1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người mới tức giận - Tinh Oánh Tinh Oánh(Full có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 29:
      edit: thanhthao1990

      Lúc mười lăm tuổi còn gương mặt ngây thơ, cột tóc đuôi ngựa cao, khi bước đuôi tóc cũng nhảy lên nhảy xuống. Đến gần cuộc thi cao trung, khí trong trường học cũng nặng nề, cho dù thường ngày muốn học tập lúc này cũng phải cầm sách lên mà làm bài.

      Trong phòng học nóng bức, lấy tay lau mồ hôi trán, nhìn lớp trưởng cái rồi len lén cầm bài thi rồi ra cửa sau trốn ra, ra khỏi trường vui mừng hướng Trương gia chạy, bà Trương hôm qua công tác về nhà, hôm nay Trương gia nhất định có rất nhiều đồ ăn ngon.

      chạy đến Trương gia, liền đứng ở cửa, sau đó lui từng bước về sau.

      “Đứng lại”, Trương Cảnh Trí để tờ báo xuống, nhìn vẻ mặt thận trọng của khi đứng ở cửa, nhìn lại đồng hồ, “Thời gian này hình như cháu nên ở trường học mới phải”.


      “Cháu…cháu…”, nắm vạt áo, dám ngước mắt nhìn . Trong nhà các cậu luôn đối với hòa nhã gần gũi, chỉ có cậu út là có biểu gì với , cười cũng có.

      “Cháu trốn học”. chỉ cái ghế ý bảo ngồi xuống, thích ngẩng đầu cùng người khác chuyện, “Tiểu Điểu, còn hai mươi ngày nữa phải thi cao trung rồi, cháu định thi trường cao trung nào?”.

      ôm cặp sách ngoan ngoãn ngồi xuống: “Nhất Trung”.

      “Nhất Trung rất tốt, là trường trọng điểm, cậu học cao trung cũng là ở Nhất Trung, con nắm chắc bao nhiêu phần trăm?”.

      Nắm chắc, mắt liền xoay động, chuyện này có gì để nắm chắt hay , thi đậu học, còn học trường thấp hơn, chỉ là dám như vậy với cậu út, liền do dự “0.8”.

      “Xem ra con đối với bản thân mình rất tự tin”.

      liền lại “60%”.

      cau mày nhìn tiểu nha đầu trước mắt: “Rốt cuộc bao nhiêu phần trăm?”.

      Còn cao sao. “Này phần trăm…”, do dự biết phải bao nhiêu, mắt liếc nhìn phòng bếp nhìn thấy bà Trương ra, ngay tức khắc vui mừng đứng lên “Bà nội, con đến”.

      “Tiểu Điểu đến à, con với cậu út gì vậy?”, bà Trương mỉn cười ra, trong tay bưng khay bánh ngọt mới làm xong. “Vừa ăn vừa chuyện”.

      “Dạ được”, nhận lấy bánh ngọt, chia làm từng miếng , trước tiên là đưa cho bà Trương miếng, sau đó là cậu út miếng, rối mới cắt cho mình miếng.

      “Tiểu Điểu muốn thi vào trường Nhất Trung, con hỏi tiểu Điểu nắm chắc bao nhiêu phần trăm?”.

      Bà Trương nghe xong, mỉn cười : “Việc đó đối với tiểu Điểu cũng có gì khó khăn, lớp mười học cũng tốt lắm, hôm qua mẹ còn nghe mẹ của tiểu Điểu nha đầu này ngoại trừ ngữ văn hơi kém những môn khác đều học rất tốt”. Bà Trương xong liền vào phòng bếp.

      nhìn khóe miệng đầy bánh của , nghĩ tới nha đầu này thành tích học tập tốt như vậy “Tại sao ngữ văn thành tích tốt”.

      biết”.

      Đây là đáp án gì?. muốn mở miệng tiếp ngẩng đầu lên nhìn rồi hỏi: “Cậu út hôm nay nghĩ à”.

      “Đúng vậy”.

      “Sao cậu út hẹn hò, cậu út có bạn sao?” Thái Niễu ngây thơ hỏi.

      cảm thấy mình bị xem thường, lại muốn thừa nhận mình có bạn với tiểu nha đầu trước mặt này: “Đương nhiên là có”.

      Ánh mắt của sáng lên, “Chị ấy tên gọi là gì?”. ràng có người con sợ mặt lạnh này hù dọa.

      “Trần Thanh Đằng”.

      “Tiểu Út, con cùng Thanh Đằng quen nhau sao”, bà Trương vào phòng khách nghe được câu này, cảm thấy vui mừng. Thanh Đằng đứa bé đó là bạn học chung đại học với , lúc học có ý với , ai ngờ tiểu Út lại như đầu gỗ, chính là nhìn ra. Cũng may hai đứa rốt cuộc cũng tu thành chính quả rồi. “Hôm nào mang ấy về nhà”.

      Bà Trương cực kỳ vui mừng, lại chú ý đến mặt của con trai của mình lạnh hơn so với trước, tiểu nha đầu gây họa kia lại lén cắt cho mình miếng bánh ngọt giống như có người cùng tranh giành từng miếng với mình.

      ….

      bị chuông báo thức đánh thức, lâu chưa từng ngủ say như vậy, biết tại sao lại mơ thấy hồi còn , khi đó tiểu nha đầu cực sợ mình, mỗi lần thấy cúi đầu giống như chuột thấy mèo chính là dạng có thể bỏ chạy.

      Nhớ lại lần đó bị tiểu nha đầu tính kế, cảm thấy còn bực tức. từng nghĩ đến nếu như ngày đó dối Thanh Đằng là bạn mình, có lẽ cũng cùng Thanh Đằng lời thương, vây có phải hay chuyện về sau cũng xảy ra.

      bật cười, cười bản thân mình khi nào muốn phát sinh tình thế “Có lẽ”. Quay người xuống giường, hôm nay tiểu Điểu dọn nhà, là bạn trai cũng nên để bạn dọn nhà mình, như vậy xứng.

      cùng Lưu Ly tới lấy đồ đạc cũng nghĩ tới ở nhà, cảm ơn Lưu Ly rồi xách đồ đạc xuống lầu, “Quần áo cũng có dọn hết, để lại đây nữa, sau này trở về ở cũng có quần áo mặc, đồ dùng rửa mặt cũ cũng để lại,trong vali chuẩn bị đồ mới cho em”.

      “Phó thị trưởng Trương suy nghĩ chu đáo, nếu người có thể ở lại nữa cũng là tốt”, Lưu Ly ở bên lời chăm chọc, chỉ cười, chỉ là Thái Niễu lúng túng. Bị trừng cái, Lưu ly lè lưỡi, kéo valy ra ngoài.

      cũng muốn ra ngoài, liền kéo lại “ cũng khó có ngày được nghĩ, mời mọi người ăn cơm”.

      cần đâu”, Lưu Ly cùng hợp lại với nhau thế nào cũng làm cảm thấy lúng túng, có da mặt dày như bọn họ.

      nên cần, còn kêu Bạch Kỳ Trấn qua đây nữa”, vừa xong liền nghe thấy tiếng hoan hô ở cửa.

      “Bạch Kỳ Trấn cũng , tiểu Điểu chính là phải”,
      căn bản phải đặt câu hỏi.

      lắc tay , bây giờ muốn từ chối cũng được, cười giống như con mèo xấu, rất tốt, bên nhà kia rất tốt, biết hối lộ chủ cho thuê nhà.

      lâu sau này mới biết, khu nhà ở cao cấp của Lưu Ly bị dừng điện để bức bách về biệt thự cũng bởi vì Lưu Ly bị hối lộ.

      Bởi vì có Bạch Kỳ Trấn tham gia, Lưu Ly mới lười trêu đùa , nhìn Lưu Ly ẻo lả làm toàn thân nổi da gà, thời điểm tiệc tan, Lưu Ly hơi say, nửa người dựa vào Bạch Kỳ Trấn nhất định bắt đưa về nhà, muốn theo sau lại bị Lưu Ly trừng mắt cái, nên chỉ có thể nhìn hai người rời .

      Sau khi thanh toán xong bước ra ngoài, nhìn thấy đứng ở cửa, “Sao lại đứng ở đây, lên xe.”

      quẹt miệng, “Lưu Ly là thấy sắc quên bạn, ấy đưa cho em chìa khóa nhà, tại ai biết ấy cùng thư lý Bạch đâu.” Vẻ mặt như đưa đám, thế này là có nhà mà được về à.

      dường như biết trước việc này: “Cùng về nhà .”

      “Có phải hai người thông đồng với nhau ?” là làm cho người ta hoài nghi.

      liền kéo lên xe, “Nếu chúng ta thông đồng, em nghĩ em có thể dọn ra ngoài ở sao.”

      bĩu môi lầm bầm: “Dù sao từ đến lớn luôn khi dễ em.”

      “Khi dễ? Lúc nào khi dễ em.” dựa sát vào , sau đó cắn miệng cái “Như vậy mới là khi dễ.”

      “Ghét, bị người ta nhìn thấy”, xong liền nhìn ngoài xe.

      nhìn thấy là có thể khi dễ”, cười , khởi động xe chạy về nhà.

      Vào nhà, hai người ngồi ghế salon chuông điện thoại của vang lên, vừa ôm vừa nghe điện thoại: “A lô.”

      “Tiểu Út, chuyện chị hai con ?” bà Trương gấp gáp hỏi.

      vừa nghe, liền dùng ngón tay ra dấu cho biết là người nhà, kêu đừng lên tiếng, để tránh bị phát . chỉ là “Ừ” chứ gì, cúi đầu vuốt vuốt móng tay, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên, nhìn thấy nằm nghiêng ghế salon, vẻ mặt nhìn rất nghiêm túc, cặp mắt nhìn thắm thiết.

      liền đưa tay lên che ánh mắt của , bị nhìn như vậy cảm thấy chột dạ.

      cầm điện thoại trả lời: “Mấy ngày nữa con trở về giải thích với mẹ, cần đem chuyện này ra ngoài, con tắt máy trước.” Tắt điện thoại, cầm tay , dùng sức chút liền đem ôm trong ngực, “Tiểu Điểu, em có hay từng nghĩ đến kết hôn?”

      Làm sao từng nghĩ đến kết hôn, bất quá nghĩ đến cũng vô dụng, người ta căn bản muốn cưới mình. Nghĩ đến Từ Lương Cẩm, cảm thấy có chút chán nản, “Vẻ mặt của em giờ nếu là nghĩ đến người đàn ông khác ghen.”

      “Em nghĩ về Từ Lương Cẩm”, nhìn .

      “Đúng là nghĩ đến người đàn ông khác”, lấy tay che mặt “Đau lòng quá.”

      cười to lên, đẩy cái: “Đừng làm rộn.”

      “Vậy em em nhớ ta về cái gì”, vừa muốn mở miệng lại nghe thêm, “ cho em tốt về ta.”

      “Cho đến giờ, em vẫn cảm thấy mình cùng Từ Lương Cẩm thích hợp hơn.”

      làm bộ dáng như muốn bóp chết , giống như con giun vặn người qua lại.

      “Em cứ tiếp”, híp mắt nhìn , nếu như thêm câu nào nữa hay, đem hành xử ngay.

      nhìn vào mắt , lần đầu tiên thẳng thắng về mối tình tan vỡ, “Bất kể là diện mạo, gia thế, học vấn, còn có chúng em cũng thích hợp, lúc đầu ta phải là người theo đuổi em lâu nhất, cũng phải là người quan tâm em nhất, càng phải là người có điều kiện tốt nhất, mà do em vừa ý ta. Bởi vì ta thích hợp, cho dù ở nơi đâu, người ta cũng là xứng đôi, mà phải là người nào đó lấy người đó rất có phúc. Em cho là chúng em kết hôn, sống với nhau cả đời, có thể là bình thường, bận rộn hay vội vã, nhưng đó chính là cuộc sống của chúng em. Tiếc là em nghĩ sai rồi. Hai người muốn sống với nhau cả đời, thích hợp là chưa đủ.”

      “Vậy bây giờ em nghĩ như thế nào là thích hợp đây?”

      lắc đầu cái, đem tay để mặt : “Em biết, cậu út, cho là thế nào?”

      nhìn , tròng mắt đen sâu thẳm: “Có em, hiểu biết em, có cho em dựa vào, có chúng ta biết nhau hai mươi sáu năm, có đối với tương lai có lòng tin, còn có… trung thành. Những thứ này để em theo sống cả đời ?”

      “Cậu út.”

      che miệng , “Tiểu Điểu, em suy nghĩ rồi trả lời , trừ những thứ vừa kể , thân phận của có thể thể luôn ở bên cạnh em, gia đình của có thể làm em chịu áp lực rất lớn, tuổi của cũng có thể chết sớm hơn em.”
      tart_trungPhiên Nhiên thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 30


      Đều hồ ly có thể mê hoặc lòng người, mắt Thái Niểu nhìn Trương Cảnh Trí liền cảm thấy mình giống như bị hồ ly mê hoặc, áp lực, làm bạn cảm thấy thậm chí là mấy chục năm sau có thể đem mình ở lại đời đều thể ngăn cản tưởng tượng viễn cảnh tương lai cùng .


      Cả đời, dài ngắn bao nhiêu.


      “Chị dâu nhìn thấy hành lý của em, ấy cho người trong nhà biết”. Trương Cảnh Trí bình tĩnh xong liền buông lỏng ra.


      Thái Niểu chợt bừng tỉnh, “A” tiếng ngồi dậy. “Vậy phải làm sao bây giờ?” lập tức xoay người cầm lấy điện thoại di động, “Ba em nhất định gọi em về nhà, phải làm thế nào, phải làm thế nào bây giờ.”


      “Đừng sợ, bố mẹ em còn chưa biết, bây giờ chỉ có bố mẹ hai chị dâu biết.”


      Thái Niểu nhíu mày, dáng vẻ phiền muộn, “Em nên giải thích với bà nội Trương thế nào cho phải.”

      Trương Cảnh Trí ôm thở dài, “ cần giải thích, em chưa chồng chưa vợ, thương nhau cũng phải phạm pháp.”

      “Nhưng…” Vẫn biết là như thế, nhưng cũng phải đạo lý này.


      nhưng nhị gì hết.” Trương Cảnh Trí nâng mặt lên. “Tiểu Điểu, phải là người tùy tiện, cho nên tin tưởng , mọi chuyện cứ để lo.” (An: Chị chỉ cần ấy là đc!)


      “Cậu út.” Thái Niểu nhếch khóe miệng, “Chúng ta cùng nhau đối mặt.” giây kia cả người tràn đầy dũng khí.


      Trương Cảnh Trí bật cười, kìm nén được nữa, đè lấy gáy , hung hăng hôn lên môi .


      Tất cả tới quá nhanh rồi lại thuận nước đẩy thuyền, Thái Niểu biết mình tiến vào phòng ngủ như thế nào, càng biết sao mình lại nằm giường của , trí nhớ giống như bị mất , cho đến ngày hôm sau ánh mặt trời chiếu vào nhà.


      Cả cánh tay Trương Cảnh Trí như tê dại , cúi đầu nhìn Thái Niểu cuộn lại gối lên cánh tay trong lòng chút, khóe miệng khẽ cong lên. Chăn đắp người , cánh tay cùng bắp chân đều lộ ra ngoài, hai tay chống trước ngực , đầu ngước lên, khẽ nhếch miệng. Trương Cảnh Trí cẩn thận đem đầu đặt lên gối, cử động cánh tay tê dại của mình, Thái Niểu dùng lỗ mũi hừ hừ hai tiếng, hai cánh tay giơ lên ngang đầu, mảng ngực lớn lộ ra cảnh xuân tươi đẹp.


      Trương Cảnh Trí cảm thấy thân dưới căng thẳng, nhìn vết đỏ đỏ hồng hồng ngực , cố nén dục hỏa, ngày hôm qua có chút kiềm chế được, đòi hỏi hơi nhiều chút. Cúi đầu hôn cái rồi lật người xuống đất.


      thể phủ nhận, tâm tình Trương Cảnh Trí vô cùng tốt. Gọi điện thoại sắp xếp nội dung công việc xong, lùi lại thời gian tới chính ủy. Lấy thức ăn trong tủ lạnh ra chuẩn bị bữa sáng.


      Trương Cảnh Trí thức dậy bao lâu Thái Niểu liền tỉnh, mở mắt ra trong đầu là mảng hỗn độn, thân thể giống như bị xe lăn qua. Nghĩ tới những chuyện đứt quãng trong đầu, Thái Niểu cắn môi dưới hung hăng vùi vào chăn bông.


      Trương Cảnh Trí làm xong bữa sáng vừa ngẩng đầu nhìn thấy Thái Niểu chậm rãi ra ngoài, tới, hôn cái, “Ăn sáng xong đưa em làm.”


      Thái Niểu đỏ hồng từ cổ tới mặt, mất tự nhiên “Dạ” tiếng, cũng dám nhìn Trương Cảnh Trí.


      Hai người ăn xong bữa sáng, Trương Cảnh Trí đưa tới học viện, nhìn cổ áo sơ mi người cao đến nỗi thể cao hơn được nữa, nhíu mày. Xuống xe kéo hôn mọt cái, “Tan việc về nhà.”


      Thái Niểu đỏ mặt, “ Em về chỗ Lưu Ly.”

      phải là em muốn chuyển qua đó chứ?” Cái gì nên làm cũng làm rồi, còn ngại ngùng gì nữa. “Ngoan.”


      Thái độ của Thái Niểu lần này vô cùng kiên quyết, gì cũng đổi ý.


      Trương Cảnh Trí thể làm gì khác hơn là lấy lùi để tiến, “Tối nay cùng nhau ăn cơm, ăn xong rồi trở lại chỗ Lưu Ly.” Thái Niểu miễn cưỡng đồng ý, cười chẳng khác gì con mèo ăn vụng, cơm ở đâu mà ăn, ăn cái gì còn chưa biết.


      Lưu Ly nhìn thấy Thái Niểu, câu đầu tiên hỏi: “Tối hôm qua cậu bị cậu út cậu ăn sạch?”

      Thái Niểu bị hỏi sửng sốt, vẻ mặt làm sao cậu biết trong nháy mắt bán đứng mình.


      Lưu Ly là ai cơ chứ, chỉ cần là chuyện nam nữ có chút mùi tanh cũng chạy thoát khỏi lỗ mũi ấy, ban đầu Trương Cảnh Trí chẳng khác gì thiên sứ xuất bên cạnh Thái Niểu làm cảm thấy có cái gì đúng, chỉ là đến bây giờ vẫn hiểu nếu Trương Cảnh Trí thích Thái Niểu tại sao bây giờ mới xuống tay. bĩu môi, “Nhìn dáng vẻ nhu thuận bị đàn ông của cậu, trừ cậu út cậu ra ai có thể ăn cậu.”


      Thái Niểu đỏ bừng cả mặt.


      Lưu Ly cảm thấy dáng vẻ của Thái Niểu như vậy chỉ cần là đàn ông, ai nhìn thấy nhiệt huyết đều sôi trào, nhịn được hỏi. “Tiểu Điểu, phương diện này cậu út cậu thế nào. Bao lâu? 20 phút? Nửa tiếng?”


      Thái Niểu chỉ hận có cái lỗ để mình chui xuống, “Lưu Ly, cậu lại bậy gì thế.”

      phải là dưới mười phút đấy chứ!” Lưu Ly nhíu mày thở dài, “Cũng là chuyện bình thường thôi, đàn ông 20 như hổ, ba mươi bình thường, bốn mươi sa sút, 50 lại càng phải , 60 chỉ chỉ có tưởng tưởng trong đầu. Cậu út cậu nếu tính ra cũng sắp bốn mươi rồi, năng lực trong phương diện này dù sao cũng kéo dài bằng thanh niên đôi mươi, chỉ là khổ thân cậu thôi, chờ lúc cậu ba mươi như hổ, đoán chừng cậu út cậu cũng còn dư lại cái gì.” (An: thua bà Lưu Ly luôn, bạn An ed mà ứ biết mình viết cái gì nữa http://***************.com/images/smilies/icon_sad.gif()


      Thái Niểu: “…..”


      Đại khái là Thái Niểu vĩnh viễn bao giờ hiểu được lời táo bạo của Lưu Ly. Phòng tuyển sinh gọi điện thoại tới bảo trở lại làm việc, Thái Niểu mới tạm tránh được tra khảo “Bao lâu” của Lưu Ly, nhưng trở về phòng tuyển sinh lại nhìn thấy Hoạt Tích Niên, thà bị Lưu Ly đùa giỡn còn hơn.


      “Tiểu Điểu, buổi tối cùng nhau ăn cơm nhé.”


      “….” Mỗi lần hỏi đều bị cự tuyệt mà vẫn hứng thú mời tiếp sao.


      Từ lúc Hoạt Tích Niên biết quan hệ của và Trương Cảnh Trí có mập mờ liền tính theo đuổi , có câu con tốt sợ kẻ mặt dày, ta cũng tin giải quyết được này. “Tiểu Điểu, em có thế đừng… em có gì hài lòng với sao?”


      “…”


      “Quên , có phải em muốn chuyện với , vậy nghe cũng được. cũng còn làm ở đây bao lâu nữa, tháng sau phải lên phòng (phòng giáo dục đấy ạ; có phòng, sở, bộ giáo dục đấy bà con) báo cáo. Hôm nay trước cho em biết, phòng giáo dục cho học viện chúng ta mười xuất bên vị trí phúc lợi, ba giữ lại cho em…”


      “Hoạt Tích Niên, ai cho có quyền quyết định?” Thái Niểu cảm thấy vui vẻ chút nào, đầy bụng tức giận .


      có quyền cho làm vậy.” Hoạt Tích Niên cười hì hì .


      “Chuyện của người khác tại sao lại làm thế.”


      Hoạt Tích Niên đứng lên, thấy tức giận đỏ bừng mặt, vẻ mặt cũng cứng ngắc, “Thái Niểu, đây cũng phải lúc để đùa, chuyện này muốn để em biết để cám ơn , ….”

      “Cám ơn ? Hoạt Tích Niên, tôi lạ gì.” Thái Niểu xong ngồi xuống bàn tài liệu bên cạnh.


      Ra khỏi học viện, Thái Niểu đầy bụng uất ức, gọi cho Trương Cảnh Trí thút tha thút thít kể lại chuyện này. Trương Cảnh Trí nghe xong bật cười, an ủi mấy câu bảo đợi ở cửa học viện. Chỉ lát sau tài xế của Trương Cảnh Trí tới đón , quay trở lại tòa thị chính gặp Trương Cảnh Trí.


      phải em quấy rầy tới công việc của chứ.” Mới vừa rồi Thái Niểu bị Hoạt Tích Niên làm cho vô cùng tức giận cũng nghĩ tới việc Trương Cảnh Trí có thể bận hay , vào lúc này có chút hối hận.


      Trương Cảnh Trí cầm tay , “Hôm nay bận, có thời gian đưa em ra ngoài.”


      Tài xế lái đông lái tây cũng biết qua bao nhiêu ngõ , dừng lại trước cư dân viện (đại khái là ngôi nhà giống như phủ thời xưa), trước cửa treo biển hiệu viết chữ “Thực.” Trương Cảnh Trí gì trực tiếp kéo vào trong, trong viện có trồng cây táo ta, táo mới trồng, giơ tay lên ngắt mấy quả nhét vào tay , “Đầu mùa, nếm thử chút.”


      Thái Niểu nhét quả vào trong miệng, giòn giòn chua chua. “Đây là đâu?”

      “Đây là quán của người bạn mở, trước kia tới mấy lần, thức ăn tệ, sớm muốn đưa em tới nếm thử chút rồi.” Trương Cảnh Trí , khoảng hơn 20 tuổi bước từ trong ra, thân sườn xám ngắn màu xanh ngọc, gương mặt hồng nhuận, tựa như ngọc nữ từ trong tranh bước ra.


      “Phó thị trưởng Trương, đồ ăn chuẩn bị xong cho ngài, xin mời theo bên này.” đó dẫn bọn họ vào nhà, căn phòng kiến trúc cổ, Đông Nam tất cả có hai phòng. Bọn họ vào gian phòng phía Nam, vừa vào phòng, Thái Niểu lập tức có cảm giác như bước vào cõi tiên. Cả căn phòng bằng trúc vô cùng mát mẻ, tất cả bàn ghế trong phòng đều được làm bằng trúc, ngay cả các trang trí vách tường cũng làm bằng trúc. tường còn treo bảng bằng trúc viết tên đồ ăn, trúc bài tử, nhất nhất nhìn sang, cuối cùng cũng phát được cái bảng hiệu ghi chú: Bổn điếm đồ ăn đều bán ra ngoài.


      Kỳ lạ chính là , sườn xám xanh ngọc nhanh chóng bưng đồ ăn vào phòng, bát ăn cơm trắng ngọc, kèm là đũa trúc, rất là chọc người.

      Thái Niểu nghịch nghịch cái bát ăn cơm, đường viền của bát màu phấn, óng ánh trong suốt. “Bát này là đẹp.”


      “Thích ?”


      Thái Niểu gật đầu cái, lại đưa đồ ăn vào, cái đĩa cùng loại đựng ít thức ăn, lại tinh xảo làm cho người ta kiềm chế được mà đặt đũa xuống thử. Mấy miếng củ sen treo đường nước, càng làm cho bát đĩa trở nên đẹp mắt.


      Trương Cảnh Trí cười bảo ăn trước, Thái Niểu cẩn thận gắp đồ ăn, đưa vào miệng, mắt mở to tròn trịa, biểu trẻ con khiến Trương Cảnh Trí buồn cười.


      Mấy món lúc sau, mỗi món đều rất ngon khiến Thái Niểu phen mở mang tầm mắt , cho đến khi cái bụng phình căng ăn nổi nữa, “Em chỉ hận tại sao mình lại có hai cái dạ dày. Món củ sen đường, hương vị ngọt thanh giòn, còn có món canh ngô, sao có thể thơm như thế. muốn ăn thêm bát canh tổ yến nữa, em cảm giác như no tới tận cổ rồi.” rất có tiền đồ chỉ cổ họng mình khoa chân múa tay lại khoa tay múa chân, lại đánh cái chắc nịch.


      Trương Cảnh Trí cười ra tiếng, Thái Niểu nhịn được cầm cái bát ăn cơm, “Bát này làm sao mà ông chủ có thể cam lòng để cho khách dùng, nếu là em em đem nó để vào tủ kính trưng bày rồi.”


      “Thích như vậy sao?”


      “Rất đẹp mà.” Thái Niểu cảm thán.

      Trương Cảnh Trí cầm lấy bát , nhìn cái, nhướng mí mắt, sau đó trực tiếp đem bát ăn cơm nhét vào túi áo vest. Thái Niểu mắt chữ O miệng chữ A. Trời ạ, đường đường là phó thị trưởng Trương lại làm chuyện tiện tay bắt trộm dê thế này sao?


      Trương Cảnh Trí thản nhiên hỏi , “Ăn xong chưa?”

      “Ăn …. Xong rồi.”

      “Vậy thôi.” xong, liền kéo ra khỏi phòng.

      Thái Niểu chột dạ, lúc tính tiền nhìn thấy sườn xám xanh ngọc vào phòng dọn dẹp, tim cũng nhảy tới cổ họng, sợ bị người ta phát hai người bọn họ lấy trộm bát ăn cơm.

      Cũng may lúc thanh toán xong, sườn xám xanh ngọc cũng ra ngoài, ra khỏi quán ăn, Thái Niểu kéo chạy lên xe, “ điên rồi, tại sao có thể…” Nhìn tài xế trước mặt chút, tiếng, “Làm sao có thể thuận tay cầm luôn bát ăn cơm, nhỡ bị phát làm thế nào?”
      tart_trungPhiên Nhiên thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 31


      Cảnh báo: chương này có H, bạn nào thiếu thịt bơi hết vào đây.


      An làm chương này mà sợ quá, cũng biết là truyền tải được bao nhiêu % theo ý tác giả nữa, mấy cảnh này t chưa làm bao giờ, xin các bạn chém tay.



      Trương Cảnh Trí móc cái bát con từ túi áo vest ra nhét vào tay , Thái Niểu chỉ sợ bị phát , giấu bát con , giục tài xế lái xe. Xe ra khỏi ngõ , còn lo sợ nhìn phía sau, chỉ sợ người ta đuổi theo. Trương Cảnh Trí cười cười, “Đem về đặt trong tủ kính.”


      Vào đường phố chính, Thái Niểu mới móc bát ra ngắm nghía, nhớ lại dáng vẻ thản nhiên lúc trộm cái bát của Trương Cảnh Trí, nhịn được “Phốc” tiếng bật cười. Chuyện này cũng là quá mức điên khùng, đường đường là phó thị trưởng Trương mà cũng ăn trộm.

      Trương Cảnh Trí thấy cười, liền hết lo lắng, “Cuối cùng cũng cười.”

      tay Thái Niểu cầm bát con, tay nắm tay , “Hay là, chúng ta trả lại cho người ta , người ta biết , mất đồ tuy dám hỏi , nhưng khó tránh khỏi xấu sau lưng.” Biết vì muốn làm mình vui vẻ, trong lòng Thái Niểu cảm thấy vô cùng ấm áp.

      Ánh mắt Thái Niểu nhìn giống như đứa bé cầm viên kẹo mình thích do dự biết có nên chia sẻ hay , khiến trái tim rung động. “Chính là lấy cho em, sao phải trả lại. lần ăn trộm vì em có cảm thấy rất đáng làm kỷ niệm sao! Yên tâm, biết chủ quán, với ta…”

      “Vâng!” Thái Niểu gật đầu, nhớ lại dáng vẻ trộm bát của vừa cười vừa bước ra ngoài.

      Bởi vì cái bát con, Thái Niểu ngồi vào sa lon trong biệt thự liền quên mất chuyện phải trở về nhà Lưu Ly. Trương Cảnh Trí từ thư phòng bước ra ngoài, thấy nhìn bát con cười khúc khích, nghĩ mình lần làm trộm cũng coi như đáng giá. Vừa muốn bước tới, điện thoại di động liền vang lên, nhìn số điện thoại, quay lại thư phòng nhận điện thoại.

      Bên đầu kia điện thoại là giọng giễu cợt cà lơ phất phơ, “Nhóc con họ Trương kia, cậu đường đường là phó thị trưởng mà từ lúc nào đổi sang nghề ăn trộm rồi hả?” Gọi điện thoại tới chính là Cổ Chân - ông chủ quán ăn.


      “Lấy cái bát mẻ thôi mà, hiếm!”


      “Bát mẻ? Bát nhà ông đều là loại bát tốt nhất trong số bát thượng hạng, sứ bạch ngọc 100% , cậu phải biết, mau đem trả lại cho ông đây.” Cồ Chân đùng đùng nổi giận.


      Trương Cảnh Trí ngoắc ngoắc khóe miệng. “Tòa Thị Chính sắp khai phá con sông kia dự định xây dựng khu công nghiệp quy mô lớn.”


      “Đúng ?”


      “Tin này đổi lấy cái bát mẻ của cậu đáng giá !”


      “Ngày mai ông đây tặng hẳn cho cậu bộ.”


      “Vậy cần, gửi cho tớ phần bán bên ngoài là được.” Trương Cảnh Trí nhìn tài liệu bàn, “Ngày mai đưa đến cho tớ phần điểm tâm giống như hôm nay là được, lát nữa tớ gửi địa chỉ cho cậu.”


      “Thằng nhóc họ Trương kia, hôm nay cậu dẫn tới là ai thế?” Cổ Chân vừa vừa cười, “Tớ nghe bích sắc (An: Chạ biết “bích sắc” có phải là tên người nữa mà câu này nguyên văn đấy nhá, hic) kia khá xinh đẹp, kẻ nào đem tặng cậu thế.”


      “Đừng ở đó hươu vượn, ấy là vợ tớ.”


      “Vợ?” Giọng Cổ Chân đột nhiên cao vút, biết Trương Cảnh Trí là người dễ dàng thừa nhận ai đó, nếu ra nhất định là . “Là thiên kim nhà ai vậy, tớ có biết ?”


      “Khi còn bé gặp rồi, chỉ là biết cậu có nhớ ?”


      “Khi còn bé gặp rồi? Là ai vậy?”


      “Tiểu Điểu, con của tài xế Thái.”


      “Chính là bé gọi cậu bằng cậu út đúng ?” Cổ Chân dám tin, “Trương Cảnh Trí à Trương Cảnh Trí, con thỏ ăn cỏ gần hang, sao cậu lại hết lần này tới lần khác lại gặm gốc cây ở gần thế. Cậu mau thẳng thắn cho tôi, có phải là lúc bé ấy còn chưa trưởng thành cậu động lòng rồi , trách được lúc Thanh Đằng dời trái tim cậu căn bản là ở bên ấy.”


      Nhắc tới Thần Thanh Đằng, Trương Cảnh Trí đột nhiên im lặng, Cổ Chân biết mình nhắc tới người nên nhắc, cũng im lặng nên tiếng. “ ấy…. Khỏe chứ?” Trương Cảnh Trí chần chờ lúc vẫn hỏi, mấy năm nay cố ý nhắc tới ấy hỏi thăm ấy, phải trốn tránh mà là áy náy. Áy náy nên hỏi cũng dám hỏi, nghĩ lại lúc Thần Thanh Đằng ở trong bệnh viện gào thét đuổi mình đến khan cả giọng, có cảm giác người có nỗi đau thương tả được.


      tốt đẹp như thế, lại bị phá hủy.


      Lòng Cổ Chân chùng xuống cũng có chút thoải mái, giọng nặng nề thêm hai phần, “Nghe vô cùng tốt, vừa tốt nghiệp tiến sĩ năm nay, tớ có khuyên ấy trở về nước, nhưng ấy chịu. Tháng trước tớ Mexico gặp ấy, ai ngờ lúc tớ xuống máy bay ấy lại lên máy bay, biết là cố ý hay trùng hợp.” cười lạnh tiếng, mang theo vài phần tự giễu.

      Năm đó Thần Thanh Đằng ở học viện cũng là nhân vật phong vân, hoa khôi khoa triết học. Bao nhiêu tài tử quyết tâm dựng trại ở cửa khoa triết cũng thể hái xuống đóa hoa này, Cổ Chân cũng là trong số đó, Trương Cảnh Trí và Cổ Chân là bạn cùng phòng, Cổ Chân theo đuổi Thần Thanh Đằng bốn năm, Thần Thanh Đằng theo đuổi Trương Cảnh Trí bốn năm, sau khi tốt nghiệp Trương Cảnh Trí lại đột nhiên qua lại với Thần Thanh Đằng, Cổ Chân cùng Trương Cảnh Trí uống rượu cả đêm, lại chính là câu “Đối xử tốt với ấy” có thể thấy được tình cảm sâu nặng đến thế nào. Về sau lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Thần Thanh Đằng dứt khoát du học, Cổ Chân gì, chờ khi Thần Thanh Đằng vừa lên máy bay, liền đánh quyền vào mặt Trương Cảnh Trí.


      Nhắc tới Thần Thanh Đằng khí liền trở nên nặng nề, ấy giống như cái gai giữa đôi bạn Trương Cảnh Trí và Cổ Chân, cúp điện thoại, Trương Cảnh Trí ngồi ở thư phòng lúc lâu, đến tận khi Thái Niểu tới gõ cửa, bảo đưa về.


      Trương Cảnh Trí ngoắc ngoắc vào phòng, rồi kéo ngồi lên đùi mình, gặm gặm cổ . “Tiểu Điểu, nếu ngày nào đó em cùng người xa lạ rơi xuống nước, lại cứu người xa lạ trước, em trách chứ?”


      Tiểu Điểu bật cười ha ha, cố tránh nụ hôn của : “Chuyện này phải là em mới là người nên hỏi sao? Nếu là em và mẹ cùng rơi xuống nước, cứu ai trước? Sao lại đổi thành hỏi em rồi?”


      “Trả lời .” Trương Cảnh Trí cố chấp hỏi .


      Thái Niểu xoay người lại, bàn tay đưa lên úp vào má , “Em học bơi, cho nên đương nhiên phải cứu người lạ trước rồi.”


      “Nhưng nếu em biết bơi!”

      “Em học.”

      “Nếu là biết sao!”

      Thái Niểu cười bước ra ngoài, “Làm gì có chuyện “nếu như” nhiều như vậy. Cậu út, sao lại hỏi em chuyện nhàm chán như vậy.”

      Trương Cảnh Trí cũng cười ra ngoài, thế nào lại rất nhàm chán sao. “Vậy chúng ta chuyện nhàm chán. chút về Hoạt Tích Niên được .”


      Thái Niểu vừa nghe thấy tên ta, mặt liền dài ra, “Cậu út, có để ý nếu em chuyện quan hệ của chúng ta cho ta hiểu.” Hoạt Tích Niên bắt đầu tự cho mình là đúng tự cho bản thân ta tự điều động công việc, ở học viện cũng có rất nhiều người hiểu lầm nghĩ rằng bọn họ nhau, đến lúc đó chỉ sợ có nhảy xuống sông Hoàng Phổ cũng rửa hết tội. (An: là Hoàng Phổ 100%, phải Hoàng Hà đâu ạ!)


      Trương Cảnh Trí sao lại để ý cơ chứ, bây giờ chỉ ước gì Thái Niểu tuyên bố với cả thiên hạ mới phải. Trong lòng cười thành tiếng, nhưng mặt lại là vẻ lương thiện, vuốt khuôn mặt bé của Thái Niểu, “Em cảm thấy được là tốt rồi, cần lo lắng , chỉ cần em cảm thấy thoải mái là được .”


      Tim Thái Niểu cũng nhanh chóng mềm thành nước, chủ động cọ đầu vào ngực , “Cậu út, là tốt.”


      Trương Cảnh Trí dễ nghe mà … là người làm việc có kế hoạch, khó nghe chính là con sói hiểm tuy là động lòng với Thái Niểu, nhưng có thể sớm tính toán tốt từng bước . Về mặt tình cảm có thể Thái Niểu là người đẩy bước bước, Trương Cảnh Trí sớm bố trí sẵn cho cái hố tốt, từng bước đợi nhảy vào mà thôi.


      Tâm tư bé của Hoạt Tích Niên sớm đoán được, ta vẫn án binh bất động phải là quan tâm, mà là hiểu tính cách của Thái Niểu, thay vì ta ngang ngược tấn công chẳng bằng làm cho Thái Niểu chủ động tiến tới.


      Giống như chỉ cần “Chỉ cần em cảm thấy thoải mái là được.” Liền khiến cảm động chủ động ôm ấp thương .
      Trương Cảnh Trí phải là Liễu Hạ Huệ đương nhiên bỏ qua cơ hội này. Cắn vành tai , hôn xuống từng cái. (An: tui chưa thấy nào trong mấy tiểu thuyết ngôn tình là Liễu Hạ Huệ hết á :p)

      Thái Niểu cảm thấy đầu lại bắt đầu vào trạng thái ngừng hoạt động, cả người giống như bị điện giật, cái gì đó cứng rắn dưới mông khiến bụng co rụt lại thoái mái. "Cậu út, em còn phải trở về....." cố kháng cự, nhưng giọng lại mềm nhũn ra.

      Trương Cảnh Trí vừa cắn vừa ôm lên. "Hôm nay ở lại đây, ngoan nào." Hai chữ cuối cùng trực tiếp phát ra trong miệng , mang theo mê hoặc.

      Thái Niểu làm sao có thể là đối thủ cùa , mơ mơ màng màng, lại lần nữa bị động giường, biết là lần thứ bao nhiêu khoái cảm như thủy triều dâng lên hạ xuống, đột nhiên nhớ lại lời Lưu Ly ban ngày. Trong bụng khỏi mắng câu, sa sút cái em , so với hổ còn mạnh hơn cả hổ.

      Trương Cảnh Trí thấy thất thần, dùng sức đâm vào cái.

      Thái Niểu kêu thành tiếng, "Cậu út, đau... Quá sâu."

      "Ai cho em thất thần." Cúi đầu hung hăng cắn lên ngực cái, "xem ra còn chưa dùng đủ sức, chúng ta đổi lại tư thế." xong, liền lật lại, hung hăng vào từ phía sau.

      Thái Niểu chỉ cảm thấy chỗ nào đó chặt chẽ co lại, đầu óc trống rỗng mảng. Trương Cảnh Trí gầm tiếng, phun ra toàn bộ nóng bỏng, làm cả người run lên. Thái Niểu bị lăn qua lăn lại toàn thân còn tí sức lực nào, nhưng Trương Cảnh Trí vẫn chưa thỏa mãn hơn mười phút sau, chỗ nào đó vừa mềm xuống lại cứng lên, vuốt lên da thịt mịn màng của , ôm nằm nghiêng, chen vào giữa đùi , lại bắt đầu quy luật vận động. Đến khi kết thúc Thái Niểu biết ngủ từ bao giờ, nào còn nhớ tới chuyện trở về chỗ Lưu Ly nữa.

      Ngày hôm sau, Trương Cảnh Trí tự mình đưa làm, Thái Niểu đỏ mặt soi gương nhìn cổ mình, cổ áo có cao hơn nữa cũng giấu nổi những vết mập mờ này. Xấu hổ nhìn chút, sau đó đương nhiên tức giận với kẻ đầu sỏ của những dấu vết này." xem chuyện tốt làm , em làm sao dám ra ngoài gặp người ta chứ."

      Trương Cảnh Trí dạng sai rồi, lời thành khẩn đến nỗi thể thành khẩn hơn. "Tiểu Điểu, lần sau nhất định chú ý, tối qua thực kiềm chế được. Chỉ cần ở nên em, tự chủ của liền biến mất."

      Thái Niểu vừa nghe mềm lòng, "Em trách , chỉ là, chỉ là...."

      " biết da mặt em mỏng, nhưng người ta để ý đâu, cho dù có nhìn thấy họ cũng thấy bình thường thôi, em yên tâm, đảm bảo tuyệt đối có ai chê cười em đâu." Trương Cảnh Trí câu rất chân thành, làm cho Thái Niểu bị thuyết phục, nhìn lại trong gương chút thấy khó bị phát , mặt cũng dần bớt đỏ.

      Trương Cảnh Trí lợi hại nhất chính là dù có mở mắt mò ở bất cứ đâu cũng đều khiến người ta cảm thấy chân thành, nhìn Thái Niểu vào học viện, kéo cửa xe xuống nhìn chút mới , lúc lái xe, sau khi nhìn thấy trong kính hậu xuất mấy gương mặt tò mò quen thuộc nhìn xung quanh.

      Thái Niểu vào văn phòng khoa, tuy rằng bị Trương Cảnh Trí thuyết phục, nhưng vẫn có chút chột dạ, luôn lơ đãng đưa tay kéo cổ áo. Sau đó chị Trần, Lưu Ly vào phòng cũng gì tâm tình mới buông lỏng.

      Gần trưa Hoạt Tích Niên mới tới thuận tiện đem đồ bữa trưa Thái Niểu, đồ ăn mua nhà hàng đồ Tây có tên Lỵ Á (An: có nghĩa là hoa nhài nha mấy bạn :v), đem đặt lên bàn của , chị Trần nhịn được hâm mộ. Thái Niểu cũng thèm nhìn, trực tiếp trả lại ta, "tôi đói bụng."

      "Vậy lúc nào đói bụng ăn." Hoạt Tích Niên cười hì hì .

      Thái Niểu mím môi, trong bụng vô cùng tức giận. Hoạt Tích Niên biết ở đây còn có người nên ấy dám trở mặt với mình, thường dùng dáng vẻ cưng chiều , mà lúc này ở trong mắt người khác bộ dạng chẳng khác nào được voi đòi tiên. Đến trưa, chị Trần và Lưu Ly tới căng-tin, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, nếu là thường ngày Thái Niểu tuyệt đối mình cùng .

      Hoạt Tích Niên thấy ở lại, trong bụng vui vẻ, "Tiểu Điểu. tại có đói bụng ?"

      "Hoạt Tích Niên, tôi có chuyện muốn với ." Thái Niểu nghiêm nghị.

      " , em muốn chuyện gì?" ta sớm chuẩn bị xong tinh thần chuyện.

      "Tôi, thực ra tôi có bạn trai...." tiếng cốc cốc gõ cửa cắt đứt lời của Thái Niểu, Thái Niểu quay đầu lại. Chính là sườn xám xanh ngọc ở quán "Thực" hôm qua đẩy cửa vào.

      "Xin chào, Thái Niểu tiểu thư, phó thị trưởng Trương bảo tôi đưa thức ăn tới cho ." bạch ngọc xong, liền mở hộp đựng thức ăn ra, đem bữa ăn ngon mắt đặt bàn của Thái Niểu.
      Phiên Nhiên thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 32

      Edit: Thu Thuyền
      Beta: Thiên An

      "Xin chào, Thái tiểu thư, phó thị trưởng Trương bảo tôi đem đồ ăn cho .” Bách Sắc vừa xong, liền mở hộp đựng thức ăn ra, đem tất cả các món ăn để bàn.


      Thái Niểu hơi bất ngờ, Trương Cảnh Trí chưa bao giờ chuẩn bị cơm cho , nghĩ làm cho vui mừng, khóe môi nở nụ cười, “Cám ơn, làm phiền rồi.”


      “Thái tiểu thư cần khách khí, đây là tấm lòng của phó thị trưởng Trương, chúc dùng cơm ngon miệng.” Bích Sắc xong lập tức ra ngoài.


      Hoạt Tích Niên nhìn thấy bàn đồ ăn nhíu mày, vừa nãy nghe Bích Sắc câu kia ánh mắt thâm trầm nhìn Thái Niểu, “ đừng với tôi phó thị trưởng Trương chính là bạn trai nhé?” Hoạt Tích Niên cắn răng hỏi.


      Thái Niểu hít hơi, “Đúng vậy.”


      “Thái Niểu, đừng lấy lý do hoang đường này để cự tuyệt tôi! ta là cậu , sao có thể là bạn trai được, muốn gạt tôi cũng phải tìm người nào đáng tin chút chứ.” Hoạt Tích Niên cười .


      Thái Niểu gì, nhìn nụ cười của ta mà muốn đánh ta trận, Thái Niểu bực mình. cần giải thích ta cũng hiểu gọi tiếng “cậu” cũng chỉ là cách xưng hô mà thôi.


      “Rầm…” Toàn bộ thức ăn bàn đều bị Hoạt Tích Niên đẩy xuống đất, Thái Niểu sợ hết hồn, bất giác lui về sau bước, theo bản năng giơ tay bảo vệ mình.


      Hoạt Tích Niên nhìn cười lạnh, hất tay rời , để lại đống bừa bộn.


      Thái Niểu nghe tiếng đóng cửa cơ thể liền thả lỏng, thở phào nhõm, nhìn đống thức ăn bừa bãi, cảm thấy đáng tiếc.


      Lúc Trương Cảnh Trí gọi tới, vừa mới lau dọn xong, nghe hỏi ngon miệng , vuốt cái bụng xẹp lép, : “Rất ngon, em ăn tới căng cả bụng luôn.”


      “Vậy tốt, tối nay đến đón em.”


      cần.” Vì mà Lưu Ly dọn ra ngoài, vừa dọn đồ vừa mua đủ tất cả đồ dùng cho , kết quả là hành lý của có chỉ có nửa, đến bây giờ mới dọn được qua. “ ngoan ngoãn về nhà, em muốn qua chỗ Lưu Ly.”


      muốn.” Trương Cảnh Trí đột nhiên làm nũng.


      Thái Niểu nhịn được cười thành tiếng, “ ngoan nhá….., nghe lời.”


      Trương Cảnh Trí cúp điện thoại, bĩu môi, “Xú nha đầu, thế mà biết dụ dỗ.”


      Bạch Kỳ Trấn ngẩng đầu nhìn cái, “Lạnh đạo, khi nào dẫn Tiểu Điểu về nhà?”


      “Còn cậu lúc nào dẫn Lưu Ly về nhà, nếu , tháng sau cùng nhau dẫn về.” Trương Cảnh Trí để điện thoại xuống như có gì .


      Bạch Kỳ Trấn thu lại nụ cười, “Tôi còn suy nghĩ.”


      “Cậu phải là người có trách nhiệm với những việc mình làm, nếu cậu muốn đưa ấy về nhà, chắc cậu cũng quyết định rồi.”


      “Lãnh đạo, sắp đến lúc chúng ta đến lễ khánh thành rồi.” Bạch Kỳ Trấn lộ muốn chuyện, Trương Cảnh Trí phải là người nhiều chuyện, nếu là chuyện của người khác, căn bản lười quan tâm. Nếu cậu ấy muốn nhiều lời, cũng đành thôi vậy, đứng dậy cùng với Bạch Kỳ Trấn ra ngoài, hôm nay hai người bọn họ phải tham gia lễ cắt băng khánh thành.


      Tan việc Thái Niểu cùng Lưu Ly trở về nhà, hai người làm bữa ăn thịnh soạn ăn mừng vì có thể sống chung với nhau. Sau khi cơm nước no nê, lại cùng nhau xem bộ phim thích, đúng lúc thấy nữ chính mang thai ngoài ý muốn.


      Lưu Ly “dừng” tiếng, : “Bây giờ trong tiểu thuyết, phim truyền hình, nữ chính đều là người thiếu não, sau khi 419 cũng biết uống thuốc tránh thai, đáng đời có thai là đúng rồi, ta mang thai mới lạ đó.


      Thái Niểu nghe xong thân thể cứng đờ, Lưu Ly thấy vẻ mặt là lạ, hừ cười tiếng, “Tiểu Điểu, phải cậu cũng thiếu não chứ!”


      Thái Niểu cảm thấy bồn chồn, tâm tình rối rắm.


      Lưu Ly tắt TV, “Chưa uống thuốc trách thai?”


      “…………..”


      “Trương Cảnh Trí cũng dung biện pháp phòng sao?”


      “……………”


      Lưu Ly từ ghế salon nhảy xuống, “Cậu mà mang thai đúng là đáng đời!”
      Nghe thế Thái Niểu khóc lên, cũng chưa có nghĩ đến, làm sao mà nhớ ngừa thai chứ. Vẻ mặt đưa đám hỏi Lưu Ly, “Vậy phải làm sao bây giò?”


      “@#$%^…..” Lưu Ly mắng câu, nhưng vẫn về phòng mình lấy thuốc cho Thái Niểu, “ biết uống bây giờ có tránh được , bất quá cũng tốt, nếu nghĩ đến việc kết hôn, khi làm xong nhớ uống thuốc tránh thai, khi có thai, người chịu thiệt chỉ có cậu thôi.”


      Thái Niểu làm sao còn tâm trí nghe Lưu Ly , nắm hộp thuốc trong tay lòng sôi trào, lúc chuẩn bị uống thuốc Trương Cảnh Trí gọi tới, thấy người gọi là Trương Cảnh Trí, tức giận nhận điện thoại.


      “Sao lại tức giận?”


      có” Thái Niểu buồn buồn .


      Trương Cảnh Trí vẻ mặt nghiêm túc, “, xảy ra chuyện gì?”


      “………”

      “Tiểu Điểu, chúng ta đồng là chuyện gì cũng chia sẻ cho đối phương mà.” Trương Cảnh Trí từng bước ra ngoài xe, ra là cố ý bảo tài xế chở đến nhà Lưu Ly.
      Thái Niểu vừa lo lắng vừa phiền lòng, vốn là nghĩ đến, nhưng bị Lưu Ly cảm giác như “ngoài ý muốn” có vậy. Cằn nhằn nữa ngày mới mình lo lắng chuyện gì.


      “Em xuống lầu .”


      “Hả?”


      ở dưới lầu.”


      Thái Niểu nhảy dựng lên kéo màn cửa sổ ra, liền nhìn thấy Trương CẢnh Trí đứng dưới lầu. nhanh chóng tắt điện thoại cầm chìa khóa mở của chạy xuống, trực tiếp nhào vào long ai kia, ôm chặt. “Sợ cái gì, có liền sinh, em còn sợ khuông muốn sao?”


      dễ như vậy, chuyện của chúng ta trong nhà còn chưa biết, nếu em mà có, ba em cắt đứt quan hệ.” Nghĩ đến đây Thái Niểu lo sợ, ăn cơm trước kẻng là nghịch lý rồi, nếu chưa kết hôn mà có con đối với những người cổ hủ đó chính là tội chết. Huống chi trong nhà còn có người ba cổ hủ. Nghĩ đến đây cũng dám nghĩ nữa.


      Trương Cảnh Trí vỗ vỗ lưng , an ủi: “Cũng dễ mang thai như vậy, đừng uống thuốc kia, tốt cho cơ thể, lần sao phòng tránh.” ngược lại chỉ mong Thái Niểu mang thai, chỉ cần có, tất cả vấn đề đều được giải quyết, những người trong nhà chỉ sợ là vui mừng còn kịp, làm gì còn nghĩ đến làm khó nữa chứ, những lời này dù Thái Niểu cũng đồng ý. Dỗ mấy câu, lưu luyến muốn rời đưa đến cửa, kết quả lại gặp phải Lưu Ly vội vàng hấp tấp ra ngoài.


      “Trễ như vậy còn đâu?”


      Lưu Ly thấy Trương Cảnh Trí ánh mắt chợt lóe, “Có chút chuyện ra ngoài chút, tối nay có thể về, cậu nhớ khóa của cẩn thận.” xong, vội vã vào thang máy.


      “Kỳ lạ , trễ thế này rồi còn có chuyện gì gấp như vậy?” Thái Niểu lẩm bẩm vào nhà, quay đầu lại hỏi Trương Cảnh Trí, “Có phải tìm bí thư Bạch rồi ?”


      “Chắc là vậy.” Trương Cảnh Trí , đến cửa sổ nhìn xuống, Lưu Ly lái xa ra.


      “Muốn uống gì ?” Thái Niểu hỏi .


      Trương Cảnh Trí kéo vào phòng, “ muốn nhìn em ngủ.”


      Thái Niểu gật đầu cái, ngoan ngoãn nằm giường, thấy nhìn thuốc ở đầu giường, lập tức : “Em chưa uống.”


      Trương Cảnh Trí cầm vỉ thuốc trực tiếp néo vào thùng rác, Thái Niểu muốn đó là của Lưu Ly, nhưng nhìn thấy vẻ mặt của dám , nhắm mắt ngoan ngoãn ngủ.


      Thái Niểu biết Trương Cảnh Trí lúc nào, nhưng thấy ở trong thùng rác ngoài phòng khách có hai tàn thuốc, trong phòng cũng thoang thoảng mùi thuốc.Sángsớm hôm sau Lưu Ly mới về, lúc Thái Niểu nhìn thấy , quần áo cũng giống hôm qua, chỉ cảm thấy là nhất định có chuyện gì xảy ra. Nhưng Lưu Ly cái gì cũng chịu , tắm rửa thay quần áo, cả người khoan khoái, giống như người nhếch nhác lúc sáng phải là vậy.

      Đến đơn vị, Hoạt Tích Niên lại làm, Thái Niểu nghĩ ta đến cũng tốt, có lẽ là do ta chưa bao giờ bị người khác từ chối nên khi cự tuyệt mới thấy đặc biệt, đến lúc nào đó, thấy đặc biệt nữa.

      Bởi vì mới hoàn thành trụ sở mới, nên Trương Cảnh Trí rất bận, chỉ nghe thấy cái gì đấu thầu, cũng hiểu nổi rốt cuộc là làm cái gì, mới đầu phụ trách hạng mục xây dựng, làm Thái Niểu cũng hiểu ra sao, cảm thấy thị chinh phân công công bằng, cũng biết Trương Cảnh Trí phụ trách giáo dục và lao động chính là bắt những người tham ô.

      Trương Cảnh Trí bận rộn, Bạch Kỳ Trấn cũng nhàn rỗi. Nếu là thường ngày Lưu Ly mấy câu như mấy ngày nay thấy Bạch Kỳ Trấn thế này thế kia đủ loại, nhưng mấy ngày nay Lưu Ly rất khó hiểu, mấy câu cũng lười, mặc dù mặt vẫn cười, nhưng người ta cảm giác ỉu xìu.

      Người xung quanh ủ rũ Thái Niểu cũng có tinh thần, học sinh cũng nghỉ hè, chỉ nhân viên phòng đào tạo là còn làm việc. Rất nhanh tới giờ tan việc, trưởng phòng vào phòng. “Mọi người dọn dẹp nhanh chút, Tích Niên kỳ sau chuyển , hôm nay chúng ta làm bữa tiệc tiễn cậu ấy , ai cũng được vắng mặt.”

      câu , tất cả mọi người đều bị kéo đến khách sạn cũng rất có tiếng. Thái Niểu buồn buồn, gọi Trương Cảnh Trí cho biết tối nay có việc, vốn là muốn đến nhà nấu cơm cho , kế hoạch bị lỡ rồi.

      Trương Cảnh Trí bảo vui vẻ chơi, hỏi tên khách sạn, còn tới đón .

      Để điện thoại vào trong túi, biết là cố ý hay trùng hợp, chỗ ngồi bên cạnh lại là Hoạt Tích Niên, cho dù muốn cũng phải ngồi. Trưởng phòng vài lời xã giao, mọi người cạn ly, trưởng khoa lại thêm mấy câu, mọi người tiếp tục cạn ly. Hoạt Tích Niên cảm ơn mọi người, lại tiếp tục cạn ly. Thái Niểu chưa ăn được cái gì, uống liền 3 ly rượu. Đối với những người tửu lượng cao mà , đây tính là gì, nhưng Thái Niểu lại khác, là say rồi.

      bàn rất nhiều đồ ăn, rượu cũng được rót đầy. Thái Niểu nhìn Hoạt Tích Niên chỉ nghe ta giọng hỏi, “Muốn ăn cái gì?”

      “Này, Tích Niên được thiên vị như vậy.” Chị Trần lập tức trêu ghẹo, bàn có người cho viện trưởng biết người Tích Niên coi trọng là giáo Thái, tự nhiên cũng hò theo ồn ào cả lên.

      “Mới có mấy ly coi là gì, được được, tiếp tục uống.”

      “Đúng, Thái Niểu và Tích Niên phải uống ly mới được.”

      Mọi người nổi hứng trêu chọc, Hoạt Tích Niên vì câu, tiếng hùa theo lại càng lớn hơn. Cuối cùng Thái Niểu chịu nổi, chủ động cầu đổi bia. Nhưng mọi người chịu bỏ qua, bia mới vừa đổi, Lưu Chi liền la hét muốn và Hoạt Tích Niên uống ly rượu giao bôi.

      “Tôi muốn mọi người hiểu lầm…”

      “Vậy để cho chúng ta hiểu lầm .” Lưu Chí , mọi người lại phụ họa thêm.

      Hoạt Tích Niên cầm ly rượu đứng lên, “Mọi người đừng làm khó Tiểu Điểu, ấy hay ngượng…”

      được, được.” Trưởng phòng cũng đứng lên, “Tiểu Điểu, vì mọi người đùa giỡn cũng cũng dậy nổi nha, các người uống trước ly, uống xong, lại để cho chị Trần và Lưu Chí uống ly.”

      thành vấn đề!” Chị Trần lập tức đồng ý.

      Thái Niểu bị bắt buộc phải uống, nếu như vậy, còn từ chối chính là nể mặt rồi, Hoạt Tích Niên chờ đợi nhìn , Thái Niểu hít sâu hơi, cầm ly rượu đứng lên. “Được, uống uống.”

      “Như vậy mới phải chứ.” Trưởng phòng dẫn đầu vỗ tay.

      Thái Niểu lúng túng nở nụ cười, Hoạt Tích Niên tựa hồ cũng ngại, tuần trước mới bị người mình thích cự tuyệt, cùng uống rượu giao bôi, đổi lại là cũng thoải mái. Cánh tay hai người chéo với nhau, tiếng vỗ tay càng lớn, Thái Niểu nâng ly rượu, muốn ngửa đầu uống hết, tay Hoạt Tích Niên rút lại.

      Vừa mới rút tay lại, rượu liền đổ xuống áo , áo của trong nháy mắt có vết bẩn.

      xin lỗi, xin lỗi…” Hoạt Tích Niên liên tục xin lỗi, cầm giấy định lau giúp , nhưng đưa tới ngực lại lúng túng, ta liền thu tay lại.

      Áo của Tiểu Niểu rất mỏng, ướt cái, áo ngực hình dáng như thế nào cũng đều thấy , Thái Niểu lập tức che lại, “Tôi toilet làm khô.” xong lập tức đuổi theo, tới cầu thang đuổi kịp, lập tức kéo lại. “Tôi có đặt gian phòng ở lầu.”

      Thái Niểu kinh hãi trừng lớn mắt, chính mình thể tin được nghe…




      Chương 33

      Edit: Thu Thuyền

      Hoạt Tích Niên lập tức khoát tay, “Ý của tôi là tôi vừa mới kiêu phục vụ chuẩn bị phòng, lên thay quần áo .” chỉ chỉ áo của , “Cái áo lâu khô, thể cứ che mãi.”
      Thở phào cái, Thái Niểu thầm mắng mình lòng dạ hẹp hòi, “Cái đó, cám ơn.”
      Hoạt Tích Niên cười tiếng, móc thẻ mở cửa phòng đưa cho , “ lên trước , tôi giúp mua cái T shirt.”

      “Cái kia phiền nữa rồi.” Thái Niểu nhận lấy thẻ mở cửa phòng lên phòng, Hoạt Tích Niên chạy về phòng lấy ví tiền, sao đó shop quần áo kế bên mua.
      Thái Niểu vào phòng lấy máy sấy sấy khô quần áo, nhưng áo ngực ướt rất thoải mái, níu lấy cổ áo ánh mắt chợt sang lên, bằng về sớm, muốn gọi cho Trương Cảnh Trí mới phát điện thoại để trong phòng rồi.
      Khoảng mười phút sau, Hoạt Tích Niên mua quần áo trở lại, “Mở cửa. Còn nữa, điện thoại của bỏ quên trong phòng, tôi thuận tiện lấy giúp rồi.”
      Thái Niểu nhận lấy điện thoại cám ơn, vừa mới xoay người, lại bị gọi lại, Hoạt Tích Niên chỉ tóc , “ tắm , tóc cũng dính bia.”
      Thái Niểu sờ tóc mình, mới phát tóc cũng thấm ước. vào phòng tấm, thay quần áo gội đầu, nhanh chóng ra, “Nhìn tôi rất chật vật, trước , đừng để ý đến tôi.”
      “Tôi để ý , tôi đưa ra ngoài.”
      cần cần, là nhân vật chính mà, sao có thể vắng mặt được chứ.” Hai người vừa chuyện vừa đẩy cửa ra ngoài.
      “Được rồi.” HOạt Tích Niên cười, Thái Niểu trước đột nhiên đưng lại.
      Hoạt Tích Niên ngẩng đầu nhìn lại, khóe miệng nhếch lên nụ cười.
      “Cậu út!” Thái Niểu đứng ở cửa nhìn Trương CẢnh Trí mặt đầy kinh ngạc, “Sao cậu lại ở đây?”
      Trương Cảnh Trí đưa tay kéo đến bên cạnh mình, mặt đổi sắc nhìn Hoạt Tích Niên : “Tôi đưa Tiểu Điểu về trước.”
      “Xin cứ tự nhiên.” Hoạt Tích NIên cười .
      Trương Cảnh Trí kéo , Thái Niểu hiểu ra sao, chỉ có thể quay đầu nhìn Hoạt Tích Niên hẹn gặp lại rồi vỗi vã . Lên xe, Trương Cảnh Trí lập tức khởi động xe, xe từ từ chuyển động.
      Về đến nhà, Trương Cảnh Trí đẩy vào phòng tấm, đem quần áo của giặc, đem quần áo mới đưa cho , “Em tấm xong chúng ta chuyện.”
      Thái Niểu cầm quần áo, bị ép phải vào phòng tấm. “Mình có làm gì đắc tội ta chứ.” Ôm quần áo xoay người, đối diện chính là gương lớn, nhìn mình trong gương, vừa nghĩ gặp gặp bọn họ ở trong phòng.
      Trong phòng, cùng nam nhân khác ra, quần áo mới, tóc vừa gội….. “A………..điên rồi!”
      Thái Nniểu tấm xong, ủ rũ ra ngoài, thấy Trương Cảnh Trí ở phòng khách uống trà, nhe răng chạy tới, chủ động ôm hôn , “Cậu, con có thể giải thích.”
      cần.”

      “Ai u, phải hẹp hòi như vậy chứ!” Thái Niểu lắc lắc tay của , “Cậu.”
      Trương Cảnh Trí thở dài, trừng , chỉ là mặt cũng giản ra chút, kéo vào trong ngực, cuối xuống cổ hung hăng cắn cái.
      là chó à.” Thái Niểu che cổ, hiểu vì sao Trương Cảnh Trí lại thích cắn như vậy, chẳng lẽ nam nhân đều giống chó muốn làm ký hiệu thể vật có chủ?
      là loài gì
      lẽ em biết?” Trương Cảnh Trí xong, cúi đầu xuống cổ lại cắn.
      “Đau.” Thái Niểu bĩu môi.
      Trương Cảnh Trí nhịn được hôn , để ngồi chân mình, “Tiểu Điểu, khi nào chưa nhìn thấy em cùng người khác nằm giường, cũng tin em phản bội , phải là ghen, chỉ giận em cẩn thận mà thôi.” lấy điện thoại ra đưa cho , phía là tin nhắn mới nhất của gửi cho , đó có số phòng.
      Thái Niểu nhìn , nhàng dựa vào vai , “Xin lỗi.” Lần này kinh thường, nghĩ đây là thủ đoạn của Hoạt Tích Niên.
      “Con bé ngốc, nên bắt em làm gì bây giờ?” Trương Cảnh Trí ôm , xong liền cười, "tốt lắm, về sau nhớ cẩn thận chút, nhớ kỹ, phải người nào cũng tốt.” Mặc dù biết mình có cũng vô ích, nhưng thể nào lo.
      Thái Niểu ngược lại ngoan ngoãn gật đầu, bộ dạng giống như đứa bé ngoan nghe giảng.
      tiếng kêu làm cho lúng túng. Thái Niểu đỏ mặt mở miệng , “Em uống bia, còn chưa ăn gì áo bị ướt.
      Trương Cảnh Trí bó tay với rồi, giờ tốt rồi, cốc lên đầu cái, "chờ, mua về.”
      “Em muốn ăn trứng lòng đào.” Thái Niểu với theo.
      Trương Cảnh Trí nhìn Thái Niểu ăn lại phát ra việc, nha đầu này càng ngày càng sợ .
      Thái Niểu ngủ lại nhà của Trương Cảnh Trí, có điều Trương Cảnh Trí dụ dỗ như thế nào cũng cho vào phòng, “Mặc kệ, mặc kệ, gì cũng mặc kệ.” Bây giờ còn chưa biết là có hay , nếu có rồi, muốn đâm đầu vào gối chết cho rồi.
      Trương Cảnh Trí đứng trước cửa phòng , tinh thần có chút ảo não. là đàn ông, có việc gì chuẩn bị cái đó làm gì chứ, “Tiểu Điểu, bảo đảm làm gì, chỉ ngủ thôi có được .” Trong phòng có tiếng động, tiếp, “Em biết quen ngủ giường rồi, ngủ ở sofa căn bản ngủ ngon được.”
      “Vậy em ngủ ở sofa.”
      Trương Cảnh Trí nghe Thái Niểu muốn ngủ ở sofa, hé cửa phòng, nhanh chóng đẩy cửa, Thái Niểu lảo đảo cái, Trương Cảnh Trí nhanh tay bước đến ôm vào lòng, trực tiếp ném lên giường. “Tiểu nha đầu nghịch ngợm dám nhốt ở ngoài, có nhận sai ? Nhận sai !”
      Thái Niểu bị chọc lét cười đau cả bụng, dù có đẩy thế nào, tay vẫn chọc được, “Em sai rồi, sai rồi, sau này dám nữa.”
      Trương Cảnh Trí nhìn cười đến đỏ cả mặt, lật người lại nằm bên cạnh , ôm chặt. “Tiểu Điểu, còn mười ba ngày nữa.”
      Thái Niểu lấy lại hơi, còn mười ba ngày nữa là sinh nhật của ba rồi.
      “Quà tặng, chuẩn bị rồi, chờ em dẫn về nhà.” Trương Cành Trí nhìn , ánh mắt thâm thúy .
      Thái Niểu nghe thế bật cười thành tiếng, “ ăn vạ.” Hừ, hừ tiếng, kéo chăn trùm lên hai người, “ muốn ngủ, cho náo loạn!” xong, ngủ.
      Trương Cảnh Trí đối với luôn luôn bất đắc dĩ, chỉ có thể ôm chặt hơn, đè nén dục vọng kêu gào.
      Ngủ đến nửa đêm, Thái Niểu cuộn người lại, ý thức thanh tỉnh mặt tái nhợt, Trương Cảnh Trí với tay mở đèn đầu giường, “Tiểu Điểu, chổ nào khỏe?”
      “Đau.” ríu rít , bị ánh đèn làm tỉnh, mở mắt ra, tay bé ôm lấy bụng, mặt mũi trắng bệch.
      Trương Cảnh Trí bị hù sợ, xốc chăn chuẩn bị đem bệnh viện, khi Thái Niểu động thân thể, cảm giác được phía dưới trào ra dòng nước nóng nóng. Đẩy ra, nhanh chóng nhảy xuống giướng chạy thẳng vào tolet.
      Trương Cảnh Trí mới đầu còn kinh ngạc, nhưng khi nhìn thất giường có vết màu hồng, thở hơi, có chút thất vọng.
      Thái Niểu ra ngoài nhìn thấy Trương Cảnh Trí ngồi ở đầu giường, tới, sờ sờ mặt , “Nỗi lo được giải tỏa, có thấy vui ?”
      đúng vui nổi. Kéo vào chăn, bàn tay đặt ở bụng , “Còn đau ?”
      Thái Niểu gật đầu cái, rút vào lòng nhắm mắt lại, ngay lúc Trương Cảnh Trí tưởng ngủ thiếp , lại nghe , “Sau này, em muốn sinh đứa con .”
      câu này, lập tức xua tan nỗi thất vọng của .
      “Được.”
      mơ hồ nghe thấy câu trả lời của , trong lúc mơ màng ngủ vẻ mặt đều mang theo nụ cười.
      Ngày nghỉ, trường học bận đón học sinh mới, công việc chồng chất, Thái Niểu và Lưu Chí người làm, người chờ công tác. Sắp tới sinh nhật của ba, nên Thái Niểu xin, đổi ca với Lưu Chí.
      Trương Cảnh Trí sớm sắp xếp nên chuẩn bị gì khi về nhà, trước khi hai người đến Bạch Kỳ Trấn tặng quà, là hai chai rượu Mao Đài. Lần này Trương Cảnh trí cho tài xế chở mình và Thái Niểu, đường về, đường tương đối vắng, buổi trưa lên đường, chưa tới giờ cơm tối đến nơi. Nhìn thấy cảnh vật quen thuộc, Thái Niểu liền nắm chặt tay.
      Trương Cảnh Trí ở sau cầm lấy tay của , “Đừng sợ.”
      Thái Niểu gật đầu cái, hít hơi sâu, rồi mới bước ra khỏi xe.
      Last edited: 25/10/14
      Phiên Nhiên thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 34:
      Edit: thanhthao1990
      nhấn chuông cửa nhà mình mà người run run, nếu phải là nắm tay , chừng chạy trốn mất rồi.

      Thái Lam Thiên mở cửa, vừa nhìn thấy chân mày nhăn lại, nhưng khi nhìn thấy Trương Cảnh Trí chân mày lập tức giãn ra: “Tiểu Út, sao cháu cũng tới, có việc gì gọi điện cho chú qua nhà con là được rồi”.

      “Tài xế Thái, sinh nhật vui vẻ, cháu biết hôm nay sinh nhật chú, nên tự mình đến đây”. xong liền từ trong tay đưa ra quà tặng: “Cháu biết chú thích uống trà Thiết Quan , còn rượu Mao Đài là của Bạch Kỳ Trấn tặng chú”.

      “Thư ký Bạch khách sáo quá, hai cháu đều bận rộn, lại cố ý mang quà sinh nhật đến cho chú, chú là…”.

      “Đây là việc cháu cần phải làm”. tiếp lời , ba Thái mời vào nhà ngồi, rồi kêu châm trà.

      nấu nước, nước có mở, Vu Việt cũng về nhà rồi. nghe cùng mẹ chuyện, lát sau liền thấy mẹ vào phòng bếp, “Tiểu Điểu, sao cậu út cũng tới?. Hôm qua mẹ có chuyện với bà Trương nghe bà Trương cậu út về àh”.

      Khóe mắt run lên, cắn răng quyết định trước với mẹ, nếu lát nữa ba nổi giận mẹ che chở cho : “ ra cậu út theo con cùng trở về”.

      ra là vậy. Là con cho cậu ấy biết sinh nhật của ba con phải , con còn biết tính tình của ba con, chừng lát tiểu Út , ba con nổi giận, trà và rượu kia giá đều rẻ”. Mẹ lắc đầu cái, khiển trách hiểu chuyện, để cho tốn kém.

      càng thêm lo âu: “Mẹ, con muốn với mẹ chuyện này…”.

      “Tiểu Điểu, nước sôi chưa?”. Trong phòng khách truyền đến lời của ba Thái, đúng lúc cắt đứt lời của .

      Nước sôi, mẹ đẩy cái, rút bình đun nước, “Con mang nước sôi ra trước , me rửa rau, chuẩn bị nấu cơm.”.

      “Mẹ…”.

      “Có chuyện muốn cơm nước xong rồi ”. Phòng bếp lớn, mẹ sợ phá hư phòng bếp liền đẩy ra ngoài.

      cảm thấy khó nên lời, chỉ có thể đem nước sôi ra ngoài, ba Thái tự mình pha trà, hương trà lan tỏa bốn phía, hai người đàm luận, về ít chuyện vụn vặt. chính là loại người chuyện với bất kỳ ai cũng có thể tìm được đề tài chung của họ, chính trị, thiên văn, địa lí dường như có cái gì biết, từng nghĩ, nếu để chợ chỉ sợ cùng người bán thảo luận về vấn đề giá cả.

      Tay nghề của mẹ rất tốt, cơm tối bày ra bàn toàn thức ăn, đủ các loại hương vị.

      “Vu lão sư tay nghề vẫn tốt như vậy, con ở bên ngoài muốn vào nếm món ăn của lão sư, đây là món cải trắng kho thịt mà con thích nhất”. cười , gắp miếng cải trắng kho thịt bỏ vào miệng.

      Vu Việt thấy ăn ngon như vậy rất vui vẻ, “Vậy con ăn nhiều chút, khi nào muốn ăn nữa cứ , Vu lão sư nhất định làm cho con ăn”.

      “Aizz, chính là con làm vậy cũng được, con thể chỉ vì ăn món ăn mà từ Cảnh Giang trở về nhà, nếu Vu lão sư có thể cùng con Cảnh Giang là tốt nhất”. cảm thấy rất hối tiếc.

      Vu Việt cười cười “Chúng ta ở nơi này quen, nếu như , mẹ con liền quạnh, hai chúng ta cùng chuyện, đọc sách, như vậy vẫn tốt hơn à. Để chỉ dẫn Tiểu Điểu cách làm, con muốn ăn, Tiểu Điểu làm cho con”.

      “Như vậy là tốt nhất”. khỏi cao hứng.

      Ngược lại ba Thái nhíu mày: “Tiểu Út giỡn bà cũng tưởng , tiểu Út bận nhiều việc như vậy, làm gì có thời gian nhớ đến món ăn của bà. Chưa đến, tiểu Điểu chân tay vụng về, làm sao làm được món ăn phù hợp với khẩu vị của tiểu Út”.

      “Tài xế Thái cũng đừng như vậy, Tiểu Điểu mặc dù nấu ăn bằng Vu lão sư nhưng con vẫn thấy hợp khẩu vị, ấy làm gì con đều ăn, tin người có thể hỏi Tiểu Điểu”.

      “Hả”, ba Thái nghi ngờ nhìn về phía con mình, Vu Việt cũng khác biệt mấy, ngập ngừng hỏi: “Tiểu Điểu từng làm đồ ăn cho con ăn?”.

      cười cười, nhìn Tiểu Điểu cái, dưới bàn nắm chặt tay của , “ ra con cùng Tiểu Điểu..”, chỉ nửa câu, nắm tay của từ từ giơ lên, ý nghĩa này mọi người cần cũng biết,.

      Bùm

      Chén ăn trong tay ba Thái trực tiếp rơi xuống đất.

      đưa xuống lầu, tâm trạng thả lỏng mấy phần , tâm trạng giờ giống như lúc chưa mở miệng …cảm giác sợ hãi. Mặc dù ba gì nhưng thái độ thể ngay lúc đó. vừa xong, ba liền giỡn buồn cười quá, muốn giải thích, ba liền trời tối kêu trở về,căn bản là muốn cho bọn họ nữa.

      “Yên tâm, có thể thuyết phục bọn họ”. ôm : “Ngày mai tới đón em”.

      gật đầu sau đó hôn cái, nhìn theo xe của vòng qua trước nhà rồi mới xoay người vào nhà. Trong nhà chỉ có mẹ dọn dẹp, cửa phòng ngủ chính đóng.

      Mẹ để chén đĩa xuống: “Tiểu Điểu, chuyện này xảy ra khi nào?”

      dùng khăn lau bàn, lau sạch mới trả lời: “Là lần trước trở về nhà”.

      “Lần đó con người trong lòng con chính là cậu út của con”, nhìn thấy gật đầu, mẹ dám tin, dù thế nào cũng nghĩ đến con của mình cùng Trương Cảnh Trí chỗ. Hai người cách nhau mười tuổi, bối cảnh gia đình, giáo dục, mọi phương diện đều cách nhau rất xa, có điểm nào là xứng đôi. “Tiểu Điểu, chia tay ”.

      “Mẹ”, luôn cho rằng mẹ ủng hộ , lúc này Vu Việt trực tiếp cầu chia tay, cảm thấy khó chấp nhận được. “Mẹ, chúng con lòng nhau, chẳng lẽ mẹ cũng hiểu sao?”.

      “Tiểu Điểu, mẹ biết Trương Cảnh Trí rất ưu tú, là người nam nhân rất có sức quyến rũ, con sùng bái ta, tán thưởng ta thậm chí

      thích ta cũng có thể hiểu, nhưng mà…”

      “Nhưng con xứng với ấy đúng ? Mẹ, mẹ cho rằng con có suy nghĩ qua, có thấy khó chịu sao, có chống lại ý nghĩ này sao, con có nghĩ qua nhưng khi con rơi vào tình cảnh ngờn đến, con cảm thấy hối hận, bởi vì thích con cũng dám ra, cho nên con , cậu út cũng cùng có có chung cảm giác, là cảm giác giống nhau. Hai người có chung cảm giác, cảm giác thích đối phương, đối phương. Vậy tại sao thể cùng chỗ đây? Địa vị, thân phận quan trọng vậy sao?” hỏi mẹ cũng như hỏi chính bản thân .

      Mẹ lúc này tim cũng rối loạn theo, nhìn con hốc mắt hồng lên, mới vừa chuẩn bị những lời trách mắng đều nên lời.

      yên lặng dọn dẹp bàn, tắm rửa xong, liền trở về phòng. Nằm ở giường, từ đầu đến cuối vẫn ngủ được, cầm điện thoại mấy lần muốn gọi điện nhưng kiềm chế mình lại, bên Trương gia chắc hẳn cũng là cuộc sóng gió.

      về đến nhà, thủ trưởng Trương cùng vợ đều ở đây, hai người đều tám mươi tuổi, trừ việc cùng số cán bộ hội họp cùng làm việc từ thiện ở ngoài rất ít khi nào lộ diện trước công chúng. Thủ trưởng Trương từng , lúc về hưu tham luyến quyền thế giờ, con cái có người hậu thuẫn thoải mái, những lời này đối với vẫn còn mới mẻ.

      vào cửa, thủ trưởng Trương liền yên lặng lên lầu, bà Trương mí mắt cũng nâng, lập tức bước theo lên lầu vào thư phòng.

      Thủ trưởng Trương đến bên giá sách, giơ tay lấy quyển sách, sau đó ngồi ghế.

      ngồi đối diện với cha mình, hai người đều gì, qua nửa tiếng, thủ trưởng Trương mới đóng sách lại, giương mắt nhìn : “Tiểu Út, ba nhiều, chỉ nhắc con đừng quên, Thanh Đằng.”

      Mí mắt tối sầm lại, chỉ là chớp mắt cái, giương mắt liền vui vẻ: “Con thể bị rắn cắn lần liền sợ ba năm, con xin lỗi Thanh Đằng, nhưng như vậy cũng có nghĩa là con có lỗi với Tiểu Điểu.”

      “Ba già, chuyện người trẻ tuổi các con, ba quản được nữa rồi, cũng coi trọng gì, chỉ cần con hiểu ràng việc con làm, ba có ý kiến.”

      “Cám ơn ba”, vui mừng .

      Thủ trưởng Trương cúi đầu đọc sách tiếp, liền bước ra khỏi thư phòng, dưới lầu còn có người đợi .

      Bà Trương thái độ cũng giống như phản đối, nhưng tuyệt đối cũng đồng ý. Bà phân tich: “Tiểu Điểu tuổi quá , lại quá đơn thuần, bên ngoài nhìn vào cho là Tiểu Điểu trèo cao, nhưng ra như thế nào người chịu tổn thương vẫn là Tiểu Điểu. Các con ở chung chỗ, thân thể khỏe trước hết là con, chết trước nhất định là con, các con khi ở cùng nhau được nữa, đàn ông có quyền thế mặc dù tám mươi tuổi vẫn có thể tìm được những tuổi, nhưng phụ nữ được như vậy, qua ba mươi, cho dù xinh đẹp nữa cũng rất khó tìm được người đàn ông có điều kiện tốt. Tiểu Út, con có ấy mà nghĩ tới hay ? Con con đối với ấy lòng mà mẹ nhìn ra.”

      Mẹ Trương xong cũng cho cơ hội giải thích liền mệt mỏi, lên lầu nghỉ ngơi. sớm dự đoán người nhà đồng ý, nhưng ngoài ý muốn của là mọi người lại lo cho Tiểu Điểu bị áp lực quá lớn.

      Tiểu Điểu cả đêm ngủ được, ba giờ sáng liền đứng dậy, mở cửa phòng liền nhìn thấy ba ngồi ghế trúc ở ban công trong phòng, đều là mùi thuốc lá, liền đến, kêu “Cha.”

      Thái Lam Thiêm quay đầu lại nhìn cái rồi đem thuốc lá dập tắt, trong tay dính đầy bụi thuốc lá, “Tiểu Điểu, ngày kia cha hẹn thị ủy Trương Xử Trường uống rượu, lúc trước ông ta có muốn con đến làm giáo viên trường trung học cao trung, con từ chức về làm giáo viên thôi.”

      “Cha”, lỗ mũi liền chua xót, hơn hai mươi năm, ba cũng chưa từng nhờ vả bất cứ ai, chỉ là cùng ở chung chỗ được coi như là thiên lý bất dung, làm cho ba phải mở lời nhờ vả người khác sao, “Ba, con chỉ muốn ở bên ấy mà thôi.”

      “Tiểu Điểu, con chỉ thích ánh hào quang của cậu ta mà thôi.” Ba Thái giọng trầm xuống: “Con từ chức , ba quyết định.”

      “Nhưng đó phải là quyết định của con”, cố gắng bảo vệ quyền lợi của mình, nhưng căn bản ba nghe.

      Lúc trở về, sắc mặt nhợt nhạt lên xe , ủ rũ cúi đầu cộng với hai vành mắt đỏ lên, cần phải cũng đoán được bảy tám phần. Xoa xoa đầu , cười an ủi: “Mọi việc giao cho .”

      “Em chúng ta cùng nhau đối mật”, buồn bực , tuy mặt như đưa đám nhưng vẫn kiên định.

      cười, có lẽ đây là thời điểm nên lên kế hoạch kết hôn.
      Phiên Nhiên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :