1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc - Minh Châu Hoàn (Full Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 308: Nụ cười nở rộ vì ấy

      Từ xa có thể nhìn thấy khu điều trị nổi bật giữa màu xanh ngút ngàn của cây cối. Đó là tòa nhà lớn màu trắng được thiết kế rất hoàn mỹ. Hoan Nhan lập tức ngồi thẳng người dậy. nhìn đăm đăm vào con đường dẫn đến bệnh viện, lòng đầy bối rối, ngón tay vô thức vặn xoắn góc áo ngừng. Bệnh viện ra ở phía trước. Hoan Nhan có thể nhìn thấy thấp thoáng những bóng dáng với chiếc áo màu trắng của bác sĩ hoặc chiếc áo hồng của các y tá. những con đường trong vườn hoa có rất nhiều bệnh nhân. Người tản bộ, người ngồi xe lăn.

      "Á Hi, Á Hi! ở đâu?"

      cảm thấy hoa mắt, nhìn mọi vật xung quanh như nhòe . Xe dừng lại bên lối . Hoan Nhan chờ đợi giây phút này từ lâu. xuống xe, cùng người trợ lý chờ sẵn từ trước, nhanh chóng lên tầng của khu điều trị. Tay ôm chặt chiếc túi đựng đầy các loại đồ ăn mua theo sở thích của Á Hi .

      Cửa phòng bệnh của Á Hi đóng chặt. Thời điểm người trợ lý cùng chuẩn bị gõ cửa, trái tim của Hoan Nhan nhảy dựng lên, đập theo nhịp, cảm xúc bị đè nén trong lồng ngực. nén lại hồi hộp, cố gắng điều hòa nhịp thở, nước mắt dâng đầy mi, chậm rãi lăn xuống. tưởng tượng khi cánh cửa phòng bệnh được mở ra, được nhìn thấy Á Hi khỏe mạnh, hồng hào, đứng đó mỉm cười nhìn .

      "Két"! Cửa phòng bệnh mở ra, từ bên trong vọng ra tràng tiếng lưu loát. Hoan Nhan nhìn vào trong phòng, người vừa xuất trước mắt phải là Á Hi mong đợi, mà là y tá tuổi còn trẻ.

      "Hứa tiểu thư, Tằng tiên sinh cùng tiểu thư Vũ Hinh tản bộ ngoài vườn hoa. Tiểu thư chờ họ ở đây hay ra ngoài kia tìm họ?" Người trợ lý cùng xoay người kính cẩn nhìn Hoan Nhan hỏi.

      Hoan Nhan hơi sững người, có cảm giác như ngạt thở. lúc sau mới sực tỉnh, cúi đầu "Vâng" tiếng, "Để tôi ra ngoài tìm họ cũng được".

      "Tằng tiên sinh và tiểu thư Vũ Hinh ở phía sau vườn hoa".Trợ lý dặn dò Hoan Nhan, nụ cười có chút cứng ngắc. lấy lại chiếc túi đựng đồ ăn cho Á Hi mà trợ lý cầm giúp, nhanh vào thang máy, ấn vào nút đóng cửa.

      Á Hi và trẻ dạo ở phía sau vườn hoa.

      Hoan Nhan thể xác định chính xác tâm trạng của trong lúc này. vui mừng cũng được, đau lòng cũng đúng. Nhưng cái cảm giác vừa nóng, vừa lạnh, vừa vui vừa buồn cứ đan xen vào nhau khiến cảm thấy hoang mang. Suy cho cùng nên vui vẻ chúc mừng hay nên đau lòng vì giờ quên mất .

      Hoan Nhan vòng qua cầu thang, dưới vòm cây cao xanh mát, nhìn thấy ngay bóng dáng cao lớn của Á Hi. Thân hình thấp thoáng trong bóng cây nhưng vẫn lộ vẻ đẹp khôi ngô tuấn tú. bên cạnh trẻ. có cặp mắt sáng long lanh, con ngươi ánh nâu màu hổ phách trông rất sinh động, mái tóc quăn màu nâu sẫm càng tôn lên làn da trắng như tuyết của . Thoạt nhìn biết ngay đó phải là người châu Á mà là con lai.

      "Ngày Tết, sau khi đốt pháo hoa chúc mừng năm mới người Trung Quốc ăn bánh chẻo (sủi cảo). Bánh chẻo là loại bánh gì vậy ?"

      Á Hi dừng lại, cặp mắt đen láy nhìn vào khuôn mặt nhắn xinh đẹp. Khuôn mặt xinh xẻo với đôi mắt mở to của chờ trả lời câu hỏi: "Bánh chẻo là loại bánh gì vậy ?"

      " Đó là loại bánh truyền thống của người Trung Quốc. Chờ đến khi xuất viện đưa em ăn bánh chẻo truyền thống của người Trung Quốc, được ?" Á Hi cười, vẻ mặt sáng lạn. khuôn mặt giờ đây nhìn thấy dấu vết của đau thương hay chán nản nào. Lòng Hoan Nhan chợt dâng lên niềm vui khó tả, biết từ khi nào đôi mắt mờ lệ. Những giọt nước mắt mừng vui thánh thót rơi ngừng.

      "Á Hi, Á Hi, rốt cuộc em cũng nhìn thấy vẻ mặt tươi cười, sáng lạn của rồi! biết , vẻ mặt và nụ cười ấy của , hàng trăm lần, ngay cả trong giấc mơ em cũng mong nhìn thấy mà được. Em nghĩ người có thể làm cho vui vẻ mà cười đùa như vậy!"

      " đưa em Trung Quốc sao?" có tên Vũ Hinh tiếng Trung Quốc chưa được lưu loát lắm, nhưng nhìn dáng vẻ chờ mong rất ngây thơ kia khiến cho người ta cảm thấy đáng .

      "Em từ trước đến nay chưa bao giờ được chơi xa, Trung Quốc xa lắm đấy, em có dám ?" Á Hi nhìn , ánh mắt sắc bén nhưng chứa đầy dịu dàng, âu yếm.

      " Á Hi đưa em , em dám theo." Vũ Hinh bỗng tóm lấy tay của . bé cười khẽ, thè cái lưỡi trông rất đáng , cầm lấy tay Á Hi áp lên mặt mình: " Thân thể cũng hồi phục rất tốt, thế nào mẹ em cũng đồng ý cho em và chơi Trung Quốc"

      "Em cứ yên tâm, đem bán xinh xắn đáng như em đâu!" Á Hi đưa tay khẽ nhéo lên mặt Vũ Hinh. Hai người vui vẻ đùa giỡn rồi cùng phá lên cười. Tiếng cười vọng đến tai nghe êm dịu nhưng cũng tràn ngập nỗi bi thương.

      Hoan Nhan cảm thấy hình như có chút nuối tiếc, lưu luyến; giống như vừa đánh mất cái gì đó . Nhưng đồng thời cảm giác thoải mái chưa từng thấy lan nhanh khắp người, khiến lòng bỗng trở nên nhõm. Á Hi từng làm bạn với năm năm. Tằng Á Hi từng cả đời này chỉ . từng hứa dùng cả đời mình để như chính sinh mạng của mình. từng là chỗ dựa tinh thần vững chãi để dựa vào khi mệt mỏi. Nhưng cuối cùng, tình của đối với giờ đây hoàn toàn tan biến. bắt đầu quan tâm đến người khác, vì người khác mà nở nụ cười rạng rỡ. Bây giờ còn cảm thấy áy náy trong lòng, tư tưởng cũng hoàn toàn thoải mái. hy vọng bao giờ có ai vì
      mà phải trả giá bằng cả cuộc đời như vậy nữa. " dạo hơi lâu rồi. Chúng ta nên trở về phòng nghỉ ngơi lúc". Tay Á Hi thân mật ôm lấy bả vai Vũ Hinh, hai người cùng sóng bước trở về khu điều trị. Hoan Nhan vô thức tránh sang bên, quay lưng lại với Á Hi. Á Hi cùng Vũ Hinh lướt qua phía sau lưng . Khoảng cách giữa hai người và gần tới mức Hoan Nhan cảm giác có thể nghe cả tiếng hít thở của họ. Á Hi lướt qua cạnh như làn gió , Hoan Nhan chợt có chút mất mát khi hoàn toàn nhận ra .

      Đoán chừng bọn họ lên lầu, Hoan Nhan mới xoay thân thể còn cứng nhắc của mình vào thang máy. Nhìn dãy số hiển thị các tầng lầu lên phía , cố gắng thay đổi nét mặt thoải mái của mình bằng vẻ thản nhiên, khẽ mỉm cười. Cửa thang máy mở ra, ngừng lại lát, tạo tư thế thoải mái, nét mặt vui vẻ, chậm rãi bước ra ngoài.

      thẳng đến cánh cửa phòng bệnh của Á Hi, Hoan Nhan nhàng đẩy cửa ra. dừng lại giữa cửa, những người giúp việc có đôi chút ngạc nhiên nhìn . Vũ Hinh cùng Tằng Á Hi thi xem ai gọt táo nhanh hơn.

      "Á Hi" Hoan Nhan cất tiếng cười to. nhanh vào phòng. Người đàn ông ngẩng đầu lên nhìn , nét mặt có chút mơ màng.

      " là ai? Tại sao lại biết tên của tôi?"

      Theo phản xạ, Tằng Á Hi ngẩng đầu nhìn , buông quả táo cầm trong tay, cất tiếng hỏi. Trong đầu cố gắng tìm tòi, cố nhớ lại khuôn mặt quen thuộc nào đó. Nhưng cuối cùng chỉ thấy trong ký ức của mình là màu trắng xóa.

      ***

      Chương 309: "Em muốn chúng ta cùng sống bên nhau"

      Miệng Hoan Nhan vẫn cười vui vẻ, lấy từng gói, từng gói quà từ trong túi bỏ ra ngoài.

      "Đây toàn là những đồ mà thích ăn nhất, em cố ý mang từ Trung Quốc sang cho thưởng thức. Còn đây là bánh trôi chay ở Ngũ Phương trai, là loại bánh ngày xưa rất thích ăn, em mang túi lớn sang cho đấy!" Giọng của Hoan Nhan đầy phấn khích, khoe cái hộp bánh bên trong có lót cẩn thận, rồi cầm quai túi đưa cho Á Hi.

      Tằng Á Hi hoài nghi nhìn người phụ nữ xa lạ đột nhiên xuất trước mặt. hết nhìn hộp bánh rồi lại nhìn , thể cau mày hỏi: "Rốt cuộc là ai vậy?"

      Á Hi đưa tay đẩy hộp bánh Hoan Nhan cầm lạnh nhạt : "Bánh trôi chay là thứ tôi thích ăn nhất".

      Từ chối xong, vẫn nhíu mày, nhìn với vẻ mặt thân thiết. liếc mắt nhìn rồi nhìn sang Vũ Hinh đứng bên cạnh, dường như có phần lo lắng.

      Cánh tay giơ lên của Hoan Nhan chợt cứng đờ, khuôn mặt lộ nét cười châm biếm. Á Hi vẫn giữ tư thế đề phòng, còn Vũ Hinh sửng sốt đứng ở phía sau, thoạt nhìn buồn cười.

      Hoan Nhan chậm chạp rút tay về, để hộp bánh xuống dưới. hít sâu hơi, cố gắng giữ bình tĩnh, coi như có việc gì xảy ra. "Á Hi, và chồng của em vốn là bạn tốt, mà em trước kia cũng là bạn tốt của . Do bị ốm nặng, sau khi mổ bị mất trí nhớ nên mới nhận ra em".

      Ánh mắt Á Hi nhìn vẫn chứa đầy cảnh giác, còn Vũ Hinh lại bỗng chốc trở nên vui mừng. biết Á Hi bị mất trí nhớ, ban nãy khi người phụ nữ này xuất trước mặt, giống như bị hù dọa. tưởng người phụ nữ kia là người ngày xưa của Á Hi. cho cùng, Á Hi vốn là người đàn ông thực ưu tú lại tốt như vậy, nếu ngày trước từng có bạn có gì đáng ngạc nhiên.

      "Chị, chị mau ngồi xuống "! Vũ Hinh vội vã mời. tiếng Trung Quốc chưa thạo, nhưng cách của nghe rất đáng .

      Hoan Nhan thân thiết cầm lấy tay Vũ Hinh, nhàng kéo cùng ngồi xuống: "Em tên là Vũ Hinh phải ? Cái tên nghe êm tai".

      "Vâng! Á Hi đặt cho em đấy".

      Vũ Hinh cười , nhưng trong câu đều ngập tràn niềm hạnh phúc. Hoan Nhan kìm được quay sang nhìn Á Hi, cũng nhìn Vũ Hinh dịu dàng. cũng từng trông thấy nhìn như thế, ánh mắt chứa đầy hạnh phúc, nhưng tạo cho gánh nặng. "Cái tên những rất đẹp mà còn nghe rất êm tai". Hoan Nhan thực lòng khen ngợi. Khuôn mặt của Vũ Hinh bỗng đỏ bừng, vẻ ngượng nghịu rất tự nhiên của trẻ trung mà phải cố làm ra vẻ điệu bộ. Bỗng chốc Hoan Nhan như được an ủi, rốt cuộc Á Hi cũng được vui vẻ trở lại rồi.

      Hi vọng Á Hi cứ như vậy có thể yên lặng bỏ quá khứ, cùng Vũ Hinh sống hạnh phúc đến trọn đời, còn nhớ tới tất cả những khổ cực mà từng phải chịu đựng. Còn bé con đáng thương của hai người chưa kịp chào đời kia hãy để mình lo việc hương khói.

      Hoan Nhan đứng lên cảm thấy mình nên ngồi lại thêm nữa. Thực ra cần thiết tham gia vào cuộc sống của Á Hi và Vũ Hinh, sau này cũng nên xuất nữa.

      " Á Hi, do hôm nay A Hạo bị sốt nên thể tới thăm hỏi , mấy thứ này đều là do ấy cho người chuẩn bị cho , em để lại được ?"

      Hoan Nhan cầm tay Vũ Hinh đến trước mặt Á Hi, với những lời mong mỏi tự đáy lòng: "Vũ Hinh là người con rất tốt, rất tốt. Hai người cùng nhau chung sống nhất định hạnh phúc. Nếu A Hạo biết được cuộc gặp mặt hôm nay thực vui vẻ như thế này nhất định rất tiếc".

      Nghe Hoan Nhan xong lời này Vũ Hinh lập tức ngẩng đầu nhìn Á Hi. Bắt gặp ánh mắt của Vũ Hinh có chút chờ đợi, nhịn được cười, tay vỗ lên đỉnh đầu : "Tôi luôn luôn đối xử tốt với ấy".

      Đến câu đồng ý Vũ Hinh cũng chưa , mau chóng đến gần Hoan Nhan, vô cùng thân thiết ôm cánh tay vui vẻ hỏi : "Chị, chị tên là gì?"

      Hoan Nhan dừng lại, đôi mắt sáng lộ vẻ phiêu dạt, mênh mang, trong lòng cảm thấy vừa chua chát lại vừa thích thú. chậm rãi mở miệng từng tiếng: " Hứa - Hoan - Nhan, bằng lòng - cho em - nụ cười - cả đời, Hứa Hoan Nhan."

      Tằng Á Hi vẫn đứng nguyên tại chỗ, trong lòng trống trải chợt thoáng chút run rẩy. yên lặng nhìn theo Hoan Nhan, nhưng ra khỏi phòng điều trị. "Bằng lòng cho em nụ cười cả đời" có nghĩa là gì vậy, Á Hi?" Vũ Hinh nghe hiếu lắm đành phải nghiêng đầu hỏi lại Tằng Á Hi.

      " Á Hi, nếu như em và cùng chung sống, em thề rằng nhất định làm cho cả đời được vui vui, vẻ vẻ, mãi mãi được vui vẻ." Á Hi siết chặt tay Vũ Hinh. biết tự lúc nào những giọt nước mắt lạnh ngắt tràn đầy mi, từ từ lăn xuống gò má .

      Hoan Nhan lên ô tô tài xế cho xe trở về khách sạn. Xe nhanh chóng khởi động rời , quay đầu nhìn lại toàn bộ khu điều trị được sơn trắng qua cửa kính xe, chợt nhận thấy khu nhà dưới ánh trăng mờ huyền bí. Hoan Nhan lặng lẽ tự nhủ "Chuyện ngày trước của mình và Tằng Á Hi kết thúc rồi. kết thúc hoàn toàn.

      "Á Hi, tạm biệt . Á Hi, hẹn gặp lại!"

      " Nhờ gọi điện thoại cho A Hạo khoảng 20 phút nữa tôi về đến khách sạn, với ấy chờ tôi ở trong phòng!" Hoan Nhan khẽ với người lái xe, bất giác thở dài hơi, môi chợt nở nụ cười tươi tắn.

      Xe vừa dừng lại, Hoan Nhan dùng tốc độ ánh sáng chạy ra khỏi xe. quan tâm đến mắt cá chân còn chút đau nhức, giống như con bướm vượt qua đại sảnh, chạy nhanh đến thang máy ở tầng trệt, ấn nút số phòng của hai người.

      "Thân Tống Hạo, Thân Tống Hạo, em thừa nhận em vẫn còn , em muốn cho biết rằng em vẫn , em vẫn luôn !"

      Hoan Nhan ra khỏi thang máy, nhàng chạy dọc theo hành lang dài tiến đến cửa phòng. Đúng lúc này cửa phòng vừa vặn mở ra, Hoan Nhan bất thình lình vòng tay ôm lấy cổ Thân Tống Hạo. đu người giống như đứa trẻ vui vẻ, ngừng thào: " Thân Tống Hạo, Thân Tống Hạo, em , em , em muốn chúng ta cùng chung sống với nhau!"

      "Nhan Nhan! kinh ngạc trước tình cảm nồng nhiệt của Hoan Nhan, lấy tay sờ lên trán của . Nhất định do cùng nhau nên lây sốt của , cho nên vừa mới gặp có can đảm nhào vào ôm thốt ra những lời tỏ tình nghe êm tai như vậy

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 310: NGẤT

      Hoan Nhan biết đời này tàn nhẫn nhất phải là thời gian, mà điều vô tình nhất chính là lòng người. Lần này phải ích kỷ, phải tàn nhẫn, cũng phải nhanh chóng vội quên quãng thời gian năm năm cùng Á Hi chung sống. Con người sống phải biết hướng về tương lai. bỏ lỡ rất nhiều, mất rất nhiều và cũng nhận được rất nhiều. Lúc này đây, nên sống vì mình lần

      " Em chỉ muốn với rằng em !". Hoan Nhan nhìn Thân Tống Hạo cười ngọt ngào, nhưng cười mà sao nước mắt cứ trào ra: " Em sợ đột nhiên có ngày, lúc em mở mắt ra còn ở thế giới này nữa. Em cũng sợ, bỗng nhiên có ngày sau khi mở mắt ra, em cũng còn sống thế gian này nữa rồi!"

      "Em lại nhảm gì thế." Thân Tống Hạo ôm lấy vào trong phòng. Mặc dù trong người cảm thấy rất choáng váng, mệt mỏi, nhưng vẫn mạnh mẽ chịu đựng ra.

      " phải nhảm." Hoan Nhan khe khẽ lắc đầu, "Thân Tống Hạo, em cũng chỉ là người bình thường, phải thần tiên, em có cách nào chú ý đến mọi mặt của bản thân được. Giống như hôm nay em thấy người đàn ông từng bảo vệ em, từng mến em, giờ đây quên em, thấy bên cạnh ấy có người khác, em lại thấy mình có chút khó chịu. Nhưng cũng biết em hề lưu luyến gì với Á Hi. Trong tình em cũng phải loại phụ nữ thích được nhiều người vây quanh. Em là phụ nữ cũng có những ham muốn và trạng thái tình cảm của người bình thường. Người đàn ông từng thương em giờ đây quên em hoàn toàn, em cảm thấy có chút mất mát. Em thừa nhận là mình ích kỷ. Nhưng đột nhiên em nhận ra, sinh
      mạng của con người quả thực rất khó có thể đoán trước. Em biết ngày mai gặp phải điều gì, em cũng biết em có thể sống bao lâu. Giống như lúc trước, có ai từng nghĩ Á Hi suýt chết vì ốm nặng? Nếu như em , nếu như em thực , cũng nên quyết định dũng cảm vì mình lần. Cũng như bây giờ em hiểu rất khi cho biết rằng "em " em rất dũng cảm. Từ nay về sau chúng ta bao giờ rời xa nhau nữa". Thân Tống Hạo ôm chặt , đem cằm đặt lên đỉnh đầu . có cảm giác nên lời, cảm thấy buổi chuyện đúng ra nên vui vẻ, nên vui mừng, nhưng hiểu sao lại cảm thấy lo lắng trong lòng.

      " còn muốn bỏ rơi hai mẹ con em để bọn em thành "mẹ góa con côi?"

      Hoan Nhan cười tươi như hoa, lau nước mắt còn đọng khuôn mặt. ôm lấy cổ Thân Tống Hạo, dựa vào trong ngực giống như làm nũng thầm: "Đối với em, hai cha con dứt khoát người là Đại bảo bối, người là Tiểu bảo bối, cho dù bị mất người nào cuộc sống của em cũng còn ý nghĩa".

      " thực thích Noãn Noãn sao?". Hoan Nhan vùi đầu ở trong lồng ngực của , tiện thể muốn cùng chuyện về Noãn Noãn.

      " Tất nhiên rồi, cho tới bây giờ cũng chưa từng gặp ai giống như cục cưng của chúng ta, Noãn Noãn vừa xinh đẹp đáng lại vừa thông minh". từ trong thâm tâm tự ca ngợi con của mình, nhớ tới bé trong lòng cảm thấy tràn đầy vị ngọt ngào. Chỉ mới xa nhau có ngày vậy mà bắt đầu nhớ con đến phát điên. Chúng ta nhanh nhanh về nhà , ngày mai lúc trở về muốn nhìn thấy Noãn Noãn".

      Hoan Nhan cười vẻ hoan hỉ: " biết đâu, lúc mới sinh Noãn Noãn nhìn rất bé, nhưng về sau so với những đứa trẻ cùng tuổi, con bé lại trở nên xinh đẹp và thông minh. Em dạy nó đọc thơ, mới hai, ba tuổi con bé tự mình cải biên lại." "Nhưng khi em sinh con, lại ở bên cạnh em và con". Thân Tống Hạo nghĩ tới Noãn Noãn từ có ba ba, lòng xót xa tự trách mình tàn nhẫn.

      "Bây giờ em chỉ lo lắng cho Noãn Noãn, nếu con bé làm ầm lên, đòi tìm Á Hi em biết làm sao đây? Còn Á Hi khi gặp lại Noãn Noãn có thái độ như thế nào?" Hoan Nhan có phần nhụt chí, cũng biết sau này liệu Noãn Noãn có còn được gặp lại Á Hi, người cha nuôi thương con bé suốt năm năm qua nữa .

      " Tạm thời cứ như vậy , chúng ta cũng đành bước nào tính bước ấy mà thôi!" Thân Tống Hạo nghĩ đến chuyện này cũng có chút đau đầu. bé Noãn Noãn tuy còn tuổi, ngày thường có đôi chút bướng bỉnh, nhưng lại là đứa trẻ cực kỳ coi trọng tình cảm. Thời gian trước tính, nhưng về sau này chỉ lần nghe đến chuyện muốn thăm ba ba Á Hi.

      dám nghĩ đến cảnh khi Noãn Noãn gặp Á Hi, bé cất giọng gọi tiếng "ba ba" liền thức tỉnh trí nhớ của Á Hi. cũng dám nghĩ nếu Á Hi khôi phục lại trí nhớ, nên làm gì tiếp theo. "Dù sao em vẫn là người mắc nợ Á Hi, em hi vọng tên gọi Vũ Hinh có thể luôn luôn ở bên cạnh cùng Á Hi, làm cho Á Hi hoàn toàn quên chuyện qua!" Hoan Nhan khẽ thở dài tiếng, đưa tay lên sờ trán Thân Tống Hạo, trán vẫn nóng bỏng tay. khỏi nhăn mặt nhíu mày:" Làm sao vẫn còn nóng thế này? chưa uống thuốc sao?" " uống thuốc rồi, em đừng lo lắng, sao, cơn sốt đối với chẳng là gì cả." ôm vỗ về, đôi mắt đen ánh lên cái nhìn đen tối: "Em tắm rửa rồi nghỉ ngơi lát!" Hoan Nhan mặt
      đỏ bừng, đẩy cái: " tắm sao?"

      "Muốn tắm cùng với em à?" Thân Tống Hạo cười tinh nghịch, buông ra dịu dàng : " Em mau tắm , lát nữa chúng ta thoải mái trò chuyện. Từ hồi gặp lại nhau đến giờ, gần như mỗi lần gặp gỡ chúng ta đều cãi nhau!"

      "Vâng! nghỉ ngơi trước chút, em xong ngay đây". Hoan Nhan đứng lên tới phòng tắm.

      Thân Tống Hạo nhìn về phía phòng tắm, chờ cửa phòng đóng lại mới mệt mỏi nằm thẳng cẳng ghế sô pha trong người thấy nóng hầm hập khác thường. Vừa rồi ôm hồi lâu, thiếu chút nữa chống đỡ nổi. muốn gắng gượng lấy thuốc, nhưng bây giờ ngay đến cả rót chén nước cũng thấy có chút sức lực nào. Thân Tống Hạo thở dài tiếng, vết thương trán nóng rát giống như bị lửa đốt. Xem ra còn sức chống đỡ, cần phải bệnh viện để kiểm tra lại sức khỏe chút.

      Lát sau, Hoan Nhan mặc áo choàng tắm ra, nhìn thấy ngủ, vẻ mặt mệt mỏi, tới ngồi xuống bên cạnh , đưa tay nắm lấy tay của , "Chỉ mới lát mà ngủ thiếp ngay như thế chắc chắn là mấy ngày nay mệt muốn chết rồi."

      Hoan Nhan cúi đầu chạm vào trán của , nhiệt độ nóng bỏng làm giật mình, khiếp sợ. Hoan Nhan ngẩn ra nhàng lay gọi : " A Hạo, A Hạo, tỉnh lại, tỉnh lại!"

      " Có lẽ phải là ngủ mà ngất chăng?"

      Hoan Nhan lay người hồi, gọi biết bao lần, nhưng Thân Tống Hạo chỉ mơ mơ màng màng ậm ừ hai tiếng rồi chút phản ứng.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 311: Gặp lại cảnh cũ, người khác


      Gọi điện thoại cho bệnh viện xong, Hoan Nhan bế Thân Tống Hạo lên, ôm chặt trong ngực, chưa bao giờ nhìn thấy yếu ớt như vây. Thân Tống Hạo được ôm vào trong ngực như đứa trẻ, yên lặng ngủ mặc kệ xung quanh có việc gì xảy ra. nhớ lại quãng thời gian kết hôn năm năm về trước, nhớ tới ngôi nhà họ hàng ngày thường sống sau khi kết hôn, nhớ tới cảnh tượng ngày họ ly hôn, nhớ tới lần thành phố C tìm , cùng Á Hi chuyện ở ngoài cửa phòng, nhớ tới nụ cười đầy vẻ quạnh của khi họ gặp lại nhau. Giống như vừa trải qua giấc mộng dài, rất dài bây giờ khi tỉnh lại, vẫn còn ở bên cạnh cũng vẫn ở bên cạnh . "A Hạo, phải mau khỏe lại, cuộc đời này chúng ta còn chưa sống hết đâu!" Hoan Nhan áp khuôn mặt lạnh ngắt của mình lên chiếc trán nóng bỏng của . Nhất định là quá mệt mỏi, còn sức lực, đây là nguyên do lúc ở trước mặt cố nén chịu, gắng gượng chống đỡ gục xuống.

      Bác sĩ tới rất nhanh, lập tức bóc chiếc băng gạc để lộ ra vết thương. Hoan Nhan nhìn thấy vết thương dài, xung quanh miệng vết thương sưng mọng, đầy mủ trắng, có chỗ vỡ. Bác sĩ xử lý sạch chỗ mủ miệng vết thương, tiêm mũi tiêu viêm cho Thân Tống Hạo, truyền chai dung dịch thuốc hạ sốt cho , sau đó bác sĩ để lại ít thuốc uống rồi mới ra về.

      Hoan Nhan ôm Thân Tống Hạo nhịn được cúi đầu khóc to. Tại sao ngày hôm ấy có thể ra tay với ác như vây? Nhớ tới cảnh tượng đem cái chén trà đập vỡ trán , nghĩ lại mà thấy sợ, nếu chẳng may đập sai vị trí có phải là chết ngay lúc đó rồi ?

      Mà từ đầu đến cuối câu trách cứ cũng ra , cho đến tận bây giờ vẫn còn giấu diếm , sợ lo lắng thêm. "A Hạo!" Hoan Nhan nhìn khuôn mặt vẫn ngủ say như cũ, trong lòng cảm thấy đau đớn. Nếu đổi lại là Thân Tống Hạo đem cái chén đập người , sợ rằng làm ầm ĩ đến long trời lở đất, mặc cho giải thích hay nhận sai như thế nào cũng tha thứ.

      Trời tối đen, Hoan Nhan bật đèn trong phòng ngủ, nhìn quanh, phòng trọ là to, ngạc nhiên nhận thấy nơi này được sắp đặt giống hệt như căn phòng ở khách sạn mà sáu năm trước cùng Thân Tống Hạo có quan hệ lần đầu tiên, giống từ vị trí cửa phòng khách, đến vị trí ban công, cửa sổ sát đất cũng giống hệt như nhau. đứng lên buộc cái áo ngủ mềm mại ôm sát vào người, nhớ tới năm kia, ngày ấy bọn họ

      hông thể tưởng tượng nổi còn gặp lại nhau, ai nghĩ được rằng năm đó hai người chán ghét nhau như vậy, nhưng giờ đây khi gặp mặt lại trở thành thương lẫn nhau.

      Dựa người bên cạnh cửa sổ, Hoan Nhan nhìn chiếc gạt tàn thuốc bên cạnh, bên trong có mấy đầu lọc thuốc lá. kìm được tiếng thở dài, chờ khỏe trở lại, chuyện làm đầu tiên chính là nhất định bắt cai thuốc lá. nhớ hút thuốc rất nhiều, mà lại muốn thân thể khỏe mạnh, tráng kiện để sống cùng và Noãn Noãn lâu, lâu cho đến cuối đời.

      Hai chai truyền dịch hết, Hoan Nhan nâng cao chiếc gối cho , nhìn thời gian thấy đêm khuya, sờ lên trán thấy nhiệt độ giảm xuống mới yên lòng, kéo chăn đắp lại cho cẩn thận. Sợ ảnh hưởng đến , cũng chỉ ngồi ghé bên cạnh ghế sô pha chốc lát. Buổi sáng Hoan Nhan tỉnh giấc rất sớm, nghĩ tới có thể đói bụng gọi điện thoại hỏi khách sạn, thấy có loại cháo cần, bèn đứng dậy lấy giấy viết mấy chữ để lại bên gối cho rồi mặc quần áo ra ngoài.

      thang máy thẳng tới sảnh lớn, khi cửa thang máy mở ra loáng thoáng nghe thấy bên ngoài thang máy người đàn ông giải thích gì đó qua điện thoại - những thanh kia chỉ nghe qua nhưng mơ hồ có chút quen thuộc. Hoan Nhan để ý đến việc gặp được người Trung Quốc ở đây, việc này đối với quen lắm rồi. vội vã mua cháo cho A Hạo, cũng ngẩng đầu lên bước ra khỏi thang máy, hướng về phía sảnh lớn tới, nhưng đột nhiên lúc đó có ai giữ lại cánh tay : "Hoan Nhan:"

      Giọng chứa đầy ngạc nhiên vui mừng mà cũng đầy vẻ khó tin

      Hoan Nhan cảm giác trong đầu thoáng trống rỗng lát, quay sang nhìn người đàn ông dáng thư sinh đeo kính cận lúc, nhìn lại lần nữa mới nhận ra đây chính là Tống Gia Minh.

      Sáu năm qua cũng gặp lại mối tình đầu, người đàn ông kia từng làm bị tổn thương sâu sắc

      Hoan Nhan lặng lát, lại nhận thấy mình vậy mà có thể đối xử lễ độ với ta thoải mái cười tiếng: "Xin chào Tống tiên sinh!"

      "Hoan Nhan em cũng ở đây sao? Vì sao cũng chưa từng trông thấy em?" Tống Gia Minh dáng vẻ tỏ ra rất kích động, Hoan Nhan thoáng quan sát ta vài lần, nhìn quần áo ta mặc người, khuôn mặt thần sắc hồng hào có vẻ hơi mập ra, đoán cuộc sống của ta đến nỗi tệ lắm.

      "Tôi cùng chồng ngày hôm qua vừa sang đây nghỉ phép vài ngày. Hoan Nhan giật tay ra khỏi cái tóm tay chặt như cái cùm của ta mỉm cười trả lời.

      "Em cùng với chồng? có thể mạo muội hỏi chồng em là ai được chứ?" Ánh cười rạng rỡ mặt Tống Gia Minh dường như biến mất, chỉ còn lại chút mất mát.

      "Thân Tống Hạo." Hoan Nhan nhàng , đôi con người mắt vẫn trong suốt như trước, giống hệt dáng vẻ quê mùa, ngây ngô của Hứa Hoan Nhan sáu năm về trước. Tống Gia Minh nhất thời có chút thất thần, hình như quên mất người có lỗi trong tình ta, cứ chằm chằm, dường như nghe thấy trả lời "Nhan nhi, em giống hệt như trước đây, vẫn xinh đẹp và đơn thuần như vậy."

      " muốn về tôi sao?" Hoan Nhan nghĩ mình có thể nhiều chuyện tiện như vậy cùng ta, nhếch môi cười: "Tống tiên sinh tôi còn có việc phải , tạm biệt ."

      "Nhan nhi, Nhan nhi cùng nhau uống ly cà phê được ? Chúng ta năm, sáu năm rồi gặp nhau rồi, có thể cùng nhau ôn lại chuyện cũ ?" Tống Gia Minh thấy chuẩn bị rời khỏi, cảm thấy có chút hoảng hốt đuổi theo vừa vồn vã, vừa cẩn thận hỏi.

      Hoan Nhan dừng bước chân, vuốt lại mái tóc dài hơi bị rối, vẫn giữ nụ cười nhiệt tình, lạnh nhạt : "Tống tiên sinh, chồng tôi ngã bệnh, tôi muốn mua cháo cho ấy, hôm nay có thời gian, để lần khác . chỉ thuận miệng cho có lệ với ta mà thôi, nhưng ngờ ta lại tưởng , lập tức lấy tấm danh thiếp của mình đưa cho , tha thiết dặn: "Nhan nhi, đây là danh thiếp của , khi nào em rảnh nhất định phải gọi điện cho nhé!"

      Hoan Nhan cũng nghĩ đến nhận tấm danh thiếp. chăm chú nhìn lại ta, người này sau sáu năm gặp lại hề đề cập tới chuyện cũ của năm đó, ngược lại ta lại tỏ ra thân thiết với như là được gặp lại bạn cũ sau nhiều năm vậy. Phản ứng này phải xuất phát từ áy náy, ngượng ngùng như thế nhất định là ta cố ý đề cập tới, chứng tỏ ta cũng thèm để ý, hề ân hận.

      coi thường lời ta , trong ngực đầy cảm giác khó chịu lên lời, cầm lấy danh thiếp gật gật đầu qua ta, xem sảnh lớn như sàn diễn mà rời khỏi.



      ------------------------------
      Last edited by a moderator: 3/10/14

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 312: Ước mơ thể thực .

      Tống Gia Minh nhìn bóng chút do dự rời , đôi mắt sau cặp kính tồi dần lại. Quanh quẩn lại và Thân Tống Hạo kết hôn rồi ly hôn, bây giờ lại ở cùng với nhau.

      sao, ban đầu chia tay , ở cùng chổ với Lâm Thiến cũng bởi vì ta xinh đẹp.

      Nhưng khi Lâm Thiến nhìn thấy Thân Tống Hạo liền lập tức bỏ rơi , thêm nữa khi nhà họ Tống Bị phá sản, những bạn quen sau này cũng đều lần lượt chia tay, chịu nổi, lúc đó mới biết chỉ có Hoan Nhan là tốt thôi.

      Nếu lúc đầu chia tay, ít nhất cũng hai bàn tay trắng.

      Lăn lộn thời gian năm năm mới làm chính mình hơi vững vàng chút, trong tay cũng có công ty kinh doanh lớn , tốt xấu gì cần vì kiếm sống mà lo lắng. Thời gian mài mòn những đau khổ và bồng bột của tuổi trẻ. Những lúc rảnh rỗi phát mình nghĩ nhiều về Hoan Nhan hơn. dự định gặp lại, hay tìm, lần này chỉ đơn giản là tình cờ chạm mặt, tuy nhiên lại khiến cho cuộc sống vốn
      bình lặng của lại gợn sóng.

      Nhìn bóng dáng xa dần phía ngoài khách sạn, mới bước vào thang máy. Vách tường trong thang máy bóng loáng như gương, soi lên gương mặt mập mạp, thân hình hơi thay đổi, vòng bụng cũng bắt đầu chảy xệ. Khi xưa lúc hai mươi tuổi, thời điểm đắc ý nhất, lại bỏ rơi thèm đếm xỉa đến người phụ nữ kia. Mấy năm trước từng có tuổi trẻ, đẹp trai, thậm chí có hôn nhân hạnh phúc. Bây giờ nhìn lại, ngay cả muốn tìm người lòng nhau cũng có. Cuộc sống đúng là trò đùa của ông trời, hôm nay cười nhạo người ta, chừng ngày mai họ lại chế giễu .

      Hoan Nhan bước ra khỏi khách sạn, tiện tay đem tờ danh thiếp cầm trong tay ném vào thùng rác. Vừa rồi hỏi thăm nhân viên phục vụ nơi nào có tiệm cháo Trung Quốc, ra đường phía đối diện bắt xe tới tiệm ăn kia.

      “Lấy phần trứng muối, cháo đậu xanh, thêm mấy món ăn thanh đạm ngon miệng nữa.” Sau khi mua xong, Hoan Nhan vội vàng bắt xe trở lại khách sạn. Nếu ở trong nước tốt rồi, có thể tự tay nấu đủ loại cháo, món nào cũng nấu được.

      Quẹt thẻ mở cửa phòng, vừa mới đẩy ra chút, liền bị kéo vào, trong phòng người kia như bị kích động, mạnh mẽ ôm vào lòng.

      Hoan Nhan giơ hai tay lên cao, chỉ sợ hộp cháo cực khổ mới mua về lại bị rơi xuống hỏng: “Thân Tống Hạo, điên rồi sao?”

      “Em biết , vừa tỉnh lại nhìn thấy tờ giấy em lưu lại, trong lòng sợ hãi biết chừng nào. Còn tưởng rằng em muốn chia tay , tưởng là lại mất em, nghĩ em vĩnh viễn muốn ở lại bên cạnh nữa.”

      “Đáng chết?” Hứa Hoan Nhan : “Muốn em phạt thế nào đây, em tốt bụng ra ngoài mua cháo, ở đây lại nghĩ ngợi lung tung!” Hoan Nhan bất mãn , lại tránh : “Mau buông ra, cháo nguội hết rồi. Xem ra sao rồi, vẫn còn sức to vậy.”

      Hoan Nhan cười , mở nắp hộp giữ nhiệt, bày ra bàn cháo và các món ăn: “Mau ăn .”

      “Chúng ta cùng nhau ăn.” kéo lại ngồi kế bên mình, đem phần cháo để trước mặt : “Em cũng gầy quá, nhìn thấy mà đau lòng!” cúi đầu húp cháo, quen cùng khi ăn trò chuyện đôi câu.

      phải trào lưu bây giờ thịnh hành thân hình gầy sao, xem ti vi những ngôi sao và người mẫu đều gầy như vậy, muốn em ăn nhiều cho mập làm sao mà gả cho người ta được?”

      Hoan Nhan vừa mới dứt lời, hơi ngẩn người, trong nháy mắt sắc mặt đỏ bừng lên. Quả nhiên Thân Tống Hạo lập tức ngẩng đầu lên, khóe môi vẽ ra ý cười, mập mờ nhìn : “Em là phụ nữ có chồng rồi, chẳng lẽ còn muốn lập gia đình?”

      “Phì, em ly hôn với lâu rồi!” Hoan Nhan thổi thổi chén cháo, quay mặt , khuôn mặt nhắn hồng lên vì xấu hổ.

      “Nhan Nhan, chúng ta kết hôn lại !” từ sau lưng ôm lấy , tha thiết .

      Tuy Hoan Nhan làm mẹ mấy lần nhưng vẫn còn thẹn thùng mắc cỡ: “Đều là cha là mẹ rồi, còn kết hôn chi nữa, làm trò cười cho người ta thôi!”

      lẽ để cho danh phận theo em sao?” Thân Tống Hạo mặt dày cúi đầu thổi hơi bên tai : “Vợ ơi, em đồng ý mà.”

      Hoan Nhan bị thổi vào tai ngứa ngáy, cuống quýt từ trong ngực né tránh, giận dữ liếc cái: “Ăn cháo trước, chuyện đó sau này hãy !”

      “Khi về nước, với ba mẹ, sáu năm trước lúc chúng ta kết hôn, hôn lễ cử hành được hoàn hảo lắm, bây giờ phải đền bù cho em đám cưới hoàn mỹ.”

      biết em quan tâm đến hôn lễ, chỉ cần có thể sống chung với là em vui rồi.” Hoan Nhan khép mi xuống, hơi ngượng ngùng, để ý đến hình thức, cũng cần nghĩ quá trình ra sao, chỉ cần muốn cùng sống cùng nhà, chia cách nữa.

      “Nhưng quan tâm, muốn cho em mọi thứ tốt nhất, muốn em phải chịu uất ức dù chỉ là chút.” hôn , hai người chỉ trò chuyện tâm tình, tuy vậy cũng cảm thấy tuyệt vời.

      “Em uất ức, Hạo, chúng ta lại sinh thêm baby nữa , cho Noãn Noãn có em, dù sao nhà họ Thân cũng chỉ có mỗi mình .” Hoan Nhan lời này biết phải cần bao nhiêu can đảm, dứt lời cả khuôn mặt nóng bừng, đỏ hồng.

      Thân Tống Hạo vốn ôm , cả người thoáng khựng lại, mất tự nhiên, khẽ ho hai tiếng, nghiêng mặt dám nhìn Hoan Nhan, tình, sao có thể cho biết là thể nào mang thai được nữa.

      làm sao vậy, Hạo?” Hoan Nhan thấy trả lời, cảm thấy tức giận, chẳng lẽ lại đùa giỡn, căn bản muốn sinh đứa con cho sao?

      có gì, Hoan Nhan, em vừa mới khỏe lên, chuyện sinh con chúng ta sau này mới tính!”



      cố gắng trưng ra vẻ mặt bình thường, có nét gì khác lạ, nhưng ngờ Hoan Nhan nhạy cảm thấy được trong đáy mắt lên tia lo lắng.
      Last edited by a moderator: 7/10/14

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      CHƯƠNG 313: GIẤU ĐƯỢC CHÂN TÌNH

      cố gắng trưng ra vẻ mặt bình thường, có nét gì khác lạ, nhưng ngờ Hoan Nhan nhạy cảm nhìn thấy được trong đáy mắt lên tia lo lắng.

      " có chuyện gì đó giấu em phải ? Hoan Nhan dõi theo ánh mắt đầy vẻ bất an của tiếp tục hỏi.

      "Em làm sao lại nghĩ nhiều như vậy? Là bác sĩ dặn , giờ thể lực của em rất yếu, cho nên cần phải điều dưỡng cho tốt ". Nghe giọng điệu của đầy bình tĩnh mà lại thành khẩn, nghi hoặc trong lòng Hoan Nhan mới tan chút. "vâng" tiếng quay đầu , lại chợt xoay mặt nhìn : " khẳng định có chuyện gì giấu diếm em?"

      Thân Tống Hạo vừa định thở phào cái, lại bị bất thình lình hỏi câu làm cho khiếp sợ, liên tục gật đầu : " cam đoan với em là hoàn toàn có."

      Giữa lúc hai người chuyện, bên ngoài bỗng nhiên vang lên tiếng gõ cửa, Thân Tống Hạo lập tức chuyển hướng câu chuyện: "Để mở cửa."

      Cửa phòng vừa mở ra, khỏi sững sờ, Á Hi và quen biết đứng ở bên ngoài.

      "Xin chào, cho hỏi Hứa Hoan Nhan, Hứa tiểu thư ở tại đây phải ?" Á Hi nhìn mặt Thân Tống Hạo, ta dường như chút cũng quen biết, lễ độ mà xa lạ cất tiếng hỏi.

      "Á Hi, Vũ Hinh?" Hoan Nhan nghe thấy tiếng liền tới, lời có chút kinh ngạc.

      "Hứa tỷ tỷ!" Vũ Hinh bộ dáng đáng nhìn về phía vẫy vẫy bàn tay bé chào hỏi. Á Hi ánh mắt lướt sang, dừng lại khuôn mặt Hoan Nhan, chăm chú nhìn.

      im lặng nhìn , ra cũng chỉ vày giây đồng hồ, nhưng lại làm cho Hoan Nhan có cảm giác rất lâu, rất lâu, ánh mắt kia bình tĩnh chút dao động, nhưng đầy vẻ dò xét.

      "Hứa tiểu thư, lần trước cho tôi biết chồng và tôi là bạn tốt, cho nên hôm nay tôi cố ý tới thăm hai người chút".

      nhã nhặn , dáng điệu vừa lạnh nhạt lại vừa lễ độ. Trong trí nhớ của Á Hi của những ngày tháng trước kia, Á Hi trong năm năm sống cùng giống như Á Hi bây giờ.

      Hoan Nhan gật gật đầu, thiếu chút nữa rơi nước mắt.

      cuống quít kéo Thân Tống Hạo, mở rộng cửa: "Á Hi, Vũ Hinh, hai người mau vào "

      "Hứatỷ tỷ, đồ ăn lần trước chị mang đến cho chúng em ăn là ngon.” Vũ Hinh tuổi còn , lại vô tâm vô phế, để ý tới thái độ của ba người còn lại có vẻ gì đó muốn che giấu. khoác tay Hoan Nhan vui vẻ ngừng, cả Thân Tống Hạo, Hoan Nhan và Á Hi đều ăn ý cùng giữ thái độ yên lặng.

      Tiếng trong trẻo của Vũ Hinh dần dần hạ xuống, lặng lẽ liếc mắt nhìn vẻ trầm mặc của Á Hi, ngượng ngùng le lưỡi: “Ôi, em điều gì đúng sao?”

      “Em đáng .” Hoan Nhan tự đáy lòng khen Vũ Hinh, vuốt lại mái tóc dài của mình: “Vũ Hinh thích Á Hi lắm phải ?”

      Khuôn mặt nhắn của Vũ Hinh lập tức đỏ lên, lo lắng liếc mắt nhìn Á Hi cái, nhận thấy vẫn yên lặng trầm tĩnh như trước, ánh mắt trong sáng của ngay lập tức trở nên u ám chút: “Hứa tỷ tỷ, chị nhăng cuội gì thế.”

      “Tôi pha trà cho mọi người, Á Hi hay uống trà xanh đúng ? Vũ Hinh muốn uống cái gì?” Hoan Nhan cảm thấy khí có chút áp lực, đứng lên đến phòng bếp, cũng quay đầu lại vừa vừa .

      “Hứa tỷ tỷ, em cũng Á Hi đều thích uống cà phê, Á Hi thích trà xanh.” Vũ Hinh giòn giã tiếp lời. Hoan Nhan nghe xong câu này thân hình bỗng như hơi cứng lại, gật gật đầu vừa định … Giọng của Á Hi cũng nhanh chậm vang lên: “Vũ Hinh, cũng thích trà xanh, nhân tiện có trà xanh để uống tốt quá.”

      Hoan Nhan lòng dạ giống như dây đàn căng lại bị chọc thêm vào mạnh, gì thêm, cũng dừng bước, tiếp tục tới phòng bếp.

      Trong chốc lát, bưng chiếc khay ra, đặt bốn ly cà phê thơm ngon trước mặt mọi người.

      “Em mới phát trà xanh ở đây có, chúng ta uống cà phê vậy, em và A Hạo cũng thích uống cà phê.”

      cười tiếng đem từng ly cà phê đưa đến trước mặt Vũ Hinh cùng Á Hi. Vũ Hinh bưng cà phê lên hết sức khoa trương ngửi cái, lại nghiêng mặt qua chút cười Á Hi: “ Á Hi, lại dối, ràng lần trước dì mang trà xanh đến, uống ngụm liền bỏ .”

      Hoan Nhan cầm cái chén ngón tay lập tức hơi run run, Á Hi chẳng những mất toàn bộ trí nhớ, còn quên mất tất cả những sở thích của chính mình, ưa chuộng món bánh trôi chay Ngũ Phượng trai, thích nhất uống trà xanh, thậm chí… cách ăn mặc quần áo, tác phong của cũng giống với trước kia.

      Hoa Nhan thất thần, tâm tư cũng dần dần biến đổi, trở nên ngơ ngẩn, đầu óc cứ rối bời, làm cho biết nên cái gì cho phải.

      “Cẩn thận.”

      “Nhan Nhan, có bị bỏng ?”

      ly cà phê đầy biết làm sao sóng ra ngoài vài giọt, Á Hi hai tay cầm khăn ướt đưa tới vừa lo lắng hỏi.

      Hoan Nhan ngẩng đầu ngạc nhiên, lúc này chỉ riêng cảm thấy kỳ lạ, ngay cả Vũ Hinh và Thân Tống Hạo đều ngạc nhiên nhìn vẻ mặt lo lắng và sốt ruột của Á Hi.

      “Á Hi?” Thân Tống Hạo hơi hơi nhíu mi. “ phải ta bị mất toàn bộ trí nhớ sao? Nếu đối với Hoan Nhan chẳng qua chỉ là “bạn bè bình thường” vừa mới gặp lần, sao ta có vẻ mặt biểu lộ lo lắng tự nhiên như vậy?”

      A Hi vừa đưa tay ra lập tức lại rụt tay trở lại, cười cười: “ mau nhìn xem Hứa tiểu thư có bị bỏng hay .”

      nhớ tôi là ai sao?” Thân Tống Hạo nắm tay Hoan Nhan vừa cẩn thận dùng tay xoa mu bàn tay nơi bị cà phê đổ lên, vừa thuận miệng hỏi Á Hi.

      Á Hi nhàng lắc đầu: “Thực xin lỗi, bác sĩ với tôi tất cả những chuyện tình cảm ngày trước tôi đều quên.”

      Thân Tống Hạo cẩn thận kiểm tra tay của Hoan Nhan, thấy có vết bỏng nào, chỉ có vài vết đỏ, mới thở phào nhõm, lần nữa nhìn Á Hi : “Tôi tên là Thân Tống Hạo, Á Hi chúng ta có thể làm quen lại lần nữa.”

      đưa tay, mặt hề có vẻ hẹp hòi hay tức giận, chỉ cười nhã nhặn nhìn Á Hi, tựa như nhiều năm gặp bạn cũ.

      Á Hi thoáng hạ mi mắt xuống, khóe môi vẫn cười cười, nhưng nụ cười kia làm cho người ta nhìn mà trong lòng hết sức khó chịu.

      “Tốt lắm, Thân Tống Hạo, rất hân hạnh được làm quen với .” bắt tay Thân Tống Hạo, hai người cầm tay nhau lúc lâu rồi mới buông ra.

      “Khi nào hai người về nước đây? Tôi và Nhan Nhan mời hai người cùng ăn bữa cơm.” Thân Tống Hạo ôm Hoan Nhan, vô cùng thân mật và tự nhiên mời Á Hi, ánh mắt dừng lại bên Vũ Hinh, mỉm cười tiếp: “Á Hi, Vũ Hinh xinh đẹp lại đáng , phải hết sức quý trọng ấy.”



      “Hứa tỷ tỷ…” Vũ Hinh sắc mặt lại bừng đỏ, ánh mắt cầu cứu tự chủ nhìn về hướng Hoan Nhan được Thân Tống Hạo ôm trong lòng.

      [​IMG]
      Last edited by a moderator: 7/10/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :