1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc - Minh Châu Hoàn (Full Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 354: đuổi kịp

      Noãn Noãn bị dọa sợ, nhìn Hoan Nhan bị lay đến đầu bù tóc rối, sắc mặt trắng bệch, liền nhào đến đẩy Thân Tống Hạo ra: “Chú, chú được khi dễ mẹ, mẹ khóc…”

      “Noãn Noãn con ngoan, để ba và mẹ chuyện với nhau lát, con xuống lầu ăn điểm tâm trước được ?”

      Thân Tống Hạo lảo đảo buông Hoan Nhan ra, sau đó ôm con ra ngoài phòng ngủ đặt bé xuống đất, nén lòng đem cửa phòng ngủ đóng ầm tiếng khóa lại. xoay người lại đôi mắt đỏ ngầu nhìn , trong ánh mắt nồng chứa hận có, thương có, ánh mắt ràng nên lời nỗi thất vọng cùng khổ sở.

      “Noãn Noãn chỉ mặc áo ngủ, lạnh…” Hoan Nhan muốn cùng chuyện, muốn đối mặt với . bước xuống giường, để ý đến áo ngủ người mình xốc xếch, ra mở cửa phòng ngủ.

      “Em cho biết.” Thế nhưng lại nắm chặt cổ tay , kéo cả người vào trong ngực mình: “Vì mấy câu xằng bậy, vì mấy câu người khác ác ý giễu cợt, cố ý nhục nhã, mà em liền bỏ , em mang theo con rời bỏ ?”

      đủ cho em tin tưởng, sánh bằng vài lời khó nghe đó?”

      “Có phải hay em, chỉ mình em cũng vẫn đủ? Hứa Hoan Nhan, em rốt cuộc muốn như thế nào, muốn ép điên hay là chết đây?”

      câu nào chỉ nhìn lại. biết từ trước tới giờ em muốn nhiều, chỉ mong muốn bị lừa dối lòng dạ đối đãi nhau. Chỉ muốn mái nhà đơn giản cho Noãn Noãn. Em cũng phải mới hai mươi tuổi, cùng lắm làm lại từ đầu. Em già, già đến dám dám hận, chỉ muốn phong bế kín mình để bị tổn thương nữa.

      trầm mặc của khiến càng thêm suy sụp, bàn tay dùng sức ấn mạnh lên bờ vai . hận thể đem từng chút từng chút bóp cho tan vỡ, hận thể đem người này nuốt vào trong bụng, hận thể thôi đừng thương , cho tới bây giờ cũng thương.

      “Nếu như em dám mang Noãn Noãn bỏ , Hứa Hoan Nhan, thề bỏ qua cho bất kỳ người nào bên cạnh mà em để ý!”

      chợt buông tay đẩy ra, xoay người mở cửa phòng ngủ bước ra ngoài. Đứng ngoài cửa phòng là con của , mặt còn vương đầy nước mắt. bé ngửa đầu ngước nhìn , dám hó hé.

      Thân Tống Hạo ngồi xổm xuống, lập tức ôm chặt lấy thân hình bé kia vào trong ngực: “Cục cưng, đừng rời xa ba, con và mẹ đừng ai bỏ ba mà .”

      Noãn Noãn ngơ ngác nhìn , thấy bộ dáng bây giờ giống như lần đầu tiên gặp vậy, toàn thân đều có mùi hôi, vẻ mặt đáng sợ.

      Thân Tống Hạo buông bé ra đứng lên bước , Noãn Noãn nghiêng đầu nhìn. Đợi đến khi sắp xuống lầu, bé chợt lạch bạch chạy ào tới, ở phía sau ôm lấy chân : “Ba….”

      Thân Tống Hạo khựng người lại, trở về lâu như vậy đây là lần đầu bé mở miệng kêu bằng ba.

      “Con kêu ba là gì?” xoay người, cảm giác say hình như cũng bớt , gắt gao nhìn chằm chặp đứa bé lo lắng đứng ở đó.

      “Ba, Noãn Noãn về sau đều kêu là ba, nhưng mà ba thể giống hôm nay giận dữ với mẹ, có được ? Tối hôm qua mẹ khóc rất nhiều, rất đau lòng. Sau này ba được khi dễ mẹ nữa nhé?” Noãn Noãn xong liền òa khóc, muốn rời khỏi đây. muốn được nhìn thấy ba nữa. Cũng muốn lại chuyển trường, xung quanh toàn gương mặt xa lạ người bạn cũng có, càng muốn nhìn thấy Hiền Trữ.

      “Noãn Noãn, con nhớ, ba chỉ thích nhất có hai người. người là mẹ con, người nữa chinh là con!” vỗ về con, buông tay bé ra: “Ngoan, coi chừng mẹ, ba mau quay trở lại.”

      “Ba bỏ
      con và mẹ lại có đúng ?” Noãn Noãn yên lòng đuổi theo hai bước, nghiêng người ở lan can cầu thang nhìn bóng dáng cao lớn của ba mình.
      “Đương nhiên là rồi, cho nên bây giờ Noãn Noãn đáng nhất, trở về phòng giúp ba coi chừng mẹ, được ?” Thân Tống Hạo mĩm cười với bé, sau đó xoay người sải bước nhanh ra khỏi phòng khách.
      Noãn Noãn vẫn đứng nhìn cho đến khi bóng lưng biến mất, mới xoay người uốn éo chạy trở về phòng ngủ. Hoan Nhan giống như tượng gỗ, cứng nhắc ngồi im chỗ đó, nhìn con chạy vào phòng. Môi mấp máy chuyển động, nhưng vẫn ra lời.
      Cũng vào lúc này, chuông điện thoại di động mãnh liệt đột ngột vang lên trong phòng ngủ.
      “A Dương, cậu chết đâu, Thân thiếu bây giờ ở trong phòng chờ chúng ta, có việc gấp. Cậu nếu tán trước tiên bỏ xuống cho tôi.”
      Khi Trần Nhị gọi điện thoại đến, Tần Thiếu Dương ở trong đại sảnh quán bar sang trọng. Tay cầm tờ báo nhưng đôi mắt hẹp dài mê hoặc như hồ ly thỉnh thoảng lại quét về hướng sân khấu.
      giờ nữa tôi qua, còn bây giờ, con mẹ nó, đừng quấy rầy tôi.” Tần Thiếu Dương bỏ điện thoại xuống, nhìn về phía người hầu bàn vẫy tay. “Đưa cho tiểu thu Lạc Bội Nghi ly cà phê Lam Sơn, tôi mời ấy.”
      “Vâng, Tần tiên sinh, xin ngài chờ lát.” Người hầu bàn lập tức cung kính bước . Chỉ chốc lát, sau quầy phục vụ, người phụ nữ trẻ tuổi mặc bộ đồ công sở thanh lịch, tóc chải gọn gàng tỉ mỉ, ngẩng đầu nhìn về hướng Tần Thiếu Dương. có đôi mắt xinh đẹp cực kỳ, to nhưng như được phủ làm bụi mờ sương, khi nhìn vào người ta giống như mưa rơi mặt hồ, yếu ớt mà lại quyến rũ.
      Tần Thiếu Dương bưng ly cà phê lên, khóe môi vểnh cao, bắt chéo hai chân ngồi ghế salon hướng Lạc Bội Nghi gật đầu.
      Lạc Bội Nghi chỉ nhìn ta cái, rồi lại nhanh chóng gõ bàn phím máy tính tiếp tục công việc. Người đàn ông kia là khó hiểu cực kỳ. Lúc ở Singapore, ta liền hay đến khách sạn nơi làm việc ngồi ở đó. Khi được điều động về Trung Quốc, ta lại giống như hồn bất tán theo mãi tha. Càng khủng bố hơn, thậm chí nhiều lần khi tan việc, còn phát ta theo mình.
      Lạc Bội Nghi đem ly cà phê để qua bên, đưa cho người phục vụ tên tiểu Trương cười : “A, cà phê Lam Sơn mới vừa pha, mời cậu uống.”
      “Chị Bội Nghi, cái này là người khác cố ý mời chị, em dám uống.” Tiểu Trương cười , Lạc Bội Nghi khỏi ngẩng đầu lên nhìn về phía Tần Thiếu Dương. Nơi đó có ai, tựa như chưa từng có người ngồi qua nơi đó.
      Trong lòng hơi xúc động chút, vừa định cùng tiểu Trương vài lời, điện thoại di động chợt reo, Lạc Bội Nghi cuống quýt lấy ra nhìn. Dãy số quen thuộc khiến tim khỏi hồi hộp đập nhanh. Lấy cớ nhà vệ sinh. Lạc Bội Nghi cầm điện thoại bước nhanh vào trong hành lang vắng người: “A lô.”
      “Bội Nghi, Lam Sơn uống ngon sao?” Giọng đầu dây bên kia nhàng tràn đầy cám dỗ. Lạc Bội Nghi chợt cảm thấy cổ họng khô khốc, khỏi nuốt nước miếng cái: “Đúng rồi, là ?”
      “Mấy người em tôi mới vừa từ trong đại sảnh ngang qua, thấy có người mời uống lấy lòng.” Giọng nam bên kia chứa ý cười, như nhìn thấy tất cả lời khiến Lạc Bội Nghi hơi khẩn trương: “Tôi... tôi có uống.”
      cần phải giải thích, Bội Nghi.” Người đàn ông lại nhàng kêu tên , “Chúng ta trò chuyện như vầy bao lâu rồi?”
      “Mười tháng.” Lạc Bội Nghi xong mới phát mình trả lời nhanh, cúi thấp đầu, ngón tay trắng bệch cào mấy phát vào vách tường, trong lòng lo lắng bất an.
      “Chúng ta gặp mặt nhau, có được ?” Người đàn ông tuy là hỏi , nhưng giọng mang đầy vẻ bá đạo cho người khác cự tuyệt. Tim Lạc Bội Nghi đập thình thịch như đánh trống, giật mình ngơ ngẩn hồi lâu, mới ngập ngừng : “Tôi định cuối tuần mua vé xe lửa về thành phố B thăm mẹ mình.”
      hay, vừa vặn cuối tuần tôi cũng đến thành phố B công tác, tôi đón .” Giọng người đàn ông vẫn như cũ, lạnh lùng mà ôn hòa, xong liền cúp điện thoại. Lạc Bội Nghi ngơ ngác thả tay xuống, hơi thở vẫn dồn dập chịu nổi. hơi giương mắt nhìn về phía đại sảnh chỗ người đàn ông kia mới ngồi, như ánh mặt trời ấm áp, toàn thân vận màu đen càng tăng thêm vẻ khí phách. lý do, tim rối loạn đập nhanh hai nhịp.
      Tất cả mọi việc bắt đầu từ buổi trưa, cú điện thoại bất ngờ xảy ra. Từ ngày đó, Lạc Bội Nghi thể nghe điện thoại của ta. Có khi ngày hai cuộc gọi đến, có khi cuộc gọi. Cũng có khi giữa đêm khuya say giấc, ta chợt gọi đến, câu gì chỉ nghe hơi thở nhợt nhạt bên tai mình.
      Last edited by a moderator: 12/12/14

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      CHƯƠNG 355: NHẤT ĐỊNH PHẢI CÓ EM

      Mãi tận sau này Bội Nghi mới biết, ngay lần đầu tiên vừa nhìn thấy , thích ngay. Nhưng mà tự nhận thấy mình chỉ là bình thường, từng lần bị thất tình, vì vậy cuộc sống của từ đó trở nên quạnh, nhất là mỗi khi đêm về. Mọi sinh hoạt của giống như nhà sư khổ hạnh, chút vui vẻ, suốt ngày quanh quẩn hết đọc sách, uống trà, lại mua sách, mua trà. Cả gian thư phòng lớn chất đầy đủ loại tiểu thuyết cả trong và ngoài nước, từ Duras đến Trương Ái Linh, từ Tiêu Hồng đến Maupassant. từng nghĩ cuộc đời giờ đây chỉ có sách là tốt nhất, nhưng rồi lại gặp được .

      Cho đến tận bây giờ vẫn còn nhớ rất , ngữ điệu khi chuyện của người kia thường uể oải, năng ưu nhã nhưng thỉnh thoảng lại văng ra mấy câu thô tục, người kia phách lối ai bì nổi, rằng nhất định là phụ nữ của ta, rồi trong lần nào đó giữa cuộc điện thoại lại đột ngột : "Bội Nghi, Bội Nghi, em cho nghe chút , em , muốn nghe giọng của em chút."

      vẫn luôn khóa cửa trái tim hết sức chặt chẽ, dù cho người đàn ông xa lạ kia muốn cố gắng gõ đụng lại như thế nào chăng nữa, vẫn vững như Thái Sơn. Tình ở trong tay mà còn bay mất, huống hồ đấy chỉ là cuộc điện thoại chẳng duyên cớ, hiểu từ đâu gọi đến.

      Nhưng rồi mọi việc thay đổi, thay đổi đó chính xác là do cuộc điện thoại gọi đến theo định kỳ.

      "Thời gian trước, cũng lâu lâu rồi, có người nào đó trong tờ quảng cáo phim “Bay biển” hay là cái gì đó, người của bạn tôi cứ như là bị người ấy bắt mất linh hồn, cứ sững sờ suốt ngày, buộc lòng bạn của tôi đành phải chia tay với ấy. À đúng rồi, em có biết diễn viên đó là ai ?"

      "Đó là Lương Triều Vĩ ." Ngay lập tức Bội Nghi liền nổi cao hứng, thích nhất Lương Triều Vĩ, vì vậy liền như máy. Từ đó về sau giống như có cái gì đó dần dần thay đổi, bắt đầu mong đợi tiếng điện thoại kia vang lên, lúc nghe điện thoại lại bắt đầu tưởng tượng ra diện mạo của , lúc đó khuôn mặt cũng ánh lên vui vẻ.

      Ngồi ở xe lửa, bên người có rất ít hành lý, chỉ mang theo chút đặc sản của thành phố A cho mẹ. giống như đường vào cõi thần tiên, nghĩ đến lúc gặp được , vừa sợ, vừa vui sướng.

      có hình dáng giống như trong tưởng tượng của sao? cũng có đôi mắt u buồn mà lại thâm tình giống như Lương Triều Vĩ sao? ... giống như bến đỗ bình yên để cho còn phải trôi nổi nữa sao?

      Đường cũng là ngắn ngủi, rất nhanh đến nơi cần đến. Hôm đó, Bội Nghi mặc bộ váy áo ngắn gối màu xanh lam pha trắng, cổ áo tròn viền trắng nhìn rất đáng , mái tóc uốn xoăn hơi rối buông xõa. xách chiếc túi để hành lý xuống xe lửa, về phía cửa ga. Màn đêm buông xuống, đứng giữa đám đông tùy ý nhìn quanh vòng, liền thấy được hình dáng quen thuộc.

      người đàn ông, toàn thân mặc màu đen hút thuốc tựa vào bên cạnh chiếc xe ô tô Mercedes-Benz màu đen, sắc đen tản ra xung quanh. Ánh mắt đen như mực, cuối đuôi lông mày dường như mơ hồ có vết sẹo dài, làm cho thêm nho nhã nhưng cũng kém phần nghiêm nghị, thoáng chốc Bội Nghi cảm giác mình trái tim mình như ngưng đập.

      từ trước đến nay thích đàn ông xe ô tô Mercedes-Benz, ghét BMW, loại xe của bọn nhà giàu mới nổi chuyên dùng.

      Đáng sợ hơn nữa đây chính là người đàn ông giống như hồn tiêu tan, cũng chính là người mời uống cà phê.

      Trong suy nghĩ của , chưa lần đem người ở trong điện thoại kia gắn với người ở trước mắt giờ. Người đàn ông kia cũng dập tắt tàn thuốc hướng về phía tới.

      Giữa biển người mênh mông, dưới gầm trời mông muội, lần đầu tiên Bội Nghi cảm thấy thế giới kia hình như tồn tại, mọi người ở xung quanh cũng tồn tại, chỉ thấy có , cũng như , trong giờ phút này trong mắt , cũng chỉ có mình .

      "Bội Nghi, là Tần Thiếu Dương." đến gần bên người , lịch đưa tay cầm lấy túi hành lý ở trong tay . Lúc này Bội Nghi thần trí hoảng hốt, đầu choáng váng, hoa hết cả mắt, đôi mắt của chợt lên nét vui vẻ lạ thường, ngay sau đó thân thể của cũng nằm gọn trong ngực của .

      Trong nháy mắt hơi thở mát lạnh vây quanh người , Tần Thiếu Dương ôm chặt, cười đến điên đảo chúng sinh: "Bội Nghi." Tiếp theo nụ hôn của liền rơi xuống, môi lưỡi thành thạo lướt qua khoang miệng , mút vào môi của , nhàng gặm cắn hai cánh hoa.

      hôn mạnh mẽ và sâu, đến mức chỉ trong nháy mắt, Bội Nghi liền cảm giác cả người giống như bị hòa tan, hai chân run rẩy cơ hồ đứng được, hướng trong ngực của đánh tới.

      "Buông ra, buông em ra..." Bên cạnh họ còn có biết bao nhiêu người qua lại, dường như mọi người ai cũng nhìn vào bọn họ.

      " thả, nhất định thả." Tần Thiếu Dương cúi đầu mở miệng, môi mỏng càng dồn ép, phát ra nụ cười thâm thúy. mang đến bên cạnh xe ô tô, ngón tay nắm vào cằm, kéo lại gần: "Mười tháng, Lạc Bội Nghi, em là người con theo đuổi có thời gian dài nhất, bây giờ em thuộc về ."

      "Chính là sao, người ấy chính là ư... ..."

      Lạc Bội Nghi cảm thấy lòng mình rối loạn thành đoàn, người đàn ông theo dõi suốt cả ngày ở Singapore, rồi ở Trung Quốc, lúc nào cũng có thể nhìn thấy người đàn ông đó, người đàn ông gọi điện thoại cho suốt tháng, tất cả đều là cùng người...là cùng mộtngười.

      “Đúng vậy, đó chínhlàanh!” Tần Thiếu Dương nở nụ cười thậtvô lại, đồng thời hai tay chống sườn xe, tạo thành vòng vây ép sát, đem thân thể thon dài của Bội Nghi bao gọn ở giữa xe và lồng ngực của .

      Bội Nghi kinh ngạc trợn to hai mắt dám tin. kinh ngạc nhìn Tần Thiếu Dương trước mắt, cũng hề chú ý tới bên cạnh có nhóm đàn ông cùng mặc tây trang màu đen dần dần vây quanh đưa bọn họ vào giữa, dòng người đến gần bọn họ, liền bị phân tán ra, tiếng huyên náo cũng bị ngăn cáchở ngoài rất xa.

      Bị hành động trêu đùa thiếu nghiêm túc của nổi lên bất thình lình, cảm xúc chờ đợi của Bội Nghi vốn nóng bỏng từng chút từng chút trở nên nguội lạnh. Lòng mong ngóng dần bị đè xuống, tròng mắt buông rủ chẳng buồn nhìn ai, lạnh nhạt mở miệng: “, muốn làm gì?”

      muốn thăm hỏi cha mẹ vợ tương lai.” cười tiếng, nắm tay của : “Mình lên xe thôi.”

      Bội Nghi ngẩng đầu, vừa nhìn thấy hai hàng hộ vệ chỉnh tề bên mình, khỏi sững sờ: “...rốt cuộc là ai vậy?”

      cần phảiđể ý đến bọn họ, mình thôi.” cười, lướt nhanh qua mọi người cái: “Các em cũng trở về thôi.”

      “Vâng, Cả.” Đám người lập tức tản , Bội Nghi càng thấy thấp thỏm lo âu, nhìn : “ để cho bọn họ gọi Cả, vậy ...... là người của xã hội đen sao?”

      Đường lông mày rậm kết hợp cùng với cặp môi mỏng cong cong càng làm nổi lên nét đẹp mê ngườicủa Tần Thiếu Dương. kéo lại ôm vào trong ngực, tì đầu vào bên vai của : “Bọn họ gọi Cả có nghĩa là xã hội đen à?”

      Bội Nghi có thói quen lần đầu tiên gặp mặt với người xa lạ mà có thái độ thân mật. từ trong ngực hơi tránh ra chút: “Tần tiên sinh, tôiphải vềnhà.”

      Lạc Bội Nghi đưa tay cầm lại túi hành lý của mình từ trong tay của , cúi đầu định ra bên đường gọi xe taxi, Tần Thiếu Dương nhanh chậm vẫn theo phía sau của : “BộiNghi, muốn cùng với em thăm hỏi mọi người ở trong nhà của em mà.”

      trực tiếp ôm từ sau lưng, cắn vào vành tai khẽ lẩm bẩm: “Mười tháng qua, em vẫn còn nhận ra rằng thích em sao?”

      Lạc Bội Nghi kinh ngạc sửng sốt, lát sau mới cắn chặt răng, lấy hết dũng khí để mộtcâu: “Tần tiên sinh, xin lỗi, tôi thể dẫn về nhà được.”

      chỉ là con của gia đình công chức chính phủ bình thường, thể để cho người đàn ông có thân phận thần bí và cao quý như tới làm đảo lộn cuộc sống vốn dĩ bình lặng như nước của như vật được.

      Tần Thiếu Dương chỉ cười cái, lại nắm tay chặt hơn: “Được rồi, nhưng mà Bội Nghi này, cứ coi như người bạn bình thường, từ xa đến thăm nhà của em, em lại đối đãi sơ sài, lạnh nhạt như vậy, cảm thấy rằng có lỗi với khách sao?”

      Bội Nghi nhất thời được câu gì, nhàng gậtđầu: “Thôi được, nếu Tần tiên sinh ngại, mời đến nhà tôi ăn bữa cơm thường.”

      “Đương nhiên là chẳng ngại điều gì cả, cầu còn được nữa là.” Tần Thiếu Dương cườimột tiếng, mở cửa xe, tay chống tại mui xe, lịch đưa vào bên trong xe.

      Hoan Nhan sau khi nghe xong cuộc điện thoại xa lạ, liền lập tức rửa mặt sau đó đưa Noãn Noãn về nhà ba mẹ, chuẩn bị đến quán càphê gặp Thái Minh Tranh theo lời hẹn của ta trước đó. Như chợt nghĩ ra, lền gọi điện thoại cho Thân Tống Hạo.

      đứng đợi ở góc đường gần quá cà phê, khi xe Thân Tống Hạo đến Hoan Nhan im lặng khônglên tiếng, chỉ đưa tay cầmtay của . buông rủ cặp mắt, nhìn vẻ mặt kinh ngạc của ,chỉ nhàng : “Thái Minh Tranh, Thái tiểu thư hẹn gặp tôi, nhưng vì tôi nghĩ rằng tôi và ta chưa hề biết nhau, các người cũng tương đối quen biết, cho nên chúng ta cùng nhau đến gặp ấy.”

      “Được! Cứ để ta ràng mọi chuyện, tránh để cho em lại hiểu lầm lần nữa.” Thân Tống Hạo nhanh chóng mở miệng, nắm chặt tay của , lập tức hướng quán cà phê tới. Lúc này là buổi trưa, ánh mặt trời ấm áp chan hoà sưởi ấm mặt, vừa quay đầu lại, liền thấy khuôn mặt của mềm mại dịudàngtrong lòng khỏi rung động, mà trong mắtcô dường như còn vệt nước mắt khô, viền mắt còn hơi hồng, khiến cho lồng ngực chợt căng thẳng, theo bản năng siết chặt tay, nửa như muốn ôm lấy vậy.
      Last edited by a moderator: 12/12/14

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      CHƯƠNG 356: VẾT HÔN ẤY PHẢI CỦA EM

      Hoan Nhan hề giãy giụa, nhưng lại khéo léo rúc vào trong ngực của . Lúc hai người vào, liếc mắt liền trông thấy Thái Minh Tranh ngồi dựa vào cửa sổ, có lẽ là bởi vì mang thai nên trang điểm, sắc mặt tái nhợt hơi bị sưng phù. Vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy hai người dựa sát vào nhau tới. khỏi kinh ngạc miệng há to, cái thìa trong tay rơi vào trong ly cà phê kêu keng tiếng.

      Cà phê văng ra khắp nơi, ở mu bàn tay trắng nõn, bộ quần áo màu trắng của , nhìn thấy mà phát hoảng. Thái Minh Tranh luống cuống tay chân vội rút khăn giấy ra lau chùi vết cà phê người. Hoan Nhan và Thân Tống Hạo tới trước bàn của liền đứng lại, hai người ăn ý đều muốn ngồi xuống.

      Đáy mắt của Thái Minh Tranh tràn đầy nước mắt, từng giọt, từng giọt thi nhau lăn xuống. Ở nhà là đại tiểu thư, lúc ra đời miệng cũng ngậm thìa vàng, bản thân chưa bao giờ bị chà đạp giống như tình trạng hèn mọn ở nơi này.

      "Thái tiểu thư." Tiếng của Thân Tống Hạo vang lên lạnh lẽo, khí lạnh từ trong giọng lan toả khắp quán cà phê. nắm tay Hoan Nhan run rẩy, mở miệng rành rọt từng câu từng chữ: "Bất kể cái gì, hoặc chưa cái gì, tôi cũng muốn cho biết: vợ của tôi chỉ có mình Hoan Nhan, con tôi cũng chỉ có mình Noãn Noãn. Nếu như cẩn thận làm cho vợ của tôi hiểu lầm điều gì đó, xin mời giải thích cho ràng, tôi muốn để cho bà xã của tôi vui vẻ."

      trực tiếp thẳng vào vấn đề, khiến cho Hoan Nhan khỏi kinh ngạc, tiếp theo lại cảm thấy thoải mái. Người đàn ông này đối với phụ nữ lòng dạ luôn luôn ác độc, lưu chút tình cảm, đây cũng phải là lần đầu tiên nhìn thấy.

      Thái Minh Tranh đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt rưng rưng nhìn hai người. “Em phải thế nào đây? Nếu như em rằng: Thân Tống Hạo mẹ cho uống thuốc mê, em và xảy ra quan hệ, cho nên bây giờ trong bụng của em mang con của , vậy có thể hay lập tức sai người đem em đưa đến bệnh viện rồi lấy đứa bé này?”

      Nếu quả như vậy, ngấm ngầm chịu đựng tủi thân, hèn kém, vậy là được chứ gì?

      Huống chi, cũng hề nghĩ đến Hứa Hoan Nhan chẳng những ầm ĩ làm loạn với Thân Tống Hạo, ngược lại ta vẫn tay trong tay với Thân Tống Hạo mà xuất ở trước mặt như thế.

      ngẩng đầu lên mỉm cười có vẻ áy náy: "Thân tiên sinh, Thân phu nhân, hết sức xin lỗi, chuyện ngày đó, hoàn toàn là hiểu lầm..."

      "Thái tiểu thư, tại sao ngày đó lại giải thích ràng trước mặt mẹ của tôi ?" Thân Tống Hạo chút khách khí cắt ngang lời của . Từ trong đôi mắt đẹp toát ra ánh nhìn khinh thường, hơn nữa giống như tỏ sức mạnh của mình càng ôm chặt Hoan Nhan hơn.

      "Thái tiểu thư, nếu như tôi nhớ lầm, ngày đó ràng với tôi rằng mang thai con của A Hạo, như vậy đây cũng là hiểu lầm sao?"

      Thân Tống Hạo bên này vừa dứt lời, Hoan Nhan đột nhiên cũng lên tiếng. từ trước đến nay có thói quen gây với người khác, nhưng là đối mặt với người đàn bà này, kiềm chế được bài xích.

      Gương mặt Thái Minh Tranh thoắt biến thành màu trắng bệch, dám câu, ánh mắt lóe lên cảm giác bất an, dám ngẩng đầu nhìn hai người trước mặt. Hai bàn tay bất an vặn xoắn liên tục chiếc bàn được trải chiếc khăn trải bàn trắng noãn sạch . Hoan Nhan lặng lẽ đứng nhìn Thái Minh Tranh, nhìn thấy trán mịn màng của ta dần dần xuất những giọt mồ hôi nho , nhìn sắc mặt của ta càng ngày càng hồng, Hoan Nhan cũng chẳng biết tại sao lại chợt nổi lên chút thông cảm với Thái Minh Tranh.

      Bất kể Thái Minh Tranh là ai, bất kể ấy làm cái gì, nhất định cũng vì trong lòng ấy thích người đàn ông trước mặt mà thôi.

      " lại vẫn lời như vậy?" Thân Tống Hạo khỏi tức giận , mặc dù biết Thích Dung Dung trong chuyện này đều đem chuyện lớn hóa để lừa gạt , nhưng hoàn toàn biết người phụ nữ kia, lại dám với Hoan Nhan rằng ta mang thai con của !

      "Thân tiên sinh..." Thái Minh Tranh có cảm giác như mình sắp ngất . Vốn dĩ gọi điện thoại là chỉ muốn hẹn với Hoan Nhan tới đây để chuyện, muốn vừa đấm vừa xoa để ép Hoan Nhan buông tay. Nhưng ngờ mọi chuyện mà sắp sẵn chuẩn bị, bây giờ lại bị xoay chuyển đến mức độ này, bây giờ ở thế cưỡi hổ khó xuống, hai bên đều khó xử.

      "Thái tiểu thư có thể cần sĩ diện, cần danh tiếng mà tự chửi bới mình như vậy. Nhưng tôi, Thân Tống Hạo này có nhà có cửa, có vợ có con , lại thể chịu được việc duyên cớ bị người khác bôi nhọ danh dự như vậy. Có lẽ bây giờ chúng ta hãy cùng bệnh viện, đều tốt cho lẫn cho tôi, đồng thời cũng cho bà xã tôi câu trả lời ràng." cười, nhưng nét mặt lại lạnh lẽo. Hoan Nhan ràng cảm giác được ngón tay ôm ở thắt lưng của là nóng bỏng, nhưng tại sao khi nghe , từ trong những lời ấy cũng cảm thấy hơi lạnh bao trùm khắp cả người !

      Lúc mới tới nghĩ ra vô
      số cảnh tượng và câu trả lời từ trong miệng của , nhưng ngờ khi gặp mặt lại năng kiểu nóng lạnh như vậy, nhưng lại hề để lại chút đường lui ở trong đó.


      Hoan Nhan biết là nên vui hay nên buồn, lòng bàn tay xâm xấp lớp mồ hôi mỏng. muốn đem tay của mình rút ra khỏi tay , nhưng ngờ nắm chặt hơn, đem thân thể của áp sát vào trong ngực.


      Thái Minh Tranh bị lời của làm cho sợ hãi, choáng váng hoàn toàn, làm sao có thể bệnh viện? Dĩ nhiên biết y thuật tại tiên tiến cỡ nào, coi như đứa bé kia chỉ có ba bốn tháng, nhưng nếu so sánh có thể suy đoán chính xác được đứa bé kia có phải là của hay !


      “Thân tiên sinh….. Thân phu nhân.” Thái Minh Tranh hoang mang, rối loạn, cầm lấy túi đứng lên, tay đỡ bụng, hàng mi buông rũ, mở miệng thưa thốt: “ xin lỗi chuyện ngày đó, ngày ấy tôi khờ dại gây nên hiểu lầm. Thân phu nhân, xin lỗi, xin tha thứ cho tôi miệng chọn lời!”


      “Nhưng tại sao ngày đó lại như vậy?” Hoan Nhan có chút tin tưởng, người đàn bà này rốt cuộc trong lòng suy nghĩ gì?


      xin lỗi!” Thái Minh Tranh lại lần nữa mở miệng, gắt gao cắn môi cái, lúc ngẩng đầu lên, vẻ mặt của làm cho người ta phải thương xót. Hoan Nhan thấy ánh mắt của nhìn thẳng vào khuôn mặt của Thân Tống hạo. mặt của , tựa hồ có vẻ chịu đựng, tựa hồ có vẻ tủi thân, tựa hồ còn có thứ gì đó mà được….


      Trái tim Thái Minh Tranh khỏi co giật cái, lúc này cũng biết muốn gì, chỉ lẩm bẩm kêu tiếng: “Thân tiên sinh….”


      Ngay sau đó, nước mắt từ trong mí mắt của thi nhau tuôn trào rơi xuống. Nay sau đó, Thái Minh Tranh đột nhiên khóc lớn rồi bụm mặt chạy ra khỏi quán cà phê.


      Hoan Nhan chỉ cảm thấy càng thêm nghi ngờ, còn Thân Tống Hạo cũng thở phào nhõm to, mi tâm giãn ra, xoay người, chan chứa vui vẻ nhìn lại : “Bây giờ em biết rồi chứ? Đừng tức giận nhé.”


      Hoan Nhan chẳng biết gì, nhìn vào mặt bàn, vệt cà phê nguội lan dần, tạo ra hình thù khác thường, trông giống như là khuôn mặt khóc thút thít, hoặc như là viên đá bị rạn nứt ở giữa.


      “Lúc cuối cùng Thái tiểu thư nhìn giống như rất tủi thân.” Hoan Nhan ngẩng đầu lên, nhìn cười .


      ta có điều gì phải tủi thân cơ chứ? Nếu phải là ban ngày ban mặt, người đàn ông như nên làm gì quá mức, nhất định hôm nay dễ dàng như vậy mà bỏ qua cho ta!”


      Trong giọng của chút độ ấm nào, giống như kiểu và người phụ nữ kia hề có chút quan hệ nào.


      quả có chạm vào ta sao?” Hoan Nhan trong lòng có phần buông lỏng chợt giật mình, từ lúc bắt đầu gọi điện thoại cho Thân Tống Hạo, mơ hồ có chút hiểu ra, lời của Noãn Noãn làm cho xúc động cực kỳ, cũng muốn cho cơ hội cuối cùng, cũng là cho mình thêm cơ hội, còn có mấy lần năm năm, có mấy lần thanh xuân ,mà lại giày vò hạnh phúc của mình?


      “Nếu như lừa em, liền phạt cả đời này bao giờ nhìn thấy con của mình nữa!” trang trọng mở miệng, ngón trỏ cùng ngón giữa khép lại giơ lên nhìn thề độc.


      Hoan Nhan lập tức có cảm giác mình tin , biết đối với Noãn Noãn tình cảm vô cùng thích. Nếu như đúng là làm ra những chuyện gì đó biết xấu hổ, tuyệt đối dám phát ra lời thề như vậy, bởi vì biết ràng, nhất định rời bỏ và mang theo con theo.


      “Em tin , em nhớ , giữa chúng ta, hề giấu giếm bất cứ chuyện gì, giữa chúng ta bao giờ có hiểu lầm nữa. Cho nên, bây giờ mọi điều cần đều ràng, vì vậy chuyện lúc trước chúng ta cũng nên quên .”


      Lời của có thể ra nhõm, dễ dàng như vậy, khiến như bị dụ dỗ, rồi lại để cho cảm thấy có chút kỳ quái. “ đúng như vậy chứ?”


      trừng mắt nhìn , ánh mắt nhìn vừa đúng chiếu thẳng vào ngực của , là lâu, là lâu như thế.


      Nơi đó hề còn vết hôn nữa, nhưng là vẫn cảm thấy hình như vết hôn kia vẫn tồn tại ở nơi đó, làm ánh mắt của đau nhói, làm trái tim của đau nhói.


      “Đúng vậy, đúng là như thế.” gật đầu cái: “ thôi, chúng ta về nhà .”


      vô tâm vô phế, vui vẻ kéo tay của , lại kề vai sát cánh thân mật, hướng ra phía ngoài bước . Trong lòng Hoan Nhan vẫn có chút chua xót, từng chút, từng chút xuất , hi vọng Thân Tống Hạo chân thực đúng như vậy
      Last edited by a moderator: 14/12/14
      Bối Nhi thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      CHƯƠNG 357: SAY RƯỢU, THÁC LOẠN

      Nhưng có đúng như vậy . biết, điều đó vĩnh viễn là thể có.

      “Cả đời này em khao khát được thương đón nhận, thu xếp ổn thỏa, chăm nom chu đáo, tránh cho em mọi sợ hãi, tránh cho em mọi đau khổ, tránh cho em khỏi kiếp sống lang thang, tránh cho em bất kể chuyện gì đúng như ý muốn”

      “Nhưng ạ, em biết, em vẫn luôn biết rằng điều đó vĩnh viễn bao giờ xảy ra.”

      nhớ đọc qua câu ấy ở chỗ nào, nhưng cảm thấy mọi chuyện hợp với tình hình bây giờ, cho nên tự nhiên nhớ tới. Hóa ra, suốt bao năm qua những điều luôn mong ước cũng chỉ có như vậy mà thôi. Nhưng mà biết những điều mình mong đợi ấy có đến hay .

      Ở bên cạnh là hạnh phúc, thoạt nhìn đúng là hoàn mỹ, nhưng lại cảm thấy cuộc sống hạnh phúc ấy có vết rạn nứt.

      đường trở về, trong xe là yên tĩnh, xa xôi hỏi : " có còn nhớ bốn tháng trước, người đầy những vết hôn ?"

      có chút mệt mỏi nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe thấy hỏi vậy liền cười vui vẻ: "Nhớ chứ, còn với em bây giờ thay đổi trở nên mãnh liệt hơn mà."

      " ra ." nghiêng mặt, bình tĩnh quan sát : "Em chưa bao giờ có kiểu hôn sâu như vậy. Những vết hôn ấy, em nhớ lầm, phải là do em lưu lại."

      "Bậy bạ!" làm ra vẻ tức giận, giơ tay lên vỗ đầu của , nhưng đôi mắt lại chan chứa cưng chiều: " phải là em, chẳng lẽ lại là chó mèo sao? Hàng ngày mỗi buổi tối đều về nhà đúng giờ, trả bài đúng hạn, làm sao còn có tinh lực mà tìm người phụ nữ khác nữa đây?"

      Hoan Nhan khỏi thấy tủi thân, là người rất rụt rè lại hơi có chút tự ti, từ trước tới nay suốt trong thời gian sống cùng với , luôn luôn là người bị động, bị động , bị động ly hôn, bị động khi trở lại bên cạnh lần nữa, thậm chí bị động ngay cả khi hoan ái cùng lần lại lần.

      Còn những vết hôn kia, như cố tình để lại dấu vết thành từng mảng lớn , tựa như cố ý biểu thị công khai mục đích gì đó, căn bản phù hợp với những tác phong, cũng như phù hợp với tính cách của .

      " Chẳng lẽ chưa bao giờ hoài nghi tới điều đó sao? Kết hôn với năm, có bao giờ em quá chủ động đâu. Cho đến bây giờ chúng ta sống vui vẻ cùng nhau như thế, mà em cũng chưa lần chủ động quá mức như vậy. Những thứ kia vết hôn, phải của em." chợt lắc đầu nhàng cái, cười khổ: " , đó phải là của em."

      "Nhan Nhan, rốt cuộc em muốn cái gì?" Nghe những lời này của khỏi cau mày. Thời điểm muốn phản bác liền chợt nhớ lại tới mấy tháng trước, có ngày nào đó vào buổi tối trở về nhà, hình như là uống say, say đến bất tỉnh nhân , hơn nữa lúc sáng sớm khi thức dậy thấy cả người mệt mỏi gần như rời rã. Khi rửa mặt nhớ là còn tự chê cười mình, tự chê cười mới xa buổi tối có giấc mộng làm mất thể diện, thấy những vết hôn kia, vẫn nhớ suy nghĩ ở trong lòng rằng Nhan Nhan của thay đổi trở nên mãnh liệt vô cùng...

      "Nhan Nhan, em cần nữa, hình như nhớ ra điều gì đó." Thân Tống Hạo trầm mặc ngồi dựa ghế, người lăn lộn thương trường, có ai tửu lượng tốt, thể mới uống hai ba ly rượu liền say đến bất tỉnh nhân như vậy được.

      " sao vậy?" Hoan Nhan nhìn vẻ mặt tình bất định của liền hỏi. Ô tô lướt nhanh đường cây cối rậm rạp, ánh nắng thưa thớt lọt qua tán lá um tùm, lúc chiếu xuyên qua cửa sổ xe liền biến thành tối sẫm như màu trà, làm khuôn mặt của chìm trong mảng bóng râm, khiến nhìn được nét mặt của .

      Chuyện còn chưa tìm ra được chút đầu mối nào, Thân Tống Hạo muốn để làm cho lo lắng vô nghĩa. cho cùng, ra cho đến tận bây giờ cũng chưa biết cuối cùng xảy ra chuyện gì.
      .

      "Nếu em cảm thấy an lòng, vậy hết sức cố gắng tự mình điều tra các manh mối, đợi đến lúc chân tướng của chuyện này lộ ra hết, tất nhiên cho em câu trả lời thỏa đáng. Bây giờ em hãy tin tưởng ở , tất cả mọi chuyện hãy giao cho xử lý có được hay ?"

      có thể câu “ được” sao? Nếu như cố ý muốn để cho biết, có hao tổn tâm cơ cũng đấu lại .

      gật đầu cái thêm gì nữa. Sau khi đưa đến nhà Duy An, có chuyện cần giải quyết liền lập tức bảo tài xế lái xe . chỉ lại buổi tối tới để đón và Noãn Noãn, Hoan Nhan tỏ ý kiến, chỉ “Vâng” tiếng rồi xuống xe.

      Noãn Noãn còn ngủ trưa, ngồi mình trong phòng khách xem TV, chỉ lát liền cảm thấy buồn chán, chợt có tiếng chuông điện thoại di động vang lên, Hoan Nhan cầm điện thoại lên, nhìn thấy mã số xa lạ, có chút nghi ngờ nhưng vẫn bấm nút nghe: “A lô, ai vậy?”"

      Chẳng lẽ lại là Thái Minh tranh gọi điện thoại tới?

      "Nhan nhi, là đây, Tống Gia Minh." Giọng của ta trầm thấp có
      phần chững chạc, hề giống tính cách luôn luôn bướng bỉnh của chàng trai tuấn hồi sau năm về trước.

      Khi Hoan Nhan lại nghe thấy tiếng của ta lần nữa, dường như trong lòng có cái gì đó như gần gũi hơn. nhớ lại những lời nhắn nhủ của ta hồi còn ở California, khỏi cảm thấy bùi ngùi: "Tống Gia Minh, cám ơn ."

      Lâm Thiến trở lại sau sáu năm gây nên trận gió mưa tanh tưởi đẫm máu. Mặc dù ta gây thương tổn cho , Kaka và Văn Tĩnh, nhưng lại khiến cho Thân Tống Hạo suýt nữa bị thất bại thảm hại.

      "Nếu như em nghĩ cần phải với tiếng cám ơn, chi bằng hãy mời ăn bữa , coi như cho con người được đón gió tẩy trần, sau sáu năm trời chưa bước chân về thăm quê cũ có được ? Tống Gia Minh cười lớn, giọng thoải mái mà lại nhàng, khiến cho Hoan Nhan có cách nào từ chối ta.

      "Được thôi, lúc nào có thể vậy?" gật đầu đồng ý, gò má hơi nhếch nụ cười nhàn nhạt.

      "Vậy tối nay ." Tống Gia Minh thấy đồng ý, kìm được vui sướng. Hoan Nhan nghĩ hôm nay là thứ bảy, ngày mai lại là ngày nghỉ, xem như là ngày thích hợp cũng liền đồng ý: "Cũng được đấy, tôi biết nhà hàng, nơi có cây ngô đồng lớn bên đường cái, chúng ta sáu giờ gặp nhau ở nơi đó nhé."

      Cúp điện thoại, vừa đúng lúc Noãn Noãn tỉnh giấc ngủ trưa, hai mẹ con vừa chơi đùa với nhau lát Văn Tĩnh mang con trai của mình chạy tới nhanh như gió. Thằng bé nhà Văn Tĩnh dáng dấp cao to giống hệt Kỳ Chấn. Văn Tĩnh suốt ngày khoe khoang con trai của khi trưởng thành phía sau cái mông của nó các phải xếp thành hàng dài! Nhưng đó phải là điều quan trọng, quan trọng nhất là phải làm thế nào để quyến rũ con nuôi về nhà làm vợ!

      ngờ gia đình nhà chồng tương lai của Noãn Noãn liền thẳng câu chấp nhận, hơn nữa cũng ủng hộ kiểu tình chị em.

      Văn Tĩnh mới tới chơi khoảng hơn hai giờ, Kỳ Chấn nóng lòng chạy tới đón hai mẹ con về nhà. Hoan Nhan nhìn nhà ba người của bọn họ cùng cười đùa ầm ĩ, nén được lòng hâm mộ. ao ước mình được như Văn Tĩnh, nếu như chỉ cần giống nửa lòng dũng cảm, nửa mạnh mẽ của Văn Tĩnh thôi, chắc cũng đẩy mình đến nông nỗi như bây giờ.

      Khi đồng hồ điểm chuông năm giờ, Hoan Nhan chuẩn bị mọi thứ rồi ra cửa. Suy nghĩ chút, trước khi nhắn với ba mẹ câu, nếu như Thân Tống Hạo tới, hãy cho biết buổi tối có chút chuyện, bảo đón Noãn Noãn về nhà trước, ăn cơm với người bạn xong trở về nhà sau.

      Lúc Hoan Nhan đến chỗ nhà hàng, Tống Gia Minh đến, nhìn thấy vào, liền đưa thẳng tới phòng ăn bao riêng.

      Mới đầu cũng chẳng có gì đặc biệt, chỉ thăm hỏi lẫn nhau, sau khi uống hai ba chén, hai người cũng có chút bùi ngùi khó .

      "Nhan nhi, em còn nhớ sáu năm trước, lần đầu tiên chúng ta gặp nhau như thế nào ?" Tống Gia Minh Vi say rượu, ánh mắt nhìn nóng rực.

      "Làm sao lại nhớ chứ, lần đầu tiên chúng ta gặp nhau chính là ở quầy rượu gần trường học, chia tay cũng là ở nơi ấy." Hoan Nhan khẽ mỉm cười, nhớ tới những gì xảy ra trong những năm tháng ấy, có chút nên lời, chỉ thấy mất mát cùng tiếc nuối.

      "Cuộc đời vui sướng nhất cũng tại nơi này, hối hận và đau lòng nhất cũng là tại nơi này." Tống Gia Minh lại uống thêm chén rượu, ánh mắt giống như lửa thiêu đốt : " là hối hận, tại sao lại bỏ lỡ người phụ nữ tốt như em được chứ."

      "Tống Gia Minh, uống say rồi." Hoan Nhan kìm được nở nụ cười chua chát, lòng cũng thấy vui vẻ, liền tự rót rượu ra uống tiếp.

      "Tại sao khi đó lại như bị ma quỷ ám ảnh vậy? Nhan nhi, em xem, tại sao khi đó lại ngu đần như vậy chứ? Vì sao ngay cả vàng với hạt cát cũng phân biệt được cho ràng chứ?" Tống Gia Minh càng càng thấy thống khổ, đến cuối cùng, ta dường như là say mèm, chịu nổi liền nằm bò bàn nỉ non nghẹn ngào....

      "Nhan nhi, Nhan nhi, nhiều năm qua, cũng sao tìm được người thứ hai giống như em vậy.... Cũng bao giờ tìm được.... Nhan nhi, hối hận rồi, em biết hối hận đến mức nào ?... Em nghĩ tới, khẳng định là em nghĩ tới.... nhiều năm như vậy, từng nếu như tìm được người toàn tâm toàn ý thích , bất kể ấy nghèo nàn hay giàu có, xinh đẹp hay là xấu xí, lập tức liền cưới ấy.... nhưng mà gặp được. Nhan nhi, sau khi chia tay em, cũng tìm được người nào khác giống như em, cho dù là chỉ giống em chút xíu thôi, cũng có..."
      Last edited by a moderator: 22/12/14

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 358: Ghen.

      “Tống Gia Minh! còn như vậy tôi ngay lập tức!” Hoan Nhan muốn nghe nữa, tùy tiện cầm lấy túi xách đứng lên, hướng phía cửa bước ra.

      “Nhan nhi....” Tống Gia Minh say khướt ngăn lại. Đáy mắt tuy có khát vọng cháy bỏng nhưng có trộn lẫn tạp niệm. Tim Hoan Nhan chợt đau nhói, nhớ tới cuộc tình nửa năm với Tống Gia Minh. Nhớ tới khuôn mặt ta khẽ cười khi đồng ý làm bạn . Nhớ tới khi ta cùng với Lâm Thiến ở chung chỗ cao cao tại thượng, khi đó ánh mắt nhìn mang theo đồng tình và thương hại. Nhớ tới trong quán bar, ta nhẫn tâm lời đoạn tuyệt với . Nhớ tới lúc trước ta bất chấp tất cả phản bội cùng tại thất ý....

      Tạo hóa trêu người, vật đổi sao dời. Nếu như ban đầu những chuyện kia chưa từng xảy ra, làm sao lại chia tay với ta rồi quen biết với Thân Tống Hạo. Thời gian năm, sáu năm này làm sao lại phải trải qua nhiều đau khổ như vậy?

      “Tống Gia Minh, rồi gặp được người con tốt, tin tôi .” cầm lấy tay ta, ánh mắt giao thoa nhau, trong chốc lát thời gian như lắng đọng, hô hấp của hai người như ngưng trệ lại.

      gặp được sao?” Tống Gia Minh trầm trầm nở nụ cười, ta rút tay mình từ trong lòng bàn tay Hoan Nhan lại, dùng tay kia cầm lấy tay : “Cho đến bây giờ vẫn nhớ em có qua, có ai tình nguyện đứng im tại chỗ chờ người. Khi đó hiểu, tại biết muộn.”

      “Chúng ta đến quán bar gần trường học lúc trước xem chút có được ? Sáu năm rồi chưa có quay trở lại.” ta đứng lên, cầm áo khoác mặc vào. Mặc dù người vẫn nồng mùi rượu, nhưng xem ra ta tỉnh táo nhiều.

      Hoan Nhan muốn từ chối, lại nhớ tới buổi sáng ánh mắt Thái Minh Tranh rưng rưng uất ức nhìn Thân Tống Hạo, trong đầu vẫn nhớ tới những vết hôn kia sao xóa được. Trong lòng phiền muộn, đúng là nghĩ muốn say trận. Buổi tối khi đối mặt với biết gì bây giờ? bằng uống rượu say thôi.

      Bọn họ cùng nhau ra cửa, lên xe của Tống Gia Minh. Bởi vì ta có uống vào chút rượu nên lái xe chậm. đường hai người trò chuyện chút, lâu lắm đến con đường có trường học cũ. Giơ tay chỉ vào vườn hoa, chỉ vào con đường dành cho người bộ dài, chỉ vào cây ngô đồng cao lớn che khuất ánh mặt trời. Hai người dường như nhớ lại thời sinh viên. Nhớ tới tình khi đó, ta từng trắng đêm đứng ở dưới ký túc xá chờ . Chỉ vì chờ ngại xấu hổ, chỉ mong được mở cửa sổ ra nhìn mình cái. Nhưng tình đơn thuần ngây ngô như vậy cũng quay trở lại rồi.

      Tám, chín giờ tối chuông reo, trong sân trường cuối cùng cũng ồ lên làn sóng. Bọn họ quyết định dừng xe lại ở cạnh bên trường học. Bước xuống xe gió mùa hè thổi tới, ở đường có tiếng người huyên náo, họ chậm rãi.....

      Có đôi bạn học vô cùng thân thiết cầm tay nhau vừa vừa cãi ầm ĩ. Có tốp năm tốp ba nam sinh dáng người cao lớn, trong tay cầm quả bóng rổ hăm hở bước nhanh. Lại có cả con trai lẫn con chạy xe đạp điện vui vẻ hát hò lướt qua. Có vô số kỷ niệm hầu như quên mất trong giấc mộng thanh xuân, tuổi trẻ náo loạn qua bên cạnh .

      Hoan Nhan hơi giật mình, nhìn ra kia là ký túc xá cũ kỹ vẫn chưa được xây mới lại nơi trọ học lúc xưa.

      Đứng ở dưới lầu ký túc xá nơi từng ở qua, hai người có chút cảm khái nên lời.

      Trong trường học dưới ánh đèn mờ nhạt, Tống Gia Minh nhìn bên mặt Hoan Nhan khi quay nghiêng, vẫn thanh tú như xưa, nét mặt quật cường giống như năm năm trước. Năm đó thích bởi vì ngượng ngùng xinh đẹp, cuối cùng chia tay với cũng bởi vì bảo thủ và dè dặt. Nếu như khi đó ta có thể hình dung ra tình trạng bây giờ, nhất định ta cho là mình Lâm Thiến.

      Ra khỏi trường học lại đến quán bar, hai người uống vài ly. Hào hứng, lan man nhắc lại ít chuyện xưa, cười vui vẻ rồi lại rơi nước mắt, sau đó bảo về. ta cũng ám chỉ, cam lòng buông tay quyết theo đuổi , chỉ là Hoan Nhan vờ như nghe thấy.

      Ngồi xe để ta đưa về, gần đến nhà nhìn đồng hồ đeo tay, mười giờ rồi. Khẽ thở dài, quay sang với ta đến khúc quanh dừng xe lại. muốn nhìn thấy Tống Gia Minh đưa về. muốn cho là giận dỗi muốn trả thù lại .

      “Nhan nhi....” Tống Gia Minh xuống xe, chỉ đến khi đóng cửa xe lại, ta mới hạ cửa kính xuống.

      Ánh mắt Hoan Nhan hơi đau xót, tiếng Nhan nhi kia, là tuổi trẻ sáng lạn của , cũng là tuổi trẻ đau thương khổ sở nhất trong ký ức của .

      “Nhan nhi, nguyện ý chờ em.” Tống Gia Minh nhìn chăm chú .

      Cách đó xa, mơ hồ có ánh đèn xe chiếu rọi lên khuôn mặt , phảng phất nhìn .

      Hoan Nhan lắc đầu: “Tống Gia Minh . Sau này chúng ta gặp lại nhau nữa.”

      .” ta vươn tay, nắm được cánh tay kéo lại gần chút: “, vẫn luôn chờ em. biết em sống được vui vẻ, nếu em sống hạnh phúc tuyệt đối cùng với ra ngoài uống rượu. Nhan nhi, chờ em.”

      Hoan Nhan lảo đảo muốn tránh ta , thế nhưng ta lại nắm chặt hơn buông ra. Đúng lúc này, cách nơi đậu xe xe, đèn xe chợt tắt.

      Bóng tối bao trùm bọn họ, Hoan Nhan cảm thấy cánh tay ta khẽ buông lỏng, cuống quýt giãy ra. Bước nhanh được vài bước, dưới chân trật cái, gót giày vừa cao vừa nhọn bị gãy rời. Cũng may, bị trẹo chân. thở hơi, mắt thấy sắp đến cửa nhà, liền tháo giày ra chân trần bước tới.

      chân trần rốt cuộc vẫn cảm thấy thoải mái. Mới vài bước, lòng bàn chân cấn mặt đường khó chịu. Hoan Nhan nhíu mày, mùi rượu lại bắt đầu dâng lên, cả người mềm nhũn, còn hơi sức. đường lớn phía ngoài biệt thự, có mấy ngọn đèn đường. Hoan Nhan miễn cưỡng tới trụ đèn, dựa vào đó nghỉ lát. Quay đầu nhìn lại, Tống Gia Minh cũng có đuổi theo, lặng lẽ thở phào nhõm.

      Định gọi điện thoại về bảo chị Tần mang giầy ra đây, nhưng rồi lại ngại chuyện bé xé ra to. Đèn trong nhà cũng tắt hết rồi, mọi người chắc ngủ say.

      Hoan Nhan đứng hồi rồi quyết định dứt khoát ngồi xuống dưới trụ đèn, tay ôm vòng qua đầu gối, gương mặt dán vào cột đèn bóng loáng mà lạnh lẽo. cảm thấy cả người dễ chịu hơn rất nhiều. Khép mắt lại, chợt thấy thê lương. Biệt thự ngay trước mặt, nhưng chút cũng tình nguyện bước vào.

      muốn cãi nhau nữa, chỉ muốn được sống vui vẻ hạnh phúc. Cũng muốn vui vẻ hạnh phúc mà vẫn cãi nhau, muốn như vậy.Cả trái tim đều luẩn quẩn nghĩ đến người, như đánh mất cả bản thân mình.

      biết mình ngồi dựa như vậy bao lâu, khi Hoan Nhan hốt hoảng mở to mắt, nhìn thấy bóng dáng cao lớn đứng ngay trước mắt mình.

      Nhất thời hết hồn vụt đứng dậy. biết là do dùng sức quá nhiều hay do vẫn còn say rượu nên đứng vững. Trọng tâm cả người đều dồn vào bên chân phải, trong chớp mắt bàn chân đó truyền đến trận đau đớn. nhếch miệng rên lên mấy tiếng nho ....

      Thân Tống Hạo gì, mặt cũng lộ ra biểu tình gì. chỉ vững vàng bước từng bước tới. Khi tới trước mặt , xoay người lại, đưa lưng về phía ngồi xỗm xuống.

      Hoan Nhan hơi ngạc nhiên, ngơ ngẩn nhìn phiến lưng rộng rãi vững chắc ngay trước mắt mình. Kia là áo sơ mi màu xám tro tự tay giặt giũ sạch , là ủi phẳng phiu. Dưới ngọn đèn vàng, màu áo càng ánh lên sáng bóng. ấp úng dám chuyện, ngẩn người như tượng gỗ.

      “Leo lên.” vẫn như cũ ngồi xỗm ở đó, trầm tĩnh thốt ra hai chữ, nghe ra vui hay buồn. Hoan Nhan thấp thõm lo lắng, chần chờ lát, nhưng rồi sau vẫn cúi người xuống ghé vào lưng , hai tay quấn quanh cổ .

      tốn chút sức lực đứng lên, hai tay vòng phía sau nâng hai chân của , từng bước từng bước về phía nhà hai người.

      Hoan Nhan lặng lẽ áp sát mặt vào phiến lưng rộng rãi, ấm áp của . hít hơi, mùi thơm của xà bông thoang thoảng từ áo sơ mi của dễ chịu. Đột nhiên Hoan Nhan muốn khóc, rồi khóc . Tay ôm cổ , chảy nhiều nước mắt, giống như đem hết những uất ức chất chứa bao lâu nay, từng chút từng chút trút hết ra ngoài.

      Hơi thở dần rối loạn, đến khi khóc lớn, bước chân càng rối loạn hơn, dứt khoát bước tiếp nữa. cõng đứng trong vườn hoa, gió đêm đưa tới mùi hương hoa hồng, lẫn trong đó có mùi bùn đất tươi mát. Ban ngày công nhân mới vừa xén mặt cỏ, mùi vị cỏ xanh kia cũng ngửi thấy được cực kỳ thấm vào lòng người.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :