1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc - Minh Châu Hoàn (Full Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 334: ngọt ngào sau năm năm

      Hoan Nhan chợt quay người ôm lấy cổ Thân Tống Hạo, khuôn mặt nhắn nép vào ngực , thủ thỉ : "Mẹ . . . . . . chúng ta hãy sinh thêm em bé nữa ."

      Thân Tống Hạo cảm thấy có tiếng nổ ầm làm chấn động cả lồng ngực, cúi đầu, nắm lấy cằm của Hoan Nhan đem khuôn mặt của từ trong lồng ngực nâng lên. Hoan Nhan cười thẹn thùng, sắc mặt đỏ ửng, hàng mi khép hờ khẽ lay động như cánh bướm, liều mạng xoay mặt : "Là ý của mẹ, phải em ...Em, em...cũng muốn sinh thêm con nữa . . . . ."

      Tuy vậy, nhưng toàn bộ khuôn mặt của trở nên đỏ lựng, nhiệt độ người cũng nóng lên, Thân Tống Hạo xác định nổi cảm xúc trong lòng bây giờ là vui hay buồn.

      vui, vì như vậy có nghĩa là bắt đầu tiếp nhận bản thân , mà buồn vì chẳng biết với như thế nào về chuyện có thể vĩnh viễn bao giờ có thể sinh con được nữa? cũng biết làm cách nào cho ba mẹ mình chấp nhận việc thể sinh con được nữa .

      Nhìn vẻ mặt Thân Tống Hạo đầy kinh ngạc nên lời, Hoan Nhan khỏi ảo não, nhìn xem làm cái gì, đầu óc nóng lên liền chạy tới những lời to gan lớn mật như vậy, nhưng hết lần này tới lần khác người ta liên tục để ý đến.

      Ngay lập tức Hoan Nhan đưa tay đẩy Thân Tống Hạo ra, đứng thẳng người lại " chắc còn bận việc, em về nhà trước ."

      Hoan Nhan mới được hai bước liền bị cái tay đưa xoẹt ngang thân nắm đúng vào cổ tay. Hoan Nhan cảm thấy có lực đạo kéo ngã nhào về phía sau, rơi trở lại vào trong ngực của .

      " đương nhiên rất muốn chúng ta lại sinh thêm cục cưng nữa, nhưng rất sợ em lại phải chịu khổ như lần trước, hơn nữa cũng chưa chuẩn bị tâm lý tốt, cho nên, cho nên em hãy để cho thêm thời gian ngắn nữa được ?"

      Nhìn vẻ mặt kinh sợ của , Hoan Nhan nhịn được cười: "Được rồi, em cũng muốn với , chúng ta có mình Noãn Noãn là đủ rồi, nếu có thêm em bé, em sợ rằng con bé tủi thân, nó sợ nhất người khác cần nó, thương nó…"

      " như vậy, cho dù chúng ta về sau có thêm bao nhiêu con nữa, vẫn Noãn Noãn nhất." Nhìn thấy lại đau lòng, vội vã dỗ dành .

      "Vì sao vậy?" Hoan Nhan có chút khó hiểu, vẫn nghĩ là người rất thích con trai.

      "Noãn Noãn sinh ra khi có ở bên cạnh, cho nên muốn mình phải dành toàn bộ tình thương cho nó, chỉ có cách ấy ngoài ra cũng còn cách nào khác để bù đắp cho con bé." ôm lấy , suy nghĩ chút về chuyện ngày trước của : nhớ lại khi học lớp nhất, khi ấy vẫn còn là cậu bé con, buổi tối ngủ nhất định phải nắm được tấm thảm trong tay mới có thể ngủ được, hầu như đêm nào cậu bé cũng bị ác mộng làm cho tỉnh lại... cảm
      Chương 334: người phụ nữ của tổng giám đốc
      thấy vô cùng hối hận, chẳng qua là hối hận bây giờ ích gì, vì vậy thể làm gì khác hơn là cố gắng giành tình thương cho con nhiều hơn, nhiều hơn để đền bù hết thảy.
      " có thể nghĩ như vậy tốt rồi, khoảng thời gian này Noãn Noãn được vui, Á Hi rồi, ngay cả cuộc điện thoại cũng gọi cho nó, con bé vẫn còn rất nhớ Á Hi, bảo nó gọi tiếng ba ba cũng chịu..."
      "Đừng nghĩ nhiều đến chuyện này, từ từ rồi mọi chuyện ổn thôi, dù sao trước đây Á Hi cũng luôn ở bên chăm sóc con bé. Noãn Noãn có tình cảm sâu nặng với Á Hi cũng là điều tất nhiên, đừng bắt buộc con phải làm chuyện nó thích, cũng vội."
      "Vâng, như vậy em cũng an tâm, Noãn Noãn tính tình ương ngạnh như vậy, cũng biết là giống ai đây."
      " phải là giống em còn có thể giống ai được nữa?" Thân Tống Hạo cười to, đưa tay lấy áo khoác ôm lấy hướng về phía bên ngoài bước : "Hôm nay về nhà , khẳng định mẹ đón Noãn Noãn rồi, chúng ta trở về nhà mình nhé, có được hay ?"
      "Em còn chưa tiếng nào với ba mẹ và Duy An đấy." Hoan Nhan cúi đầu, có chút xấu hổ, biết quyết định tái hợp với Thân Tống Hạo khởi đầu chính là từ khắc kia. Bản thân cũng hiểu sau khi phát sinh mọi chuyện, nên tiếp nhận cuộc sống chung hòa thuận với , chẳng qua suy nghĩ chút, vẫn còn cảm thấy ngượng ngùng, thời gian hơn năm năm, giống như tự làm khổ mình, gần như là giữ thủ tiết, mà , cũng phải là có lỗi?
      "Trước tiên chúng ta siêu thị mua chút đồ ăn gì đó, sau đó mình về nhà nấu cơm ăn có được hay ?" mở cửa xe hỏi ý kiến của .
      " làm cho em ăn?" Hoan Nhan cười , biết từ trước đến nay phòng bếp vốn là nơi bước cũng chưa hề đặt chân qua.
      "Tất nhiên rồi, có điều chỉ biết làm món mà thôi." mở miệng trả lời ngoài dự liệu của .
      " làm món gì?" Hoan Nhan trợn to hai mắt có chút dám tin tưởng, người đàn ông này áo tới đưa tay, cơm tới há mồm còn có thể nấu ăn? có chết cũng tin.
      "Trước hết phải giữ bí mật ." để ở lại xe, còn mình chạy vào mua vài thứ, lại vẫn ra vẻ thần bí như thế đặt ở cốp sau cho xem, Hoan Nhan tò mò cực kỳ, hỏi tới mấy lần, cứ thế đáp, thể làm gì khác hơn là đành chịu đựng thúc giục mau mau lái xe.
      Đến nhà, liền đem đặt tại ghế salon, còn mình thần thần bí bí ôm đống đồ chạy vào phòng bếp bắt đầu ra tay.
      lâu sau, Hoan Nhan ngửi thấy từ trong phòng bếp bay ra mùi thơm của đồ ăn, ngửi ngửi, rất dễ dàng liền phân biệt ra là mùi của hành lá cắt phi thơm, còn có mùi thơm của trứng gà chưng, chẳng lẽ, chẳng lẽ món ăn định làm chính là trứng gà chưng? (nguyên văn trong bản CV đồ ăn là "bạo sao hành lá băm " và "sao trứng gà" mình chuyển sang thành "hành phi thơm và trứng chưng" cho dễ hiểu và phù hợp với món cơm rang ở Việt Nam mình.)
      Cánh cửa phòng bếp bật mở, bưng ra ngoài cái mâm, cao hứng gọi : " làm món cơm chiên trứng gà, đây chính là món ăn học được lúc mười tuổi, hơn hai mươi năm vẫn đảm bảo đúng kỹ thuật, coi như cũng uổng phí công luyện tập, em tới nếm thử chút!"
      Trứng gà vàng óng ánh, màu xanh của hành lá cắt nằm rải rác ở phái , bao lấy từng hạt, từng hạt cơm nhìn mê người, Hoan Nhan khỏi gật đầu: "Thoạt nhìn tệ."
      "Em ăn thử rồi hãy ." giống như cậu bé con nằm nhoài người ở bàn nhìn cầm cái thìa xúc cơm rang đưa vào trong miệng: "Em thấy như thế nào, như thế nào?"
      Hoan Nhan vừa nhai, vừa lắc đầu, Thân Tống Hạo khỏi xụ mặt xuống: "Ăn ngon sao?"
      "Em chưa từng được ăn món nào ngon như ăn món cơm chiên này, nên muốn gọi Noãn Noãn tới nếm thử..."
      Nàng vừa liền vừa buông đũa xuống chuẩn bị gọi điện thoại, nhưng ngờ Thân Tống Hạo tay mắt lanh lẹ bắt được nàng: " cho ... Tối nay chỉ cho phép em ở cùng với ."
      Hoan Nhan sắc mặt hơi ửng hồng, quát : "Này, ban ngày ban mặt, nghiêm chỉnh chút được ." Tay của vòng ở hông của , chút cũng an phận bắt đầu dần dần lên phía .
      "Bà xã, bao nhiêu năm qua, đây là lần đầu tiên làm cơm cho phụ nữ ăn." cúi đầu nhàng hôn lên cái gáy trắng noãn của , những sợi tóc mềm mại như trêu chọc , hơi thở dần dần rối loạn, cơ thể thay đổi trở nên nóng bỏng... " vậy chứ?" Hơi thở của cũng bắt đầu rối loạn, khẽ run mở miệng hỏi.
      Last edited by a moderator: 14/11/14
      KhaiDoanh_347 thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 335: Chính cống là đại sắc lang

      " vậy chứ?" Hơi thở của bắt đầu rối loạn, khẽ run, mở miệng hỏi.

      " trăm phần trăm, tuyệt đối có lừa em chút nào." Nụ hôn của dần dần dịch chuyển đến vai của , cằm đẩy cổ áo của ra, môi tiếp tục hạ xuống: "Bà xã, năm năm nay hề gần gũi bất cứ người con nào, đây cũng là lời , tuyệt chữ lừa em. . ."

      " thổi phồng ít thôi. . ." Hoan Nhan nắm ngón tay của , muốn đẩy ra, nhưng ngờ bàn tay vừa lật lại, ngón tay của cũng áp sát luôn vào cái móc áo ngang vùng lưng trắng nõn của : "Em tin sao?"

      chợt cười xấu xa, cúi đầu ghé vào bên tai của câu gì đó, Hoan Nhan nhảy dựng lên, sau mấy giây kinh ngạc, sắc mặt liền biến đổi trở nên đỏ rực, chợt khẽ kêu tiếng, đưa tay đẩy Thân Tống Hạo ra, bụm mặt xoay người lại cũng dám ngẩng đầu lên nữa. . . "Bà xã. . ." Thân Tống Hạo nhìn bộ dáng của lúc này, nhịn được cười, càng lớn hơn: "Trước tiên hãy ăn cơm , cũng đói bụng rồi. . ."

      " ăn!" Nàng phát cáu, người này tại sao từ trước đến nay hình như đều biết xấu hổ là gì, cho nên mới có thể ra những lời tới mức hạ lưu như vậy!

      "Muốn xúc cho em ăn sao?" cười xấu xa như cũ, bám vào bả vai của , đưa tới trước bàn ăn rồi bắt ngồi xuống, cầm cái muỗng múc cơm đưa đến bên miệng : "Nào, há mồm, a. . ."

      “Bỏ sang bên ”! Hoan Nhan đem tay của đẩy ra, quay mặt sang chỗ khác nhìn , suy ngẫm chút về câu vừa mới , Hoan Nhan liền cảm thấy trận trận hoa mắt, đầu óc choáng váng, nhịp tim tăng nhanh, đúng là bị làm cho phát tức mà!

      vậy mà vẫn giận, vẫn giữ điệu cười xấu xa như cũ: " bé, nếu em ăn, vậy chúng ta liền để bụng đói ngủ cũng được, thể lực dư thừa, chẳng qua là biết em. . ."

      đứng lên, ghé vào bên tai lại câu gì đó, Hoan Nhan tức giận trợn mắt há mồm, dứt khoát đứng lên ngồi qua bên bao giờ ... thèm liếc cái nữa.

      "Thôi được, thôi được, nữa, em ngoan ngoãn lại ăn cơm có được hay ?"

      "Cơm khô lắm, em muốn uống chút cháo."

      "Vậy để bảo chị Tần nấu nhé?"

      ", nấu !"

      " biết nấu. . ."

      Hoan Nhan buồn bã nhìn
      chằm chằm, Thân Tống Hạo giơ tay đầu hàng: "Thôi được, nấu..."
      "Bà xã lấy bao nhiêu gạo?"
      "Bà xã, em xem gạo vô thế này sạch chưa?"
      "Bà xã... Nước để bao nhiêu cm là được?"
      Sau khi thấy ôm nồi cơm ra ra vào vào hỏi dưới mười lần, Hoan Nhan đành phải tự mình chạy nấu cháo, bữa cơm này ăn xong, tám chín giờ
      "Mình cùng tắm ?" ôm lấy lưng đẩy lên lầu, ghé đầu vào bả vai rồi thầm ở bên tai .
      " tắm riêng, em tắm riêng." Hoan Nhan buồn bực đáp lại, lẽ ra nên đồng ý cùng về nhà mới phải.
      Đúng là tự mình đem mình đẩy vào trong ổ sói mà.
      biết tại sao những lời hạ lưu như vậy cũng có thể ra được, hại giờ nhớ tới vẫn còn thấy từng hồi, từng hồi mặt nóng, tim nhảy.
      "Được rồi." ngoan ngoãn đáp ứng, quả nhiên lúc vào phòng ngủ cũng rất tự giác tách ra vào mọt phòng tắm khác. Hoan Nhan khẽ thở dài, cũng vào phòng tắm khác. Hoan Nhan khẽ thở dài, cũng vào phòng tắm sát vách. ngâm người trong bồn nước ấm, cảm thấy cả người cực kỳ thoải mái, cho đến lúc cả người gần như kiệt sức tưởng như sắp ngủ thiếp trong bồn tắm, Hoan Nhan mới đứng dậy lau khô thân thể, khoác chiếc áo choàng tắm rộng lớn ra ngoài. Hoan Nhan cúi đầu, đẩy cửa bước ra, vừa lau mái tóc ướt nhẹp, vừa về phía trước, nhìn đường.... Lúc sắp tới mép giường, vừa ngẩng đầu, trong nháy mắt động tác trong tay cứng đờ ngay lập tức. Mấy giây sau, trong phòng ngủ chợt vang lên tiếng thét chói tai, chói tai liên miên dứt: "A...." Hoan Nhan lảo đảo lui về phía sau, nhưng ngờ dép bị vướng ở tấm thảm mềm mại, giữ được thăng bằng liền ngã về phía sau... "Bà xã cẩn thận!" sợ hãi sắc mặt trắng bệch, bước nhanh lại đưa tay ôm vòng eo nhắn của , khi thấy thân thể của đứng vững dựa vào trong ngực của mình, mới thở phào hơi dài nhõm!
      " ... ...." Hoan Nhan toàn thân thẳng đứng phát run, ở thời điểm phát mình hoàn toàn dán sát ở trong ngực của , khỏi nhớ tới lúc vừa vặn nhìn thấy cái ấy của đàn ông thân thể trần truồng *** đứng ở nơi đó. Hoan Nhan trong lúc nhất thời có cảm giác như mình ôm lấy chiếc bàn là nóng, đưa tay liền đẩy ra, cắn răng căm tức: " vì sao lại mặc quần áo?"
      "Ở trong phòng ngủ cần gì phải mặc quần áo?" nhướng mày, hề keo kiệt biểu diễn cơ thể cường tráng với những đường cong của cơ bắp thân thể ... " biết xấu hổ..." Hoan Nhan hung dữ lườm , lúc xoay người cẩn thận lại thấy được nơi dods của , bị bất ngờ sửng sốt, cái miệng nhắn khẽ nhếch, giống như bị hóa đá đứng yên tại chỗ thể động đậy.
      "Đẹp mắt ?" từng bước đến gần, nở nụ cười tuấn dật mị hoặc, điên đảo chúng sinh.
      "Bà xã, là của em, thân thể của , lòng của , cũng là của em, em cứ nhìn nó đầy đủ, thoải mái vào..."
      cố ý đùa giỡn , nhìn vợ bé bị trêu chọc đến mức mặt đỏ tới tận mang tai, lại cảm thấy hết sức vui vẻ, lời nào tả xiết.
      "Thân Tống Hạo!" Hoan nhan suýt nữa nghẹn thở, cuối cùng chút nghĩ ngợi, siết chặt tay tống cho quả đấm... "Ái chà, em định mưu sát chồng à!" Thân Tống Hạo tránh né khongo kịp, vốn nghĩ tới dịu dàng chân thành lại có thể đối xử với thô bạo như vậy. bị đánh cái vào sống mũi, cái đánh nặng, nhưng khiến đau ê ẩm, nước mắt trào ra rớt xuống lập tức!
      " may mắn!" Hoan Nhan chợt mềm lòng, lời ra miệng lại vẫn thể cứng rắn được.
      cũng lên tiếng, chỉ cầm khăn giấy dùng sức lau nước mắt liên tục ngừng chảy ra. Trời ạ, này xuất thủ là chuẩn xác! Trong lỗ mũi đau tê dại giống như là bị cái gì chặn ngang, nước mắt rơi cũng ngừng được!
      "Trời đất, còn khóc à..." Hoan Nhan lại mềm lòng thêm chút, kìm được tiến lên từng bước hỏi.
      Vành mắt hồng hồng giống như nương xinh đẹp tủi thân, Hoan Nhan thở dài, đẩy tay của ra nhìn chút vào mũi của , lẩm bẩm trong miệng: " sưng đỏ cũng bị tím, có chuyện gì đáng ngại..."
      "Nhưng là trong lỗ mũi đau lắm." ôm lấy , đem mặt áp vào vai của làm nũng.
      "Vậy phải làm sao bây giờ?"
      "Tối nay được ôm em ngủ là tốt rồi."
      "Lại vớ vẩn."
      "Ai da, là đau, hình như là muốn chảy máu..." Thân Tống Hạo che lỗ mũi, lại bắt đầu hô to gọi kêu lên.
      "Được rồi, đừng giả vờ nữa, có muốn ngủ hay ?" Hoan Nhan im lặng, cũng hơn ba mươi tuổi, thế nào lại nổi lên cái tính trẻ con thích ầm ĩ giống như Noãn Noãn?
      Last edited by a moderator: 15/11/14

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 336 : Tùy “xử trí”.

      -“Được rồi đừng giả vờ nữa, có muốn ngủ hay ?” Hoan Nhan im lặng, cũng hơn ba mươi tuổi, thế nào lại nổi lên cái tính trẻ con thích ầm ĩ giống như Noãn Noãn.

      Lại lần nữa cùng nằm giường lớn, Hoan Nhan hoảng hốt giống như bị mộng du. Nhớ tới năm năm trước, cũng từng thân mật như vậy, cuối cùng lại trở mặt ly hôn, thề cả đời qua lại với nhau, nhưng mà người nào đó lại muốn qua, bọn họ còn có thế có ngày như vậy sao?

      Lần nữa sống chung chổ, lần nữa bắt đầu cuộc sống mới, lần nữa chấp nhận đối phương. Thậm chí, còn giống như cặp vợ chồng bình thường, vui vẻ đùa giỡn, ăn cơm xong lại cùng nhau trở về phòng ngủ.

      “Em suy nghĩ gì?” từ phía sau ôm , thân hình hai người áp sát vào nhau, kín kẽ hết sức, nơi nào đó mãnh liệt***, bị liều mạng nhẫn nhịn dằn xuống, chỉ dịu dàng trò chuyện với .

      có gì.” nằm trong lòng , nghĩ mình cảm thấy quen. Nhưng ngờ chỉ mấy phút tự nhiên, giống như thuận nước đẩy thuyền lên. Dù sao, từng là vợ chồng năm với nhau, cũng từng thân mật, cơ thể và tim thành thói quen dựa vào bên cạnh người đàn ông kia.

      gạt !” trừng phạt , vòng tay ôm càng chặt hơn, cúi đầu xuống. Vai áo ngủ lệch qua bên, lộ ra da thịt trắng nõn nà. Cổ họng
      căng thẳng, nhịn được liền cúi đầu hôn xuống, càng lúc càng dừng lại được. Nụ hôn kia kéo dài từ từ dần xuống phía dưới, cuối cùng bùng cháy lên dập tắt được….

      “Thân Tống Hạo….” muốn đẩy ra nhưng tay tham lam tiến vào trong áo ngủ, lướt da thịt mềm mại của . Hoan Nhan cảm thấy lỗ chân long toàn thân dãn nở hết. biết là khao khát, hay là sợ hãi, nhìn , trong bóng đêm nhìn gương mặt điển trai của , đột nhiên rơi nước mắt…. , bao đêm kkhi trước, từng ảo tưởng hôn , ôm chặt lấy . Nhưng mỗi lần tỉnh lại, cũng chỉ là giấc mơ, còn lại sau đó chỉ là nỗi đơn trống trải vây quanh …..

      “Đừng khóc…….Nhan Nhan, em.” cúi đầu hôn lên những giọt nước mắt của : “Chậm năm năm, nhưng may mắn phải trễ cả đời.”

      “Đừng cự tuyệt nữa.” thầm, trong đôi mắt có vài phần khát vọng, nhiều hơn nữa là thâm tình: “Đừng cự tuyệt nữa, cũng là con người, cũng phạm lỗi lầm, nhưng xin hãy cho cơ hội, cũng là cho tương lai của chúng ta cơ hội, có được em?”

      Hoan Nhan trả lời, chỉ là vùng vẫy từ trong ngực yếu dần . ngước nhìn , bốn mắt nhìn nhau chăm chú. Đây là người khao khát bao nhiêu lần, từng ước mơ biết bao về tình duy nhất.

      có thể thay lòng, làm ra chuyện gì tổn thương em, phá hủy cuộc hôn nhân chúng ta lần nữa……” liên tục truy hỏi, cảm thấy khóe mắt nóng bỏng, nước mắt như chực chờ rơi xuống.

      , tuyệt đối . Nếu mà làm ra loại chuyện như vậy, em hãy phạt , phạt Noãn Noãn cả đời nhận làm cha.” cúi đầu che lại môi đỏ mọng của , nghiêng người hôn: “Bà xã, sai lầm rồi, sai rồi.”

      Phòng tuyến trong lòng lúc nãy mới nới lỏng ra chút xíu, bây giờ cuối cùng hoàn toàn sụp đổ. Cánh tay mềm nhũn vòng quanh cổ , chịu được thân hình cường tráng của , cảm nhận được sức nặng của đè xuống người làm như ngạt thở, hô hấp nổi, lại cảm thấy, được như vậy cảm giác là hạnh phúc thỏa mãn, muốn buông tha nữa.

      “Em đồng ý, bất kể như thế nào, được bỏ rơi em và con .” chủ động ôm cổ , dùng hết sức ôm chặt lấy .

      , bà xã, em hãy tin tưởng .” buông đôi môi sung đỏ mọng của ra, ngại làm phiền người khác nhìn cam đoan lần nữa.

      Hoan Nhan lúc này mới nháy mắt, hơi lộ ra chút ý cười. Ngón tay lướt qua gương mặt , đầu ngón tay viền quanh khuôn mặt. Hơi lạnh ngón tay mang theo ma lực, làm cho khỏi trầm luân vào…….. “Nơi này, về sau chỉ có thể nhìn em thôi!” dí dỏm vuốt ve đôi mắt của , học theo cách của , bá đạo và kiêu ngạo.

      “Được, chỉ nhìn mỗi mình em.” cười, nhướng hàng lông mày lên, cảm thấy vui thích khi nhìn dáng vẻ hoạt bát của .

      “Cái tay này cũng chỉ có thể nắm tay em, chỉ có thể chạm vào mỗi em.” cầm bàn tay to lớn của , bá đạo tuyên bố.

      “Đều nghe theo em.” Dứt lời ôm vào trong ngực, ngón tay thon dài luồn vào mái tóc , cúi xuống nhìn mặt : “Ai có thể nghĩ tới Thân Tống Hạo, lúc trước vô pháp vô thiên, từ trước đến giờ ai bì nổi, bây giờ lại bị phụ nữ bé ăn sạch sành sanh.”

      vừa ý?” chút do dự nhíu mày nhìn lại , lớn giọng hỏi lại.

      làm sao dám? Làm sao dám….” cúi đầu, nụ cười tràn ngập nhìn lại : “ cam tâm tình nguyện bị em ăn sạch , tốt nhất bây giờ có thể bị em rằng ăn còn mảnh giáp…”

      “Phì, ba câu là thế nào cũng đàng hoàng, cẩn thận dạy hư Noãn Noãn.” Hoan Nhan bật cười nhìn , ngón tay vô thức bắt đầu vuốt ve quanh ngực .

      “Bảo bối chúng ta về sau cũng nên giống em sao mà nhu nhược, hư chút cũng tốt. Tốt nhất giống như , vậy mới bị đàn ông khi dễ.”

      “Noãn Noãn sao lại háo sắc giống được?” Hoan Nhan giận dữ mắng tiếng, ngước mặt lên cắn phát vào xương quai xanh của , trợn tròn mắt, câu hồn đoạt phách khiêu khích nhìn lại : “Đại sắc lang, cũng có hôm nay!”

      nhận tội, tùy em xử trí…..” bật cười, bị nụ hôn của trêu đùa, dường như khống chế được phần cơ thể háo hức…..

      ?” Hoan Nhan xấu xa cười , chợt ôm lấy chặt hơn, thân hình mềm mại dán sát vào người , nụ hôn của hơi nhếch lên. Đầu tiên là xương quai xanh, kế đó là lướt đến hầu kết, cuối cùng khẽ cắn vào cằm của , đầu lưỡi mềm nhàng vờn quanh. Cảm giác phía dưới cơ thể căng cứng, Hoan Nhan bật phì cười tiếng, cắn day day lỗ tai khẽ : “Này, vẫn còn nhịn tới khi nào?”
      Last edited by a moderator: 18/11/14

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 337: Niềm vui đến chậm.

      Hoan Nhan bật phì cười tiếng, cắn day day lổ tai khẽ : “Này , vẫn còn nhịn tới khi nào?”

      ‘Tiểu tinh!” chợt gắt gao nhìn chăm chú, cắn răng thầm ra tiếng, nghiêng người đè xuống dưới thân thể mình. Nụ hôn cuồng nhiệt bao trùm.... Cánh môi đầy đặn giống như đoa hoa nở rộ, chất lỏng ngọt ngào và ngát hương làm cầm được muốn được thưởng thức liền. biết qua bao lâu, hai người tựa hồ hô hấp thông, mới buông ra, hơi thở nặng nề và dồn dập..... Hoan Nhan giơ tay lên, áo ngủ xốc xếch, nửa chặn nửa che dáng vẻ uyển chuyển mê hồn, đầu ngón tay viền quanh khóe môi của lau khô những giọt nước đọng mơ hồ, rồi giống như cố ý từ đôi môi lướt dần xuống cái cằm ngang nghạnh... biết, giờ phút này, nhìn dáng vẻ tóc tai tán loạn, hơi thở gấp gáp, gò má ửng hồng giống như hoa đào gặp nước, rơi vào đáy mắt mê người..... “Em lại cố ý... Câu - dẫn - !” nhấn mạnh từng câu từng chữ, chợt há miệng vừa đúng cắn vào ngón tay , đầu lưỡi lướt qua trong nháy mắt, giống như dòng điện xẹt qua khắp người, Hoan Nhan khỏi bật thốt thành tiếng: “Ông xã.....”

      hiểu sao mình lại ngây ngốc hô tiếng ông xã, sau đó như thiên lôi đụng đến địa cầu, người đàn ông kia dùng tất cả cuồng nhiệt để cho hiểu, trăm ngàn lần thể đắc tội**** triền thân đàn ông.... “Bây giờ, em còn thừa nhận quyến rũ ?” buông cổ tay ra, đem hai tay cố định ở hai bên cơ thể , cúi thấp người, hơn phân nửa sức nặng trực tiếp đè xuống người , trong đôi mắt lấp lánh ánh sáng, xấu xa ở bên tai

      Chương 337: Niềm vui đến chậm

      …… thầm: “ lúc ấy , muốn thực rồi….”

      “Cái gì?” Hoan Nhan giả vờ ngu ngốc, nhưng nét mặt có tiền đồ đỏ bừng….”

      “Em cái gì? Em có thể nhớ kỹ cảm giác này, đến cùng năm năm rồi có gần nữ sắc!” Áo ngủ của bị tiện tay lôi để qua bên, cơ thể trắng nõn như ngọc ra trước mắt . Thân Tống Hạo giơ tay vuốt ve dọc theo cơ thể từ xuống dưới, này có lồi có lõm, so với năm năm trước quả giống nhau.

      “Thay đổi nhiều…” vừa hôn , vừa xấu xa nhàng thầm bên tai .

      “Chỗ nào?” Hoan Nhan bị hôn đến khó thở, đôi tay vòng lên vai , mềm mại như có lực. Đầu ngón tay chạm vào trước ngực , oa oa nỉ non: “Chính là chỗ này, giống như so với trước kia….” Trong mắt ánh sáng khẽ lóe lên nhìn mặt càng lúc càng đỏ hơn, cũng nghĩ nhịn được nữa, nghiêng người, hai tay cố định ở bên eo : “Bà xã….”

      Dịu dàng thầm, trong nháy mắt tiến quân thần tốc, công thành chiếm đất….

      “Uhm…. Hạo, chậm chút….” Hoan Nhan chợt nhíu lông mày, cảm thấy hàng loạt đau đớn ập tới. Năm năm rồi, đối với chuyện vợ chồng này chưa kịp thích ứng.

      “Nhan Nhan, từ từ, em cố chịu chút….” hôn , lần rồi lần vuốt ve thân hình của , an ủi làm cho hoảng sợ nữa.

      Chẳng biết từ lúc nào, dần dần quên mất sợ hãi, quên mất đau đớn. Hùa theo lên trời xuống đất, bay cao vào chín tầng mây.

      Trận hoan ái này tới quá trễ, lại mãnh liệt như vậy, tựa như biết mệt mỏi, muốn biết bao nhiêu lần…. Hay là muốn chứng minh, quả như chính lời mình , năm năm gần nữ sắc….Bóng đêm thâm trầm, còn thanh nào nữa, mới mệt mỏi nằm trong ngực ngủ mê mệt, lúc ấy mới buông tha cho , ôm cả người chặt vào trong ngực ngủ say sưa.

      Khi tỉnh lại trời gần trưa, Hoan Nhan mới vừa mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt tuấn mỹ phóng đại trước mặt, giật mình tính đẩy ra, lại phát toàn thân mình mảnh vải, đỏ mặt thẹn thùng, cuốn quýt vội lăn vào trong chăn, che mặt lại dám nhúc nhích….”Đừng ngủ nữa, đứng lên tắm nào, sau đó chúng ta xuống lầu ăn cơm….”

      ở phía ngoài tấm chăn giọng dụ dỗ , Hoan Nhan lắc đầu nguầy nguậy, giọng ồm ồm vọng ra: “ đâu, mệt quá….”

      “Vậy ôm em xuống phòng ăn?” dịu dàng , sợ người khác làm phiền trêu chọc .

      cần, em tự xuống lầu được.” Hoan Nhan lộ ra đôi mắt, ngượng ngùng và cười khẽ, mới muốn bị người khác chê cười.

      “À, vậy mau đứng lên tắm thôi.” cười đưa tay qua kéo , lấy áo ngủ dày bao phủ lấy , trực tiếp ôm đến phòng tắm. Hai người cùng nhau tắm rửa, thiếu chút nữa lại “lau súng cướp cò”. Nếu phải thương tối qua mệt đến còn hơi sức, e rằng lại hung hăng muốn thêm lần nữa…. Khi xuống lầu, đến giờ ăn trưa, Hoan Nhan nhìn khuôn mặt tươi cười của chị Tần, giận dữ trợn mắt nhìn Thân Tống Hạo.

      “Đứa ngốc!” xoa xoa tóc , kéo ngồi xuống bên cạnh: “Muốn ăn món nào, gắp cho em.”

      “Tự em có thể làm được.” Hoan Nhan cầm đũa gõ cái vào tay .

      Thân Tống Hạo chỉ cười nhìn , trong mắt đều ánh lên vẻ thỏa mãn.

      Cơm ăn được nửa, điện thoại Thân Tống Hạo chợt vang lên, lấy ra nhìn thoáng qua rồi để lên bàn, khỏi lầu bầu tiếng: “Chủ nhật cũng cho người ta nghĩ ngơi nữa, nghe!”

      nghe điện thoại , ngộ nhỡ có việc gì gấp sao?” Hoan Nhan nhìn , đem điện thoại đưa tới: “Bắt máy hỏi chút , phải việc gấp, bọn họ chủ nhật làm sao lại gọi điện thoại tới cho ?”

      “Có chuyện gì?”

      “Tổng giám đốc Thân, xin mời ngài lập tức tới ngay công ty, các ngài trong Hội đồng quản trị cãi nhau ầm ĩ, khắp nơi đều là lời đồn đãi chuyện khu đất Thúy đê nhã trúc kia….”

      Giọng oang oang trong điện thoại, đến Hoan Nhan ở phía sau cũng nghe . Thân Tống Hạo bật đứng lên rời bàn ăn, mặc áo khoác vào cũng kịp nhiều với , vội vã lấy xe ô tô chạy đến công ty.

      rồi, Hoan Nhan cũng có tâm tình ăn cơm tiếp, suy nghĩ chút, vẫn cảm thấy yên lòng. Sau đó gọi điện thoại cho Kỳ Chấn nhưng ai nghe máy, gọi cho Trần Nhị cũng vẫn tắt máy. Tim Hoan Nhan như bị ai đè nén càng lúc càng trầm trọng hơn, ngồi yên ở ghế salon, xoay mặt nhìn phía ngoài phòng khách…. Sắc trời u ám nặng nề cơ hồ muốn mưa, mây đen dày đặc như đè đỉnh đầu người, khiến cho ai có thể thở nổi……
      Last edited by a moderator: 19/11/14

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 338: Sống chết trước mắt.

      ngồi yên ở ghế sa lon, xoay mặt nhìn phía ngoài phòng khách.... Sắc trời u ám nặng nề cơ hồ muốn mưa, mây đen dày đặc như đè đỉnh đầu người, khiến cho ai có thể thở nổi.... “Thiếu phu nhân, ăn thêm chút gì nữa .” Chị Tần vẫn thân thiết xưng hô với như trước kia, ân cần mở miệng khuyên nhủ.

      Hoan Nhan mệt mỏi đứng lên, khoát khoát tay vừa muốn , ngón tay lại biết trong lúc vô tình đảo qua quét vào nơi nào, chỉ nghe tiếng phịch, tiếp theo là tiếng thủy tinh bị bể truyền đến. Hoan Nhan lúng túng xoay người nhìn đất mảnh văng tung tóe. Cái bình hoa kia vẫn còn ấn tượng, giống như năm năm trước khi ông nội còn sống, thấy nó được ông nội đặt ở trong phòng. biết qua bao nhiêu năm rồi, sớm bể muộn bể, cố tình vào lúc này bị vô ý quơ trúng, thế là biến thành đống vất đáng phân tiền.

      “Ôi chao, này....” chị Tần hình như cũng sợ hãi, đến khi nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Hoan Nhan, chị cuống quýt cười : “Thiếu phu nhân, nghỉ lát , để tôi dọn dẹp sạch chổ này được rồi.”

      “Chị Tần, bảo quản gia chuẩn bị xe, tôi muốn ra ngoài lát.” Hoan Nhan tinh thần ổn, vừa mặc áo khoác nhanh, vừa cầm lấy túi xách chạy ra ngoài.

      “Dạ biết, Thiếu phu nhân.” Chị Tần thấy sắc mặt quá khó coi, dám nhiều lời, lật đật kêu chuẩn bị xe. Hoan Nhan vừa mới chạy ra khỏi phòng khách, bầu trời u liền đổ mưa, càng lúc càng nặng hạt. vươn tay ra, những giọt nước rơi vào bàn tay mơ hồ đau nhói, đáy lòng Hoan Nhan như rơi vào vực thẳm u tối... Chị Tần cầm ô che đỉnh đầu , thận trọng : “Thiếu phu nhân, vẫn phải ra ngoài sao? Trời mưa to quá....”

      “Phải, lập tức đến công ty của Hạo.” Hoan Nhan trầm giọng , sau đó vào trong màn mưa. Chị Tần lật đật chạy theo sau, ngờ gió lốc mạnh quá,, cái ô bị thổi bật nghiêng ngã, nước mưa

      tuôn ầm ĩ, trong nháy mắt bộ đồ người ướt hơn phân nửa. Hoan Nhan cũng để ý, chỉ vội vã về phía xe đậu: “Đến công ty!”


      Cửa xe đóng ầm cái mạnh, tài xế lập tức chạy ra cổng. Mưa to dọa người, gió thổi gào thét ngừng. Trong màn mưa vây kín, xe gian nan từng tấc chạy về phía trước, trong lòng Hoan Nhan khó chịu, nỗi sợ hãi từng chút từng chút dâng cao…


      Trong phòng họp thương vụ ở tầng cao nhất, tiếng cãi vả liên tiếp đinh tai nhức óc. Thân Tống Hạo đứng trước cửa sổ to sát đất, nhìn thẳng ra phía màn mưa lời.


      “Ban đầu tôi trăm phương nghìn kế ngăn cản a Hạo, chúng ta thể tiêu phí lớn như vậy tài lực vật lực cạnh tranh khu đất còn chưa khai thác, cậu ta lại cố tình nghe, bây giờ mấy ông xem…aizz!”


      “Đúng rồi, đúng rồi, a Hạo cậu ta bây giờ đủ lông đủ cánh rồi, mấy lão già chúng ta thế hệ chú bác chuyện có ai coi ra gì sao?”


      “Tôi , lão Trương, bằng chúng ta cũng từ chức thôi, Thân thị từ lúc khởi nghiệp tới bây giờ có khi nào tình hình lại bi đát như bây giờ?”


      “Bây giờ những lời này có ích gì? A Hạo tuổi còn trẻ, kinh nghiệm chưa đủ, nhưng ông cụ lại cứ giao Thân thị to như vậy cho cậu ta phụ trách, bây giờ nhìn .”


      “Các người bớt tranh cãi ít , hãy suy nghĩ tìm biện pháp cứu vãn cục diện tại mới là mấu chốt nhất!”


      “Cứu vãn thế nào? Hắc…Buồn cười! Từ xưa tới nay dân bất hòa quan đấu, huống chi, chúng ta địa bàn người ta. Tôi này Mục Dương, đừng quá ngây thơ! Theo tôi thấy, chuyện này vốn là cái bẫy. Tập đoàn LN buông lời đồn ra ngoài tiếc bất cứ giá nào cũng phải lấy cho được mảnh đất kia, tung hỏa mù cho chúng ta. Lần này tốt rồi, chúng ta đấu thầu thành công, cũng thấy người ta bị chọc tức tới điên, ràng chúng ta bị gài bẫy rồi!”


      “Chính phủ làm ra chuyện lớn như vậy, chẳng lẽ ai đoán được tiếng gió nào?”


      “Chính sách của chính phủ, ba ngày thay đổi như vầy, năm ngày thay đổi như kia, ai có thể đoán được? William, người ta là bạn tốt của thị trưởng Đặng. tại, bí thư Từ tỉnh họp đến ba tháng, mọi việc lớn đều do thị trưởng Đặng định đoạt. Đừng mảnh đất, nếu tại người ta ép chúng ta rời khỏi thành phố A, ai có thể chữ ?”


      “Ngược lại tôi muốn nhìn xem người này có bao nhiêu khả năng?” Thân Tống Hạo chợt xoay người, giọng lớn, nhưng cũng uy chấn mười phần. Mọi thanh nhao nhao ồn ào cũng dần yên lặng.


      Kỳ Chấn và Trần Nhị đối diện nhìn cái, cũng mở miệng tiếp lời: “ tại trước mắt, mọi người lại nghĩ biện pháp nào để qua được cửa ải khó khăn này, còn ngồi đây oán trách tôi, tôi oán trách . Nếu như Thân thị có bất trắc gì, các vị cũng đừng nghĩ sống dễ chịu. Theo tôi được biết, trong tay các vị thành viên Ban hội đồng quản trị nắm số cổ phần, hoa hồng cũng ít, còn mượn danh tiếng Thân thị ở bên ngoài thu lợi cũng phải con số .”


      câu vừa xong, nét mặt mấy người ngồi xung quanh bàn họp thay đổi khó nhìn, thậm chí có người nhìn bọn Kỳ Chấn trong đáy mắt mơ hồ oán hận.


      “Về mảnh đất Thúy đê nhã trúc kia, chính phủ chỉ dự bị tạm thời đưa giá thấp thu hồi lại, ai cũng cần bàn luận nữa, chuyện này tôi xử lý. Chỉ là…” Thân Tống Hạo ngừng lại, mặt như cũ vẫn thấy mảy may khẩn trương, ngược lại mang theo vẻ mặt chắc chắn, nhàn nhã: “Chỉ là chuyện này vẫn chưa có gì xác định, tôi muốn nghe bất kỳ ai bàn tán chuyện này, gây xôn xao đến nhân viên công ty, tất cả chưa?”


      “Tôi này a Hạo, chuẩn bị giải quyết chuyện này như thế nào? Bên phía thành phố văn kiện cũng đều phác thảo hoàn chỉnh rồi…”


      “Nếu chỉ là phác thảo, vậy chuyện còn chưa quyết định. Nếu như chưa có quyết định chắc chắn, vậy còn có thể thương lượng lại. Tôi tin chính phủ lại dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy để chèn ép công ty lớn có danh tiếng. Tôi cũng tin, Thân thị chúng ta trải qua nhiều sóng gió thăng trầm, chuyện này mà vượt qua được!”


      “Tốt tốt tốt, đúng là nghé con sợ cọp. chắc chắn như vậy chúng ta có thể yên tâm. Nhưng mà a Hạo à, tôi và mấy chú bác đây tuổi cũng lớn, muốn chiếm chỗ ngồi hoài mà có cống hiến nào. Tôi thấy Kỳ Chấn và Trần Nhị bọn họ rất có khả năng, bằng chúng tôi từ chức…”


      Thân Tống Hạo cười nhạt, ngẩng đầu liếc nhìn mấy lão cáo già ngồi trước mặt. lên tiếng, mãi lúc sau đợi đến khi có mấy người chịu nổi đòn cân não, bấy giờ Thân Tống Hạo mới nhàn nhã tới ngồi xuống ghế salon, cười cười : “Mấy vị chú bác, tôi có mấy câu muốn …”
      Last edited by a moderator: 19/11/14
      Hằng Lê thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :