1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc - Minh Châu Hoàn (Full Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 285: Quyết định buông tay.

      Con lại sợ , bài xích như vậy cảm giác so với nỗi thống khổ nhớ nhung Hoan Nhan khác mấy.

      Hứa Hoan Nhan nhìn Noãn Noãn thở dài, đứa bé này co rút trong lòng chịu ngẩng đầu lên, để cho bé lần đầu tiên đối mặt với người xa lạ rồi cho bé biết đó là ba của , đứa bé mới năm tuổi làm sao tiếp thu được đây?

      có việc gì, Thân Tống Hạo ngơ ngẩn xem ra là nhìn từ mặt Noãn Noãn thấy biểu gì, khóe môi lên nụ cười khổ sở khó coi còn hơn khóc.

      Hứa Hoan Nhan nhìn hơi luống cuống chậm rãi thu tay lại nhưng lại như muốn thu, trong lòng trận chua xót được, nghĩ nếu đổi lại là Thân Tống Hạo nhìn thấy con đứng trước mặt mình lại bài xích, kháng cự mình, nhất định là chịu được.

      Mắt Thân Tống Hạo lưu chuyển nhìn qua Hứa Hoan Nhan vẻ mặt sâu sắc, có bất đắc dĩ lại có khó chịu ra được cùng hơi hơi oán.

      Mình nên về trước thôi, tại Noãn Noãn chịu tiếp nhận mình cũng là chuyện hợp tình hợp lý, ngày mai mình trở lại thăm con bé, hơn nữa như bây giờ mình quả dọa con bé sợ hãi. môi mỏng mím lại nặn ra nụ cười chua xót nhìn Hứa Hoan Nhan lời nào than thở tiếng, chậm rãi xoay người chuẩn bị ra ngoài, ánh mắt vẫn lưu luyến người Noãn Noãn dứt ra.

      Nhan Nhan cám ơn em có gạt nữa để cho có thể nhìn thấy Noãn Noãn, chỉ cần thấy con bé là thỏa mãn rồi. cắn răng ép mình xoay người sang chỗ khác.

      được vài bước chợt dừng lại, quay người lại ngồi xỗm xuống trước mặt , ánh mắt hai người đối diện nhìn nhau tựa như ngậm ngùi nên lời, cúi đầu đem chân trần của nhàng bao bọc trong lòng bàn tay, trong phòng máy điều hòa tuôn làn hơi lạnh lẽo, làm cho đôi chân trần sàn nhà cũng lạnh lẽo theo, thế nhưng lại dùng bàn tay ôm lấy chặc.

      "Nhan Nhan bây giờ em mang thai, càng phải chăm sóc mình cho tốt, mặc dù khí trời rất nóng nhưng cũng thể để chân trần ra ngoài chờ lát cho tốt hơn rồi hãy biết ?" Giọng trầm trầm lại dịu dàng như vậy, Hứa Hoan Nhan chóp mũi đau xót, xoay mặt nắm tay đưa lên miệng nghẹn ngào.

      "Đừng khóc Nhan Nhan, đừng khóc, mặc dù biết được bao nhiêu nhưng cũng có nghe qua, thể thường xuyên khóc tâm tình lúc nào cũng phải vui vẻ", giơ tay lau mấy giọt nước mắt mặt , lưu luyến muốn rời tay khỏi mặt , cố thu tay lại nặn ra nụ cười : “Tằng Á Hi xem ra đối với em rất tốt, em yên tâm , cố gắng để buông tay, chỉ mong là em cản đến thăm Noãn Noãn có được hay ?”

      “Ừ.” gắng sức gật đầu nước mắt thay nhau tuôn xuống, dốc lòng tuân thủ lời hứa quấy rầy cuộc sống nữa nhưng sao vẫn nhịn được mà khóc?

      khóc thế mà còn khóc, có phải hay phụ nữ khi mang thai đều đa sầu đa cảm như vậy? cố nén chua xót nặn ra nụ cười, rốt cuộc vẫn là nhàng ôm vào lòng: “ Nhan Nhan, còn cơ hội sao?”
      biết căn bản lời mình hỏi có ý nghĩa, nếu như bây giờ Hoan Nhan chỉ mình cho dù có phải lên trời hay xuống đất cũng phải đưa trở về, nhưng bây giờ kết hôn có chồng lại cũng có con với người ta rồi, bây giờ chen ngang vào phá hư gia đình của , còn ra giống gì?

      Hứa Hoan Nhan chợt ôm lấy , khuôn mặt dính vào bờ vai , khi đó sụp đổ khóc thành tiếng, buồn bã khóc mà lại vô lực: “ Vì cái gì lúc trước muốn ở bên ngoài… Vì cái gì lại đối xử với em như vậy, Thân Tống Hạo em từng rất nhiều biết ? Cùng chia tay em như chết lần, sau khi ly hôn lại phải tha hương em như người vòng trong địa ngục. Nhưng có biết , Á Hi cứu vớt em, nếu có Á Hi năm năm nay căn bản em chống đỡ nổi, thời điểm em khó khăn nhất là Á Hi chút do dự ở bên cạnh em, năm năm này em dễ chịu nhưng Á Hi càng khổ cực hơn biết ? Thân Tống Hạo, Á Hi vì em mà cãi nhau với gia đình, ấy tìm được việc làm làm công nhân bốc vác, bất kể có khổ cực bao nhiêu nữa ấy vẫn quyết xa rời em, tất cả đều vì em và Noãn Noãn, Thân Tống Hạo ở trong lòng em địa vị của Á Hi ai có thể thay thế, bất kể là ai cũng thay thế được ấy, em thể nào rời bỏ ấy trừ phi em chết.”

      xong bốn chữ cuối cùng thanh trầm hẳn xuống, giọng kiên quyết và chút nào dao động, cảm thấy vòng tay ôm kia bỗng trở nên cứng ngắc, tựa hồ mất toàn bộ hơi sức.

      Lúc còn trẻ khi nào cũng nghĩ đến ba vì ba mà sống tốt hơn, lần đầu tiên biết cũng chỉ lòng dạ nghĩ đến mỗi mình Tống Gia Minh, cho đến khi kết hôn lo sợ mình rơi vào tay giặc, sợ mình lầm người đàn ông thương mình, nhưng rồi lại vẫn đắm chìm trong dịu dàng ôn nhu của ta, vì Thân Tống hạo thấy cuộc sống có ý nghĩa hơn, cho đến khi ly hôn rồi có Noãn Noãn, vì đứa con duy nhất này mà sống đến bây giờ.

      nhàng cười cười nước mắt rơi thẳng xuống dưới đất, bây giờ nguyện ý vì Á Hi tình nguyện có thêm sinh mệnh bé nữa, biết đến khi nào mới thôi hết mệt mõi, được vì mình mà sống vui vẻ lần?

      Thân Tống Hạo gật đầu nắm chặt hai vai , ôm lấy , thanh của khô khốc khiến nội tâm người nghe triệt để đau lòng: “ hiểu, hiểu hết Nhan Nhan, em yên tâm đến quấy rầy các người nữa.

      thông suốt rồi buông ra, chật vật đứng lên bước ra khỏi phòng khách , ánh mặt trời sao hôm nay bỗng thấy chói mắt đến vậy, làm cho hốc mắt đau nhức vô cùng.

      Lái chiếc xe con rời tốc độ nhanh chậm, giống như vẫn còn chìm trong mộng, giữa trưa nắng gắt đường có nhiều người lại, mở nhạc ca khúc của Ngũ Nguyệt Thiên, đột nhiên rất nhớ người kia, buồn bã nhớ tới những gì trải qua, trong lúc nhất thời mất hồn, Nhan Nhan có thể cùng người kia trải qua cả đời, vậy còn mình sao đây?

      thấp giọng cười khẽ, đồng ý đến quấy rầy , nhưng hề nữa.

      Vẫn mãi mãi bất kể là bao lâu, bất kể thời gian tàn nhẫn cỡ nào, cũng tiếp tục , cũng phải có gì ràng buộc với , cái có đó là Noãn Noãn, tiếp tục mãi cho đến khi già .

      Chương 286: “Người tình” mối tình đầu của Noãn Noãn.

      quả nhiên tuân theo cam kết của mình, hề lai vãng đến nhà họ Quý, Hoan Nhan nhìn thấy bệnh tình của Á Hi có thể chế tốt được, dự định hai người mang theo Noãn Noãn quay trở về thành phố C, nhưng ngờ Noãn Noãn lần này sống chết cũng chịu chuyển trường nữa, miệng bé chỉ trong lớp có bốn bạn chơi cùng rất vui vẻ muốn rời , Hoan Nhan mơ hồ đoán được có lẽ muốn gặp lại người ba của mình.

      mấy ngày trong người thoải mái, Á Hi lo lắng thôi tự mình đưa đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe toàn diện, từ trong phòng khám ra hai người cũng ai gì, bác sĩ chỉ sức khỏe được tốt nhưng cũng quá tệ, phải cố gắng bồi dưỡng, được tức giận, tránh để tâm trạng khẩn trương, được ăn thức ăn nguội lạnh, v.v…..

      Á Hi cầm tay Hứa Hoan Nhan phát bàn tay lạnh kinh người, trong lòng cố đè nén cách khó khăn ra, chỉ có thể làm ra vẻ thoải mái an ủi .

      có việc gì, bác sĩ chỉ cần em ở nhà cố gắng tịnh dưỡng cho tốt, vận động nhàng, có việc gì.” nhàng ôm , để tựa vào ngực mình, mắt nhìn thấy từ cuối dãy hành lang tới phía mình đôi tình nhân còn trẻ dáng dấp giống như học sinh.

      khóc đỏ tròng mắt, gương mặt cậu con trai lại mang vẻ áy náy và đau lòng, cậu ôm và luôn miệng an ủi: “Bảo bối sao đâu, sau này nhất định cẩn thận tuyệt để tình trạng như vậy xảy ra nữa, em đừng khóc hay là đánh , mắng có được ?”

      “Có phải rất đau hu hu em sợ…” càng khóc càng dữ dội hơn, nằm ờ trong ngực cậu trai khóc thành tiếng. Á Hi loáng thoáng nghe được câu chuyện, nhất định là đôi tình nhân trẻ tuổi này chế được xảy ra quan hệ, bây giờ có thai mới tới bệnh viện này.

      Á Hi nhìn ánh mắt mơ hồ, những thứ trong mắt người khác là đau thương ngay cả tại cũng cảm thấy trân quý vô cùng, những hờn giận của tình cũng có cơ hội để thưởng thức nữa.

      “Á Hi!” hoan Nhan chợt đưa tay đem mặt quay lại, quan sát tỉ mỉ hơi nghi ngờ nhìn : “Sao khuôn mặt nhìn thấy hơi sưng?”

      Ánh mắt Á Hi hơi tối lại tí, sau đó lại thoải mái cười cười: “Có lẽ do tối qua uống khá nhiều nước, sáng nay thức dậy cũng cảm thấy mí mắt hình như hơi sưng.”

      “A….” Hoan Nhan gật đầu cái, ngón tay cứ vờn quanh mặt như tin như , xiết chặt tay : “Á Hi, chúng ta đón Noãn Noãn tan học .”

      “Em mệt ?” nhìn , đem lọn tóc rơi lòa xòa trước trán vén ra sau tai dịu dàng cười khẽ.

      mệt.” lắc đầu, khuôn mặt bình thản cười , tại thấy bọn họ bình thường giống như tất cả mọi cặp vợ chồng khác.

      Xách theo bao to thuốc trung y ra ngoài, lại bảo tài xế đưa bọn họ đến nhà trẻ nơi Noãn Noãn học, khi đến nơi còn kém mười phút nữa mới tới giờ tan học. Bên ngoài nhà trẻ có rất nhiều phụ huynh đứng chờ tới giờ đón con, mà bên trong hàng rào rất nhiều bạn trẻ chơi đùa.

      Hứa Hoan Nhan nắm tay Á Hi tới phía ngoài cổng nhà trẻ, còn chưa đến gần nghe ầm ĩ tiếng cười, các bạn ríu ra ríu rít nô đùa vui vẻ, tiếng thét chói chói tay, bước chân chạy nhảy tung tăng, hai người bọn họ rất ăn ý cùng bật cười liếc mắt nhìn nhau tay nắm càng chặt hơn, cùng tiến bước lại gần hàng rào.

      Hai người họ nhìn thấy Noãn Noãn rồi, ra chơi bóng cùng với các bạn khác, Hoan Nhan và Á Hi đứng gần hàng rào Noãn Noãn chơi đùa, phía khác chổ bóng râm có người đàn ông cao lớn tuấn đứng yên nhúc nhích cũng nhìn bóng dáng bé kia chớp mắt.

      “Các cậu qua phía bên kia, tớ cần hai người chung tổ, tớ muốn chung tổ với Hiền Trữ!” Noãn Noãn ôm trái bóng vừa đẩy hai cậu bé dáng gầy gò qua bên vừa dậm chân tức tối la lên.

      bé xinh đẹp tóc đen mềm mại dán vào gương mặt mũm mĩm, người mặc váy ngắn đến đầu gối, phía dưới lộ ra bắp chân trắng như ngó sen mịn màng thẳng tắp. Thân Tống Hạo nhìn chằm chằm bé đến ngây người, vịn hàng rào nhìn bé chăm chú mong đợi bé quay đầu lại nhìn thấy nở nụ cười với .

      Hiền Trữ em muốn cùng tổ chơi bóng.” Noãn Noãn đuổi được hai cái đuôi , lập tức thay đổi nét mặt tươi cười đến trước mặt cậu bé ăn mặc chỉnh tề, bình tỉnh và khí thế mười phần, giương lên khuôn mặt nhắn ngọt ngào .

      Thân Tống Hạo hìn bé hướng về cậu bé trò chuyện quả ghen tỵ sắp nổi điên, nếu phải trước mặt có vật cản, nhất định chạy vào mang bé háo sắc , còn bé thế mà biết câu kẻ ngốc rồi.

      Mộ Hiền Trữ đẹp trai, mi hơi nhíu lại nhưng cũng né tránh Noãn Noãn, cậu bé đưa tay ra điểm cái nhàng trán bé, tuy cậu còn nhưng giọng trầm ổn: “Hứa Thiên Tình, mình thích chơi bóng.”

      Noãn Noãn mặt tràn đầy ý cười bỗng sựng lại, tiếp đó đem quả bóng trong tay ném bóng ra ngoài, vỗ vỗ hai bàn tay vào nhau sau đó chu cái miệng ra hỏi: “Cũng được, vậy Hiền Trữ thích chơi cái gì?”

      Mộ Hiền Trữ nhìn lại bé, đáy mắt ôn hòa, cậu vươn tay nắm lấy bàn tay của bé vừa lấy từ trong túi quần ra khăn tay nhưng sạch , cúi đầu lau bàn tay dơ hì của bé: “Hứa Thiên Tình nhìn xem dơ thế nào.”

      Noãn Noãn ngoan ngoãn nhìn cậu nhàng lau từng chút đôi tay bé của mình, nhìn cậu nghĩ: “ Hiền Trữ nhìn đẹp mắt, nếu được hôn cái tốt.”

      “Còn chảy nước miếng.” cậu bé mi tâm càng nhíu chặt hơn, do dự tí cậu cũng bỏ cái khăn cầm trong tay xuống, đem ngón tay mình lau nước miếng cho bé: “ bẩn.”

      Hiền Trữ.” Noãn Noãn vui vẻ giống con chuột , bé nắm áo sơ mi của cậu bé gọi gọi lại, biết vì sao mình thấy vui cứ gọi gọi lại tên của cậu ta.

      Mộ Hiền Trữ bị bé kéo kéo cơ hồ đứng vững, nhìn đến khuôn mặt chút chút lại tươi cười của bé, cậu ra dáng vẻ như ông cụ non thở dài bất đắc dĩ nhìn bé: “Em lại muốn làm cái gì, Noãn Noãn?”

      Hiền Trữ, lấy em về làm vợ .” Noãn Noãn bị tiếng kêu "Noãn Noãn” làm cho vui mừng, mở cờ trong bụng, lập tức kiễng chân lên ôm lấy Hiền Trữ rồi hôn cái lên mặt cậu ta!

    2. ladyheehee92

      ladyheehee92 New Member

      Bài viết:
      1
      Được thích:
      0
      cho mình hỏi truyện này có tất cả mấy chươg vậy? truyẹn hay quá đóc mà khóc hết nước mắt ah. có thể cho mình link tiếg trug dk ko add

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 287: Phó thác.

      Hiền Trữ, lấy em về làm vợ .” Noãn Noãn bị tiếng kêu Noãn Noãn” làm cho vui mừng, mở cờ trong bụng, lập tức kiễng chân lên ôm lấy Hiền Trữ rồi hôn cái lên mặt cậu bé!

      Mộ Hiền Trữ ngẩn người, còn thế nhưng cậu bé rất mau chóng trấn tĩnh lại, mặt cũng có biểu gì chỉ là khi nhìn bé trong mắt cậu lại dịu dàng mang theo tia sáng.

      Thân Tống Hạo nhất thời chế nổi lớn tiếng kêu to: “Noãn Noãn!”

      Noãn Noãn sợ hết hồn, nhưng bé vốn ranh mãnh lập tức mở to đôi mắt trông mong nhìn Hiền Trữ, sau lại liếc nhìn về hướng phát ra thanh đó, núp ở trong lòng cậu bé: “ Hiền Trữ, người kia hung dữ.”

      Mộ Hiền Trữ ôm lấy thân người bé kia vừa muốn xoay người nhìn thử xem, vừa đúng lúc tời giờ tan học, tiếng hát lập tức vang lên, Các phụ huynh bắt đầu chen nhau thanh huyên náo ồn ào, Mộ Hiền Trữ buông Noãn Noãn ra, sờ sờ tóc bé: “Thiên Tình hẹn gặp lại.”

      Hiền Trữ em có thể đến nhà chơi có được ?” Noãn Noãn luyến tiếc nhìn cậu bé, Mộ Hiền Trữ khóe mắt hơi tối lại chút, cậu bé gì chỉ buông lỏng tay Noãn noãn ra ôm cặp xoay người bước nhanh ra khỏi nhà trẻ.

      Hiền Trữ phải cũng thích em sao?” Noãn Noãn hơi đau thương hỏi, nhưng vẫn lấy cặp ôm chạy ra ngoài, các phụ huynh chen lấn ngay cổng lớn nhốn nha nhốn nháo, Thân Tống Hạo lẻ loi xa xa đứng nhìn theo cái bóng dáng nho đó.

      Thấy ra phía cổng lớn nhà trẻ, định chạy lại đón nghe tiếng kêu thanh thúy vang lên: “Mẹ.”

      Thân Tống hạo bước chợt sững lại, chỉ liếc mắt cái về phía trước liền nhìn thấy hai người trong đám đông, Hứa Hoan Nhan và Tằng Á Hi.

      Ngực đau nhói thống khổ, muốn quên , muốn buông tay, ép mình phải quên , nhưng khi thấy hai người tay trong tay cùng xuất , cơ hồ muốn đứng thẳng cũng còn hơi sức.

      tự chủ được bước chân liền lui về sau, giấu mình trong đám đông, nhìn Noãn Noãn vui vẻ nhào vào trong lòng hai người, nhìn Noãn Noãn nắm tay hai người vừa vừa nhảy, chợt thấy mình đứng đây thừa thải.

      Ba người bọn họ ở phía trước, Thân Tống Hạo vô ý thức theo sát phía sau, đáy mắt mờ mịt lưng chợt đổ tầng mồ hôi thấm lạnh, thoáng bên tai tiếng cười đùa của Noãn Noãn như gai đâm vào tim .

      biết Noãn Noãn gì đó mà trước khi lên xe Hứa Hoan Nhan và Tằng Á Hi quay đầu nhìn về phía sau, Thân Tống Hạo né tránh kịp, lúng túng, thể làm gì khác hơn là vội vàng quay người lại đưa lưng về phía họ. run rẩy lấy điếu thuốc cúi đầu đốt thuốc, biết qua bao lâu, cảm thấy thanh bên tai biến đâu mất hết, bầu khí xung quanh yên lặng, đoán chừng bọn họ cả rồi, chậm rãi xoay người lại nhìn bầu trời ráng chiều mang màu đỏ rực.

      Nơi đó có xe, cũng có ba người bọn họ, y như bọn họ chưa từng xuất qua!

      thở phào hơi, nhưng tâm cũng theo họ mất rồi.


      Hoan Nhan, Noãn Noãn đều ngủ thiếp rồi, Á Hi gắt gao níu chặt ngực mình, cảm thấy khó thở, nhàng rời giường tùy tiện khoác áo ra ban công, cố đè nén lại mấy tiếng ho khan cảm nhận được cổ họng khàn khàn khó chịu giống như ống bễ rách nát, Á Hi lấy tay che miệng sợ mình đánh thức hai người.

      bước nhàng đến phòng tắm rửa tay, súc miệng sạch , lúc súc miệng giống như lại muốn thổ huyết lần nữa, khi phun ra nước trong miệng toàn màu đỏ như máu.

      Soi gương Á Hi phát cổ mình hình như thay đổi có hơi sưng lên vàng vàng, sau khi bị bệnh cũng tra rất nhiều tài liệu biết triệu chứng tại của mình là ung thư phổi chuyển qua thời kỳ cuối, cho nên mới xuất tình trạng sưng phù, cổ họng khàn khàn cùng ho ra máu.

      đơn im lặng soi gương cười nhạt mấy tiếng, Tằng Á Hi liệu mi còn liên lụy ấy đến bao giờ?

      Rạng sáng ngày thứ hai, Hoan Nhan rời giường phát thấy Á Hi đâu cả, lật đật chạy xuống lầu hỏi Duy An,. cậu ấy đến khách sạn thăm cha mẹ rồi, Hoan Nhan lúc này mới thở hơi dài nhõm, rồi lại cười thầm, tự mình nghĩ quá nhiều còn tưởng đâu Á Hi mất tích nữa cơ đấy.

      Từ trong khách sạn nơi cha mẹ ở tạm ra, đôi mắt Á Hi đỏ ngầu, có lỗi với cha mẹ già, đời này thể báo đáp phụng dưỡng cha mẹ nữa rồi. lấy điện thoại ra gọi cú điện thoại, từ Duy An hỏi xin số điện thoại của Thân Tống Hạo.

      Hẹn ở quán trà cực kỳ an tĩnh, trong phòng riêng Á Hi mới vừa ngồi xuống bao lâu Thân Tống Hạo đến.

      Hai người gọi bình trà Bích Loa Xuân, gió thổi qua khóm trúc trước cửa sổ phát ra thanh rì rào càng tăng thêm vẻ trang nhã nơi đây.

      chọn quán trà nơi đây rất hay, rất yên tĩnh.” Tằng Á Hi cười đối với nhận xét của Thân Tống hạo, ý bảo ngồi xuống sau đó châm trà cho .

      Thân Tống Hạo khóe mắt đề phòng, khách khí cảm ơn nhưng uống, đối mặt với Á Hi, trực tiếp thẳng vào vấn đề: “ tìm tôi có chuyện gì?”

      Tằng Á Hi liếc nhìn ta cái nhưng vẫn ôn hòa cười cười, hiểu giờ phút này ta lạnh nhạt đề phòng, thế nhưng cũng tức giận.

      Á Hi để ly trà màu tím xuống bàn, nét mặt vẫn tự nhiên: “Có phải nghĩ là tôi tìm tới để bảo rời khỏi Nhan Nhan?”

      Thân Tống Hạo nhướng đôi lông mi dài lên sắc mặt thay đổi, trong đầu suy nghĩ mãi, trừ lần đó ra biết lý do gì ta lại tìm tới?

      Hoàn toàn tương phản, Tằng Á Hi cười cái, sắc mặt ngày càng trắng bệch, cúi đầu xuống che miệng, bắt đầu ho khan.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 288: Xin cho mình tôi được chết lặng lẽ.

      Hoàn toàn tương phản, Tằng Á Hi cười cái, sắc mặt ngày càng trắng bệch, cúi đầu xuống che miệng, bắt đầu ho khan.

      Mới đầu cũng để ý lắm, đợi đến sau khi Tằng Á Hi ho đến tê tâm liệt phế, ngoài cửa sổ có người ngó dáo dác vào trong này, Thân Tống Hạo mới khẩn trương đứng lên vòng qua bàn đến bên cạnh Á Hi, vịn vai ta hơi lo lắng hỏi thăm: “Tằng Á Hi làm sao vậy? sao chứ, để tôi mở cửa sổ lớn hơn cho thoáng khí.”

      cần, phải nguyên nhân đó.” dần dần ngừng ho khan, trong cổ họng phát ra thanh khàn khàn khó nghe.

      Hạ tay xuống, trong lòng bàn tay xấp khăn giấy dày ướt đẫm, tất cả đều là màu máu đỏ thẫm.

      Thân Tống Hạo giật mình sững sờ, nhìn xuống xấp khăn giấy vương đầy máu đó cổ họng chợt thấy đau rát theo, luồng khí lạnh bắt nguồn từ lòng bàn chân từ từ lan dần ra khắp chân tay, làm sao có thể, làm sao lại như vậy.

      Tay cứng đờ động đậy, cả gương mặt lên vẻ kinh hãi.

      Á Hi nhìn thấy biểu tình như vậy cũng biểu gì chỉ cười tươi cái, vỗ vỗ vào lòng bàn tay ta: “ có việc gì, bình thường cũng hay bị như vậy tôi quen rồi.”

      “Đây là thế nào?” Hai tay Thân Tống Hạo khỏi nắm chặt lại, đe dọa nhìn Á Hi oa oa mở miệng .

      từng nghĩ tới hận người đàn ông này, oán người đàn ông này, cũng để ý rất nhiều tới người đàn ông chen ngang giữa và Nhan Nhan, nhưng tại phát căn bản mình hận nổi, nhìn ta như vậy trong lòng thậm chí rối rắm đau đớn.

      “Là bệnh ung thư!” Á Hi ngẩng đầu nhìn , trong con ngươi đen bóng lên vẻ mặt tối tăm của rồi tiếp lời: “ là thời kỳ cuối thể chữa trị.”

      Thân Tống Hạo cứng đờ ngồi xuống, sững sờ nhìn hoa văn mặt bàn trúc, bầu khí xung quanh như đặc lại, hơi nóng hầm hập tỏa ra, nhìn khóm trúc bên ngoài cũng cách khoảng xa mờ mịt chân , hai tay xoắn chặt vào nhau, cắn răng thấp giọng mở miệng hỏi: “Bệnh bắt đầu từ khi nào?”

      “Bệnh rất lâu rồi. nếu như thuốc thang chữa trị cũng sống được lâu như vậy, nhưng cũng chỉ là kéo dài hơi tàn mà thôi.”

      Á Hi nhàng , biết có phải là vì mới vừa thổ huyết môi còn vương lại ít máu nên nhìn như có cánh hoa tươi rớt lại đôi môi trắng bệch.

      “Ra nước ngoài chữa trị , tôi biết ở đâu có bác sĩ giỏi nhất có thể chữa, chết được.” Thân Tống Hạo chợt giơ tay lên đập xuống mặt bàn cái, nước trà văng tung tóe ra ngoài, rơi trúng mu bàn tay ấm ấm.

      Á Hi nhàng lắc đầu cái, nặn ra chút ý cười, ánh mắt sáng chói kiên quyết nhìn lại : “ nên buông tay Nhan Nhan, tôi chết ấy vẫn còn phải sống nữa, ấy vẫn còn nhiều chuyện chưa làm, tôi chỉ muốn ấy được sống vui vẻ nhiều hơn.”

      Giọng của đến lời cuối nghẹn ngào, hai cùi chỏ đặt mặt bàn, gương mặt từ từ hạ thấp xuống sau cùng chôn ở trong lòng bàn tay. Thân Tống Hạo nhìn người đàn ông đối diện, bả vai ta đầu tiên run run nhè , sau cùng chế được run lên đè nén nức nở trong phòng vang tiếng nghẹn ngào, cắn môi quay mặt nhìn ngoài cửa sổ, vậy mà chế nổi đôi mắt đỏ hồng lên.

      Cực kỳ buồn cười phải ? thế mà lại đồng cảm với tình địch của mình, lúc nghe ta sắp chết còn đau lòng rơi lệ, nhưng mà Thân Tống Hạo, nếu phải ta sắp chết ta có đến tìm mi ?

      “Tằng Á Hi, muốn tôi buông tay vậy còn sao? và Nhan Nhan đứa bé, nếu lựa chọn buông tay vậy mẹ con ấy làm sao đây?” Đôi mắt đau như sắp nứt ra cắn răng nghiến lợi như chính mình sắp bỏ , Thân Tống Hạo như thế nào phát người đàn ông kia vĩ đại?

      Tằng Á Hi nghẹn ngào hồi lâu, ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt mình, đáy mắt gợn sóng lăn tăn, khóe môi kéo ra ý cười: “Thân Tống Hạo, tôi chưa từng chạm qua Nhan Nhan.”

      nhàng lắc đầu chua xót cười tự giễu.

      “Tằng Á Hi, như vậy chuyện đứa bé là như thế nào?” ngây người cảm thấy chuyện này khó tưởng tượng nổi, khó chấp nhận.

      “Bởi vì lúc đó tôi bệnh rất nặng, Nhan Nhan lo sợ nhà họ Tằng tuyệt hậu, ấy mang thai đứa bé cũng vì muốn lưu lại cốt nhục của tôi mà thôi, ấy hề tôi.” lẩm bẩm , loại chuyện này chính mình tự ra khó chịu đến cỡ nào?

      muốn buông ra, muốn nhớ thương nữa, muốn mình lặng lẽ chết để liên lụy đến , nhưng tại sao, tại sao khi hề trong lòng lại quặn đau gần như bị bóp méo rồi?

      Thân Tống Hạo gì, rũ mi mắt xuống trong lòng phiền loạn thôi, bây giờ có gì cũng chỉ như an ủi vậy, nhưng vẫn muốn cho ta biết.

      “Tằng Á Hi, sai lầm rồi.” Mười ngón tay đan chéo vào nhau đặt tại mặt bàn trước mặt, dừng lại chút.

      “Ở chung với ấy năm năm, chẳng lẽ hiểu tính tình của ấy như thế nào, sao lại ấy như vậy?” từng câu từng chữ ra, trong lòng đau như dao cắt, tự tay đem người phụ nữ mình thích đẩy đến bên cạnh người khác, loại cảm giác này giống như lưỡi dao, mỗi bước là khó khăn đau đớn.

      “Sao lại biết?” Á Hi cười khổ khép lông mi dài lại, khuôn mặt vẫn tuấn mỹ như cũ nhưng lại mang theo nét ảm đạm của bệnh hoạn làm đau lòng người.

      “Năm năm qua, ngày nào ấy nằm mơ cũng đều nhớ tên , trong lòng ấy chỉ nghĩ đến , người ấy duy nhất chỉ mỗi mình , tôi phải suông đâu.”

      Tằng Á Hi đáy mắt nụ cười đều phát ra ánh sáng long lanh, nhưng là ánh sánh lóe lên trước khi tắt lịm.

      “Cái khác tôi , nhưng tôi có thể khẳng định, Nhan Nhan rất quan tâm .” vươn tay vỗ nhè vào vai Á Hi, “tôi lập tức liên lạc với bác sĩ bên kia, bệnh tình của thể kéo dài, trước dưỡng bệnh cho tôi chuyện gì sau này hãy .”

      “Thân Tống Hạo vô dụng thôi.” Á Hi xoa ngực mình, đau đến cơ hồ nghĩ muốn lập tức chết , khoát khoát tay nhưng rồi yếu ớt lại rớt xuống nắm chặt lấy Thân Tống Hạo lưu loát : “Bây giờ tôi chống đỡ được nữa rồi, tôi biết rất ràng sức khỏe của mình, Thân Tống Hạo sau khi tôi chết nên cho Nhan Nhan biết, để ấy an toàn sanh nở được mẹ tròn con vuông, cuộc sống sau này mỗi ngày mỗi phút được vui vẻ mà sống tốt.”

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      289 Chính văn: Phát bệnh

      Thanh của dần dần thấp xuống, nắm chặt tay Thân Tống Hạo cái rồi buông ra:
      “Đồng ý với tôi.”

      cho rằng mình lặng lẽ trốn , rồi chết, sau đó Nhan Nhan có thể vui vẻ bắt đầu cuộc sống mới sao? Tằng Á Hi, làm sao có thể hèn nhát như thế? Vì Nhan Nhan, vì đứa con chưa ra đời của , phải cố mà sống tốt cho tôi!”

      Tiếng Thân Tống Hạo khàn khàn đau khổ lặp lại:
      xem Nhan Nhan là người như thế nào? đem tâm ý của ấy đối với làm thành cái gì? Tôi cho biết, nếu cứ như vậy mà biến mất, cứ như vậy mà chết , Nhan Nhan có lẽ cũng muốn sống nữa đâu.”

      “Làm sao có thể như vậy được, hơn nữa ấy sinh cho đứa con, nhà ba người các người nên đoàn tụ thôi, tôi nên ở đây làm chướng ngại vật nữa.”
      Á Hi cười khổ, nằm sấp xuống bàn, lặng lẽ mở miệng, ngực hồi đau nhói, dùng tay mạnh mẽ đè lên ngực, đau đớn mới có vẻ giảm chút.
      “Chướng ngại vật phải mà chính là tôi.”
      Thân Tống Hạo thở dài hơi, khuôn mặt tuấn dần dần lên đau đớn thống khổ, nỗi đau này giống như có thứ gì đó vỡ vụn trong , lại tựa hồ như có cái gì lặng lẽ nảy mầm, nay sớm phải Thân Tống Hạo cương quyết của năm năm trước! sớm biết cách chấp nhận thực.

      bị chính cố chấp của mình che mắt, địa vị của Á Hi ở trong lòng Nhan Nhan sớm thể thay thế được nữa, có biết ? ngồi xuống tay khoác lên đầu vai Á Hi, tròng mắt trong nháy mắt lên khổ sở ra lời:
      “Nhan Nhan cùng tôi, cả đời này có lẽ cũng còn cơ hội nữa, căn bản là ấy bao giờ rời xa , trừ khi chính rời bỏ ấy, nhìn những điều ấy làm cho vẫn hiểu sao?”

      “Nhưng tôi muốn liên lụy tới ấy, cũng biết bệnh của tôi bây giờ là giai đoạn cuối, lúc nào cũng có thể chết , ngộ nhỡ ngày kia, tôi cứ như vậy mà chết trước mặt ấy ấy phải làm sao?”

      “Vậy nghĩ cứ mình lặng lẽ chết Nhan Nhan có thể lần nữa quên rồi bắt đầu cuộc sống mới sao?”
      Thân Tống Hạo chợt cảm thấy rất tức giận, đột nhiên có làn gió ấm áp thổi qua, siết chặt hai quả đấm, khuôn mặt tuấn dật xuất nụ cười chua xót:
      cảm thấy làm như vậy là quá ích kỷ sao? Nhìn như quan tâm tới cảm nhận của Nhan Nhan nhưng ra lại lo sợ tới cảm xúc của mình, chẳng lẽ biết, cuộc sống mất người còn có thể coi như có việc gì mà tiếp tục sao?”

      ấy từ từ quên tôi thôi, đợi đến khi ấy nhớ tới tôi lần nữa lúc đó có khi mộ của tôi cũng xanh cỏ rồi.”
      khuôn mặt trắng bệch của Á Hi xuất hiên chút ý cười, những ngón tay thon dài của bỗng nhúc nhích, lại phát ngón tay còn linh hoạt.

      “Tất nhiên là ấy quên , nhưng cả đời này của ấy cũng bị hủy rồi, ấy phải mình mang theo đứa bé cha sống cả đời khổ sở, tiếc nuối, Tằng Á Hi, đây chính là tình của , là cuộc sống mà muốn cho ấy đúng ?”

      Thân Tống Hạo cười , đứng dậy về phía cửa: “Tôi còn tưởng rằng ấy nhiều như thế nào, ra cũng chỉ đến vậy thôi!”

      “Tôi ấy!”
      Tằng Á Hi lập tức đứng lên, siết chặt hai quả đấm, khuôn mặt tuấn mỹ xuất kiên định khác thường; “Chính là bởi vì tôi ấy, cho nên những năm qua cho dù tôi có phải bỏ qua cái gì tôi cũng hối hận, nhưng Thân Tống Hạo! Nếu biết được người phụ nữ mà hết lòng thương kia căn bản lại người đàn ông khác, còn có thể ích kỷ mà dùng thương cảm để giữ ấy lại bên mình sao?”

      “Làm sao biết ấy thương ?”
      Thân Tống Hạo xoay người lại, khống chế được mình nữa mà đùng đùng nổi giận, tay nắm lấy vạt áo của Á Hi xốc lên, cười lạnh, :
      có biết bây giờ tôi rất ghen tỵ với ? Tôi tình nguyện làm thân bệnh tật để có thể ngày ngày được ở bên ấy và Noãn Noãn!”

      “Nhưng có biết tôi cũng ghen tỵ với cỡ nào , bao nhiêu năm nay địa vị của trong lòng ấy vẫn hề phai nhạt.”
      Á Hi chậm rãi đẩy tay ra, xoay người yên lặng chạy ra ngoài: “Thân Tống Hạo cám ơn ”.

      Tằng Á Hi nhíu mày nhìn bóng lưng mảnh mai sắp biến mất ở lối vào.

      Bước chân hơi ngưng trệ chút, nhưng vẫn từng bước từng bước nặng nề kiên quyết ra ngoài. dãy hành lang dài chỉ có mấy ngọn đèn toả ra ánh sáng hiu hắt, chợt lóe lên bóng lưng, Á Hi rồi, cậu ta biến mất ở cuối khúc quanh, Thân Tống Hạo đứng ở nơi đó trong lúc giật mình cảm thấy bao năm qua, hốt hoảng mà cảm thấy giường như trong giấc mộng dài.

      ********************************************

      “Bát canh này là hôm nay bác cố ý mua những thứ bổ nhất để về bồi bổ cho đứa đấy.”
      Trong phòng khách Quý gia, Tằng Tử Mặc và Sầm Bội Nghi ngồi chỗ tựa hồ có chút gò bó, nhưng lại mang theo thân mật cẩn thận.

      Sầm Bội Nghi đem hộp giữ nhiệt đẩy tới trước mặt Hoan Nhan, mặc dù lời vẫn còn lạnh nhạt, nhưng đáy mắt bà lại mang theo ân cần, cuối cùng vẫn bị Hoan Nhan nhìn thấy, cười nhạt cuống quít đưa tay nhận lấy: “Bác , phiền bác quá, người giúp việc trong nhà cũng đúng giờ nấu canh cho cháu, về sau bác đừng vất vả như thế nữa.”

      Sầm Bội Nghi nghe thế, khẩn trương mặt lập tức cứng đờ, nhưng rồi cũng thần sắc cũng chậm rãi điều chỉnh lại, bà vẫn bận tâm lúc trước mình đối với thái độ ác liệt quá, nên tại cũng thể lập tức tốt liền tốt được, bà chỉ khẽ gật đầu cái, ừ tiếng: “Nhân lúc còn nóng uống .”

      “Đại tiểu thư hãy để cho thím Trần múc canh ra cho .”
      bên người giúp vừa , tay chân cũng lanh lẹ tới đón lấy hộp giữ nhiệt, chỉ chốc lát sau trong phòng liền ngào ngạt mùi canh.

      Lúc Á Hi ra khỏi phòng ngủ vừa hay nhìn thấy Hoan Nhan từng miếng từng miếng uống canh, mà chắc chắn là cha mẹ chỉ vừa mới tới đây, nên cũng cân nhắc chút nhìn xem sắc mặt hai người thấy cũng có gì là tốt, mới thoáng thở hơi rồi xuống lầu.

      vừa mới đặt chân xuống cầu thang, trong đầu chợt vang lên tiếng, hình như chân bị phù nhiều lên, đầu gối mềm nhũn, cũng nhịn được mà ho khan hồi, tiếng ho ngừng vang lên trong phòng khách, cố cúi người xuống để che giấu thanh của mình, nhưng lòng bàn tay lại cảm thấy có cái gì dó nóng nóng.
      huyendo thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :