CHƯƠNG 377: CHÚNG TA RỜI KHỎI NƠI NÀY
Hoan Nhan biết nên mở miệng như thế nào, thể làm gì khác hơn là nhàng ôm lấy : "A Hạo, chúng ta hãy chấp nhận ."
", tuyệt đối chấp nhận. . ." Thân Tống Hạo ra sức lắc đầu; " tin, chuyện này nhất định là giả, coi như là... coi như là... bà ấy có hạ độc , cũng đụng đến Thái Minh Tranh ấy... trừ em ra, người nào cũng muốn... Nhan Nhan, chờ em suốt năm năm, vất vả em mới trở lại bên cạnh , chúng ta còn có đứa con xinh đẹp, làm sao có thể động vào người khác đây, em hãy tin tưởng , tin tưởng có được hay ?"
vội vàng, Hoan Nhan lại cảm giác thấy gương mặt mảnh ướt, còn tưởng rằng là mình khóc, ngẩng đầu lên lại phát người rơi lệ lại là Thân Tống Hạo. . .
"Ông xã!" Hoan Nhan giơ tay lên, muốn lau những giọt lệ trong mắt của , lại lần nữa đem ôm chặt ở trong ngực: "Nhan Nhan, cho phép em lại có ý định rời , coi như, cứ coi như mọi việc là đúng , coi như đứa bé kia là con của , nhưng mà cũng cần!"
"Ông xã, tỉnh táo lại chút. . . Mới vừa rồi quản gia , Thân Tử Kiện trở lại, còn có người nào đó tên Thân Tống Trạch cũng tới. Cả những người trong hội đồng quản trị cũng cùng với họ. Nếu như bây giờ chấp nhận đứa bé kia, ông xã, mất Thân thị mà ông nội tự tay giao cho !"
"Thân thị là quan trọng, nhưng cũng chỉ là vật chết. Coi như nếu mất Thân thị, nếu còn sống cũng đủ khả năng đem trả lại nó cho ông nội. Nhưng mà nếu mất em, cuộc đời này tìm đâu ra được người nào giống Hứa Hoan Nhan như đúc đây? tìm ở đâu được người mẹ tốt như vậy cho Noãn Noãn đây? tìm đâu ra được người vợ tốt như vậy đây? phải là người ngu, tự biết rằng điều muốn là cái gì, Nhan Nhan, em cần khuyên . . ."
buông tay đẩy ra, xoay người bước về phía bên ngoài. Nước mắt Hoan Nhan bỗng nhiên liền rơi xuống, thoáng nhắm mắt chặt, khi sắp bước ra ngoài, đành phải với theo: "Em đồng ý với ba, Thái Minh Tranh đoán chừng cũng sắp đến bệnh viện rồi."
Bước của lập tức cứng ở tại chỗ, Hoan Nhan biết, nhất định rất thất vọng đối với . Chính tự buông tay ra, tự vứt bỏ tình của mình, chắc chắn cực kỳ thất vọng về .
“Tại sao em lại đồng ý với ba? Nếu như là em hận , tức giận với , em đánh , mắng đều được, hoặc là dứt khoát cho đao, Hứa Hoan Nhan tại sao em lại muốn buông tay... Cứ cho bây giờ nguyên nhân là do đối với em thờ ơ , cứ cho là làm cho người phụ nữ khác mang thai, em cũng có ý kiến, thậm chí em có thể coi như có chuyện gì xảy ra, lại còn đồng ý chia tay với , để cho tìm nữ nhân khác sao?
mất khống chế rống to, cũng là tuyệt vọng nhìn vẻ mặt vô tình của .
Trong lòng là lạnh, trận trận băng giá, dường như cả người cũng sắp bị đóng băng đến nơi mất.
"A Hạo, coi là em cầu xin , đáp ứng ý muốn của ba ." trầm mặc hồi lâu, ngẩng đầu nhìn gượng cười, cố gắng .
" đồng ý!" chợt hét to giống như bị điên, ngón tay chỏ chỉ vào mặt , khuôn mặt lộ chút biểu cảm, trong con ngươi in hình khuôn mặt tái nhợt của .
" cho em biết, đồng ý! Con mẹ nó, đồng ý!" quay người lại, chân đạp cái vào chiếc bàn trước mặt làm nó lật lại, dường như vẫn chưa hết giận túm lấy chiếc bình cắm hoa đập vỡ luôn. . .
Chiếc bình sứ vỡ tan, mảnh văng khắp nơi làm mu bàn tay của bị thương. Hoan Nhan co rút người lại, lúc nhìn , ánh mắt xót xa.
nhớ tới ông nội, năm đó ông đối với là tốt. nhớ tới A Hạo tâm lòng đối với , nhớ tới những lời xuất phát từ nội tâm sâu kín của ba chồng khi với ... làm người thể có lương tâm, nếu như ngay những lời di chúc của ông nội cũng làm được, cả đời này làm sao có thể an lòng đây?
Hơn nữa, bọn họ thực nhau, chẳng lẽ còn chưa đủ sao?
tới trước mặt , cầm bàn tay bị thương của ủ trong lòng bàn tay mình, liền bị hất ra ngay lập tức. dữ tợn nhìn chằm chằm vào : "Hứa Hoan Nhan, cần em giả vờ thương xót..."
kiên quyết cầm tay của lần nữa, đưa hướng về ghế sa lon kéo ngồi xuống, nhưng vẫn chịu lại đẩy ra. Mặc dù mặt lộ vẻ bất mãn, nhưng ánh mắt lại có vẻ thỏa hiệp. nhìn rút ngăn kéo, lấy từ trong hộc bàn hộp thuốc để sẵn trong đó, lại càng xoay mặt : " cần em băng bó cho !"
Hoan Nhan
lắc lắc đầu, giờ phút này khó tính. thở dài cái, ngồi xổm trước đầu gối của , nâng bàn tay trái chảy máu của lên: " được làm loạn, nghe lời em chút !"
"Em cần gì phải quan tâm đến như vậy? dự định cần , đem đẩy cho người khác, vậy cũng nên đem vết thương kia để cho người khác băng bó thôi!"
tức giận , oán hận tại sao lại làm như vậy!
Hoan Nhan ngẩng đầu nhìn , ánh mắt của hai người nhìn thẳng vào nhau rất lâu rời, cầm tay của , nhàng nắm ở trước ngực: "Sao lại ngốc nghếch như vậy."
trợn to hai mắt, hiểu câu ấy là có ý gì.
" cho rằng em mong muốn tách ra khỏi sao, mong muốn buông tay của ra hay sao? Em vui lòng khi kết hôn cùng người phụ nữ khác ư, bằng lòng để con của người khác gọi là ba ư?" cúi đầu, dựa mặt ở đầu gối của : " bao giờ em muốn như vậy."
"Thế tại sao em lại đồng ý với ba?"
chợt mềm lòng, ôm bả vai của giọng chất vấn.
"Khi còn sống, ông nội đối xử với em quá tốt, quá tốt....Đồ châu báu có giá trị như thế, ông đưa cho em hề do dự. Em chỉ là xuất thân bần hàn, ông cũng ngại, khăng khăng muốn em làm cháu dâu, cho tới bây giờ vẫn thiên vị em, bênh vực em, cho phép bất kỳ kẻ nào câu vô lễ với em, cho phép người khác bắt nạt em. Cho đến tận bây giờ, em vẫn còn nhớ những lời của ông ở trong phòng trước khi kết hôn.... Thậm chí đến bây giờ, em cũng chưa hề cho biết chuyện ông nội để lại di chúc cho em. Ông sớm đoán được, có ngày em và ly hôn, bởi vì biết tính tình của , cho nên ông để lại phong thơ cho em, rằng nếu như muốn ly hôn, em có thể lấy ra di chúc của ông.... có thể nghe lời của người khác, nhưng nghe lời của ông, như vậy cả đời này em cũng cần lo lắng cho cuộc sống của mình có nơi nương tựa..."
"Vậy tại sao khi ly hôn tại sao em lại mang di chúc ra?" hề biết thậm chí ngay cả việc này ông nội cũng chuẩn bị. Nghe kể lại, khỏi thấy đau lòng lẫn bùi ngùi xúc động.
"Dùng di chúc của ông nội đem cột vào bên cạnh em, thực có ý nghĩa sao? Khi đó mọi suy nghĩ tràn đầy trong lòng đều là Tô Lai, người cũng là Tô Lai....Cứ coi như là em dùng cách này để giữ được vị trí của mình, nhưng cũng hạnh phúc. Hơn nữa, cho tới bây giờ, vẫn còn cùng với Tô Lai, mà em và , quan hệ vẫn là nước sôi lửa bỏng, chút cũng thể hòa hoãn với nhau."
tới đây, Hoan nhan nhịn được lại nghĩ tới tình cảnh năm đó, kìm chế nổi liền ôm tay của chặt, nước mắt bị khống chế cũng rơi xuống... "Nhan Nhan, xin lỗi..." Trong lòng áy náy, nghe noi đến Tô Lai lại càng cảm thấy xấu hổ lẫn ân hận.... Do lỗi của mà phải chịu nhiều đau khổ như vậy.
"Ông nội đối với em tốt như vậy, em chưa kịp báo đáp ông còn...Ông xã, những chuyện mà khi còn sống ông tha thiết ước mơ nhất, bây giờ cả em và đều phải hoàn thành giúp ông em như vậy có đúng ?"
ngẩng đầu nhìn , gương mặt thương cảm đầy nước mắt, nhưng vẻ mặt lại đầy vẻ kiên định và cứng cỏi. biết điều gì với cho đúng. Bất cứ chuyện gì cũng đều nghĩ cho người khác, nhưng lại hề nghĩ đến bản thân và dù chỉ cần nửa?
"Nếu như ông nội biết, vì hoàn thành nguyện vọng của ông, lại hy sinh điều mà ông quan tâm nhất là hai chúng ta được hạnh phúc, Nhan Nhan, em nghĩ ông vui vẻ sao?"
"Chúng ta rất hạnh phúc, bất cứ ai cũng chia rẽ được. Em , em....A Hạo, trái tim của và em hòa lẫn vào nhau, ai có thể tách ra được đây, ?"
"Nếu như thể sống cùng với em, cứ coi như là có được tất cả cuộc đời có ý nghĩa gì đây?" cam lòng, cam lòng cứ như vậy buông người phụ nữ mà mến ra.
"Em vẫn luôn luôn ở bên cạnh , bất kể cưới người khác, hoặc là làm cha của đứa trẻ khác, em cũng ở bên cạnh ." vừa chợ cười dí dỏm tiếng: "Em ngại làm người thứ ba, nhưng mà có cần người thứ ba đáng thương như em hay đây?"
" cho bậy!" lập tức đem ôm vào trong ngực, trầm mặc hồi lâu, chợt nhảy chồm dậy, đứng lên: "Bất kể thế nào nữa, con mẹ nó, kể cả Thân thị cũng cần. Chúng ta , Nhan Nhan, chúng ta rời khỏi nơi này !"
Last edited by a moderator: 14/1/15