1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc - Minh Châu Hoàn (Full Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 382: Tình địch gặp nhau, hai mắt đỏ bừng.

      Nếu quả là vậy Thái Minh Tranh là người quá hèn hạ xấu xa, ông dám nghĩ tiếp.

      Thôi, thôi, thôi ông có hơi sức đâu mà quản, nhưng ông mơ hồ cảm nhận, a Hạo có chuẩn bị.

      Nằm viện vài ngày, ông cũng ngộ ra rồi. Gây nên mọi chuyện chẳng qua vì chữ tình, còn những thứ khác bất quá chỉ là vật ngoài thân.

      Thân Tống Hạo xuống xe, chỉ vài bước chân mà tuyết bám đầy vai, trong lòng cảm thán, năm nay tuyết rơi ghê gớm .

      Lại nghĩ tới Duy An trong điện thoại tức giận rống to, cậu ấy làm sao biết chị của cậu tổn thương trước?

      Đứng rất lâu phía ngoài phòng bệnh, sau đó mới đẩy cửa bước vào.

      Duy An đứng trước cửa sổ, quay lưng lại phía cửa ra vào. Vừa thấy bước vào, cậu vốn muốn nổi giận nhưng lại lo cho chị mình vẫn còn ngủ mê man, vì thế chỉ trừng mắt liếc cái, rằng xoay lưng ra khỏi phòng bệnh.

      Thân Tống Hạo tới gần giường, Hoan Nhan chợt mở mắt. cố ý giả vờ ngủ, vì sợ Duy An nhịn được lại tranh cãi rồi đánh nhau với .

      “Khụ, khụ….” Thân Tống Hạo cúi đầu giơ tay định sờ vào trán , ngờ lại mở mắt ra. khỏi lúng túng quay mặt sang chổ khác thấp giọng ho khan vài tiếng.

      mới đến?” Hoan Nhan đưa tay nắm lấy tay , ý bảo ngồi xuống.

      “Sao em lại sốt?” Tuy giọng của hơi cứng nhắc, nhưng trong ánh mắt vẫn giấu nổi lo lắng cho .

      có việc gì, tối qua bị cảm mạo chút thôi.” Hoan Nhan cười khẽ, sắc mặt vẫn trắng bệch: “Ba thế nào rồi ?”

      đỡ nhiều rồi, em đừng lo lắng quá.” đắp chăn lại cẩn thận cho , nét mặt cũng ôn hòa hơn: “Còn em bây giờ sao?”

      hạ sốt.” cười nhàng: “Ông xã, ôm em cái.”

      “Cái người đáng ghét này, bây giờ mới nhớ tới ?” hừ lạnh tiếng, nhưng rồi vểnh môi lên cười tiếng ôm chặt lấy .

      Mặc dù bớt sốt, thế nhưng hai gò má vẫn đỏ hồng. khắc nào nhớ tới , mà còn bao nhiêu thời gian ở bên đây?

      “Thái…Thái tiểu thư sao rồi? Còn Thân Tử Kiện ông ấy rời khỏi chưa?”

      “Em vẫn còn tâm tình quản người khác?” bực bội đẩy ra: “Em có thể cần lo những chuyện này , dồn tất cả tâm sức vào chỉ để ý mình ?”

      Hoan Nhan cúi thấp đầu, giống như đứa trẻ phạm lỗi: “Mọi chuyện, chờ khi Thái tiểu thư sanh đứa bé ra….”

      “Hứa Hoan Nhan!” đột nhiên đứng lên, thở phì phò nhìn : “ để ý tới em nữa!”

      Xoay người sải bước ra, khi tới cửa chuẩn bị ra khỏi phòng bệnh, quay mặt lại câu: “Cố gắng dưỡng bệnh, chờ em khỏe lên tính sổ với em.”

      khỏe lại rất nhanh, có lẽ do hết lòng chăm sóc, có lẽ do tâm tình thả lỏng chút của nữa.

      Bất quá, chuyện biết giữ lời, làm cho mất mặt phen.

      Khi Hoan Nhan bước vào trong quán ăn, ngồi tại tầng uồng trà. Xoay mặt lại nhìn thấy Thân Tống Hạo và Thái Minh Tranh cùng nhau đến quán ăn này.

      Bụng ấy lại lớn thêm chút, nhưng tinh thần xem ra lại mấy tốt. Thân Tống Hạo cạnh ấy, mặc dù vẻ mặt của trông có gì ôn hòa, nhưng cũng nhanh chóng dìu ấy ngồi xuống. Tay Hoan Nhan bưng tách trà run lên, thiếu chút nữa nước trà văng ra mu bàn tay …

      sững sờ nhìn hai người kia đến gần. Thân Tống Hạo xuất cùng với Thái Minh Tranh, biết, báo chí cũng chụp hình, nhưng mà…. Nhưng mà đây là lần đầu tiên nhìn hai người chung với nhau…

      Thái Minh Tranh cũng trông thấy Hứa Hoan Nhan, hả hê. Mấy ngày


      nay Thân Tống Hạo đối với cũng tệ lắm, khiến lại bắt đầu dấy lên hy vọng…

      “A Hạo, chúng ta sang bên kia ngồi , bên đó còn ghế trống.” Thái Minh Tranh kéo vạt áo Thân Tống Hạo .

      “Được.” liếc nhìn Hoan Nhan cái, liền đỡ lưng Thái Minh Tranh hướng chỗ ngồi Hoan Nhan tới.

      Hoan Nhan đứng lên tính tránh ra, nhưng Thái Minh Tranh nhàng cất tiếng: “Hứa tiểu thư, chúng ta cùng uống trà .”

      “Tôi uống xong rồi.” Sắc mặt cực kỳ khó coi. Thân Tống Hạo thấy thế trong lòng càng cảm thấy thoải mái hơn.

      “Nhan Nhan, tách của em vẫn chưa uống hết đấy.” Thân Tống Hạo Thân vừa cười chỉ tách trà bàn, vừa cẩn thận đỡ Thái Minh Tranh ngồi xuống: “Ngồi thêm chút , lát nữa đưa em về.”

      “Đúng vậy, lát nữa cùng chung. A Hạo có lái xe tới, lát nữa để ấy đưa về, chứ ở đây khó bắt taxilắm.” Thái Minh Tranh hiển nhiên hơi vênh váo đắc ý. Thậm chí bị những hành động mập mờ của ảo tưởng, lý trí còn sót lại cũng bị vứt sau đầu. tại tất cả mọi chuyện an trí thỏa đáng. Chỉ cần Hứa Hoan Nhan lúc này nhịn được mà bỏ , còn bất kỳ lo lắng nào.

      “Tài xế ở ngoài chờ, tôi cần phải đón xe.” Hoan Nhan liếc mắt nhìn vẻ mặt hả hê của Thái Minh Tranh, quyết định ngồi xuống .

      Thân Tống Hạo nghe giọng lạnh lùng, dáng vẻ quyết chịu thua của , trong lòng vui vẻ thể nín cười được. kêu thêm bình trà mới, lúc này mới nhìn nét mặt chút biểu tình của Hoan Nhan : “Nhan Nhan, em hết sốt rồi sao?”

      “Lúc em xuất viện phải ở bên cạnh sao, là người biết em còn sốt hay mà.” Hoan Nhan trợn mắt nhìn cái, sau đó tiếp tục nhìn ra cửa sổ.

      Bầu khí lúc này quả có hơi xấu hổ, khuôn mặt tươi cười của Thái Minh Tranh, nụ cười như ngưng đọng lại. nhìn Thân Tống Hạo rồi lại nhìn sang Hứa Hoan Nhan, đột nhiên cảm thấy hình như mình trở thành người ngoài cuộc?

      Thân Tống Hạo nhìn vẻ mặt được tự nhiên của Hoan Nhan, bỗng nhiên vươn tay ra nhàng đạt trán : “Ừ, quả nhiên là hết sốt rồi.”

      chậm rãi thu tay lại, nhìn nét mặt kinh ngạc của , cả nỗi đau cố nén lại phát tiết ra ngoài của . cảm thấy đau lòng, nhưng rồi vẫn mỉm cười nhìn : “Em khỏe, cần lo lắng nữa. À, đúng rồi, Nhan Nhan…”

      Bỗng nhiên làm ra huyền bí, cố tình dừng lại, tựa vào thành ghế tủm tỉm cười nhìn .

      Hoan Nhan nhìn nụ cười tươi kia khiến trong lòng hơi sợ hãi, nhìn : “Có chuyện gì vậy ?”

      “Thân thể Minh Tranh có chút thoải mái, đêm nay về nhà.” Ánh mắt chăm chú nhìn nét mặt của , đầu tiên là kinh ngạc, kế tiếp nỗi đau khổ tràn ra bờ mi, sau đó là vẻ mặt tràn đầy tức giận. Tiếp theo, hình như có thể thấy cố gắng nhẫn nhịn, cố gắng áp chế tức giận, lúc sau mới lộ ra vẻ mặt bình tĩnh.

      vốn là muốn trách móc , nhưng nghĩ đến lúc trước tự đưa ra cái quyết định chết tiệt kia, là mình đẩy đến với người khác. tại lại ăm giấm lời này, chẳng khác nào tự bạt tai vào mặt mình.

      “Cũng được! Em đây. Đến giờ Noãn Noãn tan học, em phải đón con.” Hoan Nhan đứng lên, cầm túi xách quay người bước ra khỏi quán ăn. Thậm chí cũng quên lên xe, bước rất nhanh, băng qua đường trong dòng xe cộ đông đúc đường lớn.

      Thân Tống Hạo ở trong quán ăn nhìn qua lớp cửa kình hoảng sợ run rẩy. Mắt thấy an toàn tránh thoát dòng xe cộ mới thoáng thở phào nhõm, rồi lại tự trách mình. Nếu quả nguyên nhân bị thương ch4i vì đau khổ và tức giận, chẳng phải hối hận muốn chết?

      Thái Minh Tranh nhìn ánh mắt của , hoàn toàn đặt người phụ nữ kia, khỏi có chút đơn thành lời.

      tự về .” Thân Tống Hạo đứng lên, lạnh nóng buông ra câu: “Tôi kêu tài xế đưa về.”

      đứng dậy trả tiền, cũng quan tâm Thái Minh Tranh bụng bầu lớn lại khó khăn, bước nhanh ra khỏi quán ăn.

      Đến buổi chiều lúc tan việc, quả nhiên vẫn chưa trở về. Hoan Nhan và Noãn Noãn ăn cơm tối trước. Hai mẹ con ngồi trong phòng khách xem phim hoạt hình.

      “Mẹ, sao ba vẫn chưa về?” bé liếc mắt nhìn đồng hồ treo tường, hơi bất mãn hỏi.

      Hoan Nhan biết nên trả lời thế nào cho phải, hơi mệt mỏi .Ba ở lại làm thêm giờ.”

      phải, ba có làm thêm giờ. Ba cho con biết, ba bây giờ ba thích làm thêm giờ, chỉ muốn ở cạnh con và mẹ nhiều thôi.”

      Lời non nớt của Noãn Noãn khiến trong lòng Hoan Nhan tránh khỏi run rẩy phen. cúi đầu, hôn lên tóc bé: “Noãn Noãn, cho mẹ nghe, con và trai Hiền Trữ bây giờ ra sao rồi?”
      Last edited by a moderator: 19/1/15
      dunggg thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 383: QUYẾT ĐỊNH SỐNG CÙNG

      Vừa nghe thấy mẹ hỏi đến chuyện này, khuôn mặt nhắn của Noãn Noãn liền xị ra: "Mẹ. . . chẳng hiểu sao Hiền Trữ lại quan tâm đến con nữa. . ."

      "Thế à? Vậy bây giờ con định xử trí ra sao, Noãn Noãn?" Hoan Nhan chợt nổi lên chút hiếu kỳ, nếu như Noãn Noãn trưởng thành, biết lưu luyến, con bé xử lý ra sao khi có rất nhiều vấn đề xuất trong tình cảm.

      Noãn Noãn chớp chớp đôi mắt to, ngắm chiếc điều khiển ti vi tay, mãi sau mới lên tiếng: "Con vẫn còn , khi nào con lớn lên, nhất định Hiền Trữ chạy thoát được."

      "Noãn Noãn, sau này khi trưởng thành, nếu như con gặp phải chuyện gì đó khó giải quyết, con lại muốn rời khỏi bạn Hiền Trữ kia, con làm thế nào?" Hoan Nhan xoa xoa đầu con , giống như là hỏi con bé, lại như hỏi chính mình.

      Noãn Noãn liếc mắt nhìn Hoan Nhan vẻ xem thường, tiếp tục chăm chú xem phim Conan ti vi: "Mẹ. . . Tại sao mẹ lại hỏi con chuyện ấy được nhỉ, làm sao con có thể ngu ngốc đến mức rời khỏi Hiền Trữ được chứ, con và ấy có biết bao nhiêu chuyện vui vẻ, muốn con rời khỏi ấy á, có cửa đâu!"

      "Hả! Con bé này, vì sao con có thể ra những lời như vậy? Ai dạy con thế?" Hoan Nhan hơi giật mình nhìn Noãn Noãn, đúng là bây giờ trẻ con trưởng thành sớm, nhưng sao có thể sớm đến mức độ ấy được nhỉ?

      " ti vi luôn như vậy mà... Mẹ, mẹ xem , ở phim truyền hình, những người đó vẫn hay khóc lóc , nếu có chết, nhất định phải chết chung chỗ đó sao. . ." Noãn Noãn cũng buồn quay đầu lại, mắt vẫn chăm chú xem phim Conan, chợt câu: "Trong phim Conan cũng đúng như thế mà, mẹ xem chị tiểu Lan đây này, Tân Nhất mất tích lâu như vậy, chị ấy vẫn luôn luôn chờ đợi Tân Nhất trở lại đấy. . . Thế nhưng Tân Nhất cũng là gần ... Ở ngay bên cạnh chị ấy, thế mà chị ấy lại biết, đáng thương. . ."

      Hoan Nhan cảm thấy trong lòng như bị khuấy động. ràng ở bên cạnh Thân Tống Hạo... ràng bọn họ nhau như vậy, vượt qua mọi ngăn trở, vượt qua mọi khó khăn, lẽ ra phải ở bên nhau vĩnh viễn... nhưng bây giờ, có đúng là đẩy người đàn ông sâu đậm ra ?

      ngây ngẩn suy nghĩ mọi chuyện, chợt chuông điện thoại vang lên. Hoan Nhan vội vàng bắt máy, còn chưa kịp mở miệng, nghe thấy tiếng của Văn Tĩnh ở đầu dây bên kia mắng nhiếc: "Hứa Hoan Nhan, hôm nay tớ mới biết cậu làm chuyện tốt... cậu được đấy... là độ lượng nhỉ... cậu dám đẩy người đàn ông của mình ra ngoài cho người khác, cậu muốn trở thành Đức mẹ Maria danh tiếng sao? Cậu mắc bệnh hả... Đó là chồng của cậu, là cha con nuôi của tớ. ấy phải là đồ vật hay hàng hóa để cho cậu mang tặng cho người tiếp theo... Hứa Hoan Nhan, đầu óc cậu bị va vào cửa nên hỏng rồi... Tớ cũng muốn với cậu nữa, cậu làm cho tớ tức muốn chết mà... đời này sao lại có người đần độn như cậu được chứ? À... mà cậu muốn tớ khen cậu hiểu đạo lý, biết tiến biết lùi, thiện lương, hay là muốn tớ mắng cậu đúng là cái đồ ngu ngốc đây!"

      "Tĩnh!" Hoan Nhan vừa nghe máy bị Văn Tĩnh mắng phủ đầu cũng bối rối, vất vả chờ khi Văn Tĩnh lấy hơi, mới khiếp đảm mở miệng: "Tĩnh, cậu đừng mắng tớ nữa... tớ... tớ cũng rất hối hận..."

      "Hứa Hoan Nhan, tớ cảnh cáo cậu, nếu như hôm nay cậu đem được Hạo tử về đây cho tớ, sau này cũng cần thiết làm chị em gì nữa. Văn Tĩnh này cũng muốn làm chị em với loại người hèn yếu lại vô dụng như cậu đâu."

      Văn Tĩnh vẫn còn tức giận, suốt mấy ngày nay Kỳ Chấn dấu diếm , hôm nay mới lỡ miệng ra, vừa nghe được liền ép hỏi, sau khi hiểu chân tướng, cơ hồ muốn té xỉu. Nếu là đổi lại người đó là , khi nghe thấy loại chuyện này, nhất định mắng nhiếc, hỏi người nhà chồng có phải đầu bị Lừa đá hỏng !

      Nhưng đây lại là chị em tốt của !

      Chuyện sáu năm trước còn canh cánh trong lòng, nếu như đó là , chắc chắn Tô Lai kia chết lối thoát. Sáu năm sau, Hứa Hoan Nhan lại có thể viết ra kịch bản mới như vậy, đúng là cứng miệng biết gì nữa, đúng, cứng miệng biết gì nữa !

      "Tĩnh. . . Tớ... tớ... tớ nên làm gì bây giờ... tớ làm sai rồi có phải ?" Hoan Nhan ôm điện thoại, có cảm giác như sau khi bị sét đánh làm cho đầu óc u mê , bây giờ bị Văn Tĩnh mắng đến mức tỉnh ra, bất giác thấy mình rất ngu xuẩn .

      "Cậu hỏi tớ bây giờ phải làm thế nào ấy hả? A... khi mà cậu quyết định như vậy, cậu có hỏi tớ bây giờ nên làm thế nào nhỉ? Nhan Nhan à, cậu ngu đần hay não bị teo mất rồi hả?" Văn Tĩnh lại nổi cơn điên, quát ầm lên trong điện thoại, nếu như bây giờ Hứa Hoan Nhan mà ở trước mặt, thế nào cũng cho cái bạt tai để Hoan Nhan tỉnh ra.

      "Tớ. . . Tớ ...chỉ muốn nhìn thấy ấy bị người khác chèn ép quá mức như thế. . ." Hoan Nhan ngập ngừng , kết quả lại bị Văn Tĩnh thét tiếng chói tai, rống lên trong điện thoại di động:
      " ấy người đàn ông từng trải, chuyện của công ty hãy để cho ấy tự giải quyết, cậu thò tay vào làm gì, định chèo lái cái gì hả? Hơn nữa, mọi người đều biết Hạo tử , vì cậu, đến mười Thân thị ấy cũng quan tâm, tại sao cậu lại còn
      có thể làm tổn thương trái tim ấy như vậy chứ? Nhan Nhan, tớ cảnh cáo cậu, đứa bé của Thái Minh Tranh, tớ phải là con của Hạo tử, cho dù có đúng là con chăng nữa, cậu xem, nếu đẻ như vậy, người ta sum họp thành nhà ba người, đến lúc đó cậu cũng còn nước mắt mà khóc đâu! Tại sao cậu lại ngu như vậy hả Hoan Nhan!"

      "Nhưng mà....Đứa bé kia là con của ấy, ấy cũng đụng vào Thái Minh Tranh...."

      "Đứa trẻ được tạo thành khi người đàn ông bị bỏ thuốc, bị sắp đặt rất đáng ngờ, Hạo tử buồn bực phiền lòng sắp chết, lúc này cậu an ủi ấy, lại còn đẩy ấy ra....Nhan Nhan à, người đàn ông đau lòng lần, hai lần, ta còn có thể quay về. Nếu như cậu khiến cho Hạo tử thất vọng, chết tâm hoàn toàn, lúc bấy giờ cậu nghĩ liệu có xoay chuyển được nữa ? Noãn Noãn có ba ra sao, cậu nghĩ đến chuyện này hả? Nếu tớ là cậu, tớ đây quan tâm đến những loại chuyện bát nháo này. Tớ chỉ cần biết rằng Kỳ Chấn tớ, thể rời bỏ tớ, phải là tớ được, tớ có chết cũng chịu buông tay ấy ra. Còn tất cả những thứ khác, nếu đem ra so sánh với việc có được người mình , cái nào quan trọng hơn?"

      "Tĩnh....Tớ phải làm gì bây giờ đây, ấy tối nay ở cùng với Thái Minh Tranh, về nhà...."Hoan Nhan ngơ ngẩn cầm điện thoại di động ra chỗ khác, hạ giọng . muốn để con nghe thấy, Noãn Noãn thông minh lại hiểu chuyện như vậy, tính tình vừa cố chấp lại vừa thẳng thắn. lo lắng tình cảm giữa Noãn Noãn và Thân Tống Hạo vất vả mới tạo dựng được bây giờ lại bị sụp đổ.

      "Cậu xem lại mình chút, tất cả đều do cậu năm lần bảy lượt giày vò như vậy...." Văn Tĩnh cũng có chút chán nản, thở dài cái: "Nhan Nhan, cậu còn nhớ tất cả những gì mà Kaka phải chịu đựng ? ấy cũng chỉ vì cậu, vì tớ, nên mới chấp nhận chịu nỗi nhục nhã lớn như vậy. Sáu bảy năm trước cậu làm Lâm Thiến bị thương cũng là vì cậu, còn bây giờ ấy gặp chuyện đau khổ lớn như vậy, còn ngàn dặn dò vạn dặn dò bảo tớ dối cậu, để cho cậu biết, muốn để cậu tự trách....tớ và cậu ấy chuyện này chỉ lần....Ka ka đau lòng cho cậu, muôn cậu luôn may mắn, muốn cậu cả đời này cùng Hạo tử được hạnh phúc cho đến lúc già....nhưng mà bây giờ cậu lại quyết định như vậy, những có lỗi với bản thân, cậu còn làm cho Ka ka rất thất vọng nữa!"

      "Tĩnh nhi, cậu đừng nữa, tớ biết là tớ sai rồi...." Hoan Nhan vừa nghe Văn Tĩnh nhắc đến Ka ka, nhịn được khóc òa lên: "Tĩnh nhi, cậu đánh tớ, mắng tớ cũng được, tớ đúng là đồ khốn kiếp....tớ làm tổn thương nhiều người quá....tớ có lỗi với mọi người...tớ nợ kaka, cả đời này tớ cũng sao trả được..tớ cũng biết tớ biến thành như vậy từ lúc nào nữa.....trong đầu tớ toàn nghĩ những chuyện vớ vẩn....Tĩnh nhi, cám ơn cậu, nếu như có cậu, nếu như có cậu và Kaka, biết tớ biến thành kiểu người gì nữa! Tĩnh nhi, cậu cứ yên tâm, tớ biết mình nên làm như thế nào rồi, tớ học tập cậu, tớ nhận ra điều tốt đẹp mà mình muốn rốt cuộc là gì...tớ cũng suy nghĩ rất nhiều, rốt cuộc cái gì mới là quan trọng nhất, cái gì tớ nên bỏ qua, cái gì nên cố gắng giữ gìn, tớ ghi nhớ mãi mãi, Tĩnh nhi, cậu yên tâm ."

      Hoan Nhan nhàng cúp điện thoại, tựa người vào khung cửa sổ, những ngôi sao lặng lẽ ra khắp nền trời tối đen như mực. Hôm nay nhiều sao thế này, chắc ngày mai trời quang mây!

      Hoan Nhan lau nước mắt, gọi điện thoại cho mẹ mình: "Mẹ, con nhờ mẹ chăm sóc Noãn Noãn mấy ngày được ,...vâng, tốt nhất bây giờ mẹ tới nhà con để đón cháu...con có chút chuyện....Có thể con vắng mấy ngày....vâng, con cùng với A Hạo, mẹ cứ yên tâm, có chuyện gì đâu, con suy nghĩ ràng..."

      Hoan Nhan vào toilet rửa mặt sạch , sau đó trở lại phòng khách. Noãn Noãn vẫn ngoan ngoãn ngồi ở ghế xem tivi, thỉnh thoảng lại cười mấy tiếng rất sung sướng. Làm trẻ con sướng, mặc cho bạn Hiền Trữ đối xử lãnh đạm với mình, bé vẫn có thể vui vẻ như vậy, vui vẻ ăn khoai sấy xem phim hoạt hình.

      "Thiên Tĩnh à, lát nữa ông bà ngoại tới đón con, con ở nhà ông bà ngoại vài ngày có được ?" Hoan Nhan ôm lấy con , nhàng .

      "Mẹ, mẹ và ba muốn sống trong thế giới hai người, cho nên sợ con cản trở chứ gì?" Noãn Noãn cố ý nhai khoai sấy kêu, hai mắt mở to nhìn mẹ .
      Last edited by a moderator: 23/1/15
      dunggg thích bài này.

    3. dunggg

      dunggg Active Member

      Bài viết:
      143
      Được thích:
      90
      Noãn noãn dễ thương quá :))

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 384: CÙNG NHAU BỎ TRỐN


      Hoan Nhan phì cười: "Con bé quỷ quái này, con sang nhà ông bà ngoại phải ngoan ngoãn nhé. A, phải rồi, phải con giới thiệu bạn cho cậu của con hay sao? Mẹ cho con tuần lễ, phải giải quyết xong vấn đề này, có được ?"

      "Vâng, thế nào mà con lại quên mất chuyện này nhỉ!" Noãn Noãn nhảy dựng lên, vội vàng dọn dẹp đồ đạc của mình, vừa dọn dẹp vừa hướng ra bên ngoài ngóng đợi: "Mẹ, sao bà ngoại vẫn chưa tới đón con nhỉ?...Còn chậm trễ nữa chắc là con của cậu cũng biết chơi đùa với mẹ mất rồi!"

      Hoan Nhan liếc mắt nhìn dáng vẻ khả ái của con , kìm được nụ cười thoả mãn. thề bao giờ còn ngu xuẩn đến mức, giữa lúc quan trọng nhất lại vứt bỏ tính mạng của mình như thế nữa.

      "Quản gia, ông hãy đặt hai vé máy bay của chuyến bay sáng mai cho tôi và A Hạo Hải Nam nhé." Hoan Nhan gọi quản gia đến, dặn dò cẩn thận, rồi tiếp: "Ông để ý chăm sóc Noãn Noãn hộ tôi chút, lát nữa mẹ đẻ tôi đến đón con bé. Bây giờ tôi có chuyện phải ra ngoài..."

      "Vâng." Quản gia đáp ứng, rồi hỏi lại: "Phu nhân có muốn chuẩn bị xe hay ạ?"

      "Tạm thời chưa cần." Hoan Nhan vừa vừa lấy điện thoại di động ra. hơi chần chờ rồi dứt khoát bấm số điện thoại di động của Thân Tống Hạo. Tiếng nhạc vang lên rất lâu, mỗi lần tiếng nhạc kia được lặp lại, lòng của lại căng thẳng thêm chút.

      "A lô, Nhan Nhan, có chuyện gì đấy?" Giọng truyền tới đầy miễn cưỡng. Hơi thở ôn hòa của Hoan Nhan như bị ngừng lại ngay lập tức, rồi lại tiếp tục hô hấp. Lưỡng lự hồi lâu, lời đến khóe miệng, cũng biết nên ra như thế nào, mà cũng trầm mặc theo. Trong khoảnh khắc, cả hai đầu điện thoại chỉ nghe thấy tiếng hít thở nho của hai người . . .

      " ở đâu?" Hoan Nhan lấy hết dũng khí cất tiếng hỏi bốn chữ ngắn gọn, vừa có giận dỗi lại vừa có thấp thỏm lo âu.

      "Ở. . ." cố ra vẻ huyền bí, nghĩ muốn trêu chọc trận, nhưng lại sợ tính khí của . chủ động gọi điện thoại đến là điều dễ dàng, nếu như bị chọc giận, sợ rằng người phụ nữ kia lại dứt khoát co lại.

      " ở trong phòng làm việc." thành thực trả lời, cảm thấy mình ngồi chờ đợi ở trong phòng làm việc, lâu đến mức ngây ngốc cả người như thế, cũng đáng giá.

      " dối. . ." cảm thấy mũi của mình đau xót, nước mắt thiếu chút nữa lại rớt xuống, đồng thời mặt lại lên nụ cười, ba chữ kia giống như nũng nịu.

      "Nhan Nhan, em đừng xa cách nữa, gạt bỏ mọi chuyện trong quá khứ , cũng xác định bỏ qua rồi. ở trong phòng làm việc, chưa từng bao giờ ở chung chỗ với Thái Minh Tranh, em tới đây , được chứ?"

      Hoan Nhan dùng sức gật đầu, trong lòng dâng nỗi vui mừng lẫn hối hận. Nếu như còn cái kiểu thèm quan tâm, vẫn cố chấp, bướng bỉnh, chắc chắn A Hạo cũng bao giờ quay đầu lại.

      "Em đến đó ngay."

      cúp điện thoại, quản gia chuẩn bị xe ngay lập tức, lòng như có lửa đốt, bảo tài xế lái xe đến công ty nhanh .

      Đến dưới lầu công ty, đúng như dự đoán, chỉ có tầng cao nhất là sáng đèn. Cả toà nhà lớn, các phòng làm việc đều khóa chặt, tối đen như mực, duy nhất chỉ có phòng là có ánh sáng.

      Hoan Nhan bước xuống xe, cũng quay đầu lại : " trở về , cần chờ tôi đâu."

      chạy mấy bước đến lối vào nơi cửa chính, bảo vệ ra mở cửa, Hoan Nhan cười cảm ơn rồi chạy thẳng tới nơi thang máy. Vừa mới đứng lại ở cửa thang máy dành riêng, chợt cửa thang máy mở rộng, bàn tay đưa ra kéo cánh tay Hoan Nhan ...

      "A. . ." Hoan Nhan kịp ngẩng đầu, sợ hãi thét lên tiếng chói tai, bảng điều khiển đèn chợt tối lại, rồi lại sáng lên, chợt thấy Thân Tống Hạo với nụ cười xấu xa phóng túng ở ngay trước mặt...

      " giở trò chết tiệt gì đấy, dọa em sợ chết khiếp!" Hoan Nhan vừa sợ vừa tức, bổ nhào sang, vừa đánh vừa đá, cuối cùng liền nhằm chỗ vai cắn cái mạnh. . .

      " lầu nhìn thấy xe của em đến, nên xuống trốn kỹ ở chỗ này. . ." cười, ôm lấy , mặc kệ cho ở nơi này phát tiết theo kiểu vừa kêu vừa cắn.

      " cố ý làm cho em sợ !" Hoan Nhan ngẩng đầu trợn mắt nhìn , rồi lại nhào qua ôm chặt lấy : "Hôm nay em bị Tĩnh nhi mắng đến tỉnh ra, lời mắng sắc bén đến chết người, song cũng may nó thức tỉnh em... Em bao giờ buông ra nữa. Nếu như ông nội dưới đất có biết, chắc chắn ông cũng tha thứ cho ích kỷ lần này của em."

      "Nếu như em rời khỏi , ông nội mới tha thứ cho em." cúi đầu,
      nhàng hôn , ánh mắt hơi nheo lại lướt qua mặt của nhìn cửa thang máy đóng chặt: "Hôm nay luôn luôn suy nghĩ, nếu như em đến... như thế nào. Còn nếu như em mà đến lại như thế nào... may là em đến....tất cả những điều lo lắng bây giờ cũng cần thiết nữa...."

      "Nếu như em tới, dự định thế nào?" Thang máy đinh tiếng rồi mở ra, Hoan Nhan vẫn nằm ở trong ngực của như cũ, mặc cho ôm người ra ngoài.

      khẽ thở dài nhè , trầm ngâm nhìn lại : " ra, em được tức giận."

      Hoan Nhan nhìn , buồn buồn đáp: "Được."

      "Nếu như làm em phát cáu như thế, kích động em như thế, mà em vẫn có thể chịu được, đến tìm , dự định buông tay, cứ như vậy sống với Thái Minh Tranh cả đời....ít nhất, ta còn có thể cho cảm giác, ta rất quan tâm tới , thích ....mà em, lại khiến sao đoán biết được..."

      " dám à!" Hoan Nhan tức giận dùng sức đánh : " dám buông tay thử xem, em buông tay, cũng cho phép buông tay."

      "Được, em buông tay, cũng buông tay. Nhưng mà Nhan Nhan, em phải nhớ kỹ lời , chỉ cho em cơ hội cuối cùng này thôi." cầm bàn tay đánh lung tung vào tay của , nghiêm túc.

      Hành động lần trước của , thiếu chút nữa hại nản lòng thoái chí. tuyệt đối thể nào chịu nổi giày vò lần như vậy nữa.

      Hoan Nhan chợt thất thần lúc. chợt cảm thấy sợ, Tĩnh nhi , đối với đàn ông kiên nhẫn cũng có giới hạn, , rất , nhưng lại chịu nổi cứ từng lần, từng lần ngừng làm thất vọng....Lần thứ nhất, lần thứ hai, nhất định còn có thể tiếp tục che chở cho . Nhưng nếu như lại tiếp tục có kiểu như vậy, mất thứ khiến bao giờ tìm về được nữa....

      Hoan Nhan chợt nhào vào trong ngực , gắt gao ôm lấy , nước mắt của chợt rơi xuống: "Ông xã.... xin lỗi, em sai lầm rồi, bao giờ em còn phạm phải sai lầm ngu xuẩn ấy nữa đâu..."

      thở dài tiếng, bàn tay vuốt ve mái tóc dài mềm mại của , liền hạ xuống lưng vỗ nhè : "Đừng khóc, Nhan Nhan chúng ta bỏ phí lần năm năm, nên tiếp tục mắc lại sai lầm của quá khứ nữa...Thời gian của đời người trôi qua rất nhanh, muốn khi mình đầu bạc, lưng còng, mới được ở chung chỗ với em lần nữa..."

      , rất mệt mỏi, chỉ muốn dừng bước chân bận rộn lại, sau đó cùng với , hai người nắm tay nhau, từng bước từng bước chậm rãi về phía trước.

      Khoảng thời gian dài như vậy, quãng đường cũng xa như vậy, dọc đường có bao nhiêu phong cảnh tươi đẹp như thế, nên lại bỏ qua, cho dù chỉ là điểm rất .

      đứng sau lưng, vòng tay ôm lấy . Hai người đứng ban công ngoài trời của tầng thượng. Tuyết vẫn chưa kịp tan, gió thổi dữ dội khiến quần áo bay phần phật. Nhưng lại cảm thấy lạnh chút nào, vừa quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của vẫn giống hệt như xưa, rốt cục kiềm chế được, nhàng hôn lên: "Ông xã, em .."

      Hai người đeo cặp kính mát to, lén lén lút lút qua cửa kiểm tra. Mãi đến khi ngồi vào ghế máy bay, mới thở hơi dài nhõm. Hai người giống như kiểu đôi tình nhân , vụng trộm bỏ trốn, có cảm giác kích động, lại cảm thấy như chơi đùa vui.

      "Phù...." Hoan Nhan bỏ cặp kính mát xuống, thở dài hơi, ngắm phong cảnh bên ngoài qua chiếc cửa sổ ở mạn máy bay: "Lần này em đúng là điên rồi..."

      "Bắt cóc chồng mình, bị điên lần cũng đáng giá chứ?" Thân Tống Hạo cười tiếng, rồi bảo hâm nóng hai chén trà sữa. Mới bốn giờ sáng, chuông báo thức liền bò dậy để lên máy bay, quản gia mua vé máy bay cũng là sớm...

      Chỉ nghĩ đến chuyện, khi đến giờ làm việc, thấy tổng giám đốc bị mất tích, đống người trong công ty đều ngược xuôi nháo nhào hét cả lên (người ngã ngựa đổ) thấy buồn cười.

      Cả đêm hai người cũng sao ngủ được, lên máy bay được lát liền lập tức ngủ thiếp . Lúc máy bay hạ cánh, thấy ánh mặt trời sáng sủa rực rỡ đến chói mắt. Hai bên đường toàn cây dừa cổ thụ, quả kết lại thành từng chùm lớn. Khắp nơi toàn màu xanh biếc, ngút ngàn tầm mắt....Trong khoảnh khắc, Hoan Nhan cơ hồ phân biệt nổi biết nơi này có phải là thiên đường hay ....

      Tối hôm qua vẫn còn ở Bắc Kinh với cơn bão tuyết bay tán loạn, sáng nay đến Tam Á, nơi lạc thú ngày có bốn mùa. nhịn được muốn than thở câu: "Có tiền là tốt."
      Last edited by a moderator: 25/1/15
      dunggg thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 385: Ở BỜ BIỂN
      Hai người vào phòng đặt từ trước ở khách sạn, thay đổi quần áo mùa hè, sau đó mua đồ bơi rồi thẳng ra bờ biển.

      Đây là lần đầu tiên tới vùng đất tươi đẹp giống như Thiên đường ở trong truyền thuyết này, cũng là lần đầu tiên đến thành phố nhiệt đới, nhìn thấy cái gì cũng lạ lẫm. Những lùm cây nhiệt đới thấp lè tè xanh tốt kia, cũng làm cảm thấy rất thích thú. Những biệt thự xinh xắn bờ biển kia, cũng khiến cất tiếng tán tụng, ca ngợi. Còn có vô số loại nước hoa quả nhiệt đới mùi vị thơm ngon tuyệt vời, khiến bối rối, hoa hết cả mắt, còn uống đến no căng bụng...

      Đến bờ biển, Hoan Nhan thấy có rất nhiều trẻ con mua bộ đồ chơi có chiếc chậu với cái xẻng xinh xắn để chơi xúc cát ở bờ. Nhìn bọn trẻ chơi vui kinh khủng, đầu óc cũng phát sốt lên, vội chạy mua bộ. Mặc dù Thân Tống Hạo tạm thời bị bắt cóc , nhưng vẫn theo sát chỉ đạo công việc kinh doanh ở công ty. Lúc này ngồi ở dưới tán dù che nắng, mở laptop để nghe thư ký báo cáo mọi việc trong công ty. Hoan Nhan lại giống như chú chim sổ lồng, mình ở bãi biển, chơi xúc cát cách say mê. Bao uất ức, khó chịu trong lòng bởi những mưu kế nay được cởi bỏ, bản tính vui tươi vốn có của dường như lập tức bùng nổ, vỡ oà ra. . .

      giờ còn cùng với cậu bé trắng trẻo bụ bẫm thi nhau đắp bờ thành bao quanh chú hề lớn bằng cát ngay bãi biển...

      Công việc xong xuôi, Thân Tống Hạo vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy dáng vẻ cười đùa ầm ĩ của . mặc bộ váy áo màu trắng cổ cao, giờ phút này nước biển xanh thẳm làm bộ váy áo của ướt nhẹp, để lộ ra thân hình nhắn thướt tha của . ngồi bờ, chỉ mặc chiếc quần cộc để lộ ra hai bắp chân rắn chắc và vòm ngực cường tráng màu lúa mạch, nhìn gợi cảm đến mê người. Thỉnh thoảng có trẻ mặc bikini tới bên cạnh , có to gan quan sát đánh giá , có những dũng cảm, thậm chí còn đến gần hơn gặp chào hỏi, nhưng chỉ cười cười, rồi lại nhìn về nơi có người cười đùa giống như trẻ con, quên hết tất cả phụ nữ xung quanh. . .

      " ra em chỉ nghĩ điều rất đơn giản, em muốn cùng . . . ngắm biển. . . Sau khi ra em mới hiểu, với em... quan trọng đến nhường nào. . ."

      Hoan Nhan cúi đầu, vừa chơi vừa ngừng hát ca. Thân Tống Hạo dường như rất ít khi được nghe ca hát, lúc này mới phát ra, giọng hát của hay cũng rất truyền cảm...

      "Chị , bờ thành khép kín!" Cậu bé cùng đắp bờ thành kéo vạt áo của , ngước khuôn mặt nhắn lên vui vẻ gọi . . .

      Hoan Nhan vừa nghe thấy liền rất vui sướng, chạy nghiêng ngả tới trước mặt Thân Tống Hạo. dựa sát người vào ngực , vòng tay lên ôm lấy cổ : "Này, nghe thấy , đứa bé kia gọi em là chị đấy! Nhìn em đâu có giống như mới mười tám tuổi phải ?"

      Hoan Nhan kề sát gương mặt tới trước mặt , chớp chớp đôi mắt to, hài lòng đắc ý nhìn ảo não lắc đầu .

      Quả nhiên Thân Tống Hạo nghiêm túc quan sát hồi lâu, rồi mới nhàng gật đầu cái, rất nghiêm túc thừa nhận: "Suy nghĩ đúng là mới mười tám tuổi đầu đấy."

      Hoan Nhan rất đắc ý, những cũng phân biệt được ý tứ ở trong lời ấy, lập tức hung hăng chọc vào thắt lưng của : " được lắm, Thân Tống Hạo, ràng mắng em có đầu óc... được lắm, em đây phải như những nữ sinh bé mười tám tuổi kia nhé . . . Hừ, em tìm trai đẹp!"

      Hoan Nhan xong, xoay người định hướng về phía đám đông chạy . . .

      Sau lưng , người nọ cũng rất xấu xa liền nhấc chân đạp vào tà váy của , Hoan Nhan lập tức ngã ngửa về phía sau, kêu thét lên a a a a... đồng thời cũng rơi ngay vào trong ngực của . ghé gương mặt tuấn tú, phóng đại vào sát mặt , cười rộ vẻ xấu xa: "Dám ở trước mặt ăn trộm thịt sao? là hồ đồ..."

      "Em hãy nhìn xem, đàn ông bãi biển này có ai đẹp trai bằng ?" rất kiêu ngạo, cặp lông mày hơi xếch, khuôn mặt tuấn tú, khôi ngô dường như toả sáng. Nhìn , Hoan Nhan có chút ngây ngẩn, mãi sau mới hiểu được là người đàn ông của mình ghen, cuống quít nịnh hót: "Thân thiếu là người đàn ông đẹp trai nhất, trong số những người đàn ông đẹp trai ở thế giới!"

      "Em biết vậy là tốt rồi." cúi đầu hôn khuôn mặt nhắn của , còn lại giống như ngoan ngoãn ngước mặt lên.

      "Wow...Wow... Chị xinh đẹp cùng chú chơi hôn . . ." Cậu bé mập mạp nhìn bộ dáng hai người bọn họ hôn nhau, kìm được liền vỗ tay cười tít mắt. Mẹ của cậu bé cuống quít xin lỗi, nhìn hai người bọn họ cười cười, trực tiếp ôm viên thịt mặc chiếc quần cộc có quả dưa hấu bế . . .

      "Tất cả là tại . . ." Hoan Nhan đỏ mặt đẩy , chợt nhìn nở nụ cười ranh mãnh: "Gọi em là chị , gọi là chú... Wow... ha... ha... ha. . ."

      Thân Tống Hạo cũng giận, chỉ hơi nhướng cặp lông mày, híp mắt nhìn , đôi môi mỏng nhếch lên, vẻ mặt nửa cười nửa cười của nhìn thực mê người: "Vậy sau này em hãy ngoan ngoãn gọi là chú

      , ngại bị em gọi là lão..."

      " nghĩ đẹp trai là có thể ở vị trí cao hơn để áp đảo em hả?" Hoan Nhan ngốc, trắng mắt lườm cái, rồi chạy qua chen vào nằm cùng với chiếc ghế. bờ biển đông người, quần áo bơi đủ mọi màu sắc cực kỳ đẹp đẽ. Hoan Nhan cắm ống hút vào quả dừa to thích thú uống nước dừa, " là nhớ môn học bơi lội..."

      Vừa đến bơi lội, Thân Tống Hạo chợt thấy hứng thú. đứng bật dậy, thân thể cao to nhìn mê người cực kỳ, đường cong khỏe khoắn với tỷ lệ hoàn toàn đạt chuẩn. Hoan Nhan cảm thấy nhiệt độ xung quanh vùn vụt tăng thêm đến mấy độ. khỏi mím mím miệng, vừa hài lòng vừa hoang mang.... đáng ghét.... có thân hình hoan hảo, khi ánh sáng chiếu vào lại càng trở nên xuất sắc...

      "Em ngồi uống nước dừa nhé, xuống biển bơi lát." cúi đầu hôn rồi thay quần bơi hướng bờ biển tới.

      Hoan Nhan ôm quả dừa nhìn , khỏi tức giận, ra sức cắn ống hút: "Đồ đàn ông xấu xa đáng ghét, đồ lưu manh chết tiệt..." biết mình có tướng mạo tuấn tú, thân hình hoàn mỹ mà còn cố ý mặc chiếc quần bơi chật như thế, kéo căng đến mức nơi đó cũng lộ hết cả ra... là xấu hổ chết người!

      Cặp mắt Hoan Nhan như núi lửa phun trào, trời ạ, chỉ nhìn bóng lưng của , cũng nóng cả mặt, tim đập dồn. Chiếc quần bơi màu đen bó sát khiến cái mông của lộ ra ngoài hoàn toàn....Qủa thực Hoan Nhan sao tưởng tượng được, nếu như nhìn chính diện thấy cảnh tượng gì biết nữa.

      nhìn thấy có tiến tới lấy lòng....

      "Đáng ghét." Hoan Nhan lại cắn cắn mạnh ống hút. Trong lòng như có hàng ngàn tiếng la hét, đó là người đàn ông của tôi, được chạm ào, được sờ mó, được cố tình chiếm đoạt của tôi...

      Thân Tống Hạo chết tiệt kia....Nếu dám để cho người khác đụng vào, hừ, em lập tức mặt bikini, tìm trai đẹp để dạy em bơi!

      Hoan Nhan thấy cái bóng lưng mê người kia, về phía đám đông dưới biển. Hai cái chân dài dần dần chìm lấp ở trong nước biển xanh thẳm. Thân hình duyên dáng của lao vào trong làn biển, rẽ sóng ngao du. Hoan Nhan ngồi thẳng người, nghểnh dài cổ khẩn trương cố nhìn mấy cũng thể nhận ra thân ảnh nho kia. Haiz, ngay cả bơi lội cũng nhanh gió như vậy. Đồ lẳng lơ......

      bơi qua bơi lại mấy lần cho đến lúc hết hứng thú, sau khi lên bờ liền thấy năm mỹ nữ vóc người bốc lửa tiến đến vây quanh bên người . Hoan Nhan nhảy dựng lên, vẻ mặt đầy tức giận...a, có đưa nước cho , đưa chiếc khăn lông, như làm nũng, hai hai bên quấn quít lấy ... đúng là được lòng tất cả các ở đây.

      "Hello...Ách, Trung Quốc trẻ con, em ~ khỏe ~...." Hoan Nhan buồn nhìn đường, thở phì phò, về phía trước, chợt đụng phải người nước ngoài tóc vàng mắt xanh, ta tiếng Trung Quốc rất trúc trắc, nhưng rất niềm nở hướng về Hoan Nhan chào hỏi.

      "Ừm!..... mạnh khỏe." Hoan Nhan nhìn ta, người này dáng dấp tuấn, giống như vương tử ở trong truyện nhi đồng vậy.

      "Chúng ta, có thể biết cái mã?" (nguyên văn: mã - ngựa, mã số, ký hiệu; mã ở đây được hiểu là tên gọi của ai đó. Mẹ Bầu để nguyên văn từ "mã" để nhấn mạnh cách hiểu và kiểu của người nước ngoài khi gặp Hoan Nhan.)

      Người nước ngoài nhìn Trung Quốc nhắn xinh xắn có mái tóc đen ở trước mặt, vô cùng mừng rỡ. Ai phụ nữ Trung Quốc đều giống như Lữ Yến, mặt bẹn bẹt, mắt mí. trước mặt này nhắn, sinh động, cũng có mái tóc đen như búp bê Baby.

      Đây là người nức ngoài thân thiện,Hoan Nhan suy nghĩ chút, lễ phép mỉm cười gật đầu, đưa tay ra: " khỏe mạnh, tôi tên là Hứa Hoan Nhan."

      "Hứa ~ Đổi Nhan?" Người thanh niên tuấn tú nhắc lại tên , điệu giọng bị chệch , rồi vui sướng hài lòng nắm tay Hoan Nha, "Em mạnh khỏe, tên của tôi gọi là Mẫu ~ Đan."

      "Cái gì?" Bạn học Hoan Nhan rất lễ phép phun ra câu, kinh ngạc nhìn lại ta: "Mẫu Đan?"

      "Đúng, tên Trung Quốc là Mẫu Đan, Mẫu Đan ~ cái tên này, rất con ..." Bạn học Mẫu Đan hiển nhiên hiểu vì sao cười. ta hiển nhiên cũng bị người bạn ở quê hương Trung Quốc lừa gạt, đặt cho ta cái tên Trung Quốc ủy mị như vậy...

      "Nhưng đó là cái tên được dùng cho con mà?" Hoan Nhan nhìn nụ cười đơn thuần của ta. Nụ cười đơn thuần ấy khiến cho ngẩn ngơ nhớ tới người, cũng từng có kiểu cười vô tâm hề vụ lợi giống như thế, khi cười với , nhưng còn có thể nhìn thấy người ấy sao?
      Last edited: 25/1/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :