1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người mới tức giận - Tinh Oánh Tinh Oánh(Full có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      chương 40
      edit: thanhthao1990

      Những năm gần đây Cảnh Giang cũng có thể coi như là thành phố du lịch, thị chính luôn tăng cường giới thiệu về du lịch ở Cảnh Giang, cộng thêm ba năm trước có bộ phim truyền hình chọn Cảnh Giang để quay phim, sau khi phim được phát sóng lên du khách đến tham quan Cảnh Giang cũng tăng lên rất nhiều. Nhờ vào ngành du lịch này mà thị chính thu về khoảng năm sáu trăm triệu, số tiền rất lớn.

      Du lịch ở cảnh Giang vào mùa xuân, mùa hạ và mùa thu là đạt doanh thu cao nhất, mùa đông là ít khách du lịch đến tham quan nhất. Cảnh Giang có bốn mùa rệt nên mang lại những lợi ích đáng kể nhưng so với các thành thị phương bắc mùa đông nơi này có vẻ lạnh hơn. mùa đông có thể bị hai ba đợt tuyết lớn, có thể coi như là giá rét.

      Qua tháng mười hơi lạnh rồi. Vào tháng mười liền đem quần áo ấm mặc vào, chỉ là do đây là năm đầu tiên ở Cảnh Giang của người nào đó nên ngay cả quần áo mặc vào mùa này cũng có. Tuy có xe lại nhưng cũng khó tránh khỏi những lúc bước ra cửa, mà là loại người thích tự mình tham khảo sát thực tế, thường tự mình đến những nơi muốn tìm hiểu. cần , tin tức truyền hình cũng hay phát những cảnh tan việc đến những khu vực còn kém phát triển.

      Sắp đến thời điểm ngành du lịch ít khách, thị chính muốn đem số địa điểm du lịch ra tu sửa, mấy ngày trước còn nghe cục du lịch dự tính mời đại minh tinh phát ngôn. Hôm nay là lễ khánh thành, đầu tư hai trăm triệu cho du lịch, phải tham gia. Loại hình cắt băng khánh thành này hình thức lớn hơn so với ý nghĩa của nó, sợ bị lạnh, trước ngày cửa hàng mua quần áo len cho .

      mặc quần áo len vào, kéo còn mơ mơ màng màng dậy hôn cái: “Cám ơn”.

      đáng ghét”, đẩy cái rồi lật người ngủ tiếp. Tối hôm qua biết có phải mượn rượu giả điên hay cư nhiên đem ở sảnh làm lên, cũng biết hỏa khí của từ đâu đến, đem làm cho đau đớn thắt lưng, còn tinh thần sáng láng.

      cười trêu rồi hôn cái mới luyến tiếc ra khỏi nhà.

      ngủ thẳng giấc mới thức dậy, từ khi cùng ở chung, ngày nghỉ của hơn phân nữa thời gian là ngủ. rửa mặt rồi đến phòng bếp ăn điểm tâm, sau đó gọi điện cho em trai mình: “Cậu út hỏi em có muốn đến Cảnh Giang thực tập ?”.

      “Muốn, như thế nào mà muốn được chứ?”, giọng Thái Bằng cao lên, rất vui mừng, lập tức tiếp: “Chị, chị cần phải thay em cảm ơn rể à”. ta cười gian xảo.

      liền khiển trách: “Em kêu loạn gì vậy”.

      Thái Bằng trả lời lại: “Chị, chị mới là kêu loạn đó, hỡi ra là kêu cậu út, cậu út, người ngoài biết còn tưởng chị loạn luân”.

      “Thái Bằng’, nghiến răng nghiến lợi .

      Thái Bằng biết lúc này nên trêu chọc chị mình, nếu kỳ thực tập của mình coi như bị hủy. Vội vàng mấy câu rồi tắt máy, trước khi cúp máy còn tháng sau trở về nhà.

      tắt điện thoại, sờ sờ gò má hơi nóng lên của mình. Ở bên ngoài sớm gọi là cậu út nữa rồi, chỉ có ở nhà, theo thói quen mới gọi như vậy. dường như cũng để ý lắm, thậm chí có lúc, còn kêu gọi bằng cậu út.

      Nghĩ đến đó mặt càng thêm hồng.

      Chị Linh vào cửa thấy mặt hồng đến cổ, tưởng là bị bệnh, liền quan tâm hỏi, cảm thấy chột dạ, cũng may chị Linh cũng là người từng trải nên cũng hỏi thêm gì, biết bị bệnh cũng an tâm ít.

      lát sau, cửa hàng đến nhà giao hàng, chị Linh ra nhận, liền đem vào phòng ngủ: “Tiểu Điểu, phó thị trưởng Trương nhờ người mang đến lễ phục”.

      nhìn lễ phục, liền nhớ tới tối hôm qua cậu út có với tối nay có bữa tiệc. mở hộp ra, nhìn bên trong là bộ lễ phục màu trắng bạc, thiết kế ôm sát người, kiểu dáng rất bảo thủ, trừ cánh tay lộ ra bất cứ thứ gì.

      cảm thán: “Đàn ông, ai cũng muốn người phụ nữ của mình ăn mặc càng ít càng tốt, chỉ có nhà mình là mặc càng nhiều càng tốt”.

      người rất tỉ mỉ, gần đến lúc tham dự tiệc, nhân viên hóa trang cũng đến nhà, chị Linh chưa từng thấy những chuyện như vậy, nên đến lúc xong việc vẫn ở lại nhìn những người đó trang điểm cho . Chờ ăn mặc xong bước ra ngoài, chị Linh thốt lên tiếng “A” sau đó đến những người khác khen ngợi.

      tự giễu : “Có phải hay cảm giác biến mục nát thành thần kỳ”.

      Chị Linh gật đầu cái, ngay sau đó cảm giác đúng, lập tức : “Tiểu Điểu tính tình tốt, trang điểm cũng nhìn cũng rất dễ thương, là chọc người người thích, trang điểm xong, cả người cũng rất đẹp à”, so với tivi chị xem đẹp hơn so với minh tinh đó nhiều.

      Chị Linh : “Phó thị trưởng Trương có thể muốn em xuất đầu lộ diện, em yên tâm làm thị trưởng phu nhân ”. Vừa dứt lời ở cửa liền vang lên tiếng xe, chị Linh liền vào nhà lấy áo khoác đưa cho , “Mau , đừng để Phó thị trưởng chờ lâu”.

      được mọi người đẩy ra, luôn nở nụ cười mặt, đến khi ngồi lên xe vẫn còn cười. Mặc dù phải lần đầu tiên nhìn thấy ăn mặc như vậy, nhưng vẫn cảm thấy dao động khi nhìn thấy ăn mặc như vậy. Cầm tay của , từ trong túi áo lấy ra chiếc nhẫn, sau đó liền đeo vào ngón áp út của .

      nhìn chiếc nhẫn cảm thấy có chút quen mắt.

      kêu thư ký Bạch đặt làm, còn dư lại viên, em muốn lấy lúc nào lấy, nhưng trước tiên em phải đeo chiếc nhẫn này trước”.

      Khó trách nhìn quen mắt, những viên kim cương kia để ở trong thư phòng của , còn bỏ vào trong két sắt, như thế nào lấy được.

      nhìn thấy bộ dáng của như vậy cũng biết nghĩ gì, lạnh giọng “Thư phòng có két sắt, em từ đến lớn đều xài có mật khẩu, có tiến bộ gì hết”.

      kinh ngạc, sau đó liền tức giận, giơ tay lên như khoác cánh tay , nhưng thực chất là hai ngón tay hung hăng nhéo cánh tay . Bên ngoài cười nhưng trong lòng cười mà : “ còn dám , đường đường là phó thị trưởng lại đọc lén nhật ký của người khác, ra cũng sợ người khác
      chê cười.

      Khi còn thường đến Trương gia, thỉnh thoảng bà Trương giữ lại ăn cơm và làm bài tập, thời kỳ trưởng thành, trong lớp khỏi có mấy đôi tiểu tình nhân, mẹ cùng với bà Trương hay thảo luận về chuyện nữ sinh sớm, biết làm sao lại truyền đến tai của , lại trực tiếp lấy nhật ký trong túi của rồi bấm mật khẩu ra đọc, xem xong mới trả lại . Ai ngờ lúc trả về lại bị phát . lại chút nào xấu hổ, trước mặt mọi người : “Vu lão sư, Tiểu Điểu sớm, cháu ấy chỉ khổ sở suy nghĩ chừng nào khóe miệng của mình bớt mập.” xong để ý đến kinh ngạc của mọi người trong phòng, liền bước lên lầu.

      ngượng ngùng biết làm sao, trong bụng tức giận, vừa thẹn vì bí mật của mình bị mọi người biết được, vừa tức giận như thế nào đem chuyện riêng tư của người khác giống như là tuyên dương. Chỉ là mặt đỏ lên vì tức giận, căn bản là giận cũng dám gì.

      Nhớ tới chuyện lúc , hai người đều nở nụ cười, lần này gặp dần dần phát ra trong ký ức, hai người có nhiều ký ức tốt đẹp trung học, thời kỳ trưởng thành của … khi nào xuất nữa, đúng rồi, là lúc đại học, sau khi lên đại học, bận rộn nhiều việc, thường xuyên đến nơi này nơi kia, mà cũng dần nghĩ đến người cậu út này nữa.

      “Cậu út, nếu như cậu được điều tới Cảnh Giang, mà cháu cũng thất tình, giờ như thế nào?”

      nắm chặt tay . “ có cái gì gọi là ‘Nếu như’, thực tế được điều tới Cảnh Giang vừa đúng lúc gặp phải em thất tình.” chuyện cực kỳ tự tin, cảm thấy điểm này lãng mạn tí nào rồi.

      Tài xế nhìn lén kính chiếu hậu, lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng này của lãnh đạo, trong lòng tò mò nhưng bên ngoài cảm thấy thay lãnh đạo cao hứng.

      Đến khách sạn, nhìn thấy ở cửa rất nhiều người, nắm tay xuống xe, liền có người đến đón, thị trưởng Tề chưa đến, cũng đứng ở sảnh đợi thị trưởng đến mới cùng tiến vào.

      Thị trưởng Tề là người đàn ông năm mươi tuổi, mặc dù thân hình mập mạp nhưng béo phì, nhìn rất rắn chắc. Đầu ông có tóc trắng, chỉ có tiếng cười là rất vang. từng qua với , thị trưởng Tề là người Đông Bắc, hình dạng bên ngoài cũng như tính tình đều giống với người con trai Đông Bắc.

      Vào sảnh bữa tiệc, được nhân viên tiếp đón, sắp xếp cho ngồi bên cạnh thị trưởng Tề, nghe gọi vợ của ông ta là chị dâu, cánh tay liền bị kéo xuống, liền giới thiệu, “Tiểu Điểu, đây là thị trưởng Tề, còn đây là Tề phu nhân. Tề phu nhân là trưởng ban mặt trận thống nhất.”

      biết trưởng ban là chức gì, chỉ biết là chức quan thấp. Cười lễ phép chào hỏi, Tề phu nhân cũng chào hỏi lại, thị trưởng Tề nhìn thấy có chút sợ hãi.

      cũng quan tâm, cứ để cho mọi người nhìn , cho đến khi hoài nghi có phải hay , phấn điểm mặt mình bị phai rồi, thị trưởng Tề mới mở miệng : “Cảnh Trí à, chừng nào đây?”

      cười cười: “Trong nhà đồng ý là phát thiệp mừng cho ngài liền.”

      tốt, tôi chỉ mong có thể đến thời điểm uống rượu mừng của cậu.”

      “Nhất định, nhất định.”

      nghe hai người chuyện với nhau, mặt hơi hồng lên. Cũng may do bữa tiệc bắt đầu, ánh đèn hơi tối xuống, nên mới nhìn thấy khuôn mặt đỏ lên của . Đây là bữa tiệc từ thiện do thị chính mở, người chủ trì lên đài chủ trì, giọng ngọt ngào, trong trẻo vang lên, giọng thâm thúy dễ nghe.

      Sau lời mở màn, thị trưởng Tề lên đọc diễn văn, sau đó cùng phó thị trưởng khác, còn có cục trưởng cục du lịch liền bước lên sân khấu, mở đầu là viên dạ minh châu. Sau đó thị trưởng Tề khuấy mực, Trương Cảnh Trí liền vẽ bức tranh thủy mặc, vị phó thị trưởng khác mang ra con dấu điêu khắc, coi như là ba người quyên góp vật phẩm, sau đó ở dưới các công ty bắt đầu rao giá quyên tiền.

      Tiền quyên góp này được dùng để sửa đường cho khu dân cư của mọi người, sau đó là tu sửa cho du lịch. suy nghĩ tiền quyên góp này đều dành cho du lịch, cục du lịch tại sao biết xấu hổ còn là sửa đường cho người dân.

      Chỉ là nghĩ nghĩ, nhưng đến lúc vỗ tay, vẫn vỗ tay rất nhiệt tình.

      Sau khi cuộc quyên góp kết thúc, liền đến thời gian dự tiệc, bàn lớn để trưng bày vật phẩm quyên góp được dời , để trống vị trí trung tâm cho khách khiêu vũ.

      nắm tay dự tính bước vào sàn nhảy, nhưng được hai bước liền cảm giác đúng lắm, liền đứng tại chỗ, sắc mặt trở nên khó coi.

      “Tiểu Điểu, em sao vậy?”
      Last edited: 20/11/14
      Phiên Nhiên thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      chương 41:
      edit: thanhthao1990

      nắm tay dự định bước vào sàn nhảy, nhưng được hai bước liền cảm giác đúng lắm, liền đứng tại chỗ, sắc mặt trở nên khó coi.

      “Tiểu Điểu, em sao vậy”. khẩn trương hỏi , thấy sắc mặt càng ngày càng tái nhợt, trong lòng lo lắng hơn, thấy mọi người đều nhìn vào thị trưởng Tề và phu nhân, liền lặng lẽ dẫn đến góc tường: “Thân thể thoải mái sao?”.

      cảm thấy dưới thân đợt chảy hồi, tính toán ngày, lại phát mình sơ ý, lại quên mất mấy ngày nay đến kỳ. Lễ phục mặc lại ôm sát với người, phía dưới chỉ mặc quần lót mỏng, chỉ cần động chút thấy, mà lễ phục lại màu sáng, trong trường hợp này, nghĩ đến liền cảm thấy thể diện của mình coi như mất sạch. “Cậu út, con…”, ra lời.

      phát ra khác thường của , nhìn xuống phía dưới, liền thấy để tay ở bụng, “ dẫn em phòng vệ sinh”.

      Hai người vừa vừa chuyện, gặp người quen cũng phải mấy câu xã giao nên đoạn đường ngắn ngũn mà tốn hết mười phút. Khách sạn rất chuyên nghiệp, phòng vệ sinh cũng có phòng VIP chuyên dụng, cho người khác quấy rầy, cũng làm cho khách mời gặp chuyện lúng túng.

      vào phòng vệ sinh, vén quần áo lên, khóc ra nước mắt. Quả nhiên quần lót màu hồng, bên trong lễ phục màu trắng bạc cũng dính chút ít, cũng may có dính ra ngoài, đến nổi phải xấu hổ. Chỉ là, nếu như trễ chút, xong.

      Sửa sang mình xong, sắc mặt khó chịu bước ra khỏi phòng vệ sinh, liền đem áo khoác âu phục khoác lên người , vừa đúng che đậy mông . “ có việc gì, kêu Trang Tịch đưa em trở về trước, xã giao xong liền trở về”.

      “Em xin lỗi”, xấu hổ xin lỗi.

      cười cười, vỗ cỗ má : “Em có lỗi, xin lỗi gì chứ, chỉ là…”, thở dài, như có thất vọng.

      ngước lên nhìn : “Chỉ là cái gì?”.

      “Chỉ là xem ra chúng ta vẫn cần cố gắng”.

      xong liền hung hăng đấm cái, cũng biết chủ ý của là để mang thai. thường mang bao, còn cho uống thuốc, là đối với thân thể tốt. Toàn những lời vô nghĩa.

      “Em nha”, chu miệng lên .

      nắm tay dẫn tới cửa, hai người tới cửa bữa tiệc, liền bị người chắn bước chân, cho dù lai ai cũng được.

      biết là nên kinh ngạc hay vui mừng, nhìn kỹ người đối diện, sau đó ánh mắt chầm chậm nhìn xuống phía dưới, cuối cùng nhìn thấy đối phương bị làn váy che hết hai chân liền nhìn nữa.


      Bộ dáng của như là nhìn thấy quỷ, dường như bị xinh đẹp trước mắt này chấn trụ, cái miệng nhuếch lên, nữa câu đều ra lời nào.

      “Cảnh Trí, lâu gặp”, giọng trầm ấp mang theo nụ cười, thấy nhìn chân của mình, ta mới chuyển sang với Thái Niễu: “Tiểu Điểu, còn nhớ chị ?”.

      chợt bừng tỉnh, hiểu vì sao trong bụng cảm thấy sợ hãi, chỉ là nhất thời biết mình sợ hãi cái gì, chầm chậm mở miệng : “Dì …”, đứng ở trước mặt ấy phải là ai khác, chính là bạn cũ của ấy: “Trần Thanh Đằng”.

      Nghe chào tiếng, Trần Thanh Đằng cười khẽ tiếng,bàn tay trắng noãn che miệng, giơ tay nhấc chân đều đẹp, cười hơi khoa trương, nhưng cũng làm người khác cảm thấy giả tạo, chỉ biết cảm thán khen ngợi xinh đẹp “ nghĩ đến Tiểu Điểu còn nhớ đến chị, chị cảm thấy vui vẻ”, đôi mắt liền chuyển hướng sang , “Cảnh Trí, nhớ ra em sao?”. Hỏi câu hỏi, phân nữa là ý vị sâu xa.

      Cả đời này thậm chí quên được này, chân của Trần Thanh Đằng làm cả đời phải chịu trách nhiệm với . Chân mày nhíu lại: “Chân của em?”.

      Trần Thanh Đằng cười khẽ, trước mặt hai người ưu nhã di chuyển, “Bây giờ công nghệ làm tay chân giả rất phát triển, vén váy lên, căn bản biết em bị mất chân”. vừa vừa vén váy lên, lộ ra hai chân, nên là hai chân mà là chân thanh sắt.

      Ống sắt này giống như , ghim vào đầu gối chân.

      Trần Thanh Đằng dường như để ý đến, để váy xuống, vươn tay ra: “Có thể cùng với thiếu chân như em nhảy điệu ?”.

      có lý do gì cự tuyệt, mà cũng muốn cự tuyệt, có rất nhiều nghi vấn, sau khi Trần Thanh Đằng rời , giống như biến mất khỏi nhân gian, trừ mấy lần chủ động liên lạc với , chưa từng để lại cho bất kỳ đầu mối nào tìm được . biết, oán hận , nhưng lại biết áy náy. Hai người bước vào sàn nhảy, Trần Thanh Đằng mặc dù bước hơi giống người thường nhưng cũng có thể coi là ổn định, mới đầu ôm vô cùng chặt, thấy vấn đề gì mới buông lỏng tay ra. “Thanh Đằng, những năm này em sống tốt ?”.

      “Cũng tệ lắm, qua vài quốc gia, biết được rất nhiều người, vậy còn ở Paris gặp được trai đẹp, sau đó trở thành bác sĩ riêng của em”. xong khẽ cười lên, “Em có thể lại giống như người bình thường đều là công lao
      của người đó. Lần sau em giới thiệu hai người với nhau.”

      “Được.” cho rằng vị bác sĩ này là đối tượng mà Trần Thanh Đằng muốn kết hôn.

      Thần Thanh Đằng liếc mắt nhìn thấy vẫn đứng yên chỗ cũ trong phòng tiệc, bước chân chậm rãi dời qua, thanh lớn nhưng dán sát bên người giống như rất thân thiết, “ cùng Tiểu Điểu…”

      Lúc này mới ý thức được mình dường như nãy giờ để ý đến Tiểu Điểu, ngẩng đầu nhìn thấy đứng cách đó xa, nhìn cười cười, rồi mới cúi đầu với Thanh Đằng: “Chúng tôi cũng sắp kết hôn rồi.”

      Bước chân Thanh Đằng dừng lại, cánh tay kéo xuống, trong mắt có vẻ kinh ngạc nhưng có vẻ như dự đoán được trước, tay trái cách hai mét là Thái Niểu, tay phải cách mét là , nhìn hai bên chút mới chậm rãi mở miệng: “Các người thể kết hôn.”

      Chỉ sáu chữ nhưng khiến hai người hai bên đều run lên.

      “Cảnh Trí, em trở về, phải bất cứ lúc nào chỉ cần em mở miệng đều chịu trách nhiệm với em sao, chúng ta kết hôn .” Thanh Đằng chuyện rất chậm, nhưng từng chữ từng chữ rất ràng, muốn làm người khác hiểu lầm cũng được.

      Bước chân Thái Niểu lảo đảo cái, áo khoác khoác vai rơi xuống.Cả người luống cuống, rối loạn, duy nhất có thể làm là đem rối loạn của mình giấu . Thái Niểu quay người bỏ chạy.

      cũng bị lời của Thanh Đằng hù sợ, Tiểu Điểu vừa chạy, ý thức được hiểu lầm, vội vàng muốn đuổi theo, cánh tay lại bị giữ lại, nhìn cánh tay giữ tay mình, liền đẩy tay ra, “Thanh Đằng, khi khác chúng ta bàn lại việc này.” xong liền nhấc chân lên chạy .

      Trần Thanh Đằng nhìn hai người chạy , khóe miệng liền nở nụ cười, nụ cười khiến càng thêm xinh đẹp động lòng người.Chỉ chốc lát sau, có người ngoại quốc cầm áo khoác đến khoác lên vai , “Chơi chưa, chúng ta về nhà thôi.”

      Trần Thanh Đằng gật đầu, mặc áo khoác vào, khoáctay người ngoại quốc mà .



      khóc, chuyện tình cảm khóc ra ngoài càng thêm khó chịu. ấy là Trần Thanh Đằng, ấy là người con duy nhất mang về nhà, vậy còn thiếu ấy chân. Nếu đổi lại là người khác, xúc động như vậy, nhưng người đó lại là Trần Thanh Đằng, gặp lại Trần Thanh Đằng, như thế nào cũng thể bình tĩnh được.

      Phía dưới cảm giác càng ngày càng nghiêm trọng, hiểu tại sao ngay lúc thời điểm chật vật nhất, lại gặp được Trần Thanh Đằng. buồn bã, ghen, khổ sở, càng thêm lo sợ.

      Trần Thanh Đằng mở miệng muốn cưới ấy, từ chối sao?

      Thời điểm đuổi theo kịp, lên xe, sắc mặt tái nhợt, khóe miệng đông cứng vì lạnh.

      Trang Tịch ràng cảm nhận được khí có điều thích hợp, lời nào cũng liền đưa và lãnh đạo về nhà sau đó rời .

      vừa vào cửa, trước tiên là vào phòng vệ sinh thay đổi quần áo, xử lý xong mới trở ra. giống như lúc trước, vừa vào nhà liền rửa mặt, sau đó gọi điện thoại. Sau khi cúp điện thoại, nhìn : “Tiểu Điểu…”

      vẫn còn ấy sao?”

      em.” mở miệng .

      cảm nhận được ba chữ “ em” này chút cũng làm cảm động, ngược lại thêm đau lòng. hỏi vẫn còn thương hay thương Thanh Đằng, lại trả lời “ em”, như vậy phải là tránh nặng tìm , hay muốn dời lực chú ý của sao.

      Bàn về tài ăn , bàn về tâm trí, đều phải là đối thủ của , ngay cả khi cãi nhau cũng vậy, mỗi lần đều là thua, có đôi khi ràng là đạo lý nhưng cuối cùng vẫn là đuối lý.

      cũng có tâm tình cùng vòng vo, cũng có hơi sức, liền hỏi trực tiếp vấn đề: “Trương Cảnh Trí, ấy muốn chịu trách nhiệm, chịu trách nhiệm sao?” Từng đao từng đao chém xuống bằng dứt khoát chém đao xuống. Chỉ là đao kia, cảm thấy rất đau.

      bị hỏi câu hỏi khó, khó trả lời, trề môi cái, nhưng cái gì cũng . Chịu trách nhiệm hay chịu trách nhiệm, cũng cảm thấy rối loạn.Khi thấy chần chừ, cảm thấy giống như bị đao trực tiếp chém xuống, trực tiếp chém lên người.Cái loại đau đó thể nào tránh được.

      cười, cười nhưng nước mắt rơi xuống, quệt lỗ mũi, lại suy nghĩ muốn mình kiên cường ra ngoài, chuyện này rất có khả năng.Nếu như thể kiên cường vậy cũng cần cố gắng, trước tiên bước vào phòng, mặc áo khoác, cầm ví lên, thời điểm chưa bình tĩnh lại được, ra khỏi nhà.

      chạy nhanh, dường như cũng khéo, ngay ở trước cửa có chiếc taxi dừng lại trả khách, liền lên xe địa chỉ nhà Lưu Ly.

      Xe chạy , quay đầu lại nhìn, trong tầm mắt đẫm lệ xuất bóng dáng đuổi theo.
      Last edited by a moderator: 31/10/14
      tart_trungPhiên Nhiên thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 42:



      Lưu Ly sớm chuyển sang ở chỗ Bạch Kỳ Trấn bên kia, cũng may Thái Niểu có chìa khóa, vào nhà trọ của Lưu Ly, ngồi ghế salon, trong đầu là mảnh hỗn loạn.

      Lúc Lưu Ly về đến nhà trọ ở đây được 20’ rồi, hình như ấy vội vã ra ngoài, đến cả áo khoác cũng quên mặc, chỉ măc mỗi cái áo lông cừu mỏng, chóp mũi đỏ ửng. Nhìn thấy Thái Niểu nhàng thở ra hơi, hướng về phía điện thoại di động : “Ở nhà, yên tâm .”


      Đầu dây điện thoại bên kia lại dặn dò mấy câu, ấy đều đáp ứng, cúp điện thoại, nhìn , hỏi luôn: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì thế?”


      Thái Niểu lắc đầu.


      Lưu Ly bật đèn lên, cả gian phòng sáng trưng, Thái Niểu cũng chẳng khóc lóc láo loạn gì, chỉ ngồi ở đó hốc mắt hồng hồng ánh nước lại càng thêm vẻ uất ức đáng thương.


      Lưu Ly cũng gặng hỏi nữa, xoay người đến phòng bếp uống nước, sau đó rửa mặt thay áo ngủ, mới ngồi xuống bên cạnh . “Phó thị trưởng Trương vượt tường?”


      lắc đầu.


      ấy đánh cậu?”


      Lại lắc đầu.



      “Cãi nhau?” Lần này lắc đầu nữa, lập tức hỏi tiếp, “Bởi vì phụ nữ?”

      Thái Niểu bất động, nước mắt trực rơi trong hốc mắt cuối cùng cũng thi nhau rớt xuống.


      Lưu Ly thở dài, đợi khóc xong, lúc sau, Thái Niểu lấy lại tinh thần nghẹn ngào , “Thần Thanh Đằng trở về.”



      “Thần Thanh Đằng?”


      Thái Niểu đem tất cả mọi chuyện kể hết lần, khi để đến đoạn Thần Thanh Đằng muốn cùng Trương Cảnh Trí kết hôn, chân mày Lưu Ly mới khẽ nhíu lên, cười lạnh tiếng. Trong lòng Trương Cảnh Trí là áy náy, nếu thương Thái Niểu lòng từ bỏ, theo như nghĩ, Thần Thanh Đằng này cũng chưa chắc Trương Cảnh Trí sâu đậm, nếu là cho dù chỉ là chịu trách nhiệm, phụ nữ cũng nắm chặt cơ hội này. Ban đầu ta lựa chọn rời , cho thấy ta quan tâm. Lần này trở lại, phải là trả thù, mà là muốn thấy kẻ thù có cuộc sống vui vẻ. Thế giới này làm gì có nhiều chuyện trùng hợp như vậy, vô tình gặp ở tiệc rượu, lại còn vô tình chuyện đó trước mặt Thái Niểu nữa chứ.



      Mặc kệ Trương Cảnh Trí và Thái Niểu nghĩ như thế nào, Lưu Ly tuyệt đối tin, người phụ nữ Thần Thanh Đằng này tuyệt đối đơn giản.



      “Cậu út cậu cũng muốn chịu trách nhiệm, ấy cậu chứng tỏ trái tim ấy hướng về bên cậu, theo như tính cách của cậu út cậu nhất định chịu thiệt thòi, tuyệt đối bị trói buộc bởi mấy chuyện như thế, cậu chỉ cần cho ấy thời gian xử lý tốt là được.” Lưu Ly lý trí phân tích.

      Thái Niểu sụt sùi lỗ mũi, “Nhưng tớ sợ!” Lần đầu tiên nhìn thấy Thần Thanh Đằng sợ rồi, đến tận bây giờ vẫn luôn là Trương Cảnh Trí cổ vũ , mới dám đứng bên cạnh , nhưng khi nhìn thấy Thần Thanh Đằng cao nhã diễm lệ như thế, Thái Niểu thể phủ nhận, quả thực là xứng.


      Lưu Ly đưa tay nắm tay Thái Niểu, nhìn bộ dạng bé đáng thương của ấy trong lòng cảm than, chỉ cần bày ra dáng vẻ đáng thương thế này, người đàn ông nào nhìn thấy mà chẳng muốn ôm ấy vào lòng che chở, biết Thái Niểu sợ cái gì nữa. Thái Niểu điển hình là thiếu tự tin, căn bản biết mình đẹp như thế nào, nó có thể hấp dẫn vô số đàn ông, đơn thuần chẳng khác nào đóa hoa bé tinh khiết, kiều nhu mỳ như thế, ai nhìn thấy đều thương. Cộng thêm tính tình dịu dàng trang nhã, chân thành trung hậu đảm , nếu mà làn đàn ông nhất định cưới ấy về nhà, để cho người khác nhớ thương.


      An ủi Thái Niểu lát, rồi bắt ấy ngủ, lại bảo ấy ở chỗ này mấy ngày, nghĩ thông suốt mọi chuyện, “Đừng nghĩ mọi chuyện quá nghiêm trọng, cậu ít nhất phải tin tưởng vào phó thị trưởng Trương, nếu cậu tin tưởng ấy chút nào, chỉ cần có chút chuyện lại tức giận bỏ , hai người làm sao có thể tiếp tục được? Cậu cũng phải biết lúc cậu bỏ phó thị trưởng Trương suốt ruột thế nào, chỉ sợ cậu xảy ra chuyện gì lại sợ cậu suy nghĩ lung tung, lúc gọi cho tớ ngay cả giọng cũng run rẩy, đây là lần đầu tiên tớ thấy ấy luống cuống như vậy. Được rồi, tớ nữa, nhiều cậu lại tưởng rằng tớ bị ấy mua chuộc rồi, cậu tốt nhất nên ngủ giấc ngon, ở đây mấy ngày, cho ấy thời gian xử lý chuyện của Thần Thanh Đằng, cậu cũng phải suy nghĩ chút xem cậu có lỗi gì .” Lưu Ly xong cũng trở về phòng mình, có hai người đợi báo cáo tình hình.


      Thái Niểu bọc chăn nào có ngủ được, nỗi đau ỉ trong bụng, nhớ lại mấy lời của Lưu Ly vừa . Nghĩ đến bản thân mình lúc chạy , Trương Cảnh Trí ở phía sau đuổi theo, có chút nên. Nhưng trong hoàn cảnh đó, đầu óc trống rỗng, chỉ muốn chạy nhanh khỏi chỗ đó.


      ấy ngày mai có đống chuyện cần phải giải quyết, tối nay lại náo loạn thế này, chỉ sợ ấy lại ngủ đủ giấc.


      Cả đêm Thái Niểu suy nghĩ lung tung, chỉ chợp mắt được lát. Mới đầu hốt hoảng, uất ức sau đó lại bắt đầu tự kiểm điểm bản thân, đến cuối cùng lại lo lắng hối hận, cảm giác bản thân lại gây thêm phiền phức cho Trương Cảnh Trí.


      Thái Niểu ở chỗ này dằn vặt thêm mấy ngày, Lưu Ly thấy yên lặng vui, còn nhận điện thoại của Trương Cảnh Trí, trực tiếp xin nghỉ giúp , “Tiểu Điểu, mấy chuyện gây gổ thế này tuyệt đối thể kéo dài, phải dùng phương pháp nhanh nhất để xử lý.”

      Thái Niểu hiểu.


      Lưu Ly tiếp: “Chính là hai người phải gặp mặt chuyện trực tiếp, mà phải mình tiếp tục trốn tránh.” Thái Niểu từ chối nghe điện thoại, Lưu Ly chỉ cần Bạch Kỳ Trấn liên lạc cũng được nhưng phó thị trưởng Trương đầy bụng tức giận. Cũng may cho , nhiều lắm ngày hồi báo tình hình của Thái Niểu 3 lần, lão Bạch nhà thảm rồi, hôm qua mang theo vết thương mặt trở về. hỏi mới biết, phó thị trưởng Trương giận dữ, mắng mỏ phòng bí thư, người thay thế vị trí thư ký của ngốc nghếch Lâm Thanh vừa mới đến là thiên kim nhà lãnh đạo, bị mắng liền bực mình, biết vô tình hay cố ý, ngã vào bình thủy tinh cạnh bàn uống nước, thủy tinh bắn lên mặt , gắp ra còn để lại lỗ , ở gần chỗ mắt, nếu cao hơn chút là vào mắt rồi.


      Lưu Ly nghe , vừa đau lòng vừa sợ, vốn định để Thái Niểu suy ngẫm thêm mấy ngày nữa cho tỉnh táo lại, cũng cho phó thị trưởng Trương thời gian kiểm điểm, nhưng cứ theo cái đà này, còn chưa giải quyết xong hai vị Thần Phật này, lão Bạch nhà biến thành kiếp trâu ngựa trước.


      “Tớ… Tớ chưa nghĩ ra.” Thái Niểu chưa nghĩ được nên gì với Trương Cảnh Trí, cũng rất
      sợ Trương Cảnh Trí với là Thần Thanh Đằng quan trọng hơn.

      “Phó thị trưởng Trương gọi điện cho cậu nhiều lần như vậy, thể thái độ của ấy. Tiểu Điểu, cậu cũng nên chủ động lần. Về nhà , ra cũng chẳng có chuyện gì, cậu cứ trực tiếp về nhà, cái gì nên làm làm, phó thị trưởng Trương cũng kìm nén được, chắc chắn chủ động cho cậu biết suy nghĩ của ấy. Cứ như vậy, cậu giữ vị trí chủ động, để cho ấy tự chột dạ .” Lưu Ly hừ tiếng rồi cười tiện thể vừa giúp dọn dẹp đồ đạc, vừa , “Có số chuyện, phụ nữ nên mắt nhắm mắt mở giả vờ ngốc nghếc, có nhìn thấy cũng giả vờ như thấy, hôm đó lúc Thần Thanh Đằng muốn Trương Cảnh Trí cưới ta, tuyệt đối nên bỏ chạy, trực tiếp tiến lại cho ta biết ‘ ngại quá, về quá muộn, bây giờ ấy chính là người đàn ông của tôi’.”

      Lưu Ly chuyện chẳng khác gì cây súng trường, khẳng định câu chắc như đinh đóng cột. tuyệt đối tin tưởng nếu người hôm đó phải là mà là Lưu Ly ấy chắc chắn như vậy, đây chính là lý do luôn cực kỳ hâm mộ ấy, tự tin và dũng cảm. Đáng tiếc, phải là Lưu Ly, Thái Niểu tự tin được như vậy.

      Nhưng lời của Lưu Ly cũng khiến thoải mái hơn, mặc dù trong bụng còn khó chịu, nhưng vẫn theo Lưu Ly rời khỏi nhà trọ, để ấy đưa mình về.

      Đến chung cư, Thái Niểu chần chờ chút mới lên cầu thang, Lưu Ly theo sao , thấy ngập ngừng chậm chạp, liền đoạt lấy chìa khóa, mở cửa giúp .

      Nhưng vừa mới nhét chìa khóa vào, chưa có vặn, cửa liền mở ra, Lưu Ly quay đầu lại, “Cậu út câu ở nhà?” xong đẩy cửa vào, chỉ là hai người bên trong nhà khiến cho Lưu Ly và Thái Niểu đơ ra tại chỗ.

      Giờ phút này lưng Trương Cảnh Trí đối diện cửa, cằm Thần Thanh Đằng đặt vai của , cánh tay quấn chặt ở eo ấy.

      Tư thế ôm của hai người vô cùng thân mật, túi xách trong tay Thái Niểu rơi luôn xuống đất, còn Lưu Ly cứng ngắc tới, đề ép lửa giận trong ngực thiêu đốt lý trí , cầm bình hoa cạnh cửa, rút hoa ra, té nước qua, “Vô sỉ!”

      Vừa xong, liền dắt Thái Niểu xoay người .

      Thái Niểu để mặc kéo lên xe, bộ dạng hồn bay phách lạc vô cùng dọa người, Lưu Ly tức đến sắp phát điên rồi, người kia nếu phải là Trương Cảnh Trí, nhất định cho ta cái tát rồi mắng chửi câu “Tiện nhân”, biết nghĩ gì cười lạnh tiếng, lấy điện thoại ra gọi cho Bạch Kỳ Trấn, điện thoại vừa thông mắng câu thô tục, “Đàn ông mấy người người nào tốt đẹp!” Mắng xong trực tiếp tắt máy.

      Lưu Ly lái xe rất nhanh, câu cũng , trực tiếp chở Thái Niểu đến quán rượu số 101, “Tiểu Điểu, cậu đừng có dọa tớ, có chuyện gì lớn, cũng chỉ là thằng đàn ông, đàn ông đời này cũng thiếu.”

      Thái Niểu im lặng như cũ.

      Lưu Ly có chút sợ rồi, sợ ấy gặp hai lần phản bội liên tiếp, chịu nổi, làm chuyện gì dại dột. “Tiểu Điểu, nếu thấy khổ sở hãy khóc , cậu cứ như vậy làm tớ sợ.”

      Thái Niểu ngơ ngẩn ngẩng đầu, “Lưu Ly…” Chỉ gọi tên của , liền bị nghẹn ở cổ họng, muốn cũng được, nước mắt theo gương mặt rơi xuống.

      hy vọng những gì vừa mới nhìn thấy chỉ là ảo giác, nếu như đổi lại là người phụ nữ khác, cũng tin, nhưng người phụ nữ kia là Thần Thanh Đằng, người ở trong lòng ấy là Thần Thanh Đằng, phải là người khác.

      Thái Niểu dùng hết sức kìm nén bản thân, nhưng đau lòng chính là loại cảm giác khi cảm thấy chẳng khác nào nước lũ tràn đê, thể ngăn chặn được. khóc lóc náo loạn hồi, rồi nằm lên bàn bên cạnh mấy chai rượu, chợt nghĩ ra ý nghĩ điên rồ đem rượu rót vào trong miệng.

      nghe Lưu Ly “Uống rượu giải sầu”, cũng biết trái tim của mình bây giờ chất chứa toàn phiền muộn, chỉ cần liều mạng uống lần tốt hơn sao?

      Say rượu mắt cũng trở nên lờ đờ mông lung, ý thức cũng mất , nghe thấy tiếng chuông điện thoại, lơ mơ ấn nút nhận. “ là ai, nên quấy rầy tôi uống rượu, cút ngay…”

      “Thái Niểu, em uống say rồi hả? Em ở đâu?”

      “Tôi cho biết đây là quán rượu số 101, cho biết.” Thái Niểu xong cũng đem điện thoại vứt xuống sau lưng, cầm chai rượu chạm cốc với Lưu Ly cũng say xỉn, “Cạn chén, những thứ vui chết hết .”

      Bồi bàn vừa mang rượu lên nghe thấy cũng lắc đầu với hai này, nhìn thấy người khác uống nhiều, cũng nhìn thấy mỹ nữ uống nhiều, nhưng uống nhiều đến nỗi còn để bồi bàn trông chừng cho bọn họ đúng là lần đầu tiên nhìn thấy.
      Last edited by a moderator: 31/10/14
      tart_trungPhiên Nhiên thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 43

      Trương Cảnh Trí nhận được điện thoại của Thần Thanh Đằng gọi về nhà, căn bản phải là Trương Cảnh Trí đưa Thần Thanh Đằng tới chung cư của mình, chị Linh mở cửa, thấy người lạ tới dám tùy tiện mời vào nhà, đề nghị gọi điện thoại hỏi phó thị trưởng Trương.


      Thần Thanh Đằng ưu nhã cười nhạt, gọi điện thoại cho Trương Cảnh Trí, “ Cảnh Trí, em đứng ở cửa nhà , chân có chút thoải mái.” xong liền chuyển điện thoại cho chị Linh, chị Linh nhận điện thoại, lập tức mời vào nhà.


      Thần Thanh Đằng cười cười, bước vào nhà mắt đảo xung quanh, trong phòng bếp đầy đủ các thiết bị có hai cái cốc ràng phải phong cách của Trương Cảnh Trí, rèm cửa trong phòng khách có họa tiết hình bông hoa xinh, màu sắc của đống gối ôm ghế sa lon, hiển nhiên cũng phải là loại Trương Cảnh Trí thích. ngồi ghế trong phòng khách, làm như vô tình hỏi han chị Linh, “Chị là người giúp việc cho phó thị trưởng Trương?”

      Chị Linh cười cười gật đầu, “Coi như thế .” Bưng cho Thần Thanh Đằng cốc trà nóng, “Mời dùng trà, phó thị trưởng Trương trở lại nhanh thôi.”


      “Cảm ơn, biết em nên xưng hô với chị như thế nào?”


      “Gọi tôi chị Linh là được, tất cả mọi người đều gọi tôi như vậy.”

      “Chị Linh à, Trương Cảnh Trí rất bận sao?”


      “Chắc vậy, tôi cũng lắm.” Chị Linh chuyện hết sức cẩn thận, chẳng biết tại sao, lúc vừa nhìn thấy Thái Niểu có cảm giác thân thiết, nhưng lại cảm thấy có khoảng cách rất lớn với Thần Thanh Đằng. Hơn nữa, cái vẻ kiêu ngạo cao quý mặt ta, làm cho người ta thể gần gũi nổi.


      Thần Thanh Đằng khẽ nhếch miệng, cái muỗng bên đĩa bên cạnh ly trà vô cùng đáng , “Cảnh Trí thích mấy thứ nhắn như thế này sao?”


      Chị Linh nhạy cảm phát ra dò hỏi ngầm, biến sắc cười cười, cũng trả lời, Thần Thanh Đằng thấy chị trả lời, biết ngay là người cẩn thận, cũng vòng vèo với chị, cười , “Chị Linh, em sắp kết hôn với phó thị trưởng Trương.”

      Chị Linh trợn to mắt dám tin.


      ta cười cười, “Em biết bây giờ trong nhà này có người khác sống ở đây, chẳng qua, em biết người quan trọng dời sớm thôi, hi vọng sau này chúng ta có thể vui vẻ sống hòa thuận.” Lúc Thần Thanh Đằng chuyện, vẫn loay hoay cái muỗng , vừa xong, cái muỗng liền rơi xuống đất, phát ra tiếng keng. “Em quá vô ý rồi, ngại quá, chân của em hơi bất tiện, chị giúp em nhặt nó được ạ.”

      Chị Linh nghiêm mặt, cũng phải thể nhặt cái muỗng, mà là dáng vẻ coi thường người khác của Thần Thanh Đằng khiến cho người ta chán ghét. Chị cố gắng nhẫn nhịn tới nhặt cái muỗng, cửa chính liền bị đẩy ra, Trương Cảnh Trí đứng trước cửa, trong nháy mắt cảm nhận được khí trong nhà. Ánh mắt dừng lại ở chiếc muống nằm mặt đất, thản nhiên : “Chị Linh, chị có thể về được rồi.”



      Sắc mặt chị Linh được tốt cho lắm, gật đầu cái, cời tạp dề, cầm túi xách, ra cửa thay giầy, dặn dò câu: “Phó thị trưởng Trương, đồ ăn vặt để trong ngăn kéo tủ, sữa chua quá hạn trong tủ đổi, mới mua đặt ở ngăn cùng, hoa quả trong tủ lạnh cũng rửa rồi.”


      “Tôi biết rồi.”


      Chị Linh cười cười, cũng thèm chào hỏi Thần Thanh Đằng, liền ra về.


      Thần Thanh Đằng cúi đầu khẽ nhấp ngụm trà mới đứng lên đối mặt với Trương Cảnh Trí, chân mày tinh xảo khẽ chau lại, “Cà vạt màu xanh lam nhạt? Xem ra gu thẩm mĩ của gần đây xuống rồi.”

      “Thanh Đằng, chúng ta nên ngồi xuống chuyện hẳn hoi….” Trương Cảnh Trí có vẻ mệt mỏi, Cổ Chân , Thần Thanh Đằng có đối tượng kết hôn, cho nên ta tuyệt đối phải là quay lại bắt chịu trách nhiệm. Hơn nữa, với cá tính của Thần Thanh Đằng, nếu muốn chịu trách nhiệm năm đó bỏ , ta phải là người ăn trông nồi ngồi trông hướng, cho nên tất cả các chuyện tại chắc chắn có nguyên nhân nào đó. Trương Cảnh Trí chỉ nghĩ ta trở về là để trả thù, ngoài ra có nghĩ tới nguyên nhân nào khác. “Nếu như em muốn trả thù , còn lời nào để .”


      Thần Thanh Đằng che miệng cười khẽ, từ từ bước tới gần , nụ cười giống như tràn ra ánh mắt, khiến người khác biết rốt cuộc nụ cười này là hay giả. từng bước từng bước tới gần, cho đến khi nghe thấy tiếng hít thở của đối phương, ta giọng : “ ấy hợp với sao?”


      “Thanh Đằng.” Trương Cảnh Trí vừa mới mở miệng, liền bị ta vòng tay qua cổ.


      “Cảnh Trí à, năm đó ra cần giải thích bất cứ điều gì, chỉ cần ôm chặt lấy em như thế này, em nhất định kiên định ở bên , mặc kệ em hay , em nhất định buông tay. Nhưng lại làm gì cả cũng chẳng thèm ôm em lấy lần, hơn nữa còn lấy cái chân của em. Em nên trả thù sao?” Giọng Thần Thanh Đằng có vẻ cười cợt nhưng mỗi câu đều như thanh đao nhọn xuyên qua người của .


      “Nên chứ.” Trừ hai chữ này thêm bất kỳ điều gì. Đây là do nợ co ta, đáng đời chịu đựng bất kỳ trừng phạt nào của ta, nhưng những trừng phạt này bao gồm tổn thương Thái Niểu. “Thanh Đằng, em muốn gì, .”

      “Ôm em cái , đây là chuyện thiếu nợ em lúc chúng ta còn nhau.”


      Trương Cảnh Trí chậm rãi giơ tay lên, khoác lên vai ta.

      “Bịch.” Lúc vừa ôm lấy Thần Thanh Đằng chỉ chớp mắt, tiếng đồ vật rơi mặt đất truyền tới, còn chưa kịp quay đầu lại, cảm thấy nước lạnh dội từ sau lưng lại, nghe tiếng tức giận chửi: “Vô sỉ!”


      “Tiểu Điểu?” Trương Cảnh Trí vội vàng muốn chạy đuổi theo, nhưng cổ tay bị siết chặt lại


      “Trương Cảnh Trí, chấm dứt mọi chuyện như thế này .”


      “Thanh Đằng!”


      chưa làm em hạnh phúc, lại còn lấy cái chân của em, cho là mình còn xứng đáng có hạnh phúc sao?” còn cười nữa, khuôn mặt lạnh lẽo giống như hoa túc nở rộ trong đêm tối.


      Thần Thanh Đằng rất đẹp, xuất thân cao quý khiến từ khi còn thục nữ quý tộc, dè dặt cao quý lại mất vẻ xinh đẹp. Chỉ là giờ phút
      này, Trương Cảnh Trí nhìn mà lòng cảm thấy bất lực. “Thanh Đằng, nếu như em trở lại sớm năm, dù có cầu xuống địa ngục, cũng có gì phản đối, nhưng tại được. Cho dù em muốn hạnh phúc, nhưng có tư cách khiến Tiểu Điểu đau lòng.”

      cho rằng chỉ có mới khiến ấy hạnh phúc sao? ấy trẻ trung xinh đẹp, có rất nhiều người , rời bỏ ấy vẫn còn rất nhiều lựa chọn khác.”

      “Nhưng những lựa chọn kia đều phải là .” Trương Cảnh Trí đem tay ta kéo ra, xoay người đuổi theo.

      Thần Thanh Đằng chậm rãi tới cửa sổ, nhìn Trương Cảnh Trí vội vã đuổi theo bóng lưng mất, khóe miệng khẽ nâng lên, nụ cười lần này phải giễu cợt, phải cười lạnh, mà là nụ cười giống như đóa hoa nở rộ đầu hạ, tự tin mà ưu nhã. ta lấy điện thoại di động ra, ấn phím quay số 1, “Chuyện của em xong rồi, có thể tới đón em ?”



      Lúc Trương Cảnh Trí chạy ra ngay cả đuôi xe của Lưu Ly cũng nhìn thấy nữa, lập tức gọi điện thoại cho hai người, nhưng hai đều từ chối nhận điện thoại, điện thoại của Lưu Ly tắt nguồn. Gọi cho Bạch Kỳ Trấn, Bạch Kỳ Trấn cũng có cách nào liên lạc được, hai người chỉ có thể chia nhau ra tìm.

      Mà ở quán rượu lúc này hai người say đến biết gì sớm gục xuống bàn, chai rượu ở cả bàn lẫn dưới mặt đất, bồi bàn nhìn thấy mà đau đầu, vô tình thấy ông chủ tới, liền lập tức chạy tới, “Ông chủ, tiểu thư và bạn ấy lại uống say.”

      Người đàn ông khoát tay, trực tiếp tới, nhìn Lưu Ly nằm bên bàn, cẩn thận bế lên, quay đầu nhìn về phía Thái Niểu bên cạnh, lạnh giọng , “Trông chừng, thông báo người nhà tới đón ấy.” xong liền ôm Lưu Ly lên lầu.

      Bồi bàn đau khổ, thở dài, cầm điện thoại quen thuộc bàn trực tiếp tìm tới tên cậu út, giống như trước, “Ở đây là quán rượu số 101, cháu lại uống say.”

      Bồi bàn nghe thấy đầu dây bên kia bảo đảm mười phút sau tới, thoáng yên tâm, chỉ là chưa tới mười phút sau, cậu út còn chưa tới, ngược lại Hoạt Tích Niên tới, “ ta vừa vào quán rượu nhìn thấy Thái Niểu, chạy tới đứng bện cạnh , “Tiểu Điểu, Tiểu Điểu.” Gọi mấy tiếng, nhưng Thái Niểu uống say đến biết trời đất gì, gọi thế nào cũng có phản ứng.

      Bồi bàn thấy bộ dáng ta như vậy, ràng là người quen, nhưng lại ngại vì báo cho cậu út ấy, chỉ có thể : “Tiên sinh, người nhà vị tiểu thư này sớm tới đón ấy.”

      Chân mày Hoạt Tích Niên nhíu lại, đứng thẳng người lại móc danh thiếp ra: “Tôi phải là người xấu, ấy là bạn tôi, đây là danh thiếp của tôi, tôi còn là viên chức nữa.” xong, lại móc thẻ công tác cho bồi bàn xem.

      Bồi bàn nhìn thẻ công tác cái, là viên chức chính phủ, nhìn lại dáng vẻ ta cũng giống người xấu, hơn nữa ràng quen biết Thái Niểu, nên cũng ngăn lại, “Vậy chăm sóc ấy, tôi còn có việc chưa làm xong.” xong yên tâm quay lại quầy rượu làm việc.

      Hoạt Tích Niên nhìn Thái Niểu, ánh mắt tối lại, khóe miệng lộ ra nụ cười nhạt. Ngoài miệng dụ dỗ, “Tiểu Điểu à, để đưa em về nhà nhé.” xong ôm lên, hướng ra cửa.

      Trương Cảnh Trí vừa dừng xe định mở cửa xuống xe, cũng khéo, lại nhìn thấy Hoạt Tích Niên đưa Thái Niểu ra cửa. Mặt trầm xuống, giải thích gì, từng bước kéo Tiểu Điểu về phía mình, thấy cả người mềm chẳng khác nào sợi bún, làm bực mình nên mới uống nhiều rượu như vậy, mặt càng đen lại. “Tiểu Điểu để tôi đưa ấy về nhà là được rồi, cảm ơn.”

      Hoạt Tích Niên tức giận nghiêng người tiến lên cản , “Phó thị trưởng Trương xin dừng bước.”

      Trương Cảnh Trí nhìn sang, .

      Sắc mặt Hoạt Tích Niên cũng được tốt, liếc mắt nhìn Thái Niểu ôn hòa : “ thấy ấy ở bên cạnh có cảm thấy vui ?”

      “Liên quan gì tới cậu?”

      “Hai người căn bản xứng đôi!” Trương Cảnh Trí càng tỉnh táo, Hoạt Tích Niên càng tức giận, ta ghen ghét, đố kỵ, trong ngực như có ngọn lửa thiêu đốt. Hoạt Trình cảnh cáo ta cần tiếp tục mọi chuyện với Thái Niểu nữa, mấy lần Trương Cảnh Trí cố ý đợi tan việc ở cửa học viện, lại thêm Lưu Ly mực công nhận, quan hệ bí mật mập mờ Thái Niểu và phó thị trưởng Trương công khai. cần mọi người đều biết.

      “Hoạt Tích Niên, xứng là chuyện của hai người chúng tôi, cậu nên nghe tôi câu, cần nhớ thương tới phụ nữ của người khác, đối với cậu, gia đình của cậu, bố mẹ của cậu cũng phải là chuyện tốt.” Trương Cảnh Trí xong, lập tức rời , Hoạt Tích Niên đuổi theo, lại vừa đúng bị Bạch Kỳ Trấn ngăn lại.

      ta giận dữ liếc mắt nhìn Bạch Kỳ Trấn, nặng nề hừ tiếng, sau đó phẩy tay áo bỏ .
      Last edited by a moderator: 31/10/14
      Phiên Nhiên thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 44

      Edit: Thu Thuyền

      Bạch Kỳ Trấn nhìn Hoạt Tích Niên rời , quay người vào quầy rượu. Trong quán rượu rất nhiều người, những ánh đén xanh đỏ chập trờn, nam nữ kề vào tai nhau chuyện, tao nên khí vô cùng mập mờ. Bồi bàn bận rộn tới lui, Bạch Kỳ Trấn ngang qua những người đó trực tiếp thẳng lên tầng ba, khi cửa thang máy vừa mở, Bạch Kỳ Trấn bị hai người áo đen ngăn lại.


      Bạch Kỳ Trấn mặt đổi sắc im lặng .


      lúc sao, thanh lạnh lẽo từ trong phòng truyển ra, “Để ta vào.”


      Hai người áo đen tránh ra, Bạch Kỳ Trấn vào. khí trong đây khác hoàn toàn so với ngoài kia, trong phòng trang trí chỉ có ba màu đen, trắng và xám (nguyên bản là bụi), phòng ngủ với phòng làm việc chỉ ngăn cách nhau bằng tấm kiếng.


      Nhìn qua tấm kính, Bạch Kỳ Trấn thấy Lưu Ly nằm giường, khóe mắt còn đọng lại nước, hình như mơ thấy gì mà mặt cứ nhíu lại, thỉnh thoảng lại chép chém miệng, như muốn gì đó.


      “Tôi đem ấy về.”


      “Bạch Kỳ Trấn, phải lúc nào cũng có thể đưa ấy .”


      “Lưu Khải, tôi có thề mang ấy lần, cũng có thể mang ấy cả đời.” Bạch Kỳ Trấn xong nhanh chóng vào phòng ngủ, vẻ mặt có biểu gì gọi là tức giận mà là vô cùng tỉnh táo.


      Lưu Khài giơ tay lên cản, từ được tôi luyện trong quân ngũ, muốn ngăn thư sinh nhu nhược như Bạch Kỳ Trấn, vẫn dư sức. “Nếu có bản lãnh mang ấy cả đời trước tiên phải thắng tôi .”


      Bạch Kỳ Trấn cười lạnh, có vẻ nào sợ cả. nhìn Lưu Khải, người đàn ông này trời sinh có tính liều, giống như con sói, nếu nhìn trúng con mồi nào tuyệt đối bỏ. Đáng tiếc, Lưu Ly thuộc về ta. “Lưu Khải, buông tay chính là cho ấy con đường. ấy đau khổ lần, muốn ấy xuống địa ngục mới cam tâm?”


      Hóc mắt Lưu Khải đỏ lên, cánh tay ngăn Bạch Kỳ Trấn cũng buông xuống.

      Bạch Kỳ Trấn vào, ôm Lưu Ly, “Chúng tôi rất nhanh kết hôn, Lưu Khải, phải rời khỏi đây, nếu còn ở Cảnh Giang, ấy hạnh phúc.”


      Bạch Kỳ Trấn xong, ôm Lưu ra, hai người canh cửa muốn ngăn lại, Lưu Khải phất tay ý bảo cho hai người đó . Hai người vừa xuống lầu, lầu liền truyền tới tiếng “keng” vang dội, ràng là thanh của thủy tinh bị bể, Bạch Kỳ Trấn ôm người trong ngực chật, rời .


      Lưu Ly, đau khổ lần là đủ, cần có lần thứ hai.(cái này em chém, nguyên bàn là “vào địa ngục lần được rồi, cần tham luyến”)


      Ngoài cửa xe, mưa như thác đỗ giống như muốn rửa sạch tội nghiệt, quét sạch những nơi nào dơ bẩn.

      ……………….

      Trương Cảnh Trí rời khỏi quầy rượu bao lâu, bên ngoài trời mưa, may, vừa chạy khỏi bánh xe liền bị bể. Bên ngoài mưa to, cũng có biện pháp sửa, cũng may bên đường chính là khác sạn, tính là gặp xui.


      Nhìn Thái Niểu ngủ mê tình, thở dài. Cởi áo khoát che người , sau đó ôm hướng khách sạn chạy.


      “Cho tôi phòng.” Trương Cảnh Trí gõ gõ bàn.


      Chủ quầy ngẩng đầu lên, “Có ID 180, có 200.” (ID: Thẻ căn cước)


      “Có chuyện này nữa sao?” Trương Cảnh Trí ngạc nhiên, bây giờ mấy khách sạn này đều nhự sao?”


      “Đều này có lâu rồi, thế nào có muốn thuê hay ?”


      “Được." Trương Cảnh Trí xong móc trong túi ra 200 tệ, cũng sợ bị ai nhận ra.
      Chủ quầy đưa thể cho , “Phòng 234, nước miễn phí, hộp BCS 15 tệ.” (Nguyên bản là “Tránh chửa sáo” mình hiểu từ này lấm nên để là BCS)


      cần.” Trương Cảnh trí bực bội .


      Chủ quầy nhìn nở nụ cười lưu manh, nhìn Thái Niểu trong lòng , biểu tin. Trương Cảnh Trí quan tâm đến , cầm thẻ phòng, ôm Thái Niểu lên lầu.


      Tiền phòng chỉ có 200 vạn nên thể nào so với khách sạn năm sao được, mở cửa, đầu tiên là cái giường ngủ, cũng may nhìn qua có vẻ cũng sạch , gạch men trong phòng tắm trong suốt, toàn thân Trương Cảnh Trí ướt đẫm, Thái Niểu cũng khá hơn là bao. cầm cái khăn tắm mới trong phòng tắm, cởi áo Thái Niểu ra, trùm lên người . Ngửi được mùi rượu nồng nặc người , vô cùng tức giận. bé này, lúc nào có tật xấu cứ có chuyện gì vui lập tức mượn rượu giải sầu rồi, cái tật xấu này phải sửa!


      Trương Cảnh Trí thở dài, vào phòng tắm rửa mặt, cỏi quần áo, gọi phục vụ lên đem quần áo hong khô. Phục vụ lên lấy quần áo, còn nháy mắt với hỏi “Tiên sinh, có muốn xoa bóp ?”


      Trương Cảnh Trí tất cự tuyệt, trong lòng nghĩ khách sạn này phải đều tra chút.
      Vào phòng, Thái Niểu mơ mơ màng màng , muốn uống nước. Trương Cảnh Trí lấy nước suối, đút cho từng chút từng chút, Thái Niểu cẩn thận bị sặc, vỗ vỗ lưng . để nước suối lên bàn, vào phòng tắm lấy khăn, độ nhiên Thái Niểu thét chói tai.


      Trương Cảnh Trí lo lắng chạy ra, thấy ngồi ở đầu giường chống tay khóc ô ô. Trương Cảnh Trí hiểu gì lại, “Có chuyện gì?”


      Thái Niểu hoảng hốt nhìn qua, là Trương Cảnh Trí, thở vào nhõm, nhưng vừa mới yên tâm chút lại hoảng sợ, “Oa” tiếng vừa khóc vừa , “ dám cởi quần áo của em, định hù người ta hả.”


      Nghe đến đây, Trương Cảnh Trí thở vào nhõm, nhưng vừa mới yên tâm chút lại hoảng sợ, “Oa” tiếng vừa khóc vừa , “ dám cởi quần áo của em, định hù người ta hả.”


      Nghe đến đây, Trương Cảnh Trí thở vào nhõm, nhưng vừa mới yên tâm chút lại hoảng sợ, “Oa” tiếng vừa khóc vừa , “ dám cởi quần áo của em, định hù người ta hả.”


      Nghe đến đây, Trương Cảnh Trí thở phào nhõm, chỉ là trong lòng nổi nóng, “Em còn biết sợ?” xong ôm , để đùi, vén khăn tắm lên, đánh vào cái mông tròn trịa trắng noãn của .


      Đánh 3 cái, mông trắng noãn liền đỏ lên.


      Thái Niểu vừa kinh vừ sợ, lúc này lại bị đánh nên càng quẫn hơn, liều mạng giãy giụa chửi mắng.


      Trương Cảnh Trí chỉ đánh lên mông của , tức giận vì giám uống rượu, nghe “Trương Cảnh
      Trí vô sỉ, hạ lưu, tôi muốn chia tay..." Nghe đến đây, rất khó chịu.
      "Chia tay! Em nghĩ hay lắm!" Trương Cảnh Trí nghiêng người, đè Thái Niểu ở dưới, mạnh mẽ hôn lên môi .
      Thái Niểu liều mạng tránh né, "Muốn hôn hít hay gì đó mà làm với Thần Thanh Đằng, tìm tôi làm gì! Trương Cảnh Trí, tôi thích , thích...." Uống rượu vào, lá gan của cũng lớn hơn.
      càng mắng Trương Cảnh Trí càng tức, gì hung hăng cắn bả vai . Thừa lúc kêu đau, ôm : "Tiểu Điểu, em nghe giải thích sao? và Thần Thanh Đằng có gì cả, lấy ta, cũng ở chung, ta còn gì, từ đầu tới cuối ta, nếu năm đó ta cũng bỏ trong tuyệt vọng!"
      Thái Niểu sửng sốt, nước mắt nước mũi còn vươn mặt. buông ra, nhìn vai có dấu răng của mình, làn da trắng noãn có mấy vết đỏ, cực kỳ dễ nhìn. Có lẽ nam nhân đều có thú tính. Ngay lúc nhìn thấy vết tích do mình để lại vai khỏi động tình, toàn thân trong nhanh chóng nóng lên, nơi nào đó bắt đầu rục rịch ngẩng đầu.
      Thái Niểu cảm nhận được nguy hiểm, tay bé đẩy đẩy người , " đừng nghĩ có thể gạt em, em thấy hết rồi." Đẩy ra, Thái Niểu cuốn khăn lại, đứng lên.
      Trương Cảnh Trí cũng đứng lên, lúc này mà nhào qua, tiểu nha đầu này nhất định xù lông, giải thích mọi chuyện mới là thượng sách. "Tiểu Điểu, có bao giờ lừa gạt em ?"
      Cái này chưa.
      "Chuyện năm đó muốn nhiều, với Thanh Đằng rồi, hơn nữa lần này ấy về nước là muốn kết hôn, đương nhiên đối tượng kết hôn phải ."
      "Này, chị ấy còn ..."
      Trương Cảnh Trí xoa đầu , " ấy cố ý, đây xem như là cách ấy trả thù thôi."
      Trả thù? Thái Niểu tin.
      "Dù sao cũng là hại ấy mất chân, ấy trả thù, cũng nằm trong tính toán của ." đến Thần Thanh Đằng, lời có chút nặng nề.
      Thái Niểu nửa tin nửa ngờ, chỉ là có chút tò mò vì sao lại thương Thanh Đằng, nên rất cao hứng. chưa bao giờ , cũng có chút hoài nghi. Giọng êm ấm. " chị ấy, vậy mà còn quen chị ấy?"
      đến đây, trừng mắt nhìn Thái Niểu, nếu phải nha đầu này, năm đó cũng Thần Thanh Đằng là bạn của , cũng dính líu với đên vậy.
      " nhìn chằm chằm em làm gì?" Thái Niểu chột dạ.
      Trương Cảnh Trí nhìn , nhếch miệng cười cười, "Cái này giải thích rồi, chúng ta cũng nên chuyện khác nhỉ?"
      " gì?" Có mùi nguy hiểm, Thái Niểu nắm chặt cái khăn.
      "Em có thói quen uống rượu?"
      "Là Lưu Ly đưa em ." Lưu Ly xin lỗi, tình huống nguy hiểm thế này chỉ có thể lấy cậu làm bia đỡ đạn.
      "Em và Hoạt Tích Niên xảy ra chuyện gì?"
      Thái Niểu trừng mắt, "Mắc mớ gì tới ?"
      Trương Cảnh Trí tức giận lời nào, nếu nhớ vậy uống rất nhiều rồi. Đẩy , đè lên người , " cho em biết, nếu tới kịp, người dẫn em vào khách sạn chính là Hoạt Tích Niên."
      hoảng sợ như tin lời , hoàn toàn nhớ gì cả.
      Trương Cảnh Trí nhìn bộ dạng ngây ngốc của , liền tức giận cắn vào cổ , cảnh cáo , dám uống say đến biết hừ hừ... Nghe hai tiếng hừ, cần cũng biết giận.
      Thái Niểu co người lại, dần choáng váng. Chẳng biết từ lúc nào, bàn tay bé ôm sau lưng , "Thương, cậu út đừng cắn con."
      "Vậy em cắn có được ?" Trương Cảnh Trí dời đến môi , hôn nhàng, sau đó nụ hôn càng ngày càng điên cuồng, cho đến khi còn hơi nữa, mới rời môi .
      Thân thể vốn quen thuộc, hiểu lầm được giải tỏa, hai người ngày càng muốn đối phương nhiều hơn, rất hưởng thụ loại cảm giác đó, để e thẹn nữa, chặt cuốn lấy . Ngẩng đầu lên cái cằm nhắn nhàng tựa lên vai , dùng sức chút ôm chặt lấy , nhưng vẫn sợ, "Cậu út, được phép mỏ mặt con, con sợ..." còn tự tin nếu bị tổn thương lần nữa, nhất là bị tổn thương.
      " , trừ khi chết, nếu cả đời này ..."
      "Chết cũng được..." Đây là lần đầu tiên bá đạo như vậy, cũng là lần đầu tiên thẳng thắn như vậy.
      Trương Cảnh Trí lòng ấm áp, Bàn tay nhịn được dò dưới người , ngón cái nhàng kéo quần lót xuống....
      "Rầm rầm rầm..." Tiếng gõ cửa dồn dập giống như là chuông báo, Trương Cảnh Trí nhịn được tục, nghe tiếng bên ngoài "Mở cửa nhanh lên, cảnh sát kiểm lâm đây." Hai người trong nháy mắt cứng đờ.
      Tác giả lảm nhảm:
      Mẹ nó, tại sao lại xui xẻo như vậy.
      Last edited by a moderator: 5/11/14
      Phiên Nhiên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :