1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc - Minh Châu Hoàn (Full Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 401: Quả cam vượt tường.

      "Vậy, cuối cùng ba có biết ?"

      "Mẹ còn chưa kịp , ba mang theo tiếc nuối...."

      Thân Tống Hạo hơi dau khổ , vừa ôm vừa kéo , chợt : "Nhan Nhan, Hứa Hoan Nhan, em."

      kinh ngạc: "Sao thế, sao đột nhiên lại như vậy?"

      " có gì." cười, cũng cho biết, sợ có ngày, ngộ nhỡ đột nhiên như vậy, mà ngay cả câu “ em” cũng có cơ hội để với ....

      Hoan Nhan nhìn , rồi sờ vào mặt của : "Em muốn phải luôn bên em.”

      gật đầu nhưng lên tiếng, chỉ ôm chặt lấy . Trong đầu tựa như có cây kim, từng phát đâm vào thần kinh, cảm thấy đầu đau nhức khó chịu. Mới đầu cũng để ý, nhưng biết có phải là do mấy ngày qua vội vàng lo chuyện tang lễ ba mẹ nên quá mức mệt nhọc hay , cả đêm đều ngủ yên giấc, ๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n trong đầu ông ông vang mãi cho tới bây giờ cũng ngưng, mãi cho đến khi trời sáng mới miễn cưỡng ngủ được lát.

      hơi lo sợ, ngẫm lại đau thương năm năm trước, sau đó lại hao tổn tâm cơ bù đắp lại cho . Ban đầu năm năm ở Singapore, mỗi buổi tối khi nhớ chịu được, liền ở lại công ty liều mạng làm thêm giờ, có lẽ là khi đó, cũng tiềm bệnh chứng mà lưu ý đến.

      Lúc ấy ỷ vào tuổi trẻ, hay bởi vì chăm chỉ rèn luyện, từ trước đến giờ sức khỏe đều rất tốt, tiếp đến có khoảng thời gian bận rộn.

      Lần đầu tiên cảm giác mình có phần chịu nổi.

      "Ông xã, em mệt mỏi quá, chúng ta ngủ ." Đứng lâu, Hoan Nhan cảm thấy hơi mệt mỏi.

      Thân Tống Hạo nhìn sắc mặt trắng bệch của , biết mang thai vất vả. Ban ngày khi ăn cơm, nhìn dáng vẻ vì bé cưng thể ăn, thế nhưng ăn được vài miếng lại nôn ra hết, đau lòng chịu được, mặc kệ lần này sinh con trai hay con , chuẩn bị tốt làm giải phẫu thắt ống lại, để cho chịu đau khổ như vậy nữa.

      "Em có cảm thấy khó chịu chỗ nào ?" dứt khoát ôm trở về phòng ngủ.

      "Thói quen thôi, em cảm thấy cả người còn hơi sức, đứng lâu liền thấy mệt mỏi, ngoài ra cũng chẳng có gì khác." xong, để cởi dép cho , lại bưng tới thau nước ấm ngâm chân,

      đây là mẹ dặn dò , phụ nữ có thai dễ bị phù chân, ngâm chân trong nước ấm có thể lưu thông huyết mạch, đỡ mệt mỏi, lại trợ giúp làm an giấc ngủ.

      ngồi xuống, cúi đầu tỉ mỉ xoa bóp cho , lực tay mới đầu chưa quen lúc mạnh lúc , Hoan Nhan liền a tiếng, nhíu nhíu mày, cực kỳ lo lắng nhìn , lập tức thả lực tay lại.

      Nàng nhìn dáng vẻ ngồi ở nơi đó, nghĩ tới năm đó khi hai người bọn họ mới quen nhau, Thân Tống Hạo cao cao tại thượng, Hứa Hoan Nhan tầm thường, qua hồi cũng hợp lại nhau.

      Đến bây giờ, nàng mới cảm nhận được, cuộc sống quả là tuồng kịch, ai cũng biết tiếp đó chuyện gì xảy ra, rốt cuộc tình tiết tiếp theo như thế nào, từng người xem đều muốn có kết cuộc tốt đẹp, nhưng mà ý tưởng, chỉ có thể là ý tưởng, kết cục , người viết kịch bản sớm định rồi.

      Mà kết cục của bọn họ, có lẽ trời cao sớm viết xong kịch bản.

      Ngủ thẳng giấc tới buổi trưa, hai người mới xuống phòng khách chuẩn bị ăn cơm, liền nhìn thấy Duy An gương mặt buồn bực đẩy cửa bước tới, Hoan Nhan nhìn cậu cười : "Làm sao mà sắc mặt khó nhìn thế, người nào nợ tiền em vậy?"

      Duy An cũng đáp lại, tới bên mở TV ra xem , tay lại bấm remote chuyển kênh liên tục, trong đầu nghĩ đến mới vừa rồi ở cửa tiệm rượu nhìn thấy bé “Trái cam to”.

      Con nít bây giờ đúng là mau trưởng thành, mới mười tám tuổi đầu cùng với đàn ông vào khách sạn, Duy An bực bội suy nghĩ, phải chi lần trước lúc hai người trò chuyện, cậu nên dạy dỗ tốt phen.

      "Noãn Noãn, cậu của con bị sao thế?" Hoan Nhan lại hỏi Noãn Noãn, khi nãy bé ra ngoài cùng với Duy An.

      Noãn Noãn cười khanh khách: "Cậu nhìn thấy mợ cùng đàn ông khác chung với nhau, ghen đó!"

      "Chớ nhảm!" Duy An giả vờ muốn đánh bé, Noãn Noãn cuống quít nhào vào trong ngực Thân Tống Hạo:"Ba, cậu đánh con...."

      "Cậu đánh con đâu, yên tâm , nếu cậu đánh con, ba liền đánh cậu." Thân Tống Hạo hả hê ôm lấy Noãn Noãn hướng Duy An thị uy, Duy An liếc mắt xem thường:" Đàn ông có khác, kết hôn rồi sanh con, chuyện cũng ra vẻ!"

      "Vậy con cũng mau sớm kết hôn, mau sớm sanh con !" Hứa phu nhân gọt trái cây, vừa nghe đến kết hôn hai mắt sáng lên.

      Duy An lập tức đứng lên, cười ha hả : "Thời tiết tốt, con ra bờ biển dạo chút, xem chút có hay tươi đẹp. Gặp...."

      Hoan Nhan thể nín cười được đứng lên: "Chị lại hy vọng em tới thời kỳ tươi đẹp. Gặp, tốt nhất nên tìm bạn ngoại quốc, sinh đứa con lai xinh xắn làm vợ Đâu Đâu nhà chị...."

      "Chị cũng hùa theo chọc ghẹo em!" Duy An cười , tiện tay sờ sờ đầu Đâu Đâu:"Đâu Đâu, con có đồng ý làm chồng con của cậu ?"

      Đâu Đâu nghe hiểu, chỉ là ngoan ngoãn hướng về Noãn Noãn bên cạnh nhàng lắc đầu:"Đâu Đâu phải bảo vệ mẹ và chị...."

      Duy An chợt nhíu mày, đắc ý liếc mắt nhìn Hoan Nhan: “Nhìn xem, con trai của chị coi trọng con của chị rồi...."

      Hứa phu nhân lập tức cười ồ lên, tiện tay vớ lấy vỏ trái cây ném tới: "Sao con lắm mồm thế, mau ra ngoài...."

      "Tới đây Đâu Đâu, tới bên bà ngoại ăn trái cây nè." Hứa phu nhân vui vẻ kêu nho với Đâu Đâu, Duy An chu mỏ:"Tôi là người ngoài,hừ hừ , được rồi tôi ...."

      Kéo cửa ra, vài bước bên ngoài biệt thự chính là bãi biển, Duy An đeo kính mát, tiện tay cởi áo thun T-shirt ra, chuẩn bị bơi.

      " đút cho em ăn chứ sao...." Bước nhanh dưới ánh mặt trời chói chang, chợt nghe giọng nũng nịu của , Duy An theo bản năng quay đầu lại, nhìn thấy bé Tiểu Tranh tử mặc bikini khoác khăn tắm phía ngoài, cái người mà buổi sáng cậu mới nhìn thấy bây giờ nằm sấp bên cạnh người đàn ông ở chổ kia, nũng nịu giơ quả đu đủ lên .

      Viane cảm thấy khí huyết hơi dâng trào, quả cam này xem ra là thiếu nữ vị thành niên khoảng mười lăm mười sáu tuổi, thế nhưng cùng người đàn ông ấp ấp ôm ôm, tâm lý muốn dạy dỗ như của bậc đàn trong cậu liền lập tức sôi trào lên.

      Người đàn ông kia cũng thân mật ôm , đút trái cây đến tận khóe miệng của bé:"Quả cam ăn ."

      Quý Duy An thấy khuôn mặt vừa trẻ tuổi vừa tuấn của người kia, cưng chìu nhìn con nhóc trước mặt, khỏi bĩu môi, trẻ hơn so với cậu có mấy tuổi, cái khác có chỗ nào tốt hơn?

      Aiz, cậu đây là ăn dấm chua?

      Viane tiện tay ném áo T-shirt xuống mặt cát, rồi hướng về phía biển tới, cánh tay cường tráng bổ nhào vào mặt biển xanh, bóng dáng của cậu tới lui phập phồng giữa sóng lớn, Đông Phương Vô Song quên mất cả việc ăn đu đủ, chỉ ngơ ngác nhìn. Người thanh niên mau chóng biến thành điểm đen ...

      Đông Phương Thanh Sâm trừng mắt nhìn bé, từ đỉnh đầu mắng xuống: "Xem em kìa, nhìn người ta đến chớp mắt, phải chỉ là người đàn ông thôi sao? Sao khôi ngô tuấn tú bằng trai em?”

      Đông Phương Vô Song cũng thèm nhìn mình, mở to mắt lập tức đẩy ra: " , mà đẹp trai à?"

      "Em thấy đẹp trai là bởi vì mỗi ngày đều xuất trước mặt em, tần số quá dày nên em miễn dịch rồi !" Đông Phương Thanh Sâm lại vỗ vai bé: "Em , em động lòng rồi à?"

      "Mười tám năm qua em chưa từng động lòng với ai...." Đông Phương Vô Song thở dài: "Nhưng ấy cự tuyệt em."

      "Theo thấy, em của xinh đẹp lại thông minh, sao ta lại cự tuyệt? Người này quả là có mắt mà."

      " ấy em tuổi còn quá ." Đông Phương Vô Song chu mỏ, cúi đầu xuống nhìn mũi chân của mình.

      đàn dã tràng xếp hang bò ngang bờ cát, hai bàn chân của Đông Phương Vô Song bờ cát duỗi ra chọc vào đội hình bò ngang kia, khuôn mặt xinh đẹp nhắn chợt nhiễm tầng đơn.

      "Mười tám tuổi là người lớn, chuyện gì thể làm, cần vì ta mà cam chịu đau khổ!" Đông Phương Thanh Sâm liếc mắt xem thường, lại ra vẻ chính nghĩa vỗ vai em mình:"Đừng sợ, trai giúp em."

      "Làm sao mà giúp? Mới vừa rồi ấy nhìn thấy chúng ta hai lần rồi, nhưng chút phản ứng cũng có..."

      Đông Phương Vô Song ai oán thở dài, hướng ghế bờ cát nằm xuống, buồn bực nhìn bầu trới màu xanh lam.
      dunggg thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 402: ấy là bạn của tôi.

      "Mới vừa rồi chúng ta cũng quyết tâm, theo thấy, tiếp theo phải hạ quyết tâm hơn nữa!" Đông Phương Thanh Sâm xấu xa cười tiếng, .

      "Nếu ấy có ý gì với em, sớm biểu ra, nhưng nếu ấy hề nghĩ đến em, cho dù có hạ ba liều thuốc mạnh, cũng có tác dụng!"

      Đông Phương Vô Song thở dài, nhìn Duy An dồi dào tinh lực bơi qua lại mấy lần, trong lòng khỏi càng nhảy loạn lên , nếu là có thể cùng ấy bơi lội, tốt biết mấy....

      " thử chút làm sao biết được, hơn nữa, gặp được người mình thích cũng dễ dàng, nếu em bỏ qua, về sau cũng chỉ có thể mình núp ở trong chăn khóc nhè thôi !"

      Đông Phương Thanh Sâm đứng lên: " thay quần bơi, em cứ chờ xem."

      Đông Phương Vô Song bĩu môi, nhưng mà trong lòng lại hơi khổ sở, cảnh sắc nơi này đẹp như vậy, nước biển xanh như ngọc thạch, bầu trời giống như bảo thạch màu lam chút tỳ vết, gió biển thổi nhè khiến người say mê, nhưng vui nổi, chút cũng vui.

      Mắt thấy Quý Duy An lên bờ gần tới chổ này, Đông Phương Vô Song kềm chế được, muốn chạy tới chào hỏi, nhưng ngờ bị ngã nhào vào trong cái tay đưa tới, ở cuối ngồi chỗ công khai ôm lấy ....

      "A...." Vô Song kinh hãi hét lên tiếng, Quý Duy An nghe thanh đó cũng liếc mắt nhìn về phía bên này, vừa nhìn thấy cậu ngơ ngẩn cả người.

      " buông em ra...." Mặc dù trai lớn hơn mình năm tuổi, nhưng bé cũng cảm thấy thẹn thùng!

      Hai bắp chân trắng nõn của Vô Song dùng sức đạp nước, sáng ngời dưới ánh mặt trời làm đau nhói ánh mắt của Duy An.

      là con chủ nhiệm lớp Noãn Noãn, về tình về lý, cậu đều nên giải vây cho !

      "Quả cam , em chấp nhận . . . . . . thích em từ lâu rồi...." Đông Phương Thanh Sâm vừa vừa muồn hôn môi Vô Song, nhưng bé né nhanh, liều mạng đẩy trai: "Đồ háo sắc, thả em xuống! Mau thả em xuống!"

      thanh của bé ngọt ngào dễ nghe, lọt vào tai người khác còn tưởng rằng họ là đôi tình nhân cố ý tán tỉnh nhau, ai cũng cười nhìn bọn họ.

      Mắt thấy hai người xuống biển, mà móng vuốt người đàn ông kia lại an phận bơi tới sờ soạng thân thể bé. Quý Duy An rốt cuộc vẫn khống chế được, qua vài bước cau mày : "Đặt ấy xuống!"

      Đông Phương Thanh Sâm vừa thấy cậu tới đây, đáy mắt đầy ý cười nhưng cũng dễ phát giác: "Rảnh rỗi việc gì làm nên xen vào việc của người khác à! Chúng tôi nhau, thân mật với nhau, thấy sao?"

      "Đông Phương Vô Song, có đúng như lời ta ?" Quý Duy An cũng thèm để ý đến , chỉ quay mặt nhìn Vô Song trong ngực Đông Phương Thanh Sâm.

      Nếu ấy gật đầu phải, cậu xen vào nữa.

      ".... phải, em có đồng ý làm bạn của ta...." Vô Song cần nghĩ ngợi nhiều liền lên tiếng, làm sao có thể chấp nhận mình? Kể từ sau khi gặp mặt Quý Duy An, trong mộng đều chỉ có mỗi người đàn ông này thôi!

      "Đông Phương Vô Song! Người này là ai, hai người làm sao quen nhau?" Trong lòng Đông Phương Thanh Sâm thầm dễ chịu, nhưng ngoài miệng vẫn giả vờ hung dữ quát to.

      "Chúng tôi là bạn bè, nếu Vô Song đồng ý, vậy buông ấy xuống !"

      "Bạn bè? Tôi là bạn trai của ấy, Vô Song, tối hôm qua chúng ta mới ở trong phòng hôn nhau, em quên rồi sao?" Đông Phương Thanh Sâm nhìn sắc mặt của Quý Duy An càng lúc càng đen, khỏi thêm dầu thêm mỡ .

      " có, em có.... Là muốn hôn em...nhưng em đồng ý...." Kỹ diễn của Vô Song còn vụng về, đôi mắt điềm đạm đáng trừng lớn nhìn Đông Phương Thanh Sâm, giống như nhìn thấy thú dữ vậy.

      "Còn đặt ấy xuống!" Quý Duy An
      muốn nghe nữa, cậu đến gần bên , cậu căn bản cũng phải người dễ bắt nạt.

      “ Dựa vào đâu tôi phải nghe lời? là gì của ấy chứ?” Đông Phương Thanh Sâm trừng mắt nhìn cậu, cứ ôm Vô Song tiếp tục về phía trước.

      “ Quý tiên sinh….” Vô Song thấy đứng bất động, sốt ruột biết làm sao cứ thế mà khóc….

      Quý Duy An hơi ngẩn người, đầu óc biết sao nóng lên, cậu bước qua mấy bước, lập tức đoạt Vô Song trở lại: “ ấy là bạn của tôi, được chưa?”

      “ Đông Phương Vô Song!” Đông Phương Thanh Sâm làm ra vẻ giận dữ hướng bé hổn hển rống to, nhưng chỉ đứng nhìn Quý Duy An ôm lên bờ cát, cũng đuổi theo….

      Dĩ nhiên Quý Duy An biết, nằm vai cậu Vô Song nở nụ cười chiến thắng ngọt ngào, trai tốt giúp đỡ hoàn thành thực được ý đồ, còn để mặt mũi lại cho nữa chứ!

      Khoảng cách từ dưới biển lên đến bờ chừng mười thước, nhưng Vô Song hy vọng đoạn đường này kéo dài mãi đến vô tận.

      “ Đông Phương Vô Song, nhìn dáng vẻ của xem, mới bây lớn tuổi lại học đòi đương nhăng nhít? Nếu hôm nay gặp phải tôi, bị người ta chiếm tiện nghi làm thế nào?”

      Quý Duy An tiện tay thả xuống mặt ghế bãi cát, lạng lùng lườm cái, xoay người bước .

      “ Này, này ….” Vô Song vội vàng bò dậy đuổi theo….

      lại muốn gì nữa đây?” Quý Duy An chau mày nhìn lại , dưới ánh mặt trời khuôn mặt nhắn rực rỡ như bông hoa , khiến thẫn thờ ngẩn ngơ.

      em là bạn ….” Vô Song hơi xấu hổ, nhưng vẫn nhắm mắt lại .

      “ Tôi chỉ viện cớ giải vây cho thôi.” Quý Duy An buông thõng tay, bất đắc dĩ .

      “ Nhưng em cần biết, phải giữ lời, em buông đâu.” Vô Song dứt khoát nhảy qua, từ phía sau ôm chặt hông của Quý Duy An: “ Em phải làm bạn của , em muốn quấn lấy đừng hòng đuổi em .”

      “ Nhìn có chỗ nào giống thiếu nữ?” Quý Duy An nhìn khuôn mặt nhắn óng ánh trong suốt, cảm thấy bất đắc dĩ, bé mới 18 tuổi, cậu cũng muốn gieo tai họa lên bé nhìn như 16!”

      “ Em làm sao?” Vô Song cúi đầu, buông tay ra, ngẩng đầu lên cao nhìn : “ Từ lần đầu tiên gặp cho tới bây giờ em chỉ thích mỗi . Em trưởng thành rồi, qua 18 tuổi, em có thể theo đuổi , làm bạn của .”

      còn quá , hơn nữa tôi cũng muốn chuyện đương.” Duy An nghe xong, giọng điệu liền mềm mại, nhưng trong lòng cảm thấy được tự nhiên, cậu bây giờ còn có thể chuyện đương sao?

      “ Em 18 tuổi rồi…”

      “ Nhưng tôi lớn hớn gần 10 tuổi!” Quý Duy An ngắt lời . “ Đừng nữa, tốt nhất lo học, đọc sách, về sau gặp được bạn trai thích …”

      “ Nhưng em chỉ thích …” Vô Song đuổi theo hai bước, muốn đưa tay kéo lại, Quý Duy An chút do dự đẩy tay ra: “ cần nữa, cũng cần quấn tôi…tôi thích , hơn nữa tôi ghét loại con tính cách như trẻ con của .”

      Khi cậu ra những lời này, trong hình như bị cái gì chặn lại. Phải, cậu thích bé, làm sao cậu thích chỉ mới gặp hai lần, làm sao lại thích người đơn thuần giống như tờ giấy trắng đây?

      “ Quý Duy An… rồi thích em, nhất định thích em, em buông tay, nhất định buông tay, muốn em rời khỏi , có cửa đâu…” Vô Song nhìn cậu hề lưu luyến sải bước dài bỏ , liền ngã ngồi ở bờ cát khóc oa oa…

      Quý Duy An nghe tiếng khóc kia, tiếng khóc uất ức đau lòng như vậy đều là bởi vì cậu, thế nhưng vỗ vai của , cho biết, ra cậu hề ghét , bọn họ chỉ là thể hợp nhau, còn tuổi, nếu thích có thể, là nhất thời. Còn cậu chỉ muốn loại tình bình thản cùng cuộc sống yên ổn, phải loại tình tràn trề khát vọng của tuổi trẻ.

      Hoan Nhan bởi vì mang thai lại nghén quá khổ sở, Thân Tống Hạo liên hệ với bệnh viện ở đây chăm sóc thai kỳ cho , cũng dứt khoát nghỉ dài hạn năm tạm gác tất cả lại, đem công việc trong công ty ném lại cho Kỳ Chấn và Trần Nhị.

      Duy An cũng bay tới lui hai nơi, thời điểm ở ngoài bởi bãi biển Hawai bọn người Hoan Nhan cũng gặp qua Đông Phương Vô Song mấy lần, đứng ngời biệt thự chờ Duy An, quấn lấy cậu, ồn ào vòi vĩnh muốn cậu mang chơi đây đó, muốn ăn món gì ngon, nhưng gương mặt Duy An luôn lạnh lùng. Hoan Nhan nhìn cậu lạnh nhạt như vậy, cảm thấy tuyệt vọng, thế nhưng kia vẫn kiên nhẫn ngày ngày tới tìm cậu, cho đến khi hết kì nghỉ đông, phải trở về tiếp tục học, mới xem như chấm dứt đoạn đường.
      Last edited by a moderator: 12/2/15
      dunggg thích bài này.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 403 : Hôn mê

      Nhưng Hoan Nhan lại phát , khi Vô Song ngày ngày tới nháo, gương mặt của cậu lạnh lùng như muốn gặp người ta, thế nhưng bây giờ Vô Song rồi, cả người cậu hình như cũng trầm mặc hẳn, có mấy lần thậm chí Hoan Nhan còn nhìn thấy mình cậu bờ biển tới lui chỗ lúc trước cậu và Vô Song thường hay tản bộ....

      "Duy An, Vô Song bao lâu rồi? Em cũng gọi điện thoại hỏi thăm người ta chút." Buổi tối lúc xem ti vi, Hoan Nhan hỏi dò.

      "Sao phải gọi điện thoại cho ấy, em bây giờ yên tĩnh." Duy An vừa nhìn ti vi, vừa thờ ơ đáp lại, nhưng mà trong nội tâm lại hỗn loạn, Đông Phương Vô Song chết tiệt kia, nhóc vừa về nước giống như cá gặp nước, chút tăm hơi cũng có!

      "Em đó, đường nghĩ nẻo, đừng chờ đến lúc Vô Song bị người khác cướp , còn lại mình đành trốn vào góc nhà mà khóc."

      Nụ cười vừa ăn trái táo do Thân Tống Hạo gọt xong đưa tới, vừa .

      "Cướp càng tốt, ngày ngày bớt quấn lấy em phiền chết được." Quý Duy An xong, trong lòng càng thêm bối rối, lát sau cậu mới thầm mắng mình làm gì kích động như thế, nếu quả bé có tình mới, đoán chừng cậu vui mừng chết !

      "Lười với em." Hoan Nhan tức giận trừng mắt nhìn cậu, lại bị Thân Tống Hạo ôm : "Em đừng phí nhiều tâm sức như vậy, tại trong bụng có hai đứa bé, em cực khổ biết bao nhiêu, còn lo cho người khác? Có vài người có số việc phải là đợi đến khi bỏ lỡ mới biết tầm quan trọng. Có vết xe đổ là đây nếu cậu ấy vẫn biết đường tránh, vậy còn gì để !"

      Duy An nhìn hai người kẻ xướng người họa, lại thể phản bác, Đông Phương Vô Song người nọ giống như là mất tích, khiến trong lòng cậu đầy bụng giận dữ:"Em ra ngoài chút."

      Hoan Nhan nhìn dáng vẻ của cậu, khỏi cảm thấy buồn cười, đẩy Thân Tống Hạo cái : " xem , khẳng định Duy An cũng động lòng."

      " bé Vô Song kia quả nhìn đáng , chừng bọn họ được đấy." Hoan Nhan thở phào nhõm: " người ê ẩm đau thực khó chịu, em lên lầu nằm trước."

      chống tay vào thắt lưng đứng lên, cái thai mới được năm tháng mà bụng to đến phát sợ, bình thường lại Hoan Nhan đều cảm thấy mệt mỏi, may là mỗi ngày đều có Thân Tống Hạo cùng theo , nổi còn có thể được ôm trở lại.

      " cũng xem nữa, nằm với em." tắt ti vi, cẩn thận dìu lên lầu: "Chờ hai đứa này ra đời, trước tiên nhất định phải đét vào mông mỗi đứa trận!"

      "Tại sao?" Hoan Nhan vừa nghe xong, giận dữ nguýt hỏi.

      "Mấy đứa nhóc này làm em vất vả, có lỗi như thế, còn đáng đánh?" Thân Tống Hạo vỗ về thắt lưng của : "Em cẩn thận coi chừng cầu thang, khéo lại đụng vào chân. Sau này dứt khoát dời xuống tầng trệt ở tốt hơn, cứ leo lên leo xuống lo lắng."

      "Lên xuống cầu thang cũng là rèn luyện sức khỏe, có việc gì đâu, phải sợ, tất cả các bác sĩ đều hai cục cưng rất khỏe đấy."

      Nụ cười cầm tay của , an ủi .

      Thế nhưng lại thở dài: " hối hận, trước kia ngày ngày mong đợi chúng ta có thể có đứa bé, nhưng bây giờ đứa bé tới, thấy em chịu khổ sở như vậy lại lo lắng lại hoảng sợ, dễ chịu."

      sao, em cố chịu khoảng chừng bốn, năm tháng nữa thôi, nháy mắt là qua." Hoan Nhan dừng lại, tựa vào trong ngực : "Hai đứa bé này của chúng ta cũng tầm thường, từ lúc mới bắt đầu đến bây giờ, đem mẹ của bọn dày vò quá mức, em chỉ hi vọng khi sinh con được thuận lợi, con trai tính tình có thể trầm ổn, con dịu dàng ít , như vậy cũng bớt lo...."

      "Chuyện này em cứ yên tâm, có và em cùng dạy dỗ chúng nó tốt, dầu gì con chúng ta cũng là người trong giống rồng mà. Em có thể được nữa ? Có muốn ôm em lên phòng ?" Thân Tống Hạo xong tính xoay người lại ôm , nhưng biết có phải do cúi xuống quá gấp nên khí huyết dồn lên đầu, trước mắt bỗng tối sầm, ôi chao tiếng thiếu chút nữa ngất xỉu luôn....

      "Làm sao vậy ?" Hoan Nhan sợ hết hồn, cuống quít đỡ , dưới ánh đèn nhìn gương mặt trắng bệch của khiến đau lòng.

      "Đừng sợ, sao, vừa rồi chắc tại khom lưng quá nhanh...." cố trấn tĩnh, nỗ lực giữ thẳng thân hình, sợ lo lắng, lật đật để yên tâm.

      "Cẩn thận chút." thở hơi, quấn chặt cánh tay của : "Dựa vào tay như thế này, em có thể lên được."

      xong liền bước lên cầu thang, cũng may phòng ngủ ở ngay lầu hai, Thân Tống Hạo đỡ vào phòng, hai người rửa mặt sạch xong xuôi nằm, đề cập tới nữa.

      Buổi sáng khi Hoan Nhan tỉnh giấc, vẫn còn ngủ say. Trong ánh nắng mai, Hoan Nhan nghiêng mặt nhìn vẻ mặt ngủ yên tĩnh của , chẳng biết tại sao, trong lòng lộp bộp nhảy phen, xoay người ôm lấy từ sau lưng, dường như nghe được tiếng tim đập trầm ổn nhịp nhàng bên tai, mới cảm thấy dễ chịu hơn chút.

      Tối hôm qua trở mình mãi đến nửa đêm mới ngủ , nửa đêm khi tỉnh ngủ còn nghe tiếng lăn qua lộn lại, chưa kịp hỏi nặng nề ngủ. Kể từ khi mang thai, thay đổi nhiều càng lúc càng thích ngủ , trong ngày hơn nửa thời gian dường như đều ngủ gà ngủ gật.

      Nghĩ tới đây Hoan Nhan tính nhè xuống giường rửa mặt, để cho ngủ thêm lát.

      ngồi dậy, đem chăn mỏng đắp kín cho , rồi cẩn thận xuống giường, nghỉ chút sau đó vào phòng tắm vệ sinh thỏa đáng, vừa ra tới nhìn thấy ngồi ở giường, nhìn quanh tìm .

      "Ông xã, tỉnh rồi à? Sao ngủ thêm chút nữa...." cười, tới gần giường.

      Thân Tống Hạo dụi mắt:"Em dậy mà gọi , ai cho em mình chạy rửa mặt, mệt mỏi làm sao?" xong liền xuống giường xoay người lại tìm dép....

      "Cũng chỉ là rửa mặt đánh răng thôi mà, sao lại có thể mệt mỏi...." Hoan Nhan nhìn dáng vẻ nóng nảy của , khỏi buồn cười.

      Vừa xỏ chân vào dép muốn đứng lên, nháy mắt cơn chóng mặt giống tối qua lại cuốn tới, Thân Tống Hạo theo phản xạ đưa tay vịn vào thành giường: "Nhan Nhan đứng yên đừng nhúc nhích, đừng tới đây...."

      Lời còn chưa dứt, cả người Thân Tống Hạo liền nhào về trước, ầm tiếng đụng vào cái tủ cách đó xa, ngã rầm mặt đất.

      Hoan Nhan hoãng hồn ngơ ngác lui về phía sau, qua lúc định thần lại, mới hét ầm lên nhào qua muốn kéo lên, nhưng nằm im ở đó nhúc nhích. Lần đầu tiên, mặc cho kêu thế nào, cũng phản ứng.

      "Ông xã, đừng làm em sợ, làm sao vậy? Rốt cuộc bị làm sao?" Hoan Nhan sợ đến choáng váng, dùng hết sức lay , nhưng vẫn để ý tới, nằm bất động nơi đó giống như còn hơi thở.

      "Ông xã, ông xã...." Hoan Nhan hoảng hốt bất lực lớn tiếng kêu, cảm giác lòng bàn tay dính dính ẩm ướt, nàng giơ lên tay lên nhìn, đập vào mắt màu đỏ tươi....

      Hoan Nhan ngã ngồi mặt đất, toàn thân phát run, cơ hồ ra lời, cũng trong lúc này, có thể do tiếng thét chói tai mới vừa rồi của kinh động đến mấy người Duy An. Cửa phòng ngủ bị mấy người phá ra, Duy An xông tới, theo phía sau là hai người già ôm hai đứa bé hoảng hốt đứng ở ngoài cửa.

      "Chuyện gì vậy chị, xảy ra chuyện gì?" Duy An liếc nhìn Hoan Nhan tay dính đầy máu, cậu sợ đến nổi tim như muốn ngừng đập.

      "Duy An, nhanh lên chút mau cứu ấy.... Nhanh, cứu ấy...." Toàn thân Hoan Nhan run rẩy, chỉ vào Thân Tống Hạo nằm ở nơi đó , Duy An vừa quay đầu lại, mới nhìn thấy trán Thân Tống Tạo máu thịt mơ hồ, lúc này cậu mới biết là chuyện gì xảy ra....

      "Mẹ, mau gọi điện thoại cho trung tâm cấp cứu...." Duy An quay đầu lại hướng phía ngoài Hứa phu nhân la lớn, bà gật đầu sau đó cuống quít chạy gọi điện thoại.

      Lúc này Duy An mới kéo Thân Tống Hạo lên, cõng lung mình hướng ngoài phòng ngủ chạy ra: "Chị, chị hãy ở nhà chờ, trong bụng chị còn có hai cục cưng, thể có chuyện được, tình hình rể ra sao em gọi điện thoại thông báo cho chị biết...."

      " được, chị muốn đến bệnh viện coi chừng ấy, chị muốn ...." Hoan Nhan khóc bò dậy chạy đuổi theo, Hứa Hướng Cảnh giữ chặt lại: "Nhan Nhan, con đuổi theo cũng vô ích, a Hạo nếu tỉnh lại lo lắng cho con, bằng con hãy ở nhà, chờ Duy An gọi điện thông báo tình hình cho con được ?"

      "Nhan Nhan, dáng vẻ con bây giờ như vậy làm sao chịu nổi? chừng tới đó Duy An lo cho a Hạo còn phải chăm sóc con... nghe lời ba , ngoan ngoãn ở nhà chờ, khi nào sức khỏe con tốt hơn chút, ba lái xe đưa con có được hay ?"
      dunggg thích bài này.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 404: CẦU XIN HÃY MAU TỈNH LẠI

      Hứa Hướng Cảnh hết nước hết cái khuyên nhủ, nhưng Hoan Nhan vẫn khóc thôi. Nhưng cái khóc của lại có thanh , bám lấy vách tường túm lấy cánh tay ba ba, miệng há hốc, nhưng chỉ phát những tiếng nức nở, nước mắt rơi cũng sao ngừng lại được...

      nhìn đất, từ phòng ngủ cho đến dưới lầu, vệt đều là sắc đỏ tươi, màu đỏ tươi những giọt máu. chưa bao giờ nhìn thấy như vậy, chưa bao giờ chứng kiến yếu ớt như vậy... ở trong lòng , luôn là bức tường vững chắc, vĩnh viễn thể đánh sập... ở trong lòng , tồn tại giống như quả núi. Cho tới tận bây giờ vẫn đều cho rằng, đời này người nào cũng có thể ngã xuống, người nào cũng có thể có thất bại hoặc là có ngày đổ xuống, nhưng với thể... Đúng là sai lầm rồi, cũng chỉ là người bình thường, cũng mệt, cũng đau đớn, cơ thể cũng mỏi mệt ...

      sai lầm rồi, quá sai rồi...

      Vì sao vài lần xuất tình trạng hoa mắt chóng mặt, khi đó lại hề quan tâm đến nhiều hơn chút, hề bắt buộc đến bệnh viện? Vì sao đối với chuyện này, cho tới bây giờ đều hề lưu tâm trong lòng?

      đối với rất chu đáo, nét mặt, ánh mắt, thậm chí là câu cố tình gây , đều ghi nhớ ràng rành mạch, đối với mỗi nguyện vọng của , đối với mỗi chút thoải mái của cũng đều ghi nhớ chặt chẽ ở trong lòng. Đúng là chưa từng quan tâm như vậy đối với , chưa từng có...

      Buổi sáng hôm nay, nếu như bởi vì lo lắng cho mà vội vã xuống giường, cũng té xỉu, cũng đụng vào ngăn tủ , va chạm đến mức vỡ đầu đổ máu.

      Nếu hôm nay bị xảy ra chuyện như vậy, phỏng chừng vẫn còn tiếp tục sơ ý lơ là như vậy, cho đến lúc có ngày, bỗng nhiên nhắm mắt xuôi tay qua đời, có phải mới há mồm trợn mắt hay , mới ngừng khóc lóc hay đây ?

      Hứa Hướng Cảnh nhìn bộ dáng của , chỉ thấy đau lòng, tim như bị đao cắt, lại còn Noãn Noãn và Đâu Đâu thấy khóc làm cho khiếp sợ, cũng bị sợ hãi theo mà khóc ầm cả lên. Hứa Hướng Cảnh lo lắng dậm chân: "Thôi thôi, để ba đưa con bệnh viện, hai đứa đôi oan gia, nó bỏ mặc con được, mà con cũng bỏ mặc nó được, ba biết là dù bắt con ở nhà lòng con cũng bay đến bệnh viện rồi !"

      "Mỹ Vân, bà trông nom hai đứa trẻ, tôi đưa Nhan Nhan bệnh viện."

      Đỡ Hoan Nhan cơ hồ như cái xác hồn xuống lầu, Hứa Hướng Cảnh bên hướng vợ mình nhắn nhủ, bên cẩn thận đỡ con ra cửa: "Coi chừng chút, con nghĩ cho mình, cũng nên nghĩ vì những đứa con của con , bọn trẻ chính là bảo bối cục cưng của con và A Hạo đấy."

      Vừa đến đứa con, Hoan Nhan lập tức liền nhàng ôm kín bụng dưới, con mắt hơi hơi chuyển động chút, tựa hồ có chút thần thái. Hứa Hướng Cảnh nhìn bộ dáng của , cũng chỉ trầm trầm thở dài, mở cửa xe đỡ ngồi lên.

      Ánh mặt trời chiếu xuống nhuộm nước biển thành màu vàng. Xe chạy như bay ở đường lớn, Hoan Nhan người giống như tượng gỗ, ngồi ở chỗ đó nhìn cảnh sắc tươi đẹp bên ngoài cửa xe, trong đáy mắt , cho dù bên ngoài có đẹp đẽ như thế nào chăng nữa, cũng hề nhìn thấy.

      Thời gian tháng trôi qua, ngồi ở trước giường bệnh, nhìn nằm ở nơi đó gầy yếu rất nhiều . khi hôn mê, khi thanh tỉnh, dần dần, thời gian hôn mê càng ngày càng dài, mà thời gian thanh tỉnh lại càng ngày càng ít.

      Va chạm trán chỉ là vết thương bên ngoài, lành hẳn. Nhưng nửa tháng trước, khi chuẩn bị xuất viện, lại xuất triệu chứng choáng váng. Khi tiến hành kiểm tra toàn thân lần mới phát ra, nguyên nhân bị hôn mê là vì trong sọ não bị tụ máu, mà vết thương do va chạm lại càng gia tăng diện tích bị tụ máu, quan trọng hơn là máu tụ chèn ép đến dây thần kinh. Bởi vì vị trí chỗ tụ máu thể tiến hành phẫu thuật được, cho nên vẫn giữ nguyên để điều trị .

      Nhưng nửa tháng, rồi tháng qua , nhưng xem ra tình hình của càng ngày càng tốt. Lúc đầu trong ngày vẫn có mấy giờ đồng hồ thanh tỉnh, tuy nhiên bởi vì thần kinh bị chèn ép nên chuyện rất khó khăn, thể hoạt động nhiều, nhưng được cái là lại vẫn cảm thấy có hi vọng. Nhưng bây giờ sao, mỗi ngày mở mắt ra, vẫn luôn nhắm mắt hôn mê, thỉnh thoảng có lúc trong ngày có thể nhìn thấy thanh tỉnh vài phút, nhưng có đôi khi là cả ngày đều hề có chút phản ứng...

      Hoan Nhan chỉ cảm thấy lòng mình gần như sụp đổ. cầm tay áp vào mặt, A Hạo, chừng nào mới có thể tỉnh lại đây? Chỉ còn bốn tháng nữa, cục cưng của chúng ta được sinh ra, được nhìn thấy hình dáng Noãn Noãn lúc sinh ra, cũng được nhìn thấy Noãn Noãn lớn lên, vẫn còn muốn tiếc nuối lần nữa sao?

      Nhưng mà vẫn giống như là ngủ thiếp , nghe được lời của . Hoan Nhan chỉ cảm thấy hốc mắt đau xót, thiếu chút nữa nước mắt rơi xuống, quay mặt, ngơ ngẩn nhìn vệt nắng vàng vàng ngoài cửa sổ . Mẹ đưa Noãn Noãn trở về học, công ty của Duy An có chuyện khẩn cấp cũng thể trở về, nơi này chỉ còn ba ba với . có cảm giác cả người sắp sửa đều chống đỡ nổi, sắp đổ sụp mất rồi.

      Thời điểm mới vừa nằm viện, Kỳ Chấn cùng Trần Nhị hai người đều đến thăm . Nhưng vì cuối năm qua, công việc của công ty rất bận rộn thể ngừng, ngày thể vô chủ, bọn họ chỉ đợi vài ngày liền trở về, mà Văn Tĩnh ở cùng nhiều nhất cũng chỉ tuần, bởi vì bỏ mặc con được, chỉ còn có , mỗi ngày gắng gượng vác cái bụng bầu, ở bệnh viện chăm sóc cho .

      Mỗi ngày đều truyền dịch uống thuốc, nhưng hình như vẫn thấy có hiệu quả. có mấy lần thiếu chút nữa Hoan Nhan quyết tâm tâm chuẩn bị để cho bác sĩ phẫu thuật, nhưng bị ba ba ngăn lại. tại người sống, vẫn có hi vọng, nếu ở bàn phẫu thuật nảy sinh ra chuyện gì... Hoan Nhan dám nghĩ tiếp, đến lúc đó lưu lại nhóm mấy mẹ con nhi quả phụ sống như thế nào đây?

      "Ông xã... tỉnh lại nhanh lên , nếu khỏe trở lại, em cũng thể chống đỡ nổi nữa rồi, hai cục cưng càng ngày càng lớn, mỗi ngày em đều có cảm giác khổ cực, ở bên, em muốn ngâm chân cũng thể... tại hai cái chân đều sưng phù giống như là bánh mỳ rồi, ông xã... phải em nhất sao, phải muốn để cho em phải chịu chút xíu khổ sở nào sao? Vì sao bây giờ còn muốn nằm đó mặc kệ em?" Hoan Nhan cứ mãi, giọng đầy phiền muộn, đến sau cùng rốt cục thể chịu nổi, nằm lên người Thân Tống Hạo khóc tức tưởi.

      hy vọng, tại, khi khóc có thể ôm cái, có thể cho cho chút an ủi. hy vọng nhiều bỗng nhiên chợt tỉnh lại, dỗ dành để cho đừng khóc. Những điều này, trong ngày thường cảm thấy giản dị nhưng cực kì hạnh phúc, tại đều thành hy vọng xa vời...

      Khóc rất lâu, dường như khóc mệt mỏi, liền nằm ở bên cạnh giường của ngủ thiếp . Mấy ngày đều nay hề nhắm mắt, lúc này có cảm giác giấc ngủ nặng nề, là sâu... Ngay cả cửa phòng bệnh bị mở ra, có người yên lặng đến, cũng hề hay biết.

      Gió biển thổi vào trong phòng bệnh hất tấm rèm cửa lên cao, chiếc rèm lụa bay theo làn gió, làn gió nhàng lay động lớp lụa mỏng, dường như hơi thở mát rượi của biển từ xa bay đến lướt mặt. Á Hi ngồi ở chiếc ghế tựa ở sau lưng cách đó xa , an tĩnh nhìn Hoan Nhan

      từng qua, cả đời này đều gặp lại , nhưng mà nuốt lời rồi.

      gián tiếp nghe được tin tức, sau đó dường như liều lĩnh trèo non lội suối mà đến nơi này.

      Chính xác là có dũng khí để gặp , cũng có dũng xuất ở trước mặt , ôm lấy , cho chút an ủi. Thậm chí đến gặp cũng đều lén lút, sợ chính mình được mấy câu với , nổi. sợ nhìn thấy nước mắt của hoặc là ánh mắt ngạc nhiên lẫn vui sướng của , bước chân của mọc rể nẩy mầm như vậy ở bên cạnh mất.

      lo lắng những điều đó, quá thừa . hy vọng những điều đó, nhưng lại bé khiến người ta phải đau lòng.

      vượt qua thiên sơn vạn thủy mà đến, nhưng chỉ là để nhìn cái bóng lưng của .

      Buồn vui của từ trước đến nay đều hề có quan hệ gì với . Những mừng vui, giận dữ của , từ trước đến nay đều chỉ có liên quan đến người đàn ông kia mà thôi.

      Á Hi nhìn , bỗng nhiên nhớ tới nhiều năm trước, thời điểm ốm đau giường, cũng như thế này, cực nhọc ngày đêm, thể yên ổn nghỉ ngơi, trông nom , cũng mà khóc, vì mà cười, vì mà gầy yếu, vì mà tiều tụy. Bỗng nhiên nghĩ, nếu như năm đó chết, thể gặp lại nhau lúc chết, vậy như thế nào?

      có thể nhớ suốt đời hay ?

      Vì cái gì mà muốn sống, vì cái gì mà muốn kéo dài hơi tàn tiếp tục tồn tại như vậy. sống qua mỗi ngày, mỗi ngày đều như ở trong địa ngục, mà lại thể miễn cưỡng vui cười tiếp tục sống. biết đời này có người cười nhạo , châm chọc , khinh thường , người phụ nữ mà cái gì cũng có thể vứt bỏ. Bọn họ hiểu nguyên nhân, cũng chẳng qua là có tình khắc cốt trong lòng mà thôi.

      , cho nên hiểu ràng, , cho nên cam nguyện vứt bỏ tất cả mọi thứ tốt đẹp đời này, chỉ vì như vậy sống với , thở chung với bầu khí này.
      Last edited by a moderator: 16/3/15
      dunggg thích bài này.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 405: NỤ HÔN CUỐI CÙNG

      Á Hi đứng lên, khe khẽ thở dài hơi, đến phía sau Nhan Nhan, ngón tay nhàng vuốt xuống mái tóc của , nhưng lại luôn luôn giữ khoảng cách mi li mét .

      nhìn , hận thể cứ như vậy đem khóa lại trong đôi mắt của mình.

      Á Hi xoay người, tại lúc khống chế nổi, chuẩn bị quyết định bỏ , bỗng nhiên xoay người lại, nhàng đặt nụ hôn lên mái tóc của Nhan Nhan. . .

      Khi đó nước mắt chợt trào dâng rồi rơi xuống, Á Hi thất hồn lạc phách ra ngoài, bước chân của loạng choạng, nghiêng ngả hành lang dài, va chạm vào người người đến bệnh viện ở phía trước...

      "Can I help you?"

      y tá xinh đẹp trước mặt nhìn thấy bộ dáng của , nhiệt tình hỏi, Á Hi lại giống như hề nghe thấy, lắc đầu tiếp tục về phía trước. hơi ngừng, ra khỏi bệnh viện, đến bên đường, tiện tay ngăn cản xe taxi ngồi lên . . .

      Lái xe hỏi muốn đâu, chống đầu, chỉ cảm thấy huyệt Thái Dương đập thình thịch, khiến thấy trước mắt từng đốm, từng đốm sáng ra sức lập lòe...

      "Đến bờ biển. . ."

      trả lời, sau đó nhàng nhắm hai mắt lại. Lái xe là người lớn tuổi vui vẻ, đúng là dân Mỹ hồi hương, suốt dọc đường cũng phóng túng, thân thể mập mạp vẫn luôn lắc lư thôi. Á Hi có chút hâm mộ nhìn lại ông ta. Vì sao những người này đều có thể vui vẻ, mà tài nào có thể vui vẻ như vậy được?

      ngồi yên lặng bên bờ biển suốt buổi chiều, mãi đến khi ánh nắng tắt hẳn, gió biển thổi tới hơi lạnh khiến cho thân thể lạnh run.

      Á Hi có dũng khí ở lại đây nữa, suốt đêm rời khỏi thành phố này. Ở thành phố này được nhìn thấy người phụ nữ mến lần cuối cùng. Bước chân lang thang của cũng dừng lại lần cuối cùng ở thành phố này...

      Bốn tháng sau, vừa đúng thời gian Noãn Noãn nghỉ hè, Duy An cũng tranh thủ lúc rảnh rỗi, cùng với mẹ mang theo Noãn Noãn bay tới Hawai.

      Lúc này bệnh tình của tuy mới chỉ là bước đầu chuyển biến tốt hơn, nhưng cũng ổn định trở lại. Lúc nào tỉnh táo lại, thường nhìn nở nụ cười, vừa lo lắng nắm chặt tay . Tất cả quan tâm lẫn áy náy và thương đối với đều thể ở trong ánh mắt của . Mỗi khi Hoan Nhan nhìn đến, đều cảm thấy chua xót nên lời.

      tỉnh lại chút là lúc hạnh phúc nhất. Dường như nó trở thành sức mạnh chống đỡ cho sống trôi qua từng ngày, từng ngày.

      Hôm nay tình trạng của tương đối tốt. Bác sĩ sau khi kiểm tra theo quy định xong, thậm chí còn có thể cho ăn chút cháo loãng. Hoan Nhan cuống quít mẹ về nhà để chuẩn bị, còn đến bên cạnh giường nhìn .

      Dường như rất mỏi mệt, cũng thể chuyện, đôi mắt chỉ nhìn đăm đăm vào .

      Vừa đúng thời gian y tá tiến vào mở cửa sổ. Phía bên ngoài lại chính là vườn hoa xinh xắn, làn gió thổi qua liền đưa tới đủ loại mùi hương hoa. Hoan Nhan nhìn , nắm lấy tay : " mau khỏe lại , để còn đưa em tản bộ, sau đó chúng ta dẫn theo sau bốn cục cưng nữa... Ai da là hạnh phúc, lập tức có nhiều con như vậy ..."

      cố gắng muốn hướng gật gật đầu, nhưng lại bất lực, chỉ cố sức chớp chớp đôi mắt chút. Hoan Nhan sờ sờ mặt : " cần sốt ruột, em đối với , mặc kệ là bao lâu, em đều ở cùng , cho dù có biến thành cái dạng gì, em đều chờ đợi ... cả đời này, em chỉ là người phụ nữ của ... khi nào, bao giờ thay đổi, bất luận kẻ nào cũng đừng mơ tưởng khiến em thay đổi. . ."

      cứ cứ , nước mắt liền che kín tầm mắt, đến khi lau khô lệ mới nhận ra lại lâm vào trạng thái hôn mê . Hoan Nhan cảm thấy trái tim đập thình thịch đến sai nhịp. muốn đứng lên, nhưng trong bụng bỗng nhiên có cảm giác đau giống như bị vặn xoắn lại. Bên trong chiếc váy rộng thùng thình của bà bầu đột nhiên thấy ẩm ướt. . . có kinh nghiệm, biết là vỡ nước ối, nhưng cũng vẫn kìm được hoang mang rối loạn. cố gắng tới vài bước, kéo cánh cửa phòng bệnh ra, vừa đúng lúc có vị y tá qua, chặn lại giữ chặt ta, những giọt mồ hôi liền to như hạt đậu giọt xuống. Hoan Nhan cắn răng, nhịn xuống cơn đau đớn kịch liệt, khàn khàn: "Tôi sắp sinh rồi... Hãy giúp... giúp tôi..."

      Hoan Nhan chỉ cảm thấy hai chân mềm oặt, cơ hồ chịu nổi. Người y tá kia bên nâng đỡ , bên dùng tiếng lớn tiếng gọi tìm người chuẩn bị giường sinh. So với ngày sinh dự tính, sinh trước trọn vẹn mười ngày. hoàn toàn nghĩ tới sinh con vào chính ngày hôm nay. Giờ phút này Duy An, Noãn Noãn lại vẫn ở nhà, mẹ cũng trở về hầm nước canh, bên cạnh hề có người nào khác. . .

      Hoan Nhan trong lòng rất mơ hồ, có cảm giác người mình bị nâng đến giường, sau đó đẩy về phía trước rất nhanh. chỉ cảm thấy từng hồi, từng hồi đau đớn, thoắt nặng, thoắt , chợt đau đến chịu nổi, lại thình lình giống như là cố ý hành hạ ... rất lâu cũng hề có động tĩnh gì. . .

      Hoan Nhan gắt gao níu chặt tấm khăn trải giường ở dưới thân, cảm thấy khắp toàn thân dưới tựa hồ đều giống như bị ướt đẫm mồ hôi... quần áo ẩm ướt dinh dính bao quấn ở người, khó chịu sao được... đầu tóc cũng ướt đẫm dính bết ở mặt, mồ hôi chảy vào trong mắt, xót chịu nổi, khiến sao mắt mở ra được. . .

      biết có phải là thuốc mê được bơm vào trong chai nước truyền dịch tiêu viêm hay , mà bất tri bất giác nhắm hai mắt lại, lâm vào trong cơn mê. . .

      Bác sĩ làm cái gì cũng biết. nhắm chặt mắt, trước mắt đều lóe ra từng khoảng sáng lớn, trống rỗng khiến cho thấy sợ hãi, chỉ muốn được cầm tay , nắm tay chặt, cả đời cũng buông ra nữa. . .

      tựa hồ nghe tiếng trẻ sơ sinh khóc to ràng vang tới. Nhưng mà sao mắt lại thể nào mở ra được. lo lắng sốt ruột liền òa lên khóc. Mà khóc lại hề có thanh , chỉ có nước mắt ngừng chảy ra. . .

      Rốt cục nghe được giọng gọi : "Nhan Nhan, có việc gì, sao rồi. . ."

      ra sức giơ tay muốn giữ lại thanh kia, lại bị cái bàn tay to gắt gao nắm lấy bàn tay ẩm ướt đầy mồ hôi, rồi làn môi ấm áp rơi xuống, dán tại mu bàn tay của , lại nghe được có người : "Nhan Nhan, cám ơn em, cám ơn em sinh cho cục cưng đáng như vậy... Cám ơn em. . ."

      lập tức mở mắt, lông mi tựa hồ đều bị nước mắt dính chặt ở đó. ra sức chớp mắt vài cái, mới nhìn người ngồi chồm hổm trước mặt kia là ai. . .

      "Ông xã. . ." cho rằng mình vẫn nằm mơ, vừa đưa mu bàn tay đáng lau lau nước mắt. Xác định người đứng ở trước mặt lúc này là , lập tức bụm miệng, khóc hu hu. . .

      "Thôi nào, đừng khóc nữa. . ." Tuy thân thể cực kỳ suy yếu, giờ phút này cơ hồ sắp chịu được, nhưng lại vẫn cứ cố chấp muốn ở cùng . Tại thời điểm trước lúc mở to mắt xuất ở trước mặt . tiếc nuối với Noãn Noãn thể bù lại được, muốn mình lại phải tiếc nuối như vậy lần nữa. . .

      Trong lúc hôn mê, mỗi ngày đều tự với chính mình, nhất định phải khỏe lại, nhất định phải ở bên vào ngày sinh con... tuy rằng có chậm chút, nhưng cuối cùng vẫn tới kịp thời gian ! Cảm tạ trời cao!

      " khỏe sao?" vùng vẫy muốn ngồi dậy, lại bị đè lại, khẩn trương nghiêm mặt nhắc nhở : " được cử động, miệng vết thương vẫn còn tại chảy máu đấy. . ."

      " khỏe rồi, em đừng lo lắng, rời bỏ em và các con thành mẹ góa con côi đâu, cho dù có bắt đến nơi của Diêm Vương, cũng thể trở về." cẩn thận vén mái tóc ướt đẫm sang bên, lại lấy khăn tay lau mồ hôi cho : "Em có muốn nhìn đôi long phượng chúng ta hay ? Thời điểm sinh ra kia, thằng đúng là khóc đến kinh thiên động địa, tất cả bệnh viện mọi người đều chạy tới xem . . ."

      "Em muốn xem!" Hoan Nhan nén được sốt ruột liền . Vừa vặn y tá ôm hai đứa trẻ trở lại. Bởi vì sinh sớm so với ngày sinh dự tính, cho nên cả hai cục cưng đều được đặt trong lồng ấp có nhiệt độ ổn định trong hai giờ, lúc này sau hồi ăn uống no đủ, hai cục cưng được bọc ở trong tã lót đáng cực kỳ. . .

      Hoan Nhan mới vừa sinh xong có sức lực, bởi vậy y tá liền đem cục cưng đặt ở cạnh . cúi đầu, nhìn thấy hai đứa trẻ khuôn mặt nhắn cơ hồ giống nhau như đúc, liền sửng sốt phen: "Đứa nào là , đứa nào là em vậy?"

      Thân TốngHạo cũng có chút há hốc mồm, nhoài người về phía trước, cẩn thận nhìn hồi lâu, lại gãi gãi đầu : "Này, quả cũng nhìn ra. . ."

      "Xem hai cái người ngu dốt này, đứa có cái mũi cao thẳng, lông mi vừa dài lại rậm rạp này là , còn đứa có đôi mắt to, cằm nhọn hoắt giống như Nhan Nhan chính là em . Nhìn trẻ con nhà chúng ta, dáng vẻ giống như mọi đứa trẻ vừa mới sinh ra có nhiều nếp nhăn ! là rất xinh đẹp!"

      Hứa phu nhân cao hứng đến cực độ, vào, chỉ vào hai cái đứa cảm thấy mỹ mãn .

      Hoan Nhan lại nhìn nhìn hai đứa trẻ, có chút buồn bực: "Nhìn vẫn ra mà, vẫn thấy giống nhau như đúc."

      " cổ tay có sợi dây đỏ là trai, sợi dây màu vàng chính là em , về sau cứ như vậy nhận ra thôi." Hứa phu nhân đắc ý hả hê, bày ra hai sợi dây tơ tằm, buông tay buộc hai sợi dây vào cổ tay của Bảo Bảo .
      Last edited by a moderator: 16/3/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :