1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc - Minh Châu Hoàn (Full Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 374: Sắp chết nên ép buộc.

      tắt điện thoại, bảo quản gia chuẩn bị xe. Lúc đó mới qua chổ ghế sa lon, lấy áo khoác choàng lên người Hoan Nhan: “Nhan Nhan, chúng ta đến bệnh viện.”

      “Có chuyện gì vậy ba?” Noãn Noãn với giúp đỡ của mẹ, mặc áo lông dày vào người. bé nhìn vẻ mặt đau buồn của ba lo lắng hỏi.

      “Ông nội ngã bệnh, chúng ta mau đến thăm ông.” Thân Tống Hạo sờ vào gương mặt nhắn của con , miễn cưỡng nở nụ cười.

      Khuôn mặt bé của Noãn Noãn nhíu lại, ông nội thương bé nhất. Thế mà bây giờ ngã bệnh rồi, bé nhất định phải thăm ông. bé còn muốn mang theo bánh kẹo mình thích ăn nhất vào cho ông nội.

      “Ba, chờ con lát.” Noãn Noãn lập tức tránh khỏi Hoan Nhan, lạch bạch chạy lên lầu. Chỉ chốc lát sau, ôm bịch kẹo to xuống: “Ba, chúng ta mau nhanh chút.”

      “Ngoan.” Thân Tống Hạo nhìn dáng vẻ hiểu chuyện của con khỏi chua xót. khom lưng bồng con lên tay, lại kéo Hoan Nhan cùng ra ngoài.

      “Ông xã, ba có chuyện đâu.” Trong lòng Hoan Nhan lo sợ nên lời. Bầu trời bên ngoài đen thẳm, chỉ có tuyết đọng mặt đất chiếu lên ánh sáng nhàn nhạt, làm người ta càng thêm áp lực nhiều hơn.

      biết.” Thân Tống Hạo thở dài ra. nhiều năm rồi, vì ghét Thích Dung Dung lại bực ba của mình quá yếu đuối, bất lực nên cũng xem thường ông. Vì thế rất ít khi trò chuyện với ông, hiếm khi gọi ông tiếng ba. Thậm chí ngày lễ. ngày tết cũng về nhà sum họp với ba mẹ. Nhưng chưa bao giờ nghĩ…. Đột nhiên ba mình phát bệnh nhanh như vậy….

      có chuyện gì đâu.” Hoan Nhan nắm chặt tay : “Ba là người tốt, có việc gì.”

      “Chỉ mong là như vậy.” Thân Tống Hạo lại thở dài, rơi vào trầm mặc.

      Hoan NHan nhìn sắc mặt tái nhợt của , cũng biết phải an ủi như thế nào, đành nắm tay chặt. Khi ngồi vào trong xe, ôm nhàng vào trong ngực mình.

      mặt cũng biểu cảm xúc gì. Ngoài mặt nhìn có vẻ như là kiên định, bình tĩnh. Nhưng Hoan Nhan biết, từ thân hình căng thẳng kia, còn có ngón tay khẽ run rẩy. có thể cảm nhận được, trong lòng vô cùng thắc thỏm lo âu.

      Nhất thời, trong xe lâm vào trầm mặc khiến người ta cảm thấy phiền muộn.

      Xe chạy nhanh đến bệnh viện, vừa đến nơi, Thân Tống Hạo hấp tấp bước xuống xe nhanh về phía trước mình, Hoan Nhan đành ôm theo sau. nhìn người đàn ông dáng vẻ vội vàng cách đó xa, giật mình thở dài hơi. Máu vẫn chảy về tim, mà duyên phận cha con bất luận như thế nào, mối quan hệ này vẫn tồn tại ai có thể cắt đứt. Âu cũng là chuyện tốt.

      Khi chạy tới phía ngoài phòng giải phẫu, nhìn thấy Thích Dung Dung đầu bù tóc rối, quần áo xốc xếch ngồi ở đó khóc lóc. Trong nháy mắt Hoan Nhan thấy gương mặt bà hình như già rất nhiều. hiểu tại sao, những chán ghét và oán giận trong lòng trước đây đối với bà như giãm chút.

      “Ba sao rồi, rốt cuộc là bị bệnh gì?” Thân tống Hạo bước qua hạ thấp giọng hỏi bà. Hoan Nhan nhìn dáng vẻ hai tay nắm chặt của , khỏi đau lòng. bước qua hai bước nhàng cầm tay . lập tức nắm lại tay , như muốn tìm chổ dựa.

      Thích Dung Dung khóc lắc đầu: “Mẹ biết, mấy ngày nay tâm tình ông ấy tốt, buổi tối lại uống ít rượu. Mẹ và ba con cãi nhau vài câu, sau đó ông ấy tức giận rồi ngất xỉu….”

      “Cơ thể ba khỏe, sao bà lo chăm sóc, sao còn để ba uống rượu, lại còn gây gỗ nữa? Có phải bà cố ý muốn hại chết ba phải ?” Thân Tống Hạo nổi đóa, nhiều lần dặn dò. Ba lớn tuổi rồi, thân thể lại khỏe, được uống rượu, được uống rượu…. Người đàn bà này, biết có còn lương tâm hay ?

      “Còn phài vì ba con uống rượu nên mẹ mới cãi nhau với ông ấy. Mẹ làm sao biết ba con dễ ngất xỉu như vậy?” Thích Dung Dung lớn tiếng , xong lại che miệng khóc nấc lên. Đây là chồng của bà, từ trước đến nay bà vẫn coi ông ra gì, nhưng chưa từng nghĩ, như thế nào mà nháy mắt cái ông ấy lại bệnh nặng như vậy…..

      Bà cũng nghĩ tới, vì nguyên nhân gì mà mình lại hoảng loạn đến vậy, những lời đau khổ và bi thương xuất phát từ đâu. Thậm chí bà cũng hiểu tại sao mình chải đầu, rửa mặt, trang điểm cứ thế chạy đến bệnh viện, ngay cả dép xỏ trong chân mất chiếc lúc nào hay….

      Bà chưa từng nghĩ tới, người chồng này lại chiếm vị trí quan trọng đến vậy trong lòng của bà…

      “Nếu ba xảy ra chuyện gì, Thích Dung Dung, tôi tuyệt đối tha cho bà!” Thân tống Hạo tức giận chỉ tay vào mặt bà, sau đó quay người đến trước cửa phòng giải phẫu. Đúng lúc đẻn trong phòng giải phẫu vừa tắt, nhìn thấy bác sĩ mở cửa bước ra ngoài….

      “Bác sĩ, tình trạng ba tôi sao rồi?” Thân Tống Hạo và Hoan Nhan cuống quýt vây quanh bác sĩ hỏi. Thích Dung Dung cũng ngừng khóc, nhưng dám bước đến, chỉ lắng tai cố nghe bác sĩ thôi.

      “Cơ tim đột phát bị tắc nghẽn, tạm thời qua cơn nguy hiểm, nhưng mà…. Bệnh tình sáng sủa gì mấy, tôi đề nghị người nhà nên chuẩn bị sẵn tâm lý.”

      Sau khi xong bác sĩ liền rời . Thân Tống Hạo ngơ ngẩn đứng im lặng như hóa đá, nên lời. Thích Dung Dung sắc mặt tái mét, bà đưa tay lên che miệng, nghẹn ngào cố để tiếng khóc của mình thốt ra, sợ phá vỡ im ắng lúc này.

      “Hạo, có chuyện gì. Bác sĩ ba thoát khỏi nguy hiểm rồi, chỉ cần điều trị và tĩnh dưỡng cho tốt, ba có việc gì đâu.” Hoan Nhan thấy tâm tình của quá mức tốt, cuống quýt kéo an ủi.

      Thân Tống Hạo vẫn lời nào. lâu sau mới xoay người lại lạnh lùng nhìn Thích Dung Dung : “Bà trở về , tôi ở đây trông chừng ba.”

      Thích Dung Dung dám phản đối, bà muốn nán lại xem tình trạng Thân Thiếu Khang như thế nào. Nhưng lúc này lại dám chọc giận Thân Tống Hạo. Chuyện của Minh Tranh còn chưa giải quyết được, nếu bà chọc đến Thân Tống Hạo, e là mọi việc coi như bỏ .

      “Nhan Nhan, em đưa Noãn Noãn về nhà nghĩ ngơi trước , mình ở lại đây trông chừng ba.” Thân Tống Hạo mệt mõi , sau đó bảo tài xế đưa hai mẹ con về. Hoan Nhan suy nghĩ chút, liền đồng ý, : “Sáng mai em đưa Noãn Noãn học xong, đến đây.”

      Thân Tống Hạo gật đầu, đẩy cửa phòng bệnh ra rồi bước vào….

      Thân Thiếu Khang phải dùng bình khí oxy để trợ thở, sắc mặt của ông khó coi. Thuốc mê hết công hiệu, trong hôn mê ông vẫn cau mày, hình như rất đau đớn khó chịu.

      Thân Tống Hạo cả đêm ngồi bên cạnh giường ông. Sáng sớm hôm sau, Thân Thiếu Khang mới từ từ mở mắt ra. Nhìn thấy con trai ngồi kế bên trông chừng mình, khóe miệng ông rung rung mấp máy vài cái. Nước mắt từ trong đuôi mắt có nhiều nếp nhăn chảy ra…

      “Ba.” Thân Tống Hạo đau lòng nhìn dáng vẻ của ông. cầm tay ba mình, khẽ hô lên tiếng.

      “A Hạo, ba xin lỗi con.” Thân Thiếu Khang cố gắng chuyện. Trong đầu chợt nhớ tới chuyện Thích Dung Dung lúc trước. Bất đắc dĩ ông lắc đầu, thở dài…

      “Ba nên nghĩ ngơi dưỡng bệnh cho tốt, chuyện gì cũng cần bây giờ.”

      “A Hạo, ba e là mình qua được… Chỉ là còn mấy tâm nguyện vẫn chưa thực . Con nghe ba , nhớ cho kỹ, thay ba xử lý có được ?”

      Thân Thiếu Khang nắm tay con trai, từng chữ từng câu.

      Thân Tống Hạo trong lòng đau đớn nên lời, gật đầu liên tục: “Ba, ba cái gì con đều đồng ý…”

      “ Ba thể nhìn thấy cháu đích tôn của mình ra đời…. Khi xuống suối vàng làm sao dám đối mặt với ông nội con?” Thân Thiếu Khang nắm chặt tay , ông vốn đồng tình cách làm của Thích Dung Dung. Chuyện ập tới bất ngờ, ông thế mà may mắn, may mắn Thái Minh Tranh lại mang thai, là con trai của a Hạo.

      “Ba, con nghĩ ông nội rất thương con và Nhan Nhan. Ông trách chúng ta. Huống chi tụi con còn có Noãn Noãn, con bé cũng là người nhà họ Thân. Có con bé vậy đủ rồi.”

      bậy!” Thân Thiếu Khang vỗ mạnh xuống giường, thở hổn hển, dồn dập: “Cơ nghiệp nhà họ Thân chúng ta tích góp nhiều năm như vậy, lẽ con muốn nó mất trong tay con sao? Ba chết xuống dưới rồi làm sao nhìn mặt, ăn với ông nội con đây?”

      “Nhưng, Nhan Nhan vợ con….”

      “Ba biết Nhan Nhan thể sinh…. Mấy người trong Hội đồng quản trị cũng biết, Thân Tử Kiện tất nhiên cũng biết. Chờ khi ba vừa chết, bọn họ liền lấy lý do Nhan Nhan thể sinh con nối dõi, muốn Thân Tử Kiện quay lại đây. A Hạo, đến lúc đó con tính như thế nào?”

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 375: Quyết định của Hoan Nhan.

      “Ba, tại con có năng lực đối phó với đám người đó. Ba cần lo lắng vấn đề này được ?” Thân Tống Hạo hơi buồn bực. biết lớp người lớn tuổi thế hệ ba chú trọng đến việc hương hỏa gia tộc, chú trọng người thừa kế gia nghiệp. Nhưng ở nước ngoài, cũng có rất nhiều tập đoàn lớn người thừa kế là phụ nữ!

      “Ba biết con có năng lực. Ba cũng tin tưởng con có thể xử lý tốt chuyện này. Nhưng a Hạo, Thân thị thể bị sóng gió thêm lần nữa. Đám người trong Hội đồng quản trị có tư tưởng đại đổi mới như con. Bọn họ đồng ý Thân thị rơi vào tay phụ nữ, Noãn Noãn rồi lập gia đình, gã cho người ta. Bấy giờ Thân thị có còn là Thân thị sao? ngày nào đó, thế giới này Thân thị biến mất, đến lúc đó, con tính toán ra sao? Ba ở dưới đất cũng an tâm!”

      “Ba, con sớm nghĩ qua, trong Hội đồng quản trị tồn tại quá nhiều sai sót. Phần lớn đều làm tròn chức trách được giao, căn bản có cống hiến gì cho Thân thị, muốn ngăn cản Thân thị phát triển. Ba, con quyết định thanh lọc lại Hội đồng quản trị, phải thay máu mới. Người nào trung thành với Thân Tống Hạo con mới được tiến vào, như vậy Hội đồng quản trị mới tồn tại. Nếu cứ tiếp tục dung túng, sợ rằng ngày xa Thân thị phải thay đổi người!”

      “A Hạo, con còn trẻ, tuổi trẻ quá mức háo thắng. Người bên trong Hội đồng quản trị đều do tay ông nội con đề bạt, đều là nguyên lão Thân thị. Nếu con động đến bọn họ, hoặc ép bọn họ quá mức chỉ có tác dụng ngược lại, càng đẩy họ xích lại gần bên Thân Tử Kiện. Tạm thời đề cập đến chuyện này, bây giờ chưa phải lúc.”

      “ Vậy rốt cuộc phải làm sao? Con và Hoan Nhan là vợ chồng, để con cưới người khác, chung đụng với người khác, căn bản chuyện này có khả năng xảy ra.”

      “Nếu bây giờ ba cho con biết, con sắp có đứa con trai, con có chấp nhận hay ?”

      Thân Thiếu Khang biết tại sao mình lại ra những lời này, ông ngàn mong, vạn muốn nhưng còn cách nào. Con trai Thái Minh Tranh là lợi thế quan trọng. Chỉ cần a Hạo chấp nhận đứa bé này, cho dù bây giờ Thân Tử Kiện có quay lại cũng làm được gì. Hội đồng quản trị chỉ muốn người thừa kế chính thống. Nếu con trai a Hạo và con trai Thân Tử Kiện đứng trước mặt, lựa chọn của bọn họ dĩ nhiên là con a Hạo rồi.

      “Ba.” Thân Tống Hạo đột nhiên đứng lên, ánh mắt sắc bén của nhìn vào mặt Thân Thiếu Khang. Cuối cùng dưới phẫn nộ vẫn có nét nhu hòa.

      “Ngoại trừ Nhan Nhan, ngoại trừ Noãn Noãn, ai con cũng chấp nhận. Nếu con vì Thân thị mà bỏ rơi Hoan Nhan, cưới người phụ nữ khác. Vậy vẫn câu kia, con làm được, con tình nguyện buông Thân thị.”

      “Đồ bất hiếu!” Thân Thiểu Khang tức giận sắc mặt tái mét: “Vì phụ nữ, con muốn để mất hết tất cả?”

      “Vợ con là người phụ nữ rất có ý nghĩa với con, ấy chỉ là người phụ nữ, người vợ, mẹ của con con, là người mà con muốn chung sống đến già. Ba, xin ba thông cảm cho con.... Trước kia, con đều vì ông nội, vì Thân thị mà sống. Bây giờ con chỉ muốn được cùng người nhà của mình ở chung chỗ...”

      “Có phải con muốn chọc tức chết ba?” Thân Thiếu Khang nước mắt chảy ròng, trong lòng ông rất thương con trai, lại càng thương cho số phận con mình. Sinh ra trong gia đình như thế này, nhất định phải hy sinh cho gia tộc. Cái gì gọi là tự do, tình đều chỉ là khát vọng trong lòng mà thôi.

      Thân Thiếu Khang run rẩy lấy từ dưới gối tờ giấy mỏng ra, ông vất vào mặt Thân Tống Hạo: “Con cầm lấy di chúc của ông nội để lại đọc lần nữa cho ba nghe. Con xem lại cho kỹ coi ông nội dặn dò con cái gì. phải con muốn ông nội con ở dưới đất nhắm mắt cũng yên lòng?”

      Thân Tống Hạo tay cầm tờ giấy, đương nhiên biết trong đó ông nội gì. Ông
      đợi đến ngày khi con trai ra đời, nhất định phải ôm đến phần mộ để ông nhìn mộ chut.

      Phải, xin lỗi ông nội, tuy là phải cố ý tạo ra kết cuộc này. Cũng ai nghĩ tới Nhan Nhan lại gặp chuyện ngoài ý muốn như thế.

      Trầm mặc hồi lâu, phía ngoài phòng vang lên tiếng gõ cửa, kế tiếp Hoan Nhan bước vào phòng bệnh. mang tới rất nhiều thuốc bỏ, còn xách theo bình giữ nhiệt. Nét mặt thản nhiên : "Hạo, mệt mỏi cả đêm rồi, ăn chút gì . Em ở đây chăm sóc cho ba."

      "Nhan Nhan..." Thân Thiếu Khang áy náy nhìn Hoan Nhan, ông hướng về phía ngoắc ngoắc tay, ý bảo đến gần, rồi với Thân Tống Hạo: "Con về nghỉ ngơi lát , ba muốn chuyện với Nhan Nhan."

      "Ba, ba thể..." Thân Tống Hạo nhớ đến lúc nãy ông con trai gì gì đấy, khỏi hơi khẩn trương. muốn ông nhắc lại mấy chuyện kia với Nhan Nhan, sợ trong lòng lại nảy sinh ý muốn rời xa . Đường tình bọn họ cũng lắm gian nan rồi...

      "Ông xã, ra ngoài , em ở đây trò chuyện với ba." Hoan Nhan quay sang gật gật nhìn cười .

      Nhìn vẻ mặt xinh đẹp như hoa trước mặt, nhưng lại giống như có bức màn ngăn cách hai người, muốn chạm vào đó, nhưng rồi lại bất lực nên lời.

      Đưa cho bình giữ nhiệt xoay người ra ngoài. Đưa tay lên áp vào mặt mình, tựa hồ tay mang theo mùi hương, hơi thở của Nhan Nhan, khiến lưu luyến thôi.

      Hoan Nhan ngồi cạnh giường Thân Thiếu Khang, vắt khô chiếc khăn lông đưa cho ông lau tay. Hai mắt nhìn xuống, khuôn mặt an ổn bình tĩnh ngoài dự đoán, khiến người ta nảy sinh cảm giác bình yên.

      "Ba, mấy lời ba với Hạo con đều nghe được." cười nhàng, cảm giác tay của Thân Thiếu Khang hơi run, ngẩng đầu lên trấn tĩnh nhìn ông: "Ba yên tâm, những lời đó của ba cũng chỉ vì muốn tốt cho Hạo. Con hiểu mà, con trách ba đâu."

      để tay Thân Thiếu Khang vào bên trong chăn, nhàng đè góc chăn lại: "Con và Hạo là tình nồng ý đượm, cả hai đều nhau. Con ấy suốt cuộc đời này, ấy cũng chỉ con. Nếu là vậy tụi con chung sống với nhau hay là chia tay, ra đều quan trọng, ba có phải ?"

      "Nhan Nha...." Thân Thiếu Khang hơi bất ngờ nhìn Hoan Nhan. Chuyện cho tới bây giờ ông còn tưởng rằng, dù cho Hoan Nhan có hiền lành đến đâu, lòng dạ rộng rãi cỡ nào, cũng nhịn được khi thấy vợ chồng ông đối xử tốt với như vậy. Ông nghĩ đến, thế mà tâm bình khí hòa chuyện với ông cách nhã nhặn như thế.

      "Ba, ra con phải vì ba mà chỉ vì Hạ thôi. ấy vì con buông tha Thân thị, ba cho rằng Hạo làm vậy con vui vẻ sao? Con phải thánh nhân, nhưng cũng phải là người phụ nữ ích kỷ. Nếu con ấy hủy tiền đồ của ấy."

      Hoan Nhan nở nụ cười nhợt nhạt: "Con và ấy trải qua rất nhiều chuyện. Sinh ly tử biệt tụi con đều nếm qua. cũng có , hận cũng có hận. Nếu con buông tay ấy cũng buông tay vậy ai có thể chia rẽ tụi con được. Nhưng mà..... Ba, con trai của Minh Tranh quả là con của ấy à?"

      Thân Thiếu Khang gật đầu, rồi lại thở dài: "Nhan Nhan, con trách ba sao?" Nét mặt của bình thản, có hận ý, có tức giận. Ông nhìn sắc mặt bình tĩnh của càng thêm lo lắng, càng thêm áy náy bội phần.

      " có, chắc là duyên phận của con và Hạo chỉ đến đây thôi. Điều lo lắng duy nhất của con là Noãn Noãn. Khi con quyết định buông Hạo ra, con mang Noãn Noãn ra nước ngoài học hành, để con bé vướng mắc hiểu lầm chuyện con và ba của con bé."

      "Được, Nhan Nhan con yên tâm . Ba nắm trong tay ba mươi phần trăm cổ phần của Thân thị, ba quyết định để lại toàn bộ cho Noãn Noãn."

      Thân Thiếu Khang mệt mỏi thở lấy hơi, nằm ở đó nhắm chặt hai mắt lại. Ánh nắng yếu ớt từ ngoài cửa sổ chiếu vào, rơi vào sắc mặt vàng vọt của ông, nhìn giống như củi khô mục nát.

      Người đến lúc sắp chết lời cũng thiện lương.

      "Nhan Nhan, Dung Dung bà ấy ra cũng biết tính toán sâu xa gì. Bà ấy chỉ là tùy hứng, cố chấp quen. Cũng bởi vì ba từ khi còn trẻ nuông chiều bà ấy, để ai vào mắt. Tất cả mọi chuyện ba và bà ấy chỉ nghĩ cho chính mình, bận tâm đến cảm thụ người khác. Bà ấy tính kế a Hạo, bỏ thuốc mê để Thái Minh Tranh cùng a Hạo có con trai. ba tán thành, nhưng đến bây giờ khi sắp chết ba mới phát . Đứa bé mong đợi kia lại có thể cứu a Hạo và Thân thị..."

      Ông mấy câu liền dừng lại nghỉ lấy sức chút, hai mắt khô khan gương mặt nhăn nhíu hơi chuyển động.
      Last edited: 11/1/15

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 376: NGƯỜI SẮP CHẾT...

      "Nhan Nhan à, có lẽ chú ba của A Hạo nghe được điều gì đó, chú ấy cũng là người có năng lực. Nếu như A Hạo lớn hơn khoảng mười tuổi, ba liền chút cũng lo lắng, nhưng mà tuổi nó còn trẻ, lại chưa trải đời nhiều, sợ rằng đấu lại chú ba. Huống chi chú ấy có hai đứa con trai, tại lại có hai cháu trai. Ban đầu cha của chú ấy và ông nội của A Hạo cùng nhau ra ngoài xây dựng nghiệp, uy tín ở Thân thị so với A Hạo cũng kém, tại chú ấy trở lại. . . So với sáu năm trước lúc còn ở Singapore còn đáng sợ hơn, bởi vì trong hội đồng quản trị, đến tám mươi phần trăm đều quay lưng lại với A Hạo. Nguyên nhân là bởi lời đồn đại tình nghĩa vợ chồng sâu nặng giữa con và A Hạo. A Hạo chịu bỏ con, cho dù con thể sinh con, nó cũng tái giá với người khác, mà những lão già trong hội đồng quản trị lại quyết định, đồng ý để A Hạo giao phó nghiệp của Thân thị tồn tại trăm năm, cho con bé Noãn Noãn. Bọn họ tư tưởng rất thủ cựu, thể so với những ông trùm trong giới kinh doanh ở nước ngoài kia. Cho dù bây giờ là ở Hongkong, con cũng nghe thấy có gia tộc nào cưới vợ cho con, nếu con dâu sinh hạ được con trai làm sao có thể ngồi vững vàng ghế Thiếu phu nhân đây? Mà chuyện con thừa kế gia nghiệp quả thực là chuyện vô cùng hiếm hoi. Ba chuyện này với con, ba thừa nhận đứa bé kia, cũng chỉ là bởi vì ba muốn khi xuống dưới đất có mặt mũi nào mà nhìn thấy ông nội con mà thôi. . ."
      Thân Thiếu Khang vừa vừa khóc thành tiếng, cả đời này ông được cha mình tiếp đón. Cuộc đời ông cũng có chí hướng gì lớn, chuyện duy nhất đáng giá để ông kiêu ngạo chỉ là có đứa con trai A Hạo này.

      Nếu mà ông cứ như vậy dung túng để A Hạo đem Thân thị mà cha mình khi còn sống ngàn phòng vạn phòng, chắp tay dâng cho người khác, ông làm sao có mặt mũi để thấy cha của mình đây?

      "Ba à, con rất hiểu mà, người cần , mau nằm nghỉ ngơi tốt , vẫn còn nhiều thời gian. Hơn nữa bản lãnh của A Hạo ba cũng phải biết, người cần lo lắng, cứ chờ nhìn xem A Hạo đem Thân thị kinh doanh năm so năm được rồi."

      Hoan Nhan cuống quít giúp ông vuốt xuôi nhịp thở, dịu dàng khuyên nhủ. ra trong lòng thực rất bình tĩnh, cũng bởi vì kết quả xuất như vậy mà hận A Hạo, hoặc là nổi cáu với tại sao lại làm ra chuyện như vậy, mà chỉ là có chút đau lòng. . . Đau lòng vì người mẹ ruột thịt của , đối với con trai mình mà lại làm cái chuyện bỏ thuốc như vậy!

      Ba cũng , hết thảy mọi chuyện đều do Thích Dung Dung bày đặt, nhưng việc bày đặt này, cũng phải là trăm hại lợi, bây giờ phải là có tác dụng rồi sao?

      "Nhan Nhan, vậy còn con làm sao đây? Ba làm ra chuyện thương thiên hại lý như vậy, nhà họ Thân nhà khi dễ con như vậy, thực con cũng để tâm sao?"

      " Làm sao có thể để tâm chứ?" Hoan Nhan khẽ thở dài, "Con được đến lúc này cũng thỏa mãn rồi, huống chi, A Hạo phải cố ý làm ra chuyện tổn thương đến con, ba cũng đây là chuyện do người khác sắp đặt, còn nếu như con vì vậy mà tin tưởng ấy, hận ấy, cũng coi như là con nhầm người rồi."

      "Ba à, người cần phải để ý đến con đâu, chuyện thuyết phục A Hạo cứ để con làm, tóm lại ba cần phải lo lắng."

      "Con ngoan, là làm cho con uất ức rồi. . . Nhà họ Thân chúng ta có lỗi với con mà. . ." Thân Thiếu Khang vô lực lắc đầu cái, trong chốc lát những giọt lệ già nua chợt lăn xuống.

      "Ba à, người mau nghỉ ngơi tốt , lát nữa Noãn Noãn tan học tới thăm người, con đánh thức ba. . ."

      Hoan Nhan đứng lên, đắp lại chăn mền cẩn thận cho ông, cười .

      "Được rồi, con , cùng A Hạo trò chuyện cho tốt." Thân Thiếu Khang khoát tay sau đó mệt mỏi nhắm hai mắt lại. . .

      Cũng đúng lúc này, cửa phòng bệnh chợt bị đẩy mạnh ra, quản gia nhà họ Thân vội vã vào, hoảng hốt bất an : "Ông chủ, mấy vị tiên trong hội đồng quản trị sinh cũng tới... còn có... còn có...Thân Tử Kiện tiên sinh cùng em họ của Thân Tống Hạo là Thân Tống Trạch cũng tới, bọn họ... .. đến cửa bệnh viện. . ."

      "Tới là nhanh..." Thân Thiếu Khang lạnh lùng cười cái; "Ta đây vẫn còn chưa có chết, bọn họ liền dằn nổi, vội vã muốn tới đoạt Thân thị?"
      Thân Thiếu Khang quẫy người cái, nặng nề quát, biết có phải làm động tới vết thương hay , sắc mặt ông tái nhợt đến dọa người, trán đổ tầng mồ hôi lạnh.

      "Ba à, người đừng nóng lòng, bây giờ
      ba tạm thời ứng phó ở đây lát, con tìm A Hạo."


      Hoan Nhan vừa vội vã hướng ra phía ngoài , vừa dặn dò quản gia: "Ông ra ngoài gặp những người đó ba tôi mới vừa uống thuốc cần nghỉ ngơi, nửa giờ sau mới gặp mặt."


      "Vâng, Hứa tiểu thư, tôi ngăn bọn họ lại." Quản gia lại vội vã chạy ra ngoài. Hoan Nhan đem cửa phòng bệnh khóa lại, dặn dò những người bên ngoài phòng săn sóc đặc biệt: "Ai cũng cho phép vào đó, hãy ông chủ nghỉ ngơi."


      nhất định tranh thủ thời gian thuyết phục A Hạo, bất kể sau này như thế nào, trước hết phải vượt qua được tình thế phức tạp này mới là chuyện quan trọng nhất!


      Trong phòng nghỉ ngơi cách vách phòng bệnh, Thân Tống Hạo vừa ăn xong bữa ăn sáng, mình đứng ở trước khung cửa cửa sổ sơn trắng nhìn ra ngoài. Ánh nắng xuyên qua đám mây đen giăng đầy chiếu tới tuy yếu ớt, nhưng những tia sáng vẫn làm người ta bị chói mắt, khiến cho lòng người cảm thấy nảy sinh vô số hy vọng.


      Hoan Nhan trực tiếp đẩy cửa vào, rón rén đem cửa phòng bệnh khóa lại, tới phía sau , khi xoay người lại nhàng ôm hông của áp sát mặt vào.


      khẽ run người cái, đồng thời nắm lấy tay của , thấy tay lạnh như băng khiến cho thấy vui: "Tại sao tay em lại lạnh như vậy, chịu mặc nhiều quần áo chút chạy ra khỏi phòng tới đây...."


      xoay người lại, ôm lấy , đem ôm vòng trong ngực: "Ba cái gì với em?"


      Hoan Nhan cũng trả lời, đợi lát, mới nhàng mở miệng : "Ông xã, đáp ứng lời thỉnh cầu của ba ."


      "Em cái gì?" Thân Tống Hạo dường như có chút tin ra những lời như vậy. cúi đầu, tỳ ở bả vai của nàng : "Em có biết rằng ba những lời mê sảng hay , vậy mà em còn đáp ứng lời thỉnh cầu của ông ấy!"


      "Em biết, ba làm như vậy là đúng, nếu như đổi lại là em, em cũng làm như vậy." Hoan Nhan nhe nhàng đè lại tay của , ngẩng đầu chăm chú nhìn : "Em biết em, phản bội em, có đúng hay ?"


      gật đầu chút do dự.


      Trong lòng Hoan Nhan sớm xuất cảm giác đau đớn xót xa, giờ phút này mới nhàng trào dâng....


      "Vậy làm sao em lại trách , hận được." nhấp môi cái, tựa hồ ở cho mình dũng khí ra tất cả của câu chuyện.


      " có biết chuyện Thái Minh Tranh mang thai con của ?" ra câu giống như là tiếng nổ của trái bom làm cho trở nên bối rối.


      "Nhan Nhan, em hãy tin tưởng , hoàn toàn có chạm qua ta, cho dù là uống say thế nào nữa, chuyện kia có làm hay , làm sao lại biết ràng đây? Em đừng có nghe người khác bậy...."


      Thân Tống Hạo gấp gáp giải thích với , nhưng chỉ nhìn cười....cười, cười đến khi nước mắt liền rớt xuống.... như vậy càng đau lòng cho . Cho đến bây giờ, vẫn còn chưa biết của câu chuyện....đến bây giờ vẫn biết, bị người mẹ ruột thịt của mình tính kế....


      Hết thảy mọi tội lỗi cũng chẳng qua chỉ vì đứa bé.... nếu như có thể cho sinh con cho tốt đẹp biết bao?


      "Nhan Nhan, em đừng khóc, đừng khóc...." đau lòng nhìn , vừa tức lại vừa vội vã: " em đừng nghe những lời hồ ngôn loạn ngữ của ba, hết lần này tới lần khác em tin. Bây giờ có lẽ vì chuyện này khiến cho trong lòng em trở nên có xa cách, khiến cho em khó chịu....vậy em có biết rằng trong lòng cũng hề dễ chịu chút nào ?"


      "A Hạo... Thái Minh Tranh đúng là mang thai con của , sở dĩ biết, là bởi vì...."


      cắn môi dưới, nhìn thần sắc đầy kinh ngạc của , chỉ cảm thấy đáy lòng mình hoang vắng. Cõi đời này tại sao lại có những chuyện tàn nhẫn, phức tạp đến như vậy?


      "Thân phu nhân, bà ấy cho uống thuốc mê..." Hoan Nhan vừa xong cũng cảm giác được vòng tay ôm cánh tay của mình đột nhiên liền cứng lại...


      sợ hãi ngẩng đầu lên nhìn, Thân Tống Hạo vẻ mặt dám tin, trông giống như là bức tượng bằng đá cứng đờ tại chỗ nhúc nhích.


      "Ông xã?" Hoan Nhan nhàng lay lay , nhưng vẫn hề nhúc nhích.


      "Ông xã, làm sao vậy...." Trái tim Hoan Nhan căng thẳng, cuống quít dùng sức lại lay lay , kinh hoảng kêu lớn.


      " tin, em gạt đúng , Nhan Nhan?" cũng cười cười cầm vai của , giống như kiểu đứa bé , đơn thuần hỏi lại.


      "Bà ấy tại sao có thể đối với như vậy được đây... dù sao cũng là con trai duy nhất của bà ấy mà!" Thanh của dần dần thay đổi, có chút khàn khàn, nhưng nụ cười đày vui vẻ càng thêm sâu.
      Last edited: 13/1/15

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 377: CHÚNG TA RỜI KHỎI NƠI NÀY


      Hoan Nhan biết nên mở miệng như thế nào, thể làm gì khác hơn là nhàng ôm lấy : "A Hạo, chúng ta hãy chấp nhận ."
      ", tuyệt đối chấp nhận. . ." Thân Tống Hạo ra sức lắc đầu; " tin, chuyện này nhất định là giả, coi như là... coi như là... bà ấy có hạ độc , cũng đụng đến Thái Minh Tranh ấy... trừ em ra, người nào cũng muốn... Nhan Nhan, chờ em suốt năm năm, vất vả em mới trở lại bên cạnh , chúng ta còn có đứa con xinh đẹp, làm sao có thể động vào người khác đây, em hãy tin tưởng , tin tưởng có được hay ?"

      vội vàng, Hoan Nhan lại cảm giác thấy gương mặt mảnh ướt, còn tưởng rằng là mình khóc, ngẩng đầu lên lại phát người rơi lệ lại là Thân Tống Hạo. . .

      "Ông xã!" Hoan Nhan giơ tay lên, muốn lau những giọt lệ trong mắt của , lại lần nữa đem ôm chặt ở trong ngực: "Nhan Nhan, cho phép em lại có ý định rời , coi như, cứ coi như mọi việc là đúng , coi như đứa bé kia là con của , nhưng mà cũng cần!"

      "Ông xã, tỉnh táo lại chút. . . Mới vừa rồi quản gia , Thân Tử Kiện trở lại, còn có người nào đó tên Thân Tống Trạch cũng tới. Cả những người trong hội đồng quản trị cũng cùng với họ. Nếu như bây giờ chấp nhận đứa bé kia, ông xã, mất Thân thị mà ông nội tự tay giao cho !"

      "Thân thị là quan trọng, nhưng cũng chỉ là vật chết. Coi như nếu mất Thân thị, nếu còn sống cũng đủ khả năng đem trả lại nó cho ông nội. Nhưng mà nếu mất em, cuộc đời này tìm đâu ra được người nào giống Hứa Hoan Nhan như đúc đây? tìm ở đâu được người mẹ tốt như vậy cho Noãn Noãn đây? tìm đâu ra được người vợ tốt như vậy đây? phải là người ngu, tự biết rằng điều muốn là cái gì, Nhan Nhan, em cần khuyên . . ."

      buông tay đẩy ra, xoay người bước về phía bên ngoài. Nước mắt Hoan Nhan bỗng nhiên liền rơi xuống, thoáng nhắm mắt chặt, khi sắp bước ra ngoài, đành phải với theo: "Em đồng ý với ba, Thái Minh Tranh đoán chừng cũng sắp đến bệnh viện rồi."

      Bước của lập tức cứng ở tại chỗ, Hoan Nhan biết, nhất định rất thất vọng đối với . Chính tự buông tay ra, tự vứt bỏ tình của mình, chắc chắn cực kỳ thất vọng về .
      “Tại sao em lại đồng ý với ba? Nếu như là em hận , tức giận với , em đánh , mắng đều được, hoặc là dứt khoát cho đao, Hứa Hoan Nhan tại sao em lại muốn buông tay... Cứ cho bây giờ nguyên nhân là do đối với em thờ ơ , cứ cho là làm cho người phụ nữ khác mang thai, em cũng có ý kiến, thậm chí em có thể coi như có chuyện gì xảy ra, lại còn đồng ý chia tay với , để cho tìm nữ nhân khác sao?

      mất khống chế rống to, cũng là tuyệt vọng nhìn vẻ mặt vô tình của .

      Trong lòng là lạnh, trận trận băng giá, dường như cả người cũng sắp bị đóng băng đến nơi mất.

      "A Hạo, coi là em cầu xin , đáp ứng ý muốn của ba ." trầm mặc hồi lâu, ngẩng đầu nhìn gượng cười, cố gắng .

      " đồng ý!" chợt hét to giống như bị điên, ngón tay chỏ chỉ vào mặt , khuôn mặt lộ chút biểu cảm, trong con ngươi in hình khuôn mặt tái nhợt của .

      " cho em biết, đồng ý! Con mẹ nó, đồng ý!" quay người lại, chân đạp cái vào chiếc bàn trước mặt làm nó lật lại, dường như vẫn chưa hết giận túm lấy chiếc bình cắm hoa đập vỡ luôn. . .

      Chiếc bình sứ vỡ tan, mảnh văng khắp nơi làm mu bàn tay của bị thương. Hoan Nhan co rút người lại, lúc nhìn , ánh mắt xót xa.

      nhớ tới ông nội, năm đó ông đối với là tốt. nhớ tới A Hạo tâm lòng đối với , nhớ tới những lời xuất phát từ nội tâm sâu kín của ba chồng khi với ... làm người thể có lương tâm, nếu như ngay những lời di chúc của ông nội cũng làm được, cả đời này làm sao có thể an lòng đây?

      Hơn nữa, bọn họ thực nhau, chẳng lẽ còn chưa đủ sao?
      tới trước mặt , cầm bàn tay bị thương của ủ trong lòng bàn tay mình, liền bị hất ra ngay lập tức. dữ tợn nhìn chằm chằm vào : "Hứa Hoan Nhan, cần em giả vờ thương xót..."
      kiên quyết cầm tay của lần nữa, đưa hướng về ghế sa lon kéo ngồi xuống, nhưng vẫn chịu lại đẩy ra. Mặc dù mặt lộ vẻ bất mãn, nhưng ánh mắt lại có vẻ thỏa hiệp. nhìn rút ngăn kéo, lấy từ trong hộc bàn hộp thuốc để sẵn trong đó, lại càng xoay mặt : " cần em băng bó cho !"

      Hoan Nhan
      lắc lắc đầu, giờ phút này khó tính. thở dài cái, ngồi xổm trước đầu gối của , nâng bàn tay trái chảy máu của lên: " được làm loạn, nghe lời em chút !"

      "Em cần gì phải quan tâm đến như vậy? dự định cần , đem đẩy cho người khác, vậy cũng nên đem vết thương kia để cho người khác băng bó thôi!"

      tức giận , oán hận tại sao lại làm như vậy!

      Hoan Nhan ngẩng đầu nhìn , ánh mắt của hai người nhìn thẳng vào nhau rất lâu rời, cầm tay của , nhàng nắm ở trước ngực: "Sao lại ngốc nghếch như vậy."

      trợn to hai mắt, hiểu câu ấy là có ý gì.

      " cho rằng em mong muốn tách ra khỏi sao, mong muốn buông tay của ra hay sao? Em vui lòng khi kết hôn cùng người phụ nữ khác ư, bằng lòng để con của người khác gọi là ba ư?" cúi đầu, dựa mặt ở đầu gối của : " bao giờ em muốn như vậy."

      "Thế tại sao em lại đồng ý với ba?"

      chợt mềm lòng, ôm bả vai của giọng chất vấn.

      "Khi còn sống, ông nội đối xử với em quá tốt, quá tốt....Đồ châu báu có giá trị như thế, ông đưa cho em hề do dự. Em chỉ là xuất thân bần hàn, ông cũng ngại, khăng khăng muốn em làm cháu dâu, cho tới bây giờ vẫn thiên vị em, bênh vực em, cho phép bất kỳ kẻ nào câu vô lễ với em, cho phép người khác bắt nạt em. Cho đến tận bây giờ, em vẫn còn nhớ những lời của ông ở trong phòng trước khi kết hôn.... Thậm chí đến bây giờ, em cũng chưa hề cho biết chuyện ông nội để lại di chúc cho em. Ông sớm đoán được, ngày em và ly hôn, bởi vì biết tính tình của , cho nên ông để lại phong thơ cho em, rằng nếu như muốn ly hôn, em có thể lấy ra di chúc của ông.... có thể nghe lời của người khác, nhưng nghe lời của ông, như vậy cả đời này em cũng cần lo lắng cho cuộc sống của mình có nơi nương tựa..."

      "Vậy tại sao khi ly hôn tại sao em lại mang di chúc ra?" hề biết thậm chí ngay cả việc này ông nội cũng chuẩn bị. Nghe kể lại, khỏi thấy đau lòng lẫn bùi ngùi xúc động.

      "Dùng di chúc của ông nội đem cột vào bên cạnh em, thực có ý nghĩa sao? Khi đó mọi suy nghĩ tràn đầy trong lòng đều là Tô Lai, người cũng là Tô Lai....Cứ coi như là em dùng cách này để giữ được vị trí của mình, nhưng cũng hạnh phúc. Hơn nữa, cho tới bây giờ, vẫn còn cùng với Tô Lai, mà em và , quan hệ vẫn là nước sôi lửa bỏng, chút cũng thể hòa hoãn với nhau."

      tới đây, Hoan nhan nhịn được lại nghĩ tới tình cảnh năm đó, kìm chế nổi liền ôm tay của chặt, nước mắt bị khống chế cũng rơi xuống... "Nhan Nhan, xin lỗi..." Trong lòng áy náy, nghe noi đến Tô Lai lại càng cảm thấy xấu hổ lẫn ân hận.... Do lỗi của phải chịu nhiều đau khổ như vậy.

      "Ông nội đối với em tốt như vậy, em chưa kịp báo đáp ông còn...Ông xã, những chuyện mà khi còn sống ông tha thiết ước mơ nhất, bây giờ cả em và đều phải hoàn thành giúp ông em như vậy có đúng ?"

      ngẩng đầu nhìn , gương mặt thương cảm đầy nước mắt, nhưng vẻ mặt lại đầy vẻ kiên định và cứng cỏi. biết điều gì với cho đúng. Bất cứ chuyện gì cũng đều nghĩ cho người khác, nhưng lại hề nghĩ đến bản thân dù chỉ cần nửa?

      "Nếu như ông nội biết, vì hoàn thành nguyện vọng của ông, lại hy sinh điều mà ông quan tâm nhất là hai chúng ta được hạnh phúc, Nhan Nhan, em nghĩ ông vui vẻ sao?"

      "Chúng ta rất hạnh phúc, bất cứ ai cũng chia rẽ được. Em , em....A Hạo, trái tim của và em hòa lẫn vào nhau, ai có thể tách ra được đây, ?"

      "Nếu như thể sống cùng với em, cứ coi như là có được tất cả cuộc đời có ý nghĩa gì đây?" cam lòng, cam lòng cứ như vậy buông người phụ nữ mà mến ra.

      "Em vẫn luôn luôn ở bên cạnh , bất kể cưới người khác, hoặc là làm cha của đứa trẻ khác, em cũng ở bên cạnh ." vừa chợ cười dí dỏm tiếng: "Em ngại làm người thứ ba, nhưng mà có cần người thứ ba đáng thương như em hay đây?"

      " cho bậy!" lập tức đem ôm vào trong ngực, trầm mặc hồi lâu, chợt nhảy chồm dậy, đứng lên: "Bất kể thế nào nữa, con mẹ nó, kể cả Thân thị cũng cần. Chúng ta , Nhan Nhan, chúng ta rời khỏi nơi này !"
      Last edited by a moderator: 14/1/15
      dunggg thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 378: ĐẨY RA

      khắc động lòng, khi bị ôm chặt vào trong ngực như thế chợt có cảm giác khác lạ, dẫu nghìn vàng cũng khó mà mua được. Nhưng mà còn là thiếu nữ u mê ngu ngốc, huống chi, phụ nữ nào nguyện ý nhìn chồng mình mất toàn bộ nghiệp chỉ vì mình.

      "Ông xã. . . hãy tỉnh táo chút, có nghe thấy tiếng la hét ầm ĩ ở bên ngoài ? Ba bây giờ vẫn bệnh, mà bọn họ lại chịu chờ đợi. Nếu bây giờ ngăn được cơn sóng dữ này, nhất định người chú họ đó dám phách lối như vậy nữa." Hoan Nhan xong, liền rời khỏi ngực của , đẩy cái: "Chúng ta ra ngoài xem ba thế nào nhé."

      "Nhan Nhan!" Thân Tống Hạo đứng bất động, muốn dựa vào điều mà bản thân chưa hiểu ràng, đưa người phụ nữ mang thai đứa con có nguồn gốc cũng chưa ràng, tới để ngăn cơn sóng dữ ư? hoàn toàn thể chịu được cái điều vô cùng nhục nhã như thế!

      Hai người nhất thời cùng lâm vào trầm mặc. Giờ khắc này, tiếng chuyện chút kiêng kỵ của mọi người ở ngoài hành lang cũng mơ hồ truyền vào.

      "Kể từ lúc tin tức người phụ nữ đó thể sinh con truyền ra đến nay, giá cổ phiếu của Thân thị giảm xuống chỉ còn nửa. Tôi tung hoành thương trường mấy chục năm, chưa lúc nào gặp phải chuyện quá quắt như vậy. Tôi xem chừng A Hạo càng ngày càng tệ!"
      "Ông Trần lời này nghe ổn. . ." Giọng này thuần hậu chắc chắc, đúng là tiếng của Thân Tử Kiện.

      "Đứa cháu của tôi đây cũng là người có tài, ngay cả tôi cũng bội phục, nếu có lãnh đạo của nó chắc chắn sản nghiệp của Thân thị liên tục tăng cao."

      "Được, coi như A Hạo có thể xử lý công việc của Thân thị càng ngày càng tốt. Nhưng nếu vậy nghiệp trăm năm của Thân thị sau này bị đổi tên đổi họ, rồi từ đó biến mất có đúng ?"

      "Cái này. . . Cái này tôi. . ." Thân Tử Kiện chợt có chút ấp úng. Nghe lời này, Hoan Nhan cảm thấy trong lòng biết nên cười hay nên khóc nữa.

      Bệnh tình của ba nay rất nguy hiểm, chỉ là sớm chiều mà thôi. Suy nghĩ của những người này hề muốn cùng nhau đoàn kết lòng, mà muốn tìm cách tranh quyền đoạt lợi. Bọn họ từng bước muốn đẩy Thân Tử Kiện lên vị trí tổng giám đốc. Về công mà , đây là vì tương lai của Thân thị. Về tư, từ chối là bởi vì bọn họ cảm giác được vị trí nay đầy rẫy bấp bênh nguy hiểm mà thôi.

      "Thế mới , Tử Kiện à, bây giờ chuyện ông trở lại thừa kế tập đoàn Thân thị chính là mong muốn của mọi người chúng ta đấy. Hơn nữa ông từng nghe qua chưa, A Hạo , cho dù mang cả mười Thân thị ra, ta cũng đồng ý đổi người phụ nữ này! Ông nghe chút, nghe chút. . . ta có thể ra lời kiêu ngạo như vậy, ông còn trông mong ai khác đảm đương lãnh đạo Thân thị đây?"

      " A Hạo những lời như thế sao? Chẳng qua cũng chỉ là người đàn bà, lại còn là người đàn bà quyền thế... Đứa này tại sao lại vẫn ngây thơ như vậy chứ! Người đàn bà kia có thể mang đến cho nó cái gì tốt đẹp đây? Đúng là A Hạo bị ma quỷ làm cho mê đắm tâm hồn rồi!"

      Thân Tử Kiện thở dài , dường như rất bất đắc dĩ, vô cùng lo lắng.

      Giọng điệu này, Thân Tống Hạo lần trước từng nghe qua, hồi xảy ra chuyện khu “Thúy đê nhã trúc”, bây giờ khi nghe những câu chọn lời, hùng hổ dọa người của người kia, lửa giận trong khỏi liền bốc cao. khẽ nguyền rủa tiếng, định tông cửa xông ra, Hoan Nhan hoảng hốt, cuống quýt kéo lại: "Ông xã, hãy bình tĩnh chút."

      "Em nhìn xem, những người này bình thường cũng là bậc chú bác của , có người nào cư xử bất kính đâu? Dù cho bọn họ chưa hề có chút cống hiến nào đối với công ty, nhưng tất cả mọi phúc lợi cũng chưa hề thiếu họ nửa phần!"

      Thân Tống Hạo tức giận đến phát run, vẻ mặt Hoan Nhan cũng có chút khó chịu, ở trong lòng của bọn họ, nghiễm nhiên được coi là họa thủy!

      "Ông xã, hãy làm theo như ba , đợi đến lúc ổn định xong mọi chuyện rác rưởi, chúng ta tính tiếp cho vẹn toàn. Em muốn để cho người khác nghĩ em là phụ nữ như vậy. Em càng muốn để cho phải đeo lưng cái danh tiếng như thế, xem như là em cầu xin mà."

      Hoan Nhan cảm thấy có chút mệt mỏi. Theo cách nhìn của những người đó, cũng cảm thấy, dường như vì phụ nữ mà buông rơi cả nghiệp là chuyện vô cùng buồn cười. Hơn nữa cũng vì thế mà họ càng chán ghét , coi thường A Hạo.

      "Nhan Nhan. . ." Thân Tống Hạo nhìn , vẻ mặt lúc này có chút buồn phiền. Những lời đó khó nghe quá mức, rất muốn phá cửa để ra dọn dẹp gọn gàng những tên khốn kiếp kia chút !

      Nhưng biết, nếu làm như vậy, bọn họ quay lại gắn cho cái tội danh, chỉ vì phụ nữ mà ra tay với trưởng bối của mình. Sợ rằng sau đó những lời thị phi đồn đãi lại càng nhiều hơn, đè và Nhan Nhan sao ngóc đầu lên được!

      " , ông xã, nếu như quan tâm đến em,
      quan tâm đến cảm giác của em, đừng để cho em phải tự trách, phải hối hận và đau lòng." Hoan Nhan lại đẩy ra phía cửa, cảm giác mệt mỏi trong lòng càng dâng cao, tràn ngập khắp người. Nếu như có thể bỏ được cuộc sống giàu có đầy rối ren phức tạp này, để sống cuộc sống bình thường cùng với cho đên lúc già tốt biết bao!

      Nhưng mà thể ích kỷ như vậy, thể vì tâm nguyện của mình mà làm tổn thương hai người già tốt như thế. thương ông nội khuất, thương người cha chồng luôn đối xử với cực kỳ tốt...

      " , lúc này có lẽ Thái Minh Tranh....cũng sắp sửa đến đây, hai người hãy cùng nhau đến trước giường của ba, tuyên bố mọi chuyện, em đâu..."

      Hoan Nhan cười đầy vẻ đau xót. mở cửa cực nhanh, lập tức đẩy ra ngoài. bám tay vào khung cửa, những giọt nước mắt kìm nổi thi nhau lăn nhanh xuống. Phía hành lang bên kia có tiếng giày cao gót mơ hồ truyền đến. Nếu như đoán sai, nhất định là Thích Dung Dung mang Thái Min Tranh tới nơi....

      Đứa bé hơn bảy tháng... nếu như người phụ nữ mang thai là , nếu như người phụ nữ có thể cho sinh hạ cho đứa con trai kia là , mọi chuyện tốt đẹp biết bao?

      "Ông xã, coi như em cầu xin , đừng để cho ông nội thất vọng, đừng để cho ba phải thương tâm, yên lòng trước khi nhắm mắt xuôi tay, đừng để cho em cả đời này bị lương tâm cắn rứt."

      xong, bất chấp điên cuồng nhào tới muốn xô cửa ra. cũng quan tâm đến thất thanh gọi tên đầy lo lắng. liền đóng sập cửa, run rẩy khóa trái cửa lại. Làm xong hết thảy mọi việc, đứng đó hồi lâu, bất động giống như tượng gỗ. Bên tai như có tiếng nổ ầm ầm, khiến choáng đầu hoa mắt. Dường như nghe thấy tiếng la hét ầm ĩ như muốn nổ trời, từ bên ngoài truyền tới.... Dường như nghe thấy tiếng hỏi han đầy kinh ngạc của bọn người trong hội đồng quản trị... Dường như nghe thấy từng tiếng, từng tiếng lảnh lót của Thích Dung Dung đầy vẻ kiêu ngạo tuyên bố tin tức tốt lành...Dường như còn có tiếng của Thái Minh Tranh đầy vẻ ngượng ngùng, mềm mỏng trả lời.... nhưng hề có tiếng của A Hạo...

      nín thở nghe rất lâu, vẫn in lặng, vẫn luôn luôn im lặn.

      Hoan Nhan kìm nổi ôm chặt ngực mình, ông xã, nhất định phải chịu đựng, nên quá kích động, cần lo cho em...

      hề rơi nước mắt thậm chí còn có chút hối hận. Hứa Hoan Nhan, mày rộng lòng như vậy để làm gì? Mày quan tâm đến người chết bởi vì người ấy đối với mày quá tốt để làm gì? Mày quan tâm đến ánh mắt của người đời để làm gì, mày quan tâm đến cái danh tiếng vô nghĩa đó làm cái gì?

      Nhưng mà vẫn hề hành động, hề xông ra kéo người đàn ông của mình trở lại.... chân như bị người đóng đinh ở sàn nhà, thể động đậy.

      biết lời cũng giống như hắt nước ra ngoài, nếu như bây giờ đổi ý, ba chồng cũng hề trách móc , nhưng mà thể.

      Hoan Nhan bước lảo đảo, ngã ngồi ở ghế salon...

      "A Hạo, cháu , rốt cuộc chuyện về người phụ nữ này là thế nào? Chẳng phải là cháu ở cùng với Hứa Hoan Nhan sao? Hai người phải là phục hôn sao?"

      Giọng của Thân Tử Kiện có thay đổi rất ràng, đầy do dự lẫn hoảng hốt. Mi tâm của ông ta ngừng nhíu lại. Dù thế nào ông ta cũng nghĩ tới tình cản tại, giữa lúc thời khắc này lại xuất người phụ nữ mang thai con của Thân Tống Hạo.

      "Tôi cùng Nhan Nhan..." Thân Tống Hạo nhìn về cửa phòng đóng chặt kia. đợi, đợi ra ngoài, chờ kéo trở về...nhưng vậy mà vẫn nen lòng mình... là tàn nhẫn.

      vậy mà cam lòng đẩy cho người khác, cũng là vô tình.

      có cảm giác trái tim mình cũng lạnh dần....Trước kia khi thấy và Á Hi cùng xuất , cũng tuyệt vọng quá mức như thế này...

      Nhưng bây giờ, lại có cảm giác rằng...từ trước đến nay hoàn toàn hề như vẫn nghĩ. đúng là người phụ nữ có thể vì đại nghĩa mà buông tay người đàn ông mà mình sâu sắc sao? Có người đàn bà nào khi đối mặt với chuyện tàn nhẫn như vậy mà vẫn trấn tĩnh như thường, đến chút hốt hoảng cũng có?

      "Em nhiều, , phải chính xác là em hoàn toàn hề ."

      Thân Tống Hạo loạng choạng xoay người lại, nhìn sàn nhà, vẻ mặt vô cảm, kéo tay Thái Minh Tranh: "Tôi và Nhan Nhan hề phục hôn, Thái Minh Tranh... ấy mang thai đứa con của tôi, chờ sang năm, khi đứa bé ra đời, tôi cưới ấy.
      Last edited: 15/1/15
      dunggg thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :