1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc - Minh Châu Hoàn (Full Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 406: ƯỚC SAO ĐƯỢC HẠNH PHÚC ĐẾN GIÀ

      Hai đứa trẻ vừa ra đời tóc đầu rậm rạp, nhìn giống như vừa mới được sinh ra. Lúc này Duy An, Noãn Noãn và Đâu Đâu cũng chạy vào theo, tiến đến xem hai bé cưng. Noãn Noãn và Đâu Đâu nằm úp sấp ở bên, dám thở mạnh, sợ thương tổn đến em trai, em . Nhẫn nại rất lâu, nhưng có lẽ vì chịu nổi liền sờ mó mặt em phen. Em tính tình nhu thuận, nằm nhúc nhích cái miệng hơi hé ra chỉ kêu a a. Noãn Noãn to gan lại tiếp tục sờ lên mặt em trai. Em trai tính nết cáu kỉnh đến kinh khủng, mắt nhắm tít lại, cái miệng mở ra, chuẩn bị đến ba giây đồng hồ, rồi oa lên khóc tiếng kinh thiên động địa . . .

      Noãn Noãn sợ hãi trốn vào phía sau ba ba, nhưng trong lòng có chủ ý, quyết định về sau chỉ có thể vụng trộm bắt nạt em , còn em trai đúng là cái đồ tiểu bại hoại, vừa chạm cái khóc, muốn chơi đùa với cậu em này!

      Hoan Nhan nghe con trai khóc vang dội như vậy, tự nhiên nảy sinh ra kiêu hãnh của người mẹ. Hãy nhìn mà xem, sinh ra cặp long phượng quý, bên cạnh còn có Noãn Noãn và Đâu Đâu nữa, quan trọng hơn cả là tỉnh táo lại, cảm thấy hạnh phúc khi được sống cùng với người đàn ông của mình.

      kiên trì cầu nằm nghỉ dưỡng tháng tại phòng bệnh cao cấp, đủ tháng mới xuất viện. Ngày xuất viện trở về nhà, vừa vào đến cửa, nhìn thấy tay dắt Noãn Noãn, tay dắt Đâu Đâu đứng ở trước mặt.

      "Mấy cha con muốn làm cái gì vậy?" có chút tò mò nhìn ba cha con mặc quần áo chỉnh tề, nhất là , trời nóng như vậy mà vẫn mặc tây trang thắt cà- vạt.

      "Nhan Nhan, em hãy gả cho được ?" báo trước bất ngờ quỳ gối xuống đất, trong tay biến hoá ra cái nhẫn kim cương nâng lên trước mặt . Tiếp theo hai đứa cũng bắt chước bộ dáng của như hệt cùng quỳ xuống, cười hì hì tiếp tục nhao nhao : "Mẹ, mẹ hãy gả cho ba ba có được hay ?"

      Ngay lập tức Hoan Nhan chết sững ở nơi đó, tựa hồ ngờ tại thời khắc như vậy lại đề xuất cầu hôn. có phần kịp phản ứng, chỉ cảm thấy trong đầu hoàn toàn trống rỗng, càng khiến cho thêm hoang mang. Trước mặt biết bao nhiêu người như thế, trước mặt con cái, vậy mà lại làm ra những hành động như vậy mà cũng biết xấu hổ. . .

      "Mọi người mau mau đứng dậy nào. . ." Hoan Nhan có cảm giác mặt nóng bừng, đỏ rực lên. đưa tay muốn kéo Noãn Noãn và Đâu Đâu đứng dậy, chẳng ngờ cả hai đứa trẻ cực kỳ hiểu nhau, cùng hướng về phía bên cạnh nũng nịu: "Mẹ, mẹ đồng ý với ba ba . . ."

      "Thân Tống Hạo. . ." Hoan Nhan có cảm giác như mình bị nướng lửa vậy, nghe được tiếng của Duy An ồn ào ở phía sau rồi.

      "Ai da, bà xã. . ." Thân Tống Hạo thấy xấu hổ thành như vậy, chỉ sợ đồng ý, cuống quít vừa nhíu mày, tay chống đỡ đầu: "Ôi đầu đau quá. . ."

      " làm sao vậy?" Hoan Nhan hoảng sợ, cuống quít liền đến đỡ , "Hãy mau đứng dậy, có phải là do quỳ hay hả ?"

      "Em chịu nhận chiếc nhẫn, kích động đến rồi. . . Có cảm giác như muốn choáng váng. . ." cực kỳ yếu ớt, dựa vào trong lòng , rất tội nghiệp.

      "Được rồi được rồi, " Hoan Nhan dừng chút, lập tức cầm lấy chiếc nhẫn: "Bây giờ khá hơn chưa, còn đau đầu nữa ?"

      " linh nghiệm, lập tức hết đau đầu rồi !" Thân Tống Hạo lập tức trở thành mạnh mẽ như rồng như hổ. Hoan Nhan kéo đứng lên, vừa cầm lấy chiếc nhẫn, cúi đầu chuyên chú đeo vào ngón áp út của : "Lần này, dứt khoát được tháo xuống nữa nhé. . . Em là người phụ nữ của . Suốt cuộc đời này, suốt kiếp sau, kiếp sau sau nữa, chỉ cần có luân hồi, mỗi lần luân hồi đều tìm đến em, cướp em trở lại”

      " cần phải vội vàng hấp tấp như vậy mà!" Hoan Nhan cười rộ lên, làm sao thấy những lời ngon tiếng ngọt như trong truyện ngôn tình này lại khiến cho cảm động rơi lệ như thế chứ! Quả , nghe được những lời như vậy cảm thấy được tự nhiên, toàn thân tựa như nổi hết da gà. . .

      " vất vả." cũng thèm để ý giọng điệu đùa của , chỉ ôm chặt lấy : "Em cũng phải đáp ứng với , cho dù sau này có thế nào, em cũng đều phải là của ."

      "Được." cũng trang trọng , vòng tay ôm lấy : "Cho dù có thế nào, em cũng luôn là người phụ nữ của , mặc kệ có kiếp sau hay , em đều chờ đợi ."

      "Chúng ta kết hôn . . ." lập tức hôn , để ý tới Noãn Noãn và Đâu Đâu kỳ quái, thét chói tai, cũng ngoái nhìn Duy An cùng ba mẹ trộm cười. cứ liều mạng hôn , mãi sau, hai người mới dừng lại thở hổn hển. Hoan Nhan bất mãn oán trách: "Bây giờ em muốn kết hôn, vòng eo của em bây giờ quá to, mặc áo cưới rất khó coi..."

      "Vòng eo đâu có to, ràng là rất vừa vặn mà!" Thân Tống Hạo vòng tay ôm chặt vòng eo của , đặt cằm đặt lên vai của vô cùng thân thiết.

      "Em nhất định muốn đấy. . . Em muốn chờ chút, phải chờ đến khi xinh xắn trở lại mới kết hôn." Hoan Nhan xoa xoa cánh tay của mình, lại xoa xoa cái bụng. vừa mới sinh con tháng, cho dù có khôi phục thần tốc lại như thế nào, cũng thể có khả năng có hiệu quả nhanh như vậy được!

      "Ai ôi. . . Đầu lại đau... bà xã à, mau đỡ chút. . ." Nhìn dáng điệu diễn trò rất , Hoan Nhan khỏi cảm thấy buồn cười, nhưng lại nhẫn tâm được, liền đỡ lấy . Kỳ nghĩ lại vẫn thấy sợ... nếu như hề tỉnh lại, nếu như chỗ tụ máu trong đầu xảy ra kỳ tích mà tự tiêu tán , chừng đến bây giờ vẫn còn phải lấy nước mắt rửa mặt. . .

      Vòng eo có to chút có gì phải sợ, chỉ cần thấy mến , ghét bỏ , chỉ cần hai người bọn họ đều được vui vẻ, chỉ cần hai người bọn họ đều muốn có buổi hôn lễ ngọt ngào như vậy để chứng minh quan trọng đối với nhau, vậy hãy kết hôn thôi. . .

      "Em vẫn còn chút lo lắng nữa. . ." Hoan Nhan có chút lung lay, nhưng vẫn là rụt rè .

      "Em còn thời gian để suy nghĩ nữa rồi. . . Duy An sắp xếp xong xuôi rồi, ngày kia chúng ta tổ chức hôn lễ." Thân Tống Hạo cười xấu xa: "Lần này dù thế nào cũng đều thể tránh thoát, em cưới được!"

      "Hừ! Người cầu hôn em là , là cầu xin em mà... vì sao bây giờ em lại là người cuối cùng biết chuyện vậy?"

      Hoan Nhan cực kỳ buồn bực, người cần kết hôn là , là nữ chính mà? Vì sao lại biến thành người biết chuyện sau cùng, lại còn bị điều khiển giống như là tượng gỗ nữa chứ? Ngay cả hôn lễ cũng đều được chuẩn bị xong xuôi rồi. . .

      cũng muốn tự mình thiết kế buổi hôn lễ hoàn mỹ, lãng mạn. cần quá xa hoa, nhưng phải là cực kỳ vừa lòng đẹp ý, cực kỳ hạnh phúc.

      " muốn cho em kinh ngạc." Thân Tống Hạo hôn : " là đàn ông, đương nhiên toàn bộ việc đều phải suy xét chu đáo trọn vẹn cho bà xã, như là sắp xếp những chuyện rườm rà trong buổi hôn lễ hôm ấy, dĩ nhiên là phải chuẩn bị cho em thỏa đáng, em chỉ cần chuẩn bị làm đẹp mặc áo cưới vào rồi tham gia hôn lễ là được!"

      Hoan Nhan vẫn lại là mất hứng: "Em muốn tự mình thiết kế buổi hôn lễ . . ."

      "Được thôi, cùng lắm về sau chúng ta tổ chức hôn lễ mỗi năm lần!" lập tức sảng khoái.

      " thấy xấu hổ à, bọn đều ở đây!" Hoan Nhan chọc vào trán của cái, cũng khỏi nổi lên nỗi khát khao.

      Buổi hôn lễ bảy năm trước kia trắc trở, về sau lại còn bị An Nhiễm tính toán như vậy, khiến cho người ta kinh hoàng khiếp sợ hồi. Bọn họ quả cũng cần buổi hôn lễ hoàn mỹ, để xóa sạch hết tất cả những gì từng trải qua đầy bi thương, cùng với những ám ảnh ở trong lòng.

      Trước hết ngày hôm sau tổ chức tiệc đầy tháng cho cặp song sinh Long Phượng. Bởi vì là ở nước ngoài, nên cũng chỉ tụ tập những người trong nhà cùng ăn bữa tiệc lớn, Ngay cả tên của cặp Long Phượng vẫn còn chưa được xác định, chỉ gọi bé là Niếp Niếp, cái tên Niếp Niếp, cũng mặc nhiên trở thành nhũ danh.

      Xế chiều thử áo cưới, chỉ là chiếc áo cưới rất đơn giản, cực kỳ đơn giản, chiếc váy cưới ôm ngực vạt kéo dài, chỉ vạt váy thôi dài đến kinh người. Chất vải giống như nước lướt qua da thịt Hoan Nhan, nhìn mình ở trong gương, bỗng nhiên hốc mắt của liền đỏ lên.

      Bảy năm, có bao nhiêu ngày, bao nhiêu giờ, bao nhiêu phút? trải qua bao đau khổ, trải qua những ngày đơn phương bao giờ quên, trải qua những ngày hạnh phúc gương vỡ lại lành. Cuối cùng giờ đây đứng ở bên cạnh , rồi được làm của dâu của ... cuối cùng hai người tay trong tay cùng thề suốt đời cũng chia lìa, đời đời kiếp kiếp đều cùng chỗ.

      "Em suy nghĩ gì vậy?" ôm eo từ phía sau, nhàng hỏi: " thực hạnh phúc."

      "Em cũng vậy, cực kỳ hạnh phúc." nhắm mắt lại, tựa vào lòng .

      " Em là tất cả hạnh phúc của , là toàn bộ niềm vui và đau khổ của !" ít khi những lời buồn nôn như vậy, nhưng lại khiến cho cảm thấy vô cùng dễ chịu: " sao."

      “Đúng vậy”

      "Em cũng vậy." Rốt cục thở dài gật đầu. Chung quy tình thứ tình cảm vừa ích kỷ, lại vừa tàn nhẫn, như cuộc chiến lâu dài, trong lúc hai người nhau, thể dung nạp được người thứ ba, trái tim cũng thể chấp nhận chuyện hòa nhịp đập với người thứ ba.
      Last edited by a moderator: 18/3/15

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 407: Mời các người vĩnh viễn nhau.

      Trong mắt của trừ ra nhìn tới những người khác, giống như bất luận ra sao vẫn thể quên được , trong lòng vĩnh viễn chỉ có .

      buổi hôn lễ thấy phô trương lãng phí chút nào, buổi hôn lễ cũng làm cho người ta than thở hâm mộ phô trương, nhưng buổi hôn lễ lãng mạn lại khắc sâu trong lòng người thành phố này, cũng khắc sâu trong lòng Hoan Nhan và Thân Tống Hạo.

      Buổi sáng rời giường, thay xong áo cưới trang điểm, suối tóc dài chỉ tùy ý bới lên búi tóc, đưa tay cho , mặc lôi kéo ra ngoài. Thời điểm mở cửa, thấy hàng xe nổi tiếng xa hoa dứt, lại kinh ngạc khi thấy khoảng chừng hai ba trăm bé trai và bé mười mấy tuổi đứng ở bờ biển. Bé trai mặc vest trắng còn bé mặc váy đầm màu trắng, cứ trai hai bé thành đôi cởi chung chiếc xe đạp, phía trước và sau xe cột đầy bong bóng màu hồng trong gió tung bay đếm xuể .

      Hoan Nhan giật mình ngạc nhiên đến ngây người, chưa từng thấy qua hôn lễ nào dễ thương như vậy.

      "Em thích ?" ở bên tai , Hoan Nhan kích động lời có chút được mạch lạc: "Chúng ta, chúng ta cũng có thể đạp xe như vậy sao?"

      "Rồi em biết." cười tiếng, lôi kéo lướt qua những đứa xinh đẹp đáng kia, các bé đều nhìn cười, hướng về lộ ra khuôn mặt tươi cười cùng lời chúc phúc của mình, đầy trời cánh hoa màu hồng từ trong tay bọn vẩy ra rơi vào người, tóc của Hoan Nhan, khỏi mỉm cười vui vẻ, vùi mặt vào trong ngực của , mặc cho làn váy cưới dài tung bay trong gió biển.

      "Cách nơi này xa có giáo đường nho , chúng ta cử hành nghi thức kết hôn ở chỗ đó có được ?"

      Hoan Nhan dùng sức gật đầu, tiếp đó nhìn thấy cỗ xe ngựa xinh đẹp, đánh xe là người nước ngoài đứng tuổi mặc đồng phục thời trung cổ, dáng dấp giống như ông già Noel, vừa quay đầu lại cười, tóc và râu hình như cũng nở hoa.

      Chiếc xe ngựa kia cực đẹp, chú ngựa cũng thuần trắng lẫn chút tạp sắc nào, xe ngựa xinh đẹp giống như là từ bên trong bức tranh thế kỷ mười tám ra.

      "Quá đẹp!" Hoan Nhan kích động thôi, càng lãng mạn hơn ấy là xe ngựa chất đầy hoa hồng màu hồng nhạt, hai bên thành xe ngựa đều là bong bóng hình trái tim màu hồng, khi xe di chuyển những bong bóng này tung bay dưới bầu trời xanh, nhất định cực kỳ xinh đẹp. . . .

      "Chúng ta lên .” hài lòng đỡ lên, lại cẩn thận tỉ mỉ sắp xếp lại váy cưới của , khăn voan mỏng đầu tung bay ở phía sau tựa như áng mây trời .

      "Lên đường thôi!" ôm eo của ngồi vững vàng, với người đánh xe.

      Tiếng roi vút đột nhiên vang lên, ngựa bốn vó dạt ra vui sướng chạy, phía sau xe ngựa, đội ngũ hai hàng xe đạp dài cơ hồ thấy được cuối, bong bóng màu hồng bay múa đầy trời, màu hồng cơ hồ che kín bầu trời xanh thẳm . . . . . .

      Hoan Nhan cảm giác mình ngồi chưa được bao lâu, xe ngựa kia ngừng lại. Vừa ngẩng đầu lên sững sờ, tòa giáo đường nho đáng như này chỉ có thể xuất trong đồng thoại, giống như cây nấm màu trắng được cất giấu ở trong rừng rậm.

      Những đứa bé bước xuống xe đạp, xếp thành đội ngũ chỉnh tề đứng ở hai bên, bọn nhàng ngâm xướng ca khúc Thánh kinh, giọng trẻ con non nớt quanh quẩn ở trong rừng rậm, khí thiêng liêng này tựa như thần tiên.

      Mục sư râu tóc đều hoa râm cầm Thánh kinh ra, nghênh đón bọn họ vào giáo đường.

      Trong lúc đó Hoan Nhan lại ngẩn ngơ, hình như nhớ tới trong truyện cổ tích, dùng kẹo làm thành căn phòng xinh đẹp, giống như nằm mơ, biến giấc mơ thuở còn của thành thực.

      hiểu , chuẩn bị hôn lễ xa hoa phô trương, ngược lại là hôn lễ ấm áp và lãng mạn, đánh thẳng vào trái tim của

      Ba mẹ và Duy An, Noãn Noãn, Đâu Đâu, đều ngồi ở vị trí hai hàng ghế đầu tiên, ngay cả hai đứa bé quấn trong tả lót cũng được ôm tới, y y ô ô quơ múa nắm tay bé, tựa hồ ăn mừng tân hôn của hai người bọn họ.

      "Con có nguyện ý cưới người phụ nữ này ? ấy, trung thành với ấy, bất luận ấy nghèo khó, mắc bệnh hoặc là tàn tật, cho đến chết?"

      "Con nguyện ý." Thân Tống Hạo cất giọng mở miệng, ánh mắt chăm chú nhìn rời gương mặt của Hoan Nhan.

      "Con có nguyện ý cưới người đàn ông này ? ấy, trung thành với ấy, bất luận ấy nghèo khó, mắc bệnh hoặc là tàn tật, cho đến chết?"

      "Con nguyện ý." Hoan Nhan nhàng mở miệng, giờ khắc này, nghe được thanh hạnh phúc nở hoa.

      Trong đầu Hoan Nhan choáng váng mảnh, mãi đến khi tuyên thệ xong, vẫn cảm giác mình nằm mơ.

      Cho đến khi ôm lấy bắt đầu nụ hôn triền miên, mới tỉnh ngộ trợn to mắt nhìn , nụ hôn của đường ép xuống, thân hình của thể ngửa ra sau, giống như cây cung, "Nhan Nhan, jet‘aime."

      dùng tiếng Pháp lãng mạn nhất, lời tâm tình nóng bỏng nhất với , em.

      Phải, thế giới này còn có câu nào cảm động dễ nghe hơn so với câu em? thế giới này có câu nào thay thế được ba chữ trực tiếp em động lòng người như thế? thế giới này khiến cho người say mê, cho người đó biết mình người đó, thế giới này, hạnh phúc nhất là được nắm tay người mà mình thích.

      Bọn họ hạnh phúc cả đời, nhưng cũng chỉ là vừa mới bắt đầu mà thôi.

      Đem tất cả kết cục tốt đẹp, để lấy được tất cả hoặc là bỏ lỡ tình tốt đẹp, đem tất cả kết cục tốt đẹp, đến mức nhìn lại từng chuyện của bạn bè.

      Lúc còn trẻ, thời điểm nét mặt tươi cười như hoa, oanh oanh liệt liệt chuyện tình .
      *********************************************

      Mình từng người kia, hy vọng nghe được.

      muốn điên rồi, tức muốn chết! Thế giới này quả thực là thiên địa điên đảo, ma khắp nơi, chẳng lẽ 2012 tới khiến mọi người cũng điên rồi?

      Aiz! thiếu nữ xinh đẹp, người trúc mã mất tích vài chục năm vẫn thủ thân như ngọc, chỉ chớp mắt, dễ dàng hỏi thăm được tin tức của . Hừ, người tốt! Thế sao lại cùng người khác đính hôn?

      Hôm qua phóng viên của tờ báo chụp được ảnh ta và Âu Tử Di cùng nhau ngọt ngào vào khách sạn Lệ Ân, lúc ra, ta còn săn sóc ôm vị hôn thê yểu điệu vào trong ngực. Sáng mai bọn họ nước Pháp tham dự bữa tiệc lãng mạn nhất, trong bánh ngọt có chiếc nhẫn, khi đó ta cầu hôn. . . . . .

      Đáng chết, sao nuốt chiếc nhẫn xuống luôn, bị mắc nghẹn chết ! Để cho tân hôn thành tang lễ!

      Nguyền rủa , nguyền rủa , nguyền rủa !

      mặc quần jean có móc treo vừa , vừa cầm com-pa đâm vào tờ báo có hình hai người nét mặt cười tươi như hoa!

      Người đường tới lui đều nhao nhao nhìn khuôn mặt giận dữ của này, theo bản năng lùi vài bước cách xa, người tờ báo nhất định có thù đợi trời chung với ta!

      Đâm hồi lâu, Thiên Tình vẫn cảm thấy chưa hả giận, hất tờ báo đầy lỗ thủng ra, quyết định ngồi xuống ven đường cái hình răng cưa, đôi tay đỡ tại đầu gối, nâng lên khuôn mặt nhắn, người đường qua lại, xe cộ rầm rầm ù ù chạy qua trước mặt , thế nhưng lại cảm thấy náo nhiệt này là của người khác. Thoáng cái mười lăm năm rồi, mực tìm kiếm tin tức Mộ Cẩn Hiên, nhưng tựa như là hư , như là chưa từng tồn tại thế giới này, chút dấu vết cũng có.

      , xuất là xuất , nhưng Mộ Cẩn Hiên! coi Thân Thiên Tình tôi thành cái gì?

      cho rằng tôi từ đến lớn thích , cho nên có thể đối xử như vậy, coi trọng tôi sao?

      Thiên Tình đứng bật lên , có gì phải sợ? Dáng dấp tệ, cũng phải là ai thèm lấy, tại sao đối với người vong ân phụ nghĩa phải thủ thân như ngọc?

      Lấy điện thoại di động ra, Thiên Tình bấm nhanh chuỗi con số, "Mạt Mạt, bây giờ cậu ở đâu ?"

      "Được, bảy giờ tối nay gặp mặt."

      "Làm cái gì hả?" Thiên Tình quyến rũ cười tiếng: "Câu kẻ ngốc!"

      Thiên Tình cúp điện thoại, ngoắc taxi chạy thẳng về nhà, may là ba mẹ đều nghỉ ở nước ngoài , ai quản được , bác quản gia cưng chiều đến tận trời , thím Trần lại càng hận được nâng trong lòng bàn tay, Thân Thiên Tình tiểu thư thiên kim kiêu ngạo, từ đến lớn muốn gì được nấy, chẳng lẽ lại thất bại tay Mộ Cẩn Hiên?

      tin!

      Vừa vào cửa nhà, Thiên Tình giống như tiểu đạn đạo xông lên lầu, dọa thím Trần ở phía sau luôn miệng kêu Tiểu Tổ Tông chậm chút. . . . . .

      P/S: Lời nhắn của tác giả:

      Mọi người chú ý, bởi vì cái tên Mộ Hiền Ninh trùng với tên của đại thần , nhân vật chính trong truyện Hồng Tụ của tác giả Cổ Phán Quỳnh Y, cũng có tên Mộ Hiền Ninh. Vì vậy để tránh phát sinh những điều phiền toái, cho nên từ giờ trở tên Mộ Hiền Ninh của nhân vật trong truyện này được thay thế bằng tên khác: Mộ Cẩn Hiên, những chuyện của Noãn Noãn và Mộ Cẩn Hiên thay đổi, chỉ duy nhất đổi cái tên bị trùng này thôi.

      Tác giả xin cáo lỗi, mong mọi người đừng trách và thông cảm nhiều hơn.
      dunggg thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 408: Trong hộp đêm câu kẻ ngốc.

      Thiên Tình mở tủ treo quần áo ra, ngón tay lướt qua hàng tiểu lễ phục, những y phục kia bình thường đều động vào , bởi vì tính tình hiếu động, khắc nào nhàn rỗi , mặc váy vào vướng chân vướng tay , thanh niên mà thấy mặc váy nhất định chạy mất.

      Ngón tay Thiên Tình chợt dừng lại cái váy màu đen, vai lệch bên, làn váy quá ngắn quá bó, bình thường nếu thấy người nào mặc như vậy, Thiên Tình khẳng định mình trợn mắt lên, xích tiếng mắng chửi người, mặc chi mà siết chặt như vậy, vậy cái gì cũng khỏi mặc!

      Nhưng hôm nay, lại nhìn trúng món đồ này.

      Chạy nhanh vào phòng thay quần áo, thay xong Thiên Tình soi gương, hít sâu, hít sâu. . . . . . Mới kéo khóa kéo bên eo lên được.

      soi gương vòng, gật đầu liên tục, thực là tồi, eo ra eo, mông ra mông , nhưng còn mái tóc dài. . . . . . Thiên Tình hơi suy nghĩ chút, giơ cổ tay lên hai ba lần liền cuốn cong mái tóc dài thành nụ hoa đầu, có tóc che phủ, tấm lưng trắng nuột lộ ra, lập tức biến thành phụ nữ phong tình vạn chủng —— Ặc, phụ nữ lẳng lơ hẳn buộc nụ hoa ở đầu.

      Thiên Tình thay xong váy, lại tới tủ giày tìm giày cao gót, giày của dưới trăm đôi, đáng tiếc chưa hề mang qua. Giờ phút này Thiên Tình nhìn đôi ước chừng cao khoảng mười phân gót giày màu bạc, nhìn đôi giày cao gót trong lòng khỏi bắt đầu ảo tưởng . . . . . .

      Nếu như đôi giày này đá vào người tên khốn Mộ Cẩn Hiên kia, vẻ mặt ta lúc ấy là cái dạng gì!

      Thiên Tình vừa thất thần, trong đầu liền xuất dáng vẻ Mộ Cẩn Hiên cùng õng ẹo té xuống đất dậy nổi, hả hê, khỏi hắc ha ha cười lạnh ba tiếng.

      Thận trọng đỡ dưới bậc thang lầu, thím Trần vừa nhìn ăn mặc như vậy, mặt liền sụp xuống, kéo tay của lảm nhảm: "Tiểu thư , mặc như vậy ra ngoài, bị mấy người đàn ông bên ngoài kia chiếm tiện nghi . . . . . ."

      "Thím muốn con sớm tìm được bạn trai rồi nhanh chóng kết hôn?" Thiên Tình cười híp mắt đáp lại câu, thím Trần lập tức ngậm miệng, ngưng lát, lại lo lắng : "Nhưng tiểu thư ăn mặc như vậy, ngộ nhỡ bị đàn ông xấu nhìn trúng làm thế nào?"

      " cước đạp rơi ba răng cửa của ta." Thiên Tình chút khách khí trả lời lại, bây giờ cảm thấy may mắn, bị ba buộc học Taekwondo phòng thân, là tốt quả là tốt.

      "Buổi tối trở về sớm chút, tiểu thư."

      Thím Trần lập tức yên tâm, bà biết bản lĩnh tiểu thư, lần trước khi phá hư vườn hoa bị chú Ngô đuổi chạy khắp vườn hoa miệng liên tiếp cầu xin tha thứ.

      "Biết rồi." Thiên Tình lúc lắc bàn tay bé, bước lên xe với tài xế: " hộp đêm."

      "Tiểu thư , lão gia rồi, tốt thể cái loại hộp đêm đó . . . . . ." Tài xế vừa nổ máy, vừa tận tình khuyên ngăn.

      "Con phải ."

      "À?"

      "Con là phụ nữ." Thiên Tình lè lưỡi , bắt đầu làm nũng : "Bác à, mà . . . . . ."

      Đương nhiên là được như ý nguyện.

      Lúc đến hộp đêm, Mạt Mạt ở tại bar rượu đợi rồi, nha đầu Mạt Mạt kia trang phục từ trước đến giờ đều khác người, tại càng thêm khoa trương bóng mắt, phía cái áo T- shirt rộng thùng thình, quần jean phía dưới ngắn đến thể cắt ngắn hơn nữa, lẳng lơ nhìn chung quanh.

      Hai bé bốn mắt vừa gặp, lập tức hét lên tiếng nhào qua ôm nhau, Mạt Mạt nhìn lên nhìn xuống đánh giá chậc chậc khen ngợi: "Ai u này, Đại tiểu thư của tôi, hôm nay cậu xinh đẹp!"

      "Thế nào, thủ thân như ngọc cho người trúc mã của cậu nữa sao ? muốn tới câu kẻ ngốc?" Mạt Mạt vừa trêu ghẹo, vừa cùng thoải mái chạy tới phòng bao.

      "Xùy , tuân thủ nữa !" Thiên Tình tiêu sái vung bàn tay lên: "Tớ cũng phải là Vương Bảo Xuyến, chịu nghèo đói cực khổ đợi mười tám năm, hôm nay tớ phải mở rộng phá giới!"

      * Truyền thuyết dân gian Vương Bảo Xuyến: Vào năm Đường Tổ Tông, triều đình loạn lạc, thái tử được gởi nuôi vào nhà dân đổi tên thành Tiết Quý Bình. Khi lớn lên vào Trường An, tại đây gặp được Vương Bảo Xuyến, con thứ ba của đại tướng nhà Đường. Bảo Xuyến vừa xinh đẹp lại tinh thông cầm kỳ thư họa nên rất được thương cưng chiều. Trong lần tình cờ được Tiết Bình Quý cứu giúp và đem lòng mến chàng. Nhưng Tiết Bình Quý là con nhà nghèo lại có học vấn cao rộng như những công tử con quan mà cha lựa chọn. Bị gia đình phản đối kịch liệt, Vương Bảo Xuyến và Tiết Bình Quý vượt qua mọi lễ giáo phong kiến để đến với nhau. Khi chiến tranh nổ ra Tiết Bình Quý lên đường tòng quân giết giặc, Bình Quý lập được nhiều chiến công được dẫn đầu đội quân chống giặc. Quân địch bại trận, Bình Quý tha mạng cho công chúa Đới Chiến. Cảm kích trước việc làm đó công chúa muốn được gả cho Bình Quý, từ đó Bình Quý được thừa kế ngai vàng. Việc kết hôn của hai người mở ra giao lưu buôn bán mang lại phồn vinh cho hai nước. Vương Bảo Xuyến sau mười tám năm đợi chờ người chồng trong đau khổ, khi biết được tin hiểu lầm Bình Quý và hai người nảy sinh mâu thuẫn nhau.

      “Cậu bị cái gì kích thích vậy? nghe chút." Mạt Mạt vừa thấy bộ dáng này của , khỏi hưng phấn , trước kia mỗi ngày đều nghe cậu ấy nhắc tới cái người trúc mã kia , mỗi ngày đều tụng đến cả trăm lần, tình bọn họ kinh thiên địa khiếp quỷ thần đến dường nào, Sơn Vô Lăng thiên địa hợp Hiền Ninh mới có thể đoạn tuyệt với . . . . . .

      Thế nào mới chớp mắt cái , nha đầu này liền thay đổi?

      Thiên Tình cúi đầu, lầu bầu tiếng, trong con ngươi xinh đẹp thoáng nét thương tâm: "Mạt Mạt, cậu thế gian này có phải đàn ông căn bản thể có tình vĩnh cữu?”

      Mạt Mạt tay cầm điếu thuốc dừng lại, lát sau bé giương môi lên cười lạnh cái: "Dù sao tớ vẫn chưa từng thấy qua, đàn ông nửa người phía dưới đều là động vật, thấy phụ nữ , cái nhìn đầu tiên là ngực nhìn lần thứ hai là gương mặt, thiên tính như thế, cậu bọn họ làm sao thay đổi?"

      Thiên Tình thở dài: "Thấy ba mẹ tớ nhau thắm thiết như vậy là ngưỡng mộ, tớ vừa nhìn thấy dáng vẻ hai người như hình với bóng hận được buộc ở cùng nhau, muốn kéo bọn họ triển lãm đường , hiếm có tình nào như thế, bây giờ tìm đâu ra người như ba mẹ tớ?”

      "Ha. . . . . . Cậu ở đó mà hâm mộ , đúng rồi, cậu và cái người trúc mã chết sống lại của cậu rốt cuộc thế nào rồi? phải cậu vẫn luôn tìm sao?"

      Thiên Tình khẽ dựa ghế sa lon, thở hắt ra hơi: " muốn kết hôn, nhưng dâu phải là tớ."

      "Mẹ nó." Mạt Mạt khỏi mắng tiếng, biết Mộ Cẩn Hiên chiếm vị trí quan trọng trong lòng Thiên Tình như thế nào, đả kích phen này xem như .

      "Vậy bây giờ cậu dự định làm sao?" Mạt Mạt hút điếu thuốc lá hơi rồi phun ra ngụm khói hỏi, lười biếng khẽ dựa ra sau, hai chân thon dài bắt chéo nhau, dưới ánh đèn trắng đến chói mắt.

      "Tớ biết." Thiên Tình thở dài, ngón tay đùa bỡn ly rượu trong lòng bàn tay: " ta đợi tớ, quan tâm đến tớ, sớm quên mất tớ rồi...tớ còn nhớ đến làm gì?"

      " chứ?" Mạt Mạt có chút lo lắng nhìn hỏi.
      "Nếu sao?" Thiên Tình cười lạnh phen: "Tớ cũng hiểu , mười lăm năm qua tụi tớ chưa từng gặp lại, bộ dáng của ta rất được, gia thế cũng tốt, bên cạnh ta chắc cũng ít oanh oanh yến yến vây quanh, chừng ta cũng ôm ấp cả mười cái tám rồi, tớ chỉ là mới lớn trong sạch, tội gì ngã vào, đáng giá . . . . . ."


      Thiên Tình xong liền bưng ly rượu lên hơi ngửa đầu uống hơi cạn sạch, lấy mu bàn tay lau miệng : "Mạt Mạt, uống..., uống xong chúng ta khiêu vũ , đến lúc đó cho cậu học hỏi chút nhìn dáng vẻ khiêu vũ đẹp mắt của tớ. . . . . ."

      "Cậu đừng làm càn, nếu ba mẹ cậu biết còn tức chết." Mạt Mạt biết ba mẹ Thiên Tình đối với trưởng nữ bảo bối này rất nghiêm khắc, nếu biết ấy làm càn như vậy, chừng đưa ra nước ngoài ngày ngày giám sát chặt chẽ.

      "Tớ hai mươi hai tuổi rồi, ngay cả cũng chưa từng trãi qua, tớ cùng bạn học nam nắm tay, hay hôn qua miệng , có tùy tiện ra ngoài làm bậy, bây giờ tớ muốn tìm bạn trai cũng được !"

      Thiên Tình trề môi khẽ xong, cầm chai rượu rót đầy ly rượu sau đó dốc ngược ly vào trong bụng, Mạt Mạt nhìn chậc chậc lắc đầu: "Đều tình làm cho đầu óc người ta choáng váng, nhưng dầu gì chúng ta cũng coi như là thiếu nữ thời đại mới, vì người đàn ông muốn chết muốn sống, Thân Thiên Tình, đây phải là cá tính của cậu."

      "Tớ cũng phải là vì ta, chỉ cảm giác là mình quá ngu, vì lời chơi khi còn bé, vì phần tình cảm đơn thuần khi còn bé, tớ vẫn luôn mình yên lặng chờ đợi , nhưng Mạt Mạt cậu xem, đến cùng tớ đợi là vì cái gì? Cái thế giới này làm cho người ta ghê tởm!"

      "Có lẽ ta có chuyện gì khó nên lời?" Mạt Mạt nhìn đau khổ , biết bỏ được, khỏi hỏi lại .

      "Nổi niềm khó . . . . . . Đừng dùng những lời này với tớ, căn bản ta hề nhớ đến tớ như tớ nhớ đến ta vậy. Tốt lắm Mạt Mạt, chúng ta đến ta nữa, mau ra khiêu vũ thôi. . . . . ." Thiên Tình bốp tiếng để ly rượu xuống quầy, kéo Mạt Mạt đứng lên, hai người chạy vào trong sàn nhảy, Thiên Tình thuần túy bởi vì quá mức tức giận, lại uống chút rượu, tiếng nhạc vừa vang lên mạnh mẽ , liền bắt đầu dốc sức uốn éo thân hình, dưới ánh đèn tấm lưng trần xinh đẹp trông chói mắt cực kỳ, đôi chân thon dài càng thêm câu hồn đoạt phách, hai cánh tay mảnh khảnh giơ cao qua đỉnh đầu, thân thể mềm mại giống như rắn nước. . . . . .

      Dần dần đám đông tản ra, chừa khoảng trống dành cho Thiên Tình và Mạt Mạt. Mạt Mạt là người có tính cách, giờ phút này vừa thấy mọi người chung quanh vỗ tay ồn ào, đầu óc khỏi nóng lên liền cao hứng, tiện tay kéo ra chiếc áo T- shirt rộng thùng thình, bên trong là cái áo bó màu đen hai dây, thân hình xinh đẹp lập tức lộ ra ngoài, lại cảm thấy vẫn chưa thỏa mãn, dứt khoát bước hai bước qua cái cột bằng thép kế bên, đưa tay tháo cái kẹp tóc đầu ra, mái tóc dài buông xõa đột nhiên từ trung lướt qua đường vòng cung, chân dài vòng ống thép, thoáng chốc chung quanh tiếng kêu hô ầm ĩ vang lên. . . . . .
      dunggg thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 409: Chúng ta thể nào.

      Vốn là ngồi ở trong góc thoải mái uống rượu, thỉnh thoảng chuyện phiếm với mấy người bạn, lúc này ánh mắt cũng bị hấp dẫn. Ngồi ở chính giữa người nọ, ngón tay kẹp điếu thuốc, chỉ nhướng mắt liếc nhìn, sau đó lại cúi đầu vuốt vuốt ly rượu trong tay, chốc lát sau mới với mấy người: " thôi, ngồi lâu rồi cần phải trở về."

      "Cẩn Hiên, là sợ chị dâu kiểm tra thôi." Người thanh niên trẻ tuổi ngồi đối diện , lười biếng nửa tựa vào ghế sa lon liếc mắt nhìn Mộ Cẩn Hiên, cười trêu ghẹo .

      Mộ Cẩn Hiên ngẩng đầu lên, đôi mắt như muốn đụng ta biết hàng, vẻ mặt thản nhiên, nhìn người mới vừa lên tiếng nhàn nhạt : "Đoan Hòa, sáng mai tôi gặp Huyên Huyên có cần tiếng với ấy gần đây cùng người tên là Na Na qua lại rất gần?"

      Đoan Hòa vọt ngồi thẳng lên, tự mình ân cần cầm cái bật lửa đầu sư tử khảm kim cương đưa tới, bật lửa lên: "Cẩn Hiên, tới đây tôi bật lửa mồi thuốc cho ."

      Mộ Cẩn Hiên lập tức cười lên, " nằm mơ , khỏi phải làm bộ làm tịch với tôi, có nghiêm chỉnh, thôi."

      "Xong rồi, Huyên Huyên nhà tôi nếu biết tôi hộp đêm thư giãn, đoán chừng để ý tới tôi." An Đoan Hòa cười vô lại, tiện tay cầm áo khoác, cả đám liền đứng lên, trực tiếp ra ngoài.

      Khi cả đám người qua, Mộ Cẩn Hiên lơ đãng quay đầu lại, vừa hay nhìn thấy dáng người xinh đẹp uốn éo bóng lưng, mà đối diện đàn ông vóc người thon dài vẻ mặt đào hoa. Hai người tựa như bốn mắt nhìn nhau, tay chân và nét mặt xem ra đều ăn ý khác thường. hiểu sao lại liếc mắt nhìn lâu hơn.

      "Em tên gì?" Người đàn ông tới sau lưng Thiên Tình, ở phía sau vịn eo của chầm chậm đong đưa, thấp giọng mở miệng hỏi bên tai .

      Thiên Tình đáp, chỉ là con ngươi thoa bóng mắt màu cà phê khinh thường lướt mắt nhìn . Trong nháy mắt thân hình kéo ra khoảng cách với : "Tại sao phải cho biết?"

      "Chúng ta là trời đất tạo nên bạn nhảy, em cảm thấy chúng ta rất ăn ý sao?" Người đàn ông kia cũng chưa từ bỏ ý định, tiến lại gần cúi thấp thân hình khiêu khích. Ở bên tai Thiên Tình đùa bỡn nhàng thổi hơi, thời điểm khí nóng mờ mịt ở trong lỗ tai, thậm chí còn cảm giác đầu lưỡi của người nọ nhàng xẹt qua viền tai của . . . . . .

      Thiên Tình cảm thấy trong đầu oanh tiếng nổ tung, tân tân khổ khổ giữ gìn trong sạch hai mươi hai năm, sao có thể bị tên háo sắc làm cho dơ bẩn?

      Khuỷu tay khom lại, trong nháy mắt thúc cái mạnh vào bụng người đàn ông, Thiên Tình trợn mắt nhìn người đàn ông đó bị thúc đau đến khom lưng gập người xuống, chán ghét mở miệng: "Cút ngay, đừng để tôi nhìn thấy lần nữa!"

      Tức giận khuấy động trong cơ thể đầy mùi rượu, chỉ thoáng hai gò má ửng hồng, xinh đẹp động lòng người.

      Hai chữ cút ngay, đúng lúc rơi vào trong tai Mộ Cẩn Hiên vừa qua. nhíu mày, xoay mặt lại, vừa hay nhìn thấy vỗ vỗ tay xoay người bỏ chính là khiêu vũ khi nãy, mà bạn nhảy của nét mặt khổ sở khom người đứng bên.

      Có thể người kia nghĩ muốn chiếm tiện nghi của , kết quả lại bị đòn. Mộ Cẩn Hiên quay đầu lại, Đoan Hòa bọn họ chờ phía trước, lập tức quên mất những chuyện mới vừa thấy, bước nhanh hơn về phía trước. . . . . .

      "Thiên Tình! Làm sao vậy?" Nhảy thỏa thích Mạt Mạt mới vừa dừng lại, nhìn thấy màn bên này, khỏi kinh hãi thét lên, bước mấy bước tới bên nắm cánh tay Thiên Tình nhìn người đàn ông trước mặt : " muốn chiếm tiện nghi của cậu?"

      Gương mặt Mạt Mạt tức giận: "Đánh chết tên bỉ ổi này!"

      "Thôi, cũng có chuyện gì." Thiên Tình nhảy hồi lâu, mồ hôi người chảy ra hơi khó chịu, kéo tay Mạt Mạt : "Chúng ta nghỉ lát, uống ly nước giải khát rồi về."

      "Thiên Tình. . . . . ." Mạt Mạt dậm chân cái, có chút cam tâm.

      tiếng Thiên Tình này, chợt khiến bước chân Mộ Cẩn Hiên như ngừng lại tại chỗ. thốt nhiên xoay người, nhìn xuyên qua đám người tìm kiếm nguồn gốc thanh kia.

      Giờ phút này Thiên Tình cúi đầu lôi kéo Mạt Mạt hướng phía ngoài đoàn người chen ra, Mộ Cẩn Hiên chỉ cảm giác huyệt Thái Dương của mình thình thịch nhảy mấy cái, hơi choáng váng.

      Thiên Tình, Thiên Tình thế nhưng trở lại.

      Bước chân theo, thỉnh thoảng có thể nhìn ràng khuôn mặt của , thỉnh thoảng lại bị đám người đung đưa ngăn trở, mười lăm năm thấy, nhưng nhìn cái liền có thể nhận ra . Gương mặt trang điểm dầy đặc, cùng với trong trí nhớ chồng lên nhau, biến hóa kỳ ảo thành lần gặp mặt cuối cùng đó, đôi mắt đẫm lệ dáng vẻ mông lung.

      "Thiên Tình. . . . . ." tự chủ nỉ non tiếng tên của , bước chân vừa nhấc vô ý thức đuổi theo .

      " Cẩn Hiên, có chuyện gì sao?" Âu Lạc Trữ nhìn đứng bất động hồi lâu, tới nhìn xem chuyện gì xảy ra, lại thấy vẻ mặt của hình như hốt hoảng, trong miệng cũng biết lẩm bẩm cái gì hướng đám đông lách vào, theo bản năng cậu liền kéo ống tay áo của lại, cảm thấy kỳ lạ liền hỏi.

      Mộ Cẩn Hiên lập tức tỉnh táo lại, run run quay lại, mới nhìn mặt người nọ, là Âu Lạc Trữ em trai Âu Tử Di.

      bỗng trấn tĩnh lại, đây là muốn làm cái gì? Sắp kết hôn rồi, tháng sau cùng Âu Tử Di cử hành hôn lễ, nhưng mới vừa rồi làm gì?

      Thậm chí thiếu chút nữa chạy đuổi theo khác.

      Nét mặt Mộ Cẩn Hiên bình thường vẫn ôn hòa chợt nổi lên từng tia lạnh lùng và giễu cợt, nhìn Âu Lạc Trữ cười tiếng, vỗ vai cái : " có việc gì, thôi."

      " Cẩn Hiên, tối nay gặp chị em sao?" Âu Lạc Trữ nhìn vẻ mặt thản nhiên của , hình như màn mới vừa rồi kia chỉ là hoa mắt, cũng để ở trong lòng hỏi.

      Mới vừa rồi chị gọi điện thoại đến, kì thực là hỏi xem Cẩn Hiên có cùng với , làm gì.

      Bọn họ mới vừa đính hôn lâu, chính là thời điểm tình cảm tốt nhất.

      Mộ Cẩn Hiên hơi chần chờ chốc lát, chợt cười nhạt : "Bây giờ trễ rồi tới nữa, em về lại với Tử Di, hai ngày cuối tuần đến gặp ấy."

      "Được, nhất định chị ấy rất vui." Âu Lạc Trữ cũng vì chị mình mừng rỡ thôi.

      "Các cậu về trước , đêm nay tôi đến biệt thự Đông Hồ, có chút chuyện cần phải làm." Lúc ra, Mộ Cẩn Hiên với An Đoan Hòa và Âu Lạc Trữ mấy người bọn họ, rồi trực tiếp lên xe.

      tay cầm lái, tay kẹp điếu thuốc lá cháy dỡ, hàng lông mày xinh đẹp nhíu chặt, lâu vẫn chưa giãn ra.

      người đầy mùi thuốc lá lan tràn trong xe, nghiêng mặt, thấp giọng ho khan mấy tiếng dụi tắt điếu thuốc, hạ cửa sổ xe xuống, gió lạnh ùa vào, cảm thấy những hỗn độn trong đầu chợt thanh tĩnh rất nhiều.

      và Thân Thiên Tình, cả đời này thể, tuyệt đối có khả năng ở chung chỗ.

      nên bởi vì xuất của liền rối rắm như vậy. qua mười lăm năm, còn cái gì thể nhẫn nhịn? Mộ Cẩn Hiên ở trong lòng tiếng lại tiếng cảnh báo mình, thế nhưng khuôn mặt của vẫn diện trong đầu . bây giờ trở thành như vậy, trang điểm diêm dúa, quần áo hở hang, cùng người khác nhảy nhót!

      Nhưng mà, chuyện này có quan hệ gì đến đâu.

      Phải, cùng có quan hệ gì, sống hay chết, cuộc sống trôi qua tốt hay tốt, đều liên quan gì đến Mộ Cẩn Hiên !

      Tuy nghĩ như vậy nhưng cuối cùng vẫn phiền não, bàn chân giẫm mạnh lên chân ga, xe ầm ầm tăng tốc, chạy như điên đường phố đông đúc xe cộ qua lại dứt, rất nhanh vượt qua xe trước mặt.

      Gió thổi vào, quất lên mặt đau rát vô cùng, thế nhưng lại cảm thấy gì.

      Thiên Tình ngủ thẳng tới trưa mới tỉnh lại, mở mắt ra cảm thấy đầu đau muốn nứt, cũng may bây giờ tốt nghiệp, cần lo lắng vấn đề trốn học. Thiên Tình nằm giường lớn mềm mại ở nhà mình ngân nga muốn dậy .

      cũng thích say rượu..., cũng thích cuộc sống ngày đêm điên đảo như vậy..., ròng rã tháng cùng với Mạt Mạt toàn bộ thời gian rót vào hộp đêm, cảm giác mình ngày ngủ đêm , khác nào hồn ma vật vờ?

      sa đọa cứ sa đọa, người nào quan tâm đến ? Ngày nào cũng như ngày nào, thím Trần mỗi ngày vẫn như cũ dong dong dài dài, bác quản gia vẫn hiền lành ôn hòa. Ở trong trường học như cũ có rất nhiều người theo đuổi và Mạt Mạt, mỗi ngày làm thế nào tránh né những nam sinh kia, cự tuyệt những nam sinh kia, thành thói quen rồi.
      Last edited by a moderator: 24/3/15
      dunggg thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 410: Chúng ta phải là con dễ dãi.

      Còn có ta, như cũ là đối tượng được báo lá cải nhiệt tình thương, như cũ là tin tình cảm bay đầy trời, như cũ là thượng khách quen tiết mục tài chính và kinh tế cuả nhà đài, như cũ là rất nhiều thiếu nữ nghe được cái tên Mộ Cẩn Hiên đó oa tiếng thét chói tai.

      ở trong hộp đêm say chết, dù có cùng trăm mười tên đàn ông dây dưa , dù tại lập tức kết hôn, Mộ Cẩn Hiên ta chắc hẳn cũng nhíu mày cái.

      Tất cả mọi ánh mắt của đều dành cho vị hôn thê, trước đây có lần ngẫu nhiên Thiên Tình nhìn TV, hình như là bọn họ nghỉ phép ở nước ngoài vừa về đến sân bay gặp phải phóng viên nên tiếp nhận phỏng vấn.

      Ánh mắt ta dịu dàng nhìn vị hôn thê mình, cơ hồ khiến người chết đuối, mà người phụ nữ kia nép vào trong ngực ta vẻ mặt cũng đầy hạnh phúc, khiến cho co quắp trận, tại sao ư? Các người đính hôn rồi, qua lại thân thiết rồi, ở trước mặt người ngoài nên chăng thu bớt lại chút, đừng như chim nép vào người có được hay ?

      Được rồi, chính là ước ao ghen tị.

      Hâm mộ này vốn nên dành cho , dịu dàng này dành cho , người nép vào trong ngực Mộ Cẩn Hiên khiến người ganh tỵ phải là , hận ta cứ như vậy chặt đứt phần cảm tình thanh mai trúc mã bọn họ.

      Thiên Tình đập vỡ hộp điều khiển ti vi, cuối cùng cảm thấy chưa hết giận, cầm bình nước trước mặt lên đập vào ti vi. màn hình đầy nước, tê tê lạp lạp vang lên hồi lâu mất hình. Khi xem đến khuôn măt bị biến dạng vặn vẹo chia năm xẻ bảy của Mộ Cẩn Hiên và vị hôn thê ta, sau đó két tiếng liền biến mất, cảm thấy hả giận! Bữa ăn tối thậm chí còn ăn nhiều hơn bát cháo.

      Thiên Tình nằm rất lâu giường, mãi cho đến khi điện thoại của Mạt Mạt vang lên, mới nhận: "Này, có chuyện gì thế, người ta ngủ!"

      "Ngủ ngù ngủ, chỉ biết ngủ, nhanh tới trường học..., tớ chờ cậu tại sân bóng rổ." thanh Mạt Mạt nghe hết sức hưng phấn, Thiên Tình vùi mặt cọ xát ở gối, giọng buồn bực và khó chịu: "Muốn làm cái gì đây Mạt Mạt?"

      "Ở sân bóng rổ, đương nhiên là xem thi đấu bóng rổ!"

      "Mục đích của cậu e là nhìn trai đẹp, nhất là chàng đẹp tai cao to khoa vật lý có đúng hay ? Chu Mạt Mạt, cậu hai mươi hai tuổi..., có thể cần hoa si như vậy chứ! Ngay cả em trai lớp dưới cũng tha, sợ bị trời phạt a!"

      Thiên Tình nhắm mắt lại ngừng đả kích bạn.

      "Tục ngữ , chuyện ăn uống và tình dục là bản năng con người, tục ngữ còn , mỗi người đều có quyền theo đuổi những thứ tốt, Thân Thiên Tình, nhìn trai đẹp chỉ là cớ, hâm mộ bóng mới là chính, cho cậu nửa giờ, nếu đến, tớ liền trở mặt với cậu!"

      "Phì." Thiên Tình hứ tiếng, bốp cái cúp điện thoại, lề mề vài phút mới bò dậy, tùy tiện sửa soạn chút. Bởi vì phải bồi bạn xem trận bóng, nên mặc đồ thoải mái, áo sơ mi T-shirt màu trắng quần soóc màu nâu sẫm, chân mang đôi giày thể thao ra cửa.

      Trong nhà có xe là tốt, thời điểm Thiên Tình đến sân bóng rỗ lúc đó là hai mươi chín phút ba mươi giây.

      Mạt Mạt hung hăng trừng mắt nhìn : "Sao cậu chờ hai mươi chín phút năm mươi chín giây rồi đến?"

      "Hắc hắc, đây phải là nể mặt cậu sao! thôi, đại mỹ nữ Mạt Mạt." Thiên Tình đẩy Mạt Mạt hướng hội quán vào. Hôm nay Mạt Mạt ăn mặc hết sức phong cách. Rối, các nữ sinh chung quanh đều là áo sơ mi T_shirt váy ngắn, chỉ mỗi ấy mặc váy ngắn có đai đeo màu trà, chân mang đôi giày cao gót. Ở trong đám đông càng nhìn càng đẹp lung lay sinh động.

      "Đại mỹ nữ, cậu coi trọng tên nào?" Thiên Tình chán đến chết ngồi chồm hổm mặt đất vẽ vòng tròn. đống người đuổi theo trái bóng da chẳng thấy hứng thú gì, tình nguyện đến hội quán Thái quyền đá bao cát.

      "Oa. . . . . . Rất đẹp trai! Âu Lạc Trữ! Mình cậu!" Mạt Mạt thét lên tiếng , coi ai ra gì hô to lên, trong nháy mắt mọi người chung quanh quay lại liếc nhìn, tiếng hút khí ngừng.

      dẫn bóng Âu Lạc Trữ quay đầu lại phía Mạt Mạt khuôn mặt tươi cười điên đảo chúng sinh, tiếp theo lướt qua ba người, cổ tay giương lên quả bóng như vệt cầu vồng lao vào trong lưới!

      "Wow! Âu Lạc Trữ muôn năm!" Đôi tay Mạt Mạt bắt loa miệng liều mạng khen hay, Thiên Tình nhìn phản ứng của , khỏi có chút ngốc trệ, nhóc này hôm nay là điên rồi? Còn quyết tâm đúng ?

      Đô đô tiếng cười vang lên, kết thúc tranh tài, đội của Âu Lạc Trữ đại thắng, Mạt Mạt nha đầu kia tim phổi vẫn vui vẻ giống như chuột nhắt.

      Âu Lạc Trữ ném quả bóng xuống, tiện tay kéo áo chơi bóng mặc lau mồ hôi trán, tới hướng Mạt Mạt và Thiên Tình.

      Thiên Tình liếc mắt nhìn Mạt Mạt ở bên cạnh mắc cỡ ngại ngùng ra vẻ rụt rè, thúc cùi chỏ vào tay : “Mạt Mạt, người đến rồi, mau lên, còn sững sờ ra đó."

      "Thiên Tình. . . . . . nên bộc lộ hết như vậy..., tớ là nữ sinh, aiz. . . . . . Nào có đạo lý nữ sinh chủ động?"

      Nhìn khuôn mặt kiều mỵ của Mạt Mạt, vẻ mặt thẹn thùng mà động lòng người cơ hồ khiến Thiên Tình hóa đá. nhìn Mạt Mạt tựa như người lạ, giơ tay lên sờ vào trán bạn: "Cậu có phát sốt chứ Mạt Mạt?"

      "Chu Mạt Mạt, rất vui được quen biết cậu." Mạt Mạt còn chưa kịp mở miệng, liền nghe được giọng từ tính vang lên bên tai, ngẩng đầu lên, nhìn Âu Lạc Trữ mặt chợt lóe lên nụ cười, khỏi ngây ngốc hỏi "Sao cậu biết tên của mình?"

      "Chu Mạt Mạt, ba tháng nữa tròn hai mươi hai tuổi, người Hàng Châu, cao mét bảy, cân nặng bốn mươi tám kí lô, say mê hội họa, thích bơi lội, bạn thân nhất là Thân Thiên Tình, thích dạng đàn ông cao lớn gợi cảm tuấn, ghét nhất đàn ông sức sống sạch , tôi đúng ?"

      hơi, mặt biến sắc tim đập mạnh, thậm chí hơi thở cũng đứt quãng. Thiên Tình và Mạt Mạt cùng nhau há to miệng, hóa đá tại chỗ.

      Âu Lạc Trữ nhìn nét mặt hai người bọn họ, khỏi bật cười khe khẽ: "Mạt Mạt?"

      thanh của rất dễ nghe, khi thốt lên hai chữ Mạt Mạt càng động lòng người. Mạt Mạt phục hồi tinh thần lại, vừa ngẩng đầu lên đụng trúng vào cằm Âu Lạc Trữ, bị đau kêu thành tiếng, còn chưa kịp xoa cái trán, Âu Lạc Trữ vượt lên trước bước xoa vào chỗ bị đụng đỏ.

      " xin lỗi Mạt Mạt, sao chứ?" ân cần xong, cúi đầu nhàng thổi vào nơi bị đụng.

      " có, có việc gì. . . . . ." lâu, Mạt Mạt mới phản ứng được, nhàng rút tay từ trong lòng bàn tay của tránh ra .

      "Tôi mời các uống nước coi như thay lời xin lỗi có được ?" nho nhã đứng ở bên, trưng cầu ý kiến của các .

      Mạt Mạt thích , dĩ nhiên là cầu cũng được, kéo Thiên Tình , sau khi uống xong Âu Lạc Trữ lại rèn sắt khi còn nóng muốn mời bọn họ Chủ nhật tới nhà bọn ở ngoại ô, trong biệt thự có suối nước nóng, vốn Thiên Tình muốn đáp ứng , nhưng chịu nổi Mạt Mạt vừa làm nũng vừa ăn vạ, ngừng đưa mắt ra hiệu, cọ tới cọ lui người , thể làm gì khác hơn là đồng ý.

      Đến Chủ nhật, mới sáng tinh mơ Âu Lạc Trữ lái xe tới đón họ. Mạt Mạt cố ý ăn mặc hết sức xinh đẹp, còn Thiên Tình tự nhiên lựa chọn theo tiêu chuẩn thoải mái là tốt nhất.

      Xe chạy đến vùng ngoại ô bích thủy sơn trang, Mạt Mạt liên tục cảm thán: "Nơi này xinh đẹp!"

      Cuối tuần trước và Âu Lạc Trữ hẹn hò hai lần, hai người cũng thân hơn, Mạt Mạt chuyện cũng vài phần tình: " Người có tiền là tốt, nhiều tiền như vậy tùy tiện lấy ra chút cũng đủ hỗ trợ cho nhiều cuộc đời gặp thiên tai!"

      "Tôi chuẩn bị quỹ cứu trợ của mình, dĩ nhiên, những việc tôi làm chẳng qua như muối bỏ biển, chỉ là chia sẻ chút gì thôi."

      Mạt Mạt nghe như vậy, khỏi le lưỡi, rồi lườm cái: " Nhìn ra lại là nhà từ thiện đấy."

      Âu Lạc Trữ quay đầu lại, rất dịu dàng nhìn nàng cái: "Mạt Mạt trêu chọc rồi."

      Mạt Mạt đối phó nổi ánh mắt như vậy, cũng chính bởi vì đối với ánh mắt đó có sức miễn dịch, mới bị hôn trộm cái, hơi mất nàng tự nhiên chu miệng : "Làm gì vậy?"

      Thiên Tình càng kinh ngạc , lần đầu tiên thấy bộ dáng Mạt Mạt ngượng ngùng như vậy, là khiến cho quỷ thần cũng khiếp sợ, Thiên Tình khỏi có chút khinh thường bạn, hừ, ngày thường dễ nghe, ghét nhất loại con giả bộ dịu dàng, ai ngờ xuân tình rung động, thu cũng thu lại được.
      Last edited by a moderator: 25/3/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :