1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc - Minh Châu Hoàn (Full Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 261: Đứa bé của bọn họ, là thiên sứ.

      sai lầm quá rồi, sai lầm quá rồi. Lúc Hoan Nhan rời , còn có mang thai con của ….

      Thân Tống Hạo bỗng nhiên vung nắm đấm, nặngnề ở thân cây, bàn tay chấn động tê dại, nhưng dừng được, từng phát từng phát đập xuống, cho đến khi máu tươi chảy ra, mới vô lực ngồi xổm xuống đất, mặt cũng tràn trề nước mắt.

      Nếu như đoán sai, lúc trước khôngmuốn sinh con cho , ,ngay cả đứa bé đầu tiên mà quyết định bỏ , như vậy lúc trước khi chưa ly hôn, tâm của bị tổn thương, nên muốn sanh con cho thôi.

      Hai lần đều bởi vì cùng Tô Lai, mới mất đingười phụ nữ mến và cốt nhục của mình,Thân Tống Hạo, ngươi tạo ra nghiệt quá nặng,khi nào mới trả được nợ đây?

      dám nghĩ đến, chưa từng sụp đổ như thế này, trong tim đau đớn thống khổ, nhắm mắt lại, ngày sinh nhật năm đó của , khuôn mặt cố gắng tươi cười của , nhắm mắt lại, lạilà hình ảnh cười, khóc thút thít, bị đuổi ra khỏi nhà họ Thân trong người xu, những năm sau này trôi qua như thế nào? Thời điểm và Tô Lai dây dưa , núp ở góc nào để chữa thương?


      lái xe ra khỏi biệt thự, ngón tay run rẩy gọi cuộc điện thoại, Kỳ Chấn bị đánh thức, mà đầu dây bên kia phát ra thanh nghẹn ngào,khổ sở.

      “Kỳ Chấn, tôi muốn tìm Nhan Nhan, tại bây giờ tôi muốn tìm Nhan Nhan, tôi muốn điên rồi…. Kỳ Chấn, nếu tôi tìm thấy côấy, tôi chết, bây giờ chết!”

      cắn chặt môi dưới, giọng nghẹn ngàobức bách, bắt đầu run rẩy.

      “A Hạo… làm sao vậy? Tại sao đột nhiênnói chuyện này?" Kỳ Chấn liếc mắt nhìn VănTĩnh còn buồn ngủ, hai người hiểu có chuyện gì xảy ra.

      mặc kệ tôi, Kỳ Chấn, mặc kệ tôi tạisao như vậy, tôi chỉ muốn thấy ấy, nhất địnhlập tức phải nhìn thấy ấy, Kỳ Chấn… phái người tìm ấy, ngay lập tức !”

      Kỳ Chấn xoay người nhìn bầu trời tối đen phía ngoài, trong lòng khỏi buồn bực nhíu mày: “ tại nóng vội cái gì? đâu tìm bây giờ? Ngay cả Tĩnh nhi và nhà họ Quý còn biết, tôi làm sao có thể tìm được?”

      Văn Tĩnh ngẩn người, suýt chút nữa bật thốt lên,nhưng rồi lại cố nhịn, tại chắc là Nhan nhicùng với Á Hi ở chung chổ, nếu như ThânTống Hạo bất chấp tất cả tìm, xem thế này chuyện ba người làm sao giải quyết?

      do dự rất lâu, nhưng vẫn cúi đầu, bên kia Kỳ Chấn và ta vẫn chuyện, bên nàyVăn Tĩnh cũng bắt đầu hoảng hốt.

      Bất kể Nhan nhi cực khổ ra sao, có bao nhiêusai lầm, ít nhất, tại có Thân Tống Hạo toàn tâm toàn ý ấy, hơn nữa, còn có Tằng Á Hi, nguyện ý rời bỏ tất cả ở lại bên cạnh ấy,nhưng còn sao? theo Kỳ Chấn nhiềunăm như vậy, ngay cả cửa chính nhà Kỳ Chấncũng bước vào được.


      Đáy lòng dâng lên nỗi chua xót được, cũng may là Kỳ Chấn vẫn toàn tâm toàn ý đối với , cũng an ủi được chút.

      cảm giác như vận mệnh của Hoan Nhan sắp sáng sủa hơn, còn , đến bao giờ?

      ***************** Cuối xuân tháng ba, hoa vũ bay, sắc xuân ngập trời

      ngủ say, Hứa Hoan Nhan được đẩy rakhỏi phòng phẫu thuật, sắp đặt cho ở trong phòng bệnh phía sau,.phòng nằm cạnh bênphòng bệnh của Á Hi, cũng mất trọn buổi sáng.

      Đây phải là kết quả mong muốn, có thể sống được bao lâu, nhưng HứaHoan Nhan còn có đời, huống chi chuyệntrước đây của còn gút mắc nhiều như vậy.

      Trong bụng có đứa bé này, con đường sau này làm như thế nào để ? Thêm phần ràng buộc thế nào bắt đầu cuộc sống mới, chẳng lẻ cả đời quạnh lẻ loi mình sao?

      buông được, thương .

      Đúng là khi khóc cầu xin cả đêm, khichưa đến ba ngày sau, vẫn quyếtđược lựa chọn thỏa hiệp.

      Cả đời này vẫn đành lòng nhìn thấy rơi lệ, muốn nhìn thấy nụ cười thanh lệcủa , muốn nhìn bộ dáng sung sướng tràn đầyhạnh phúc của , muốn buồn lo đến cuộc sống, mà phải giống như bây giờ, bị những lo toan trong cuộc sống đè ép đếncong lưng, vì mang đến nhiều gánh nặngtrách nhiệm nên còn nhìn thấy nụ cười như xưa của nữa.

      chống tay xuống giường, qua nhìn .

      Cầm khăn lông mặt ấm ấm đưa lau mặt mũi và tay, ngồi bên cạnh , lân lại lầnđể ý tới tóc của , cho tới bây giờ đều là chăm sóc , từ miếng ăn đến giấc ngủ… Lần này, muốn chăm sóc lại cho tốt.

      Nắm tay , kề sát ở trước ngực, Tằng Á Hi bởivì ngày càng gầy gò, hai mắt trông càng to hơn, nhìn lại nhàng : “Nhan Nhan, có vị trí nào ở trong lòng em , có từngnghĩ thích ?”

      ngủ sâu, trả lời.

      mỉm cười, tém lại chăn cho . tốt, có thể còn có ảo tưởng.

      Em biết, chỉ ước ao em có thích mộtchút, chỉ cần trong lòng em chút vịtrí, chính là có chết, cũng cười mà rời .

      Tằng Á Hi ngồi hồi lâu, cảm thấy cơ thể mệt mỏi, run rẩy đứng lên nhìn ngủ say, mi tâm vẫn vặn vẹo, nhiều năm như thế này, hiểu , Thân Tống Hạo, lúc nàocũng nhớ đến Thân Tống Hạo, nhưng thể nào tha thứ cho những tổn thương mà ta gây ra cho .

      Cũng giống như , , nghĩ tới , cũng biết như vậy.

      đợi lâu như vậy, năm rồi lại năm,nhưng vẫn thay thế được người mà khắc cốt ghi tâm.

      làm nhiều như vậy, chờ đợi từng ngày từng ngày, nhưng cái mà có được chỉ là camtâm tình nguyện của bù đắp ân tình và săn sóc , vốn nên vui vẻ chấp nhận, nhưng mà là khổ sở khó vượt qua, giờ phút nàynếu bên người của là Thân Tống Hạo nhất định mĩm cười vui vẻ.

      Có lúc kiên trì chưa chắc là đúng, Tằng Á Hi đứng ở đó, thân hình bất động giống pho tượng điêu khắc, nhìn nhúc nhích.

      “Nhan Nhan, nếu có kiếp sau, gặp em trước, vậy em có ?”

      nháy mắt mấy cái, cảm thấy như nước mắt sắp tràn ngập, cuống quít xoay người, nhìn thân hình khẽ nhúc nhích phút chốc cướpđường mà chạy.

      ngay cả kiếp sau, cũng ước mơ xa vời gì, đây em sâu đậm như vậy, sâuđến muốn rời bỏ thế giới này, muốn xa rời em, làm thế nào bây giờ?

      Sau thời gian, thuốc mê tan , Hứa HoanNhan mờ mịt mở mắt, biết là màn cửa lay động bên cửa sổ hay gió lùa vào phòng, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thấy bóng dáng củaTằng Á Hi sau cánh cửa sắp khép lại.

      khỏi cười tiếng, vui sướng đưatay xoa bụng mình, đứa bé của và TằngÁ Hi nhất định là thiên sứ.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 262 Gian khổ tìm

      khỏi cười tiếng, vui sướng đưa tay xoa lên bụng mình, đứa bé của và Á Hi nhất định là thiên sứ.

      Sau khi phẫu thuật xong, lúc đầu cũng có chút thích ứng, Hoan Nhan phải nằm giường mấy ngày, may là Thiên Tình có Duy An chăm sóc, chút cũng cần lo lắng, chỉ cần nghe theo lời dặn của bác sĩ uống thuốc đúng giờ, giống như nghe được thanh của phôi thai nho trong cơ thể mình . . . từng có chút lo lắng, lo lắng đứa bé này đến đúng lúc, rồi phản ứng của việc thích đứa bé này, nhưng loại cảm giác này cũng xuất , tất cả cảm giác của bây giờ đều là hạnh phúc và mong đợi.

      Ngoảnh đầu lại lần nữa, mới phát thời gian vô tình, lòng bàn tay vẫn dán sát vào cái bụng mềm mại của mình, nhưng trong đầu hình bóng của người kia dần dần bắt đầu mơ hồ, lưu luyến si mê bao lâu, lâu như vậy, ra là khi đặt xuống, cũng chỉ là chuyện trong chớp mắt.

      tại ước muốn duy nhất của đó là Á Hi có thể sống tốt, ngày rồi lại ngày, tháng rồi lại tháng, sau khi nghỉ hưu sống cùng nahu hạnh phúc, dắt tay nhau đến già.

      **********
      Lúc chạy tới thành phố C, lần nữa đặt chân lên nơi mà năm năm trước tới, Thân Tống Hạo biết làm thế nào để có thể diễn tả cảm giác trong lòng mình lúc này.

      Xe dừng ở ngõ hẻm, nơi từng qua, Kỳ Chấn chuẩn bị xuống xe, thế nhưng lại khẩn trương toàn thân đầy mồ hôi, thời gian trôi qua mới có vài năm, nhưng nếu muốn tìm được , cũng chỉ có thể tìm từ nơi cuối cùng biết còn ở lại.

      Như chỉ có mình, đứng yên ở nơi từng sinh sống, cũng khẩn trương toàn thân phát run, nghĩ đến việc khi tìm được , như thế nào, cách nào tưởng tượng được.

      "A Hạo, xuống xe à?" Kỳ Chấn mở cửa xe, lại thấy tinh thần hoảng hốt, nhúc nhích, khỏi giơ tay lên đẩy cái rồi mở miệng .

      "Kỳ Chấn!" Hầu kết Thân Tống Hạo giật giật, lập tức bắt lấy cổ tay Kỳ Chấn, ánh mắt của vẫn rất mơ hồ, chậm rãi mở miệng: "Khi đó ly hôn, tớ biết ấy mang thai, ấy mang thai, mà còn bị tớ tàn nhẫn đuổi ra khỏi nhà. . . . . . Kỳ Chấn, nếu tìm được ấy rồi tớ nên làm như thế nào?"

      Kỳ Chấn có chút sững sờ, lại thấy uể oải khuôn mặt tiều tụy của Thân Tống Hạo, biết nên gì để an ủi bạn mình, sau khi nghĩ lại nếu đổi lại là , nếu Tĩnh Nhi mang theo đứa bé của lặng lẽ rời , cũng nhất định nổi điên!

      "A Hạo, tìm được chị dâu trước rồi hãy ." Kỳ Chấn cầm tay của , rồi buông ra, thở dài tiếng có chút cảm thấy đành lòng.

      Thân Tống Hạo chợt nhắm chặt mắt lại, đẩy Kỳ Chấn ra, xuống xe, sải bước hướng vào trong con hẻm sâu.

      Mặc dù lâu như vậy, nhưng bà chủ cho thuê nhà vẫn chỉ cần liếc mắt là nhận ra mấy người đàn ông này, mặc dù năm đó từng nhận tiền của người ta, nhưng bà vẫn nhịn được tò mò, tại sao người này vẫn kiên nhẫn tìm cái Hứa Hoan Nhan đó.

      " ra . . . . . .người mà các muốn tìm vẫn ở đây, rất lâu sau đó bọn họ mới chuyển , còn về phần chuyển tới nơi nào, tôi cũng biết, chừng cũng rời khỏi cái thành phố này rồi."

      Bà chủ cho thuê nhà nhanh chóng mở miệng, mắt chớp quan sát vẻ mặt người đàn ông trước mắt. Bà chính là biết địa chỉ cũng thể , những người này nếu tìm được, tiền mà bà nhận chẳng phải bay mất sao?

      "Bọn họ?" Chẳng lẽ những năm này sống mình, mà là. . . . . . kết hôn rồi, có người đàn ông khác rồi sao? Thân Tống Hạo trong lúc nhất thời có chút cách nào tiếp nhận, sững sờ lặp lại.

      "À. . . . . . Tôi cũng lắm.., chỉ là ấy cũng chưa kết hôn với người đàn ông đó, còn những cái khác tôi cũng biết, các người hãy nơi khác tìm , qua nhiều năm như vậy rồi mà!"

      Bà chủ cho thuê nhà tựa hồ nhìn ra sắc mặt của tốt, suy nghĩ chút những người này giàu cũng quý, nếu câu nào đó có sai sót, chẳng phải là mạng cũng bị mất? Chỉ vội vã phu diễn mấy câu, liền cuống quít đóng cửa lại luôn.

      Thân Tống Hạo trố mắt nửa ngày, mới lập tức phục hồi tinh thần lại, thở hơi dài nhõm, nhưng cũng cảm thấy cả người còn chút hơi sức nào, "Kỳ Chấn, Kỳ Chấn. . . . . ."

      Thanh của vô lực và khàn khàn, "Nếu Nhan Nhan kết hôn, tớ sống còn có ý nghĩa gì nữa sao?"

      " . . . . . . Chị dâu kết hôn, A Hạo, cậu hãy yên tâm , chuyện cho tới bây giờ, cậu hãy cho người tìm hiểu thêm chút , xem Quý gia trở về chưa? chừng bên kia có đầu mối cũng chừng."

      "Duy An nếu có biết, cũng cho tớ biết ấy ở đâu, càng để cho tớ tìm được ấy, cậu ta còn hận tớ vì bỏ rơi Nhan Nhan."

      Thân Tống Hạo vô lực lắc đầu cái, đáy mắt đầy đơn, khổ sở mở miệng: "Huống chi, hận ý của ấy đối với tớ sâu như vậy, làm sao còn có thể trở về cái thành phố kia được?"

      Kỳ Chấn há miệng, cũng là cảm thấy quả có đạo lý, Hoan Nhan là người cố chấp muốn chết, nếu như quyết định cùng Thân Tống Hạo gặp nhau nữa, làm sao lại trở lại thành phố nơi mà bọn họ đều quen thuộc?

      "Tiếp tục tìm, tìm mấy thành phố quanh đây, về phần chỗ của Duy An, tháng 7 công ty tớ có việc phải về nước, tớ tự đến chỗ cậu ta tìm hiểu xem sao, tóm lại, chỉ cần có chút hi vọng, tớ đều bỏ qua."

      Chương 263 Chân tướng luôn tàn khốc

      Quý Duy An ôm Noãn Noãn, an tĩnh ngồi trong phòng khác rộng rãi, ánh mắt của xuyên thấu qua cửa sổ, chứa nụ cười lạnh lùng.

      qua cái đường mòn, liền thấy ràng phía sau cửa sổ phòng khách, An Nhiễm Nhiễm cố gắng thích ứng với ánh sáng mặt trời chói mắt, xuyên qua rừng cây sum suê có thể thấy lờ mờ bóng lưng tuấn dật ngồi đó.

      Môi chợt run lên, đáy mắt giống như lóe sáng, nhưng rồi trong nháy mắt lại ảm đạm, là , nhưng có lẽ cũng phải là . . . . . Thời gian qua năm năm, cõi lòng sớm còn ánh mặt trời, u tối đến cực điểm, hai chân bị gãy, làm hại người đàn ông chính mình bị cửa nát nhà tan, khiến cho người cùng hợp tác, thu mua Cảnh Thịnh, làm hại Quý gia toàn bộ đều sụp đổ, còn , có được cái gì?

      Chỉ mình ở trong căn phòng nho này tự phong bế mình lại, ngày qua ngày, năm rồi lại năm, chuyện cho tới bây giờ, chuyện chị chết tựa hồ cũng phai nhạt, còn những hận ý đối với người phụ nữ kia, cũng tốt tựa như tiêu tán từng chút .

      Quý Duy An tựa hồ chờ nhịn được, ôm Noãn Noãn đứng lên, thân thể định chuyển động, vừa vặn rơi vào tầm mắt An Nhiễm Nhiễm đứng đó, cả kinh, liền siết chặt lấy tay hộ lý: "Dừng, dừng lại, đừng qua đó!"

      bối rối đưa tay mình lên, chạm vào mái tóc rối tung khô héo của mình, lại lúng túng cúi xuống sửa lại vạt áo, rồi mới thấp thỏm nhìn hộ lý giọng hỏi thăm: " à, sắc mặt của tôi trông như thế nào?"

      hộ lý có chút ngạc nhiên liếc nhìn cái: "Còn phải là vẫn như thế sao, phải mỗi ngày ra ngoài đều soi gương sao."

      "Đẩy tôi về, tôi muốn về!" An Nhiễm Nhiễm lập tức nóng nảy giọng kêu la, ngón tay chạm vào bánh xe lăn đẩy về, hộ lý có chút phiền phức, nhưng vẫn đẩy quay lại, mặc dù có khó nghe, nhưng cũng chân thành : " sợ cái gì, chân cũng bị mất, còn để ý mặt của mình, hơn nữa, chính là ăn mặc trang điểm xinh đẹp, người ta cũng chưa chắc còn thích , con cũng lớn như vậy. . . . . ."

      An Nhiễm Nhiễm lập tức giật mình, trở về thay quần áo xinh đẹp, buộc tóc gọn gàng, trang điểm lại có ích lợi gì? chỉ là muốn đến xem nhếch nhác như thế nào, mà phải tới để tìm lại mối tình xưa kia.

      "Thôi, về nữa . . . . . Chúng ta qua đó ." An Nhiễm Nhiễm cười khổ tiếng, đưa tay đem hai cái ống quần bay bay thắt lại, mới buông thõng tầm mắt, nhàng mở miệng.

      hộ lý gì, chỉ tiếp tục đẩy vào phòng tiếp khách, lúc tới cửa, hộ lý giúp gõ cửa: “ tự vào , có chuyện gì gọi tôi."

      An Nhiễm Nhiễm nhàng gật đầu, đẩy cửa ra, chậm rãi lăn bánh xe lăn vào.

      Yên lặng, yên lặng đến mức cơ hồ có thể nghe thấy được hô hấp của hai người, An Nhiễm Nhiễm yên lặng nhìn , người đàn ông mà đời này nhất, nhưng đó cũng là người đàn ông mà tự tay phá hủy.

      Ánh mặt trời chiếu vào, dưới ánh sáng có thể thấy vô số những chấm bụi xoay tròn trong trung, như cách trở ở giữa hai người, bộ quần áo người chính là đồng phục của tất cả bệnh nhân ở nơi này, tóc chỉ được buộc lỏng lẻo, mới hơn hai mươi tuổi, nhưng xem ra lại như già rồi.

      Quý Duy An nhìn , mặt nụ cười lạnh lùng, đôi tay siết chặt, cho đến khi nổi lên những gân xanh.

      Đây là người phụ nữ mà từng khắc cốt ghi tâm, nhưng lại là ma quỷ!

      "Cậu, ấy là ai? Tại sao ấy lại có chân?" Noãn Noãn có chút sợ núp ở trong ngực Duy An, nhìn đôi mắt to len lén nhìn chằm chằm An Nhiễm Nhiễm lời nào .

      Duy An đau lòng ôm chặt lấy bé, chỉ dịu dàng cười tiếng, hôn cái lên khuôn mặt mũm mĩm: "Bởi vì ấy làm chuyện xấu. . . . . ."

      "Nhưng, nhưng bất kể làm chuyện xấu gì, chỉ cần sửa lại là tốt, nhưng nếu chân còn, có biện pháp đứng lên được, cậu, ấy đáng thương."

      Hai mắt Noãn Noãn hơi hồng, nắm chặt lấy cổ áo Duy An giọng mở miệng.

      đáng thương? An Nhiễm Nhiễm khỏi nở nụ cười châm chọc, bé này kêu Duy An là cậu, như vậy, bé chính là con của Hứa Hoan Nhan rồi.

      tại luân lạc tới mức phải để cho con của người phụ nữ mà từng hận thấu xương đến để thương hại sao?

      "Duy An, tôi cho là chúng ta cả đời cũng gặp mặt." An Nhiễm cười khẽ, sắc mặt bình tĩnh như thường nhìn lại : " tới đây để thăm tôi sao?"

      "Đúng, tới thăm chút, xem xem tại sống tốt hay tốt."

      Duy An khẽ hất cằm lên, lạnh nhạt tiếng, khi nhìn thấy đáy mắt còn chút rung động nào, mà tâm, cũng là mảnh gợn sóng.

      nghe được giễu cợt trong lời của , nhưng vẫn nhàn nhạt cười cái: " người tàn tật, cũng chỉ là kéo dài hơi tàn thôi, còn có cái gì tốt hay tốt chứ?"

      "Nếu là kéo dài hơi tàn, vậy còn bằng chết ." Duy An liếc nhìn cái, cũng cũng còn là người đàn ông rực rỡ ấm áp như ánh mặt trời năm nào nữa, lãnh khốc và vô tình, giống như là thay đổi hoàn toàn thành người khác.

      "Tôi biết rất hận tôi." An Nhiễm Nhiễm mặc dù biết đây là những lời trong dự liệu của , nhưng lúc này có thể chân nghe thấy, vẫn nhịn được chua xót, nghiêng mặt, dám nhìn nữa: "Nhưng Duy An, có ai vì tôi mà suy nghĩ chút, thương cảm cho tôi?"

      " căn bản đáng được thương cảm, An Nhiễm, lần này tôi tới chính là vì muốn cho biết, hai năm qua tôi vẫn luôn tra xét lại việc kia theo lời , vô số dấu vết cho tôi biết, sai lầm rồi. . . . . ."

      " thể nào!" An Nhiễm chợt ngẩng đầu lên, trong mắt tóe ra những tia lửa rất , thanh của khẽ bật ra, nhưng vẫn cố chấp mở miệng: "Chuyện chị tôi tự sát, cùng với Hứa Hoan Nhan thoát khỏi liên quan, tuyệt đối thoát khỏi liên quan!"

      "Người cuối cùng mà khi chị còn sống gặp, cũng biết là ai sao?" Quý Duy An cười lạnh, nhìn gương mặt cố chấp đó của An Nhiễm, cố chấp, cố chấp làm cho người ta chán ghét!

      "Là ai?" An Nhiễm sững sờ, chỉ kinh ngạc nhìn , khí giống như đọng lại, ngay cả Noãn Noãn cũng có chút sợ núp ở trong ngực Duy Anc.

      Quý Duy An cúi đầu, gắt gao cắn môi, bỗng nhiên lại ngẩng đầu lên trầm trầm mở miệng: "Người nào đem Quý gia phá huỷ, người nào đem Cảnh Thịnh thu mua, người nào bức bách nhà chúng tôi phải sống đầu đường xó chợ, thông đồng với ai, An Nhiễm, còn biết sao?"

      ". . . . . . William!" An Nhiễm có chút thất thanh, lúc hét ra cái tên này, thanh cũng thay đổi khàn khàn chịu nổi .

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 264 Bố chồng và con dâu đại chiến

      ". . . . . . William!" An Nhiễm hét lên thất thanh, lúc gọi cái tên này thanh cũng thay đổi trở nên khàn khàn chịu nổi .

      "Tôi hiểu. . . . . Tôi hiểu chuyện chị tôi chết , làm sao lại dính dáng tới William. . . . . ta chính là bạn của chị tôi, ân nhân của. . . . . ."

      An Nhiễm lăn bánh xe tới chỗ Quý Duy An luôn miệng chất vấn, Duy An cũng lập tức ôm chặt Noãn Noãn nhàng linh hoạt né sáng bên, vừa vặn tới khoảng sáng của ánh mặt trời chiếu vào, ánh sáng vàng tươi càng làm cho thêm tuấn tú, cười khẽ với cái: "An Nhiễm."

      An Nhiễm nhìn sang, ràng chỉ cần vươn tay, là có thể bắt lấy tay , nhưng có cơ hội.

      "Tự giải quyết cho tốt." muốn thêm cái gì đó, nhưng cuối cùng vẫn cảm thấy là ra cũng có ý nghĩa gì, còn bằng còn hơn.

      ôm Noãn Noãn xoay người ra ngoài cửa, An Nhiễm kinh ngạc đuổi theo mấy bước, nhưng rồi vẫn dừng bánh xe lại, tựa vào đó, đếm số bước chân của , còn đứa con của người phụ nữ kia nằm ở bả vai của , đôi mắt to đen láy nhìn chằm chằm, phát mình hận nổi nữa.

      "Duy An. . . . . ."

      đuổi kịp tới cạnh cửa, vừa đúng lúc rẽ vào con đường , bên cạnh là bụi hoa hồng mới nở, đỏ tươi.

      " có thể thêm lần nữa, em, có được hay ?"

      Trong thanh của hàm chứa van xin, như thế này giống như là , tuy nhiên nó lại chính là , phụ nữ xem chừng kiên cường vô cùng, nhưng cũng là người mềm yếu đến tận xương.

      Bước chân của Duy An dừng lại, thân thể khẽ nghiêng chút, nhưng cũng cử động nữa, trời chuyển sang chiều, hoa cỏ mùa xuân bay bay trong gió.

      Hình dáng của dưới ánh nắng nhìn được lắm, lòng của An Nhiễm hơi co lại, chỉ muốn nghe câu mà từng cả ngày lẫn đêm kia.

      sợ, có thời gian để chờ đợi nữa.

      Thế nhưng lại chỉ liếc qua cái, khẽ cười nhạt tiếng, ngay sau đó xoay người, sải bước tiếp tục về phía trước: "Gặp lại như thế này, đúng, coi như là chưa thấy ."

      Trong lòng An Nhiễm còn dư lại chút xíu chờ mong, lập tức ầm ầm nổ tung, đáy mắt mảnh sương mù , cố gắng muốn nhìn thêm chút nữa, bóng dáng của , nhưng bóng cây cũng che mất rồi, chậm rãi biến mất. . . . . .


      "Văn tiểu thư, lão gia gọi điện thoại tới đây, mời chuyến." Quản gia để điện thoại trong phòng khách xuống Văn Tĩnh vừa đúng xuống lầu , mấy ngày nay Kỳ Chấn vội xoay quanh tìm Hoan Nhan, mà phải mình thanh nhàn.

      " ." Cũng thèm ngẩng đầu lên, Văn Tĩnh dứt khoát quẳng xuống hai chữ, lão già kia trừ uy bức lợi dụ để cho rời khỏi Kỳ Chấn, còn có thể có chuyện tốt gì mà tìm nữa?

      "Tiểu thư. . . . . ." Quản gia có chút khó xử, lão gia gọi điên lần này là lần thứ năm rồi, ai ngờ đến Văn Tĩnh mỗi lần đều cự tuyệt gọn gàng như thế!

      "Ông sợ cái gì, ông ấy muốn tìm tôi gây phiền toái, mắc mớ gì tới ông, nếu ông ta lại gọi tới ông trực tiếp tôi có ở đây, ra ngoài du lịch với Kỳ Chấn rồi!"

      Văn Tĩnh có chút tức giận, sáng sớm tâm tình vốn là tệ, nhưng lão già kia lại cố tình tới tìm phiền toái chọc giận .

      Người là Kỳ Chấn, muốn sống cả đời cũng là Kỳ Chấn, tội gì nhất định phải lấy lòng cha của ta, đối với ông ta là cảm giác!

      "Tiểu thư. . . . . . Lão gia mới vừa , nếu qua, người tự mình đến mời."

      "Ông ta hết cách chưa!" Văn Tĩnh tức giận cầm khay trái cây trước mặt ném luôn ra ngoài, Kỳ Chấn tuổi trẻ tài cao, mà nhà họ Kỳ lại thiếu tiền, tại sao còn nhất định muốn tìm cho mối môn đăng hộ đối?

      Văn Tĩnh trận này làm loạn lên phải là nữa?

      "Tiểu thư, nếu chuyến này, lão gia còn phải bận tâm đến cảm nhận của thiếu gia, như vậy chắc chắn làm khó ."

      "Ngay cả các người cũng biết là tôi bị làm khó, làm sao tôi còn phải đưa đến tận cửa để cho ông ta làm khó, được rồi được rồi. . . . . . Quản gia, ông mua chút thuốc bổ , phải mấy ngày trước ông ta còn bị phong thấp sao, ông hãy mua những thuốc bổ lần trước tôi , rồi dẫn tôi ."

      Tức tức, nhưng lòng dạ vẫn còn mềm, sau khi mua thuốc bổ mới để cho tài xế lái xe chở tới Kỳ gia.

      Văn Tĩnh hít sâu hơi, đứng ở bên ngoài phòng khách tự bình ổn tâm thần, mới xách theo bao lớn bao vào.

      "Bác trai, ngài khỏe chứ." Quản gia tới nhận lấy đồ trong tay , Văn Tĩnh mới lễ phép mở miệng chào hỏi.

      "Ngồi xuống ." Ông cụ mí mắt cũng nhấc lên, từ trong lỗ mũi hừ tiếng ôn hoà .

      Văn Tĩnh cũng để ý tới, chỉ tới ngồi xuống, còn phân phó người giúp việc đưa tới ly trà xanh, nhanh chậm uống.

      Kỳ lão gia đợi lát, thấy an an ổn ổn ngồi yên gì, khỏi có chút phiền não, phất tay bảo quản gia và người giúp việc ra ngoài, rồi ông mới khụ cái, nghiêm túc mở miệng: "Biết tôi tìm đếm để làm cái gì ?"

      "Biết, người định cho tôi tờ chi phiếu, để cho tôi rời khỏi Singapore, đúng, là vĩnh viễn rời Singapore, tốt nhất cả đời chết già ở nơi đất khách quê người!"

      đáp vô cùng hời hợt, để ly xuống cười híp mắt nhìn ông cụ dựng râu trợn mắt: "Chỉ là, người lại phải phí lời rồi, tôi làm được."

      "Cho 20 triệu mà còn biết dừng?"

      "Cho ông 20 triệu để cho ông và Kỳ cắt đứt quan hệ cha con, cả đời thấy mặt ông có làm hay ?"

      " nhảm, đó là con trai của ta!"

      "Vậy đúng rồi, đó cũng là người đàn ông mà tôi thích nhất, đời này phải ấy tôi gả.”

      Văn Tĩnh sợ hãi chút nào nhìn ông cụ khí thế mười phần trước mặt, cách kiên quyết và chắc chắn.

      "Tôi muốn gây ra những chuyện thị phi, nhưng nếu nó xảy ra nghĩ nó nghe theo ai?" Nha đầu này, trong mắt có ai nữa rồi, vô pháp vô thiên, nếu ông mà còn thu thập được, chẳng phải là mất hết thể diện!

      "Ngài là cha của Kỳ Chấn, còn tôi là người phụ nữ mà Kỳ Chấn thích, bác trai, ngài muốn cho ấy phải kẹp ở giữa, hai bên đều dễ chịu sao? Lại , tôi có chỗ nào để cho ông hài lòng? Mặc dù trước kia tôi được tốt lắm, nhưng từ khi tôi quen với Kỳ Chấn cũng phủi sạch rồi! Tôi có làm cho Kỳ gia các người mất thể diện sao?"

      " có hiêu cái gì gọi là dè dặt hay !" Ông cụ tức giận chợt quát tiếng, vỗ bàn đứng lên chỉ vào mặt Văn Tĩnh tức giận run cầm cập.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 265: Nếu như

      “Tôi cũng muốn dè dặt lắm, nhưng ngài bảo tôi phải nhìn ngài tìm cho Kỳ Chấn người phụ nữ, nhìn bọn họ kết hôn sao? Bác trai, bất kể người muốn làm thế nào, muốn cho tôi bao nhiêu tiền, hoặc là ngài nhìn tôi rất thuận mắt, phái người giết chết tôi hoặc chém cho tôi dao để cho tôi chết cũng được, tôi vẫn câu kia, muốn tôi chia tay với Kỳ Chấn, có cửa đâu!"

      Văn Tĩnh nắm lấy túi xách xoay người chạy ra ngoài, còn chưa tới cửa, biết là do quá tức, hay là do buổi sáng còn chưa kịp ăn sáng, chợt hồi đầu váng mắt hoa, trong dạ dày lăn lộn phun phát . . . . Mẹ nó! mang thai!

      Đợi đến khi nôn đến trời đất đảo điên, cơ hồ ngay cả đứng lên cũng được, trong đầu Văn Tĩnh lại chợt thanh tỉnh! Cùng Kỳ Chấn ở chung chỗ vài năm, bọn họ cũng chưa từng có ý ngừa thai, nhất là trước khi đến đây nửa tháng, bọn họ làm rất thường xuyên, nhưng cũng sử dụng biện pháp tránh thai nào, hơn nữa tính toán chút, đó cũng phải kỳ an toàn. . . . . . Như vậy cho dù có mang thai, cũng có gì đáng ngạc nhiên!

      " làm cái quái gì thế? Ta mới mấy câu, mà ói ra phòng khách của ta để thị uy sao? Đúng là dã nha đầu được dạy dỗ, chút quy củ cũng hiểu!"

      Ông cụ đuổi theo tới, ghét bỏ bịt mũi lắc đầu: "Quản gia, Quản gia đâu rồi, đưa cái dã nha đầu có lễ phép này ném ra ngoài cho ta. . . . Bẩn rồi, là bẩn rồi !"

      "Bác trai!" Văn Tĩnh súc miệng rồi đem miệng lau sạch mới xoay người lại, ngẩng cao đầu nhìn ông: "Trong bụng cháu có cháu trai của ngài rồi, ngài nếu muốn đem cháu ném ra ngoài cháu da dày thịt béo có lẽ chịu được, nhưng ngài xác định ngay cả đứa bé này cũng cần sao?"

      Khóe miệng Văn Tĩnh nhếch lên tạo thành nụ cười, ra trong hai năm qua cũng cảm thấy được chút, cùng ông cụ tranh cãi mấy lần, lại phát ông cũng phải như những lão già phong kiến, ngoan cố thôi, cũng phải là đối với căm thù đến tận xương tủy mà sống chết chấp nhận , có thể ông cũng chỉ là bởi vì muốn nhận thua, kéo xuống tấm mặt mo này thôi!

      Quả nhiên, ông cụ nghe xong những lời này, lập tức sững sờ tại chỗ, miệng há to ra có thể đút lọt cái trứng gà!

      " cái gì? lặp lại lần nữa?" Ông cụ để ý bẩn thối lập tức chạy tới, nhìn chằm chằm vào bụng Văn Tĩnh rồi lớn tiếng hỏi.

      Văn Tĩnh xua xua tay, nhưng cũng vui sướng vô cùng: "Nếu như cháu đoán có sai, cháu và Kỳ Chấn có bảo bảo!"

      "Đừng có dùng chiêu này để gạt ta! Ở chung chỗ 4~5 năm cũng mang thai, tại ta đuổi liền mang thai, cái loại phụ nữ giống như thế ta gặp nhiều rồi, thậm chí còn có những thủ đoạn tinh vi hơn! Quản gia a. . . . . . Đừng để ý tới ta, ném ta ra ngoài!"

      Ông cụ lại hồ nghi nhìn cái, ngay sau đó lại bắt đầu kêu la!

      Lời tuy quyết liệt, nhưng đôi mắt lại vẫn là cam lòng nhìn Văn Tĩnh, hận thể trực tiếp nhìn thấu bụng của , nhìn xem bên trong có phải có phải có tiểu nhân nhi !

      Văn Tĩnh cắn chặt răng nhìn ông có chút buồn cười, nhưng vẫn là gắt gao nhịn xuống, xoay người, chậm rãi ra ngoài, trong miệng uất ức thầm: "Bảo bối, gia gia con thích con, muốn con, vậy là tốt rồi, mẹ dẫn con về nước. . . ."

      Ông cụ bước chân chần chừ, nghe xong những lời này khát vọng trong đáy mắt càng tràn ngập ra ngoài, nhưng lại cứ bướng bỉnh nguyện ý mở miệng.

      Quản gia nhìn nửa ngày, chợt tiến lên bước với ông cụ: "Lão gia, bằng gọi bác sĩ Trương tới đây kiểm tra cho Văn tiểu thư, nếu là , vậy dĩ nhiên đó là chuyện tốt rồi, lão gia cũng được thỏa mãn tâm nguyện phải sao?"

      "Vậy mời bác sĩ Trương tới đây!" Ông cụ chút do dự đồng ý, rồi lại đối với Văn Tĩnh nghiêm mặt: " đứng lại cho ta, nếu như để cho ta biết gạt ta, xem ta làm thế nào mà tính sổ với !"

      Bác sĩ Trương tới, nghiêm túc chẩn mạch, trong thời gian ngắn ngủi, khí trong phòng khách trở nên nặng nề, Văn Tĩnh cũng sợ, coi như có thai làm sao, về nhà cùng Kỳ Chấn mỗi ngày tiếp tục đương, cũng tin sinh nổi đứa!

      "Chúc mừng lão gia, Văn tiểu thư đúng là mang thai!"

      " ?" Ông cụ hưng phấn lập tức đứng lên, nhưng lúc thấy Văn Tĩnh, ánh mắt cũng có chút biến hóa: "Quản gia, lập tức phân phó, bắt đầu từ hôm nay nha đầu này chuyển tới đây ở, phải cẩn thận hầu hạ!"

      xong, ông lại thấy Văn Tĩnh nhịn được ranh mãnh cười nhìn ông, ông lúng túng ho hai tiếng: "Ta quan tâm cũng chỉ là tiểu tôn tử của ta . . . . ."

      "Làm sao biến thành tiểu tôn tử của ngài rồi hả ? Cháu cùng Kỳ Chấn còn chưa kết hôn đâu, chừng còn còn chia tay cũng chưa biết. . . . . ."

      " lung tung cái gì đấy? Đây chính là đứa bé của Kỳ gia chúng ta, cháu trai ruột của ta! Hừ. . . . . ." Ông cụ dứt lời, hứng thú xoay người lên lầu: "Quản gia, ta phải cho mẹ Kỳ Chấn tiếng!"

      Văn Tĩnh nhìn phòng vui vẻ, mặc dù trong lòng vẫn có chút cố chấp, nhưng vẫn đắm chìm trong vui sướng của việc mang thai, và Kỳ Chấn, rốt cuộc có thể quang minh chính đại ở chung chỗ, rốt cuộc cần lo lắng có người ngăn cản!

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 266 A Hạo, em rất nhớ

      ta chính là người mà khắc cốt ghi tâm kia sao, bất kể ở nơi nào, bất kể trôi qua bao lâu, còn có thể đột ngột xông vào trong mộng của , đột ngột kích thích nỗi lòng yếu ớt của . . . . . ."Nhan Nhan. . . . . . Nhan Nhan?" Á Hi chậm rãi vào phòng bệnh, liếc thấy nằm ở giường ngủ say, vòng qua cái bàn, thấy chiếc chăn người bị trượt xuống hơn phân nửa, khỏi lắc đầu mà thở dài tiếng, bên môi tràn ra nụ cười dịu dàng, cũng lớn như vậy rồi, nhưng vẫn chăm sóc bản thân mình tốt.

      bệ cửa sổ có gió thổi tới, nâng lên màn tơ, qua nhàng đóng cửa sổ lại, ánh mặt trời chiếu vào, chiếu lên giường, Nhan Nhi chói mắt, nghĩ vậy, liền kéo rèm cửa sổ lại, vòng qua cái ghế đầu giường, khẽ bước đến bên người .

      Kéo chăn đắp kín cho , bóng dáng cao gầy của cũng đồng thời chặn lại ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào, thấy bên má giọt nước mắt.

      ngồi xuống, nắm lấy những ngón tay hơi lạnh của trong lòng bàn tay ấm áp của mình, nhìn , chỉ an tĩnh nhìn như vậy, nhưng nó cũng làm cho lòng tràn đầy thỏa mãn.

      "Nhan Nhan. . . . . ." gọi tên thanh giống như tiếng thở dài, trong giấc mộng chợt cau lại lông mày, siết tay chặt hơn, làn môi mỏng tràn ra vụn vặt thanh : "A Hạo, là sao?"

      Á Hi chợt hiểu mình nghe được chính là cái kia tên, sống lưng đột cứng lại, mặt xuất nụ cười chua xót, hạnh phúc vừa mới lóe lên biến mất trong nháy mắt, vô tung vô ảnh, đờ đẫn ngồi ở đó, bên môi còn đọng lại nụ cười buồn bã, A Hạo, A Hạo. . . . . . Chỉ có vào những thời khắc như thế này, nội tâm mới chân nhất.

      "A Hạo. . . . . .Em rất nhớ . . . . ." Hoan Nhan lật người, dán sát mặt vào lòng bàn tay , Á Hi hơi chậm lại, muốn đem tay rút ra, nhưng lại chịu, càng siết chặt hơn;"Đừng xa cách em . . . . . Cũng đừng rời xa em."

      Mơ hồ lẩm bẩm, giống như cơn gió mạnh, lập tức đánh tan những hi vọng của .

      " rời , rời . . . . . ." chết lặng giọng nỉ non, cảm thấy trong lòng bàn tay nhiệt độ hạ xuống, khóc.

      bỏ được, nếu như giờ phút này coi như là người đàn ông trong mộng của mình, vì để có thể hạnh phúc, có thể thỏa mãn, như vậy nguyện ý.

      "Có ?" càng đem mặt chôn chặt trong lòng bàn tay , chóp mũi lạnh buốt ở trong lòng bàn tay của vuốt ve: " lại gạt em. . . . . . luôn lừa gạt em, cõi đời này. . . . . . Chỉ có Á Hi mới gạt em, chỉ có ấy. . . . . ."

      Thanh của thấp dần , hô hấp lại thay đổi nhàn nhạt, Á Hi biết mình ngồi yên lặng bên bao lâu, cũng biết nội mình giằng xé bao lâu, mặt trời dần lặn mất, hoàng hôn cũng tắt, trời sắp tối hẳn, từng cơn gió lạnh ùa vào.

      liền đứng lên, rút tay về, ngay cả chút hơi sức để né tránh lúng túng lúc này cũng có.

      Hoan Nhan, Hoan Nhan. . . . . . đáng thương như vậy, rồi lại tàn nhẫn như vậy.

      giống như tỉnh ngộ, tình , chờ được, dù có cố trông mong cũng được, tới chậm, chính là tới chậm, ngay cả có đem tấm lòng mình phơi bày ra cho xem, cũng chỉ vì mà rơi lệ, vì đau lòng, nhưng để có thể vui vẻ, để cho thỏa mãn chỉ có thể là người kia, bất kể là bị thương cũng được, đau lòng cũng được, người mà khắc cốt ghi tâm, vĩnh viễn là ta, chỉ có thể là ta, cả đời đều là ta.

      Ánh mắt Á Hi chậm rãi trượt xuống, rơi chiếc bụng phập phồng theo hơi thở, chợt cười, cười mà nước mắt lã chã rơi xuống.

      Đứa bé này, đứa bé dở dở ương ương, có lẽ đợi đến lúc nó được sinh ra chẳng còn ba, vậy nên làm thế nào?

      Nếu như đây chỉ là bởi vì lòng tốt của đối với , là áy náy của đối với Tằng gia, tình nguyện cần nó, tình nguyện để cho ba tháng trước sớm tỉnh ngộ chút!

      Á Hi thất hồn lạc phách đứng lên, chẳng biết lúc nào buông tay ra. Á Hi nhìn thời gian, sai biệt lắm lúc này sắp tỉnh ngủ, đứng lên, cảm thấy hai chân thũng trướng, đau, mà ngực lại bắt đầu khó chịu vô cùng, men theo vách tường, để cho mình an tĩnh đứng lát, mới chậm rãi hoạt động hai chân ra ngoài. . . . . . Mới vừa kéo cửa ra, nghe thấy tiếng huyên náo trong hành lang bệnh viện truyền đến cùng với tiếng người phụ nữ khóc thét, Á Hi biết làm sao, nhưng cảm thấy thanh kia có chút quen thuộc, ánh mắt cũng liền nhìn qua. . . . . ."Á Hi, Á Hi. . . . . . Mẹ tới, mẹ tới thăm con. . . . . ." Á Hi sửng sốt, ở khúc quanh của hành lang xuất hai người, trong miệng kêu tên của lảo đảo nghiêng ngả vào, phải ba mẹ của còn ai vào đây nữa?

      "Mẹ, cha, hai người làm sao, tại sao lại ở chỗ này?" Á Hi theo bản năng muốn né tránh, mà hai người kia cũng thấy được , tiếng khóc càng lớn lên, cuống quít cẩn thận đóng cửa ra ngoài hành lang, nhắm mắt tiến lên giọng với hai người.

      "Cái đứa bé chết tiệt này, con bị bệnh làm sao cho mẹ? Có phải con muốn mẹ lo lắng chết hay !" Tằng phu nhân khóc đến cặp mắt sưng đỏ, kéo tay của xuống quan sát: "Làm sao gầy thành ra như vậy rồi? Con có biết mẹ thương con lắm !"

      "Mẹ, có chuyện gì, chỉ là bệnh thôi mà, lập tức có thể xuất viện rồi." Á Hi nhàng ôm lấy khuôn mặt già nua của Tằng phu nhân, ánh mắt rơi đôi mắt sưng đỏ của bà ;"Cha, mẹ, hai người yên tâm , con sao . . . . . ."

      "Con còn muốn gạt mẹ sao? Mẹ biết hết rồi, Á Hi, con sao lại ngốc nghếch như vậy chứ, đều là do người phụ nữ kia làm hại, đều là do ta, nếu phải vì ta, ba con làm sao phải làm như vậy, để cho con tìm được việc làm, làm việc nặng nhọc, làm cho con bị bệnh phổi! Đều là do ta . . . . ." Tằng phu nhân ôm con trai gầy như que củi khàn giọng khóc. . . . . . Phía sau bọn họ cửa phòng lặng lẽ mở ra, Hoan Nhan mặc bộ quần áo bệnh nhân đứng ở nơi đó, cắn chặt răng, câu.

      Tằng Tử Mặc nhìn con trai cái, chỉ trầm trầm thở dài cái, ôm lấy Sầm Bội Nghi khóc:
      "Bội Nghi, để cho Á Hi về phòng , nhiều người nhìn như vậy, đừng khóc. . . . . ."

      "Cha, mẹ, hai người làm sao biết?"
      Rốt cuộc đáy mắt Á Hi vẫn ánh lên chút tuyệt vọng, dám ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt của ba, ở trong đó có thất vọng cùng thống khổ, cơ hồ khiến hít thở thông. . . . . .
      "Nếu phải là vị bác sĩ ở đây nhận ra con, ông ấy là bạn tốt của ba, có phải con định tiếp tục lừa gạt chúng ta hay ?" Tằng Tử Mặc cắn chặt hàm răng, nặng nề dậm chân cái, nhịn được rơi lệ. . . . . ."Hứa Hoan Nhan! còn có mặt mũi để đứng đó sao!" Sầm Bội Nghi lau nước mắt vừa ngẩng đầu lên thấy Hứa Hoan Nhan đứng phía sau Á Hi, chỉ trong nháy mắt, khuôn mặt bà trở nên dữ tợn, đẩy ra Á Hi vọt tới chỗ Hứa Hoan Nhan . . . . .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :