1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc - Minh Châu Hoàn (Full Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      [ đại] Người phụ nữ của Tổng giám đốc - Minh Châu Hoàn
      Chương 298: Hôn cuồng nhiệt.
      “Tốt nhất biến mất!” Trong hốt hoảng, quay cũng quay đầu lại chân tiếp tục bước, hai người tựa như trở lại năm năm trước lúc mới kết hôn, khi đó hai người hay cãi vả giận dỗi rồi lại làm lành thân mật vui vẻ, nếu giờ tất cả giống như ngày trước?
      Hoan Nhan dám suy nghĩ nhiều, ở trước mặt Thân Tống Hạo mất toàn bộ can đảm cũng như còn lòng tin đối với . nắm được tâm tư của nên tình nguyện cắt đứt thậm chí rời xa muốn dính líu đến.
      “Nhan Nhan, tim của em lạnh lùng, tàn nhẫn.”
      Thân Tống Hạo chân dài mặc dù bước chậm nhưng chỉ trong chốc lát đuổi theo đến sau lưng , giơ ngón tay ra nhàng chọc chọc vào lưng , ngưng chút lại chọc chọc tiếp lưng .
      “Đừng động tay động chân!” Hoan Nhan xoay mặt lại hung hăng trừng mắt nhìn , hất tay ra tiếp tục bước về phía trước.
      cũng giận, ngược lại cười hì hì như cũ tiến tới: “Vậy chuyện có được hay ?” Vừa dứt lời làm như là , môi tiến tới vành tai .
      “Thân Tống Hạo!” Hoan Nhan theo bản năng quay mặt sang định mắng , thế nhưng ngờ vừa đúng lúc môi chạm vào môi , đôi môi mát rượi đầy xúc cảm, mùi vị này chỉ Thân Tống Hạo mới có.
      Trong lòng như có vật gì đó nổ tung, chóp mũi run run, hô hấp dồn dập hít vào hơi thở lạnh lẽo của , còn có mùi thơm thuốc lá quen thuộc, chợt phát mình thể cử động, đứng im đấy mặc cho môi dán sát vào môi .
      Năm năm trời chỉ trong giấc mơ mới được hôn , chỉ trong giấc mơ mới được ôm , mà bây giờ chẳng lẽ ông trời rũ lòng thương rồi sao?
      chợt giơ tay ôm chặt lấy sau gáy , giữ đầu hướng vào ngực , mạnh mẽ áp vào môi , hai đôi môi siết chặt vào nhau, lại nghe thanh khàn khàn mà phóng đãng của thầm: “Em đừng mơ tưởng buông tay lần nữa!”
      bất chấp tất cả, lời lẽ lúc đó tự nhiên tuôn ra, sau đó đưa đầu lưỡi thăm dò khoang miệng rồi quấn lấy đầu lưỡi mềm mại của . Trong đầu Hoan Nhan “ong” tiếng nổ tung, muốn đẩy tay , từ trong lòng tránh ra nhưng đôi chân lại mềm nhũn bất lực, biết có phải do nu hôn quá mức nồng nhiệt này khiến thình lình cuồng nhiệt hơn, làm ngăn cản được, lại càng biết có phải hay chính mình trong lòng nghĩ muốn sa vào tình cảm mãnh liệt này, muốn tỉnh táo nữa.
      biết, làm được trong lòng suy nghĩ gì? Nụ hôn kia quấn quýt si mê hồi lâu, mấy lần cảm giác như mình sắp chết đuối trong đôi môi , thế nhưng lại đúng lúc cho thêm dưỡng khí, thiên đường địa ngục lặp lặp lại tới lui vài lần, sau cùng thậm chí biết chính mình chủ động hay bị động nữa, gắt gao ôm lấy cổ bắt đầu đón ý hùa theo, quấn quýt si mê nụ hôn này.
      Khi hai người tách ra, Hoan Nhan cảm thấy mình như say rượu, nếu phải ôm eo , chừng hôn mê té ngã. Đôi môi bị hôn đến sưng phồng ửng đỏ lên nhìn chói mắt, nếu phải ở ngoài đường chừng căn bản dừng lại được, lập tức đem ăn sạch sành sanh.
      “Nhan Nhan.” Ôm vào lòng, cánh tay rắn chắc siết chặc hông , làm thể động đậy. Hoan Nhan tỉnh táo lại, gương mặt thẹn thùng đỏ bừng, điên rồi, sao lại dung túng cho hôn, chẳng những đẩy ra ngược lại còn nhanh chóng ôm lấy ..
      “Buông tôi ra, Thân Tống Hạo!”
      càng nghĩ càng thấy mình thể đứng trước mặt , càng nghĩ càng cảm thấy mình biết hổ thẹn. Á Hi vẫn trị bệnh, thế mà lại dễ dàng bị ngon ngọt vài câu làm cho tinh thần bấn loạn.
      phải vậy chứ, Nhan Nhan? Em hôn rồi lại trách nhiệm muốn sao?” ôm chặt hơn, hang mi dày nhướng lên khuôn mặt vui sướng được như ý nguyện, xấu xa đem cằm mình đặt ở hõm vai cọ tới cọ lui.
      Hàm râu thô ráp của cọ vào hõm vai vừa đau vừa ngứa, Hoan Nhan tức giận dậm chân, người này vô lại mà, cau mày bực mình : “ ràng chiếm tiện nghi của tôi, Thân Tống Hạo quá đáng!”
      “Vậy hà, nhưng ràng em chủ động đưa môi lên trước mà, vốn chỉ suy nghĩ ước mơ thôi chứ có can đảm làm, tại em quá nhiệt tình.” Cánh tay càng ôm chặt lấy , trông dáng vẻ tức giận xinh đẹp.
      vô sỉ, Thân Tống Hạo, khốn kiếp!”
      Hoan Nhan nghe những lời này khỏi tức lên, hốc mắt cũng đỏ hoe, nhịn được liền òa khóc lên, coi giống dạng phụ nữ gì? Tự dưng nhảy vào ôm ấp người ta, có còn liêm sỉ hay ?
      “Sao lại khóc rồi, chỉ đùa với em thôi mà, được rồi, được rồi, là hư hỏng, là vô lại, nên vụng trộm hôn em, đừng khóc nữa.” vừa thấy khóc liền cướng quýt hốt hoảng ôm vào trong ngực, cúi đầu xuống đưa tay lau nước mắt cho , lời xin lỗi tuy lộn xộn lung tung loạn hết lên nhưng lại rất dịu dàng, Hoan Nhan tuy khóc nhưng giống thân dây leo dựa vào .
      “Sao lại mặt dày như vậy chứ, di, tôi muốn nhìn thấy .” Hoan Nhan vừa khóc vừa dùng sức đẩyanh ra, trong long uất ức trào dâng mãnh liệt, căn bản chịu nỗi bọ đối xử tốt mà còn nhạo báng nữa, nghĩ đến nước mắt rơi nhiều hơn.
      “Phải, phải, là vô sỉ.” tiếp tục nhàng lau nước mắt cho , vừa lau vừa dụ dỗ, Hoan Nhan tức giận đẩy ra: “ cho gặp mặt tôi!” thở phì phò nhìn chằm chằm , khóe mắt đỏ hồng tính quay người bỏ chạy.
      “Này, là do hôn em, chịu trách nhiệm có được ?” tiếp tục quấn quýt kéo chặt lấy tay khẽ đong đưa.
      “Phì, ai mà thèm!” Hoan Nhan hất tay ra, đứng tại chỗ cúi đầu hệt như đứa trẻ giận dỗi.
      Thân Tống Hạo dỡ khóc dỡ cười, nhưng trong lòng ngọt ngào, bước tới bước kéo tay để sau lưng dịu dàng : “Chúng ta về nhà , Noãn Noãn chắc ngóng trông em.”
      Hoan Nhan tính hất tay ra, nghe đến câu cuối cùng đành thỏa hiệp, tại đành để đưa về, ở nơi xa này trời tối dễ đón xe.
      Nhìn từ chối, ngoan ngoãn gật đầu, lòng bỗng mềm nhũn , dắt tay về phía để xe, hy vọng đoạn đường này cứ dài mãi vĩnh viễn tới cuối con đường.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 299: chỉ đau lòng vì em.

      Hoan Nhan chuyện nữa, gió đêm lạnh lẽo thổi tới, bây giờ bắt đầu vào mùa đông, khí hậu mang theo gió lạnh và khô ráo. Cảm thấy hơi lạnh rụt cổ lại, tay lại khô ráo và ấm áp, làm lưu luyến muốn buông tay.

      “Lạnh ?” nhìn run rẩy kềm nổi, hai hàng lông mày đẹp đẽ dài xiên xiên hệt như tóc mai, khiến khuôn mặt càng tuấn hơn, cho đến hôm nay tận đáy lòng vẫn tán thường là người đàn ông đẹp nhất mà gặp qua.

      Thấy ngẩn người nhìn lại chớp mắt, khóe môi khẽ nhếch lên cười yếu ớt, buông tay ra, cởi mấy cái nút áo ra, rồi hỏi ý cũng để cự tuyệt, kéo sát lại trong ngực mình, hai người được bao phủ bởi áo khoác phía ngoài, lồng ngực nóng bỏng mà ấm áp, hai cánh tay vòng qua eo ôm chặt lấy, thân hình hai người kề sát, khít chăt nhau như vậy, chặt đến có khe hở nào.

      hơi mất tự nhiên, vừa động đậy lập tức cúi đầu thầm bên tai : “Đừng nhúc nhích, nếu để gió lạnh vào em bị cảm đấy!”

      Tay bao lấy chặt tay , hai người giống như tình nhân nhau, chậm rãi về phía trước, dần dần có thể thấy chổ để xe, bước chân bỗng dưng thay đổi chậm dần mà cũng tự nhiên bước chậm theo.

      sống mấy chục năm nay chỉ để chờ đợi buổi tối này.” đột nhiên , trong miệng phun ra hơi thở nóng rực làm tai giật giật, khỏi ngước lên nhìn, trong bóng đêm nét mặt tự nhiên và kiên định, giống như vừa rồi người đàn ông càn rỡ, cợt nhã là ai khác phải .

      Hoan Nhan nhìn chút liền ngây người, thương , thể thừa nhận vẫn còn , ban đầu đối với thất vọng bao nhiêu bây giờ lại quyến luyến nhiều bấy nhiêu.

      nắm chặt tay , bên môi nụ cười càng rực rỡ hơn: ‘Nhan Nhan, em, chỉ em.” chợt cảm thấy chua xót, khó chịu, muốn nhào vào trong ngực khóc lớn trận, hung hăng đánh mắng nhưng làm được, cố chỉ cố gắng nén nhịn chịu đựng rơi lệ, đem ý cười dào dạt nở môi, nhìn đô mắt đen sáng lóng lánh, ra vẻ thoải mái nhưng khi đến cuối vẫn hơi run rẫy.

      gì vậy? về sau kết hôn, sinh con sao?” lập tức nắm chặt tay , khóe môi hơi giật giật vặn vẹo, cúi đầu hung hăng nhìn chăm chú vào , thanh ẫn nhẫn khàn khan: “Em biết mà, trừ em ra, anhh lấy người nào khác nữa.”

      “Đừng vậy.” chợt mở miệng cắt đứt lời , “chúng ta về thôi.”

      xong liền từ trong lòng tránh ra hướng xe tới, Thân Tống Hạo trong lúc nhất thời đừng im tại chỗ, nhìn bóng lưng mảnh khảnh, áo khoác màu vàng nhạt, bóng dáng quật cường mà lại quyết tuyệt, học được cách cự tuyệt , học được cách ẫn nhẫn tình cảm chính mình, học được cách kéo ra khoảng cách với rồi.

      có năng lực gì? Như năm năm trước dùng đủ mọi thủ đoạn để khuất phục, rồi sau lại làm ra vẻ như chưa hề phát sinh chuyện gì, quấn quýt đeo chặt lấy ?

      yên lặng theo sát bóng lưng , dẫm lên dấu chân , tròng lòng thầm : “Hoan Nhan, đến tột cùng suy nghĩ gì, tại sao vẫn nguyện ý tiếp nhận ?”

      trầm mặc bước theo, trong lòng đấu tranh ngừng, chua xót nên lời, cũng là người, cũng có tình cảm, huống chi lại kiêu ngạo như vậy, mà Thân Tống Hạo chưa từng hạ mình trước người phụ nữ nào, Thân Tống Hạo kiên trì được bao lâu?

      Vừa muốn nghĩ lại muốn thanh tĩnh, Hoan Nahn cười nhạo mình nghĩ quá nhiều, phải muốn quay đầu lại sao? Bậy quan tâm làm chi rốt cuộc kiên trì được bao lâu? Tuy là cảnh tỉnh mình như vậy nhưng vẫn phiền não vô cùng, tinh thần hoảng hốt, trong lúc đó biết dẫm vào cái gì, đập vào mắt cá chân cái đau điếng khiến hô lên tiếng.

      “Em bị sao vậy?” rất nhanh đón được thân thể , ôm chặt lấy vẻ mặt lo lắng.

      có việc gì, có việc gì, hình như hơi bị trật mắt cá chân thôi.” cố nén đau đớn nhìn lo lắng sốt ruột nên lật đật giải thích, tuy nhiên chân vẫn rất đau, khiến hơi nhăn mặt, trán cũng lấm tấm ra mồ hôi lạnh.

      ‘Còn có việc gì?” Trong lòng vừa xót vừa giận, khom lưng cúi xuống nhìn chân , nâng chân lên dưới ánh trăng quan sát tỉ mỉ.

      Cẩn thận xăn ống quần lên cao khỏi mắt cá chân, đôi ủng ngắn bị nhàng kéo khóa tháo ra khỏi bàn chân: “Vịn vào kẻo ngã.” Cảm nhận được thân hình lung lay, lập tức , giọng chút nuông chiều mà là trực tiếp ra lệnh, bắt buộc. Hoan Nhan quắt quắt miệng lại nhưng vẫn ngoan ngoãn vịn bả vai .

      “Sưng lên thế này nhất định phải bác sĩ khàm.”

      cởi vớ của ra, phát lưng bàn chân và mắt cá chân đều sưng lên, đầu lông mày nhíu lại, trong lòng xót xa: “ đứng cẩn thận gì hết, nếu như ở đây em làm thế nào?”

      tôi cố gắng chịu đau rồi sau đó kêu xe về.” Hoan Nhan nhìn dáng vẻ tức giận khỏi co rúm lại nhưng vẫn cố mạnh miệng đáp trả.

      “Sưng đến như vậy rồi còn muốn bộ? Xem ra em sợ tàn phế rồi.” nhìn dáng quật cường khỏi lắc đầu đứng dậy lập tức bế lên: “Nếu có ở bên cạnh mả em bị thương cũng cần cậy mạnh, hãy tìm người giúp đỡ hoặc điện thoại cho , biết ?”

      chuyện bé xé ra to.” Tuy giận dỗi vậy, nhưng trong lòng tia ngọt ngào chảy qua, nép trong ngực suy nghĩ miên man cũng quên đau đớn.

      phải chuyện bé xé ra to, chỉ là đau lòng vì em.” chợt dịu dàng , tay ôm càng chặt hơn, “ tình nguyện chịu đựng thay em tất cả.”

      Khóe mắt Hứa Hoan Nhan chợt ươn ướt, cắn môi hàng mi dày rũ xuống: “Nhưng tôi có cách nào để báo đáp lại cho .”

      phải muốn em báo đáp, chỉ mong em cam tâm tình nguyện trở về bên cạnh thôi.”

      ôm vào ghế lái phụ, thắt dây an toàn lại cho , xong xuôi chống tay ở cửa xe cúi người thấp xuống nhìn : “ đợi.”

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 300: Người nhà ấm áp.

      Hoan Nhan bỗng trầm mặc lại, hô hấp của hai người lượn lờ làm khí xung quanh cũng bị hun nóng rực lên, cúi đầu trầm mặc lâu, ra rất muốn hỏi câu: “ đợi nhưng đợi trong bao lâu? Ban đầu cũng Tô Lai đấy thôi, cũng từng chờ ấy, nhưng đến cuối cùng sao? Thân Tống Hạo tôi, từng lưu luyến tôi nhưng rồi vẫn buông tay, mà bây giờ duy nhất thay đổi chính là tôi có thể kềm chế tình cảm chính mình đối với rồi.” đến bệnh viện gần đấy, nhìn bác sĩ kê toa lại nghe lời dặn chú ý quan trọng của bác sĩ, liền ôm trở lại xe chở về nhà họ Quý.

      “Còn đau ?” nhìn sắc mặt tốt nên thỉnh thoảng quay đầu sang hỏi thăm.

      “Đỡ nhiều rồi.” Hoan Nhan khẽ cắn môi dưới, loại đau đớn này ra khó nhịn, chỉ là muốn ở trước mặt tỏ ra mềm yếu. lời nào chỉ nhìn chăm chú, bỗng nhiên đánh tay lái quẹo vào con đường khác.

      muốn làm gì?” Hoan Nhan quýnh lên hiểu sao lại đổi hướng.

      “Em về nhà cũng có người chăm sóc, mẹ còn phải lo cho Noãn Noãn, ba và Quý Duy An cũng tiện chăm sóc cho em, tốt nhất em với đến nơi đó, ban đêm nếu đau nhiều có thể gọi .”

      “Tôi !’ lập tức cự tuyệt, bọn họ ly hôn, quả muốn mình còn dây dưa với .

      Thân Tống Hạo nghiêng mặt liếc nhìn cái: “Nhan Nhan, em yên tâm, làm cái gì.”

      phải như vậy, tôi muốn về nhà, buổi tối Noãn Noãn thấy tôi khóc, phải biết đứa này sợ nhất chuyện có người vứt bỏ quan tâm đến mình.” Hoan Nhan vừa nghĩ tới lời hôm trước của Noãn Noãn, dáng vẻ bé ôm khóc lúc ấy thảm thương, tại chắc là cũng khóc, buổi tối chưa bao giờ rời khỏi nhà.

      “Noãn Noãn như vậy?” lái xe, căng thẳng nghĩ đến con nho , nhịn được trong lòng đau nhói, bé nhất định biết mình từ có cha cho nên cực kỳ sợ người khác bỏ rơi mình.

      biết con bé rất ngoan, rất hiểu chuyện.” bé ngoan và hiểu chuyện như vậy đều do , nếu như con nghe lời mẹ, mẹ rời .

      Hoan Nhan che miệng lại khóc thút thít, Thân Tống Hạo chợt thắng xe gấp lại, vươn cánh tay ôm , đem mặt vùi vào trong ngực mình: “Nhan Nhan, là tốt, khốn kiếp thậm chí ngay cả con mình cũng chăm sóc tốt, đáng chết, Nhan Nhan, em đừng khóc, chúng ta bây giờ nhanh về nhà, trở về lo cho Noãn Noãn.”

      ôm chặt lâu, lúc sau buông ra, nổ máy quay đầu xe lại hướng về phía nhà họ Qúy tiếp tục chạy tới.

      Vừa về đến cửa nhà, Hoan Nhan nóng ruột mở xe nhảy xuống, nhưng Thân Tống Hạo bước nhanh tới trước bước ôm lấy : “Bác sĩ mới nãy thể bộ.” Hoan Nhan há hốc mồm muốn gì đó, nhưng ôm sãi bước hướng phòng khách tới. Còn chưa tới gần nghe thấy tiếng khóc kinh thiên động địa truyền đến, Hoan Nhan lòng đau như dao cắt bi thương hô lên tiếng, Noãn Noãn liền khóc òa lên.

      “Oa oa mẹ, con nhớ mẹ, có phải mẹ cần con nữa phải ? Con rất ngoan, Noãn Noãn rất nghe lời mà, sao mẹ thương con nữa? Con muốn tìm mẹ, bà ngoại cho tìm, Noãn Noãn muốn tìm mẹ, oa oa….” Đứa khóc đến tê tâm liệt phế, thanh cũng to dần lên, mới vừa lên đến bậc thang Hoan Nhan lập tức từ trong ngực Thân Tống Hạo nhảy xuống, lảo đảo chạy về phía bóng dáng nho : “Noãn Noãn,mẹ về rồi, cục cưng ngoan đừng khóc.”

      Trong phòng khách, mọi người đành long nhìn Noãn Noãn, tiếng khóc làm người ta đau lòng, vừa chào đời có cha ở bên cạnh, khi còn bé đứa này nhất định nghe nhiều lời hay nên mới sinh ra cảm giác thiếu an toàn.

      gạt đem chị tôi đâu?” Quý Duy An đôi mắt đỏ hồng giọng chất vấn.

      xin lỗi, tôi biết Noãn Noãn lại sợ như vậy.” Thân Tống Hạo trầm mặc, giọng .

      Thân Tống Hạo cảm thấy cổ họng giống như bị mắc nghẹn, cúi xuống nhàng kéo tay con : “Noãn Noãn đùng khóc, sau này ba rời bỏ con, rời bỏ mẹ có được ?” Noãn Noãn muốn rút bàn tay về nhưng ngờ lại nắm chặt vậy, bé méo méo cái miệng xinh muốn khóc nữa, Thân Tống Hạo bất đắc dĩ buông tay bé ra, bé giơ bàn tay bị nắm lên , ngón tay út đưa tới trước mặt , vẻ mặt tội nghiệp thút thít : “Đau,ô …ô… thổi môt chút.” Thân Tống Hạo nghe mấy chữ mơ hồ , giật mình ngơ ngác tại chổ như hóa đá, bấm vào tay mình cái đau, ồ đau như vậy nhất định phải là mơ rồi, con mới vừa rồi phải làm nũng với chứ?

      “Ô, ô, mẹ, chú thương con.” Noãn Noãn rụt ngón tay út lại, uất ức nằm ở đầu vai Hoan Nhan khóc nữa.

      “Ngoan nào, sao ba lại thương, con đau ở đâu đưa tay ba nhìn xem thử, rồi thổi cho con hết đau nhé.” Thân Tống Hạo lập tức ngồi xổm xuống, cầm lấy ngón tay bé để ở trong long bàn tay mình cẩn thận xem xét, ngón tay bé trắng như vậy, mềm mại như vậy, muốn nắm mãi trong tay, muốn buông ra.

      “Ở chổ này này, chú bóp vào mới đau, ô ô…” NOãn Noãn giơ ngón tay lên, chỉ vào chổ mà cơ hồ nhìn mãi vẫn thấy tí vết đỏ nào, uất ức chỉ cho Thân Tống Hạo nhìn.

      “Thấy rồi, ba thổi cho con bớt đau nhé?” cẩn thận nắm ngón tay út con đưa đến bên miệng, ngón tay bé đáng như vậy khiến cho muốn nhàng hôn cái, lại muốn cắn cái nữa.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 301: Cùng ngủ chung phòng …Tổng giám đốc – nữ nhân.

      Phù phù, thổi thổi cho hồi lâu, khóe mắt bé còn vương nước mắt ngây người nhìn lại , mà cũng hưởng thụ cảm giác được ở chung với con nên quên mất buông tay bé ra.

      Hoan Nhan dần dần ngưng khóc, nhìn ngồi xổm đất chăm chú nắm ngón tay bé của con cẩn thận thổi, rất kiên nhẫn còn thấy vẻ cao cao tại thượng tự cho mình hơn hẳn người khác, giống người người cha thương con bình thường mà lại vĩ đại.

      Này là hình ảnh mà từng ảo tưởng rất nhiều lần mà nay chợt trở thành , lại khiến cho người ta đủ tin tưởng mà sợ hãi, biển cả có thể biến thành nương dâu, mà lòng người có thể quay lại sao?

      đau nữa.” Noãn Noãn rút tay bé về, mở to mắt nhìn lại trong ánh mắt hơi lưu luyến, đây là ba mình sao?

      “Noãn Noãn ngoan nhất, con mau lau nước mắt rồi chúng ta ngủ có được ?” Thân Tống Hạo đứng lên nhưng vẫn khom người chuyện với con .

      “Được.” Thái độ Noãn Noãn thay đổi mau lẹ, ngoan ngoãn ôm cổ Hoan Nhan: “Mẹ, ôm con ngủ.”

      Hoan Nhan vừa tính đồng ý Thân Tống Hạo bước lên trước đè lại bả vai , hướng Noãn Noãn vươn tay dịu dàng : “Mắt cá chân của mẹ bị trật khớp rồi, ba ôm con lên lầu ngủ có được ?”

      Noãn Noãn vừa nghe liền ôm cổ Hoan Nhan, đau lòng : “Mẹ có đau nhiều ?”

      “Mẹ sao, cục cưng.” Hoan Nhan sờ khuôn mặt nhắn nở nụ cười dịu dàng.

      “Mẹ, để chú ôm con ngủ, mẹ hãy nghỉ sớm đừng để mệt nhiều nữa ạ.”

      Noãn Noãn từ trong ngực Hoan Nhan tuột xuống, tới bên cạnh Thân Tống Hạo: “Noãn Noãn rất phiền phức, có chịu nổi ?” Hoan Nhan quay sang nhìn Thân Tống Hạo hơi lo lắng, con bé rất quậy có thể khiến Thân Tống Hạo chịu nổi cảm thấy bực mình sao?

      làm sao bực mình với con của mình chứ?” quay sang để ý nhìn , lại đưa tay ra kéo cánh tay của như ra lệnh: “Em ngoan ngoãn ngồi yên ghế sa lon, chờ lát quay xuống ôm em lên lầu.” Thân Tống Hạo xong cũng để ý Hoan Nhan đỏ mặt tức giận, xoay mặt sang hướng ba mẹ Hoan Nhan mà : “Cha mẹ, mắt cá chân của Hoan Nhan bị trật, bác sĩ dặn thể lại được.”

      “Ừ, bác sĩ dặn như vậy con cứ theo đó làm . Nhan Nhan, con nghe lời a Hạo ngồi yên nên tới lui.” Hứa Hướng Cảnh nhìn thoáng qua, Sầm Mỹ Vân ngồi đối diện với Quý Duy An nháy nháy mắt ra hiệu.

      Duy An hơi đồng ý nhúc nhích thân hình: “Mẹ sao lại dễ dàng như vậy?”

      “Con biết cái gì?” Sầm Mỹ Vân trừng mắt nhìn con trai mình cái, lại kéo lên lầu giọng : “Chị con ly dị rồi bây giờ còn mang theo đứa con nữa, chẳng lẽ cả đời này kết hôn nữa hay sao? Huống chi a Hạo tuy lúc trước có lỗi nhưng giờ biết nghĩ lại, vậy cũng quý rồi, tụi con còn trẻ nên cứ nghĩ hể nhau là phải sống cùng nhau mới là đúng, ra sai lầm hoàn toàn. Còn con nữa, mau chóng tìm cho mẹ đứa con dâu về đây.” Duy An vừa nghe bà bắt đầu càu nhàu lập tức tìm lý do bỏ trốn mất dạng.

      Hứa Hướng Cảnh vừa nhìn thấy khuôn mắt đầy bất mãn của bà, lật đật đứng lên ôm bà trấn an: “Con cái lớn rồi, làm gì cũng có chừng mực, bà đừng có nóng vội, duyên phận đến đến, tất cả thuận theo tự nhiên .”

      “Cũng hy vọng là thế.” Sầm Mỹ Vân thở dài, biết thể làm gì, hai đứa con này của bà làm thế nào cũng khiến cho người ta bớt lo…

      Trong phòng khách rốt cuộc cũng yên tĩnh trở lại, Hoan Nhan ngồi ghế sa lon lời nào, trách mẹ vì biết bà cũng chỉ muốn tốt cho thôi, sợ cả đời này ai lấy, hay là bởi vì Noãn Noãn nên muốn đẩy trở lại bên cạnh Thân Tống Hạo sao?( truyện được post tại dieenđaanleequyyđoon.)

      là người tánh tình từ trước đến giờ quật cường và cố chấp, lần bị thua thiệt lớn quyết định chừa đường lui cho mình, nhưng bây giờ, khẽ thở dài, cũng đành bước nào tính bước đó.

      “Trước tiên ba ôm Noãn Noãn lên lầu, sau đó xuống lầu đưa mẹ con lên sau, có được ?” Thân Tống Hạo bên ôm bé lên, bên nhàng hỏi con.

      “Chú mau đưa mẹ lên lầu, Noãn Noãn tự mình .” Noãn Noãn mở to mắt nhìn , sau đó nhanh như chớp phát từ trong ngực nhảy xuống đất.

      “Ba muốn ôm mẹ, ý ba là muốn có quan hệ tốt hơn với mẹ, có được con ?” rốt cuộc nhịn được cúi đầu hôn lên khuôn mặt nhắn của con , khuôn mặt mềm mại như vậy, bóng loáng như vậy khiến hôn cái lại muốn hôn thêm nữa.

      “Ừ.” Noãn Noãn vừa tránh vừa gật đầu cười khanh khách: “Nhột quá .” Thân Tống Hạo cũng cười theo, buông bé đứng xuống, xoay người lại đến trước mặt Hoan Nhan, trong giọng mang đầy niềm vui : “Nhan Nhan tới đây.” duỗi tay vươn về phía .

      ngẩng đầu nhìn , dưới ánh đèn ngay cả hình bóng chiếu ngược lên vách tường cũng đều đẹp đến vậy, cảm thấy hoảng hốt, còn là sinh viên mười mấy tuổi, bây giờ là mẹ đứa bé, thế nhưng trước mặt cảm thấy mình vẫn sinh viên bé như lúc ban đầu vậy.

      ôm em.” cúi người xuống, thoải mái mà bế lên, Noãn Noãn đứng ở phía sau hai người cách đó xa, lập tức vỗ tay, cái miệng nhắn ngoác ra oa tiếng: “ Hiền Trữ sau này lớn lên biết có lợi hại như chú , có thể ngay lập tức ôm mình ?” – t/t DĐLQĐ--

      “Con bé nhìn kìa!” Hoan Nhan nghe con nho , tránh khỏi giật mình tức giận tay đấm đấm vào ngực .

      “Sợ cái gì, là ba con bé, em là mẹ con bé, ôm em là chuyện bình thường.” cười thành tiếng, khi cúi đầu hay ngẩng đầu chuyện cũng đều rất tuấn mỹ.”Con ngoan, con nắm tay ba, cùng ba mẹ lên lầu nào.” Thân Tống Hạo cúi đầu nhìn con thương mà .

      Noãn Noãn đưa tay ra nắm lấy áo , trong ngực ôm Hoan Nhan, ba người bọn họ cùng nhau lên lầu, hình ảnh này xem ra đẹp mắt, Hoan Nhan lên tiếng nữa, thời khắc này phải cũng mong ước từ lâu rồi sao?

      Đẩy cửa vào phòng ngủ, trước tiên đem Hoan Nhan đặt ghế sa lon trong phòng, khom lưng hôn mặt cái: “ đưa Noãn Noãn tắm rửa, lát nữa mới chăm sóc cho em.” cười xấu xa khiến tim Hoan Nhan điên cuồng đập thình thịch.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 302: muốn em.

      “Chú được vào phòng tắm.” Noãn Noãn lập tức chặn lại ở cửa phòng tắm ngăn cho vào, chu miệng xinh xắn lên nhìn lại : “Cháu là con , khi tắm phải cởi hết đồ ra.”

      Thân Tống Hạo nhìn dáng vẻ đáng của bé, nhịn cười được, tay xoa hai má bé; “Cục cưng, ta là ba con, từ khi con sinh ra đến giờ, ba vẫn chưa lần nào chăm sóc cho con được tốt cả.”

      Trong lòng chua xót, kéo bàn tay nhắn đặt vào lòng bàn tay : ‘Noãn Noãn bây giờ còn nhà trẻ, đợi đến khi con lên tiểu học ba tắm cho con nữa.”

      Từ khi bé vừa mới chào đời, có mặt để được ôm con, lúc bé bắt đầu học bập bẹ y y nha nha, có ở bên cạnh, bé biết khóc hay cười lúc đấy ung dung ở nơi nào, thời điểm được tròn chữ đầu tiên cũng có cầm tay con mà chỉ bảo. Nhiều tiếc nuối như vậy, muốn dốc toàn lực đền bù, tuy vậy vẫn cách nào làm mình bình tĩnh lại, trong lòng đúng là vẫn còn khoảng trống.

      “Noãn Noãn .” Hoan Nhan chợt mở miệng , đành lòng nhìn đơn. nhớ mấy ngày trước mẹ có qua với , bất kể Thân Tống Hạo phạm bao nhiêu sai lầm, bất kể từng có lổi lầm to lớn gì, cũng đều thể nào tước đoạt quyền làm cha của . có muốn cắt đứt cũng được vì căn bản Noãn Noãn vẫn chờ mong ba mình xuất .

      “Để ba tắm cho con , mẹ đau chân thể chăm sóc cho con được, cục cưng. Mấy ngày này Noãn Noãn để ba tắm rửa cho con nha, có được ?” Hoan Nhan nhàng mềm giọng nhưng vẫn làm cho Thân Tống Hạo cảm kích thôi, mà Noãn Noãn cũng ngoan ngoãn theo sát phía sau Thân Tống Hạo vào phòng tắm.

      Ào ào, tiếng nước rất nhanh vang lên, thỉnh thoảng còn có tiếng cười rất lớn của hai người vọng ra, , Hoan Nhan tựa vào ghế sa lon, khóe mắt dâng lên chút xíu ươn ướt.

      Nếu chỉ có Thân Tống Hạo vậy còn có thể cự tuyệt, nhưng nhìn Noãn Noãn ở cùng chung chổ với Thân Tống Hạo, xứng với hình tượng người cha, khiến cho mềm lòng. vậy là có thể sao, có thể trở lại bên cạnh , sau đó nhà ba người tách ra nữa.

      “Cái đó là của mẹ tắm, phải dầu gội, chú ngốc.” Noãn Noãn nằm trong bồn tắm to, Thân Tống Hạo vẻ mặt xấu hổ, tóc cũng ướt dính vào mặt, kia là khuôn mặt nhắn, cái miệng trề ra, dáng vẻ khiến người khác ưa thích: “Ba ngốc, cái này đúng ?” Thân Tống Hạo lại đem cái bình màu hồng cho bé xem, Noãn Noãn nhìn chăm chú sau đó liền chu mỏ la lên: “Chú ngốc, Noãn Noãn dùg là dầu gội dành cho trẻ nít a!”

      Đứa từ trong bồn tắm đứng lên lắc lắc mình chút, định leo ra ngoài bồn tắm tự mình lấy dầu gội, động tác của bé thiếu chút nữa dọa Thân Tống Hạo hồn bay phách lạc, tay cầm cái bình cũng liệng bay , bắt được thân thể trơn bóng bé , mãi đến khi vững vàng ôm được bé vào trong ngực vẫn chưa hoàn hồn, ôm lấy khuôn mặt nhắn của : “Con muốn hù chết ba sao, đứa này!”

      “Lá gan chú !” Noạn Noãn rất xem thường liếc nhìn cái, khe khẽ thở dài: “Vậy làm sao sinh ra được đứa con đáng như vầy nhỉ?”

      đứa lanh lợi!

      Thân Tống Hạo vừa cao hứng vừa tự hào, sớm , Noãn Noãn con bảo bối nhà là đáng nhất thế giới, thông minh nhất, xinh đẹp nhất, Kỳ Chấn và Văn Tĩnh coi như xong, nếu bọn họ sinh con trai nhất định bị con ăn sạch , nếu là con khẳng định là có thông minh bằng Noãn Noãn nhà .

      Đợi đến khi Noãn Noãn tắm xong ra ngoài, biết có phải do khi nãy nghịch quá hay , đứa này được quấn trong chăn mềm mại ấm áp, quá phút ngủ say rồi. Thân Tống Hạo hôn bé mấy cái, lại còn tém chăn kỹ càng, xong xuôi đâu đấy mới ra phía ngoài phòng ngủ.

      Hoan Nhan ngồi ru rú sa lon, dường như ngủ thiếp , Thân Tống Hạo chân bước đến trước măt , còn chưa đến gần Hoan Nhan mơ mơ màng màng mở mắt: “Noãn Noãn đâu? ngủ chưa?”

      ngủ say rồi, con bé cực kỳ ngoan, em đừng lo lắng!” ngồi bên cạnh , nhàng ôm vai vùi vào trong ngực mình: “Em mệt lắm ?” Cúi đầu nhìn mặt , tay vuốt tóc : “ chuẩn bị nước cho em tắm rồi ngủ, có được ?”

      định đứng lên, bỗng nhiên kéo tay lại, tiếp đó đem mặt mình vùi vào trong tay : “A Hạo, ngồi với tôi lát.”

      hơi sững sốt nhưng rồi lập tức ngồi xuống, Hoan Nhan thuận thế dịch thân hình ra gối đầu nằm đùi , nhắm mắt lại, bàn tay che mắt lại thầm: “Chúng ta vậy mà cũng có ngày như vầy.”

      “Nhan Nhan, cả đời này buông tay nữa!” nắm chặt tay giống như tuyên thệ.

      lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn!” nhắm mắt lại ra vẻ tức giận mắng, nhưng tay lại che mặt nên nhìn thấy vẻ mặt của .

      “Đây là cạnh tranh công bằng, nếu như em ta, tất nhiên tranh cãi nữa, nhưng biết người em .” vẫn bá đạo như vậy làm cho lòng người sợ hãi.

      “Sao vẫn như cũ, lúc nào cũng tự cho mình là đúng?” hơi tức giận, sao dám khẳng định .

      “Bởi vì em, nếu chủ động, da mặt dày chút, chỉ chờ em , chừng lại mất em.”

      biết xấu hổ!” nhàng đấm ngực , thế nhưng lại thấy khóe môi cong lên.

      “Nhan Nhan.” cúi mặt xuống dán môi vào gò má của thầm: “Mấy ngày này đừng đuổi , để cho chăm sóc em và Noãn Noãn, có được ?” nhàng hôn vào gò má , tìm tòi chút vòng quanh mặt , cho đến khi chạm vào môi , mới thỏa mãn than .

      “Đây cũng phải là nhà , nào có ai mặt dày mà di? tại mới hơn chin giờ, mau lái xe về nhà.” khẽ đấy , đôi môi chút cũng muốn buông tha, vùng vằng định ngồi dậy, nhưng chợt đưa cánh tay siết eo chặt, mạnh mẽ hôn tiếp xuống: “Nhan Nhan, muốn em!”



      ------------------------------
      dunggg thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :