1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc - Minh Châu Hoàn (Full Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 396: Tôi biết ông từ lâu.

      " xin lỗi...." Ông nhìn bà, từng chữ từng câu gian nan thốt ra, con ngươi hình như phóng to lên, lại vừa hình như mất tiêu cự: "Tôi nên ích kỷ giữ lại bà cả đời.... Hại bà... Cả đời, lẽ ra tôi nên buông tay sớm...."

      Thích Dung Dung dùng sức lắc đầu, nước mắt văng khắp nơi, ông vẫn , nhưng hơi sức yếu ớt dần dần: "Người trong lòng bà, phải là tôi.... Tôi mực giả ngu.... Khi đó tôi nên đồng ý cho bà ly hôn.... Dung Dung. .... Dung Dung.... Bà và Mộ Trạch Ân, là tôi chia rẻ các ngươi.... Là tôi...."

      "Đừng bảo là, Thiếu Khang đừng bảo là...." Thích Dung Dung tê tâm liệt phế kêu gào, nhào qua muốn nắm lại cánh tay rủ xuống của ông, nhưng đầu của ông nghiêng sang bên, cuối cùng, hình như ông cái gì, vừa hình như gì....

      Thích Dung Dung hét a lên tiếng, bà như điên rồi nắm lấy tay ông, đáy mắt cũng mất tiêu cự: "Thiếu Khang, Thiếu Khang.... Tôi ông, ta sớm ông, từ rất lâu tôi còn Mộ Trạch Ân, Thiếu Khang...."

      Thích Dung Dung ngã nhào xuống đất, vạt áo lông khoác ngoài bị kéo ra khoảng để lộ ra bộ áo sườn xám màu xanh ngọc quý giá. Là bà cố ý mặc cho ông xem, nhưng tiếc thay ông còn chưa kịp liếc mắt nhìn, ....

      Thậm chí, ông còn mang theo tiếc nuối, mang theo hối hận, mang theo thất vọng cùng đau khổ tận xương tủy rời . Ông cho rằng bà vẫn Mộ Trạch Ân, chính bà cũng nghĩ như vậy, nhưng ông biết, bà ông từ lâu, ngay cả bản thân bà cũng biết....

      Ông có cơ hội nghe được, cũng còn cơ hội nghe được nữa.

      Y tá tiến vào, kiểm tra lần cuối cùng, ông chết.

      Thích Dung Dung ngăn lại, để họ đưa ông đến nhà xác, "Để ông ấy ở lại đây với tôi ngày nữa."

      ai phản đối thỉnh cầu của bà giờ phút này, bóng người lại lặng lẽ lui ra, Thân Tống Hạo vẫn đứng đó, ở trong phòng, lần đầu tiên nhìn kỹ mẹ của mình.

      cho rằng mình hiểu hết sức thấu đáo lòng người, nhưng cho đến giờ quả chưa từng hiểu ..

      "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Thân Tống Hạo khàn giọng hỏi, Thích Dung Dung lời nào, bà chỉ ngồi đất mặt đất, kéo tay của ông, lần lần vuốt ve phía cánh tay lốm đốm trổ đốm mồi, da mu bàn tay nhăn nhúm, nhưng bà giống như cầm bảo bối.

      "Là mẹ hại chết ông ấy, là mẹ hại chết ông ấy...." Thích Dung Dung luôn miệng lập lập lại, muốn khóc cũng khóc được.

      "Nếu mẹ biết, nếu như mẹ sớm cho ông ấy biết... Ông ấy chết, cả đời của ông ấy, chưa từng có ngày thư thái...."

      xong, ôm lấy cánh tay còn chút hơi ấm của ông, áp vào mặt mình: "Con trai.... Đây là số mệnh, đây chính là ông trời trêu ngươi, con xem.... Mẹ ông ấy, ông ấy cũng mẹ, nhưng cả hai chúng ta đều cho đối phương biết...."

      Thân Tống Hạo bước tới, ngồi xuống bên cạnh bà, hai mẹ con cứ thế ngồi mặt đất, cũng nhìn nhau.

      Hồi lâu sau, Thân Tống Hạo vừa ngẩng đầu, nhìn thấy mẹ mình búi tóc xốc xếch xõa ra, ngạc nhiên phát , người mẹ luôn thích ăn mặc diêm dúa lòe loẹt, người mẹ luôn trang điểm tinh xảo khiến người ta đoán ra tuổi của bà, vậy mà tóc của bà bạc nửa.

      "Mẹ...." Thân Tống Hạo chợt mở miệng gọi bà, ba mươi năm qua chưa bao giờ gọi như vậy, bây giờ bật thốt lên.

      Thích Dung Dung ngây ngẩn cả người, mà cũng ngây ngẩn cả người.

      "A Hạo...." Thích Dung Dung lộ vẻ xúc động, bà chợt xoay người lại, ôm chặt lấy : "Ba con còn, về sau mẹ sống thế nào? Sau này làm thế nào?"

      "Mẹ.... Mẹ còn có con, còn có Nhan Nhan, còn có Noãn Noãn...." Đối diện đau thương, những thù hận kia trở thành vô nghĩa, khó khăn giơ tay lên, vỗ nhè lưng bà: "Đừng khóc nữa."

      Thích Dung Dung chỉ lắc đầu: "Con hiểu, làm sao con hiểu được?"

      Nhìn người mình , cứ như vậy mang theo tiếc nuối ra , nhìn người mình , câu “em " cũng nghe được, mang theo đau lòng ra , cái loại cảm giác đau đớn này tựa như là muốn xé toang cả lồng ngực ra, cứ quẩn quanh trong đầu lăn qua lộn lại khó nhịn nổi.

      "Con về nhà .... Con trở về nghỉ ngơi tốt, mẹ muốn trò chuyện cùng với ba con nhiều năm rồi, cơ hội để chúng ta cùng ngồi lại trò chuyện với nhau chút cũng có..."

      Thích Dung Dung thậm chí còn hơi nở nụ cười, bà đẩy Thân Tống Hạo ra, giơ tay lên vuốt lại mái tóc dài. Đây là phòng bệnh cao cấp, hơi ấm trong phòng luôn đầy đủ, bà cởi áo khoác ngoài ra, bên trong mặc bộ sườn xám tay, dưới ánh đèn màu sắc của chiếc áo rạng rỡ phát sáng, bà nhớ, lúc kết hôn khi ông nhìn thấy bà mặc sườn xám, cơ hồ đều nhìn đến ngây người, bà biết, ông thích nhìn bà mặc kiểu áo này nhất...

      Mặc dù cả đời này, ông còn cơ hội để ra nhưng bà vẫn biết.

      Thân Tống Hạo yên lặng lui ra ngoài đóng cửa lại. tới chiếc ghế dài ở hành lang ngồi xuống, đốt điếu thuốc lá.

      chợt nhớ tới Hoan Nhan, muốn được ôm cái, nhưng bây giờ có ở bên cạnh , nơi cách xa nơi này.

      Thích Dung Dung đứng lên, cúi đầu liếc mắt nhìn thân hình của mình, quả là già rồi, chịu già cũng được, lúc kết hôn bà mặc sườn xám còn hơi rộng chút, nhưng tại, bộ sườn xám mặc người bà căng chật, bà cười khổ tiếng, tới trước mặt của Thân Tiếu Khang, ôm ông tựa vào đùi của mình...

      "Sao ông lại ngốc như vậy? Thiếu Khang..." Rốt cuộc bà cũng òa lên, ôm thân thể lạnh lẽo của người kia, lắp bắp khóc.

      "Thiếu Khang..." Thích Dung Dung kêu tên của ông, đời này của ông và bà kết thúc rồi, cả đời này của ông và bà cũng coi như giấc mộng dã tràng xe cát..

      "Thiếu Khang, nếu như kiếp sau chúng ta còn làm vợ chồng với nhau, nhất định phải là đôi vợ chồng ân ái nhất." Thích Dung Dung khẽ nghiêng đầu, tháo chiếc bông tai bằng phỉ thúy vành tai xuống, bà đem bông tai đặt ở trong lòng bàn tay của Thân Thiếu Khang, nhàng cầm ngón tay của ông, nắm chặt lại.

      "Thiếu Khang, tôi cùng ông, nhanh thôi."

      Ngày thứ ba, trời bỗng quang mây. Tuyết rơi liên miên kéo dài hơn hai mươi ngày, đột nhiên thay đổi quang đãng hơn làm cho tâm tình mọi người cũng khá hơn. Người đường dần dần nhiều hơn, đám trẻ con cũng bắt đầu chạy ra đường chơi rồi cãi nhau ầm ĩ, hình như mùa xuân đến sớm phải...

      Buổi sáng, Thích Dung Dung giống mọi ngày thức giấc đúng giờ, người làm trong nhà gọi mấy lần vẫn thấy động tĩnh. Lúc này mới bắt đầu hoảng hốt, quản gia cuối cùng tìm người cạy cửa ra, khi Thân Tống Hạo vào, mới phát sắc mặt bà vẫn bình thường, vẫn mặc áo sườn xám màu xanh ngọc đó, bên tai trái chỉ còn bông tai, bên tai phải trống rỗng nét mặt bình thản, thậm chí còn phảng phất nụ cười, hình như khi bà ra rất bình tĩnh. Thân Tống Hạo sững sờ hồi lâu, trong đầu mới phản ứng được, mẹ chết rồi.

      nên trong lòng mình là tư vị gì.

      xoay người lảo đảo nghiêng ngã xuống lầu, người ngồi ở chỗ đó cứ thế hút thuốc lá lâu, cho đến khi hộp thuốc lá trước mặt chỉ còn cái vỏ rỗng, mới chợ hiểu ra, từ bây giờ còn ba mẹ, cả đời này số lần kêu ba mẹ có thể đếm được đầu ngón tay. Trước kia cảm thấy ghét kêu như vậy, cảm thấy những lời đó là dư thừa, nhưng bây giờ có muốn cũng kêu được, bao giờ còn thấy được ba mẹ, chạm được nữa, cảm thấy mình vô tâm độc ác.

      Điện thoại trong phòng khách vang lên, vẫn ngồi thẫn thờ nghe, quản gia đứng gần đấy vội chạy đến bắt điện thoại, thanh huyên náo mới ngừng lại, giống như người đột nhiên bị mắc kẹt cổ.

      "Thiếu gia, thiếu gia là điện thoại của thiếu phu nhân...." Quản gia mừng rỡ thôi, ông lo lắng thiếu gia chịu nổi tại thiếu phu nhân gọi điện thoại về đúng lúc.

      Vốn dĩ Hoan Nhan gọi điện thoại cho mấy lần nhưng điện thoại di động của đều tắt máy, trong lòng ít nhiều cũng giận dỗi. Mấy ngày nay cuộc điện thoại cũng gọi qua cho , nhưng sáng sớm hôm từ tivi nghe thấy tin tức ở quê nhà, mới biết ba qua đời. Hoan Nhan tính lập tức máy bay trở về, thế nhưng đứa bé trong bụng lần này quá mức bướng bỉnh. Phản ứng khi có thai lần này đáng sợ, đừng là ngồi máy bay, ngay cả đứng nhiều chút cũng chịu được, lại còn cả ngày ói đến trời đất u ám, toán thân bãi hoãi tinh thần, mệt mỏi chịu nổi. Ba mẹ theo khuyên giải mãi, rồi dặn dò Duy An đưa Noãn Noãn về nước trước, lúc này mới yên lòng chút.
      Last edited by a moderator: 5/2/15
      dunggg thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 397: THANH MAI TRÚC MÃ KẾT THÚC


      Gọi điện thoại ở phòng khách, nghe ở nhà của ba mẹ, lại gọi điện thoại tới, lúc này mới tìm được .

      "Ông xã. . ." Lúc thức dậy được nghe giọng của vọng tới, Hoan Nhan cảm thấy bao nhiêu tức giận trước đó cũng tiêu tan. nhàng gọi tiếng, lại nghe được tiếng nghẹn ngào trầm thấp từ đầu bên kia điện thoại truyền đến. Trái tim Hoan Nhan khỏi đau xót, chỉ hận được lập tức bay trở về ở bên cạnh ...

      "Ông xã, sao. . . Đừng khóc. . ." Hoan Nhan biết nên khuyên nhủ như thế nào, thể làm gì khác hơn là đau lòng gọi tên để an ủi.

      "Nhan Nhan, mẹ cũng chết. . . Ngay trong hôm nay, mẹ cũng chết. . ." nhịn được, chợt khóc òa lên... Hoan Nhan sững sờ hồi lâu, rồi ngã ngồi ngơ ngẩn ở ghế sa lon. Tình hình vậy mà...vậy mà lại biến đổi xấu đến mức độ thế này...

      "Ông xã. . . Đừng buồn bã quá, đừng khóc, mà khóc nữa chắc em lại khóc theo mất... bác sĩ , tại em có Bảo Bảo, được phép khóc, ảnh hưởng tốt với Bảo Bảo. . ."

      Hoan Nhan khịt khịt mũi, những giọt nước mắt cũng lăn xuống. có phần hơi ân hận bản thân mình chậm chạp, nếu lúc này có ở bên cạnh giúp đỡ cho tốt, cái ôm của có lẽ cho thêm chút sức mạnh. Nhưng mà lại thể trở về,. . .

      còn , đầu dây bên kia chợt trầm mặc hồi lâu, phải qua đến mấy phút mới ngắt quãng: "Nhan Nhan, vừa mới rồi em ... em cái gì... có phải em nhầm lẫn gì ? Cái gì Bảo Bảo...”

      "Nhan Nhan, em mang thai!" Lời còn chưa dứt, lại đột nhiên phản ứng rất nhanh, giọng chợt đề cao tám độ, vừa mừng vừa sợ la to lên.

      "Đúng vậy, ông xã. . . cục cưng được năm tuần rồi, con rất khỏe." Hoan Nhan phán đoán có lẽ vui vẻ, bất giác cảm thấy hơi thở nhõm hẳn. chỉ lo lắng nếu đau thương quá mức ốm mất, nên nhịn được nữa, vội vàng với tin tức tốt lành này.

      "Nhan Nhan, em hãy nhanh chóng trở về , để cho trông nom, chăm sóc em tốt... Nhan Nhan, khi nào em trở về, đón em!" mừng rỡ mãi thôi, chỉ hận được nhìn thấy ngay lập tức để ôm chặt!

      "Ông xã. . ." Hoan Nhan trong lòng có chút nỡ, muốn cho biết, bây giờ ngay cả việc ngồi thôi, người đều rất khó chịu sao chịu được... nếu như phải lên máy bay, ngồi lăn lóc lần nữa, nhất định chịu nổi.

      "Được rồi, ông xã, em đổi vé máy bay." cắn răng đồng ý với . chịu đựng đau khổ chút cũng vấn đề gì, bây giờ chính là thời điểm cần nhất, mà quả cũng muốn ở bên cạnh để giúp đỡ.

      Khi cúp điện thoại, tâm tư cũng chợt như bừng tỉnh. thể phủ nhận ban đầu rất oán hận Thích Dung Dung, cũng từng lo lắng sau này khi cùng A Hạo ở chung chỗ, làm sao có thể chung sống với Thích Dung Dung... nhưng mà sao có thể tưởng tượng được bà chết.

      Từ nay về sau, cuộc đời này, trừ , Noãn Noãn và Bảo Bảo còn ở trong bụng, A Hạo còn ai là người thân nào nữa ... ngăn được tiếng thở dài, đau xót chống đỡ cơ thể bị tê dại do mang thai, ra bên ngoài tìm ba mẹ.

      "Ấy, được đâu, Nhan Nhan à, con hãy xem lại tình hình sức khỏe của con bây giờ chút . Cả ngày đến việc đứng ngồi hay nằm còn rất khó chịu, lại còn ăn, ngủ được... làm sao con có thể lăn lóc đến mấy lần để chuyển máy bay mà trở về nhà đây? Huống chi trong nhà lại xảy ra chuyện lớn như vậy, con trở về tất nhiên phiền muộn lại thương tâm, làm ảnh hưởng đến tinh thần. Con nghĩ cho mình, cũng nên nghĩ cho cục cưng của con chứ, để có được nó phải là chuyện dễ dàng. Con và A Hạo mong mỏi lâu như vậy mới lại có đứa con, cho nên thể để xảy ra chút xíu sai lầm nào!"

      Vừa nghe Hoan Nhan muốn đổi vé máy bay trở về nước, mẹ là người đầu tiên la hét phản đối. Con của bà cho nên bà đau lòng nhất, bà thể để cho Nhan Nhan phải chịu đau khổ như vậy, huống chi tiểu tử trong bụng của nó, hoàn toàn giống như là đồ quỷ đòi nợ, chưa bao giờ thấy đứa trẻ nào bắt nạt mẹ của mình như vậy, chắc chắn nó là đồ tiểu tử thúi! Bà càng thể để cho con mạo hiểm như vậy!

      "Mẹ. . . Nhưng mà A Hạo tại rất cần con, huống chi, ba chồng con khi còn sống đối xử với con cũng rất tốt, con nghĩ cần phải trở về để đưa tiễn ông ấy đến nơi yên nghỉ cuối cùng."

      "Mẹ được là được!" Hứa phu nhân lập tức nổi giận lên: "Hai người nhà họ Thân nhà kia làm chuyện mà mẹ cũng muốn nữa. Bây giờ con mang thai cháu chắt của nhà họ Thân, là lập được công lớn, cho dù con trở về, cũng ai dám chữ , huống chi tình hình sức khỏe của con lần này cũng rất đặc biệt, hôm qua bác sĩ mà con quên rồi sao? Bồi dưỡng tốt, được để mệt nhọc, cũng được chịu bất cứ kích thích nào hết. Nếu lần này con trở về, vạn nhất bị kích thích bởi chuyện đó, tác động đến bảo bối, vậy cháu ngoại của mẹ ra sao đây?"

      "Mẹ, con có thể cẩn thận chút..." Trong lòng Hoan Nhan cũng có chút vững dạ. biết là mẹ muốn tốt cho mình, hơn nữa bản thân cũng chắc đường xá xa xôi như vậy, liệu có thể xảy ra chuyện gì sai sót hay nữa. Có đứa con này, quả cũng hề dễ dàng gì, bình thường hàng ngày đều cẩn thận đến gấp trăm lần.

      " được!" Hứa phu nhân dứt khoát buông xuống hai chữ vừa nhìn về Hứa Hướng Cảnh: "Còn ông nữa, dám len lén mua vé máy bay cho nó, sau này ông cần gặp lại tôi nữa!"

      Hứa Hướng Cảnh vốn dĩ muốn giúp con câu, lập tức dám gì nữa. Ông nhìn Hoan Nhan chút, áy náy vỗ vỗ vai con : "Nhan Nhan à, con hãy ngoan ngoãn bồi dưỡng thân thể . Chờ A Hạo hết bận, các con đoàn tụ bên nhau ở nơi này, cũng chỉ vài ngày thôi mà." Hứa Hướng Cảnh vừa vừa bám lấy bên cạnh cửa đuổi theo Hứa phu nhân ra ngoài...

      Hoan Nhan bĩu môi xiêu vẹo trở về giường... bây giờ phải làm sao đây...

      Ai ngờ đến tối liền nhận được điện thoại của Thân Tống Hạo. ra là Duy An trở về nước, đem tình hình sức khỏe của nhất nhất kể hết cho nghe, liền lập tức gọi điện thoại ngay cho , nghiêm nghị ra lệnh: tuyệt đối được trở lại... lại chỉ cần bồi dưỡng cơ thể tốt, chờ xử lý xong tang của cha mẹ lập tức bay sang với .

      Hai người còn rất nhiều thứ chuyện nhặt nữa. Bởi vì sợ nghỉ ngơi tốt, Thân Tống Hạo cũng dám cúp điện thoại.

      Hoan Nhan lại mách với , là đứa bé này làm loạn nhiều, mới được năm tuần mà khiến ngày ngày đứng ngồi xong.... Thân Tống Hạo nghe xong thấy đau lòng đến cả buổi. Tuy tinh thần cũng rất mệt mỏi, nhưng cũng cố gắng dỗ dành hồi lâu.

      Còn mọi chuyện khác đề cập tới.

      Sau tuần, Thân Tống Hạo làm lễ đưa tang cho cha mẹ, thể theo nguyện vọng của mẹ, an táng bà ở cùng nơi với Thân Thiếu Khang.

      Lúc đến nghĩa địa, trời chợt đổ xuống trận mưa tuyết . đoàn người mặc trang phục đen trang nghiêm giữa thời tiết này càng thêm vẻ đau thương. Noãn Noãn cũng mặc bộ quần áo màu đen, gương mặt đầy nước mắt, mặc dù bé tuổi còn , chưa hiểu lòng người ấm lạnh ra sao, nhưng cũng biết trước kia ông bà thương mình thế nào, chỉ biết là sau này bao giờ còn được uống chè táo của bà nữa, cũng bao giờ còn được ông mang theo cùng câu cá nữa.

      Thân Tống Hạo dắt theo Noãn Noãn đứng ở hàng đầu tiên để cảm ơn các bậc cha chú, bạn bè, họ hàng thân thích. Hết người này đến người khác, ai qua cũng câu an ủi với hãy nén bi thương. Đến cuối cùng, chợt có hai người khách mời mà đến.

      người Thân Tống Hạo biết, đó là Mộ Trạch Ân, người Noãn Noãn biết, đó là Mộ Hiền Ninh....

      Noãn Noãn vừa nhìn thấy Hiền Ninh khóc, vùng vẫy khỏi tay Thân Tống Hạo, chạy tới nhào vào trong ngực Mộ Hiền Ninh khóc òa lên. Mộ Hiền Ninh nét mặt chợt biến đổi, lúc sau cậu quay đầu lại liếc mắt nhìn ông, nhưng vẫn nhàng vỗ vỗ lưng Noãn Noãn: "Thiên Tình, sao, đừng khóc."

      Cậu vẫn như cũ, lại lấy khăn tay ra, lau nước mắt mặt cho bé. Noãn Noãn chỉ kéo tay của cậu, núp ở trong ngực, ôm chặt lấy cậu rời.

      Thân Tống Hạo thấy màn như vậy, đáy lòng lặng lẽ nổi lên vẻ lo lắng. ngờ tới người mà suốt ngày Noãn Noãn treo ở khóe miệng là Mộ Hiền Ninh, lại là cháu trai của Mộ Trạch Ân.

      Mộ Trạch Ân liếc mắt nhìn hai đứa bé, thầm thở dài cái, ông run lẩy bẩy tiến đến trước mộ bia, phía kia là hình của Thích Dung Dung cùng Thân Thiếu Khang kề vai sát cánh. Ông vươn tay, vuốt ve khuôn mặt Thích Dung Dung ngoài trung, nét mặt già nua nặng nề bi thương: "Bà ông ấy rồi, nếu theo ông ấy nhanh như vậy..."

      Ông hơi cúi người chào, rút ra từ trong cái túi ở trước ngực cành hoa cúc trắng, run rẩy đặt đặt ở trước mộ của bà. Đôi môi khô quắt mấp máy hồi lâu, Thân Tống Hạo nghe được ông điều gì, cuối cùng chỉ nghe thấy ông nhàng gọi tiếng: "Dung Dung..."

      Ông đứng ở trước mộ hồi lâu, nhìn kia tấm hình với ánh mắt dịu dàng làm cho người ta cảm động.

      Thân Tống Hạo chưa từng nghĩ tới, người phụ nữ như mẹ vậy mà lại có được hai người đàn ông như vậy say đắm.
      ************************
      Sr all: Nhóm ed truyện Người phụ nữ của Tổng giám đốc - thay đổi lại tên bạn trai của bé Noãn Noãn từ Mộ Hiền Trữ (theo bản dịch) sang Mộ Hiền Ninh (theo đọc) nhé! Cám ơn các bạn!
      Last edited by a moderator: 5/2/15
      dunggg thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 398: CÓ THÊM ĐỨA CON

      Những chuyện biết là quá nhiều. Giống như là hoàn toàn biết, Thích Dung Dung lúc còn trẻ, với Thích Dung Dung mà biết, tuyệt nhiên khác nhau trời vực.

      Mà điều khiến cho người phụ nữ trở nên sa đọa, nguyên nhân là do tình bị phá ngang. Ngược lại, cũng bởi vì tình mà người phụ nữ trở nên sa đọa!

      "Hiền Ninh thôi." Mộ Trạch Ân chống cây quải trượng tập tễnh xoay người. Nhìn hai đứa trẻ kia đứng yên, hai bàn tay nho túm chặt lấy nhau, ông sinh lòng thở dài, biết ông còn sống khỏe mạnh được mấy ngày nữa... ông cũng biết, nếu như ông còn sống ở cõi đời này, hai đứa trẻ kia phải trải qua bao nhiêu trắc trở nữa đây.

      "Ông. . ." Mộ Hiền Ninh nhìn Noãn Noãn ngừng khóc thút thít, có chút nỡ. Cậu nắm tay Noãn Noãn chặt, ngừng lau nước mắt cho bé, cặp mày đẹp hơi nhíu lại: "Thiên Tình, em đừng khóc nữa, nếu như em ngoan ngoãn, hàng ngày khi học hay tan trường, luôn ở bên em. . ."

      "Có ? Nhưng mà lâu rồi đều để ý đến em. . ." Noãn Noãn mở to đôi mắt, vừa khóc vừa cười nhìn lại cậu.

      "Đương nhiên là , nhưng mà em được khóc nữa." Cậu cẩn thận lau khô nước mắt mặt của Noãn Noãn: "Lạnh thế này, em khóc mặt bị đông cứng lại mất."

      " Hiền Ninh, là phải giữ lời, em muốn mỗi ngày đều phải học cùng em và chơi cùng với em. . ."

      Noãn Noãn lưu luyến buông tay ra, nhìn Hiền Ninh theo Mộ Trạch Ân xa dần. Chẳng biết tại sao bé khóc mãi, cho đến khi Hiền Ninh của mình biến thành điểm đen nho , bé mới lau sạch nước mắt, ngơ ngẩn vùi mặt vào ngực của Thân Tống Hạo.

      Mà Noãn Noãn cũng biết, bé và Mộ Hiền Ninh chia tay lần này, ước chừng phải đến mười lăm năm, hai người hề gặp lại nhau lần nào, cũng hề được nghe chút tin tức nào của Mộ Hiền Ninh. Noãn Noãn cũng hề nghe thấy tên của cậu được ra từ trong miệng của bất cứ người nào, giống như cõi đời này hoàn toàn hề có cậu bé trai nào có tên là Mộ Hiền Ninh, người bạn trai thanh mai trúc mã cùng bé học với nhau trong vườn trẻ...

      Cho đến khi hai người gặp lại nhau lần nữa, lại là trong buổi hôn lễ của Hiền Ninh, dâu mà cậu phải kết hôn cũng phải là Noãn Noãn, người bạn thanh mai trúc mã của cậu ngày xưa...

      "Noãn Noãn. . ." Thân Tống Hạo nhìn con ngừng khóc thút thít, hiểu vì sao con lại đau lòng quá như vậy, vừa đau lòng lại vừa thấy day dứt. chỉ có thể nhìn con khóc, nhưng biết phải làm cái gì.

      "Ba ba." Noãn Noãn dựa vào ngực Thân Tống Hạo, khuôn mặt nhắn cọ cọ nhàng ở trước ngực của : "Ba ba, khi con trưởng thành có thể gả cho Hiền Trữ được ba. . ."

      "Dĩ nhiên là được, chỉ cần đó là người mà cục cưng của ba thích, chỉ cần con vui vẻ, ba tuyệt đối hề ngăn trở con." ôm chặt con , hôn cái vào trán an ủi con: "Đừng khóc, sau này ngày nào con và bạn Hiền Ninh cũng có thể gặp mặt, cùng nhau học."

      "Vâng! Ba ba con muốn bây giờ là ngày khai trường quá ." Noãn Noãn mơ ước , đôi mắt cười liền cong lên.

      "Bé con xấu xa, bình thường con la hét có phải là giả vờ ?" nhìn con cười, cũng khỏi nhàng nở nụ cười.

      "Nhưng học là có thể ngày ngày ở cùng chỗ với Hiền Ninh mà!"

      " Bé con xấu xa, con nghĩ đến ở cùng với ba mẹ hay sao?"

      "Ba mẹ hàng ngày đều có thể nhìn thấy, nhưng mà Hiền Ninh chỉ có lúc tan học mới có thể thấy. . ."

      Hai cha con chuyện với nhau, thanh xa dần. Tiếng theo là gió mùa đông thổi tan dần, dần dần cũng nữa nghe được nữa. . .

      Sau khi cúng tuần đầu, Thân Tống Hạo bắt đầu bảo quản gia thu thập hành lý, chuẩn bị đoàn tụ với Hoan Nhan. Bởi vì Duy An yên lòng về Hoan Nhan, hơn nữa ba mẹ tuổi cũng cao, việc tự chăm sóc bản thân cũng hề dễ dàng. Vì vậy khi tang lễ kết thúc liền mang theo Noãn Noãn bay trở về Hawai.

      Mọi việc của công ty cũng sắp xếp đầy đủ, công việc vẫn diễn ra bình thường. Còn mọi chuyện trong nhà có thím Trần và quản gia cùng lo liệu, cho nên rất yên tâm.

      Chẳng qua vẫn còn có chuyện khó giải quyết. Trước kia lúc đứa bé của Nhan Nhan và Á Hi chết non, từng nhận
      nuôi bé trai mới sinh, về sau lại bởi vì tâm tình của Hoan Nhan vẫn tốt, cứ thấy đứa trẻ kia lại rơi lệ rất thương tâm. Vì vậy đành tạm thời đem con đến gửi ở viện Dục , trung tâm nuôi dưỡng trẻ em mà Thân thị bảo trợ. Nhưng mà tại, người quản lý viện Dục là có đôi vợ chồng người Hongkong rất thích đứa trẻ kia, muốn đón về nhà để nuôi. cũng từng thăm đứa kia, nó mới hai tuổi, dáng dấp cực kỳ xinh đẹp, nhưng còn như vậy mà tính tình của bé hình như có chút u buồn.

      Sở dĩ có mâu thuẫn đối với chuyện này, là bởi vì trước kia Hoan Nhan từng nuôi dưỡng bé trai này thời gian. Nếu như sau này nhớ tới đứa bé này, muốn gặp lại lần nữa e rằng cũng hề dễ dàng.

      Nhưng mà bây giờ vợ chồng lại có bé cưng, nếu như đem đứa bé này về nhà để nuôi, liệu có lạnh nhạt với nó hay ? Đứa này tính nết lại làm cho người khác rất thương, lại rất nhạy cảm, quả nếu như có chỗ nào sơ sót, liệu có thể tạo thành dấu ấn ở trong lòng bé hay ?

      Suy nghĩ hồi lâu, trước khi Thân Tống Hạo lại đặc biệt đến viện Dục thăm cậu bé chút. Nhưng ngờ đứa bé kia vừa nhìn thấy liền nhào tới, khóc thảm thương, muốn bị đưa .

      Thân Tống Hạo bị tiếng khóc của đứa trẻ làm cho mềm lòng. hỏi lại bé, tại sao muốn theo đôi vợ chồng kia, ai ngờ đứa trẻ xíu như thế, vậy mà lại lấy từ trong ngực ra bức chân dung cắt từ tạp chí được cuộn lại, mép mòn. Thân Tống Hạo hồ nghi cầm lấy vừa nhìn nhận ra là hình của Hoan Nhan. Bức ảnh kia được chụp từ lâu, hình như là lúc hai người mới vừa làm lành bị chụp trộm…

      “Tại sao con lại giữ lại cái này?” Thân Tống Hạo khỏi có chút ngạc nhiên, ôm bé nhàng hỏi.

      Người bảo mẫu cuống quít mở miệng : “Thân tổng, chuyện là thế này, đứa này luôn hỏi ba mẹ của mình ở nơi nào, bởi vì phu nhân từng nuôi bé, cho nên lần trước có người chỉ tay vào tấm hình của phu nhân đây là mẹ của bé… Thân tổng, xin lỗi…”

      Bảo mẫu càng giọng càng , chỉ sợ tức giận.

      “Đây là mẹ con.” Đứa chỉ vào ảnh Hoan Nhan, trong đôi mắt to mang theo vẻ khẩn cầu, thậm chí khuôn mặt nhắn còn có chút vui vẻ.

      Thân Tống Hạo khỏi có chút cảm động: “Con muốn bị đưa là vì chờ mẹ đến đón con về nhà sao?” có chút ân hận, ân hận bởi vì cứ như vậy mà quên mất đứa trẻ này, để ý quan tâm đến bé sớm chút, nhiều hơn chút.

      Cậu bé gật đầu cái, liền nhích lại gần dựa sát vào ngực hơn: “Nhất định mẹ con tới.”

      Thân Tống Hạo lập tức liền hạ quyết tâm, mang đứa bé cùng Hawaii, để cho nó ở lại bên cạnh Hoan Nhan.

      “Chú dẫn con tìm mẹ được ?” Thân Tống Hạo liền ôm lấy cậu bé mặt vừa với bảo mẫu: “Các hãy làm thủ tục cho đứa trẻ ra nước ngoài, tôi mang đứa trẻ này .”

      “Tốt quá, Thân tổng! Nhất định lần này Đâu Đâu vô cùng vui vẻ!” Bảo mẫu trẻ tuổi cũng xúc động, liên tục.

      “Đâu Đâu?” Thân Tống Hạo nhướng mày, “Cái tên này nghe hay, sau này người nào vứt bỏ con nữa.”

      vuốt ve khuôn mặt nhắn của bé con, cười : “Chờ con gặp mẹ, mẹ đặt tên cho con có được ?”

      Bé con cặp mắt sáng lên vui vẻ, ra sức gật đầu, Thân Tống Hạo nhìn dáng vẻ của bé, cũng khỏi có cảm giác vui vẻ, xoa xoa đầu nó rồi ôm đứa trẻ ra khỏi viện Dục .

      Lúc ra khỏi cửa lớn của viện Dục , bé con quay đầu lại nhìn về phía người bảo mẫu kia ra sức vẫy tay với bé, vui vẻ : “Dì ơi, Đâu Đâu trở lại thăm dì…”

      đứa bé ngoan.” Lên xe, Thân Tống Hạo nhìn cậu bé ngồi ở bên cạnh giống như ông cụ non, lại xoa xoa đầu của bé : “Nhất định mẹ con thích con.”

      “Tại sao lâu như vậy mà mẹ con chưa tới đón con về?” Mặc dù Đâu Đâu cảm thấy sờ sợ cái chú này, nhưng vẫn kìm được câu hỏi lại.

      Thân Tống Hạo giật mình, nhìn đôi mắt đen láy đọng đầy nỗi sợ hãi thấp thỏm lẫn lo lắng kia, khỏi có chút đau lòng. ôm lấy thân thể nho : “Bởi vì sức khỏe của mẹ con mấy năm trước tốt, liên tục phải dưỡng bệnh, có cách nào chăm sóc con, cho nên mới để cho chú mang con gửi đến nơi này, tại mẹ con rất muốn đón con về nhà.”

      Bé con trầm mặc hồi lâu, chợt liền cúi đầu câu: “Con muốn bảo vệ mẹ con tốt.”

      câu khiến cho nước mắt của Thân Tống Hạo thiếu chút nữa liền chảy ra, lại ôm ấp bé con: “Con là đứa trẻ ngoan.”
      Last edited by a moderator: 7/2/15
      dunggg thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 399: MƯU

      Chuyến bị chậm lại mấy ngày vì phải làm thủ tục ra nước ngoài cho Đâu Đâu. sắp tới cuối năm, từ lâu rất sốt ruột, chỉ muốn bay đến Hawai ngay để đoàn tụ với Hoan Nhan, còn ngày ngày gọi điện thoại tới mấy lần. cũng biết cơ thể của tại do mang thai nên rất yếu ớt, cho nên cũng rất áy náy vì mình thể giúp đỡ gì cho được.

      Vào ngày, vừa mới dỗ cho Đâu Đâu ngủ trưa, Thân Tống Hạo vốn dự định công ty xem xét lại công việc lần cuối người quản gia vào.

      "Ông làm sao vậy? Sao lại có cái vẻ mặt này?" Thân Tống Hạo nhìn vẻ mặt bằng lòng lại vừa có vẻ tức giận của quản gia, khỏi buồn cười hỏi.

      "Thiếu gia. . . Tôi muốn với ngài, nhưng mà, nhưng mà. . . cái em của phu nhân đó, lại đến tìm!" Quản gia vừa thở phì phò vừa , dường như ngay cả phép tắc cũng quên hết .

      "Em Nhan Nhan sao?" Thân Tống Hạo cau mày, suy nghĩ hồi lâu mới chợt nhớ ra, : "Vậy à, người ấy có phải tên gọi là Hứa Mễ Dương ?"

      "Vâng, đúng là ta. chưa từng thấy ai đến nhà người khác mà có da mặt dày như ta."

      "Tôi nhớ là gửi ta vào học ở trường quân , hình như là học bảy năm liên tục, hay là ta tốt nghiệp rồi.

      Thân Tống Hạo nhướng đối lông mày, cũng ra ý có để cho ta vào nhà hay .

      "Thực tình, tôi thấy ta tính nết vẫn như trước kia. . . Thiếu gia, nếu để tôi đuổi ta nhé. . ."

      "Ấy đừng! Để tôi xem chút, rốt cuộc ta muốn làm cái gì đây, cho cùng, ta cũng được coi là em của Nhan Nhan đấy."

      "Nhưng mà ta và phu nhân chút liên hệ máu mủ nào hết, chúng ta làm đến như vậy, cũng là hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi." Quản gia vẫn như cũ, hầm hừ .

      "Cứ xem chút rồi hãy sau!" Thân Tống Hạo cũng cười lạnh, quả nếu ta vẫn thay đổi chút nào, dĩ nhiên cũng mảy may quan tâm tới ta nữa.

      Còn nếu ta cải tà quy chính, ngược lại vui lòng được làm người tốt.

      Xuyên qua vườn hoa, lại thêm mười mấy thước mới đến nơi cổng chính của biệt thự, Thân Tống Hạo cũng bảo người mở cửa, chỉ hỏi cách qua hàng rào: " tới đây làm cái gì?"

      Hứa Mễ Dương quay lại, thân thể cao ngỏng, gầy tong teo, người mỏng mảnh như tờ giấy, mái tóc dày bù rối như đống cỏ khô ở đầu, vừa quay đầu lại nhìn thấy Thân Tống Hạo, ánh mắt của ta vụt bừng sáng lên: " rể, rể, là em đây mà?"

      "Nhan Nhan nghỉ phép ở nước ngoài, tốt nghiệp chưa?" Thân Tống Hạo vẫn như trước, giọng ôn hoà hỏi lại.

      Sắc mặt Hứa Mễ Dương thoắt biến đổi. ta cũng dám cho biết, ta chỉ ở trong trường có ba tháng, sau đó rút học phí rồi bỏ ra ngoài sống lêu lổng.

      "Vâng, tốt nghiệp." ta gật đầu cái, tùy tiện qua loa.

      Thân Tống Hạo cũng hỏi thêm, chỉ tiếp tục : "Nếu tốt nghiệp, vậy hãy tìm công việc đường đường chính chính mà làm. . ."

      " rể, em muốn làm ăn với bạn bè, có thể cho em mượn chút tiền vốn được ?" Hứa Mễ Dương đợi xong, vội vàng mở miệng .

      Thân Tống Hạo liếc mắt nhìn ta cái, cảm thấy dáng vẻ của ta có chút bình thường. Thoạt nhìn thấy cực kỳ khỏe mạnh, dường như chỉ cần trận gió thổi qua cũng gã gục.

      " định buôn bán cái gì? Từ trước đến nay tôi làm những việc mua bán bị lỗ vốn, hãy chuẩn bị xong hết mọi thứ, lên kế hoạch dự toán, điều tra thị trường, người định hợp tác làm ăn cũng phải tìm hiểu lại? Nếu như thua lỗ lấy cái gì để trả cho tôi?"

      Nghe như vậy, Hứa Mễ Dương khỏi nổi lên chút tức giận: " có nhiều tiền như thế, tùy tiện rút ra bằng sợi tóc cũng đủ cho em sống cả đời, vậy mà lại hẹp hòi quá thế!"

      "Đúng là tôi có tiền, nhưng những đồng tiền kia đều là do tôi từng chút từng chút vất vả cực nhọc mới kiếm ra được. Tai sao tôi lại phải đưa cho cách vô điều kiện nhỉ? Nếu như vẫn còn ấp ủ ý nghĩ rằng tôi đưa cho khoản tiền ấy, tôi cho biết, có cửa đâu, bây giờ !"

      Thân Tống Hạo xong, liền xoay người liền bỏ . Hứa Mễ Dương thấy thế cũng chẳng gì, chỉ nhìn xa, sau đó cũng xoay người, từng bước từng bước rời .

      Trở về biệt thự, Thân Tống Hạo liền dặn dò quản gia: "Hãy gọi điện thoại tới trường học của Hứa Mễ Dương, tôi muốn xem chút rốt cuộc ta ."

      Chỉ chốc lát sau quản gia liền quay lại ngay, vẻ mặt đầy khinh bỉ : "Đồ lừa đảo, ta chỉ ở trường học có ba tháng, liền tự ý bỏ học, còn học phí ta cũng rút hết và mang theo ra sống ở bên ngoài."

      Thân Tống Hạo châm điếu thuốc, cười lạnh tiếng : "Hãy cho người theo dõi ta, ngược lại tôi muốn nhìn xem, đến tột cùng ta muốn làm cái gì."

      "Vâng, thiếu gia." Quản gia lập tức liền chuẩn bị, còn cũng dựa vào ghế salon, nhíu mày suy tư. Hứa Mễ Dương đột nhiên xuất , hơn nữa chuyện mượn tiền vừa rồi vì sao lại bỏ qua dễ dàng như thế, rất kỳ quái....hoàn toàn hề giống như thói quen hàng ngày, cũng như phù hợp với tính tình của ta.

      Thủ tục xuất ngoại của Đâu Đâu cũng có gì phức tạp lắm, nên làm xong đầy đủ. Đêm trước khi , hai người cũng có chút kích động, Đâu Đâu tắm xong cứ nằm lỳ ở giường, mở to đôi mắt nhìn chăm chú, ánh mắt rời khỏi tấm hình của Hoan Nhan. Thân Tống Hạo tắm xong ra ngoài, nhìn thấy thế, cười hỏi: "Mẹ con có xinh đẹp ?"

      "Rất xinh đẹp ạ..." Đâu Đâu trả lời vẻ rất thỏa mãn, đem hình của mẹ để cẩn thận ở dưới chiếc gối đầu: "Mẹ con xinh đẹp nhất."

      "Nhóc con xấu xa, miệng ngọt." Thân Tống Hạo cười ha ha, vén chăn lên nằm xuống: "Sáng mai là có thể nhìn thấy mẹ con rồi, mẹ con còn cho chú biết, mẹ con chuẩn bị cho con rất nhiều quà."

      "Con cần quà, chỉ cần mẹ thôi." Đâu Đâu ngoan ngoãn nhắm mắt lại: "Con nghĩ ngủ nhanh, sau đó được gặp mẹ rất nhanh."

      Thân Tống Hạo xoa xoa của bé: "Ừ, ngủ ."

      đêm trôi qua yên bình sáng hôm sau, khi trở dậy, vừa xuống nhà thấy quản gia vẻ mặt đen sì chờ ở trong phòng khách.

      "Có việc gì sao?" Thân Tống Hạo cảm thấy buồn cười, quả ông lão này biến đổi rồi, gần đây càng ngày ông lão lại càng giống như đứa bé.

      "Còn chuyện gì khác ngoài chuyện cái nhà Hứa tiểu thư đó chứ! ta lại chạy đến làm loạn, sống hai chết ầm ỹ đòi vào bằng được. Tôi sợ ồn ào khiến hàng xóm láng giềng nghe thấy, lại sợ làm ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của ngài và tiểu thiếu gia, cho nên để cho ta vào, nhưng cũng ngăn lại chỉ cho ta đợi ở trong vườn.... là chưa từng gặp qua người nào như vậy, phu nhân của chúng ta tuyệt vời, tính tình quá tốt, hiểu tại sao lại có người em tính nết xấu xa như vậy!"

      "Để ý đến ta làm cái gì, tôi và Đâu Đâu muốn đến sân bay bây giờ đây."

      Thân Tống Hạo vừa , nhìn từng người giúp việc mang hành lý ra nhà để xe, rồi ôm Đâu Đâu ra bên ngoài.

      " rể..." Từ xa Hứa Mễ Dương nhìn thấy Thân Tống Hạo liền cất tiếng gọi. Thân Tống Hạo chỉ lạnh nhạt liếc mắt nhìn ta: " lại tới đây làm gì?"

      " rể, hai người có việc phải ra khỏi nhà sao?" Hứa Mễ Dương nhìn người giúp việc mang hành lý, liền đến gần cười hỏi.

      "Đúng vậy!" Thân Tống Hạo cũng buồn nhìn ta, liền bế Đâu Đâu đưa vào trong xe, Hứa Mễ Dương lại làm mặt dày, tiến sát đến bên cạnh: " rể, có thể cho em nhờ đoạn đường , em cũng muốn sân bay đón bạn em."

      Thân Tống Hạo nửa cười nửa nhìn ta: "Dĩ nhiên là được thôi."

      Nhìn thấy ánh mắt của ta thoáng cái liền nổi lên vẻ vui sướng vì được như ý, lộ hả hê. Thân Tống Hạo thản nhiên nhếch môi: " muốn ngồi cùng với chúng tôi xe này hay là muốn ngồi xe khác?"

      "Đương nhiên em muốn ngồi cùng xe với rể rồi." Hứa Mễ Dương chút do dự đáp nhanh.

      Thân Tống Hạo cũng từ chối, cười : "Cũng được, ta thôi!"

      Hứa Mễ Dương chủ động ngồi lên ghế phụ, thuận tay liền đặt chiếc túi cầm trong tay lên nơi để đồ vật ở phía sau xe.

      Suốt dọc đường ta chỉ yên lặng, cũng câu gì. Dĩ nhiên Thân Tống Hạo cũng để ý đến ta, chỉ thỉnh thoảng chuyện với Đâu Đâu vài câu.

      được nửa đường, chợt chuông điện thoại di động của Mễ Dương vang lên, ta bắt máy "A lô, vâng tôi là Mễ Dương."

      "Sao cơ? Cậu đổi vé sang chuyến bay ngày mai à? Sao cho tôi biết sớm chút, tôi cũng được nửa đường.... được rồi được rồi..."

      mấy câu, Mễ Dương liền cúp điện thoại, ta quay sang nhìn Thân Tống Hạo vẻ mặt áy náy: " rể, có thể cho em xuống trước được ? Hôm nay bạn em đến được..."

      Thân Tống Hạo cười tiếng đầy giễu cợt, : " được."

      Vẻ mặt của Hứa Mễ Dương liền biến sắc, càng thêm cẩn thận cười làm lành : " rể, em thể tiếp...Từ sân bay thuê xe trở về, cũng tốn khá nhiều tiền đấy."
      Last edited by a moderator: 9/2/15

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 400: rất nhớ em.

      " có thể đón xe quay trở lại, người ta đưa đến tận cửa nhà.”

      Vẻ mặt Thân Tống Hạo vẫn như cũ chút biểu tình, tự nhận là mình cũng có giấu giếm, bất quá vừa giúp ta đại ân, tên William kia muốn cùng với ta gài bẫy hại , nhưng phải khước từ sao? ta vừa đúng lại gậy ông đập lưng ông!

      Hứa Mễ Dương nghe như vậy, cơ hồ muốn khóc, lấy điện thoại di động ra xem giờ, sắc mặt càng tái nhợt hơn.

      " rể.... Ôi chao, rể, bụng của em đau quá mau thả em xuống xe, em muốn WC...."

      Đôi mắt Hứa Mễ Dương chuyển động nhanh như chớp, nháy mắt liền có chủ ý, ta che bụng liên tục kêu đau .

      "Hứa Mễ Dương, đừng giả vờ nữa." Thân Tống Hạo biết thể trì hoãn tiếp nữa, trực tiếp cùng ta ngã bài: "Người của tôi mấy ngày nay đều ở đây theo dõi ... gặp mặt William trước sau ba lần, , kêu làm cái gì."

      " có, có.... Em biết ai là Wiliam cả." Hứa Mễ Dương nghe , sắc mặt càng thêm tái nhợt, nhưng vẫn mạnh miệng, ngẫm lại chuyện người nọ với mình, sợ hãi.

      "Được, , như vậy tại tôi và Đâu Đâu xuống xe, khóa lại trong xe mình."

      Thân Tống Hạo cũng giận, chỉ nhàn nhạt câu, liền phân phó: "Tài xế, dừng xe.... "

      "... được...." Hứa Mễ Dương hoảng hồn, hoang mang sợ hãi nhìn phía sau xe mấy người bước xuống, đứng ở trước mặt nơi cửa xe, toàn thân toát mồ hôi lạnh....

      " rể..." Hứa Mễ Dương liều mạng kéo lấy ống tay áo Thân Tống Hạo:" rể, em muốn chết, thả em ra, thả em ra...."

      "Vậy ra tất cả những gì William với , cho tôi biết đầu đuôi gốc nhọn!" Thân Tống Hạo nhìn mặt , lạnh lùng mở miệng đe dọa.

      Hứa Mễ Dương ngồi sững ghế xe, giật mình cúi đầu xuống: "Em , em ...."

      tiếng đồng hồ sau, cảnh sát mang Hứa Mễ Dương , cùng thời khắc đó, điện thoại từ công ty của William cũng gọi đến, Thân Tống Hạo đưa tay nhận điện thoại từ tay vị cảnh sát cầm.

      "Chuyện như thế nào rồi?" giọng nam xa lạ, thấp vang lên.

      " ngại quá, xin lỗi, tôi vẫn sống yên lành, cho William biết, lát nữa cảnh sát đến tìm ta uống trà, để cho ta chuẩn bị sẵn sàng." Thân Tống Hạo cười tắt điện thoại, đưa trả điện thoại lại cho vị cảnh sát: "Cám ơn."

      lại lần nữa ôm Đâu Đâu lên xe, nâng cổ tay xem đồng hồ. Xe chạy tới sân bay, vừa đúng giờ bị lỡ chuyến bay, thời gian là khớp vô cùng.

      Lần đầu tiên Đâu Đâu ngồi máy bay, kích động lại hiếu kỳ, nghe , đến ngày là có thể thấy mẹ, càng thêm hưng phấn hết sức, mặc dù tính tình trời sanh ưu sầu, nhưng giờ phút này có mấy phần giống trẻ con bình thường hoạt bát.

      Bay được nửa chừng, Đâu Đâu kiên trì nổi ngủ mất, trước lúc ngủ còn dặn dò , vừa thấy mẹ phải lập tức đánh thức nó dậy.

      Khi máy bay đáp xuống phi trường, Thân Tống Hạo vừa xuống cầu thang lâu, liền thấy bóng dáng quen thuộc, bước chân hơi chậm lại, tiếp đến hành lý trong tay xoạch tiếng liền rơi xuống mặt đất, thậm chí ngay cả Đâu Đâu đứng bên cũng để ý, bước vài bước chạy tới, lập tức bế lên....

      Gần tháng, thấy , có cái ôm thân mật như vậy, cũng có ngửi được hơi thở người của .

      Gần tháng, nhìn thấy , được ôm chặt trong ngực, được ngửi mùi vị quen thuộc tóc của , cảm nhận được độ ấm người .

      bây giờ bị ôm, cảm giác mình phải say, mà tại ôm chặt lấy , cảm giác là thỏa mãn.

      Ôm nhau hồi lâu, mới hơi ngượng ngùng đẩy ra: "Đứa bé nhìn kìa...."

      " rất nhớ em." Thế nhưng vẫn ôm buông, thậm chí còn xoay tròn vòng, Hoan Nhan bị dọa sợ hãi liên tục đấm , chọc cho bật cười thành tiếng.

      "Đó là Đâu Đâu, con của em." Hai người âu yếm lát, Thân Tống Hạo liền chỉ người nho đứng sau lưng , đứa rất hết lòng làm tròn bổn phận, kéo hành lý của ba, mệt đến thở ra hơi.

      "Đâu Đâu.... Mau tới,mẹ ở chổ này!" Lúc trước khi chuyện qua điện thoại, Thân Tống Hạo kể cho biết chuyện của Đâu Đâu, vì vậy Hoan Nhan sớm chuẩn bị kỹ càng.

      Đâu Đâu ngẩn người, nhìn lên người đứng trước mặt gần như vậy, mẹ ở ngoài nhìn rất giống với trong hình, thậm chí còn xinh đẹp hơn nhiều. Đây là mẹ của cậu, mỗi ngày cậu đều ngóng trông mẹ.

      "Mẹ...." Đâu Đâu mấy bước chạy tới, lập tức nhào vào trong ngực Hoan Nhan. Đứa bé khóc nức nở, khiến Hoan Nhan cũng khó chịu nhịn được. Đứa này từng an ủi qua khi đứa con của và Á Hi mất , bây giờ dáng dấp lớn như vậy....

      Ban đầu ích kỷ dứt bỏ đứa này, bởi vì nhìn thấy cậu bé nhớ đến đứa con mất, ích kỷ, lần cũng nhìn đến cậu bé, thậm chí cố ý quên cậu bé, cũng chỉ vì muốn mình nhớ tới nỗi đau kia, nhưng biết, đứa bé này vẫn luôn ngóng trông .

      Đứa bé chưa bao giờ thấy , lại coi như mẹ nó.

      "Đâu Đâu, đừng khóc, trong bụng mẹ còn có em trai , để ba ôm con, đừng để cho mẹ quá cực khổ có được hay ?" Thân Tống Hạo kéo đứa bé hai tuổi lại, vốn tưởng rằng cậu bé chịu rời ra, ngờ Đâu Đâu rất hiểu chuyện lập tức buông mẹ ra, còn cố ý đoạt lấy túi xách trong tay Hoan Nhan, ôm vào trong ngực: "Mẹ vất vả rồi, để con cầm túi xách cho mẹ."

      Hoan Nhan cơ hồ lại muốn khóc, may là Thân Tống Hạo nhàng ôm : "Đừng khóc, tốt đối với bảo bảo đâu."

      mới miễn cưỡng nhịn , nhưng vẫn nắm tay Đâu Đâu cùng nhau về phía xe.

      Bóng đêm, trầm tĩnh như nước, Hawai buổi tối cũng xinh đẹp giống như là đồng thoại .

      tháng thấy, giờ phút này ôm , hôn thế nào cũng thấy đủ, ôm thế nào cũng thấy đủ, ra muốn nhiều hơn nữa, nhưng lo lắng thân thể của , nên nỗ lực áp chế tất cả khát vọng.

      " xin lỗi." nằm ở trong ngực của nhàng mở miệng: "Em nên len lén bỏ , để cho mình đối mặt nhiều chuyện như thế."

      "Chuyện qua...." Thân Tống Hạo khẽ thở dài cái: " phải là đứa con có hiếu, biết chuyện tình ba mẹ động lòng người như vậy. Cho tới bây giờ cũng thử tìm hiểu về ba mẹ, quan tâm tốt tới ba mẹ."

      "Chuyện tình của ba mẹ?" Hoan Nhan hơi ngạc nhiên, cho tới nay đều cảm thấy giữa ba mẹ chồng có gút mắc gì đó, giống như đôi vợ chồng ân ái, ngược lại giống như là hai người xa lạ ở chung mái nhà.

      "Ba đối với mẹ vừa thấy , nhưng mẹ lại có ý trung nhân, hôn nhân của hai người là bắt đầu của bi kịch."

      Thân Tống Hạo nhàng thở dài:"Từ gần gũi với ba mẹ nguyên nhân cũng bởi vì, danh tiếng của mẹ năm đó cực hư hỏng, lại còn vượt ra ngoài khuôn phép... nháo muốn ly hôn, khiến mặt mũi trong nhà cơ hồ mất hết, cho nên ông nội mới ghét mẹ như vậy. Mà ba vẫn từ từ nóng lạnh, tỏ ra kiên quyết, người đời cười chê ba là kẻ hèn nhát vô dụng...."

      "Mẹ muốn ly hôn, chỉ vì muốn được sống chung với người mình sao?"

      Hoan Nhan hơi xúc động, biết Thích Dung Dung lại có tình cảm lận đận như vậy.

      "Phải, mẹ thích người kia sau khi lập gia đình, bọn họ vốn ước định sau khi ba mẹ ly hôn kết hôn, nhưng ba buông tay, người của mẹ cũng chết sống buông tay, tìm chết tìm sống gây xôn xao dư luận, đến khi ba suýt thỏa hiệp, đồng ý ký tên, người của mẹ bởi vì vợ có thai mà bỏ qua đoạn tình này. Mẹ nản lòng thoái chí, cũng ầm ĩ đòi ly hôn nữa, ba mẹ náo loạn cả đời, nhưng lại biết hai người sớm buộc ở chung với nhau...."

      "Vậy, sau cùng là mẹ ba có đúng ?" Hoan Nhan nghĩ kĩ , nhớ tới lần trước lúc ba nằm viện, lần tình cờ nghe được Thích Dung Dung tìm y tá hỏi:“Ông ấy sợ nhất bị tiêm, có thể tiêm được ?"

      “Đúng vậy... Chỉ là, mẹ biết quá muộn, khi sức khỏe của ba chuyển biến xấu , thời điểm đó mẹ mới nhận ra tình cảm trong lòng mình, ra là từ lâu mẹ còn thương người kia, khi ông ấy bởi vì vợ mình mang thai mà buông tha tình cảm hai người, lúc đó mẹ cũng chết tâm với ông ấy rồi."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :