1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc - Minh Châu Hoàn (Full Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 369: SẤM SÉT GIỮA TRỜI QUANG[/b]

      "Đúng vậy. . ." Thái Minh Tranh dường như muốn khóc, thanh run rẩy gần như cách nào giữ được, "Tôi có tư cách chuyện với Hứa tiểu thư, bởi vì là người được phép ở bên cạnh Thân tiên sinh cách quang minh chính đại, còn tôi, rốt cuộc được coi là cái gì đây?"

      "Chuyện tình cảm thể nào gượng ép, Thái tiểu thư vẫn còn muốn chấp nhất với chuyện ấy có khả năng đâu!" Hoan Nhan thở dài, tiếp: "Tôi còn có việc nên trước đây."

      "Hứa tiểu thư. . ." Chợt Thái Minh Tranh bước mấy bước đuổi theo kéo ống tay áo của Hoan Nhan. . .

      " muốn gì?" Hoan Nhan thoáng chốc rút cánh tay lại, nhìn Thái Minh Tranh đầy cảnh giác: "Thái tiểu thư có bầu, cần chú ý đến hành động của mình chút, chẳng may vạn nhất có xảy ra chuyện gì, chẳng những làm liên lụy tới người khác, mà chính mình còn phải bị tội. . ."

      "Nếu như đúng là có thể, tôi hy vọng mình chưa từng mang thai đứa bé này. . ." Thái Minh Tranh thở dài hơi, khuôn mặt xinh đẹp trở nên tái nhợt đồng thời những giọt lệ cũng thi nhau lăn xuống thành hàng. . .

      "Đứa con quà tặng quý báu nhất, tuyệt vời nhất của người mẹ, vì sao Thái tiểu thư lại những lời như vậy." Hoan Nhan muốn dây dưa với ta nhiều nữa, đẩy cửa muốn ra bên ngoài. . .

      "Hứa tiểu thư, van cầu , hãy cứu giúp đứa bé của tôi có được hay ?" Thái Minh Tranh lại ôm chặt cánh tay của Hoan Nhan, thở phù phù tiếng rồi quỳ xuống. . .

      "Thái tiểu thư, làm cái gì vậy?" Hoan Nhan giật mình, cuống quít liền kéo ta đứng lên, bụng của ta khá to, đến bộ còn khó chịu chết được, thế nào còn có thể quỳ xuống?

      Thái Minh Tranh vẫn cố chấp bất động, bi thương ngẩng đầu nhìn Hoan Nhan, cùng là phụ nữ, Thân Tống Hạo, lại còn làm ra chuyện xấu xa như vậy, đối với người phụ nữ kia khỏi có áy náy.

      Chẳng qua bây giờ hối hận cũng muộn, còn đường lui, có cách nào quay đầu lại nữa rồi.

      " mau chóng đứng lên , xem lại mình chút, người mang cái bụng to như vậy, lại còn quỳ xuống làm gì cơ chứ, có điều gì đứng lên rồi ?"

      Hoan Nhan thấy cái bộ dáng này của ta, mặc dù cảm thấy kỳ quái, nhưng vẫn có chút mềm lòng. nghĩ đến mình cũng hai lần trải qua tình cảnh như vậy nên nhận thức rất chuyện phụ nữ mang thai là điều cực kỳ khổ sở.

      "Hứa tiểu thư, đồng ý chứ?" Thái Minh Tranh vẫn cố chấp cứ quỳ như vậy. Tiết trời tháng mười oi bức khiến mồ hôi vã đầy trán của , trong lòng bàn tay níu lấy cánh tay Hoan Nhan, cũng ướt sũng mồ hôi giống như vừa tắm. Hoan Nhan nhìn sắc mặt của Thái Minh Tranh, biết giờ phút này ta thực thống khổ, nhưng cũng biết nên trả lời với ta như thế nào... con của ta với có quan hệ gì mà phải cứu giúp chứ?

      Nhìn vẻ mặt do dự chừng của Hoan Nhan, Thái Minh Tranh nước mắt khỏi lại tuôn rơi lần nữa. cắn răng dứt khoát : "Hứa tiểu thư. . . đứa bé của tôi, sợ rằng chưa được ra đời, chết. . ."

      biết nếu như bây giờ lại những lời như Thân Tống Hạo thích , muốn cùng sinh đứa bé ra, đừng Hứa Hoan Nhan, ngay cả kẻ ngu cũng bao giờ tin. Bởi vậy chỉ có cách giả bộ yếu ớt, chỉ ra hơn phân nửa , liều chết đưa đẩy để rồi sau đó sinh con, chừng, gặp may mắn có thể hoàn thành được ước nguyện.

      "Tại sao lại như vậy?" Hoan Nhan khỏi sửng sốt, kinh ngạc nhìn Thái Minh Tranh hỏi.

      Thái Minh Tranh thương tâm muốn chết, chỉ cúi đầu nghẹn ngào ngừng: "Hứa tiểu thư, ba ba của đứa trẻ muốn có nó. . ."

      "Làm gì có chuyện ấy? Cuộc đời này làm gì có người cha nào lại muốn con của mình?" Hoan Nhan có chút tức giận, đưa tay kéo cánh tay của Thái Minh Tranh: " mau đứng lên , hãy nhìn lại bộ dáng bây giờ của chút xem, đừng có dằn vặt mãi nữa, khiến cho đứa trong bụng cũng phải chịu tội theo . . ."

      "Hứa tiểu thư, nếu như đồng ý giúp tôi, đồng ý cứu giúp con của tôi tôi lập tức đứng lên, còn nếu như chịu giúp, hôm nay dù có quỳ chết tôi cũng đứng lên!"

      Thái Minh Tranh ngẩng đầu lên, nước mắt giăng đầy mặt, thoạt nhìn điềm đạm đáng .

      Hoan Nhan hiểu ra sao; " tới cầu xin tôi có ích lợi gì? Vị hôn phu của đâu?"

      Sau khi được nghe Thân Tống Hạo kể lại từ đầu đến cuối chuyện xảy ra ở nhà ba mẹ , vào buổi tối ngày hôm đó, cũng biết Thái Minh tranh đính hôn, đứa con mang thai nàng là con của vị hôn phu đó.

      Thái Minh Tranh thống khổ cười tiếng, "Hứa tiểu thư, gạt . . . Căn bản hề có cái vị hôn phu gì đó, tôi cũng chưa từng có đính hôn. . ."

      ta vừa dứt lời, Hoan Nhan liền giống như nghe thấy tiếng sấm sét

      nổ giữa trời quang vậy. kinh ngạc nhìn lại Thái Minh Tranh vẫn quỳ mặt đất như cũ, trong đầu nổ ầm tiếng, mạnh mẽ chống đỡ hồi lâu mới lẩm bẩm mở miệng: "Như vậy....cha của đứa bé là ai?"

      Thái Minh Tranh nhìn vẻ mặt ngớ ra trong lòng nổi lên biết bao nhiêu cảm xúc, vui vẻ lẫn đau thương buồn bã. chần chờ lúc, ròi cuối cùng mãi mới : "Hứa tiểu thư.....Xin người nhất đinh được tức giận....."

      "Vì sao tôi phải tức giận?" Hoan Nhan cố nặn ra nụ cười vẻ châm biếm, lui về sau từng bước kinh ngạc hỏi: "Rốt cuộc đứa bé là con của người nào?"

      "Thân tiên sinh ngày đó uống rượu say..... ấy nhìn tôi thành ......Hứa tiểu thư.... xin lỗi, lúc ấy tôi là bối rối....Tôi ấy nhiều năm như vậy, lần đầu tiên được ấy ôm....Lần đầu tiên được ấy hôn....Tôi bối rối, tôi hề đẩy ấy ra...."

      " - câm - miệng!" Bất thình lình Hoan Nhan quát lên ba từ rành rọt từng từ từng câu, đưa tay chỉ lên mặt Thái Minh Tranh cười lạnh : " được cái gì cũng như nước bẩn đều hắt lên người A Hạo như vậy. cũng đừng tưởng rằng tùy tiện láo mấy câu tôi tin tưởng, cãi nhau với A Hạo, để cho thừa cơ sẵn dịp, tôi cho biết, thực ra mọi chuyện A Hạo đều sớm cho tôi biết. Tại sao tôi tin người đàn ông của mình mà lại tin tưởng vào người đàn bà có quan hệ gì như chứ?"

      "Hứa tiểu thư...." Thái Minh Tranh vẻ mặt vẫn điềm đạm đáng như cũ, ta nhìn Hoan Nhan tức giận, vẫn mực quỳ như cũ: "Đây chính là nguyên nhân vì sao tôi lại hướng cầu cứu... Thân tiên sinh để ý gì đến tôi, ấy cũng biết tôi mang thai con của ấy.Chỉ vì lần trước ấy cảnh cáo tôi, chuyện này đến đây chấm dứt, nếu như có bất cứ chuyện gì xảy ra mà nảy sinh từ tôi, ấy làm cho tôi sống bằng chết. Hứa tiểu thư, đứa bé cũng hơn bảy tháng, nó cũng sắp chào đời, nhưng mà nếu như Thân tiên sinh biết, nhất đính ẽ giết nó....Hứa tiểu thư, van hãy cứu giúp con tôi, cứu giúp đứa bé của tôi ...."

      Thái Minh Tranh kéo lấy ống quần của Hoan Nhan luôn miệng cầu khẩn. Tiếng khóc của ta làm cho người khác phải động lòng, khiến trong nháy mắt nhớ tới mình ngày trước từng mất đứa con. hiểu tâm tình của người mẹ, hiểu rất người mẹ vì bảo vệ con của mình, có thể bỏ ra hết thảy, thậm chí cả sinh mạng....

      Chẳng qua là, chẳng qua là, chẳng qua là vì sao lại tin tưởng lời phía của người phụ nữ này? Vì sao lại tin tưởng lời của ta, ta mình mang thai đứa con của người đàn ông của đúng là con của ?

      "Làm sao tôi biết đứa bé trong bụng của chính là của A Hạo? cảm thấy tôi là tin tưởng hơn là tin tưởng chồng của tôi?"

      Hoan Nhan từng bước né tránh, tạo khoảng cách với ta. lạnh lùng nhìn Thái Minh Tranh mở miệng .

      "Hứa tiểu thư, năm nay, tôi chỉ cùng Thân tiên sinh.....Đứa bé nếu như phải của ấy còn của ai?"

      Thái Minh Tranh càng nức nở khóc to hơn, bả vai run run khó có thể kiềm chế. Sắc trời tựa hồ cũng dần dần thay đổi trở nên u, khí ngột ngạt mà lại hanh khô. Chắc là sắp có tuyết rồi đấy. Hoan Nhan có chút thất thần, nhìn cành cây ngoài cửa sổ in hình lên bầu trời, lòng của cũng bị thay đổi trở nên u ám.

      biết, nên tin tưởng, nên tin tưởng người đàn bà này. cũng biết bây giờ nên tin tưởng Thân Tống Hạo, cũng nguyện ý tin tưởng, nhưng mà bây giờ, lại giống như ăn phải con ruồi, nuốt trôi được, mà lại thể nào phun ra được mới khó chịu.

      "Chuyện này, tôi hề quan tâm, bất kể đứa trẻ mang thai có phải con của A Hạo hay , tôi cũng nhúng tay vào, nhắc đến A Hạo, như vậy tôi để cho A Hạo tự mình tới xử lý."

      Hoan Nhan vừa vừa lấy điện thoại di động ra để gọi. Thái Minh Tranh thấy vậy khỏi toát ra thân mồ hôi lạnh. ta bây giờ cũng xác định được phải dự định cho mình cái gì, đến ly do thỏa đáng cũng có, đáng sợ hơn chính là, khi Thân Tống Hạo xuất , đứa bé của thể nghi ngờ chắc chắn phải chết.

      E rằng đứa bé ngày còn chưa ra đời, tình hình của cũng thể an toàn.

      "Hứa tiểu thư...." Thái Minh Tranh quỳ tiến lên, gắt gao nắm tay Hoan Nhan: "Hứa tiểu thư, nếu như gọi điện thoại, như vậy chỉ có kết cục chờ tôi, chính là ta cùng đứa bé trong bụng cùng chết!"
      Last edited: 4/1/15

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 370: BỞI VÌ QUAN TÂM CHO NÊN TỔN THƯƠNG

      "Hứa tiểu thư, tôi biết là người tốt, cầu xin hãy thương xót cho kẻ tội nghiệp này, tôi chỉ muốn sinh ra đứa bé này, an an toàn toàn mà sinh ra đứa bé này. . ."

      " muốn sinh hạ đứa bé này, hơn nữa mới vừa rồi cũng , A Hạo ràng biết mang thai con của ấy, như vậy hoàn toàn có khả năng nơi khác sinh con, hoặc là thành phố khác, hoặc là ra nước ngoài, cơ nghiệp nhà lớn như vậy vừa có tiền vừa có thế, việc nuôi sống đứa bé thành vấn đề, cần gì phải tới cầu xin tôi?"

      Hoan Nhan vừa lạnh lùng cười tiếng, vừa mạnh mẽ rút tay từ lòng bàn tay của ta ra: "Sợ rằng suy nghĩ muốn sinh con an toàn của Thái tiểu thư lại phải là vấn đề chủ yếu. Theo ý tôi, Thái tiểu thư là muốn tiền trảm hậu tấu, muốn an toàn để sinh con , sau đó dĩ nhiên A Hạo có cách nào ra tay hành động với đứa bé kia được nữa. Mà đứa bé này chính là người thừa kế mà Thân phu nhân luôn luôn mong đợi. Như vậy việc Thái tiểu thư tiến vào nhà họ Thân chỉ ngày ngày hai xong, tôi có đúng hay ?"

      Thái Minh Tranh chưa từng nghĩ đến Hứa Hoan Nhan thông minh như vậy, chỉ câu chọc thủng toàn bộ ý định của ta. Thái Minh Tranh lặng trong chốc lát, đầu óc nhanh chóng tính toán hồi, mới thống khổ nhàng lắc đầu: "Hứa tiểu thư, tôi biết trong lòng hề dễ chịu, đổi lại là tôi, tôi cũng chịu nổi, hoặc giả nếu là tôi, so với những lời vừa , tôi ra những câu còn khó nghe hơn, nhưng mà. . ."

      ta cúi đầu ho khan tiếng, dường như thân thể nặng nề có chút chịu được chợt lảo đảo như muốn ngã.

      "Tôi cũng nghĩ tới việc rời khỏi nơi này, mình sinh con. Nhưng chắc là đại khái cũng đoán được nếu như Thân phu nhân biết đứa bé này tồn tại, phu nhân để cho tôi . Hơn nữa Thân phu nhân còn , phu nhân tìm thời gian thích hợp để mọi chuyện. Hứa tiểu thư... bây giờ Thân tiên sinh duy nhất chỉ nghe lời của mà thôi... van cầu hãy giúp tôi chút có được hay ? Bằng mẹ con tôi tất nhiên chỉ còn con đường chết. . ."

      "Thái tiểu thư, lầm to rồi, người đàn ông đó là của tôi, là người đàn ông mà Hứa Hoan Nhan này gả cho và tại đó chính là cha của con tôi! cầu xin tôi giúp với người đàn ông của tôi... xin ấy đồng ý để được sinh đứa con này sao? có lầm hay vậy? cho rằng tôi, Hứa Hoan Nhan này, hèn yếu đến mức độ như vậy sao? nghĩ là tôi có tấm lòng rộng rãi bao la đến mức bằng lòng để người đàn bà khác sinh con với người đàn ông của tôi sao?"

      Hứa Hoan Nhan tức giận đến run người, cất tiếng cười gằn lạnh băng. lạnh lùng liếc nhìn Thái Minh Tranh, khuôn mặt thoạt nhìn xinh đẹp, vì sao lại làm cho người ta chán ghét như vậy? phụ nữ, vì người đàn ông, có thể bán thân thể của mình, tiến tới bán linh hồn của mình, rồi cuối cùng, ngay cả con của mình cũng có thể lợi dụng! tưởng tượng nổi người đàn bà như vậy lại xứng đáng làm mẹ!

      " tính toán lầm rồi, con của sống hay chết, với tôi chút quan hệ, với A Hạo cũng có quan hệ. Đường là chính chọn, có ai buộc bò lên giường của A Hạo, cũng có ai buộc lưu lại đứa bé này. Thái Minh Tranh tiểu thư, nếu như tôi là , tôi bao giờ nhúng tay vào chuyện của nhà người khác, nhất là người đàn ông kết hôn và lại còn có con với người đó lại càng bao giờ. Sai lầm càng lớn hơn khi lại đổ lỗi của mình lên đứa con của người đàn ông mà mình mang thai. luôn miệng người mẹ, vì con của mình, nhưng có nghĩ tới việc dùng thủ đoạn tàn nhẫn như vậy, chính là làm tổn thương gia đình của người khác hay ?... làm như vậy có nghĩ rằng làm tổn thương đến con của tôi hay ? Con của là người, còn con của tôi phải là người sao? quá ích kỷ. . ."

      Hoan Nhan xong hơi, cảm thấy bao bực bội khó chịu tích tụ trong ngực tựa hồ được xả bớt rất nhiều. xoay người hướng ra bên ngoài phòng bệnh sải bước . buồn nhìn lại ta dù chỉ là ánh mắt, muốn nhìn thấy cái bụng bầu phề phệ của ta. Vừa nhìn thấy những thứ này, liền khỏi nhớ tới tình cảnh ta cùng Thân Tống Hạo dây dưa với nhau ở chung chỗ. . . Nghĩ đến cái cảnh tượng đó, sợ nhịn được mà ói ra mất!

      Hoan Nhan để ý tới Thái Minh Tranh cầu khẩn cùng khóc thút thít, lòng dạ cứng rắn bước nhanh ra khỏi bệnh viện. trung chợt xuất trận mưa tuyết. Những bông tuyết đầu mùa nhàng bay bay rồi hạ dần xuống đất. Hoan Nhan khép chặt chiếc áo choàng, chậm rãi đường. Bầu khí vang lên tiếng hò hét chói tai đầy hưng phấn của lũ trẻ...có cả tiếng đùa giỡn cười vui của các cặp tình nhân trẻ tuổi. dừng bước nhìn lên bầu trời, toàn màu xám tro... cúi đầu nhìn xuống biết đâu là cuối đường, nên theo hướng nào đây?

      mình đứng lặng lẽ nơi ngã tư đường rất lâu... Lúc lấy điện thoại di động ra nhìn thời gian, mới phát đó có rất nhiều cuộc gọi nhỡ đều là của Thân Tống Hạo. Lúc này mới nhớ ra lúc ra chưa

      cho biết, nhất định là rất lo lắng biết đâu.

      ra bây giờ tất cả mọi việc đều làm rất tốt: đối với tình , hầu như tuổi thanh xuân của đều dành cả cho , đối với hôn nhân, đối với hạnh phúc gia đình, thực là niềm mơ ước về hình mẫu người đàn ông tốt, người chồng tuyệt vời, người cha tốt.

      tại tốt đến mức thực muốn rời khỏi dù chỉ là chút.

      Nhưng mà bây giờ có người đàn bà mang thai con của , đứa kia hơn bảy tháng, chỉ còn hai tháng nữa nó ra đời.

      Nếu như đứa bé ra đời, như vậy và Noãn Noãn còn là người thân cận duy nhất của đời này… Nếu như ta sinh ra đứa con trai, như vậy sau này tất cả mọi thứ của cũng là của đứa con trai đó… và Noãn Noãn phân tiền trong giấy chứng nhận.

      Đúng là vở hài kịch về tình , vở hài kịch tầm cỡ thế giới… Cuộc sống đúng là làm cho người ta khó lòng mà đoán được…

      Màn hình lại bắt đầu nhấp nhoáng, là điện thoại của gọi tới, Hoan Nhan vừa muốn nhận nghe, cũng mới tích tích hai tiếng, chưa kịp có chuông báo, tiếp theo màn hình điện thoại di động tối đen, hết pin.

      là ngốc nghếch, liên tục gọi điện thoại cho em, còn em chưa nhận lần nào, cũng biết chờ lát sao, cứ gọi, cứ gọi cách cố chấp như vậy… bây giờ điện thoại động của em hết pin, tự động ngắt máy… còn gọi tới làm thế nào để tìm được em đây?”

      Hoan Nhan cất điện thoại , muốn được yên tĩnh mình.

      Có thể mang thai, có thể sinh cục cưng, có thể làm mẹ, là hạnh phúc… bây giờ ngược lại, chợt nổi lên chút ngưỡng mộ người phụ nữ kia…

      Hoan Nhan suy nghĩ, liền nhớ đến bản thân bị mất hai đứa con… Nếu như biết có ngày, ngay cả quyền tiếp tục được làm mẹ cũng bị tước đoạt, nhất định bỏ đứa con thứ nhất… Nếu như biết mình cố chấp và kiên trì giữ mình, để rồi khiến cho bây giờ phải trả giá cao như vậy, lại bị mất đứa con sắp ra đời, bị mất Á Hi, nhất định, nhất định bao giờ lại con đường ấy.

      Nếu như, nếu như… nếu như biết hôm nay lại có người đàn bà khác đột ngột tới giống như Tô Lai, cách nào trừ bỏ, mạnh mẽ cắm vào trong cuộc sống của như vậy, nhất định đồng ý với Duy An trở lại cái thành phố này để bất ngờ gặp lại , rồi lại lần nữa tiếp nhận … khi ấy tìm được nơi ở của , và Á Hi yên lặng trôi qua cuộc sống bình thản.

      Nhưng mà thế giới này, chuyện có cách giải quyết nhất chính là mình suy nghĩ những chuyện kia chỉ là nếu như, vĩnh viễn chỉ có thể là nếu như… Vì vậy mỗi kiện, mỗi quyết định, đều giống như nước đổ ra ngoài sao thu lại được.

      Bông hoa tuyết trở nên to lớn rất nhiều, trời đất dần dần biến thành màu trắng xóa. Hoan Nhan bước từng bước , dưới bàn chân liền để lại vết chân, mà dần dần, dấu vết của đôi chân kia lại bị bông tuyết mới bao trùm lên… nếu như làm chuyện có lỗi, lại có thể che giấu dễ dàng giống như là dấu vết chân ấy, cần phải có bao nhiêu điều tốt đây?

      Nếu như Thái Minh Tranh có con, mưu, là sai lầm, có lẽ lại là điều tốt chăng?

      Nhưng mà những vết hôn kia, nhắc nhở rằng chuyện này có . Thân Tống Hạo tự mình giải thích, cũng là nhắc nhở , buổi tối ngày đó, Thái Minh Tranh đúng là đến nhà họ Thân, ta quả hôn , cũng quả

      lập tức nhắm hai mắt lại, lại cảm thấy mình cảm nhận được đau khổ, trái tim tựa hồ cũng đông lạnh chết cứng, chết cứng đến mức ngay cả cảm giác đau cũng có.

      Hoan Nhan vốn dĩ chút cũng muốn gặp lại Tống Gia Minh, vốn dĩ cũng có ý định dính líu với ta dù chỉ chút. Nhưng mà đến khi trời tối mịt, lại còn là phát mình tìm được nơi muốn . Nếu cho Văn Tĩnh, ấy nhất định đem chuyện này gây ồn ào huyên náo, chừng còn có thể xảy ra án mạng đường. Hoan Nhan muốn mắc nợ Văn Tĩnh và Kaka nữa, cũng muốn gây phiền toái cho các bạn nữa.

      Cho nên sau khi tình cờ gặp được Tống Gia Minh, do dự lát liền lên xe của ta, cùng ta tìm quán rượu để uống rượu.

      Sau khi kể ra hết những phiền muộn lẫn uất ức chất trong lòng, Hoan Nhan cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Vô tình hai người uống rượu đến mười giờ đêm, Hoan Nhan vẫn còn tỉnh táo, lảo đảo đứng lên la hét đòi về nhà.
      Last edited by a moderator: 6/1/15

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 371: GIỮA HAI CHÚNG TA CẦN CÓ LỜI GIẢI THÍCH

      Tống Gia Minh nhìn khuôn mặt hồng rực vì say rượu của , cầm lòng được liền giọng hỏi thăm: "Nhan nhi, bây giờ em nghĩ ra cách giải quyết thế nào cho ổn thoả nhất chưa?"

      mơ hồ cảm giác được mình dường như lại có cơ hội.

      "Tôi mặc kệ, ấy ra ngoài gây chuyện tự mình mà giải quyết, tôi mặc kệ..." Hoan Nhan khoát khoát tay, có chút phiền não : " đừng có nhắc lại, tôi muốn nghe đến chuyện ấy..."

      "Ờ, được...Nhưng mà em tin rằng đứa bé kia là con của Thân Tống Hạo sao?"

      "Tôi biết nên tin ai, đừng hỏi nữa, đưa tôi trở về nhà thôi." Hoan Nhan xiêu xiêu vẹo vẹo hướng ra phía ngoài bước , Tống Gia Minh cuống quít lấy áo khoác chuẩn bị đuổi theo chuông điện thoại di động lại vang lên. lấy điện thoại ra xem, là số điện thoại xa lạ. vừa nhấn phím tiếp nhận, bên tai lập tức truyền đến thanh quen thuộc: "Tống tiên sinh, tôi là Thân Tống Hạo."

      "Thân tiên sinh, chào ." Tống Gia Minh hơi nhíu mi, có chút giật mình mở miệng: "Sao biết số điện thoại của tôi?"

      "Tôi muốn tra số điện thoại của người có gì là khó. Nhan Nhan muộn thế này vẫn chưa về nhà, có phải ở cùng với hay ?" Thanh của Thân Tống Hạo lạnh như băng, Tống Gia Minh trầm mặc.

      Chỉ chốc lát sau, tựa hồ nghe thấy bên kia mơ hồ có tiếng tiếng chửi rủa, rồi tiếng cố gắng đè nén tức giận của Thân Tống Hạo lại vang lên: "Các người ở nơi nào."

      Tống Gia Minh bảo nhân viên địa chỉ quán rượu, ngay lập tức phía bên kia điện thoại bị ném vỡ.

      Khi Tống Gia Minh ra khỏi quán rượu, thấy Hoan Nhan ôm cánh tay đứng ở hè, ngửa mặt lên, những bông tuyết bay bay rồi nhàng đáp xuống khuôn mặt, gò má của ...

      Tống Gia Minh đứng ở bên cạnh nhìn , mái tóc đen nhánh, khuôn mặt trắng nõn, mặc chiếc áo choàng đen, thân hình hoà với cảnh vật xung quanh nhìn đẹp, tựa như bức tranh yên tĩnh.

      " là đẹp." cười đưa tay ra, Tống Gia Minh cũng cười nhàng bắt chước cũng đưa tay ra: "Đúng vậy, là đẹp!"

      Ở giữa trung, lặng lẽ đưa tay đến gần tay của , sau đó nhàng nắm lấy những ngón tay lạnh giá, đỏ ửng của : "Nhan nhi, nếu như trong lòng em khó chịu, hãy khóc lên , có thể cho em mượn bả vai của ."

      "Tôi có gì khó chịu hết." Hoan Nhan rút ngón tay về, mặc dù say, nhưng ánh mắt của vẫn kiên định như cũ: "Chuyện này phải là lỗi của A Hạo, cũng phải lỗi của tôi, nếu cả hai chúng tôi đều có lỗi, vậy cần gì tôi phải tức giận hay khó chịu, tôi và A Hạo sống bên nhau suốt đời, ai cũng chia cắt được."

      mỉm cười cười, cất bước xuống nền đường: "Chúng ta trở về thôi."

      Tống Gia Minh hơi sửng sốt trước thái độ biến chuyển to lớn của như vậy, đành chỉ có thể đuổi theo . Hai người cùng nhau hướng về phía bãi đậu xe ở phía đối diện tới.

      Giữa khung cảnh trời đất toàn màu trắng xóa, hai người sóng vai nhau bước , nhìn xa xa giống như là hai chấm màu đen di động. Tống Gia Minh có chút cam lòng, cắn răng cái, lại mở miệng hỏi: "Nếu như đứa bé kia được sinh ra, em dự định sao đây?"

      "Chuyện này tôi cần phải giải quyết, chồng của tôi vì tôi mà giải quyết vấn đề khó khăn ấy. Vì vậy tôi tin rằng, ấy cho tôi câu trả lời thoả đáng."

      Theo bản năng siết chặt lòng bàn tay. Nếu như sắp tới đứa bé kia được sinh ra, nên làm cái gì bây giờ? Đối với Thân Tống Hạo có lòng tin, biết , phản bội , nhưng duy nhất có chuyện dám tin tưởng, người đàn ông khi đối diện với đứa con ruột thịt của mình có thể động tâm, mềm lòng hay .

      Nếu như đứa kia là con của , như vậy, bất kể kết cục như thế nào, thua rồi.

      "Nhan nhi, là ngưỡng mộ ta." Tống Gia Minh tự đáy lòng, lúc này bọn họ tới trước xe, nhưng mở cửa xe cho , ngược lại, nhìn nhàng cười tiếng: "Thân Tống Hạo đường tới đây đón em. Nhan nhi, em nhất định phải hạnh phúc đấy."

      Hoan Nhan sửng sốt chút, nghĩ rằng Tống Gia Minh sau nhiều năm lại có chuyển biến lớn như vậy.

      Ban đầu tách ra, lúc chia tay với , cũng chưa từng nghĩ tới giữa bọn họ lại có ngày bình tĩnh ôn hòa như vậy.

      "Nếu như em cần giúp tìm nơi hãy cho biết,


      xuất đầu tiên." Tống Gia Minh lại , bỏ chiếc kính ra để lộ khuôn mặt hơi phát tướng chút, nhưng vẫn còn có nét tuấn tú như hồi ngày đầu họ mới nhau.


      Hoan Nhan cũng thoải mái, nhiều năm qua, những chuyện sinh sinh tử tử cũng đều trải qua, còn có điều gì phải so đo tính toán, trở thành bạn bè cũng là điều rất tốt.


      "Tôi khách khí, tôi nhớ kỹ lời của ." Hoan Nhan cũng cất tiếng cười nhàng, chợt tiến lên mấy bước, nhàng ôm cái: "Tống Gia Minh, cám ơn , nếu như cũng có Hứa Hoan Nhan nay, bất kể như thế nào, cám ơn ."


      Tống Gia Minh chần chờ hồi lâu mới giơ tay lên nhàng ôm cái, lại vỗ vỗ vào vai của , há miệng dường như muốn điều gì, cuối cùng lại chỉ khẽ lắc đầu. Cái muốn nghe, muốn có được, tóm lại phải là những thứ này.


      Khi hai người buông ra, bên cạnh có thêm chiếc xe con. Thân Tống Hạo đứng đó. mặc chiếc áo choàng màu đen, đứng tựa vào cửa xe, mái tóc cắt rát ngắn, càng tôn thêm đường nét ngũ quan ràng gương mặt của . Những bông tuyết bay lả tả rơi xuống mặt , tựa hồ rất gần mà lại xa xôi, Hoan Nhan xoay người, nhìn .


      cũng chuyên chú nhìn , vui buồn.


      Tống Gia Minh tiến lên từng bước, thành khẩn mở miệng: "Thân tiên sinh, đừng hiểu lầm, tôi và Nhan nhi...."


      Thân Tống Hạo khẽ mỉm cười, khoát tay ngăn lại lời của Tống Gia Minh. ngắm Tống Gia Minh, vẻ mặt mang theo chút khách khí lãnh đạm, khóe môi cong lên hòa nhã: "Tống tiên sinh, cái gì cũng cần phải , giữa tôi và Nhan Nhan cần bất kỳ lời giải thích nào."


      biết tại sao, khi nghe được câu này, trong nháy mắt Hoan Nhan có cảm giác trong lòng thấy thỏa mãn. cúi đầu, ràng là muốn cười, nhưng sao nước mắt lại rớt xuống. Đây chính là tình mong ngóng suốt bao nhiêu năm qua. Đúng vậy, đó chính là hình mẫu tình cảm đương đến từ cả hai phía, là tin cậy lẫn nhau, cần bất kỳ lời giải thích nào.


      "Tống tiên sinh, tôi đưa Nhan Nhan về trước." lễ độ hướng về Tống Gia Minh gật đầu, sau đó liền nghiêng mặt sang bên nhìn cúi đầu với : 'Nhan Nhan, ta về nhà thôi."


      Hoan Nhan đột nhiên ngẩng đầu, mạnh mẽ gật đầu đồng ý, rành rọt: "Được! Ông xã, mình về thôi!"


      Thân Tống Hạo cảm thấy lạ lẫm, giống như là lần đầu tiên thấy Hoan Nhan nở nụ cười như vậy, nụ cười sáng lạn, đầy vui vẻ, dịu dàng mà lại sáng chói. Trong nháy mắt, bầu khí dường như thay đổi, trở nên ấm áp hơn. Tống Gia Minh nhìn khuôn mặt tươi cười kia, trong lòng khỏi dâng lên nỗi chua xót lớn lao....


      từng có thời gian, khuôn mặt tươi cười như thế là thuộc về , từng có thời gian, người có khuôn mặt tươi cười này cũng là thuộc về . Nhưng mà trong nháy mắt, vứt bỏ tình đáng quý nhất, vứt bỏ người con đáng nhất, cho nên bây giờ chỉ có thể đứng sau lưng , nhìn hạnh phúc sóng bước bên cạnh người đàn ông khác.

      ***************

      Cho mãi đến khi cầm tay của , vẫn giữ nguyên nụ cười đó. Nụ cười ấy phát ra từ nội tâm vui vẻ và hạnh phúc, khiến xúc động. mở cửa xe cho , Hoan Nhan khom lưng ngồi vào lại nhìn nở nụ cười rực rỡ. Thân Tống Hạo chợt nghe thấy tiếng trái tim mình đập thình thịch. , người đàn ông ba mươi tuổi, lại giống như người mới lần đầu, trống ngực đập dồn đến mức tự kiềm chế nổi.


      vòng qua xe, lên buồng lái, vẫn cảm thấy mặt có chút nóng rần lên. Hai người ngồi vào xe, khí trong xe là ấm áp. Cả quãng thời gian có ai câu gì, chỉ có tiếng máy điều hòa kêu rì rì nho , ngừng tỏa ra hơi ấm. Do uống rượu nên khuôn mặt của Hoan Nhan cũng dần dần đỏ bừng lên. Thân Tống Hạo len lén nhìn qua kính chiếu hậu, mái tóc dài hơi lộn xộn, càng làm cho gương mặt thêm bé đến đau lòng người. Giữa lúc ấy chợt rất muốn nhàng hôn cái....


      Xe chạy rất nhanh về đến nhà, Hoan Nhan chợt xoay người đè lên tay cầm lái của : "Ông xã, chúng ta xuống xe vào nhà thôi."


      "Có được , sợ rằng bị lạnh mà em lại uống rượu..." nhàng che tay của hỏi lại.


      " sao đâu !" trả lời rất có thứ tự, nếu lạnh, sẵn dịp bảo ôm bên trong chiếc áo choàng của là được.


      dừng xe ở bên vệ đường, cùng xuống xe. Đêm khuya, trừ hai bọn họ cùng chiếc xe ra, đường còn bóng người lại. Hoan Nhan chợt nhớ tới lời ca:"Em hy vọng cả Địa Cầu chỉ còn lại em và , em có thể dũng cảm lên lời em mãi ...."
      Last edited by a moderator: 7/1/15

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 372:

      chợt tránh tay Thân Tống Hạo, sải bước chạy về phía trước. Bông tuyết bay lượn giữa trung, rơi vào người . Tuy khoác áo lạnh dày,nhưng khi nhìn vào vẫn thấy gầy yếu khiến người đau lòng...

      “Nhan Nhan, chậm chút..” Thân Tống Hạo cất bước đuổi theo, ở mặt đất đầy tuyết vẫn chạy linh hoạt, hai người chạy đuổi nhau rất lâu. Đến cuối cùng, ngoài ý muốn té nhào mặt tuyết trơn trợt hệt như đứa trẻ...

      “Nhìn bộ dáng ngốc nghếch của em kìa, lớn như vậy rồi vẫn ham chơi!”. duỗi dài cánh tay ra ôm vào trong ngực, để bị chạm vào mặt tuyết lạnh như băng dưới chân.


      còn em, phải cũng vậy sao?” vốc nắm tuyết định chà vào mặt , lại nhìn thấy có vẻ muốn tránh , chỉ dịu dàng cười nhìn . Hai mắt sáng ngời trong suốt, giống như suối nước nóng bao phủ lấy . Lòng bàn tay cầm nắm tuyết, từ kẽ tay chậm rãi rơi xuống còn sót lại ít. Bởi vì lòng bàn tay ấm nên ít tuyết còn sót lại chảy tan ra thành giọt nước. Cảm giác lạnh buốt khiến rùng mình, cách nào khống chế, cả người, cà tâm hình như đều mất khống chế.

      “Thân Tống Hạo, em .” nâng đầu lên hôn vào môi : “ là người đàn ông cả đời này em nhất, người đàn ông duy nhất của em .”

      ôm lấy khuôn mặt , chuyên tâm hé miệng, ánh mắt hai người giao nhau, triền miên, mải miết.

      đến mức tận cùng, có thể hoàn toàn quên mình, hoàn toàn bỏ qua cảm thụ của mình, chỉ toàn tâm toàn ý muốn tốt cho người mình . đến mức tận cùng, nếu như được ở gần nhau, cũng cảm thấy bất hạnh.

      Rốt cuộc cũng hiểu cái gọi là chân lý tình , hiểu cái gọi là người sâu đậm. Cuối cùng từ trong cảm nhận chủ quan gò bó của mình, vô hình trung được giải thoát ra.

      Chỉ cần nhìn , biết sống tốt. Chỉ cần biết rằng người , trong lòng chỉ có mỗi mình , hoàn toàn mỗi .... vậy là đủ rồi.

      Những lời này này mang tới hậu quả gì, đến khuya về nhà mới biết. Còn tại kích động cực kỳ, nhưng vẫn trấn tĩnh tự nhiên, nắm tay từng bước về phía biệt thự. Bước chân nhìn vẫn trầm ổn có lực, dáng người vẫn tuấn mỹ hào phóng nhưng bàn tay lại run run bán đứng tâm của .

      Hoan Nhan chỉ cười , quãng, tuyết rơi càng lúc càng dày. liền bắt đầu ăn vạ, mình mệt quá, lại lạnh nữa, nũng nịu bắt cõng mình về.

      Kỳ cõng lưng bước cũng rất khó khăn. Người đàn ông này lớn như vậy, đoán chừng cũng chưa từng khổ sở bước trong tuyết, lưng còn phải cõng thêm người.

      hề than thở lấy câu, chữ mệt mõi. Hoan Nhan nằm lưng nhìn bông tuyết rơi đậu vào tóc , mái tóc như nhuộm tầng phong sương. rồi cũng già , đợi đến khi mái tóc bạc trắng, biết còn có thể cùng bước từng bước về phía trước?

      Đưa tay lau mặt , chợt phát trán ướt đẫm nước. Mồ hôi hay là tuyết tan, cũng phân biệt được....

      “Sau này phải năng rèn luyện thể lực, mới quãng ngắn mà mệt toát cả mồ hôi.” trầm giọng , xốc thân hình lên cao chút, nhưng có ý để xuống.

      ai nên rèn luyện?” hóm hỉnh chồm lên trước đưa mặt mình kề sát vào mặt , cắn môi xấu hổ thầm: “Ông xã, có thừa mạnh mẽ rồi....”

      Thân Tống Hạo nhíu mày, nghiêng mặt nhìn : “Học ở đâu những lời này, có phải Văn Tĩnh dạy hư phải ?”

      “A! Khen , còn vui lòng,
      khó hầu hạ mà!" Hoan Nhan túm lấy tóc nhằn nhằn, miệng bất mãn lầu bầu.

      "Ừm, bất quá mấy lời em cũng đúng , phản đối." Làm ra vẻ phớt tỉnh, nghiêm trang gật đầu cái, nhưng khóe môi lại len lén câu lên ý cười.

      "A....." Hoan Nhan kêu to lên như đứa trẻ: "Sao lại có người biết xấu hổ vậy nhỉ?"

      "Nhưng mà bà xã, người ta muốn phu xướng phụ tùy. mạnh mẽ hay em là người biết nhất mà. Chẳng phải nên để giúp em khai sáng chút, sau này cần xấu hổ nữa. Em xem, lần trước chỉ mới với em thay đổi tư thế khác, thiếu chút nữa em đánh chết..."

      " còn , còn ...." Hoan Nhan đợi xong, đánh phát lên vai .

      "Được rồi, được rồi, đùa nữa." vui vẻ cười, thoắt cái lại rất nghiêm chỉnh : "Bà xã."


      "Thế nào?" Hoan Nhan phòng bị nghi ngờ nhìn trộm .

      "Bây giờ cũng muộn, nghiệp lần trước chúng ta chưa hoàn thành bây giờ hoàn tất luôn có được ?" rất nghiêm túc, giống như làm báo cáo.

      "Thân Tống Hạo, chết , lại muốn trêu ghẹo em.... Em thèm để ý tới !" Hoan Nhan bị chiều hư, giận dỗi quay mặt làm như để ý tới nữa vậy.

      Thân Tống Hạo bị dáng vẻ tức giận của chọc cười, mắt thấy đến trước cửa nhà, hai tay cũng tê cứng. Để hai chân nhàng xuống đất, xoa bóp hai cánh tay của mình, nhìn : " để ý đến sao?"

      " để ý!" Hoan Nhan trả lời như chém đinh chặt sắt.

      "Tốt!" cười trộm, lập tức ôm lên: "Có câu , đầu giường cãi nhau cuối giường hòa. Nếu bà xã tức giận, vậy tối nay phải cố gắng phục vụ tăng gấp bội, đến khi nào làm cho bà xã hài lòng mới thôi!"

      "Thân Tống Hạo!" Hoan Nhan quả muốn điên rồi. biết người đàn ông này thích nghe lời ngọt ngào, nên khiêu khích , bây giờ muốn dừng lại cũng được, quả là hại người hại mình mà.

      "Thả em xuống, thả em xuống!..." Hiển nhiên Hoan Nhan nhìn xung quanh thấy quản gia, người giúp việc đều tránh qua bên, tức giận dùng hết sức đấm .

      "Em còn la nữa, con chúng ta lại đến phòng kiểm tra đấy!" Thân Tống Hạo vừa uy hiếp, vừa ôm vào phòng ngủ, trực tiếp đóng cánh cửa lại: "Em có năng lực ghê ha, dám cùng người khác ôm ôm ấp ấp, đem ông xã quăng chỗ nào rồi hả?"

      "Ôm cái được sao? Người nào đó còn bị cường hôn người đầy dấu vết..." Hoan Nhan lườm cái, miệng lưỡi sắc bén đáp trả lại.

      "Còn dám mạnh miệng, chỉ là vô tình phạm lỗi, em là cố ý gây nên, cơ bản giống nhau, đáng bị phạt!" nổi đóa, ôm eo kéo mạnh vào ngực mình, bĩu môi hung hãn : "Xem tối này thu thập em như thế nào!"

      " muốn trừng trị em?" Hoan Nhan chợt nổi hứng muốn chơi đùa, đưa tay cởi nút áo khoác của , rồi chọt tay vào hông : "Em còn chưa tìm tính sổ đấy..."

      biết Thân Tống Hạo vốn sợ nhột, nên bị nhào tới thọt hai, ba lần cười đến rũ cả người, mặc giày xéo...

      "Người nào thu thập người nào đây?" Hoan Nhan cực kỳ đắc ý, về sau coi còn dám khi dễ nữa .

      "Bà xã thu thập ...." Thân Tống Hạo liên tiếp giơ tay đầu hàng, lúc này Hoan Nhan mới buông tha, nằm thở hổn hển hồi lâu mới bớt mệt. Nghĩ tức giận đến nghiến răng, tiểu tinh này, bây giờ càng ngày càng muốn tạo phản đây.

      Định lật người qua trừng phạt , mới phát người ta chơi đùa đến mệt rồi nằm ỳ giường ngủ thiếp .

      Thân Tống Hạo thở dài, cởi giày và quần áo của ra. người nồng nặc mùi rượu, vừa rồi lại ở ngoài trời giá rét lâu đến thế, chắc là phải mang tắm nước nóng.

      "Nhan Nhan, tỉnh dậy em." giọng kêu : " tắm nào, bị cảm đấy."

      Hoan Nhan lầu bầu vài tiếng, vùi đầu vào ngực , nhắm mắt lại hừ hừ: " ôm em ."

      "Càng lúc càng lười rồi." lắc đầu, trước tiên cởi áo khoác của mình ra, sau đó mới ôm vào phòng tắm.

      Cởi bỏ lớp y phục, tim của đập nhanh gấp đôi. ra so với trước kia, thân hình bây giờ hơi đẫy đà tí. Mặc dù thoạt nhìn vẫn rất gầy, nhưng nhìn địa phương kia tròn trịa vung lên hấp dẫn...

      Ngừng hô hấp, cố dằn cơn rung động từ đáy lòng dâng lên. Vì sợ bị cảm lạnh nên liền ôm bước vào bồn tắm.

      Ngâm mình trong nước ấm làm tỉnh lại. Hai mắt vụt sáng lên nhìn chớp, mãi hồi lâu mới chợt nhớ, tức giận: " biết xấu hổ, nhìn lén người ta tắm!" Hoan Nhan che ngực, nguýt .

      "Bà xã, là em muốn ôm em tắm mà." giang tay tựa vào thành bồn tắm, miễn cưỡng nhìn lười nhác .

      "Em uống rượu say mê sảng, thế mà cũng tin!" khinh khỉnh nhìn .

      Thân Tống Hạo vung tay : "Dù sao.... Cũng tiến vào, vậy cùng tắm thôi..."
      Last edited: 7/1/15
      dunggg thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 373: Người biết thỏa mãn.

      Tắm đầy năm phút đồng hồ, người kia chịu nổi rạo rực liền rục rịch ngóc đầu dậy. Cũng phải thôi, người phụ nữ của mình thân hình lõa thể tắm rửa trước mắt mình, có phản ứng mới là lạ, huống hồ người ta còn là đàn ông hung mãnh nha!

      cặp ma chưởng giơ ra, kéo từ đầu kia bồn tắm ôm vào trong ngực của mình. Thân Tống Hạo trực tiếp thẳng vào vấn đề nhào tới hôn : “ được, thể nhịn được nữa!”

      “Sắc lang!” Hoan Nhan đẩy , lại bị nụ hôn của làm cho bồng bềnh theo. Lại thêm chiều cao hai người chênh lệch nhau khá nhiều. cao to cường tráng như vậy, còn lại giống như con thỏ nhắn mềm mại, nằm trong lòng thể động đậy.

      “Em biết là đàn ông cường tráng tinh lực có thừa, còn dám quyến rũ.... sắc lang là do em hại....”

      thở hổn hển, hôn sâu. Bàn tay cũng ngừng hoạt động mơn trớn từ xuống dưới, từ chổ mềm nhẵn tròn trịa này đến cả thân hình mềm nhũn kia: “Bà xã, muốn....”

      muốn đẩy ra, thế nhưng lại rất thích gần gũi với . Vốn là định kháng cự hiểu sao tay lại bám vào vai , cuối cùng lại trở thành nghênh hợp. ôm lấy , cơ thể hai người hoàn mỹ khít khao cơ hồ hòa nhập thành thể....

      Bọt nước văng tung tóe, cắn vào vai . Động tác có lực này làm người ta vửa nghĩ đến mặt liền nóng lên, tim đập dồn dập. Hoan Nhan mờ mịt , biết mình hưởng ứng đến bao nhiêu lần, còn lại giống như biết mệt mõi....

      Người đàn ông này, chẳng lẽ nhịn năm năm, sinh lực dồi dào khó kềm chế, cho nên dục vọng vẫn chưa được thỏa mãn sao?

      Hoan Nhan biết lúc nào kết thúc đại chiến trong phòng tắm, biết lúc nào ôm về phòng ngủ. Thậm chí buổi sáng cũng thức dậy đưa Noãn Noãn đến nhà trẻ. Hai người họ ngủ say sưa mãi đến tận trưa.

      Vừa mở mắt ra, ánh sáng chói chang ngoài cửa sổ làm lóa mắt. Hoan Nhan vừa cử động cảm thấy toàn thân bủn rủn vô lực. Cúi đầu nhìn khắp người, thân đầy dấu hôn bầm tím. đưa tay hất chăn ra, từ trong ngực muốn ngồi dậy, ngờ người kia trực tiếp đè lên người : “Bà xã, sáng sớm muốn vận động sao?”

      “Vận động buổi sáng cái đầu á, là buổi trưa rồi!” Hoan Nhan im lặng dùng sức đẩy ra.

      “Vậy ngủ tiếp, giấc ngủ trưa rất tốt.” lầu bầu tiếng, rất biết tìm vị trí vùi mặt vào ngực : “Bà xã...Cảm giác làm sao ấy, nơi này, lại muốn....”

      im miệng!” Hoan Nhan chán nản, sớm biết người đàn ông đáng chết này được nước làm tới, nhìn có vẻ nghiêm chỉnh thực chất là rất luyến ái. Tối qua nên khen dũng mãnh!

      “Bà xã, em xem, đều là công lao của . Từ sau khi chúng ta sống chung với nhau, rất chăm chỉ xoa bóp cho em, nên bây giờ mới đạt hiệu quả rệt như vậy... Năm, sáu năm trước em phẳng giống sân bay...”

      “Thân Tống Hạo! Đó là do em mang thai rồi sinh ra Noãn Noãn. Phụ nữ sinh con, ngực trở nên to lớn. Nó có liên quan gì đến cả, hiểu chưa?”

      quay mặt hét lên, gào xong mới phát nheo mắt lim dim. Vẻ mặt cực kỳ vô tội, uất ức nhìn .

      lại muốn làm gì?” phòng bị cách xa ra, nhạy bén nhìn .

      “Em phải vợ ....” Thân Tống Hạo chợt , càng thêm uất ức nhìn : “Bà xã là vợ hiền lương thiện, chuyện dịu dàng. Cái người như sư tử Hà Đông này ở đâu chạy tới đây?”

      ....” Hoan Nhan cảm giác mình rất bất lực. Nhìn dáng vẻ lại muốn bật cười. Ai có thể tưởng tượng được người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, vậy mà lại nhào tới làm nũng với mình?

      Xem ra người có bộ dáng đẹp mắt, dễ được người nhân nhượng. Đổi lại những lời này nếu được thốt ra từ người đàn ông khác dáng vẻ bỉ ổi khó coi, đoán chừng mình nhịn được cho đấm vào mặt.

      có mau rời giường ngồi dậy ? Nếu dậy nổi em đứng lên đấy nha.” vỗ mặt , cười hết sức rực rỡ.

      “Em muốn dụ dỗ cùng tắm với em phải ?” Bộ dáng giả vờ cực kỳ thuần khiết, trong sạch. Hoan Nhan quả muốn té xỉu luôn.

      “Thân Tống Hạo! đàng hoàng trở lại, xem em trừng trị như thế nào!” Chỉ vào mặt , lần nữa lại làm sư tử Hà Đông.

      qua hai tuần kể từ lúc gặp Thái Minh Tranh lần trước. Sắp đến lễ Giáng sinh, sau lễ Giáng sinh ít ngày đến ngày sinh nhật của Hoan Nhan.

      nhà ba người nghịch tuyết trong vườn hoa. Noãn Noãn lại cao thêm chút, nhìn duyên dáng kiều. Thế nhưng bây giờ người bé khoác bộ váy nhung đỏ. đầu bé Hoan Nhan lại cố ý cho đội cái mũ ông già Noel. Làn da bé trắng nõn óng ánh trong suốt giống như tiểu tiên tử. Bởi vì mùa lễ hội, Hoan Nhan cũng mặc áo khoác màu đỏ thẫm. Thân Tống Hạo đứng bên nhìn sang, lớn xinh đẹp hệt như hai búp bê. Nhìn hai mẹ con chói mắt như vậy đúng là từ khuôn mẫu khắc ra...

      Chỉ là.... cảm thấy vợ mình xinh đẹp rồi nhưng con hình như còn xinh đẹp hơn... Dù sao, dù sao gien của mình cũng mạnh nha.

      Bên này có người ảo tưởng đẹp đẽ phòng bị, liền bị nắm tuyết bay tới đáp vào giữa khuôn mặt tuấn tú. Thân Tống Hạo đưa tay lên vuốt mặt mình, nhìn thấy con cười nắc nẻ núp sau lưng Hoan Nhan, chợt hiểu ra. cúi người vốc nắm tuyết chạy nhanh về phía trước: “Thân Thiên Tình, đứa này, cả ba mà cũng dám ném hả? Phản rồi!”

      Mắt thấy Thân Tống Hạo sắp chạy tới, Noãn Noãn run sợ kêu ầm ĩ lên, từ sau lưng Hoan Nhan chạy lách qua vòng quanh người , miệng vẫn la lên: “Mẹ cứu mạng, mẹ cứu mạng....”

      Hoan Nhan vui vẻ hết sức, nhìn dáng vẻ hai người, lớn đùa giỡn náo loạn. Chẳng hiểu sao tận đáy lòng tuy vui mừng nhưng vẫn hơi chua xót. Noãn Noãn chấp nhận người ba này, Thân Tống Hạo cũng rất con , chợt cảm thấy hạnh phúc này gần như hoàn mỹ.

      “Đứa xấu xa này, còn dám khi dễ ba nữa ?” Thân Tống Hạo bắt được con , liền ôm bé đưa lên cao. Noãn Noãn bị dọa sợ quá nhắm mắt lại miệng la bài hãi, khuôn mặt nhắn tươi cười như hoa nở. bé nhào vào trong lòng Thân Tống Hạo, rất biết làm nũng kêu lên: “Ba, Noãn Noãn dám khi dễ ba.... Ba quý!”

      Nhìn khuôn mặt nhắn đáng của bé, cho dù người có lòng dạ sắt đá cũng bị làm cho tan chảy. Thân Tống Hạo ôm bé hôn ngừng: “Bé con, ba con.”

      “Con cũng ba.” Noãn Noãn mặt mày hớn hở, nằm trong lòng ngực ba mình muốn rời ra.

      Hoan Nhan nhìn bộ dáng thân mật của hai cha con, cảm thấy hơi uất ức. bước tới làm ra vẻ đau lòng nhìn hai người: “Tốt lắm. Con ba, ba cũng con. Hai người ai quan tâm tới mẹ. Mẹ đáng thương người nào thương mẹ hết.”

      Thân Tống Hạo thấy tranh giành tình cảm của mình với con , thể nín cười. Cụng đầu vô trán Noãn Noãn, cười cố tình : “Cục cưng, con thấy mẹ có xấu hổ ? Người lớn như vậy rồi còn ghen tỵ đấy....”

      ngờ, Noãn Noãn cũng xuôi theo trêu chọc Hoan Nhan xấu hổ. bé ôm lấy cánh tay Hoan Nhan: “Mẹ, Noãn Noãn mẹ, mẹ phải có ai hết...”

      Nhất thời, Thân Tống Hạo trố mắt nhìn. Con của lại biết điều hiểu chuyện như vậy, dù chỉ là đùa bé cũng chịu. mẹ mình sâu đậm.

      “Cục cưng, còn ba nữa. Ba cũng rất mẹ.” Thân Tống Hạo giang tay ra ôm hai mẹ con vào trong ngực mình.

      biết tuyết ngừng rơi khi nào, cả nhà ba người ai lên tiếng trò chuyện. Cảm giác ấm áp hạnh phúc, lặng lẽ bao phủ mọi người. Cho dù là ai cũng muốn phá vỡ giây phút này.

      Đến tối, bọn họ ăn trước tiệc lớn đêm Giáng sinh, hai người cùng nhau chơi trò chơi với Noãn Noãn. Vừa định dỗ Noãn Noãn ngủ, chuông điện thoại bàn đột nhiên vang lên.

      Quản gia vừa bắt máy nghe, sắc mặt ông thay đổi hốt hoảng : “Cậu chủ, là điện thoại của bệnh viện gọi đến. Ông chủ....” Quản gia nhìn , ấp úng dám nhiều.

      Thân Tống Hạo sửng sốt, bước vài bước tới tới bên cạnh máy điện thoại. cầm lấy ống nghe, ngón tay đột nhiên run run: “A lô, tôi là Thân Tống Hạo.”

      “A Hạo, con mau tới bệnh viện, ba con e là được rồi...”

      “Rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Tại sao lại được?” Thân Tống Hạo hơi bất ngờ kịp phản ứng. Mặc dù từ trước tới nay gần gũi với ba mình nhiều lắm, cũng biết sức khỏe của ông được tốt mấy, nhưng có gì đáng ngại. hiểu sao bây giờ trong lúc bất chợt lại xảy ra chuyện?

      “Con mau qua đây rồi hãy .... Ba con được giải phẫu...” Thích Dung Dung khóc vô cùng thê thảm. Thân Tống Hạo cũng cho rằng mẹ là người phụ nữ tốt, cũng nghĩ bà có nhiều tình cảm dành cho ba mình. Nhưng tại, nghe tiếng khóc nức nở kia, Thân Tống Hạo vậy mà cảm thấy thương xót, đau khổ nên lời.
      dunggg thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :