1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc - Minh Châu Hoàn (Full Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 379: Nếu tình trở thành gánh nặng.

      Thái Minh Tranh dám tin ngẩng đầu lên, mừng rỡ nhìn lại Thân Tống Hạo. Cái loại vui mừng như điên này sắp nhấn chìm . Thậm chí còn chưa từng ôm ảo tưởng, cơ bản là dám tin, Thân Tống Hạo thế mà lại tuyên bố đứa bé là con của , còn phải đám cưới với ...

      “A Hạo...” Thái Minh Tranh kích động, toàn thân run rẩy. nghĩ, Thân Tống Hạo bất ngờ buông tay ra: “ vào thăm ba.”

      Thân Tống Hạo xoay người bước , hoàn toàn để ý đến Thái Minh Tranh bước chân vụng về đuổi theo . Thích Dung Dung nhìn nét mặt thâm thúy của Thân Tử Kiện, lật đật đỡ Thái Minh Tranh: “Thái Minh Tranh, con đứng cẩn thận kẻo động đến bào thai. A Hạo lo lắng cho bệnh tình của ba mình nên mới lật đật nhanh như vậy. Con đừng có gấp, từ từ thôi. Vợ chồng son tụi con mấy ngày gặp mặt rồi, mẹ biết con nhớ nó. Tối nay mẹ vào trông chừng ba, để a Hạo về nhà với con.”

      Thích Dung Dung thân mật xong, liền đỡ chậm rãi về phía trước. Nhìn thấy Thân Tử Kiện há mồm trợn mắt nhìn hai người thân thiết đến bên cạnh, Thích Dung Dung khách khí mở miệng : “Xin mời tránh ra, coi chừng đụng phải bụng con dâu tôi!”

      Nét mặt Thân Tử Kiện tái xanh tránh qua bên, nhìn Thích Dung Dung đỡ Thái Minh Tranh diệu võ giương oai bước xa. Mặt trắng bệch, tức giận quay mặt nhìn người đàn ông đứng phía sau mắng: “Tại sao chút tin tức về đứa này mà các người cũng biết?”

      “Thân tổng...” Gương mặt người đàn ông cũng bực tức, tin tức mà họ tra được từ trước đến giờ đều là, Thân Tống Hạo và Nhan Nhan tình cảm thắm thiết như hình với bóng. Trời ạ, bây giờ đột nhiên lại xuất người phụ nữ khác có con với Thân Tống Hạo, khiến bọn họ lúng túng trở tay kịp. Có chết cũng tin được, hai người này gặp mặt lúc nào, cái thai cũng được bảy tháng rồi, bọn họ cũng khéo giấu kín chuyện này.

      “Biến ! Cút! Cút! Cút!... Đừng để tôi nhìn thấy mặt nữa!” Thân Tử Kiện kiên nhẫn hét to, quay người bước ra khỏi bệnh viện.

      Hoan Nhan nhìn xuyên qua tấm kính gắn cánh cửa, thấy bóng người phía ngoài chuyển động dần dần mất. Trong ngực như có khối sắt nặng nề, hình như lặng lẽ bớt chút. Nhúc nhích thân hình cảm thấy toàn thân tê cứng, từng cái khớp xương khẽ vang lên ken két.

      Hoan Nhan di chuyển bước chân, mở khóa cửa ra ngoài. Vài bệnh nhân chậm rãi bước trong hành lang, thỉnh thoảng có vài y tá bưng khay đựng thuốc cùng bác sĩ bước vội vàng. Phòng bệnh của ba ở kế bên, vài bước tới. đứng phía ngoài cửa, bước vào. . ở trong phòng, Thái Minh Tranh cũng có mặt ở trong đó.


      Cả nhả bọn họ năm người, vui vẻ hòa thuận, mình tiến vào làm gì? Muốn Thích Dung Dung lại châm chọc khiêu khích? Hay nhìn nét mặt thắng lợi của Thái Minh Tranh? Hoặc là dáng vẻ đau khổ, đầy oán trách của Hạo?

      có dũng khí bước vào, đây là con đường do quyết định, trách được ai. Nếu như hận , oán , sau này để ý tới nữa, cũng giận dù là chút.

      đứng ngoài cửa rất lâu, cảm thấy đau khổ, trong lòng bất đắc dĩ và vô lực.

      Thân Tống Hạo đứng ở trong phòng cũng lời nào, còn tâm trạng vui mừng của Thái Minh Tranh cũng từ từ bớt , dần dần bắt đầu lo lắng.

      ấy làm như vậy, phải tâm đối đãi tốt với , chút thiện cảm cũng . Chỉ bởi vì tình thế bức bách tới bước này... Vận khí tốt mới có được hạnh phúc bất ngờ này.

      “A Hạo,ba có lỗi với con...” Thân Thiếu Khang nhìn về hướng con trai đứng thẳng lưng, ông biết trong lòng rất khó chịu. chịu khuất phục là do công của Nhan Nhan. Ông vô dụng, cả đời tầm thường chí tiến thủ, đến bây giờ sắp chết lại vẫn bức bách con
      trai mình phải ra quyết định hèn hạ như vậy, nếu ông có bản lĩnh, đủ thủ đoạn ông nhất định để cho con trai phiền toái đến thế.

      Hai mắt mờ đục của Thân Thiếu Khang nhìn quanh, xẹt qua mặt Thích Dung Dung, rồi dừng lại mặt Thái Minh Tranh: "Minh Tranh à, tình đên bước này, tạm thời ủy khuất , trước danh phận mà sinh con. Nghe Dung Dung thân thể tốt. Vậy , sau khi sinh đứa bé ra, kiểm tra sức khỏe giám định gien, nếu quả là đứa bé của nhà họ Thân, như thế..."

      Thân Thiếu Khang nhìn thấy Thân Tống Hạo xoay người lại, lời nửa chừng bị nghẹn lại trong miệng mình.

      "Ông bậy bạ gì thế, đứa trong bụng Minh Tranh là của A Hạo. Còn làm kiểm tra giám định gien gì chứ, đứa bé như vậy, tôi muốn nó phải chịu tội!" Thân Tống Hạo còn chưa mở miệng, Thích Dung Dung bất mãn phản bác trở lại.

      Thân Tống Hạo lạnh lùng quét mắt qua hai người phụ nữ đối diện. tâm thần thấp thỏm, đầu cũng nhúc nhích, như cũ khí thế bừng bừng.

      thong thả bước lại gần, gắt gao nhìn chằm chằm Thích Dung Dung. Sau lúc lâu, khi nhấp nhổm ngồi mới lạnh lùng cười. Phút chốc đôi mắt tối sầm lại nhanh chậm : "Kiểm tra giám định gien tất nhiên phải làm, Thân thị thể rơi vào tay con tôi, đương nhiên cũng thể rơi vào trong tay đứa bé lai lịch bất minh."

      cố tình nhấn mạnh bốn chữ lai lịch bất minh. Qủa nhiên cả người Thái Minh Tranh run rẩy, đầu cúi xuống càng thấp, trong lòng Thân Tống Hạo càng thêm khẳng định.

      "A Hạo, sao con có thể như vậy. như thế đối với Minh Tranh quá công bằng, người ta chịu nhục vì nhà họ Thân chúng ta, đến danh phận cũng cần. Tại sao cha con các người còn muốn kiểm tra giám định cái gì?" Thích Dung Dung nhìn thấy nét mặt khó coi của Thái Minh Tranh tránh khỏi bất mãn lẩm bẩm...

      "Đừng tưởng bà làm chuyện tồi tệ gì mà tôi biết, ngay cả người nào đó lén lén lút lút bò lên giường đàn ông cũng nên lường trước hậu quả. Tôi nhịn đủ rồi, hai người đừng thấy được nước mà lên mặt! Trước mặt ba, tôi muốn nhiều. Thích Dung Dung, tôi cho bà biết đây là lần cuối cùng!"

      Cuối cùng nhịn được, tức giận chỉ tay vào mặt Thích Dung Dung, gằn giọng . Nếu phải vì bận tâm bệnh của ba tại đến thời kỳ cuối, lời của còn ác độc hơn mấy phần.

      "Thiếu Khang, ông nhìn con trai ông ..." Mắt thấy Thân Tống Hạo sắp bước ra cửa, nét mặt Thích Dung Dung ra vẻ bi thương, muốn lôi kéo ông trách móc.

      "Đủ rồi!" Thân Thiếu Khang tim chợt đập nhanh, hơi thở khó khăn hơn. Cái nhà này bị bà ấy nháo tới biết thành cái dạng gì nữa rồi. A Hạo muốn gặp mặt bà ấy, vậy mà còn biết hối hận. Nếu Thân Tống Hạo quyết tuyệt, những ngày sau này bà ấy làm sao sống đây?

      "Minh Tranh, trước cháu về nghỉ ngơi cho tốt. Bác và bác có chút chuyện phải bàn." Thân Thiếu Khang phất tay cái, ý bảo Thái Minh Tranh ra ngoài.

      Thái Minh Tranh đứng ngồi yên, hận thể mau chóng rời khỏi đây. Nghe Thân Thiếu Khang như được ban ân, lập tức đứng lên cáo từ. Thích Dung Dung còn tự mình đưa ra ngoài, dặn tài xế đưa về tận nhà.

      Đợi khi bà quay vào, Thân Thiếu Khang mới thở dài đưa tay kéo bà ngồi lại bên giường mình: "Bà làm nhiều chuyện như vậy, trong lòng a Hạo tức giận cũng phải thôi. như thế nào chỉ có bà và Minh Trang mới biết, người nhà họ Thân chúng ta cũng ngu ngốc. phải là tôi đa nghi, cũng phải tôi nhìn nhận đứa bé này, dù sao bà... Bà nghĩ thử xem, hai đứa tụi nó chung đụng có mấy lần, làm sao xác định đứa trong bụng Minh Tranh là của a Hạo? cách khác, có phải ấy vì muốn thuận lợi gả cho a Hạo nên phải có bằng được đứa bé này. Mà để có được đứa bé này, ấy sử dụng thủ đoạn gì làm sao bà biết được?"

      Hiển nhiên Thích Dung Dung đồng ý lời của Thân Thiếu Khang, bà vẫn có lòng tin đối với Minh Tranh. nhiều năm rồi, con bé này vì a Hạo vẫn có bạn trai, kết hôn. Tại sao vì muốn có đứa dám làm ra chuyện táng tận lương tâm?

      Thân Thiêu Khang bất đắc dĩ thở dài: "Thân thể tôi tốt, chống đỡ đến ngày hôm nay hết sức rồi. Dung Dung à, bà đừng nghĩ tính kế gì với a Hạo nữa. Tôi chết , quan hệ của bà và con trai lại tệ như vậy, tôi làm sao yên lòng nhắm mắt?"

      Nét mặt Thích Dung Dung thay đổi, bà tự nhiên nhìn lại Thân Thiếu Khang: "Ông chết cái gì mà chết. Ông mới bao nhiêu đó tuổi chết được đâu. Hơn nữa, tôi cũng cho phép ông chết."

      Thân Thiếu Khang vỗ vào tay bà, nhắm hai mắt lại, "Tôi mệt rồi, muốn nghỉ lát. Bà cũng nghỉ ."
      Last edited: 15/1/15

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 380: cho vào phòng .

      Thích Dung Dung ồ tiếng rồi đứng lên, kéo chăn đắp lại cẩn thận cho ông, sau đó nhàng ra khỏi phòng bệnh.

      Thân Tống Hạo lái xe chạy chẳng có mục đích. Gần sắp tối rồi, cả ngày nay chưa có hột cơm nào bỏ bụng nhưng vẫn cảm giác đói. Hôm nay là lễ Giáng sinh, tủ kính trong các cửa hàng đều chưng bày cây thông Noel. Những bóng đèn nhấp nháy được trang trí đầy cây thông trông rực rỡ. Ngày hôm qua còn đặt tiệc trước ở nhà hàng, dự định cùng trải qua đêm Giáng sinh chỉ có hai người. Nhưng bây giờ sao?

      Cho tới nay vẫn cố chấp trong cuộc tình này, nhưng nực cười, mực kiên trì thế nhưng chỉ cần câu nhàng của , đẩy vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.

      muốn về nhà, muốn nhìn thấy . Lần đầu tiên trong đời, cảm thấy người đau khổ, mệt mõi như vậy, mệt đến muốn buông tay. vẫn cho là, mặc kệ chuyện gì xảy ra vẫn dao động lòng . Nhưng hôm nay, giây phút đẩy ra ngoài kia, hình như trong lòng tình cảm dành cho cũng bị vơi ít.

      Từ hoàng hôn vẫn lang thang vô định đến đêm khuya, đèn đường cũng được thắp sáng lên, đèn trang trí cây thông lấp la lấp lánh. Có tiếng hát mơ hồ lượn lờ truyền đến nghe êm tai. Từng cặp tình nhân lướt qua phía ngoài xe, trong tay cầm đồ chơi bằng nhung lớn, hề e ngại người chung quanh. Quả nhiên già rồi, giây phút bắt đầu thất vọng về kia, cảm thấy mình quá già rồi. Dừng xe ở ven đường, đốt điếu thuốc lá nhìn dòng người tới lui tấp nập đường phố sầm uất. Đứa con mặc áo lông dày, được đứa con trai ôm lấy vào trong áo khoác của mình, chỉ lộ ra gương mặt còn trẻ măng đỏ bừng vì thời tiết lạnh giá, chút sợ hãi ngượng ngùng. Bọn họ cũng giống lúc trước, cho rằng mình cùng người mình vĩnh viễn tách rời.

      Điếu thuốc lá cháy hết đến tận cùng làm bỏng đầu ngón tay, búng tàn thuốc ra ngoài. Khởi động máy, chiếc xe lặng lẽ trượt đường phố đầy tuyết, chỉ đoạn đường ngắn nhưng cực kỳ lâu.

      Về đến biệt thự, trong chốc hy vọng ngủ được, đau khổ trằn trọc chờ trở lại, nhào vào trong ngực khóc to trận, cầu xin quay lại.

      Nếu như vậy, tình nguyện bỏ qua tất cả, mang và Noãn Noãn rời . Thế nhưng khi ngước lên nhìn, toàn bộ biệt thự đều chìm trong màn đêm ánh đèn.

      nắm chặt vô lăng, thoáng cái lòng bàn tay truyền đến đau nhói. ngủ, còn đau khổ như người phương hướng ở ngoài đường, thế mà lại yên tâm ngủ.

      khẽ cười tự giễu mình, là người lòng dạ ác độc, là người vô tình. Nhưng bây giờ xem ra, người lòng dạ ác độc, người vô tình chính là .

      xuống xe tiện tay đóng cửa lại, xuyên qua bóng tối vào biệt thự, trong phòng khách có ai cả. bật đèn, mò mẫm bước lên lầu. Khi bước nhanh vể phòng ngủ của hai người, thâm tâm vẫn còn chút ảo tưởng.

      Đứng ở ngoài phòng ngủ hồi lâu, mới lấy hết dũng khí đẩy cửa ra. Trong phòng lạnh lẽo đầy bóng tối, có thể cảm nhận được hề có người ở trong phòng.

      bỗng thấy cả người hoàn toàn suy sụp. Trong lòng vẫn biết, mọi việc làm đều vì , thế nhưng tình nguyện ích kỷ chút, ích kỷ giữ chặt lại, ích kỷ tách rời ra. Nếu như vậy, giờ phút này trong lòng vui vẻ, chứ mất hết hy vọng như bây giờ.

      Thân Tống Hạo bước vào phòng, ngồi bệt xuống sàn nhà. đốt điếu thuốc lá hút vài hơi. Lúc trước bao giờ hút trong nhà, đừng chi là trong phòng ngủ. sợ lo lắng cho , cũng sợ ảnh hưởng tới và Noãn Noãn. Dù là lúc lên cơn nghiện thuốc lá, cũng chỉ ở ngoài vườn đốt điếu thuốc hút hai ngụm rồi vất . Nhưng bây giờ cảm thấy cần thiết phải bận tâm chuyện này, cũng có ai cần quan tâm.

      lâu sau trong phòng liền tràn ngập mùi thuốc lá gay mũi, nhưng mặc kệ để ý đến. mặt thảm xuất vài vệt cháy xém loang lổ, tàn thuốc lá bị vất bừa bãi đất, cũng thu dọn lại. Giơ chân hất văng xa rồi vào phòng tắm.

      Hoan Nhan đứng ngoài cánh cửa khép hờ, xuyên qua khe cửa, mơ hồ có thể thấy được thân hình chán chường của . sợ dám nhìn , dám đối mặt với . cũng biết, mặc dù mình làm vậy về tình có thể tha thứ. Tuy nhiên, quả làm tổn thương trái tim của . buồn , hận , giận buông tay, nhưng lại biết cảm thụ trong lòng như thế nào, biết đau lòng bao nhiêu.

      cũng muốn mình ích kỷ, tùy hứng chút. cũng muốn quản, muốn để ý đến mọi việc, chỉ ở cùng chổ với . Thế nhưng, thế gian này chỉ có hai người bọn họ, thế gian này bất đắc dĩ quá nhiều, quá nhiều. Nếu như trước kia lựa chọn vì mình mà sống, như vậy sớm phải là Hứa Hoan Nhan mà người nhìn thấu rồi.

      Nhìn thấy vào phòng tắm, bước chân vào phòng. Mở cửa sổ ra để cho mùi khói thuốc lá tản bớt ra ngoài, kế tiếp mò mẫm trong bóng tối dọn dẹp tàn thuốc bừa bãi đất. Nghe tiếng nước trong phòng tắm ngừng chảy, cuống quýt ra ngoài. Cánh cửa phòng vẫn khép hờ như cũ, dám nán lại trong hành lang, bước nhanh qua phòng kế bên. Nín thở ngồi ghế sa lon, trầm tư suy nghĩ.

      Chốc lát sau, phòng kế bên truyền đến thanh đồ đạc bị đập bể. Hoan Nhan sửng sốt, bật ngồi thẳng người lên, trong lồng ngực trái tim thình thịch nhảy dựng lên. Kế đó nghe tiếng cánh cửa phòng ngủ mở ra, sau tiếng bước chân lộn xộn là giọng tức giận của vang lên: “Quản gia, quản gia.”

      “Thiếu gia làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?” Mất lúc mà quản gia vẫn còn trong cơn buồn ngủ mới lảo đảo nghiêng ngã chạy đến, trong lòng run sợ hỏi lại.

      “Mới vừa rồi ai vào phòng tôi?” Bàn tay Thân Tống Hạo nắm chặt lan can, áp lực từ trong giọng tức giận khiến người ta sợ hãi.

      ai, có ai cả. Tất cả người làm trong nhà đều ngủ hết rồi.” Cơn buồn ngủ của quản gia bị dọa cho tỉnh ngủ, ngạc nhiên trả lời.

      Thân hình Thân Tống Hạo cứng ngắc đứng im tại chổ, vài phút sau mới chậm rãi : “ ra ngoài .”

      Quản gia đáp lời lại, sau đó xoay người ra ngoài. Hứa Hoan Nhan ngã ngồi ghế sa lon mềm mại. Áy náy xen lẫn đau lòng như vòng tròn vô hình bao trùm lấy , giãy giụa cố tránh nhưng tránh được. Mâu thuẫn trong lòng đối chọi lẫn nhau, hối hận vì hành động của mình hay là sợ oán trách, tức giận của . bị những mâu thuẫn của chính mình giày vò muốn chết.

      Bên ngoài dần dần yên tĩnh lại, biết Thân Tống Hạo lấy chìa khóa muốn lục lọi tất cả các phòng trong biệt thự. Từ lầu đến lầu ba, hầu như tìm hết các phòng lần, mới lộn vòng lại trở về mở cửa phòng kế bên phòng ngủ của mình.

      tưởng rằng tránh xa xa, nghĩ đến lại ở kế bên phòng của mình.

      Khi cửa bị mở ra, Hoan Nhan sợ hết hồn. May là trong bóng tối, vẻ mặt đau buồn, và cả nước mắt cơ hồ sắp tràn được thu lại rất nhanh, ngơ ngác nhìn bóng dáng của ai kia đứng nghiêm túc ngay cửa phòng.

      “Ai cho em vào phòng , ai cho em vào lúc này còn giả mù sa mưa?” Giọng lạnh lùng, giống như khi vừa mới kết hôn. đối với vô tình, bộ dáng giễu cợt. chính là như vậy, cố chấp, trong đời ghét nhất bị người khác thao túng, nắm giữ vận mệnh của mình. Ban đầu bởi vì ông nội cố ý tác hợp hai người, nên ghét , hành hạ nhưng đến sau cùng lại .

      Mà bây giờ bởi vì cố chấp của , tự mình quyết định chuyện này, khiến cho những chiều chuộng của đối với vơi rất nhiều, mới ra những lời chói tai như thế.

      Hoan Nhan gắt gao nắm chặt lòng bàn tay, ngồi ở chổ kia cố gắng rất lâu mới làm cho giọng của mình nghe qua bình tĩnh: “Nếu thích, sau này em vào nữa.”

      “Hứa Hoan Nhan! Đến tột cùng em muốn như thế nào? Em còn có lương tâm hay ? Em vô tình mà, vì cái gì lại đối xử với như vậy? Còn chổ nào làm chưa tốt, em , sửa đổi lại. Em muốn làm gì cũng đều chấp nhận. Em muốn chết, lập tức chần chừ chết liền. Nhưng em đừng đối xử với như thế này có được ? Em hành hạ lần sáu năm còn chưa đủ sao, em còn muốn hành hạ tới bao giờ?” Thân Tống Hạo tức giận bước tới, nắm chặt vai .
      dunggg thích bài này.

    3. dunggg

      dunggg Active Member

      Bài viết:
      143
      Được thích:
      90

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 381: vẫn , nhưng đành chia xa.

      Hoan Nhan biết nên mở miệng như thế nào. Nếu là Văn Tĩnh, nhất định cần quan tâm gì cả ôm chầm lấy . Cái gì cũng bỏ, cùng với cao chạy xa bay.

      Nhưng phải là Văn Tĩnh, có tính cách quyết đoán, sợ trời sợ đất của cậu ấy. Đây là ưu điểm nhưng cũng là khuyết điểm lớn nhất của .

      Tánh tình hiền lành và nhẫn nhịn của là nền tảng để có được tình chân này, nhưng cũng bởi vì cái tính hiền lành, nhẫn nhịn ấy mà bị mất hạnh phúc. bỗng nhiên buông ra, đứng im nơi đó, nét mặt đau thương vô hạn.

      Nỗi đau quá lớn khiến hít thở thông, cánh mũi phập phồng hít sâu vào tích tụ tại lồng ngực sau cùng nặng nề rớt xuống trong tim. “Em có lời gì muốn với sao?”

      nhàng hỏi, im lặng như vậy tàn nhẫn. “Cái gì cần , đều hết rồi.” Hoan Nhan khẽ , muốn ôm cái, nhưng lại sợ , sợ mình ôm rồi thể buông ra được nữa. “Được, được, rất hay.”

      gật đầu liên tục, ánh mắt dần thích ứng với bóng tối, có thể nhìn thấy vẻ mặt mơ hồ của , nét mặt cứng ngắc chút biểu tình.

      vẫn cho rằng mình là người đàn ông lạnh lùng lòng dạ ác độc, vẫn cho rằng mình đủ vô tình. Nhưng em, Hứa Hoan Nhan, nếu như tổn thương người là quang minh chính đại đao là xong.... Còn em, khi mà người ta phòng bị nhất,em đem dao nhát cắm vào nơi sâu nhất trong trái tim , lại còn hung hăng quậy tơi bời thêm vài nhát, nhìn lầm em rồi! Nhìn lầm rồi!”


      dứt lời, khoảnh khắc xoay người kích động đến nỗi thiếu chút nữa ngã nhào. Hoan Nhan theo bản năng đưa tay kéo , lại bị

      [​IMG]
      dunggg thích bài này.

    5. dunggg

      dunggg Active Member

      Bài viết:
      143
      Được thích:
      90
      Sóng gió noiir lên :-(

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :