1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc - Minh Châu Hoàn (Full Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 253: lừa gạt của Á Hi về thân thế bí mật

      Đợi đến ngày kia, nhất định chân thành cho biết, , từ rất lâu rồi, mà rất lâu về sau này, cũng .

      Đêm khuya, tiện đê tìm Kỳ Chấn, Thân Tống Hạo liền gọi điện cho A Giương, đầu kia rất nhanh bắt máy, thanh truyền đến rất thanh tỉnh, chút ngái ngủ.

      hẹn A Giương ra ngoài uống rượu, hai người tới quán bar, Thân Tống Hạo vừa đến lúc, chỉ lát sau A Giương cũng đến.

      người tim phổi như ta, thế mà hôm nay lại nhíu mày chặt, A Giương là nhi, lại có hàon cảnh sống hắc bạch trộn lẫn, vì vậy phương diện qua lại giữa Thân thị và hắc đạo đều do A Giương tới phụ trách, mặc dù có chút vất vả nhưng cũng gọi là thuận buồm xuôi gió.

      "Làm sao?" Thân Tống Hạo đưa tới ly rượu, hai người chạm cái, uống hơi cạn sạch.

      "Coi trọng , chưa đầy tháng, nhưng ta với tôi rất hờ hững." A Giương buồn buồn mở miệng, lại rót cho mình thêm ly rượu.

      "Hả? Cậu tán nổi người phụ nữ?" Thân Tống Hạo mở miệng cười, mi tâm cũng nhíu lại, ngay cả ngươi luôn luôn coi phụ nữ là đồ chơi như A Giương mà có thể phiền não thành như vậy, xem ra chữ tình, là đáng ghét.

      " ấy với những người phụ nữ kia, giống nhau." A Giương lắc đầu cái, kiêu căng cười cái, thấp giọng mắng: "Mẹ kiếp, tôi cũng tin được!"

      "Nếu cậu cảm thấy ấy thực tốt, nghiêm túc lần , cậu cũng nên kết hôn rồi."

      "Đừng đừng đừng, tôi chỉ bất mãn vì tán được ta thôi." A Giương lắc đầu cái, nheo mắt lại liếc cái: "Làm sao, cậu cũng ngủ được? Còn suy nghĩ về chuyện chị dâu?"

      Thân Tống Hạo cúi đầu, khóe môi khổ sở nâng lên: " ngày nào nhớ?"

      "Vậy tìm ấy thôi."

      "Bây giờ còn chưa được, Nhan Nhan là miếng xương sườn mềm của tớ, nếu Thân Tử Khoá nảy sinh ra chủ ý gì với ấy. . . . . Mặc dù tớ rất tin tưởng vào bản thân, nhưng chỉ sợ ngộ nhỡ, tớ muốn ấy phải chịu chút xíu tổn thương nào."

      siết chặt ly rượu, chợt cắn hàm răng: "A Giương, tớ còn phải nhẫn nhịn thêm."

      A Giương liếc cái, đưa tay vỗ vỗ vai của , trong đầu bỗng nhiên nghĩ đến gương mặt, với nụ cười trong trẻo dịu dàng, rồi lại gương mặt kiên quyết cự tuyệt người khác ngoài xa ngàn dặm.

      nhếch môi cười, nụ cười mang theo tà ý và phóng đãng, Trần thiếu gia A Giương trà trộn vào hắc đạo biết bao nhiêu năm, từ khi mới mười bốn tuổi bắt đầu có phụ nữ, đếm hết, cũng tin, giải quyết được tiểu nha đầu mới hai mươi tuổi!

      ****************************************************************
      Năm mới qua, Noãn Noãn lại bắt đầu học, Á Hi vẫn giữ thái độ ôn hoà như cũ, tựa như là như vậy, quyết định chấm dứt hoàn toàn mối quan hệ với Hứa Hoan Nhan.

      Bởi vì khí trời lúc lạnh lúc nóng, Á Hi bị cảm nhiều lần, mặc dù cũng khỏi sai biệt lắm, tuy nhiên vẫn ho khan rất nhiều, khám bác sĩ, lấy ít thuốc về uống, nhưng cũng chỉ đỡ hơn chút.

      Ngày hôm đó khi Hoan Nhan định làm, chợt phát còn để quên đồ, đành phải quay về nhà lấy, lại nhìn thấy Á Hi chưa đến ngày làm mà lại mình đâu đó, đến bên đường đối diện gọi chiếc xe, suy nghĩ của Hoan Nhan khẽ biến chuyển, có cảm giác liền di chuyển hai chân vội vàng theo, ngăn chiếc xe lại, phân phó tài xế theo xe của Á Hi.

      hồi lâu, cuối cùng cũng đến khu đô thị vô cùng phồn hoa, đó là khu biệt thự của những gia đình giàu có, xe dừng ở bên ngoài, Á Hi xuống xe.

      Trong lòng Hứa Hoan Nhan khỏi sững sờ, làm sao Á Hi lại tới nơi này? nhi, chẳng lẽ nơi này có người thân nào đó của hay sao?

      Lặng lẽ xuống xe, nhưng cũng dám đến gần, chỉ thấy Á Hi dừng băng qua đường dừng lại trước ngôi biệt thự tinh xảo, mình đứng ở đó, biết là do dự, hay là sợ hãi cái gì, chỉ yên lặng đứng, si ngốc nhìn tất cả những gì trong khu vườn của ngôi biệt thự kia.

      Hoan Nhan dám lên tiếng, trong lòng nghi vấn rất lớn, nhưng lại dám đến gần chút, nơi này quá thoáng đãng, thể bị Á Hi phát .

      Hai chân cơ hồ bị cái lạnh của mùa đông làm cho băng cứng, Hoan Nhan hướng về phía lòng bàn tay hà ra từng hơi, lúc ngẩng đầu lên lần nữa, thấy bên trong cánh cửa sắt khép chặt có người đàn ông trung niên, nhưng nhìn bộ dáng của ông hình như đó là quản gia của khu biệt thự này.

      Hô hấp của Hoan Nhan gần như dừng lại, cố gắng muốn nghe xem người kia cái gì, nhưng xen lẫn với tiếng gió gào thét bên tai thanh kia mơ hồ truyền đến làm thỉnh thoảng chỉ nghe được mấy từ. . . . . . Thiếu gia, thương tâm, ốm đau cái gì. . . . . . Thiếu gia? Hoan Nhan càng ngày càng cảm thấy mơ hồ, câu kia thiếu gia là chỉ Á Hi sao?

      khẽ sững sờ tại chỗ, nghĩ đến những lần vô tình gặp Á Hi trước đây, cách ăn mặc của , xem ra cũng phù hợp với thân phận đứa trẻ xuất thân từ nhi viện.

      Chẳng lẽ, chẳng lẽ từ trước tới giờ Á Hi luôn lừa gạt ?

      lúc miên man suy nghĩ, bên trong cánh cửa kia bỗng nhiên xuất đôi nam nữ trung niên, người đàn ông sắc mặt chút nào biến đổi, rất tỉnh táo, nhưng người phụ nữ cùng thể khống chế được nữa mà khóc rống lên.

      Hoan Nhan ngừng thở, đôi chân lặng lẽ hoạt động, lại lên trước chút, lại vừa đúng nghe được người phụ nữ kia kêu gào đứt quãng . . . . . . Bốn năm rồi. . . . . . Vì người phụ nữ kia. . . . . . Lúc nào mới về nhà. . . . . . Nên tỉnh rồi. . . . . . Hoan Nhan lập tức ngơ ngẩn, chỉ cảm thấy tai mình ong ong vang thành mảnh, cái gì cũng nghe được, cũng muốn nghe nữa.

      Á Hi lừa , hơn bốn năm rồi, lừa lâu như vậy, lừa gạt ngay cả giọt nước cũng lọt, bất chấp tất cả, bỏ qua toàn bộ, chỉ toàn tâm toàn ý muốn ở bên cạnh , nhưng những thứ mà dành cho trừ tổn thương, cự tuyệt, lạnh lùng, thất vọng, còn có cái gì đây?

      có gì cả, có.

      biết mình làm sao xoay người, ra khỏi khu biệt thự tráng lệ này, núp ở bồn hoa ven đường, nhìn thấy thất hồn lạc phách lên xe, biến mất, như cái xác hồn đứng lên, quay lại đường cũ, tới trước cánh cửa, Hoan Nhan nhấn chuông cửa. . . . . . Quản gia thấy liền ngây người, sau đó vẻ mặt liền thay đổi thành chán ghét cùng phẫn nộ.

      Mở cửa ra, vào, lại phát khu vường này cái này đổ nát, có tiểu chủ nhân trân quý, làm gì còn ai có tâm ý để ý đến chúng?

      theo Quản gia tới phòng khách, ghế sa lon, hai người ngồi sẵn ở đó, đó chính là đôi vợ chồng trung niên vừa mới nhìn thấy. Người phụ nữ vẫn còn lau nước mắt, khóc thể ngừng lại được.

      Hoan Nhan cảm thấy giọng của mình như dính lại với nhau, thấp giọng mở miệng hô tiếng: "Bác trai, bác ."

      Người phụ nữ thấy , chợt ngẩn người đứng yên tại chỗ, nhưng chỉ giây sau lại lập tức nhảy dựng lên, bén nhọn quát tiếng, cầm lấy ly trà trước mặt ném lên người Hứa Hoan Nhan . . . .

      Chương 254: Phía trước là đường cùng

      Người phụ nữ thấy , chợt ngẩn người đứng yên tại chỗ, nhưng chỉ giây sau lại lập tức nhảy dựng lên, bén nhọn quát tiếng, cầm lấy ly trà trước mặt ném lên người Hứa Hoan Nhan . . . .
      "Ai cho vào đây. . . . . cút , lập tức cút cho tôi!"

      Sầm Bội Nghi mất khống chế bén nhọn gào thét, lại lung tung nắm lấy đồ ném lên người Hoan Nhan. . . . . Hoan Nhan kịp né tránh, ly trà cứng rắn nện vào trước ngực , nước trà lạnh như băng chảy dọc theo cổ áo thấm vào trong ngực, cảm giác lạnh như băng ùa đến, thấm tận vào xương tủy, Hoan Nhan đưa tay lau vệt nước mặt, nhưng chính cũng phân biệt được, đó là nước mắt hay nước trà.

      "Bội Nghi, em bình tĩnh chút. . . . . ." Tằng Tử Mặc thở dài hơi, đè lại kích động phát run Sầm Bội Nghi, nhìn cái đứng ở nơi đó Hoan Nhan, đúng là vẫn còn phiền lòng: "Hứa tiểu thư, ngươi , chúng ta Tằng gia hoan nghênh ngươi."

      "Bác trai, ngài là Á Hi ba, vậy sao?" Hoan Nhan nhìn tằng tử Mặc Thần tình nho nhã, chuyện mặc dù lạnh nhạt nhưng cũng mang theo ba phần khách khí, khỏi tiến lên bước, muốn xác định trong lòng mình nghi ngờ.

      "Làm sao, Hứa tiểu thư ngài làm cái gì cũng biết sao?" Tằng tử Mặc Lãnh cười liếc nhìn cái, cái này tướng mạo thanh tú phụ nữ, rốt cuộc là như làm sao đầu độc mình vẫn làm kiêu ngạo con trai của, ngay cả có thể để cho , cùng trong nhà phản bội.

      Hoan Nhan dùng sức lay đầu, mà trong lòng lại chắc canh hiểu, những thứ kia đứt quãng lời chuỗi liên tiếp ra, để cho sắp đứng vững.

      " vẫn cho ta biết, nhi, có nhà, ít năm như vậy, cũng chưa từng rời ta, ta cũng vậy tin rồi. . . . . ."

      " nhi? có nhà?" Sầm Bội Nghi tay gạt Tằng Tử Mặc ra, bà bất ngờ đứng lên, hung hăng vung ra cái tát, cũng chỉ là người phụ nữ tới năm mươi tuổi, nhưng lại khô héo và gầy gò đến vậy, gương mặt tràn đầy vẻ ưu thương.

      "Nếu phải là quyến rũ nó, nó ngay cả người mẹ này cũng cần sao? Nếu phải vì để được ở cùng với , buông tha nghiệp của mình như vậy, để rồi bây giờ phải lưu lạc đến nông nỗi như vậy sao? Sao có thể hành hạ nó thê thảm như vậy, có nhà mà thể trở về, rốt cuộc lòng dạ ác độc đến mức nào, tàn nhẫn đến mức nào, sao có thể giả bộ như cái gì cũng biết mà chia rẽ nhà chúng tôi? Tôi chỉ có đứa con trai duy nhất này, tôi chỉ có cái mạng già này. . . . . Nhưng bốn năm rồi, gia đình chúng tôi ngay cả cơ hội ăn cùng nhau bữa cơm cũng có. ….. Rốt cuộc có còn là con người nữa , Hứa Hoan Nhan, , có còn lương tâm nữa hay , tại sao hại con trai tôi thành ra như vậy, tại sao. . . . . ."

      "Cháu biết, cháu biết, cháu biết Á Hi ấy còn có nhà, còn có cha mẹ. . . . . ." Hoan Nhan bị bà túm lấy cổ áo lay đến đầu váng mắt hoa, nhưng lại có sức lực nào mà giãy giụa, chỉ mặc cho bà giống như nổi điên lắc lắc thân thể của , làm cho áo quần bên trong cũng ướt đẫm, quần áo ướt nhớp nháp dán chặt da thịt của , sắc bén làm đau nhói giống như bị kim châm, nhưng lại cảm thấy gì, trước mắt toàn là khuôn mặt của Á Hi, thâm tình, dịu dàng, nhẫn mặt, lại có chút gầy gò . . . .
      "Chỉ câu biết của là có thể phủ nhận những nỗi khổ sở mà tôi phải chịu đựng sao? có biết chỉ vì mà Á Hi ngay cả người mẹ này cũng cần, tôi nhớ nó đến phát điên rồi, nhưng dám gặp nó, chỉ vì nó từng , nếu tôi tìm , làm tổn thương ngay cả tiếng mẹ, nó cũng cả đời này gọi tôi nữa . . . . gặp lại tôi, làm sao lòng dạ có thể ác độc như vậy? Nó với , cũng chỉ là người đàn ông, nhưng nó đối với tôi, là tất cả của tôi, nó là sinh mạng của tôi!"

      Sầm Bội Nghi khóc mệt rồi, đánh cũng mệt rồi, bà xụi lơ ngồi ở ghế sa lon, bụm mặt thương xót khóc. . . . . . Tằng Tử Mặc lời nào, chỉ mắt lạnh nhìn Hoan Nhan trước mặt, hai má sưng đỏ, tóc ướt đẫm, nhếch nhác đứng yên tại chỗ, nhưng đáy mắt chút hận ý, làm cho ông chấn động chút, nhưng cũng biểu lộ ra, câu ngồi yên tại chỗ.

      "Bác trai, bác ." Hoan Nhan chậm rãi quỳ xuống , đưa tay, nắm lấy những ngón tay lạnh như băng của Sầm Bội Nghi, môi dưới cắn cơ hồ có huyết sắc, nước mắt tuôn ra như mưa: "Bác , nếu người còn cảm thấy tức giận cứ trút giận lên cháu."

      Tằng Tử Mặc khẽ sửng sốt chút, muốn mở miệng, nhưng Sầm Bội Nghi lập tức rút tay ra, tựa hồ có chút vô lực đối với Hoan Nhan lạnh nhạt mở miệng: "Biến, cút ra khỏi nhà của tôi, đừng làm cho tôi phải gặp lại , tôi mất tất cả, coi như tôi chưa từng sinh ra đứa con trai này, Tằng gia chúng tôi tuyệt hậu rồi. . . . . ."

      "Bội Nghi!" Tính khí Tằng Tử Mặc luôn ôn hòa, thế nhưng lúc này cũng phải nổi giận, tuyệt hậu, tuyệt hậu, đây phải là cố ý nguyền rủa con trai mình chết sao?

      "Hứa tiểu thư." Tằng Tử Mặc nhìn Hoan Nhan vẫn quỳ ở đó, thở dài tiếng lắc đầu: " , nhà chúng tôi, về sau đừng tới nữa."

      dừng chút, nhàng mở miệng: "Á Hi, cầu xin chăm sóc nó nhiều hơn, còn có. . . . . . Nếu là nó có thời gian, bảo nó về nhà nhiều hơn chút, mẹ của nó nhơ nó tới mức mang thân bệnh tật rồi . . . . ."

      Hoan Nhan lập tức nhịn được, bỗng nhiên lại nghĩ đến cái tin tức hành hạ suốt những ngày qua, chợt ngồi sững đất, nhịn được khóc. . . . . . Đều là bởi vì , bởi vì người dư thừa như , người phụ nữ nên xuất , mà Á Hi mới có thể luân lạc tới tình cảnh như bây giờ, tựa hồ bắt đầu hiểu, đau buồn nơi đáy mắt Á Hi, rồi hoảng hốt thỉnh thoảng của Á Hi, thỉnh thoảng về muộn. . . . . ra cũng phải hoàn toàn bận bịu, cũng phải vì hoàn toàn buông xuống, đó là những người thân sinh ra , là ba mẹ của , mà lại làm cái gì? Thời gian bốn năm trời, mà vẫn ngu xuẩn đến mức chút xíu chân tướng của việc cũng có phát ra sao?

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 255 , làm thế nào để chia tay.

      biết bao lâu rồi, nhưng khi nghĩ đến Noãn Noãn, tinh thần của Hứa Hoan Nhan lập tức phấn chấn hơn, vẫy chiếc xe lại, hoàng hôn dần buông xuống, chuẩn bị về nhà.

      Chỉ quãng thời gian, nhưng lại thành ra dài như vậy, trôi qua nhanh như vậy, Hoan Nhan ở trong hẻm bồi hồi lâu, cuối cùng cũng quyết định tới viện, lúc đẩy cửa ra, thấy Noãn Noãn cùng Á Hi đùa nghịch, tiếng cười thanh thúy động lòng người, tựa người ngoài cửa, xuyên thấu qua ánh hoàng hôn, nhìn bọn họ.

      chỉ muốn cứ yên tĩnh như vậy nhìn hai người bọn họ, nhìn tốt, Noãn Noãn cũng tốt, cứ cười mãi như vậy, nhưng cuộc sống này cứ như dòng nước ngừng chảy, cũng có lúc yên ắng, nhưng có lúc lại giống như bị nắm trong lòng bàn tay, nó lại như ý nguyện theo những khe của bàn tay dần dần trôi , có muốn nắm bắt cũng được.

      Hoan Nhan nhìn cơ hồ ngây dại, cách mà ôm Noãn Noãn vô cùng thuần thục, trong đôi mắt thương vô tận, hai người bọn họ cùng đọc tập thơ, giống như trước đây, đọc câu, Noãn Noãn đọc câu, kiên nhẫn và dịu dàng.

      "Nhật Chiếu Hương Lô Sinh Tử Yên *, Noãn Noãn, cùng đọc với ba nhé."
      "Mặt trời lặn là bắt đầu nấu cơm sao ba? Nhưng mẹ còn chưa về." Noãn Noãn dính người như chiếc kẹo kéo bò qua bò lại đùi , cái miệng chu ra những câu khiến cho người khác cũng phải cảm thấy vui vẻ.

      Á Hi lập tức cười rộ lên, xoa bóp khuôn mặt của tiểu nha đầu: "Nha đầu hư này, đọc câu tiếp theo , Dao khan bộc bố quải tiền xuyên . . . . ."

      "Lò hơi có nước tốt để nấu cơm a, lò hơi có nước tốt để nấu cơm!" Noãn Noãn liền nhớ ra mấy câu này, căn bản thèm để ý xem Á Hi cái gì, mình nhảy qua nhảy lại bắt đầu ngừng tái diễn. . . . . ." nha đầu quỷ quái.” Á Hi thở dài, ôm bé đặt xuống đất ngao ngán lắc đầu cái, chớp mắt nhìn tiểu nhân nhi, con bé rất giống Hoan Nhan, chỉ là. . . . . . Á Hi nghĩ đến người nam nhân kia, ngày đó gặp mặt ta lần, trong lòng cảm thấy đau xót, đúng là vẫn còn có chút ghen tỵ, tính tình của Noãn Noãn, chắc chắn càng giống ba con bé nhiều hơn , ngay cả diện mạo, cũng mơ hồ có thể thấy được chút tương tự.

      Thấy trầm mặc, Hoan Nhan cuống quít vào trong phòng, may là ánh đèn đủ sáng, dấu vết sưng đỏ mặt cũng quá ràng, tới, nhàng ôm lấy : "Á Hi."

      Người trong ngực khẽ run chút, an tĩnh nằm ở trước ngực của , khí trầm mặc, ngay cả Noãn Noãn cũng trừng to mắt nhìn, giống như bị lây.

      "Sao người em lại ướt như vậy?" lát sau, chợt đẩy ra , thanh cũng khàn khàn .

      "Tuyết rơi." Hoan Nhan nhàng lẩm bẩm tiếng, lại vẫn cố chấp đưa tay ôm lấy lần nữa: "Á Hi, Á Hi. . . . . ."

      "Em làm sao vậy?" lại lần nữa đẩy ra, giữ khoảng cách nhất định với rồi làm ra bộ mặt xa cách: "Đúng rồi, đồ đạc của em sắp xếp xong rồi, ngày mai hai mẹ con chuyển về nhà cũ , chỗ này của quá, tiện chút nào."

      Ánh mắt Hoan Nhan chậm rãi cụp xuống, nhìn đến tay nắm chặt lại thành quả đấm, bàn tay sạch , chỉ cảm thấy hốc mắt chua xót, khỏi lại lên trước bước, từ sau lưng nhàng vòng tay ra ôm chặt lấy hông của : "Á Hi, định lừa gạt em bao lâu?"

      Á Hi chấn động, sắc mặt chợt thay đổi thành trắng bệch, ngẩn người tại chỗ, ánh đèn cũng bị nhuộm màu hoàng hôn, sắc mặt của cũng tốt lắm, mà trong ngực là phiền muộn khó chịu, lại muốn ho khan. . . . . ."Em, em biết rồi à?" Thanh càng khàn khàn, cơ hồ bao phủ ở trong cổ họng thoát ra được.

      cũng cảm thấy khẩn trương của , Hoan Nhan cũng ôm lấy chặt hơn, cảm thấy trái tim của mình giống như bị cái dao cùn từng phát từng phát vào, đau đớn gần như là chết lặng.

      "Nếu có thời gian, hãy về thăm mẹ có được ?"

      "Em, làm sao em biết. . . . . .Tại sao em biết cái này?” chợt xoay người, cầm tay của , có chút giật mình, nhưng càng nhiều hơn là thầm thở phào nhõm.

      "Nếu còn là cái gì nữa? còn dấu diếm em cái gì nữa sao?" Hoan Nhan bĩu môi, lại đem mặt dính vào trước ngực : " lừa gạt em bao lâu nay là khổ sở, ngu ngốc, đó là ba mẹ của , tội gì phải làm cho bọn họ tổn thương như vậy?"

      "Bởi vì bọn họ từng muốn. . . . . ." Á Hi bật thốt lên, rồi lại ngừng, bất kể như thế nào, vẫn đành lòng xấu về ba mẹ mình dù chỉ câu tốt.

      "Bọn họ từng muốn đuổi em đúng ?"

      Á Hi có chút trầm mặc, nhưng cũng thành thực gật đầu, Hoan Nhan cười tiếng: "Nhưng tất cả những gì bọn họ làm đều là vì , nhẫn bốn năm, nhẫn chịu đựng con trai mình vứt bỏ tất cả để sống chung với người phụ nữ ly hôn còn có đứa con, điều đó cho thấy rằng bọn họ rất thương , Á Hi, phải sao?"

      Á Hi chỉ cảm thấy chóp mũi đau xót, theo bản năng ôm lấy , dán sát mặt ở cổ của : "Nhan Nhan, Nhan Nhan. . . . . ."

      "Trở về thăm mẹ có được ? Bọn họ lớn tuổi rồi, lại rất nhớ , muốn dành nhiều thời gian ở cùng bọn họ."

      Giọng của Á Hi có chút nghẹn ngào, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu: "Nhan Nhan, thân thể của mẹ thực tốt, từng nghĩ trở về với bà, nhưng bọn họ lại chấp nhận em . . . . ."

      "Nếu như em cũng đối xử với tốt, cũng đối tốt với bọn họ, vậy có khi bọn họ tiếp nhận em sao, hơn nữa nếu như. . . . . . Nếu như, nếu chúng ta có con, bác trai bác có tiểu tôn tử, nhất định bọn họ vô cùng vui vẻ ."

      Á Hi đột nhiên sửng sốt, nhìn thẳng vào mắt Hoan Nhan, ở trong đó có thấp thỏm, có tìm kiếm, có chờ đợi, nhưng thấy mất mát và ý định cự tuyệt mà vẫn sợ phải nhìn thấy.

      Có con, đứa bé thuộc về sao? Nhưng đáy lòng Á Hi lại là mảnh lạnh như băng, bắt dùng hôn nhân và đứa trẻ đem trói buộc ở bên người, coi như nguyện ý, cũng thể làm như thế được.

      "Hoan Nhan, hay là thôi , bọn họ tiếp nhận em, ngay cả chúng ta có con, bọn họ cũng tiếp nhận đứa bé, tội gì phải khiến cho đứa bé vô tội, theo chúng ta chịu tội."

      xong những lời cuối cùng, thanh của lập tức thấp xuống, từng nghĩ như vậy, nghĩ có thể cùng chung mái nhà, nhưng là, chỉ là từng, chỉ có thể vĩnh viễn dừng lại ở từng, thể tiếp tục tiến lên phía trước bước rồi.

      "Á Hi. . . . . ." thay đổi thất thường của , cũng thể làm cho Hoan Nhan cảm thấy khó chịu mà lùi bước, ngược lại, thái độ của lại khác thường, hết sức đuổi theo bắt cánh tay làm nũng: "Noãn Noãn có đáng ?"

      "Dĩ nhiên con bé rất đáng ."

      "Vậy cũng muốn có đứa trẻ đáng nữa sao?"

      " có thể có cuộc sống mới."

      " xác định rồi chứ, ngoại trừ em ra, có thể tiếp nhận tấm lòng của người khác, ngay bây giờ em tránh ra."

      Hoan Nhan lập tức buông tay ra, tựa hồ cảm thấy có chút thất bại, rồi lại có chút cảm giác nên lời mất mát và đau lòng.

      *Thơ Lý Bạch
      Vọng Lư sơn bộc bố

      日照香爐生紫煙,
      遙看瀑布掛前川。
      飛流直下三千尺,
      疑是銀河落九天。

      Xem dòng thác ở núi Lư (Người dịch: Tương Như)
      Nhật chiếu hương lô sinh tử yên,
      Dao khan bộc bố quải tiền xuyên.
      Phi lưu trực há tam thiên xích,
      Nghi thị Ngân Hà lạc cửu thiên.


      Chương 256 Thân mật như vậy làm sao có thể chịu được


      Bước chân của Á Hi lập tức dừng lại, buồn bực ho khan mấy tiếng, cảm thấy trong cổ họng đau dữ dội, như lửa đốt khó chịu.

      " có thể, có thể tiếp nhận người khác,Hứa Hoan Nhan, sớm buông tay em rồi,buông rồi."

      mấy bước vào phòng ngủ, phịch mộttiếng đóng cửa lại, đem yên tĩnh khó chịu để lại cho .

      "Mẹ." Đáy mắt Noãn Noãn như chú con bịhoảng sợ, nhúc nhích sợ ánh sáng, bé kéo tay Hoan Nhan: "Ba quan tâm tới chúng ta nữa sao?"

      Hoan Nhan biết phải mở miệng vớicon bé như thế nào mới phải, giống như mộtngười bị rút linh hồn khác gì mộtbức tượng gỗ, yên lặng giống như tồn tại.

      "Chúng ta về thôi Noãn Noãn."

      Hoan Nhan thở dài tiếng, lại cảm thấy mệt mỏi mà trước nay chưa từng có, trong nháy mắt khi xoay người, trong phòng ngủ chợtvang lên chuỗi thanh buồn bực, giống như có vật gì đó nặng nề rơi xuống đất,tim của Hoan Nhan đột nhiên thắt lại, chỉ cảmthấy trước mặt hồi trời đất quay cuồng, côchạy nhanh vào trong phòng ngủ, cạch cái may mở được cửa ra, may mà, còn chưa kịp khóa trái cửa lại.

      "Noãn Noãn, đừng vào." Hoan Nhan cóthời gian bận tâm tới Noãn Noãn, ngay cả đầucũng quay lại chỉ câu, Noãn Noãn giật mình, lập tức ngoan ngoãn chạy về núp ở phía sau ghế sa lon, chỉ lộ ra đôi mắt to.

      "Á Hi, Á Hi. . . . . ." Hoan Nhan sợ hãi khẽ hô, nhàng ôm vào trong ngực, trước ngực ràng có vết máu, mà giờ phút này,như là ngủ thiếp, đôi mắt nhắm chặt.

      "Á Hi, tỉnh lại , tỉnh lại có được ? Em và Noãn Noãn là nhi quả mẫu, thể khi dễ mẹ con em nhưu vậy, thể cứnhư vậy mà bỏ mẹ con em lại , Á Hi. . . . . ."

      Hoan Nhan chỉ lo khóc, đem đầu ôm vàotrong ngực khóc đến nỗi thở ra hơi, taychân lạnh như băng, trong dạ dày khó chịuthật muốn ói, cách nào tưởng tượngđược nếu vẫn tỉnh lại làm sao, cách nào tưởng tượng được thế giớinày còn Á Hi, biết làm sao bây giờ.

      biết gào khóc bao lâu, cho đến khi bên ngoài vang lên tiếng xe cứu thương, Hoan Nhanmới tỉnh lại, lập tức dùng hết sức muốn cõng Á Hi lên, nhưng cửa phòng chợt bị đẩy ra, thấy Noãn Noãn từng bước chạy vào, trong taycòn nắm điện thoại di động của Á Hi, bé lôikéo vạt áo của y tá vừa chạy vào phòng ngủ vừa ràng: "Bác sĩ, ba cháu ở trong phòng ngủ."

      "Noãn Noãn?" Trong đầu Hoan Nhan loạn thànhmột đoàn, vẫn xảy ra chuyện gì, Noãn Noãn chạy đến nắm lấy tay Hoan Nhan: "Mẹ, Noãn Noãn gọi điện cho bác sĩ!"

      Noãn Noãn rất đắc ý giương giương điện thoại trong tay lên, liền ngoan ngoãn đứng bên,nhìn y sĩ mang băng ca tới đưa Á Hi ra khỏiphòng vào trong xe cấp cứu.

      Hoan Nhan thoáng bình tĩnh lại, lập tức khôngchút do dự lấy tấm thẻ mà Văn Tĩnh để lại cho , cũng ôm Noãn Noãn lên xe.

      là nửa đêm, nơi nơi đều yên tĩnh, Hoan Nhannhìn xuyên qua cửa sổ, nhìn những bông tuyết phất phới bay . . . . . nền trời đen tối, trời đất bao la, vạn vật , con người thực bénhỏ, gì hơn cái này.

      *************************************************
      " phải rồi sao, bác sĩ cũng chỉ vì quá mệt mỏi cộng thêm tâm tình tích tụ mới xuất tình huống như thế, em cũng chính tai nghe thấy rồi mà, còn tẩm bổ cho nhiều như vậy, chảy máu mũi chính là vì em cho ăn quá nhiều thứ bổ dưỡng."

      Á Hi nhìn tô canh lớn trước mặt, khỏi lắc đầu liên tục.

      Nhưng Hoan Nhan chỉ nhìn : "Nhất định phải uống..., hơn nữa em còn muốn nhìn anhuống hết nữa."

      Á Hi bất đắc dĩ, "Chia cho Noãn Noãn chén ."

      "Đây là canh đại bổ, Noãn Noãn uống bị chảy máu mũi đấy?"
      Á Hi mỉm cười, cúi đầu bắt đầu từng miếng từng miếng ăn canh.

      Hoan Nhan đứng lên, tới trước cửa sổ của phòng bệnh, khí trời trong lành, ánh mặt trời rất xinh đẹp, nhưng lại cảm thấy rất lạnh lẽo, ômchặt lấy cánh tay, bên tai là tiếng nho nhỏoán trách, cùng tiếng húp canh rất , lại chỉ muốn khóc, sắp hai mươi bảy tuổirồi, sớm phải là bé, nhưngthỉnh thoảng vẫn cứ rơi nước mắt.

      Lời của bác sĩ, vẫn còn ở bên tai của .

      có gặp qua cặp vợ chồng nào như các người, cậu ta sợ lo lắng nên mới dặn dòchúng tôi gạt , còn cái gì cũng biết ràng nhưng lại muốn giả bộ cái gì cũng biết để cho cậu ta yên tâm.

      Trong thời khắc mấu chốt nhất, lúc tuyệtvọng nhất, người mà trong lòng nghĩ tới đầutiên là , mà , cũng lo lắng cho như vậy, như thế là đủ rồi.

      "Uống cạn sạch rồi nhé." đem cái tô hướngvề phía rồi nở nụ cười tươi, giơ chiếc tô trong tay cho nhìn, cuống quít cúi thấp đầu, xoa mắt cái: "Ngủ ngon,mắt em khô quá."

      vẫn dịu dàng nhìn , vài giây sau, từ trongngăn kéo lấy ra lọ thuốc mắt "Lại đây, mắt cho, chắc chắn em thấy thoải mái hơn."

      Hoan Nhan gật đầu cái, tới bên cạnh giường ngồi xuống, tựa lên gối đầu của , ngửa đầu tựa vào trong ngực , ngón tayanh dịu dàng vạch mí mắt , cảm giác mát mẻ lan vào trong hốc mắt, Hoan Nhan kềm được, mượn cơ hội cho giọt nước mắt nhẫn chảy ra . . . . ."Cẩn thận chút, chảyvào miệng rồi rất đắng." trực tiếp sửdụng tay để chặn dòng nước lại, mi tâm nhíu lại, dáng vẻ gấp gáp.

      "Á Hi. . . . . ." Hoan Nhan chợt trở tay ôm lấyanh, lập tức hôn lên đôi môi của : "Em muốn sinh cho đứa con, Á Hi, đồng ý với em,có được ?"

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 257 Trong hôn mê nỉ non tên của

      "Nhưng chính là hạnh phúc của em. Nếu như , mình em đơn cõi đời này, làm sao có thể hạnh phúc?" Mặt của Hoan Nhan dính lên cổ , nỉ non nhàng lên tiếng.

      Á Hi gì, chỉ cười khổ, trong lòng tựa hồ nhớ tới cái gì, bất giác thở dài.

      Nếu nhiều năm làm bạn với , chỉ vì muốn lấy được , như vậy bây giờ hoàn toàn được như nguyện, nhưng biết, từ đầu đến cuối cũng hiểu ràng, thứ mà muốn, phải những thứ này.

      Hoan Nhan hiểu, hoặc có lẽ là hiểu, nhưng lại làm được, có lúc buổi tối ngay cả trong lúc ngủ cũng cảm thấy yên lòng, những lúc đau đớn mình trong căn phòng cũng từng nghĩ ngợi, cũng từng hối hận, hối hận hồi đó khi Thân Tống Hạo đếm tìm nên nhất thời ích kỷ, để cho bọn họ cứ như vậy gặp thoáng qua, nhưng cũng nghĩ đến điều, nếu là quả bọn họ gặp lại, những năm này phải làm sao, nên ở đâu?

      Nghĩ đến quãng thời gian sau khi gặp được Hoan Nhan, còn là nữa, giống như lúc trước, giống như là vệ tinh bé , luôn quay quanh , nhưng lại biết rằng, tấm lòng của cũng xoay quanh người khác, đuổi theo , nhưng lại lưu luyến si mê người khác, ba người bọn họ giống như chiếc kiềng ba chân vững chãi, bình tĩnh trôi qua những năm tháng này.

      Mà bây giờ, Á Hi bùi ngùi thở dài, tình nguyện chết , cũng muốn làm những chuyện trái với lòng mình sau đó còn đường để rút lui.

      Đường rút lui. . . . . . Á Hi đột nhiên ngẩn người tại chỗ, ra là, ra là trong lòng của vẫn luôn tồn ý nghĩ như vậy, giống như thời gian qua lâu như vậy, nhưng trong lòng Hoan Nhan vẫn luôn người kia, cũng biết ràng, nhưng muốn nhân cơ hội gần gũi , để quên .

      "Á Hi. . . . . . Á Hi?" Hoan Nhan nhìn vẫn trầm mặc, khỏi thấp mở miệng kêu .

      Á Hi chậm rãi quay mặt sang, nhìn khẽ nâng cằm lên, cảm thấy lồng ngực mình vừa buồn bực lại vừa đau, cơ hồ khó nhịn, nhưng vẫn cố gắng chống đỡ bày ra vẻ mặt bình tĩnh, vững vàng nhìn ; "Nhan Nhan, em tìm ấy , mang theo cả Noãn Noãn nữa . . . . ."

      "Tăng Á Hi!" Hoan Nhan sửng sốt nửa ngày, hồi lâu mới tức giận đứng lên đưa tay đẩy ra, Á Hi bị đẩy lệch qua giường, cũng nặng nề thở hổn hển ngồi nổi, cố gắng mấy lần, rốt cuộc buông tha, dứt khoát nửa nằm nửa ngồi ở đó, nhìn , hai mắt đen như mực, ánh mắt vĩnh viễn chỉ có mình .

      "Nhan Nhan, sợ lừa được em nữa . . . . Cũng còn biện pháp để chăm sóc cho em và Noãn Noãn nữa, em hãy tìm ấy . . . . . . Bốn năm trước, nên cho ấy biết em ở trong phòng, thời gian bốn năm này, là do lấy trộm được của ông trời, bây giờ, có lẽ nên trả lại rồi . . ."

      nặng nề thở dốc, thanh đến cuối cùng rốt cuộc yếu xuống, như là quá mệt mỏi, lúc đôi mi của khép lại, ánh tà dương đỏ như máu, thời điểm chìm vào bóng đêm như có hồi quang phản chiếu, ánh sáng bắn tán loạn xung quanh đầy màu sắc, tiếp đó, phía chân trời chìm vào bóng tối bao la, ánh trời chiều bị bóng đêm nuốt hết, còn bóng dáng. . . . . ."Á Hi. . . . . ." Hoan Nhan lảo đảo tiến lên, lập tức ngồi bên giường , nắm lấy hai tay của , sao nó có thể lạnh như vậy.

      khắc này, tại nơi đây, lòng của tựa hồ cũng theo chết , tại đây khắc, sợ hãi và tuyệt vọng giống như thủy triều, từ chân của từng chút từng chút dâng lên lan tràn ra xung quanh, cho đến khi nó bao phủ lấy lồng ngực của , làm cho hô hấp của dần hạ xuống, cũng đau tê tâm liệt phế. . . . . ."Á Hi. . . . . . Á Hi!" Hoan Nhan khàn giọng kêu tên của , chỉ cảm thấy toàn bộ thế giới xung quanh, trụ cột chống đỡ cho , giúp trải qua những năm tháng qua, hoàn toàn sụp xuống rồi.

      *********************************
      đẩy xe lăn, đạp lên mặt đất xốp xốp, sau cơn mưa cuối cùng của mùa đông, khí trời cũng trong lành hơn, ngay cả ánh mặt trời khó mà thấy được cũng ló ra, đẩy Á Hi tản bộ trong vườn hoa của bệnh viện, bây giờ ngay cả hơi sức để tự mình bộ cũng còn, yếu ớt như đứa bé.

      Cố gắng hít thêm chút hương hoa của mùa xuân, được bao bọc bởi tấm chăn dày, bị những tia nắng ấm áp làm cho buồn ngủ, thời gian hôn mê ngày càng nhiều, thời gian thanh tỉnh càng ngày càng ít, còn có cơ hội để ngắm hết mùa xuân năm nay, rồi những ngày hạ, mùa thu. . . . . . rồi mùa đông sao?

      "Á Hi. . . . . . Chờ thân thể của tốt hơn, chúng ta mang theo Noãn Noãn, cùng giao du, đạp thanh có được hay ?"

      "Được."

      "Chờ đến khi thân thể của khá hơn chút, chúng ta hãy về nhà , ba người nhà chúng ta vĩnh viễn ở chung chỗ, có được hay ?"

      "Được." Á Hi mỉm cười, thanh vẫn vô lực như vậy, nhưng trong mắt lại sáng rực rỡ, liền những ngày tháng này làm giấc mộng, giấc mộng mà mãi mãi muốn tỉnh dậy.

      ngủ thiếp , Hoan Nhan quỳ xuống bên cạnh đầu gối , nhàng cầm lấy bàn tay nổi những khớp xương của áp vào mặt mình, nhàng vuốt ve, tự lẩm bẩm mình: "Á Hi, phải sống tiếp, nhất định phải sống tốt. . . . . Nếu như còn nữa, em làm sao bây giờ? Làm sao đây?"

      Lần này thời gian chìm vào hôn mê rất dài, đến tận nửa đêm, lúc Hoan Nhan nằm ở bên giường uể oải, Á Hi chợt mở mắt trong bóng tối, mò mẫm tay, "Hoan Nhan, Hoan Nhan em ở đâu?"

      "Á Hi, em là Hoan Nhan, em ở đây, ngay bên cạnh . . . ." còn chút buồn ngủ nào, cuống quít đưa tay nắm lấy tay luôn miệng trả lời.

      " nằm mơ thấy em bỏ . . . . . ., rất sợ . . . . ." Trong miệng nỉ non, cố gắng muốn nhìn , rồi lại vô lực khép đôi mi lại, trở tay nắm chặt lấy các ngón tay của rồi lại chìm vào giấc ngủ mê man. . . .

      Chương 258: Đốt bó giấy cho .
      Noãn Noãn hối hả chạy vô, dúi đầu vào trong ngực Hoan Nhan: “Mẹ, con bị người bộ dáng giống như ông chú, vô lễ với….”

      Miệng giương lên cao, khuôn mặt còn mang theo dấu vết nước miếng, trong đầu rối bời thành mảnh, bộ dáng giống ông chú? Tay chân lạnh như băng, chẳng lẽ là…. “Chị!” Người nọ cũng kịp chờ đợi, xông vào phòng bệnh, khuôn mặt tuấn trầm ổn nén được nổi vui mừng, Quý Duy An tiến lên, mạnh mẽ ôm lấy chặt hai người phụ nữ ở trong lòng.

      “Duy An…” Hoan Nhan kích động toàn thân phát run, gắt gao ôm lấy , thậm chí Noãn Noãn bị hai người kẹp chặt ở giữa oa oa lên tiếng, cũng bị bỏ quên.

      “Để chị nhìn xem, mau mau để chị xem em khỏe chưa?” Hứa Hoan Nhan ôm lấy khuôn mặt cậu xem xét cẩn thận, nhìn gương mặt tinh thần sáng láng, cũng còn dấu vết bệnh hoạn gì, khỏi an ủi gật đầu: “Duy An, em bao lâu đến rồi hả? Noãn Noãn cũng bốn tuổi rồi, em vẫn chưa đến thăm lần nào…..”

      làm cho Quý gia trở mình lại, em làm sao có mặt mũi đến tìm chị?” Duy An cười khẽ, tư thế cũng thành thục nhiều rồi, cậu ôm Hứa Hoan Nhan nhàng : “Chị, em tới đón chị về nhà.”

      “Về nhà?” Hứa Hoan Nhan bị lời của cậu kích thích đến ngây người, trở về thành phố nơi trước kia ở sao? Có còn cần thiết ?

      Hứa Hoan Nhan quya đầu lại, liếc mắt nhìn người nằm ngủ….Á Hi, giọng : “Duy an, chị muốn chăm sóc cho Á Hi.”

      “Em giúp, chị, em đưa hai người trở về, nhà họ Quý chúng ta, lúc trước bị thất bại, phải ra lặng lẽ, lần này em muốn đường đường chính chính trở về, hơn nữa, em tại có đủ năng lực chiếu cố đến chị, cũng có năng lực tìm bệnh viện tốt nhất cho Á Hi.”

      Hứa Hoan Nhan hơi động tâm, đến bây giờ vẫn còn giấu giếm ba mẹ Á Hi, điều có thể làm quả như muối bỏ biển, nếu Duy An có năng lực này, vậy chừng bệnh tình của Á Hi có chuyển biến tốt.

      “Mẹ, các người quan tâm con…..” Noãn Noãn nhảy dựng lên, chen chúc giữa hai người, đôi mắt to tức giận nhìn Quý Duy An, ngón tay mũm mĩm chỉ vào cậu: “Chú là ai, tại sao lại ôm mẹ con?”

      “Noãn Noãn….” Hứa Hoan Nhan ngồi xổm xuống, sờ cái: “ Gọi cữu cữu ( cậu )…..”

      “Cậu?” Noãn Noãn cắn ngón tay, hình như bé nghe mẹ qua mình có người cậu, nhưng cũ cũ là ý gì?

      “Mẹ, tại sao gọi là mới ?” ( Theo mình nghĩ tiếng Trung cữu cữu khi đọc lên nghe giống như là cựu cựu ( cũ ) nên bé tưởng tên là cũ chứ nghĩ là cậu.)

      “Tiểu quỷ!” Quý Duy An ôm lấy bé: “Nhóc con, mau gọi ta là cậu, cậu dẫn con khu vui chơi.”

      “Cậu!” Noãn Noãn lập tức hét to lên tiếng, hướng về phía cậu nhảy dựng lên: “ nha?”

      “Được, liền ngay bây giờ.”

      Hứa Hoan Nhan mỉm cười, nhìn bóng dáng hai người chạy ra ngoài, xoay người tới bên giường Á Hi, tỉnh, nhìn .

      ngồi xuống bên cạnh , kéo chăn đắp lại cho , chợt nhớ tới cái gì, cau mày nhìn : “Nếu như đến ngày tận thế, điều muốn làm nhất là gì?”

      Tằng Á Hi giống như hứng thú, đáy mắt lên ý cười: “ muốn tạo con thuyền lớn, chở ba mẹ, em và Noãn Noãn, cả người thân của em nữa, tất cả người quan tâm cùng chạy nạn….”

      “Wow…. vĩ đại.” Hứa Hoan Nhan cười nhìn , tinh thần hình như tốt hơn lên, làm cho Hoan Nhan cảm thấy an tâm được phần nào.

      “Sau đó chèo thuyền đến trước mặt mấy người mà thích, chèo qua chèo lại mấy lần…. Làm cho bọn họ ghen tỵ đến hộc máu!” Nhưng lại tinh nghịch tiếp, khiến Hoan Nhan dở khóc dở cười.

      “Được đó, em lấy sữa đổ vào người mà ghét, thay trút giận có được ?”

      Hứa Hoan Nhan cao hứng hòa theo, trong gian lảng vảng mùi vị hạnh phúc.

      “Nếu như đều chết hết sao?” Á Hi bỗng nhiên , chân mày nhíu lại nét mặt chợt có phần ảm đạm, tối tăm.

      “Vậy cũng tệ, chết là xong chuyện, sống cũng mệt mõi.”

      “Nếu như em chết, còn sống, em muốn đốt cho em cái gì?”

      Hứa Hoan Nhan cúi đầu suy nghĩ hồi lâu, nhưng rồi lắc đầu mờ mịt trả lời: “Em biết, em chết rồi, còn cảm giác, vậy suy nghĩ làm gì nữa?”

      “Tằng Á Hi, còn sao? Nếu như chết, em còn sống, vậy muốn em đốt cho cái gì?” Hứa Hoan Nhan quay mặt nhìn , hỏi ngược lại.

      chăm chú nhìn , khuôn mặt dịu dàng, đầu ngón tay mang theo hơi lạnh, lướt khuôn mặt : “Nếu như chết, em đốt cho bó giấy có được ?”

      ******************* Rốt cuộc vẫn theo Quý Duy An quay về thành phố kia, đổi phòng tốt nhất trong bệnh viện, dùng vài loại thuốc đặc trị, bệnh tình của Á Hi coi như từ từ chuyển biến tốt hơn, cần có người dìu cũng có thể tản bộ trong hoa viên bệnh viện, chỉ là bác sĩ dặn dò, thân thể của bây giờ chưa thích hợp xuất viện.

      Từ trong văn phòng bác sĩ ra, Hứa Hoan Nhan thở hơi nhõm dài, Tằng Á Hi vẫn chưa bắt đầu điều trị bằng hóa chất,bởi vì vẫn giấu giếm bệnh tình, thời gian dùng thuốc cũng ngắn, chưa phát sinh ra chuyện gì, nên bác sĩ đề nghị theo dõi thời gian nữa, mới tiến hành giải phẩu theo lời đề nghị của .

      lần, mới có lần, trong bụng xuất phôi thai nho , đó là đứa bé thuộc về và Á Hi.

      vui sướng, nhưng lại sợ hãi.

      Nguyên nhân vui sướng biết, nguyên do sợ hãi, muốn đối mặt.

      Có được tất có mất, có mất cũng có được. sớm hiểu đạo lý này, thuận theo an bài của đời người, cần quay đầu lại, cũng chần chờ.

      *********** “Kỳ Chấn, Tấn Nhiên, bắt đầu thu lưới thôi.” Điện thoại trong tay Thân Tống Hạo vừa chấm dứt, tay kia cũng hung hăng gạt mạnh điếu thuốc vào trong gạt tàn thuốc.

      Phòng làm việc nhất thời yên tĩnh, khóe môi cong lên nụ cười chắc chắn, kim giây đồng hồ mới quay được vòng, điện thoại bắt đầu vang lên liên tiếp.

      “A Hạo, bất động sản Mậu Nguyên nửa giờ trước giá bắt đầu tăng lên, tại mỗi cổ phiếu tăng lên bảy đồng tám…”

      “Tổng Giám đốc, Thân phó Tổng bán chuyện cơ mật của Thân thị, chúng ta có đầy đủ toàn bộ chứng cớ, giao cho Hội đồng quản trị…”

      “A Hạo, Thân Tống Trạch mua số lượng lớn hàng hóa giá thấp qua mặt hải quan, bây giờ bị hải quan giam giữ, bắt đầu kiểm tra toàn bộ,làm công ty Tề Hiên thực nghiệp vật tư thực chất là của ông ta….”

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 259: kích trí mạng.
      “A Hạo, Thân Tống Trạch mua số lượng lớn hàng hóa giá thấp qua mặt hải quan, bây giờ bị hải quan giam giữ, bắt đầu kiểm tra toàn bộ,làm công ty Tề Hiên thực nghiệp vật tư thực chất là của ông ta….”

      “Thân Tống Hạo, mày hèn hạ vô sỉ tiểu nhân! Mày thế nhưng lại gài tang vật vu oan hãm hại ta…. Mày chết tử tế được!”

      “Chú Đường….” Thân Tống Hạo nhanh chậm mở miệng , hai mắt lộ ra tia sắc bén: “Thời điểm ông cấu kết người phụ nữ kia, trù tính hãm hại tôi, lúc ông hối lộ Hội đồng quản trị, hơn phân nửa thành viên trong Hội đồng quản trị tính kéo tôi xuống, lúc đó ông có nghĩ tới hay ? Tôi bây giờ chỉ là gậy ông đập lưng ông thôi… Chú Đường, Singapore chào đón ông nữa rồi, hẹn gặp lại.”

      chậm rãi tắt điện thoại, kéo áo khoác lên hướng cửa ra ngoài, trước ba tháng, rất tốt, thở phào nhõm, vừa bước vào thang máy, điện thoại của An Thành gọi tới: “Tổng giám đốc, cha con Thân Tử Kiện định trốn nước Pháp, chúng ta có cần thông báo cho cảnh sát?”

      cần, tin tưởng cảnh sát Singapore tống lệnh cấm , bọn họ sợ là cả đời cũng cách nào trở về Singapore được, A Thành, thời khắc thích hợp, vẫn là muốn cho người khác lưu lại đường lui…’


      “Dạ, thiếu gia.”

      Điện thoại tắt lần nữa, Thân Tống Hạo chợt hoảng hốt, lúc ly hôn từng cho Hứa Hoan Nhan lưu lại đường lui ?

      chua xót nhàng lắc đầu, may mà trời quang mây tạnh, chợt muốn tức thời tìm , chờ bên này Tô Lai rời khỏi, lập tức rước về nhà.

      ******* “Thân phu nhân, Thân thiếu nhất định rất cưng chiều , xem bộ lễ phục này, tôi nhìn thấy rất lâu rồi, nhưng lão Lưu nhà chúng ta chịu mua, Thân thiếu lại nhàng quăng ra số tiền , khiến người ta ghen tỵ muốn chết….”

      “Bất quá, xem ra có chút, Thân phu nhân nên chăng chú ý đến cân nặng?”

      Trong phòng khách nhà họ Thân, vài vị phu nhân, tiểu thư các nhà tập trung chổ này uống trà buổi trưa, bảy miệng tám lời ríu rít khen tặng, nhưng trong đó cũng hàm chứa trêu tức cùng giễu cợt, khiến Tô Lai nét mặt lúc xanh lúc trắng, cơ hồ thốt nên lời, chỉ biết xấu hổ ngồi im mỉm cười.


      “Phải rồi, bộ lễ phục này dường như phù hợp với kích cỡ Thân phu nhân nha?”

      Những lời châm biếm liên tiếp công kích ngừng, Tô Lai cũng kềm được nữa, mệt mõi xoa bóp huyệt Thái dương, đôi tay gập lại để bụng mình, nhàng nở nụ cười: “Mấy ngày nay khẩu vị tốt lắm, như thế nào lại mập được?”

      Mấy vị phu nhân nhìn nhau cái, ánh mắt mọi người hẹn đều tập trung vào động tác của , khỏi kinh ngạc, chẳng lẻ….. Vị Thân phu nhân này trước giờ đều là có tiếng có miếng, chỉ là vật bài trí, lẽ lời đồn sai sao?

      “Thân phu nhân….. phải người có thai chứ?”

      phu nhân hơi lớn tuổi rốt cuộc nhịn được mở miệng hỏi thăm.

      “Đúng rồi, đúng rồi, có muốn nôn ói hay ? Thấy dầu mỡ thức ăn liền buồn nôn, còn nữa, có cảm thấy trong người rất dễ dàng mệt mõi ?”

      Tô Lai hơi hơi suy tư phen, xấu hổ nhàng gật đầu: “Phải rồi, từ nữa tháng trước, tôi lúc nào cũng muốn ngủ…. Cũng muốn ăn thức ăn có nhiều dầu mỡ, chỉ muốn uống nước gì chua chua….”

      “Ồ, Thân phu nhân, chua trai cay , nhất định là mang thai tiểu thiếu gia, chúc mừng, chúc mừng nha….”

      Có người lòng chúc mừng, cũng có người khinh thường lắc đầu, tuy vậy nhưng vẫn a dua theo phụ họa chúc mừng…. Tô Lai nhìn vẻ mặt mấy người đó, bất giác có chút thoải mái, che bụng chặt hơn, giống như mình mang thai vậy: “Nếu như là có cục cưng, trái lại còn muốn nhờ vào mấy lời chúc phúc của các vị phu nhân….”

      “Chậc chậc, quả nhiên là việc lạ!” Phía ngoài phòng khách chợt có giọng nam hài hước cất cao lên, Thân Tống Hạo chậm rãi tới, chỉ cười lạnh nhìn Tô Lai cái: “Thân phu nhân, tôi đây mấy tháng nay ở trong công ty, sao lại mang thai được…. Vậy ra là ….. Sau lưng tôi làm chuyện mờ ám gì?”

      “A Hạo.” Tô Lai sợ ngây người, kinh ngạc nhìn , trong phòng khách lâm vào tình cảnh trầm mặc, yên tỉnh đến dọa người.

      “Thân, Thân thiếu…”

      Người phu nhân cầm đầu cũng hơi sợ hãi, ngượng ngùng đứng lên, cười cầu hòa : “Chúng ta quấy rầy khá lâu, cũng nên về thôi….”

      “Đúng vậy, Thân thiếu, Thân phu nhân, chúng tôi cáo từ….”

      “Mấy vị phu nhân, tiểu thư, chớ vội ….” Thân Tống Hạo cười galant, cũng là đến trước mặt mọi người, khách sáo mở miệng hỏi: “Lý phu nhân, bà kinh nghiệm đầy mình, xem thử phu nhân tôi quả thực có thai sao?”

      Lý phu nhân hơi xấu hổ liếc nhìn sắc mặt trắng bệch của Tô Lai, lại nhìn Thân Tống Hạo cười như cười, trong đầu ngừng quanh quẩn, hồi lâu sau quyết định: “Thân thiếu, theo như những gì Thân thiếu phu nhân , tôi có thể kết luận Thân thiếu phu nhân mang thai.”

      Dù sao khi nãy bà Tô Lai có thai mà Thân Tống Hạo nghe được, giờ phút này nếu bà đổi ý ngược lại, nhất định chọc giận , mà chọc giận , bà khỏi nhớ tới công ty nhà mình…. E là về sau rất khó lăn lộn thương trường.

      như vậy Lai, cho tôi biết, rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Tôi gần ba tháng nay đều ở công ty, mang thai, vậy cái thai này là sao?”

      Thân Tống Hạo chậm rãi ngồi xuống, rót ly nước, vẻ mặt hờn giận, chỉ lạnh nhạt nhìn về phía Tô Lai.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 260: Biết quá muộn.

      “Em lừa gạt bọn họ, em chỉ nghĩ là để bọn họ coi thường, cười nhạo. A Hạo, em làm chuyện gì có lỗi với , có mang thai. A Hạo, tin tưởng em có được hay ?”

      Lời vừa thốt ra khỏi miệng, trong phòngkhách lập tức sóng to gió lớn nổi lên, Thân TốngHạo lời nào, chỉ như cũ mĩm cười, nhưng tận đáy lòng chứa đau thương nhànnhạt, chưa từng bao giờ nghĩ đến, người ban đầu mình chính là người phụ nữ kia, mà bây giờ trở thành như vậy, là vì cái gì? Tiền bạc hay là cái địa vị này?

      muốn bức lâm vào đường cùng, dù sao cũng thời , nhưng thờigian mài mòn tất cả, dễ dàng bị người mua chuộc làm ra những việc đúng đối với , vì thế những áy náy về cũng bị bào mòn.

      Lý phu nhân cầm đấu mấy vị phu nhân kia, bước chân như ngừng lại ngoài ngạch cửa, phụnữ trời sinh tính tò mò lắm chuyện, họ tự nhiên muốn bỏ qua vở kịch hay này.

      “Quản gia, tiễn mấy vị phu nhân ra về.”

      Nhưng chậm rãi , khi đó nhìn lại Tô Lai, còn mảy may rung động nào, quả thái độ đối với bây giờ chỉ còn là lạnhnhạt, đáy lòng gợn tia sóng nào.

      Tô Lai ngẩng đầu lên nhìn vào mắt thoáng nét cảm kích, vẫn còn bận tâm đến mặt mũimình, muốn làm cho mình quá khó chịu.

      Vài vị phu nhân, tiểu thư cam tâm, nhưngcuối cùng vẫn phải lời cáo từ rời , phòng khách lại lâm vào cảnh trầm tĩnh. tới, rót cốc cà phê, đứng trước cửa sổ.

      Ngoài cửa sổ cây cối xum xuê, trong nước lúc này là tháng ba, nhớ Duy An trở vềnước, công việc ngày càng phát triển, bất giác có chút an ủi. cuối cùng cũng có thể giúp đỡ chút, nhưng có đúng là giúp ? Chầnchừ lâu như vậy, chậm trễ mất gần năm nămthời gian, nửa thời gian hối hận, lúc nàocũng nghĩ về , nửa thời gian nhớ muốn phát điên, dọn sạch toàn bộ chướng ngại, Thânthị từng bước lên, lại đưa Tô Lai rời khỏi, anhcố gắng gột rửa mọi vết nhơ làm cho mình sạch hơn, chỉ vì muốn khi nhìn thấy , đứng trước mặt có thể bớt áy náy.

      giống như cây già bên hồ phía ngoài cửa sổ,đâm gốc rễ sâu vào tim của , yêucô.

      “Tất cả chuyện của Thân Tử Kiện kết thúc, cấu kết cùng với ta tôi đều sớm biết, TôLai, có biết mình sai quá đáng ?”

      cau mày, bàn tay nắm chặt, đây chính làngười phụ nữ mà , cũng chính là Thân phu nhân danh nghĩa, lại câu kết với người khác dự tính hãm hại !

      “ A Hạo….” Tô Lai ngồi sững ghế sofa,toàn thân lạnh giá, sợ hãi nhìn lại , biếtthủ đoạn của , phải người hiền lành gì.

      chậm rãi thở dài tiếng, chậm rãi mở miệng .

      “Tô Lai, tôi muốn làm chuyện quá tuyệttình, mặc dù tại làm cái gì, trước đâyđã từng làm gì, dù sao chúng ta cũng trải quamột cuộc tình, tôi cách nào trở mặt thànhngười hung ác chà đạp người khác, , rời khỏi Singapore, vĩnh viễn quay lại đây,cũng cần trở về nước."

      “A Hạo.” thanh Tô Lai khàn khàn, buồn bã nhìn , chưa hề dự đoán chuyện cho tới bây giờ, có thể ra như vậy, chợt nhớtới bộ phim trong đó có đoạn Trương MạnNgọc khóc, quay mặt sang, nước mắt lã chã rơi, cãi nhau lâu như vậy, quấn quít si mê lâu như vậy, ra cũng chỉ là cảnh mộng mà thôi.

      ra qua nhiều lần rồi, em bây giờ cái gì nữa đây? Em chỉ mình . Em hy vọng khi về đến nhà có ôm em, hằngngày mỗi buổi sáng chúng ta cùng nhau ăn điểmtâm, nắm tay nhau dạo bãi biển. Chỉ đơn giảnnhư vậy, mà cũng thể cho em. Anhcả ngày chỉ biết cảm thụ của mình, có nghĩ cho em hay ?”

      Trong đầu Tô Lai lướt qua đoạn thoại đó, cũng là tự giễu mình, thương , nhưng vẫn bản thân mình hơn, bằng ngườiphụ nữ thuần túy trong phim, ngu dại, có lẽ,đây là nguyên nhân tranh giành.

      Nếu da mặt dày, cũng cảm thấymình quá thấp hèn.

      “:A Hạo, em đồng ý rời , lần này là , em trở về bên cạnh nữa, vĩnh viễn quay lại quấy rầy hai người, tìm ấy ,A Hạo….”

      hơi chần chừ, nhưng vẫn lấy hết dũng khí, nước mắt rơi xuống như mưa, ngừng: “AHạo, có số việc, em có thể ,nhưng mà….Em bây giờ muốn cho biết, có quyền biết.”

      Thân Tống Hạo xoay người lại, biết vìsao, nhìn Tô Lai khác thường, đột nhiêncảm thấy thất vọng và sợ hãi.

      Đến quá đột ngột, vẫn còn chưa chuẩn bị xong, ánh chiều tà dần tắt, màn đêm buôngxuống, giọng kia từ từ biến mất, đứng lên, từ trong bóng tối của màn đêm, vẻ mặt đờđẫn, biết gì cho phải.


      “A Hạo, hận em cũng vậy, oán em cũng được, em có lời nào . Lúc ấy, em cũng là còn đường để , cũng biết, cuộchôn nhân đó thất bại hao tổn toàn bộ thanh cao cùng kiêu ngạo.. A Hạo, em chỉ muốn giành lại , tìm chổ dựa an ổn tuổi già…Huống chi, em nghĩ cũng em, với lại cũng hứahẹn, nếu em quay lại cưới em….”

      Tô Lai thở dài, nước mắt khô tự lúcnào: “Sau này lại phủ nhận, làm cho em điểm hy vọng cũng còn, cảm giác an toànbiến mất. Em chỉ nghĩ, chỉ cần ấy ly hôn, cuộc hôn nhân và em thuậnlợi…. Nhưng mà, sau này, em , cũngbiết rồi, A Hạo, con người em hoàn toàn tàn phế, từ nay về sau em tốt hay xấu liênquan gì đến .”

      … thế nhưng nghe quá câu, vốn cho người kia là thiện lương, nhưng ngờ trong thân thể lại chứa ác độc, còn ngườivốn cho là lòng dạ thâm sâu khó lường, nhưng từ đầu chí cuối căn bản lại là người bị hại.

      Ánh mắt của bị che, nhưng mà tâm, cũng bị che mất sao?

      Thân Tống Hạo, Thân Tống Hạo, chuyện cho tớibây giờ, ngươi còn mặt mũi nào đứng trước mặtcô vô liêm sĩ mà tiếng, em?

      Mình là ngu ngốc, hơn kém!

      ra khỏi biệt thự, cảm thấy sắp hít thở thông, ngẩng đầu nhìn lên trời, chỉ thấymờ mịt mảnh, bây giờ còn hơi sức để hận Tô Lai.

      Hận có ích gì? Từ đầu tới cuối, nhận con tim mình, tốt xấu phân biệtđược, có thể trách ai?

      sai lầm quá rồi, sai lầm quá rồi. Lúc Hoan Nhan rời , còn có mang thai con củaanh….

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :