1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc - Minh Châu Hoàn (Full Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 324: Chuyện xưa cho vào dĩ vãng.

      Nghe câu kia xong, nước mắt lập tức rơi như mưa, , nhưng, làm thế nào bây giờ đây?

      “Phải chăng vì Tô Lai?” ôm lấy cánh tay , nhưng chỉ chút xíu buông ra. Đó là lỗi của , thể tránh né cũng cách nào giải thích.

      trả lời, nước mắt tuôn rơi càng nhiều hơn.

      xin lỗi, Nhan Nhan, lúc trước đúng là Tô Lai rất nhiều, tại nếu như ấy, rất chán ghét, như vậy quả dối trá. muốn lừa gạt em, ấy, bọn cũng từng quan hệ xác thịt.”

      Lời thừa nhận của , tựa như con dao găm, mạnh mẽ đâm vào tim nhát.

      giơ tay đẩy ra, bật khóc thành tiếng, định mở cửa bước xuống xe, nhưng ngờ giơ tay túm chặt lấy : “Nhan Nhan, em khóc thành như vậy, nếu ra, nhỡ ba mẹ thấy được lo lắng, lại còn Noãn Noãn, chừng con bé ngủ thiếp ....”

      Hoan Nhan giãy giụa chợt khựng lại, cũng ngừng khóc, nhịn được lại hỏi tiếp: “Từ lúc chúng ta chưa ly hôn đến sau khi em rời , ấy .... mấy lần?”

      “Nếu , chỉ có lần, em có tin ?” thở dài hơi, ôm vào trong ngực mình, bất đắc dĩ tiếp: “Nhan Nhan, khi chúng ta còn chung sống với nhau, lần cũng có...”

      “Em mới tin chỉ có lần, ấy vừa về nước, hai người ở cùng nhau, khi đó mỗi buổi tối đều về nhà rất muộn.” khụt khà khụt khịt, cảm thấy ấm ức vô cùng.

      “Phải, mỗi tối đều ở chỗ ấy đến rất khuya mới về, nhưng vẫn phát sinh chuyện gì, cho đến ngày hôm ấy....’ dừng lại chút, tim thấy đau nhức nhối: “Tô Lai , có lần em theo dõi tụi , thấy vào nhà trọ của ấy, nhưng đó là ngày gặp lại lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng.’

      nhớ tới thời gian trước khi ly hôn, nhớ tới mỗi tối khi quay về nhà, nhìn thấy màn kia, ngủ thiếp rồi mà mắt vẫn còn ướt nhòe vì khóc. gối nằm vương vài sợi tóc, nhìn tiều tụy, gầy yếu, đều biết hết.

      Thế nhưng cố tình lờ nhìn đến, bởi vì khi đó nghĩ mình còn Tô Lai!

      Cho đến khi ly hôn, nhiều năm sau đó thỉnh thoảng lại nhớ tới đoạn thời gian khi thương tâm tuyệt vọng, u ám có sức sống.

      “Tại sao dối em, thành thực như vậy lại càng khiến em đau lòng nhiều hơn, có biết ?” Hoan Nhan tâm tư rối loạn, biết mình nên vui mừng khi thấy thành khẩn, hay chói tai khó chịu khi nghe .

      muốn giữa và em, sau này đối đãi thẳng thắn với nhau, có chuyện gì cần giấu giếm. muốn lừa dối em, mặc dù biết ra những điều này đối với em tàn nhẫn, nhưng Nhan Nhan, hy vọng, em có thể từ từ quên dần những chuyện cũ. Giống như chuyện Á Hi và em, cũng rất để ý, nhưng học được cách chấp nhận.”

      “Này, chuyện giống nhau.” nhớ tới Tô Lai từng làm nhiều việc, khỏi lắc đầu “Á Hi đối với em lòng, còn ta đối với sao? Lúc chúng ta chưa ly hôn, Tô Lai đem ảnh chụp cảnh thân mật của hai người gởi cho em xem.”

      “Chuyện khi nào, sao em cho biết?” kinh ngạc, chưa bao giờ nghĩ tới Tô Lai làm nhiều chuyện xấu sau lưng mình.

      “Lúc ấy em muốn ly hôn với , vẫn muốn cứu vãn cuộc hôn nhân này, bởi vì khi đó em có thai Noãn Noãn. Nếu em đưa cho xem ảnh ta chụp, chẳng phải đúng lúc cho cơ hội đề nghị ly hôn sao? Đúng là em cố tình giấu , cố chịu đựng nổi đau khổ này, nhưng rồi vẫn là người chủ động đòi ly hôn...

      cảm thấy ngực đau đớn, đoạn thời gian ly hôn kia, giống như ai xé ra làm nghìn mảnh. dám nghĩ đến, chỉ lần thôi toàn thân chổ nào là bị nhức nhối, đau khổ.

      “Nhan Nhan...” chỉ còn biết ôm , ôm lấy chặt. thấu hiểu tất cả rồi, chờ đợi cho đến khi quên hết tất cả những tổn thương do gây ra mới thôi.

      “Chuyện qua rồi, cần ra nữa, chúng ta trở về thôi, khuya lắm rồi.” Nắm tay , thấp giọng thầm.

      “Chuyện Tô Lai, dối gạt , em rất để ý, vô cùng đề ý. Phản bội như vậy làm em sống bằng chết, nhưng mà, em , phải làm sao bây giờ? Bị phản bội cũng , rời rồi cũng , hận mà vẫn , em biết làm cách nào? Chỉ có từ từ quên lãng, tự lừa dối mình căn bản Tô Lai người này vẫn chưa từng xuất qua.”

      đẩy cửa xe ra, bước xuống hất loạn mấy bông tuyết: “Bão tuyết qua rồi, cái gì cũng bị vùi lấp...”

      Hoan Nhan xoay người lại, nhìn cười: “Thân Tống Hạo, cũng cho em trận tuyết lớn , đem những việc làm em bị tổn thương, cất sâu tận đáy lòng vẫn quên ấy, đều che lấp hết, để cho em rốt cuộc nghĩ đến nữa.”

      gật đầu, cố chịu đựng nổi khổ sở của mình, đáy mắt lóe sáng lên: “Nhan Nhan của bây giờ trở thành nhà thơ rồi.”

      “Rốt cuộc em cũng hiểu vì sao nhà thơ nổi tiếng rồi, là do thân phận trớ trêu, nửa đời đau khổ mà thành.” Hoan Nhan để mặc cầm tay, hai người từng bước về phía cửa biệt thự, sau lưng ra hai hàng dấu chân, lớn , gắn bó kề cận bên nhau.

      hứa với em, sau này để em bị tổn thương nữa.” xiết chặt tay , tuy giọng lớn, nhưng lại mang theo tia kiên định.

      “Em nhớ kỹ, nếu còn dám khi dễ, em bỏ để lại dấu vết, khiến cho cả đời tìm được em, mình đơn sống nốt quãng đời còn lại.” cười, nụ cười đơn thuần mà xinh đẹp.

      “Em bậy.” trừng mắt nhìn , lại lo sợ biến mất lập tức, hối hả ôm lấy : “Em dám mình bỏ , bao giờ tha thứ!”

      “Em trêu thôi.” cúi đầu cười thành tiếng, đem tất cả bão tuyết để ở ngoài cửa, chỉ còn lại ấm áp nhu mì.

      **************************** Chớp mắt đến giao thừa, kiên quyết bắt Ka Ka ở lại, Văn Tĩnh ba người các cả ngày vui chơi bất tận, là sung sướng. Lâm Thiến cũng mời bọn họ ăn cơm mấy lần. Văn Tĩnh từ khi bắt tay giảng hòa với ta cũng thành kiến nhiều như trước nữa, cũng may là, những bữa tiệc đó coi như trôi qua trong vui vẻ.


      Ngày hai mươi tám tết lịch, Tằng Á Hi và Vũ Hinh chợt quay trở lại thành phố A, đến thăm nhà họ Quý.
      Last edited by a moderator: 11/2/15

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 325: Hãy nhớ tới .

      Ngày hai mươi tám tết lịch, Tằng Á Hi và Vũ Hinh chợt quay trở lại thành phố A, đến thăm nhà họ Quý.

      Lúc đó bão tuyết cơ hồ che lấp các con đường, Hoan Nhan mua sắm rất nhiều quà để mừng tuổi, lại siêu thị để mọi người lựa chọn quà tặng, mãi đến bảy giờ tối mới về. Trong phòng khách nhà họ Quý có hai người Á Hi và Vũ Hinh ngồi chờ.

      “Bác làm sủi cảo ăn rất ngon.” Vũ Hinh vừa ăn vừa khen ngớt lời, lần đầu tiên được ăn mùi vị chánh tông như vậy của mỹ thực Trung Quốc.

      “Vậy ăn nhiều vào chút.” Mẹ Hoan Nhan nhìn Vũ Hinh, khuôn mặt hiền từ. Á Hi là đứa con trai ngoan, vì Hoan Nhan bỏ ra nhiều như vậy. Mọi người lòng hy vọng, Á Hi có thể hạnh phúc, có thể toàn tâm toàn ý người con bên cạnh , làm cho được hạnh phúc.

      “Cho thêm ít gia vị này vào, ăn càng ngon hơn.” Á Hi dịu dàng , đem dĩa để trước mặt của Vũ Hinh, mĩm cười nhìn .

      Vũ Hinh cũng cười ngọt ngào tiếng: “ Á Hi, cũng ăn , cần lo cho em đâu ạ.”

      ăn no rồi, cần để ý đến .” vuốt mái tóc , theo thói quen nhìn phía ngoài phòng khách. Hoan Nhan có ở nhà, đến đây cả buổi chiều, vẫn chưa về.

      có rất nhiều nghi vấn khúc mắc, vẫn chưa giải tỏa được.

      Hoan Nhan vào phòng khách, nghiêng mặt nhìn thấy phía trong bàn trò chuyện rôm rả. Hôm nay Văn Tĩnh và Kỳ Chấn chạy tìm thế giới hai người, Ka Ka gặp
      bạn bè, ngày mai mới quay lại, sẵn tiện đưa Noãn Noãn theo tham gia náo nhiệt. Khi Hoan Hoan nhìn thấy Á Hi, đầu tiên là hơi kinh ngạc chút, lát sau lại cảm thấy may mắn, may mắn hôm nay vừa đúng lúc Noãn Noãn có ở nhà.

      Nếu để Á Hi thấy Noãn Noãn, chừng lại kích thích, làm cho khôi phục lại chút xíu trí nhớ… Hoan Hoan có tâm tư riêng, ra cũng muốn Á Hi khôi phục lại như trước, nếu như nhớ lại tất cả, vậy làm sao và Vũ Hinh tiếp tục được đây? Mà , mắt thấy Á Hi đau khổ như vậy, sao có thể thoải mái tìm hạnh phúc của riêng mình?

      “Á Hi, Vũ Hinh, sao hai người đến nơi này?” nhanh, điều chỉnh lại tâm trạng mình, vui mừng chào hỏi hai người.

      “Chị Hứa!” Mặc dù Vũ Hinh niềm nở chào lại , nhưng giống như lần gặp trước, vừa thấy liền chạy tới nắm chặt tay , vô cùng thân mật.

      “Thân phu nhân!” Á Hi đứng lên, nhìn gật đầu cái, khẽ.

      mỉm cười nhìn , gương mặt bình thản lộ chút cảm xúc gì khác, Hoan Nhan lại cảm thấy mình như sắp bị nét mặt cảm xúc nhưng lại tràn ngập đau thương ấy nhấm chìm rồi, cúi đầu cười : “Á Hi, hai người tới cũng báo trước cho tôi biết, xem, tôi mua đống quà, nhưng lại có chuẩn bị cho hai người…”

      “Á Hi, có nghĩ về nước định cư …” Thân Tống Hạo cầm lấy mấy túi trong tay Hoan Nhan, bên tay mình cũng có mấy túi, đưa hết cho người làm, mở miệng dò hỏi.

      “Vẫn chưa nghĩ tới, chỉ là đưa Vũ Hinh tham quan Trung Quốc, đúng dịp cuối năm sắp qua năm mới, nên tôi mới mang ấy đến đây chơi.” Á Hi và Vũ Hinh đối diện nhìn nhau cười tủm tỉm, quan hệ hai người giống như ngày càng thân hơn.

      Tim Hoan Nhan khẽ buông lỏng, cũng cười theo: “ tốt quá, và Vũ Hinh hãy ở lại nhà tôi nhé.”

      “Chị Hứa, tốt hơn tụi em nên ở khách sạn…”

      “Vậy cũng tốt, tôi ở đây cũng có người quen, mừng năm mới mà ở khách sạn cũng rất vắng vẻ.”

      Á Hi và Vũ Hinh gần như đồng thời mở miệng, nhưng lời thốt ra trái ngược nhau, Vũ Hinh sững sờ, nhìn Tằng Á Hi đứng bên cạnh , trong đôi mắt xinh đẹp toát lên tia lo lắng.

      “Đúng vậy, Vũ Hinh, Á Hi chính xác, gần như bước sang năm mới rồi, ở khách sạn làm gì, trong nhà còn nhiều phòng khách mà, hai người yên tâm ở lại đây nhé.” Nhận thấy bầu khí có chút ngượng ngập, Hoan Nhan lật đật giải vây.

      Á Hi liếc nhìn cái, mặt vẫn có biểu tình gì, chỉ thản nhiên ôn hòa : “Thân tiên sinh, Thân phu nhân, chúng ta ở lại đây có phiền toái gì hai người ? bé Vũ Hinh này hết sức nghịch ngợm.”

      Á Hi, em có nghịch ngợm.” Vũ Hinh cười cười, tựa như làm nũng, nhìn .

      “Sao lại phiền chứ, hai người chịu ở lại đây là tốt lắm, tôi rất vui. Sau này cần khách khí, gọi tôi là Thân phu nhân nữa, gọi ấy là Tống Hạo, còn tôi là Hoan Nhan được rồi.”

      “Cũng được.” Á Hi nhàng gật đầu, tầm mắt rũ xuống, trong đáy mắt nhẫn đau thương, thêm gì nữa, kéo tay Vũ Hinh ngồi xuống.

      Ăn cơm xong, mấy người ngồi trong phòng khách trò chuyện thêm vài câu, rồi để cho Á Hi và Vũ Hinh nghỉ vì lệch múi giờ.

      Trở về phòng, Hoan Nhan lăn qua lộn lại thế nào cũng ngủ được, trong lòng có nhiều tâm , cảm thấy cả người phiền não chịu nổi. Giày vò đến nửa đêm, thấy khát nước, bật ngồi dậy rời giường rót nước uống… Sau khi uống nước xong lại càng thêm tỉnh táo, Hoan Nhan chẳng hiểu tại sao mình lại ra mở cửa phòng ngủ. Thấy trong phòng khách có ánh sáng đèn, khỏi ngạc nhiên, trễ thế này trong phòng khách còn có ai chưa ngủ?

      Khép chặt áo ngủ dày lại, Hoan Nhan nhàng xuống cầu thang: “Ai ngồi ở đấy đấy?” Vì ánh đèn vàng tường phát ra ánh sáng nhàn nhạt, chỉ thấy bóng lưng cao to đứng ở đó, lại mơ mơ hồ hồ nhìn .

      khuya trời lạnh, sao lại ra đây?” Bóng lưng kia quay lại, mơ hồ thấy gương mặt gầy gò mà tuấn, tràn đầy nét đau thương.

      Bước chân Hoan Nhan lập tức khựng lại cầu thang, theo bản năng siết chặt lan can, lắp bắp lên tiếng: “Á Hi…”

      “Phải, là tôi.” nhàng gật đầu, đáy mắt mơ hồ có nước mắt dâng lên: “Là tôi, tên của tôi gọi là Tằng Á Hi, tôi qua với em rất nhiều lần.”

      Hoan Nhan rớt nước mắt, từng giọt từng giọt thi nhau rơi xuống, giọng của cũng khàn khàn từ trong cổ họng, gần như nghe thành tiếng, thầm: “Á Hi, có phải nhớ lại rồi?”

      trả lời, bờ vai run rẩy, qua hồi lâu mới khống chế được cảm xúc của mình, ngồi xuống ghế salon: “ là người chết qua lần, nhớ lại hay là quên đều quan trọng.”
      Last edited: 29/10/14

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 326 : Cuộc đời này đành xa em.

      trả lời, bờ vai hơi run rẩy, qua hồi lâu mới khống chế được cảm xúc của mình, ngồi xuống ghế sa lon: “ là người chết qua lần, nhớ lại hay là quên đều quan trọng.”

      “Á Hi... hận em sao?” Hoan Nhan lảo đảo xuống cầu thang, đứng gần trước mặt , dè dặt hỏi.

      Á Hi khẽ cười, lại lắc đầu, ánh mắt chợt thay đổi đỏ lên, cảm thấy trong mũi mình dâng lên chua xót và đau đớn, bất chợt muốn rơi nước mắt.

      hận em, cả đời này còn đủ, sao lại hận, vả lại cũng nghĩ phải hận.” cúi đầu, lông mi run run, bàn tay lục lọi bàn hồi lâu mới tìm được bao thuốc lá, ngón tay run rẩy lấy ra điếu thuốc, châm mãi mới được. Vừa đưa lên khóe miệng, bị bàn tay bé lạnh buốt giữ chặt lại: “ bệnh vừa mới bớt, thể hút thuốc lá.”

      Hoan Nhan , lấy điếu thuốc vừa mới đốt từ tay , dụi vào gạt tàn dập tắt nó . dám nhìn mặt , nghĩ đến, Á Hi lại hồi phục trí nhớ nhanh như vậy.

      Á Hi nắm chặt hai tay lại, đụng vào mơ hồ cảm thấy đau đớn.

      Em từ đầu tới cuối trong lòng đều có người khác, nếu tôi, tại sao còn xuất trước mặt của tôi? Nếu như tôi có thể quên, vĩnh viển cả đời này quên. Nếu như có thể, tốt biết bao.

      nhớ từng với em, nếu như chết rồi, xin em đốt cho ít giấy tiền. biết, lời hứa đó bây giờ còn có thể thực hay ?”

      thấp giọng , trái tim lạnh lẽo như nắm tro tàn, biết mình ngàn dặm xa xôi trở lại làm gì. quên mất những chuyện xảy ra giữa bọn họ, thế nhưng
      lại nhớ, trong các giấc mơ đều nhớ, , người phụ nữ đột nhiên xuất trước mắt mình mà mình cũng biết. cái tên rất xinh đẹp, gọi là Hứa Hoan Nhan!

      " được chết, nếu chết, cả đời này em tha thứ cho . " bật khóc, đứng bên cạnh "Á Hi, hãy sống tốt, coi như là em cầu xin , cần suy nghĩ nhiều, Vũ Hinh rất thích , em có thể nhìn ra, em biết cũng thấy được. Đừng nên giống em phụ lòng tốt người, hãy đối xử tốt với ấy."

      " là người tốt, nhưng em , Vũ Hinh cũng là người tốt, thế nhưng, cũng vậy ấy." Á Hi nhàng rút ngón tay bị nắm chặt ra, cúi đầu đưa tay lên ôm lấy khuôn mặt của , đôi mắt đen sâu thẳm mà đơn: "Nếu như kiếp sau có Thân Tống Hạo, thời điểm gặp em, khi em vẫn còn độc thân, vậy em có cho cơ hội ?"

      cúi đầu nhìn xuống, ngước mắt lên cặp mắt rưng rưng nhìn .

      đứng khuất phía sau cầu thang giơ tay bụm miệng, nước mắt rơi xuống nhạt nhòa.

      "Em cho cái gì chết, cũng kiếp sau. Á Hi, em muốn tìm công việc tốt nhất, sau đó tìm được tốt hơn em kết hôn, sống cho tới đầu bạc răng long, có hiểu ?" gạt tay ra, cố đè nén thanh liên tục gầm .

      "Được được, nhớ rồi, em mau đứng dậy ..." cười khẽ, đưa tay kéo từ sàn nhà đứng lên " chết, sống tốt hơn, em yên tâm đừng khóc nữa."

      Tất cả thời gian, cuộc đời của em đều dành cho Thân Tống Hạo, cho nên em mới trả lời phải ? Nếu như chết, người lương thiện như em, cả đời này cũng yên lòng. Nếu như còn sống, coi hạnh phúc của em là phương thức sống, vậy có phải tâm của em yên ổn, cả cuộc đời sau đó trôi qua trong hạnh phúc?

      cúi đầu, vỗ nhè vào tay : "Đừng về nữa, em hãy chút về chuyện lúc trước của chúng ta, nhớ nổi, chuyện cũ của chúng ta đều quên hết."

      "Quên rồi cần nhớ tới, chúng ta nên hướng về tương lai, phải sao?" nén đau khổ vào tim, đành lòng cho biết những đau khổ trước kia.

      "Phải nghí tới như vậy, quả cần nhớ đến nữa." Á Hi khẽ thở dài, xoay mặt lại nhìn , khẽ: "Làn này gặp mặt, e là lần cuối cùng. Qua năm mới, chuẩn bị cùng với cha mẹ định cư ở nước ngoài, hai người họ cũng lớn tuổi rồi, muốn làm tốt đạo hiếu, vả lại ba mẹ còn mong kết hôn, sanh con nữa đấy!"

      "Sau này trở lại đây nữa sao?" Hoan Nhan cảm thấy trong lòng trống rỗng, sốt ruột nhìn lại , trong mắt lên tia muốn: " trở lại xem tụi em sống tốt hay sao?"

      đưa tay lên vuốt tóc ra sau tai, dịu dàng cười to: "Nếu quay lại nhìn em thấy mấy lần, chắc thể được nữa. Thừa dịp bây giờ, còn có thể rời khỏi em..."

      "Á Hi, nếu như em... chúng em nhớ làm thế nào liên lạc?" nhịn được lại bắt đầu khóc. Bất chợt ôm chặt lấy , dùng hết sức để ôm chặt, dường như muốn đem khảm vào trong ngực mình vậy.

      "Nhan Nhan, Nhan Nhan, Nhan Nhan..." kêu tên liên tục ba lần, rồi nghẹn ngào dừng lại: "Em có biết, rời khỏi em tựa như cắt trái tim mình vậy. Nhưng , chuyện tình cảm khi xưa của em vẫn có thể tiếp tục. chỉ là người dư thừa, cũng là mạng người dư thừa đầy trắc trở."

      "Em để cho .... Á Hi, em muốn cả đời này nhìn thấy , em muốn." Hoan Nhan níu chặt lấy , rốt cuộc nhịn được nữa, òa khóc lớn.

      "Nhan Nhan, đừng như vậy." từng chút, từng chút gỡ tay ra. vừa ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh đèn sáng lầu hất lên bóng dáng cao to đứng ở nơi đó. Bây giờ, muốn tự tay mình đẩy ra, đem đến bên cạnh người .

      "Đêm khuya, trở về phòng ." cố nuốt nước mắt vào trong, giơ ngón trỏ lên lau nước mắt gò má , cười : "Chờ thu xếp ổn thỏa, gửi bưu thiếp báo tin, khi kết hôn, cũng gởi thiệp mời cho em, chờ có em bé, em phải đặt tên nghe hay cho con , chờ nhớ em..."

      cúi đầu, trầm mặc hồi lâu, rồi lại cười lắc đầu: "Thôi"

      "Em về phòng ." đứng lên, từng bước rời , bóng lưng kia đơn làm sao.

      mấy lần Hoan Nhan đưa lên muốn kéo lại, mấy lân muốn mở miệng gọi , nhưng sau cùng vẫn thể mở miệng, thể nhúc nhích gì.

      Ba ngày sau, Á Hi và Vũ Hinh bay trở về nước Mỹ.

      Mùng hai tết, Á Hi và Vũ Hinh về Mỹ, lúc ra sân bay tiễn hai người, Noãn Noãn cũng có mặt.
      Last edited: 30/10/14

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 327: Á Hi xa

      Mùng Hai tết lịch, Á Hi và Vũ Hinh lên máy bay trở về nước Mỹ, lúc ra sân bay tiễn hai người, Noãn Noãn cũng theo.

      Noãn Noãn ngoan ngoãn dựa vào bả vai Thân Tống Hạo, bé im lặng nhìn Tằng Á Hi đứng gần đó, trong lòng đầy thắc mắc. Ba ba Á Hi mới rời thời gian, bây giờ gặp lại bé nhưng lại được tên Noãn Noãn, tại bé lớn thêm nên hình dáng đáng của bé có nhiều thay đổi, hay là vì baba Á Hi có bạn mới nên quên mất Noãn Noãn rồi

      Tằng Á Hi tới, Noãn Noãn đội chiếc mũ len trông dễ thương, đưa tay nhàng bế bé từ trong lòng Thân Tống Hạo. Thân hình bé và mềm mại của Noãn Noãn dựa sát vào ngực của , khác hẳn thái độ lanh lợi mà Á Hi từng thấy ở bé. Trong lòng cuộn lên từng hồi, từng hồi nỗi xót xa, lại chẳng nguồn gốc nỗi xót xa này đến từ đâu.

      "Chú...chú..." Noãn Noãn gọi được tự nhiên, nhưng mẹ dặn dò như thế nên Noãn Noãn ành ngoan ngoãn vâng theo.

      "Noãn Noãn à, sau này con phải ngoan ngoãn nghe lời ba mẹ nhé, con hiểu ? Sau khi chú gửi về cho con nhiều đồ chơi đẹp, được nào?

      Noãn Noãn gật đầu, nghĩ lúc rồi : "Con muốn có công chúa Bạch Tuyết, muốn có búp bê Baby với hai mươi tư bộ quần áo."

      "Đồng ý, chú mua cho con tất cả những thứ đó." Á Hi cúi đầu hôn Noãn Noãn, cố kìm chế để rơi nước mắt.

      "Chú ơi, chú còn trở về thăm con và mẹ nữa phải ?" Noãn Noãn hỏi , trong lòng bé bất giác tràn ngập nỗi bi thương. Bé nắm chặt ống tay áo của Á Hi, thân thiết muốn rời.

      " Á Hi, đến giờ rồi." Vũ Hinh đôi mắt cũng đỏ hoe, kéo tay Á Hi nhắc khẽ.

      Thân hình Á Hi chợt run rẩy, siết chặt Noãn Noãn vào ngực lần nữa rồi trao bé lại cho Thân Tống Hạo: " A Hạo, Hoan Nhan, chúng tôi phải rồi."

      Á Hi mặc chiếc áo choàng dài màu đen, chiếc khăn phula màu cà phê đậm quấn quanh cổ để lộ ra chiếc cằm nhọn. cười khoáng đạt, đôi con ngươi mắt sáng ngời. nhìn sâu vào đôi mắt sưng mọng vì khóc của Hoan Nhan, trong lòng lặng lẽ : "Hoan Nhan, đời này chúng ta bao giờ gặp nhau nữa."

      Á Hi xoay người bước , đầu hề ngoảnh lại. Vũ Hinh trái lại, vừa vừa khóc, mấy lần quay đầu nhìn lại mọi người tiễn. Hai người đăng ký thẻ ra vào sân bay, qua cửa kiểm tra an ninh, đến phòng chờ bay ở phía sau... Hoan Nhan đuổi theo vài bước còn nhìn thấy bóng dáng của hai người.

      "Mẹ...mẹ..." Noãn Noãn ở trong lòng Thân Tống Hạo bỗng nhiên òa lên khóc. bé khóc rất tủi thân, chỉ vào hướng Á Hi vừa khuất dạng: "Mẹ mẹ, con nhìn thấy baba Á Hi nữa rồi, baba có trở về nữa mẹ?"

      "Có chứ, chú ấy trở về, chú ấy luôn nhớ Noãn Noãn mà..."

      Hoan Nhan ôm con nhàng dỗ dành, tiếng nấc nghẹn ngào của Noãn Noãn vẫn vẳng bên
      tai , đôi mắt của như bị phủ màn sương mỏng nhạt nhòa.

      Bên ngoài nổi lên trận bão tuyết, cái lạnh khiến cho người ta cảm thấy khó chịu. Thời gian qua, cuộc sống của Hoan Nhan trải qua biết bao nhiêu đau khổ, cũng chưa từng có cảm cảm giác giống lúc này, trái tim đau tựa như bị dao đâm trúng vậy. Tằng Á Hi ở cố định nơi nào. Số bưu thiếp gửi về hàng năm có thể đếm được đầu ngón tay, tất cả đều cùng địa chỉ. chưa từng gọi cuộc điện thoại, chưa từng gửi tin nhắn, điều duy nhất để biết được còn sống chính là những tấm bưu thiếp này.

      Hoan Nhan nhận được thiệp mời đám cưới, Á Hi cũng nhờ lựa chọn và đặt tên cho đứa con của . Quen biết Á Hi nhiều năm, đây là lần đầu tiên thất hứa với .

      mấy năm trôi qua, kể từ buổi chia tay ngày hôm ấy cho đến nay, Á Hi hề trở về Trung Quốc lần nào. Mười bốn năm sau, vào ngày lạnh lẽo của mùa đông giá rét, cũng là ngày sinh nhật của Hoan Nhan, Tằng Á Hi phát bệnh và qua đời ở nước Pháp, tại Paris, khi ấy mới bốn mươi mốt tuổi, chưa hề lấy vợ và có con cái.

      Chuyện của Á Hi đến đây là dừng lại.

      Hoan Nhan nhận được tấm bưu thiếp cuối cùng, gửi từ Hawai. Tấm thiếp in hình phong cảnh bờ biển Hawai mênh mông bát ngát, sóng biển xanh thẳm, nhìn đẹp. Lật mặt sau tấm thiếp thấy Á Hi ghi lại đoạn tâm tư.

      “Mấy ngày nay bệnh của trở nên nặng hơn, ngủ thường yên giấc, giữa đêm ở trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh, dường như nhìn thấy em, cũng giống như nhiều năm trước, lúc bị ốm, mỗi lần mở mắt sau khi bị hôn mê, đều nhìn thấy em mặc chiếc áo sơ mi trắng giản dị, mái tóc em luôn mang mùi thơm của dầu gội. Đến khi tỉnh mộng hẳn, bên cạnh chẳng thấy ai, lòng chỉ nghĩ đếm điều duy nhất rất em.

      nhớ Noãn Noãn, ra từng làm cha con bé, nhớ lại tất cả, nhưng muộn quá rồi… “Noãn Noãn nếu như con còn nhớ tới baba Á Hi, còn giận baba nữa, chờ mùa xuân năm sau, con hãy đến Paris, đứng trước mộ nhìn baba lần, vậy là baba mãn nguyện rồi.”

      Khi Hoan Nhan nhận được bưu thiếp, mở ra xem cũng vừa đúng ngày cúng tuần đầu của Á Hi. tự giam mình ở trong phòng. Đằng đẵng mười bốn năm ba ngày, tròn bảy mươi tấm bưu thiếp từ các nơi khác nhau, chưa bao giờ ghi quá đôi ba câu, chỉ có tấm bưu thiếp này mới viết ra đầy đủ những điều sâu kín trong lòng như thế. tấm thiếp như vẫn còn mang theo hơi thở ấm áp của Á Hi, đến nỗi có thể cảm nhận chính xác tâm tư, cảm xúc của khi gửi tấm thiếp này trước lúc rời khỏi thành phố kia.

      Hoan Nhan biết đời mình khóc nhiều hay là cười nhiều hơn, chỉ biết trước nay hề có bóng dáng Á Hi trong cuộc đời mình. nhiều cũng chỉ là nhiều trong lời , xét cho cùng đến lúc này có thể đời quá may mắn, hay đời quá bất hạnh?

      Mười bốn năm trôi qua, thời gian làm phai mờ toàn bộ mọi ước nguyện của . Tất cả kiêu hãnh, tất cả mọi ước mơ của giờ đây như tan biến, trở thành người phụ nữ bình thường, lặng lẽ sống yên ổn mỗi ngày. Mười bốn năm trôi qua, Noãn Noãn cũng trở thành thiếu nữ xinh đẹp đến chói mắt, luôn là điểm sáng khi trong đám đông, tính tình xem ra hơi giống Văn Tĩnh.

      Mười bốn năm qua, hình dáng núi sông đều có nhiều thay đổi, chỉ có Á Hi của , có thể đến chỗ nào để được nhìn lại lần?

      Vũ Hinh cuối cùng cũng lấy chồng, sinh con, mang toàn bộ tình với Tằng Á Hi và cái chết của chôn sâu vào trong tim mình. Vào ngày giỗ đầu Á Hi, Vũ Hinh từ New Zealand đến nước Pháp.

      Vũ Hinh nhất định để đứa con đầu tiên của mình làm con thừa tự cho Á Hi. Ngay trước mộ Á Hi, Hoan Nhan lựa chọn tìm tên cho đứa bé và ghi lại cẩn thận vào bên trong tả lót. Cuối cùng hoàn thành trọn vẹn lời hứa năm xưa với .

      Chẳng biết mấy lần gió xuân thổi qua, đứng trước ngôi mộ xanh cỏ, đứa bé ngày nào bây giờ cao lớn hơn chút, bọn họ cũng có phần già , chỉ có Á Hi vẫn giữ lại hình dáng tuấn, chưa từng thay đổi, bia mộ tấm ảnh của vẫn giữ nguyên màu sắc, nụ cười ôn hòa và ánh mắt đen láy của dường như in dấu trong lòng của .

      Đây là những chuyện về sau này, tạm thời nhắc tới.

      Sau khi Á Hi rời thành phố được ba tháng, bên cạnh Hoan Nhan lại xảy ra chuyện xuýt nữa làm sụp đổ chuyện lớn của . Chuyện này khiến cho cảnh xuân tháng tư thêm tối tăm bởi máu rơi đầm đìa, bụi bốc mù mịt.
      Last edited by a moderator: 1/11/14

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 328: Lâm Thiến mời khách

      Sau khi Á Hi rời thành phố A được ba tháng, bên cạnh Hoan Nhan lại xảy ra chuyện suýt nữa làm sụp đổ chuyện lớn của .
      Chuyện này khiến cho cảnh xuân tháng tư thêm tối tăm bởi máu rơi đầm đìa, bụi bốc mù mịt.

      Cuộc đấu thầu khu đất Thúy đê nhã trúc rộng 1000 mẫu được quy hoạch để xây biệt thự, trong giai đoạn dầu sôi lửa bỏng. Hạng mục này lúc đầu Duy An cũng tham dự, nhưng ngờ đúng lúc chuẩn bị vào cuộc đấu giá công ty đối tác gặp phải vấn đề khó khăn trong việc quay vòng vốn, việc đấu thầu thể hoãn lại, mà Thân thị và LN lúc này như hai con rồng lớn trở thành đối thủ trong cuộc cạnh tranh mạnh mẽ này.

      LN có tập đoàn tài chính quốc tế lắm tiền nhiều của chống đỡ. Thân Tống Hạo nghe được tin tức từ nội bộ tập đoàn rằng, chủ tịch tập đoàn LN , cho dù phải trả giá cao bao nhiêu, cũng quyết phải mang dự án này về. Chính Thân Tống Hạo trong đầu cũng có chung suy nghĩ như vậy. Năm năm qua, Thân thị cũng phát triển ngừng, nhưng cũng chưa xuất sắc lắm. Lúc đầu là do chính yên lặng khá lâu, tiếp theo là bị mấy ông chú trong họ giơ chân phá ngang, khiến cho công ty bị tổn hại vì nội bộ đấu đá tranh giành quyền lực lẫn nhau. Việc đấu thầu dự án này chính là cơ hội tuyệt vời, nếu nắm chắc được phần thắng trong tay, nghiệp của Thân thị chỉ trong năm tiến thêm bước cao trong bậc thang phát triển, hơn nữa nhất định có thể trở lại thành phố A cách huy hoàng, đem LN gắt gao dẫm nát dưới chân.

      Mà tiêu diệt LN, cũng là tiêu diệt William, Thân Tống Hạo giờ biết được chân tướng thực về cái chết của An Khả Khả và nguyên nhân cái chết của An Nhiễm lúc ở viện tâm thần sau này , quyết tâm phải thắng được dự án lần này.

      nhiều ngày nay Thân Tống Hạo bận công việc túi bụi, may mà Kaka bởi vì nguyên nhân Văn Tĩnh sắp đến ngày sinh, nên cũng ở lại trở về nhà. Cùng với Văn Tĩnh, Kaka ba người ở cùng chỗ cả ngày nên Hoan Nhan cũng cảm thấy buồn chán, nhờ đó Thân Tống Hạo cũng có thể yên tâm rảnh tay để xử lý đủ thứ chuyện cực kỳ lộn xộn ấy.

      Tháng tư, tiết xuân vẫn còn ấm áp, Văn Tĩnh mang thai được chín tháng, ngày sinh theo dự tính cũng được xác định, trong vườn hoa xanh um tươi tốt, Văn Tĩnh uể oải nằm dài chiếc ghế dựa, bên cạnh là chiếc bàn đặt khay hoa quả rửa sạch, Hoan Nhan tự tay cắt trái cây thành từng miếng đặt vào trong đĩa, Văn Tĩnh chậm rãi vừa ăn vừa dông dài: "Này Nhan nhi, cậu đem chiếc ô kia ra đây che nắng , tớ chói mắt chết mất . . . . ."

      "Kìa, Kaka, cậu dịch chuyển sang bên kia chút , Bảo Bảo của tớ nhìn thấy mấy cây hoa kia mất . . . . . ."

      "Này thôi , cậu mang thai thần tiên đấy à, nằm trong bụng còn đòi xem hoa!" Kaka giọng điệu bài xích lườm Văn Tĩnh cái, nhưng vẫn xê dịch tránh sang bên.

      "Ha ha, bảo bối này, nếu mẹ cứ mang con trong bụng cả đời cũng sinh ra là hay, con xem , mẹ con ta thực kiêu ngạo giống như Từ Hi Thái Hậu vậy, thế mà hai ấy đều rất nghe lời nhé!"

      Văn Tĩnh vừa cười hớ hớ, lại bắt đầu sai khiến mọi người làm này
      làm kia, Hoan Nhan chỉ cười, cam tâm tình nguyện nhìn các bạn đấu võ mồm, còn mình làm hết việc này đến việc khác.

      “A, có tiếng chuông điện thoại của tớ. Kaka, cậu lấy điện thoại mang lại đây cho tớ!” Văn Tĩnh nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên từ rất xa, bởi vì sợ bị ảnh hưởng phóng xạ, Hoan Nhan luôn để điện thoại cách xa chỗ của Văn Tĩnh.

      “Này bà già, cậu dự trở thành Từ Hi Thái hậu rồi đấy!” Kaka vừa vừa đưa lại cho Văn Tĩnh chiếc di động trong tay, tùy tiện nhìn thoáng qua, khỏi ồ lên tiếng: “Tại sao Lâm Thiến tự nhiên gọi điện thoại cho cậu là thế nào nhỉ?”

      “Lâm Thiến gọi điện thoại?” Văn Tĩnh cũng kinh ngạc chút, tiếp theo cười : “Hừ, có lẽ là có chuyện gì rồi.”

      “A lô, Lâm Thiến à.” Văn Tĩnh cầm lấy điện thoại, miễn cưỡng mở miệng.

      “Văn Tĩnh, hôm nay tôi phát ra nơi cực kỳ tuyệt vời, hơn nữa nơi đó đồ ăn cũng rất đặc sắc, vừa vặn hôm nay cũng rảnh rỗi, tôi liền nghĩ luôn đến việc gọi cậu cùng Kaka và Hoan Nhan cùng đến đó để thưởng thức.”

      Giọng của Lâm Thiến nghe cực kỳ nhiệt tình, Văn Tĩnh cũng nở nụ cười nhàn nhạt: “Lâm Thiến, tôi thân mình nặng nề, muốn nhúc nhích, cũng chẳng muốn ra ngoài đâu.”

      “Cậu biết rồi, khoảng thời gian chờ sinh người mẹ cần có những vận động thích hợp với thể trạng mới tốt, tôi tìm chỗ này vì nghĩ rằng nó thích hợp với cậu, nên mới cố ý gọi điện thoại đến cho cậu. Đây là trung tâm chuyên bảo vệ sức khỏe cho phụ nữ có thai, do tập đoàn nổi tiếng thế giới xây dựng nên, đúng lúc tại trung tâm chuyên gia đầu ngành ở nước ngoài vừa đến, cậu cũng nên kiểm tra lần, trước khi sinh cũng cần chuẩn bị đầy đủ, đến lúc sinh con mới xảy ra những điều đáng tiếc!”

      Văn Tĩnh có chút lưỡng lự, , Kì Chấn làm cho có cảm giác khó chịu, bị giữ ở nhà lâu như vậy thực cảm thấy tâm trạng rất bực bội, giống như con lật đật đứng ngồi yên. Trước kia vẫn thường xuyên đến trung tâm bảo vệ sức khỏe, nhưng do xảy ra cố nên Kì Chấn kiên quyết cho nữa. Bây giờ nghe Lâm Thiến , trong lòng Văn Tĩnh khỏi nổi lên ý nghĩ muốn .

      “Cậu chờ lát , để tôi hỏi Nhan nhi và Kaka chút .” Văn Tĩnh xong liền cup điện thoại.

      “Lâm Thiến gọi chúng ta ra ngoài?” Kaka vừa thấy gác điện thoại, liền nhíu mày hỏi.

      “Ừ, ta trung tâm chăm sóc và bảo vệ phụ nữ, muốn giới thiệu cho tới.” Văn Tĩnh đáp.

      , tớ cảm thấy ta là người đáng tin, ta có lòng tốt đến mức tìm cho cậu cái gọi là trung tâm bảo vệ sức khỏe sao?” Kaka lạnh lùng mở miệng, đến đoạt lại điện thoại trong tay Văn Tĩnh.

      “Được, vậy nên là tốt nhất, để tới gọi điện lại cho ta.” Văn Tĩnh nhìn về phía Hoan Nhan, “Nhan nhi, cậu có ý kiến gì ?”

      “Tư vấn về chăm sóc sức khỏe trước khi sinh cũng cần quan tâm chút, nhưng nếu KaKa như vậy, chúng ta tốt hơn.”

      Văn Tĩnh gật gật đầu: “Được rồi, các cậu đều thống nhất ý kiến tới chỗ đó tốt hơn.”

      “Alô, Lâm Thiến à, vài ngày nay trong người tôi thấy thoải máu, nên được, cám ơn ý tốt của cậu.”

      Điện thoại im lặng chốc lát, rồi lại vang lên tiếng chậm rãi có chút mỏi mệt của Lâm Thiến: “Các cậu hình như tin tôi.”

      Văn Tĩnh cũng im lặng lát rồi vừa cười vừa : “Cậu cái gì vậy, bọn tôi có ý này.”

      “Các cậu tin tưởng vào tôi cũng sao, kỳ tôi chuyện muốn cho Hoan Nhan, chính là chuyện đấu thầu khu đất Thúy đê nhã trúc, cậu cũng biết, chuyện này do tôi toàn quyền phụ trách, tôi nghĩ…”

      “Được, nếu như vậy, bọn tôi lập tức qua đó.” Văn Tĩnh cắt ngang lời của Lâm Thiến cách quyết đoán, khép lại điện thoại di động.

      “Nhan nhi, mấy ngày này Kì Chấn và A Hạo bọn họ đều bận tâm lo nghĩ đến chuyện của Thúy đê nhã trúc mà ngủ yên, vừa rồi Lâm Thiến có ý đến chuyện này, tôi nghĩ ta có thể lộ ra chút tin tức, cho nên chúng ta…”

      “Cậu vẫn còn tin tưởng vào ta?” Kaka cười lạnh: “Cậu sợ ta cố ý lập mưu lừa chúng ta, làm cho chúng ta đau khổ sao?”

      Văn Tĩnh nghĩ chút : “Mặc kệ là hay giả, trước tiên chúng ta nghe xem ta như thế nào, sau đó trở về lại cho A Hạo, để cho bọn họ tự kết luận. Cậu có ý kiến gì Nhan nhi?”

      “Tớ ư, chuyện này tớ cũng ràng lắm, vả lại, tớ cảm thấy Lâm Thiến cũng đến nỗi xấu xa như thế, suy cho cùng trước kia chúng ta cũng làm cái gì gây tổn thương tới chuyện của ấy…”
      Last edited by a moderator: 4/11/14
      Hằng Lê thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :