1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc - Minh Châu Hoàn (Full Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 359: Giữ thân như ngọc.

      “Sao em lại khóc?” khẽ hỏi, tay vẫn ôm chặt lấy thân hình . Ở lưng như đứa trẻ. Cơn giận của theo tiếng khóc của dần tiêu tán . “Bỏ uống rượu cùng với người đàn ông mối tình đầu của em, có bản lĩnh!” cười, đố kỵ cùng ghen tuông chua xót trong chớp mắt dâng lên.

      Hoan Nhan cũng để ý tới , chỉ khóc càng lúc càng nhiều hơn, thân hình gầy gò nằm lưng bắt đầu run rẩy.

      Hồi lâu sau, nặng nề thở dài, giọng thoáng qua tia thương xót: “Thôi, trở về nào.” dღđ。l。qღđ

      Tiếp tục cõng lưng, áo sơ mi bị nước mắt của làm cho ẩm ướt dính dính, dán vào da thịt cực kỳ khó chịu. Nhưng gì, tùy ý để nức nở, thỉnh thoảng lại khóc thút thít hai tiếng. Trong bóng tối cõng sờ soạn mở cổng, xuyên qua phòng khách lên cầu thang, đẩy cửa phòng ngủ ra....

      phòng đầy ánh trăng, giống như thủy ngân trong suốt rót vào, trãi dài giường lớn của họ, phô bày tấm thảm mềm mại, trong chậu hoa sân thượng, tràn đầy người bọn họ.

      dùng chân đá phát đóng cửa phòng ngủ lại, bước mấy bước tới bên giường. Thân hình mềm mại của bị ném xuống giường, cả người liền áp xuống.

      Gương mặt đầy nước mắt, thế nhưng vẫn hung dữ hôn : “Hai người chuyện gì? Làm chuyện gì? Có phải sau cùng còn có nụ hôn tạm biệt?”

      xé toang áo , nụ hôn cực nóng như sắt nung đường hôn xuống phía dưới. Hoan Nhan đẩy , cắn . Nghĩ đến những dấu hôn kia, cũng phát điên ở cổ cũng ra sức mút, hút, gặm, cắn.... dღđ☆L☆qღđ

      cần lo, cũng đâu phải là cái gì của em, dựa vào gì mà quản em?” Thần kinh bị kích thích bởi rượu, giống như đứa trẻ biệt phải trái bắt đầu khóc lóc om sòm.

      “Hứ...” bên la hét, bên lại nổi khùng lên cắn vào cổ . Thân Tống Hạo bị cắn đau kêu thành tiếng, từ người nâng nửa người lên híp mắt quan sát . nhìn giống con thú cắn xé , rồi lại sượng sùng mút da thịt , thế nhưng lại thấy thoải mái, vui sướng nên lời.

      di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn


      ngại toàn thân dưới đều bị dấu hôn của em bao phủ...” mặt dầy cách tự nhiên, hoàn toàn đè xuống người , mặc cho làm càn.

      “Phì!” tức giận đỏ mặt, hung hăng phì : “Ai thèm hôn , hôn chỉ cảm thấy miệng em dơ bẩn thêm!”

      sao?” tức tối rồi lại nhịn được bật cười. Dứt khoát áp môi mình xuống, mạnh mẽ hôn lên môi : “Em còn lắm mồm, còn hung dữ. Hứa Hoan Nhan, hôm nay nhất định ăn em sạch sành sanh. Muốn tìm đàn ông khác, có cửa đâu!”

      Động tác thảy áo sơ mi ra phía sau của cực đẹp mắt, dưới ánh trăng lộ ra bắp thịt rắn chắc và vòng eo cường tráng. Hoan Nhan vốn ra sức đập thình thịch vào ngực , nhưng động tác lập tức cứng đờ. Tên đàn ông chết tiệt này, biết say rượu mất lý trí, thế mà còn mê hoặc !

      Nhìn vẻ mặt giờ phút này, khỏi mím môi cười tiếng, càng thêm tự nhiên phô bày vóc dáng đẹp trai của mình: “Bà xã, em cứ thoải mái nhìn, ngại.”

      ....” Hoan Nhan giận dữ trừng , trong đầu vang lên ong ong liên miên. Mà giạng chân ở người , kiên cố mà mềm mại, chặt chẽ kề nhau cùng chỗ.

      thể diễn tả trong lòng bây giờ là cái tư vị gì, chỉ cảm giác biết là do rượu hay do nhiệt độ người , hại cả người nóng ran lên, hai tay yếu ớt vai đẩy đẩy ra: “Em mệt rồi...”

      "Bỏ uống rượu cả đêm làm cho người đầy mùi hôi hám, em tính cứ như vậy thôi sao?” nắm cằm của , tà tà cười lạnh phen.

      “Vậy muốn như thế nào?” nhìn , ánh mắt vô tội nhưng lại khiến cho dục vọng của trỗi dậy.

      muốn như thế nào, chỉ là muốn em tận tâm làm nghĩa vụ người vợ.” để ý đến mùi rượu người , cúi đầu hôn xuống sâu.

      “Chúng ta ly hôn rồi.” đẩy , lại khó lòng kềm chế muốn sa vào nụ hôn kia.

      “Vậy sao? chỉ muốn em.” cởi đồ lót của ra, dưới ánh trăng xương quai xanh lộ ra mơ hồ trông sinh động.

      Hoan Nhan đột nhiên giống con thú , kéo tóc lại gần. uống say rồi, chút kiêng dè những lời phù hợp với tính cách thường ngày của mình: “Tại sao muốn em, em liền phải ưng thuận? Thân Tống Hạo, lần này em để áp chế em! Hắc, cái người đàn ông bại hoại này, em ghét nhất biết ? Em chán ghét , em muốn nữa. Tốt nhất tìm Thái Minh Tranh , để ta sinh cho mười đứa, tám đứa con, biến thành heo mẹ luôn !”

      biết ở đâu ra lại có sức lực mạnh như thế, lập tức đẩy ngã qua bên, cả người liền đè lên người . Thân Tống Hạo nhìn động tác của cũng tức giận. Gối đầu lên cánh tay mình, cười : “Tiếp tục bà xã.... Càng mãnh liệt càng thích.”

      Hoan Nhan tức giận, há miệng cắn vào ngực . Thân Tống Hạo đau đến nhíu mày, nhưng vẫn mặc cho hung hăng cắn. Là lỗi của , biết xuất phát từ đâu mà người đầy dấu hôn. muốn phát tiết, tuyệt ngăn cản.

      Hoan Nhan ra sức cắn , hận thể hơi cắn vào thịt , nhưng đến cuối cùng vẫn buông ra. Hai hàng dấu răng sâu bầm tím ứ máu, hơi chán nãn. Ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt đau đến cau mày, khỏi cơn tức lại bùng lên.

      Tại sao lớn lên lại có dáng vẻ trêu hoa ghẹo nguyệt khiến người mê mẫn? phải đem khuôn mặt này của hủy sao? Nghĩ đến, giống như mê muội, nằm sấp xuống lấy gối đầu che mặt lại rồi cắn vào gò má bên trái của ...

      “A, bà xã, thể cắn vào mặt...” Cuống quýt đưa tay cản lại, nhưng ngờ người nào đó giống con chó muốn cắn người, vậy mà ngẩng đầu lên hầm hừ nhìn : “Phải cắn, em phải cắn! Xem mặt mang thẹo như vậy làm sao ra ngoài quyến rũ người khác!”

      đâu có!” dở khóc dở cười, bà xã nhà nổi điên thôi, nếu nổi điên rồi so vơi Văn Tĩnh càng đáng sợ hơn.

      có?” Hoan Nhan nhìn , nhặt gối đầu lên mạnh mẽ vỗ vào người hai cái: “Có đấy, cả người đầy dấu hôn còn dám về nhà! Em cần nữa!”

      lăn từ người xuống, chạy vài bước đến cửa phòng ngủ kéo ra, chỉ bên ngoài : “ , cần ở nhà em!”

      “Bà xã, đây là nhà mà.” nửa nằm nửa ngồi nhìn náo loạn, trong lòng ngọt ngào. Đây là lần đầu tiên thấy ăn dấm chua, tốt.

      “Đừng đứng đấy, mau lên đây.” đưa tay ra, biết bộ dáng mình quần áo chỉnh tề cũng cực kỳ mê người sao.

      Hoan Nhan đóng cửa ầm tiếng. bước tới vài bước, bổ nhào vào người : “Dấu hôn đó là của ai?”

      ôm : “ sai rồi, bà xã.”

      “Là của người phụ nữ khác sao?” Khóe mắt đau xót, níu chặt tay .

      xin lỗi.” khép mắt lại, nên say đến biết gì, bị người chiếm tiện nghi còn biết, nên biết giữ mình cho .

      “Em muốn nghe...” lại cúi đầu, bả vai cắn cái, nước mắt óng ánh nhìn : “Có làm**** hay ?”

      “A!” sửng sốt, sao dám hỏi thẳng như thế.

      “Có làm cái gì ? có bị người phụ nữ khác ăn luôn ?” nắm lấy cánh tay , ra sức lắc lắc.

      có, có, thề với trời, tuyệt đối có!” hốt hoảng vội . bỗng nhiên đưa tay xuống dưới, cởi dây thắt lưng ra: “Em muốn kiểm tra.”

      Dáng vẻ thô bạo của càng khiến buồn cười, tay dọc theo quần áo đường thẳng xuống phía dưới: “Tốt lắm, tùy ý em xử trí...”

      thích dáng vẻ chủ động của , dáng vẻ khi ghen. Như vậy có thể hiểu ràng hơn vẫn quan tâm , vẫn .

      “Chậm chút, đừng nóng vội, tất cả là của em.” ôm sát , giọng khàn khàn thầm bên tai : “Em xem, tất cả đều giữ cho em, người khác đừng hòng mơ tưởng tới.”

      “Hừ.” Hoan Nhan hơi xấu hổ, đúng là bị váng đầu mà, chỉ biết hừ tiếng che bối rối trong lòng mình.

      Da thịt kề nhau, nhiệt độ nóng bỏng như lửa, khiến cảm thấy thỏa mãn nên lời.

      bứt rứt hơi động đậy chút, muốn cởi quần áo của mình ra, lại biêt động tác giãy giụa này của mình lại làm cho cảm thấy thích thú hơn. đè lên vòng eo mảnh khảnh của thầm: “Nhan Nhan, em tin ?”

      cắn môi lắc đầu: “Em biết.”

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 360: Vợ chồng đại chiến.

      “Nếu em tin tưởng trong sạch, như vậy tiếp tục. Còn nếu trong lòng em có gút mắc, động đến em, muốn làm em hối hận.”

      ngay cả bản thân mình còn thuyết phục được, huống hồ thuyết phục Nhan Nhan tin tưởng mình.

      “Em biết.... Em cũng muốn tin tưởng.” Hoan Nhan nằm trong ngực : “Em hỏi , có làm gì ?”

      có Nhan Nhan, trừ phi bị người đánh ngất xỉu, mất trí nhớ. tuyệt đối dối câu.”

      "Chúng ta quên chuyện này .” hôn môi : “Đừng để em nhìn thấy lần nữa.”

      Bỗng nhiên như con mèo , phát ra tiếng nức nở nghẹn ngào. Hai tay Thân Tống Hạo mạnh mẽ ôm lấy thân hình , xoay người đè lên . Con ngươi sáng quắc như ngọn lửa lớn, cơ hồ muốn thiêu cháy cả người .

      Hoan Nhan như muốn tan chảy trong ánh mắt ấy, thế nhưng lại càng tà ác mở miệng dán bên tai nhàng nỉ non: “ thể sinh nữa cũng sao, mình Noãn Noãn là tốt nhất. cưng chiều con đến tận trời, ai cũng đừng mong khinh dễ con . cũng cần thêm con nữa, tiết kiệm cho bớt sử dụng đồ chơi này, miễn cho em phải chịu nhiều cực khổ. Cả nhà chúng ta ba người, có chết cũng chung chỗ!”

      “Em có cực khổ gì? Sinh đủ rồi, vậy học Kỳ Chấn đến bệnh viện thắt lại !”

      “Ha, đàn ông cũng có thể thắt lại sao? Vậy chức năng kia có bị yếu kém ?” lại càng mập mờ thầm bên tai .

      Hoan Nhan dám nhắm mắt, tuy say nhưng trong đầu vẫn còn tỉnh táo. sợ, sợ từng chung đụng thân mật với người phụ nữ khác.

      Thế mà đêm nay, động tác của giống ngày thường. thô lỗ và cuồng dã, liên tục mấy lần đều làm đau, đau đến rơi nước mắt.

      cho gặp lại Tống Gia Minh!” nắm lấy eo của , mồ hôi đầm đìa nhưng vẫn bá đạo tuyên bố: “ cho em gặp lại ta, em đồng ý ?”

      Đêm nay quá mức mãnh liệt, biết thương hương tiếc ngọc chút nào. Hoan Nhan muốn đẩy ra, nhưng cứ dây dưa quấn chặt lấy như thế, hình như biết mệt mõi là gì!

      thề nếu dám gật đầu đồng ý, người đàn ông này đem chơi đùa đến chết!

      Nhìn thấy gật đầu đồng ý, lúc này mới chịu dừng ôm sát , lưu luyến hôn sâu. Chiến kết thúc, nằm trong ngực chữ cũng muốn , mệt đến thở ra hơi.


      “Em bây giờ bản lĩnh lắm rồi, phải ?” Hơi thở vẫn còn dồn dập. Đôi mắt đột nhiên nheo lại, cười nhìn : “Trước kia đều là ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, có người phụ nữ nào dám giống như em vậy, cần là cần, thỉnh thoảng còn chơi trò mất tích. Hứa Hoan Nhan, em có bản lĩnh, đem ăn sạch sành sanh!”

      Hoan Nhan mặc kệ, lâu sau mới lườm : “ cũng biết là mình trêu hoa ghẹo nguyệt sao?”

      “Có phải nãy giờ làm vẫn chưa đủ....” nghiêng người muốn bò lên, Hoan Nhan tức giận trừng mắt nhìn : “Em mệt chết rồi, em muốn ngủ!”

      đươc rời bỏ .” ôm sát vào trong ngực, lấy chăn trùm kín hai người, lẩm bẩm .

      “Được.”

      “Cho dù trời có sập xuống, em cũng phải cùng chết chung chổ. Nếu em dám tìm đàn ông khác, cho em biết, tới người giết người, tới hai người giết hai người. Dù sao tiểu gia như cái gì thiếu chính
      là tiền!"


      "Tối nay làm sao vậy, mở miệng ra là tiểu gia, tiểu gia. Vậy em là cái gì?"


      Hoan Nhan trừng , nhưng nghĩ câu đó làm cho người nào đó máu huyết sôi trào. Ngắm nghía bộ ngực của , trong miệng lại ô ô hai tiếng: "Ồ, bộ ngực này cũng phải mà..."


      Hoan Nhan quơ lấy gối đầu liên đập tới, miệng la lên: "Thân Tống Hạo, em biết ngay là người xấu xa, vô lại, sa đọa biết xấu hổ."


      Thân Tống Hạo bị tấn công mạnh mẽ nhưng đỡ lại. mặt bị đập trúng hai cái vậy mà vẫn vui vẻ, nét mặt gian xảo nhìn : "Bà xã, bà xã, Noãn Noãn đến kìa. Em có mặc đồ, coi chừng bị cảm lạnh...."


      Hoan Nhan bị dọa đến sửng sốt, mãi lâu sau mới phản ứng kịp vội chui vào trong chăn, lộ ra nửa đầu nhìn về phía cửa phòng ngủ. Qủa nhiên là khi nãy có khóa cửa, con bé Noãn Noãn đứng ngay cửa phòng trong miệng cắn ngón tay, nhìn xem vợ chồng hai người họ đại chiến!


      Trong nháy mắt, Hoan Nhan nghĩ muốn tìm chết. lúc lâu sau, muốn kêu con , Noãn Noãn lắc lư thân hình mũm mĩm tới: "Ba, mẹ mới vừa rồi chơi trò đánh giặc phải , con cũng muốn chơi."


      Hoan Nhan sắc mặt càng trắng hơn, giơ tay ngăn con cho bò lên giường, cố ra vẻ nghiêm nghị: "Ba con mới vừa rồi phạm lỗi nên mẹ phạt ba. Noãn Noãn ngoan ngủ lại , bằng ngày mai dẫn con ra ngoài ăn kem."


      "Noãn Noãn muốn ngủ chung với ba mẹ." Noãn Noãn lém lỉnh nhìn mặt Thân Tống Hạo , như thể bé biết nếu mình mà làm nũng, ba phải chấp nhận thôi.


      ngờ hôm nay ba lại cùng phe với mẹ, bộ mặt phớt tỉnh nhìn : "Cục cưng ngoan nào, về phòng ngủ . Ba và mẹ còn có chuyện phải làm, trẻ con thể ở đây nhìn, nếu bị chảy máu mũi..."


      Noãn Noãn nghe bị chảy máu mũi sợ quá, thân hình nằm úp sấp giường liền rụt lại. Quắt cái miệng xoay người chạy ra khỏi phòng: "Ba, mẹ ai thương con cả, con phải là cục cưng của ba mẹ. Con muốn tìm Hiền Trữ... Hu hu..."


      Hoan Nhan vừa nhìn thấy dáng vẻ con liền mềm lòng muốn chạy theo, nhưng Thân Tống Hạo giơ tay giữ lại: "Noãn Noãn hơn sáu tuổi rồi, thể ngủ chung với chúng ta. Hơn nữa cục cưng chúng ta giả vờ khóc đấy!"


      "Hay là em qua đó ngủ chung với con?" Hoan Nhan vẫn lo lắng. Thân Tống Hạo làm sao chịu, mỡ dâng tới miệng mèo còn để vuột mất sao? nghiêng người hôn : "Em dám , lập tức tiếp tục làm."


      Hoan Nhan bực bội, nhưng nghĩ lại mình vừa uống rượu, ngủ chung với con tốt hơn. thể làm gì khác đành phải nhìn Noãn Noãn đóng cửa bỏ về phòng, trầm trầm thở dài hơi: "Kiếp trước em mắc nợ !"


      "Còn kiếp trước nữa mắc nợ em." ôm , ngón tay nhàng vuốt ve lên những dấu hôn của lưu lại người . Xanh xanh tím tím, đều do quá sức mạnh mẽ, cũng bởi vì đối với ham muốn giữ lấy quá lớn.


      " ra vẫn là nợ em nhiều hơn..." chợt , để cho tựa vào khuỷu tay của : "Nhan Nhan, em chịu nhiều khổ sở như vậy. Trong lòng đau khổ, người cũng chịu khổ cực nhiều như vậy. Nhưng em biết, lại càng đau khổ hơn. Giây phút khi hiểu lòng mình, chỉ toàn tâm toàn ý em, đến khi quay lại với em lại lo được lo mất. Trước đây có Tống Gia Minh, sau nữa là Tằng Á Hi, bây giờ Tống Gia Minh quay lại theo đuổi em... Sao em lại có nhiều người thương, người thích. Còn chỉ có mình em."


      "Cũng rất nhiều người thích mà." bất mãn, có bệnh hay quên ghê gớm . Mới đó mà quên mất Thái Minh Tranh.


      "Những người phụ nữ kia thích , nhưng chút cảm giác cũng có. Cho nên ngay cả khả năng rung động cũng thể. Còn em lại khác, em và Tống Gia Minh là mối tình đầu nhau sâu sắc. Á Hi em suốt năm năm sống chết rời xa. Mỗi người đều là đối thủ nặng ký đối với . vừa hơi buông lỏng tí, em bị người khác đoạt cũng hay. Cuộc sống kiểu này đúng là hành hạ tinh thần người ta, giống như em lúc trước vậy.


      "Em nào có tốt số như vậy, đáng để người khác thương nhớ. Mấy người kia chẳng qua vì đạt được như ý muốn nên mới cố chấp vậy thôi."


      "Trái lại em cũng hiểu mà, những người phụ nữ kia cũng phải tình thích . Họ thích thân phận của , địa vị tiền tài của , thích nhà xe của , thậm chí là khuôn mặt của . Người tâm , thích chỉ có em..."


      "Giờ mới biết sao..." Hoan Nhan cảm thấy buồn ngủ chịu nổi. Mặc dù rất vui khi nghe những lời này, nhưng cũng chỉ lầu bầu vài tiếng, gối vào tay ngủ mất.
      Last edited: 19/12/14

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      ]Chương 361: Gần như hỏng mất.

      “Bây giờ biết cũng gọi là muộn.” quay sang nhìn dáng vẻ ngủ say. Gương mặt ửng hồng, thân hình ấm áp dựa sát vào , như muốn rời xa. “Cũng tính là muộn. Trải qua nhiều đau khổ, vượt qua mọi chông gai, em vẫn ở bên cạnh . mới là người cuối cùng thắng lớn.”

      Đúng, mặc cho Tằng Á Hi hoàn mỹ, ưu tú bao nhiêu, sâu sắc cỡ nào. Mặc cho Tống Gia Minh từng có vị trí quan trọng trong lòng đến dường nào nữa. dღ
      người nào, trong lòng có ai, đây mới là lợi thế duy nhất để họ thắng. Mà may mắn chiếm được trái tm của , may mắn có làm bạn bên mình.

      nhàng ôm vào trong ngực, trong giấc ngủ say hơi cau cái mũi, mơ màng thầm: “Hạo, được ức hiếp em.”

      “Được, bao giờ ức hiếp em nữa.” cầm tay , nghiêng đầu áp mặt vào trán nhắm mắt từ từ chìm vào giấc ngủ sâu.

      có việc tạm thời phải lên công ty. Hoan Nhan ở nhà chơi đùa với Noãn Noãn. Chợt Văn Tĩnh gọi điện thoại tới. Đầu dây bên kia ấy khóc thành tiếng, giọng đứt quãng tiếng được tiếng mất. Điện thoại trong tay Hoan Nhan bỗng trở nên lạnh lẽo.

      tắt điện thoại, cả người lâng lâng như còn hồn vía, ra ngoài bảo tài xế lái xe đưa đến bệnh viện. Thoạt nhìn cái người sợ trời sợ đất như Ka Ka nhắn như vậy nhưng lại thiện lương vô cùng. Ka Ka luôn che chở bọn họ, còn cả đời này chỉ có Nhan Nhan, Văn Tĩnh là người quan trọng nhất của ấy.

      ấy, chết sao? dám nghĩ đến điều này.

      Vào lúc xe dừng lại trước cổng bệnh viện, nhìn thấy Văn Tĩnh khóc đến sưng mắt lao ra, Hoan Nhan cảm thấy hai đầu gối mềm nhũn. Nếu dựa vào cửa xe, chắc ngã quỵ mặt đất.

      “Chuyện gì vậy? Tĩnh, đừng khóc nữa. Tại sao Ka Ka lại bị như vậy?” Hoan Nhan nắm lấy tay Văn Tĩnh, lát sau phát tay Văn Tĩnh lạnh như khối băng.

      Văn Tĩnh chỉ khóc, liên tục lắc đầu. lần rồi lần tự mắng mình: “Nhan nhi, là do tớ. Ka Ka vì tớ mới trở thành như vậy. Đều là lỗi của tớ, vốn người nằm đó cũng có cả tớ, nhưng Ka Ka cứu tớ, Ka Ka dùng thân thể mình cứu nửa cái mạng của tớ. . Nhan nhi, tớ cần biết, cho dù là bị chết hay ở tù, con mẹ nó, tớ cũng muốn giết Lâm Thiến!”

      Văn Tĩnh xong, tay đẩy Hoan Nhan ra, lao lên xe định khởi động nổ máy. Kỳ Chấn lanh tay lẹ mắt kéo lại, hai mắt đỏ lên mắng : “Con mẹ nó, Lâm Thiến là cái khỉ gió gì, đáng giá để mấy người bọn em bỏ mạng vì ả ta sao? Em đứng lại đó cho , em coi mạng sống mình ra gì, muốn giết Lâm Thiến, được. Vậy con trai tính sao đây? Ka Ka ấy hy sinh nhiều như vậy chẳng phải uổng phí sao? Em nếu còn lương tâm, bình tĩnh lại cho !”

      Toàn thân Văn Tĩnh phát run lên, làn môi run rẩy hồi lâu, đáy mắt trống rỗng vô hồn: “Em mặc kệ, em thể trơ mắt nhìn Ka Ka chịu tội. Kỳ Chấn, đừng kéo em, van . Em khó chịu, trong lòng em khó chịu, giống như bị người dùng dao khoét vào da thịt, có hiểu ? đừng kéo em, để cho em . để cho em giết con đàn bà đê tiện kia, để cho em thay Ka Ka làm chút gì đó có được hay ? Van xin Kỳ Chấn, đừng kéo em lại được ?”

      Văn Tĩnh giống như phát điên, vừa khóc vừa tách đầu ngón tay Kỳ Chấn ra. Kỳ Chấn nhìn dáng vẻ của , nhịn được cũng rơi lệ.

      “Thôi được, em muốn , với em. Nếu có chết hai ta cùng chết, cùng lắm con trai thành trẻ mồ côi, cùng lắm Ka Ka và Hoan Nhan cả đời an lòng!”

      “Kỳ Chấn, Tĩnh! Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, Ka Ka có chuyện gì, sao lại có liên quan đến Lâm Thiến?” Hoan Nhan cảm thấy da đầu tê dại từng hồi. Bọn họ gạt chuyện gì, nhất định là chuyện rất quan trọng, khẳng định là vậy!

      Văn
      Tĩnh liếc nhìn Hoan Nhan, biết nên như thế nào chỉ nức nở khóc thôi. Kỳ Chấn lẩm bẩm : "Lần trước khi Lâm Thiến gọi điện hẹn các ra ngoài ăn cơm, Hoan Nhan, , còn Tĩnh Nhi và Ka Ka bị.... bị Lâm Thiến tìm người..."

      "Bị làm sao, Lâm Thiến làm cái gì?" Hoan Nhan kinh ngạc lui về sau hai bước, trong đầu trống rỗng. Ngày đó đưa Văn Tĩnh đến bệnh viện, trước tình hình khẩn cấp bọn họ ai cũng chú ý đến Ka Ka đứng bên. Bây giờ suy nghĩ kỹ lại, Ka Ka ngày đó có vẻ khác thường, hơn nữa mặt còn có nhiều thương tích ràng....

      "Lâm Thiến ta làm cái gì, là gì đối với các cậu ấy?" Hoan Nhan mất bình tĩnh hét to lên. nhào qua níu cánh tay Kỳ Chấn, giống như phát điên lắc mạnh.

      "Tĩnh nhi, cậu cho tớ biết. Người phụ nữ chết tiệt đó làm gì cậu, mau cho tớ biết. Tớ tuyệt đối tha cho ả ta!"

      "Nhan nhi." Văn Tĩnh kềm được nữa òa khóc lớn lên. lâu lắm rồi, và Ka Ka khổ sở dấu giếm mọi người. Kỳ Chấn biết, Hoan Nhan biết, người nào biết các bị làm nhục như thế nào. Mãi cho đến ngày hôm qua, Ka Ka bị sốt cao hạ, đến khi chịu đựng hết nổi mới chịu bệnh viện khám bệnh. Sau khi có kết quả chẩn đoán bệnh, biết thể giấu được nữa, đành cho Kỳ Chấn. Khi biết chuyện đó, Kỳ Chấn thiếu chút nữa nổi điên. Nếu phải Lâm Thiến bây giờ vẫn còn ngồi trong tù, Kỳ Chấn tuyệt đối kiềm chế, từng dao từng dao chém ả ta!

      "Tớ sao, Nhan Nhi, tớ sao, Ka Ka vì bảo vệ tớ, bảo vệ con của tớ, cậu ấy bị mấy tên súc sinh luân phiên cưỡng hiếp..."

      Văn Tĩnh khóc đến mệt lả, mà sau khi Hoan Nhan nghe hết được câu ngắt quãng của Văn Tĩnh, nắm tay chặt, thở hổn hển ngồi bệt xuống đất.

      Toàn thân run bần bật, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, hai hàm răng lập bập đánh vào nhau mãi hồi lâu vẫn chưa dứt.

      "Nhan nhi, Nhan nhi..." Văn Tĩnh hô lên hai tiếng, nhìn sắc mặt ấy khó coi tựa như người chết, hai mắt sững sờ có tiêu điểm. hốt hoảng, đưa tay vỗ vào lưng Hoan Nhan.

      "Hoan Nhan, cậu từ từ , đừng có lo... có việc gì, Nhan Nhan, tớ sao. Ka Ka cũng có việc gì.... mau khóc , khóc được tốt...."

      Văn Tĩnh luống cuống cả tay chân, vỗ vào lưng ấy cho thuận khí, biết bao lâu. Đến khi nghe được mấy tiếng ken két, giống như cục đàm hết chặn ở cuống họng. Hoan Nhan run run vài cái, đột nhiên như vỡ đê nước mắt tràn ra khắp mặt. đưa tay nắm lấy tay Văn Tĩnh, òa khóc to lên.

      Văn Tĩnh dường như chịu nổi, nghĩ đến Ka Ka nằm trong bệnh viện, khổ sở hận mình sao chết !

      "Là tại tớ, ả ta muốn nhằm vào tớ. Người đáng chết, phải xuống địa ngục là tớ. Tĩnh, Ka Ka vô tội, tớ mới là người nên phải chịu trừng phạt đó!"

      Hoan Nhan dùng cả tay chân, từ dưới đất đứng lên. Trong miệng lẩm bẩm đứt quãng biết cái gì. Thế nhưng lại liều mạng nhắm đường cái trước mặt lao ....

      "Bà xã, em làm sao vậy?" Hoan Nhan như người điên lao xuống đường, lại bị đôi tay rất nhanh kéo trở lại. Xe ô tô lướt nhanh qua bên người mang theo luồng gió mạnh mẽ, thổi vào tóc rối tung...

      Thân Tống Hạo bị dọa sợ hết cả hồn, lúc sau mói lấy lại tinh thần. Đưa tay kéo ôm vào trong lòng, nghiến răng nghiến lợi mắng : "Người phụ nữ đáng chết này, em muốn sống nữa sao?"

      "Buông em ra, buông em ra!" Hoan Nhan kích động the thé hét lớn. dám nghĩ, dám tưởng tượng dáng vẻ Ka Ka khi bị người làm nhục, dám nghĩ tới khi các cậu ấy gạt . Chỉ vì sợ đau lòng, sợ tự trách. người len lén gánh vác tất cả nỗi thống khổ, lúc ấy có bao nhiêu gian nan? là ích kỷ, làm sao đối mặt với hai người bạn tốt nhất của mình? Sao quan tâm đến các cậu ấy nhiều hơn chút? sớm phát bí mật của các cậu ấy?

      "Em muốn làm gì? Nhan Nhan, bình tĩnh chút nào!" Thân Tống Hạo nhìn Hoan Nhan liều mạng vùng vẫy, khỏi đau đầu. Buổi sáng làm còn tốt lắm, sao bây giờ trở thành tình trạng như thế này?

      "A Hạo!" Kỳ Chấn nhìn vẻ mặt hiểu chuyện gì xảy ra của , thở dài, bất đắc dĩ bước qua ghé vào tai giọng mấy câu.

      Thân Tống Hạo sửng sốt, tiếp đó trong mắt lóe lên tia sáng lạnh lẽo: "Mẹ nó, ả đê tiện kia. Lúc trước tại sao tôi lại cho người xử lý ả!"

      Kỳ Chấn vừa chuyện với Thân Tống Hạo, vừa nắm chặt tay Văn Tĩnh, ngoài mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh. Nhưng Văn Tĩnh có thể cảm nhận được, lần đầu tiên phát khi tức giận cực kỳ đáng sợ. Thậm chí đây là lần đầu tiên khi nắm tay, khiếp sợ nên lời.
      Last edited by a moderator: 22/12/14
      AnAn thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 362: EM MUỐN CHẾT

      Thân Tống Hạo trực tiếp bế Hoan Nhan lên, nhét vào trong xe, xoay người vỗ vỗ vai Kỳ Chấn, nháy mắt. Kỳ Chấn cũng nhiều lời, gật đầu, đưa mắt nhìn bọn họ lên xe xa, lúc này mới xoay người lôi kéo Văn Tĩnh bộ về phía phòng nằm điều trị của Kaka.

      Bệnh tình của Kaka hết sức nghiêm trọng, vẫn sốt cao liên tục hề giảm. Báo cáo chẩn đoán bệnh của Kaka bác sĩ vẫn chưa gửi xuống. A Chí trông coi ngày đêm, giờ phút này nắm tay của ngồi ở mép giường.

      Văn Tĩnh vào, trông thấy gương mặt A Chí nhợt nhạt mà tiều tụy. vẫn nhìn Kaka, thỉnh thoảng đưa tay vén lại tóc cho , thỉnh thoảng lại cầm khăn lông lau trán cho hạ bớt nhiệt.

      "A Chí, Kaka có tốt hơn chút nào ?" Văn Tĩnh hỏi giọng khàn khàn, A Chí cũng ngẩng đầu lên, chỉ lắp bắp : " ấy có chuyện gì, tôi để cho ấy gặp chuyện may."

      "Tôi biết, Kaka xảy ra chuyện gì hết, tuyệt đối ..." Nước mắt Văn Tĩnh lập tức rớt xuống, đẩy đẩy A Chí: " nghỉ ngơi trước , tôi ở chỗ này coi chừng ấy cho."

      " cần đâu, từ nay về sau, tôi rời khỏi ấy nửa bước. Ngày ấy nếu như tôi ở đó, nếu như điện thoại di động của tôi thông suốt, ấy xảy ra chuyện, cũng bị nỗi đau khổ lớn như thế này, người đáng chết là tôi, là do tôi bảo vệ ấy được chu đáo."

      A Chí vừa , vừa giống như trừng phạt mình, liền tự đấm mạnh vào lưng bàn tay của mình, khiến máu chảy đầm đìa. loạt vết thương giống nhau nằm vắt ngang ở mu bàn tay, nhìn thấy mà phát hoảng, vết thương mới đè lên vết thương cũ, thậm chí có nhiều chỗ còn nhìn thấy cả xương trắng...

      "A Chí!" Kỳ Chấn nhìn nổi, đưa tay giữ ta lại: "Cậu bình tĩnh chút, báo cáo chẩn đoán bệnh của Kaka vẫn chưa chuyển xuống, ấy sao đâu."

      A Chí chợt cười dịu dàng, ánh mắt vẫn khoá chặt khuôn mặt của Kaka như cũ: “ Bất kể ấy có chuyện gì, đối với tôi cũng có sao, cả đời này tôi cũng chăm sóc cho ấy, chờ ấy khoẻ lên, tôi liền mang ấy , vĩnh viễn rời khỏi nơi này, sống cuộc sống yên tĩnh chỉ có hai chúng tôi."

      Văn Tĩnh kìm chế được, xoay người cúi đầu khóc. Kỳ Chấn nhàng ôm lấy vai của , lửa giận tích tụ trong lồng ngực gần như cách nào khống chế được. nhịn nửa ngày, chợt vung tay ra khỏi phòng bệnh, lấy điện thoại di động ra chút nghĩ ngợi bấm cái mã số.

      Văn Tĩnh nhìn vẻ mặt của có điều gì đó đúng, cuống quít đuổi theo, lại chỉ nghe được những câu ngắt quãng: "Được, giải quyết xong rồi báo cho tôi biết... gọi điện thoại cho Triệu thư ký nên trực tiếp liên lạc với tôi..."

      "Kỳ Chấn, làm cái gì đấy?"

      Văn Tĩnh đưa tay chọc , Kỳ Chấn hơi ngẩn ra, vừa quay đầu lại, Văn Tĩnh dường như chợt nhìn thấy vẻ lạnh lẽo như muốn giết người, ánh lên từ trong đáy mắt của . khỏi run lên cái, khiếp đảm lui về phía sau từng bước nhìn : "Kỳ Chấn, gọi điện thoại cho ai..."

      " sao, chúng ta vào thôi, chỉ là chút việc của công ty." Kỳ Chấn cười tiếng, cái vẻ lạnh lẽo như muốn giết người kia cũng phút chốc thấy tăm hơi. Văn Tĩnh nghi ngờ nhìn lại hai mắt của , rồi theo vào phòng bệnh. Kaka mơ màng tỉnh lại, A Chí cho uống nước, sắc mặt bị sốt của đỏ bừng, lớp da môi bong ra, mái tóc trông giống như đám cỏ khô vàng úa chất đống đầu, Văn Tĩnh vừa thấy, viền mắt kìm được lại đỏ lên...

      "Kaka..." tới, ngồi xổm ở bên mép giường, nhàng nắm tay của Kaka, bàn tay gầy chỉ còn da bọc xương. Văn Tĩnh nhớ lại, có ngày Kaka tìm đến , hai người như ở chỗ người ôm nhau khóc ròng nơi đầu đường. Kaka ăn ngon, ngủ yên, vừa nhắm mắt, lại như nhìn thấy lũ đàn ông ghê tởm kia, vừa nghĩ tới kiềm chế nổi chỉ muốn ói.

      Chỉ qua mấy tháng ngắn ngủi, gầy dữ dội đến mức chỉ còn 38 kí lô. Văn Tĩnh cúi đầu cầm bàn tay của Kaka áp lên mặt mình, lòng bàn tay của Kaka nóng bỏng, nhưng ngón tay lại lạnh như băng, nhàng run rẩy đem tay rút ra, "Tĩnh nhi, đừng đụng vào tớ..."

      "Kaka..." Văn Tĩnh kìm được, lập tức gục đầu người Kaka khóc oà lên. A Chí đứng lên, yên lặng tới trước cửa sổ, bầu trời vốn trong sáng, chẳng biết từ lúc nào trở nên u ám, đưa tay nắm chặt khung cửa sổ, dám nghe tiếng khóc bi thương kia.

      Đó là người con sâu đậm, vẫn luôn luôn muốn che chở gấp bội cho , nhưng mà lại từ chối cái gọi là che chở đó của , bây giờ lại bị thương thành như vậy.

      "Đừng khóc, Tĩnh nhi... cậu hãy trở về thôi, khóc nhiều ốm mất, vậy Bảo Bảo làm sao bây giờ? Bảo Bảo đói mất thôi..." Kaka mệt mỏi, cố gắng , nở nụ cười cay đắng, gân xanh mu bàn tay lộ cả ra, mạch máu phồng lên, kim tiêm tựa hồ đụng sai vị trí, nên đoạn trong dây truyền có vệt máu li ti chảy ngược lại.

      "Kaka, xin lỗi, đều là do mình tốt, do mình tốt.." Văn Tĩnh cũng buồn nghe, chỉ ôm Kaka khóc ngừng.

      "Cậu ngu ngốc, tớ cũng phải là thể sống, hơn nữa, có phải hay còn là hai việc khác nhau mà, cậu khóc dữ dội như vậy, có phải là cố ý nguyền rủa tớ !"

      Kaka xong, hốc mắt cũng thoáng vẻ chua xót, đẩy đẩy Văn Tĩnh: "Cậu ngoan ngoãn về nghỉ , tiếp đó cậu nấu nồi cháo rang rồi với chị Trần mang đến cho tớ nhé, tớ rất muốn ăn cháo đây."

      "Ôi trời, được rồi, tớ bây giờ trở về để nấu cho cậu ít cháo rang!" Văn Tĩnh vừa nghe lời này, lau nước mắt lập tức đứng lên, liền đẩy Kỳ Chấn ra ngoài dáng điệu hấp tấp như trước.

      Kaka nhìn theo bóng lưng của Văn Tĩnh, nhìn vẻ mặt của Kỳ Chấn đối với cưng chiều, Kaka cười , đáy mắt ngấn lệ lóe lên vẻ bất cần, hai người này là chị em tốt của , chỉ cần họ có thể trôi qua bình yên, cho dù chết, cũng nhắn mắt.

      "A Chí, có phải là tôi sống được nữa phải ?" Kaka quay mặt sang, liền thấy trong bóng tối mờ mờ vẻ mặt của A Chí dịu dàng nhìn .

      với tay, ý bảo tới gần, A Chí lập tức ngồi chồm hổm xuống ở bên cạnh , kéo tay của đặt vào trong lòng bàn tay mình: " phải như vậy đâu."

      "Có ?" lần đầu tiên có kiểu giống như là bé, khuôn mặt toát ra vẻ kiều, A Chí lòng chua xót hồi, nắm chặt bàn tay mảnh dẻ của : " mà."

      "Thế là tốt." Kaka gật đầu cái, khẽ mỉm cười, nỉ non tiếng: "Tôi nhìn thấy mẹ....mẹ cười nhìn tôi."

      nhắm mắt lại, lần nữa hôn mê trở lại, A Chí bờ môi run rẩy, cúi đầu gọi tên : "Kaka..."

      Gió thổi qua rèm cửa sổ, biết mùi hoa từ nơi nào theo chiều gió bay tới A Chí cảm thấy viền mắt đau xót như sắp khóc, cố kìm lại nhưng cuối cùng vẫn khóc òa lên.

      "Kaka.... em." A Chí đem mặt vùi vào trong lòng bàn tay lạnh như băng của , lần lần hôn, "Kaka, nhiều năm như vậy, cũng dám .... dám cho em biết....em là người con là tốt, là tốt.... xứng với em, nhưng vẫn phải cho em biết rằng " em", từ lần đầu tiên nhìn thấy em, em! Kaka, nguyện ý vì em tìm cái chết, cũng nguyện ý cùng chết với em...Kaka, cầu xin em hãy sống trở lại ..."

      Nước mắt lăn qua bờ môi mặn chát. dám ngẩng đầu lên, sợ nhịn được mà gào khóc, chỉ yên lặng giúp đỡ , thời gian qua giây, thời gian bọn họ gần nhau cũng ít giây.

      Từ giữa trưa, đến hoàng hôn.

      Kaka thỉnh thoảng hôn mê, thỉnh thoảng tỉnh lại, khuôn mặt gầy nên càng đôi mắt to đến lạ thường, nước trong chai truyền dịch chảy vào nữa. A Chí sốt ruột xoay quanh, nhưng bên kia thầy thuốc vẫn còn chưa tới.

      "A Chí, tôi đau quá..." Tiếng của Kaka mơ hồ như bị gió thổi vỡ vụn. A Chí lập tức quỳ gối bên giường của , bế , ôm chặt vào trong ngực: " sao, ngoan, bác sĩ tới ngay, em sao, cam đoan với em đấy."

      "Em muốn chết...Em còn chưa kết hôn, em còn chưa sinh con, Nhan nhi cùng Tĩnh nhi đều có cỏn rồi, chỉ có em là có gì cả..."

      Kaka mệt mỏi nằm ở trong ngực của , hơi thở hổn hển, nước mắt của chảy ra ngoài tự nhiên, cảm thấy được ôm trong ngực thế này là ấm áp, lưu luyến muốn buông ra.

      ", em còn có mà, Kaka... em... nguyện ý cưới em làm vợ...cho dù em chỉ có thể sống ngày, cũng cưới em." A Chí nâng khuôn mặt của , chút do dự cúi xuống hôn. chỉ đơn thuần hôn mặt của , mà là hôn lên môi của , phải chỉ hôn lướt qua rồi dừng lại, mà là hôn sâu...

      Kaka trong lòng đầy kinh hoảng, mạnh mẽ mím miệng cắn răng, cố gắng đẩy ra. Nếu quả đúng là bị dính vào.... làm sao có thể truyền bệnh cho đây? muốn sống khỏe, người bị trừng phạt chỉ cần có mình là đủ rồi!"
      Last edited by a moderator: 8/2/15

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 363: CHO ẤM ÁP

      "A Chí, điên rồi, mau buông tôi ra!" Bởi vì chút giãy giụa nho kia nên Kaka lại bắt đầu thở hổn hển trở lại. đẩy nhưng vẫn nhúc nhích, vẫn cứ liều mạng hôn .

      Sau đó thân thể đột nhiên trở nên mềm nhũn, lòng tràn ngập đau xót, nước mắt liền rơi lã chã. chưa bao giờ là thích khóc lóc, chưa bao giờ õng ẹo, động cái là ngã lăn như trẻ con. Bao nhiêu năm qua, đây là lần đầu tiên khóc, mà lại là lần đầu tiên khóc nức nở ở trong lòng người đàn ông ...

      A Chí kinh ngạc buông ra, vẫn còn chưa thương , đối với có chút cảm giác nào. nhiều năm như vậy, chỉ lần cố lừa mình dối người, tự lừa gạt rằng nhận ra tấm lòng chân thực của , ra cố ý làm bộ như biết, chẳng qua là vì muốn giữ lại cho chút tôn nghiêm, cho nên thẳng thắn cự tuyệt .

      " xin lỗi. . . Nếu như em chán ghét tôi, hận tôi như vậy..." A Chí cúi đầu, còn trẻ nữa, thời gian in dấu khuôn mặt đầy kiên nghị cùng ôn hòa của . cắn răng khổ sở cười tiếng: "Thôi được, chờ em khỏe trở lại, tôi lập tức liền biến mất, bao giờ còn... xuất ở trước mặt em nữa!"
      đột nhiên đứng dậy, xoay người hướng về cửa phòng bệnh xông ra bên ngoài, nhưng lại va ngay vào người bác sĩ vào, sắc mặt ông đầy vẻ vui mừng.

      "Bác sĩ, xin lỗi, xin lỗi..." A Chí mặt đỏ bừng, miệng xin lỗi liên tục.

      " sao, sao mà!" Bác sĩ khoát tay chặn lại, cười khanh khách đưa bản báo cáo chẩn đoán bệnh tới: " là may mắn, đó là giả dương tính, bị nhiễm khuẩn HIV (virus), có thể sống dài, lâu nữa, cùng chồng sống đến bạc đầu giai lão!"

      "Ông gì?" A Chí cặp mắt đột nhiên sáng lên, nắm tay bác sĩ lắc mạnh: "Ông hãy lại lần nữa !"

      "Chẳng qua là bệnh của ấy triệu chứng có chút giống với bệnh Aids, nhưng mà kết quả xét nghiệm lại thể là giả dương tính. Chờ ấy hết sốt, lại giống như người bình thường thôi. Hai người có thể sống bình an cả đời cho đến chết!"

      Bác sĩ còn cao hứng , Kaka sắc mặt lập tức đỏ rực lên, quay mặt sang bên, hai mắt nhắm nghiền. Mặt trời lại ló ra, ánh nắng vàng nhàng bay múa chiếu rọi vào trong phòng. Đột nhiên Kaka cảm thấy khí lực của mình lại trở về nguyên vẹn như ban đầu.

      "Cảm ơn ngài, cám ơn ngài, bác sĩ!" A Chí siết chặt tay thầy thuốc lắc mạnh, cao hứng giống như là cậu bé con. Bác sĩ nhìn chỉ cười ôn hòa: "Hãy chăm sóc tốt cho phu nhân của ."

      "Kaka, em nghe thấy , em sao rồi, em vẫn có thể tiếp tục sống, sống đến khi chúng ta trở nên già " A Chí cách chăn ôm , vui vẻ cười nháo như cậu bé con.

      " gọi điện thoại cho Tĩnh nhi, để cho ấy yên tâm." Kaka đẩy đẩy , sắc mặt đỏ bừng càng thêm nóng rực. Lần đầu tiên A Chí thấy đỏ mặt, khỏi ngây người ra nhìn.

      Lúc đó, mặc mặc bộ quần áo bệnh nhân có kẻ màu xanh lam, gương mặt vừa lại vừa gầy, nhìn chẳng có gì là đẹp mắt, nhưng mà A Chí nhìn lại cảm thấy trong lòng thích, ưa nhìn, nhìn cười ngây ngốc: "Em nhìn là đẹp."

      Kaka khuôn mặt bừng đỏ, ánh mắt sáng ngời, cười trách móc: " vẫn còn chưa sao!"

      "Mới vừa rồi... mới vừa rồi... bác sĩ là chồng em..." A Chí cứ đứng ỳ tại chỗ, chân tay động đậy, cúi đầu dám nhìn nho .

      "Shit." Kaka xì mạnh cái, vừa cười vừa quay người lại, cảm thấy tinh thần cũng khá hơn nhiều, ra tâm lý có tác dụng là lớn. Mới vừa rồi còn cảm thấy thống khổ gian nan, nhưng lúc này lại cảm thấy cả người khoẻ mạnh.

      "Lại còn như vậy, người gầy mất khối thịt rồi đấy..." lầu bầu tiếng, cười rồi nhắm mắt lại.

      "Kaka!" A Chí phản ứng chậm, lâu mới tỉnh táo lại, lập tức nhào tới ôm lấy mà hôn. vừa hôn vừa líu ríu như trẻ con: "Em mặc quần áo gì nhìn cũng đẹp, dù em mập hay gầy nhìn vẫn đẹp, chỉ cần nhìn thấy em là lại muốn hôn em..."

      " có tiền đồ!" Kaka đấm , khuôn mặt mày tràn đầy vui vẻ.

      A Chí cười rất thà, hôn mặt của : "Sao lại có tiền đồ, thế giới lớn như vậy, vẫn thấy Kaka là tốt nhất, cái gì cũng tốt, ai bằng được Kaka hết."

      "Shit... lại ba hoa" Kaka lại đẩy , trong lòng cao hứng, nhiều năm qua, từng nghĩ mình

      có được tình đẹp đẽ giống như Nhan Nhi, Tĩnh Nhi, nhưng ngờ vậy mà vẫn có người sâu sắc như vậy, vui sướng, hạnh phúc.

      “Kaka, cháo vẫn còn nóng đây, cậu mau uống…” Tiếng oang oang của Văn Tĩnh vang lên nơi cửa phòng bệnh. KaKa cùng A Chí giật nảy mình, lúc này bọn họ ôm nhau chặt, cả nửa người nằm gọn trong ngực , còn hôn gò má của

      “Tớ chẳng nhìn thấy cái gì hết ..” Văn Tĩnh đứng yên xoay người ngay tức khắc, còn vụng về che mắt.

      “Đừng giả bộ đức hạnh nữa, mau vào .” Kaka đẩy A Chí ra, cúi đầu ho khan hai tiếng, nhìn Văn Tĩnh vào, gương mặt thấy hồng hào hơn, so với khí sắc buổi trưa thoạt nhìn cũng thấy tốt hơn nhiều!

      A Chí thức thời ra ngoài, Kaka lôi kéo tay Văn Tĩnh, cảm khái thở dài cái: “Khoảng canh giờ trước, tớ còn tưởng rằng mình chết … may ông Trời phù hộ… Tĩnh nhi, tớ sao rồi, tớ vẫn có thể sống được, sống dài, lâu, mãi mãi…”

      Đột nhiên nghe Kaka như thế, Văn Tĩnh gần nửa ngày mới phản ứng được, đáy mắt lập tức toát ra vẻ vui sướng. vừa lôi kéo Kaka, vừa vui vẻ kêu lên: “ tốt quá, tớ ba người chúng ta, ai cũng được phép trước, chúng ta phải sống đến lúc có con đàn cháu đống mới được!”

      “Đúng như vậy, ba người chúng ta, phải là bạn tốt cả đời, ai được phép thành kẻ phản đồ, rời bỏ thế giới này mà trước.” Kaka khẽ thở dài tiếng, nắm chặt tay Văn Tĩnh: “Nhan nhi thế nào?”

      Văn Tĩnh ánh mắt trầm xuống: “Cậu ấy biết chuyện rồi, buổi sáng ở bên ngoài bệnh viện thiếu chút nữa nổi điên, suýt nữa bị xe đụng… tớ đoán Nhan nhi trong lòng bị khó chịu như vậy, Hạo tử cũng làm ngơ mà ngồi yên đâu. Vừa rồi tớ thấy Kỳ Chấn vẻ mặt cũng rất khó nhìn, sợ rằng…”

      “Cứ để tùy ý bọn họ .” Kaka cười cười, ung dung “Cậu yên tâm , người đàn ông của cậu và Nhan nhi đều phải là người thường, bọn họ tự có biện pháp… nếu như ban đầu, tớ chẳng cần cậy mạnh, cũng gặp phải cảnh tượng hôm nay.”

      “Kaka…” Văn Tĩnh nhìn , thâm tâm chợt áy náy: “Tất cả đều tại tớ, tớ để cho cậu chịu nhiều đau khổ vậy …”

      vẫn còn nhớ, ngày đó chính cố tình muốn gặp Lâm Thiến.

      “Đừng với tớ những lời này. Chúng ta luôn quý nhau, đừng bị vài chỗ ủy khuất, có ra lệnh bắt tớ, tớ cũng nguyện ý.” Kaka cười tiếng, ôm Văn Tĩnh: “Có những người bạn như các cậu là tốt, tớ cảm thấy rất hạnh phúc.”

      Văn Tĩnh hất khuôn mặt nhắn lên, cũng cười ha hả theo Kaka: “Tớ cũng cảm thấy rất hạnh phúc, chỉ cần ba người chúng ta vĩnh viễn ở chung chỗ là tốt nhất.”

      là như vậy.” Kaka tâm tình dâng cao, cùng Văn Tĩnh ôm nhau chặt.

      Ngoài hành lang, A Chí dựa lưng vào tường, mu bàn tay bị cắn tím bầm mảnh, nước mắt ngập tràn trong hốc mắt, tựa hồ rơi ngay lập tức, nhưng cuối cùng lại hề chảy xuống.

      dám nghe những tiếng tràn đầy vui vẻ của Kaka, cũng dám nghe những lời tràn đầy hy vọng của , có thể chết cùng , nhưng đủ sức cho chút hy vọng sống.

      ***********

      Nghe bởi vì Lâm Thiến ở trong tù có biểu xuất sắc, lại có người gánh trách nhiệm tìm người bảo lãnh sau thẩm vấn cho ta, cho nên chỉ sau sáu tháng ngồi tù ngắn ngủn ta được thả tự do.

      Còn nghe ta vừa ra tù có lão Đại ở khu tây thành tự mình lái xe đón ta, sau đó còn tặng cho ta quán rượu. Có thể đối với người đàn bà từng ngồi tù như vậy, hoàn cảnh thế này cũng quá tốt.

      Hoan Nhan và Văn Tĩnh khi nghe được chuyện này cơ hồ đều muốn giận điên lên. Hết lần này tới lần khác hai người Kỳ Chấn và Thân Tống Hạo vẫn như Lã Vọng buông cần, giống như cái gì cũng quan tâm, trước sau như chẳng làm cái gì.

      Hoan Nhan mấy lần mãi, Thân Tống Hạo nếu phải là dùng lời xóa quá khứ chính là bỏ mặc. Càng về sau, khi Hoan Nhan tức giận gần như phát điên lên mới lộ ra hai câu: “Cứ để cho ta chạy , rồi mà xem.”

      chạy rồi, còn nhìn như thế nào chứ? Người đàn bà kia chỉ trong hai tháng đem gian phòng lớn kinh doanh thành quán rượu có tiếng, việc đó khiến lão Đại trở nên quý, cưng chiều ta hết mực, ta hiển nhiên trở thành phu nhân của ông trùm xã hội đen. Hoan Nhan càng nghĩ càng giận, chỉ thiếu nước đem tiền riêng của mình ra thuê sát thủ!

      Cũng quá hai ba ngày sau, lại có tin tức truyền đến, là Lâm Thiến bao nuôi tình nhân, hai người cùng nhau hít thuốc phiện, trong lúc cả hai còn mơ mơ màng màng bị lão Đại bắt quả tang.

      ***********

      CHÚC MỌI NGƯỜI ĐÊM GIÁNG SINH VUI VẺ!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :