1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người mới tức giận - Tinh Oánh Tinh Oánh(Full có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 19

      “Phó thị trưởng Trương, ngài khỏe chứ?” Hoạt Trình mang theo Hoạt Tích Niên bưng ly rượu tới.

      Thái Niểu nhìn thấy hai cha con này, nụ cười mặt càng thêm cứng ngắc, Trương Cảnh Trí thầm nắm chặt tay , ý bảo chớ khẩn trương. “Viện trưởng Hoạt.”

      “Phó thị trưởng Trương, đây là Tích Niên con trai tôi, vừa mới tốt nghiệp đại học, may mắn đứng thứ hai trong đợt sát hạch viên chức đầu năm.” (tớ mới tạch này, huhu, nằm nhà gặm bánh mì edit truyện cho các bạn đấy )

      “Có may mắn sao, lệnh công tử đây là có năng lực , nếu có may mắn, kỳ sát hạch chẳng phải trở thành trò cười sao.” tuy là lời đùa của Trương Cảnh Trí, nhưng khi Hoạt Trình nghe vào tai lại cảm thấy kinh hãi.

      Hoạt Tích Niên trở thành người thứ hai mờ ám trong cuộc chuyện này ta tự nhiên láo thêm lời nào. Hoạt Trình cười gượng hai tiếng, ý bảo Hoạt Tích Niên đôi lời xã giao chút.

      Hoạt Tích Niên cũng nhìn chằm chằm Thái Niểu, bên khóe miệng cười khẩy như đùa cợt. Thái Niểu bị ta nhìn cảm thấy cả người được tự nhiên, tay nắm chặt cánh tay Trương Cảnh Trí, Trương Cảnh Trí nghiêng người, “Cậu nhìn bạn của tôi như vậy có phải là quá thất lễ rồi !”


      “Tích Niên.” Hoạt Trình cau mày, Hoạt Tích Niên thèm để ý, ngược lại càng được nước lấn tới. Hướng về phía Thái Niểu thẳng: “ ta hơn những mười ba tuổi, ước chừng còn có thể làm chú của nữa.”

      “Tích Niên!” Hoạt Trình cao giọng, hối hận vì sao mình sớm dặn dò con trai, để cho nó thất lễ như vậy. “ xin lỗi với giáo Thái .”

      “Sao phải xin lỗi, là bởi vì người bên cạnh ấy là phó thị trưởng Trương cho nên ngay cả thích ấy cũng được sao?” Lên giọng to khiến cả hội trường liền rơi vào mảng yên tĩnh.

      Mặt Trương Cảnh Trí cũng trở nên u ám, Hoạt Tích Niên lại thèm quan tâm tới khí ngượng ngùng xung. Hoạt Trình chỉ hận thể ở chỗ này tát cái vào mặt con trai mình, ý vị khom người hướng Trương Cảnh Trí xin lỗi.

      “Tôi nghĩ người nên xin lỗi là lệnh công tử mới đúng.” Giọng Trương Cảnh Trí lạnh .


      “Tôi biết tại sao mình phải xin lỗi.”

      Mặt Thái Niểu lúng túng, cảm giác mặt mũi mình bị vất sạch, còn làm cho cậu út bị bêu xấu, “Hoạt Tích Niên, ầm ĩ đủ chưa, mau xin lỗi với phó thị trưởng Trương.”

      “Thái Niểu, lời này tôi cũng muốn hỏi em.” Giọng ta lạnh lẽo nhìn chằm chằm, xin lỗi. “Em náo loạn đủ chưa!”

      Thái Niểu tức giận đỏ bừng cả khuôn mặt, bàn tay bé nắm chặt đến phát run, cảm giác thể khống chế được tâm tình, trực tiếp cầm ly nước trái cây hắt vào Tích Niên. “Phó thị trưởng Trương chính là cậu út tôi.”

      “Cái gì?”

      Mặt Hoạt Tích Niên toàn là nước trái cây, lộ vẻ dám tin.

      Hoạt Trình sắp bị tức chết rồi, hung hăng đánh vào gáy con trai cái, “ giáo Thái sớm cho ta biết phó thị trưởng Trương chính là cậu út của ấy, con còn mau xin lỗi với phó thị trưởng Trương.”


      “Là , ta là cậu út của em.” Hoạt Tích Niên bỗng cao hứng, quan tâm cả người mình đều là nước trái cây, lại muốn tiến lên túm lấy Thái Niểu hỏi .

      Trương Cảnh Trí mất hứng rồi, mang theo Thái Niểu lui về phía sau bước, né tránh ta. Hoạt Tích Niên mới nhớ tới vết bẩn người mình, cũng tức giận, ngu ngơ cười cười. “Tiểu Điểu, hôm nào chúng ta tiếp. Còn nữa, phó thị trưởng Trương, xin lỗi, là lỗi của tôi, xin lỗi.”

      Hoạt Trình mất hết mặt mũi, chỉ đành phải dắt con trai mau rời khỏi chỗ này.

      MC bữa tiệc chuyển chủ đề, bữa tiệc lại khôi phục lại trạng thái bình thường, mọi người ăn ăn uống uống, chờ đợi thời gian bán đấu giá từ thiện.

      Vẻ mặt Thái Niểu chán nản, tự trách bản thân thiếu kiên nhẫn, nhìn Trương Cảnh Trí khôi phục thái độ như thường, vẫn là nhịn được : “Cậu út, con như vậy có gây ra phiền toái gì cho cậu ạ.”

      “Con thử xem?” Trương Cảnh Trí mặt biểu cảm hỏi lại.

      Thái Niểu thiếu chút nữa khóc lên, khuôn mặt nhắn nên nhiều nếp nhăn chẳng khác gì mảnh khăn lau, làm Trương Cảnh Trí nhịn được cười thành tiếng, giơ tay lên ót nàng hung hăng đánh cái, “Chọc con thôi, đồ ngốc.”

      “Cậu út!” Thái Niểu giậm chân, “Cậu cũng biết là con rất sợ ảnh hưởng tới cậu mà.”

      “Con là bị lão Thái nhà con làm cho ám ảnh rồi.” Trương Cảnh Trí lắc đầu .

      Thái Niểu cười trộm, “A, ra cậu ở sau lưng lén gọi ba con là lão Thái, lúc con còn cậu lại rất lễ phép mở miệng tiếng tài xế Thái. Làm hại con gọi theo liền bị em trai đánh, có lễ phép biết làm gương.”

      Lúc trước gọi tài xế Thái, cách gọi ngày trước sợ là tốt nên đổi cách xưng hô rồi. Trương Cảnh Trí cười cười, cách xưng hô vừa rồi còn thua quá khứ. Thái Niểu tự nhiên nghĩ tới tâm tư của , nhìn đứng ở trung tâm xã giao với mọi người, thành thạo, tự đáy lòng cảm thấy bội phục. Nếu là , chỉ sợ mệt mỏi, căn bản là biết xã giao như thế nào.

      Sau khi dạ tiệc từ thiện kết thúc, Trương Cảnh Trí tự mình đưa về nhà, sau khi xuống xe, gọi Thái Niểu. “Tiểu Điểu, gần đây ở phòng thị chính tổ chức dự tuyển vị trí phúc lợi, con có muốn tham gia ?”

      Thị chính! Đó phải nơi làm việc của cậu út. Thái Niểu lập tức lắc đầu, “Cho dù thi đậu, cha con cũng con dựa vào quan hệ, đoạn tuyệt quan hệ cha con, phải đùa.”

      “Quên . Trở về ngủ sớm chút.” Trương Cảnh Trí phất tay tạm biệt , nhìn lên lầu mới để cho tài xế lái .

      Thái Niểu nhìn mình trong gương, tự cảm thấy
      thích bản thân mình. Chiều nay mình tự như là tiên Cách Thụy Lạp*, ngẩng đầu nhìn bên ngoài, “Vừa đúng mười hai giờ, tỉnh mộng thôi.” nhìn mình cười, tự bỏ qua nỗi đơn trong mắt. Tẩy trang, thay quẩn áo nằm ở giường, phát mình lại buồn ngủ chút nào.

      Tối nay, chỉ có mình mất ngủ, Trương Cảnh Trí về đến nhà, nghĩ tới cái lắc đầu muốn đến làm việc ở tòa thị chính của liền thấy phiền lòng, nếu như muốn theo đuổi Tiểu Điểu, đầu tiên phải để cho bỏ suy nghĩ gọi là cậu mới được. Có cách nào khiến này hiểu, bài toán khó, còn bài toán khó hơn chính là tài xế Thái là ông già cổ hủ, chỉ sợ cửa ải này cũng khó qua.

      Kẻ vui người buồn, Thái Niểu và Trương Cảnh Trí khó tránh khỏi suy tư sầu não mất ngủ, Hoạt Tích Niên lại hưng phấn tới nỗi ngủ được, trong đầu chỉ toàn là Thái Niểu là cháu của Trương Cảnh Trí.

      Hoạt Trình nhìn con trai bộ dạng mê mẩn, về tới nhà chỉ còn hai người bọn họ khí mới hạ xuống chút, lời của con trai làm cho mình xấu mặt, trong bụng lại nghĩ cách thân cận Trương Cảnh Trí.

      Hoạt Tích Niên tự nhiên hiểu ý cha, cười cười đến gần, “Cha, lần này chúng ta chắc chắn kết hôn.”

      “Hừ, cái thằng trời đánh, giáo Thái chưa chắc để ý đến mày!” Hoạt Trình vẫn còn nhớ lời của Thái Niểu ở phòng làm việc mấy hôm trước.

      Hoạt Tích Niên rất có lòng tin, nếu là Trương Cảnh Trí có thể là kình địch, nhưng tình địch lại trở thành thông gia, ta nghĩ tới nguyên nhân khiến mình có thể thất bại. Phụ nữ đều đứng núi này trông núi nọ, càng cần” trong lòng càng “Muốn”. như vậy, sao ta lại ……. “Cha, người yên tâm, con lần này nghiêm túc, phải chỉ vui đùa chút. Cho nên, người chuẩn bị cuối năm con cưới vợ!”

      ta nghêu ngao hát lên lầu, đến cửa phòng xoay người đứng lại, “Đúng rồi, cha, con xin nghỉ ba ngày.”

      “Mày lại xin nghỉ làm gì ?” Tiểu tử này muốn làm, đừng tưởng rằng ông biết.

      ra mắt cha mẹ vợ.” giọng Hoạt Tích Niên kéo dài, “Vậy cha có cho con nghỉ được chưa?”

      “Mày tốt nhất cuối năm cưới về cho ta con dâu, nếu chờ xem cha mày lột da mày!” Hoạt Trình ở dưới lầu hầm hừ, khóe miệng Hoạt Tích Niên cười cười vào phòng cũng chưa khép lại.

      Thái Niểu làm phát ra Hoạt Tích Niên tới có biểu cảm gì rồi, chỉ là nghĩ tới chuyện tối qua, vẫn còn chút tức giận. Đặt mông ngồi xuống, mở máy vi tính bắt đầu công việc. Buổi trưa cùng Lưu Ly tới căng-tin ăn cơm, thấy sắc mặt tốt lắm, “Sao vậy? khỏe à?”

      có, ngày thứ nhất mà thôi.” Lưu Ly chán ghét, suy nghĩ cả nửa ngày trong bàn ăn Thái Niểu cũng chỉ ăn có mấy gắp. “Tiểu Điểu, buổi chiều tớ xin nghỉ về nhà.”

      “Vậy về , nhìn cậu khó chịu lắm, trở về uống chút nước ấm rồi ngủ giấc.” Thái Niểu , điện thoại di động liền vang lên, vừa nhìn là số điện thoại ở nhà, lập tức nghe.

      Lưu Ly cúi đầu tiếp đảo thức ăn trong đĩa, nhưng nghe Thái Niểu khẽ kêu tiếng “Cái gì”, lập tức ngẩng đầu lên, thấy sắc mặt hết sức khó coi.

      “Mọi người đừng nghe ta bậy, con lập tức về nhà, lập tức!” Thái Niểu hô xong liền cúp điện thoại.

      Lưu Ly bị hù sợ, “Tiểu Điểu, xảy ra chuyện gì thế?”

      Thái Niểu phát điên, “Tớ làm sao biết chuyện gì, cái tên Hoạt Tích Niên biết nổi điên cái gì, đến nhà tớ giả mạo làm bạn trai, bố mẹ tớ còn chưa biết chuyện tớ và Từ Lương Cẩm chia tay a!!! Tớ muốn điên luôn. chuyện với cậu nữa, tớ trước xin nghỉ, tớ phải lập tức về nhà chuyến.”

      Lưu Ly thấy hấp tấp chạy , bất đắc dĩ lắc đầu. Hoạt Tích Niên lại ra chiêu độc thế này, xem ra Thái Niểu phiền toái rồi.

      Thái Niểu xin nghỉ xong liền chạy thẳng tới trạm xe, giao thông khá tốt, nên hai giờ về tới nơi. Xuống xe, lập tức gọi điện về nhà, nghe được giọng mẹ cười vui vẻ cứ từ từ, lại càng thêm nóng nảy. Thuê xe về nhà, còn chưa kịp thở lập tức chạy lên lầu.

      Cửa nhà vừa mở, Thái Niểu choáng váng toàn tập.

      Ba, mẹ, ngay cả em trai nhà ngoại lên đại học đều ở nhà, cộng thêm Hoạt Tích Niên, bàn lớn toàn thức ăn ngon, chẳng khác gì cả nhà đoàn tụ.

      “Tiểu Điểu em trở về rồi, sớm biết em cũng về nhà sáng nay tới chở em về, ngồi xe khách đường dài chắc mệt rồi.” Hoạt Tích Niên chào đón, vẻ mặt quan tâm chăm sóc làm cho người khác chịu nổi.

      “Tích Niên mau tới đây ngồi, Tiểu Điểu con cũng tới đây, cả nhà chờ con ăn cơm.” Mẹ Thái gọi con , Thái Niểu cười khan ngồi xuống, quay đầu nhìn về phía Hoạt Tích Niên, cắn răng hạ giọng : “Đúng nha, ăn cơm, mau ăn thôi, ăn xong chúng ta tiếp!”
      Last edited by a moderator: 3/10/14
      tart_trungPhiên Nhiên thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 20

      Edit: Thu Thuyền

      “Lúc trước cậu từng làm chung với Tiểu Điểu đúng ?” Ba Thái lên tiếng hỏi Hoạt Tích Niên.
      Hoạt Tích Niên lập tức trả lời: “Dạ, công việc ở trường cũng khó lấm ạ!”

      “Ra là vậy.” Ba Thái rất hài lòng với câu trả lời của Hoạt Tích Niên, ở phòng làm việc mà thể tình tốt lấm. “Tích Niên năm nay bao nhiêu tuổi?”

      “Cháu hai mươi ba.”

      “Vậy là hơn Tiểu Điểu.” Điểm này cũng tốt.

      “Cha, chúng ta ….” Thái Niễu muốn giải thích, nhưng Hoạt Tích Niên lại nắm tay , cắt đứt lời của : “Bác Thái, ra cha mẹ cháu ghỉ đến chuyện kết hôn, chẳng qua là tôn trọng ý nguyện của Tiểu Điễu.”

      Ba Thái lập tức cười phát lên, “Chúng ta cũng hi vọng Tiểu Điễu lấy chồng sớm chút.”

      “Có ạ? Bác Thái bác xem lúc nào cháu có thể gọi cha mẹ cháu xuống gập hai bác ạ.”
      Điên rồi, mọi người điên hết rồi! Thái Niễu nhịn được, liền đem đũa trong tay “pằng” tiếng vỗ lên bàn.

      Ba Thái giận tái mặt, “Thái độ của con là ý gì hả.”

      “Cha, con và Hoạt Tích Niên có chuyện cần bàn, chúng con ra ngoài trước.” Thái Niễu nắm tay Hoạt Tích Niên đứng lên.

      “Có chuyện gì mà thể ở đây nhất định phải ra ngoài?” Ba Thái lên tiếng hỏi.

      Mẹ Thái kéo Thái Niễu ngồi xuống, “Tiểu Điễu, con ngồi xuống trước, có gì từ từ .”

      Thái Niễu dỡ khóc dỡ cười, hiểu nổi tại sao người nhà lại tin người chỉ mới gập lần đầu, “Được, nếu mọi người muốn con ở đây con , phải bạn trai con. Hoạt Tích Niên như thế đủ rồi, ở phòng làm việc trêu đùa tôi gì, bây giờ còn muốn đến nhà tôi đùa giỡn, kết hôn, buồn cười, căn bản là tôi thích , làm sao có thể kết hôn với được.”

      “Tiểu Điểu, em đừng như vậy, tôi biết việc lần trước tôi làm em tức giận, nhưng tôi cũng xin lỗi em rồi.”
      Thái Niểu tức đến nên lời.

      Ba Thái thấy Thái Niểu thất lễ với người khác sắc mặt vô cùng khó coi.

      Hoạt Tích Niên đạt được mục đích, làm mặt áy náy đứng lên, : Bác Thái, dì Thái, hôm nay cháu đến đường đột, xin lỗi, cháu trước, lần sau trở lại thăm hai bác. Tiểu Điểu, em cũng đừng giận tôi, sau này tôi giải thích cho em.” Hoạt Tích Niên xong liền đứng lên rời khỏi, mọi việc náo thành như vậy ba Thái tự nhiên giữ lại nữa.

      Hoạt Tích Niên vừa khỏi, ba Thái giơ tay đem bàn ăn lật lên. bàn đầy thức ăn lập tức đỗ xuống, “Quỳ xuống!”

      Thái Niểu lập tức quỳ xuống, tuy cam lòng, nhưng thể chóng lại quy củ của nhà được.

      Thái Bằng nhìn tình hình tiến chuyển đúng, lập tức chạy về phòng. Mẹ Thái lấy chổi quét dọn, sợ mảnh vỡ làm con bị thương, “Có gì từ từ mà , con cũng lớn rồi, còn bắt con quỳ nữa.”

      “Thái Niễu, con xem rốt cuộc là có truyện gì xảy ra?”
      “Con cho ta, tại sao còn và Từ Lương Cẩm chia tay, còn có Hoạt Tích Niên, tóm lại xảy ra chuyện gì?” Ba Thái mặt nghiêm túc hòi.

      Trong lòng Thái Niễu e ngại, từ chỉ sợ ba Thái, có lúc ràng là đúng, nhưng vừa thấy ba trong lòng liền lo sợ. “ phải con muốn chia tay với Từ Lương Cẩm, mà là có người khác, rồi bỏ con.”
      “Cái gì? Tiểu Điểu, sao con với mẹ?” Mẹ Thái lập tức nóng nảy, bỏ công việc làm đến gần Thái Niễu, “ thích ai?”
      “Mẹ, ai cũng quan trong.” Đối với muốn nhiều.
      Ba Thái chỉ hơi cau mày, trầm giọng hỏi: “Còn Hoạt Tích Niên sao? Nếu Từ Lương Cẩm nhân phẩm tốt, thay đổi thất thường, ta thấy Tích Niên rất tốt, con tốt nhất là qua lại với nó, con hãy bỏ cái tính hay đùa của con .”
      “Cha, con thích .”
      Sắc mặt ba Thái trầm xuống, “Vậy con xem con thích người như thế nào? Thái Niễu, con phài 16, 17 tuồi nửa, con cũng 26 rồi, qua năm 27, sao nghiêm túc tìm bạn trai rồi lập gia đình.”
      “Cha, bây giờ có rất nhiều người kết hôn ở tuổi 30 lấm”. Thái Bằng ở trong phòng cách cửa hé rat hay chị mình .
      Ba Thái trừng mắt nhìn Thái Bằng, Thái Bằng lập tức đóng cửa phòng. Trong nhà cha là vua, thể cải lại.
      Thái Niễu, cha muốn con , con cũng nghĩ đến những người ba mươi tuổi vẫn chưa kết hôn đúng ?”
      “Con có.”
      “Vậy tốt con và Tích Niên nên qua lại, ta thấy đứa bé kia cũng tệ lấm.” biết Hoạt Tích Niên bỏ bùa mê gì, mà làm ba Thái đối với cực kỳ hài lòng.
      Thái Niễu tức đến nỗi mặt đỏ bừng, mở miệng , “Con có người trong lòng, con thích Hoạt Tích Niên.”
      “Có người trong lòng? Con chút người đó là ai.” Ba Thái nhìn chầm chầm, nghĩ là dối.

      Thái Niễu cuối đầu .
      Mẹ Thái vừa nhìn, lập tức kéo kéo tay chồng, “Con mới về mệt lấm rồi, trước cứ để cho nó nghỉ ngơi, muốn phạt hay muốn sau này hãy .”
      Ba Thái hừ tiếng đứng lên, nhìn Thái Niễu quỳ gối, rồi xoay mặt vào phòng ngủ, trước khi đóng cửa còn quẳng xuống câu, “ Con dám học thói dối, ở đó mà suy nghĩ lại . suy nghĩ được mình sai ở chỗ nào đừng có làm.”
      Nghe tiếng đóng cửa, mẹ Thái ra hiệu với Thái Niễu ý bảo mau trở về phòng, còn mình cũng vào phòng an ủi cái lão già cứng đầu bảo thủ kia.
      Thái Niễu ngồi ở giường xoa xoa đầu gối, Thái Bằng ló đầu vào, “Chị, thoa dầu tốt hơn nhiều.”
      "Hừ, trượt phải so với ai khác cũng mau." Nàng xoay mặt.
      “Hừ, Thấy chết mà cứu còn mau mau chạy về phòng nữa chứ.” xoay mặt .
      Thái Bằng cười khan vào, “Em cũng giúp chị nha, chỉ là….ai, chị phải là biết cái tính của cha, bỏ qua chuyện đó chuyện chính thôi, chi nên theo , dụ dỗ chơi đùa . Đừng nóng giận á.”
      có tức giận, ta làm sao dễ giận được chứ.” Thái Niễu xoay người, lấy dầu từ trong tay Thái Bằng đưa, “Tính cha như thế lẽ chị còn biết sau! Cha cũng chỉ là quan tâm chị, sợ chị giống như cả đời lấy chồng, chị biết .”
      “Biết là tốt rồi.” Thái Bằng nheo mắt lại nhìn Thái Niễu, “Chị, chị mới vừa chị có người trong lòng, hay giả vậy?”
      Thái Niễu giật mình, đẩy Thái Bằng ra ngoài, “Cái gì mà hay giả, chị biết, ra ngoài , chị muốn ngủ.”
      “Này, chị….” Thái Bằng bị chặn lại ở ngoài cửa, sờ sờ mũi cái, “Em thấy tám phần là chị lừa cha.” xong, thở dài trở về phòng
      Thái gia có quy định là mặc kệ tối qua ngủ trể, sáng hôm sau đều phải thức đúng giờ cùng mọi người ăn sáng, hôm nay thủ trưởng có việc, nên mẹ Thái cũng muốn thăm mẹ Trương, ăn sáng xong, hai vợ chồng cùng nhau lại Trương gia.
      Sáng sớm Thái Bằng đến phòng của Thái Niễu hét lớn đòi chơi cầu, Thái Niễu vì bị phạt nên
      Vẫn ở nhà.

      Thái Lam Thiên từ khi lính bắt đầu theo Tờ Chuyên Cần, Tờ Chuyên Cần cũng nhìn trúng .

      Món ăn Lam Thiên từ khi lính cần vụ bắt đầu liền theo tờ chuyên cần, tờ chuyên cần cũng là nhìn trúng đàng hoàng, vẫn sử dụng . Trương phu nhân mặc dù về hưu nhiều năm, nhưng vẫn là thường xuyên ra ngoài ủy lao, món ăn Lam Thiên cùng VuViệt sau khi kết hôn. Vu Việt vẫn làm Trương phu nhân phụ tá riêng, giúp nàng xử lý chuyện nhà. Hai người mặc dù kém hai mươi tuổi, nhưng hứng thú tương đầu, chung sống cũng tốt. “Chim ngày hôm qua trở lại.” (đoạn này ta thấy sao sao ah, hình như là bản cv, nàng xem như thế nào nhe)

      Thái Lam Thiên từ khi làm lính bắt đầu theo Trương Cần, Trương Cần cũng nhìn trúng , thấy thành nên vẫn để bên người cho đến bây giờ. Trương phu nhân mặc dù về hưu nhiều năm, nhưng thường xuyên ra ngoài hỏi thăm, Thái Lam Thiên và Vu Việt sau khi kết hôn, vẫn làm cho Trương gia, Vu Việt làm phụ tá riêng cho Trương phu nhân, giúp nàng xử lý việc nhà. Hai người mặc dù kém nhau hai mươi tuổi, nhưng khá hợp nhau, nên ở chung rất vui vẻ. “Hôm qua Tiểu Niễu mới về nhà.”

      “Đứa này về nhà cũng qua thăm ta chút.” Trương phu nhân xong muốn gọi điện cho Thái Niễu, đối với đứa bé này, nàng xem như cháu của mình.

      “Trương di, nó bị ông Thái phạt ở nhà tự kiểm điểm rồi.”

      “Tiểu Niễu là đứa rất ngoan.”

      Vu Việt thở dài, “Nha đầu kia cũng biết nghĩ sao nữa, bạn trai tốt nó lại thích, lại dám dối là mình có đối tượng, nhưng hỏi nó là người nào nó lại . Ông Thái tức giận cho nàng về làm việc, phạt nó ở nhà tự kiểm điểm.”

      “Có phải hai người lại ép nó, ra để nó tự tìm người nó tốt hơn, Thái Niễu còn trẻ, các người cũng nên hối nó quá.” Trương phu nhân tuy lớn tuổi, nhưng tư tưởng lại rất thoáng.

      Vu Việt than thở: “Chuyện của ta ngài cũng biết, ông Thái chỉ sợ nha đầu giống nó, sáng hôm nay còn nếu nó tìm được người nó thích, thu xếp cho nó xem mắt.”

      “Ông Thái chính là người cứng nhắc.”

      “Thủ trưởng chính là thích cứng nhắc.” Vu Việt cười cười , cùng Trương phu nhân nhìn nhau, cả hai bật cười.

      Thái Niễu gọi cho Lưu Ly bảo giúp mình ký vào đơn, vì thế Lưu Ly mới biết bị bức hôn, lại còn cười nhạo , còn hảo tâm mật báo cho Bạch Kỳ Trấn. Nhắc tới cũng khéo, đúng lúc ngày hôm sau Trương Cảnh Trí định về thăm người nhà, biết Tiểu Niễu bị giữ lại, liền bắt chuyến tàu đêm trở về nhà.

      Trương Cần và Trương phu nhân thấy con về nhà, rất vui. Dù sao tuổi cũng lớn, nên rất mong con về nhà. “Tiểu Trí, mau tới ăn canh, công việc rất bận sao, nhìn con gầy quá.”

      “Mẹ, lần trước con về phải mẹ cũng con gầy sao.” Trương Cảnh Trí cười , cũng ngoan ngoãn ăn canh.

      có vợ chăm sóc con, ta liền thấy lo lắng.” Trương phu nhân tức giận, trừng Trương Cần, Trương Cần bị vợ trừng bắt đắc dĩ mở miệng: “Tiểu Út, con cũng gần bốn mươi rồi, vẫn chưa có vợ là kỳ cục. Hôm nay ta chuyện với Thái Tư, con nó năm nay cũng hai mươi sáu tuổi rồi, con xem ta với mẹ con sao vội được!”

      Trương Cảnh Trí trong lòng suy tính, bắt đắc dĩ : “Tuổi của con muốn lấy vợ bằng tuổi cũng hơi khó.”

      “Ai với con phải tìm người bằng tuổi, hơi chút cũng sao. Ta thấy nhiều công ty có xí nghiệp đều tìm vợ để lấy.” Trương phu nhân còn lấy ví dụ thực tế để làm chứng.

      Trương Cảnh Trí nghiêm túc nghe, nhíu mày nhìn ba mình: “Ba cũng như thế?”

      Trương Cần mắt giật giật, Trương phu nhân chờ nổi đẩy Trương Cần cái, “ mau nha, con hỏi ông đấy.”

      Trương Cần bất đắc dĩ gật đầu cái, nhìn con khóe miệng thoáng cười, cảm giác thấy có gì đó đúng: “Lên phòng bàn tiếp.”

      “Dạ.”

      Hai cha con cùng nhau đánh cờ ra là ám chỉ công việc, Trương phu nhân bảo người giúp việc pha hai ly trà cho hai người. Trong lòng mặc dù oán giận chồng mình chỉ biết bàn công , cũng quấy rầy họ, nhanh chóng rời khỏi thư phòng.

      “Tiểu tử, bên cạnh con có người rồi phải ?”

      “Có người cũng cần mẹ thúc giục rồi.”

      Trương Cần ho tiếng, “Tiểu Út, các con đều được sắp đặt, vô luận là cuộc sống hay gì nữa đều có tình cảm, con từ có kế hoạch, cũng là từng bước mà . Nhưng con có kế hoạch cho cuộc sống của con, nhưng mà tình cảm chưa chắc. Thanh Đường chính là ví dụ, con cần quá tự phụ.”

      Trương Cảnh Trí cười cười: “Cha, con có tự phụ, con chỉ có tự tin. Xem ra, người hôm nay có công gì, con tự lái xe về, con tắm trước!”

      ” Trương Cần hỏi được cũng rối rắm, tiểu tử này từ chính là như vậy, muốn chuyện rồi dùng xẻng sắt cũng bắt nó mở miệng được. Thôi, lớn như vậy rồi, con cháu có việc gì cứ để con cháu tự giải quyết thôi!


      nàng xem những đoạn ta in đậm nhe, ta đọc thấy kỳ kỳ với bị trùng hay sao ah, xong hết rồi ah nàng
      Last edited by a moderator: 7/10/14
      tart_trungPhiên Nhiên thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 21

      Edit: Thu Thuyền

      Thái Niễu về nhà dĩ nhiên là muốn Trương gia thăm Trương phu nhân, nên mua giỏ hoa lan mà Trương phu nhân thích nhất, sáng sớm theo mẹ đến Trương gia.

      “Bà nội, tiểu Điểu đến thăm người nha!” Thái Niểu nghịch ngợm chưa vào nhà nghe thấy tiếng, Trương phu nhân vừa xuống lầu thấy khỏi cao hứng.

      “Ai u, Tiểu Điểu, mau tới cho bà nội xem chút.” Trương phu nhân kéo Tiểu Điểu ngồi xuống, vừa ôm vừa nhìn , “Cơm Cảnh Giang nhất định là ngon, xem này Tiểu Điểu gầy thành cái dạng gì rồi! Ba con đầu óc bị hỏng rồi, lại an bài con ở nơi tốt.” Trương phu nhân xong liền thở dài cái.

      Thái Niểu cười cười, nũng nịu gọi, “Bà nội.”

      Trương phu nhân nghe gọi cũng nhịn được cười, “Nhà đầu này, lúc nào cũng hiểu chuyện. Tối nay ở lại ơn cơm với ta, cậu con cũng vừa mới về tới đó.”

      “Cậu cũng về?” Thái niểu ngạc nhiên hỏi.

      “Cháu được về, mà cậu được về sao?”

      Nghe thấy tiếng Thái Niểu nhìn qua, vừa đúng lúc Trương Cảnh trí xuống, khó thấy được ăn mặt tùy ý như vậy như ở Cảnh Giang luôn luôn là nghiêm túc. “Cậu, con nghĩ là công việc của cậu rất nhiều.”

      “Công việc nhiều đến đâu cũng có ngày nghĩ, cậu cũng phải là người máy.” Trương Cảnh Trí cười , xoay người chào hỏi mẹ Thái, “ giáo Vu, lâu gặp.”

      “Đúng là lâu gập.” Vu Việt cười cười. “Tin thần của con tốt như vậy, khó trách được mọi người bình trọn Thị Trưởng là người đẹp trai nhất.”

      giáo Vu cần cười nhạo con.” Trương Cảnh Trí lắc đầu bật cười.

      Thái Niểu và Trương phu nhân đều che miệng cười trộm, Trương Cảnh Trí bị báo trí bình luận cứ như là đạt được giải hoa hậu vậy, biết bị người nhà đem ra đùa giỡn biết bao nhiêu lần.

      “Tiểu Điểu, nghe con bị phạt?” Trương phu nhân kéo Thái Niểu hỏi. Thái Niểu lập tức quẫn, khuôn mặt nhắn ửng đỏ. Trương phu nhân tiếp tực kéo tay , cười : “Đừng để ý tới cha con, quan tâm đúng rồi, Tiểu Điểu nhà ta dáng dấp xinh đẹp như vậy còn gả được sao! Hôm qua ta nghe mẹ con , cũng vừa đúng cùng người quen cũ trò chuyện. cũng khéo, con trai năm nay cũng hai mươi tám, làm bác sĩ ở bệnh viện nổi tiếng của Cảnh Giang, bà nội gặp nó, tiểu tử đó nhìn rất tuấn tú. Con xem chút lúc nào có thời gian gập nhau lần.”

      Trương phu nhân xong, Vu Việt liền đem hình của ta lưu trong laptop đưa cho Thái Niểu xem.

      “Bà nội, con…”

      “Con phải cũng lừa gạt bà nội con có đối tượng !” Trương phu nhân bĩu môi .

      Chân mày trương Cảnh Trí nhíu lại, nhìn Thái Niểu phát tiểu nha đầu sắc nặt thấp thỏm, chớp mắt cái, Thái Niểu vừa ngẩng đầu đúng lúc nhìn thấy Trương Cảnh Trí nhìn mình lập tức cuối đầu. Chỉ chạm nhau chút, giống như con mèo vươn móng vuốt cào vào trong lòng cái, vừa ngứa lại vừa đau.

      Chưa kịp suy nghĩ nhiều, Trương Cảnh Trí mở miệng, “Nếu Tiểu Điểu trong lòng nó có đối tượng nhất định là có, các người còn ép ấy là sao.” cười nhìn Thái Niểu, “Mấy tháng nay cậu về nhà, nghe ở trung tâm thành phố mới mở vài nhà ăn, bằng con dẫn cậu nếm thử chút.”

      “A……a, được ạ!” xong Thái Niểu lập tức đứng lên.

      Trương Cảnh Trí đưa tay cầm tay , “Mẹ, Vu, buổi tối chúng con trở về ăn cơm.” Dứt lời, dẫn Thái Niểu ra khỏi nhà.

      Trương phu nhân nhìn theo vừa cười vừa than thở, “Con ta bị chúng ta bức hôn thấy Thái Niểu cũng bị nên “cảm động”, lập tức giúp nha đầu giải vấy!”

      Vu Việt nhìn hình của chàng bác sĩ tuấn tú vẻ mặt có chút tiếc nuối, nhưng con bé muốn, mình cũng có cách, cuối cùng, cũng chỉ có thể thở dài thôi.

      Thái niểu vừa lên xe của Trương Cảnh Trí, lập tức hít sâu hơi, “Mới vừa rồi cám ơn Cậu.”

      có gì.” Trương Cảnh trí trả lời, xe hướng trung tâm thành phố mà .
      Thái Niểu nghiêng đầu nhìn thấy cười mà trong lòng hoảng hốt giây mặt đỏ bừng liền xoay , cho đến khi đến trung tâm thành phố, “Cậu, ra con cũng lâu về nhà, đối với mấy nhà ăn quen lấm.”

      quen cũng sao, có ăn là được rồi, chỗ này thế nào?” xong xe dừng lại ở phóng trà tên Cảng Thức, bảng hiệu còn mới tinh, giỏ hoa chúc mừng còn đặt ở cửa, hiển nhiên là mới mở.

      Thái Niểu có ý kiến gì, liền chọn chỗ này, phòng ăn trang trí rất có phong cách, dung gỗ đánh thành từng khung giống như bàn làm việc (cubical) đó để các loại bình hoa cổ, lon cùng tô, lấy những thứ này ngăn cách thành từng gian, bàn ghế đều làm bằng gỗ, ghế ngồi còn để lên cái đệm, tạo nên phong cảnh cổ đủ màu sắc. Trương Cảnh Trí nhìn thực đơn gọi mấy món, chọn cho Thái Niểu ly kem.

      “Con phải là em bé”

      “Ta biết con phải là đứa bé.” Trương Cành Trí nhìn , giọng nghiêm túc làm mọi người nhìn họ, chẳng biết tại sao, ánh mắt của cậu làm dám nhìn thẳng, chớp mắt cái liền đỏ mặt.

      “Cũng may vừa đúng lúc đồ ăn được đem lên hóa giải khí ngượng ngùng, Thái Niểu liền vùi đầu vào ăn, Trương Cảnh Trí ăn nhiều lấm, nhưng vẫn nhìn , làm Thái Niểu dám ngẩn đầu. “Cậu, cái này ăn ngoan (bánh dứa), cậu có muốn nếm thử chút .”

      Trương Cảnh trí nhìn dĩa bánh, lại nhìn Thái Niểu nữa ngẩng đầu, thấy miệng đều dính mấy mảnh vụn, cầm khăn giơ tay lên lau miệng cho , “Xem cháu ăn kìa, miệng dính đầy mảnh vụn.”

      Thái Niểu lập tức cừng đờ, động tác này nhìn hai người rất mập mờ, thể tránh, cũng thể giấu. Trương Cảnh Trí hiển nhiên để ý đến động tác mập mờ đó, mỉm cười, còn dương dương tự đắc.

      Nhưng Thái Niễu khác luống cuống, kháng cự, tránh né, giống như là mèo vườn chuột vậy, biết là mèo ngửi được mùi của chuột, con chuột căn bản là trốn thoát, nhưng bản năng sinh tồn thể ngồi chờ chết, biết có đường thoát mà vẫn liều mạng chạy trốn.

      nhận lấy khăn, cười ngượng, “Con tự làm được, mẹ con con ăn luôn giống như đứa con nít.”

      “Như vậy rất tốt, ta thích con như vậy.” Trương Cảnh trí để đũa xuống, bộc lộ tình cảm của mình.

      “A ha ha ha, vậy sao, cha con luôn thích con như vậy.” xong tay vơ lấy ly nước chanh uống ừng ực hơi uống hết, để ly xuống, nhìn hai bên rồi nhìn Trương Cảnh Trí, “Cậu, con ăn no rồi, chúng ta về thôi.” xong liền cầm giỏ sách đứng dậy.

      Trương Cảnh Trí cười cười, lấy giấy tính tiền rồi theo ra cửa, hai người lên xe, Trương Cảnh Trí Nghiêng đầu nhìn bộ dáng thấp thỏm của , do dự chút, “Tiểu Điểu….”

      “Cậu, nhanh về nhà thôi.” Thái Niểu thừa nhận là con rùa đen rúc đầu, nhưng đưa đầu ra bị chém, hơn nữa là chết rất bi thảm…

      “Con xác định muốn nghe ta gì?” vẫn như cũ mỉm cười, nhưng trong mắt có thứ gì đó dã biến hóa.

      Thái Niểu tiếp tục giả vờ ngốc nghếch,Trương Cảnh Trí nhếch miệng, gì nữa, khởi động xe.

      Xe vừa về đến nhà, mưa tí tách rơi xuống. Đến cơm tối mưa lớn, Thái Niểu ở phòng bếp giúp tay, bưng thức ăn lên bàn, nhìn bàn tay đầy thức ăn đều do làm. Ba Thái phải là người thích chuyện, cùng với Trương thủ trưởng, mỗi người ly rượu, nghe thấy tiếng mọi người cười bàn. Chẳng biết tại sao, Trương phu nhân đặc biệt thích Tiểu Điểu, mỗi lần đến chơi, Trương phu nhân vui vẻ giống như con cháu mình về vậy.

      Lúc Trương Cảnh Trí nhận được điện thoại của Bạch Kỳ Trấn, cũng là lúc Vu Việc Thái Niểu nên rèn luyện chút tài nấu nướng, chờ nghe điện thoại xong sắc mặt lập tức khó coi, tất cả mọi người , nhìn .

      Trương Cảnh Trí lập tức xin lỗi mọi người, : “Con phải lập tức trở về Cảnh Giang.”

      xảy ra chuyện gì?”

      có chuyện gì quan trọng, chỉ là về bàn chút công việc.”

      Dính đến công việc, người nhà đương nhiên dám giữ lại. Vì lần này tự mình lái xe về, bây giờ lại là ban đêm nếu chạy về Cảnh Giang, Trương phu nhân có chút lo lắng vấn đề an toàn của con.

      “Nếu , con và cậu cùng nhau . Lúc chạy đường, có thể đổi người lái xe.” Thái Niểu lên tiếng .

      Ba Thái đồng ý, “Đúng, cho Tiểu Điểu theo, hai người cũng là bạn, Tiểu Điểu, con lái xe cho Cảnh Trí nghỉ ngơi, đến Cảnh Giang nó còn phải xử lý công việc.”

      “Được.” Thái Niểu còn chưa lên tiếng, Trương phu nhân kêu lên.

      “Có Tiểu Điểu theo làm bạn là tốt rồi, để cho tiểu út lái xe, Tiểu Vu, chúng ta chuẩn bị nước và thức ăn cho hai đứa. Tiểu Điểu còn chưa ăn xong, để cho nó ăn ở xe. Nhanh lên làm theo ta.” Trương phu nhân xong, nhanh chóng cho người giúp việc chuẩn bị hộp đồ ăn.

      Ba Thái phản đối, nhìn Thái Niểu ý bảo lái xe. Thấy Thái Niểu gật đầu, mới cùng Trương thủ trưởng ngồi xuống.

      Hai người ra cửa, Trương thủ trưởng chỉ đúng câu “ đường cẩn thận”. Từ đầu đến cuối hỏi xem có chuyện gì. Lúc ra cửa, mưa cũng còn nặng hạt nữa, ai ngờ khi hai người đến xa lộ mưa lại giống như dội xuống. đường cao tốc tất cả xe đều dừng lại ở bên đường về phía trước nữa. Bạch Kỳ Trấn có việc gì gấp nhất định thúc giục trở về. Tuy Trương Cảnh Trí lái xe, nhưng Thái Niểu dám phớt lờ, hết sức chăm chú nhìn. Chỉ là bên ngoài mưa to gió lớn, nhìn , thỉnh thoảng nhìn thấy mấy điểm đỏ lóe lên, tốc độ xe đều là rất chậm.

      Vốn là 2 giờ rời khỏi đường cao tốc, nhưng bây giờ là 4 giờ mới ra khỏi, vốn tưởng rằng vào nội thành nhanh hơn chút, ai ngờ, chạy qua trạm thu phí cao tốc, xe liền chạy vào vũng nước, làm nước văng lên khiến người thu phí tức giận.

      Hỏng bét.

      Hai người đồng tâm lên, Trương Cảnh Trí mở cửa xuống xe nhìn tình huống, nước thế nhưng qua đầu gối, bên đường cây cơ hồ đều bị gió thổi ngã.

      Thái Niểu ở trong xe mới đầu còn chưa lo lắng, nhưng vừa mở cửa xe, nước thấm vào trong xe làm chân ướt người cũng luống cuống. Trương Cảnh Trí lại vào trong xe, cầm điện thoại gọi cho Bạch Kỳ Trấn, bên kia tựa hồ cũng loạn cả lên, hai người hơn nửa ngày, cũng nghe đối phương cái gì.

      Mực nước lại tiếp tục lên cao, Thái Niểu nghĩ đến thị trấn gần đó trú mưa. Hệ thống thoát nước của thành phố sửa lại, cũng biết làm bao nhiêu người chết đuối.

      “Cậu, chúng ta là gì bây giờ?” giơ tay vắt ống tay áo, mới phát bị nước làm ướt toàn bộ. “Người cậu đều ướt hết rồi, lạnh.”

      Trương Cảnh Trí lo nhìn bên ngoài, hơi nào còn để ý đến quấn áo ướt hay ướt.

      Thái Niểu thấy nghiêm túc, càng thêm sợ. “Chúng ta nên làm gì đây?” Nước càng ngày càng trào vào trong xe. “Cậu, chúng ta thể bị chết đuối được.” gắt gao siết ống tay áo của .

      Trương Cảnh Trí nhìn , nghĩ thầm, nếu là bị chết đuối ở nơi này, có cái gì tiếc nuối đây? “Tiểu Điểu, nếu chúng ta bị chết ở chỗ này, cháu có sợ ?”

      “Làm sao sợ chứ, con sợ chết. Con còn trẻ như vậy, con muốn bị chết đuối ở nơi này.” Thái Niểu tin là , thanh cũng thay đổi, còn có quá nhiều chuyện chưa làm.

      Lại trận mưa to dữ dội, gió hung hăng đánh vào kính chắn gió, thanh chói tai khiến Thái Niểu “A” tiếng nhào tới trong ngực Trương Cảnh Trí. “Cậu, lúc chiều cậu , con có muốn nghe cậu hay , bây giờ con muốn nghe muộn chứ?” Nếu quả bị chết đuối, còn sợ gì. Thái Niểu hỏi xong, thấy Trương Cảnh Trí , tiếp, “Con hiểu con là cái tiểu quỷ nhát gan, cái gì cũng dám đối mặt, dám thừa nhận, vì con có cảm giác xứng với cậu, cậu quá ưu tú, con làm sao có thể xứng với cậu được chứ.”
      Last edited: 8/10/14
      tart_trungPhiên Nhiên thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 22:
      Edit: thanhthao1990

      Thêm trận mưa to trút xuống, mạnh mẽ đánh vào kính chắn gió của xe, thanh chói tai làm cho Thái Niễu “A” tiếng rồi nhào vào trong ngực của Trương Cảnh Trí. “Cậu út, ban ngày cậu có lời muốn với con, giờ cậu cũng muộn, con muốn nghe ngay bây giờ , trễ chút cũng muộn”. Nếu như chết đuối tại đây, vậy còn còn gì để sợ. xong, thấy , liền tiếp: “Con biết con là tiểu quỷ nhát gan, cái gì cũng dám đối mặt, dám thừa nhận, bởi vì con nhận thấy mình xứng, cậu quá xuất sắc, con làm sao có thể xứng với cậu”.

      “Vậy bây giờ con cảm thấy xứng sao?”. Trương Cảnh Trí nghiêm túc hỏi.

      mếu máo: “Đều phải chết, ai còn quan tâm tới xứng hay xứng”.

      “Nếu như chúng ta chết ở đây sao?”.

      “Vậy con cũng mặc kệ, nếu bây giờ , con tiếc nuối, chết cũng nhắm được mắt”. Dáng vẻ của lúc này giống như dáng vẻ phải ra pháp trường vậy.

      Trương Cảnh Trí nhịn được khóe miệng méo mó, tâm trạng dường như rất vui vẻ, lúc này cũng chú ý tới điểm này. vén tóc rơi trán lên, “Tiểu Điễu, con phải biết hậu quả khi những lời này”.

      “Hậu quả?”.

      “Hậu quả là cậu cho con có cơ hội lùi bước”. xong, liền nghiêng người ngậm lấy miệng nhắn của .

      Lúc này cảm giác lạnh lẽo chợt truyền đến mới biết là cậu út hôn , tuy phải là lần đầu tiên hôn, nhưng đây là lần đầu tiên hôn với cậu út. cảm thấy tim giống như muốn nhảy ra ngoài, đầu óc trống rỗng cho đến khi buông ra ôm lấy rồi quay người xoay kính xe xuống.

      “Lãnh đạo, xe qua được, phải bộ hơn trăm mét”. Bên ngoài cửa xe là người mặc áo mưa chuyện rất to.

      cũng nghĩ là có người tới đón, liền nhận lấy áo mưa, khoác lên người , thấy dáng vẻ ngu ngơ của , giọng cực kỳ nhàng: “Cậu mới vừa rồi quên cho con biết, chạy xe nhanh với mặt đường bị sụp lún nên xe chúng ta mới bị sụp xuống, khu vực nội thành có nước lớn như vậy”.

      nghe thế liền chớp mắt, muốn gì cũng được.

      nín cười, mặc áo mưa rồi qua , ôm từ xe ra ngoài. Xe của họ đích thực là bị lọt xuống hố nước, nước lên tới bắp đùi, thêm khoảng mười bước mực nước thấp hơn, chỉ lên tới đầu gối. buông xuống sau đó liền nắm tay dẫn sát theo.

      Tới đón trưởng phòng, tài xế của và tổ trưởng tài xế của , bọn họ đều là những người tinh nên cũng câu nào, cộng thêm trời mưa to gió lớn, cũng nghe . được khoảng trăm mét, liền dẫn lên chiếc xe jeep. Tuy có mặc áo mưa nhưng mọi người ai cũng ướt hơn nửa người, cũng bị ướt như vậy. Điều hòa xe vừa bật, nhịn được “Hắt xì” tiếng, thân thể cũng rung lên.

      “Lãnh đạo, có nên đưa này trở về trước hay ?”, trưởng phòng Phùng đề nghị.

      nhìn mưa bên ngoài, suy nghĩ lát rồi khoát khoát tay: “Trở về thị chính, công việc quan trọng hơn”.

      Xe chạy vào tòa thị chính, phân phó tài xế dẫn lên phòng làm việc của sau đó liền lên xe ra ngay cả quần áo cũng kịp thay. Lúc này tâm trạng của mơ hồ, tài xế cầm áo sơ mi của đưa cho thay sau đó dặn dò ở trong đây rồi ra ngoài.

      thay quần áo, cầm khăn của lau tóc, trong đầu loạn lên, cái gì cũng nghĩ ra. Lấy tay sờ môi của mình, mặt liền đỏ, che mặt ngồi vào ghế sofa rồi nghẹn ngào : “ Mình có thể mình mất trí nhớ ?”.

      Mất trí nhớ cũng dễ dàng gì, với , hậu quả tuyệt đối cho cơ hội lùi bước. Đừng nhìnthấy thân nho nhã, nhưng thủ đoạn tuyệt tình tuyệt đối tha cho người xem thường mình, nếu có được vị trí hôm nay.

      Sau đó từng rất văn vẻ nghĩ rằng trận mưa lớn này có sánh ngang với cuộc tình trong tiểu thuyết “Khuynh thành chi luyến”, Trương Ái Linh vì thành toàn cho tình của Bạch Lưu Tô mà làm cho Hong Kong lâm vào thất thủ, mà ông trời vì thành toàn cho mà làm cho trời mưa lớn đổ xuống phương Bắc.

      Trương Cảnh Trí nghe giọng điệu văn vẻ chỉ là cười cười, ngày nào đó hồi tưởng lại tiểu thuyết kinh điển của Trương Ái Linh, cầm quyển sách đặt bàn, nhìn ngủ quên ngay bàn sách, lặng lẽ viết: “Làm sao thành toàn cho tình ?”

      Mưa lớn bất ngờ đổ xuống, trung tâm chợ thoát nước tốt nhưng ngoại ô lại gặp vấn đề lớn. Mực nước dưới cầu lên cao, cần phải lựa chọn các biện pháp thoát nước nhanh nhất. Thị trưởng tự mình dẫn đội , Bạch Kỳ Trấn đến các khu trường học, kiểm tra các trường học, khẩn cấp thông báo các hiệu trường ngừng tất cả mọi công việc lại, để học sinh gặp bất cứ nguy hiểm nào.

      Khi Trương Cảnh Trí đến, Bạch Kỳ Trấn làm hơn nửa phần công việc, sau khi nghe báo cáo, tiếp tục chỉ huy cho đến hai ba giờ sáng ngày hôm sau, công việc cứu nguy cũng giải quyết xong, những người lãnh đạo liền về nghỉ ngơi trước.

      làm việc cả đêm cả người ướt đẫm, thân thể có bằng sắt lúc này cũng cảm thấy mệt mỏi, tuy vẻ mặt biểu lộ mệt mỏi nhưng giữa hai chân mày giãn ra. Bạch Kỳ Trấn chui vào trong xe. “Lãnh đạo, trước hết đưa về nghỉ ngơi trước.”

      “Về đơn vị trước.”

      Bạch Kỳ Trấn muốn khuyên , liền giải thích: “Tiểu Điểu vẫn còn ở phòng làm việc của tôi.”

      ra là vậy. Bạch Kỳ Trấn cười cười, kêu tài xế lái về tòa thị chính.

      Thời điểm bước vào phòng thấy say ngủ ghế salon, mặc áo sơ mi của , do áo sơ mi dài nên che váy của , nhìn giống như chỉ mặc có áo sơ mi. ngủ co người lại, tuy nhìn thấy gì nhưng cảm thấy cổ họng giống như bị nghẹn, vừa muốn gọi dậy mở mắt: “Cậu út trở về.”

      thôi. Về nhà ngủ tiếp.”

      “A, được.” mơ mơ màng màng đứng lên theo ra ngoài, quay đầu lại nhìn cái, nhướng mày, liền bước trở lại phòng làm việc lấy áo khoác tây trang khoác lên người . “Cháu lạnh.”

      lạnh cũng phải mặc.” Giọng kiên quyết .

      dám phản bác, đành mặc áo khoác vào rồi theo lên xe, Bạch Kỳ Trấn hỏi đưa về nhà hay đưa về nhà , kiên quyết đòi về nhà. Bạch Kỳ Trấn nhìn về phía , cứ nghĩ là gì nhưng chỉ gật đầu coi như đồng ý.

      Thỏ ép đến cùng cũng cắn người, mới vừa rồi nhìn thấy thái độ ngoan ngoãn theo chứng tỏ biết phản kháng cũng là vô dụng, nếu biết như vậy, cũng cần thiết phải ép chặt như thế, để có cảm giác ràng buộc.

      Bên ngoài trời vẫn mưa to, nhà trọ lại ở xa, xe chạy rất chậm. ra cũng có chút hối hận, cùng Bạch Kỳ Trấn làm công việc cứu nguy như vậy, vốn nên về nhà nghỉ ngơi nhưng lại đòi về nhà trước làm chậm trễ thời gian của người ta. Chỉ là lời ra, lúc này đổi ý cũng được, chỉ có thể đỏ mặt xin lỗi.

      Lái xe đưa đến cửa khu ký túc xá, lập tức nhìn về phía tài xế và Bạch Kỳ Trấn rồi tiếng cảm ơn, rồi nhìn về phía với vẻ mặt có phần khác thường. “Cậu cũng nghỉ ngơi cho khỏe, nếu bận rộn nhiều việc cần gọi điện cho con.”

      Câu này ý là gì, nhướng mi.

      “Ý của con là cậu bận công việc cần để ý đến con.” lung túng nhìn , dứt khoát im lặng.

      cười cười, liền nắm tay . “Hết bận gọi điện cho cháu, về nhà tắm rồi ngủ tiếp .”

      rút tay về, mặt như muốn đốt cháy, liền câu: “Cháu trước, rồi quay người bỏ chạy, giống như có người phía sau đuổi theo.”

      Bạch Kỳ Trấn nhìn thấy đứng dưới mưa trong dáng vẻ đường tình rộng mở, liền che dù xuống xe, cười : “Kiểm tra sát hạch kết thúc, trúng tuyển.”

      Trương Cảnh Trí cười cười, “ cũng phải thêm chút sức, nên để tôi bỏ xa.” xong liền nhìn Bạch Kỳ Trấn, thấy ta lúng túng liền cười ra tiếng. Xem ra ngày có ở đây, tiểu nha đầu kia lại hành hạ cục gỗ này rồi.

      Hai người đều nhìn về phía lầu, đợi vài phút cũng thấy phòng sáng đèn. “Có phải hay trở về liền ngủ quên bật đèn?”

      , tiểu Điển vào nhà nhất định bật đèn.” xong liền cầm điện thoại ra bấm số gọi.

      Điện thoại vừa thông, còn chưa lên tiếng nghe tiếng thét chói tai, ngay cả Bạch Kỳ Trấn đứng bên cạnh cũng nghe thấy, hai người liền ném dù trong tay hướng về phía lầu chạy .
      Last edited: 9/10/14
      tart_trungPhiên Nhiên thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 23:
      Edit: thanhthao1990
      Khi chạy vào ký túc xá, trái tim liền căng thẳng, ký túc xá được xây dựng rất lâu đời, giờ mới bốn giờ sáng cộng thêm mưa lớn ngoài trời, bên trong khu đen như mực, đèn bật được. Hai người luống cuống, lần mò trong bóng đêm tìm hướng lên lầu chạy, vừa chạy vừa kêu “Tiểu Điểu, tiểu Điểu,…”.

      Đến lầu năm mới nghe được giọng trả lời của : “Cháu sao”.

      liền ba bước thành bước chạy lên, dùng điện thoại chiếu sáng nhìn thấy ngồi ở cửa liền hỏi: “Làm sao vậy?”
      .
      “Dường như mái nhà bị dột nước, biết tại sao đèn điện mở được, cháu bị vấp ngã ở ngay cửa”.

      thở ra hơi, ngồi xổm xuống xem té ra sao. Bạch Kỳ Trấn nhìn trong nhà chút, nước cũng lên tới bàn chân , “Tiểu Điểu, phòng này bên ngoài mưa lớn bên trong như mưa , có thể ở được sao?”. Cảnh Giang mặc dù được coi là thành phố nhiều mưa, nhưng cũng phải là thành phố khô hạn, năm mưa lớn tổng cộng cũng mười mấy cơn, rất khó tưởng tượng được lúc trước trời mưa trải qua như thế nào.

      “Là do cháu quên đóng cửa sổ nên phòng mới nhiều nước như vậy, bình thường chỉ có mưa to mới có nước đọng ngay góc tường mà thôi”.

      nghe nổi nữa, cũng nhìn xem té chỗ nào, dứt khoát ôm lên, xuống lầu dưới, giọng cho phản bác : “Trước ở nhà cậu, mấy ngày nữa cậu kêu thư ký Bạch tìm phòng khác cho con, nơi này thể ở được nữa”.

      ngẩng đầu lên nhìn , dám lên tiếng.

      tuy biểu tức giận ra ngoài nhưng vẫn làm người khác cảm thấy bất an, chính là như người ta thường giận tự uy .

      đường về, xe cực kỳ yên lặng, muốn gì cũng cảm thấy được nên tiếng nào. Xe dừng ở cửa nhà , vừa động, lập tức quát lên: “Cậu ôm con xuống”.

      cần, con sao”. cảm thấy quẫn bách cực kỳ, vội từ chối nhưng để ý đến ý kiến của . Liền nghiêng sang phía rồi ôm lấy , dặn dò tài xế: “Bảy giờ tới đón tôi”.

      Bảy giờ. tại là năm giờ.

      Vào nhà, liền lấy khăn lông, liền nhìn xuống váy, phát đầu gối bị trầy xước, chân cũng bị trầy xước, sau đó liền theo sau : “Cậu kêu tài xế bảy giờ tới đón, cậu nghỉ ngơi sao”.

      “Con ngoan ngoãn ngồi đây đợi cậu”. nghiêm mặt , liền ngồi xuống, ánh mắt như muốn khóc.

      ngồi xổm xuống, nhìn thấy đầu gối bị rách da, thở dài, vẻ mặt hung tợn, nhưng tay lại nhàng lau chân cho : “Bị thương nên tắm, nhà tắm lau chút, làm khô tóc rồi ngủ tiếp”.

      “Vậy còn cậu”, mở to mắt nhìn .

      Khóe miệng nhuếch lên, mặt tiến gần mặt : “Lo lắng cho cậu”.

      “Cháu có…”, đỏ mặt dám nhìn , là đáng ghét.

      liền cười lên, sờ mũi cái, “Sớm với con, cậu bận rộn đến mấy ngày ngũ cũng có, cần lo lắng, chiếu cố chính bản thân con là được. Bên ngoài mưa to gió lớn, phỏng chừng tiệm cơm cũng đóng cửa, trước tiên con ngủ giấc, trong tủ lạnh có đồ ăn, thức dậy con ăn ít, được bỏ ăn”.

      thấp giọng lầm bầm: “Con phải là tiểu hài tử”.

      liền đứng dậy cười để ý tới lời của liền vào phòng tắm trong phòng ngủ tắm. lau qua loa chút, mặc áo choàng tắm, lau khô tóc, còn thay đồ xong.

      Nhìn vào phòng ngủ, liền bước ra cửa.

      nằm giường, vốn cũng mệt nên liền ngủ, nhưng khi nhắm mắt lại khuôn mặt tươi cười của đều ra làm tim đập mạnh và nhanh lên, căn bản ngủ được “A”. kêu lên tiếng rồi ngồi dậy. Nhìn bên ngoài trời còn mưa, nghĩ đến công việc, liền xuống giường, mở tivi, bật kênh tin tức.

      Tin tức chủ yếu là phát sóng trực tiếp về công tác cứu trợ tại thành phố, sân bay cũng ngừng hoạt động, cây lớn ven đường nhiều cây bị thổi ngã, mặc dù nước thoát dưới cầu chảy mạnh nhưng vẫ còn số khu kịp thoát nước, nên chỉ có thể để cảnh sát giao thông và cảnh sát ra ngăn cản ở chỗ nước lớn,nhìn cảnh sát giao thông đứng trong mưa gió chỉ huy, liền nghĩ tới biết đứng ở nơi nào để chỉ huy công việc.

      Mưa to đến trưa mới bớt và đến buổi tối ngừng hẳn. Nhưng đến chín giờ tối mà vẫn chưa trở về, cầm điện thoại, bên lo lắng muốn gọi điện thoại hỏi thăm chút, bên lại sợ mình gọi điện quấy rầy công việc của . Suy nghĩ tới suy nghĩ lui, cư nhiên nằm ngủ thiếp bàn ăn.

      Thời điểm tài xế đưa đến cửa là mười hai giờ, nhìn trong nhà sáng đèn, miệng tự chủ được cong môi lên cái. ra cảm giác có người chờ đợi lại tốt đến vậy. Bước nhanh vào nhà, trong phòng bếp đèn vẫn sáng. Cởi giày vào nhà ah liền cười tiếng.

      Cứ tưởng đợi , ai ngờ nha đầu này cư nhiên ngủ lại còn ôm điện thoại, “Còn chảy nước miếng nữa sao”. lẩm bẩm , ngủ nên hề biết.

      Nồi canh điện vẫn còn cắm điện, liền rút phích điện ra, mở nắp ra, bên trong còn hơn nữa canh rong biển hầm xương. Sau khi mưa tạnh, liền quay về tòa thị chính họp, buổi tối cũng chỉ năm phút để ăn nên ăn chỉ được vài miếng. Vào lúc này nhìn thấy nồi canh nóng như vậy cảm
      Thấy có khẩu vị. Ngay cả chén cũng dùng, liền lấy muỗng múc canh ăn trực tiếp trong nồi, húp hai muỗng canh rồi mới múc rong biển và sườn trong nồi lên ăn. biết có phải đói quá , nửa nồi canh cư nhiên ăn hết. Dạ dày ấm, thân thể cũng ấm nhưng ấm áp nhất chính là trái tim .

      Nhìn về phía tiểu nha đầu nằm gục bàn, lắc đầu cái, nếu như tỉnh, nhìn thấy trong mắt có gì đó như cảm giác thỏa mãn. Người ngoài nhìn thấy nghiệp thành công, gia cảnh bề thế, nhưng cũng như những người khác cũng mơ ước ấm áp của gia đình. Chỉ đơn giản là ấm áp thôi nhưng đối với rất là xa xỉ. Hôn nhân là phương pháp củng cố thế lực, tình cảm cũng vì lợi ích, người với người cũng dối trá, chân thành lúc này trở thành vật xa xỉ.

      Chỉ là chén canh nóng, nhưng chỉ là chén canh nóng.

      liền vào phòng thay quần áo, quay ra định gọi , liền nhìn thấy tỉnh, tay cầm muỗng canh nhìn nồi canh với dáng vẻ ngu ngơ.

      “Tỉnh.”

      “Cậu ăn hết canh?”

      “Nếu con nghĩ là ai ăn, chẳng lẽ phải nấu cho cậu sao?” tựa vào cửa nhìn .

      lập tức gật đầu.

      phải để lại cho cậu sao?”

      “Là để lại cho cậu.” rất buồn bực, cảm thấy mình giống như đầu óc hỏng hết, giống như trí nhớ bị mất phần.

      cười lên, đến ôm vào trong ngực, cảm nhận được hơi cứng người, liền cười sâu hơn: “ có thể vào phòng ngủ hay ?”

      “A.” thiếu chút nữa từ trong ngực nhảy dựng lên, có thể hay tiến triển quá nhanh, cùng Từ Lương Gấm nhau ba năm cũng chưa từng ở cùng phòng, bọn họ mới xác định quan hệ được ngày, “Cậu út, ra con…”

      nắm tay chặt, “Tiểu Điểu, chúng ta nên đổi cách xưng hô. muốn bạn mình họi mình bằng cậu út. Tuy nhiên nếu em thích gọi, cảm thấy sao.”

      đỏ mặt, : “Nhưng trước giờ con vẫn gọi cậu như vậy.”

      “Vậy bây giờ có thể đổi.”

      “Đổi thành gì?”

      suy nghĩ chút, sau đó dán sát tai : “Thí dụ như “Thân ai” như thế nào?”

      nghĩ nhảy dựng lên, nhưng lần này là nhảy dựng lên , vẻ mặt hốt hoảng, xua tay, “Cháu ra miệng được.” Gọi cậu út “Thân ái” ngẫm lại cảm thấy cả người ru lên.

      cười ra tiếng, giống như nhìn thấy càng hốt hoảng lại càng vui vẻ, mà càng vui vẻ càng hốt hoảng. Kết quả của việc chọc ghẹo này là nén được giận lên liền phát giận: “Con muốn trở về ký túc xá ở.” xong liền bước đến cửa.

      liền kéo lấy tay , “ xin lỗi, nên trêu chọc em.” Sau đó liền kéo ngồi vào ghế salon, “Kêu tên là được rồi, Trương Cảnh Trí, Cảnh Trí tùy ý em”.

      “Trương…Cảnh…Trí”.

      cần kêu dài như vậy, chỉ là kêu tên thôi mà.” mỉm cười.

      liền kêu rên tiếng: “Người ta kêu có quen à”.

      “Được, được, được. Từ từ quen”. cảm thấy buồn cười, “Tính cáu kỉnh của em, mấy năm nay tăng lên ít nha”.

      còn cách nào khác, bị làm cho xấu hổ cũng phải bộc lộ ra tính khí,a nh cố ý chọc ghẹo em, em còn cách nào khác.” bĩu môi, phải chính là lỗi do , cố ý chọc ghẹo .

      “Được rồi, chọc em nữa”. trêu ghẹo phù hợp là dừng, trêu ghẹo quá, chút hứng thú này bị mất hết. “Trước tiên chúng ta nên bàn chút về chuyện phòng ngủ, có thể…”

      được”. liền la lên, bất chấp ba dạy dỗ thế nào liền : “Em cùng với ba em giống nhau ở chuyện, đó là rất cố chấp, bảo thủ, huống chi chúng ta mới xác định quan hệ ngày mà thôi, làm như vậy quá nhanh, em tiếp thu nổi,…em…”.

      càng nhìn càng nhịn được cưới, tại sao lại có đáng như vậy. giơ tay đầu hàng, sợ đòi ra ngoài ở nên liền : “Tiểu Điểu, ý của là em có thể trả phòng ngủ lại cho được , còn em ngại qua phòng khách ngủ được ?”

      “Em ngủ phòng khách?”

      liền gật đầu.

      ngủ phòng ngủ?”

      ra có chút quen giường, gần đây bận rộn nhiều việc cho nên…”. ra muốn ở nơi này lâu chút, công việc của quá nhiều, ở cùng chỗ với , thời gian gặp nhau nhiều hơn cũng làm cho nhanh chóng thích ứng được với quan hệ của hai người. Nhìn đem mặt giấu vào torng ghế salon, liền lôi kéo ra, “Tiểu Điểu, em muốn làm gì?”

      Ô ô, để cho chết , nhắm mắt lại, suy tính xem làm thế nào chết. đỉnh đầu truyền đến tiếng cười của .

      nằm giường lớn ở phòng khách, nhìn trần nhà nhưng vẫn cảm thấy mặt của mình nóng hổi. vươn tay, miêu tả trung, sau đó liền bật cười. ra là người đáng như vậy.

      Cách vách Trương Cảnh Trí ngủ cũng tự chủ nở nụ cười.
      Last edited: 10/10/14
      tart_trungPhiên Nhiên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :