1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc - Minh Châu Hoàn (Full Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      CHƯƠNG 314: GIÓ MƯA SẮP ĐẾN


      "Hứa tỷ tỷ..." Vũ Hinh sắc mặt lại bừng đỏ, ánh mắt cầu cứu tự chủ nhìn về hướng Hoan Nhan được Thân Tống Hạo ôm trong lòng.

      "Được rồi, Vũ Hinh cùng Á Hi còn chưa kết hôn đâu, đừng trêu chọc ấy." Hoan Nhan nhìn Vũ Hinh khuôn mặt đỏ hồng vẻ xấu hổ, liền cười hùa theo, cố làm cho khí sôi nổi lên chút.

      "Ai nha.... Hứa tỷ tỷ, hai người xấu, em để ý tới hai người nữa....." Vũ Hinh dậm chân mạnh cái, xoay người bỏ chạy đến ban công, mở cửa kính chạy ra bên ngoài. Hoan Nhan và Thân Tống Hạo thoáng liếc mắt nhìn nhau cái rồi xoay lại nhìn Á Hi vẫn trầm lặng như trước : "Á Hi, Vũ Hinh thực mến đấy."

      Á Hi chậm rãi buông ly cà phê trong tay xuống, đôi mắt đen láy, sáng lạ thường nhìn thẳng vào Hoan Nhan: "Bệnh của tôi còn chưa khỏi hoàn toàn, về sau cũng chưa biết có chuyển biến ra sao, vẫn nên làm liên lụy nhiều đến ấy."

      "Á Hi... phải là bệnh của chuyển biến tốt rồi sao?" Hoan Nhan nụ cười chợt cứng đờ, kinh ngạc nhìn .

      " Hứa tiểu thư, thực quan tâm đến chuyện chung thân đại của tôi sao?" Giọng của Á Hi trầm thấp lại dịu dàng dễ nghe, nhưng Hoan Nhan nghe thấy bên trong những lời đó đầy chua xót.

      "....Á Hi, chúng ta là bạn tốt của nhau phải sao?" Hoan Nhan cảm thấy khí như đông cứng lại, biết nên cái gì cho phải, cũng dám nhìn Á Hi, nhìn đến tự chủ được cảm thấy xấu hổ, cảm thấy lòng chua xót.

      "Tôi chết lần, cuộc đời biết còn có thể sống được bao nhiêu lâu, việc gì lại làm phiền người khác? Trước kia nên, bây giờ lại càng thể." Á Hi bỗng nhiên đứng lên câu lập lờ nước đôi, như lọt vào màn sương mù, nhưng làm cho Hoan Nhan ngay lập tức rơi nước mắt. "Á Hi....."

      "Thân tiên sinh, Thân phu nhân, bây giờ tôi và Vũ Hinh xin cáo từ. "

      Á Hi cúi đầu, xong câu đó, xoay người nhìn sang Vũ Hinh đứng ở ban công, thân hình cứng ngắc như lưu luyến cái cửa đó.

      " Á Hi." Vũ Hinh cố nén nước mắt, giả bộ cười to: " Á Hi, chúng ta bây giờ phải rồi sao?"

      " Đúng vậy, chúng ta nên quấy rầy Thân tiên sinh và Thân phu nhân nữa." Á Hi qua vuốt vuốt mái tóc của Vũ Hinh, trước sau vẫn giữ giọng
      Mềm mỏng. Vũ Hinh lại cảm thấy vẻ mềm mỏng này giờ đây lại trở nên xa cách, lòng chợt lạnh , ánh mắt lướt qua sắc mặt trắng bệch của Hoan Nhan, lại nhìn đến khuôn mặt Thân Tống Hạo nét mặt được tự nhiên, Vũ Hinh mơ hồ cảm thấy giữa Á Hi và bọn họ nhất định là có chuyện gì đó mà biết.

      “Hứa tỷ tỷ, Thân tiên sinh, hẹn gặp lại!” Vũ Hinh cái gì cũng , chỉ ngoan ngoãn chào hỏi Hoan Nhan và Thân Tống Hạo rồi theo sau Á Hi ra khỏi phòng.

      Sau tiếng đóng cửa rất , căn phòng lập tức trở lại yên ắng. Hoan Nhan ngồi ngơ ngẩn ghế sô pha, còn Thân Tống Hạo ra ngoài ban công hút thuốc, hai người ai câu gì, cũng biết nên cái gì cho đúng.

      sai rồi, nên tới nước Mỹ, chỉ nên ở đó lén nhìn Á Hi bình phục, sau đó cùng Thân Tống Hạo rời khỏi nơi này, về sau nhà ba người bọn họ cả đời cũng xuất trước mặt Á Hi. Như vậy Á Hi vẫn luôn là Á Hi giống như ngày đó đến thăm , vui vẻ sống cùng với Vũ Hinh, mọi việc có gì thay đổi.

      Nhưng bây giờ tất cả mọi việc đều như rối loạn hết cả lên, vẻ mặt bình thản của Á Hi hôm nay chỉ là che dấu những lới như mà lại giả đó, dường như những lời ấy cho biết vẫn nhớ đến .

      dám khẳng định toàn bộ, nhưng có thể suy đoán ra chút ít, trí nhớ của Á Hi bắt đầu khôi phục.

      ***

      Những ngày tiếp theo hoàn toàn yên tĩnh, Á Hi cũng đến chơi nữa, còn Thân Tống Hạo thương thế cũng dần tốt lên. Trước hôm hai người chuẩn bị về nước, Thân Tống Hạo gặp số bạn cũ ở nước Mỹ, Hoan Nhan cũng muốn theo, bởi vậy mình dạo vài nơi gần khách sạn. Thời điểm trở về, vừa đến cửa ra vào sảnh lớn, gặp lại Tống Gia Minh.

      Hai người ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ trong quán cà phê “Thời gian mùa hè” gần khách sạn. Ly cà phê trước mặt bốc khói mù mịt, hương thơm say lòng người, ánh mặt trời bị ngăn cản xuyên qua lớp kính cửa sổ, bao phủ khuôn mặt của hai người tỏa ra vầng sáng ấm áp. “Vì sao suốt thời gian qua em gọi điện cho ?”

      xin lỗi, tôi cẩn thận nên đánh mất danh thiếp.” Hoan Nhan khuấy ly cà phê trước mặt, cụp mi .

      Tống Gia Minh lại, ta tháo mắt kinh xuống, xoa sống mũi, khẽ thở dài: “ biết, em muốn gặp .”

      Hoan Nhan khẽ mỉm cười , cúi đầu uống ngụm cà phê: “Tống tiên sinh, chắc còn có việc, tôi cần phải trở về rồi.”

      còn nhớ, chúng ta khi đó còn chưa tốt nghiệp, cũng có nghe qua biết quan hệ của em với Văn Tĩnh và Kaka rất tốt. Bây giờ bọn em còn liên lạc với nhau ?”

      Tống Gia Minh hỏi đằng, trả lời nẻo, bỗng nhiên chuyển hướng đề tài hỏi .

      “Đương nhiên, hai người đó với tôi là bạn tốt nhất, chúng tôi vẫn thường liên lạc với nhau.” Hoan Nhan chút do dự trả lời, nhướng mắt liếc ta cái tựa hồ khó hiểu, tại sao tự nhiên ta lại có hứng thú nghe kể về Văn Tĩnh và Kaka.

      “Các ấy giờ ở đâu?” Tống Gia Minh dường như càng lúc càng thích thú, tiếp tục hỏi.

      “Nghe Văn Tĩnh có khả năng định cư ở Singapore, Kaka bán hàng ở chợ B. Có chuyện gì vậy?” Hoan Nhan càng tăng thêm nghi hoặc.

      Tống Gia Minh đặt ly cà phê xuống, ý vị thâm trường liếc nhìn cái. “Nhan nhi, nếu em tin lời của em cũng định cư ở nước ngoài , nước Mỹ, Singapore, chỗ nào cũng được. Còn Văn Tĩnh, em với ấy đừng trở về nước, cả Kaka nữa. Tốt nhất là bọn em nên ở cùng nơi.”

      “Vì sao vậy?” Hoan Nhan sửng sốt, ngơ ngác nhìn lên mặt Tống Gia Minh, tại sao ta lại tốt bụng những lời quan tâm đến như vậy nhỉ?

      “Trước đây lâu, nhìn thấy Lâm Thiến ở ngay nước Mỹ.” Tống Gia Minh chậm rãi , chỗ mi tậm tựa hồ có chút thần sắc bất an.

      “Vậy sao? Tôi và ấy từ lâu còn quan hệ gì với nhau!” Hoan Nhan thoáng thở dài nhõm. Chuyện năm đó trôi qua rồi, Lâm Thiến ở trong bệnh viện làm tổn thương , sau đó cũng nghe thấy Văn Tĩnh và Kaka kể lại phạt ta lần, mọi ân oán của các trong thời gian đó cũng đều thanh toán xong xuôi hết rồi.

      ấy trước đây thời gian ngắn về nước, hơn nữa địa vị của ấy giờ cũng tồi, nghe được thị trưởng thành phố A rất tin cậy, cho giữ vị trí thư ký cấp cao.”Tống Gia Minh hai tay đan vào nhau, lại liếc nhìn cái: “Nhan nhi, cái Lâm Thiến kia em nên xem thường ta. Bây giờ ấy trở về nước, trong lòng nhất định có chủ ý gì đó!”
      Last edited by a moderator: 8/10/14

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 315: Áp lực chướng ngại.

      Tống Gia Minh hơi nắm tay lại, liếc nhìn : “Nhan nhi, thể xem thường Lâm Thiến, giờ ta về nước, trong lòng nhất định tính kế gì đó.”

      “Tôi và ta nước sông phạm nước giếng, có thể tính kế gì với tôi?” Hoan Nhan quay sang nhìn ánh mặt trời phía ngoài cửa sổ, ngẫm lại hơn sáu năm rồi, cùng Lâm Thiến ân ân oán oán, cho dù ta có nhìn trúng Thân Tống Hạo, ấy cũng để ta vào trong mắt.

      “Mấy ngày trước, bởi vì công ty có chút chuyện, ta có qua lại lần, ta bây giờ giống như trước đây, tóm lại, Nhan nhi, em vẫn nên cẩn thận đối với ta.”

      “Cám ơn ý tốt của , tôi biết rồi.” Hoan Nhan đẩy ly cà phê nguội trước mặt ra, cười : “tôi trước, tạm biệt.”

      “Nhan nhi…” Tống Gia Minh bỗng đứng bật dậy bước đến bên cạnh chỗ ngồi, tha thiết nhìn , khóe môi run run vài cái, nhưng rồi vẫn : “Nhan nhi, chúng ta vẫn có thể là bạn bè sao?”

      Hoan Nhan cúi đầu, ngón tay vân vê vạt áo khoác màu vàng nhạt, chất liệu trơn mềm đầy xúc cảm, khiến cũng mềm lòng theo. hơi nheo mắt lại nghĩ đến những năm trước, Tống Gia Minh đẹp trai, trẻ tuổi đứng trước măt , mắt sáng ngời cẩn thận : “Nhan nhi, làm bạn nhé!”

      Vật đổi sao dời, cảnh và người nay đãkhác xưa.

      nhớ tới năm đó, tất cả tình cảm trong lòng toàn bộ đều dành cho ta, là mối tình đầu. Lần đầu tiên biết người, nhưng rồi cũng chính ta phá hủy tình , tàn nhẫn chà đạp tình tuổi thanh xuân của .

      , có hận, may mắn, lúc ấy cao ngạo, may chưa hãm vào sâu lắm, nên bước ra cũng mấy khó khăn.

      Nhưng bây giờ, lần nữa đối mặt với ta, bao giờ bối rối, bởi vì còn thích rồi nên có thể bình tĩnh, cũng để ý đến.

      “Đương nhiên!” mỉm cười nhàng nhìn ta: “Chúng ta vẫn có thể là bạn bè.”

      “Nhan nhi.” Trong mắt lộ vẻ xúc động, giọng khàn khàn, ngây ngốc . “Nếu lúc trước phạm phải sai lầm thể tha thứ, như vậy tại em có thể vẫn ở bên cạnh , phải ?”

      “Chuyện qua rồi cần quay lại, luôn luôn về phía trước, hướng tới tương lai, đúng sao? Tống Gia Minh, tôi tin sau này gặp được người con tốt.”

      cầm túi xách lên, hất mái tóc ra phía sau: “Tôi phải rồi, hẹn gặp lại.”

      “Nhan nhi, có thể cho ôm em lần nữa, được ?” Bàn tay Tống Gia Minh đè xuống bả vai , trong giọng dường như mang nhiều tâm .

      Hoan Nhan xoay người, định từ chối, cánh tay ta ôm chặt vào ngực. Hoan Nhan cảm thấy hơi thở như ngừng lại, chợt tỉnh, giận dữ đưa tay đẩy Tống Gia Minh ra, để ý ta mất thăng bằng nghiêng ngả về phía sau. Hoan Nhan tức giận trừng mắt. “Tống tiên sinh, còn như vậy bạn bè cũng làm. Gặp lại sau!”

      quay , bước nhanh ra khỏi quán cà phê, bên ngoài trời ẩm ướt, khí lạnh tràn đầy. Hoan Nhan vẫn cảm thấy khó thở, ta sao lại vô sỉ như vậy? Biết có chồng rồi, vậy mà vẫn động tay động chân với !

      Mãi đến khi bước vào trong thang máy khách sạn. Hoan Nhan mới chợt nhớ tới, mình mua quà tặng cho người nhà và Noãn Noàn, bây giờ tất cả đều để quên ở quán cà phê.

      Thôi đành vậy, sáng mai phải ra sân bay rồi, giờ cũng có thời gian, bất quá chỉ là ít đồ chơi, quên rồi bỏ , muốn quay lại chỗ kia để lấy đồ về.

      Lúc mở cửa phòng, nhìn đứng trước cửa sổ, áo khoác vẫn chưa cởi ra, dáng vẻ dường như cũng mới về. Hoan Nhan khỏi hồi hộp, lo lắng. Quán cà phê cũng gần khách sạn, biết có nhìn thấy ?

      “Hạo, mới về?” Hoan Nhan cởi áo khoác màu xanh treo vào giá đỡ, tới cạnh .

      khẽ gật đầu, quay mặt sang liếc nhìn . “Em ra ngoài lâu thế!”

      Nhìn mặt bình tĩnh, điềm đạm mang theo ý cười, Hoan Nhan thở hơi dài nhõm. “Ra ngoài dạo, dự định mua ít quà tặng ba mẹ, Duy An và Noãn Noãn khi quay trở về.”

      “Vẫn chưa chọn được món gì sao? thấy trở về tay …” lấp lửng.

      “Quá đắt, cũng có món gì hợp ý, với lại cũng đều là hàng hóa do Trung Quốc chúng ta sản xuất, chỉ thêm được mỗi nhãn hàng hiệu, giá cả lập tức trời, nên mua.”

      “À…” tay cầm chặt ly nước, nhìn vẻ mặt biến sắc, bỗng nhiên cảm thấy xa lạ.

      khỏi thở dài, ra biết, cái ôm đó là do Tống Gia Minh bên muốn mà thôi, nhưng càng hy vọng chính là giữa bọn họ có thể thành với nhau, phải đến cuối cùng giống như năm năm trước lại phạm sai lầm, trời xui đất khiến bỏ qua đối phương.

      Ráng chiều óng ánh sắc màu, từ phía tòa nhà len vào rơi mặt , thế nhưng cũng tan được nét thâm trầm tư lự của . Hoan Nhan hơi lo lắng nhìn . “Hạo, có chuyện gì vậy?”

      để ly nước xuống, bỗng nhiên hướng về đưa tay ra ôm vào lòng, cánh tay bao phủ cả người. “ có gì, chỉ muốn với em, sau này mặc kệ phát sinh chuyện gì, đừng giấu , muốn chúng mình hiểu lầm nhau.”

      Hoan Nhan cảm thấy đầu lưỡi như bị phỏng. nhìn thấy tất cả.

      xin lỗi, em… em hôm nay gặp Tống Gia Minh.” giấu diếm, cũng muốn giấu nữa.

      “Em gặp bạn bè, sao lại trách em, chỉ muốn cho em biết, em là người phụ nữ của , đời này và em là người thân của nhau, giữa chúng ta cần có bí mật gì.”

      Hoan Nhan nhàng gật đầu, lại nghĩ tới lời của Tống Gia Minh, khỏi hỏi : “Sau này chúng ta sống ở đâu?”

      “Tùy theo ý em, ra muốn đưa em đến Singapore, khí nơi đó tuyệt vời, cuộc sống cực kỳ thoải mái, nhưng biết bây giờ em nỡ rời xa Duy An, tạm thời chúng ta vẫn ở lại trong nước, em thấy sao?”


      “Hạo, còn nhớ Lâm Thiến ? ta tại trở về thành phố A rồi.” Hoan Nhan luôn có loại dự cảm chẳng lành nên lời. Đột nhiên Lâm Thiến xuất bất chợt giống như tảng đá lớn đè nặng trong ngực .
      Last edited: 9/10/14

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 316: Dây dưa trong phòng làm việc.

      Hoan Nhan có loại dự cảm chẳng lành nên lời. Lâm Thiến đột nhiên xuất bất chợt, trong ngực giống như có tảng dá đè nặng.

      “Lâm Thiến?” Thân Tống Hạo cau mày lại, suy nghĩ hồi lâu, mới mơ hồ nhớ tới khuôn mặt nhắn xinh đẹp: “Là người bạn thời đại học của em?”

      “Ban đầu người ta rất thích đấy, còn theo đuổi nữa kìa!” Hoan Nhan nhìn trêu chọc, cúi đầu tay vặn xoắn vào nhau, để ý đến nữa.

      phải đâu. ấy thích , nhưng đối với ấy có cảm giác gì. Chuyện chỉ có vậy mà định trừng phạt ư?” Thân Tống Hạo vừa vừa cười, nhưng rất nhanh thu lại ý cười: “ ta quay trở lại thành phố A, em sao lại để ý vậy?”

      Hoan Nhan nhàng lắc đầu cái: “Em cũng biết, cảm giác như có chuyện gì ấy, Hạo, ra sáu năm trước, khi em mang thai lần đầu sau đó em bỏ đứa bé, còn nhớ ?”

      “Dĩ nhiên là nhớ.” đưa tay qua ôm trấn an, vuốt tóc : “Chuyện qua, Nhan Nhan, còn xảy ra chuyện như lúc trước nữa.”

      “Em biết, em muốn cho biết chuyện này. Nguyên nhân là khi đó em nằm viện, Tĩnh nhi ra ngoài mua cháo cho em, đúng lúc Ka Ka cũng có việc gấp, nên nhờ y tá để ý, chăm sóc em hộ khoảng nửa giờ. Lợi dụng lúc ấy có ai ở bên cạnh em, lừa y tá khỏi liền vào phòng bệnh. ấy chụp được hình em nằm giường bệnh. Hơn nữa, trước khi bỏ ..... ấy biết em vừa phẫu thuật xong, bụng vẫn còn đau, lại mạnh tay ấn xuống cái, kết quả em bị xuất huyết nặng nên ngất ...”

      Hoan Nhan mới tới đó, cảm nhận được ràng cánh tay nắm tay bỗng dưng cứng đờ, thậm chí

      hơi thở như ngừng lại, còn nghe được nhịp tim đập mạnh mẽ, dồn dập, thân hình hơi run rẩy.

      “Tại sao khi đó với ?” quay người ôm vào trong ngực, nét mặt thay đổi hung dữ: “Coi như lúc đó quan hệ giữa và em tốt, nhưng bao giờ, tuyệt đối dửng dưng nhìn người phụ nữ của bị khi dễ!”

      Hoan Nhan cảm thấy trong lòng chua xót, dám hồi tưởng lại đoạn thời gian kia. Mỗi ngày, mỗi giây đều đau đớn, nhớ tới chỉ làm mình thêm chua xót, khó có thể chịu được.

      Giống như mỗi lần bị tổn thương, đều cho là mình rất kiên cường, nhưng mà tất cả những tổn thương đó giống như bị trói chặt trong tim, vắt ngang ngực, vĩnh viễn nằm ở đó thể quên.

      biết tính của em mà, khi đó căn bản là thể với . hy vọng đồng tình, huống chi, Tĩnh nhi và Ka Ka giúp em dạy dỗ ấy, điện thoại di động cũng vứt , ảnh cũng bị tung lên, cuối cùng mọi sóng gió cũng qua .”

      “Cứ như vậy mà kết thúc? Lâm Thiến biết nghe lời ngoan ngoãn nhận thua, tìm đến em gây rối?” Thân Tống Hạo cảm thấy hơi kỳ quái, khi đó cố ý chọc giận Hoan Nhan, nên có qua lại với Lâm Thiến mấy lần, xem ta cũng phải là loại phụ nữ nhát gan, sợ phiền phức, càng giống loại người dễ dàng tình nguyện từ bỏ ý đồ với người khác, cho nên, khi Hoan Nhan hỏi chuyện Văn Tĩnh và Ka Ka giúp trả thù Lâm Thiến rồi sau đó kết thúc, cảm giác có gì đó đúng.

      Hoan Nhan nghe hỏi, cũng ngớ người ra phen, hỏi qua Văn Tĩnh, ấy lúc đó ấp úng chỉ là trừng phạt nho đối với Lâm Thiến. Quả là kỳ quái, khi đó gần tới tốt nghiệp, nhưng Lâm Thiến ngay cả bằng tốt nghiệp, giấy chứng nhận của trường cũng lấy, buổi lễ tốt nghiệp cũng xuất , hình bóng biến mất, nghĩ lại, cũng kỳ quái!

      “Nhưng mà, đúng là Lâm Thiến biến mất, sáu năm qua, em có nghe được tin tức gì của ấy, cũng gặp lại, ngay cả bạn học có ai nhắc tới ấy, giống ấy chưa từng tồn tại vậy.”

      Thân Tống Hạo xoay người, cúi đầu suy nghĩ rất lâu, sau mới chậm rãi mở miệng dặn dò : “Lần này về nước, em phải cẩn thận chút mới được, cũng báo cho Văn Tĩnh và Ka Ka biết tin Lâm Thiến trở vể.”

      *************** Văn phòng Thị trưởng, hoàng hôn, hơn sáu giờ.

      Cốc cốc, tiếng gõ cửa vang lên, chốc lát có người phụ nữ tuổi còn trẻ tay ôm chồng văn kiện đong đưa vào.

      “Ngài thị trưởng, đây là hồ sơ mới nhất có liên quan đến thành phố A chúng ta, do hiệp hội thương nhân bàn bạc, ngài xem thử.” Bộ đồ công sở màu đen ôm trọn lấy thân hình uyển chuyển mà dịu dàng. Mái tóc đen bóng trơn dày được búi gọn sau gáy làm lộ ra nữ trang tinh xảo gần như trong suốt óng ánh. Tất chân màu đen bao lấy đôi chân thon dài như như , xuống thêm chút nữa là đôi giày cao gót mười phân, tôn lên dáng người cao ngất mà thướt tha của .

      Ngón tay duỗi ra bàn làm việc, móng tay sơn màu hồng nhạt, bỏ văn kiện xuống, chậm rãi rút tay lại… Bỗng nhiên, đôi tay mạnh mẽ gắt gao nắm lấy ngón tay trắng nõn kia, người phụ nữ vẫn động đậy, chỉ nhàng : “Ngài thị trưởng… Ngài mau làm việc , sắp tới giờ tan tầm.”

      “Tôi vội, em gấp cái gì?” Người đàn ông trung niên tóc mai hai bên đầu bạc trắng, xem khoảng chừng bốn mươi đến năm mươi tuổi, nhưng ánh mắt thâm trầm, sắc bén, dáng người rắn chắc, cao lớn, hề giống chung bệnh của các quan viên: mặt bóng lưỡng, tai to, bụng chảy phệ.

      “Ngài thị trưởng…”

      “Tôi , khi có mặt ai em có thể gọi tôi là Quang Duệ.” Người đàn ông dứt khoát đóng xấp văn kiện lại, bút máy cũng đậy nắp lại để qua bên, ông ta khẽ mỉm cười: “Lại đây, Thiến nhi…”

      Người phụ nữ khẽ cong đôi môi hồng lên, đáy mắt thoáng qua tia tình nguyện. cắn môi dưới, nửa người tựa vào bàn làm việc, thân hình xinh đẹp, đường cong lưu loát giống như bức tranh vẽ, đàn ông cho dù là ai khi nhìn thấy cũng khó mà động lòng… “Quang Duệ, đây chính là văn phòng thị trưởng…” Khi tới ba chữ sau cùng, người phụ nữ cúi nửa người xuống, làn môi mềm mại lướt qua vành tai người đàn ông, hơi thở mập mờ tựa như chỉ cần đóm lửa cũng bừng cháy lên hừng hực.

      “Tiểu tinh!” Ánh mắt người đàn ông nhìn xuống phía dưới, thấy trong áo khoác màu đen công sở là áo sơ mi màu tráng, cổ mở rộng vừa đủ để lộ ra hình dáng rất tròn đẹp đẽ. Ông ta cắn răng khẽ nguyền rủa, muốn đưa tay nắm lấy cơ thể , nhưng dè Lâm Thiến cười khúc khích, nhàng từ bên cạnh bàn làm việc, tránh qua bên kia. Vẫn như cũ cười mê hoặc, liếc xéo nhìn người đàn ông hung hăng giật cà vạt ra, hơi thở nặng nề…
      Last edited: 13/10/14
      Fuu thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 317: Quyền, sắc giao dịch.

      Ông ta cắn răng khẽ nguyền rủa, muốn đưa tay nắm lấy cơ thể , nhưng dè Lâm Thiến cười khúc khích, nhàng từ bên cạnh bàn làm việc tránh qua bên kia. Vẫn như cũ cười mê hoặc, liếc xéo nhìn người đàn ông hung hăng giật cà vạt ra, hơi thở nặng nề.... “Tới đây!” Đặng Quang Duệ đè thấp giọng mang chút từ tính, lúc này ông ta bị trêu ghẹo, dục vọng nổi lên căn bản khó mà khống chế được. Người phụ nữ này theo ông năm, lại dám để cho ông thèm thuồng mười tháng mới được toại nguyện, sau này số lần hai người chung với nhau chỉ có thể đếm đầu ngón tay. thể phủ nhận tình nhân tuyệt vời, dây dưa và hiểu chuyện, phương diện công tác lại là trợ thủ đắc lực.

      Lâm Thiến liếc mắt nhìn cánh cửa khép hờ, khẽ cười: “Quang Duệ, muốn để cho cán bộ cấp dưới chưa kêu vào rồi sao?”

      có tôi cho phép, em xem ai dám vào nơi này!” Đặng Quang Duệ tựa nửa người vào ghế, cổ áo sơ mi màu trắng mở rộng, lộ ra cần cổ da thịt màu đồng. Ông ta thường xuyên rèn luyện thể hình, mỗi tuần đến phòng tập ba lần, đây cũng là lý do vì sao trông ông mạnh khỏe rắn chắc hơn các quan viên khác.

      Đôi mắt xinh đẹp của Lâm Thiến hơi lưu chuyển, mấy bước tới cạnh bên cánh cửa, duyên dáng tựa người vào nơi đó. Đôi con ngươi giống như móc câu, trực tiếp câu hồn người ta!

      “Quang Duệ, dám đến đây ?” Lâm Thiến cố ý để chính mình đứng đối diện với khe hở cánh cữa, trái lại muốn nhìn, người này ngoài mặt là chính nhân quân tử, gần đàn bà, mê rượu, thích tiền, là thị trưởng tốt. Đến cùng có dám đến trước mặt phóng đãng đến bước nào.

      Quang Duệ cúi đầu cười tiếng, trong ngực đè nén cảm giác khó chịu, ông ta ngẩng đầu đứng lên, thân hình cao mét tám, vậy mà nhìn ông có vài phần tuấn nho nhã. Lâm Thiến liếc mắt nhìn qua chốc lát, thế nhưng hơi hoảng hốt, nụ cười như vậy, bìnhtĩnh mà lại độc hại, tựa hồ cả thế giới này đều bị ông ta nắm trong lòng bàn tay. Nhiều năm trước thấy qua dạng người này, cũng từng .

      Khoảnh khắc thất thần, Đặng Quang Duệ bỗng nhiên đưa tay ôm lấy dáng người mềm mại của , thậm chí ông còn ngông cuồng đem hướng ra sau cửa đè vào, sau đó nhéo cằm cái: “Thế nào, phải tôi qua đây rồi sao?”

      Lâm Thiến xinh đẹp cười cười, đôi tay mềm mại quấn vai ông ta: “Vậy… phải người ta để mặc cho xâu xé làm thịt sao?”

      “Xâu xé? Cái từ này tôi thích!” Đặng Quang Duệ đưa tay cởi bộ đồ công sở của ta, thậm chí kiên nhẫn cởi từng nút áo, áo sơ mi màu trắng bị ông ta hung hăng xé toạc, hàng nút màu vàng nhạt văng ra, rơi đầy sàn nhà. Bàn tay ông nhanh nhẹn mở khuy cài phía trước áo ngực, đôi rất tròn trịa lập tức nhảy ra, bị bàn tay to lớn của ông nắm lấy chặt chẽ… “Tiểu tinh, phóng đãng nãy giờ, xem tôi hôm nay giết chết em như thế nào!” Ông ta bên hung hăng , bên cởi dây thắt lưng của mình, váy của bị tốc ngược lên hông, đưa tay kéo bên chân dài quấn vòng ngang hông ông, vật nóng bỏng cứng rắn thô lỗ tìm mấy cái, liền hung hăng đâm mạnh vào cơ thể … Lại nóng, lại rát, đau đớn, khiến nhịn được khẽ , từ trong khóe môi tràn đầy dụ hoặc người lẩm bẩm: “Quang Duệ, giết chết em rồi, về sau ai là người hạ hỏa cho đây? Là người đoan trang, khéo léo, bà thị trưởng sao?”

      đến ta làm gì? người phụ nữ vĩnh viễn chỉ biết nằm phía dưới…” Đặng Quang Duệ vừa thở dốc nặng nề, nhưng vẫn tiếp tục luật động, vào bên tai .

      Lâm Thiến nghe mấy lời này, khỏi bật cười khanh khách, ôm cổ Đặng Quang Duệ, môi ghé vào bên tai ông ta thầm: “Vậy em sao?”

      ta làm sao so được với em? Wow! ngày tôi nhìn thấy em trong lòng ngứa ngáy…”

      “Xem kìa, còn đâu dáng vẻ của lãnh đạo thành phố chứ!” Lâm Thiến bị đông tác của ông ta làm tóc tai xốc xếch, khỏi bất mãn oán giận.

      “Cùng em làm lần, tôi tình nguyện bớt năm làm thị trưởng.”

      nằm mơ à, khéo biết dỗ người ta.” Lâm Thiến tuy trong miệng vậy, nhưng lại càng xuất ra tất cả kinh nghiệm tình trường, quấn chặt lấy người đàn ông: “Vậy… Công việc đấu thầu cạnh tranh mảnh đất kia giao cho em làm, có được ?”

      “Mỗi việc cỏn con ấy mà cần em mở miệng hỏi sao? Phục vụ tôi tốt tất cả thành phố đều cho em, tôi là làm.”

      “Quang Duệ… đối với người ta là tốt!” Giọng nũng nịu của Lâm Thiến làm cho toàn thân Đặng Quang Duệ mềm nhũn chịu nổi, hai người cứ thế mà ngã xuống mặt thảm mềm mại, càng phát ra thanh dâm uế, phóng đãng, quấn quýt lấy nhau.

      **********

      “Ối trời ơi! Nhan Nhi, cậu nếu còn chưa chịu trở về mình bị bảo bối cục cưng của cậu giày vò đến chết thôi. Buổi sáng thức dậy khóc, buổi tối ngủ cũng khóc, học cũng khóc. Ngay cả mẹ nuôi là mình, cha nuôi Kỳ Chấn, còn cả cậu Duy An và ông bà ngoại cũng thể dỗ được con bé! là thiệt thòi, mình còn vác cái bụng ráng đưa đón con bé học, mới vừa nghe cậu trở về, lập tức trở mặt rồi!”

      Vừa nhìn thấy Hoan Nhan, Văn Tĩnh liền càu nhàu cả buổi để yên, tóm lấy Hoan Nhan giống như đứa bé chờ mẹ về kiện cáo, làm hai người Kỳ Chấn và Thân Tống Hạo đứng đấy cũng nhịn được bật cười.

      “Noãn Noãn từ lúc sinh ra tới giờ, chưa bao giờ rời xa mình cả. xin lỗi cậu, Tĩnh nhi… Lần sau mình có xa, mang đứa này theo. Nhưng tình, mới nghĩ tới thôi, mình muốn chết rồi!” Hoan Nhan ôm Noãn Noãn, xem thử coi con bé có mập lên được tí nào , vóc dáng cũng thấy cao lên gì cả.

      “Chà chà… Nhìn hai mẹ con các người kìa, vừa gặp mặt quấn lấy như vậy rồi. Này nhóc con, uổng công mẹ nuôi đối xử tốt với con rồi!” Văn Tĩnh đưa ngón tay lên điểm vào giữa trán của Noãn Noãn, thở phì phì lắc đầu.

      “Cục cưng ngoan ngoãn… Để cho ba ôm con có được ?” Thân Tống Hạo cười mỉm tiến lên, Noãn Noãn vừa mới tan học về nhìn thấy liền chạy đến ôm Nhan Nhan, làm ước ao được như .

      Noãn Noãn vài ngày thấy mặt , lại bắt đầu sợ người lạ, núp ở trong lòng Hoan Nhan, lắc đầu từ chối.

      “Noãn Noãn, con cho ba ôm, ba rất buồn đấy!” Hoan Nhan kiên nhẫn khuyên bảo con , lại vừa đủ nghe bên tai Noãn Noãn: “Noãn Noãn ngoan, khi nào gặp mặt nhớ kêu bằng ba, nhớ chưa? Ba rất thương con, từ bên nước Mỹ mang về cho con nhiều đồ chơi và váy áo đẹp đẽ!”

      “Vậy… Vậy cho ôm chút, phút thôi!” Noãn Noãn giơ lên ngón tay bụ bẫm, đồng ý cách cực kỳ keo kiệt.
      Last edited by a moderator: 11/10/14

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 318: Gút mắc ân oán sáu năm trước.

      “Vậy.... Vậy cho ôm chút, phút thôi!” Noãn Noãn giơ lên ngón tay bụ bẫm, đồng ý cách cực kỳ keo kiệt.

      Thân Tống Hạo ôm Noãn Noãn lên xem những món đồ chơi và váy áo xinh đẹp. Văn Tĩnh lặng lẽ kéo Hoan Nhan sang bên.

      “Chuyện gì vậy Tĩnh?” Hoan Nhan hơi ngạc nhiên khi thấy vẻ mặt của Văn Tĩnh, nàng sợ trời, sợ đất, vậy mà lại lộ ra vẻ mặt sợ hãi.

      “Cậu có biết hay Lâm Thiến trở lại?” Văn Tĩnh hơi khẩn trương, đưa tay vuốt ve cái bụng hơi nhô ra dưới lớp áo khoác dày, nhưng lới lại mang theo vẻ khẩn trương lo lắng.

      “Ừ, mình có nghe .” Hoan Nhan nhàng gật đầu, cảm thấy kỳ lạ nên hỏi lại: “Tĩnh, cậu lo lắng chuyện gì?”

      Văn Tĩnh sắc mặt tái mét, nhưng vẫn tỏ ra tự nhiên, liền cười cười lắc đầu: “ có, có gì, chỉ thấy hơi lạ, nhiều năm rồi ta có tin tức gì, đột nhiên hôm nay lại quay trở về.”

      “Nơi này dù sao cũng còn ba ấy ở đây, trờ lại cũng là chuyện bình thường.” Hoan Nhan liếc mắt nhìn vẻ mặt Văn Tĩnh thay đổi bất chợt, càng cảm thấy chuyện này có vấn đề gì đó.

      “Mình biết, nhưng mà, tháng sau là kỷ niệm ngày tốt nghiệp ra trường, lần đầu tổ chức, Lâm Thiến có mời mình và Ka Ka cùng tham gia buổi họp lớp.”

      Văn Tĩnh mi tâm nhíu chặt hơn, hơi bực bội: “Mình tìm lý do từ chối, nghĩ rằng Lâm Thiến vẫn liên tục mời, gần xa, đại khái ý là Văn Tĩnh mình sợ ta! Con bà nó, lần này mình phải , vừa đúng lúc vạch trần về ta!”

      “Tĩnh, cậu bây giờ mang thai, thể uống rượu, được tức giận, theo mình nên . Mấy người chúng ta năm đó có mâu thuẫn, tại gặp lại, tránh khỏi cãi vả nhau. Mình cũng , mấy năm nay những người bạn học lúc đó cũng có liên lạc, gặp lại cũng được gì. Thôi, cần .”

      Hứa Hoan Nhan nhìn bị chọc tức sắc mặt xanh mét, cuống quýt mở miệng khuyên can. muốn tham gia, mọi người chỉ là tập trung khoe khoang cùng thỏa mãn hư vinh, đó mới là tâm của buổi họp lớp này.




      “Tại sao ? Đây phải là lần đầu họp lớp sao? Chúng ta ai cũng thua kém ta, chỉ là cái chức thư ký thị trưởng nho , làm như mình chức to lắm ấy. Văn Tĩnh tôi sáu năm trước sợ ta, bây giờ cũng ! Mình với Ka Ka rồi, cuối tuần ba người chúng ta cùng .”

      Văn Tĩnh tính tình nóng nãy, chính là hiểu chuyện cho lắm, chỉ cần bị người châm ngòi thổi gió hai lần, lập tức bùng nổ liền.

      Hoan Nhan bất đắc dĩ liếc nhìn : “Tĩnh.... Cậu cũng sắp làm mẹ rồi, tính tình nóng nảy sao vẫn thay đổi?”

      thay đổi, thay đổi được, cũng nửa đời người rồi muốn thay đổi, cứ như vậy .” Văn Tĩnh khoát tay chặn lại, oanh oanh liệt liệt .

      may là Kỳ Chấn nhà cậu chịu đựng nổi, nếu đổi thành mình á, sớm phát điên rồi!”

      Hoan Nhan mở miệng trêu chọc, nhìn thấy Văn Tĩnh xoay người lại, mặt ấy chợt lóe lên vẻ lo lắng.

      Vào sáu năm trước, chuyện đêm đó vẫn như còn sờ sờ trước mặt, tận mắt nhìn thấy Ka Ka làm tất cả, mà , tuy rằng có ra tay tàn nhẫn, nhưng cũng là đồng lõa. tin chắc người như Lâm Thiến tuyệt từ bỏ ý đồ. Lần này đồng ý tham gia họp lớp, cũng muốn thăm dò ý tứ Lâm Thiến chút. Chuyện của sáu năm trước rốt cuộc cũng có thể hóa giải ,dù sao....Nhan nhi cũng biết tý gì, còn Lâm Thiến tất nhiên hận Hoan Nhan thấu xương, cho là ấy đừng phía sau chủ mưu.

      *********************************** Mặc dù tổng bộ Thân thị đều dời đến Singapore, nhưng ở tại thành phố A này chi nhánh công ty trải rộng khắp nơi, cho nên nếu có thương vụ to lớn nào tự nhiên tổng bộ bên kia nắm được. Chính phủ vừa mới phê duyệt khai phá hạng mục mảnh đất ngàn hecta để xây biệt thự. Trong nháy mắt liền hấp dẫn vô số ánh mắt của mọi người. Thân Tống Hạo và Quý Duy An đều quan tâm chú ý chuyện này. Người nào cũng biết, có thể cùng hợp tác với chính phủ, hiệu quả lợi nhuận và lợi ích to lớn biết bao. Nếu hạng mục quan trọng này rơi vào tay ai, tuyệt đối đưa tới ghen tỵ hoặc hâm mộ khắp nơi. Vì thế, ai cũng trăm phương ngàn kế mơ tưởng muốn đem khối thịt béo bở này chộp vào trong tay, thâu tóm cho mình.

      Thân Tống Hạo và Quý Duy An bận rộn túi bụi, tiếp theo Kỳ Chấn giống như con quay. Còn Văn Tĩnh và Hoan Nhan rảnh rỗi nhàm chán, vừa đúng lúc cũng gần tới ngày họp lớp.




      Sáng sớm Văn Tĩnh thức dậy, cho tài xế ra sân bay đón Ka Ka tới đây. Ba người lâu gặp đùa giỡn hồi lâu, chỉ đến khi Hoan Nhan rửa mặt, Văn Tĩnh mới kéo Ka Ka ra ngoài. Sắc mặt hai người hơi khó coi, trầm ngâm hồi lâu, hai người quyết định trước tiên vẫn cho Hoan Nhan biết chuyện.

      “Cậu xem, ta trở về đây ý đồ muốn cái gì?” Ka Ka nhịn được, oán hận mắng tiếng: “Con bà nó, muốn đánh muốn giết đến tìm mình, lúc trước động vào người ta cũng là mình, tìm cậu làm gì? Tĩnh, cậu mang thai, tốt nhất nên .”

      “Mình , các cậu bị khi dễ sao? Chúng ta thân tình sâu nặng như vậy, mặc kệ là phát sinh chuyện gì, đều phải cùng nhau chia , mình sợ!”

      “Tĩnh, mình biết cậu thuộc dạng người nào, nhưng mà lần này, ngay cả mình trong lòng cũng hơi sợ, dối gạt cậu, mình lúc ấy nhất thời xúc động xuống tay quá độc ác. Mấy năm nay mỗi lần nhớ tới mình có chút hối hận, phải hối hận vì giúp Nhan nhi trút giận, mà vì lúc đầu quá tức giận suy nghĩ sâu xa, hồi xuống tay càng lúc càng mạnh. Đúng là tai họa này lưu lại quá sâu, đừng là Lâm Thiến ấy, nếu là mình mà bị như vậy, con bà nó, dù chỉ còn có cái mạng mình cũng muốn giết chết người đụng đến mình!”

      “Ka Ka, vậy cậu chúng ta phải làm sao bây giờ?” Văn Tĩnh im lặng nghe , trong lòng càng thêm lo sợ.

      bước tính bước, tóm lại Tĩnh, vẫn là câu kia, chuyện này do mình mình làm, Lâm Thiến dám động đến các cậu, Ka Ka mình có đánh cược cả cái mạng này cũng bỏ qua cho ta!”

      Ka Ka cắn chặt răng, dứt khoát tuyên bố câu xanh rờn, Văn Tĩnh liếc nhìn cái, trong lòng xúc động nên lời: “Ka Ka, cậu nghĩ xem.... Có phải do Lâm Thiến trong lòng vẫn nhớ đến Thân Tống Hạo nên càng thêm oán hận Nhan nhi?”

      “Cái này mình cũng lắm, tóm lại, tụi mình giáp mặt tùy thời xem tình huống rồi sau vậy.” Ka Ka thở dài hơi, mi tâm càng nhíu chặt hơn.

      Sáu năm trôi qua im lặng, lần này ta vênh váo tự đắc trở về, nhất định giảng hòa cùng các . Ân oán sáu năm trước do tay gây ra, mà nay, có phải chăng bây giờ cũng cần kết thúc người ?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :