1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc - Minh Châu Hoàn (Full Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương386:

      Mẫu Đan gật đầu: “Tôi hiểu rồi, tên chỉ là danh hiệu mà thôi, có quan hệ. Đúng rồi, em có muốn chơi bóng chuyền cùng chúng tôi ? Tôi còn mấy người bạn nữa, mấy người đó nếu thấy em chắc rất thích...”

      Hoan Nhan hơi ngạc nhiên đứng lên: “Bạn của giống như đều lấy hoa làm tên à?”

      phải, bạn người Indonesia của tôi gọi là a Tam, bạn người Pháp gọi là chiếc đũa...” Còn chưa nghe hết, Hoan Nhan gập người cười đến nổi đứng thẳng lên cũng được. Người nào đó cũng vui tính quá chứ, là ai cố ý trêu đùa, khôi hài chỉnh lại tên của bạn ta như vậy. Bất quá cũng đồng thích gọi bạn người Ấn Độ là a Tam , vốn có ấn tượng tốt đối với người Ấn Độ.

      Nhìn cười run rẩy hết cả người, bạn học Mẫu Đan cũng nở nụ cười theo: “Em làm sao vậy?” ta giơ tay ra muốn vỗ vào vai , nhưng ngờ thình lình có bàn tay vươn ra cản lại động tác của ta...

      xin lỗi, tôi muốn đưa vợ tôi về.” Nét mặt Thân Tống Hạo hơi lạnh lùng, đề phòng người ngoại quốc tuấn trước mặt. Sau khi đẩy tay ra, nhàng ôm lấy Hoan Nhan.

      Mới chớp mắt, cái người này vậy mà muốn phát triển tình cảm lưu luyến rồi sao?

      “Bạn Trung Quốc, em kết hôn rồi sao?” Mẫu Đan che giấu nổi thất vọng của mình, trong đôi mắt xanh thẳm có chút buồn bã. Hoan Nhan càng cảm thấy buồn cười, đàn ông ngoại quốc đúng là quá nhiệt tình.

      “Đây là chồng của tôi.” Hoan Nhan cười giới thiệu , dựa sát vào ngực Thân Tống Hạo vẫy tay tạm biệt Mẫu Đan.

      cách xa quãng rồi, bạn học Mẫu Đan còn vẫy tay: “Bạn Trung Quốc, nếu như em ly hôn hãy đến nước Mỹ tìm tôi nhé...”

      Hoan Nhan bật cười lần nữa, còn sắc mặt Thân Tống Hạo càng lúc càng đen hơn, cánh tay ôm chợt xiết chặt: “Em còn dám ra ngoài gây chuyện nữa, bỏ mặc em ở lại đây.”

      Hoan Nhan đắc ý dương dương nhìn : “Ha ha ha, sợ rồi sao? em Trung Quốc xinh đẹp vây quanh, em cũng có người bạn ngoại quốc, haiz... dáng vẻ cũng đẹp mắt như vậy. Ôi chao, ra gả cho người ngoại quốc cũng tồi, sau đó sinh đứa con lai, xinh đẹp biết bao....”

      “Hứa Hoan Nhan!” Thân Tống Hạo hét to lên tiếng, cắt đứt dòng liên tưởng của người nào đó. Hoan Nhan lập tức ra vẻ đáng thương nhìn : “Ông xã, em sai rồi, em chỉ mơ mộng chút thôi. ra, so với người bạn ngoại quốc Mẫu Đan đẹp trai hơn, mà gien cũng cường đại hơn nhiều, xem Noãn Noãn của chúng ta...”

      Nhìn dáng vẻ giờ phút này bỗng nhiên gợi lên ý xấu trong , tức ôm ngang eo day vành tai thầm: “ cũng tin chúng ta thể có thêm em bé, bác sĩ chẩn đoán bệnh cho em, đơn giản đều lời vô nghĩa! hôm nay... thể tin tưởng.”

      Nét mặt Hoan Nhan chợt lóe lên, cắn môi dưới nhìn lại , có phần tội nghiệp: “Tuy là rất cố gắng, nhưng em mãi vẫn có động tĩnh....”

      Nghe vậy, làm vui thích. hề e ngại bên cạnh có nhiều người lui tới, lập tức cúi xuống hôn , mãi cho đến khi hai người thở hồng hộc, mới hài lòng : “ vô cùng lợi hại?”

      Hoan Nhan trừng , đôi môi sưng phồng nhìn hấp dẫn: “Chính còn ràng sao?” quay mặt, xoay xoay vặn vặn người thèm để ý đến .

      “Chúng ta quay về khách sạn nhé em?” kềm nén nổi, sống

      nhau lâu rồi, nhưng nhìn thấy mặt thẹn thùng ửng hồng, vẫn cảm thấy mất khống chế.

      " được, em muốn bơi, em muốn học bơi. Giảm bớt cho lúc nào bên người cũng có đống oanh oanh yến yến, còn em chỉ có thể giương nhìn nhìn." Hoan Nhan tránh , hướng bờ biển chạy .

      "Vậy còn em, mới rời bao lâu em cùng người ngoại quốc em em. Hứa Hoan Nhan, em có năng lực ghê.

      cười, chỉ hai ba bước đuổi kịp , hai người sánh vai nhau ra phía bờ biển. Hoan Nhan cảm nhận được những ánh mắt hâm mộ của phụ nữ chung quanh, khỏi thầm đắc ý. Nhìn , người đàn ông tốt như vậy, hoàn mỹ như vậy, tuấn như vậy, kêt hôn rồi nhé...Đó là chồng của tôi đấy!

      "Chỉ là người bạn ngoại quốc mà thôi, đương nhiên muốn cho họ cảm nhận được khí phách mênh mông của Trung Quốc chúng ta. Nếu chào hỏi cũng đáp lại, đó là tác phong phóng khoáng của người Hàn Quốc."

      Năm phút sau, Hoan Nhan thay bộ bikini cột dây màu vàng nhạt, ngượng ngùng bước ra ngoài. nhớ, mình mới mặc đồ bơi có lần. Chính là khi hai người bọn họ mới quen chưa được bao lâu, chỗ biệt thự có hồ bơi của .

      Nhưng lần kia chỉ có hai người họ thôi, tại bãi cát rất nhiều người...

      May mắn duy nhất, vẫn có quá mập mạp cần lo lắng người đàn ông xấu xa trước mặt bị mất thể diện.

      Bị lôi vào ấn vào trong nước, có chuẩn bị trước bị uống hai ngụm nước biển, Hoan Nhan tức giận trừng : " làm gì thế, định khi dễ em hả?"

      "Muốn học bơi, trước tiên phải bị uống nước biển hai lần, uống rồi bị sặc còn sợ nước. Tốt lắm, bây giờ bắt đầu."

      chút khách khí ôm hướng tới chỗ sâu nhất tới, Hoan Nhan cảm thấy nước biển từ từ dâng lên tới ngực , gương mặt trắng bệch vì sợ hãi, oa oa kêu lên: "Tại sao người ta đều có phao bơi mà em có?"

      Hoan Nhan chỉ vào mấy đứa bé có phao tung tăng bơi lội trong nước, uất ước .

      "Có phai bơi còn học cái gì nữa, đừng sợ, có ở đây rồi để em gặp chuyện gì đâu." vừa xong, chợt có con sóng ụp tới. Bất ngờ đề phòng, Hoan Nhan lập tức bị va đập vào, "nước chảy bèo trôi", vài giây sau Thân Tống Hạo mới chộp được Hoan Nhan, bị dọa cho sợ đến choáng váng...

      Kế hoạch bơi lội bị phá sản, bước nổi hai chân cứ như nhũn ra, đành ôm quay lại khách sạn. Hoan Nhan thề, cả đời này nhất quyết học bơi lội nữa.

      Về đến khách sạn, vừa vào phòng liền ôm nhào xuống giường, ánh mặt trời vàng rực như được rây qua cửa kính xuyên vào trong phòng. Dây lưng bikini người bị tháo ra, nụ hôn rớt xuống cơ thể . Thậm chí Hoan Nhan còn nghe được hơi thở dồn dập, lồng ngực nóng bỏng gào thét của . Tại Hải Nam dưới ánh nắng nóng bỏng, người quấy rầy, xa thành phố ồn ào rốt cuộc còn bị ai hay bất cứ chuyện gì có thể ngăn trở nữa.

      "Chúng ta quay về nữa, mua nhà ở lại đây thôi..." vừa hôn lên thân thể , vừa thầm . thích Hoan Nhan như vậy, thoải mái tự do vui vẻ, Hoan Nhan hạnh phúc, đây mới , khiến càng mê luyến hơn..

      "Biệt thự nhìn ra cảnh biển ở đây rất đắt..." Tuy bị hôn đến ý loạn tình mê, nhưng vẫn tỉnh táo có trách nhiệm tính toán tỉ mỉ.

      "Em yên tâm, tiền của chồng em phải để trong ngân hàng cho mốc meo. Nếu em hay Noãn Noãn thích xé chơi cũng được."

      "Cũng may đưa con theo chúng ta, nếu bị chiều hư thành phụ nữ hám tiền thế nào? Dạy Noãn Noãn thành như vậy, đứa bé này có thể được người thích rồi."

      "Nuôi con trai phải nghèo, nuôi con phải giàu. Có như thế tương lai mới bị hoa hoa công tử, người có tiền lừa gạt..."

      "Con chúng ta bị bé trai quyến rũ rồi..."

      "Con bé còn , biết cái gì, đừng bảo là con ..."

      ngốc nghếch hồi bừng tỉnh ngộ, mới hiểu được ý tứ trong lời của , gương mặt đỏ bừng lên: "Thân Tống Hạo, biết xấu hổ.."

      thấp giọng bật cười, cúi đầu hôn vào gương mặt nhắn ngượng ngùng của : "Đàn ông hư, phụ nữ ..."

      "Ai thèm , lưu manh, a..." Hoan Nhan định mắng , ngờ lại sa vào bẫy của , nhìn thực được ý đồ: "Em đừng ngại, vợ chồng cũng già..."

      Qủa Hoan Nhan cảm giác mình đánh lại , đến cuối cùng cũng ngây ngốc mặc định đoạt. Từ trước đến giờ cũng phải loại người phóng túng, ai mà biết được, bây giờ vậy mà đảo khách thành chủ, sau cùng lại chủ động trước. Suy nghĩ lại mới vừa rồi dáng vẻ bám lấy sống chết buông, cảm thấy mất mặt. Qủa là bị dạy hư mất rồi.
      Last edited: 25/1/15

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 387: Bệnh tình giống nhau.

      "Biểu tệ, lần sau tiếp tục cố gắng. . . . . ." ở sau lưng miễn cưỡng mở miệng. Gương mặt đỏ bừng, tức giận quay lưng lại với , để ý tới nữa. Thế nhưng lại cực kỳ thích dáng vẻ này của .

      " tránh xa. . . . . ." hất tay ra, ánh chiều tà trãi vàng như mật ong bao phủ khắp phòng. cảm thấy minh như vừa được thay da đổi thịt, nên sớm thay đổi, tự do làm theo ý thích của mình, sống cuộc sống của mình.

      “Tránh xa rồi, cần hất như thế…” lật người qua, rồi lại lật trở lại, ở sau lưng ôm lấy : “Bà xã, mau ngủ...”

      cũng ngoan ngoãn nằm trong ngực , nhắm hai mắt lại.

      Ngoài cửa sổ chập chờn bóng cây dừa, lá cây kêu xào xạc. Biển gợn sóng, trời đêm lặng gió, biển cũng ngủ rồi nô đùa với bờ cát nữa. Tối hôm qua ngủ được ngon giấc, sáng sớm lại phải ra sân bay sớm , buổi chiều lại đùa giỡn rất lâu như vậy. Cảm giác vừa nhắm mắt lại ngủ mê mệt, màn đêm buông xuống, mãi đến sáng hôm sau mới tỉnh dậy, giấc ngủ này quả rất sâu...

      Buổi sáng Hoan Nhan bị ánh mặt trời tràn vào mặt đánh thức , mở mắt ra, cảm giác luồng hơi thở nhè phả ngay cổ mình, khí nóng khiến cảm thấy hơi nhột, đưa tay đẩy ra. . . . . .

      “Đừng nháo nữa... buồn ngủ.” Người đàn ông này nhìn ra vẻ thành thục, nhưng lại lầu bầu giống đứa trẻ. Sau đó lật người lấy gối đầu che kín đầu mình lại.

      Hoan Nhan cảm thấy buồn cười, chồm tới: "Này. . . . . . Thân Tống Hạo, cái người này nhìn giống heo ngốc mà, thức dậy thôi. . . . . ."

      " muốn làm, hôm nay cần làm, mệt quá, buồn ngủ quá, Nhan Nhan cần nháo . . . . . ." đè gối đầu lại chặn lỗ tai, rồi tiếp tục ngủ.

      Hoan Nhan nghe giọng hơi mệt mõi của , hiểu sao nỗi đau nên lời dâng lên trong lòng. cũng mệt mõi, thế mà sống chung với nhau được thời gian khá lâu, giống như có quan tâm đến phương diện sức khỏe của .

      ôm thân hình , Hoan Nhan sợ gối đầu khiến khó thở ngủ được ngon giấc, liền lấy ra, sau đó vỗ nhè thầm : “Ngoan, ngủ , em quấy rầy nữa…”

      xoay người lại, kéo cánh tay Hoan Nhan ôm vào trong ngực, thậm chí còn phát ra tiếng ngáy nho . Cánh mũi Hoan Nhan chợt đau xót, bất chợt nhìn thấy trong mái tóc cắt cực ngắn bên thái dương của sợi tóc bạc. Hoan Nhan che miệng lại, mới vừa hơn ba mươi tuổi có tóc bạc rồi....

      tốt, giống như Văn Tĩnh . Vào lúc bị công kích nặng nề, rất cần tin tưởng và ủng hộ tuyệt đối của , thế mà lại lựa chọn bỏ , người trong lòng khó chịu, tổn thương nhất hiển nhiên là .

      Hoan Nhan vươn tay ra vuốt ve gương mặt của , trong ánh nắng sớm mai vụng trộm ngắm nhìn . Thậm chí còn có thể thấy vài nếp nhăn mờ mờ ở đuôi mắt của . vẫn cho rằng mãi mãi trẻ trung và tuấn, thế nhưng thời gian vẫn vô tình lướt qua mặt ...

      Hoan Nhan lặng lẽ xuống giường, để chân trần tới trước gương quan sát khuôn mặt của mình. Làn da vẫn đầy đặn mịn màng như trước, xem ra, giống thiếu nữ tuổi chừng hai mươi, ông trời quả ưu ái rất nhiều.

      quay người lại, giật mình thấy lim dim mắt nhìn mình, hỏi: “Sao ngủ tiếp nữa thế ?”

      “Vừa nằm mơ, sau đó chợt tỉnh quơ tay thấy em đâu, thể ngủ tiếp được...” cực kỳ vô tội nhìn , tóc tai hơi bù xù. Hoan Nhan cười rộ lên: ‘ mơ thấy gì thế?”

      tới bên giường, dựa vào trong ngực của cười tít mắt hỏi.

      nhìn , ánh mắt cực kỳ chăm chú: "Mơ thấy và em hai người chúng ta già , sau đó nắm tay cùng nhau tản bộ, theo phía sau mấy đứa cháu chắt. . . . . ."

      "Giấc mơ đẹp biết bao." tán thưởng thành tiếng.

      "Đúng vậy, giấc mơ đẹp, nhưng càng hy vọng nó trở thành thực."

      đưa tay sờ vào mặt , cảm giác chân tồn tại, khiến cho người ta khỏi động lòng.


      ", . . . . . ." lầm bầm lầu bầu như nỉ non, tận đáy lòng cũng kiên định ý niệm, bao giờ buông tay ra.

      Ở chỗ này chơi đùa gần mười ngày, hai người vui vẻ đến quên cả trời đất, thậm chí còn len lén chạy nhìn biệt thự nhìn ra cảnh biển. Bọn họ tính toán đợi đến khi về hưu, bỏ tất cả lại sau lưng tới nơi này cư, lấy trời làm chăn, lấy biển làm gối mà ngủ, cuộc sống như thế mới là hạnh phúc.

      Sáng sớm thức dậy, Thân Tống Hạo bưng ly cà phê đứng ở phía trước cửa sổ, còn Hoan Nhan chồm ban công tưới hoa. quay lại nhìn, đập vào mắt là hình ảnh xinh đẹp, mặc váy ngủ màu trắng, tóc dài đen nhánh nhìn động lòng người cực kỳ. Chả trách gã ngoại quốc ngày đó khi gặp mặt ngạc nhiên kêu là bạn Trung Quốc...

      trầm tư suy nghĩ, chuông điện thoại vang lên. muốn nhận, vốn dặn dò thư ký và Kỳ Chấn mấy người họ, nếu có chuyện gì quan trọng nên quấy rầy .

      Mấy ngày này điện thoại di động của vẫn tắt máy, bởi vì ngày mai trở về, cho nên mới vừa mở lên.

      tùy tiện liếc mắt nhìn, là Thích Dung Dung gọi điện tới, trong lòng tránh khỏi chán ghét, tiện tay tắt . Nhưng tới ba giây, chuông điện thoại lại réo lên ngừng. . . . . .

      Thân Tống Hạo hơi suy nghĩ, cau mày nhận điện. Vừa mới nối máy, liền nghe giọng đầy hốt hoảng luống cuống của Thích Dung Dung: "A Hạo, con mau mau quay về, xảy ra chuyện lớn rồi!"

      “ Chuyện lớn gì?" Thân Tống Hạo biết có thể tin được hay , mẹ của luôn phóng đại câu chuyện gấp nhiều lần.

      "Minh Tranh vẫn sốt mãi giảm, hôn mê bất tỉnh đến bây giờ, mẹ sợ tiếp tục như vậy nữa, bảo bối xảy ra chuyện. . . . . ." Giọng Thích Dung Dung như sắp khóc.


      "Ngã bệnh đưa đến bệnh viện, tôi cũng phải là bác sĩ, bà gọi cho tôi làm gì?" Thân Tống Hạo cũng vì nghe thế mà xúc động, chỉ lạnh lùng buông câu, chuẩn bị cúp điện thoại.

      "Bác sĩ cũng khám bệnh rồi, nhưng dám cho con bé uống thuốc gì, trước mắt chỉ truyền nước biển thôi. Sốt ba ngày mà nhiệt độ vẫn giảm, vạn nhất xảy ra chuyện cháu của mẹ cũng bị ảnh hưởng trở thành ngu ngốc sao đây. . . . . ."

      "Bà với tôi có ích gì? với tôi ta khỏe lên sao?” Thân Tống Hạo bực tức nhịn nổi, Hoan Nhan tưới hoa sắp xong quay vào phòng, muốn tiếp tục chuyện với bà nữa.

      "Con mau quay lại xem chút , ba con cũng bệnh, mẹ đây ngay cả người để thương lượng cũng có.” Thái độ Thích Dung Dung mềm mỏng khác với thường ngày, thận trọng cầu khẩn.

      "Chúng tôi ngày mai trở về." Thân Tống Hạo ngừng lại chút, rồi : "Đưa đến bệnh viện nhà Trần Nhị , cho kiểm tra cẩn thận chút."

      cúp điện thoại, dù sao cũng hai mạng người, phải là đàn ông lòng dạ ác độc, vẫn có chút đành lòng.

      "Thế nào? Điện thoại của ai vậy ?" Nụ cười thò đầu vào , cười tủm tỉm nhìn .

      "Là Thái Minh Tranh bị bệnh, muốn trở về." Thân Tống Hạo cười lạnh, bỏ điện thoại xuống bước tới: " cần để ý tới ta, ai biết lại giở trò quỷ gì !"

      "Bệnh có nghiêm trọng ? ta còn có thai đấy .” Hoan Nhan hơi lo lắng hỏi.

      Thân Tống Hạo trừng mắt nhìn : "Cũng chỉ là sốt bớt, chết người được, em cần phải lo lắng cho người khác, chúng ta ngày mai bay về, em còn muốn làm cái gì?"

      "Cần mua cái gì cũng mua hết rồi, chỉ tiếc có đưa Noãn Noãn đến đây." Hoan Nhan vùi ở trong ngực của , "Có thể được , chúng ta ở đây vui vẻ.”

      “Cho thời gian năm , để xử lý mọi chuyện thỏa đáng, làm gì nữa, chỉ ở cùng với em.”

      nghĩ chỉ nũng nịu đùa, nghiêm túc cam kết lời hứa hẹn với .

      "Có ? Có thể ?" Hoan Nhan ngạc nhiên mừng rỡ, chỉ cần năm, sau đó bọn họ cần quản, cần lo lắng mọi chuyện tranh chấp gì nữa, hai người họ có thể vứt bỏ tất cả ngày ngày ở cùng chỗ với nhau sao?

      "Dĩ nhiên, được làm được." ôm lấy : "Chỉ đáng tiếc, Thân thị ở trong tay thể phát triển hơn nữa. . . . . ."

      "Ông xã, cần phải làm như thế, em ngại, đấy." nhìn nét mặt hơi buồn bã của , cuống quít mở miệng .

      ", em cũng phải là nguyên nhân chính, trong đó có phần là do . Nhiều năm qua, cũng nhìn thấu mọi chuyện, trong lòng biết mình muốn cái gì. Có bỏ mới có được, chuyện mà bỏ còn kém rất xa so với cái có được."

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 388: Trùng hợp thể tưởng.

      Hoan Nhan nghe xong, cảm thấy cả trái tim dường như bành trướng ra, hạnh phúc dạt dào và thỏa mãn nên lời, cái loại hạnh phúc này tới quá mãnh liệt, sắp làm cho đầu váng mắt hoa rồi.

      Đêm cuối cùng, ánh trăng ở Hải Nam rất diễm lệ. Họ ở căn phòng ngó ra hướng biển. Đẩy cửa ban công ra, dường như có thể ngửi được hương vị gió biển thổi vào mặt. Trong khí mang theo vị mặn chát giống như khẽ vươn tay là có thể chạm vào ánh trăng sáng như dãy bạc, cảnh sắc xinh đẹp như chốn bồng lai. . . . . .

      Thời điểm bọn họ quấn lấy nhau, Hoan Nhan nhịn được trong lòng thầm cầu nguyện, xin cho hai người họ đứa trẻ nữa, xin cho bọn họ còn trở ngại gì có thể ở chung với nhau, xin cho được ích kỷ lần, có được trọn vẹn người đàn ông .

      hy vọng trời cao có thể nghe được lời cầu nguyện của , để cho bọn họ thêm khó khăn nào nữa.

      Vừa xuống máy bay, đưa Hoan Nhan về nhà nghỉ ngơi trước, bên đây Thân Tống Hạo còn chưa kịp đến công ty, liền bị Thích Dung Dung chặn lại trong xe.

      "A Hạo, con lập tức với mẹ đến bệnh viện, làm kiểm tra toàn diện lần." Thích Dung Dung giống như là trở thành người khác, sắc mặt nghiêm túc và nhiều lo lắng.

      "Làm kiểm tra cái gì?" Thân Tống Hạo liếc nhìn bà cái, vẫn bước xuống xe, vòng qua bà chuẩn bị vào công ty.

      “A Hạo, được chậm trễ, lập tức cùng mẹ đến bệnh viện, coi như mẹ xin con!" Thích Dung Dung hai mắt đỏ lên, vừa nghĩ tới tối hôm qua sau khi kiểm tra có kết quả đáng sợ kia, bà cảm thấy da đầu tê rần, trời ạ, bà chỉ có đứa con trai này, nó là sinh mạng của bà, nếu như xảy ra chuyện gì, bà muốn sống nữa!

      "Có chuyện gì mà bà giải thích được? Tôi yên lành tại sao phải làm kiểm tra?” Thân Tống Hạo kinh ngạc nhìn bà, bất mãn đẩy tay bà ra, tiếp tục cất bước tiếp. Chính trong lúc này, điện thoại di động để trong túi chợt reo ầm ĩ, Thân Tống Hạo quan tâm Thích Dung Dung đứng bên nhảm, nhìn thấy là Trần Nhị gọi tới liền bắt máy.

      "Hạo tử, mau đến bệnh viện chuyến . Đúng rồi, là bệnh viện nhà tôi. Tôi ở đây chờ, phải lập tức đến làm kiểm tra, thể chậm trễ hơn nữa!”

      Giọng gấp rút của Trần Nhị truyền đến, khiến đầu óc Thân Tống Hạo càng thêm mờ mịt: “Trần Nhị, bị cái gì vậy, tôi khỏe mạnh tại sao phải làm kiểm tra ?"

      "Hạo tử, có chổ nào biểu thoải mái ? Ví dụ như bị sốt , hay cơ bắp người đau nhức. . . . . ."

      Trần Nhị còn chưa xong, bị Thân Tống Hạo ngắt lời: “Tôi thấy chổ nào người có biểu thoải mái."

      Trần Nhị trầm mặc giây lát, nhưng vẫn kiên quyết : "Hạo tử, mặc kệ có những phản ứng này hay , tôi cầu xin lập tức tới kiểm tra, có biết kết quả kiểm tra của Thái Minh Tranh là gì ?”

      "Là gì?" Thân Tống Hạo hơi bất mãn, tại sao bệnh của Thái Minh Tranh lại dính đến chứ?

      " ta vẫn sốt mãi giảm, bác sĩ ở đây kiểm tra thấy kháng thể dương tính, kết luận ta có thể bị nhiễm Aids. . . . . ." Trần Nhị hít sâu hơi, cảm thấy trong lòng sợ hãi vô cùng.

      "Dương tính là sao?" Thân Tống Hạo có chút hiểu, chỉ là từ này nghe cảm thấy hơi quen tai, giống như từng nghe qua.

      " ta có khả năng nhiễm virus Aids, cho nên tôi mới lo lắng cho . Hạo tử, bây giờ lập tức tới bệnh viện kiểm tra, chút thôi. . . . . ."

      "Nhiễm virus Aids?" Thân Tống Hạo thể tưởng tượng nổi, cách đây lâu Ka Ka bạn của Nhan Nhan vừa may mắn tránh thoát cửa ải này, nhưng ngờ rốt cuộc bây giờ chuyện như vậy lại rơi vào mình. Mặc dù trước kia khi chưa quen biết Nhan Nhan hoa hoa công tử, nhưng năm, sáu năm nay vẫn thủ thân như ngọc, có đạo lý bị dính vào bệnh này. . . . . .

      Đợi chút...

      Trong đầu chợt lóe lên ý tưởng, dường như nghĩ ra được chuyện gì. Tất cả mọi thông tin trong đầu dần lên, xâu chuỗi lại với nhau, cuối cùng cũng rút ra được kết luận. . . . . .


      Nếu như , khỏe mạnh, Nhan Nhan cũng khỏe mạnh, mà Thái Minh Tranh lại kiểm tra ra bị nhiễm căn
      bệnh Aisd đáng sợ, như vậy, có phải ràng rồi , và Thái Minh Tranh căn bản hề xảy ra quan hệ, đứa trong bụng Thái Minh Tranh, là do ta tìm người khác mới tạo thành. Mà cái người đàn ông do ta tìm kia, lại vô cùng có khả năng mang theo mầm bệnh Aids độc hại này, sau đó có thẻ lây cho ta?

      Nghĩ tới đây, Thân Tống Hạo lập tức kích động thiếu chút nữa nhảy dựng lên, "Trần Nhị, tôi tới bệnh viện kiểm tra liền, tốt quá, tốt quá, vui mừng quá , cám ơn cậu!"

      Trần Nhị hiểu, lo lắng hỏi lại : "Hạo tử, phải là sợ đến bị hồ đồ rồi?"

      "Tôi tới liền, chuyện sau." Thân Tống Hạo mặt mày hớn hở, vừa tắt điện thoại, vừa về hướng đỗ xe.

      Thích Dung Dung càng lo lắng nhiều hơn, nhìn vẻ mặt Thân Tống Hạo bất chợt thay đổi, kích động thôi, bà bật khóc: "A Hạo con bị chuyện bệnh tình của Thái Minh Tranh dọa cho ngốc rồi phải ....Con yên tâm, coi như con bị dính phải bệnh ấy, mẹ cũng ghét bỏ con....Nửa đời sau của con mẹ nhất định chăm sóc con tốt, ôi....đứa đáng thương..."

      "Bà khóc cái gì vậy, lên xe, vừa đúng lúc tôi có chuyện muốn hỏi bà." Tâm tình Thân Tống Hạo tốt, nhưng cũng lười phải so đo mọi chuyện với bà, kêu bà lên xe, chính là muốn hỏi cho mọi chuyện xảy ra vào thời điểm bị chuốc thuốc mê.

      "Chuyện gì?" Thích Dung Dung khóc hồi lâu, trong lòng biết oán trách bao nhiêu lần mệnh mình khổ, bây giờ cháu trai có, lại còn phải chăm sóc cho con trai, cái bệnh Aids chết tiệt kia, sao lại nhiễm vào người họ chứ?

      "Bà bỏ thuốc mê cho tôi trước sau tổng cộng mấy lần?" Dằn cơn tức giận, bắt đầu hỏi tỉ mỉ.

      " lần... phải..." Nhìn nét mặt rét lạnh của , Thích Dung Dung rùng mình cuống quýt đổi lời : "Có bốn lần thôi."

      "Bốn lần trong tháng?" khỏi cắn răng nghiến lợi, xoay mặt hung hăng lườm bà. Thích Dung Dung bị trừng run rẩy toàn thân, thận trọng nhìn lại : "A Hạo, đến nước này, đừng trách mẹ có được hay ?"

      "Tôi chỉ muốn hỏi, bà có tận mắt thấy ta và tôi ở cùng nhau?" Thân Tống Hạo tiện hỏi trực tiếp, nhưng nghĩ vẫn phải chuẩn bị tâm lý trước.

      "Loại chuyện đó, mẹ làm sao chứng kiến, mẹ chỉ đưa Minh Tranh vào phòng con xong rồi ra..." Thích Dung Dung cúi đầu dám nhìn sắc mặt của Thân Tống Hạo.

      "Vậy bà cứ như vậy mà chắc chắn đứa bé trong bụng ta là con của tôi?" Thân Tống Hạo cười lạnh: "Kết quả kiểm tra ta bị Aids, tại sao tôi có bị? Tôi chỉ chung đụng với mỗi Nhan Nhan, mà Nhan Nhan cũng bị, điều này lên cái gì? Ba qua phải làm giám định gien, vừa khéo làm sao sức khỏe ta cũng tốt? Là ta sợ, bởi vì căn bản đứa bé kia quan hệ gì với tôi. ta làm như vậy, chẳng qua là lừa dối bà mà thôi! Bà ngây thơ tin tưởng, còn chăm sóc cẩn thận cho ta!"

      "A Hạo, con ....Đứa bé kia phải là của con?" Thích Dung Dung trơ mắt, bà tự nhận là mình làm mọi việc rất hoàn mỹ, chưa từng nghĩ tới đứa bé này là của A Hạo!

      Nhưng ràng Minh Tranh có , vì A Hạo thủ thân như ngọc, hơn nữa tính thời gian thụ thai đứa bé cũng đúng mà.

      "Bà tin, vậy chờ tôi làm kiểm tra, nếu như ta có mang theo vi khuẩn (virus), mà tôi có như vậy chân tướng việc lập tức sáng tỏ."

      "Được, được...." Thích Dung Dung ậm ừ đáp lời, trong lòng từng hồi ảo não và hối hận, bà ngàn chọn vạn tuyển mới chọn được người con dâu, ai dè lại chọn trúng người biết liêm sỉ, haizzz, lòng dạ phụ nữ thâm sâu đáng sợ!

      Đến bệnh viện, Trần Nhị trong lòng như lửa đốt đứng sẵn ở ngoài cửa đón rồi, gấp rút đưa Thân Tống Hạo lấy máu làm xét nghiệm. Trần Nhị nhìn xung quanh có ai, mới giọng hỏi: "Hạo tử, với tôi, có cảm giác chỗ nào người mình thoải mái ?"

      "Cậu nhìn bộ dáng của tôi giống như người thoải mái sao?" Thân Tống Hạo nện quyền vào vai của : "Tên thối tha này tôi cho cậu biết, tại tôi cảm thấy mình nhõm, tôi có thể cự kỳ chắc chắn cho cậu biết, Thái Minh Tranh người phụ nữ này, căn bản tôi có chạm qua, đứa bé kia, cũng phải là tác phẩm của tôi. Giữa tôi và Nhan Nhan, là sạch , trong sạch, chút xíu ngăn cách trở ngại nào!"

      "Aids cũng có kỳ thời kỳ ủ bệnh, ngộ nhỡ như vẫn chưa đến thời kỳ phát tác ra?"

      "Từ trước đến nay tôi chỉ ở cùng chỗ với Nhan Nhan, Nhan Nhan cũng có bất cứ chuyện gì, hơn nữa, vài năm nay tôi đây bên ngoài cũng có chạm qua phụ nữ, vậy từ đâu tôi bị nhiễm loại bệnh này?"
      Last edited by a moderator: 26/1/15
      dunggg thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 389: Điều tra ra manh mối và Ka Ka hạnh phúc.

      Thân Tống Hạo thể lo lắng, quả nhiên là tại may mắn, thời gian năm năm qua chỉ lòng dạ nghĩ tới Nhan Nhan, ra ngoài làm bừa.

      Trần Nhị đặc biệt tìm khoa xét nghiệm máu đại nhất làm kiểm tra. Cả quá trình lấy máu, làm xét nghiệm cũng chỉ mất ít thời gian.

      tính, mạnh khỏe.

      Lúc này Trần Nhị mới nặng nề thở ra hơi, ngồi liệt ghế: "Mẹ kiếp, cái ngày biết người phụ nữ đê tiện bị nhiễm Aids, thiếu chút nữa tôi xách dao chém chết ta rồi. Xem ra, người phụ nữ kia quả là dùng thủ đoạn lừa người dối đời đùa bỡn mọi người rồi."

      "Tôi cũng sớm biết ta phải là cái loại người tốt lành gì...." Thân Tống Hạo cười lạnh. Nguyện ý phối hợp với thủ đoạn của Thích Dung Dung, bò đến giường người đàn ông, nguyện ý dùng loại thủ đoạn này toan tính để cho mình mang thai, gả vào nhà họ Thân, loại phụ nữ như vậy, sao có thể là người hiền lành, lương thiện được?

      "Vậy bây giờ định làm như thế nào?"

      "Tôi muốn điều tra kỹ chuyện này." Thân Tống Hạo trong lòng có tính toán, hai tay nắm chặt, giọng lạnh lùng: "Thái Minh Tranh dám tính kế với tôi, hừ...tôi làm cho ta mất hết danh dự, đem chuyện đứa con hoang trong bụng ta công bố với công chúng, để cho nhà họ Thái bọn họ xem bọn họ nuôi dạy đứa con tốt đến thế nào!"

      "Làm sao điều tra được đây? Thái Minh Tranh tuyệt đối , hơn nữa khi ta muốn làm chuyện như vậy, nhất định hết sức giữ bí mật, chừng... . sớm giết người diệt khẩu rồi !"

      " biết, tôi cũng biết tính ông cụ Thái chút, ông cụ nhát gan sợ phiền phức, dù là chuyện này có ông cụ đứng sau lưng giúp tay tìm cách, cũng giết người."

      Thân Tống Hạo cúi đầu suy tư chút, muốn gì, nhìn thấy cuối hành lang có người tới, ra là a Chí.

      "A Chí, có chuyện gì sao?" Bởi vì chuyện của Ka Ka, Thân Tống Hạo đối với a Chí cũng vài phần quan tâm hơn, vì vậy vừa nhìn tới, liền gọi lại hỏi.

      "Thân tiên sinh, bởi vì Ka Ka, tôi vẫn luôn chú ý mọi chuyện liên quan đến bệnh Aids, vừa mới nghe bệnh của Thái tiểu Thư, nên tôi hơi tò mò.... Tôi có biết ít chuyện, muốn với Thân tiên sinh." A Chí gầy rất nhiều, cả người giống như chỉ còn da bọc xương .

      "Được, chúng ta qua bên kia chuyện." Thân Tống Hạo vỗ vai , ý bảo cùng qua phòng kế bên.

      Thân Tống Hạo nhấn điếu thuốc vào cái gạt tàn mấy cái để dập tắt khói thuốc lá, vẻ mặt nặng nề ngẩng đầu lên nhìn a Chí trước mặt:"Theo như , nghi ngờ người Thái Minh Tranh tìm đến, là người tổn thương Ka Ka ngày đó?"

      "Là tôi suy đoán như thế, đứa bé trong bụng Thái tiểu thư tại tám tháng, mà tám tháng trước, Kaka bị những người đó làm nhục. Hai tháng sau, Kaka cũng sốt mãi dứt sau khi nhập viện kiểm tra ra ấy bị nhiễm Aids, Vừa vặn Thái Minh tranh cũng hai tháng sau phát ra bệnh, thời gian sao mà trùng hợp đến thế? Như vậy còn ràng rồi sao, vô cùng có khả năng Thái tiểu thư muốn mang thai nhưng được, mới nghĩ ra biện pháp tìm đàn ông khác, bởi vì ta sợ chuyện có thể bại lộ, dám làm quá lộ liễu, cũng dám vào khách sạn cao cấp...."

      "Tôi nhớ rồi." Thân Tống Hạo chợt cắt đứt lời của a Chí, "bởi vì Ka Ka vẫn giấu chuyện đó, nên chúng ta biết có người tổn thương Ka Ka. Còn Lâm Thiến bọn họ sau khi mọi chuyện vở lở ra, chúng ta cũng lập tức tìm người trừng trị bọn họ....Đến sau này, mới phát ra bệnh của Ka Ka. Tôi từng chứng kiến Kỳ Chấn tìm mấy tên khốn kiếp kia. ta tìm khắp ngõ ngách từ tầng hầm quán bar đến hộp đêm , rốt cuộc cũng tìm thấy mấy tên bại hoại kia!"

      "Thân tiên sinh, bây giờ lại điều tra phen, tình thế nào cũng bị tra ra manh mối." A Chí đứng lên, vẻ mệt mõi chợt lên mặt, "Thân tiên sinh, đợi mọi chuyện của các giải quyết xong xuôi, tôi muốn đưa Ka Ka , rời khỏi nơi này...."

      "A Chí, tại sao phải ? Nhan Nhan và Văn Tĩnh cũng muốn Kaka rời , ba người họ là bạn tốt của nhau, tôi nghĩ Kaka cũng muốn bỏ đâu."

      Thân Tống Hạo vội vàng mở miệng giữ lại, quen biểu lộ tình cảm ra ngoài, nhưng đối với Ka Ka

      trong lòng nhiều cảm kích và áy náy.

      "Đây chính là nguyện vọng của Ka Ka, cũng biết, bệnh của Ka Ka chẩn đoán chính xác rồi, là tôi gạt ấy, nhưng ấy là người từ trước đến giờ rất nhạy cảm, tôi đoán ấy cũng biết được chút cho nên ấy mới muốn rời khỏi đây, Hoan Nhan có được hạnh phúc, Văn Tĩnh cũng vậy, hai người họ cũng làm mẹ rồi, còn Ka Ka? ấy có gì cả....Thậm chí ngay cả thân thể khỏe mạnh cũng có được..."

      A Chí xong, nước mắt tránh khởi rớt xuống: " hãy suy nghĩ chút, ấy ở lại chỗ này, nhìn thấy chị em tốt mình mỗi người đều hạnh phúc vui vẻ như vậy, tuy rằng ấy rất mừng cho chị em tốt của mình, nhưng làm sao ấy có thể vui vẻ mà ở lại đây?"

      "A Chí..." Thân Tống Hạo biết làm cách nào để giữ lại, biết gì làm như thế nào để bù đắp lại, tất cả đều thể trả lại cho Ka Ka thân thể khỏe mạnh, cũng cách nào báo đáp được, tất cả mọi chuyện Ka Ka làm đều vì Hoan Nhan.

      "Tâm ý của các người, Kaka cũng biết. Giả sử có ngày bị phơi bày ra trước mắt, cuộc sống yên tĩnh của của mọi người nhất định bị xáo trộn. Đến lúc đó, Hoan Nhan tự trách và áy náy, Văn Tĩnh trong lòng cũng yên, vậy tội tình gì khiến tất cả mọi người bởi vì ấy mà phá vỡ hạnh phúc vốn có? Huống chi, đưa Ka Ka đến nơi ai quen biết, chăm sóc cả đời ấy, đây cũng là tâm nguyện lớn nhất của tôi."

      A Chí xong, cũng quay đầu lại bước ra ngoài, thời điểm mở cửa bước ra, lại câu, giọng : "Chỉ là Thân tiên sinh, bệnh tình của Ka Ka cần tiền để tiếp tục trị liệu, chờ đợi hi vọng, chờ đợi kỳ tích."

      Thân Tống Hạo lập tức đồng ý: " yên tâm, tất cả gánh nặng đó hãy để tôi lo."

      "Cám ơn."

      A Chí đóng cửa lại ra ngoài, sở dĩ như vậy, là do Ka Ka dặn dò. biết nếu co rồi, những người ở lại trong lòng dễ chịu. Bây giờ đưa ra cầu như vậy, ít nhất để cho bọn họ bù đắp chút, ít nhất có thể khiến cho áy náy trong lòng bọn họ giảm chút.

      Quan trọng hơn là, nghĩ thông rồi, có thể sống được bao lâu, là chuyện ông trời quyết định. Nếu như thể biết được việc ngày mai ra sao, chi bằng hãy trân trọng nắm bắt mỗi cái hôm nay.

      và A Chí ở chung chỗ, đây chính là hạnh phúc lớn nhất.

      Nếu như trước khi chết , có thể sanh cho A Chí đứa bé, vậy cái hạnh phúc này quả thực là trời cao ban ơn.

      Ba ngày sau, tại khu nhà gần như bỏ hoang, Thân Tống Hạo tìm được hai trong sáu người cường bạo Ka Ka khi đó. Bởi vì hút ma túy, bởi vì quanh năm dâm loạn, bọn bệnh hoạn nhìn ra hình người. Cuộc sống bừa bãi, cơ hồ vét sạch thân thể của bọn , thậm chí Thân Tống Hạo chỉ mới hứa miệng cho chút ma túy, bọn lập tức ra tất cả...

      Tám tháng trước, Thái Minh Tranh tình cờ gặp được người trong bọn , liền nảy sinh ý định, cho bọn khoản tiền, đưa ra giao dịch hấp dẫn này.

      Mà khi ấy vì muốn có tiền để mua ma túy, dấu nhẹm chuyện mình bị nhiễm Aids. Thái Minh Tranh cũng giữ lời, cho ta số tiền, chỉ cầu phải khỏi thành phố này, vĩnh viễn được quay lại.

      Tuy rằng bọn bỏ , nhưng cũng tuân thủ lời hứa ra chuyện của Thái Minh Tranh. Mãi cho đến hôm nay khi Thân Tống Hạo tìm đến đây, chuyện này mới biết được ràng....

      Sau khi nghe lại đoạn băng ghi tự tay mình mang về, Thân Tống Hạo rốt cuộc cũng thở phào nhõm. Chuyện này ngoắt ngoéo ngoằn ngoèo, bây giờ cũng viên mãn hạnh phúc, việc này đặt dấu chấm hết tại đây thôi.

      ngồi salon, trầm mặc hồi lâu, mới kiềm chế được vui sướng : "Đem băng ghi này về cho phu nhân (Thích Dung Dung) nghe. Sau đó đưa đến đồn cảnh sát lập hồ sơ."

      "Dạ, Thân tổng." Thư ký chần chờ chút, rồi lại hỏi: "Giá cổ phiếu của Thái thị Minh đỉnh sắp tới rớt xuống thê thảm, Tổng giám đốc, chúng ta có làm cái gì ?"

      Thân Tống Hạo đưa tay gõ gõ mặt bàn, nhắm mắt lại thấp giọng: "Công ty sắp tới công việc cũng tệ, còn Minh đỉnh từ lau chỉ là cái thùng rỗng, các người nhìn việc mà làm ." Ngừng lại chút, bỗng : "Đừng để bọn họ có cơ hội chuyển mình, muốn hung ác như thế nào cứ làm như thế."

      Thư ký thể nín được cười cái: "Dạ, tổng giám đốc."

      Bóng người tản , trong phòng làm việc lại khôi phục yên tĩnh, Thân Tống Hạo ngồi mình chợt nở nụ cười, cười hồi lâu, mới nhớ tới, hình như mình chưa có bao giờ lại sung sướng nhàng như vậy!
      Last edited by a moderator: 27/1/15

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 390: NOÃN NOÃN LÀM MỐI, DUY AN HẸN HÒ

      Hoá ra nếu bị người khác hiểu lầm, hắt nước bẩn vào người có

      cảm giác khó chịu. Đột nhiên nhớ tới hồi ly hôn Hoan Nhan,

      ngày ấy cũng hiểu lầm vụng trộm chiếm đoạt những đồ

      trang sức đeo tay làm từ ngọc quý kia... khỏi cũng có chút áy

      náy, muốn với câu, rất nghiêm túc câu: “ xin

      lỗi.”

      cầm điện thoại di động vừa định gọi tiếng chuông điện

      thoại trong phòng làm việc máy bay riêng chợt vang lên.

      đưa tay nhấn nút phía dưới chiếc ghế xoay, cưỡng trả lời: "A lô, ai

      vậy?"

      "Con trai, bây giờ Thái Minh tranh biết , nó ầm ĩ

      ở bệnh viện muốn tìm cái chết..." Thích Dung Dung cảm thấy đau đầu

      đến mức sao nổi. Lúc trước bà bị mù hay sao mà lại tìm

      người phụ nữ như thế được chứ? Từ khi nào ánh mắt của bà trở

      nên quá kém cỏi như vậy nhỉ?

      " ta muốn tìm cái chết, mặc kệ ta, dù sao ta có sống

      cũng là sống bằng chết." Thân Tống Hạo nhướng mày,

      phớt tỉnh.

      "Nhưng mà... nhưng mà.. bây giờ bên ngoài bệnh viện đều có

      ký giả canh chừng, con bé sống chết thề đứa bé kia là của con..."

      " phải là bà rất có khả năng chịu đựng sao? Ai chọc

      thủng chỗ nào, người ấy tự vá lại!" Bụp! Thân Tống Hạo cúp

      điện thoại. Đối với Thích Dung Dung, đúng là từng hận bà đến

      tận xương, nhưng hận sao đây? Công ơn sinh thành nuôi dưỡng

      rộng lớn như trời biển, cho dù bà có làm nhiều chuyện xấu chăng

      nữa, cũng thể nào cầm đao giết bà được... Chẳng

      qua đây là vạn bất đắc dĩ mới vậy, cũng như bất kỳ người

      nào khác, nếu từng bị cha mẹ mình ép buộc đến nỗi phải chịu

      tổn thương quá mức, cũng có bất đắc dĩ ấy thôi.

      Nếu như... nếu như bà có thể đối xử với Nhan Nhan tốt hơn

      chút, tương đối chân thành ý hơn chút, có lẽ bỏ qua

      cho bà vài chỗ sai lầm.

      Rất nhanh chóng, cuộc đời của Thái Minh Tranh chuyển qua

      trang tối đen. Đứa bé trong bụng của ta do dùng

      chút nào các biện pháp phòng ngừa, cho nên tránh khỏi bị lây

      nhiễm mầm bệnh AIDS. Sau trận ầm ĩ, lại biết được tin tức Thái

      thị phá sản hoàn toàn, bị thu mua với giá thấp, ta chợt tỉnh táo

      lại, đồng thời cũng hiểu ra điều, cho dù bây giờ ta có ầm ĩ đến

      đâu, ánh mắt của người kia vẫn phẳng lặng, chẳng hề có gợn

      sóng, chỉ e rằng càng ngày càng thêm căm ghét.

      Nếu như bé con là đứa trẻ khỏe mạnh, nhất định ta

      sinh ra, nhưng đứa kia hết lần này tới lần khác vốn dĩ

      nên có mặt thế giới này... Vậy sinh nó ra để làm cái gì, để nó

      phải chịu mọi ánh mắt kỳ thị, sau đó cả đời cũng thể sống

      cuộc sống như người bình thường sao?

      ta thể tàn nhẫn như vậy, cũng có cách nào tiếp

      nhận như vậy.

      Thái gia xuống dốc, ai là người cung cấp cho nó những loại

      thuốc tốt nhất để trị liệu? Người nào cho nó niềm hi vọng đợi đến

      lúc kỳ tích xuất ? ta cười, nụ cười lạnh lẽo... Cười bản

      thân tại sao mình lại ngu ngốc đến vậy, cười sao mình quá ngây thơ...

      lại định lừa gạt đúng loại người nào chứ? Lừa gạt người như

      Thân Tống Hạo, mới hai mươi tuổi lăn lộn ở thương giới, tâm cơ

      của , ta có thể so sánh được sao?

      Sau khi giải phẫu được hai tuần, Thái Minh Tranh liền lặng lẽ

      rời khỏi thành phố. ta thể tiếp tục cuộc sống ở nơi từng

      xảy ra bao nhiêu kiện, khi khắp hang cùng ngõ hẻm đầy những lời

      đồn đại có liên quan đến bản thân, liên quan đến Thái thị... Quả

      nhiên Thân Tống Hạo được là làm được, làm cho ta

      thân bại danh liệt, khiến cho Thái gia vĩnh viễn còn khả năng

      xoay chuyển được nữa...

      ta thực rất oán hận, hận Thân Tống Hạo vì sao từ đầu đến

      cuối cũng hề liếc nhìn đến ta dù chỉ lần. Nhưng người

      ta hận nhiều hơn chính là bản thân mình. Bảy năm trước, trong

      bữa tiệc tại buổi hôn lễ ngày hôm đó, lẽ ra ta nên hiểu, người phụ

      nữ mà Thân Tống Hạo chỉ có Hứa Hoan Nhan... Từ đầu chí cuối,

      chỉ có ấy, hề thay đổi. ta nên ấp ủ mãi mộng

      ước hão huyền thể nào thực được, để rồi tự hủy diệt luôn

      cuộc sống của mình.

      ************************

      "Cậu , cậu nhanh chút nào!" Noãn Noãn mặc giống như

      quả bóng da tròn vo, ra sức lôi kéo tay Duy An cố trốn

      tránh.

      Quý Duy An gương mặt đen sì, lừng khừng muốn tiến

      lên: "Bảo bối Noãn Noãn à, mẹ con cũng sắp trở lại, chúng ta về nhà

      có được hay ?"

      "Cậu ..." Khuôn mặt nhắn của Noãn Noãn lập tức xụ

      xuống, bé mở to đôi mắt đáng thương nhìn : "Có phải cậu

      xem thường Noãn Noãn hay ? Có phải là cậu tin cái nhìn

      của Noãn Noãn ? Hay là... cậu hoàn toàn hề thương

      Noãn Noãn?"

      Đương nhiên đành phải chịu thua bởi những hạt đậu vàng

      kia... Duy An cực kỳ đau lòng, ngồi xổm xuống ôm lấy bé: "Làm

      sao cậu lại

      Thương con được đây? Đừng khóc, con khóc mặt đông cứng lại đấy, con mà đông cứng, bạn Hiền Trữ thích con nữa đâu.”

      Chiêu này trăm lần thử trăm lần trúng… ngay lập tức bé con nín bặt, thu hồi luôn những giọt nước mắt kia: “Vâng, cậu , cậu hãy nhanh chút cùng với con nào… để cho con nhà người ta phải chờ đợi là bất lịch đấy.”

      Duy An có cảm giác mình muốn té xỉu. Trời ạ, người đàn ông như , giải quyết mọi việc làm ăn đều nhanh chóng, thành thạo, vì sao lại bị bé con mới bảy tuổi đầu xoay quanh dụ dỗ?

      Nhóc con này cho rằng nó giới thiệu ai đây? Bạn học cũ ở vườn trẻ, cho đến bây giờ cũng mới chỉ là bé bảy tuổi giống như nó sao?

      Vậy đợi đến khi bé lớn lên, e rằng thành ông lão mất rồi. Chức năng đàn ông cũng chẳng còn…

      Nhưng mà Quý Duy An cũng có cách nào từ chối. Nếu như thế giới này có ba người khiến cho dám nghe theo, đầu tiên đó là Noãn Noãn, sau đó chính là mẹ của con bé, Hứa Hoan Nhan, cuối cùng là bà ngoại của con bé, mẹ của Hoan Nhan và !

      Số kiếp là đáng thương, muốn phản kháng cũng có khả năng…

      “Cậu , nào!” Noãn Noãn liếc thấy ở phía trước, dường như người được hẹn tới khỏi cao hứng, mặt mày hớn hở, bé cầm tay Quý Duy An đẩy về phía trước: “Cậu , cố gắng lên! Nhanh chóng mang mợ về nhà nào!”

      “Được rồi, được rồi, Noãn Noãn…” Quý Duy An liếc nhìn vườn hoa cách đó xa, đứng bên cạnh ghế dài là hình dáng với màu sắc tươi sáng giống như “Quả cam lớn”, con mắt khỏi muốn rơi xuống!

      “Cậu , nhanh lên nào…” Noãn Noãn cười khanh khách chạy , “Con về nhà trước đây, cậu , chúc cậu nhanh chóng có mối quan hệ tốt.”

      “Quả bóng da” nhanh như chớp chạy mất tăm. Quý Duy An đứng ở mặt tuyết vò đầu bứt tai, “Quả cam lớn” này nhìn chỉ cao khoảng 155cm, nhưng chiều rộng cơ hồ vượt qua chiều cao… Thân Thiên Tình! Con bé quỷ quái này đây chính là người mà ánh mắt nó nhìn trúng như sao?

      Đến khổ, quả bóng, trong mắt con bé chỉ có thể nhìn thấy tròn trịa, đương nhiên khiếu thẩm mỹ của nó chỉ có thể là như vậy…

      “Quả cam” đó xoay người lại, nhìn từ xa thấy khuôn mặt tròn tròn nhìn sang bên này! Quý Duy An thể làm gì khác, đành phải nhắm mắt tới, đến gần mới nhìn , “Quả cam” đó thoạt nhìn nhiều lắm chỉ độ mười sáu tuổi, Quý Duy An lại thầm kêu khổ: Thân Thiên Tình, đừng có để cậu bắt được con!

      là Quý Duy An, cậu của Noãn Noãn sao?” “Quả cam” mở miệng trước, nghiêng đầu quan sát . Quý Duy An nhìn thấy đôi ánh mắt tròn xoe, so với Noãn Noãn còn to hơn. Hình như rất sợ lạnh, chiếc áo choàng long thỏ mượt mà dày cộp bọc kín người.

      “Đúng vậy, chắc đây là Đông Phương, Vô Song…” Quý Duy An vươn tay, lịch bắt tay . Đông Phương Vô Song mất công đeo vào chiếc bao tay nhung lông, giờ lại rút tay ra khỏi đó… bàn tay nhắn, trắng nõn nà, Quý Duy An kìm được nhìn nhìn lại đến mấy lần.

      Hai bàn tay nắm cái rồi buông ra luôn. Cho dù mang bao tay như vậy tay của vẫn rất lạnh, Quý Duy An cảm giác như cái lạnh lầm vào tận xương…

      “Chuyện đó… Noãn Noãn tuổi còn , lời của con bé đừng có nghe… nên học hành cho tốt hơn… chắc là học trung học, tôi bây giờ cũng sắp ba mươi tuổi… Tuổi của chúng ta chênh lệch quá lớn…” Quý Duy An nhìn này giờ năng gì, nghiêng đầu quan sát từ xuống dưới, khỏi nhắm mắt mở miệng .

      Đôi mắt to của Đông Phương Vô Song càng ngày càng mở lớn, rốt cục nhịn được liền cắt đứt lời của an: “Quý Duy An, tôi mười tám tuổi, tôi học đại học năm thứ hai…”

      “Cái, cái gì?” Quý Duy An thiếu chút nữa cắn đứt đầu lưỡi của mình. cảm thấy đôi mắt của mình mở to đến mức cũng thể nào to hơn được nữa…

      “Tôi mười tám tuổi rồi, học năm thứ hai đại học”, Đông Phương Vô Song cười tiếng, Quý Duy An mới nhận thấy còn có hai lúm đồng tiền má, chợt hiểu… người bạn Thân Thiên Tình hoàn toàn dựa theo bộ dáng của mình, để tìm cho đối tượng hẹn hò!

      “Vì sao và Noãn Noãn quen nhau?” Quý Duy An cảm thấy có chút đau đầu.

      “Mẹ tôi là chủ nhiệm lớp của con bé, chúng tôi chơi với nhau rất tốt.” Khuôn mặt của Đông Phương Vô Song tươi tắn lại vừa ngọt ngào, Quý Duy An có cảm giác thấy hàng vệt đen trượt xuống…

      Bảy tuổi cùng mười tám tuổi chơi rất tốt, nên bảy tuổi trưởng thành sớm hay là nên mười tám tuổi ngu ngốc đây?

      trận gió lạnh thổi tới Đông Phương Vô Song khỏi dậm chân cái, vừa vội vã đeo bao tay lên: “ là lạnh…”
      Last edited by a moderator: 29/1/15
      dunggg thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :