1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc - Minh Châu Hoàn (Full Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      290 Chính văn: Cái chết!


      Đau nhức ập tới, nhưng điều đầu tiên mà nghĩ đến đó là phải liếc nhìn Nhan Nhan cái, để có thể với rằng, “Nhan Nhan sao.”

      Hoan Nhan kinh ngạc mà nhìn , thân hình lập tức cứng ngắc chiếc chén trong tay trượt ra rơi bịch xuống đất, vang lên tiếng, canh gà văng khắp nơi, vài giọt chậm rãi chảy xuống dọc theo chân , làm sàn nhà ướt thành mảnh.

      “Á Hi.” thầm lên tiếng nhìn thân thể Á Hi chậm rãi ngã xuống, Hoan Nhan chỉ cảm thấy tay chân mình lạnh như băng, trái tim giống như chợt bị ai đó mạnh mẽ cắm lưỡi dao sắc bén vào, lại còn đâm thêm vài nhát.

      “Á Hi!” Tay chợt siết thành quyền giống như tất cả đổ vỡ, thét lên tiếng, tiếng kia làm cho người ta tê tâm liệt phế, làm thức thức tỉnh Sầm Bội Nghi bên trong và tất cả người trong nhà thoát khỏi mê muội nhất thời, Tằng Tử Mặc cũng lảo đảo chạy về phía cầu thang, người giúp việc loạn thành đoàn cũng hốt hoảng chạy tới.

      Á Hi nhắm nghiền hai mắt lại, mí mắt còn có ít máu chảy, máu tuơi chảy nhiều như thế cơ hồ khiến Á Hi chết mất.

      Hoan Nhan ngây ngốc, cố muốn chạy tới đỡ để ngã từ cầu thang xuống, muốn ngăn dòng máu chảy ra từ trong miệng lại, trong miệng ngừng lẩm bẩm, “Á Hi, đừng chết”.

      Nhưng khi vừa mới nhấc chân cảm thấy có gì đó dính trợt dưới chân, nhìn xuống, ra là bát cháo vừa đánh rơi, muốn thu chân lại, nhưng trơn trượt lại làm ngã nhào xuống.

      “Đứa bé” hồi cảnh cáo vang lên trong đầu , theo bản năng đưa tay ra ôm lấy bụng, thân mình nặng nề ngã mặt đất, trong nháy mắt muốn co mình lại, để bảo vệ đứa bé trong bụng nhưng khi chưa kịp làm gì cả người chạm vào nền đá cẩm thạch lạnh lẽo.
      khàn giọng kêu lên, đau đớn khiến cảm thấy còn là chính mình nữa, trong nháy mắt cảm giác được dòng chảy nóng bỏng giữa hai chân, trong khí thoáng chốc liền tràn ngập mùi máu tanh.

      Trong lỗ tai “ông” lên tiếng, sau đó tất cả liền yên tĩnh trở lại, cũng cảm thấy đau đớn này nữa, cảm thấy linh hồn mình như bị vây kín bởi bóng đen, vô số bàn tay đưa ra níu chặt lấy , chút xíu ý thức cũng nhanh chóng biến mất, ngay cả những ý nghĩ về Á Hi và đứa bé cũng nhanh chóng biến mất, còn nghe thấy gì nữa.

      *******************************************************************************

      “Bác sĩ, làm sao ấy còn chưa tỉnh lại, cũng tuần rồi.”

      “Có lẽ là vì ấy phải chịu kích thích quá lớn, nên trong tiềm thức của mình, ấy cũng muốn tỉnh lại, đại não của ấy vì còn chút ý chí nào để chống đỡ nên vẫn hôn mê.”
      “Bác sĩ, chuyên đứa bé kia liệu có thể tạm thời cho ấy được ?”
      “Nên như vậy, xem tình huống này của ấy, cũng thể chịu thêm bất cứ đả kích nào nữa, có thể dặn mọi người tạm thời đừng cho ấy .”
      “Cám ơn bác sĩ!”

      “Đừng khách khí, Thân tiên sinh.” Bác sĩ gật đầu, định xoay người sang phòng bệnh khác lại chợt dừng lại, xoay người lại có chút đau thương nhìn lại ; “Thân tiên sinh còn có tin tức tốt nữa, chúng tôi hi vọng có thể chuẩn bị tâm lý tốt.”

      Sắc mặt Thân Tống Hạo trắng nhợt, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm bác sĩ, mấy ngày nay bôn ba vất vả, luôn trong trạng thái lo lắng vô cùng, môi khô khốc, như già mười mấy tuổi trông tiều tụy chịu nổi.

      “Nhan Nhan, Nhan Nhan lại xảy ra chuyện gì sao?”
      Nắm tay khỏi siết chặt hơn, thực rất khẩn trương, lòng bàn tay rịn ra tầng mồ hôi mỏng, còn cách nào để có thể chịu thêm đả kích nữa.

      “Hứa tiểu thư, sợ rằng cả đời này thể làm mẹ nữa.”
      Vị bác sĩ có chút đồng tình nhìn , những người đàn ông bình thường sợ rằng cũng khó mà có thể tiếp nhận chuyện như vậy, huống chi còn là người thừa kế của cả đại gia tộc.

      Nhưng Thân Tống Hạo lại ngoài ý muốn thở hơi dài nhõm, mặt lên vẻ mặt thoải máithậm chí còn mang theo nụ cười dịu dàng: “Chỉ cần ấy có chuyện gì là được, chuyện thể sinh con tôi ngại, huống chi chúng tôi xinh đẹp.”

      Nhìn như vậy vị bác sĩ cũng khỏi mỉm cười: “Như vậy được rồi, tôi sang phòng bệnh khác đây, Thân tiên sinh hẹn gặp lại.”

      “Chào bác sĩ”. Thân Tống Hạo suy nghĩ chút, Hoan Nhan vừa mới trải qua nhiều chuyện như vậy, chắc chắn để cho phải chịu thêm chút đả kích nào nữa, nhất là chuyện thể có con nữa đối với mỗi người phụ nữ là chuyện kinh khủng thế nào.

      “Chuyện này xin ngài giúp tôi, đừng cho ấy vội, tôi sợ nó làm ảnh hưởng tới tâm tình của ấy, làm trở ngại cho chuyện hồi phục”

      “Được, tôi cũng cho là nên làm như vậy, chờ sau này khi Hứa tiểu thư từ từ khôi phục tìm thời điểm nào đó cho ấy.”

      Thân Tống Hạo cám ơn lần nữa, rồi vào phòng bệnh với Hoan Nhan, trong phòng bệnh màu trắng chiếc chăn mỏng bị kéo xuống, hé lộ ra khuôn mặt trắng bệch hòa với màu của áo gối.

      chiếc chăn mỏng, từng nhịp thở phập phồng bình thản giống như là căn bản có người ngủ.

      “Nhan Nhan.” Thân Tống Hạo cầm tay của nhàng nắm trong lòng bàn tay mình, hô hấp rất nông, hai lông mày cũng nhíu lại chỗ.

      Đợi đến khi tỉnh lại, tất cả mọi chuyện còn có thể gạt được ? Liệu có tin ? cau mày biết nên làm sao cho phải, chuyện cho tới bây giờ mới phát mình căn bản phải là vạn năng, trước an bài của số mệnh cũng chỉ là con người bé.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 291: Đứa bé.

      vẫn như cũ nhúc nhích ngủ nặng nề, thở dài tiếng đem cánh tay buông thõng ra ngoài tém vào trong chăn, sau đó đến bên cửa sổ, gió thổi ào ạt hình như trời sắp mưa, đóng cửa sổ lại, đáy lòng bị đè nén nặng nề giống như mây đen che kín phủ bầu trời. hy vọng Văn Tĩnh ở Singapore nơi xa kia sắp xếp xong công việc ngày mai đến đây, hy vọng có thể ở đây lâu an ủi, trợ giúp tinh thần cho Nhan Nhan.

      nhàng ra khỏi phòng bệnh, đóng cửa lại, nghĩ nghĩ chút liền xoay người xuống tầng dưới đến phòng bệnh trẻ sơ sinh, y tá dẫn tới phòng điều hòa, cách cánh cửa thủy tinh nhìn thấy đứa bé vừa mới sinh lâu mút ngón tay ngủ, trong lòng đau xót quay mặt muốn nhìn nữa.

      Đứa bé trai này vừa mới sinh ra bị vứt bỏ, là Thân Tống Hạo nhận nuôi mang tới đây, ở thành phố này mỗi ngày biết có bao nhiêu sinh mệnh bé bỏng chào đời, có người vì đứa bé này mà cảm thấy vui vẻ, nhưng cũng có người coi đứa bé mới sanh ra là phiền phức liên lụy đến họ. Đối với Thân Tống Hạo việc muốn tìm đứa bé bị bỏ rơi như vậy phải là chuyện khó khăn gì, chỉ hy vọng Nhan Nhan được dễ chịu hơn mà thôi.

      “Thân tiên sinh, ngài đến xem con trai ngài sao?” Y tà thấy đứng bất động liền hỏi thăm .

      “Ừ, bé khỏe chưa?” Thân Tống Hạo cách cửa thủy tinh nhàng nhìn chút khuôn mặt nhắn của đứa bé, phải chi là đứa con do Nhan Nhan sinh ra.

      dám nghĩ tới đứa bé nằm trong bụng mẹ tám tháng nay lại mất , khi chạy tới bệnh viện chỉ nhìn thấy người đầy máu tươi, ngay cả Á Hi cũng bất tỉnh nhân , rất bối rối.

      chỉ là mất đứa bé, may mắn vẫn còn sống sót.

      tại sức khỏe của bé khôi phục rất tốt, ngày mai có thể ôm ra ngoài.” Y tá mỉm cười mở miệng lập tức cắt đứt suy nghĩ của Thân Tống Hạo, gật đầu xoay người ra ngoài.

      Còn chưa tới phòng bệnh điện thoại của vang lên, nhìn thấy số gọi đến lập tức nhận cuộc gọi: “Xin chào, thế nào rồi?”

      tệ, trước chuẩn bị tâm lý tốt , tôi cố hết sức.”

      “Cám ơn , cám ơn .” Nỗi sợ hãi trong ngày càng dâng cao, nghe bác sĩ đầu dây bên kia thao thao bất tuyệt, mãi sau mới cúp máy.

      Sống hay chết đều tùy theo ý trời!


      Hoan Nhan cảm giác mình mơ giấc mơ rất dài, giấc mơ kia quá mức đau thương, quá mức kinh khủng, làm cho ngay cả trong cơn ngủ say cũng khóc biết bao nhiêu lần, mơ thấy Á Hi chết, mơ thấy đứa con của bọn họ cũng mất .

      Trong mơ hình bóng Á Hi trước mắt dần dần biến mất, đưa tay muốn nắm lấy nhưng bắt được chỉ là khí mà thôi.


      “Nhan Nhi.” Văn Tĩnh nắm chặt tay, khóc đến sưng đỏ cả hai mắt, Ka Ka năm trước làm ăn xa, bây giờ cùng Văn Tĩnh quay trở về, đứng ở bên cũng cắn chặt răng vành mắt đỏ hoe.

      Hoan Nhan vừa mở mắt ra bị ánh sáng chói chang kích thích đôi mắt đau đớn, khiến theo bản năng quay mặt sang chổ khác nhắm mắt lại, nước mắt tràn ra mí mắt.

      “Nhan nhi, cậu tỉnh rồi, cám ơn trời đất, cậu còn tỉnh nữa mình và Ka Ka dỡ cái bệnh viện này.” Văn Tĩnh cao hứng, nhảy dựng lên còn thiếu chút nữa là hoan hô luôn.

      “Tánh tình vẫn như xưa chút thay đổi vậy?” Hoan Nhan bị ấy làm vui lây, gương mặt chút sinh khí nhàn nhạt ý cười, thử thăm dò muốn ngồi dậy lại phát có gì đó thích hợp, ngớ người chút sau đó theo bản năng đưa tay sờ lên bụng mình.

      “Đứa con, đứa con của tôi đâu? “ Hoan Nhan hốt hoảng nước mắt từng giọt từng giọt thi nhau rơi xuống, run rẫy nắm chặt tay Văn Tĩnh, ,trợn to mắt lớn tiếng la lên.

      Văn Tĩnh còn chưa kịp trả lời, lập tức xốc chăn lên chân nhảy xuống giường: “Ai ôm con tôi ? Tĩnh cậu biết ? Ka Ka cậu nhìn thấy ?”

      lạt tung chăn lên tìm, lại chạy kéo ngăn kéo, Văn Tĩnh và Ka Ka nhìn bộ dạng tinh thần hốt hoảng của trong lòng họ dâng lên nỗi chua xót, các đều biết đứa bé mất nhưng thể biểu lộ nỗi bi thương ra ngoài.

      “Nhan nhi, đứa bé nằm ở phòng kế bên, Thân Tống Hạo chăm sóc nó.” Văn Tĩnh kéo , Ka Ka đở ngồi xuống giường nhàng mà .

      Vừa dứt lời cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Thân Tống Hạo chân tay vụng về ôm đứa trẻ sơ sinh vào, khuôn mặt vui sướng tới: “Nhan Nhi, đứa đói bụng sắp khóc rồi.”

      “Đưa tôi, mau đưa cho tôi.” Vẻ mặt Hoan Nhan gấp gáp, duỗi dài cánh tay muốn ôm lấy đứa , Thân Tống Hạo cuống quít đến gần vài bước đưa đứa được quấn trong tã lót đến trong tay , Hoan Nhan thuần thục ôm đứa bé mềm mại vào trong lòng, nôn nóng muốn nhìn khuôn mặt nhắn của bé, run run mở tã lót che khuất nữa khuôn mặt đứa bé liền nhìn thấy đôi mắt to mà đen nhánh.

      Trong lòng vui sướng, nước mắt vừa mới ngưng chảy, nhịn được bây giờ lại rơi tiếp, đây là đứa con của và Á Hi sao? Như vậy đôi mắt đứa giống Á Hi.

      “Đứa bé có việc gì ? Bác sĩ thế nào?” vẫn còn nhớ lúc đó bị vấp ngã nặng nề trước khi bất tỉnh.

      ‘Rất khỏe mạnh.” Thân Tống Hạo dịu dàng nhìn , dám tiết lộ, đáy mắt đau thương.

      Hoan Nhan liền nở nụ cười, sờ vào khuôn mặt nhắn của đứa bé, đáy mắt dịu dàng ấm áp: “Tĩnh, cậu nhìn xem đứa này rất ngoan, ở trong lòng mình khóc nháo, so với Noãn Noãn kia nghe lời hơn.”

      “Tĩnh?” nghe tiếng trả lời, Hoan Nhan ngạc nhiên ngẩng đầu lên vừa hay nhìn thấy Văn Tĩnh và Ka Ka hai người bọn họ nhìn mình với ánh mắt kỳ quái, thấy thình lình ngẩng đầu lên, khỏi ngẩn ra cuống quít nặn ra nụ cười, gật đầu liên tục: “Đúng rồi, biết nghe lời, Nhan Nhan cậu xem sóng mũi dài chưa, đích thực giống Á Hi vừa cao vừa thẳng.”

      “Phải, phải, miệng xinh giống cậu, khuôn mặt cũng giống cậu, đôi mắt đích thực giống Á Hi, đứa bé xinh đẹp.”

      Văn Tĩnh và Ka Ka cuống lên luôn miệng, hai người càng cố ý che giấu ngược lại càng khiến Hoan Nhan hiểu sao trong lòng mơ hồ lo lắng cùng lo sợ nghi hoặc bất an.
      Last edited: 12/9/14

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 292: Xin cho thay thế bổ sung vị trí.

      lại cúi đầu nhìn lại đứa bé nằm trong lòng, chắc là đứa bé đói bụng , khẽ cử động đầu, vừa đúng lúc nhìn mặt Hoan Nhan.

      Đáy lòng run lên, đứa bé kia nhìn thấy hơi sửng sốt, sau đó miệng ngoác ra oa oa khóc to lên, Hoan Nhan cuống quit ôm đứa bé đong đưa nhàng đứng lên: “Ngoan nào đừng khóc nữa, có phải con đói bụng rồi ? Để mẹ cho con bú nhé.”

      Hoan Nhan quay người muốn kéo áo lên, lại bị tay của Thân Tống Hạo đè xuống bả vai, nhìn dịu dàng nhưng khóe mắt chứa nỗi đau: “Hoan Nhan, bác sĩ ngày đó em chịu kích thích quá lớn nên giờ có sữa cho bé bú.”

      Động tác Hoan Nhan khựng lại, Văn Tĩnh, Ka Ka và Thân Tống Hạo cũng đều im lặng lên tiếng, trong lòng người nào cũng thấp thỏm lo lắng, theo như trạng thái tinh thần của Hoan Nhan giờ biết làm ra chuyện gì?

      “Á Hi đâu?” Chốc lát sau đem đứa bé ở trong ngực vẫn khóc đưa đến trước mặt Văn Tĩnh , quay mặt sang lặng lẽ nhìn Thân Tống Hạo, đôi mắt vẫn to đen trong sáng như trước, nhưng trong ánh mắt ấy có chỗ cho nữa rồi.

      Nhìn trầm mặc, bên môi ý cười vẽ ra càng sâu hơn lên tiếng lần nữa: “Tôi hỏi , Á Hi đâu?”

      Lần nữa bị chà đạp lên lòng kiêu ngạo, cố nén nỗi đau trong lòng cùi đầu cầm tay an ủi vỗ : “Yên tâm, liên lạc với bác sĩ giỏi nhất bao lâu ấysẽ sớm hồi phục.”

      gạt tôi.” mặt ý cười khựng lại, Hoan Nhan phun ra bốn chữ, rút tay lại sững sờ nhìn : “ có thể trực tiếp cho tôi biết ấy chết, vậy đứa bé…” chợt dừng lại tiếp, ngẩng đầu nhìn mấy người bọn họ: “Của tôi có đúng ?”

      “Nhan nhi” Văn Tĩnh vừa muốn , Hoan Nhan nằm xuống giường kéo chăn che kín cả người, lừa gạt khập khiễng như vậy sao tin được?

      nhìn thấy máu ra nhiều như vậy, nhìn thấy Á Hi lăn từ cầu thang xuống, còn cảm nhận được đứa bé trong bụng bị bóc lìa ra.

      “Ra ngoài.” Phun ra hai chữ, ai cũng muốn gặp mặt, cũng muốn nghe ai gì nữa, chỉ muốn khép chặt chính mình.

      “Văn Tĩnh, Ka Ka các ra ngoài trước , tôi ở lại với ấy lát.” Thân Tống Hạo đứng lên cổ họng khàn khàn làm cho người ta nghe xong khó chịu, Văn Tĩnh và Ka Ka nhìn nghĩ đến hơi thương cảm cho người nào đó, thời gian năm năm trôi qua, vốn dĩ hai người nhau thế nhưng bây giờ tình cảnh hai người thành ra như vậy, thể nào ở gần nhau được, thế nhưng người đàn ông lại nhẫn nhịn hết thảy. Các ra ngoài, trong phòng bây giờ chỉ còn đứng đó, trong gian u buồn này nghiêm chỉnh nhìn Nhan Nhan. đến bên giường ngồi xuồng cách tấm chăn nhảng ôm lấy Hoan Nhan, tầm mắt rũ xuống che giấu tất cả đau thương: “ có gạt em, ngày đó em và Á Hi cùng được đưa đến bệnh viện, bác sĩ đều ấy thể cứu được, liên lạc với bác sĩ mà quen ở bên Mỹ, vị bác sĩ giỏi nhất về phương diện này, bảo a Dương mang ấy bay qua bên đó, ngày hôm qua bác sĩ ở đó gọi điện cho thông báo bệnh tình của Á Hi tốt lắm nhưng cũng có nghĩa là có hy vọng, Nhan Nhan nếu em tin chờ khi nào sức khỏe em tốt lên tự mình đưa em qua đó, được ?”

      gạt tôi nữa chứ?” chậm rãi kéo chăn xuống lộ ra đôi mắt mờ sương, yếu ớt nhìn ngồi yên.

      đời này ai cũng có thể gạt tôi, nhưng riêng Á Hi , Thân Tống Hạo cũng gạt tôi, đúng ?” nhìn , khóe mắt ngập tràn nước mắt chậm rãi rơi xuống, đầu ngón tay tái nhợt từ trong chăn vươn ra lạnh lẽo chạm vào tay .

      “Hãy ôm tôi chút, Thân Tống Hạo, tôi sợ hãi, sợ mất Á Hi.” nức nở thầm cơ hồ nghe .

      Ngực tựa như vừa bị người mạnh mẽ đâm nhát dao, sợ mất Á Hi, nhưng có biết ? Cả đời này mất Á Hi, bởi vì ta toàn tâm toàn ý thay đổi. Nhưng còn sao? cũng vậy sợ mất , nhưng bây giờ trong mắt có hình ảnh người khác.

      cong người ôm chặt lấy cơ thể gầy yếu vào trong ngực, chợt có tiếng khóc, đôi tay quấn chặt sau lưng , gương mặt vùi chôn vào trong ngực , khóc đến sắp thở nổi.

      ôm hàm răng cắn chặt lại, chợt hiểu, chợt nhớ tới trước đây khi kết hôn khóc là vì , cười bởi vì , mất mát bởi vì , vì mà hạnh phúc. Nhưng bây giờ tất cả đều liên quan tới nữa, Thân Tống Hạo ngươi xem lại bản thân mình , xem ngươi bỏ lỡ cái gì?

      “Đừng khóc, tất nhiên lừa gạt em, đời này người em tin tưởng nhất là Á Hi, như vậy..” cúi đầu nhịn được hôn lên tóc , run rẩy nghẹn ngào tiếp: “xin đem vị trí thứ hai dành cho , xin em hãy bổ sung vị trí đó cho .”

      Bỗng đỉnh đầu ẩm ướt lạnh, có tiếng thút thít, Hoan Nhan kinh ngạc ngẩng đầu lên vừa hay nhìn thấy giả bộ như có chuyện gì xảy ra, trong ngực khẽ nhói đau, giật mình nhớ tới năm năm trước, cùng với trôi qua năm trong hôn nhân, người khóc thút thít là , người mất mát, đau buồn là , trong năm năm này từng đêm nhớ lại bao nhiêu lần dịu dàng, lạnh lung, mồn như được khắc vào dá cẩm thạch.

      Nếu như có Tô Lai, vậy bây giờ hai người bọn họ ra sao?

      và Tô Lai thế nào rồi?” nén được bật thốt lên, lại phát khi ra hai chữ Tô Lai kia ngực tràn đầy nỗi chua xót.

      ôm , cánh tay chợt cứng lên, giọng cũng khàn hơn: “ ấy chia tay lâu rồi.”

      Kỳ tim của theo lâu rồi, kể từ khi ra tự nhiên bài xích Tô Lai, chung đụng qua người sạch , tốt đẹp như , làm sao lại tiếp nhận con người ô uế và lòng dạ thâm sâu như ta được nữa.

      ra rất đẹp, nhớ ngày đó khi nhìn thấy bước xuống lầu, chỉ mặc bộ đồ đơn giản yên lặng đứng nơi đó, cả thân hình giống như bừng sáng, nụ cười từ đáy mắt phát ra lung linh, dám nghĩ đến ngày đó làm hoàn toàn tuyệt vọng, tan vỡ.

      Chương 293: Đứa bé chôn ở đâu?

      và Tô Lai đều đẹp như vậy, là dạng người mà khi lẩn trong đám đông mọi người vẫn quay đầu lại liếc nhìn, hai người rất xứng đôi.” cúi đầu khóe môi vẽ ra ý cười, chợt xót xa nghĩ đến tình cảnh lúc mình ly hôn, cách nào chịu đựng nổi, cảm thấy mình như bị lâm vào cơn sóng .

      “Nhan Nhan, đừng bảo là…” nhàng đẩy ra chút “ biết thời gian trước kia mắc nhiều lỗi sai lầm, phát sinh nhiều tình, giải thích hay xin lỗi đều là suông, Nhan Nhan, em hãy tin tưởng .”

      cúi đầu thừa dịp để ý liền hôn lướt qua môi cái rồi dừng…, nụ hôn khiến hai người hơi bị choáng, thế rồi nở nụ cười nhàng: “ nguyện ý vì em mà thay đổi tốt hơn.”

      Nhất thời bá đạo ôm lấy chặc trong ngực, cho vùng vẩy, để ý đến vậy có phải còn có hy vọng ?

      vùng vẩy vài cái nhưng sau đó lại yên lặng dựa vào ngực dường như cả thế giới dang ngừng lại yên ắng tin tức, tâm như tìm được nơi an toàn. bao lâu rồi nhớ mình có cảm giác an toàn như vậy, nhưng mà biết lưu luyến cái ôm này biết bao nhiêu.

      biết qua bao lâu, nháy mắt hoàng hôn lặng lẽ đến, thế mà lại ngủ thiếp trong lòng , yên ổn ngủ say, cũng bao lâu rồi được ngửi thấy mùi hương nước hoa nhàngtản mác từ áo sơ mi cùng với mùi thơm của thuốc lá, làm cho muốn đắm chìm vào đó muốn tỉh lại nữa, trong lúc ngủ mơ là ai kêu lên tiếng: “Vợ ơi, vợ, em.” đột nhiên muốn khóc, mà quả cũng rơi nước mắt.

      ********** Noãn Noãn có Duy An chiếu cố, Văn Tĩnh có thai mấy tháng, Kỳ Chấn có mặt ở đây, thường ngày cùng với Ka Ka ở bên phối hợp chăm sóc Hoan Nhan, hôm nay ba mẹ về nước, Thân Tống Hạo ra sân bay đón.

      Trong phòng bệnh ôm đứa bé bú no ngủ, nhìn khuôn mặt nhắn của đứa bé, mới đó được tháng rồi.

      Đường nét khuôn mặt ngày càng ràng, giống như ngày trước khuôn mặt đỏ hồng, da lại nhăn nhăn giống ông cụ non, khuôn mặt này cùng ngũ quan kia nhìn giống cũng giống Á Hi.

      Trong lòng mơ hồ gợn sóng.

      Đứa bé ngủ thiếp , xuống giường muốn ra ngoài dạo, kéo cửa ra xuyên qua hành lang chính tính ra vườn hoa phía ngoài, chợt nghe giọng hai y tá trực trò chuyện.

      “Hôm nay có mới mười bảy tuổi tới đây, đó có thai ngoài tử cung suýt nữa bị chết bàn mổ, chậc chậc mấy này tính gì đây? Trong bụng bé cái thai mới to chỉ bằng nắm tay thôi, còn nhớ cái ngày người phụ nữ có thai được tám tháng đưa vào cấp cứu , đứa bé sanh ra được nhưng rồi lại chết , đó mới là đáng tiếc, aizz…đời trước biết tạo nghiệt gì mà gặp phải chuyện như vậy, nếu con tôi lớn như vậy sanh ra mà chết tôi sống nổi.” Hoan Nhan cảm thấy chân mình mềm nhũn, liền vịn vách tường mới chống đỡ khiến cho mình đứng vững, a…. đứa bé tám tháng chết bằng với đứa con của .

      “Bớt nhiều chút , viện trưởng thông báo rồi, ai được lung tung chuyện này, mau làm cho xong công việc, xuỵt, y tá trưởng tới.” thanh ồn ào phía ngoài hạ thấp xuống dần dần biến mất. Hoan Nhan đứng dựa vào vách tường, biết dùng bao nhiêu sức lực mới từng bước từng bước di chuyển đến ghế dài gần đó, sờ soạng cái ghế rồi thẳng tắp ngồi xuống, hai mắt ráo hoảnh, nét mặt cứng đờ chút biểu tình gì.( website d.i.e.n.d.a.n.l.e.q.u.y.d.o.n.c.o.m )

      cứ ngồi như vậy, ánh mặt trời xuyên thấu qua cánh cửa thủy tinh chiếu vào trong hành lang có rất nhiều người hoặc bác sĩ tất bật lui tới, ánh mặt trời chiếu rọi vào từng khuôn mặt tươi cười nhưng tiếc thay xuyên thấu qua nỗi đau của được.

      ra ngay từ đầu khi vừa ôm đứa bé kia cũng cảm nhận được, bởi vì khi ôm đứa bé, nhìn đứa bé cảm giác của khác hẳn như khi ôm Noãn Noãn.

      Nếu đứa bé là con tại sao tim lại lạnh lẽo? Nếu đứa bé là con tại sao dù cho cố hết sức cũng cảm thấy gần gũi, thương ?

      Đứa bé kia phải con của !

      Đứa bé ở trong bụng được tám tháng vào lúc vấp ngã còn nữa!

      Nước mắt nghẹn ngào chực rơi xuống, mở to vành mắt cố để cho mình thấy mọi người, mọi việc trước mắt, ngồi đối diện với cửa sổ, bên ngoài cửa sổ là vườn hoa, trong vườn hoa có người mẹ trẻ ôm đứa bé bỏng, nhìn họ hạnh phúc, mà có khả năng hạnh phúc nữa rồi.

      Đứa bé đó cùng với và Á Hi có liên hệ gì, đứa bé là do người mẹ kia sinh ra, công bằng cho đứa bé khi mà thậm chí nhìn cũng nhìn đứa bé chút, làm mẹ cái kiểu gì chứ? cúi đầu bình thản xoa bụng, cảm thấy cuộc sống trôi qua đều như vậy có sinh lão bệnh tử, mà tuy còn trẻ tuổi nhưng cũng trải qua ba lần mang thai.

      ngồi mình lâu cho đến khi bọn người Văn Tĩnh tìm thấy , nước mắt khô ô bình tĩnh cười cười quay trở về phòng bệnh, cho đứa bé uống sữa sau đó lại ru ngủ, Văn Tĩnh thân thể mệt mõi chịu được, nên Ka Ka trước hết đưa ấy quay về khách sạn, Noãn Noãn sau giờ tan học đến bệnh viện thăm lại rất thích đứa em trai bé , bé muốn ở lại bệnh viện chơi nhưng được, sau Duy An dụ dỗ mãi mới chịu về nhà ăn cơm tối, mấy người này vừa được lát Thân Tống Hạo lại tới.( truyện đăng tại dieendanleequyydoon.com )

      đến thông báo là ba mẹ lớn tuổi sức khỏe được tốt mấy lại phải bay chặng đường dài mệt mõi chịu được, trước tiên về nhà nghỉ ngơi, sáng sớm ngày mai đến thăm .

      “Cục cưng ngủ say rồi?” khoác cái áo lên người , kéo khóa cẩn thận rồi cùng ngồi xuống ở mép giường của đứa bé , nhìn khuôn mặt nhắn hỏi han, trong lòng hơi thấp thỏm bất an.

      “Ừ, ngủ say rồi, hôm nay bé bú được nhiều đấy.” mĩm cười thương đưa tay ra chạm vào đứa .

      Nhìn thấy gì khác thường, thở phào hơi dài, nhõm xoay mặt nhìn : “Mấy ngày nay trời trong xanh tốt, mai đưa em ra ngoài dạo chút.”

      “Được.” gật đầu, bình tĩnh cười.

      “Ở bệnh viện gò bó lâu như vậy, bác sĩ nếu có biến chứng gì có thể xuất viện, em có vui ?” đưa tay vuốt ve mái tóc , giọng mang theo thương.

      “Con em chôn ở đâu?” đột nhiên mở miệng hỏi, tuy là hỏi đằng trả lời nẻo, nhưng lại khiến cho tay của Thân Tống Hạo giơ lên khựng lại giữa chừng.
      Chương 294: An Nhiễm chết.

      “Em gì đâu vậy,Nhan Nhan?” lớn tiếng cười cái, thế nhưng qua hồi lâu mắt vẫn dám nhìn thẳng vào Hoan Nhan.

      cho em biết con em chôn ở đâu?” nắm tay buồn bã cười nhếch lên, cần gạt , đều biết người mẹ làm sao cảm nhận được đứa bé trước mặt có phải là con mình hay ? Huống chi nhìn đứa bé đó điểm cũng giống lại càng giống Tằng Á Hi, vậy lại còn quanh co, cảm thấy nếu còn tiếp có ý nghĩa gì nữa.

      Đứa bé nho kia giờ biến thành nắm tro tàn nằm trong hũ tro cốt được trang trí rực rỡ vẫn chưa chôn cất.

      Thân Tống Hạo đưa đến bệnh viện, tạm thời gởi hũ tro cốt ở nơi đó, từng dãy từng dãy kệ là từng bước từng bước chân của biết bao nhiêu người.

      Người xem, mặc kệ người vĩ đại như thế nào hoặc bé cỡ nào, có tiền tài hoặc nghèo khó cỡ nào, có xinh đẹp hoặc là xấu xí cỡ nào, thiện lương hay là tà ác khi chết cũng chỉ chiếm được chổ bằng bàn tay ở nơi này mà thôi, mỗi người dạng giống nhau, có thể hoa văn chạm khắc hũ cốt giống nhau, cũng như tâm tư mỗi người khi đến thăm nơi này cũng giống nhau.

      Hoan Nhan lòng yên tĩnh như nước, chỉ an tĩnh đứng nơi đó, trong tay cầm bó cúc trắng nho , đứa bé trong hũ cốt kệ có tên, quá vội vàng thậm chí tên cũng có.

      “Mẹ hy vọng con ở thiên đường được vui vẻ.” Hoan Nhan nhàng nỉ non, đem bó cúc đặt cái hộp bên cạnh, bên tai tựa như nghe tiếng con nít cười khanh khách, mờ mịt ngẩng đầu nhìn lên trời, nhìn đám mây trắng trắng mềm mại giống đứa bé.

      Coi như đứa bé có mặt ở đây nó cũng là đứa con thứ hai của , nếu đứa bé có tên còn được chúng ta nhớ kỹ nhưng nếu nhớ đến nó chỉ vì chưa có tên đứa bé trời khóc nhiều đấy, ngón tay Hoan Nhan khẽ vuốt ve cái hũ: “Bảo bối, chị của con nếu ngước nhìn lên trời kêu con con nhớ đáp lại, mẹ hy vọng con dù ở nơi nào cũng có thể vui vẻ.”

      Bóng dáng mỏng manh hơi lảo đảo, Thân Tống Hạo đau lòng tiến lên bước ôm lấy : “Nhan Nhan, đừng khóc, chuyện cũng qua rồi.”

      Phải, đều qua rồi bất kể là dạng gì nữa mỗi ngày đều qua , nhưng đứa bé này mình thể có cho dù tương lai có thêm đứa bé nào nữa cũng phải là đứa bé này, đứa bé duy nhất mà ai thay thế được, thế nhưng bây giờ cõi đời này tồn tại nữa.

      Hứa Hoan Nhan nằm trong lòng khóc muốn ngất , hay lắm đừng khóc, thế nhưng cả người quả đau điếng cách nào nhịn được, đứa bé từ trong bụng sống được tám tháng, đó là con của , cảm nhận được nỗi đau của , nhưng lại vô dụng thể làm gì an ủi, vì đứa bé thương tâm, vì Á Hi khổ sở, nhưng chỉ để ý có tốt hay thôi. Nhan Nhan, Nhan Nhan, chúng ta còn có thể quay lại sao, trải qua nhiều sinh ly tử biệt như vậy chúng ta còn có thể quay trở lại được sao?

      sợ em nữa, cũng sợ trong lòng em , điều lo lắng duy nhất chính là giữa hai chúng ta có khoảng thời gian dài ngăn cách, tất cả cách nào khống chế, đột ngột cắt đứt ngăn cho chúng ta đến được với nhau.

      Nếu là như vậy nên làm gì đây?

      Nếu là như vậy là sinh thể được nữa rồi.

      ********************* Ba mẹ đối với khoảng thời gian năm năm này cũng hỏi gì nhiều, hiển nhiên là hai người họ trước đó được Duy An qua, vì vậy liền thuận theo tự nhiên họ cũng im lặng động đến nỗi đau của , nhiệm vụ đưa đón Noãn Noãn do hai người già bọn họ chịu trách nhiệm, tâm nguyện của ba dĩ nhiên là già rồi vẫn có thể phụ giúp con chăm nom cháu, ngậm kẹo chơi đùa với cháu càng thêm hạnh phúc vô cùng.

      Khi tới buổi cơm chiều mới thấy Quý Duy An trở về, vừa vào cửa cậu ta bảo phải cho mọi người tin tốt, nguyên do là bí thư trợ lý của thị trưởng mới nhậm chức bị công ty của cho xuống Ban quan hệ xã hội, về sau tại thành phố A những công trình hạng mục cũng bị bọn cực kỳ dễ dàng nắm trong tay.

      bí thư kia tuổi tuy còn dáng dấp cũng tệ, thế nhưng ở bàn tiệc uống rượu so với đàn ông có thể uống nhiều hơn, sau cùng quản lý bộ phận PR của cậu phải ra tay mới hạ gục được ta, cũng coi như là nữ trung hào kiệt.”

      Hứa Hoan Nhan nghe tới đây hăng hái lên: “Chưa từng nghe em khen nào, chẳng lẽ…." “Dừng lại, chị!” Quý Duy An liếc nhìn cái, khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lùng cau mày lại: “Em thích con quá sắc sảo, lòng dạ lại thâm sâu, em chỉ muốn tìm người đơn giản thiện lương giống chị vậy.”

      Hứa Hoan Nhan ngẩng đầu nhìn cậu cái, thấy trog đáy mắt cậu nét bi thương, khỏi thở dài, đưa tay vỗ vào vai cậu: “Mọi chuyện trôi qua rồi cần nghĩ đến nữa biết ?”

      Quý Duy An chợt cúi đầu vùi mặt vào lòng bàn tay, hồi lâu sau tựa như cảm giác được lòng bàn tay ấm nóng, cậu ho tiếng cố kềm chế trong cổ họng: “Chị, ba ngày trước An Nhiễm tự vận chết rồi.”

      Hứa Hoan Nhan sửng sốt, trước mắt như nhớ lại ngày đó đến nhà họ Quý tìm mẹ, lần đầu tiên trông thấy ấy, trong đáy mắt bé tràn đầy hận ý nhưng sau lại tươi cười dạt dào nhìn chị là đẹp mắt. “Chị, còn có chuyện em điều tra rồi.” Chỉ chốc lát Duy An khôi phục lại bình tĩnh, cậu ta đốt điếu thuốc lá, hít sâu hơi giống như vừa rồi người mất khống chế phải cậu ta.

      “Chuyện gì?” Hoan Nhan thu hồi suy nghĩ nhìn lại Duy An, đáy lòng tự nhiên dâng lên nỗi lo lắng mơ hồ.

      “Chín năm trước An Khã Khã tự sát, đây là nguyên do ấy muốn trả thù chị, ấy hận chị và Thân Tống Hạo bởi vì ấy cho rằng chị đoạt Thân Tống Hạo nên ta mới phản bội lại chị ấy, nhưng mà chị, phải như thế.”

      Duy An phun ra hơi khói thuốc, đôi mắt bình thản : “An Khã Khã tự sát là do người đàn ông tên là William cho người luân phiên…… rồi.”

      Chương 295: Quấn quít làm phiền theo đuổi, bắt đầu mở màn.

      William? lập tức sửng sốt, còn nhớ khi đó là do An Nhiễm giới thiệu đổng trưởng của LN là William, Duy An dễ dàng dốc hết tài sản đầu tư muốn đấu thầu hạng mục nhưng bị thua lổ sau cùng nhà họ Quý bị phá sản, mọi việc đều do An Nhiễm câu kết với William. Nếu như An Nhiễm làm như vậy vì hận mình muốn làm tổn thương người thân của mình, còn William doanh nhân cũng có tiếng tăm, người đàn ông kia tại sao lại tàn nhẫn làm ra chuyện hại người như vậy?

      “Duy An, tại sao William lại muốn liên thủ cùng An Nhiễm?” Hoan Nhan bình tĩnh lại, mi tâm khỏi nhíu chặt, An Khã Khã bị hại chết, An Nhiễm lại xuất , đối phó với nhà họ Quý, ấy thực ý định rất dễ dàng, đến cuối cùng LN thu mua toàn bộ công ty Cảnh Thịnh của nhà họ Quý, trong đó người thắng lớn nhất chỉ có LN, chỉ có William, tất cả mọi việc như chuỗi mắc xích mà sợi dây chính để xâu lại với nhau là William.

      “Nhà họ Quý cùng LN có thù oán sâu đậm gì, chẳng qua ba em và thị trưởng lúc bấy giờ có quan hệ tốt hơn, bởi vậy ký được nhiều hạng mục lớn, mà LN cũng muốn có được những hạng mục đó nên cạnh tranh là điều khó tránh khỏi, nếu như hai bên có quan hệ gì cũng chỉ những cái đó mà thơi.’

      Duy An sơ lược phen, tay cầm điếu thuốc dụi mạnh vào cái gạt tàn, tàn tro tung tóe trong gạt tàn, cậu thâm trầm tiếp hai hàng chân mày cau chặt lại hơn: “Năm năm sau trở lại thành phố A, Thân thị liên tục cạnh tranh thương trường Singapore, mà đầu não của LN lại ở đó, huống chi nghe tân thị trưởng lại là bạn bè với William.” Duy An càng nghĩ càng cảm thấy chuyện đơn giản, William người đàn ông này cũng phải loại người khiêm tốn như thể trước mặt Quý gia năm năm trước, chẳng qua bởi vì nguyên nhân kia mới bị ta thâu tóm công ty, mà bây giờ cậu lần nữa trở lại chỗ này vẫn chưa đứng vững, cậu thể đảm bảo người đàn ông tên William kia có nương tay hay ? “Có thế chứ!” Hoan Nhan nhàng gật đầu: “Có lẽ là vì vậy nên William kia mới liên thủ cùng An Nhiễm dễ dàng diệt trừ người nhà họ Quý lại thừa dịp thu mua Cảnh Thịnh, mà bây giở LN là công ty đứng đầu ở nơi này, sau này em dự định làm sao?”

      Đương nhiên em muốn mua lại Cảnh Thịnh , Duy An lông mày nhíu lại , kế đó dụi mạnh đầu thuốc cháy dỡ vào cái gạt tàn, khuôn mặt tuấn mỹ cậu ta lên ý cười buồn, hàng lông mi dài rũ xuống che giấu đôi mắt ”Chị yên tâm , những gì bị mất từ trong tay em, từng cái em lấy lại.”

      “Duy An , em phải cẩn thận.” Hoan Nhan ngồi ở chổ kia nhìn Duy An, ánh mắt đơn thuần từ năm năm trước của cậu bây giờ còn nữa, trước mặt giờ chỉ là ánh mắt sắc bén của người đàn ông trưởng thành, thậm chí khi nhìn Thân Tống Hạo cũng chỉ là ánh mắt lạnh lùng dò xét, biết mình nên vui hay buồn nữa.

      “Chị hãy yên tâm , em bây giờ còn là Quý Duy An của năm năm trước, ai có thể tổn thương em cũng như tổn thương đến những người em quan tâm nữa.”

      Duy An nhàng cười tiếng, nụ cười quá mức sáng chói ngược lại càng làm cho người ta cảm thấy đau lòng thêm., lúc trước Á Hi từng có nu cười còn rực rỡ hơn so với ánh mặt trời, bây giờ rời khỏi cuộc đời càng lúc cảng rời xa, muốn níu giữ lại nhưng từng chút từng chút theo kẽ tay rời , chợt cảm thấy mình như già nhìn trong gương thấp thoáng vài nếp nhăn.

      ************ Thân thiếu, phải trở vể Singapore rồi sao?” Nhìn biệt thự nhà họ Thân ở thành phố A dời , còn ở Singapore chuẩn bị chu đáo tất cả nhưng bây giờ lại cho chuyển vể nơi đây, Kỳ Chấn hơi ngạc nhiên theo lý thuyết khi ông cụ mất có di ngôn lý nào Thân Tống Hạo tuân theo .

      “Tạm thời tôi ở lại nơi đây, các người vẫn như cũ ở bên Singapore, những chuyện nhặt bên đó các người tự làm chủ cần phải hỏi ý kiến tôi.” Thân Tống Hạo vừa chỉ đạo công nhân khuân vác vừa hướng Kỳ Chấn .

      A Dương nghe mấy lời này cuả Thân Tống Hạo khỏi thở hơi dài nhõm: “Tốt rồi, tôi tưởng đâu lại dời tổng bộ tới đây, nếu mà như vậy phải tôi thể trở lại Singapore sao?”

      “Ồ, Tần Thiếu Dương tại sao lại lo lắng trở về Singapore được vậy?” Trần Nhị lập tức tiếp lời lén lút nhìn cậu ta: “ phải mới vừa kết hôn ở đó nên nỡ xa người?

      “Tôi , A Dương cũng quá coi trọng nghĩa khí rồi, có dạo thấy bóng dáng đâu, mọi chuyện trong công ty giao hết cho tôi và Trần Nhị xử lý, có phải mãi tán phải ?” Kỳ Chấn cũng cười tới bắt đầu ép hỏi.

      Tần thiếu gia nhướng cao lông mày khẽ vặn vào nhau, cậu cũng chưa bao giờ gặp qua phụ nữ nào khó khăn như vậy “Ôi xem ra Thái tử gia hắc đạo của chúng ta động lòng rồi.” Thân Tống Hạo tranh thủ lúc rảnh rỗi quay mặt sang nhanh chậm câu. mặc áo sơ mi màu đen tay áo được xắn lên cao, vạt áo nửa nằm trong lưng quần, nữa xốc xếch bỏ ra ngoài, tuy rằng kềm chế được cái hơi nóng bức người kia thế nhưng khóe môi vẫn nhếch lên nụ cười, làm Kỳ Chấn giật mình la lên: “Thân thiếu còn sao? Tôi xem ra cũng động lòng rồi” Thân tống hạo cười nhạo tiếng rồi lại cúi đầu đáy mắt thoáng tia mất mát, nếu là Nhan Nhan nghĩ như vậy như vậy tốt rồi, Kỳ Chấn trong lúc nhất thời biết gì cho phải lúng túng chốc lát rồi xoay mặt lại trêu ghẹo a Dương: “Thiếu Dương, đó hình dáng như thế nào, khi nào đem qua ra mắt em đây?”

      Trần Nhị thấy khí có chút nặng nề, củng lật đật theo phá tan bầu khí ảm đạm: ”Phải rồi, cho tới bây giờ chúng ta còn chưa thấy có ai cự tuyệt người oai phong lẫm liệt như Thái tử gia của chúng ta nha.”

      Tần Thiếu Dương phun ra khỏi miệng ngụm khói thuốc lá vòng khói dài , con ngươi nguy hiểm nheo lại, nhếch môi cười lạnh: “Trở lại Singapore chiếm hữu được ấy, tôi mang họ Tần!”

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 296” Lại gần chút xíu….

      Kỳ Chấn và Trần Nhị đều sửng sốt nhìn người đối diện khỏi kinh ngạc, Tần Thiếu Dương người này học hành nhiều lắm, từ theo cùng xã hội đen lớn lên thân vô lại, đối với phụ nữ từ trước đến giờ cũng giống như lão Đại các bang phái thay phụ nữ như thay áo, người nào có nhiếu nhân tình, phụ nữ của người nào xinh đẹp nhất người đó có nhiều mặt mũi, ngược lại nếu nghiêm trang gần nữ sắc ở hắc đạo chỉ bị người ta xem thường, mà Tần Thiếu Dương từ trước đến giờ bất kể hể nhìn trúng người nào tất chiếm cho bằng được, mà tại bọn họ chưa từng thấy qua người phụ nữ nào đến bây giờ Tần Thiếu Dương vẫn chưa chạm qua được “Thiếu Dương phải động lòng rồi chứ?” Kỳ Chấn có chút bát quái mở miệng thăm dò, cùng Văn Tĩnh ở chung chỗ lâu, ừ cũng nhiễm theo rồi, ép Tần Thiếu Dương tay cầm điếu thuốc run lên, nhưng tiếp theo kiêu ngạo nở nụ cười tuấn mỹ, ngũ quan tuấn khí phách bức người mang theo hơi thở nồng đậm hắc ám, người đàn ông này từ trước tới giờ thủ đoạn lãnh khốc tàn nhẫn vô tình, động tâm ư? viễn vông!

      Nghiêng tay gạt tàn thuốc xong Tần Thiếu Dương thu liễm ý cười, làm ra vẻ nghiêm trang nhìn lại ba người trước mặt: “Tôi chỉ biết động phía dưới!”

      Phốc! Trần Nhị mới vừa uống vào miệng ngụm nước nghe vậy liền phun ra ngoài: “Này, cũng cần phải trực tiếp quá như vậy .”

      “Như thế nào? Loại phụ nữ bất quá chỉ cậy vào mình có ba phần sắc đẹp muốn đem đàn ông chúng ta cột vào lưng quần quả biết trời cao dất rộng!”

      “Chờ đến khi gặp phải người phụ nữ mà mình thích khi đó như vậy.’ Thân Tống Hạo ngồi xuống vừa liếc mắt nhìn người đàn ông vừa hăng hái kia, đời này mỗi người đàn ông đều có điểm yếu nha, tại a Dương như vậy giống như chính mình lúc trước nhận trong tim muốn gì. Tần thiếu gia nghênh ngang chân mày nhướng lên chẩn bị phản bác nhưng rồi vẫn lên tiếng, rầu rĩ hút hơi thuốc khỏi nghĩ đến người phụ nữ kia, mình đối với ấy cảm giác đúng là giống, nhưng giống có nghĩa là lên cao đến tình trạng thích kia!

      Thân Tống Hạo thấy gì liền tiếp: “Nếu như tại xác định được để sau này hãy .”

      xong liền lấy điện thoại di động ra gọi để ỳ đền nữa.

      “A lô, mẹ à con là Thân Tống Hạo , buổi chiều mẹ qua chăm sóc Noãn Noãn giùm, mời Nhan Nhan đến thôn trang trà hoa hồng chờ con, con có việc gấp tìm ấy.”

      “Tốt quá, cám ơn mẹ, như vậy gặp lại sau.” Môi mỏng tràn ra nụ cười cúi đầu mở miệng giọng mang theo ôn hòa thân cận, Kỳ Chấn ba người bọn họ liếc nhìn cái trong lòng cảm khái Thân thiếu là thay đổi quá lớn.

      “Tốt lắm, tôi muốn ra ngoài, các sao?” tắt máy đứng lên nhìn ba người.

      “Tôi bồi Tĩnh nhi.”

      “Tôi tìm lão gia nhà tôi, bồi ông ấy ăn cơm tối.” Trần Nhị đứng lên có chút lười biếng mở miệng .

      “Tôi tán , mấy năm nay trở lại nơi này biết còn phụ nử nào nhớ tới Tần đại thiếu tôi ?” Tần Thiếu Dương đưa tay dụi tàn thuốc, áo sơ mi bỏ ngoài rộng thùng thình chao đảo bước ra ngoài.

      Thân Tống Hạo lắc đầu cái nhưng biết cũng vô dụng để thôi đến cuối cùng người hối hận cũng chính là mà thôi.

      ********************** Trong ánh nắng chiều đến thôn trang trà hoa hồng, Nhan Nhan thế nhưng tới trước, dừng xe lại liền nhìn thấy đứng ở phía ngoài dãy nhà kính nhìn vào bên trong muôn hồng nghìn tía , buộc tóc đuôi ngựa ngẫu hứng, áo lông màu trắng, quần jean đơn giản, vài lọn tóc lay động bên tai , vẩn bộ dáng ấy như lúc ban đầu để cho nhìn thấy nhịn được tâm liền động.

      xuống xe nhưng vẫn đứng yên phía bên đây len lén nhìn , tóc xõa xuống vẫn như cũ kiềm chế nổi. tại tình nguyện là đóa hoa trong lòng bàn tay , chưa bao giờ biết tình có thể mài mòn kiêu ngạo người đàn ông, còn có thể mài mòn tất cả cứng rắn của người đàn ông.

      Hứa Hoan Nhan hào hứng nhìn xem mấy đóa hoa , thỉnh thoảng lại lấy di động ra xem thời gian, mấy ngày thấy mặt đột nhiên nhắn qua mẹ hẹn tới, muốn cái gì đây?

      Trong lúc vô tình vừa quay đầu lại đúng lúc ở bên kia vụng trộm nhìn , Hứa Hoan Nhan dỏ mặt tiếp đó hiểu sao hờn giận, khỏi tức giận xoay người ra phia ngoài trang viên.

      “Nhan Nhan, Nhan Nhan…” vừa nhìn thấy lập tức luồng cuống qua vài bước muốn ngăn lại, ngờ Hoan Nhan chỉ cúi đầu vòng qua tiếp tục hướng phía trước, Thân Tống Hạo bất đắc dĩ duỗi dài cánh tay trực tiếp ôm lấy phía sau , khóe môi bĩu cái cười như cười cợt nhã thầm: “Em bước nữa liền hôn em ngay tại đây.”

      vô lại!” Hoan Nhan tức giận nặng nề đẩy ra đôi mắt cũng đỏ lên, tưởng rằng thay đổi nào ngờ vẫn bộ dạng đó năm năm trước, bất kể ở nơi nảo cũng động tay động chân đối với , chút tôn trọng cũng có.

      “Nhan Nhan..” Nhìn đỏ hồng đôi mắt cuống quit bỏ tay ra, hồi hận, hoảng hốt nhất thời quên mất bọn họ bây giờ phải là của năm năm về trước.

      “Á Hi sống chết còn chưa biết, Thân Tống Hạo lại đối xử với tôi như vậy, còn là người sao?” Mũi đau xót, nghĩ đến Á Hi khóe mắt khỏi đỏ lên, bị mẹ ép phải ở yên trong tháng giống như ở cữ của mấy bà mẹ mới sinh, lần này tới gặp bất quá cố tìm hiểu tin tức Á Hi, muốn cùng với Á Hi vượt qua cửa ải khó khăn.

      Nhắc tới Tằng Á Hi, giống như muốn trút giận ngẩng đầu lẳng lặng nhìn : “Em mở miệng chính là Á Hi, nhắm mắt lại nghĩ đến cũng là Á Hi, Nhan Nhan em đem phần đối xử tốt với ta cho chút, coi như nhìn thấy tồn tại có được hay ?”

      Hứa Hoan Nhan há hốc mồm biết gì cho phải, cúi đầu lòng bàn tay vô ý thức bấm chặt, mỗi lần nghe như vậy, nhìn đến vẻ mặt đơn của , trong lòng vẫn đau chỉ là… như vậy phải làm thế nào đây?

      tình nguyện mình có thể vì em mà bị bệnh nặng như vậy.” thầm đáy mắt ngập tràn thương cảm, nhưng ngoài mặt vẫn như cũ ra vẻ thờ ơ cười dáng vẻ bất cần giống như an ủi : “ có việc gì Nhan Nhan, em xem còn có thể cười.” Dù trong lòng rỉ máu.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 297: Liếc mắt đưa tình.

      bậy bạ gì thế!” lập tức đưa tay che kín miệng , động tác theo phản xạ tựa hồ làm động tác đẩy thuyền lên làm cho hai người bọn họ đồng loạt sững sờ. Lúc đó ánh nắng chiều như màu trà trong trang chiếu lên hai khuôn mặt thấp thoáng ửng hồng, tuấn thanh tú.

      Ngón tay che kín môi , bóng dáng phản chiếu mặt đất lung linh trong nắng chiều.

      Khuôn mặt dần dần đỏ bừng, chợt thu tay lại xoay người cúi đầu dám nhìn nữa. Chợt nghĩ đến lâu trước kia giống như làm sai điều gì đó hướng thề thốt, khi đó cũng như bây giờ hốt hoảng đưa tay che miệng câu: “ bậy bạ gì thế!” nhớ ràng còn buộc phải hứ ba tiếng liên tiếp bấy giờ tâm mới thả lỏng.

      “Nhan Nhan em lo lắng cho giống như lần đó năm năm vể trước sợ gặp chuyện may có đúng ?” kích động thôi vì nhất thời khống chế, vì tự nhiên lộ ra chân tình.

      cũng phải loại người tội ác tày trời gì, tôi vì cái gì phải lo gặp chuyện may.” liếc nhìn cái , đáy mắt nóng bỏng cơ hồ muốn thiêu đốt .

      muốn cùng dây dưa tiếp tục như vậy, khi chưa kịp mở miệng chuyển đề tài: “Á Hi rốt cuộc như thế nào? “

      vui tôi cũng phải hỏi, bệnh tình của Á Hi ngày nào chưa khởi sắc trong lòng tôi căn bản thể bỏ xuống được.” Hoan Nhan nhàng chân thành. Nếu còn cố ý khúc mắc vấn đề này ngược lại làm cho chính mình phóng khoáng . Hôm nay hẹn tới đây cũng là muốn cho biết chuyện bác sĩ bên kia gọi điện thoại cho thông báo tường tận bệnh trạng của Á Hi.

      Bởi vì vừa đúng lúc nghiên cứu chế tạo thành công loại thuốc mới, mà Á Hi lúc ấy chính là bước vào giai đoạn sinh tử, lúc đó cha mẹ của Á Hi rơi vào thế cùng đành đáp ứng đồng ý cho Á Hi thử nghiệm thuốc mới. Tuy may mắn bệnh tình được khống chế nhưng cũng bất hạnh bởi vì tế bào ung thư di căn lên đại não, mà thuốc mới này quá mạnh ảnh hưởng tế bào thần kinh làm cho bị tổn thương rất nghiêm trọng. toàn bộ trí nhớ của ta bị xóa , hơn nữa rất khó khôi phục lại.

      Tàn nhẫn hơn nữa là trí lực của ta cũng chịu ảnh hưởng chút ít, nếu tỉnh lại có khả năng ta giống như cậu con trai mười mấy tuổi, cũng may bác sĩ chuyện này có thể khắc phục từ từ, nếu ấy khỏe lại trong vòng năm khôi phục lại trí lực bình thường, coi như cũng cho mọi người chút an ủi.

      Nghe xong Hoan Nhan biết nên vui hay nên buồn, vui là Á Hi có thể sống chỉ có thể sống nữa như vậy tất cả mới có hy vọng, mà lo là Á Hi mất hết trí nhớ liệu có quên luôn cả hay ? Á Hi biến thành mười mấy tuổi quả chỉ số thông minh chỉ tới đây thôi sao?

      Toàn bộ việc này cũng chưa biết được, tuy chưa nắm được nhưng cũng làm tâm tư Hoan Nhan muốn phát điên.

      “Nhan Nhan, em nghĩ gì thế?” Thân Tống Hạo nhìn sắc mặt tốt, đợi đồng ý tùy ý giơ tay lẹn vịn nhàng hỏi, lúc đó sắc trời ám trầm ánh chiều dương dần tắt dường như cảm thấy lạnh cũng né tránh tay .

      “Tôi muốn xem ấy chút, Noãn Noãn cũng muốn gặp ấy.” Hoan Nhan cúi đầu biết rằng như vậy trong long dễ chịu nhưng có cách nào, từ khi Noãn Noãn sinh ra nửa thời gian đều do Á Hi chăm sóc, tình cảm giữa họ thể có, cũng cách nào bị cắt đứt.

      “Được, lập tức sắp xếp cho mẹ con em.” hơi khựng lại chút sau đó lập tức đồng ý, tóm lại mốn làm cái gì cũng đồng ý, nhưng loại đồng ý này chỉ dành cho Tằng Á Hi, nếu đổi lại là người đàn ông khác tuyệt đối làm được.

      Hứa Hoan Nhan ngẩng đầu nhìn cái, nhàng mở miệng : “Thân Tống Hạo quả thay đổi rất nhiều.”

      “Thay đổi sao?” cố ý cười cợt nhã phóng túng, dáng vẻ giống như hạ lưu đưa tay lướt qua mặt : “ vẫn như xưa thay đổi, gặp em liền muốn trêu đùa chút.” Nụ cười của tà ác, thoải mái nhưng xuyên thấu qua nụ cười thấy được đau thương sâu trong đó, bắt đầu từ khi nào Quý Duy An, Tằng Á Hi, Thân Tống Hạo mỗi người đàn ông bên người đều trở thành như vậy? Đè nén tâm tư cảm xúc của mình, hiển thị ra ngoài chỉ là mặt nạ để người nhìn vào.

      Trong lòng cảm thấy chua xót, khỏi cúi đầu lay động; “ cần như vậy đâu.”

      Cười gượng ép như vậy để làm gì?

      “Gượng ép chỗ nào hả? Nhan Nhan đứng trước mặt đây, cho mười cái Thân thị, như thế nào cũng đến lượt vui.” nâng cằm lên tùy tiện nhếch miệng: “Nếu cho hôn cái lại càng cao hứng hơn a.”

      “Phì, mới vừa khen , lại đứng đắn rồi.” Hứa Hoan Nhan giơ tay lên hất tay ra, xoay người chạy ra ngoài: “ đưa tôi về nhà , Noãn Noãn chừng tìm tôi.”

      có thể cùng ăn cơm với mọi người được ?” lập tức theo sau kéo áo , mặt dày mày dạn bắt đầu dây dưa, Hứa Hoan Nhan vung vẩy mấy cái hất ra xong đành phải mặc lôi kéo, nên đối xử tốt với ta mà.

      thở dài hối hận chính mình sao lại để cho thực được.

      “Em chưa bao giờ cho chút sắc mặt hòa nhã cả, trước kia khi chúng ta kết hôn trong lòng em để ý rất nhiều nhưng vẫn giả vờ quan tâm đến lúc nào trong em cũng muốn ly hôn, đến khi em biết mình có thai nếu em sớm cho biết em sao lại những lời kia vậy?” Hoan Nhan nghe càng càng gống, bực mình hung hăng hất tay ra tức giận nhìn lại : “Vậy còn ? phải là tôi cản trở cùng người ở cùng chỗ sao? phải nhiều lần chuyện, bị tôi nghe được căn bản tôi, trong lòng người chỉ có Tô Lai sao? tại bộ dạng làm ra vẻ giả mù sa mưa, , đâu xa , đừng để cho tôi nhìn thấy .” bắt đầu cùng đấu võ mồm, đứng sau lưng nhìn tức giận ra trước khỏi cúi đầu nở nụ cười, đây có phải là dấu hiệu tốt?

      “Em muốn , bà xã?” xa gần theo sát , cũng lấy xe chỉ là kềm chế được cầm chìa khóa xe ở trong ngón tay quay tới quay lui, nheo mắt nhìn giận dỗi, trong lòng tràn đầy vui thích.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :