1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc - Minh Châu Hoàn (Full Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 267: Tàn nhẫn _ Bức bách mẹ con chia lìa.

      lau nước mắt Sầm Bội Nghi nhìn thấy Hứa Hoan Nhan đứng phía sau Á Hi , trong nháy mắt, vẻ mặt bà thay đổi dữ tợn, đẩy Á Hi ra sau đó vọt tới trước mặt Hứa Hoan Nhan… “Bác ….” Hứa Hoan Nhan thất kinh, lại thấy Sầm Bội Nghi giống như người điên muốn đụng ngã , theo bản năng che bụng.lảo đảo muốn tránh nhưng kịp nữa rồi….. “Mẹ, mẹ được….” Á Hi nhìn Sầm Bội Nghi chắc chắn thế nào cũng đụng vào người Hứa Hoan Nhan, quản hai chân mình bị phù thủng đau đớn thế nào, tức thời đưa hai tay ra chắn trước người Hứa Hoan Nhan… “ cần….” Hoan Nhan trợn to hai mắt, muốn đẩy Á Hi ra, nhưng chậm trể mất rồi.

      Đầu của Sầm Bội Nghi hung hăng đụng vào trước ngực Á Hi, Hoan Nhan đứng gần sát bên cơ hồ nghe tiếng xương từ trong cơ thể Á Hi vang lên răng rắc, còn Á Hi nắm chặt khung cửa, dám cử động, toét miệng cười, cảm thấy trong đầu vang lên ong ong, trong cổ họng nhờn nhợn muốn ói, Á Hi khó khăn muốn đưa tay ôm người đứng trước mặt, nhìn vẻ mặt đờ đẫn của Sầm Bội Nghi, nhưng rồi đành bất lực, gục đầu xuống, dòng máu trào ra bên khóe môi, nhưng vẫn cố gắng nỉ non: “Mẹ, đừng làm tổn thương ấy, ấy có cốt nhục của con….cha mẹ có cháu đích tôn rồi…..”

      “Tằng Á Hi!” Hoan Nhan thất thanh hét chói tai, tay ôm chặt lấy bụng bỗng buông thõng xuống, trơ mắt nhìn Á Hi từ từ ngã xuống trước mặt mình, ngay cả đưa tay đỡ lấy cũng còn tí hơi sức nào…. Mắt Sầm Bội Nghi mở to trợn trừng nhìn từ trong miệng phun ra máu tươi, bà chợt bi thảm kêu lên tiếng liền ngất , Tằng Tử Mặc luông cuống tay chân đỡ Sầm Bội Nghi ngất, các y tá sớm đến đây đưa Á Hi vào phòng giải phẫu, trong hành lang bệnh viện, vô số người thò đầu ra nhìn bọn họ, có người sợ hãi, có người hoảng hồn, nhưng cũng có người vẻ mặt thản nhiên lạnh lùng….. Hứa Hoan Nhan thấy được, cái gì cũng nhìn thấy, ngón tay dọc theo khung cửa từ từ trượt xuống, cả người vô lực ngồi co quắp mặt đất, bên chân có vệt máu đỏ tươi, vươn tay muốn đụng vào, nhưng rồi dám… ‘Á Hi, Á Hi….” Hứa Hoan Nhan nhàng nỉ non gọi tên , nước mắt rốt cuộc kềm được, cuồn cuộn chảy xuống.

      Bác rất đúng, bệnh của là do mới bị, mà bây giờ, lần nữa lại hộc máu, cũng là do , chính là người phụ nữ đáng chết, người phụ nữ mang theo tai họa liên lụy tới .

      Nếu như sớm biết tình này, nếu như có thể biết trước, nhất định gặp mặt , nhất định đồng ý giúp đỡ của , lấy cái chết uy hiếp phải rời , nhưng có cũng muộn rồi….. Hứa Hoan Nhan bi thương cười , đều muộn rồi…, cả đời này mất người đàn ông thương nhất.

      cả đời này, quay đầu lại nhìn, chỉ có hai đoạn mộng đẹp.!

      biết mình ngồi bao lâu, có y tá đến, đưa vào phòng bịnh, nhưng chịu, bác trai Tằng kêu về nghỉ ngơi, cũng chịu, phải nhìn thấy Á Hi giải phẫu thành công, nếu như có việc gì hay xảy ra, nhất định sống nữa…Phải, muốn sống cả nhà ba người cùng sống chung chỗ, muốn chết, bọn họ cũng phải chết chỗ….. ***************** “ Hoan Nhan à, sắc mặt xem ra quá kém, hay là nghỉ ngơi chút , dù sao… nghĩ cho mình, cũng phải nghĩ đến đến đứa bé trong bụng chứ, có lẽ suốt đời này của Á Hi cũng chỉ có duy nhất đứa bé này, nghe lời bác , mau về nghỉ ngơi….” - Bạn xem truyện *******************.

      Tằng Tử Mặc đành lòng nhìn sắc mặt khó coi của trông chừng phía ngoài phòng giải phẩu cho Á Hi, luôn miệng khuyên nhủ.

      “Đứa bé, đứa bé duy nhất…” Hoan Nhan cảm giác như mình sống lại, sức lực cũng dần khôi phục lại, ngước đôi mắt sưng vù vì khóc của mình, nhìn nét mặt già nua của người đàn ông: “Bác trai, con muốn sinh đứa bé này ra, cố gắng nuôi dạy cho tốt… Đây là đứa con của Á Hi, con lo lắng nuôi dạy tốt.”

      “Đây là đứa bé nhà họ Tằng chúng tôi! Hứa Hoan Nhan, cháu của chúng ta chỉ có thể do người nhà họ Tằng nuôi dạy, ta cho đứa bé nhận , tuyệt đối cho phép!”

      Sầm Bội Nghi chẳng biết từ trong phòng bệnh chạy ra từ khi nào, sắc mặt bà trắng bệch, vọt tới trước mặt Hứa Hoan Nhan lạnh lùng : “ Chờ đứa bé này ra đời, Hứa Hoan Nhan, vĩnh viễn được xuất trước mắt tôi và đứa bé, hại Á Hi thành ra như vậy, tôi muốn trở lại gieo tai họa cho cháu của chúng tôi.”

      “Bội Nghi, bà quá đáng! Á Hi ngã bệnh cũng phải do Hứa Hoan Nhan điều khiển, đứa này bất chấp tất cả nguyện ý lưu lại cho nhà họ Tằng chúng ta đứa cháu nối dõi, bà cảm kích, lại làm ra chuyện quá mừa như vậy, Bội Nghi, bà làm vậy có gì tốt?”

      Tằng Tử Mặc nghe mấy lời của bà với Hoan Nhan cừa bực vừa tức giận, thành kiến của bà đối với Hoan Nhan quá sâu nặng, sau này đứa bé chào đời, có ba cũng có mẹ sao?

      “Muốn cảm kích, ông mà cảm kích, tôi chỉ biết ta hại con tôi thảm thương như vậy, là do làm cho con tôi từ đứa ngoan ngoãn hiểu chuyện trở thành như vầy, là do ta…. Làm hại tôi người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, tôi hận ta, cả đời này ta đừng nghĩ đến chuyện nàh họ Tằng chúng ta chấp nhận ta!”

      Sầm Bội Nghi xong lại khóc òa lên, nếu phải trong bụng có đứa bé của Á Hi, e là bà nhào tới xé nát ra.

      “Bác , người muốn đứa bé sinh ra có ba cũng có mẹ sao?” Hoan Nhan khóc cơ hồ ra lời, cách nào chấp nhận cách chuyện của Sầm Bội Nghi, muốn chia cách với đứa bé, bằng giết chết ngay bây giờ… “Đứa bé có người mẹ như , chi bằng có còn tốt hơn….” Sầm Bội Nghi đúng là người phụ nữ dễ yếu lòng, nhìn thấy bộ dáng Hứa Hoan Nhan bây giờ, mặc dù trong lòng vẫn còn tức giận, giọng vẫn hạ xuống chút….

      cho bà mẹ tôi tốt!” Chợt có tiếng non nớt của trẻ con từ trong hành lang bệnh viện vọng tới, Noãn Noãn tức giận xông tới, bàn tay bé hung hăng đẩy Sầm Bội Nghi phen, bé mím miệng, chỉ hung hăng nhìn bà chằm chằm: “Bà là người xấu, bà mới phải là mẹ tốt ấy, nếu bà còn dám mẹ tôi tốt, tôi kêu cậu tôi đánh bà!”Chương 268: Làm nũng.

      “Bà là người xấu, bà mới phải là mẹ tốt ấy, nếu bà còn dám mẹ tôi tốt, tôi kêu cậu tôi đánh bà!”

      “Đồng ý!” thanh Quý Duy An vang lên, cậu ta dịu dàng nhìn Noãn Noãn cái, sau đó ánh mắt rét lạnh của cậu lại rơi người vào Sầm Bội Nghi, lạnh lùng và sắc bén: “Tằng phu nhân, tôi cũng giống như cháu tôi đều cho rằng chị của tôi là người phụ nữ tốt nhất đời, người vợ tốt nhất, người mẹ tốt nhất, bà nếu xem thuận mắt, nhà họ Quý chúng tôi cũng để tâm có thể nuôi chị tôi cùng với cháu ngoại trai bé bỏng cả đời! Dù sao nhà chúng tôi cũng thiếu tiền bạc.”

      “Duy An, thể chuyện với bác như vậy được!” Hứa Hoan Nhan thấp giọng , nhíu mày liếc nhìn Quý Duy An cái, lôi Noãn Noãn đứng bên chân Sầm Bội Nghi qua, đét lên cái mông cái mạnh: “Ai cho phép con chuyện kiểu như vậy đối với người lớn? Bình thường mẹ dạy con làm sao? được vô lễ với người lớn, cho phép ra tay đánh người, con đều quên hết?”

      Noãn Noãn ấm ức phục, nhưng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm nghị của Hứa Hoan Nhan, đành phải trề môi ra dùng sức gật đầu: “Mẹ, con sai rồi, mẹ phạt con .”

      “Chị, đừng đánh Noãn Noãn…. “

      “Cậu, là lổi của con, mẹ phạt con đúng rồi, cậu cần giúp cho con.”

      Noãn Noãn miệng linh hoạt dứt lời, xoay người lại đối mặt với Sầm Bội Nghi, mặc dù khuôn mặt bé dễ thương tình nguyện, nhưng vẫn ngoan ngoãn xin lỗi: “Bà nội, là lỗi của con, khi nãy con được đánh người.”

      Hứa Hoan Nhan nhìn dáng vẻ hiểu chuyện của con, khỏi cảm thấy uất ức, mặc dù sắc mặt hơi hòa hoãn lại nhưng vẫn cứng rắn kéo tay bé của con lại ân cần dạy bảo: “Mặc dù con nhận sai, nhưng hành động vừa rồi của con quá đáng, nên buổi tối mẹ vẫn phạt con, biết ?”

      “Dạ vâng mẹ, mẹ tức giận, khóc, Noãn Noãn đồng ý chịu phạt.”

      Sầm Bội Nghi nhìn bé trước mặt, bộ dáng hiểu chuyện, khỏi trợn to hai mắt, Hứa Hoan Nhan giáo dục con tốt như vậy, mặc dù đứa có ba?

      Tằng Tử Mặc đáy mắt hàm chứa ý cười, ông cúi người xuống nhìn Noãn Noãn: “Noãn Noãn, con mau cho ông nội biết, làm sai bị mẹ phạt như thế nào?”

      “Đôi khi mẹ phạt con đọc thơ, phải đọc mười lần, có khi phạt con tự mình lấy khăn rửa tay, còn có thể phạt con học thuộc lòng Tam tự kinh, còn có, có thể phạt con đọc số thuộc lòng từ đến trăm, sau khi phạt xong rồi, mẹ làm đồ ăn ngon cho con, dỗ con ngủ.”

      Tằng Tử Mặc càng nghe mặt nét vui vẻ càng sâu, ông thâm ý nhìn Sầm Bội Nghi: “Bội Nghi à, xem ra nha đầu Hoan Nhan này là người mẹ tốt!”

      Nét mặt Sầm Bội Nghi vẫn tránh khỏi tức giận, lạnh lùng hừ tiếng xoay người : “Dù sao vẫn là câu kia của tôi, đừng nghĩ thay đổi!”

      Hứa Hoan Nhan mặt vừa dấy lên chút hy vọng trong nháy mắt lại tan biến, cắn môi, ngón tay vô thức xoa bụng, biết, nếu như bác Tằng kiên quyết vậy, có lẽ rời xa đứa bé này, thiếu nợ nhà họ Tằng, thể trả nổi.

      *********************** Á Hi hôn mê bao lâu, Hứa Hoan Nhan ở cạnh giường bấy lâu, bác sĩ , chỉ cần tỉnh lại, giống như trước bệnh tình vẫn kiểm soát được, có nguy hiểm đến tính mạng.

      Hứa Hoan Nhan mỗi ngày đều ngồi ở cạnh , ngại phiền toái kêu tên , trò chuyện với , mà nằm ở đó, an tĩnh như đứa trẻ, gò má hóp lại, khuôn mặt gầy gò, khiến đau lòng.

      “Á Hi, xem bên ngoài hoa nở đẹp chưa kìa? Chờ khỏe lên, chúng ta làm thủ tục xuất viện về nhà, bác sĩ có thể xuất viện rồi đấy, còn chưa về thăm quê em. Khi đó em đưa leo núi, đưa đến thăm lại ông lão ở khuThành, còn nữa, dẫn ăn mọi thứ, em thích nhất bánh ngọt, có được hay ?” - Bạn xem truyện tại *******************. com

      biết đó, Duy An là lợi hại, công ty bây giờ to lớn gấp đôi lúc trước rồi, nhưng mà khá vất vả, chờ khỏe rồi, liền giúp đỡ ta có được , thông minh như vậy, nếu lợi dụng được tiếc quá!” khe khẽ cười, ghé đầu kề bên gối , nhàng hôn mặt : “Á Hi, nếu tỉnh lại, em khóc đấy, khóc đến khi nào tỉnh mới thôi….”

      Dưới ánh mặt trời ấm áp, ngủ thiếp , lúc mà Á Hi tỉnh lại liền nhìn thấy ngủ say sưa.

      Mỗi ngày khi tỉnh lại, mở mắt ra có thể nhìn thấy khuôn mặt của người kề bên, lúc ngủ say có thể cùng người mình ôm ấp lấy nhau ngủ, buổi trưa mỗi ngày bất kể là ở thành Nam hay thành Bắc, đều muốn ước hẹn ăn trưa cùng nhau, từng chiều hoàng hôn, hai người họ nắm tay nhau âu yếm cùng nhau tản bộ…Đây là từ thời khắc đầu tiên lúc gặp , ngừng mơ giấc mộng này, mà bây giờ, đuổi theo bước chân , theo đuổi đến năm năm, giấc mộng đó thành thực sao?

      dám cử động, dám kinh động tới , lo sợ vừa cử động, giấc mộng này tan biến .

      tủ đầu giường bày bó hoa tươi, nước trong cốc cũng lạnh rồi, trái cây bên trong mâm đựng hoa quả vẫn tươi ngon, tràn đầy mùi thơm, ánh mặt trời ấm áp ngoài cửa sổ, mơ hồ có thể nhìn thấy mặt cỏ, hoa tươi, đó là thế giới bên ngoài, cuộc sống của trước đó vẫn trôi qua bình thường như thế, nhưng lại chưa từng thấy quý trọng như bây giờ.

      Mà giờ phút này, lại thấy cuộc sống quá tươi đẹp, nếu có thể, muốn buông bỏ mọi việc, chỉ ngày ngày thưởng thức hương hoa, tắm ánh nắng mặt trời.

      Nếu như có thể, xin cho buông bỏ mọi việc, nhìn hạnh phúc, nhìn vui vẻ là tốt rồi.

      Mà năm nào ước mơ giấc mộng kia, coi như là giấc mộng , đôi khi giấc mộng thực, nhưng cũng nhất thiết giấc mộng biến thành thực- Bạn xem truyện tại *******************. com

      Giống như tại, nhìn khuôn mặt say ngủ của , cũng vẫn nhịn được nghĩ, nếu như Tằng Á Hi đổi lại là Thân Tống Hạo nằm ở đây, như thế khi ngủ say, có thể hay tươi cười sáng lạn mà ngọt ngào?

      “Á Hi…” Hoan Nhan mở đôi mắt còn nhập nhèm, vừa lúc nhìn thấy khuôn mặt tươi cười ngọt ngào của , bao lâu rồi chưa được nhìn thấy nụ cười thư thái của , bị cuốn hút, khỏi ngẩng đầu lên, vùi mặt vào trong lòng giọng làm nũng: “Bộ em ngủ chảy nước miếng sao? còn cười được như vậy nữa….”

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 269: Á Hi chọn xấu xa. Đùa giởn.

      bị cuốn hút, khỏi ngẩng đầu lên, vùi mặt vào trong lòng giọng làm nũng: “Bộ em ngủ chảy nước miếng sao? còn cười được như vậy nữa….”

      lập tức bật cười, cổ họng hơi khô, giọng vì thế hơi khàn khàn, lòng bàn tay vuốt sợi tóc mềm mại đầu , nhàng mơn trớn từng chút từng chút , chỉ có an tĩnh nằm trước ngực bất mãn lầu bầu: “Lần sau được như thế nữa, biết ngày hôm đó em sợ biết chừng nào….”

      “Ừ, lần sau như vậy nữa.” lập tức đồng ý, ôm chặt hơn chút nữa, ngón tay lùa vào bên trong mái tóc, cảm giác hơi lạnh, nhưng lại khiến người ta thoải mái hơn.

      đói bụng ? Có muốn ăn chút gì ?” từ trong lòng ngước đầu lên nhìn dịu dàng hỏi han.

      “Đừng cử động, muốn ôm em lát.” cúi đầu hôn lên mái tóc, sau đó nhàng lướt xuống trán . Hứa Hoan Nhan khẽ nhắm mắt lại, hơi nâng cằm lên, khóe môi khẽ vểnh lên đường cong.

      Bờ môi rất mềm, rớt xuống môi tạo cảm giác thoải mái, Hứa Hoan Nhan hơi hoảng hốt, đôi tay càng ôm chặt lấy cần cổ , trong miệng thầm: “Á Hi…”

      đây.” Giọng của thấp, nhưng êm tai, đôi môi lướt qua khuôn mặt , giống như đốt lên tia lửa , Hoan Nhan cảm thấy đầu óc mơ màng, vô lực càng kề sát vào thân thể .

      muốn hôn em, Nhan Nhan….” khàn khàn , nhìn vô khuôn mặt ở trước ngực mình, tham lam, chỉ muốn nụ hôn của mình dành cho người phụ nữ dấu.

      Hứa Hoan Nhan khóe môi mím lại, hơi mím cười, hai tròng mắt như sóng nước mênh mông, cười khẽ nhìn lại , gương mặt điểm lấm tấm vài vệt ửng hồng, môi khẽ cong lên : “Sao còn phải hỏi , em đợi lâu lắm rồi….”

      vừa dứt lời, môi Tằng Á Hi chặn lên, lời của Hứa Hoan Nhan bị ngăn lại trong cổ họng, nhàng nhắm mắt lại, chậm rãi tựa vào trước ngực , nụ hôn của dịu dàng như vậy, lại làm cho muốn rơi lệ, mà quả cũng rơi lệ, chỉ là giọt nước mắt kia mặn, manag theo chút hơi lạnh ngọt ngào… Nụ hôn lần trước chỉ nhàng lướt qua rồi dừng lại, lần này, hai người quả tình muốn dừng, Á Hi chưa bao giờ là người chủ động, dè dặt mà lại chịu đựng, lần này chủ động như vậy, cũng có vẻ khó được như vậy.

      Nụ hôn kéo dài lâu, giơ tay, đầu ngón tay lưu luyến phớt qua môi , nét mặt ôn nhu nhưng lại làm lòng người đắm say: “Nhan Nhan, em thích ?”

      Hứa Hoan Nhan ôm lấy , ngón tay nhàng lướt qua vết thương sau khi giải phẫu lên sẹo, thẹn thùng gật đầu, mặt vùi vào trước ngực : “Nếu hôn em cả đời, em càng thích nhiều hơn…..”

      “Xem sức khỏe hện giờ của tốt nhiều rồi, nhất định có thể bồi em suốt cả đời.” an ủi , ôm lấy , mặc dù khi ôm vào người phát mình đủ sức để ôm nhưng vẫn cố gắng chịu đựng, muốn buông ra. .( Bạn xem truyện tại *******************.”

      Hai người đôi má kề chỗ, ríu rít chuyện với nhau, chỉ hôn mê mấy ngày, giống như có chuyện với mãi vẫn dứt, nếu phải chuyện Noãn Noãn, là Quý Duy An, còn nữa là chuyện ba mẹ còn ở nước ngoài, biết nhớ ba mẹ, nhưng vẫn cự tuyệt cầu ba mẹ về nước, muốn ba mẹ thân lo lắng cho mình.

      “Á Hi, tĩnh dưỡng vài ngày, sau đó em đưa về nhà, nhà của Quý gia mà em từng ở truóc đây, nay Duy An mua lại rồi, sau khi xuất viện ở phòng của em, chúng ta ở cùng nhau.” vui sướng , nhìn , có chút thương cảm mỉm cười gật đầu: “Được.”

      “Về sau chúng ta ở cùng nhau, mặc kệ nơi nào, em cũng theo tới chổ đó.” cuộn tròn trong lòng , như con mèo lười biếng đáng .

      “Được, mọi việc đều theo ý em.” Thời gian của bây giờ còn nhiều, muốn lưu lại cho chút tiếc nuối nào thôi.

      “Em muốn trồng đủ loại hoa sân thượng, thiết kế phòng thoải mái dễ chịu, mua chiếc giường cực lớn, em và ngủ cùng đắp chung chăn….”

      Á Hi gật đầu, vẫn mĩm cười, nhưng ánh mắt chú tâm nhìn, tinh tế mềm mại trong lời , từ từ chuyển thành xưng hô A Hạo, A Hạo….Thời điểm ở cùng Thân Tống Hạo biết có dịu dàng tế nhị như vậy .

      suy nghĩ gì đấy?” ngẩng đầu lên, ánh mắt long lanh như nước, tựa hồ muốn đem nhấn chìm trong đó.

      suy nghĩ mỗi ngày khi thức dậy được ăn thức ăn do Nhan Nhan nấu, quả là hạnh phúc chừng nào.” thương sờ mặt , nhịn được lại hôn cái, ngoan ngoãn nhắm mắt lại mặc hôn, giống như đứa bé biết chuyện. thể quên được ngày đó khi ngủ mơ lộ ra tình cảm của mình, tuy rằng tại trong lòng vẫn đau khổ khó nhịn, nhưng rốt cuộc vẫn giận được .( Bạn xem truyện tại *******************.)

      “Em mỗi ngày nấu ba bữa cơm cho ăn, dưỡng cho béo lại.” Giọng dịu dàng động lòng người của , tuy năm tháng làm cho còn hồn nhiên như xưa nữa, nhưng giọng của lúc này càng dịu dàng động lòng người, làm thêm động lòng, như thế nào bỏ được, như thế nào bỏ được đây, ích kỷ muốn ôm lấy cả cuộc đời .

      có phúc.” đưa tay nâng mặt lên, ánh mắt sáng ngời như ánh sáng của viên ngọc: “ muốn nhanh chóng được về nhà.”

      “Duy An rồi, cuối tuần chúng ta có thể xuất viện về, mà lúc ấy phòng ốc cũng sửa xong rồi, chúng ta và Noãn Chương 270: Cuối cùng tỏ tình và A Hạo trở lại.

      Á Hi cuống quít đưa tay lôi kéo, nắm lấy tay , cúi đầu, lông mi dài khẽ run, xinh đẹp run động lòng người: “Nhan Nhan, em.”

      Hứa Hoan Nhan ngẩn người, tay bị nắm chặt như vậy, khoảng cách giữa hai người từng chút từng chút gần hơn, sau cùng, ôm lấy , đem cằm đặt tại cần cổ nỉ non: “Nhan Nhan, em, sợ, đột nhiên nếu rời bỏ thế giới này, mà ngay cả ràng tiếng em cũng có cơ hội, cho nên, em hãy ngoan ngoãn cần hay làm gì, chỉ cần nghe .”

      “Á Hi….” Đôi mắt đột nhiên ửng đỏ, ôm lấy gắng sức gật đầu: “ sợ, sợ, em để rời bỏ em…”

      “Nhan Nhan, từ khi bắt đầu ngã bệnh, nghĩ tới rất nhiều lần, tính tới tình huống xấu nhất, tỷ như ngày kia khi em mở mắt dậy nhìn, toàn thân lạnh như băng, lúc ấy thể nhìn em, cầm tay em, hay gọi tên em, lúc đó, em đừng khóc, biết ? nhìn em, bất kể nơi nào, là sống hay là chết vẫn em, mà em cũng nên biết, cho tới bây giờ cái muốn xem, muốn nghe được đó là tiếng cười của Nhan Nhan…”

      Giọng của đột nhiên khàn khàn, ôm cánh tay của khẽ run: “Nhưng là, vui vẻ của Nhan Nhan, tiếng cười Nhan Nhan, vĩnh viễn thể cho em được nữa rồi… Nhan Nhan, nên gạt mình, nên lừa dối trái tim mình, em hiền lành tốt bụng như thế, mà sao lại ngốc như thế, em lo lắng quan tâm tới cũng trách em, mà bây giờ, em lại làm cho nhiều việc như vậy, tỷ như chết rồi em ra sao đây?” Bạn xem truyện tại *******************. com

      được chết…. Em muốn mất , Á Hi, đừng những lời này, em muốn nghe…”

      Hứa Hoan Nhan ra sức lắc đầu, che hai tai lại như muốn xua đuổi những lời vừa thốt ra, á Hi nhàng cười, khăng khăng kéo tay ra: “Nhan Nhan ngốc, sớm muộn gì cũng chết, mặc dù thể bỏ được em, nhưng rồi cuối cùng có ngày rời bỏ em mà tại cho em biết, vẫn tốt hơn ngày đó đột ngột rời , em trở tay kịp ,lúc đó em và Noãn Noãn hai người làm sao bây giờ? Em cũng biết, em là người quan tâm nhất, cho dù là rời , cũng muốn nhìn thấy em hạnh phúc…”

      Hứa Hoan Nhan khóc ra lời, chỉ ra sức lắc đầu, nước mắt chà xát trước ngực , cơ hồ muốn hòa tan da thịt , đôi mắt Á Hi đỏ hồng kịch liệt, nhưng vẫn cố chịu đựng rơi lệ: “Nhan Nhan, nếu như, nếu như bên cạnh Thân Tống Hạo có người phụ nữ khác, nếu như ta vẫn cỏn em, hãy trở về bên cạnh ta, Noãn Noãn thế nào, vẫn là con của ta….”

      ! Em chỉ muốn , chỉ muốn tốt, em chỉ muốn sống cùng với …” Hứa Hoan Nhan khóc che miệng lại: “ cần Á Hi, cho dù có chết, cả đời này em chỉ ở bên , đừng mơ tưởng đẩy em đến bên cạnh người khác!”

      phải là đẩy, cũng phải muốn nghĩ vậy, chỉ cảm thấy ngoại trừ ra, chỉ có ta mới có thể toàn tâm toàn ý săn sóc hai mẹ con em…”

      cần nhắc tới ta, Á Hi, cần ra.” Hoan Nhan lau lệ ngơ ngác nhìn : “Á Hi, em và ta từ sớm kết thúc rồi, chút khả năng nào, tại em có con với lại càng thể nào được, hiểu ? Á Hi… người em muốn chính là , chỉ là thôi.”

      Dù là trong lòng quyết định thoải mái, quyết định bỏ xuống, giờ phút này Á Hi vẫn lộ vẻ xúc động sâu, nhìn lại , chỉ muốn đem hình bóng của ghi tạc đáy lòng sâu, như thế nào, quên như thế nào, thời gian yên tĩnh lướt qua…Nhiều năm sau còn ai nhớ mình Tằng Á hi, còn ai nhớ tới Hứa Hoan Nhan?

      Nếu như năm năm trước chưa từng gặp nhau, tại mình là dạng gì, ấy là dạng gì? Ai là người bên cạnh trải qua vui buồn trong cuộc sống?

      Mà gặp được, cũng nhờ ông Trời ban ân.

      ********************************Sau bảy tuần cải cách, thị trưởng nhiệm kỳ mới cơ bản cải cách lại số vấn đề, thị trưởng mới nhậm chức loạt chính sách cần nhắc lại, chỉ chiêu to lớn lôi kéo thương nhân này hấp dẫn các công ty từ trong nước tới nước ngoài, Thân Tống Hạo ở Singapore là công ty lớn dẫn đầu, được tân thị trưởng đích tân viết thư mời, đến thành phố A tham dự hội nghị trao đổi về việc buôn bán.


      khỏi thành phố này mấy năm, phút chốc khi Thân Tống Hạo bước xuống sân bay, được trong lòng mình nghĩ gì, cũng cùng với người do thị trưởng phái tới nghênh tiếp về khách sạn, ngược lại mình lái xe, tại nơi thành phố quen thuộc này chậm rãi tiến về phía trước.

      Tùy tiện đoạn, phong cảnh quen thuộc khắc sâu trong lòng, và Nhan Nhan dưới lần qua đoạn đường này.

      Lần đầu tiên gặp nhau đường cái, lần đầu tiên giao dịch trong khách sạn, mấy khu nhà trọ từng ở qua, ở sân Golf ghi dấu lại ngọt ngào cũng như đau thương của bọn họ, cùng nhau xem phim trong rạp chỉ có hai người, trong suối nước nóng mịt mờ bốc hơi, họ cười đàu vui vẻ ở bể bơi trong biệt thự… dạy chơi bowling…. làm ở công ty lại có phong thái làm việc, thích quán cơm kia, bề ngoài quán nay trang hoàng lại rồi, khu dô thị cũ kỹ ngày xưa sống nay biến thành khu công nghiệp sầm uất, thư viện nơi hay tới trong bốn năm đại học, nay vẫn còn cổ kính như vậy… Xe chạy bất tri bất giác dừng lại trước biệt thự,nơi cuối cùng bọn họ chia tay, chỉ đứng nhìn xa xa, từ lúc rời Tần tẩu và Quản gia nhất định cũng thay đổi mọi thứ bên trong biệt thự, thế nhưng lại dám vào xem chút, sợ nước mắt kềm được rơi xuống, sợ những kỷ niệm về tan vỡ mất…. Nhan Nhan, rốt cuộc em đâu, tại sao tìm được em?

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 271 Noãn Noãn gặp thoáng qua

      Từ trong đáy lòng, ra là sớm , chỉlà tại đáng chết, chết cũng thừa nhận!

      ra là bất chấp tất cả, lấy cớ chiếc nhẫn kimcương, cũng chỉ là trong tiềm thức vẫn cònmong mỏi lần nữa trở lại, nhưng bây giờ, nămnăm trôi qua, thay đổi rất nhiều, còn sao? Bị đuổi ra khỏi nhà, sinh hoạt cáchkhó khắn, có thể cũng trở thành người khác hay ?

      Có lúc, cũng nghĩ, tại sao ban đầu lại có thể cố chấp lựa chọn ly hôn như vậy , lựa chọntin tưởng người phụ nữ hư hỏng, có lẽ vì quá kiêu ngạo, nên muốn thừa nhận mình người phụ nữ bìnhthường.

      Nếu như có thể dùng năm năm để sám hối, có thể đổi lấy việc có thể trở lại bên cạnh , chút cũng cảm thấy uất ức.

      Đem chiếc nhẫn cất , đạp chân ga, chậm rãi hướng về phía Quý gia, ánh mặt trời xuyên qua những nhánh cây chiếu xuống, chiếu lên mặt kính xe, làm cảm thấy hơi lóa mắt, chuyển động tay lái, xe vững vàng vào biệtthự Quý gia. . . . . Hoàng hôn buông xuống, lúc xuống xe, vừa vặn nghe được chuỗitiếng cười như chuông bạc ngân: "Cậu, hẹn gặplại. . . . . . Con gặp mẹ đây!"

      Thân Tống Hạo khỏi bị thanh kia hấpdẫn, quay mặt sang, vừa vặn nhìn thấy gáymột bé khoác chiếc khăn đỏ, còn có mộtcánh tay hồng hào vẫy vẫy, bước chân anhtrong lúc nhất thời sửng sốt, tim trong lộp bộpnhảy hạ xuống, muốn nhìn thêm chút,nhưng cánh cửa xe đóng lại, chậm rãi lái . . . . . . Lúc chiếc xe lướt qua, trong nháy mắt, tựa hồ thấy được bên trong chiếc xe kia là khuôn mặt nanh xinh xắn vừa vặn đón lấy ánh mắt của .

      đôi mắt đen láy chỉ trong chốc lát liền biếnmất, thế nhưng lại giống như mất hồn pháchđứng ở nơi đó.

      Xe rời rất xa, xa đến khi thấy được.

      Trong đầu vẫn ngừng quanh quẩn âmthanh thanh thúy của đứa bé kia, Cậu, Cậu. . . . . . bé ấy xuất tại Quý gia, lại còn gọi DuyAn là cậu. . . . . . Chẳng lẽ!

      Tim của lập tức co rút, liền xoay người nhanh, trực tiếp đẩy cánh cửa mà Quản gia chào đón vào phòng khách.

      "Duy An!"
      Lúc xông vào, hô hấp nặng nề, ngực nhấp nhô kịch liệt, mà Quý Duy An vẫn chỉ yên lặngngồi ghế sa lon, từng hớp từng hớp thưởngthức trà, lạnh nhạt nhìn cái:
      "Thân tổng lâu gặp."

      Thời gian 5 năm, giống như tuột mất trong lòngbàn tay, hai người lại lần nữa đứng chungmột chỗ, nhưng còn thân mật như ban đầu.

      Cậu gọi tiếng rể nữa, còn , nhìn cũng còn vẻ thân mật như ban đầu.

      "Duy An. . . . . ." Thân Tống Hạo nắm chặt đôitay bàn, hít sâu hơi, hàm răng cắn chặt, giữa lúc hai người giằng co, chỉ mơ hồ nghe thấy giữa hai hàm răng phát ra tiếngvang rất , Duy An chỉ cười lạnh nhìn , ngón tay vuốt ve ly trà, chút để ý nhìnanh: "Thân tổng làm sao ngồi xuống?"

      " bé ấy là ai?"
      Thân Tống Hạo cắn răng mở miệng, nặng nềđấm cái mặt bàn, ly trà bàn runglên mấy cái, nghiêng chút, rồi cũng nằm yên. . . . . Duy An đứng lên, vẫn là nụ cười lười biếng nhìn lại : "Thân thiếu bé nào?"
      chậm rãi mở miệng, dạo bước đến phíatrước cửa sổ, đưa lưng về phía .

      "Tôi vừa mới gặp, chính là bé tôi mới thấy ởcửa, bé đó gọi cậu là cậu, phải ?"

      Thân Tống Hạo có cảm giác hô hấp của mình cũng ngưng trệ, từng chữ từng câu, ẩnnhẫn đến mức cơ hồ sắp đem đầu lưỡi cũng cắn bể!

      "Nha. . . . . . là Noãn Noãn sao!" Duy An kéo dài thanh , quay mặt sang cười nhìnanh cái: "Làm sao, ngay cả bé màanh cũng muốn buông tha sao?"

      "Cậu!" Thân Tống Hạo cảm giác mình sắp bịnghẹn đến nổ tung! đứng thẳng người, trợn mắt nhìn Duy An: " bé đó là ai!"

      "Nếu cậu biết tên của bé ấy, vậy nhất định cũng biết bé ấy là ai!" sắp nổi điên,nếu đó là đứa bé mà Hoan Nhan sinh, nhất định điên mất!

      "Nha. . . . . . Sao lại muốn biết cái này, thôi được, tôi liền cho biết là được, đó cháungoại của quản gia, phải hay ?"

      Duy An liếc mắt nhìn Quản gia đứng bên, giọng làm như hỏi thăm, lại mang theo công kích!

      Quản gia sững sờ chút, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Quý Duy An lập tức gật đầu: "Đúng vậy đấy, Thân tổng, đó là cháu củatôi . . . . ."

      Ánh mắt Thân Tống Hạo mang theo tìm kiếm quét qua hai người, đúng vậy, vừa rồi cũngkhông thấy tiểu nha đầu kia chào tạm biệt ai, tìm ra sơ hở nào trong lời của haingười này!

      Chỉ là trực tiếp bị đả kích, tim hơi buông lỏng xuống, thở hơi dài nhẹnhõm, xoay người sững sờ nhìn cây cối ngoài cửa, trong cái sân này, cũng từng có bóng dáng của .

      "Duy An, nếu như cậu tìm được ấy, xin cậunói cho tôi biết."

      " cảm thấy quá muộn rồi sao?Hơn nữa. . . . . . Tôi ước gì cả đời này khôngtìm được chị ấy!"

      Duy An cười lạnh, cậu bao giờ mềm lòng nữa, cậu bị tổn thương quá sâu, chị cũng vậy, đều là do người đàn ông trước mắtnày!

      "Duy An. . . . . ." thanh Thân Tống Hạo khànkhàn, xoay người, thành khẩn vô cùng nhìn cậu;
      "Duy An, tôi ở yên đây đợi, hội nghị bầu cử Thị trưởng lần này có mời tôi, cậu cũng ."

      "Tại sao tôi phải dựa vào ?” Duy An nhìn cười lạnh: " Quý gia chúng tôi nhận ân tình của nữa, chị tôi cũng , mười triệu của tôi cũng gửi lại cho rồi, có cả tiền lãi nữa đấy, phân cũng thiếu!"

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      272 trở lại

      "Quý Duy An, tôi từ bỏ, bất kể tôi phảitìm ấy bao lâu, tôi đều từ bỏ!"

      Duy An quay đầu lại, đáy mắt có tia kinh ngạc, nhưng mặt vẫn lạnh như băng, anhhài hước giương môi, đáy mắt cũng lạnh lùng:
      "Thân Tống Hạo, cho rằng buông tha, chị tôi trở lại sao? cho rằng tìm được chị ấy chị ấy đồng ý trở lạibên sao? Thời gian 5 năm qua , nào có ai còn ngu ngốc đến nỗi đứng yên tại chỗ để chờđợi người đàn ông vứt bỏ mình cùng với tổn thương chồng chất sao? có thể cóngười phụ nữ khác, chị tôi cũng có thể có người đàn ông khác, Thân Tống Hạo, thu hồi lại kiêu ngạo cùng tự phụ của , nó chỉ làmngười khác cảm thấy ghê tởm!"

      "Bất kể cậu có gì, cậu có châm chọc tôi nhưthế nào, cũng may tôi thấu hiểu lòng mình,biết mình người phụ nữ nào, Duy An, trừphi ấy gả cho người khác rồi sinh con, bằng tôi dù có chết cũng buông tayra!"

      "Tốt! Lời của tôi nhớ kỹ rồi!"
      Duy An cười , cậu kiêu căng hất cằm, "Nếunhư lúc tìm được chị tôi, mà bên cạnh chị ấy có người đàn ông khác, Thân Tống Hạo,mời hết lòng tuân thủ lời hứa, cầnquấy rầy chị ấy nữa!"

      chợt có chút hồ nghi, nghe lời của DuyAn khỏi dừng lại, giữa lúc ánh sáng lúcsáng lúc tối, thấy giờ phút này đáy mắt Duy An rốt cuộc là biểu cảm gì, nhưng chỉ bằng những lời như vậy, cũng có thể khiến cho rùng mình ớn lạnh, mặt trời tháng bảy ấm áp như vậy nhưng lại lại sống lưng rét run ra được. . . . .
      "Làm sao? Thân tổng, được mà khônglàm được sao?" Duy An giễu cợt mở miệng, thanh nhàn nhạt, trong giọng lại mangtheo công kích và lạnh lùng.

      "Tốt, tôi đồng ý, nếu là Nhan Nhan gả cho người khác rồi sinh con, tôi tuyệt đối lại quấy rầy cuộc sống của ấy, được là làm được!"
      mở miệng, sau khi xong lời này lập tức xoay người ra khỏi nhà, ngồi lên xe, chậmchạp còn hơi sức khởi động xe . . . . . Mới vừa rồi ra những lời kia, rồi cam kếtđối với Duy An, biết mình có thể làmđược nữa, biết khi tìm được Hoan Nhan, thấy Hoan Nhanđã kết hôn với người khác, có thể bình tĩnhrút lui được , rút lui khỏi cuộc sống của , quấy rầy nữa.

      Chỉ vừa nghĩ đến điều đó, cảm thấy tê tâm liệt phế, đau đớn ở trong lồng ngực gào thét ngừng, cười khổ lắc đầu, lại khôngbiết nếu cơn ác mộng này biến thành , nên làm như thế nào? Tự gây nghiệt, thểsống, đây là đạo lý thiên cổ.

      *******************************************************
      "Mẹ, lúc con ra khỏi nhà cậu thấy chú lạ." Noãn Noãn nằm ở bên giường Hoan Nhan,nãi thanh nãi khí chuyện, nghịch mấy cái nút áo, đôi mắt to tràn đầy linh khí nhanh như chớp chuyển cái, bé cười khanh khách: "Chú đó là ngốc nghếch, chú ấygiống như chú ngốc nhúch nhích tí nào."

      "Hả?" Hoan Nhan cảm thấy hăng hái, yên lặngnhì khuôn mặt nhắn của con ; "Tại sao chú ấy lại nhúch nhích chứ?"

      Noãn Noãn cố làm ra bộ nghiêm chỉnh trầm tưchốc lát, sau đó mới đâu ra đấy chậm rãi mởmiệng: "Có lẽ là chú ấy bị bảo bối xinh đẹp hấp dẫn rồi."

      "Ha ha ha. . . . . . Con tiểu bại hoại!"Hoan Nhan lập tức nhịn được, cười lớntiếng, Noãn Noãn thấy mẹ cười vui vẻ như vậy, mắt to càng phát sáng lên, bé gật gù đắc ý hướng về phía Hoan Nhan thao thao bất tuyệt:"Xưa có lão Lai Tử thải y ngu thân*, hôm nay cũng có Hứa Thiên Tình kể chuyện cười trêuchọc mẹ vui vẻ. . . . . ."
      [*Thải y ngu thân: Lão Lai Tử vốn người ở nước Sở, sinh vào đời Xuân Thu, 70 tuổi mà cha mẹ vẫn còn sống, ông thờ cha mẹ rất có hiếu.

      muốn cha mẹ thấy con già nua mà lo buồn, ông thường mặc áo sặc sỡ, rồi tay múa miệng hát trước mắt cha mẹ. Lại có khi bưngnước hầu cha mẹ, ông giả vờ trợt té rồi ngồi khóc oa oa trước mặt cha mẹ như trẻ nít mới lên5, 3 tuổi vậy. Cha mẹ vui cười trước trò ngộ nghĩnh của con mình.]
      "Bảo bối, con học cái này từ đâu vậy?" Hoan Nhan mừng rỡ thôi, tiểu nhân nhi này mới có mấy tuổi, làm sao lại biết chuyện lịch sửghi lại?

      "Đó là trong tập truyện tranh về người xưa, ba đưa cho con." Noãn Noãn rất đắc ý, ba giây sau lại khôi phục vẻ trẻ thơ, ở trong ngực Hoan Nhan kéo lấy váy của : "Mẹ, em trai sinh ra rồi mẹ để ý đến. . . . . . Bây giờ con thích bú sữa mẹ có được !"

      " sợ bị trêu chọc sao, ở vườn trẻ làm gì còn bạn nào bú sữa mẹ nữa?" Hoan Nhanđau lòng ôm lấy bé, sờ sờ mái tóc đen bóng: "Hai ngày nữa ba mẹ cũng về nhà rồi, sau này con cũng cần mỗi ngày chạy tới chạy luirồi."

      "Con mệt ." Noãn Noãn cười hì hì nhìnmẹ, hai cái trán ở chung chỗ, hai khuôn mặt tươi cười sát lại: "Mẹ, con rất mẹ, mẹ có con ?"

      "Dĩ nhiên là có rồi, con là bảo bối mà mẹ thíchnhất."

      "Nhưng trong bụng mẹ còn có em trai ,mẹ có em trai rồi có thể hay con nữa ?"

      "Dĩ nhiên , Noãn Noãn là độc nhất vô nhị."

      "Như vậy ba sao? Còn có thể biến mất sao? Giống như là trước kia thấy đâu cả."

      " , người nhà chúng ta luôn luôn ở chung chỗ, có được hay ?"

      "Tốt! Vậy buổi tối con có ngủ mình cũng sợ, cũng nằm mơ nằm mơ thấy ba mẹ cần con nữa . . . ." Noãn Noãnquắt quắt cái miệng nanh, tựa hồ muốn khóc, rồi lại nén trở về.

      "Con bé ngốc này." Hoan Nhan lòng chuaxót ôm bé, nếu có ngày, Á Hi, Á Hikhông còn nữa, làm sao mới có thể cho Noãn Noãn?

      nhàng ôm thân thể mềm bé trongngực, Hoan Nhan chỉ cảm thấy hồi uất ức, đứa con này của , là quá hiểuchuyện, lại quá thông minh, đứa bé như vậy, làm cho người ta thích rồi lại đau lòng, hi vọng Noãn Noãn, u mê ngu ngốc mộtchút, bé như vậy, có lẽ cũng có nhiều lo lắng như vậy, có lẽ vui vẻ rất nhiều.

      "Mẹ, con sang phòng bên thăm ba." Noãn Noãncùng mẹ thân thiết, rồi lại quên ba, thânthể bé bò xuống giường liền hướng phòng sát vách chạy .

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      273 muốn gặp lại
      "Người mà hôm nay Noãn Noãn nhìn thấy,chính là ta, có đúng hay ?" Hoan Nhan thấp mở miệng, lại cảm thấy cổ họng như bị chặn lại, khàn khàn khó chịu.

      Duy An nhàng gật đầu: " ta nhìn thấyNoãn Noãn, chỉ là suy đoán chút nhưngcũng thấy , em chống đỡ qua rồi . . .. ."

      Trái tim Hoan Nhan chợt buông lỏng, cảm thấy trong lỗ mũi chua xót khác thường, mà hốc mắt cũng theo cháy lên, nghiêng mặt, muốn bị Duy An nhìn thấy vẻ mặt của lúc, gật đầu cái: "Chị cẩn thận hơn, về sau Noãn Noãn. . . . . . Nhất định thể bịanh nhìn thấy nữa."

      "Chị, chị muốn gặp lại ta sao?"

      Hoan Nhan chần chừ chút, lắc đầu cái, giọng có chút trầm muộn: " muốn . . . . ."

      Duy An biết nên cái gì cho phải, nhìn nụ cười của ta, cậu tựa hồ như thấy được mình lúc mới Mĩ, cậu hận An Nhiễm, hận thấu xương, nhưng lại có cách nào làmcho mình có thể lập tức dứt bỏ , biết dùng thời gian bao lâu, mới có thể đem chỗ tình bị mục nát đó khoét , nhưng điều đáng mừng là tinh thần cũng tổn thương quánặng nề, ngược lại thay da đổi thịt, làm cho như sống lại làm người khác.

      Nhưng chị oán hận cùng Thân Tống Hạo sâu như vậy, chỉ sợ cũng sánh bằngthù giết cha, sánh bằng tất cả những gìAn Nhiễm làm!

      Nếu có Tằng Á Hi, có đứa bé củabọn họ, chị biết làm sao? Nhưng mà đối với Tăng Á Hi, trong lòng cậu có kính nể và cảm kích, nếu chị có thể cùng ấy sống qua cả đời, cũng tính là mộtchuyện xấu, chỉ là, bệnh của ấy. . . . . . Duy An khỏi thở dài tiếng, nếu là Á Hichết , chị lại mình mang theo hai đứabé, phải làm sao?

      "Chị. . . . . . Chị hận Thân Tống Hạo đến vậy sao, chút cơ hội đều nguyện cho ta sao?" Duy An chợt thốt lên, nhưng cũng bị lờinói của mình dọa cho sợ hết hồn.

      Bả vai Hoan Nhan hơi run rẩy hạ xuống, tự chủ được cắn chặt môi dưới, tự chủnhẹ nhàng gõ ngón tay, từng phát từng phát, tựahồ muốn thoát khỏi những lo lắng trong lòng.

      "Duy An, em nên qua kêu Á Hi và Noãn Noãn ăn cơm , em có ăn cùng ?"

      Thấy đổi chủ đề, Duy An cũng có hỏi nhiều nữa, đứng lên liếc mắt nhìn chiếcđồng hồ cổ tay: "Em còn có chút việc, phảigặp thư ký của Thị trưởng, ăn cùng mọingười được."

      "Được rồi, em làm , chỉ là chú ý, đừng để mình quá mệt mỏi."

      Hoan Nhan đứng lên, mỉm cười nhìn cậu, đemcổ áo sơ mi của cậu bẻ lại, thuận miệng : "Nếu gặp được người phụ nữ thích hợp, dẫn trở lại đây cho chị xem, biết ?"

      Duy An hơi chậm lại, tim hơi nhói cái, thế nhưng cậu lại đành lòng là cho chị lo lắng, chỉ mở miệng cười: "Được, em có mến ai liền mang về cho chị xem, bà quản gia ."

      "Mau ." Đẩy cậuđi ra ngoài, trong phòng lại yên tĩnh trở lại, bộ dáng Hoan Nhan cứng ngắc đến phía trước cửa sổ, năm năm rồi, bọn họlại lần nữa ở gần nhau như vậy, lại lầnnữa có thể chạm tay đến, nhưng vẫn muốn trốn trong cái vỏ đà điểu của mình, dám lộ ra.

      Nếu như cả đời chỉ có thể khắc cốt ghi tâm mốitình này, như vậy , nếu như cả đờimay mắn có thể được người đến khắccốt ghi tâm, như vậy cũng may mắn đượcyêu, chỉ là nhiều thời điểm, người làm bạn cảđời kia, cũng nhất định chính là người tha thiết.

      qua năm tháng, cùng nhau vượt qua những năm tháng bình yên, lại vẫn là người bên cạnh có thể cho mình cuộc sống yên ả, còn trẻ nữa, còn những tham vọngkiểu như được ăn cả ngã về , cũng khôngcòn dám dám hận, huống chi. . . . . . Trongsinh mệnh của còn nhiều hơn Á Hi, mộtngười đàn ông cho quá nhiều.

      Hoan Nhan cúi đầu, ngón tay chạm lên nhữngđóa hoa cắm ở trong bình hoa , giống nhưnhững bông hoa này, sắp khô héo, cách nào để lựa chọn ngày mai có thể nơi nào.

      *********************************************************
      tuần lễ sau, Duy An đúng hẹn tới đón hai người về nhà, biệt thự Quý gia được tranghoàng lại, hơi thở lụn bại ngày xưa bị quétsạch, ngược lại sắc màu thêm rực rỡ mỹ lệ,Hoan Nhan trong lòng khuây khoả, mặt vui sướng cũng toát lên, Tăng Á Hi cũng bị cuốnhút, khuôn mặt trắng bệch cũng nở nụ cười.

      "Ba, mẹ. . . . . . Hoan nghênh về nhà!" Noãn Noãn vui vẻ nhảy lên nhảy xuống, giống như là con khỉ bướng bỉnh, mặt Hoan Nhan cũng giãn ra, tay dắt Noãn Noãn, tay dắt Á Hi tới phòng khách.

      Ngồi xuống, trong phòng khách, bố cục cũng thay đổi, nhưng mùi vị đó cũng thay đổi, Hoan Nhan trong thoáng chốc, giống như lại thấy bóng dáng ưu nhã của mẹ xuống, còn có chú Quý vĩnh viễn là bộ dáng thân sĩ nho nhã . . . cảm thấy, nước mắtliền rơi xuống: "Nếu ba mẹ, và chú Quý đều cóở đây. . . . ."

      Hoan Nhan lập tức nghẹn lại, nếu chú Quý ở đây, liệu ba có thể mình lẻ loi hiu quạnh ? Tóm lại chuyện đời này, khóđược hoàn hảo, giống như là , cũng chỉ là khó khăn lắm mới trải qua mà thôi.

      "Chị, đừng suy nghĩ gì nữa, đều qua rồi."Khóe môi Duy An có chút run run, cầm tay Hoan Nhan : "Chị, sao, đều qua rồi, ba bây giờ nhìn thấy Quý gia như vậy, ở phía dướicũng có thể nhắm mắt."

      "Ừ, ừ!" Hoan Nhan gắng sức mà gật đầu, lệnóng dừng chảy, mạnh mẽ nặn ra nụ cười: "Hôm nay về nhà, nhà đoàn viên là chuyệntốt, buổi tối chúng ta ăn bữa tiệc ngon,chị xuống bếp có được hay ?"

      " thể."

      "Nhan Nhan, được!"

      "Mẹ, được!"

      Hai người đàn ông cùng tiểu nha đầu đồng thời hô lên, Hoan Nhan Hoan Nhan lại càngtrầm hơn, nhìn sắc mặt ân cần của bọn họ dành cho , đột nhiên cảm thấy, đáy lòng của mình trở nên mềm mại, nếu cứ sống mãi như thếnày, như vậy tất cả đau đớn, đều còntrọng yếu nữa rồi, hề cảm nhận được rõràng nữa.

      "Được rồi, em làm chút chuyện có chuyện gì, bảo bảo tại biết điều, bác sĩ em phải vận động chút, thể cả ngày nằm ì ra." Hoan Nhan cầm nắm chặt tay Á Hi, lạnh như vậy, khỏi siết chặt hơn: "Làm sao tay còn lạnh như vậy? Mở điềuhòa cao lên chút ."

      " có việc gì, còn cảm thấy nóng đấy."Á Hi cũng cầm tay của , đem mấy sợ tóc trán giắt tai, dịu dàng cười tiếng: "Đừng quá khổ cực, biết ?"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :