh xuân vốn đủ mọi màu sắc, nhưng với lại quá u ám có ánh sáng. Thế giới này , cảm thấy tất cả đều là màu xám. học, thi vào trường cao đẳng, sau cùng học đại học. . . Cho tới bây giờ.
      dunggg thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :