1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc - Minh Châu Hoàn (Full Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      274 năm năm sau —— gặp lại


      Á Hi cũng cầm lấy tay của , đem sợi tóc bênmá giắt lên tai , dịu dàng cười tiếng:"Đừng quá khổ cực, biết ?"

      Hoan Nhan khỏi cười tiếng; "Mới có năm tháng, có gì mà mệt mỏi chứ." đứng lên vào phòng bếp, Á Hi rồi nhìn theo bóng lưnggầy yếu của đến ngây ngốc, Duy An nghiêngđầu nhìn Á Hi, trong lúc vô tình cũng nhìn thấy nụ cười bi thương dưới đáy mắt , cậu khỏi cả kinh, vội vàng nhìn sang chỗ khác, ánh hoàng hôn bao phủ, biến mất thấy tăm hơi.

      Noãn Noãn gối đầu nằm đầu gối của cậu, thân mật kéo vạt áo của cậu, lòng Duy An khỏi nhói đau cái, cậu biếtmình làm đúng hay sai, , lúc Thân Tống Hạo ép hỏi cậu Noãn Noãn là ai quả thực cậu bị chấn động.

      Chỉ là tại, chuyện phát triển như khống chế, bọn họ là người ngoài cuộc, việc duynhất có thể làm cũng chỉ là yên lặng theo dõibiến hóa, thuận theo tự nhiên.

      bữa cơm ăn diễn ra trong khí rấtthoải mái, sau bữa tối bốn người cùng ra ngoàiđi dạo, đến khi trở lại, Noãn Noãn kéo tay HoanNhan và Á Hi tay thẳng hướng phòng ngủ lớn,trong miệng còn ngừng lẩm bẩm;"Rốtcuộc có thể cùng ba mẹ ngủ cái giườngrồi."

      Sau khi tắm rửa cho bé xong, đặt nằm giường lớn, Hoan Nhan và Á Hi đều trốn tắm, đợi đến khi hai người ra ngoài, tiểu nha đầu kiađã ngủ say sưa rồi, Hoan Nhan và Á Hi liếc mắtnhìn nhau, khỏi mặt có chút đỏ ửng,"Ngủ ?"

      Khóe môi Á Hi khẽ mím lại, tựa như cười, rồi lại mang theo đơn nên lời, nhàng gật đầu, cầm tay của : "Ừ, ngủ ."

      Giữa hai người được ngăn cách bởi nha đầu cuộn tròn, ngủ rất say sưa, lỗ mũi hơi nhíu lại, làm cho người ta nhìn thấy liền nhịn được thương .

      Cơn buồn ngủ từng chút đánh tới, rốt cuộc cũng vào giấc ngủ, những cơn gió mùa hè lùa qua cửa sổ, bay vào trong phòng, lạnh lẽo thấm vào da thịt, Á Hi ngủ được, cảm thấy ngực giống như kim châm, cắn răng, để cho mình phát ra chút xíu thanhâm, mò xuống giường, ở trong ngăn kéo lấy ra mấy viên thuốc giảm đau.

      Hoan Nhan vẫn biết phải dùng thuốc giảm đau, nếu biết, biết lại muốn lo lắng thành cái dạng gì nữa.

      Sau khi thuốc có tác dụng, phía trướccửa sổ, lại bắt đầu cảm thấy như chìm vào hôn mê , lặng lẽ lên giường, kéo lên cho Noãn Noãn cái chăn mỏng, mới khép mắt, trầmlắng vào giấc ngủ. . . . . . Sáng sớm thức dậy ăn bữa sáng, đưa Noãn Noãn vườn trẻ, Hoan Nhan nghĩ đến trong nhà còn thiếu mấytấm thảm , liền kéo Á Hi dạo vào cửahàng bách hóa.

      "Nhan Nhan, những chuyện này để cho người giúp việc , sợ em mệt mỏi." Sắc mặt Á Hi hơi trắng ra, săn sóc mở miệng.

      "Bác sĩ dặn dò em phải luôn giữ cho mình thoải mái, lại hoạt động nhiều chút, khôngđược để tâm trạng quá khẩn trương nếu kích thích đến bảo bảo, sợ cái gì chứ, hay là thoải mái?"

      Nhìn thấy lo lắng, lập tức nhàng lắcđầu;"Vậy cũng tốt, chúng ta đón xe rồi ?"

      "Em nhớ gần đây có cửa hàng bách hóa rấtlớn, qua đó , vào lúc này chắc cũng khôngđông lắm."

      "Được." đồng ý, dắt tay của chậm rãi qua ngã tư đường lại, bụng hơi lớn, đimột hồi là cố hết sức , may là cửa hàng bách hóa cách đó cũng xa, bọn họ vào uống ít nước , nghỉ ngơi chút, rồi mới mua thảm.

      có nhiều người lắm, điều hòa mở cũngvừa phải, cũng quá mệt mỏi, dạo hồilâu, cuối cùng cũng chọn được hai tấm thảmnhỏ xinh đẹp tinh xảo, vừa vặn cái có thểđặt ở bàn trang điểm, cái đặt ở trong phòng ngủ của Noãn Noãn, thanh toán xong, đồ cũngđược gói tốt, Á Hi xách theo túi giấy kéo cánhtay của liền ra ngoài, gọi cuộc điệnthoại, tài xế lát nữa tới đón bọn họ, đithang máy xuống lầu , bọn họ định qua khu nghỉngơi của tầng để ăn tạm cái gì đó.

      Lúc tới tầng ba, Hoan Nhan tựa hồ cảm thấybảo bảo trong bụng bỗng nhúc nhích, khỏi cười mở miệng: "Á Hi, bảo bảo đạp em."

      Á Hi đưa tay sờ sờ tóc của , lại khom lưnghướng về phía bụng của nghiêm túc mở miệng: "Tiểu tử thúi, cho khi dễ mẹ con có biết ?"

      " cần mắng, con nghịch ngợm như vậy, nhất định là rất khỏe mạnh." Trong lòngHoan Nhan vui sướng vô cùng, ngón tay vuốt vebụng, sợi dây liên hệ máu mủ thực kỳ diệu, làm cho trái tim dâng lên từng hồi thương cảm.

      "Xem mẹ thương con nhiều như thế nào chưa!Phải ngoan chút, biết ?" Á Hi thanthở ra tiếng, hai người vào thang máy, tiếp tục xuống lầu, tay của nâng lên vòng qua đỡ ởngang hông của , muốn cho dựa dẫm mộtchút, thể để cho mệt mỏi như vậy.

      "Thân Thiếu, nơi này là khu bách hóa lớn nhấtcủa toàn công ty chúng ta, lượng khách mỗingày qua lại cũng xếp hàng đầu."

      nhóm người vây quanh, lấy trung tâm là người đàn ông, người đàn ông kia tuấndật cơ hồ muốn phát sáng, chỉ nhànggật đầu, giống như cũng có hứng thúquá lớn.

      Mấy vị trợ lý bên cạnh có chút hiểu, chỉ là ngượng ngùng mở miệng: "Thân tổng, bằng chúng ta nghỉ ngơi chút?"

      "Cũng được." Thân Tống Hạo trầm giọng mởmiệng, cảm thấy cuộc sống rào trước đón sau này cũng thực phiền toái.

      khẽ nới lỏng chiếc cà vạt, cảm thấy sựphiền não ra lời, ràng là lạnh lẽo đến thấy xương, từ sâu thẳm trong lòng anhcũng dâng lên hơi nóng, làm cho khó mà nhịn được.

      "Tôi qua bên kia hút điếu thuốc."

      "Thân tổng, xin cứ tùy ý, tùy ý." Giám đốc của công ty bách hóa tay lau mồ hôi trán, thở dài hơi, vị tổng giám đốc trẻ tuổi này, giống như là trong truyền thuyết khôngđùa giỡn, giọt nước cũng lọt, làm cho người ta tìm ra chút đầu mối nào.

      tới chỗ cửa thông gió, Thân Tống Hạo châm điếu thuốc, trước mặt bức tường thủy tinhtrong suốt, nhìn ra phía ngoài, liền nhìn thấydòng người cuồn cuộn như nước chảy, biết lúc này mình nên rời thôi, rời khỏi thành phốmà Nhan Nhan từng sinh sống năm , nhưng lại dứt bỏ được, mà ở lại chỗ này chỉ thêm thương tâm, gặp khôngbiết.

      Rất nhanh hút xong điếu thuốc, tiện tay nhấn xuống gạt tàn thuốc, ném vàotrong thùng rác, xoay người, liền nhìn đến thấyhai người kia ánh mắt tha thiết cùng khuôn mặt tươi cười, có chút phiền lòng, xoay mặt, ánh mắt chỉ là tùy ý đảo qua, nhưng cả người lại giống như tượng đá, đọng lại trong khoảng khắckia. . . . . ."Em chậm chút, nơi này hơi trơn đấy." Á Hi vịn , mang cẩn thận vòngqua vũng nước đọng, dịu dàng mở miệng.

      Hoan Nhan có chút ngượng ngùng, ngượngngùng muốn đem đẩy ra, nhưng lại bị Á Hi siết chặt hơn, khoác ở tay của , hai ngườisóng vai bước , nhìn sắc mặt khẩn trương củaanh, khỏi sẳng giọng: "Nào có dễ hưnhư vậy chứ, xem người ta đều ở đây nhìn chúng ta. . . . . ."

      Nhưng bươc chân của Hoan Nhan lập tức lảođảo dừng lại, câu bên miệng của , lập tức treo ở giữa trung. . . . . .

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      275 Mỉm cười sau khi từ biệt

      Đầu lông mày của Á Hi nhíu lại, vì dừng lại đột ngột nên kéo theo , cũng khỏitheo tầm mắt của nhìn sang, ánh mắt của cùng ánh mắt si ngốc của người đàn ông kia cũng đụng vào nhau, nhưng ta cũng giống với Hoan Nhan, đều ngây ngốc sững sờ .

      Thân Tống Hạo duy trì cái tư thái buồn cười đómột chút, bình thường là người khác đứng thẳng bất động nhìn , nhưng thế giới này phức tạp vô cùng, oanh yến vô số, giờ phút này trong mắtanh chỉ có .

      đứng ở nơi đó, mang mặt là niềm hạnh phúc đỏ ửng, tay trong tay với người đàn ông khác, dịu dàng ôm thân thiết, bụng độilên. . . . . . chợt cắn hàm răng, mong mỏinăm năm, suy nghĩ năm năm, hối hận năm năm,nhưng tất cả đều thể chống đỡ mãi vớithời gian.

      ra ánh mắt hai người chỉ chạm nhaumấy giây, nhưng mà lại như là vượt qua hàng tỉnăm ánh sáng bình thường khá dài.

      Bước chân tự chủ hướng mà hoạtđộng, ngón tay cũng khống chế được nhẹnhàng run rẩy, chỉ cách ngắn ngủn hai thước, bước tiếp bước nữa, sau đó đưa tay ra, muốn nhàng ôm lấy , ôm lấy người phụ nữ đến sắp nổi điên rồi.

      Nhưng khóe môi lại chợt giương lên, nụ cười tuy rực rỡ nhưng lại mang theo tuyệt vọng đôi lông mày, có thể thấy xinh đẹp kinh người.

      Hoan Nhan nắm chặt cánh tay Á Hi muốnrụt về, đôi mắt tràn đầy sương mù bị cố nén trở về, khóe môi Hoan Nhan càng nhếch lên cao hơn, nhìn khẽ nghiêng cằm, gật đầu.. . . . . Ánh mắt theo khuôn mặt tuấn dật thậtnhanh trượt xuống, đột nhiên thay đổi thành ảm đạm, vẫn là bộ dáng năm năm trước, đứng ởtrong đám người nhưng vẫn chói mắt như thế, Hoan Nhan kéo cánh tay Á Hi , nhìn thẳng phíatrước, cũng quay đầu lại, từng bước từngbước vững vàng, từ lúc lướt qua bên cạnhanh, mùi vị quen thuộc kia dù có cách năm nămcũng là lập tức xông vào chóp mũi của , khiến cho hốc mắt chua xót, đột nhiên cắnđầu lưỡi, dùng đau đớn khiến cho mình thanh tỉnh.

      Rốt cuộc, hãy để cho có thể mỉm cười lướtqua , mặt Á Hi chút biểu tình, chỉ là khuôn mặt vốn dĩ gầy gò lại càng trắngbệch, buông tay ra, chỉ phối hợp cùng từng bước từng bước lên trước.

      Thân Tống Hạo bi thương xoay người, đáy mắtcũng cách nào khống chế nổi lên tầng hơi nước, năm năm rồi, thể nào nghĩ tới có ngày có thể gặp lại tronghoàn cảnh như vậy, nhìn có thể thấy côđang rất hạnh phúc, kéo lấy tay người đànông khác, bụng to nặng nề mỉm cười, gật đầuvới , rồi lướt qua mà cũng quayđầu lại.

      "Nhan Nhan. . . . . ." Lúc gọi cái tên này, côvừa vặn tới cửa, dòng người mãnh liệt, âmthanh cảu những người xung cuộn vào nhau,tiếng trẻ con cười cuốn tới, đem giọng trànngập bi thương của , trong nháy mắt bao phủ. . . . . . Lúc ra khỏi cửa chính, nước mắt của lập tức liền rơi xuống, ai cũng khôngnghe thấy, Á Hi cũng , tới bên người , người đường cũng nghe thấy, nhưng là nghe được, cách biển người,cách thời gian tàn nhẫn, có thể nghe thấymột tiếng Nhan Nhan sau năm năm muộn màngkia.

      "Nhan Nhan, em sao chứ?" lòng bàn tay Á Hi lạnh như băng, mạnh mẽ chống lại cơn đau từ trong ngực, thanh của vẫn tràn đầy âncần.

      ". . . . . . thôi, về nhà." thầm, dán sátmặt mình vào trong ngực Á Hi , lúc ly hônvới , cũng từng tự với mình, cả đờinày, cần phải khóc lóc vì nữa, coi như là có khóc, cũng chỉ cho phép khóc mộtphút.

      Đúng lúc tài xế tới, cho xe dừng lại, Á Hi kéo đicô lên xe, lúc cửa xe chậm rãi đóng lại, côkhông thể khống chế nhìn tới cánh cửa kia, đôimắt đẫm lệ mê ly thấy , rồi lại nhìn ràng. . . . . . tới lui trong đám người, hoàn toàn để tới ý hình tượng, liều mạng tìm kiếm, giống như điên ngày ngày kêutên .

      tìm , nhưng muộn rồi.

      Hoan Nhan nhắm mắt lại, giọt nước mắt từ hốc mắt đột nhiên trợt xuống: "Tài xế, lái xe."

      Người Á Hi hơi cứng lại, lát sau cảm giác các khớp xương như bị sốt cao, liếc ra ngoàicửa sổ, cánh cửa cao hơn thân thể, trong nháy mắt liền bị dòng người bao phủ, cũng thể nhìn được nữa, mắt trống rỗng, cònmột chút xíu biểu cảm.

      Khi về đến nhà, là buổi trưa, Hoan Nhan đểtúi xách xuống đến phòng ngủ tắm rửa, Á Hi theo vào phòng ngủ thấy đóng lại cửa phòng tắm, chỉ chốc lát sau có mơ hồtiếng nước chảy vang lên, đứng ở ngoài cửa,mà ở bên trong.

      Bọn họ cách nhau cánh cửa, nhưng mà lại như cả ngọn núi, mà dù có cố gắng làm sao nữa, nhưng cũng đỡ được, ngọn núi kia ở trong lòng , chưa bao giờ từngchuyển .

      Đến bữa tối mới xuống lầu, mắt chỉ hơi sưngđỏ, xem ra cũng rơi lệ nhiều lắm, Á Hi giống như cái gì cũng xảy ra, chỉ kéo tay của ngồi ở trước bàn ăn, trước mặt bày mộtbát cháo đậu xanh.

      "Mẹ, mẹ làm sao vậy?" Noãn Noãn liếc thấy bộ dáng khác thường của Hoan Nhan, khỏi lại bắt đầu lo lắng, bé túm lấy cánh tay củaHoan Nhan tay nhàng lay động, khuôn mặt nanh tràn đầy sợ hãi.

      " có việc gì bảo bối, con mau qua đó ăn cơm, mẹ có việc gì. . . . . ."

      nhìn con , xuyên thấu qua khuôn mặt nhắn đó như là thấy được khuôn mặt củaanh, đây là con của , nhưng lại biết, cũng từng nghĩ cả đời nãy nóicho biết, nhưng là đối với Noãn Noãn, điều đó công bằng sao?

      Đến khi bé trưởng thành chẳng lẽ khôngmuốn biết tại sao nó có ba sao? nên làm sao, bé là bị ba và mẹ cùng vứt bỏ?

    3. 2709hangda

      2709hangda Well-Known Member

      Bài viết:
      140
      Được thích:
      388
      Chương 276: Bà xã, cùng về nhà.

      Quản gia thất kinh, thanh nghe qua có chút thở hổn hển, tiếng bước chân lộn xộn dần dần gần hơn, yên tĩnh lập tức bị khuấy đảo ngổn ngang.

      “Ba….” Noãn Noãn bị người đột nhiên tới này dọa cho ngốc luôn, theo bản năng nhào vào trong ngực Á Hi, Á Hi cuống quít ôm lấy bé, lấy tay che mắt bé lại, giọng dụ dỗ: “Đừng sợ, có chuyện gì đâu bảo bối, đừng sợ…”

      say khướt, chính cũng biết mình uống bao nhiêu rượu, tích góp nhiều dũng khí mới khiến mình lái xe chạy tới chổ này, thế nhưng giờ khắc này, nhếch nhác đứng trong phòng khách nhà , chật vật nhìn giật mình nhìn lại , chật vật nhìn ba người bọn họ nhà tề tựu đầm ấm hạnh phúc, chợt tỉnh rượu, nhìn lại mình giống như kẻ tiểu nhân
      .
      Đột ngột xông vào trong hạnh phúc người khác- kẻ tiểu nhân, đột ngột xông vào trong hạnh phúc người khác,ác ý phá hoại hạnh phúc người khác, chính là kẻ tiểu nhân.

      Quý Duy An liếc nhìn Thân Tống Hạo xông tới, theo bản năng liếc nhìn vẻ mặt Hứa Hoan Nhan, chỉ thấy nét mặt trắng bệch như tờ giấy, thân thể gầy yếu giống như nhịn được run lẩy bẩy, nén khỏi lửa giận dâng trào, chịu được liền lớn tiếng : “Thân Tống Hạo, tới đây muốn làm gì?”

      “Tôi muốn làm gì?” ngẩng đầu lên, lướt qua mấy người trước mặt, chỉ thấy mỗi , biết là uống bao nhiêu rượu rồi, sắc mặt đỏ bừng, đáy mắt toàn tia máu, cả người toàn mùi rượu khó chịu.

      “Cậu tôi muốn làm gì? Tôi tới tìm vợ tôi đưa về nhà, tôi muốn ấy về nhà, được sao Quý Duy An?” Thân Tống Hạo nghiêng ngã lảo đảo tiến lên, lập tức nắm lấy vạt áo của Duy An nhấc cao lên, trong miệng phun ra nồng nặc mùi cồn, mà đáy mắt vẫn phát ra ánh sáng chói mắt.

      Quý Duy An hai mắt đờ đẫn, Tằng Á Hi ôm Noãn Noãn cũng đứng lên yên tĩnh nhìn , Hứa Hoan Nhan hai tay chống bàn ăn đứng lên, hai vai run run cố dùng sức giữ vững thân mình, sau đó xoay người lại, nhìn , đến đuổi ra ngoài cũng còn hơi sức.

      Người duy nhất hiền lành nằm trong ngực Á Hi là Noãn Noãn, bé nhìn Á Hi, lại nhìn tới cậu mình chút, sau đó nhìn tới bên mẹ, sau cùng ánh mắt mới rơi vào mặt Thân Tống Hạo, biết tại sao, bé trợn to mắt nhìn , nhìn cái người điên say khướt làm ồn ào trong nhà, bé đột nhiên chút cũng sợ hãi.

      “Ba, ông ấy là ai vậy?” Noãn Noãn nằm ở trước ngực Á Hi, lộ ra cái đầu rối bù, ngón tay chỉ về Thân Tống Hạo.

      Á Hi biết mở miệng như thế nào, ôm Noãn Noan tay khẽ run, chuyển hướng nhìn qua Hoan Nhan, cũng là thê lương ngậm ngùi được.

      “Thân Tống Hạo, mời rời khỏi nhà chúng tôi ngay lập tức, ngay lập tức!” Duy An hung hăng đẩy ta ra, biết là do uống quá nhiều rượu, lại có chuẩn bị, lảo đảo lui về phía sau vài bước, nặng nề đụng vào bên cạnh lan can cầu thang.

      Phía sau lưng biết đụng vào vật gì cứng rắn nhô ra, làm đau nhói khỏi rên lên tiếng, Hoan Nhan nhìn qua bả vai Duy An, vừa khéo nhìn thấy nhíu lại đôi lông mày thon dài.

      Kiêu ngạo như , ưu nhã như , luôn luôn điềm tĩnh tự nhiên, đột nhiên lộ ra vẻ mặt như vậy, Hứa Hoan Nhan chỉ cảm thấy hàm răng từng trận ê ẩm, ép mình nghiêng mặt, nhìn tới nữa.

      “Duy An, đưa ta ra ngoài.” Hứa Hoan Nhan kéo ống tay áo Quý Duy An, cúi đầu câu, qua bên người Tằng Á Hi nhàng : “Chúng ta lên lầu thôi.”

      Trong phòng khách yên tĩnh, giọng tuy , cũng là từng chữ từng chữ truyền đến tai Thân Tống Hạo.

      “Nhan Nhan….” khàn khàn kêu lên, Hứa Hoan Nhan sắc mặt thay đổi, kéo tay Á Hi chuẩn bị qua phòng ăn.

      “Nhan Nhan…” Thân Tống Hạo cố gắng đứng lên muốn đuổi theo, nhưng Quý Duy An lập tức đứng chắn trước mặt , cau mày nhìn lại : “Thân Tống Hạo, quên ngày đó cam kết chuyện gì với tôi sao? nếu chị tôi kết hôn sống chết gì cũng quấy rầy, tại cũng thấy, ba người họ nhà cực kỳ tốt, cực kỳ hạnh phúc! Mời cho, nên trở lại quấy rầy chị tối”

      Quý Duy An dùng sức đẩy ta ra, biết có phải do ta quá say hay , hầu như phản ứng lại chút nào, chỉ chết lặng mặc cho Duy An đẩy ra thẳng đến lối vào phòng khách, đôi mắt đỏ ngầu nhìn lên cầu thang chổ có bóng dáng người phụ nữ kia, hình ảnh tựa người vào trong ngực người đàn ông kia, là quá chói mắt, làm cho nghĩ muốn tới hủy diệt hình ảnh kia.

      “Mẹ, tại sao cậu lại đối xử như vậy với chú kia?” Noãn Noãn nằm ở vai Á Hi, mắt cũng chớp nhìn về phía phòng khách, bé cắn cắn ngón tay, đột nhiên cảm thấy chú đó đáng thương…. Đó là con của ? cùng người đàn ông kia sanh ra ? Thân Tống Hạo giống như là bị đánh cú choáng váng, hai tay nắm tại khung cửa, mặc cho Duy An và Quản gia đẩy ra, cũng nhúc nhích, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm ba người tới khúc quanh cầu thang tầng hai.

      muốn hiểu , nhất định phải ràng, coi như bị phán tử hình, cũng muốn biết ràng đến tột cùng xảy ra chuyện gì!

      Chỉ trong chớp mắt, biết sao lại có cơ hội nắm lấy tay Quản gia đẩy sang bên bước qua hướng cầu thang vọt tới.

      “Thân Tống Hạo, điên rồi!” Quý Duy An tức giận dậm chân, muốn đuổi theo, nhìn lại thấy ta bước vọt mấy bước tới lầu, mạnh mẽ nắm lấy cổ tay Hứa Hoan Nhan.

      Quý Duy An hít ngụm khí lạnh, bước chân cũng ngưng lại! Trời…. quả cách nào tưởng tượng, trường hợp này có bao nhiêu lộn xộn.

    4. 2709hangda

      2709hangda Well-Known Member

      Bài viết:
      140
      Được thích:
      388
      Chương 277: Trở về bên cạnh ta .

      “Bà xã, tha thứ cho , cùng về nhà, có được hay ?” nghẹn ngào , nhìn mặt của , đáy mắt đều là khẩn cầu.

      Hứa Hoan Nhan run run cơ hồ đứng vững, bàn tay giãy dụa vài cái, nhưng vẫn bị giống như đứa trẻ cố chấp nắm chặt lấy buông, chưa từng thấy qua như vậy, tròng mắt đỏ bừng, lại mặt dầy cầu xin .

      Nhưng mà, vì cái gì trễ như vậy? Thân Tống Hạo, tại sao trễ như thế mới tỉnh ngộ, trễ như thế mới quay đầu lại?

      Mình bây giờ phải là Hứa Hoan Nhan như lúc đầu, mà ta cũng phải là Thân Tống Hạo lúc đó, bên cạnh mình có Á Hi, trong bụng mình cũng có đứa bé của mình và Á Hi, làm thế nào mình có thể cùng ta quay trở về nhà?

      “Buông tay ra…” run run hàm răng, nhẫn tâm xoay mặt muốn tách bàn tay ra, mà ba chữ kia ra đau lòng muốn chết.

      buông, bà xã, buông tay….Cùng trở về, chúng ta về nhà có được hay ? muốn buông tay…. buông ra…. Bà xã…”

      Hơn ba mươi tuổi, chợt nghẹn ngào giống như đứa bé, cầm lấy tay Hoan Nhan, mặc cho dùng sức bẻ tay ra, mặc cho đau đớn khó chịu được như thế nào, vẫn chết sống muốn buông tay, cơn say chếnh choáng dâng lên, như mất toàn bộ lý trí, quên mất những lời hứa hẹn cam kết kia, chỉ muốn mang , mang về nhà, vẫn mực bồi bên người .

      Hứa Hoan Nhan hạ quyết tâm, dùng sức gỡ ngón tay ta ra, thế nhưng vẫn gắt gao nắm chặt cổ tay , Hứa Hoan Nhan vừa tức vừa đau, rốt cuộc nhịn được bật khóc: “Thân Tống Hạo, muốn gì? Chúng ta ly hôn, năm năm trước ly hôn rồi! Bây giờ tôi lập gia đình rồi, cần lại đến quấy rầy cuộc sống của tôi nữa có được hay ?”

      “Em gạt , Nhan Nhan…. Em gạt , tin…..” dùng sức lay đầu, nhưng vẫn cố chấp thả tay ra…. “Thân Tống Hạo, tôi có chồng, có con!” Trái tim như bị dao cắt, nhưng vẫn thể như vậy.

      “Mẹ….” Noãn Noãn trợn to đôi mắt đen nhánh, đôi mắt hết nhìn mặt của mẹ lại nhìn tới khuôn mặt người đàn ông kia: “Mẹ, các người ầm ĩ chuyện gì?”

      Giọng trong trẻo của Noãn Noãn cất lên, làm cho hai người cãi nhau phải dừng lại.

      Hứa Hoan Nhan quay mặt sang, hướng về phía sắc mặt rất khó coi của Á Hi thầm: “Á Hi, ôm Noãn Noãn về phòng trước ….”

      Á Hi cũng có nhiều biểu tình, chỉ gật gật đầu, liền ôm Noãn Noãn vào phòng ngủ.

      “Mẹ, mẹ….” Noãn Noãn kêu to, bất mãn đô cái miệng ra” Mẹ nhanh lên chút nha, con và ba ở trong phòng ngủ đợi mẹ.”

      Thân Tống Hạo giống như bị điện giật ngưng lại, ánh mắt lướt qua mặt Hứa Hoan Nhan, vừa lúc hướng về phía khuôn mặt nhắn tươi cười, trong nháy mắt, ngực giống như bị đâm dao vô cùng đau nhức, ánh mắt bé khi giao với mắt , có hơi chế nổi muốn vươn tay ra sờ vào mặt bé. Người phụ nữ của tổng giám đốc tại. Là bé, ngày đó ở nhà họ Quý gặp bé này.

      bé là con của Hứa Hoan Nhan! LÀ Hứa Hoan Nhan cùng với người đàn ông khác sinh ra đứa bé…. Đầu mông lung kịch liệt, khuôn mặt nhắn của Noãn Noãn dần dần thay đổi bắt đầu mơ hồ.

      “Thân Tống Hạo, thấy rồi đó! Buông tay ra…” Hứa Hoan Nhan cắn chặt răng, bất chấp tất cả giật ra khỏi tay , rơi nước mắt có chút hốt hoảng, nhưng cũng quay đầu lại hướng phòng ngủ bước tới: “Duy An, mời ta về .”

      “Nhan Nhan, Nhan Nhan…” Thân Tống Hạo muốn đuổi theo, Duy An cũng nhanh chân chạy tới, giơ tay lên đấm phát vào mặt : “ chuyện giữ lời, có còn là đàn ông ?”

      “Quản gia, đưa Thân tiên sinh ra cửa!”

      “Quý Duy An, cậu buông tôi ra, buông tôi ra…” giọng của dần dần xa, cuối cùng biến mất còn nghe thanh gì, Quý Duy An thở hơi dài nhõm, tới trước phòng ngũ nhàng gõ cửa: “Chị, ta rồi…”

      Rất lâu cũng nghe ai đáp lại, cậu tính gõ cửa lần nữa, nhưng cánh cửa mở ra, Hứa Hoan Nhan sắc mắt trắng bệch giống như người chết, giương mắt liếc cậu cái, sau đó nở nụ cười nhìn còn khó coi hơn là khóc: “Duy An, có phải chị và Á Hi phải chuyển nhà ?

      ******************** Đêm dài đằng đẵng, Hứa Hoan Nhan ngủ được, lăn qua lộn lại hồi lâu, dứt khoát đứng lên, mà Á Hi cũng ngồi dậy theo, khoác áo ngủ theo tới ban công.

      Hai người trầm mặc hồi lâu, cũng biết mở miệng như thế nào.

      “Nhan Nhan, bằng…”

      “Á Hi, em biết muốn gì.” Hoan Nhan nghiêng người tựa vào tay : “Mắng em ích kỷ cũng được, lòng dạ ác độc cũng được, em chỉ có thể lựa chọn lần, như vậy cũng sớm biết em lựa chọn như thế nào.”

      “Nhan Nhan…” thở dài, đáy lòng trào dâng chua xót nên lời, ánh mắt bay xa, biết mình còn kiên trì sống như vậy nữa là vì cái gì.

      biết chính mình còn chịu đựng được bao lâu, ngày rồi ngày kéo dài cuộc sống là vì cái gì, ở bên thêm ngày sao? biết, mình còn có thể sống đến khi nhìn thấy đứa bé chào đời hay , mà coi như có nhìn thấy được , vậy năm tháng sau này cuộc sống mẹ góa con côi trải qua như thế nào?

      “Nhan Nhan, chừng ngày nào đó chết, em có hiểu ?”

      Hứa Hoan Nhan hai mắt đẫm lệ, nhìn chăm chú: “Á Hi, nếu như chết, bỏ lại mấy mẹ con em, yên tâm được sao?”

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 278: Nghĩ tới cha ruột.

      Hứa Hoan Nhan lập tức nhào vào lòng , những bi thương đè nén lâu rốt cuộc hoàn toàn thổ lộ ra ngoài, khóc thỏa thuê đầm đìa nước mắt, ôm cổ Á Hi ngừng nghẹn ngào khóc giống như là đứa trẻ.

      “Nhưng mà Nhan Nhan, em lòng muốn ở lại bên cạnh , lại muốn sinh cho đứa bé, em từ đầu đến cuối có hỏi qua muốn em làm như vậy hay ?”

      Á Hi lần nữa lại đẩy ra, ngơ ngác lui về sau hai bước, đáy mắt hề có ý cười: “Em có hỏi qua chưa, ép người phụ nữ thương ở lại bên cạnh , còn để ta sinh cho đứa bé, trả nợ ân tình, có vui hay ?”

      “Á Hi…” Hứa Hoan Nhan lắp bắp ngơ ngác nhìn Á Hi đứng trước mặt.

      vui, Nhan Nhan, em biết ? Lúc em ngủ mơ đều kêu tên Thân Tống Hạo, trong lòng trong mắt em chỉ có ta, em ở lại bên cạnh , đối với , coi là cái gì? Đứa này coi là cái gì? Nếu tỉnh ngộ sớm hơn chút, hẳn là nên lưu lại đứa bé này, vướng tay chân em mà thôi! Hứa Hoan Nhan, em nên minh mẫn sáng suốt lại , cần hành hạ , cũng cần tra tấn chính mình, lại càng nên hành hạ người đàn ông thương em kia.”


      cái gì, Tằng Á Hi! tại muốn em làm như thế nào? có biết tại thành phố C, em theo dõi về thăm nhà nhưng lại vào, có biết mẹ vì nhớ mà mang bệnh? có biết hay nhà họ Tằng chỉ có mỗi mình là con? có biết hay có thể chết bất cứ lúc nào? Em đây nợ cả đời, nhưng phải em sanh cho con đơn giản vì trả nợ ân tình này! Tằng Á Hi, theo em năm năm, em năm năm, cho rằng em là phụ nữ có tim sao, cho cho rằng em có chút cảm tình nào với sao?”

      “Hoan Nhan, tình cảm đó chỉ chiếm có phần, còn đa phần là cảm kích , cái phần tình cảm nhoi kia có ý nghĩa gì? Nếu vẫn cố chấp giữ em lại, chỉ làm cho ba người đau khổ thêm, hủy hoại hai gia đình, nếu bây giờ buông tay ra, ít nhất em và Thân Tống Hạo, Noãn Noãn có ba, có thể vĩnh viễn cùng sống chung chỗ.”

      “Còn đứa bé trong bụng em sao?” Hứa Hoan Nhan nước mắt lưng tròng, ra muốn bỏ tất cả trở ngại, bỏ ít những chướng ngại trong lòng mình, nguyên lai bỏ xuống tất cả, quan tâm tìm cuộc sống mới cùng tình cảm mới, quay đầu nhìn lại, ra là mình sai!


      “ Còn đứa bé trong bụng em tính làm sao đây? Noãn Noãn trở lại bên người cha ruột thịt, con bé có đủ cha mẹ, cả đời buồn lo, như vậy còn con chúng ta sao?” Hứa Hoan Nhan khóc lóc nức nở, được ủng hộ lựa chọn của mình, áp lực to lớn đè sắp sụp đổ, tại Á Hi như vậy, cả cha ruột cũng muốn bỏ đứa con này, nên làm gì bây giờ?

      “Nếu như có thể…. hi vọng đứa bé này diện…..” Á Hi lẩm bẩm , cả đời này của , là khi trước cố chấp sa vào đoạn tình sai lầm này, mắc nợ quá nhiều đối với người nhà, với ba mẹ sinh ra . Nếu như phải lúc ấy nghĩ đến sau khi chết sợ ba mẹ sụp đổ, nhà họ Tằng vì vậy mà tuyệt hậu, chắc chắn đồng ý thỉnh cầu của Hứa Hoan Nhan.

      quá ích kỷ, cũng phải là Tằng Á Hi lòng dạ vĩ đại rộng lớn, từng ích kỷ ảo tưởng, cùng với Hoan Nhan cả đời bên nhau, khiến cho , thậm chí ích kỷ mà hy vọng rằng, rồi quên Thân Tống Hạo, về sau trong lòng chỉ có mà thôi.

      “Nhưng đứa bé ràng có tồn tại, sinh mệnh , trong người em quả có tồn tại, làm sao có thể dứt bỏ nó được?”

      khóc giọng khàn khàn, tay phải vịn vào lan can mới làm cho cả thân hình ngã quỵ xuống.

      Hai người cũng nhìn thấy, sau cửa kiếng ban công, Noãn Noãn mặc áo ngủ bị đánh thức bởi hai người yên tĩnh đứng ở đó giống như búp bê pha lê.

      bé nghe được bốn chữ con ruột cha ruột, lập tức ngủ được, trong lòng tràn ngập khát khao nho , người đàn ông buổi tối xông vào kia, chính là cha ruột mình sao?

      bé khẽ nhíu mày, thích người ấy, bởi vì người ông ấy hôi!

      “Nhan Nhan, em để suy nghĩ chút, muốn nghĩ kỹ hơn nữa.” Á Hi đứng quá lâu, cảm thấy hết chịu nổi, vịn lan can đứng lên, phát giác lòng bàn tay ẩm ướt xuất ra tầng mồ hôi, mà trong đầu cũng ong ong vang lên, làm cho đầu đau như muốn nổ tung, tiếng khóc đau thương của Hoan Nhan vẳng bên tai, thế nhưng vô lực để ý tới .

      Hứa Hoan Nhan thất hồn lạc phách bước trở về phòng, lúc bước nhanh tới giường, cánh tay níu kéo vạt áo ngủ của : “Mẹ.”

      Hứa Hoan Nhan cúi đầu nhìn, đúng lúc chạm vào ánh mắt đen nhánh của Noãn Noãn, tim đau xót, khỏi khom lưng cúi xuống ôm lấy bé: “Bảo bối, mẹ làm con tỉnh ngủ hả?”

      “Mẹ, có phải cha ruột con trở lại ?” Noãn Noãn nằm trong ngực mẹ, trong lòng tràn đầy khát khao.

      “Có ba Á Hi còn chưa đủ sao?” Hứa Hoan Nhan chỉ muốn khóc, rồi ngẫm lại, cũng nhẫn tâm, nếu như lúc ban đầu, ban đầu tuyệt tình chỉ vì Thân Tống Hạo ở chung cùng Tô Lai, có thể hay lựa chọn giết chết Noãn Noãn đứa bé này?

      Nếu như có đứa bé trước khi rời khỏi bỏ , vậy bây giờ làm sao có được bảo bối đáng như này? phải tàn nhẫn, chỉ là tim bị tổn thương quá sâu.

      “Nhưng mà, đúng là Noãn Noãn vẫn suy nghĩ muốn biết hình dáng cha như thế nào mà.” Noãn Noãn sợ mẹ đau lòng, nhưng vẫn khống chế được khát vọng trong lòng, ba Á Hi vốn đối xử với mình tốt như vậy, mình nên nghĩ tới cha ruột, bây giờ dễ dàng gì mới được nghe mẹ nhắc tới, trái tim của lấp đầy suy nghĩ về cha ruột mất rồi.

      “Nếu có mẹ và ba Noãn Noãn hạnh phúc hơn sao?” Hoan Nhan nhịn được bắt đầu suy nghĩ những vấn đề kia theo lời của Á Hi, nhịn được bắt đầu suy nghĩ, vần đề cha ruột Noãn Noãn là ai, đối với Noãn Noãn có ảnh hưởng lớn gì.

      hạnh phúc…” Noãn Noãn gật đầu, cái miệng nhắn hơi dô lên, bé ngáp cái dài, dựa vào trong ngực Hoan Nhan: “Mẹ, con buồn ngủ.”

      bé rời khỏi lồng ngực Hoan Nhan, cả người bò lên giường ngủ, kéo chăn che khắp người, từ đầu đến chân.

      Hứa Hoan Nhan ngồi rất lâu, lại nhìn thân hình bé dưới chăn hơi động đậy, liền đưa tay kéo chăn ra: “ Noãn Noãn, con làm sao vậy?”

      Chăn bị kéo xuống , đôi mắt hồng hồng, nén xuống nghẹn ngào nhìn lại , đôi mắt chớp chớp nước mắt liền rơi xuống:: “Mẹ, có những lúc nằm mơ con thấy mình tìm ba.”
      Last edited by a moderator: 18/8/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :