1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc - Minh Châu Hoàn (Full Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 339: Ông xã nuôi em.

      lên tiếng, mãi lúc sau đợi đến khi có mấy người chịu nổi đòn cân não, bấy giờ Thân Tống Hạo mới nhàn nhã tới ngồi xuống ghế sa lon, cười cười : “Mấy vị chú bác, tôi có mấy câu muốn ....”

      “Tổng giám đốc Thân, xin mời ngài .” Cố làm ra vẻ cung kính, lại mang theo dụng ý khác.

      Thân Tống Hạo cũng so đo, chỉ hơi hơi gật đầu : “Thân thị có được như hôm nay, căn bản nhờ mấy vị chú bác bỏ ra nhiều tâm huyết thể cân đo đong đếm. Những thứ này tôi đều nhớ kỹ trong lòng, ông nội cứ dặn dặn lại, nếu gặp chuyện nhất định phải cùng mấy chú bác thương lượng tốt.”

      Lời kia vừa thốt ra, mấy vị ngồi kia nét mặt khỏi vênh váo, dương dương tự đắc: “Cậu hiểu chuyện đó là tốt rồi, vốn nên quên.”

      “Chỉ là, tôi muốn dựa vào các chú bác đây, cũng đại biểu cho tất cả đều bị Hội đồng quản trị thao túng. tại Thân thị gặp phải khó khăn, Thân Tống Hạo tôi hy vọng mọi người đồng tâm hiệp lực, cần đấu đá nội bộ làm gì. Cá nhân tôi là Tổng giám đốc, làm tốt hay tốt tạm thời đề cập đến. Tóm lại, tôi hy vọng mọi người tại lưu ý chuyện này, cũng hy vọng các vị chú bác có thể giúp đỡ nhiều hơn. Chờ qua cơn phong ba này, chổ nào tôi làm tốt, hoặc trong lòng các vị đồng ý tôi đảm nhiệm vị trí này, đến lúc đó cứ việc thẳng.”

      Vừa đấm vừa xoa, kiêu ngạo, tự ti, sau vài câu kín kẽ đến giọt nước cũng lọt, năng có khí phách. Mấy vị trong Hội đồng quản trị nhìn lẫn nhau, trong ánh mắt ngầm nham hiểm. Chốc lát sau, người mới vừa khi nãy nhanh chậm mở miệng: “Tốt, cậu chuyện đến mức này, chúng ta hiển nhiên đồng tâm hiệp lực vượt qua cửa ải khó khăn lần này.”

      “Vậy phải cảm ơn các vị chú bác, Kỳ Chấn, cậu mau tiễn các ngài đây.”

      Thân Tống Hạo đứng lên, khom lưng cúc cung thành khẩn nhưng vẫn kiêu xu nịnh. Kỳ Chấn ứng lời đứng lên ra ngoài. Nét mặt vui

      vẻ mặt giảm: “Các người cũng ra ngoài , tôi muốn được yên tĩnh.”

      Mấy người còn ngồi lại cũng lui ra theo. Trần Nhị bước tới, rót cho ly nước: “A Hạo, làm có chủ ý.”

      “Trần Nhị, cậu, cũng ra ngoài trước , tôi muốn tập trung suy tính số chuyện.”

      “Vậy cũng được, có chuyện gì kêu tôi. Tôi ở phòng bên cạnh.” Trần Nhị nhìn thấy nét mặt cũng tệ, lúc này mới hơi yên tâm, xoay người ra khỏi phòng. Khoảnh khắc cánh cửa phòng khép lại, trong phòng làm việc còn người nào, im ắng. Khi nãy Thân Tống Hạo tinh thần còn kiên cường, bây giờ chợt suy sụy, cả người sững sờ ngã ngồi ghế sa lon. Ngoài cửa sổ tiếng mưa rơi như trút, khiến lòng người càng thêm phiền. cảm thấy ngực như có tảng đá khổng lồ đè ép vào, nặng nề cơ hồ thở nổi.

      Ai nhìn vào cũng biết chuyện này tồi tệ đến cỡ nào, cũng biết. Ai cũng thấy căn bản bây giờ hướng nào, chỉ có thể vọng tưởng kỳ tích xuất . Mặc dù đến nỗi khiến Thân thị sụp đổ, nhưng nguy cơ cùng tổn thất lớn như vậy, khiến cho con đường sau này càng khó, thậm chí việc này còn làm cho khó giữ vững chức vụ Tổng giám đốc.

      Mới vừa rồi có mấy người cực kỳ bất mãn châm dầu vào lửa. biết họ đều có quan hệ tệ với chú của mình là Thân Tử Kiện, chịu nhiều ưu đãi của ông ấy. Nếu lần này thất bại thảm hại, dám bảo đảm chuyện xảy ra lần trước ở Singapore, có thể lịch sử tái diễn lần nữa hay ?

      Huống chi… Bây giờ Nhan Nhan thể sinh con được nữa, mấy người đó càng thêm có lý do chính đáng: cơ nghiệp Thân thị thể cứ như vậy bị sụp đổ trong tay Thân Tống Hạo .

      Nghĩ tới đây, lại nghĩ tới tối hôm qua cùng với Nhan Nhan thân thiết, Thân Tống Hạo chỉ cảm thấy trong tim đau nhói, đầu choáng váng đau đớn như muốn ngất . Cơ thể mệt mõi như có chút sức lực nào tựa vào ghế sa lon, dần dần co người lại. nhắm mắt, muốn ổn định tinh thần, tập trung suy tính, thế nhưng đầu óc cứ rối loạn, căn bản nghĩ ra được biện pháp nào.

      Mưa ngoài trời càng lúc càng nặng hạt, nhiệt độ trong phòng dần hạ thấp xuống. Đất trời mịt mùng, mưa như thác đổ. ngơ ngẩn nằm ở ghế, nhìn giọt mưa to như cục đá ào ạt, nện vào cánh cửa kính. Nước chảy liên tục thành dòng nối nhau chảy dài xuống dưới. Thân Tống Hạo cảm thấy thất bại nên lời, nhắm mắt lại muốn được an tĩnh nghỉ ngơi chốc, nhưng trong đầu tựa như có vô số cây kim từng phát từng phát chích vào thần kinh của … “Chết tiệt!” chợt khàn khàn quát khẽ thành tiếng, bàn tay nặng nề vung lên, ly nước ở bàn bị quét văng xuống đất, nước chảy thấm ướt tấm thảm mềm, cái ly phát ra thanh nặng nề nhưng có vỡ vụn. Đúng lúc đó cánh cửa phòng có tiếng vang dường như có ai mở bước vào… Thân Tống Hạo quay đầu lại, chỉ mệt mõi phiền não : “Trần Nhị, tôi , các cậu ra ngoài cần vào đây…”

      Người nọ cũng có dấu hiệu bỏ , tiếng bước chân càng gần hơn.

      “Tôi rồi, đừng tới làm phiền tôi!” chợt trở tay nặng nề đập xuống bàn làm việc bằng kính, nóng nảy gầm lên tiếng.

      “Ông xã, là em…” Hoan Nhan cả người ướt nhẹp đứng nơi đó , khuôn mặt tái mét, đôi môi trắng bệch. chật vật đứng im chỗ, tóc dài ướt đẫm, vài lọn tóc dính bệch vào gò má, nhìn giống như mới vừa được người ta vớt lên từ trong nước.

      “Nhan Nhan, sao em lại tới đây? Trời mưa lớn như vậy ở nhà nghỉ ngơi, lại chạy tới đây. Xem em kìa ướt hết cả người, mau tắm nước nóng cảm đấy!” Những phiền não lo lắng mặt trong chớp mắt dần dần tan biến còn bóng dáng. kéo tay về phía phòng tắm, vừa vừa nhàng càu nhàu.

      “Ông xã…” Đôi mắt Hoan Nhan chợt đỏ lên, phải ngốc, vừa rồi đều nhìn thấy rất , mình bất lực nằm ở đó. Nhất định là có chuyện gì lo lắng, bởi vì từ khi quen biết đến nay, chưa từng gặp qua vẻ mặt như thế.

      “Xảy ra chuyện gì?” Hoan Nhan chợt nhào vô ngực, ôm chặt lấy: “ xảy ra chuyện gì, đừng giấu em có được ? biết em rất lo cho , em và Noãn Noãn thể .”

      có việc gì, ngoan, có việc gì. Chỉ là lúc nãy bị mấy lão già trong Hội đồng quản trị náo loạn làm nhức đầu thôi. Em đừng lo lắng, chỉ cần em thoải mái vui vẻ, muốn làm gì làm. Có bảo vệ cho em và Noãn Noãn, nuôi hai bảo bối này vẫn dư sức.” Thân Tống Hạo khẽ cười, ôm chặt vào trong lòng. Hoan Nhan nhìn thấy được nét mặt mệt mõi của , tâm tình thoáng thả lỏng chút. Lúc này mới phát mình phát lạnh, run cầm cập…
      Last edited by a moderator: 22/11/14

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 340: thể sinh con.

      Thân Tống Hạo khẽ cười, ôm chặt vào trong lòng. Hoan Nhan nhìn thấy được nét mặt mệt mõi của , tâm tình thoáng buông lỏng chút. Lúc này mới phát mình phát lạnh, run cầm cập.... “Lạnh quá...” Hoan Nhan nép mình sâu vào trong ngực , nũng nịu nhàng .

      “Ướt đến còn chổ nào khô, lạnh mới là lạ. Nhanh tắm, ngâm nước nóng hồi bớt lạnh.” Thân Tống Hạo cưng chiều đưa tay nắm chặt bàn tay bé của . “Em đến công ty tìm có chuyện gì ?”

      “Thấy vội vã , em ở nhà cũng lo lắng ngồi yên nên đến đây xem thử.” chu cái miệng nhắn: “Ông xã, có chuyện gì sao?”

      “Dĩ nhiên rồi, em xem chồng em lăn lộn thương trường nhiều năm như vậy, lúc nào có chuyện gì áp chế được ?” gượng cười, sợ lo lắng.

      “Ừm, em tin tưởng , ông xã.” Hoan Nhan từ trong ngực ngước đầu lên, ngón tay sờ vào khoảng ướt trước ngực , nâng lên khuôn mặt tươi cười : “Ông xã, cũng ướt...”

      “Muốn tắm cùng em?” cười nắm lấy khuôn mặt , cùng chổ với cười cười , cảm thấy những phiền muộn trong lòng giảm bớt rất nhiều.

      “Em mới muốn.” Hoan Nhan xoay người đẩy cửa phòng tắm ra, nhưng chưa khóa lại. Thân Tống Hạo nhìn thấy khỏi nở nụ cười, nhìn bộ đồ nửa người phía mình bị ướt, thuận tay cởi áo khoác ra: “Nhan Nhan, đến đây....”

      Lúc xoay người đóng cửa, chợt tiến lại phía sau ôm chầm lấy: “Ông xã, em .”

      “Sao đột nhiên nhớ tới lại vậy?” cầm tay , giọng hơi run rẩy chút.

      “Em chỉ muốn yên tâm, phải lo lắng, em vẫn sát cánh cùng với . Cho nên an tâm lo

      công việc, cần để ý chuyện ở nhà.” áp sát mặt vào lưng , nhàng nỉ non.

      Thân Tống Hạo cảm thấy nhịp tim đập càng lúc càng nhanh hơn, nắm chặt tay : “Nhan Nhan, biết rồi.”

      thông minh như thế, biết gặp chuyện khó khăn, cũng mang phiền phức gì cho , chỉ dùng phương thức của mình để cho yên tâm, tỉnh táo nhụt chí, nỗ lực vì người thân mình vượt qua bất kỳ cơn sóng gió nào. như vậy, hỏi ai lại mến?

      “Hắt xì!” Hoan Nhan chợt nhảy mũi to, cười khanh khách đem mặt cọ xát vào lưng : “Ông xã, nước mũi dính đầy người rồi nè…”

      chuyện huyên thuyên, để lộ ra mình mới lau nước mắt, mĩm cười thản nhiên ngước mặt nhìn .

      tình nguyện để em lau vào.” cúi đầu, thèm để ý chút nào hôn : “Nhan Nhan, em. Cả đời này, chúng ta chia xa nữa. Nếu có chết, cũng muốn được chôn cùng em.”

      bậy!” Hoan Nhan tức giận trừng mắt nhìn , thế nhưng vẫn để ý đến cười cười, nét mặt thỏa mãn nhìn .

      Tắm đến cuối cùng, cách tự nhiên lại bị ăn sạch sành sanh. Vùi ở ngực , cảm nhận được từng hồi cuồng mãnh chạy nước rút, tiếng nước chảy ào ào, văng ra khắp nơi. Suy nghĩ của bắt đầu trôi theo gió, bám vào đầu vai cường tráng của , mặc cho mình hòa nhịp cùng , để dẫn dắt… Cảm giác tuyệt vời.

      “Em có mệt ?” Sau hồi hoan ái, đến tận cùng vẫn ở trong cơ thể muốn ra ngoài, cằm gát tại hõm vai , hai người chuyện nhát gừng.

      “Mệt quá … Cả người như muốn rời ra từng đoạn.” Hoan Nhan tựa vào trong ngực , mà bàn tay của lại an phận, xấu xa che úp vào bộ ngực trắng nõn của , nụ hồng mềm mại lại vụt lên cao. xấu hổ vô cùng, bây giờ ban ngày ban mặt, chẳng phải buổi tối lại làm chuyện mờ ám này.

      “Em muốn ra ngoài.” Hoan Nhan cúi đầu lắp bắp. Nhìn ngón tay thon dài của vẫn ở bầu ngực trắng như tuyết của mình, tạo thành tương phản nét, tránh khỏi mặt đỏ tim đập nhanh.

      “Nghĩ ngơi thêm lát nữa rồi em về nhà . Mấy ngày này bộn bề nhiều việc. Trước tiên em có thể về nhà Duy An, ở đó cùng với ba mẹ.”

      săn sóc, phân phó mọi việc cho , lại khiến cho sinh lòng bất mãn, quay mặt lại trừng mắt nhìn : “Mẹ , mỗi ngày phải tan ca về nhà đúng giờ!”

      “Để qua mấy ngày này có được ? Ngoan…” cười nhìn , thích đeo dính mình như vậy. Nếu như lần này Thân thị vượt qua khó khăn, muốn chắp tay, dứt khoát giao tặng công ty lại cho chú của mình, còn bản thân cùng với Nhan Nhan thong dong tháng ngày bên nhau.

      “Cũng được…” Hoan Nhan vui xoay người lại, tựa đầu vào vai : “Vậy bao lâu em mới có thể gặp lại ?”

      “Bé ngốc à, phải tìm em, rãnh rỗi chạy tìm em và Noãn Noãn. Yên tâm , đối với , em và con mới là quan trọng nhất.” Trong lòng thầm thở dài hơi, cho tới giờ phút này mới hiểu , mình cũng chỉ là người đàn ông bình thường, cũng mong muốn có mái ấm gia đình ấm áp.

      tại bấp bênh, làm thế nào cho người mình yên tâm dựa vào?

      Thay quần áo sạch xong, lại cùng ăn trưa với , Hoan Nhan mới ngoan ngoãn nghe theo sắp đặt của để tài xế đưa về nhà. Xe chạy còn chưa về đến biệt thự của hai người, điện thoại của chợt réo vang. nhấn nút nghe, là do Thích Dung Dung gọi tới.

      gì nhiều, chỉ muốn mau chóng tới gặp mặt. Giọng nghe được vui vẻ lắm, cùng với người hôm qua chuyện với giống như hai người. Trong lòng Hoan Nhan hơi thấp thỏm, mẹ chồng từ trước tới giờ nhìn xa nhiều, lần này bà lại muốn gì?

      Lúc đến nhà họ Thân, vừa đúng lúc tạnh mưa, Hoan Nhan xuống xe vào phòng khách. Thích Dung Dung và Thân Thiếu Khang đều ở đây, nét mặt hai người đều nghiêm nghị. Thấy vào, ngay cả câu hỏi han cũng có!

      Thấy xấp giấy để bàn trà, Hoan Nhan liếc mắt nhìn cũng để ý đến, chỉ dịu dàng chào hỏi: “Cha, mẹ hai người tìm con có chuyện?”

      “Nhan Nhan, trước hãy ngồi xuống.” Thân Thiếu Khang mới vừa cất tiếng, Thích Dung Dung vừa nặng nề để ly trà xuống bàn vừa liếc nhìn ông: “Ngồi cái gì mà ngồi, ông nhiều quá!”

      Thân Thiếu Khang thở dài, thương hại liếc nhìn Hoan Nhan, cũng lên tiếng nữa.

      “Mẹ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì!” Hoan Nhan cũng ngồi, chỉ cảm thấy thái độ của bà khiến thêm bất an.

      “Tự mình xem ! Xem mình làm ra chuyện tốt gì, ta biết, cái người phụ nữ này căn bản cũng hiền lành gì. Hừ, còn gạt ta! muốn cho nhà họ Thân chúng ta con cháu mà!” Thích Dung Dung vừa giận dữ mắng, vừa đem xấp hồ sơ bệnh lý dày quăng tới trước mặt Hoan Nhan…
      Last edited by a moderator: 22/11/14

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      CHƯƠNG 341: Tim như bị đao cắt

      Thích Dung Dung vừa hung hăng mắng, vừa cầm xấp bệnh án dầy quăng lên trước mặt Hoan Nhan..."Mẹ, mẹ cái gì vậy?" Hoan Nhan hiểu ra sao, cảm giác nóng hừng hực lan truyền khắp gương mặt, đưa tay tùy tiện tóm được tập giấy dầy dầy, có chút ngỡ ngàng.

      giấu diếm bà cái gì, tại sao bà lại muốn cho nhà họ Thân con cháu? phải đồng ý với bà, cùng A Hạo sinh thêm đứa bé sao?

      Ngón tay giở ra tập giấy tờ dầy kia, phía đoạn dài toàn những thuật ngữ chuyên nghiệp xem hiểu, nhưng khi ánh mắt ngừng lại ở những hàng chữ sau cùng như rồng bay phượng múa của thầy thuốc chính là kết luận báo cáo kiểm tra sức khỏe ở : vách thành tử cung bị tổn thương quá lớn, ống dẫn trứng bị teo, buồng trứng bên trái có sẹo. Những triệu chứng này chứng tỏ rằng cả đời này thể nào mang thai được nữa.

      trận gió lạnh thổi tới, trang giấy trong tay rơi xuống mặt đất, tiếng trang giấy lật vang lên phần phật. Trong lỗ tai cũng đột ngột vang lên từng hồi, từng hồi tiếng ù ù, khiến nghe thấy gì nữa, ngã ngồi ghế sa lon mềm mại, lưng cũng trở nên cứng ngắc.

      trách được, trách được khi với Thân Tống Hạo muốn sinh thêm đứa bé, sắc mặt của lại lóe lên vẻ mập mờ bất định như vậy, trách được thái độ khác thường của từng lần từng lần đều kiếm cớ cự tuyệt , ra là sớm biết chuyện này, nhưng vẫn giấu . thể tiếp tục làm mẹ lần nữa, mất niềm hạnh phúc lớn nhất của người phụ nữ!

      "Tại sao gì thế? Hừ ? người độc ác mà, thể sinh con còn vây quanh A Hạo để lừa gạt nó, cho rằng nắm giữ được trái tim con trai tôi, phải lo nghĩ gì về cuộc sống sau này? Tôi cho biết, tôi đẻ nó ra, tôi hiểu nó rất , nó có thể bỏ rơi lần, có lần thứ hai lần thứ ba, thể sinh con cũng sao cả, những muốn sinh con cho con trai tôi còn xếp thành hàng dài kia kìa, người nào đem so sánh với cũng hề kém hơn!"

      Thích Dung Dung tràng dài như vậy, miệng khô lưỡi khô, liền uống mấy ngụm nước ừng ực, vừa ngẩng đầu, lại thấy Hoan Nhan giống như bức tượng gỗ ngồi ở chỗ đó, câu nào, mặt cũng chút xíu biểu cảm, lòng kìm được cơn bực tức liền nặng nề vỗ bàn cái, bà vừa chỉ vào Hoan Nhan vừa mắng mỏ: "Ái chà chà, quả nhiên vẫn còn muốn làm phản mà! thế nào tôi đây cũng là trưởng bối của đấy, trưởng bối chuyện với , liền có thái độ này sao?"

      "Bà muốn tôi có thái độ gì đây?" Ngẩng đầu lên, Hoan Nhan thư thả, bình tĩnh nhìn bà, chậm rãi mở miệng: " thể sanh con là lỗi của tôi, nhưng bà nghĩ là tôi muốn như vậy sao? Tóm lại bà mắng tôi cũng được, đánh tôi, hận tôi cũng được, tôi chỉ biết là, dù tôi chỉ có đứa con là Noãn Noãn, A Hạo cũng buông tay tôi ra nữa đâu!"

      "A, ý của là muốn ra oai với tôi sao?" Thích Dung Dung khoanh hai tay lại, hừ


      tiếng lạnh lùng, tiếp tục "Tôi cho biết, từ trước tới giờ trong lòng tôi chưa bao giờ coi là con, tôi luôn mong muốn A Hạo đuổi , để tôi còn có thể bắt buộc nó vào khuôn khổ."


      "Nếu như bà cảm thấy có thể làm được như vậy, bà cứ việc quản con trai bà , nếu như A Hạo quả bởi vì tôi có cách nào sinh thêm cho ấy đứa con trai nữa mà nảy sinh ý nghĩ cần tôi nữa, vậy tôi đành chấp nhận, chấp nhận mình sai người mất rồi!"


      Hoan Nhan có chút kích động, tùy tiện quơ cái túi đứng lên, bên ngoài phòng khách, mây đen nặng nề, những giọt mưa lại bắt đầu tí tách rơi xuống, nhưng Hoan Nhan muốn nán lại lâu ở trong căn phòng ấy, chỉ muốn rời ngay lập tức, vĩnh viễn khỏi cái nơi làm cho người ta như bị nghẹt thở kia!


      " đứng lại đó cho tôi! Thiếu Khanh, ông xem , bản tính của người phụ nữ này đều lộ ra hết rồi đó, tôi , có người đàn bà nào tham tiền tài, có người đàn bà nào tham vị trí thiếu phu nhân của nhà họ Thân chúng ta! Ông xem chút thái độ của ta, phụ nữ thể san con, còn vọng tưởng an ổn sống ở nhà giàu có? Nghĩ cũng là buồn cười!"


      "Dung Dung, bà ít thôi, chuyện này Nhan Nhan cũng mới vừa mới biết, trong lòng con bé cũng rất khó chịu rồi." Thân Thiếu Khang thở dài, ông rất hài lòng người con dâu này, chẳng qua là ở những gia đình danh môn như nhà họ Thân này, việc thể sinh con, chính xác, thể sinh được người thừa kế, rất khó có địa vị vững chắc ở gia tộc, đây cũng là nguyên nhân mặc dù Thích Dung Dung làm chuyện quá đáng, làm cho ba mẹ cũng vui nhưng vẫn còn gắng gượng bảo vệ được vị trí Thân phu nhân, chẳng qua cũng bởi vì bà sinh cho nhà họ Thân đứa con trai duy nhất, Thân Tống Hạo mà thôi.


      "Thân phu nhân!" Hoan Nhan tức giận khiến toàn thân run lên, vẫn cố nén xoay người nhìn lại bà: " tại A Hạo công việc bận rộn đến bể đầu sứt trán, Thân thị gặp phải nguy cơ lớn như vậy, bà nếu là đau lòng cho con trai của mình, cũng nên đúng vào lúc quan trọng này dồn cho ấy thêm ấm ức, bất kể như thế nào, đợi đên khi chuyện này qua , bà muốn đối với tôi như thế nào cũng được, nhưng bây giờ tôi chỉ cầu xin bà đừng có để cho A Hạo bị lâm vào cảnh lửa cháy lại bị đổ thêm dầu nữa!"


      "Nhan Nhan rất đúng! tại chuyện dù lớn chừng nào nữa cũng to bằng mối nguy cơ nay của chúng ta, Dung Dung à, bà nên phân phải trái cái gì nặng, cái gì cho ràng, nếu như Thân thị kết thúc, chúng ta cũng thể sống yên ổn, đến lúc đó phải làm sao đây? Chuyện này trước hết cứ tạm gác lại cũng cho phép bất kỳ ai ở trước mặt A Hạo ra nửa chữ! Còn nữa, Dung Dung bà hãy mang cổ phần của mình ra đây, còn tôi cũng mang toàn bộ cổ phần của tôi để toàn lực ủng hộ cho A Hạo."


      Thích Dung Dung vừa nghe thấy lời này, khỏi nhíu mày lại, hướng về Thân Thiếu Khang, bà chanh chua mở miệng kể khổ: "Thân thị cũng đến nỗi phải thất vọng như vậy đâu, cổ phần của tôi ông đừng có mơ tưởng động đến phân. Cho dù cha của ông lúc còn sống cũng muốn gặp tôi, tôi cũng đáp ứng chuyện này, nhà họ Thân từ trước tới chưa từng nghe phải dựa vào phụ nữ để thoát ra khỏi khó khăn! Tôi còn có bữa tiệc nên trước! Chuyện này trước tôi tạm gác lại nhưng đợi đến khi mọi việc xong xuôi tôi cùng tính toán sau."


      Thích Dung Dung dứt lời, liền xoay người lên lầu trang điểm. Hoan Nhan nhìn bà rời , lại nghe bà đồng ý tạm thời cho A Hạo biết chuyện biết mình thể mang thai được nữa, lúc này mới thở phào hơi nhõm, xoay người lại, thấy Thân Thiếu Khang mi tâm nhíu chặt, ngồi ở chỗ đó thở dài ngừng, nàng gượng cười: "Ba, con về trước, ba hãy tự chăm sóc mình cho tốt."


      xong, đợi Thân Thiếu Khang trả lời, liền sải bước ra khỏi phòng khách. Những lời lạnh nhạt lẫn làn gió lạnh buốt như đọng lại mặt của , chỉ cảm thấy lỗ chân lông thân tựa như cũng run run cái, khí lạnh từ lòng bàn chân, đường quanh co lan đến buồng tim, khiến cảm thấy lạnh chịu nổi.


      Khi về đến nhà quần áo người có vài chỗ bị dính ướt được hệ thống sưởi ấm trong xe hong khô. chợt nhớ ra, vừa mới rồi khi đến nhà họ Thân nhìn thấy Noãn Noãn. Hôm nay là Chủ Nhật, trời lại mưa to, ngày hôm qua Thích Dung Dung liền đem Noãn Noãn đón , mà nơi đó lại thấy Noãn Noãn, vậy con bé ở nơi nào đây?
      Last edited by a moderator: 27/11/14

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 342: Mẹ con được gặp nhau

      chợt nhớ ra, vừa mới rồi khi đến nhà họ Thân nhìn thấy Noãn Noãn. Hôm nay là Chủ nhật, trời lại mưa to, ngày hôm qua Thích Dung Dung liền đem Noãn Noãn đón , mà nơi đó lại thấy Noãn Noãn, vậy con bé ở nơi nào đây?

      Hoan Nhan tay chân luống cuống gọi điện thoại, sau khi bấm số điện thoại bên kia, vẫn còn cảm thấy tim đập thình thịch, thình thịch cuồng loạn, Noãn Noãn chính là mạng sống của , nếu như con bé xảy ra chuyện gì..."A lô! Ba à, Noãn Noãn đâu rồi ạ?" Hoan Nhan vừa nghe thấy tiếng Thân Thiếu Khang, lập tức hỏi dồn dập.

      Đầu dây bên kia im lặng chốc lát, tiếp theo là tiếng thở dài dài: "Nhan Nhan à, con đừng sốt ruột, con cũng biết rồi đấy, mẹ của con, con người của bà ấy tuy năng chua ngoa, nhưng tâm mềm như đậu hủ, bà ấy tạm thời để cho Noãn Noãn gặp con, ra cũng chỉ là lẫy, chờ bà ấy hết giận, ba lại tiếp tục khuyên nhủ bà ấy."

      "Tại sao lại cho con gặp Noãn Noãn? Con là mẹ của Noãn Noãn, tại sao bà ấy lại cho con gặp Noãn Noãn?" Hoan Nhan phát điên rống lên, cảm thấy toàn thân lạnh như băng, lồng ngực bị lời của Thân Tiếu Khang ép đến mức sắp thở nổi, sắp hít thở thông.

      "Bà ấy còn tức giận bởi chuyện vừa mới rồi,... Nhan Nhan, con đừng vội mà, nhất định hai ngày nữa Dung Dung nguôi thôi, con đừng lo lắng, nếu bà ấy đem trả Noãn Noãn, hôm ấy ba tự mình đem Noãn Noãn đưa trở về cho con, có được hay ? Con đừng miễn cưỡng bà ấy được , ba sợ nếu dồn ép quá bà ấy buộc A Hạo và con xa nhau, con cũng biết tình thế tại mà.."

      "Ba, cám ơn ba..." Hoan Nhan vô lực mở miệng, bấm chặt lòng bàn tay. Sao có thể ngu như vậy được nhỉ? Tại sao vừa rồi đón Noãn Noãn trở về nhà chứ?

      "Noãn Noãn tại làm gì vậy ba? Con bé bắt đầu bước vào cuộc thi đầu tiên của năm học thứ nhất. Ba, con xin ba hãy với mẹ, để mẹ hướng dẫn cho Noãn Noãn làm bài tập nhiều hơn."

      "Được, ba nhớ kỹ, con cần lo lắng quá, ngờ Dung Dung đối với cháu bé bỏng Noãn Noãn lại cực kỳ thương , ngày nhìn thấy con bé liền ngừng nhớ nhung, ban nãy lúc con đến, Noãn Noãn còn ngủ trưa, chắc bây giờ nó cũng thức giấc rồi."

      "Ba, có ba ở đấy là con an tâm, nhưng mà Noãn Noãn được nuông chiều hư, vì vậy mọi người nên cưng chiều cháu quá."

      "Yên tâm , con bé rất hiểu chuyện lại có lễ phép, học tập lại thông minh, có ai lại cơ chứ."

      "Cảm ơn ba, vậy con cúp máy đây." Hoan Nhan xong, liền cúp điện thoại, đứng mãi ở nơi đó. biết đứng bao lâu, đột nhiên chạy đến cầu thang xông thẳng lên lầu, đẩy cửa phòng ngủ ra, đưa mắt nhìn về phía đầu giường, nơi đó treo bức hình của Noãn Noãn lớn. Tấm hình này lần trước là Thân Tống Hạo mang về, tràn đầy gian phòng, tất cả đều là hình con , đều là khuôn mặt của Noãn Noãn tươi cười rực rỡ..."Noãn Noãn..." Hoan Nhan lập tức ngã ngồi dưới đất, bụm mặt khống chế được khóc nức nở, chỉ là người mẹ bình thường, lòng thương con cái, coi con như chính sinh mạng của mình mà thôi.

      cố gắng hòa nhã, nếu Thích Dung Dung cho phép gặp Noãn Noãn, còn về phần Noãn Noãn chắc chắn bà cũng vì thế mà đối xử bạc đãi với cháu , nhưng mà nếu như Noãn Noãn thấy mẹ con bé có khóc hay ? Buổi tối nếu gặp ác mộng có ai ôm nó vào trong ngực mà an ủi... Hoan Nhan cứ suy nghĩ suy nghĩ, co rúc ở sàn nhà, ôm đầu gối chặt, chỉ cần nghĩ tới Noãn Noãn, nghĩ đến chuyện ăn uống của con , biết nó có ăn được , mặc có ấm , lại từng lần, từng lần cảm thấy đau lòng, nước mắt lại rơi xuống ngừng, nhưng mà dám tìm Thích Dung Dung, bởi lẽ bà là người tuân theo những đạo nghĩa thường có của người phụ nữ . Ở trong mắt của bà, e rằng nếu đem toàn bộ Thân thị để so sánh, việc bà ăn mặc, trang điểm xinh đẹp, cùng với những mệnh phụ phu nhân giàu có quần là áo lượt, trang sức khắp người, sau khi uống xong bữa trà trưa, đánh mạt chược ấy mới là quan trọng.

      vẫn còn nhớ bộ dáng của A Hạo lúc buổi sáng, lúc ấy vẻ mặt của đầy bất lực. Tâm tư của giờ rối loạn như vậy, thể để cho phải chịu cảnh “lửa cháy lại đổ thêm dầu”, cho gặp cũng được gặp rồi, chỉ cần con khỏe mạnh, cũng thấy thỏa mãn rồi.

      Hoan Nhan biết mình khóc bao lâu, ngồi ngây ngẩn bao lâu, mãi đến lúc tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ ngớt dần rồi tạnh hẳn, tỉnh ngủ. Trong phòng ánh sáng chỉ lờ mờ, nhận thấy mình nằm ở chiếc giường lớn mềm mại, người là chiếc áo ngủ mềm mại, thoải mái.

      Đôi mắt còn ngái ngủ, xoay mặt tìm quanh bốn phía, quả nhiên nhìn thấy bóng dáng đứng ở ban công, trái tim đau xót, nhàng mở miệng: "A Hạo..."

      khóc đến khản cả giọng, tiếng vừa phát ra, thanh khàn khàn nghe như bị mất tiếng, dây thanh quản va chạm khó chịu.

      Thân Tống Hạo nghe thấy tiếng gọi yếu ớt kia liền cuống quít dập tắt tàn thuốc, xoay người, bước nhanh tới bên giường của : "Em tỉnh rồi à?"

      " thế nào trở về vậy? phải làm thêm giờ nữa sao?" cầm tay của , có chút bất an, chẳng lẽ khóc mệt đến mức ngủ thiếp sàn nhà, vừa vặn bị bắt gặp.

      "Hôm nay muốn ở cùng em." cầm cổ tay của , bao nhiêu phiền não trong lòng đều vứt bỏ. Bận bịu suốt buổi chiều, vậy mà vẫn chưa tìm ra chút manh mối của việc. Thân thị vốn xây dựng các mối quan hệ xã hội tới từng vị trí lãnh đạo chủ chốt quan trọng, nhưng dường như có cùng ước hẹn, họ đều phái người mang tiền nhất nhất đem trả lại. ngốc, biết trong chuyện này nhất định là có người cố ý chĩa mũi nhọn vào Thân thị, mà mục đích, đến người đường cũng biết ràng: Phá hủy Thân thị.

      "Vâng, cũng nên nghỉ ngơi cho khỏe, mấy ngày nay làm thêm giờ nhiều như vậy, chắc là mệt mỏi lắm." cứng cỏi cười vui, giơ tay lên vuốt ve mặt của , trái tim từng hồi, từng hồi co rút đau đớn, rồi nhanh chóng bao phủ khắp người .

      " mệt chết được, cũng muốn làm..." mở miệng cười, dứt khoát ôm cùng nhau nằm ở giường, nhắm mắt, mệt mỏi lầm rầm: "Nhan Nhan, em xem, nếu như làm cái chức tổng giám đốc, có thân phận hiển hách như bây giờ, cũng có có nhiều tiền như vậy, em còn có nguyện ý gả cho nữa ?"

      Hoan Nhan chút nghĩ ngợi nhàng gật đầu cái: " là Thân Tống Hạo, chỉ cần vẫn là Thân Tống Hạo, chỉ cần em vẫn còn là Hứa Hoan Nhan, em vẫn tiếp tục , vẫn mãi mãi, cho đến ngày chúng ta cùng nhau chết ."

      ra biết hết mọi chuyện, buổi sáng công ty, đụng phải Trần Nhị cái gần như bể đầu sứt trán, từ lời của , mơ hồ hiểu được xảy ra điều gì, chính là vấn đề về mảnh đất kia, mấy ngày nay bận rộn quá, cũng quên hỏi Kaka xem ngày đó Lâm Thiến tìm ấy, đến tột cùng muốn cái gì, tại sao mọi chuyện lại ồn ào tới mức như vậy!

      "Nhan Nhan... Nếu như sớm hiểu ra chút, nhất định lãng phí nhiều thời gian như vậy." Lòng Thân Tống Hạo xúc động, cũng là cảm thấy vô cùng thỏa mãn, vẫn luôn mong đợi, vẫn luôn khát vọng người chỉ thuần thuần túy túy , mà hề có chút xíu vụ lợi trong tình cảm đó sao?
      Last edited by a moderator: 11/2/15

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      CHƯƠNG 343: Tuyệt đối buông tay lần nữa

      Lòng Thân Tống Hạo xúc động, cũng cảm thấy vô cùng thỏa mãn, vẫn mong đợi, vẫn luôn khát vọng người chỉ thuần thuần túy túy , mà hề có chút xíu vụ lợi trong tình cảm đó sao?

      " tại vẫn chưa muộn mà, trừ phi chê em lớn tuổi, hấp dẫn nữa..." cố ý cười dí dỏm, muốn để cho thả lỏng chút, nếu muốn tới những chuyện kia, chắc là vì sợ lo lắng, nếu như vậy phối hợp với , giả bộ như cái gì cũng biết.

      "Em lại lung tung gì đấy." kéo nằm sát lại, cằm khe khẽ cọ mái tóc mềm mại của : "Khi trở về, nhìn thấy em ngồi dưới đất ngủ say, mà trong tay vẫn ôm ảnh của Noãn Noãn là sao vậy?”

      "Hả? vậy sao, có lẽ là do ngày hôm nay nhìn thấy Noãn Noãn nên em nhớ con quá thôi."

      “Ừm! Noãn Noãn ở nhà của ba mẹ em lúc nào cũng có thể đến chơi với con mà."

      "Vâng, hôm nay em cũng vừa mới đến đó, con bé mải mê chơi vui đến quên cả trời đất." Hoan Nhan nhích thêm vào ngực Thân Tống Hạo, mặt áp sát vào lồng ngực, chợt nghe thấy tiếng tim đập thùng thùng vọng tới.

      yên lặng, cũng gì. Sau đó rất lâu, lúc màn đêm đen đặc bao trùm gian, chợt mở miệng: "Nhan Nhan, hay là tháng sau, chúng ta cử hành hôn lễ ."

      “ Cái gì, tháng sau?”... Còn có mười bảy ngày, trái tim Hoan Nhan lập tức co rút lại. nhớ tới tập bệnh án dày cộp kia, nhớ tới những lời tuyệt tình của Thích Dung Dung lăng nhục và giễu cợt ra sao, nhớ tới những lời đối đáp với Thích Dung Dung thế nào, chợt đem Thân Tống Hạo đẩy ra, nhưng lúc tách ra, mới nhận thấy mình luống cuống, vừa ngẩng đầu, thấy trong mắt thoáng nét bi thương, Hoan Nhan cảm thấy đau lòng, được nên lời, vành mắt đột nhiên ửng đỏ... nên với thế nào đây, làm sao có thể mặt dày mày dạn ở bên đây, cần phải làm gì để đối mặt với những áp lực mà người mẹ ruột thịt của gây ra, nên làm thế nào để có thể vượt qua được áy náy và tự trách của bản thân mình đây.

      "Em bằng lòng ư? Em vẫn còn giận sao?" ngơ ngác nhìn , đôi mắt xinh đẹp của tràn ngập nỗi đau thương, động tác theo bản năng của khiến cho tim giống như bị nhát dao tàn nhẫn đâm vào.

      ", phải vậy." Hoan Nhan lắc đầu, cố nén nước mắt; " biết là em , em muốn gả cho mà, nhưng bây giờ..."

      " cũng biết, từ trước đến nay em là người rất mẫn cảm, cho em thêm chút thời gian có được hay ? Em sắp điều chỉnh được rồi, hai tháng, à , tháng, có được hay ?"

      Có thể kéo dài thêm được bao lâu hãy cứ kéo thêm, nếu chuyện đồng ý kết hôn đến tai Thích Dung Dung, sợ rằng đến gà chó cũng yên. Đúng vậy, bây giờ trong thời điểm nguy cấp, nếu làm cho bị phân tâm dẫn đến sai lầm ân hận cả đời.

      "Được." Thoắt cái, liền nở nụ cười, nắm tay : "Bất kể bao lâu, cũng chờ em, nhưng mà cho phép em rời bỏ , kết hôn cũng cho phép em rời bỏ ."

      "Em làm sao có thể rời bỏ đây?" cười, cố kìm lại nước mắt chực trào ra, ngẩng mặt hôn lên môi của : "Thân Tống Hạo, em rất muốn cả đời này được ở

      cùng ."
      "Em dĩ nhiên là cả đời này ở bên cạnh , bởi vì chỉ đồng ý chấp nhận mình em là vợ của mà thôi." hôn lại , khuôn mặt đẹp như tranh vẽ tràn ngập dịu dàng. Cho dù bất kể trời có sập xuống, vùi lấp tất cả, hay bị lâm vào cảnh khốn khó, cũng tuyệt đối bao giờ chịu buông tay ra nữa.
      "Em hy vọng mình lại sinh thêm đứa con nữa, hy vọng giữa hai chúng ta chút cách trở nào, em hy vọng nhiều, hy vọng tất cả mọi chuyện phát sinh ngày hôm nay chỉ là giấc mơ, em hy vọng sau bao nhiêu năm, cuộc sống của em từ nay về sau có thể an tâm được nắm chặt tay , cần lo lắng có người nào đó đem ở bên cạnh em đẩy ra ngoài."
      "Thế nhưng, tất cả những điều đó đều là ảo tưởng, năm năm trước em ảo tưởng, năm năm sau em vẫn còn để mình đắm chìm ở trong mộng, cho tới bây giờ, em mới thực hiểu ra mọi điều, mới thực hiểu ra rằng, bất kể em cố gắng đến đâu, đến đâu, mọi người đều nghĩ rằng em trèo cao, em xứng với , huống chi, em chỉ sinh cho được đứa con . Ở nhà họ Thân này, vĩnh viễn bao giờ có chuyện con được giữ quyền thừa kế, em thể nào, bao giờ từ bỏ địa vị là vợ , hay chắp tay nhường lại vị trí ấy cho người khác, em thẻ nào mang người đàn ông em nhường cho bất cứ ai."
      "Em biết bao giờ để ý, thèm lưu tâm đến những chuyện này, nhưng em biết , nếu em ích kỷ tự cho mình cái quyền được sống cùng với , như vậy em mang về cho những gì đây? Chúng bạn xa lánh, giữa nhiệm sở nghìn người, em làm cho người cao cao tại thượng như , trở thành người bị Hội đồng quản trị đuổi ra khỏi cửa, toàn bộ địa vị của đều bị người thay thế, ngay cả tư cách làm người đàn ông cũng bị mất. Thậm chí đến ông nội nằm sâu dưới đất kia cũng chỉ vào người của Hứa Hoan Nhan này mà mắng mỏ, mắng em làm đứt huyết mạch của nhà họ Thân, mắng em phụ lòng thương của ông dành cho em."
      Han Nhan lập tức cắn đầu lưỡi, những lời thầm bén nhọn, đau đớn kia giống như là dòng điện, trong nháy mắt lan khắp toàn thân .
      "Nhưng mà bảo em rời khỏi , em tuyệt nhiên làm được, bảo em buông tha , em cũng làm được, A Hạo, hãy cho em biết, chúng ta nên làm cai gì bây giờ?"
      "Em thấy được con đường phía trước, đó là khoảng tối tăm, em cũng thấy được đường lui, bởi phía sau là vực sâu vạn trượng, em cố gắng muốn nắm lấy tay của , nhưng lại vẫn kém chút xíu, nếu như em sớm biết rằng mệt như vậy, ngày ấy em có nên gặp hay đây? Nhưng nếu em gặp , cuộc sống này của em có phải hay cũng chỉ là cục diện đáng buồn?
      cảm thấy trong miệng tràn ngập vị đắng chát, vừa ngảng đầu lần nữa, lại phát từ trong mắt từng giọt lệ lăn xuống, hiếm khi thây khóc, người kiêu ngạo nếu như , ngang ngạnh phóng túng như , nhưng vì cũng mấy lần rơi lệ.
      " làm sao thế?" đau lòng ôm lấy , chợt bị lật người đặt phía dưới thân, những chiếc hôn giống như những hạt mưa rơi khiến tê dại tê dại.
      "' bỗng có dự cảm xấu, chúng ta bây giờ hòa thuận như vậy, nhưng lại rất sợ, sợ rằng hòa thuận ấy lại giống như là mũi dùi phá tan giấc mộng, sợ rằng ngày nào đó mở mắt ra, em lại biến bặt vô tín, Nhan Nhan, chúng ta rời khỏi đây , chúng ta ra khỏi nước, tìm chỗ yên tĩnh, chúng ta nhà ba người ở chung chỗ, có được hay ?"
      "Vâng, gì em cũng đồng ý." cười, nhưng là nụ cười rơi nước mắt, đưa tay ôm cổ , đem thân thể kéo xuống, cùng mình dán chặt ở chung chỗ.
      Nếu như tách ra là điều tất nhiên, cách nào cưỡng lại số mạng, nếu quả như vậy trước khi tình tan vỡ, liều mạng lưu luyến giữ lại tất cả những gì tốt đẹp nhất, bất kể ngày mai, có chết cũng cam lòng.
      Phòng làm việc của Thị trưởng.
      "Ai cho phép làm như thế? Là ai chấp thuận cho làm cái chuyện lạm dụng chức quyền của tôi mà ra quyết định lung tung?" Đặng Quang Duệ nhìn văn kiện trước mặt, rốt cục nhịn được vỗ bàn cái đứng lên.
      "Quang Duệ, phải là ngài đồng ý để cho em toàn quyền phụ trách mảnh đất kia sao?" Lâm Thiến cười khẽ, thèm để ý chút nào, vẫn giống như thường ngày nhàng ôm hông, đem mặt áp sát vào trước ngực của lão, nhưng ngờ Đặng Quang Duệ thái độ lại khác mọi khi, đem cả người đẩy ra ngoài, gương mặt giống như bầu trời u ám sắp có trận mưa to!
      Last edited by a moderator: 29/11/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :