1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc - Minh Châu Hoàn (Full Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 364: KẾT CỤC CỦA LÂM THIẾN

      Lâm Thiến cũng có bản lĩnh, vốn là lão đại đem gã tình nhân kia đánh trận gần chết, gân tay gân chân cũng bị phế , nhưng cũng biết Lâm Thiến dùng mánh khóe gì mà khiến lão đại tha cho ta lần này, lại còn tiếp tục vững vàng đường đường làm bà chủ.

      Sáng sớm thứ hai, Thân Tống Hạo rời giường sớm chút, tinh thần thoải mái chuẩn bị làm. đến công ty ngồi giải quyết công việc lát, lúc chín giờ chợt thư ký vào báo đồn cảnh sát cử hai cảnh sát tới, họ có chuyện muốn phối hợp điều tra chút.

      Thân Tống Hạo châm điếu thuốc, liếc mắt nhìn hai nhân viên cảnh sát già trẻ: "Xin hỏi, có chuyện gì ?"

      Người cảnh sát có tuổi liền hỏi thẳng: "Thân tiên sinh, ngài có biết phụ nữ có tên là Lâm Thiến ?"

      Thân Tống Hạo gật đầu cái: "Biết."

      "Như vậy, ngài cũng biết chuyện ấy chết rồi sao?" Cảnh sát tiếp tục như thăm dò. Thân Tống Hạo mi tâm nhíu lại, rồi lắc đầu cái: "Ngược lại, tôi hề hay biết chuyện này."

      gẩy tàn thuốc lá, lại hỏi tiếp: " ta chết thế nào?"

      "Cảnh sát Câu kiểm tra cho biết, có người cố ý cung cấp ma túy cho ta, do hít thuốc quá lượng nên đột tử." Viên cảnh sát lớn tuổi có đôi tròng mắt giống như lưỡi câu, nhìn chằm chằm thẳng vào Thân Tống Hạo.

      "Chẳng lẽ, cảnh sát nghi ngờ tôi chăng?" Hai tay Thân Tống Hạo xòe ra, sắc mặt thay đổi, ngữ điệu nhõm, mở miệng nhạo báng.

      "Nghe Thân tiên sinh ba tháng trước giao cho ông trùm xã hội đen phía tây thành phố ba trăm vạn."

      "Đúng là có chuyện này." Thân Tống Hạo cười tiếng, "Các ông cũng biết, chúng tôi làm ăn từ trước đến nay đều cần phải quan hệ tốt với cả hai phái hắc bạch. Ông ta giúp tôi chuyện, chút tiền này chẳng qua là chút tâm ý của tôi mà thôi. Các ông cũng biết, là buôn bán làm ăn lớn, những đạo lý này là tất yếu, nhất định phải chuẩn bị cho tốt, cẩn thận là hỏng việc, bị thua lỗ hoàn toàn!"

      "Xin hỏi, ông ta giúp Thân tiên sinh việc lớn gì vậy?"

      "À, chuyện là như thế này, phu nhân của tôi vừa nhìn thấy thích ngay quán rượu, vừa vặn quán ấy lại nằm trong địa bản do ông ta quản lý, ông ta dốc sức giúp đỡ tôi mua được cái quán ấy với giá hời, dĩ nhiên là tôi cũng phải có biểu tỏ lòng đáp lễ, ngài có đúng ?"

      "Thân tiên sinh, chuyện chắc phải chỉ có thế chứ? Tôi nghi ngờ ngài đưa tiền cho ông ta, là có ý bảo ông ta đưa cho Lâm tiểu thư dùng lượng ma túy lớn..."

      "Cảnh sát chuyện thường rất coi trọng chứng cớ, ông cũng chỉ là nghi ngờ, mà đối với tôi nghi ngờ chỉ vô dụng. Xin lỗi, tôi còn phải làm việc." nở nụ cười khách khí mà vừa lạnh nhạt vừa kiên quyết. Hai cảnh sát liếc nhau cái, bất đắc dĩ đứng lên. Quả , những chuyện này chỉ là suy đoán, chân tướng bọn họ cả đời cũng đào ra được.

      " quấy rầy ngài, Thân tiên sinh, xin cáo từ."

      "Tạm biệt." Thân Tống Hạo nhìn theo thư ký đưa hai người ra ngoài, vui vẻ tràn đầy trong đôi mắt đẹp. Chết? Nếu quả là chết, chẳng phải là quá thuận lợi cho ta sao?

      ngồi ghế xoay tròn, thỉnh thoảng lại ngắm nghía chiếc bút máy trong tay. Chỉ chốc lát sau, chuông điện thoại trước mặt vang lên đô đô, đưa tay nhận, bên tai truyền đến giọng : "Thân tiên sinh, chuyện ngài giao phó chúng tôi làm xong, người đàn bà kia tại được cải trang giấu kín thuyền hàng, đầy tháng, bị sang tay bán lại cho bên Thái Lan rồi..."

      " ai biết cả, ngài cứ yên tâm...yên tâm, cảnh sát cũng cho là ta chết... đúng đúng...ở cõi đời này từ nay về sau còn người nào có tên là Lâm Thiến..."

      "Tôi theo như ước định chuyển trả nốt nửa số tiền còn lại." Giọng của hề lộ ra cảm xúc vui buồn, khuôn mặt cũng chỉ đọng lại vẻ nghiêm nghị.

      "Cảm ơn, cám ơn Thân tiên sinh, ngài yên tâm, tôi cùng các em có chết già cũng bao giờ trở về nước, tuyệt xuất ở trước mặt ngài..."

      "Vậy tốt." cúp điện thoại trong nháy mắt, đúng lúc đó Kỳ Chấn đẩy cửa vào, nhướng mày liếc Thân Tống Hạo cái, vẻ mặt nhõm: “Mọi chuyện làm xong?"

      Thân Tống Hạo gật đầu: "Những người đó hiệu suất làm việc cũng tồi."

      Kỳ Chấn thở dài tiếng; "Lâm Thiến nửa đời sau nhất định vô cùng thê thảm."

      "Ai bảo ta làm tổn thương Nhan Nhan." Thân Tống Hạo nhanh chậm câu, ngẩng đầu lên nhìn Kỳ Chấn cười khẽ: "Nếu có người định thương tổn Văn Tĩnh của cậu, chắc cậu cũng làm như vậy chứ."

      " chỉ như thế, tất nhiên so với cậu còn phải tàn nhẫn gấp trăm lần." Kỳ Chấn cúi đầu , ánh mắt của hai người giao nhau liền nở nụ cười ăn ý.

      Sau khi cười xong, Thân Tống Hạo lại lâm vào trầm mặc lần nữa, lát sau, ngẩng đầu lên nhìn Kỳ Chấn cái: " Dạo này bệnh tình của Kaka thế nào?"

      "Nghe Tĩnh nhi
      chẩn đoán được đây là triệu chứng giả dương tính, cũng hạ sốt rồi, sao cả." đến Kaka, Kỳ Chấn khỏi nghĩ ngay tới Tĩnh nhi cùng Kaka bị tội ngày đó. quả cách nào tưởng tượng được, nếu như có Kaka ở đó, nếu như ngày đó người bị làm nhục chính là Tĩnh nhi, biết có thể nổi điên hay .
      "Kỳ Chấn, Kaka chỉ vì Tĩnh nhi và Nhan Nhan mới trở thành như bây giờ, kể ấy là bạn tốt của Tĩnh nhi và Nhan Nhan, nếu như phải như vậy, chúng ta cũng phải chịu trách nhiệm. Tóm lại, sau này cuộc sống của Kaka cậu cần phải phái người chiếu cố nhiều hơn, tuyệt đối thể để cho ấy bị bất kỳ chú tổn thương cùng ủy khuất lần nữa."
      Nghe lời này, dĩ nhiên Kỳ Chấn gật đầu đáp ứng. Lát sau, khẽ dựa vào bàn làm việc nhìn Thân Tống Hạo cười : "Cậu xem, mấy em chúng ta sao thế nhỉ, thế nào mà toàn bị thua bởi tay mấy bà vợ là sao?"
      "Cậu vui vì điều này à?" Thân Tống Hạo châm điếu thuốc tham lam hút hơi. Kỳ Chấn nhìn bộ dáng vội vàng, gấp gáp của Thân Tống Hạo khỏi buồn cười: "Thế nào, bây giờ thuốc lá cũng cai rồi sao?"
      "Con bảo bối của tớ, chỉ cần tớ hút thuốc lá nó cũng để cho ôm, hơn nữa Nhan Nhan cũng thích." Thân Tống Hạo cũng chỉ hút hơi rồi bỏ ra, chẳng qua quá nghiền thuốc nên mới hít chút khói.
      "Bây giờ chẳng cần tớ cũng nghĩ tới có ngày mình bị phụ nữ ăn sạch , mà tớ còn cam tâm tình nguyện vui lòng để ấy quản tớ nữa kia."
      Thân Tống Hạo ngẩng đầu liếc cái, cười rộ lên: "Tớ còn phải là giống hệt như vậy sao... đúng rồi, tên khốn A Dương kia, la hét ầm ĩ muốn kết hôn, là buồn cười, khi nghe cậu ta muốn kết hôn, làm sao tớ lại cảm thấy giống như nghe Bin Laden là người Trung Quốc vậy, khó mà tin được."
      "Này có cái gì mà tin được, ban đầu cậu liều chết cầu xin xong lại nhờ cậu truy tìm chị dâu, tớ còn tưởng rằng sao Hỏa va vào Trái đất đấy." Kỳ Chấn cười , chỉ chốc lát sau lại trầm mặt: "Mà này, chuyện kia cậu điều tra xong chưa vậy?"
      Thân Tống Hạo vừa nghe lời này, mi tâm khỏi nhíu lại, tay đập mạnh bàn, cực kỳ phiền não chửi rủa: "Con mẹ nó chứ, kỳ quái, mấy chuyện kia trừ mấy đêm ở nhà của ba mẹ tớ, hằng ngày tớ chỉ đều cùng với Nhan Nhan mà thôi.... tớ lại mất trí nhớ chút nào, làm sao tớ có thể mang thân mình ra chơi đùa ở bên ngoài chứ."
      "Nếu như chị dâu những dấu hôn ấy phải ấy lưu lại, Hạo tử, tớ này, cậu ngại hãy điều tra người ở trong nhà của cậu chút." Kỳ Chấn như có điều suy nghĩ, nhớ lại cảnh tượng hồi Văn Tĩnh sinh con trai, Thích Dung Dung còn chạy đến nhà mấy lần để nhìn đứa bé, lúc bà ta ôm con trai của giọng lẫn ánh mắt đều rất vui thích, cho đến tận bây giờ vẫn còn nhớ rất ràng.
      "Ở trong nhà của ba mẹ tớ có thể tra ra cái gì đây, nơi đó trừ ba tớ chỉ còn mẹ tớ..." Thân Tống Hạo tới đây, chợt dừng lại... liệu có phải... liệu có phải là Thích Dung Dung biết Nhan Nhan thể sinh con, liền nghĩ ra ý định sai lệch gì chăng?
      "Kỳ Chấn, mọi việc công ty giao cho cậu giải quyết, tớ ra ngoài chút."
      "Cứ yên tâm , Hạo tử, cậu đừng kích động, bất kể xảy ra chuyện gì, cậu cũng bình tĩnh chút."
      "Tớ biết rồi." Thân Tống Hạo gật đầu cái, cầm áo khoác liền ra ngoài. khởi động xe chạy thẳng tới nhà cũ.... vốn nên yên tâm về chuyện đó đối với mẹ mình, cứ tưởng rằng bà nhận ra sai lầm, bây giờ yên phận... Còn đối với bọn người nhà họ Thân, bọn họ đối xử trọng nam khinh nữ có thể cho phép nhưng nếu có người có ý đồ gây tổn thương Nhan Nhan, bất kể là ai, cũng bỏ qua bọn họ!
      ******
      Trong vườn nhà họ Thân.
      Thái Minh Tranh có bầu được sáu tháng, bụng vừa tròn vừa lớn, giờ phút này ngồi ở trong phòng khách nhà họ Thân. ta ngồi nhìn giống như lão phật gia, trái ngược với Thích Dung Dung vui sướng hài lòng, trước sau bận rộn, vừa ninh thuốc bổ, vừa ân cần hỏi ta cảm giác như thế nào.
      Thái Minh Tranh mặc dù người đẫy đà hơn chút, bởi vì mang thai, nhưng vẻ u sầu tràn ngập trong ánh mắt vẫn hề bớt .
      Thích Dung Dung thấy vậy khỏi gấp gáp như dỗ dành: "Thôi nào, bà của tôi, vì sao tinh thần của con lại tốt như vậy? Tinh thần của người mẹ tốt hoặc sa sút, ảnh hưởng đến việc phát triển của thai nhi đấy!"
      "Bác ...." Thái Minh Tranh thở dài hơi, trái lo phải nghĩ, vẫn nên đem chuyện gặp gỡ Thân Tống Hạo và Hứa Hoan Nhan ra thôi.
      Last edited by a moderator: 26/12/14

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 365: Bỏ đứa con hoang.


      Thích Dung Dung cau mày sau khi nghe kể xong, lúc sau mới hầm hừ thốt ra lời : “Tiểu hồ ly tinh bỉ ổi đáng chết này, dám đem con ta ăn sạch sành sanh. Ngay cả người làm mẹ như ta cũng để vào mắt!”


      “Bác đừng tức giận. Theo cháu thấy, tình cảm của a Hạo và Hứa tiểu thư kia rất tốt, cháu… hay là thôi . Cho dù cháu có sinh cho nhà họ Thân đứa cháu đích tôn nữa, a Hạo vẫn thích cháu. Đến lúc đó chừng ấy cũng nhìn nhận đứa bé là con mình.”


      Thái Minh Tranh xong, liền che miệng khóc thút thít. khóc tuy là có diễn trò chút, nhưng trong đó cũng có chua chát cho số phận của mình. Thân Tống Hạo thầm lặng nhiều năm như vậy, cũng chấp nhận số phận của mình. Nhưng khi Thích Dung Dung đưa tới cho cơ hội, hiểu ma xui quỷ ám như thế nào lại đồng ý….


      Người trong nhà cơ hồ trở mặt với , chỉ là may khi kiểm tra biết thai mang là con trai, thái độ ba mẹ mới chuyển biến tốt được chút. Dù sao có đứa bé, coi như cũng có đường lui. Có mối quan hệ này với nhà họ Thân, về sau còn cái gì phải sợ!


      dám!” Thích Dung Dung vỗ bàn cái, kiêu ngạo : “Cái nhà này cũng phải đều là của mình a Hạo, bác và ba của nó còn chưa có chết!”


      “Bác bây giờ phải tính làm sao ạ?” Thái Minh Tranh nãn lòng thối chí, ngón tay tùy ý vuốt ve phần bụng nhô cao. Mơ hồ bất an, tình huống có chút phát sinh ngoài ý muốn. Dù có thuận lợi sinh đứa bé ra, nhưng sau này biết tính làm sao?


      Ở đời này, có tường nào bị gió lùa qua. Nếu ngày nào đó chân tướng bị vạch trần, tất nhiên chết có chổ chôn.


      “Hiếm khi được nhìn thấy Thái tiểu thư….. Người có thai nặng nề như thế này còn đến thăm mẹ tôi.” giọng trầm thấp mà sâu xa chợt vang lên phía ngoài phòng khách.


      Thích Dung Dung và Thái Minh Tranh cùng lúc ngẩng đầu lên, nhìn thấy đứng nơi đó, đưa lưng về phía ánh mặt trời. Vài vệt nắng lốm đốm nhảy múa như cánh bướm mặt, có chổ chỉ là những dãi bóng mờ, khiến người ta nhìn nét mặt của .


      Thái Minh Tranh trong lòng hồi hộp, tay bưng tách trà nóng chợt run rẩy, nước nóng trong tách bắn tung tóe ra ngoài tay , nóng đến bật thốt tiếng rên. Nhưng vừa rên tiếng, lại lập tức ngậm miệng lại.


      Thích Dung Dung nhìn thấy, lật đật đứng lên kêu người hầu mang thuốc trị bỏng đến. Bà nóng lòng nhìn vào mắt Thân Tống Hạo, dáng vẻ như muốn gì đó.


      “Đứa con này, quay về nhà cũng tiếng. Con xem, dọa cho Thái Minh Tranh sợ rồi!” Thích Dung Dung vừa xử lý vết bỏng cho Minh Tranh, vừa tức giận mắng Thân Tống Hạo: "Minh Tranh người ta đến nhà chúng ta làm khách, nếu để bị thương biết tính sao? Hơn nữa, ấy còn mang thai.”


      “Vậy sao?” Thân Tống Hạo chậm rãi tới. Thân hình cao lớn ngang tàng của mang theo vẻ lạnh lùng nên lời. Thái Minh Tranh nhìn khiếp sợ được tiếng nào. co rúm người lại, quay qua chổ khác dám nhìn nữa.


      “Thái tiểu thư hình như rất sợ tôi phải?” Khóe môi Thân Tống Hạo giương lên, tao nhã ngồi xuống. Nhìn từ xuống dưới đánh giá vài lần, ánh mắt rơi đến phần bụng nhô cao của : “Thái tiểu thư mang thai được mấy tháng rồi?”


      “Xem con kìa, sao lại có thể hỏi trực tiếp như thế chứ?” Thích Dung Dung nhìn con trai cười . Lại ngầm đắc ý than thở : “Đứa bé của Minh Tranh hơn sáu tháng rồi, vài tháng nữa nhà họ Thái có cháu ngoại để ôm!”


      “Sao tôi lại nghe thấy tin tức Thái tiểu thư kết hôn? Chồng là công tử nhà nào vậy nhỉ?”Thân Tống Hạo để ý tới Thích Dung Dung, lạnh giọng tiếp tục hỏi.


      Thích Dung Dung sắc mặt trắng nhợt khó coi, bất mãn lầu bầu : “ dễ gì mới quay về nhà, sao cứ quấn lấy khách hỏi chuyện thế!”


      “Chẳng qua tôi cực kỳ quan tâm đến Thái tiểu thư. Mỗi lần vừa xuất có chuyện phát sinh, tôi

      tò mò đấy!”

      Thân Tống Hạo nghiêng người, giọng vẫn nhanh chậm: “ tỷ dụ như, Thái tiểu thư cùng vợ tôi gặp mặt hai lần hai lần vợ tôi đều tức giận với tôi. xem, Thái tiểu thư, là tôi rất… rất nhạy cảm hay là do cố ý?”

      Thân Tống Hạo xong đợi trả lời, quay người nhìn Thích Dung Dung khẩn trương ngồi bên: “Mẹ, bác sĩ chỉ Nhan Nhan khả năng có thể sinh được nữa, chứ phán tội chết cho ấy. Mẹ hà tất phải nóng vội. Hơn nữa, cho dù quả ấy sinh được nữa, con cũng quan tâm. Con có Noãn Noãn, con bé cũng là người nhà họ Thân, có đủ tư cách kế thừa toàn bộ nhà họ Thân!”

      “Noãn Noãn là con , sau này gả cho người ngoài con người ta. Thân thị sao có thể giao vào tay đứa này?” Thích Dung Dung lập tức nghiêm nét mặt lạnh lùng .

      “Chuyện này tạm thời đề cập đến. Ông nội đem Thân thị giao cho con, như vậy nó thuộc quyền sở hữu của con. Con sao là vậy!” Thân Tống Hạo đứng lên, ánh mắt bao quát hết thảy, sắc xảo quét về phía hai người trước mặt mình. Nhìn vẻ mặt hai người đột nhiên toát ra lo sợ nghi hoặc, đáy mắt càng tối sầm, trầm giọng : “Hơn sáu tháng trước, mấy người làm gì?”

      “Làm cái gì là làm cái gì?” Thích Dung Dung kinh hãi, chẳng lẽ thế mà lại biết? Chuyện vô lý! Làm sao có thể biết được! Bà dùng liều lượng thuốc mê gấp đôi mà.

      “Sao mẹ lại kích động như thế?” Thân Tống Hạo nhàng cười: “Nhìn xem mẹ sợ đến nỗi mặt vã đầy mồ hôi rồi kìa!”

      Thích Dung Dung vội vàng hấp tấp sờ lên mặt: “Con vớ vẩn gì đâu á, câu đầu đuôi ai biết là ý tứ gì.”

      “Vậy tôi hỏi Thái tiểu thư, hơn sáu tháng trước, những dấu hôn người tôi tại sao có?” ra cũng biết chuyện xảy ra như thế nào, chỉ là tìm kiếm chút ít từ mặt hai người này. Dứt khoát được ăn cả ngã về thẳng vào vấn đề, cho họ có cơ hội hoàn hồn. Nếu như quả nhiên có xảy ra chuyện gì, bọn họ tự nhiên lúng túng! Đây cũng là điều muốn nhìn chân tướng việc.

      phải tôi, liên quan đến tôi!” Quả nhiên Thái Minh Tranh hoảng sợ, cảm thấy tim mình như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. hốt hoảng xua tay, lắc đầu liên tục: “Những dấu hôn đó phải tôi để lại, căn bản tôi cũng biết…”

      “Dấu hôn nằm chỗ nào?” ép hỏi liên tục…

      Thái Minh Tranh đầu óc hỗn loạn, mảnh trống . vô ý bật thốt lên: “Chính là những dấu hôn cổ và trước ngực của …”

      “Cháu năng lung tung gì vậy, Minh Tranh?” Thích Dung Dung cắt lời nhanh, Thái Minh Tranh lúc này mới phản ứng kịp vừa nãy mình mới gì. khẽ a tiếng che miệng lại, cả người mềm nhũn ngồi chết điếng ghế sa lon.

      Nét mặt Thân Tống Hạo thay đổi, chẳng trách Nhan Nhan lại tức giận đến thế. Nguyên lai phải do lưu lại mấy dấu hôn đó. đột nhiên cảm thấy vạn phần áy náy. Đổi lại là , nhìn thấy người Nhan Nhan mang nhiều dấu hôn như vậy, nhất định cũng phát điên!

      “Xem ra Thái tiểu thư cũng phải người trong sạch gì. Tôi chẳng qua thuận miệng hù dọa hai câu, cái gì nên cũng ra!” Thân Tống Hạo vừa dứt lời, đột nhiên đưa tay kéo lấy cánh tay Thái Minh Tranh. Ánh mắt trầm xuống, lạnh lùng gầm lên: “Lập tức với tôi đến bệnh viện, nhìn xem trong bụng rốt cuộc mang là cái thứ gì!”

      Nếu chuyện này nghĩ sâu xa hơn, Thái Minh Tranh có thể thần biết quỷ hay để lại người nhiều dấu hôn, như vậy….. ta cũng có khả năng làm chuyện đó đối với .

      Nghĩ đến đây, Thân Tống Hạo cầm được buồn nôn. dùng sức kéo Thái Minh Tranh, để tâm đến chuyện mang thai bụng rất to, kéo ra ngoài!

      “Con điên rồi sao?” Thích Dung Dung nhìn động tác thô lỗ của , dáng vẻ bất cần kéo Thái Minh Tranh ra, khỏi khẩn trương, nhào tới dùng sức đẩy ra: “Minh Tranh mang đứa trong bụng, con đừng có thô lỗ thế!”

      “Nếu như tôi đoán sai!” Thân Tống Hạo tay níu lấy Thái Minh Tranh, tay giận dữ chỉ vào mặt Thích Dung Dung. đột ngột quát lên khiến Thích Dung Dung giật mình, bà sững sờ tại chỗ nhìn . nhiều năm qua, thái độ a Hạo đối với bà có tệ cỡ nào nữa, cũng chưa từng nổi giận như bây giờ.

      “Thích Dung Dung, bà làm gì đối với tôi? Bỏ thuốc mê! Còn thủ đoạn nào hèn hạ hơn? Nếu , tại sao chút ấn tượng tôi cũng có? Tôi cho bà biết Thích Dung Dung! Mặc dù bà sinh ra tôi, nhưng chưa hề nuôi tôi lấy ngày. Trước đây tôi đối với bà có ấn tượng tốt gì. Sau này, cũng tuyệt đối nhìn đến bà. Từ nay về sau, tôi và bà còn quan hệ gì với nhau!”
      Last edited: 27/12/14

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 366: Tặng em bó hoa hồng.

      “A Hạo! Mẹ là mẹ ruột của con! Con thể đối xử với mẹ như vậy! Mẹ làm chuyện gì cả. Đứa bé trong bụng Minh Tranh là của vị hôn phu ấy! có quan hệ gì với con!” Bà vừa vừa chạm vào người Thái Minh Tranh.

      Thái Minh Tranh hơi sửng sốt, sau đó phản ứng kịp. lập tức khóc thành tiếng, khẩn trương nhìn Thân Tống Hạo: “Thân tiên sinh, ngài oan cho bác , xử oan cho tôi rồi! Sao bác lại bỏ thuốc cho ngài chứ!”

      câm miệng lại cho tôi!” Thân Tống Hạo trở tay đẩy ra, nhếch miệng cười lạnh : “Vậy cho tôi biết, những dấu hôn người tôi do đâu mà có?”

      “Tôi… Tôi….” Thái Minh Tranh ra lời, ngập ngừng hồi lâu. Len lén giương mắt nhìn sang, đúng lúc chạm vào ánh mắt sắc bén, lạnh lùng của , tận đáy lòng run rẩy thôi. Rồi như là những uất ức bị dồn nén từ lâu lắm, kích động bật thốt lên: “Phải, tôi . Tôi từ bảy năm trước cho tới bây giờ…”

      Thích Dung Dung nhìn dáng vẻ mất khống chế, bà trừng mắt nhìn : “Minh Tranh….”

      “Cho nên đêm hôm ấy, sau khi uống say. Vừa vặn lúc đó tôi đến thăm bác , nên….” Thái Minh Tranh cúi đầu cười, nước mắt chảy tràn mặt: “Nên tôi mới hôn … Có phải rất khinh thường tôi? có vị hôn phu mà còn ôm người đàn ông khác hôn đến chết sống lại?”

      “Chỉ có vậy thôi sao?” Thân Tống Hạo muốn nghe nữa, chán ghét cắt ngang lời của …tiếp tục hỏi.

      Thái Minh Tranh cười, đau khổ : “Ngược lại tôi hy vọng, được lần cùng cá nước thân mật…”

      “Minh Tranh!” Trong lòng Thích Dung Dung hồi hộp, bà khẩn trương nhìn , chỉ sợ nhất thời mất khống chế lại bất ngờ ra những điều nên .

      “Chẳng qua uống say đến biết gì, luôn miệng kêu tên Hoan Nhan, nên đẩy tôi ra. Lúc đó tuy là rất say, nhưng vẫn lẫm bẫm người Nhan Nhan phải mùi hương này…”

      Thái Minh Tranh cắn môi , trong lòng tràn ngập đau khổ. Những lời giải thích của có phân nửa là . Nếu chết cũng nhận, vậy càng hoài nghi nhiều hơn. vậy tìm đường sống trong chổ chết ra chút việc, chắc tin tưởng hơn…

      Quả nhiên, sau khi nghe lời giải thích, nét mặt giãn ra chút. Thích Dung Dung thở phào nhõm, tay che ngực nơi trái tim nhảy thình thịch, miệng lẩm bẩm niệm Phật.

      Đứa con này dọa chết bà, con trai bà thông minh cỡ nào, nếu cố tình giấu giếm tất cả, ngược lại còn phản tác dụng.

      đính hôn rồi?” Thân Tống Hạo lại hỏi. Ngẫm thấy cũng đúng, cho dù lúc đó có say đến biết gì, nếu xảy ra chuyện gì đó, thể cảm nhận được.

      “Đúng rồi, đúng rồi. đứa bé trong bụng Minh Tranh là con của chồng sắp cưới ấy. Con xem khi nãy gì, mở miệng tiếng liền con hoang…. Con tưởng người ta xem trọng con lắm sao? Nếu đứa trong bụng ấy là tác phẩm của con, mẹ sớm vui mừng đến phát điên rồi, cần buồn bực như bây giờ, có cháu để ôm!”

      Thích Dung Dung lập tức nắm lấy cơ hội hòa giải, bầu khí lúc này như giãn ra chút. Thái Minh Tranh lau nước mắt, thấp thõm lo âu nhìn : “Thân tiên sinh, ngài nhất định phải tha thứ cho tôi….. lát nữa hôn phu tôi tới đây đón. Xin ngài đem chuyện tình tối hôm đó ra có được ?”

      “Lúc này mới biết sợ? Sao khi Thái tiểu thư làm ra chuyện đồi phong bại tục như vậy nghĩ đến có ngày này?” Thân Tống Hạo chút khách khí châm chọc. lướt nhanh qua hai người bên cạnh, lạnh lùng quẳng lại câu: “Tốt nhất chuyện này hai người đều hết cho tôi, giấu giếm điều gì. Tôi cảnh cáo các người, nếu để tôi biết sau lưng tôi các người lại làm ra chuyện mờ ám, hoặc giấu giếm điều gì, hay tìm đến Nhan Nhan gây phiền phức. Khi đó tôi có biện pháp khiến cho hai người sống bằng chết!”

      “A Hạo!” Thích Dung Dung vừa nghe dứt

      câu, nén được lại bắt đầu tức giận. Thân Tống Hạo ngoảnh mặt làm ngơ, bước ra khỏi phòng khách.

      vừa khuất, Thái Minh Tranh lập tức cả người mềm nhũn mệt lả, thiếu chút nữa té xuốngđất. Thích Dung Dung hoảng hồn giơ tay đỡ lấy, kéo lại ngồi ghế sa lon, lại bảo người hầu mangcanh gà lên.

      có gì. có việc gì nữa rồi. Minh Tranh.” Thích Dung Dung nhìn thấy nét mặt khó coi, muốn lựa lời an ủi,nhưng trong tim vẫn còn hồi hộp lo sợ, biết cái gì cho phải.

      hàng nước măt lăn dài má Thái Minh Tranh: “Bác , con chỉ sợ.... xong rồi.”

      , . Chờ khi đứa bé sinh ra, A Hạo nhìn thấy con trai mình, nhất định mềm lòng.”

      Tuy là thế nhưng trong lòng Thích Dung Dung cùng lo sợ nắm chắc,mà Thái Minh Tranh cũng hơn gì, tim đau nhói như bị ai xiết chặt. hối hận, vì sao lại chấp nhận làm chuyện khiến cho mình khổ sở như vậy.

      Thân Tống Hạo lái xe quay về nhà của mình, bực tức dồn nén trong lòng, rốt cuộc thở dài ồ thành tiếng coi như cũng giải tỏa được phần nào. Chỉ là bực mình, chuyện xấu xa như vậy sao lại rơi vào người ?

      Trở về nên như thế nào với Nhan Nhan? Khẳng định tại tức giận, lại dằn vặt .

      Nghĩ đến dáng vẻ làm nũng ăn vạ của tối hôm đó, khóe miệng Thân Tống Hạo bất giác giương lên. Mấy ngày qua lo lắng chuyện của Ka Ka, có lấy ngày vui vẻ. Quay về nhà nhất định phải nghĩ cách trêu đùa làm cho vui lên tí.

      đường về ngang qua tiệm bán hoa, Thân Tống Hạo chợt nhớ tới, từ khi mới quen cho đến lúc kết hôn, chưa từng mua hoa tặng . Lập tức dừng xe lại, vào tiệm mua bó hoa hồng to rực rỡ. Hoa hồng đại biểu cho tình , , tự nhiên nghĩ tới mua tặng rồi.

      Đến cổng biệt thự, khi bước xuống xe, trong chốc lát lại nhăn nhó. Chuyện tự mình tặng hoa làm qua lần. Đó là mấy năm về trước khi theo đuổi Tô Lai. Sao lúc đó, khi tặng hoa Tô Lai thấy tự nhiên như vậy. Còn bây giờlại xấu hổ, tâm tình còn khẩn trương nữa?

      Đem bó hoa dấu ra sau lưng, nhưng rồi phát chỉ uổng công. Bó hoa to như thế, sao có thể dấu được. Thôi kệ, quyết định dứt khoát bước vào trong nhà. Liếc nhìn thấy ngồi trong phòng khách uống trà. hiên ngang lừng lững bước tới gần, đưa bó hoa tới trước mặt : “Bà xã, có người tặng hoa cho , cầm cũng vô dụng, chuyển tặng lại cho em.”

      Lời vừa thốt ra khỏi miệng Thân Tống Hạo chỉ hận sao mình cắn đứt lưỡi mình . Sao lại có thể lấy lý do vụng về như vậy chứ?

      Quả nhiên, Thân Tống Hạo vừa xong, nét mặt Hoan Nhan liền sa sầm. để tách trà xuống bàn ngẩng đầu lên nhìn : “Có phảilại mới có người phụ nữ nào để mắt tới, nên mới tặng hoa lấy lòng ?”

      Thân Tống Hạo hơi bực mình, gãi đầu nhìn Hoan Nhan nhe hàm răng trắng sáng : “ và Kỳ Chấn mỗi người đều mua bó hoa cho em và Văn Tĩnh. phải phụ nữ nào cũng đều thích hoa sao?”

      quay người sang cười cười, đưa bó hoa cho người làm cắm vào bình, lại ngượng ngùng ngồi bên cạnh : “Em ở nhà có chuyện gì ?”

      có chuyện gì, chỉ hơi nhàm chán. Em muốn làm trở lại.”

      “Ông xã nuôi em tốt sao?” bên đùa nghịch với lọn tóc mềm mại của , bên dịu dàng trò chuyện.

      “Em phải chim vàng quý hiếm gì, vả lại Noãn Noãn lên tiểu học, lại bận rộn thế kia. Hằng ngày chỉ mỗi mình em ở nhà, cực kỳ buồn chán.”

      ra định cho biết, chỉ sợ có ngày nào đó phát sinh ra tình gì. Ngoại trừ ra, trừ cái nhà này chỉ có hai bàn tay trắng.

      “Đến công ty làm việc .” cũng từ chối, nhưng lo đến nơi khác làm việc vất vả, bị người khinh dễ.

      “Em có thể làm việc gì trong công ty ?” Hoan Nhan hơi bất mãn, nhưng lại ranh mãnh ý đồ xấu xa tính toán. Cả ngày kề cận cận coi chừng , đây cũng tính là chuyện xấu. Ít nhất người nào có thể tới trêu ghẹo .

      “Làm thư ký cho .” cười, gương mặt điển trai vẫn như trước đây. Hoan Nhan quay mặt sang nhìn thấy khóe môi của lười nhác giương lên nụ cười. Trong thoáng chốc, như thấy lại dáng vẻ của nhiều nămvề trước. Thời gian trôi nhanh như nước chảy, cảmthấy mình tại già rồi, vẫn dáng dấp phong độ điển trai như xưa...

      Hoan Nhan cúi đầu thở dài, cũng người đàn ông như vậy ở chung chỗ, áp lực ghê gớm.

      “Lại nghĩ vẩn vơ gì đấy?” kéo tai , cả người tùy ý tựa vào lưng ghế sa lon. Nhìn dáng vẻ mê hoặc lòng người của , Hoan Nhan trừng mắt : “ có phải giống như ti vi vậy, ăn phải cái gì thể sinh con, nên cứ trẻ mãi vẫn già?
      Last edited: 29/12/14

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 367: Phu xướng phụ tùy.

      vớ vẩn gì thế!” bật cười, vợ của suốt ngày trong đầu toàn nghĩ những chuyện đâu.

      “Quyết định như vậy , sáng mai em làm cùng với , vừa vặn có thể để mắt tới em. Tống Gia Minh hay Tống Tư Minh gì đó cũng đừng mơ tưởng quyến rũ em được” cười, đưa tay kéo ôm vào trong ngực, vui vẻ xoa khuôn mặt nhắn tức giận của : “Thế nào, em đồng ý làm cùng ?”

      “Được thôi...” Trong giọng của mang theo hơi hướm làm nũng, thế nhưng lại vui mừng thể tả: “Ha, Kỳ Chấn nhất định ghen tỵ chết mất thôi, Văn Tĩnh nhà bây giờ trong lòng chỉ lo để ý săn sóc con trai, chút nhìn cũng thèm nhìn đến ...”

      đến đây, đột nhiên cảm thấy người nằm trong ngực mình run cái, cuống quýt dừng lại, nhớ tới lời trước kia của Thái Minh Tranh, khỏi bực mình trận. Nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của , trong lòng lại cảm thấy day dứt khổ sở , ôm chặt lấy : “Nhan Nhan, chúng ta kết hôn .”

      Đáy mắt Hoan Nhan thoáng có tia vui sướng, nhưng rồi lại rầu rĩ. nghĩ tới những lời ngày đó Thích Dung Dung , thể sinh con được nữa, còn có tư cách gả vào nơi gọi là nhà giàu sao?

      cảm thấy chuyện kết hôn này có khả năng sao?” cười khổ, từ trong ngực ngẩng đầu lên, cứ như vậy nhìn . Trong đôi mắt chứa nhiều cảm xúc hỗn loạn thể diễn tả: “Chắc là thể.”

      cần lo những chuyện kia, có được ? cần lo chúng ta có thể có sinh thêm con được hay , cũng cần quan tâm đến lời của bà ta. Chỉ cần em , em tại sao thể kết hôn?”

      “Chuyện này để sau này , phải ngày mai chúng ta làm hay sao? Em chuẩn bị chút.”

      cần chuẩn bị gì cả, em đến đó là được rồi. muốn em làm việc vất vả.”

      được thiên vị em, em muốn học hỏi thêm chút.” Hoan Nhan thấy chuyển hướng đổi đề tài, cũng đùa theo.

      Hai người họ cũng nhắc tới những lời vừa nãy, giống như chưa có chuyện gì xảy ra. Bó hoa hồng cắm trong bình hoa đặt tại phòng khách trông rực rỡ kiều diễm. Nếu tình của họ có thể nở rộ giống vậy tốt biết bao.

      “Trông em có được ?” Hoan Nhan trước khi ra cửa hơi lo lắng, cứ soi lại gương. Lần làm này thể xuề xòa so với những công ty trước kia. mặc bộ đồ công sở, tóc búi lên gọn gàng, mặt còn trang điểm lớp son phấn mỏng.

      “Rất được!” Quả cũng tệ, chỉ là nhìn quy củ như vậy, thích lắm.

      thôi, đừng sợ. Em vào trong văn phòng của chờ ở đó, cần lo lắng quá.” khoát tay cùng bước xuống lầu, đến khi ngồi vào xe rồi, vẫn cảm thấy tay của hơi run rẩy. đưa tay cầm lấy bàn tay siết nhè , cảm xúc ấm áp lan truyền, Hoan Nhan dần dần bình tĩnh lại.

      “Em là phu nhân Tổng giám đốc, người trong công ty đều là nhân viên cấp dưới của em, có gì mà phải sợ? Người nào dám nặng với em, lập tức truy cứu người đó!”

      “Được rồi.” Hoan Nhan trừng mắt nhìn : “Sắp tới công ty, đừng nữa.” Nhìn sao giống như đứa chưa ráo máu đầu, tính tình dễ bị kích động thế!

      Khi hai người dắt tay nhau bước vào công ty, khí như ngưng đọng lại. Mọi người nghe Tổng Giám đốc rất cưng chiều vợ. Quả người nào đó trước mặt mọi người như biến thành người đàn ông khác, tất cả đều kinh ngạc trợn mắt há hốc mồm. Ánh mắt nóng bỏng như vậy, tay hai người nắm chặt như vậy, đầu mày cuối mắt tràn đầy ý cười, tuyệt đối phải là diễn xuất.

      Hoan Nhan thấy mọi người đều nhìn mình đỏ mặt, chân bước cũng nhanh hơn, theo sát sau lưng đến thang máy. Khi cố gắng nhanh để tránh ánh nhìn mọi người, bởi vì cúi đầu bước chú ý đến phía trước đứng lại, kết quả thẳng tắp đụng vào lưng ...

      “Bà xã, em sao chứ?” lập tức xoay người lại, nhìn thấy che mũi, đau đến rơi nước mắt. Kế đó nhìn thấy ít máu rơi tràn ra từ kẽ tay .

      “Trời đất ơi!” Thân Tống Hạo tay bế lên, sải bước nhảy vào trong thang máy. Sau lưng vang lên vài tiếng xuýt xoa, nhưng vẫn mắt điếc tai ngơ, vô cùng lo lắng nhìn vết máu mặt : “Em cố chịu chút, sắp đến phòng rồi.”

      “Đau quá...” Trong mũi Hoan Nhan đau đớn, máu chảy ngừng, nước mắt cũng vòng quanh khóe mi. Thân Tống Hạo vừa lo lắng vừa bực: “ bộ mà hồn để đâu đâu, đến nỗi va phải . Vừa tội em!”

      “Trợ lý Trần, cậu lập tức gọi điện thoại cho bác sĩ đến phòng làm việc của tôi.” Thân Tống Hạo cũng quay đầu lại nhìn người trợ lý đứng sau lưng, chỉ phân phó thôi. nhàng thả Hoan Nhan đứng xuống, lấy khăn tay ra đưa cho cầm máu mũi: “Sao mà va phải mạnh đến thế!”

      lúc chuyện thang máy dừng lại, Thân Tống Hạo lại trực tiếp ôm bước ra ngoài. Bên ngoài phòng làm việc có vài người đứng để chờ chỉ thị công việc. Hứa Hoan Nhan vừa nhìn thấy, cuống quýt nho : “ mau , bây giờ máu cũng cầm rồi.”

      cho chuyện!” Thân Tống Hạo quay lại trừng mắt nhìn , lại quay qua nhìn mấy người kia : “Tất cả các cuộc họp lui lại nửa giờ, ai được tới đây quấy rầy!”

      “Tổng giám đốc Thân, bí thư Từ mong ngài trả lời cho ông ấy.” Thư ký sốt ruột lại bất đắc dĩ biết phải làm sao đành báo với , bên len lén liếc nhìn Hoan Nhan.

      mau , em việc gì mà.... tại xem, máu cũng ngừng chảy rồi.” Hoan Nhan buông tay ra, Thân Tống Hạo kiểm tra cẩn thận phen. Quả nhiên, máu còn chảy xuống nữa, lúc này mới thở phào nhõm: “Em ngoan ngoãn ngồi ở đây chờ .... Nửa giờ nữa quay trở lại.”

      “Vâng, . có chuyện gì đâu.” đẩy đẩy , nở nụ cười êm ái. Thân Tống Hạo lúc này mới buông tay ra, mở cửa cho bước vào, lại phân phó tiếp: “Trợ lý Trần, khi nào bác sĩ đến mời ông ấy mau kiểm tra cho vợ tôi. Tôi quay lại ngay.”

      “Dạ vâng, Tổng giám đốc.” Trợ lý Trần lập tức đáp ứng. Thân Tống Hạo lúc này mới cùng với thư ký vội vã tới phòng họp kế bên để bàn bạc công việc.

      Chuyện mảnh đất lần trước đều nhờ tay bí thư Từ thúc đẩy mới có kết cục tốt đẹp. Tất nhiên thể chậm trễ.

      Hoan Nhan tới phòng vệ sinh phía trong rửa sạch mặt mũi lại chút, sờ vào mũi vẫn còn thấy đau ê ẩm, nén được cười. như thế nào vẫn giống như đứa trẻ, đụng vào chút lại chảy máu mũi.

      Bước ra ngoài ngồi ghế sa lon, trợ lý Trần rót cho tách trà rồi ra ngoài. nhìn xung quanh phòng làm việc của , vật dụng trang trí trong phòng cũng phô trương thanh thế xa hoa, ngược lại đơn giản, thoải mái mà phóng khoáng. Hoan Nhan ngồi mới khoảng mấy phút cảm thấy nhàm chán, liền đến phía sau bàn làm việc của . Mặt bàn làm bằng gỗ lim cực lớn, trừ vài văn kiện, gạt tàn thuốc, ống đựng bút, còn có vài tờ giấy nháp ghi chi chít để bừa bãi bàn, cũng còn gì khác. Hoan Nhan ngồi vào ghế của , tiện tay mở ngăn kéo. Ngăn bàn thế mà có khóa lại, tùy ý nhìn vào trong cũng có gì đặc biệt, buồn chán. tính đóng ngăn kéo lại, chợt phát trong góc có cái hộp tinh xảo.

      Đưa tay đem cái hộp trang sức phía mặt bao lớp nhung mềm mại mang ra ngoài. Vừa mở ra, có chiếc nhẫn kim cương, Hoan Nhan lấy ra nhìn tỉ mỉ chút. Kiểu dáng nhìn giống kiểu của mấy năm về trước, mà xem ra lại thấy quen thuộc.

      Ngơ ngẩn rất lâu, Hoan Nhan mới giật mình nhớ tới. Đó là thời điểm lúc họ kết hôn, chính tay đeo nó vào tay . Ngây ngốc lát, tay vuốt ve nhàng nhẫn, mơ hồ như chạm vào chổ bằng phẵng. Hoan Nhan giơ chiếc nhẫn lên cao chổ có ánh sáng nhìn vào, là hàng chữ tiếng Pháp được khắc lên: jet’aime! em!

      nhớ trước kia chiếc nhẫn này có chữ, chẳng lẽ mới khắc vào sau này hay sao?

      nắm chặt chiếc nhẫn nho kia, hột kim cương cứa vào lòng bàn tay nhoi nhói đau. còn nhớ ngày đó ký tên ly hôn, trả lại cho chiếc nhẫn này nhưng tiện tay quăng dáng vẻ thèm để ý. Hoan Nhan cúi đầu nghĩ, tận mắt thấy vứt vào thùng rác, sao bây giờ chiếc nhẫn này lại ở đây?

      Hoan Nhan nhớ nhớ lại, đáy lòng chợt dâng lên buồn bã nên lời. đưa tay tìm trong vạt áo, kéo ra ngoài sợi dây tinh tế. Sợi dây kia cũng còn giữ được màu sắc như lúc ban đầu, phần dưới có treo móc kéo bị mòn theo thời gian còn sáng nữa. đem nhẫn và móc kéo để chung trong lòng bàn tay. cái vẫn sáng rực rỡ, ánh sáng của ngọc quý. cái xám xịt, có ánh sáng.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 368: Cơn ác mộng trước mắt.

      lại chợt khóc nhớ tới nhiều năm trước, khi đeo chiếc nhẫn vào ngón tay từng những lời tâm tình ngọt ngào. Chuyện cũ như gió thổi, đuổi theo cũng kịp. Cái móc kéo này sáng lại như trước, giống như cũng thể trở lại như lúc ban đầu.

      bỏ chiếc nhẫn vào trong rồi đóng nắp lại, nhưng còn cái móc kéo.... Chần chừ lát, sau đó tháo sợi dây từ cổ xuống. Ban đầu dự định cùng Á Hi chung sống cả đời, vẫn vứt bỏ cái móc kéo nhìn đáng giá đó, nhưng bây giờ cuộc sống nhìn vào có vẻ êm đẹp hạnh phúc, mảy may gợn sóng lại muốn tự tay ném nó .

      Móc kéo nho kia bịch tiếng rơi vào bồn cầu. Sợi dây đỏ ở trong nước chảy xoay tròn hồi lâu, chỉ thoáng chốc liền biến mất.

      Hoan Nhan ngồi mặt đất vòng tay ôm hai đầu gối hồi lâu, mới mệt mõi chống hai chân đứng lên đẩy cửa phòng vệ sinh ra ngoài. Nhìn thấy trợ lý Trần cùng bác sĩ đứng ở trong phòng, áy náy nở nụ cười: “ ngại quá, để hai vị chờ lâu.”

      “Trợ lý Trần, tôi sao rồi, làm phiền đưa bác sĩ về giúp tôi.” Trợ lý Trần thấy vẻ mặt khó coi, cũng dám nhiều lời, gật đầu đồng ý đưa bác sĩ ra. Trong phòng lần nữa khôi phục lại yên tĩnh. Hoan Nhan cả người run rẩy. qua nửa giờ vẫn chưa trở lại. chợt muốn ngồi đây chờ đợi, liền kéo cửa phòng làm việc bước ra ngoài.

      Cửa thang máy sắp đóng lại, mơ hồ nghe được giọng hống hách mà quen thuộc vang lên: “Tôi tới tìm con trai tôi, các người ở nơi này vướng chân vướng tay, cẩn thận tôi với con trai tôi cho mấy người nghĩ việc...”

      Hoan Nhan thở hơi, may là ra, bằng gặp mặt Thích Dung Dung biết bà ta lại lời khó nghe gì nữa. Nếu như có thể, cả đời này cũng mong gặp mặt người mẹ chồng này.

      Mới ra khỏi thang máy đến bên ngoài công ty định lên xe, Thân Tống Hạo thở hổn hển chạy đuổi theo. Vừa nhìn thấy , lập tức chạy qua...

      kéo tay , hơi van xin nhìn mở miệng : “Nhan Nhan em đừng . Em mà rồi cũng có tâm tình làm việc, bằng cùng em về nhà hay hơn.”

      Hoan Nhan bất đắc dĩ liếc nhìn : “Em thấy hơi mệt chút, vậy buổi trưa em về.” quay người lại liền thấy Thích Dung Dung duyên dáng sang trọng bước ra, cũng lại gần chuyện, nhìn hai người họ cái cười như cười lên xe rời ...

      Hoan Nhan bị nụ cười của bà ta làm cho sợ hãi, cúi thấp đầu theo bản năng nắm tay Thân Tống Hạo: “ vào thôi...”

      bận rộn nhiều việc, suốt cả buổi đều ngớt người các cấp quản lý vào báo cáo công việc. Lúc xử lý công việc, thái độ nghiêm túc hẳn lên. Cẩn thận tỉ mỉ, xử lý mạch lạc gọn gàng lại nhan chóng. Hoan Nhan ngồi ở xa xa, bưng tách cà phê xem tạp chí, im lặng lên tiếng. Thỉnh thoảng ngẩng đầu ngước nhìn chút. ngồi ở đó khuôn mặt nghiêm nghị, sống lưng thẳng tắp, chăm chú cẩn thận ghi ý kiến vào các tài liệu. Có lúc có người vào báo cáo công việc, giọng của to ràng, kiên định dứt khoát khác với giọng nhàng khi trò chuyện với . Hoan Nhan khỏi bội phục, có thể ngồi vào chổ này kiên trì đến giờ, quả phải chịu nhiều khổ cực, bỏ ra ít công sức, tâm trí.

      Tới giờ nghĩ, đóng bút lại ngẩng đầu lên, nhìn thấy cắn cái muỗng ngẩn ngơ nhìn , khỏi cười lên tiếng: “Bà xã, lại đây.”

      Lén nhìn lại bị bắt tại trận, Hoan Nhan lúng túng bỏ tách trà xuống bàn. tới bên cạnh bàn, đưa tay kéo ngồi lên đùi mình: “Em buồn chán lắm phải ?”

      Hoan Nhan lắc đầu, làm việc cực khổ để nuôi gia đình như vậy, phụ giúp được chuyện gì, trong lòng hết sức áy náy.

      “Em theo đến đây chắc cực kỳ buồn tẻ.” cúi đầu hôn
      cái: "Sắp tới sinh nhật em, có món quà tặng em."


      "Qùa gì vậy ?" Trong thâm tâm hy vọng nho , biết có phải chiếc nhẫn đó ?


      "Bí mật." Thân Tống Hạo cười ôm chặt eo , giọng có hơi buồn buồn: "Trước lúc chúng ta ly hôn, chưa từng chúc mừng sinh nhật em, cũng có tặng quà. Lần này muốn bù đắp lại cho em nhiều."


      "Em chỉ muốn được vĩnh viễn sống cùng ." Hoan Nhan chợt ôm cổ , trước nay chưa từng lo sợ nghi hoặc bất an, cảm giác có ôm chặt như vậy hình như cũng vẫn chắc chắn điều gì. Nếu có thể, nếu như thế giới có loại thuốc uống vào, hai người bất luận thế nào cũng chia xa tốt biết mấy.


      " mãi mãi ở cùng với em." ôm lấy thân hình run rẩy của , hiểu lo lắng của bắt nguồn từ đâu. Trong lòng khao khát muốn giải thích chuyện những dấu hôn kia với , nhưng muốn giữa lúc hai người tâm hạnh phúc, lại nhắc tới người phụ nữ khác.


      Huống hồ, người phụ nữ kia đáng để nhắc tới.


      Lúc đó là giữa trưa, nắng ấm mùa đông xuyên qua cửa sổ chiếu vào, ánh lên khuôn mặt quầng sáng dịu . Hoan Nhan nhìn , người đàn ông này từng , muốn cùng cả đời bên nhau. Người đàn ông từng tổn thương nhiều lần, nhẫn tâm vứt bỏ , quay đầu lại người phụ nữ của ấy. Giấy phút này, hoàn toàn tha thứ cho , muốn lần nữa làm lại từ đầu cùng sống trọn kiếp này.


      " nhớ kỹ..." chợt đưa tay ôm lấy khuôn mặt : "Trừ phản bội, trừ có người khác bên ngoài, bất luận làm cái gì em đều bỏ , cũng có thể tha thứ cho . Nhưng nếu như làm chuyện có lỗi với em, có lỗi với tình cảm của chúng ta, có lỗi với người nhà, dù chỉ lần, em tuyệt đối quay lại..."


      Thân Tống Hạo lập tức đưa tay lên che miệng : "Em cần phải những lời này, bởi vì bao giờ làm những chuyện đó."


      "Được, chờ công việc của ổn định rồi chúng ta du lịch, sau đó... Kết hôn lại thôi."


      Hoan Nhan cười, dưới ánh mặt trời nụ cười mang theo nước mắt chợt lóe. Thân Tống Hạo ôm chặt, sau đó nụ hôn nồng nà rơi xuống đôi môi lâu sau mới chấm dứt. ghé vào tai nhàng thầm: "Những lời này nên để .... Nhưng mà, rất vui!"


      Ngày từng ngày trôi qua, chậm chạp như sên bò cây, là bởi vì Hoan Nhan thiết tha ngóng chờ sinh nhật sắp đến của mình.


      Ka Ka khỏi bệnh xuất viện, vì thân thể vẫn còn suy nhược thỉnh thoảng vẫn phải đến bệnh viện kiểm tra. Văn Tĩnh và dứt khoát cho Ka Ka rời . Thân Tống Hạo sớm tìm mua khu nhà để a Chí và Ka Ka ở đó. Hơn nữa còn kêu a Chí vào công ty của mình làm việc ở bộ phận bảo vệ.


      Buổi sáng, Thân Tống Hạo có cuộc họp lớn. Hoan Nhan mình ngồi trong phòng làm việc buồn chán xem báo, điện thoại di động để chế độ im lặng. lâu sau nhìn vào màn hình điện thoại mới phát dãy số lạ gọi đến, có tất cả năm cuộc gọi nhỡ từ số máy này.


      Trong lòng hơi lo sợ, sợ là ở trường học của Noãn Noãn hoặc là người nào đó gọi tới có chuyện gì. lập tức nhấn phím gọi lại số máy đó. Bên kia liền bắt máy, là giọng của người tự xưng là y tá, người này là bạn của nhờ gọi điện giùm. Hoan Nhan kịp suy nghĩ nhiều, đoán là Ka Ka lại phát bệnh nữa. kịp chờ báo cho Thân Tống Hạo, vội vã chạy ra khỏi công ty, bắt xe đến bệnh viện theo lời hướng dẫn của y tá đó.


      Hoan Nhan thẳng tới khu điều trị nội trú, bên cạnh khu lầu đó là vườn hoa quả, mùa đông cây trong vườn rụng trụi lá nên nhìn có vẻ xơ xác. cắm đầu chạy lên lầu theo lời chỉ dẫn, lại ngạc nhiên phát nơi đó là khoa sản, lẽ Ka Ka có thai?


      Hoan Nhan đầy bụng thắc mắc, tới phía ngoài phòng bệnh gõ cửa: "Ka Ka, tớ vào được ?"


      Trong phòng truyền đến giọng lanh lảnh: "Vào ." Hoan Nhan đẩy cửa bước vào. Đối diện cửa sổ có gốc cây to, che khuất hơn phân nửa cửa sổ. Trong phòng hơi tối mờ mờ, nhưng thấy ràng người phụ nữ thân hình mập mạp. Là người lâu có tin tức gì, Thái Minh Tranh!


      "Là ?" Hoan Nhan bực mình, tức giận thốt ra hai chữ xong tính xoay người bước ra. Thái Minh Tranh bình tĩnh nhìn , chỉ chua xót mở miệng : "Hứa tiểu thư, chúng ta chuyện chút có được ?"


      "Có cần thiết phải ?" Hoan Nhan lạnh lùng , tay để cánh cửa. Cho tới bây giờ chưa từng nghĩ, có ngày mình lại trở thành như vậy, đối với người thích, lời có thể lạnh nhạt vô tình.
      Last edited: 2/1/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :