1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người mới tức giận - Tinh Oánh Tinh Oánh(Full có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 35:
      Edit: thanhthao1990
      tắt điện thoại rồi thở dài hơi, từ phía sau ôm lấy , “Ba em lại thúc giục em về sao?”, trở lại Cảnh Giang cũng được tháng, điện thoại của ba Thái giống như là thánh chỉ, cứ gọi rồi lại gọi nữa.

      gật đầu cái, mệt mỏi dựa vào bả vai . Ba Thái nhất quyết muốn cùng chia tay, hôm nay ra tối hậu thư, nếu chịu xin nghỉ việc về nhà, sau này cần về nhà nữa. xoay người nhìn , híp mắt nghiêm túc nhìn .

      nhíu mày, nha đầu này nghĩ cái gì: “Em nhìn gì vậy?”.

      thở dài: “ nhìn như thế nào mà làm ba em tin tưởng”.

      chạm vào mặt cái: “Dáng dấp quá đẹp trai, nhờ vả được”.

      Chạm cái bờ vai : “Gia thế quá cao, trèo nổi”.

      Cuối cùng cầm tay của : “Quyền lực quá lớn, bắt được”.

      cười cười, trở tay cầm tay : “Dáng dấp xấu xí xứng với em, gia thế thấp làm sao biết được em từ , quyền lực phải là rồi”.

      “Tự đại”, bĩu môi .

      cũng phủ nhận, ôm cắn cái, lưu lại dấu răng mới ngừng: “ tại hối hận cũng kịp rồi, Tiểu Điểu, khi nhận định cái gì buông tay”.

      em là đồ vật”.

      phải”.

      em phải đồ vật”, cố ý bới móc.

      cư nhiên cũng có ngày bị tính kế, cho dù phải hay đều là lỗi của , ôm lên, bước nhanh về phòng ngủ, “Chúng ta vào phòng rồi ”.

      muốn…”, vào phòng còn có thể chuyện mới là lạ.

      chuẩn bị các biện pháp an toàn, cho nên…”, người nào đó cự tuyệt có hiệu quả.

      Khi nhìn thấy ngăn tủ trong tủ đầu giường kéo ra, tràn đầy đồ bảo vệ cũng hiểu Lưu Ly từng câu: “Đàn ông đều là tinh trùng vào não” là có ý nghĩa thế nào rồi.


      hôn lên đầu vai của , buồn ngủ, nơi nào đó có chút đau đớn, muốn đá người nào đó vẫn còn quấy phá người mình xuống giường, “ nên quấy rối nữa, em muốn ngủ, ngày mai em còn phải làm”.

      “Xin nghĩ”, muốn làm ở học viện đó, “Tiểu Điểu, suy nghĩ chút về đổi công việc của em, ngân hàng, trung học cao trung hoặc là làm hướng dẫn viên , nếu em có thể tiếp tục học nghiên cứu sinh”.

      lập tức có tinh thần, mở mắt trừng : “Đồng chí Trương Cảnh Chí, người đây là muốn lợi dụng chức vụ an bài công việc cho người thân sao, đây là chuyện đúng quy tắc à”.

      Bộ dáng tỏ vẻ nghiêm túc của làm cười ra tiếng: “Nhanh như vậy muốn làm người thân thuộc với rồi sao”.

      phồng miệng, kéo chăn ra ngồi dậy, “ nên bàn nhiều chuyện lẫn lộn như vậy”.

      “Trọng điểm chính là muốn em gặp nhiều khó khăn trong công việc”, những người ở học viện đó bóng gió làm cảm thấy buồn bực, oán trách, cũng có nghĩ là biết. Nghiêng người, đè dưới thân mình : “Tiểu Điểu, nghe lời”.

      Mỗi lần nghe nghe lời, cảm thấy mình giống như tiểu hài tử, chỉ là có số việc có biện pháp, giống như vấn đề liên quan đến tính nguyên tắc, có nhiều chộ rất giống ba mình. “Đừng quên em là con của ai”.


      cúi đầu hôn , dường như thở dài hơi: “Vậy xin nghĩ phép , dù sao tài xế Thái cũng hi vọng em từ chức”.

      “Kính nhờ, ba em hi vọng em từ chức là muốn em về nhà để gặp , mà phải ở đây để nuôi nhốt. Về việc xin nghĩ phép, có thể xin bao lâu, ngày hoặc hai ngày, sớm muộn cũng phải là trở về sao”.

      “Xin nghỉ kết hôn, em hai mươi lăm tuổi, theo luật lao động có thể xin nghỉ ít nhất nữa tháng nghỉ phép. Nếu được nữa …”, cười quỷ dị, thân thể chợt đè xuống, án bên tai : “Nếu xin nghỉ thai sản, nghỉ nữa năm, đủ để em nghỉ ngơi hoặc tìm công việc khác”.

      nheo mắt lại, nhịp tim đập rất nhanh: “ phải là cầu hôn em đó chứ?”.

      “Thông minh”, cắn vành tai “Vậy em có đồng ý hay ”.

      chợt đẩy ra, bọc chăn ngồi dậy: “Trương Cảnh Trí, cứ như vậy cầu hôn sao?”, cả người thỏa thân, có hoa tươi, có nhẫn cưới, mà hai người vẫn còn nằm giường.

      liền đứng dậy, mặc áo ngủ ra khỏi phòng, chỉ chốc lát liền vào phòng, trong tay cầm cái hộp nhung , đưa cho , ý bảo mở ra xem.

      mở ra xem, bên trong là ba viên kim cương. phải là chiếc nhẫn, mà là kim cương, còn nguyên sơ.


      “Em thích hình dáng như thế nào nào tự mình đặt làm ”.

      Có người đàn ông nào lại để phụ nữ của mình đặt nhẫn cầu hôn, dở khóc dở cười.

      đụng cái lên chóp mũi , “Muốn cầu hôn lãng mạn, chỉ cần tìm công ty quảng cáo ra sáng kiến là được, nhưng nghĩ là giữa chúng ta cần thiết như vậy, phải là để tâm, mà là để tâm đến những thứ kia, bằng để tâm sống cả đời”.

      “Sống cả đời”, ba chữ này có lúc đối với từ em làm cho phụ nữ cảm động hơn, nghĩ tới sống cả đời với người đàn ông, mặc kệ ta có thể hay thực được, nhưng ít nhất chứng minh giờ ta lòng.


      tuổi còn , cùng với em ở chung chỗ phải là cao hứng nhất thời. hy vọng chúng ta có thể sớm kết hôn, chẳng qua biết em còn rất nhiều băn khoăn, cần đồng ý với ngay lập
      tức,chờ em suy nghĩ kĩ rồi trả lòi cho ,kim cương đưa cho em chỉ là muốn với em danh chuẩn bị xong,chỉ còn chờ câu trả lời của em nữa mà thôi.

      “Cậu út”, ôm lấy hông của ,thanh có chút nghẹn ngào,”Còn nhớ lúc đăng kí thi đại học nguyện vọng của em ,câu trả lời của em chính là giống với câu trả lời đó”

      cười ra tiếng,ôm lấy ra sức hôn, khí vui mừng lan cả phòng.

      Thi tốt nghiệp trung học Thái Niễu tóc ngang vai,mặt hơi mập mập,khuôn mặt luôn tươi cười làm người ta có cảm giác muốn sờ vào.Tiểu nha đầu cũng đến tuổi biết xấu hổ,gặp Trương Cảnh Trí liền đỏ mặt kêu 1 tiếng “Cậu út”,còn hơi sợ hãi,nhưng so với hai năm trước bớt sợ hơn nhiều.

      Trương Cảnh Trí gật đầu cái,thấy trong tay cầm thư giới thiệu của các trường đại học gửi đến,liền đưa tay ra. liền đưa cho xem danh sách các trường đại học được đánh dấu,chân mày nhíu lên:”Con muốn học ở gần nhà sao”, chọn đại học đều là ở những thành phố rất xa.

      có”, thấp giọng trả lời,”Những trường đó đều là tùy tiện đánh dấu,bà nội giúp con chọn trường”

      nhíu mày, biết mẹ rất thích nhưng nghĩ đến là nguyện vọng sau khi thi tốt nghiệp trung học cũng giúp chọn:”Mẹ cậu tham dự tọa đàm rồi,mẹ cậu cho con biết sao?”

      “Có ?”,mắt sáng lên

      Miệng cong lên, tiếp:”Nếu mẹ cậu hứa giúp con chọn trường mà giờ mẹ cậu có ở đây,cậu giúp con chọn trường.Chỉ câu làm ánh mắt sáng lên của tối lại.

      lấy bút máy trong túi áo ra trực tiếp chọn môn văn,sau khi chọn môn văn xong :”Cậu nhớ tiếng của con rất tốt, bằng con học chuyên ngành văn,con có ý kiến gì ?”

      có”

      văn tốt rồi học thêm ngoại ngữ khác nữa cũng là lựa chọn rất tốt,học chuyên ngành tiếng Pháp hay chuyên ngành tiếng Nga cũng rất tốt,điền vào nguyện vọng thứ ba và thứ tư,tuân thủ theo quy định của trường học,việc học của con hẳn là vấn đề gì.”

      “Được”, trả lời ngoan ngoãn.

      nhìn bộ dáng của ,giả vờ hỏi thăm:”Con có ý kiến gì cứ ra,bởi vì học đại học là con,vì vậy con phải thích mới học được.”

      “Con có ý kiến,mọi việc đều nghe lời cậu út”

      “Vậy con đem giấy tờ đưa cho cậu,cậu trực tiếp điền giúp con”. xong lại đưa tay ra lần nữa.

      sửng sốt,cắn cắn môi, tình nguyện đem giấy đăng ký đưa cho . điền vào ba nguyện vọng,tất cả trường học đều ở trong tỉnh.

      Đua giấy đăng kí cùng sách trả lại cho , lại cầm bút ghi chép gì đó rồi đưa cho .

      Mắt tròn xoe nhìn mang theo dáng vẻ nghi ngờ

      cười cười:” trang web cũng phải báo cáo nguyện vọng thi,con đem tài khoản giao cho cậu,nếu thi tốt nghiệp xong chơi cho khỏe,chuyện điền vào bảng nguyện vọng để cậu làm dùm cho.” xong còn hỏi câu:”Con có ý kiến gì ?”

      giận mà dám gì,nào dám có ý kiến với :”Tất cả đều nghe theo cậu út”

      rất hài lòng,khóe miệng cười tươi hơn.

      Trong trí nhớ của là vô cùng đáng ghét,nhưng trong trí nhớ của vẫn là đáng ,bím tóc tràn đầy sức sống,khi chạy đung đưa bên trái bên phải. ràng là mất hứng nhưng lại cuối đầu được,ngấm ngầm chịu đựng bực tức của mình.

      “Ở lại Cảnh Giang, phải tài xế Thái giúp em an bài công việc,mà là do chính bản thân em muốn trở về đúng ?”

      gật đầu,cuộc sống ở học viện đối với con của tài xế tất cả đều là cơn ác mộng.Những người kia là thiếu gia,công chúa luôn tự cho mình là giỏi, cùng em trai mình đều bị những trò đùa quái gở đó giở trò đến lúc lớn. ai so với bọn họ muốn cách xa đại viện,cho nên thời điểm em trai thi đại học,phải thi ở trường học xa nhà, là người ủng hộ trăm phần trăm.

      cảm thấy may mắn bởi vì đứa bé có tính tình rộng rãi, có bởi vì tuổi thơ mà lưu lại ám ảnh.Về sau bao giờ để cho thoải mái hoặc tự nhiên nữa.

      “Xin nghỉ

      “Em làm”, xong cầm túi xách ra khỏi nhà.

      bất đắc dĩ than thở,chỉ có thể theo ra cửa,kêu tài xế cho xuống tại tàu xe điện ngầm.

      Nghỉ hè thoáng cái trôi qua,ngày hôm qua trường học cũng bắt đầu khai giảng. bước lên tàu điện ngầm,gặp giáo viên cùng trường,giáo viên thỉnh thoảng quan sát ,cười qủi dị.

      Mới đầu cảm giác mình nhạy cảm,nhưng khi nhận điện thoại của Lưu Ly, cảm giác đầu ong cái,chạy nhanh về phòng làm việc mở ra bản tin của trường,nhìn thấy đó có rất nhiều lời bình luận,liền dại ra.
      Last edited by a moderator: 26/10/14
      Phiên Nhiên thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 36

      màn hình máy vi tính lên mấy tấm hình hết sức ràng, và Hoạt Tích Niên cùng bước vào gian phòng, đầu tiên là bức ảnh Hoạt Tích Niên đến cửa hàng thời trang nữ, sau đó tới bức ảnh mặc chiếc áo sơ mi mà Hoạt Tích Niên chọn mua cùng với ta rời khỏi khách sạn. loạt bức tranh được liệt kê liên tiếp, đặt cạnh nhau giống như câu chuyện xưa hoàn chỉnh.


      Thái Niểu mơ hồ phát run, cần người khác , chính cũng biết lúc mọi người nhìn những bức ảnh này nghĩ thế nào.


      Lúc Lưu Ly bước vào phòng làm việc của , tin tức này được truyền ra toàn học viện, “Hơn mười giờ tối qua, admin đăng tin “Người phụ nữ đằng sau của ấy*”, do tớ làm sớm có việc gì liền lướt diễn đàn phát ra.”




      “Làm thế nào bây giờ? Phát điên mất!” Lúc này dù choThái Niểu có cả trăm cái miệng cũng khó mà giải thích nổi.

      Lưu Ly cũng biết nên làm thế nào cho phải, hai người ngồi đối diện nhau rầu rĩ. Chỉ lát sau chị Trần và Lưu Chí liền bước vào phòng làm việc, hai người cũng được coi là nhân chứng hôm đó, đều ngồi ở bàn rượu biết chỉ lên lầu thay bộ quần áo khác, chị Trần nhìn máy vi tính chút, hiển nhiên xem qua tin tức diễn đàn. “Tiểu Điểu, đó chỉ là lời đồn đại, lại chuyện của em với Hoạt Tích Niên, ai cũng biết, xã hội bây giờ là như vậy, người ta cũng quan tâm đâu.”


      “Chị Trần, bọn em căn bản….” Lưu Ly nháy mắt ý bảo có giải thích cũng vô ích, chừng lại càng thêm chuyện. Thái Niểu mím môi, gương mặt hết sức lo lắng phiền não.


      “Trưởng khoa Trần, em mang Tiểu Điểu đến khu giảng dạy lát được ạ?”


      .”

      Được cho phép, Lưu Ly kéo ra cửa, ai ngờ vừa ra đến cửa liền nhìn thấy thư ký, viện trưởng Hoạt và viện trưởng Hoàng. Viện trưởng Hoàng là người mở miệng trước, “Ai ui, đây phải là giáo Thái sao, giáo Thái và Tích Niên – chuyện tốt của hai người cũng sắp tới phải , đến lúc đó gửi thiệp cưới cho chúng ta đấy nhé.”


      Thái Niểu muốn giải thích ngay lập tức, nhưng mới tiếng lãnh đạo, viện trưởng Hoạt liền mở miệng thừa nhận, “Viện trưởng Hoàng cũng đừng cười con bé này, nó hay ngại. Lúc nào Tích Niên tới đây, ông với nó ấy, nó mặt dày, lúc ấy ông muốn sao cũng được.”

      Mấy câu , tuy là có gì nhưng lại vô cùng mờ ám, thư ký cùng viện trưởng Hoàng đều bật cười, Thái Niểu tức giận đến phát run. Ba người rời , mới cắn răng mắng câu: “Vô sỉ.”


      “Làm người nên quá tham lam, lão già Hoạt Trình đến tám phần là muốn dựa vào cậu út của cậu leo lên, bài viết diễn đàn sao lúc trước thấy, lại chờ đúng lúc nhập trường, lúc học sinh tới, thời gian đúng là vừa khéo.” Lưu Ly nhịn được cười lạnh, loại thủ đoạn này tuy cũng phải kế sách cao siêu gì, e rằng cũng chỉ có loại người như Hoạt Trình mới dùng loại hạ sách này, dù người khác biết cũng thấy ghê tởm.


      Thái Niểu ngược lại nghĩ tới chuyện này là do Hoạt Trình ra tay, chỉ đơn giản là ghét cách chuyện của ông ta, chuyện của và Hoạt Tích Niên là tuyệt đối bao giờ xảy ra, mặc kê người khác mình thế nào, đương nhiên chấp nhận.


      Lúc tan việc, Thái Niểu từ chối để Trương Cảnh Trí tới đón, hôm nay là chủ đề bàn tán của nhiều người, nếu để Trương Cảnh Trí dính vào, cũng phải là chuyện hay ho gì. Lưu Ly có hẹn với Bạch Kỳ Trấn, vừa hay có thể đưa tới tòa thị chính.


      “Tiểu Điểu, đừng suy nghĩ nhiều, bọn họ cũng thể ép cậu lấy Hoạt Tích Niên, cùng lắm cậu thôi việc làm nữa, cậu có cậu út sợ gì?” Lưu Ly cong cong mắt cười.


      Thái Niểu làm sao cũng lạc quan được như ấy, lúc nào cũng lo lắng sợ hãi.


      Bạch Kỳ Trấn xuống lầu, Thái Niểu đứng tạm biệt bọn họ rồi vào tòa thị chính, làm thủ tục ghi danh rồi lên lầu.


      Trương Cảnh Trí biết là Thái Niểu tới, thấy gõ cửa vui vẻ. “Đây được gọi là bất ngờ sao?”


      phải, là kiểm tra đột xuất.” cười , giả vờ nhìn hai bên chút. “Tạm được, xuất cái gì nên xuất .”

      Trương Cảnh Trí bật cười, “Vậy coi như là thông qua rồi sao?”


      “Tạm thời thông qua.” Thái Niểu vừa mới xong, ở cửa bỗng vang lên tiếng gõ cửa. nghiêng đầu nhìn, là trắng noãn, dáng vẻ thanh tú, vô cùng đáng .


      thấy trong phòng Trương Cảnh Trí có người, khóe miệng chợt cứng lại cái. “Xin lỗi phó thị trưởng Trương, tôi biết ngài có khách, tôi quay lại sau.”


      cần, có chuyện gì cứ .” Trương Cảnh Trí giận tái mặt, bảo Thái Niểu ngồi vào ghế sa lon, quay lại bàn làm việc nhìn .


      do dự chút mới mở miệng, “Phó thị trưởng Trương, tôi làm sai chuyện gì sao? Bí thư Bạch muốn điều tôi đến thống chiến bô.” Vừa nước mắt liền rơi xuống.


      biết có phải do chuyện ầm ầm ĩ ngày hôm nay hay , khiến Thái Niểu nhạy cảm cau mày, nhìn đứng ở cửa lau nước mắt, ghét cũng phải, nhưng cũng tuyệt đối có chút đồng cảm nào.


      Trương Cảnh Trí có chút nhức đầu, trực tiếp cầm điện thoại nội bộ gọi thư ký trực dẫn người , ai ngờ lúc thư ký vào, này lại náo loạn lên. “ , tôi , tôi muốn chuyển sang ban mặt trận thống nhất, tôi muốn ở lại phòng bí thư.”


      mà còn náo loạn nữa, đừng là ban mặt trận thống nhất, ngay cả bất kỳ là ban ngành nào trong thị ủy thị chính cũng phải chuyển có tin hay ?” Ngữ điệu của Trương Cảnh Trí vẫn như cũ nhưng lại mang theo tính uy hiếp, khiến người ta run rẩy.


      “Lâm Thanh, ra ngoài trước .” Thư ký khuyên nhủ.


      Lâm Thanh nín khóc, dù sợ cũng chịu từ bỏ, hất tay của thư ký ra, “Tôi có gây chuyện, tại sao tôi gây chuyện, chính là coi thường tôi có đúng ! Cậu tôi là Vương Bân cũng phải là lỗi của tôi, tôi rất coi trọng công việc này, còn nữa tôi tới đây làm việc cũng phần vì phó thị trưởng Trương, dù sao tôi cũng .”


      Thái Niểu chỉ cảm thấy đầu ong lên như bị cái gì đập vào.


      Phản ứng đầu tiên của Trương Cảnh Trí chính là nhìn về phía Thái Niểu, thấy sắc mặt tốt, nhắm chặt mắt lại.


      Thái Niểu hít sâu hơi, hướng về phía Trương Cảnh Trí : “Em về
      Trước, đợi hết bận rồi tiếp”. xong xách túi ra cửa

      Trong lòng Trương Cảnh Trí hung hăng mắng câu thô tục, lập tức đuổi theo chạy đến cửa liếc Lâm Thanhmột cái, giận dữ phân phó thư ký “ Ngày mai đừng để ấy xuất ở phòng làm việc”. xong để ý đến tiếng khóc của Lâm Thanh mà nhanh ngoài

      “Tiểu Điểu em nghe giải thích”. Ở tòa thị chính đuổi kịp Thái Niểu liền cầm lấy tay , xung quanh toàn là người quen, nên trước tiên kéo lên xe “Giua74 và Lâm Thanh có chuyện gì”

      “Em đâu có hai người có chuyện” Thái Niểu im lặng

      như vậy càng khiến cho Trương Cảnh Trí gấp gáp “ có thể giải thích, bach ky tran cũng có thể làm chứng cho

      Thái Niểu cười nhạt cái giương mắt nhìn “Lời của bí thư Bạch có tin được ?”

      “Tiểu Điểu em…”

      “Cậu út, em phải hoài nghi 2 người có chuyện gì” Thái Niểu nhắc lại lần nữa

      hoài nghi mà lại tỏ thái độ đó? Lần đầu tiênTrương Cảnh Trí cảm giác thể hiểu nỗi nhóc này nghĩ gì “ Tiểu Điểu vậy rốt cuộc em nghĩ cái gì?”

      Nghĩ cái gì? cũng muốn biết rốt cuộc là mình nghĩ cái gì. hoàn toàn tin tưởng Trương Cảnh Trí, tin tưởng có chút mù quáng, cũng bởi vì là Trương Cảnh Trí, là cậu út. Nhưng đúng úc tin tưởng mù quáng lại bắt đầu hoài nghi tin tưởng của mình, giống như Lưu Ly từng với , tránh khỏi để ý, để ý xem Trương Cảnh Trí co phải có người phụ nữ khác , để ý bên ngoài có bao nhiêu người giốngLâm Thanh thích , càng thích càng để ý, để ý càng nhiều, chỉ cần chuyện cũng có thể tức giận, sớm muộn gì cũng có ngày chịu được mà bùng nổ.

      “Cậu út, ngoài em ra còn có người phụ nữ nào khác ?” nhịn được rốt cuộc lên tiếng hỏi

      Trương Cảnh Trí liền giật mình, thấy sắc mặt nặng nề lập tức : “Sau khi gặp em ở Cảnh Giang, em chính là người duy nhất”

      “Vậy còn trước đây”

      “Em muốn lội chuyện quá khứ ra sao?”Trương Cảnh Trí xoa xoa đầu

      Thái Niểu nghiêng đầu tránh được, sắc mặt vẫn tốt như cũ “Em chỉ muốn biết thôi, sau này chẳng may có đột nhiên xuất rằng ấy là đôi”

      Trương Cảnh Trí biết tại sao đột nhiên nghĩ đến chuyện này, cầm tay , chỉ thiếu mỗi thề thốt nữa thôi. “ có, thề với em tuyệt đối có”. kiên định khác thường, nhưng lần này kiên định của mà yên tâm.

      Trở lại biệt thự, Trương Cảnh Trí chủ động về Trần Thanh Đằng, đây cũng là lần đầu tiên sau khi hai người ở chung đề cập đến Trần Thanh Đằng. Thái Niểu nhớ lúc lên năm hai trung học Trương Cảnh Trí vaTrần Thanh Đằng tính đến chuyện kết hôn, nhưng hiểu tại sao lúc lên đại học lại nghe bà nội hai người chia tay. Trần Thanh Đằng còn vội vàng ra nước ngoài, nhìn bà nội thở dài, cũng dám hỏi nhiều

      “Năm ấy va Thanh Đằng công tác, đến khu nhà trọ là trường học mười gian, ai ngờ gặp phải động đất, trường tiểu học ở huyện đó đều thuộc dạng 3 tầng nền đất cũ, chấn động mặc dù lớn nhưng lại khiến cho nền đất ở nhiều chỗ bị sụp, đúng lúc đó có tảng đá đè trúng học sinh và Thanh Đằng, cả hai đều quan trọng nhưng chỉ có thể cứu người”. Trương Cảnh Trí tới đoạn này thanh chợt trở nên nặng nề thêm mấy phần, nắm tay Thái Niểu càng thêm chặt lại, dừng lát lại tiếp : “ cứu đứa bé trước… chân trái ấy bị đá đè phải cưa , tới bệnh viện cầu hôn nhưng ấy lại cự tuyệt.”

      ấy trách cứu đứa bé trước?” Lòng Thái Niểurối rắm, bên là bạn mình, bên là đứa bé quen biết, dù cưu người nào trước nội tâmTrương Cảnh Trí cũng vui vẻ gì.

      Trương Cảnh Trí gật đầu cái “Có lẽ là vậy, chỉ là ấy chưa từng lời oán trách , sau khi xuất viện ấy liền muốn ra nước ngoài, cũng muốn gặp , thà để ấy oán trách còn hơn”. NhìnThái Niểu, hỏi : “Nếu là em em có trách ?”

      “Đương nhiên” Thái Niểu nhếch khóe miệng “Nhưng nếu cứu đứa bé kia , em cón trách hơn”

      Hy sinh người còn có thể là vô tư, nhưng hi sinh nhân tính là vô tình

      Nếu đổi lại là , mất cái chân, cố oán tráchTrương Cảnh Trí, nhưng cái chân phải đổi bằng sinh mệnh của đứa bé, tuyệt đối làm được cũng quên được. lần như thế cả đời ấy náy yên, ngược lại tình nguyện dùng cái chân để đổi lấy đời thanh thản
      Last edited by a moderator: 26/10/14
      Phiên Nhiên thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 37

      Spam tí: An: đàn ông ai cũng giống nhau hết, mở miệng ra là: cũng là người đàn ông bình thường, cũng có những nhu cầu bình thường. Dạ vâng, đàn ông có nhu cầu bình thường còn phụ nữ ? Nam chính sạch, tức chết tui mà huhu.

      Chương này xuất cảnh vk ck cãi nhau đầu giường, làm lành cuối giường trong truyền thuyết đấy nhé =__=



      Cái câu: “ em nhà thuốc nổ” trong bản cv ghi là “Họ hàng gần hỏa”, huhu, với vốn từ ít ỏi của An, An chỉ nghĩ được đến thế thôi.

      Suy nghĩ của mỗi người là giống nhau, vì Trương Cảnh Trí giải thích cái gì lúc Thần Thanh Đằng rời , dĩ nhiên, Thần Thanh Đằng cũng cho cơ hội để giải thích, thậm chí ngay cả lời nhắn nhủ cũng có để lại rời .



      Năm năm nhau, bảy năm gắn bó, biết là người vô cùng kiêu ngạo, mà cũng hiểu rất cố chấp. Hai người như thế có lẽ được định sẵn là thể bên nhau đến thiên trường địa cửu.


      Thần Thanh Đằng rời năm, tới Cảnh Giang, lại còn ở Cảnh Đại Tố thuyết trình buổi, chỉ là, Thái Niểu biết mà thôi.



      Phút chốc nhận được điều lệnh tới Cảnh Giang, điều đầu tiên nghĩ tới phải là nâng cao địa vị, mà là trong trí nhớ. Gặp lại ở Cảnh Giang, Trương Cảnh Trí hiểu, lần này tuyệt đối thể bỏ lỡ.



      “Ngoài chị Thanh Đằng, còn có phụ nữ nào khác ?”



      “Từng có.”


      Nhìn dáng vẻ im lặng của Thái Niểu, Trương Cảnh Trí cũng hối hận vì mình , giữa hai người, cách để bên nhau tốt nhất chính là thẳng thắn và tin tưởng. Bá đạo ôm vào lòng mình, để áp vào ngực, “Tiểu Điểu, cũng là người đàn ông bình thường, cũng có nhu cầu bình thường, chỉ là trước khi tới Cảnh Giang chia tay rồi. ấy là người rất dịu dàng, rất có năng lực, nhưng lại có cơ hội thể , lần đầu tiên gặp ấy ở bữa tiệc, lúc ấy ở chung với nhau cũng là theo nhu cầu, cho nên lúc được điều đến Cảnh Giang, đoạn tuyệt sạch , tuyệt đối tia dính líu.”

      Thái Niểu trầm mặc như cũ, chỉ là né tránh khỏi cái ôm của Trương Cảnh Trí, càng cố tránh, càng ôm chặt. Hai người giống như so tài, cuối cùng vô lực giãy giụa mặc cho ôm lên giường.

      Nụ hôn nóng rực của rơi da dẻ của , mỗi cái giống như dấu ấn. hận em sinh ra muộn, em hận sinh ra quá sớm. Cuối cùng, run rẩy nức nở nghẹn ngào thành tiếng. “Cậu út, cậu út, Trương Cảnh Trí………….” Mỗi lần đều gọi .


      Thái Niểu phải muốn lục lại chuyện quá khứ của , chỉ là ban ngày gặp chuyện tủi thân lại còn nhìn thấy Lâm Thanh ầm ĩ mộ trận, bực tức dồn nén quá lâu có lúc bùng nổ. Chỉ là, dường như tìm nhầm cách phát tiết, ngược lại càng làm cho bản thân cảm thấy khó chịu hơn.


      Lý trí bảo nên bỏ qua quá khứ của Trương Cảnh Trí, coi như trước kia là người đào hoa, nhưng là người ưa sạch trong tình cảm, nó khiến cảm thấy như bị cái gai đâm vào tim, thế nào cũng nhổ ra được.


      kia là ai? tò mò, nhưng dám hỏi, được Trương Cảnh Trí khen ngợi nhất định phải là tầm thường, có phải cũng là ưu tú giống như Thần Thanh Đằng .


      Mỗi ngày trôi qua, Trương Cảnh Trí thấy tâm tình Thái Niểu càng xấu, nghĩ cách dỗ dành nhưng dù có cười cũng phải là nụ cười toát ra từ đáy mắt. Thái Niểu cũng biết mình đem uất ức kìm nén từ học viện trút lên người Trương Cảnh Trí, là chuyện nên, nhưng lại nhịn được.



      Hôm qua hai người lần đầu tiên cãi vã, chỉ vì chuyện nhìn thấy nữ minh tinh xinh đẹp, liền hỏi câu: “ kia có phải cũng xinh đẹp như ấy ?” Trương Cảnh Trí lại kiên nhẫn lập tức nổi nóng, chỉ quẳng ra câu: “Em hiểu tình cảm của bản thân, chuyện của chúng ta mãi mãi có kết quả”, rồi đem theo áo vest ra khỏi nhà.


      Thái Niểu tủi thân khóc tới tận nửa đêm, sáng sớm hôm sau Lưu Ly gõ cửa.


      “Tiểu thư à, cậu làm sao lại chọc giận phó thị trưởng Trương nhà cậu rồi, nửa đêm gọi lão Bạch ngủ uống rượu, cậu có biết là nếu phá hỏng chuyện tốt của người khác bị trời đánh .” Dáng vẻ ám chỉ nhất định cậu là người sai càng khiến Thái Niểu thêm tủi thân hơn.



      Lưu Ly nhìn bộ dạng kinh khủng của , hơi thở dài, “Được rồi được rồi, cậu mau rửa mặt , chúng ta vừa ăn sáng vừa chuyện.”



      Thái Niểu dấu giếm, đem chuyện khúc mắc mấy hôm nay kể hết lần. Lưu Ly nghe xong bật cười, kết lại câu: “ chữ thôi, hiểu! Vấn đề của cậu bây giờ chính là cậu út nhà cậu, chờ ấy dỗ dành cậu, nhưng lúc ấy dỗ dành cậu cậu còn chịu, ấy dỗ dành cậu cậu lại thấy tủi thân.



      Thái Niểu buồn bực lên tiếng, im lặng thừa nhận.


      Lưu Ly tiếp: “Cậu phải là đem chuyện của viện trưởng Hoạt đổ lên đầu cậu út cậu cho đấy chứ?”


      Thái Niểu lắc đầu.


      ràng là giận cá chém thớt đây mà! Tiểu Điểu, bây giờ cậu hiểu cậu út cậu phải cậu thể, cho nên tức giận cái gì cũng đều trút hết lên đầu ấy, nếu cảm thấy đau lòng mau gọi cho ấy .” Lưu Ly thấy há hốc miệng, lập tức chặn ngang. “Cậu đừng phủ nhận, ai cũng biết, vui cũng thể trút giận lên đầu người lạ, càng được trút giận lên đầu những người thương nhất bên cạnh mình. Hơn nữa, càng là thân thiết càng hiểu điểm yếu của nhau, cho nên tổn thương lại càng sâu sắc.” Lưu Ly vừa chuyện ánh mắt vừa tối lại, nhưng chớp mắt xong liền thoải mái cười tiếng.



      Thái Niểu nhíu mày, lát sau mới giãn ra, “Nhưng, rốt cuộc tớ cũng chỉ muốn biết đó là người như thế nào thôi mà?”



      “Dù cho ấy có là người như thế nào cũng thể so được với cậu, bởi vì người ở bên cạnh Trương Cảnh Trí bây giờ phải ấy. Thái Niểu à, trong tình cảm sạch cũng phải là chuyện xấu, nhưng nếu cậu quá cố chấp với quá khứ của đối phương cũng chẳng phải là chuyện tốt lành gì. Điểm giống nhau duy nhất giữa tình và hôn nhân đó là, tương lai so với quá khứ lại càng quan trọng hơn.”



      “Cho nên cậu quan tâm chút gì tới quá khứ của bí thư Bạch sao?”


      Lưu Ly gật đầu, nhưng trong lòng lại chán nản, để ý phải là , mà là .



      Thái Niểu giống như ngộ chút, lại giống như chẳng ngộ ra cái gì, chỉ là sắc mặt khá hơn chút. Giờ tan việc, do dự chút, cuối cùng cũng cầm điện thoại lên gọi cho Trương Cảnh Trí, nhưng điện thoại còn chưa thông liền bị từ chối.



      Khoảng năm phút sau, có điện thoại gọi tới, “ vừa mới họp.”



      “Em cũng có chuyện gì, chỉ muốn hỏi xem có về nhà ăn cơm ? Em kho cải trắng với thịt được ?” Tim Thái Niểu đập vô cùng nhanh.


      Trương Cảnh Trí im lặng lát mới : “Có thể hôm nay về muộn chút, em….”


      sao, em chờ .” Thái Niểu
      xong chỉ sợ đồng ý lập tức tiếp:” làm tiếp ,em cúp điện thoại đây”

      Trương Cảnh Trí nghe tiếng tắt điện thoại cười tiếng,xem ra buổi xã giao tối nay lại phải bỏ dở giữa chừng rồi.

      Rượu hơn nửa chừng,Trương Cảnh Trí liền xin phép về trước,mọi người bàn giữ người thả, thẳng là chưa vợ con về sớm làm gì,nhất định là trốn rượu.Bạch Kỳ Trấn đứng dậy theo,đỡ thay lãnh đạo ly, theo giải thích:”Lãnh đạo của chúng ta làm sao có thể sợ chút rượu này,hôm nay các vị có thể bỏ qua,lần sau tới uống rượu mừng của lãnh đạo,nhất định theo các vị đến cùng”

      Rượu mừng, bàn ăn phần lớn là bạn bè cũ,nghe tới vấn đề giải quyết cá nhân cả Trương Cảnh Trí đều là bộ dạng kinh ngạc,thậm chí còn suy nghĩ xem có phải Trần Thanh Đằng về nước trước hay ?

      “Trong nhà có ,mấy hôm nay ngày nào cũng trách tôi về muộn,hôm nay nếu lại về lúc nửa đêm tôi chỉ sợ cửa phòng ngủ cũng vào được”. nửa cười nửa nghiêm túc,cũn mặc kệ là giả hay .Trương Cảnh Trí có thể ta như vậy,cũng thấy được này có vị trí như thế nào trong lòng .

      Mấy người rối rít kêu lần sau muốn gặp chị dâu ,cũng giữ lại nữa,để .Sau đó bàn tán xem đó là như thế nào có thể khiến Trương Cảnh Trí có thể xin về trước,trước khi gặp Thái Niểu tất cả mọi người chắc chắn này cón lợi hại hơn cả Trần Thang Đằng trước đây nên mới nắm bắt được tâm tư của Trương Cảnh Trí.

      Lên xe,Bạch Kỳ Trấn liền vò đầu,mấy em của lãn đạo,tửu lượng của người này so với người kia còn lợi hại hơn, là muốn xin tha mà.Trương Cảnh Trí ngược lại cũng may,đủ lý trí, giống như mấy hôm trước thàm dọa người nữa.

      “Lãnh đạo,Tiểu Điểu nghĩ thông chưa?”

      biết,nhưng hôm nay ấy gọi tôi về nhà ăn cơm”.Khóe miệng mỉm cười.

      Bạch Kỳ Trấn cũng nhịn được cười:”Lãnh đạo, ra cũng phải Tiểu Điểu cố chấp quá khứ của ,, ấy gần đây ở học viện được thoải mái.tôi nghe Lưu Ly Tiểu Điểu gần đây chính là “ em nhà thuốc nổ”.

      em nhà thuốc nổ”.Đó là cái gì?

      Nghĩ đến lời giải thích của Lưu Ly,Bạch Kỳ Trấn cảm thấy mình đúng là lạc hậu,nhưng khi thấy Trương Cảnh Trí cũng hiểu,liền có cảm giác tìm thấy đồng đội của mình,giải thích:”Chính là bên ngoài bị uất ức có chỗ để giải giận,đó gọi là “ em nhà thuốc nổ”.Ngôn ngữ của người trẻ tuổi,khó hiểu vô cùng.

      Trương Cảnh Trí cũng cảm thấy kì quặc,chỉ để ý đến mấy chữ ”người thân cận nhất” và “bên ngoài bị uất ức”,đầu tiên là vui mừng,sau đó là nhíu mày:”Tiểu Điểu bị uất ức gì?”

      Xem ra cái miệng của Tiểu Điểu đúng là kín tiếng,chưa nhắc tới chuyện này ở nhà,”Hình như cả trường đồn ầm lên chuyện ấy muốn kết hôn với Hoạt Tích Niên, có đầu có cuối,hơn nữa Hoạt Trình thừa nhận,Tiểu Điểu ấy…”. dừng lại đúng lúc,tình cảm của Tiểu Điểu cần phải ,Trương Cảnh Trí cũng có thể đoán được.Nhìn giữa hai hàng lông mày lên tức giận, cũng cần phải đổ thêm dầu vào lửa nữa.

      Lão già Hoạt Trình kia,xem ra cho ông ta bài học,ông ta còn chưa biết ai là tiểu quỷ ai là Diêm Vương.

      Trương Cảnh Trí chuyện nữa,trước khi xuống xe phân phó chuyện chuẩn bị kêu gọi đầu tư hội cho Bạch Kỳ Trấn.Bạch Kỳ Trấn nhìn bóng lưng lắc đầu bật cười,kêu gọi đầu tư chính là khu đất lớn,chính là khu đất mà khu đất mà Hoạt Trình cố gắng tranh thủ bên bộ giáo dục làm của riêng,xem ra lão hồ ly sớm muộn cũng thua,lỗ vốn là cái chắc.

      Trương Cảnh Trí vừa về đến nhà,Thái Niểu nghe thấy tiếng xe,đem cải trắng bỏ vào nồi,từ phòng bếp ló đầu ra :”Chờ năm phút là có thể ăn được, rửa tay trước

      Trương Cảnh Trí về phòng thay đồ liền vào phòng bếp,thấy bận rộn bên cạnh bàn bếp tự nhiên cảm thấy hạnh phúc,tiến lại từ phía sau ôm :”Tiểu Điểu,chúng ta làm lành nhé”

      Thái Niểu cười ,xoay người lại hôn lên má cái:”Mấy hôm nay xin lỗi”

      “Cái này coi như là bồi thường sao?”.Trương Cảnh Trí nhíu mày cái,Thái Niễu liền bĩu môi,lại bị ôm lên:”Bồi thường vừa rồi chấp nhận”, xong liền ôm hướng về phòng ngủ.

      tay Thái Niểu còn cầm niêu cơm,vừa giãy giụa vừa kêu lên:”Bếp còn chưa tắt”

      Trương Cảnh Trí ném lên giường,cảnh cáo :” xuống tắt bếp,em ngoan ngoãn đợi ở đây, được chạy…Hừ hừ!”

      Thái Niểu im lặng nhìn chạy nhanh xuống bếp rồi chạy nhanh lên,dở khóc dở cười.

      Chỉ là cũng may sau cơn mưa trời lại sáng.
      Last edited by a moderator: 26/10/14

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 38


      Thái Niểu bị chuông điện thoại đánh thức, mơ hồ đưa tay sờ điện thoại, nhìn thấy người gọi là ai, thầm: Tiểu tử thúi này nổi cơn điên gì biết, mới 4 giờ sáng gọi cho .
      “Tiểu tử, em tốt nhất là có chuyện quan trọng, nếu chị cắt lương của em.” Sinh hoạt hàng tháng của Thái Bằng cũng có phần Thái Niểu chu cấp, mặc dù biết nhà mình vẫn cho Thái Bẳng tiền sinh hoạt nhưng vẫn yên lòng luôn muốn em mình có thể ăn ngon mặc ấm.



      Ở đầu bên kia Thái Bằng kích động vô cùng, “Chị, có là chị ở chung với Cậu ?”



      Thái Niểu lập tức tỉnh ngủ, bọc chăn ngồi dậy, nghiêng đầu nhìn Trương Cảnh Trí còn ngủ, cận thận bước vào tolet giọng hỏi: “Sao em biết?” Ngồi nắp bồn cầu, vừa ngẩn đầu thấy mình trong gương, nhìn vai đầy vết xanh xanh tím tím, cau mày, dù biết em trai thấy, nhưng vẫn chột dạ.


      Thái Bằng biết Thái Niểu nghĩ gì, hưng phấn : “Đúng là rồi! Khi nhận được điện thoại của ba em cũng giật mình, chị, chị yên tâm lầm này em ủng hộ chị, cho dù ba có bắt em quỳ trước cửa, em cũng phản bội chị. Đúng rồi, tháng sau em thực tập rồi, em muốn đến Cảnh Giang thực tập được chị, em giúp cho chị.”
      “Đồ tiểu quỷ! Thái Bằng, em đừng nghĩ chị sắp xếp cho em đến đây, có nghĩa là cậu út cho em cửa sau nhá, cẩn thận ba nhắc nhở chị, dìm chết ý định của em đấy.” Thái Bằng rất thông minh, học cũng giỏi, lúc thi tốt nghiệp trung học toàn đứng nhất. Cũng biết là nhanh trí hay , mọi chuyện đều có cách giải quyết rất nhanh. Mới vào đại học, có công ty tài trợ, mở miệng gọi tiếng đại ca, khiến Trương Ngọc ngạc nhiên ngay sau đó liền lấy hai vạn trong túi ra cho nó, nhưng nếu để cho ba Thái biết, nó dám lấy hai vạn đó nhất định bị đánh. Vì chuyện này, mà Thái Niểu lo lắng yên chỉ sợ ba Thái biết, Thái Bằng ngược lại, nó nó làm ở đó hai giờ nên được hai vạn là bình thường.


      Thái Bằng thêm mấy câu ủng hộ mới chịu cúp điện thoại, Thái Niểu để điện thoại xuống, hít sâu cái, đứng dậy ra khỏi tolet, lại thấy chóng mặt, định mở vòi sen tắm. Phía dưới chảy ra ít chất lỏng, nhớ lại chuyện hôm qua cậu út giống như người điên vậy, nhân lúc để ý, thành công tiến vào lại còn cười gian, ngọt ngào đến nổi làm cho tức cũng làm gì được.


      Mặc dù Trương Cảnh Trí , nhưng biết tuổi của cũng lớn rồi nên muốn có đứa bé, phải muốn, mà là người nhà đồng ý cũng dám, chưa kết hôn mà có con, dùng đứa bé để buộc người nhà đồng ý hôn , có mặt mũi và can đảm.


      Tắm xong, Thái Niểu trùm khăn tắm sấy tóc, tiếng máy sấy quá ồn, cho nên làm Trương Cảnh Trí thức giấc, để trần nửa người vào phòng tắm. Từ phía sau ôm lấy hông , cằm để lên vai , hôn cái mới lẩm bẩm hỏi: “Mới sáng sớm ngày ra ai gọi cho em rồi?”


      “Là Thái Bằng.” Thái Niểu thở dài, “Ba kể cho nó nghe, muốn cắt đứt quan hệ, gọi cho nó bảo nó được liên lạc với em.”


      Trương Cảnh Trí cười tiếng, “Thông báo lầm người rồi.” Hai người cùng cười tiếp: “Thái Bằng, cũng sắp tới thời gian thực tập rồi, em hỏi nó xem nó làm kinh doanh, muốn làm ở công ty hay ngân hàng, giúp nó sắp xếp chút.”


      “Cậu Út.” híp mắt nhìn cảnh cáo.



      Trương Cảnh Trí thấy vậy cắn cái, cười xấu xa. “Cậu Út hả?”


      Thái Niểu nghe câu này xong đỏ hết cả mặt, nhớ lại bộ mặt biết xấu hổ của lúc hỏi “Tiểu út” rất sao? trả lời, liền thay đổi cách hành hạ ép , cuối cùng chịu nổi mới “Tiểu út rất lớn” mới dừng lại. Do cả hai đều rất mệt kịp tắm ngủ mất.


      “Em muốn về phòng trọ Lưu Ly ở.” phồng miệng .


      Trương Cảnh Trí ôm chặt lấy , “Nghĩ đến cũng được.” Biết tính cách của , dỗ dành mấy câu, Thái Niểu da mặt mỏng, rất hay đỏ mặt, nhìn là cảm thấy lòng ngứa ngáy. Nhưng Trương Cảnh Trí cũng dám làm gì , vội vàng chuyển chủ đề. “Để Thái Bằng đến đây thực tập , chúng ta bây giờ có đồng minh là tốt rồi, em đừng cố chấp, rể muốn lấy lòng em vợ, cũng có gì to tát cả.”


      “Nhưng ba em…”


      “Thái Tư (Tư: Tài xế) sớm thỏa hiệp, Tiểu Điểu, chúng ta…” Thái Niểu che môi , đoán được muốn gì.


      “Trưởng bối đồng ý mới được, thể tiền trảm hậu tấu (làm trước sao) được, muốn em cũng muốn.” Thái Niểu xong, nhìn bĩu môi, sau đó, ôm khăn che kín người ra khỏi phòng tắm. Tuy muốn làm, nhưng muốn cũng phải .


      Chờ Thái Niểu thay quần áo xong, Trương Cảnh Trí cũng chuẩn bị xong. “Chị Linh sắp về rồi, em cũng sắp bị đuổi việc rồi.” Trương Cảnh Trí trêu chọc , chị Linh sắp xếp mọi việc.



      Thái Niểu nhìn nhe răng, tỏ vẻ kháng nghị, chị Linh luôn chờ làm mới quét dọn nhà cửa, còn mua đồ
      ăn là do mua, cho nên chị Linh có trở lại, trừ quét dọn nhà cửa ra, tất cả đều như thường, Thái Niểu ngược lại làm mấy.
      Mới vừa vào phòng làm việc, Lưu Ly liền gọi cho Thái Niểu uống nước.
      « Cậu nghe chuyện gì chưa, Từ Lương Cẩm kết hôn cũng rất ấm ức lắm, ta đồng ý ở rể, thời giờ vẫn còn người ở rể nữa cơ à, là buồn cười chết người mà. » Lưu Ly che miệng cười đến nỗi vai cũng rung lên.
      Thái Niểu cau mày, « Có chuyện gì sao ? »
      « Còn có chuyện gì nữa, đương nhiên là phó bộ trưởng nhìn ta thuận mắt. Nghe Tô gia ghét vì xuất thân quê mùa, lúc thông gia gặp mặt, bố mẹ ta đem hai con gà với trứng gà làm quà gặp mặt, lúc đó mặt Tô đại tiểu thư đen như đít nồi, phó bộ trưởng Tô và phu nhân cũng đứng lên bỏ . Cũng vì vậy, mà Từ Lương Cẩm với Tô Diệu cãi nhau phen, Tô Diệu cũng bỏ , bỏ và cha mẹ lại. Nghe nhân viên phục vụ , ngày đó thông gia gặp nhau còn đặc sắc hơn cả phim điện ảnh. » Lưu Ly ngừng, sinh động giống như ấy có mặt ở đó vậy.
      Thái Niểu kinh ngạc, « Cậu nghe phục vụ ? Lưu Ly, sao cậu biết bọn họ gặp nhau tại khách sạn nào sao ? »
      Lưu Ly đắc ý , « Tớ là ai kia chứ, tớ mà muốn biết chuyện gì có thể giấu, tớ vừa đúng là bạn học của Tô Diệu , quan hệ cũng tệ, sau đó Tô Diệu khóc lóc kể lể với tớ, còn mình rất có giá. Hôm qua tớ và ông chồng nhà tớ (chỉ Bạch Kỳ Trấn đó. An : còn ai vào đây nữa, xì) gặp cho mẹ cũng tại khách sạn đó, cũng rất khéo, chỉ cách bọn họ có bức tường. »
      Thái Niểu im lặng, rất ngưỡng mộ ấy.
      « Thế nào, nghe xong có phải rất hả dạ ? » Lưu Ly hăng hái .
      « ta có như thế nào cũng liên quan đến tớ, hạnh phúc cũng tốt bất hạnh cũng được, chuyện gì cũng có nhân quả, xem như bây giờ tớ thấy. » cảm thán.
      Lưu Ly bĩu môi, « Cậu cứ như là cậu biết lắm vậy, nếu có cậu út, cậu còn phải tức giận khóc lóc kêu gào sao, tớ còn lạ gì cậu. »
      « đáng ghét. » Nghe Lưu Ly , cũng phủ nhận, nếu có Trương Cảnh Trí ở bên cạnh, nhất định bị bóng ma đó theo bám đến tận bây giờ.
      Đúng là, ban ngày nghĩ gì nhiều đêm nằm mơ, buổi sáng và Lưu Ly nhắc tới Từ Lương Cẩm, buổi chiều thấy tới đưa thiệp cưới.
      Thái Niểu tan làm, chuẩn bị xuống cầu thang về, đúng lúc nhìn thấy Tử Lương Cẩm trong thang máy ra, vốn định làm như thấy, ai ngờ Từ Lương Cẩm gọi lại, « Tiểu Điểu, phải là ghét đến nỗi ngay cả chào hỏi cũng được đấy chứ ! »
      Nếu Thái Niểu còn làm bộ như nghe thấy chẳng phải là keo kiệt sao, bước chân chậm lại : « lâu gặp. » Từ Lương Cẩm bên phải, nghiêng đầu nhìn ta phát ta rất gầy, còn đầy sức sống như lúc bỏ , lúc này lại giống như tên đàn ông bại trận, có chút ủ rũ cúi đầu.
      « Đúng vậy, lâu gặp. » xong móc thiệp ra. « Dù em có hay , cũng phải mời em. »
      Thái Niểu nhận lấy, cười cười. « Nếu người đến lễ cũng đến. »
      Từ Lương Cẩm cũng nở nụ cười, nhưng có vẻ gượng ép, thấy béo hơn trước rất nhiều, gò má đỏ thắm, khí sắc rất tốt, trong lòng biết có tư vị gì, « Tiểu Điểu, cuộc sống của em tốt chứ ? »
      Từ Lương Cẩm để ý hỏi, nhưng Thái Niểu nhạy cảm nghe ra khẩu khí thử dò xét, cười lạnh, khỏi châm chọc, « Rất tốt, so với lúc còn quen tốt hơn rất nhiều. »
      Từ Lương Cẩm nhíu mày, gân xanh cũng nổi lên. Thái Niểu biết ta bị kích thích, cố gắng kìm nén lửa giận, nếu phải có Hoạt Tích Niên hoặc Trương Cảnh Trí, khiến ta đối với cũng là sợ ba phần, dám tùy ý nổi giận.
      Hoạt Tích Niên đến chỗ ta, đè đầu cưỡi cổ, biết ta rất khổ sở. Thái Niểu nhếch khóe miệng, ngừng chút, « lát nữa có người đến đón tôi, tôi đứng ở đây chờ, làm trễ nãi thời gian của nữa, hẹn gặp lại. »
      Từ Lương Cẩm đứng bất động, gắt gao nhìn . Cửa trường học luôn có học sinh và các thầy giáo ra vào, ở học viện có nhiều người bóng gió về Thái Niểu, lúc này hai người bọn họ đứng chung chỗ, càng làm cho người ta ghé mắt nhìn.
      « Tiểu Điểu, nếu như hối hận, em có thể hay …. »
      Thái Niểu cười ra tiếng, Từ Lương Cẩm rất biết chạm tới ranh giới cuối cùng của . Hối hận ? vừa mới nhận thiệp cưới từ tay của , nghĩ tới câu của Lưu Ly, « Từ Lương Cẩm, đê tiện. »
      Từ Lương Cẩm đanh mặt lại, giơ tay túm lấy tay của Thái Niểu, chỉ là còn chưa đụng tới ống tay áo của liền bị ai đó nhanh chóng đưa tay bẻ bẻ ra sau lưng, đau đến nỗi ta kêu rên thành tiếng, « A…. »
      Last edited by a moderator: 28/10/14
      Phiên Nhiên thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 39

      Edit:Thu Thuyền
      Beta: Thiên An


      Trang, buông ta ra .” Thái Niểu với tài xế của Trương Cảnh Trí.


      Trang Tịch hừ lạnh tiếng, mở cửa xe cho Thái Niểu, sau đó mới buông ra, “Tiều tử, bàn tay bẩn thỉu của ngươi sao xứng cầm tay tiểu thư nhà ta chứ? Lần sau nhớ kỹ nếu thấy tiểu thư nhà ta phải tránh xa chút.”



      Thái Niểu vẫn còn sợ hãi, cảm ơn , “ Trang cảm ơn .” Từ Lương Cẩm dám ra tay ở trước mặt bao nhiêu người, Thái Niểu hiểu trước kia vì sao mình lại ngu đến thế biết.

      Trang Tịch khoát tay, “ tốt khi lãnh đạo để tôi đến đón , nếu biết như thế nào nữa. Lãnh đạo mà biết, tiểu tử này dậy nổi.”


      Trang, đừng chuyện này với Cảnh Trí được ?” muốn Trương Cảnh Trí vì chuyện này mà tức giận.


      Trang Tịch nghĩ là sợ lãnh đạo ghen, nên đồng ý rất nhanh.


      Trang Tịch mở cửa xe ngồi vào, nếu ai để ý nhận ra đây là xe của Trương Cảnh Trí, mọi người trong trường vây quanh xem rất đông, cậu Lưu Ly cũng ở đây, lập tức gọi điện thoại cho lưu Ly, tài xế của phó thị trưởng Trương cung kính gọi Thái Niểu là tiểu thư, hiển nhiên là rất được Trương Cảnh Trí coi trọng, chẳng lẽ…trong quan hệ em họ hàng, chú cháu, cháu với cậu cũng phải là xa xôi gì, sống xa nhau, cái gì cũng có thể.

      Lưu Ly đơn giản khai báo mấy câu, cậu tự nhiên cũng hiểu.


      Trang Tịch chở Thái Niểu rời khỏi trường học, Từ Lương Cẩm giống như chó nhà có tang ủ rũ rời , năm giờ tàu điện ngầm xuất phát, trong nháy mắt, chỉ còn lại chiếc xe Bentley.

      Ở trong xe Bentley có đôi nam nữ, người cố có đắp cái chăn mỏng, mọi việc mới xảy ra, đều rơi vào mắt của hai người.

      “Người đó chính là Thái Niểu, mặc dù trong nhà ai đồng ý, nhưng Trương Cảnh Trí lại kiêng dè đưa ta xuất công khai nơi công cộng, hơn nữa còn ở chung với nhau.” ta vừa vừa đem tài liệu chi tiết đưa cho .


      chỉ nhìn thoáng qua tài liệu chút quan tâm liền gấp lại, “Lái xe , đưa tôi về khách sạn.”


      ta nhìn , muốn lại thôi, xe dừng ở cửa khách sạn, phục vụ khách sạn nhìn thấy xe về nhanh chóng đem xe lăn tới, muốn xuống xe, lại bị gọi lại, “Vẫn quên được sao?”


      cười lạnh, nhìn chân mình, thanh ấm lạnh lẽo hỏi ngược lại, “ xem?”


      Sắc mặt ta liền cứng lại, nhìn cười, dưới giúp đỡ của phục phụ ngồi lên xe lăn, được đẩy vào khách sạn.


      ta có chút thất bại, đúng lúc, chuông điện thoại reo lên. Nhìn màn hình điện thoại, thở dài mới nhấn nút nghe, “Phó thị trưởng Trương tìm tôi có việc gì thế?”

      …………..

      ra Trương Cảnh Trí muốn cùng Thái Niểu ăn buffer, chỉ là nhận được điện thoại chủ nhật có buổi từ thiện vì là tiệc rượu nên cần phải mang theo người bạn. Trương Cảnh Trí muốn dùng cơ hội này chính thức công khai quan hệ của hai người, nhưng, phải cùng ăn bữa với người em tốt của mình, dù sao cũng là người thân cận cũng thể vì muốn giới thiệu cho mọi người mà quên em được.

      “Tối nay chúng ta cùng ăn bữa.”


      Cổ Chân còn sức lực, giọng có chút lỗ mãng, “Thế nào, tớ còn tưởng cậu định giấu xinh đẹp đó chứ, cuối cùng cũng giới thiệu cho em rồi à.”

      “Cậu nhiều quá, có hay ?”

      “Sao tớ lại dám chứ.”


      “Vậy cậu chuẩn bị , sáu giờ gặp ở quán ăn Quá Khứ.”


      Cổ Chân kêu rên, “Phó thị trưởng Trương, cái này mà cậu cũng còn tiết kiệm như vậy.”


      Trương Cảnh Trí đâu còn để ý đến ta, trực tiếp cúp điện thoại. Đúng lúc Thái Niểu vừa mở cửa vào, Trương Cảnh Trí mặc áo khoác, “ thôi, dẫn em gặp mấy người.”


      ăn buffer sao? Gặp ai thế?”


      Trương Cảnh Trí cười cười, nắm tay ra ngoài, “Tới đó em biết”


      Đến quán ăn, mọi người đều đến đủ, ngược lại, lại là người cuối cùng xuất , Trương Cảnh Trí cảm thấy xấu hổ chút nào, dắt Thái Niểu vào phòng, Thái Niểu vào phòng nhìn mọi người hết sức kinh ngạc.


      “Ai u, cuối cùng cũng thấy bộ mặt của rồi nha, Tiểu Điểu lâu gặp.” Người chuyện chính là bạn cũ của hai người. Mặc dù thân thiết lắm, nhưng cũng đến nổi là người lạ. lớn lên ở Trương gia, Tiễn An Kim chính là khách quen của Trương gia, vì vậy hai người cũng coi như là quen biết. Thái Niểu chút xíu nữa là gọi tiếng “Cậu”, cũng may Trương Cảnh Trí nắm chặt tay , mới nuốt lời muốn lại, nếu gọi, sợ là bị mọi người nhạo báng.


      Nếu Tiễu An Kim là người quen, Cổ Chân lại là người lạ. Trương Cảnh Trí kéo theo ngồi vào chỗ mới giới thiệu, “Tiễn An Kim em biết, người này là Triệu Vũ, người kia là Chu Hưng, đều là bạn học của , Chu Hưng học ngữ, giống em.”


      Trương Cảnh Trí giới thiệu, hoàn toàn nhắc tới bối cảnh và thân phận của gia đình họ, Thái Niểu biết có thể ngồi ở đây chắc hẳn phải là người bình thường. biết xưng hô thế nào, chỉ đơn giản chào hỏi mấy câu.


      “Đây là vị hôn thê của tôi, Thái Niểu, mọi người cứ gọi ấy tiếng Tiểu Điểu là được.” Trương Cảnh Trí giới thiệu xong, Cổ
      Chân lập tức mở miệng, "Chặc chặc chặc, bây giờ thành vị hôn thê rồi đấy, nếu tớ nhớ nhầm mấy năm trước chẳng phải là cháu của cậu sao!"
      Tiền An kim nhịn được cao hứng, Triệu Vũ ngạc nhiên hỏi: "Xem ra còn có chút chuyện xưa, cậu phải giải thích cho tôi với Chu Hưng đó."
      Mặt Thái Niểu đỏ ửng, Trương Cảnh Trí trừng mắt nhìn Cổ Chân, "Cậu nhiều quá." Trách ta câu mới : "Tiểu Điểu lớn lên cùng với tớ, các cậu cũng biết tớ lớn hơn Tiểu Điểu rất nhiều, cho nên từ Tiểu Điểu gọi tớ là cậu."
      " ra là vậy, vậy phải chúng ta cũng thành cậu rồi sao, Tiểu Điểu, gọi tôi là cậu Triệu nhé." Triệu Vũ lập tức cho mình cái danh trưởng bối, lời của bọn Trương Cảnh Trí đều nghĩ tới đây là cơ hội, có tiện nghi mà chiếm mới gọi là ngu.
      Triệu Vũ xong, bốn người còn lại cười ồ lên, Trương Cảnh Trí thở dài, mặc cho bọn họ cười, hỏi Thái Niểu muốn ăn cái gì, kêu dọn lên. Thái Niểu lúc này, biết nên làm gì, nên cái gì cũng làm, Trương Cảnh Trí để cho chọn món ăn, liền chọn, món ăn mang lên liền ăn.
      Cổ Chân thấy hai người ăn ngon lành, thầm mắng tên Trương Cảnh Trí là đồ hồ ly giải hoạt. Đến lúc ăn xong nhấc mông muốn , mọi người thấy vậy liền kêu đánh, ai cũng để ý, ngược lại mấy người bọn hồ đồ mất rồi.
      Chu Hưng giảng hòa, "Tiểu Điểu giờ em làm việc gì?" Hai người cùng chuyên ngành, cộng thêm Chu Hưng chững chạc, ấn tượng của Thái Niểu đối với ngược lại so với ba người cà lơ phất phơ kia tốt hơn rất nhiều, khéo léo trả lời, "Làm việc ở trường học ạ."
      Trương Cảnh Trí thay, "Chu Hưng làm ở phòng giáo dục, trường nào có giao sư nào ta chắc chắn biết, em cần trả lời."
      "Người nhà còn chiêu cái gì thị, mấy ngày trước ăn cơm với hiệu trưởng, còn là giáo viên giỏi ngoại ngữ rất khó tìm, nếu Cảnh Trí à để tới chuyển ấy qua đó." xong Chu Hưng lập tức lấy điện thoại ra, muốn gọi.
      Thái Niểu vội vàng ngăn cản, "Cảnh Trí."
      Trương Cảnh Trí bất đắc dĩ than thở, "Chu Hưng à Tiểu Điểu nhà tôi muốn tự mình cố gắng còn tự dự thi, cứ để ấy tự mình làm."
      Tiền An Kim cười , "Xem ra là bản sao của Thái Tư rồi."
      Trương Cảnh Trí gật đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ, nghiêng người véo lên chóp mũi xinh của , mặt tràn đầy cưng chiều, mọi người nhìn thấy động tác này da gà đều rơi đầy đất.
      Trêu chọc mấy câu, mọi người liền bắt đầu vào việc chính, phần lớn là về khai phá đất cùng với chính trị, Thái Niểu nghe hiểu, liền gắp đồ ăn, cũng chen vào.
      Hơn tám giờ Chu Hưng nôn nóng muốn về nhà với vợ con, bữa tiệc mới tan. Chu Hưng để ý gặp lại rồi vội vàng chạy . Cổ Chân cảm thán "Đúng là mới cưới vợ có khác đều lo cho vợ con."

      Triệu Vũ chưa lấy vợ, dĩ nhiên là đồng ý, Trương Cảnh Trí cười cười, ôm Thái Niểu, "Đó cũng là loại hạnh phúc." câu liền bị hai người kia xem thường.

      Thái Niểu cười.

      Gió đêm hơi lạnh, Trương Cảnh Trí uống rượu, hôm nay cũng có tài xế theo, cho nên Thái Niểu buộc phải ngồi vào vị trí lái xe. Nhìn chút, phát động xe, kết quả do nhấn ga mạnh quá, xe vọt rất nhanh.

      Lần đầu tiên Trương Cảnh Trí ngồi xe chở, biết có bằng lái, ba là tài xế, vốn tưởng rằng lái xe đối với rất dễ dàng, ngờ để Thái Niểu chở về nhà, Trương Cảnh Trí còn căng thẳng hơn so với Thái Niểu. Nhớ lại lúc trước để mình lái xe đến học viện, nghĩ đến đây cảm thấy sợ "Sau này, em đừng bao giờ chạy xe nữa. Nếu muốn dùng xe gọi cho Trang Tịch ấy."

      Thái Niểu rụt cổ lè lưỡi.

      Nhìn nghịch ngợm, Trương Cảnh Trí liền ôm vào trong lòng, "Nha đầu, chúng ta có con , em xem Chu Hưng đấy, vừa có con liền quên hết mọi chuyện, lập tức về nhà."

      "Chu Hưng kết hôn rồi mà, có con là rất bình thường, chúng ta sao có thể thế được?" Thái Niểu thẳng trọng điểm. Trương Cảnh Trí gối đầu cổ hừ hừ, trong bụng quyết định, dù thế nào cũng phải làm cho người nhà đồng ý mới được.

      cúi đầu nhìn khuôn mặt đưa đám của , Thái Niểu nhớ lúc trước an ủi giờ an ủi lại, hôn lên ót của , trêu chọc : "Hâm mộ người ta sao, sao tìm người kết hôn?"

      " phải vì em chưa đồng ý sao!"

      câu làm lòng ngọt ngào, tuy biết Trương Cảnh Trí dỗ dành mình, nhưng là con ai thích ngọt chứ, dù đó là lời dối họ cũng tin.

      Thái Niểu, cũng ngoại lệ.

      Trương Cảnh Trí cũng giải thích, thời gian chính là câu trả lời tốt nhất, ngại đến bảy mươi tuổi cho biết, năm đó, ở ký túc xá nhìn xuống, thấy nhận hoa từ tay Từ Lương Cẩm, liền rời . Cũng lúc đó quen bạn , chỉ vì ta cười lên rất giống .
      Last edited: 20/11/14
      Phiên Nhiên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :