Chương 14
Edit: Thu Thuyền
Thái Niễu gật đầu, giơ chìa khóa lên: “Tôi tới đưa chìa khóa xe.”
“A, cái này đưa cho tôi được rồi.” nhận lấy chìa khóa, “Muốn vào trong ngồi chút ?”
“, cần.” Thái Niễu cười cười, “Tôi trước. Hẹn gặp lại.”
Rời khỏi chung cư của Trương Cảnh Trí, Thái Niễu đến trạm xe buýt gần nhất, sau khi hai tuyến xe cuối cùng cũng tới nhà, ngước nhìn sắc trời sắp tối. Thái Niễu bước vào nhà, mở tủ lạnh lấy hai quả trứng, chuẩn bị bỏ vào chảo chiên, điện thoại di động vang lên, bỏ trứng xuống, lấy điện thoại lên nghe.
“Tiểu Niễu, Thế nào rồi?” Thanh trầm thấp của Trương Cảnh Trí vang lên trong điện thoại.
“Cậu út, con thất bại rồi.”
“Thất bại?”
Thái Niễu bĩu môi, “Chiếc xe, với bộ y phục kia hợp với con, còn nữa, dù họ có coi trong con thế nào, con cũng phải là người kia. Xin lỗi cậu.”
Trong điện thoại chợt vang lên tiếng cười , tiếng cười trầm thấp kéo dài lâu. Nghe tiếng cười trong điện thoại mặt Thái Niễu đỏ như trái cà chua chín, quẫn đến nỗi biết gì.
Cười được lúc Trương Cảnh Trí lên tiếng: “Rất tốt, Tiểu Niễu, cháu làm tốt lấm. Nghỉ ngơi tốt, lần sau chúng ta cùng nhau ăn cơm.”
Thái Niễu cúp máy suy nghĩ hiểu tại sao mình lại được khen, giờ mới nhớ quên hỏi đó là ai rồi.
Bạch Kỳ Trấn điện cho Trương Cảnh Trí tiểu Niễu đem xe trở về rồi, lúc đó Trương Cảnh Trí chỉ gật đầu, rồi gì, đến lúc rảnh rỗi mới điện cho Tiểu Niễu. Bạch Kỳ Trấn thấy lãnh đạo hương xuân phơi phới từ phòng làm việc ra, cũng tò mò hỏi, “Bao nhiêu điểm?”
“Điểm Max.”
Bạch Kỳ Trấn cười : “Chúc mừng lãnh đạo.” Lần này nhất định bị phu nhân điện thoại thúc giục sắp xếp cho lãnh đạo xem mắt rồi.
Trương Cảnh Trí lắc đầu cười, “Bây giờ chúc mừng còn sớm, đúng rồi, ngày mai giúp tôi hủy mấy cuộc xã giao vào buổi tối.”
“ thành vấn đề.”
“Kỳ Trấn, ngươi cũng nên tìm người vợ được rồi nha.”
Nghe Trương Cảnh Trí hỏi, Bạch Kỳ Trấn khỏi cảm thán, thế nào lại tính đến rồi. “Lãnh đạo, tôi….”
“Năm nay nên quyết định được rồi, cũng thể cứ mình mãi được, chú Bạch chờ bồng cháu đến cả tóc cũng bạc rồi.” Mẹ của Bạch Kỳ Trấn là giáo viên trường đại học mà Trương Cảnh Trí từng học. Hai người vừa vừa vừa hướng bên ngoài ký túc xá mà , ngừng chút rồi Trương Cảnh Trí lại tiếp, “Sang năm đem chuyện này giải quyết, cuối năm tiến hành.”
Mấy nhân viên thấy hai người lễ phép chào, liền nghe thấy bọn cái gì “giải quyết” rồi “tiến hành” gì đó, nên nghĩ rằng hai người đó công , sao lại nhìn thấy mặt của bí thư Bạch có chút khó coi, cứ nghĩ gần đây có vài hạng mục khó giải quyết! Nhưng bọn họ lại biết rằng, “hạng mục khó giải quyết” kia chính là hôn của bí thư Bạch.
Bạch Kỳ Trấn nhìn xe của Trương Cảnh Trí rời , rồi quay người về phía bãi đậu xe, ra cũng sớm nghĩ thuê tài xế rồi, nhưng mỗi ngày cùng Trương Cảnh Trí chạy tới chạy lui, có tài xế cũng vô dụng.
Trong nhà thúc giục lấy vợ cũng phải ngày ngày hai gì, đảo mắt cái ly hôn ba năm rồi, lúc ly hôn nhà cửa, tiền của tất cả đều cho vợ trước, vì cái gì khác, chẳng qua là cảm thấy tự mưu sinh cũng dễ.
Đến khi có được vị trí như ngày hôn nay, cũng có chút dư giả, theo Trương Cảnh Trí, mực lên, dám mình chính là người trong sáng, nhưng có thể câu là làm việc gì thẹn với lòng.
Hôn . Haiz, phải chỉ có mình nhìn tiểu Niễu lớn lên, trải qua lần tan vỡ, có chút sợ.
Ở cái tuổi của bọn họ, có tình là xa xỉ lấm rồi.
Trong đầu Bạch Kỳ Trấn chợt lên gương mặt trẻ tuổi, lắc lắc đầu cười, rồi khởi động xe. Nhưng xe chưa ra khỏi tòa Thị Chính, điện thoại di động lại vang lên, nhìn điện thoại thấy dãy số lạ, dừng xe lại mới bắt máy.
“Bí thư Bạch, tôi là Lưu Ly.” Thanh từ trong điện thoại truyền đến.
Bạch Kỳ Trấn lễ phép hỏi: “Có chuyện gì sao?”
“Tôi quấy rầy sao? Nếu bận cộng việc, chút nữa tôi gọi lại cho cũng được…..” Lưu Lý xong chuẩn bị cúp điện thoại.
Bạch Kỳ Trấn biết nên thế nào, liền trả lời: “ có, tôi có việc gì cả, tôi tan việc.” xong, nghe bên kia có tiếng cười, làm có chút ngượng ngùng.
Điện thoại lại vang lên tiếng của Lưu Ly. “Bí thư Bạch khi nào có thời gian chúng ta ăn bữa cơm, tôi biết có nhà hàng có mấy món ngon…”
“ xin lỗi, thời gian nghĩ của tôi cố định.” đợi hết cắt lời rồi vội từ chối, bên kia yên lặng mấy giây, ngay lúc Bạch Kỳ Trấn ảo não biết có phải do mình thất lễ hay , Lưu Ly lại .
“ sao, tôi có thể chờ đến lúc có thời gian, khi nào có thời gian gọi cho tôi. Vậy nha, lái xe cẩn thận chút, tôi
quấy rầy nữa.”
“Hẹn gặp lại.”
“Hẹn gặp lại.”
Bạch Kỳ Trấn cúp điện thoại, ngón cái vuốt vuốt điện thoại, cuối cùng, cười khẽ rồi bỏ điện thoại xuống, khởi động xe.
Lưu Ly cúp điện thoại giơ chân đá vào phòng của Thái Niễu : “Cậu với cậu út của cậu dạy chút, để cho có thể vài lời dễ nghe với tôi.”
Thái Niễu vừa cúp điện thoại của Trương Cảnh Trí, liền nghe thấy tiếng đạp cửa, nha đầu này biết điên chuyện gì nữa, vừa tới liền la hét mình thích Bạch Kỳ Trần, muốn cưa đổ .
“Đại tiểu thư à, tớ và cậu tớ phải bà mai.”
Lưu Ly bụm mặt kêu tiếng, cũng vậy, thể tưởng tượng cái kẻ nghiêm túc Phó Thị Trưởng Trương đó giúp gì cho . Nhưng là, cái bí thư Bạch này cũng khó khăn quá , phải “Nữ truy nam, cách tầng sa” (ý là dễ hơn…) sao!
Thái Niễu nhìn nổi điên cũng chỉ có thể than thở lắc đầu, bí thư Bạch cùng Lưu Ly? Thái Niễu lần nữa lắc đầu.
Lưu Ly định tâm lại nhất quyết muốn theo đuổi Bạch Kỳ Trần, liền quay sang nịnh nọt hỏi Thái Niễu, ra Thái Niễu căn bản là hiểu gì nhiều, cơ hồ là có hỏi cũng biết, Lưu Ly thất bại, “Nếu ngày mai tớ đến tòa Thị Chính chặn lại thôi.”
“Cậu điên rồi?”
“Hẹn được, cũng thể ngồi chờ nha.” Lưu Ly vẻ mặt lộ hung quang. “Ba năm ăn thịt, ta tin gặp ta có thể nhịn được!”
“Đại tỷ, cái này có thể được sao?” Thái Niễu thẹn thùng mặt nóng cả lên.
Lưu Ly trừng mắt , “Tớ thẹn thùng thôi, cậu thẹn thùng cái gì. Nam nhân phải đều có nhu cầu ư, tớ tin cậu và Từ Lương Cẩm có cái đó nha.” nhìn chằm chằm Thái Niễu, thấy mặt của Thái Niễu càng ngày càng đỏ, khiếp sợ : “Tiểu Niễu, cậu đừng với tớ, hai người là có qua… Trời ơi, thời đại này mà vẫn còn những người như cậu, trách được Từ Lương Cẩm qua lại với Tô Diệu , tớ tha thứ cho .”
“Cậu đừng thế chứ, làm gì có chuyện đó!” Thái Niễu uất ức .
Lưu Ly im lặng triệt để, giơ tay lên vỗ vỗ miệng mình, “Nhóc con, nếu tớ là nam nhân tớ nhất định cưới cậu, thuần khiết như vậy, đoán chừng chỉ còn mình cậu.”
Thái Niễu đỏ mặt, “Cậu cái kia cái kia rồi à?”
Lưu Ly “Cắt” tiếng, “Chị của em hai mươi tuổi có gì là chưa trải qua nhé.” xong còn vỗ vỗ vào đầu , cười ha hả lại tiếp. “Tiểu xử nữ, phải cậu định giành đêm đầu tiên cho chồng cậu chứ!”
Thái Niễu nhịn được trêu chọc , lại bị chọc lại nên thẹn quá hóa giận đạp cước, đắp chăn : “Tớ ngủ.”
Lưu Ly nhìn mặt Thái Niễu có rặng mây hồng hồng, nhịn được cười điên cuồng. nàng vẫn còn kinh ngạc, Thái Niễu và Từ Lương Cẩm bên nhau ba năm, cư nhiên có chuyện đó! Trong sáng trong sáng nha!
Sáng hôm sau, Thái Niễu làm nhìn bàn bên cạnh có ai, Hoạt Tích Niên lại nghỉ rồi. Sau khi kết thúc tiết thứ hai, Lưu Ly chạy tới phòng làm việc của Thái Niễu, trực tiếp ném cho Thái Niễu hai bản giáo trình, “Công tử Hoạt xin nghỉ rồi, cậu dạy thay lớp ta .”
“Tớ?” Thái Niễu nghe mình được dạy rất là cao hứng.
Lưu Ly gật đầu, “Buổi chiều có khóa, cậu đảm nhiệm tiết đó, với trình độ này tuyệt đối thành vấn đề với cậu.”
“Cảm ơn cậu Lưu Ly!” Thái Niễu vui vẻ đứng lên ôm cổ Lưu Ly.
Sau khi Lưu ly khỏi, Thái Niễu nghiêm túc nhìn giáo trình, những đoạn đối thoại và câu từ lại rất đơn giản là khó, nghĩ đến đây Thái Niễu vẫn còn hưng phấn khi mình sắp lên giảng đường dạy.
Tới giờ ăn cơm trưa, Thái Niễu và chị Trần ở phòng làm việc trao đổi giáo trình lâu, nhịn được chút chút lại nhìn ra ngoài, giống như là chờ đợi ai đó, nhìn thấy hành động này của Thái Niễu, Lưu Ly lại nổi hứng trêu chọc phen.
Còn năm phút nữa là chuông reo lên, bên ngoài phòng làm việc truyền đến từng tiếng bước chân của học sinh, nghe rất nhộn nhịp, nghe được những thanh đó Thái Niễu bất giác mím môi, trong mắt lộ ý cười. Chuông vừa reo lên, gấp gáp chạy đến cửa, thấy Lưu Ly vừa lắc đầu chê cười, nhưng vẫn theo sát .
Thái Niễu đẩy cửa, quay đầu lại nhìn Lưu Ly cười cười, ai ngờ vừa quay lại, lại bị người nào đó phun ngụm máu trước mặt.
“A!” Thái Niễu nhắm mắt theo bản năng giơ tay chống đỡ, trong hành lang từng tiếng thét chói tai vang lên, chậm rãi mở mắt, đầu tiên là ngửi được mùi máu tanh, ngực đập thình thình, đến khi phát thứ văng mặt phải là nước, chưa kịp la lên hôn mê.
“Tiểu Niễu, Tiểu Niễu…”
Bên tai ngừng vang lên từng tiếng gọi của Lưu Ly, mặt Thái Niễu có chút sắc thái trong đầu lại lên hình ảnh hoảng sợ liền mất ý thức.
“Báo cảnh sát, mau báo cảnh sát…”
“Cứu mạng, có ai …”
“Tiểu Niễu, cậu mau tỉnh a Tiểu Niễu, Tiểu Niễu…”
Chương 15
@all : chương này là chương ngày thứ 3, nhưng do sáng mai mình có việc bận nên hôm nay mình đăng trước cho ngày mai nhé...
***
Bạch Kỳ Trấn họp, nhưng điện thoại trong túi rung lên, đưa bàn tay xuống gầm bàn móc điện thoại ra nhìn, màn hình ra hai chữ “Lưu Ly”, nhanh chóng nhấn nút tắt, tiếp tục nghe báo cáo.
Chỉ là rất nhanh sau đó điện thoại lại rung lên, lần lại lần, ám chỉ nếu nhận điện thoại, kiên trì gọi tiếp. Khóe miệng Bạch Kỳ Trấn nhếch lên cái, đây chính là biểu mất kiên nhẫn của .
cầm điện thoại, hơi khom người ra khỏi phòng họp nhận điện thoại, “Tìm tôi…” Vừa muốn hỏi chuyện gì, nghe tiếng khóc đứt quãng cùng tiếng ồn ào ở đầu dây bên kia. Bạch Kỳ Trấn liền khẩn trương hỏi, “Lưu Ly, xảy ra chuyện gì?”
Nửa người Lưu Ly đều là máu, cả người run rẩy, chẳng biết tại sao, việc đầu tiên nghĩ tới chính là gọi điện thoại cho Bạch Kỳ Trấn, biết chính mình khóc, dường như sợ đến mất cảm giác, giọng run run theo cơ thể “bí thư Bạch, máu, tất cả đều là máu, Tiểu Điểu bị ngất, làm thế nào…”
Tiểu Điểu? Bạch Kỳ Trấn vừa nghe giọng liền trầm hai phần, càng có chuyện càng trấn định đây chính là Trương Cảnh Trí dạy , “Các ở chỗ nào?
“Trường học.”
“ có bị thương ?
“ có.”
“Tiểu Điểu gặp nguy hiểm ?”
Lưu Ly ngập ngừng chút, lúc Bạch Kỳ Trấn nhắc tới, cổ họng nghẹn lại, sau đó thút thít , “……. Cũng có.”
Bạch Kỳ Trấn thở phào nhõm, : “Đợi tôi ở trường học, tôi sớm qua, , tôi lập tức tới.”
Lưu Ly nghe lời cam đoan của , tâm trạng cũng ổn định lại, nhìn dáng vẻ kinh khủng trong hành lang cũng còn sợ nữa.
Bảo vệ trường rốt cuộc cũng tới, 120,110 cũng tới ngay sau mấy phút, Tiểu Điểu cũng dần tỉnh lại, được mấy thầy giáo dìu vào phòng làm việc.
Đầu tiên, tất cả ban chủ nhiệm lớp trở về trấn an học sinh, ai cũng nghĩ tới xảy ra kiện ẩu đả bạo lực này, mấy học sinh này bởi vì tranh giành bạn sớm kết thù, hôm nay học sinh bị cướp bạn dẫn theo hai học sinh khác cùng lớp mang theo dao kéo và súy côn trực tiếp tới trả thù. Lúc Thái Niễu đẩy cửa lớp, chỉ chớp mắt dao găm liền chém vào người của học sinh trước mặt , máu trực tiếp phun vào mặt Thái Niễu, mở mắt ra liền thấy mảng máu thịt lẫn với gân thịt người học sinh, cũng may là Thái Niễu còn trẻ, nếu đổi lại là vị giáo sư già yếu tim, chỉ sợ sớm bị dọa chầu Diêm Vương rồi.
Thái Niễu tuy khóc nhưng sắc mặt còn khó coi hơn so với khuân mặt khóc lóc của Lưu Ly. Dù sao Lưu Ly cũng ở ngoài, giống với Thái Niễu trực tiếp nhìn thấy. ép bản thân được run lên, chủ nhiệm phòng làm việc lúc này chạy tới, thấy các bị dọa sợ, tiến tới trấn an mấy câu, đưa trà nóng cho hai người. Nhưng Thái Niễu vừa cầm lấy ly trà cái liền rơi xuống đất, nhìn màu vàng của nước trà, giây kế tiếp liền cúi người xuống ra sức nôn ra.
Lúc Trương Cảnh Trí cùng Bạch Kỳ Trấn chạy tới, Thái Niễu nôn ra ít.
Trương Cảnh Trí trực tiếp vào phòng làm việc, nhìn thấy đến, chủ nhiệm phòng làm việc tự nhiên ngây dại . Thái Niễu thấy , cũng còn cố kiêng dè, lỗ mũi đau xót, nước mắt rơi xuống. Còn chưa có mở miệng liền bị Trương Cảnh Trí chặn ngang bế lên.
“Đừng sợ, chúng ta về nhà.” Trương Cảnh Trí xong liền ôm ra bên ngoài.
Thái Niễu rụt cổ lại, hung hăng vùi đầu vào trong ngực , hiểu sao cảm thấy an lòng.
Lưu Ly hoàn toàn nghĩ tới Trương Cảnh Trí xuất , trong mắt lên tia kinh ngạc, kìm nén nước mắt nhìn Bạch Kỳ Trấn đứng cạnh cửa. Bạch Kỳ Trấn cũng nghĩ tới lãnh đạo có thể như vậy, vốn định tự mình xử lý xong báo cáo lại cho lãnh đạo, ai ngờ Trương Cảnh Trí thấy ra ngoài nghe điện thoại, trở lại liền hỏi câu: “ xảy ra chuyện gì?”
Bạch Kỳ Trấn giấu giếm, chỉ trường học Tiểu Điểu xảy ra chút chuyện, chỉ là tình huống cụ thể còn chưa hiểu . Trương Cảnh Trí vừa nghe xong, ngay lập tức dừng hẳn hội nghị, chạy qua bên này. Chuyện sau đó lại càng khiến ứng phó kịp.
Lưu Ly cố nén run rẩy từ trong nhà ra ngoài, tới bên cạnh chân mềm nhũn, suýt nữa ngã. Bạch Kỳ Trấn vội đỡ lấy , “ cũng bị dọa , tôi đưa trở về.”
Lưu Ly gật đầu, giơ tay gắt gao nắm chặt ống tay áo .
Bạch Kì Trấn liếc mắt nhìn, để mặc như vậy cùng ra khỏi trường học. Vừa nhận được thông báo về việc ẩu đả bạo lực, bên này viện lãnh đạo còn chưa kịp tức giận, nghe Phó thị trưởng Trương và Bí thư Bạch đến.
Mấy viện trưởng gần năm mươi tuổi, thường ngày lại xã giao, bọn họ đều là bụng bia, nghe Phó thị trưởng Trương tới liền vác theo bụng bự chạy tới, nhưng cũng chỉ là nhìn thấy Trương Cảnh Trí ôm Thái Niễu lên xe.
Viện trưởng Hoạt tiến lên hai bước, “Phó thị trưởng Trương, ngài tới thế nào lại thông báo tiếng.”
Sắc mặt Trương Cảnh Trí nghiêm túc, nhìn theo mấy vị phía sau vừa theo kịp : “ phải công việc, tôi chỉ là tới đón Tiểu Điểu, chuyện này các vị viện trưởng cần quan tâm, công việc sau này hãy .”
Viện trưởng Hoạt tự nhiên dám nhiều lời, mục cung kính tiễn Trương Cảnh Trí. Trương Cảnh Trí lái xe , Bạch Kỳ Trấn cùng Lưu Ly mới ra ngoài, mấy viện lãnh đạo tự nhiên lôi kéo buông, chỉ sợ bởi vì việc lần này, Phó thị trưởng Trương giận chó đánh mèo.
Bạch Kỳ Trấn theo Trương Cảnh Trí làm thư ký nhiều năm, tự nhiên biết cư xử đúng mực, khéo léo ứng phó, nặng ném ra câu: “Đề cao coi trọng”, khiến mấy lãnh đạo tái xanh mặt.
Đưa Lưu Ly lên xe, định trực tiếp đưa về nhà. Nhưng xe vừa mới chuyển bánh vào đường phố chính, Lưu Ly liền hô dừng lại. “Tôi thế này về nhà nhất định dọa tới mẹ tôi, tùy ý tìm khách sạn để tôi thay quần áo là được.” xong, lại cảm thấy ổn, liền luôn câu: “ chở tôi tới cửa quán rượu là được rồi.”
Bạch Kì Trấn gật đầu cái, mặt có biểu cảm gì.
Lưu Ly có chút thất vọng, nhưng bản thân hai người cũng có quen biết, có thể đưa tới khách sạn là tốt lắm rồi.
Bạch Kì Trấn liếc nhìn cái, biết hiểu lầm cũng giải thích, lái xe vào Shangri-La (hình như là 1 khách sạn 5 sao), Lưu Ly xuống xe, thấy cũng xuống theo, ràng có chút kinh ngạc.
Bạch Kì Trấn : “Mau vào , cả người đầy máu, dọa người khác sợ mất.” xong liền qua quầy lễ tân lấy thẻ phòng.
Hai người vào phòng, Lưu Ly vào phòng tắm trong phòng ngủ tắm rửa sạch , lát sau nghe tiếng gõ cửa, “Quần áo đặt ở cửa, tự lấy, tôi ở bên ngoài phòng khách chờ .”
Lưu Ly tắm xong ra ngoài thấy Bạch Kỳ Trấn ngồi trong phòng khách.
“ Hôm nay cám ơn .”
Bạch Kỳ Trấn ngẩng đầu nhìn cái, sắc mặt bình tĩnh, sau lát, mở miệng : “ nên nghỉ ngơi chút, hay là bây giờ tôi tiễn về nhà?”
Lưu Ly vừa mới khóc xong, lúc này cảm thấy mắt cay cay, ổn định tâm trạng, tới phía
đối diện Bạch Kì Trấn ngồi xuống. "Bạch Kì Trấn, là nhớ tôi sao?"
....
Thái Niễu cả đường bị ôm, Trương Cảnh Trí ôm xuống xe, ôm vào nhà cho đến khi đem đặt lên giường, thèm quan tâm tới máu và dịch vị làm bẩn quàn áo của cũng như ga giường màu trắng. "Cậu pha nước cho cháu, tắm rửa cái, ngủ giấc thuận tiện quên luôn mấy thứ tốt ."
Nhìn gật đầu mới vào phòng tắm. Lúc tới trường học, người bị thương được 120 mang , chỉ có thể nhìn thấy vết máu chưa kịp thu dọn trong hành lang, mơ hồ lo lắng, nhìn thấy bộ dạng bị dọa sợ của Tiểu Điểu, cảm thấy đau lòng thôi. Còn nhớ lúc học đại học, nghỉ phép về nhà, khi đó Tiểu Điểu bị con cái cán bộ trong viện bắt nạt, đem máu gà giấu trong cặp sách của . Tan học, Tiểu Điểu theo tài xế Thái về nhà, mẹ dạy Tiểu Điểu làm bài tập. Tiểu Điểu kéo khóa mở cặp sách bị dọa tới khóc thét, sau đó trở thành nỗi ám ảnh của . Mẹ muốn dạy dỗ những đứa ngỗ ngược này, tài xế Thái lại sợ gây thêm phiền toái cho lãnh đạo nên thẳng, chỉ là mấy đứa bé chơi đùa, có chuyện gì to tát cả.
nhớ chính mình lúc ấy tài xế Thái quá mức quy củ, hiểu tình hình. Mẹ lại đây chính là lý do cha vẫn tin dùng ông ấy, luôn biết vị trí của bản thân mình.
cho là đúng, chẳng qua là ánh mắt sợ hãi uất ức của Tiểu Điểu lúc đó vẫn thể nào quên.
Pha xong nước tắm, Trương Cảnh Trí ra ngoài muốn ôm Thái Niểu vào phòng tắm, Thái Niễu bình tĩnh ít, thể biết xấu hổ để cho ôm tới ôm lui, "Cậu ut, tự con làm được."
Trương Cảnh Trí bị tiếng này gọi tỉnh ba phần, gật đầu cái, để cho tự mình vào phòng tắm, còn bản thân trực tiếp tới phòng tắm trong phòng khách tắm rửa qua, thay bộ quần áo sạch , thuận tay trực tiếp đem quần áo có dính máu và dịch vị ném vào thùng rác. Tiếp đem ga trải giường cuộn lại đổi cái mới. Thái Niễu hơn hai lần uống rượu say, làm thêm giờ, quần áo để lại được giặt sạch treo bên tủ quần áo của . Nhìn lượt quần áo của mình tới quần áo của , sửng sốt (ngẩn ngơ) giây mới lấy xuống bộ.
"Tiểu Điểu, quần áo." Đem cửa phòng tắm kéo ra chút, cầm quần áo đặt ở cửa.
Thái Niễu ngâm mình ở trong bồn tắm, nhìn thấy Trương Cảnh Trí đưa tay vào, biết nhìn thấy mình, nhưng vẫn co rụt người lại, mặt đỏ hồng mảng lớn.
Đêm khuya, Thái Niểu vẫn gặp phải ác mộng, giống như khi còn bé bị bọc máu gà hù dọa. Trong mơ, xung quanh trước mặt toàn là máu, chạy đến đâu, sờ tơi nơi nào cũng là máu, tháo chạy cuối cùng phát ra bản thân căn bản có chỗ có thể trốn.
Trương Cảnh Trí ở phòng khách nghe tiếng thét chói tai chạy đến phòng ngủ chính, thấy mặt đỏ bừng, đưa tay sờ thử, nóng gần như bỏng tay, liền gọi tên mấy tiếng, Thái Niểu cũng tỉnh lại, hiển nhiên là bị sốt rồi.
"Tiểu Điểu, chúng ta bệnh viện." Cũng biết có nghe thấy . Trương Cảnh Trí bọc chăn lớn ôm ra cửa lái xe tới bệnh viện thành phố mang vào phòng cấp cứu.
Thái Niểu mơ mơ màng màng cảm thấy mu bàn tay đau nhói, méo méo miệng, ưm tiếng, chui vào phía trong ngực Trương Cảnh Trí.
Trương Cảnh Trí ôm chặt ngồi trong phòng cấp cứu, truyền xong hai chai nước, Thái Niểu cũng hạ sốt. Bác sĩ cần nằm viện, ngày mai trở lại truyền nước là được. Ôm ra xe trở về, dám quá nhanh, để cho ngủ tiếp.
Ai ngờ, chuẩn bị về đến nhà lại bị cảnh sát giao thông chặn lại, Trương Cảnh Trí thò đầu ra nhìn, ra là cảnh sát giao thông ở chốt kiểm tra nồng độ cồn.
Cảnh sát giao thông chào theo điều lệnh cái, "Mời xuất trình bằng lái."
Trương Cảnh Trí ra ngoài vội vàng, lúc đó làm gì có tâm trí mang theo bằng lái, trong ví tiền ngoại trừ chi phiếu chỉ có chứng minh thư. Xuống xe, : "Đồng chí, người nhà của tôi bị sốt, vội bệnh viện nên quên mang theo." xong đem chứng minh thư đưa tới.
Cảnh sát giao thông hướng trong xe liếc nhìn cái, thấy Thái Niểu cuộn mình co ro ngủ, biết có sai, trực tiếp dùng thân phận của ta chứng nhận mã số kiểm tra chút, xác định xong, lễ phép đưa chứng minh thư trả lại cho , cúi đầu nhìn quay giày cái, dặn dò: "Lần sau vội mấy cũng phải chú ý an toàn giao thông, lần sau được dép lê lái xe." xong, liền lên chiếc xe kiểm tra rời .
Trương Cảnh Trí cúi đầu nhìn đôi dép màu xanh chân mình, khẽ ngượng ngùng, may là bị nhận ra, nếu như bị nhận ra, nhất định trở thành trò cười.
Chương 16
Thái Niễu ngủ giấc thẳng đến sáng ngày hôm sau mới tỉnh dậy, nhìn thấy Trương Cảnh Trí ngủ ngồi ghế liền hoảng hốt. Trương Cảnh Trí thức dậy, nhìn thấy thức, liền lấy tay sờ trán của , nhiệt độ bình thường liền thở phào nhõm. “Về học viện bên đó, cậu kêu thư ký Bạch xin nghĩ dùm con, người giúp việc tám giờ đến, chín giờ rưỡi bác sĩ Trương đến đây khám bệnh cho con, buổi tối cậu về sớm chút”.
xong, liền nhìn lại hình dáng bên ngoài của mình, sau đó lại : “Con ngủ thêm chút nữa , cậu làm, sáng hôm nay có hội nghị quan trọng”.
“Cậu út”. thấy phải liền kêu lên: “Cậu ngủ cả đêm”.
cười cười: “ cần phải lo lắng, công việc bận có lúc phải thức mấy đêm ngủ”. xong liền bước ra khỏi phòng ngủ.
lát sau, nghe thấy tiếng nước chảy, sau khi tắm xong, thay quần áo rồi bước ra ngoài nhìn thấy xe đến liền dặn dò nghỉ ngơi tốt rồi mới làm.
Đúng như lời , tám giờ liền có người tới, là người phụ nữ lần trước gặp, người phụ nữ quá bốn mươi tuổi, tuy ăn mặc rất giản dị nhưng nhìn thế nào cũng giống người giúp việc nha.
Người phụ nữ này dường như nhìn ra được nghi ngờ trong lòng của liền cười rồi tự giới thiệu: “Tôi lớn hơn mấy tuổi nên có thể gọi là chị Linh”.
“Chị Linh”. gật đầu kêu.
“Tôi là bà con của cấp dưới phó thị trưởng Trương, làm nhân viên quản lý vật dụng của khu này, ngày thường cũng bận rộn gì nên đến nhà phó thị trưởng Trương để dọn dẹp”.
ra là như vậy.
Chị Linh cũng cười, rót cho ly nước ấm rồi múc cho chén cháo yến mạch. giờ ăn có khẩu vị nên chỉ ăn hết nửa chén. lát sau bác sĩ Trương mà cậu út qua cũng đến, mang theo cặp đựng thuốc, vẻ mặt kiên nhẫn, vừa bước vào cửa liền hỏi chị Linh: “Trương Cảnh Trí ở đâu?”.
Chị Linh hẳn từng gặp qua vị bác sĩ khách khí này rồi, giọng nhàng: “Bác sĩ Trương, phó thị trưởng Trương hôm nay có hội nghị nên sáng sớm rồi. Bệnh nhân ở phòng ngủ, mời bác sĩ theo tôi”.
nghe được tiếng lẩm bẩm than thở của bác sĩ Trương liền rụt cổ lại, ngay cả cậu út cũng kiêng dè, ở đâu lại xuất bác sĩ ngạo mạn như thế.
Nhìn thấy bác sĩ Trương vào phòng, liền chào hỏi: “Làm phiền ngài rồi bác sĩ Trương”.
Bác sĩ Trương chân mày chau lại gì, liền mở cặp lấy nhiệt kế đưa cho , liền nhận lấy sau đó kẹp vào nách.
“Chị Linh, Trương Cảnh Trí bồi dưỡng tình với từ lúc nào vậy?”. Bác sĩ Trương chuyện nhưng chân mày vẫn chau lại.
suýt nữa bị nước miếng của mình sặc chết, nhìn thấy chị Linh chỉ cười mà trả lời liền kích động giải thích: “Tôi phải, cậu út cậu…”.
Bác sĩ Trương nghe gọi tiếng cậu liền nhuếch miệng: “ ngờ ta lại thích kiểu này, so với người ta vẫn hoài nghi ta là gay chuyện này tốt hơn. Đem nhiệt kế đưa cho tôi”.
liền đưa nhiệt kế ra, vội vàng giải thích: “Tôi phải là tình nhân của cậu út, chúng tôi…”.
“Ba mươi bảy phẩy ba độ, còn có chút sốt ”. Bác sĩ Trương căn bản hề nghe lời giải thích của liền bỏ nhiệt kế xuống, mở cặp đựng thuốc ra lấy ra chai thuốc, “Giơ tay lên”.
“Hả”. sửng sốt.
Bác sĩ Trương nhịn được liền đem chai thuốc nhét vào tay phải , sau đó đem tay phải kéo lên cao, vỗ hai cái vào tay trái của , liền đâm kim vào, cảm nhận được mu bàn tay đau nhói, kim đâm vào trong mạch máu rồi.
Chị Linh đem giá mắc chai thuốc đến,sau đó liền nhận lấy chai thuốc từ tay rồi treo lên, sau đó liền nhìn bác sĩ Trương cười rồi cảm ơn.
Lúc này hiểu vì sao lại cảm thấy tức giận.
Bác sĩ Trương liếc nhìn cái, khẽ hừ tiếng, đóng lại cặp, sau đó câu: “Ngày mai chỉ cần uống thuốc là được, cần phải treo dịch thuốc”. xong liền bước ra ngoài.
Chị Linh liền đưa ta ra cửa, sau khi quay lại phòng nhìn thấy phồng miệng lên, liền rót cho ly nước ấm, “Bác sĩ Trương là em họ của phó thị trưởng, tính tình có chút dị thường”.
“Đó phải là dị thường nha. Nhất định là quái dị”. phẫn nộ .
Chị Linh thấy bản tính con nít của , nhịn được liền cười tiếng, sau đó cho biết lần đầu tiên chị gặp bác sĩ Trương cũng bị hiểu lầm là tình nhân của phó thị trưởng Trương. “ ta tuy độc miệng, nhưng tính tình rất tốt, nguyên nhân chủ yếu là do phó thị trưởng Trương lớn tuổi nên người thân ai cũng mong ta lập gia đình”.
vẫn như vậy giải thích được, em họ như vậy là hiếm thấy.
nghỉ ngơi ba ngày cho hết bệnh, thân thể tốt, liền quay về ký túc xá, dự định làm. Có thể cùng bục giảng có duyên, thời điểm làm, Hoạt Tích Niên cũng làm.
biết mấy ngày nay ta đâu mà đen ít, cũng gầy chút.
Chị Trần thấy ta làm, liền niềm nở hỏi thăm này kia, lúc này mới biết được Hoạt Tích Niên Tam Á để giải sầu, người có tiền tốt, tâm tình tốt có thể làm mà giải sầu.
than thở trong lòng, Hoạt Tích niên hừ tiếng rồi bước đến chỗ , vừa ngẩng đầu nhìn, liền thấy ta trừng mắt nhìn .
Khi Hoạt Tích Niên bước vào học viện, liền nghe được tin tức phó thị trưởng Trương ôm Thái Niễu ra khỏi văn phòng, giờ trong mắt mọi người Thái Niễu là bé lọ lem.
Hoạt Tích Niên cảm thấy tim như muốn vỡ vụn, hối hận mình giải sầu làm chi, nhìn thấy gục đầu, mắt hiếp lại, đừng mơ có thể làm bé lọ lem. Do có người cùng tranh giành với , lúc trước chỉ cảm thấy hứng thú, cảm thấy đơn thuần đáng nên mới có hứng thú nhưng bây giờ đối với , là tình thế bắt buộc.
“ giáo Thái, giữa trưa cùng nhau dùng cơm ”.
Thái Niễu ngẩng đầu lên theo thói quen từ chối: “Tôi ăn ở căn tin…”.
đợi hết, : “ Tam Á trở về cũng mang quà kỷ niệm về nên giữa trưa dẫn mọi người ăn hải sản vậy”.
Chị Trần lập tức vỗ tay hoan nghênh:
"Tôi thích nhất là ăn hải sản, xem ra thầy Hoạt tốn kém ít rồi."
"Ăn hải sản có thể tốn kém bao nhiêu chứ, tôi trả nổi, chị Trần muốn ăn bao nhiêu ăn." xong nhìn hướng mà cười: " giáo Thái nể mặt tôi sao, tình nguyện ăn ở nhà ăn cũng muốn ăn với Hoạt Tích Niên này bữa sao"
"Lào sao có thể như vậy được chứ." xấu hổ .
"Vậy là được rồi, cứ quyết định như vậy ." Hoạt Tích Niên nhìn cười, cảm giác hoảng sợ.
ăn hải sản ngoại trừ những người khác và ngay cả chủ tiệc đều thấy cao hứng, ta cũng mời Lưu Ly và trưởng phòng tuyển sinh, chị Trần cùng trưởng phòng đó đều là những người lăn lộn ngoài đời nhiều năm nên quan hệ giữa Thái Niểu và phó thị trưởng Trương, các đều giả vờ biết, đối với liền lấy lòng đối với Hoạt Tích Niên chiếu cố cần giấu giếm. Bữa ăn lớn, hai vị lãnh đạo đều có mặt, khí trở nên sinh động.
Tuy nhiên nếu Hoạt Tích Niên chuyện kích thích có thể ăn uống vui vẻ.
Cũng may mọi người đều biết Hoạt Tích Niên và có điều mập mờ nên đều làm ra vẻ nghe, thấy, hiểu, kiên quyết giữ vững chính sách "Ba ". So với phó thị trưởng Trương, Hoạt Tích Niên đáng vào đâu, nhưng lại càng như vậy Hoạt Tích Niên càng tức giận.
Ăn tiệc xong, cứng rắn giữ chặt tay , bây giờ có thể cảm nhận được cảm giác Từ Lương Cẩm châm chọc ra sao.
"Hoạt Tích Niên, đủ rồi." dùng sức hất tay ta ra, nhưng sức lực có hạn cộng với bệnh nặng mới khỏi, căn bản hất được tay ta.
Trước đó Hoạt Tích Niên có uống ly rượu trắng nên mặt hơi đỏ, ánh mắt chó chút lờ mờ nhưng tay bắt lấy tay lực à. Lưu Ly ở bên cạnh mình, chỉ có thể để cho hai vị lãnh đạo và Lưu Chí rời trước để giảm bớt phiền toái.
Sau khi tiễn hai vị lãnh đạo ra về, quay trở lại nhà hàng thấy hai người còn giằng co.
"Có lời muốn nơi khác , nơi đây phải nơi để chuyện được." Lưu Ly xong liền vỗ tay Thái Niễu, ý bảo đừng gì lúc này.
Thái Niễu dồn nén cơn tức giận trong lòng rồi : "Chúng ta nơi khác chuyện."
Hoạt Tích Niên thỏa hiệp, ba người liền bước vào phòng kế bên, cùng Hoạt Tích Niên ngồi đối diện với nhau, Lưu Ly ngồi giữa hai người, Lưu Ly nhìn hai người chút, an tâm về Thái Niểu tuy nhiên ngồi ở đây lại thích hợp.
Thái Niểu đương nhiên muốn Lưu Ly , nháy mắt cái với , chỉ có thể ngồi lại.
Tuy động tác hai người rất nhưng vẫn thoát khỏi ánh mắt Hoạt Tích Niên, ta cười lạnh tiếng, đời này lần đầu ta cảm giác bị người ta ghét bỏ: "Thái Niễu, thể thoải mái đối diện với tôi sao, tôi cũng phải thú dữ hay nước lũ, thích dẫn đến sai lầm lớn."
xong liền đứng lên, tuy cười nhưng lại cho người ta cảm giác bi thương, lấy từ trong túi ra hộp , đặt lên bàn rồi bước . nhìn , trong lòng biết làm thế nào.
Lưu Ly tò mò, mở hộp ra, bên trong là móc khóa vỏ sò được treo lủng lẳng. "Tiểu Niễu, Hoạt Tích Niên kỳ rất tốt, đối với cậu giống như chơi đùa, cậu có thể suy nghĩ lại vấn đề này."
Thái Niễu nhìn móc khóa, ánh mắt liền tối lại, sau đó ngẩng đầu lên, cười khổ tiếng: "Viện trưởng Hoạt sớm với mình, nên cùng với ta giữ khoảng cách."
"Cái gì." Lưu Ly giật mình. Nhìn Thái Niễu giống như giỡn, cảm thấy coi trọng gia thế là cổ hủ.
Xem trọng vấn đề gia thế này nơi nào cũng có, đối với người Trung Quốc định nghĩa hôn nhân phải môn đăng hộ đối, cái gì gọi là bé lọ lem, chim sẻ biến thành phượng hoàng chỉ là số ít. Thái Niễu cũng biết về vấn đề này, tuy nhiên bị người ta coi rẻ giống như xứng với gia thế nhà họ, hay đối với cuộc sống này cảm thấy rất thất vọng.
Cho nên đối với Hoạt Tích Niên, nếu có lời cảnh cáo của viện trưởng Hoạt, tuyệt đối đảm bảo mình thích ta, nhưng trải qua cảm giác nhục nhã này có thể chắc như đinh đóng cột là đời này ta.
Đó là lòng tự trọng của , hay cũng có thể là tự ti của . lớn lên trong gia cảnh đặc biệt, bởi vì cha làm việc cho gia đình hiển hách là Trương gia, có thể cùng con cái của khu đại viện cùng lớn lên, những người họ cũng phải là người hiền lành gì mà tính tình hiền lành nên bị khi dễ là chuyện luôn xảy ra, vì vậy bên ngoài tự ái, bên trong cũng rất tự ti. Đó cũng là nguyên nhân vì sao lúc học đại học có nhiều người theo đuổi nhưng vẫn chọn con của gia đình xuất thân nông dân Từ Lương Cẩm.
Last edited by a moderator: 20/11/14