1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc - Minh Châu Hoàn (Full Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 279: Khoảng cách giữa hai người.

      Chăn bị kéo xuống , đôi mắt hồng hồng, nén xuống nghẹn ngào nhìn lại , đôi mắt chớp chớp nước mắt liền rơi xuống: “Mẹ, có những lúc nằm mơ con thấy mình tìm ba.”

      “Noãn Noãn…” Hoan Nhan lập tức che miệng lại, nhịn được bật khóc, con bị ôm chặt vào trong ngực, bé giống như đột nhiên bị hù dọa, Noãn Noãn sững sốt chút, rồi cũng oa tiếng khóc theo: “Mẹ, con muốn có ba nữa, sau này cũng nằm mơ nữa…. Mẹ đừng khóc, đừng khóc…..”

      Bàn tay bé mềm mại của Noãn Noãn hoang mang rối loạn lau lệ cho mẹ, Hoan Nhan càng ôm bé chặt hơn, dán sát khuôn mặt ướt đầm nước mắt vào khuôn mặt bé của con, nhàng vuốt ve: “Có phải mẹ xấu lắm , mẹ nên ích kỷ như vậy, Noãn Noãn, mẹ xin lỗi con….”

      “Mẹ, có phải ba trở lại ?” Noãn Noãn vừa khóc vừa lén nhìn nét mặt của mẹ.

      “Noãn Noãn, nếu như ba muốn con trở về bên cạnh ông ấy, con đồng ý ?” Hoan Nhan ôm con , nhìn qua khuôn mặt bé lại như nhìn thấy người đàn ông say khướt buổi tối, nếu trong thâm tâm gợn sóng, căn bản là thể nào, dù sao cũng là ban đầu người đó đến chết sống lại, bây giờ nhìn thấy hối hận, biết suy tính sao.






      “Mẹ, có phải lúc ban đầu ba cần mẹ, cần Noãn Noãn, mới bỏ mình?” Noãn Noãn trong lòng có khúc mắc, vừa tới hai chữ cần, nước mắt tủi thân liền rớt xuống.

      “Ba chỉ là thích mẹ, phải thích con, bởi vì khi đó ba biết trong bụng mẹ có con…” Hoan Nhan trong ngực chua xót, cố nặn ra nụ cười dụ dỗ con, biết trái tim bé của con bởì chuyện có ba chịu quá nhiều thương tổn, đành phải tận lực khuyên con, để còn canh cánh nổi lo trong lòng, có thể cao hứng chút.

      Quả nhiên, đôi mắt Noãn Noãn lập tức sáng lên, nhưng chỉ duy trì chút, rồi lại rũ mi xuống, đầu tóc cọ cọ trước ngực Hoan Nhan: “Ba cần mẹ, nhưng Noãn Noãn muốn mẹ, ba hư , ba xấu, sau này con lớn lên, mua nhà cho ba, nuôi ba.”

      Hứa Hoan Nhan đau khổ trong lòng, muốn nhịn khóc nhưng rồi nén được khóc thút thít, trong cái miệng nhắn của con, cứ tiếng tiếng lại mắng ba, nhưng mà trong tiếng mắng này hàm chứa ít nhiều ràng chờ đợi người.

      Tấ cả đều lọt vào mắt Á Hi, làm đứng sững như người gỗ, nghĩ tới thời điểm lúc chưa phát bệnh, hỏi Noãn Noãn có muốn làm ba hay , cho là lòng dạ thương săn sóc bé, có thể thay thế người cha ruột thịt kia, nhưng bất luận làm cách nào, cũng bù đắp được mối liên hệ huyết thống giữa hai cha con họ.

      Giờ phút này đứng ở đây, cảm giác như mình lại trở về điểm khởi đầu, trong phòng ngủ ánh sáng bao trùm hai mẹ con , bất kể cố gắng thế nào, cũng dung nhập được vào thế giới của hai mẹ con , bất kể bỏ ra bao nhiêu, cho dù là có mổ bụng phơi tim cho thấy, thua luôn cả cái mạng này, vẫn là nhớ đến ta, Noãn Noãn vẫn nhớ tới ba của mình.

      cười khẽ tiếng động, đem nổi buồn đau trong ngực bỏ qua, chợt muốn uống những loại thuốc kia nữa, còn muốn nghĩ đến những đau khổ cay đắng, có lẽ chết , mới là giải thoát tốt nhất. Đọc tại d.i.e.d.a.n.l.e.q.u.y.d.o.n.c.o.m

      *************************** Buổi tối này tất cả mọi người hầu như ai ngủ được ngon giấc, đến gần sáng mới mệt mỏi mà ngủ thiếp , Noãn Noãn ngủ lăn qua trái qua phải, Hoan Nhan quyết định cho bé nghỉ ở nhà, hôm nay cần phải nhà trẻ nữa, rửa mặt xong xuống lầu, Quý Duy An ở trong phòng khách qua lại, vừa nhìn thấy họ xuống, cuống quít qua, nhìn thấy mặt Á Hi, ngập ngừng muốn rồi lại .(đọc tại website diễênđàànlêêquýýđôônchấmcom )


      “Sao vậy, Duy An?” Á hi nhìn thấy nét mặt khác thường của Duy An, chỉ giọng hỏi thăm.

      Hứa Hoan Nhan cũng dõi mắt nhìn qua, Duy An mấp máy môi mấy cái, mới mở miệng : “ ta đợi bên ngoài cả đêm, bây giờ vẫn còn ở bên ngoài.”

      Hứa Hoan Nhan bước xuống lầu, bước chân bỗng rối loạn chút, chỉ chút, nhưng Á Hi vẫn cảm giác ràng, đưa tay đỡ : “Nhan Nhan, em gặp ta , có lẽ cần phải chút, biết đâu có hiểu lầm gì đó, hai người cũng nên cho ràng.”

      Hứa Hoan Nhan cắn môi dùng sức lắc đầu: “Em .”

      làm sao dám , chỉ buổi tối hôm qua thôi làm cho tâm loạn như ma, nếu như bây giờ ra nghe ta sám hối, rơi lệ, van xin phen, biết chuyện gì xảy ra?

      “Chị, em thấy ta rất quyết tâm, bằng chị ra gặp ta lần . Ngày đó, ta với em, nếu như chị lấy chồng sinh con, ta thề trở lại quấy rầy chị, như vậy bây giờ ta tỉnh rượu, chắc là nhớ lời mình .”






      Duy An suy nghĩ hồi mới , thay vì ba người dây dưa , chi bằng gặp mặt dứt khoát

      “Chị đói bụng rồi, cả nhà ăn sáng thôi.” Hoan Nhan trả lời, chỉ kéo Á Hi xuống lầu, tới phòng ăn, bữa ăn sáng này ba người ăn có hơi vô vị tẻ nhạt, chỉ có Hứa Hoan Nhan giống như có nhiều tâm , phải đánh rơi thìa, cũng là quên uống sữa.

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      280 Cảm giác ôm

      rảnh để trông nom xem y phục người mình bừa bãi thế nào mà chỉ chán nản ngồi ở ghế sa lon, bởi vì bóng dáng của , xuất ở trong phòng khách. . . . . . Đầu Hoan Nhan cũng ngẩng lên, tầm mắt rơi vào cái bàn trước mặt, còn Thân Tống Hạo đứng ở cửa phòng khách, cả đêm say rượu, cũng chưa rửa mặt, nhìn tiều tụy lại nhếch nhác, lại nghĩ tới gương mặt tuấn ngày xưa bây giờ lởm chởm đầy râu, tựa hồ già rất nhiều.

      "Nhan Nhan. . . . . ." kêu tên của , thanh phát ra cũng khàm khàn khó nghe, chút lo lắng, liếc mắt nhìn y phục nhăm nhúm người mình, xuất trước mặt , lại là dùng cái bộ dáng chật vật như thế này.

      Hoan Nhan lời nào, giống như căn bản tồn tại, trầm mặc ngồi ở chỗ đó.

      "Tối hôm qua, xin lỗi. . . . . . Nhan Nhan, uống say rồi, cũng biết chính mình làm cái gì, Nhan Nhan. . . . . . Em đừng giận có được hay ?"

      cẩn thận mở miệng, giọng mặc dù thành khẩn, nhưng cả người lại vẫn mang theo khí thế kiêu ngạo trời sinh.

      Hoan Nhan biết mình làm sao mà lại khẽ mỉm cười cái, " sao, Thân tiên sinh."

      ngẩng đầu lên, chỉ bình tĩnh nhìn , đáy mắt nổi gợn sóng. Qua năm năm, bọn họ là người của hai thế giới khác nhau.

      Thân Tống Hạo cảm giác thân thể mình khỏi run rẩy cái, biết có phải vì tiếng Thân tiên sinh kia hay , đâm trúng chỗ đau của , quan hệ giữa bọn họ tựa hồ lập tức bị kéo giãn ra, trở lại như lúc ban đầu.

      "Nhan Nhan. . . . . ." biết cái gì cho phải, ánh sáng nơi đáy mắt dần dần bể tan tành, mong mỏi lâu như vậy, nhưng đến khi xuất , lại làm cho càng dễ chịu, lúc thấy, còn có thể mang theo ước mơ, mang theo hi vọng, còn bây giờ thấy, tất cả những thứ mà mang lại cho đau lòng.

      trách , tất cả đều trách chính bản thân làm bậy, còn lời nào để , nhưng chỉ muốn cho cơ hội, để cho có thể vãn hồi tình huống này.

      "Thân tiên sinh, xưng hô này, chỉ có chồng của tôi có thể gọi." Hoan Nhan cũng cắt đứt trầm mặc của , đứng lên, liếc mắt nhìn những vết bẩn người mình, áy náy cười cái: "Ngại quá, tôi muốn thay quần áo, Thân tiên sinh có thể trước cũng được."

      "Nhan Nhan. . . . . ." khống chế được, chợt đuổi theo ôm lấy từ sau lưng, nhưng khi cánh tay chạm vào cái bụng nhô lên của thân hình khẽ dao động cách hoảng hốt, nhưng vẫn gắt gao ôm chặt, thống khổ nhắm mắt lại thầm: "Nhan Nhan, đừng ."

      "Thân tiên sinh! Xin tự trọng chút! Tôi kết hôn, còn có con rồi, xin buông tay ra!"

      cách quyết liệt, liều mạng giãy giụa trong lòng , cho là cố chấp bá đạo thả, sợ mình trầm luân trong hơi thở của , chỉ muốn né tránh , né ra khỏi người đàn ông chỉ cần xuất đoạt toàn bộ lý trí của !

      Thế nhưng lại nhàng buông lỏng tay ra, bàn tay lưu luyến từ bên eo trợt xuống, thân hình cao lớn tựa hồ chán nản , "Nhan Nhan, đồng ý với Duy An, nếu như em kết hôn rồi, cũng dây dưa với em nữa, như vậy tại, em hãy thực lòng trả lời cho , em và người đàn ông kia, kết hôn rồi có đúng ?"

      cúi đầu, cắn môi dưới, lông mi dài buông xuống dưới, ngăn trở tầm nhìn của chính mình, hồi lâu, cảm thấy mình như bị ánh mắt nóng bỏng của nặng nề đâm vào lưng, hít sâu hơi, gắng sức mà gật đầu: "Đúng thế, tôi và Á Hi, chúng tôi kết hôn rồi."

      lập tức yên lặng, trong đôi mắt vẫn luôn cao ngạo và kềm chế, ánh mắt đen láy tràn ngập tự tin giống như sao băng hoảng hốt biến mất, lui về phía sau bước, lưu loát cười , giọng nỉ non: "Tốt, rất tốt, em còn mang thai con của ta, đúng ?"

      "Thân tiên sinh, ngài có thể tự thấy được, con của chúng tôi hơn sáu tháng rồi." Đầu rủ xuống thấp hơn, chỉ lộ ra đoạn cần cổ trắng nõn, có ánh sáng chiếu vào, ở người toát ra hình ảnh sinh động mà xinh đẹp.

      Nhìn như muốn ngốc, hàm răng từng hồi chua xót, muốn hung hăng ôm lấy , bao giờ buông tay nữa, nhưng cũng dám, sợ càng trở nên xa cách, sợ cự tuyệt, sợ hơn nữa là sợ hình tượng của trong lòng càng kém hơn!

      "Tại sao, tại sao em chờ thêm chút? Tại sao năm năm trước lúc tới tìm em, em lại né tránh? Tại sao em phải lưu lại câu , em tình nguyện chết cũng muốn trông thấy ?" đè bả vai của xuống, để cho tránh ra, mà thanh run run sắp khống chế được. . . . . ."Chờ làm cái gì? Chờ làm cái gì, Thân Tống Hạo? Chờ cho tôi tờ chi phiếu rồi lại sỉ nhục tôi sao? đủ rồi, đủ rồi! Tôi muốn phải nhìn thấy nữa!"

      tránh khỏi vòng tay của , nước mắt cũng nhịn được mà đua nhau rơi xuống, cả đời này đều quên được, khi đó bộ dáng Tô Lai mang theo chi phiếu xuất ! Các người nếu muốn ở chung chỗ, hãy ở với nhau thiên trường địa cửu, tốt nhất chết cũng chết ở chung chỗ, vậy tại sao còn để cho người mới vui mừng tới giễu cợt ?

      "Cái gì chi phiếu, cái gì nhục nhã?" ngơ ngẩn, lẩm bẩm mở miệng hỏi thăm, lại phát khóc đến mức thể dừng lại được, đôi mắt đỏ bừng và thũng trướng, làm cho đau lòng khó nhịn, khống chế được đưa tay ôm lấy , đem nhấn vào trong ngực, cằm vừa vặn chống đầu , mùi của , trong nháy mắt lan khắp thân thể của , làm cho cầm được lỗ mũi ê ẩm, ôm lấy chặt hơn.

      "Buông tôi ra. . . . . ." khàn giọng kêu gào, liều mạng muốn tránh thoát từ trong ngực của , mà hai cánh tay ah lại giống như đúc bằng sắt thể động đậy, khóa trong ngực.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      281 Kéo ba cần

      giận dữ, đến cuối cùng ngược lại cười lạnh: "Kế tiếp có phải , căn bản biết gì về chuyện này?"

      Hai hàng lông mày thon dài của lập tức nhíu chặt, đôi môi cũng tự chủ được mân thành đường thẳng tắp, đúng vậy, quả biết chuyện này, bởi vì chưa từng có qua bảo Tô Lai mang theo chi phiếu tìm đến , đuổi !

      "Chuyện này, chờ tra cho em câu trả lời thỏa đáng, tóm lại, tất cả trách nhiệm đều là của , em muốn oán trách làm sao cũng được!" Đôi mắt như chiếc khóa khóa lại: "Nhan Nhan, chỉ cần em tin tưởng , chưa từng làm chuyện như vậy!"

      "Tôi muốn nghe, huống chi, bây giờ có ba hoa chích choè cái gì nữa, cũng đều muộn rồi." Hoan Nhan cũng thèm nhìn tới liền hất tay của ra, xoay người hướng cầu thang tới, cũng quay đầu lại: "Thân tiên sinh, xin hỏi những lời ngài phải , xong rồi sao?"

      "Nếu như xong rồi, xin mời rời khỏi Quý gia, về sau cũng cần tới quấy rầy người nhà chúng tôi nữa."

      "Như vậy đứa trẻ hôm qua mà nhìn thấy, bé tên là Noãn Noãn đó, nó cũng là con của em cùng với người đàn ông kia sao?"

      Trong lòng còn sót lại khẩn cầu bé cuối cùng, hi vọng giữa với , hề giống như bây giờ, còn chút xíu dính líu.

      Bước chân Hoan Nhan hơi chậm lại, trong đầu nhớ tới khuôn mặt đầy lệ của Noãn Noãn, ngực càng thêm ê ẩm, thiếu chút nữa, thiếu chút nữa muốn chất vấn , quan tâm tới đứa bé mà năm năm qua chưa từng nhìn qua sao?


      Nhưng thể làm như vậy, hơn nữa ai hiểu Thân Tống Hạo hơn , vật muốn, quyết buông tay ra, nếu để biết Noãn Noãn là con của , như vậy nhất định từ bên người mang Noãn Noãn !

      "Đúng thế, sau khi chúng ta ly hôn, tôi liền lập gia đình, sau đó sinh Noãn Noãn!" cắn chặt răng, trong đầu cũng ong ong tiếng vang, để bàn tay vịn cầu thang của cũng bắt đầu run rẩy. . . . . ."Tôi tin!" mù quáng, rốt cuộc vẫn nhịn được mà gầm , hai quả đấm nắm chặt, nhưng vẫn là ức chế được toàn thân gào thét kích động!

      "Có tin hay làm sao? Chẳng lẽ nhất định muốn ôm Noãn Noãn làm giám định DNA sao? Thân Tống Hạo, chúng ta thể nào, xin đừng dây dưa với tôi nữa, đừng xuất trong cuộc sống của tôi nữa có được hay ?"

      bi thương xoay người, nhìn người đàn ông mang vẻ bi thương đứng dưới cầu thang nhìn , nếu như tổn thương có thể dùng câu xin lỗi để đền bù, như vậy cõi đời này tại sao lại có nhiều người si tình như vậy?

      phải bất luận ai cũng có thể giống như Á Hi vậy, sống chết rời khỏi , cũng phải là bất luận kẻ nào, có thể tiếp nhận đứa trẻ liên quan tới mình, coi bé như ruột thịt mà thương , phải bất luận kẻ nào, cũng có thể cần hồi báo để người phụ nữ khác!

      "Em còn Nhan Nhan?" ngẩng đầu lên, lẳng lặng nhìn , hướng đưa ra cái tay, đôi tay kia, từng dắt lấy tay của qua những cọn phố dài, đôi tay kia cũng từng chạm vào đôi mắt , chạm vào ngừoi , đôi tay kia từng ôm chặt , cũng từng vô tình đẩy ra, đôi tay kia từng viết xuống những ngày thương, cũng từng xé rách nó ra.

      Trước mắtHoan Nhan mông lung, đầu ngón tay của vuốt ve lên bụng, tâm tình quá mức kích động, bụng mơ hồ có chút đau, tựa vào lan can, cười rơi lệ;" thương. . . . . ."

      Thanh kia khàn khàn, khàn khàn cơ hồ khiến nghe .

      đợi năm năm, lại chờ được tuyên bố như vậy, hôm nay hối hận, lại có biện pháp đền bù, nếu là năm năm trước, nếu biết lần ký xuống làm cho bọn họ phải chia lìa, lần ký thứ hai lại khiến cho bọn họ cả đời bỏ qua nhau, làm sao?

      " hiểu." cắn chặt răng, mạnh mẽ nở nụ cười, cũng là từng bước từng bước bước lên bậc thang, Hoan Nhan nhìn , trong ánh mắt có nghi ngờ, ngón tay của cũng chợt nâng lên, lại nhàng rơi xuống ở bên má , mà phải là bá đạo trong trí nhớ của , cợt nhã cùng phóng túng, mà lại dịu dàng như vậy.

      "Để cho ôm em cái. . . . . ." Tiếng của vừa ngừng cũng ôm vào trong ngực, cẩn thận để chạm vào bụng , chỉ là đôi tay ở lưng khẽ siết chặt: "Để cho ôm em cái."

      Thanh của đột nhiên nghẹn ngào, mà dưới mái tóc đen, ánh mắt vẫn sáng chói, ngẩng đầu lên, nhìn , năm năm rồi. . . . . . Nhớ ở trong mộng, thấy cũng ở đây trong mộng, ôm chỉ là hy vọng xa vời.

      giãy dụa nữa, chỉ yên lặng nằm ở trước ngực , tiếng tim đập nhanh như vậy, khiêu động làm gương mặt cũng bắt đầu nóng bỏng.

      "Nhan Nhan, nhà ở Singapore dọn dẹp rất thỏa đáng, chỉ thiếu nữ chủ nhân, nhưng bây giờ, em đến đó, nơi đó tất cả đều có ý nghĩa gì nữa. . . . . ." cúi đầu, đôi môi lướt qua tóc của , run rẩy khẽ hôn.

      Khép lại đôi mắt, cánh tay hơi siết chặt, khuôn mặt lập tức chôn ở cổ của : " bỏ được, bỏ được làm sao bây giờ? Để cho em cùng người khác ở chung chỗ, trái tim giống như bị khoét mất mảnh, Nhan Nhan, Nhan Nhan! phải có thể buông tay. . . . . ."

      bị ôm chặt lấy, thiếu chút nữa liền chết đuối trong ấm áp đó, nếu như chưa từng thấy phong lưu của , nếu như chưa từng trải qua tổn thương sâu sắc như vậy, nếu như trong sinh mệnh xuất thêm Á Hi. . . . . . cũng gật đầu.

      Nhưng, trong cuộc sống có nếu như, nếu như vĩnh viễn chỉ có thể là nếu như.

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      282 Chính văn: Dụ dỗ con .

      tiểu nha đầu hồng hào đứng ở sau lưng , hai ngón tay có chút ghét bỏ nhích lên nắm lấy quần của , mở to đôi mắt tò mò nhiệt liệt nhìn .

      Ánh mắt của giống như là bị khóa lại, dính vào khuôn mặt nanh kia.

      bé mặc bộ váy ngủ in hai con dê, đôi tay trắng nõn mập mạp, hàng lông mày đen nhánh, nằm bên dưới là đôi mắt to vừa đen vừa sáng, bé xem ra là phiên bản thu của Hoan Nhan, nhưng so với , nhóc này còn có thêm hai má lúm đồng tiền, thực rất xinh đẹp, dám thề rằng cả đời này cũng chưa từng gặp qua đứa trẻ nào lại xinh đẹp như vậy.

      “Chú là ai?” Noãn Noãn giương lên khuôn mặt nanh nhìn , rồi giòn giã mở miệng. Vóc dáng cao lớn làm cổ nhóc cũng muốn tê luôn rồi.

      “Cháu tên là Noãn Noãn sao?” Thanh của để thấp nhất có thể, trưng ra dịu dàng mà trước nay chưa có tựa hồ sợ dọa cho tiểu nhân nhi giống như đồ sứ trước mắt này sợ.

      cúi thấp người, đáy mắt sáng chói mảnh, khuôn mặt nanh quá mức óng ánh, quá mức đẹp mắt khiến cho thể khống chế được mà muốn chạm vào.

      “Ah, cần!” Hai cánh tay mập mạp của Noãn Noãn lập tức che lấy mặt mình, bé lại lui về phía sau bước, chu cái miệng nanh kháng cự nhìn lại .

      Ngón tay Thân Tống Hạo cứng đờ, mà nụ cười nơi đáy mắt cũng có chút bi thương đọng lại vì bị bé bài xích?

      “Chú người của là thúi.”
      Noãn Noãn rồi lại đúng lúc mở miệng, bé chạy đến chỗ cái bàn lại rút khăn ướt, nắm lấy rồi quay lại chạy đến trước mặt Thân Tống Hạo rồi nhét vào trong tay : “Cho chú”.

      Thân Tống Hạo khỏi thấp ho tiếng cuống quít cầm lấy khăn ướt cẩn thận đem mình lau lần, quả tối hôm qua say còn biết gì, lại đêm ngủ người bây giờ mùi vị nhất định là xông chết người.

      “Bây giờ có thể rồi sao?”
      càng dịu dàng mở miệng ngồi chồm hổm xuống đem tay vươn đến trước mặt bé cười nhìn:
      “ Chú có thể sờ cái Noãn Noãn đáng rồi sao?

      Noãn Noãn nghe được khích lệ lập tức giương ra khuôn mặt tươi cười to cùng hai má lúm đồng tiền,trông đáng , chút nghĩ ngợi gật đầu cái.

      Đầu ngón tay chạm lên khuôn mặt bé mượt mà giống như là có dòng điện lập tức lướt qua trái tim của , nhìn bé, nhóc cũng yên lặng nhìn, ánh mắt hai người chạm vào nhau tựa hồ trong nháy mắt có thứ gì đõ gõ vào ngực , khiến cho đầu tiếng ông ông muộn hưởng .

      “Chú, chú làm sao vậy?” bé mở to mắt nhìn Thân Tống Hạo đờ đẫn trước mặt mình.

      “Noãn Noãn, con bao nhiêu tuổi có thể cho chú biết ?”
      dịu dàng mở miệng nhìn ánh mắt của khỏi mềm mại cưng chiều. Thanh của bé ngọt ngào động lòng người, nhưng cũng lập tức khiến cho tỉnh ngộ lại, bàn tay trượt xuống rơi vào bả vai nho , khẽ dùng lực đem kéo thân thể mềm mại của bé vào ngực mình gần hơn, thân thể bé còn thơm mùi sữa, khiến cơ hồ ngây dại.

      Đầu của Noãn Noãn nghiêng cái, đếm đầu ngón tay đếm lát rồi trả lời : “Noãn Noãn qua năm tuổi, tính cả tuổi mụ rồi !”

      Lồng ngực của tựa hồ bị cái gì đánh lập tức liền nổ ra! Nếu như Noãn Noãn đúng là qua năm tuổi cả tuổi mụ, như vậy ràng là khi cùng Hoan Nhan ly hôn cũng mang bầu Noãn Noãn!

      chợt nghĩ đến trước khi ly hôn, đó là thời điểm sinh nhật , khi vào phòng bếp để với thỏa thuận ly hôn!

      có cách nào để cứu vãn sao?

      Nếu như em mang thai con của sao?”
      cố gắng vãn hồi, còn “từ trước đến giờ tôi đều sử dụng biện pháp an toàn, Hứa Hoan Nhan!” Mà câu của cũng là ngu xuẩn cự tuyệt!

      cơ hồ sắp đứng vững được nữa, tại sao có thể phạm vào sai lầm thể tha thứ như vậy chứ? Tại sao ban đầu đối với ngay cả chút giải thích cũng cho ?

      Suy nghĩ của lại tiếp tục quay lại tới thời điểm trước sinh nhật của lâu từng muốn đưa phần quà sinh nhật to, đó có lẽ chính là đứa bé.

      ôm đứa con của hai người theo dõi và Tô Lai, mắt thấy bọn họ thân mật, tuyệt vọng đồng ý ly hôn sau đó lại bị đá ra cửa, xa cách năm năm, Thân Tống Hạo quả nhiên là tên khốn kiếp hơn kém! Cơn đau đớn từ ngực lan tỏa ra toàn thân khiến cho khống được siết chặt lòng bàn tay, nếu phải ôm trong ngực bé này biết mình có thể nhịn được mà cuồng lên hay !

      “Chú.”
      Noãn Noãn kinh ngạc nhìn lên khuôn mặt trước mặt trắng bệch ra, khiến cho khỏi có chút sợ hãi mà hô lên tiếng, lại thấy Thân Tống Hạo cũng phản ứng mà sắc mặt cũng là trầm như muốn khóc, khiến Noãn Noãn bị dọa sợ, thân thể bé mập mạp dùng sức ở trong lòng uốn éo muốn đứng lên, cái miệng nanh nhất thời oa lên khóc.
      “Mẹ mẹ, cứu con! Mẹ, Noãn Noãn sợ, ô ô ô. “
      Noãn Noãn càng khóc càng dữ, sớm biết vậy bé cũng len lén trượt xuống đây, là đáng sợ! Căn bản đây chính là mấy người thích bắt trẻ con trogn phim hoạt hình!

      “Ngoan, đừng khóc, đừng khóc” bị tiếng khóc của bé đánh thức khỏi trầm tư, lập tức cúi xuống nhìn tiểu nha đầu khóc sướt mướt trong ngực mình, tay chân khỏi có chút luống cuống, muốn lau nước mắt cho bé nhưng bé lại uốn éo muốn giãy ra khỏi lòng khiến cho động cũng dám động chỉ sợ làm đau bé.

      “Noãn Noãn, đừng khóc.”
      Thân Tống Hạo ôm bé vào lòng, chân tay vụng về, nhưng biết làm sao để ôm, Noãn Noãn thoải mái càng thêm uất ức, càng khóc kinh thiên động địa, da bụng mỏng của bé bị siết rất đau!

      nhanh chóng xoay quanh ôm bé qua lại, miệng vẫn dịu dàng cẩn thận: “Noãn Noãn, chú phải làm sao con mới khóc?”

      “Muốn mẹ, con muốn mẹ!” Noãn Noãn khóc to, dùng sức siết hai tay bé thành quyền há to miệng kêu tê tâm liệt phế!

      “Được, được, muốn mẹ muốn mẹ. Bây giờ chú ôm con tìm mẹ có được hay ?”
      Thân Tống Hạo luôn miệng dụ dỗ chút nào là bình tĩnh, nhìn con mình khcso là muốn đau lòng muốn chết, còn hơi đâu mà lo lắng phiền não?

      Noãn Noãn vừa khóc vừa nấc, gương mặt giống như con mèo làm Thân Tống Hạo vừa đau lòng vừa buồn cười, tỉ mỉ cho lau nước mắt cho , rồi giọng dụ dỗ: “Tại sao cháu muốn mẹ dỗ mà phải là ba?”

      Noãn Noãn nghe xong lời này lập tức sửng sốt chút tiếp rồi lại oa tiếng khóc.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      283 Chính văn: Là con của

      Noãn Noãn nghe xong lời này lập tức sửng sốt chút tiếp rồi lại oa tiếng khóc:
      “Làm sao, tại sao lại khóc?”
      Thân Tống Hạo bị tiếng khóc của bé kinh động lập tức tay chân luống cuống, mà lúc này cầu thang lại truyền tới nườm nượp tiếng bước chân hốt hoảng của Hoan Nhan, cũng luống cuống, nức nở nghẹn ngào:
      “Noãn Noãn, Noãn Noãn, con làm sao vậy? Làm sao khóc thành ra như vậy rồi hả?”
      Vốn dĩ Noãn Noãn còn bị ôm bởi Thân Tống Hạo giờ càng liều mạng giằng co:
      “Mẹ, mẹ con muốn mẹ!”
      muốn làm gì? Thân Tống Hạo, ngay cả đứa bé cũng bỏ qua sao? làm gì Noãn Noãn?”
      Hoan Nhan liếc thấy Noãn Noãn bị gắt gao ôm vào trong ngực, cảm thấy tay chân mình lạnh toát, vừa rồi chỉ mới về phòng ngủ để tắm rửa, thay quần áo, thế nhưng lại thấy Noãn Noãn đâu, biết con bé len lén chạy ra ngoài từ lúc nào. Đợi đến khi từ phòng tắm ra ngoài liền nghe thấy tiếng con khóc lớn, giờ phút này gấp gáp đến mức chỉ mặc áo choàng tắm liền vọt ra, mái tóc ướt nhẹp rũ xuống vai, sau khi tắm xong khuôn mặt nhắn tinh xảo và sữa tắm mùi thơm ngát lượn lờ ở trong phòng khách khiến Thân Tống Hạo khỏi mất hồn, mà trong lúc sững sờ, trong nháy mắt Hoan Nhan chộp tới kéo Noãn Noãn lại.
      gắt gao ôm Noãn Noãn, ghé sát vào khuôn mặt đầy nước mắt của con nhàng dụ dỗ:
      “Bảo bối đừng khóc, con sợ vậy sao? sợ, sợ, mẹ đây rồi.”
      “Mẹ, hức…, mẹ, Noãn Noãn, hức…, Noãn Noãn là sợ chú kia, là dọa người, hức…, hức… ô ô.”
      Noãn Noãn vừa khóc vừa lắc lắc khuôn mặt nhắn sưng đỏ vì khóc nằm đầu vai Hoan Nhan chịu ngẩng mặt lên.
      Hoan Nhan nhìn bộ dạng này của Noãn Noãn khỏi tức giận, chỉ hận thể đem người đàn ông trước mặt người kia chửi mắng trận!
      “Thân Tống Hạo, làm cái gì? đem Noãn Noãn biến thành như vậy, có còn là người nữa ?”
      Hoan Nhan toàn thân phát run, liều mạng đè nén thanh của mình cùng lửa giận nếu phải bận tâm con ở đây có lẽ nhịn được mà gào thét trận.
      , cái gì cũng làm, cũng biết tại sao Noãn Noãn lại khóc.”
      Mắt Thân Tống Hạo hết nhìn rồi lại nhìn con , muốn kéo bé lại để dỗ dành nhưng lại dám, sợ con bé khóc ngừng, rồi bị đau họng, lại sợ Hoan Nhan hiểu lầm ý nghĩ của . Khuôn mặt tuấn đầy nóng nảy, nhịn được mà nhíu lông mày lại, cảm thấy mình sắp bị ép điên rồi !
      “Nếu làm gì Noãn Noãn làm sao lại khóc thành như vậy?”
      Hoan Nhan nhìn con trong ngực mình khóc run cầm cập. khỏi đau lòng, cúi xuống nhìn con , làm sao con bé lại đáng thương như vậy chứ? Vừa sinh ra có ba.
      Thân Tống Hạo đứng đối mặt với hai người lệ tràn khóe mi, muốn tiến lên với , Nhan Nhan, em đừng khóc, nhưng lại dám. nhìn hai người phụ nữ trước mặt mà lòng đau như cắt, muốn đem họ ôm trong ngực, nhưng cũng sợ Noãn Noãn ghét , rất sợ, nhưng cũng muốn được gần gũi với con mình. mâu thuẫn rối rắm khiến cảm thấy mình bất lực, chưa bao giờ cảm thấy mình loạn như lúc này!

      Hai mắt Hoan Nhan sưng đỏ, đưa tay đẩy Thân Tống Hạo cái, bởi vì liều mạng đẩy , nên thân thể cao lớn hơi lảo đảo, thế nhưng cũng né tránh, cũng níu lại, chỉ chăm chú nhìn hai người bọn họ. sợ Hoan Nhan cẩn thận làm đau Noãn Noãn:
      “Nhan Nhan, em chậm thôi, em định ôm Noãn Noãn đâu?”
      Thân Tống Hạo đưa tay ra đỡ sau lưng Noãn Noãn, nhìn Hoan Nhan chỉ dùng tay để bế Noãn Noãn lên, làm cho váy ngủ của bé cũng bị cuốn lên lộ ra hai chân mập mạp, khiến khỏi muốn đưa tay ra ôm con cái.
      “Tôi muốn lại xuất trước mặt Noãn Noãn nữa, cũng cho phép chọc cho Noãn Noãn khóc!”
      Hoan Nhan nhìn vẻ mặt cẩn thận cùng khẩn trương của , khỏi cũng cảm thấy căng thẳng theo.
      “Noãn Noãn là con của có đúng hay !”
      muốn đẩy ra lần nữa nhưng lần này vẫn đứng bất động, đưa tay ra bắt lấy cổ tay giọng chất vấn.
      phải chính là phải!”
      Hoan Nhan liều mạng đẩy lần nữa, nhưng biết tại sao lại đụng phải Noãn Noãn, làm bé lại bụm mặt khóc òa lên, tiếng khóc khàn khàn, còn to như vừa rồi, nhưng lại nức nở, khiến Thân Tống Hạo đau lòng muốn chết. Đứa bé này là máu mủ của , lần đầu tiên nhìn thấy con bé cũng biết bé xinh đẹp, thông minh này lại là con mình!
      “Nhan Nhan, em cần đẩy nữa, , nhưng em hãy đặt Noãn Noãn xuống , em làm đau con bé rồi.”
      muốn đưa tay lên đỡ con , nhưng lại nhìn thấy ánh mắt đề phòng của Hoan Nhan nên cánh tay đưa lên lại buông thõng xuống.
      Tầm mắt Hoan Nhan nhìn con lớn, quả nhiên trán nổi lên cục màu đỏ, khiến vừa đau lòng, lại tự trách mình là người mẹ, nhưng lại thể để cho con được cảm nhận tình thương của người cha .
      “Nhan Nhan, Noãn Noãn với , con bé năm tuổi tính cả tuổi mụ rồi.”
      Ánh mắt Thân Tống Hạo cũng nhìn tới khuôn mặt nhắn của Noãn Noãn, ánh mắt tràn đầy áy náy và thương. Hoan Nhan vừa ngẩng đầu lên đúng lúc chạm vào ánh mắt si ngốc nhìn Noãn Noãn, khiến mắt cũng cảm thấy đau xót, thiếu chút nữa muốn thốt lên rằng con bé chính là con của , chính là đứa bé đáng thương vì cho tới bây giờ ba nó vẫn biết đến tồn tại của nó.
      “Nhan Nhan, em cho biết Noãn Noãn có phải là con của hay ?”
      cúi nửa người xuống nhìn đề phòng của con cùng ánh mắt tìm kiếm tò mò len lén nhìn . Hốc mắt hồi đau xót, thiếu chút nữa nhịn được mà nghẹn ngào. Hoan Nhan lời nào, cắn môi dám nhìn cũng dám nhìn ánh mắt tìm tòi của Noãn Noãn. phải là người mẹ tốt, vì quá hà khắc với Noãn Noãn, quá ích kỷ.
      “Nhan Nhan, dựa vào những điều lúc trước em với , có thể chắc chắn Noãn Noãn là con phải là của Tằng Á Hi.”
      Thân Tống Hạo nhàng lắc lắc bả vai Hoan Nhan, thanh càng ngày càng kiên nhẫn.
      “Con phải là con của ba Á Hi, hức…., mẹ ba ruột con đến nơi rất xa rồi, hức…., ba quan tâm tới hai mẹ con nữa…….”
      Vốn dĩ tựa trong ngực Hoan Nhan thút thít, bỗng nhiên Noãn Noãn lại ngoài ý muốn mở miệng. Đôi mắt ướt nhẹp của bé nhìm chằm chằm Thân Tống Hạo trước mặt;
      “Chú chính là người quan tâm tới mẹ sao?”

      284 Chính văn: bài xích của Noãn Noãn

      Vốn dĩ còn nằm trong ngực Hoan Nhan thút thít, Noãn Noãn chợt ngoài ý muốn mở miệng. Đôi mắt ướt nhẹp của bé nhìn chằm chằm Thân Tống Hạo trước mặt;
      “Chú chính là người quan tâm tới mẹ con sao?”

      “Noãn Noãn!”
      Hoan Nhan muốn ngăn cản cũng còn kịp nữa, thời gian giống như dừng lại.

      Dưới ánh nắng rực rỡ của mặt trời tháng bảy, bóng Thân Tống Hạo trải dài mặt đất, ánh nắng làm cảm thấy mặt mình nóng ran nhưng trong lòng lại là mảnh lạnh lẽo, khiến cả đời này khó mà quên.

      Những hạt bụi nho dưới ánh mặt trời ngừng khiêu vũ, bệ cửa sổ màn tơ bị gió thổi bay lên, chỉ cẩn ngẩng đầu nhìn ra xa chút là có thể thấy vườn hoa rực rỡ sắc màu phía bên ngoài. Bóng dáng to lớn của sừng sững trong phòng khách, cảm thấy mình giờ phút này thậm chí ngay cả hô hấp cũng khó khăn. Nhưng lại dám lên tiếng, biết phải gì với Hoan Nhan, dám lên tiếng đánh vỡ bầu khí trầm muộn này, mà mặt Hoan Nhan giọt nước mắt tiếng động rơi xuống.

      nhìn , cũng nhìn , thời gian xa cách năm năm, vẫn là Hứa Hoan Nhan, còn cũng vẫn là Thân Tống Hạo, nhưng cũng còn là Hứa Hoan Nhan trước kia, cũng phải.

      nhìn chớp mắt.

      Rất lâu sau đó, đáy mắt cũng bắt đầu dâng lên dòng nước, tích lại nơi khóe mắt thành giọt nước mắt lớn, đột nhiên chảy xuống. Các ngón tay nắm chặt, các khớp xương được dùng hết sức, biết là dùng bao nhiêu sức lực.

      cố gắng khống chế cho mình khóc thành tiếng, biết mình là người đàn ông, dù có khó khăn đến đâu nữa cũng nên chảy nước mắt, lại còn trước mặt người phụ nữ mà cùng con lần đầu tiên gặp mặt, cảm thấy khóc lớn hồi cũng phải chuyện gì hay ho.

      biết làm sao để có thể biểu đạt hết tình cảm của mình, cảm thấy lúc này đây cũng giống như năm đó, khi cùng Tô Lai mến nhau, tuy rằng thích rất nhiều nhưng lại biết người phụ nữ khi lại cần lời cam kết đến như vậy.

      Cuộc tình đó đến rồi , hoa hoa công tử biến thành người đàn ông toàn tâm toàn ý chung tình với Hứa Hoan Nhan.
      cứu vớt , là dạy cho , cho biết người là như thế nào, khi người phải làm cái gì.

      Tới tại , lại lần nữa đứng trước mặt người phụ nữ mình mà vẫn vụng về, đần độn, biết nên như làm như thế nào để vui, dĩ nhiên nếu vẫn giống như lúc trước, sống phóng túng đối với phụ nữ, tất cả thủ đoạn đó nếu dùng ở người , cảm thấy đó là khinh nhờn. Noãn Noãn nhìn chú ngây ngốc trước mặt mẹ, còn chảy cả nước mắt, tựa hồ cũng cảm thấy lúng túng thoải mái, bé lau chùi nước mắt trơ mắt nhìn Thân Tống Hạo.

      “Noãn Noãn, con nghĩ ba như vậy sao?”
      ngồi chồm hổm xuống ở trước mặt Noãn Noãn, muốn hôn cái lên khuôn mặt nhắn của bé.

      Noãn Noãn chu miệng cái, rồi lại nhắm lại, bé thấy mẹ vẫn trầm mặc, tự nhiên cũng khép đôi mi dài, cắn cắn cái miệng màu hồng nhắn, đáng thương mở miệng:
      “Ở trước mặt mẹ, thể tới ba, mẹ vui.”
      “Noãn Noãn!”
      Hoan Nhan vội vàng mở miệng, muốn làm cho Thân Tống Hạo hiểu lầm cái gì, hiểu lầm năm năm qua xấu với con .

      “Noãn Noãn, con cho ba biết, nếu như ba quay về, con tha thứ cho ba sao?”
      Thân Tống Hạo cầm bàn tay mềm mại nhắn của con , ánh mắt tha thiết nhìn con, gần trong gang tấc, càng thấy con bé xinh đẹp như là vật báu..., con bé nhất định phải là công chúa được mọi người che chở.

      Đáy mắt Noãn Noãn lóe lên tia sáng, bé trừng to mắt mà nhìn Thân Tống Hạo trước mặt, khuôn mặt nho uất ức làm cho lòng người chua xót:
      “Nhưng năm năm nay ba cũng về.”
      “Noãn Noãn.” Hoan Nhan ôm con trong ngực, lệ lại tràn mi, rơi vào mặt con .
      ”Noãn Noãn, con cho mẹ biết con có giận ba ?”

      Noãn Noãn suy nghĩ chút, rất nghiêm túc gật đầu cái:
      “Con giận ba nên đem bỏ mẹ lại mình, mẹ rất vất vả, trong bụng có Noãn Noãn còn phải làm việc.”
      Cánh tay Hoan Nhan ôm con càng thêm siết chặt, thân thể cũng run rẩy, thanh cũng rung rung: “Nếu như ba trở lại con có tha thứ cho ba ?”

      Cái miệng nhắn của Noãn Noãn chu ra tức giận lầu bầu: “ muốn tha thứ, ba hư.”

      Thân Tống Hạo nhìn hai người phụ nữ mà mến ôm nhau, con lại khéo léo, hiểu chuyện khiến cho lòng càng thêm chua xót, biết dưới khéo léo và hiểu chuyện này con cũng phải chịu biết bao nhiêu uất ức.

      “Nếu như Noãn Noãn còn tiếp tục giận ba, ba cũng dám trở lại nữa đâu.”
      Hoan Nhan nhịn lệ cười, lau nước mắt cho con , cuối cùng vẫn hiểu được, hai người là máu mủ, cho dù có làm sao cũng thể chia lìa. Như vậy bằng liền thuận nước đẩy thuyền, nếu như Noãn Noãn vui vẻ còn sợ cái gì?

      “Mẹ, vậy con có thể để ba trở lại rồi giúp mẹ dạy ba?”
      bé lập tức mở miệng, đôi mắt to tràn đầy ước, đôi tay bé nắm cánh tay Hoan Nhan chặt như vậy.

      Hoan Nhan cũng ngước lên, liền nhìn thấy ánh mắt thể tin của Thân Tống Hạo, cùng cảm kích, càng nhiều hơn là vui mừng cùng hạnh phúc, khỏi gật đầu cái:
      “Noãn Noãn, bất kể ba làm cái gì nhưng mẹ phải cho con biết Noãn Noãn cũng là bảo bối của ba.”

      “Noãn Noãn.”
      Thân Tống Hạo thể tiếp tục áp chế tâm tình kích động của mình nữa, hướng về phía con xinh đẹp của mình vươn tay ra, ngay cả đầu ngón tay cũng run rẩy, khóe môi giật giật hồi lâu, mới thầm lên tiếng:
      “Noãn Noãn, ba là ba của con.”

      Noãn Noãn mắt to chợt trợn lên, cái miệng nhắn cũng nhàng hé ra thành hình chữ O, bé sững sờ nhìn Thân Tống Hạo, đây chính là ba sao?

      Gương mặt xuất cách ràng trong những giấc mộng của bé, rồi người khiến mẹ phải thương tâm chính là người trước mặt này sao?

      Thân Tống Hạo muốn ôm bé nhưng lại ngờ Noãn Noãn vô ý thức lui về phía sau, khuôn mặt nhắn núp ở trong ngực Hoan Nhan, nghi ngờ len lén liếc Thân Tống Hạo: “Mẹ con sợ.”

      Hô hấp của Thân Tống Hạo lập tức ngưng trệ chút, tay của nâng lên cũng sững lại thu được về, con sợ , bài xích như vậy, cảm giác này so với thống khổ lúc ấy tưởng niệm Nhan Nhan tựa hồ sai biệt lắm.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :