1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc - Minh Châu Hoàn (Full Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 411: THIÊN TÌNH THẤT LỄ.

      , Thân Thiên Tình này, cần như vậy. Bất kể thế nào, cho dù là thấy đồ hỗn đản Mộ Cẩn Hiên dùng kiểu ánh mắt ấy nhìn , cũng nhất định phải phóng túng hơn ta, dùng ánh mắt phóng đãng gấp mười lần lườm trở lại!

      Vào trang viên, theo sau Âu Lạc Ninh hồi, xuyên qua thảm cỏ vĩ đại, liền đến tòa biệt thự màu trắng sữa ở phía trước.

      "Trước tiên để mình đưa hai bạn đến giới thiệu với vài người."

      Âu Lạc Ninh xong liền trước dẫn đường, đưa hai người tới phòng khách. Vừa Mạt Mạt vừa kéo kéo Thiên Tình hai mắt toả sáng: "Này, cậu xem, có phải bây giờ mình gặp các bậc trưởng bối hả ?"

      Thiên Tình liếc cái: "Có khả năng lắm!"

      Mạt Mạt thè cái lưỡi nhọn, nhưng cũng hơi nổi lên chút mong mỏi. Lát sau liền nghe thấy Âu Lạc Ninh ; "Mạt Mạt, Thiên Tình, đây là chị của mình."

      Âu Lạc Ninh cười ôm trẻ trung xinh xắn, dễ thương hướng về hai người giới thiệu.

      "Âu tiểu thư, em chào chị." Nghe thấy Mạt Mạt ngoan ngoãn chào hỏi, Thiên Tình vội vã ngẩng đầu lên: "Âu tiểu thư. . ."

      Tiếng chào của lập tắc nghẹn trong cổ họng, ra nổi, cũng thể nuốt xuống được, vướng lại khó chịu.

      Người con đứng trước mặt kia ràng là vị hôn thê của Mộ Cẩn Hiên, vị hôn thê cả ngày xuất báo chí lẫn tivi, Âu Tử Di!

      Bỗng chốc khuôn mặt của Thân Thiên Tình khỏi có chút vặn vẹo.

      "Thân tiểu thư, làm sao vậy?" Tiếng ôn nhu của Âu Tử Di vang lên, nhìn thấy vẻ mặt tình bất định của Thiên Tình chợt có chút lo lắng

      "Thiên Tình. . ." Mạt Mạt cũng đẩy , dò hỏi. Thiên Tình giật mình, suýt nhảy vọt lên, may khi đó kịp phản ứng, bên ngoài cười cười, nhưng bên trong sao cười nổi, hướng về phía khuôn mặt Âu Tử Di : "Bộ dáng Âu tiểu thư đẹp, so với lúc tôi nhìn ở trong TV, hay báo đều thấy đẹp hơn... nhất thời luống cuống, là xấu hổ."

      Âu Tử Di vẫn cười tao nhã như cũ: "Thân tiểu thư quá khen, Thân tiểu thư mới chính là vẻ đẹp trời sinh, lần đầu tiên gặp mặt tôi cảm thấy rất hợp duyên với ."

      "Vậy sao?" Thiên Tình chợt nhíu mày, lại nở nụ cười sáng lạn: "Hôm nay lần đầu tiên tôi nhìn thấy Âu tiểu thư, cũng cảm thấy cực kỳ quen thuộc, bây giờ nhìn kỹ lần nữa có cảm giác thấy bộ dáng của Âu tiểu thư và em họ tôi có vài phần giống nhau."

      Vẻ mặt Âu Tử Di lóe ra phen: "Thân tiểu thư biết chê cười."

      "Âu tiểu thư đừng để bụng, tuy là em họ của tôi, nhưng cũng chỉ mới ba mươi tuổi, em họ tôi lúc tuổi còn trẻ cũng là đại mỹ nhân giống như Âu tiểu thư vậy!" Nét mặt Thiên Tình làm ra vẻ ngây thơ sáng lạn, bộ dáng tỏ ra mình chân thành ý khen ngợi, trái lại khiến cho Âu Tử Di khổ mà được, đành gượng cười.

      nào, bằng lòng để người khác mang mình ra so sánh với người phụ nữ ba mươi tuổi, cho dù người phụ nữ ấy có đại mỹ nhân chăng nữa. Người đẹp ở tuổi xế chiều đúng là luôn luôn thất bại trước tuổi thanh xuân.

      Trong lòng Thiên Tình cười lạnh, ra cũng móc chính mình. Mộ Cẩn Hiên của bị người khác đoạt mất rồi, bị người nào đó làm cho hai người bọn họ phải chia rẽ! Tuy nhiên, biết làm như vậy là chính mình cố tình gây , nhưng mà lại quản nổi được miệng mình! Vốn dĩ phải là người ngu dốt mà là thông minh!

      "Thân tiểu thư, đừng khen ngợi tôi nữa, tôi cảm thấy rất xấu hổ." Âu Tử Di cố nén giận đáp lại câu, rồi quay mặt sang hướng Âu Lạc Ninh : "Lạc Ninh, Hàn tiểu thư tương lai cũng là người nhà vẫn đứng ở bên cạnh đấy, còn mau giới cho Thân tiểu thư và Chu tiểu thư được biết?"

      Mạt Mạt sớm nhìn thấy trẻ tuổi đứng ở bên cạnh Âu Lạc Ninh, nét mặt của ta ràng có vẻ nổi lên khó chịu.

      "Là em sơ suất. . . Mạt Mạt, Thiên Tình, đây là bạn của chị mình tên là Hàn Tư Sở, Hàn tiểu thư. Hàn tiểu thư, đây là Chu Mạt Mạt, Chu tiểu thư, đây là Thân Thiên Tình, Thân tiểu thư."

      "Hàn tiểu thư, xin chào." Mạt Mạt và Thiên Tình mỉm cười chào hỏi tiếng.

      Nhưng Hàn Tư Sở chỉ dè dặt khẽ gật đầu, đáp lại, trực tiếp quay sang nhìn Âu Lạc Ninh mỉm cười : "Thế nào vậy, mới có năm gặp, cậu còn gọi mình là Tư Sở, lại thay đổi gọi thành Hàn tiểu thư rồi sao? Mình chịu đâu!"

      Âu Lạc Ninh nhìn Mạt Mạt, có chút bất đắc dĩ, những lại vẫn làm theo lời gọi: "Tư Sở."

      Lúc này Hàn Tư Sở mới mỉm cười, cao hứng trở lại: "Lạc Ninh, lâu chúng ta gặp nhau, mình vừa vừa chuyện nhé."

      Mạt Mạt chợt có chút vui, hơi khép mi mắt, cũng cười tràng, nhìn lại Âu Lạc Ninh : "Lạc Ninh, cậu mời bọn mình tới làm khách lại mặc kệ, vứt bọn mình lại ở đây sao?"

      "Làm sao có thể như vậy được, Mạt Mạt." Âu Lạc Ninh cười, xoay người hướng về Hàn Tư Sở : "Tư Sở, cậu cùng chị mình dùng trà trước nhé, Mạt Mạt, Thiên Tình là khách mình mời tới, mình muốn cùng hai người chuyện lúc."

      Hàn Tư Sở che miệng lại cười dài : "Xem cậu kìa, mình và cậu cũng phải là người ngoài, khách sáo làm gì, cậu cứ tự nhiên , tiếp khách của mình mới là điều quan trọng."

      Chỉ câu , khiến cho sắc mặt của Mạt Mạt lại trở nên thay đổi. cắn môi, liều chết đến gần Âu Lạc Ninh. Thiên Tình biết, nếu như phải Mạt Mạt ra sức ngấm ngầm chịu đựng, nhất định cất tiếng chất vấn rồi !

      Âu Tử Di vừa nghe lời này, liền khỏi nở nụ cười, chỉ vào Hàn Tư Sở : "Nhìn xem, vẫn chưa chịu sửa lại, vẫn còn mở miệng bản thân mình phải người ngoài! có khách ở đây đấy."

      "Chị Tử Di!" Hàn Tư Sở thoáng đỏ mặt xấu hổ, thuận theo, qua kéo ống tay áo của Âu Tử Di, nũng nịu : " người trong nhà là vì có quan hệ thân thiết với chị mà, cho nên em mới mình phải là người ngoài thôi, thế nào mà chị lại sắp xếp em thành ra như vậy chứ!"

      Âu Lạc Ninh nghe xong lời này cũng cười : "Tư Sở sai, hai nhà chúng ta mấy đời quan hệ thân thiết, đương nhiên Tư Sở bị coi là người ngoài rồi."

      Sắc mặt Mạt Mạt trắng bệch, rốt cuộc cũng thể đứng lại nổi nữa, kéo tay Thiên Tình, xoay người liền chạy ra ngoài: "Thiên Tình, chúng ta là những người ngoài, vẫn là nên trước thôi, đỡ phải thấy chướng mắt ở trong này!"

      "Mạt Mạt. . ." Âu Lạc Ninh vừa thấy tức giận bỏ , liền cuống quít đuổi theo, liên tục lên tiếng gọi. Hàn Tư Sở vừa thấy cậu ta muốn chạy ra đuổi theo, cũng khỏi nổi lên bực bội, đuổi theo giữ chặt tay áo Âu Lạc Ninh : "Cậu định làm cái gì? Vì chẳng ra gì ấy sao? Âu Lạc Ninh, vừa rồi cậu thấy đức hạnh của ta đấy, có giống như người có lễ phép, có hiểu biết các quy tắc ứng xử ?"

      Vốn dĩ Mạt Mạt còn muốn nhẫn nhịn, lúc này nghe được những lời của Hàn Tư Sở liền thay đổi, ngừng ngay lại bước chân của mình, xoay người, nở nụ cười tức giận. Vốn chỉ vì muốn tới nhà của Âu Lạc Ninh nên mới cố gắng thu bớt lại, để lộ ra vẻ mặt ngang ngạnh của mình, giờ phút này lại cảm thấy bộ dạng này của mình rất buồn cười, mà cũng thể cố làm ra vẻ tiếp tục như vậy được nữa.

      dứt khoát đến trước mặt Âu Lạc Ninh cười quyến rũ: "Lạc Ninh, cậu hãy lại chút xem, tôi là người con đứng đắn sao?"

      Vẻ mặt của Âu Lạc Ninh có chút kỳ quái, nhưng cuối cùng vẫn ôn nhu lắc đầu: "Mạt Mạt, đương nhiên cậu phải là người như vậy mà.”

      "Nhưng mà giờ có người ở trước mặt cậu tôi là đứng đắn đấy!" Mạt Mạt cười lạnh, duỗi ngón tay ra nhàng lướt qua gương mặt của cậu ta, rồi đầu ngón tay lại hạ xuống nhàng thăm dò vào nơi cổ áo rộng mở...

      Lúc này Hàn Tư Sở mặt trắng bệch, thực thể tưởng tượng được Mạt Mạt này lại dám làm ra động tác vô cùng thân thiết như vậy đối với Âu Lạc Ninh!

      "... biết xấu hổ. . ." dám công nhiên trêu chọc như vậy. liên tục trêu ghẹo khiến Âu Lạc Ninh cả khuôn mặt đều đỏ bừng, đương nhiên tự ra từ được dạy dỗ giữ nề nếp theo quy củ đúng như Hàn Tư Sở rồi chứ.

      "Nhìn xem, bây giờ tôi lại bị mắng thành biết xấu hổ, vậy tối khuya ngày hôm trước cậu vẫn hôn cái người con đứng đắn lại biết xấu hổ này đấy, điều này nên tính là cái gì nhỉ?" Mạt Mạt dứt khoát kiễng chân, đôi môi như đóa hoa đỏ mọng để sát bên môi Âu Lạc Ninh cách đúng millimet. Cậu ta tựa hồ cảm nhận được ngọt ngào của hơi thở kia, hầu kết khỏi hơi hơi chuyển động chút, cổ họng có phần ướt át. Cậu ta đặt tay lên vai khẽ đẩy ra, khàn khàn thầm; "Mạt Mạt. . . Cậu đừng như vậy..."

      "Tôi đừng như thế nào!" Bỗng nhiên Mạt Mạt đẩy cậu ta ra ngay lập tức, cúi đầu nở nụ cười, : "Cậu hẹn ước với tôi, hôn môi tôi, bây giờ tôi lại thành người ngoài... Âu Lạc Ninh, cậu như thế này là muốn đùa giỡn với tôi sao? Tôi, Chu Mạt Mạt này, cũng phải là đồ bỏ ai muốn, phải để cho các người tùy ý tới làm cho nhục nhã. Người trong nhà này chẳng qua là có mấy đồng tiền dơ bẩn mà thôi, ngoài ra còn có gì đặc biệt hơn người khác. Tôi, Chu Mạt Mạt này, với tới cửa cao của nhà các người! Thiên Tình, chúng ta thôi."

      Thiên Tình nhìn bạn tức giận, tuy rằng biết Mạt Mạt có chút hơi quá mức nóng nảy, lời cũng có chút mạnh mẽ, nhưng cũng ngăn cản, xoay người theo Mạt Mạt ra ngoài. Bụng cũng chứa đầy bực tức chỗ phát đây. cũng hận nhất cái loại đàn ông câu kết làm bậy, chân đứng hai thuyền này!

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 412: THAM DỰ HÔN LỄ

      "Mạt Mạt, Mạt Mạt. . ." Âu Lạc Ninh càng nóng ruột, kiềm chế nổi liền đẩy Hàn Tư Sở muốn đuổi theo ra. . .

      "Lạc Ninh!" Âu Tử Di bỗng nhiên mở miệng, nghiêm mặt có chút nghiêm túc : "Ngày thường em muốn chơi đùa thế nào cũng sao, nhưng bây giờ ai dè em lại đưa loại con như vậy về nhà mình, ba ba mà biết được, ít nhất là em bị mắng!"

      "Mạt Mạt phải là hư hỏng!" Âu Lạc Ninh vậy, nhưng bước chân cũng ngừng lại. cho đúng, quả cậu vốn bị vẻ đẹp mạnh mẽ của Mạt Mạt hấp dẫn. Bây giờ nghĩ lại, đúng là vừa rồi hành động của hơi thái quá. . .

      Âu Tử Di nhìn cậu ta có chút buông lơi, liền rèn sắt khi còn nóng : "Tư Sở vừa mới về nước, phải lúc trước hai người có quan hệ rất tốt sao? Huống chi ba ba và bác Hàn cũng có ý định này, chỉ chờ em tốt nghiệp cho hai người đính hôn. . ."

      Âu Lạc Ninh liền cảm thấy trong đầu dội lên tiếng ong ong, cuối cùng cậu buột miệng thốt ra: "Từ trước đến nay em đều coi Tư Sở như em mà thôi, làm sao em có thể đính hôn cùng em đây?"

      câu vừa ra, Hàn Tư Sở thoáng giật mình ngay tại chỗ, sau đó vài giây, ta nhào vào lòng Âu Tử Di khóc òa lên . . .

      Âu Tử Di hung hăng trừng mắt nhìn Âu Lạc Ninh, vừa vỗ vỗ lưng Hàn Tư Sở vừa mắng Âu Lạc Ninh: "Nhìn xem, em làm chuyện tốt gì đây? Em bừa bãi cái gì đấy hả, chuyện hôn nhân còn phải do ba ba quyết định sao, có cưới hay em cũng vô ích. Tóm lại giống Chu Mạt Mạt như thế, nhất định ba ba đồng ý để em và ta qua lại với nhau!"

      Âu Lạc Ninh nghe xong lời này, trong lòng có chút sợ hãi, nhưng vẫn cắn răng lại: "Em ra ngoài trước."

      Cậu ta chạy vài bước ra phòng khách, nghĩ đến vừa rồi Mạt Mạt giận đến mức sắc mặt trắng bệch, lại khỏi có chút hối hận. Nếu như biết trước rằng mọi chuyện trở nên ầm ĩ như vậy, hôm nay cậu ta mang Mạt Mạt đến nhà.

      "Muốn làm cái gì làm sao! Cả lũ bệnh hoạn! Đồ biến thái! Đồ khốn nạn!" Mạt Mạt vừa mắng vừa cố ý lên thảm cỏ được cắt sửa ngay ngắn chỉnh tề, ra sức giẫm đạp lên mặt cỏ.

      "Mạt Mạt, cậu muốn phát tiết tìm chàng trai kia chứ, đừng có chà đạp hỏng hết mặt cỏ như vậy." Thiên Tình kéo Mạt Mạt trở lại, giữ cánh tay nhìn bạn : "Nghe tớ này, cậu cũng đừng quá kích động, mọi chuyện vẫn chưa ràng cậu ầm ĩ trở mặt với Âu Lạc Ninh rồi, cũng chừa chút đường sống cho chính mình nữa!"

      "Bà đây bị làm cho tức chết rồi, còn lưu đường sống làm quái gì? Tớ đập cho cậu ta là tốt lắm rồi !" Mạt Mạt vùng ra khỏi Thiên Tình, tiếp tục giày xéo đám cỏ.

      Thiên Tình thoáng nở nụ cười lạnh lẽo. chợt phát ra khoảng thời gian này mình hay có nụ cười lạnh như vậy, cả người đều trở nên thay đổi giống như có chút ánh nắng vậy. Đây chính là vấn đề rất nghiêm trọng!

      "Liệu cậu có bi thảm bằng tớ ? Cậu có biết Âu tiểu thư vừa nhìn thấy lúc nãy là ai ?" Thiên Tình nhìn Mạt Mạt, tròng mắt đen láy hề chớp cái, thần thái kiên định khiến lòng người lay động.

      Mạt Mạt khỏi bình tĩnh trở lại, trong lòng hồi hộp hỏi câu: "Là ai vậy?"

      "Là vị hôn thê của Mộ Cẩn Hiên, là tình địch số của tớ." xong, Thiên Tình xoay người bỏ chạy ra ngoài. "Tớ tuyệt đối thể trơ mắt nhìn bọn họ kết hôn, Mạt Mạt, tớ muốn liều mạng lần xem sao."

      "Thiên Tình, cậu muốn làm cái gì vậy?" Mạt Mạt hoảng sợ, thoáng cái đem bụng tức giận vừa rồi ném lên chín tầng mây.

      "Tớ muốn cướp người đàn ông của mình lại!" Thiên Tình xong, con ngươi xinh đẹp chợt cong lên, cười cười, vỗ vỗ tay: "Ai da, ai da, là mong cái ngày bọn họ kết hôn đến nhanh ."

      "Cậu điên rồi." Mạt Mạt nhàng phun ra ba chữ, hạ kết luận.

      "Lúc tuổi còn trẻ điên lần, chẳng lẽ còn phải chờ tới tóc hoa râm mới lại khóc lóc nức nở vì hối hận sao? Tớ, Thân Thiên Tình này, từ trước đến nay chỉ tin tưởng câu, cái gì là của tớ, bất cứ người nào cũng đừng nghĩ đến chuyện cướp !"

      "Các cậu tách ra 15 năm, làm sao cậu biết được người ấy liệu vẫn còn thích cậu nữa hay là đây."

      Mạt Mạt thở dài tiếng, có chút đồng tình nhìn bạn mình. So với , Thiên Tình có vẻ thảm thương hơn. Mười lăm năm chứ phải là mười lăm ngày, cũng phải mười lăm tháng, điều này người bình thường phải ai cũng có khả năng làm được.

      "Cho dù ấy có còn mến tớ nữa hay , tớ cũng phải thử lần. Có thích cũng cần phải thích, mà thích cũng cần phải quấn đến khi ấy phải thích!"

      Hai tay Thiên Tình nắm chặt, bỗng nhiên nhắm mắt ngửa mặt lên trời kêu lên: " được, bà đây đánh ấy đến tàn phế rồi khiêng về nhà!"

      Mạt Mạt khỏi rùng mình cái: "Cậu phát điên rồi, người bị tàn phế liên tục ở giường, mọi sinh hoạt thể tự lo liệu. Sinh hoạt cũng có, cậu định khi kết hôn xong lại muốn thành quả phụ a?"

      "Vì sao sinh hoạt tình dục lại có? Tớ đánh phía dưới của ấy, tớ ngốc như thế!" Thiên Tình liếc Mạt Mạt cái, muốn bảo bạn , lại nhìn thấy Âu Lạc Ninh đuổi tới, cười bỡn cợt : "Lạc Ninh của cậu đuổi tới rồi, cậu định thế nào đây?"

      " cần để ý tới cậu ta, chúng ta nhanh chóng thôi." Vẻ mặt của Mạt Mạt đầy suy sụp, tóm lấy tay Thiên Tình bỏ chạy đến phía đường cái đối diện. Vừa lúc có xe taxi qua, hai người liền lên xe, lập tức nghênh ngang bỏ .

      Âu Lạc Ninh nhìn thấy hai người lên xe rời , khỏi chán nản, chỉ thở dài nhưng hề lái xe đuổi theo.

      Thời gian trôi qua phẳng lặng giống như mặt nước, người hề nhìn thấy chuyển động của nước, nhưng thực ra nó lặng yên mà thay đổi rồi.

      Mạt Mạt dường như khôi phục lại cuộc sống muôn màu muôn vẻ ngày trước. Vẫn như trước, có vô số người theo đuổi, nhưng vẫn vậy, chẳng hề động tâm. Âu Lạc Ninh có đến tìm vài lần, nhưng cũng chẳng hề quan tâm đến cậu ta. Dần dần trong sinh hoạt của , dường như bóng dáng Âu Lạc Ninh cũng bị xoá nhoà.

      Ngày mùng năm tháng sáu, là ngày Mộ Cẩn Hiên và Âu Tử Di cử hành hôn lễ .

      Tin tức được thông báo tràn ngập trời đất, ở khắp nơi trong thành phố. Đương nhiên Hoan Nhan và Thân Tống Hạo cũng nghe được tin này. Hai người cố ý gọi điện thoại về trong nước, nghe thím Trần những ngày qua Thiên Tình vẫn luôn rất vui vẻ , lúc này mới yên lòng trở lại, nghĩ rằng qua nhiều năm như vậy, chắc hẳn Thiên Tình sớm quên Mộ Cẩn Hiên. Đó cũng là chuyện tất nhiên, dù sao khi đó Thiên Tình vẫn còn là đứa trẻ, vài câu trẻ con, làm sao có thể xem như là lời thề cả đời được đây.

      Thiên Tình thay bộ lễ phục màu trắng, lại chuẩn bị tặng phẩm đẹp đẽ, tinh xảo xong xuôi, rồi mới phân phó cho tài xế lái xe đến giáo đường nơi cử hành hôn lễ .

      Lúc tới nơi, nhìn thấy bảo vệ đứng kín nơi đó để phòng bị rồi. Giới truyền thông cùng phóng viên, còn có rất nhiều người qua đường đều bị chắn lại ở bên ngoài. Lúc xe của Thiên Tình dừng lại, mọi người chung quanh đều khỏi ngoái nhìn. Đó là chiếc xe thể thao Bentley siêu xa hoa, khiến cho mọi người hết sức chói mắt.

      " ngại quá, tôi là bạn cũ ngày xưa của dâu Âu Tử Di tiểu thư, tôi vừa mới từ nước ngoài trở về, nghe ấy kết hôn, cố ý tới chúc mừng, có thể cho tôi vào được ?" Bộ dáng xinh đẹp lẫn cử chỉ vừa tự nhiên thoải mái, lại vừa tao nhã, phía sau là chiếc xe nổi tiếng, trang phục người có thể nhìn thấy cũng giống như người bình thường, lát sau bảo vệ trở nên rộng rãi, nhưng khi nhìn đến trong tay có thiệp mời, khỏi khó xử nhăn nhíu mi: "Tiểu thư, có thiệp mời. . ."

      "Là thế này, tôi và Tử Di nhiều năm trước bị mất liên lạc, cho nên ấy mới có cách nào biết địa chỉ của tôi để gửi thiệp mời. Nếu như cảm thấy có bất tiện, có thể vào thông báo tiếng, tôi tên là Thân Thiên Tình, cha tôi là ông chủ của Thân thị, Thân Tống Hạo. . ."

      "Ôi, là thiên kim tiểu thư của Thân thị. . . Tôi nhận ra rồi, giống y như ở báo, là xinh đẹp!"

      vừa dứt lời, phóng viên ở bên cạnh liền cất tiếng kêu lên, bắt đầu tới tấp nhấn play chụp ảnh. Bảo vệ vừa nghe thấy là tiểu thư của Thân thị, khỏi liên tục mời: "Thân tiểu thư mau mời tiến vào... có muốn tôi thông báo với Âu tiểu thư tiếng ?"

      Thiên Tình cười : " cần đâu, tôi muốn cho ấy bất ngờ."

      "Vâng, vậy mời Thân tiểu thư tự nhiên."

      Có thể lọt vào trường nơi cử hành hôn lễ cách thuận lợi, Thiên Tình khỏi thở phào hơi dài đầy nhõm. Nhìn thấy giáo đường trang trọng và nghiêm túc, bất giác trong ngực khỏi bị co rút. Lẽ nào trước mặt Đức chúa vĩ đại, lại phá hoại hôn nhân của người khác? Liệu có thể bị trừng phạt hay ?

      Nhưng mà lại quản được nhiều như vậy. Mộ Cẩn Hiên là của , năm mới năm tuổi kéo tay , năm tuổi hôn , cả đời này, nhất định chỉ có thể là chồng của !

      Thiên Tình vào trong giáo đường, lặng lẽ ngồi xuống hàng ghế sau cùng. Hôn lễ bắt đầu.

      Sau 15 năm, lần đầu tiên Thiên Tình nhìn thấy Mộ Cẩn Hiên. Hốc mắt đột nhiên dâng lên chua xót, thiếu chút nữa nhịn được muốn thốt ra tiếng gọi “ Cẩn Hiên”.

      chính là Mộ Cẩn Hiên trưởng thành từ cậu bé Mộ Cẩn Hiên năm xưa, vẫn khuôn mặt tuấn dật ôn hòa như cũ, chỉ có vóc dáng cao lớn hơn nhiều... mặc bộ tây trang màu trắng đứng ở nơi đó, ngọc thụ lâm phong, giống như cây Ngọc lan, phát sáng rạng rỡ ở giữa đám người.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 413: QUÊN THIÊN TÌNH RỒI SAO

      kéo dâu của mình đứng ở bên cạnh cha xứ, đối mặt với mọi người. Thiên Tình ghen tị, chua xót nhìn nụ cười ôn hoà khuôn mặt , nhìn mười ngón tay của bọn họ thân thiết đan xen với nhau... Toàn bộ lý trí, ngấm ngầm chịu đựng, hoàn toàn bị tiêu tán.

      Mộ Cẩn Hiên, em đợi 15 năm, phải để bây giờ tới nhìn kết hôn.

      Mộ Cẩn Hiên, lấy em, chờ em trưởng thành, chờ em trở thành , chờ đến khi em còn thích khóc nhè như vậy nữa, cưới em về...!

      Bây giờ em trưởng thành, em , em còn thích khóc nhè... bởi vì bỏ , có ai lại lấy khăn tay ra để lau nước mắt cho em... có ai cau mày lau nước mũi cho em nữa...

      Mộ Cẩn Hiên, em lớn lên là vì , em trở nên kiên cường là vì ... Nhưng mà quên em, đem Thân Thiên Tình này quên mất rồi.

      "Con bằng lòng cưới này ? Bất luận ấy có nghèo khó, bị bệnh hoặc là tàn tật, con vẫn ấy, trung thành với ấy cho đến chết. Do you?"

      Cha xứ mở Thánh kinh ra, bắt đầu để cho đôi tân nhân tuyên thệ trước tượng Chúa.

      "Tôi. . ." Mộ Cẩn Hiên vừa mới mở miệng.

      " ấy muốn!" tiếng thanh thúy đột nhiên vang lên trong giáo đường yên tĩnh. Mọi người khỏi kinh hãi, Mộ Cẩn Hiên cũng kinh hãi xoay người lại.

      " ấy muốn." Thiên Tình lặp lại ràng bốn chữ kia lần nữa vang dội. xuyên qua hành lang dài, khuôn mặt mỉm cười, từng bước từng bước đến trước mặt đôi tân nhân kia rồi dừng lại.

      cười. Ánh mắt rạng rỡ thần thái sáng rực, khiến cho ánh mắt của mọi người thể rời khỏi. đứng tại nơi đó, toàn thân giống như vì sao toả sáng, khiến cho người nào có thể di chuyển ánh mắt.

      "Đây là ai? Còn mau đuổi ta ra ngoài!" Họ hàng bên nhà Âu Tử Di có người lên tiếng quát to, nhưng lại càng làm cho tân khách ngồi yên thêm xúm lại xem cảnh náo nhiệt .

      "Thân Thiên Tình!" Âu Tử Di và Âu Lạc Ninh gần như đồng thời lên tiếng kêu to.

      Thiên Tình cũng thèm đếm xỉa tới lời của những người đó, đơn độc đến trước mặt Mộ Cẩn Hiên, đứng lại.

      " Cẩn Hiên." Thiên Tình chớp mắt mấy cái, khuôn mặt thanh tú tuyệt trần thoáng nở nụ cười ngọt ngào. giống như thời còn trước đây, lại nũng nịu gọi tên , vươn tay giữ chặt ống tay áo của : " Cẩn Hiên, quên em, quên Thân Thiên Tình này rồi sao?"

      Mộ Cẩn Hiên ngơ ngẩn nhìn , nhìn thấy đôi mắt đầy u buồn dần dâng đầy nước mắt, cứ run rẩy run rẩy như thế đọng hàng mi dày. nhìn thấy cười, nhưng nước mắt lại giống như chuỗi hạt châu bị đứt, lăn xuống . Bỗng nhiên trở nên mê muội. quên mất đây là hôn lễ của mình, giật tay ra khỏi những ngón tay cứng ngắc của Âu Tử Di. lại giống như ngày trước, lấy ra chiếc khăn tay từ trong túi áo, cúi đầu, ôn nhu lau nước mắt cho : "Thiên Tình, đừng khóc. . ."

      " Cẩn Hiên!" Sau câu kia, Thiên Tình khống chế được cảm xúc, thoáng cái bùng lên. mãnh liệt nhào vào trong lòng Mộ Cẩn Hiên, gắt gao ôm lấy oà khóc to: " Cẩn Hiên. . . Em nghĩ rằng quên em, quả em nghĩ rằng quên em rồi... tại sao lại có thể kết hôn như thế... quên những lời trước đây với em rồi sao? khi em trưởng thành, cưới em... bây giờ em trưởng thành, em tìm đến , đừng kết hôn với người khác có được ? Cẩn Hiên, đồng ý , đồng ý với em có được hay ?"

      khóc đến thương tâm, tiếng khóc kia tựa hồ làm cho mọi người ở chung quanh đều bị cuốn hút. Quan khách ngồi ở dần dần trở lại yên tĩnh. Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn hai người gắt gao ôm ấp cùng chỗ kia.

      "Thiên Tình, em đùng khóc, đừng khóc nữa. . ." Toàn bộ phòng bị của Mộ Cẩn Hiên hoàn toàn bị tiếng khóc của làm cho xáo trộn. cúi đầu dỗ dành , thậm chí lại vẫn nhàng vỗ vỗ lưng của .

      Có người chú ý tới dâu ở bên cạnh lúng túng đến gần như phát khóc, cúi đầu sang chuyện với người bên cạnh : "Xem ra, quả nhiên chú rể này có vấn đề đây, ông thấy vẻ mặt vừa rồi của ta đấy... Chậc chậc, là rất ôn nhu ..."

      "Đúng vậy, đúng vậy đấy. . . Này vậy chuyện này tính thế nào đây nhỉ? Người tình cũ của chú rễ tìm đến đây. . . Lại còn trẻ tuổi, xinh đẹp như vậy, tôi xem ra dâu cũng sánh bằng. . ."

      Vài người chuyện với nhau, thanh lập tức truyền đến tai cha của Âu Tử Di, Âu Hán Dương . Ông ta đứng lên, đập chiếc gậy trượng nghe “phịch” tiếng : "Này Cẩn Hiên, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?"

      "Cẩn Hiên. . ." Nhìn thấy chút động lòng, Âu Tử Di cố nén tức giận cùng lòng chua xót, nhàng kéo kéo ống tay áo của : "Ba ba gọi ."

      hề làm ầm ĩ, lại khiến cho Mộ Cẩn Hiên thoáng nổi lên áy náy . buông Thiên Tình ra, những lộn xộn, hỗn loạn trong đầu từng chút từng chút tan dần. nhớ lại toàn bộ những việc vừa xảy ra, trong lòng buộc phải tàn nhẫn. vừa nhắm mắt vừa đem hơi đẩy ra; "Thiên Tình, em , phải kết hôn rồi."

      " Cẩn Hiên!" Thiên Tình nén khóc khẽ kêu ra tiếng, cố chấp lên phía trước, cầm lấy bàn tay của , nắm chặt ở lòng bàn tay: " Cẩn Hiên, khi em năm tuổi quen , khi em năm tuổi với chính mình, khi trưởng thành gả cho . Cẩn Hiên, hôm nay nếu kết hôn, vậy còn Thiên Tình phải tính sao đây?"

      thoáng nở nụ cười sâu xa, nước mắt lại tiếp tục lăn xuống: "Nếu cưới người khác, Thiên Tình còn sống, cũng chút ý nghĩa nào."

      Thiên Tình xong, bỗng nhiên liền buông tay Cẩn Hiên ra , dừng lại, nhìn sâu vào , hai mắt khóc sưng húp khiến cho cực kỳ đau lòng, " Cẩn Hiên, cứ tiếp tục hôn lễ của , em đây. . ."

      Thiên Tình xoay người, làn váy trắng tinh lướt đường vòng cung xinh đẹp tấm thảm màu đỏ. từng bước từng bước chạy ra ngoài, thân hình nhắn, thon thả nhìn đơn. Mộ Cẩn Hiên có cách nào khống chế bản thân, liền đuổi theo: "Thiên Tình, em định làm gì?"

      Thiên Tình đáp lại, vẫn chạy từng bước từng bước hướng ra ngoài. Mộ Cẩn Hiên nhìn thấy vẻ mặt của như thế, tim khỏi như bị đao cắt. Nếu đúng như , bởi vì cưới vợ mà tự tìm cái chết, quả còn có thể tiếp tục sống cuộc đời này như thế được sao?

      "Cẩn Hiên, Cẩn Hiên. . ." Âu Tử Di lại trấn định lần nữa. Giờ phút này thấy Mộ Cẩn Hiên buồn để ý tới hôn lễ, đuổi theo Thiên Tình, cũng nổi lên hoảng sợ. nhấc làn váy lên đuổi theo, tóm chặt lấy cánh tay của Mộ Cẩn Hiên: "Cẩn Hiên, hôm nay là ngày chúng ta kết hôn, hãy tính táo lại ... Cẩn Hiên, thể đối xử với em như vậy được... Cẩn Hiên, nếu như cứ chạy như thế, lẽ nào lại có lỗi với em sao?"

      Sắc mặt của Âu Tử Di bợt bạt giống như quỷ, toàn thân run cầm cập, ngừng thuyết phục Cẩn Hiên, nhưng vẫn ra sức gắng gượng chịu buông tay. . .

      Tân khách trong phòng sớm rối thành đoàn. Đầu tóc của Âu Tử Di cũng xổ tung ra, chiếc khăn trùm đầu bằng lụa mỏng vứt ngổn ngang ở đất, trông nhếch nhác. Âu Lạc Ninh nhìn thấy vậy thể bỏ qua liền vài bước tới giữ chặt vai của Mộ Cẩn Hiên: " Cẩn Hiên, làm sao vậy? và chị em có cảm tình với nhau suốt ba năm, định vứt bỏ như vậy sao?"

      Mộ Cẩn Hiên mặt nhợt nhạt, đẩy tay của Âu Lạc Ninh ra, cúi đầu : "Tôi vẫn chịu trách nhiệm với Tử Di, tôi cũng cưới ấy, nhưng mà thể là hôm nay được, Thiên Tình chết mất, Lạc Ninh, cậu đừng có ngăn cản tôi!"

      "Cẩn Hiên!" Âu Tử Di kêu tiếng thê lương, lập tức ôm lấy eo của , kêu khóc : " Thiên Tình chết, chẳng lẽ em chết sao? Mộ Cẩn Hiên, nếu hôm nay ra ngoài ấy, em cũng chết cho xem!"

      Âu Tử Di kêu khóc lóc om sòm, nhưng lại khiến cho Mộ Cẩn Hiên bình tĩnh trở lại. xoay người kéo Âu Tử Di ra, nhìn Âu Hán Dương ở sau lưng : "Cha, hôn lễ của con và Tử Di hủy bỏ, việc hôm nay chỉ là ngoài ý muốn, Thiên Tình là con của Thân Tống Hạo, nếu quả ấy gặp chuyện may, chúng ta gặp phiền toái đâu. Cha, người hãy khuyên nhủ Tử Di cho tốt, để cho đừng bị kích động, con giải quyết mọi chuyện, sau đó tự mình tìm cha chịu tội!"

      xong, liền đem Âu Tử Di cơ hồ té xỉu giữ chặt, bên tai: "Tử Di, nếu như em chết, chỉ càng đẩy về bên cạnh Thiên Tình cách hợp lý mà thôi. Em hãy bình tĩnh lại, hôn lễ cũng chỉ bị chậm lại, phải là hủy bỏ."

      xong câu này, đem Âu Tử Di mềm nhũn đẩy vào lòng Âu Lạc Ninh: "Chú ý chăm sóc chị cậu cho tốt!"

      Lúc Âu Lạc Ninh luống cuống kéo Âu Tử Di, Mộ Cẩn Hiên nhanh ra khỏi giáo đường, tiếp theo liền chạy rất nhanh về nới Thiên Tình vừa khuất bóng. . .

      "Cẩn Hiên. . . Cẩn Hiên!" Âu Tử Di kêu khóc, muốn đuổi theo ra lại bị thân thể của Âu Hán Dương ngăn trở, kéo lại: "Tử Di, được đuổi theo nữa!"

      Âu Tử Di khóc đến mức toàn bộ lớp hóa trang bị trôi hết. gắt gao túm chặt cánh tay Âu Hán Dương, kêu la đến khàn cả giọng: "Ba, Cẩn Hiên cần con... ấy theo khác rồi... con còn mặt mũi nào mà sống nữa đây...? Con cũng như chết rồi... Ngay tại buổi hôn lễ của chúng con, ấy lại bỏ chạy như thế. . . Vì sao ấy lại có thể làm nhục con như vậy chứ? Vì sao ấy lại có thể như vậy chứ..."

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 414: Cách thức tiêu chuẩn nụ hôn đầu.

      "Tử Di!" Âu Hán Dương nặng nề thở dài, đứa này sao lại nghĩ ra? tại cứ nhất định gây đến chết sống lại, ngược lại là đẩy Cẩn Hiên ra xa hoàn toàn, quan hệ thông gia hai nhà cũng coi là chấm dứt, sao con bé lại chịu hiểu?

      "Ông thân gia." Mộ Hàm Triết mực yên lặng lên tiếng lúc này đứng lên, ông tới trước mặt của Âu Hán Dương, vái cái sâu: "Ông thân gia, chuyện này là lỗi của Cẩn Hiên, cho dù thế nào, hôn của nhà họ Mộ cùng nhà họ Âu chắc chắn hủy bỏ . Ngài yên tâm, tất cả hậu quả do Mộ Hàm Triết tôi gánh chịu, tất nhiên tôi trả cho ngài công đạo vừa ý!"

      "Tử Di, con yên tâm, chuyện này bác giúp con thỏa đáng, lát ta bảo Cẩn Hiên tới nhận tội với con, bác cũng trả lại con hôn lễ hoàn mỹ vô khuyết, đứa bé ngoan, uất ức con rồi, đừng khóc, nhà họ Mộ chúng ta thực xin lỗi con. . . . . ." Mộ Hàm Triết thở dài, gương mặt bất đắc dĩ.

      "Cứ như vậy , làm phiền ông thân gia lo lắng." Âu Hán Dương thở dài, nháy mắt với Âu Lạc Trữ, lập tức đưa Âu Tử Di khóc mệt lả về nghỉ.

      Mộ Cẩn Hiên chạy đuổi theo, Thiên Tình thất hồn lạc phách lách qua đám đông hướng đường cái chạy , quên cả dòng xe cộ lướt qua bên cạnh . Tâm của cơ hồ đều nghĩ tới giọng khi nãy, đợi đến khi đuổi kịp, nhìn khuôn mặt đầy nước mắt tinh thần bấn loạn, dáng vẻ hoảng hốt, lòng đau đớn khó kềm chế hơn nữa, đưa tay ôm chặt vào trong ngực. . . . . .

      "Sao em lại khờ như vậy, nha đầu ngốc. . . . . ." nhàng vuốt mái tóc dài mềm mịn như tơ của , đau xót trách cứ.

      " cần em, em chính là sống bằng chết, chỉ hại ba mẹ em thêm đau lòng, bằng chết sớm chút, sau đó uống chén canh Mạnh Bà, em quên sạch , tiếp đến chuyển thế đầu thai, tìm người đàn ông tốt thương em kết hôn sống tới răng long đầu bạc. . . . . ."

      "Chớ nhảm, về sau cho phép đến chữ chết, nếu như em còn thế, để ý tới em nữa, kết hôn cùng Âu Tử Di!" lập tức che miệng của , cau mày .

      " Cẩn Hiên, còn quan tâm em sao?" Tự đáy lòng Thiên Tình dâng tràn vui sướng, ngước khuôn mặt nhắn lên, trông mong nhìn : " Cẩn Hiên, kết hôn, kết hôn có được hay ?"

      "Thiên Tình. . . . . ." Mộ Cẩn Hiên lập tức khống chế được ôm chặt lấy , hít sâu hơi, nếu như đây là an bài của vận mệnh, vậy để cho buông thả lần , muốn phải chịu đả kích nặng nề, cũng muốn nhìn thấy nước mắt của nữa.


      " đồng ý với em." ôm , áp mặt vào tóc của , ôm , tựa hồ cảm giác trong tim được lấp đầy.

      " Cẩn Hiên. . . . . ." Vốn nức nở, khuôn mặt Thiên Tình lập tức tươi lên, vui sướng nhìn : "Em biết ngay, nhất định cùng em, thế giới này, em biết Cẩn Hiên nhất định để ý em nhất, trơ mắt nhìn em tìm chết!"

      "Thiên Tình?" Mộ Cẩn Hiên có chút kinh ngạc, nhìn thay đổi sắc mặt giống như lật sách, khỏi cau mày gọi tên .

      Thiên Tình chu cái miệng nhắn, rồi lại nhào vào trong ngực của bĩu môi uất ức : "Nếu em thử hồi khóc lóc cho cuộc tình này, làm sao biết đồng ý theo em? Em nhìn ra, rất thích Âu Tử Di, khi nhìn ấy, trong mắt ngọt ngào cơ hồ chảy ra mật. . . . . ."

      Mộ Cẩn Hiên giờ phút này nhìn vẻ mặt uất ức làm nũng của cùng khi còn bé cơ hồ giống nhau như đúc, khỏi cưng chìu bật cười, lại đem ánh mắt dịu dàng như nước bao phủ lấy khuôn mặt nhắn của , khiến cho người như muốn đắm chìm vào trong đó.

      "Có giống như ánh mắt này ?" Giọng của ôn hòa thuần hậu nhàng vang lên bên tai . Thiên Tình ngây ngốc nhìn , giống như bị đầu độc mất rồi, hoặc như là bị ánh mắt ấy hấp dẫn, nhúc nhích, cả người tựa như bị hút vào trong đôi mắt đen láy kia.

      chỉ có thể nhìn , cả đời này hình như đợi , tất cả hình như cũng chỉ là vì .

      " Cẩn Hiên. . . . . ." Thiên Tình nhàng nỉ non tiếng tên , chợt giơ tay lên ôm lấy cổ , ngón chân kiểng lên chút, môi của liền bao phủ môi của .

      Mộ Cẩn Hiên cả người cứng đờ, tay của khựng lại giữa trung, phải chưa hôn qua Thiên Tình, chẳng qua khi đó mới chín tuổi, còn bảy tuổi.

      Cũng phải là chưa có hôn qua , ở vườn trẻ biết hôn bao nhiêu lần.

      Nhưng đây là lần đầu tiên môi cùng môi chạm vào nhau.

      Thiên Tình cảm giác được nóng bỏng mềm mại kia, nhàng nhắm hai mắt lại, đây là người mà chờ mười lăm năm, đây là người mà thích: Cẩn Hiên.

      lưu loát cắn cánh môi của , đầu lưỡi hơi lướt qua môi của : “ Cẩn Hiên. . . . . . thích Thiên Tình sao?"

      Hơi thở như lan, đầu lưỡi linh hoạt như rắn xâm nhập giữa môi của , rồi lại cam lòng tiếp tục thăm dò, trúc trắc hôn, khiến vui sướng vô cùng, trong lòng bị kích động cơ hồ muốn bứt tung ra. . . . . .

      Bàn tay khựng lại giữa trung chợt hạ xuống, dán chặt eo của rồi kéo sát lại ngực mình, thân hình hai người liền chặt chẽ áp dính vào nhau. đổi khách làm chủ, đầu lưỡi cùng quấn lấy, lại thăm dò vào sâu hơn, lướt qua mỗi tấc da thịt của . Tuy dáng dấp Thiên Tình lớn như thế, nhưng chưa trải qua nụ hôn như vậy bao giờ, chỉ hai ba giây liền bị hôn đến nỗi mất thăng bằng đứng vững được, cả người mềm nhũn nhàng tựa vào trong ngực của thở hổn hển. . . . . .

      "Thiên Tình. . . . . ." hôn đến dừng lại được, cuối cùng mới đột nhiên ngưng phô bày ra miệng ai kia bị hôn đỏ thẫm, nhưng cánh môi cực nóng của vẫn như cũ dính vào gương mặt chậm rãi di động, nơi nó qua, khiến Thiên Tình cảm giác cả người nóng lên cơ hồ đứng vững, thể làm gì khác hơn là ôm chặt lấy : " Cẩn Hiên. . . . . . xấu."

      nũng nịu dựa vào ngực của , khoảnh khắc sau chợt bất mãn nâng khuôn mặt nhắn lên, hầm hầm nhìn lại : " Cẩn Hiên, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Tại sao biến mất lâu như vậy? Tại sao khi trở lại, lại kết hôn?"

      Mộ Cẩn Hiên khẽ run lên, có chút tự nhiên tránh ánh mắt của : "Thiên Tình, chuyện qua cần nhắc lại có được hay ?"

      "Được, vậy cho em biết, và Âu Tử Di là chuyện gì xảy ra?" Thiên Tình sảng khoái đồng ý, rồi lại bắt đầu ép hỏi tình địch số kia của mình.

      "Thiên Tình. . . . . ." Mộ Cẩn Hiên khẽ gọi tên , biết, vào thời khắc này, căn bản muốn đến người phụ nữ khác sao?

      "Em đợi suốt mười lăm năm dễ dàng. . . . . . Mộ Cẩn Hiên khi dễ em, khi dễ em. vừa trở lại liền kết hôn, có biết hay , cầm dao khoét vào lòng của em? Trung Quốc kháng chiến cũng mới tám năm, em chờ chờ đến mười lăm năm, cả đời em đây có mấy cái mười lăm năm? Mộ Cẩn Hiên cái người có lương tâm này. . . . . . Từ khi dễ em, đến khi lớn lên vẫn khi dễ em, chính là ỷ vào bộ dáng đẹp trai của , cho nên ở bên ngoài ăn chơi trác táng đúng !"

      Thiên Tình nhìn đáp lại, khỏi tức giận giơ quả đấm bắt đầu đấm vào trước ngực . . . . . .

      Mộ Cẩn Hiên bất động, mặc cho phát tiết, qua hôm nay, qua ngày mai, muốn để cho đánh, cũng còn cơ hội, mỉm cười nhìn : "Thiên Tình, em cứ đánh , tóm lại là lỗi của . là tên khốn kiếp, để em chờ đợi. . . . . ."

      Dừng chút, nâng tay lên vén tóc ra sau tai, rồi tiếp: "Nhưng sao em lại ngốc như thế? Em đợi lâu vậy tìm đến cũng biết cần đợi thêm nữa sao?"

      " đợi làm cái gì?" Thiên Tình nhìn lại , đáy mắt dâng đầy nước mắt, muốn nghe nhận lỗi, chỉ muốn biết chuyện đến tột cùng, hay !

      ", kết hôn. . . . . ."

      Bốp! tiếng vang thanh thúy lập tức cắt đứt lời của , mặt của Mộ Cẩn Hiên hơi nghiêng qua bên. khuôn mặt tuấn từ từ xuất mấy dấu tay, lên tiếng, vẫn như cũ dịu dàng nhìn .

      Nhìn đánh mình xong ngược lại dáng vẻ sợ hãi, tay chân luống cuống biết làm sao. Nhìn đau lòng lại ngượng ngùng, chỉ cảm thấy trong lòng từng đợt từng đợt chua xót. cầm tay của , cười rồi hướng mặt mình đánh vào: "Thiên Tình, sao, đau. . . . . . Nếu như đánh mà Thiên Tình em tức giận, như vậy nguyện ý bị em đánh . . . . ."

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 415: cũng phải chịu trách nhiệm với em.

      quả quan tâm, cầm tay của dùng sức đánh chính mình, Thiên Tình nhìn bộ dáng mỉm cười của , trong lòng cảm thấy càng hơn. Bọn họ chia cách mất mười lăm năm, có bao nhiêu lời muốn , sao có thời gian lãng phí những chuyện đâu!

      " ngốc thế! ngu ngốc! Mộ Cẩn Hiên, sau mười lăm năm chỉ số thông minh của như thế nào tăng lên ngược lại còn giảm !" nước mắt Thiên Tình lộp bộp rơi xuống, rút tay của mình ra, rồi lại vuốt ve bên gò má hằn vết sưng đỏ, đau lòng khóc mãi: "Sao tránh, có đau hay ?. . . . . ."

      " đau, đau, em đừng khóc, Thiên Tình. . . . . ." Mộ Cẩn Hiên nhìn lo lắng, cuống quít nắm lấy tay lắc đầu liên tục.

      Thiên Tình cắn môi nhìn , mới đầu cho là thay đổi, nhưng bây giờ phát , căn bản hề thay đổi. vẫn là Cẩn Hiên trong trí nhớ của , Cẩn Hiên vì khóc nhè mà sốt ruột lo lắng.

      "Mộ Cẩn Hiên, em ." chợt bật thốt lên, thoải mái nhìn lại . Nhìn kinh ngạc trợn to hai mắt, khỏi le lưỡi, đáy mắt lấp lánh ánh sáng, rực rỡ cười tiếng: "Đúng, nghe lầm, em , em chỉ lần ba chữ này, cho nên, phải ghi nhớ mãi mãi trong lòng, vĩnh viễn được quên."

      Mộ Cẩn Hiên nhìn gương mặt tươi cười sáng lạn đến chói mắt của , thiếu chút nữa mất khống chế ôm lấy , cho biết, Thiên Tình, cũng em.

      Thế nhưng chỉ gật đầu cái: " nhớ kỹ."

      Thiên Tình nghe câu trả lời của , nụ cười càng phát ra rực rỡ hơn, chỉ là Mộ Cẩn Hiên nhìn thấy đáy mắt chợt tối , cái mà muốn nghe, phải là câu này, mà là cũng em.

      " thôi." kéo tay của , quay mặt lại thấy bóng dáng phóng viên cách đó xa, khỏi xấu xa cười tiếng, kéo tay của vài bước nhảy xuống nền đường, bởi vì là vùng ngoại ô, cách đó xa là đường hầm xe lửa. Hai người nắm tay chạy nhanh, cho đến khi chạy qua đường ray, chỉ chốc lát sau, đoàn xe lửa ầm ầm lao đến, hai người cũng né tránh, chỉ bịt chặt lỗ tai lại, dựa vào nhau cười ầm ĩ, cơn gió mãnh liệt thổi mái tóc Thiên Tình bay tán loạn, giống như rong biển bay múa đầy trời. . . . . .

      Cho đến khi đoàn xe lửa dài mất hút trong đường hầm, Thiên Tình mới cau mày bỏ tay ra khỏi lỗ tai: "Đầu em đau quá!"

      lớn tiếng, Mộ Cẩn Hiên khỏi bật cười: "Xe lửa qua rồi, em cần lớn tiếng thế!"

      " cũng lớn tiếng đấy thôi!" Thiên Tình chỉ vào , nở nụ cười ha ha, mất hồi lâu Mộ Cẩn Hiên mới phản ứng kịp,chỉ mĩm cười.
      Thiên tình nắm tay , bắt đầu bước từng bước dọc theo ray về phía trước, làn váy của bị gió thổi bay lên, hai bên đường ray xa là dây leo cỏ xanh, chen lẫn có đủ các loại hoa dại. Thiên Tình cứ bước , dường như thấy mệt muốn dừng lại, Mộ Cẩn Hiên nắm tay cũng rằng.

      Quần áo hai người bọn họ mặc đều màu trắng, nhìn xa xa quả nhiên là đôi trời đất tạo nên.

      "Khi em lớn lên chút, lúc học trung học đệ nhất cấp, hay xem phim ti vi, trong phim nữ chính cũng để nam chính nắm tay như em và bây giờ vậy, dọc theo đường ray có điểm dừng, giống như tình mãi mãi vĩnh hằng. Lúc ấy suốt ngày em ảo tưởng rồi có ngày có thể cùng nắm tay nhau như vậy, giấc mộng này bắt đầu từ năm mười ba tuổi đến nay qua chín năm rồi, cuối cùng cũng thực được."

      Giọng Thiên Tình chợt dừng lại, nghẹn ngào , nước mắt rơi nhiều, phải, vừa thấy Cẩn Hiên của liền trở thành người hay mít ướt.

      Mộ Cẩn Hiên biết nên gì, bây giờ quá nhiều lời ngon tiếng ngọt, ngày sau lại càng tổn thương người nhiều hơn,
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :