1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người mới tức giận - Tinh Oánh Tinh Oánh(Full có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 5.1

      "Sao cậu lại biết Hoạt công tử của viện trưởng?" Vài phút trước là bộ dạng đồng tình vài phút sau Lưu Ly biến thành bộ tra hỏi, Thấy Thái Niễu trả lời liền trừng mắt đập bàn, " cho cậu biết, thẳng thắn được khoan hồng,kháng cự bị nghiêm trị, quay đầu lại là bờ. . . . . ."

      "Ngừng, ngừng, ngừng. . . . . ." Nếu để cho ấy tiếp, chính mình liền trở thành phạm nhân rồi." Là người kia. . . . . ."

      "Người nào?"

      Thái Niễu quẫn, cau mày," là người kia a."

      Lưu Ly càng mở mịt , "Cái gì cái này cái kia, Thái Niễu! Cậu nghiêm túc chút ~!"

      cực kỳ nghiêm túc có được hay , Thái Niễu vô cùng quẫn bách nức nở tiếng, che mặt : " ta à người bị tớ nghĩ là tội phạm truy nã,bắt vào cục cảnh sát . . . . . ."

      "A?" Lúc này Lưu ly 囧囧 hữu thần rồi.

      "Còn có. . . . . . ta cũng là người thấy tớ bị vứt bỏ, là người xông lên đánh Từ Lương Cẩm . . . ." Ông trời, vì sao lại có chuyện trùng hợp như vậy.

      Đây chính là nghiệt duyên nha! Còn tưởng rằng có gian tình gì, ai mà biết. . . . . . Lưu Ly chân thành chảy giọt nước mắt chua xót, cầm tay chặt, "Tiểu Điểu, cậu thực là khổ a."

      Hu hu hu hu. . . . . .

      Hoạt tích Niên xoay bút bi, ý cười ngừng từ trong miệng tràn ra, muốn nhịn cũng nhịn được, "Thái Niễu. . . . . . Ha ha, người đặt tên cho ấy là thiên tài." Tên này đúng là xứng với người, ấy giống món ăn, đồ ăn tới cùng.

      "Tích Niên, cậu tới đây chút." Chủ nhiệm Hệ đứng ở cửa gọi .

      Hoạt Tích Niên lập tức đứng dậy, vào văn phòng chủ nhiệm.

      "Tích Niên, ba cháu tiếng của cháu rất tốt, vừa lúc thầy giáo dạy văn của chú tạm rời cương vị công tác , cháu đến dạy khoá của ấy, cần tài liệu dạy học tìm Lưu Ly, có cái gì hiểu liền hỏi ấy. Khoá giáo sư trẻ của trường chúng ta có ấy là tốt nhất, dạy học cũng rất có biện pháp, học sinh rất thích môn của ấy."

      Hoạt Tích Niên đón lấy đơn khoá học, cười sáng lạn với chủ nhiệm, nụ cười này, liền làm cho Chủ nhiệm Hồng sợ hãi. Tiểu tử này cũng xem như là do ông nhìn lớn lên, tính tình nó ông đều hiểu , bằng Viện trưởng Hoạt cũng ném nó đến hệ của bọn ông. Ông biết tên tiểu tử này, nó mà cười nịnh nọt với ông tất nhiên là muốn cầu cái chuyện thêu thân gì rồi

      "Cậu Hồng, khóa này con có thể nhận, nhưng mà con muốn ở trong hệ này."

      "Vì sao?" Chủ nhiệm Hồng bất động thanh sắc, bắt đầu thở dài, xem , Ông biết như vậy mà.

      Hoạt Tích Niên lại nở ra nụ cười vô cùng sáng lạn, "Công tác trong hệ đều là học sinh của bộ giáo dục, cháu ở đây có đất dụng võ, muốn với cậu để cho cháu làm giảng viên, đừng cậu lo lắng, ngay cả cháu cũng yên tâm về bản thân mình, cháu thực sợ dạy bọn trẻ trở nên giống như cháu vậy, đến lúc đó ông già nhà cháu phải đau đầu rồi, đúng cậu!" dừng chút, liếc trộm sắc mặt chủ nhiệm Hồng, thấy ông phản đối, lập tức tiếp: " ra cháu học đại học marketing, cháu nghĩ học đến nỗi dụng tài uổng phí cháu đọc sách nhiều năm như vậy. cháu suy nghĩ cho học viện chúng ta, cháu nghĩ nhân tài marketing chuyên nghiệp như cháu, mà làm nghề chiêu sinh là lãng phí. Chiêu sinh là đại của học viện chúng ta, cháu tin tưởng chỉ cần cháu gia nhập nhất định có thể làm cho nhân số học sinh của học viện đạt đến con số kỷ lục, còn có. . . . . ."

      Rắm chó! Sắc mặt Chủ nhiệm Hồng tối sầm lại, Hoạt Tích Niên thức thời liền ngậm miệng lại." , làm gì phải chuyển khoa. Tích Niên, cháu tới học viện bất quá chỉ là ngang qua cái sân khấu vào trong sảnh ( lướt qua), ba cháu cho cháu ở lại đây, đừng tới cái gì mà đạt đến con số kỷ lục, nếu cháu có cái ý nghĩ đó, cháu thi nghiên cứu sinh mà nước ngoài rồi."

      Xem ra vừa rồi là lãng phí nước miếng , Hoạt Tích Niên nhíu mày, miệng dẩu lên, để đơn khoá học lên bàn, ngồi ở bên sofa, bộ dạng lười nhác cùng với bộ dạng mạnh mẽ căn cứ vào đạo lý mà bảo hộ quyền lợi của mình vừa rồi tựa như hai người khác nhau vậy, "Ở đây thú vị, tóm lại cháu ở đây, nếu cậu cho cháu chuyển, liền đưa cháu về chỗ cha cháu !"

      "Tiểu tử cháu chơi xấu!" Hồng chủ nhiệm đập bàn la lên.

      Hoạt Tích Niên thèm quan tâm chút nào, bình nứt sợ bể, cũng có làm quá.

      "Cháu. . . . . . Cháu . . . . . Đừng tưởng rằng chú dám đưa cháu đến chỗ cha cháu!" Hồng chủ nhiệm khó thở.

      Ông khó thở còn Hoạt Tích Niên sao hết, hai người mắt to trừng mắt , ba phút sau . . . . . Chỉ nghe Chủ nhiệm Hồng thở dài tiếng, ngồi trở lại ghế tựa, vẫy tay, "Cháu , thích đâu ."
      Chương 5.2


      "Cậu Hồng cậu là tốt!" Hoạt Tích Niên liền nở nụ cười tươi rói.

      Bất quá Chủ nhiệm Hồng bị ảnh hưởng nữa."Ra ngoài!"

      Hoạt Tích Niên vui vẻ rời khỏi văn phòng chủ nhiệm, trong tay cầm mảnh giấy của Chủ nhiệm Hồng đưa, thẳng đến chỗ nhân làm thủ tục. Mọi người đều biết là ai cho nên việc làm thủ tục tự nhiên cũng gặp rắc rối gì, rất nhanh được làm xong.

      giờ sau, Hoạt Tích Niên được trưởng phòng dẫn đến phòng Chiêu sinh, thấy Thái Niễu trừng mắt dám tin nhìn , nụ cười của càng rực rỡ, xem ra trong thời gian ở học viện này, bị nhàm chán rồi.

      "Trưởng khoa Trần, vị này chính là thầy Hoạt Tích Niên mới tới, giao cho chị."

      " thành vấn đề thành vấn đề, thực là chàng trai hoạt bát." Chị Trần cười vui vẻ, liếc mắt nhìn người trong văn phòng, sau cùng tầm mắt dừng lại người Lưu Chí ngồi đối diện với bàn của Thái Niễu."Trước tiên Thầy Hoạt theo Thầy Lưu chí làm quen với công việc chút. . . . . ."

      "Trưởng Khoa Trần” gương mặt tuấn của Hoạt Tích Niên là nụ cười tươi rói như ánh mặt trời, ngay cả Thái Niễu nhìn cũng bị hoảng thần giây, chứ đừng chị Trần."Tôi với giáo Thái đều là người quen biết, bằng để cho giáo Thái dẫn tôi làm quen với môi trường công tác , được ?”.

      "Ngạch?"

      "A...?"

      Mọi người đều giật mình phen, Hoạt Tích Niên lại tự đắc nhìn bộ dáng ngu ngơ của Thái Niễu, khóe miệng nở nụ cười quỷ dị, sắc mặt Thái Niễu càng ngày càng khó coi.

      "Ha ha, vẫn là người đẹp nổi tiếng, được, để Thái Niểu với cậu, nam nữ phối hợp làm việc phiền lụy." Chị Trần tự cho là hài hước câu làm cho Thái Niễu đỏ mặt.

      Lưu Chí cân nhắc ba chữ "Người quen cũ", vừa nhìn thấy Hoạt Tích Niên trêu tức Thái Niểu, lập tức hiểu , xem ra giáo Thái cũng đơn thuần giống như vẻ bề ngoài, người khác đều cho rằng là kẻ đáng thương bị Từ Lương Cẩm quăng, Bây giờ xem ra, biết bên trong có cái chuyện gì a! Buổi sáng Từ Lương Cẩm mới chuyển , buổi chiều bị công tử của viện trưởng gọi đến cùng công tác. là trùng hợp sao? Có quỷ mới tin.

      . . . . . .

      "Tiểu Thái Niểu, muốn tôi làm cái gì?"

      "Mời gọi tôi là giáo Thái." ghét nhất là bị người khác gọi thẳng tên, huống chi lại còn thêm chữ"Tiểu".

      Hoạt Tích Niên bĩu môi, cười : " giáo Thái cũng là đồ ăn, Tiểu Thái Niểu càng đáng hơn." Sau đó liền quay đầu lại xin ý kiến của chị Trần, "Chị Trần, chị có phải gọi Tiểu Thái Niểu càng đáng hơn a!"

      "Đúng nha đúng nha." Chị Trần từ báo cáo học tịch ngẩng đầu lên, đối với hành vi Hoạt Tích Niễu đùa giờn Thái Niễu thành thói quen rồi.

      "Chị Trần cũng đúng mà." Hoạt Tích Niên nhìn đến đồ ăn bàn của Thái Niễu, "Tiểu Thái Niểu, giữa trưa chúng ta ra ngoài ăn , căn tin canh suông quả thủy, chúng ta ra ngoài ăn lẩu."

      "Tôi bực, ăn canh suông quả thủy vừa lúc dập lửa." Thái Niễu hết chỗ rồi.

      Hoạt Tích Niên tiếc nuối thở dài, "Vậy được rồi, tôi với Tiểu Thái Niểu ăn ở nhà ăn." xong, đứng lên vỗ vỗ tay, "Mười giờ ba mươi lăm phút, đến giờ nghĩ trưa, các vị cùng căn tin ."

      Chị Trần gượng cười, "Tôi ,có mang cơm theo rồi."

      Lưu Chí chỉ gói mì Khang sư phó mặt bàn, đứng dậy nấu nước sôi.

      Hoạt Tích Niên làm ra tư thế mời với Thái Niễu, Thái Niễu hít hơi sâu, mới tình nguyện theo ta đến căn tin. Hoạt tích Niên nhìn bộ dạng bực tức, trong lòng cười nghiêng ngã rồi.

      "Tiểu Thái Niểu, thể đối đãi tốt với ân nhân của mình chút nào sao?"

      "Ai là ân nhân?" Thái Niễu đầu mờ mịt.

      Hoạt Tích Niên dùng chiếc đũa chỉ vào chính mình, "Thứ nhất, đánh tôi, tôi truy cứu, đối với khoan dung tột cùng. Thứ hai, lúc bị tên đàn ông cặn bã sỉ nhục tôi dũng cảm đứng ra, vì làm việc nghĩa. Chỉ bằng hai điểm này có thể được coi là ân nhân của đó! "

      ". . . . . ."

      Thái Niễu để đồ ăn lên bàn, " từ từ ăn, tôi trước."
      . . . . . .

      "Tiểu Thái Niểu, chỗ nào?" Hoạt Tích Niên vào làm chỗ tuyển sinh ba ngày, công việc của chính là theo Thái Niễu chọc chơi, nhìn mặt đỏ tai hồng hoặc là giận dữ trừng , đều cười ngã nghiêng.

      Thái Niễu cũng sắp bị hành hạ đến điên rồi, tên Từ Lương Cẩm khiến nước sôi lửa bỏng, tại lại thêm tên Hoạt Công tử nữa, cũng sắp ô hô ai tai rồi. nghiêm mặt, hướng trùng điệp khẽ hừ, "Tôi WC, muốn theo sao?"

      "WC! Thôi ."

      Thái Niễu rời khỏi văn phòng, thấy đèn thang máy chớp lóe, lập tức bước nhanh đuổi theo, "Chờ chút. . . . . ."

      Lấy tay ngăn lại thang máy, Thái Niễu nhanh chân chen vào, xoay người lại liên "Cám ơn." Bất quá ngẩng đầu, vẻ mặt liền cứng đơ.

      "Thái Niểu . . . . ."

      "Chờ chút. . . . . ." Lại tiếng hô, thang máy lại bị tay ngăn lại, Hoạt Tích Niên lắc mình chen vào.
      Chương 6.1

      Hoạt Tích Niên vào thang máy, vốn là muốn trêu chọc Thái Niễu nhưng khi nhìn thấy người đứng trong thang máy liền nuốt xuống, ngang qua hai người, đứng ở phía sau bọn họ.

      Thái Niễu ấn xuống lầu 12 rồi cũng đứng ở bên.

      Cửa thang máy chậm rãi khép lại, khi lên tới lầu 4 đột nhiên Từ Lương Cẩm hừ lạnh tiếng, nghiêng đầu nhìn Thái Niễu, nở nụ cười trào phúng, mở miệng : "Trước kia tôi đúng là nhìn lầm rồi."

      Có ý gì? Thái Niễu nhíu mi nhìn về phía .

      Từ Lương Cẩm tiếp tục : "Mặc dù tôi ở học viện nhưng cũng có người cho tôi biết chuyện ở học viện, chúng ta mới chia tay bao lâu, liền có niềm vui mới , Tiểu Điểu, đúng là tôi nhìn lầm rồi."

      "Có quan hệ gì với sao? Từ tiên sinh!" Thái Niễu nắm quyền chặt, mím môi hỏi.

      "Tiểu Điểu, chia tay cũng là bạn, bám vào công tử của viện trưởng Hoạt, cần phải nắm chắc cơ hội cho tốt, hy vọng có thể uống được rượu mừng của . Đúng rồi, hôn lễ của tôi với Diệu định tại 10 tháng, đến lúc đó nhất định phải nể mặt mà đến."

      " vô. . . . . ."

      "Nhất định Chúng tôi đến." Có thể Hoạt Tích Niên được mở mang kiến thức về cái gọi là lòng người sâu thấy đáy, bàn tay to khoát lên bả vai Thái Niễu, khóe miệng nghiêng ."Bất quá chờ lúc tôi cùng Thái Điểu kết hôn mời Từ tiên sinh, trong nhà thân thích quá nhiều, dưới trăm bàn đều cũng đủ chỗ ngồi, nếu Từ tiên sinh tới, sợ là phải đứng rồi , vậy quá mất lễ."

      " là. . . . . ." Từ Lương Cẩm nhìn người con trai đột nhiên chen vào giữa bọn cực kì nhìn quen mắt, não đại xoay xoay, lập tức nhận ra , ", là người ở trong quán coffee . . . . . ." thêm gì nữa, nhìn bàn tay khoát lên vai của Thái Niễu, suy nghĩ lại lời đồn đãi vô căn cứ mấy ngày gần đây, chẳng lẽ ta là Hoạt công tử, nếu người này chính là Hoạt công tử, vậy. . . . . . Từ Lương Cẩm cười ra tiếng, lại nhìn về phía Thái Niễu, mang theo vài phần tức giận. " ra là thế, Tiểu Điểu, tôi là nhìn lầm rồi." Đúng lúc cửa thang máy mở ra, Từ Lương Cẩm hừ tiếng lớn về phía bọn họ, bước ra khỏi thang máy.

      Bóng dáng Từ Lương Cẩm vừa khuất, Thái Niễu lập tức lắc mình né tránh tay của Hoạt Tích Niên, xoay mặt lại.

      Hoạt Tích Niên kiềm nén vui , "Coi như cũng có chút tiền đồ. Lần tới thấy loại người biết xấu hổ này cần phải giữ thể diện thay cho ." xong lại duỗi tay kéo Thái Niễu , lại bị Thái Niễu nhanh nhẹn tránh ra.

      Cửa thang máy lại lần mở ra, Thái Niễu ra thang máy, xoay người lại nhìn , lạnh lùng : "Hoạt Tích Niên, ngại bị người xấu bởi vì biết những lời đồn đãi vô căn cứ này căn bản gây thương tổn cho , để ý đến thái độ của lãnh đạo đối với vốn quan tâm đến công việc này, cần tiền lương bởi vì tùy tiện vẫy vẫy cũng có nhiều hơn so với tiền lương. Nhưng mà, để ý những thứ này có nghĩa là tôi để ý, bị người vứt bỏ còn phải làm bộ như có việc gì ngồi ở đơn vị, nghe những lời bậy ràng là tức giận muốn chết còn phải làm bộ như biết, vì cái gì chứ, còn phải bởi vì tôi cần công việc này, nếu trở mặt, xé rách tuyệt đối chỉ là mặt mũi của , còn có cả tôi, tôi muốn làm việc ở trong này, tôi phải biết xấu hổ."

      Thái Niễu xong liền xoay người rời .

      Hoạt Tích Niên nhìn gắng gượng sống lưng gầy yếu vào lớp học, đáy lòng mỗi chỗ điều đau xót, đau lòng vì này.

      Sau khi Thái Niểu kiểm tra đối chiếu nhân số học sinh mới xong, nghĩ rằng Hoạt Tích Niên sớm rời , ai ngờ đến cửa thang máy lại thấy dựa vào góc tường hút thuốc, sương khói lượn lờ từ trong miệng phun ra, ánh mắt hơi hơi nhíu lại, giống như là hưởng thụ. Thấy tới,liền thuận tay ném thuốc lá vào thùng rác, ấn mở thang máy, để cho vào trước.

      Thái Niễu mím môi vào thang máy, Hoạt tích Niên ấn xuống lầu hai, thang máy chậm rãi xuống chỗ lầu hai, phút chốc trong lúc mở cửa, Thái Niễu mơ hồ nghe thấy tiếng"Thực xin lỗi." sửng sốt, lúc ngẩng đầu lên, Hoạt Tích Niên xa.

      Buổi chiều văn phòng đặc biệt yên tĩnh, Chị Trần cùng Lưu chí trầm mặc nhìn Hoạt tích Niên, tất cả đều là vẻ mặt nghi vấn nhìn Thái Niễu, Thái Niễu buồn bực ngồi xem tài liệu người nào cũng nhìn.

      Chị Trần phải đón con nên luôn luôn về trước, lúc ba giờ Lưu chí bị phái tham gia hội nghị, đến giờ tan tầm cũng chưa trở về. Thái Niễu nhìn Hoạt Tích Niên ghé vào bàn làm việc nằm ngủ, nhìn lại thời gian, sau khi thu dọn xong túi sách hậu vẫn lại là vỗ vỗ , "Này, tan tầm rồi."

      Hoạt Tích Niên ngái ngủ ngồi dậy, bên dụi mắt bên hỏi: "Buổi tối cùng nhau ăn cơm?"

      "Cái gì?" Thái Niễu sửng sốt.

      "Tôi cùng nhau ăn cơm, mời ăn lẩu." Hoạt Tích Niên đứng dậy, cầm lấy điện thoại di động, cho từ chối liền lôi kéo về hướng bãi đỗ xe.

      Sau khi ngồi vào trong xe, nghiêng đầu nhìn thấy bộ dáng há hốc mồm của ,liền bật cười."Tiểu Thái Niểu, trước kia vẫn ngốc như vậy sao?"

      "Tôi mới có." Thái Niễu căm tức, sau đó bảo dừng xe, "Tôi bực, ăn lẩu, dừng xe, tôi muốn xe trường học về."

      Hoạt Tích Niên nhấn mạnh ga, rốt cuộc, có lẩu, Thái Niễu cũng thể về nhà. Hai người ngồi ở tiệm thịt nướng, Hoạt tích Niên nhìn Thái Niễu ăn cá hương, cẩn thận suy nghĩ, chẳng lẽ ăn thịt nướng tức giận nữa sao? Bất quá, những lời này dám hỏi ra, chỉ sợ Tiểu Thái Niễu này lại co chân chạy mất, vậy rất mất mặt.

      " xem tôi đẹp trai lịch như vậy sao lại có thể coi tôi là trộm a?" Đối với chuyện này Hoạt Tích Niên vẫn canh cánh trong lòng.

      Thái Niễu từ trong bàn thịt nướng ngẩng đầu lên, ném vào miệng viên tỏi cánh hoa, nhai giòn giã, hoàn toàn để ý đến hình tượng chính mình. Ghét bỏ bĩu môi nhìn Hoạt Tích Niên, mới mở miệng , "Chỗ tôi ở đều là giáo viên cũ của trường học, đột nhiên lại xuất người lạ mặt như , lại thêm tôi vừa mới nghe xong Lệnh Truy Nã, mới có thể náo loạn ra chuyện Đại Ô Long như vậy."

      "Là đủ Ô Long, đời này tôi lần đầu tiên vào cục cảnh sát." Nhớ tới là bực bội, dơ tay liền đánh Thái Niễu cái.

      " đánh tôi làm cái gì?" Thái Niễu ai khiếu.

      Còn Hoạt Tích Niên lại cười ha hả," rất buồn cười."

      Buồn cười em nhà ~ đồ biến thái. Thái Niễu buông đũa xuống, "Cơm cũng ăn rồi, tôi có thể trở về nhà ."
      tart_trungPhiên Nhiên thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      @ajino.. =D cứ từ từ nàng ạ, rồi cũng biết ai là nam 9 mà, hêh

      Chương 6.2

      Hoạt Tích Niên đưa Thái Niễu về đến nhà mới rời , Thái Niểu đứng ở lầu nhìn xe của dần xa, khốn khổ quay đầu lại, hiểu nổi sao mình lại trêu chọc đến vị công tử này .

      lúc này điện thoại di động vang lên.

      "Chị Trần, tìm em có việc?"

      "Việc gấp, Hiệu Trưởng Thành trường dạy nghề cao cấp Mục Thành Huyện là học trưởng thời đại học của chị, chị cùng ta chuyện lâu về việc liên hợp quản lý trường học tại điều kiện đều thảo luận rất tốt, nhưng mà khoa chúng ta phải cử qua người theo ta ký ước. Trong nhà chị có con nên tiện, Hoạt Tích Niên vừa tới quen mọi nghiệp vụ, em cùng Lưu chí bàn bạc phen, xem ai có thể qua đó chuyến. . . . . ."

      "Chị Trần, em ."

      "Vậy tốt quá , Tiểu Điểu, ngày mai em ngồi xe sớm nhất trực tiếp qua đó , Chị đem địa chỉ cho em, đến bên kia Hiệu Trưởng Thành phái người đón em, tài liệu để chị gửi đến trong hộp thư của em." Chị Trần còn phải cư xử cho tốt mới cúp điện thoại.

      Thái Niễu để điện thoại xuống mà bắt đầu thu thập hành lý ,lên mạng đặt vé. Đây phải là lần đầu tiên công tác, hai bộ quần áo để tắm rửa, bộ dụng cụ rửa mặt nhét vào ba lô hai vai, xem như là đóng gói xong.

      Sáng sớm hôm sau trời còn chưa sáng hẳn liền bắt xe đến nhà ga, huyện Mục Thành là huyện , xuống xe lửa còn phải chuyển ô tô, xóc nảy liên tục bảy giờ cuối cùng cũng vào thị trấn. Hiệu trưởng Thành phái đến giáo viên nhiệt tình tiếp đãi , bất quá điều kiện ở thị trấn có hạn, nhân viên nhà trường đưa vào khách sạn , khóe miệng Thái Niễu vẫn còn run lẩy bẩy.

      Phòng tới mười thước vuông, cái giường đất chiếm hết nữa phòng, đối diện là cái bàn , bàn là cái TV dường như chỉ xuất từ niên đại 80, bên cạnh TV là cái khay, đó bày đặt cái plastic phích nước nóng cùng cái chén trà sứ trắng.

      " Giáo Thái cố chịu đựng chút, điều kiện ở nơi này của chúng tôi có hạn, đợi ngày mai ký xong văn kiện, vừa lúc bắt kịp xe buổi tối trở về." Chủ nhiệm Trung là dân bản xứ, "ra cửa là tới WC, bất quá buổi tối có đèn, cái này là đèn pin để lại cho ."

      "Cám ơn Lưu chủ nhiệm." Thái Niễu nhận lấy đèn pin, đưa Lưu chủ nhiệm ra ngoài, sau đó trở lại trong phòng, nhìn cái giường đất liền hít vào hơi sâu.

      Bất quá khảo nghiệm còn ở phía sau, lúc nửa đêm gần sáng mắc tiểu, Thái Niễu rất muốn khóc. Thị trấn vốn có đèn đường, nhà vệ sinh lại ở bên ngoài ,Thái Niễu bắt đầu mở đèn pin, nương theo ánh sáng mỏng manh mà từng bước đến cửa nhà vệ sinh, nhìn hai tấm ván gỗ, hai chân duỗi ra đều thu trở về. Bàng quang sắp bùng nổ, Thái Niễu liều mạng bước lên , nhưng tiểu được nửa, đèn pin chiếu sáng ở tường, vô số côn trùng nhúch nhích ở vách tường. . . . . ."A. . . . . ." kéo quần lên, vứt luôn đèn pin bỏ chạy ra ngoài.

      Đêm yên tỉnh cũng bị tiếng thét chói tai này phá vỡ, bà chủ phòng trọ khoác áo chạy đến, chỉ thấy Thái Niễu ôm đầu oa oa khóc.

      Hỏi hơn nữa ngày Thái Niễu mới chỉ vào nhà vệ sinh ra hai chữ “Côn Trùng”.

      Bà Chủ lại nở nụ cười, " đứa này, Cháu sợ Côn trùng chứ gì? Được rồi được rồi, đừng khóc, trở về ngủ ."

      Thái Niễu nức nở trở lại trong phòng, nhưng như thế nào cũng ngủ được, vừa nhắm mắt liền cảm thấy được bên người tất cả đều là côn trùng là khiến cả người tê dại.

      Lấy điện thoại cầm tay ra, đồng hồ báo thức giờ rưỡi, mở ra mobile phone address book, nhìn tên màn hình, nước mắt theo đôi má liền trượt xuống. Nếu là trước kia, nhất định gọi điện thoại cho Từ Lương Cẩm, mặc kệ ngủ được, ít nhất có thể câu: Tiểu Điểu đừng sợ, ngày mai liền đón em.

      Hai mắt đẫm lệ mơ hồ, màn hình điện thoại di động chớp lóe, tin nhắn gửi đến.

      "Tiểu Thái Niểu, vứt bỏ tôi, lại có thể mình công tác."

      đợi Thái Niễu trả lời, lại có tin nhắn gửi đến.

      "Đánh thức thôi, ha ha ha, tư thế đối, quả thực khó coi."

      Thái Niễu hít mũi cái, khóe miệng cong lên than câu"Ngây thơ."

      . . . . . .

      Văn phòng Phủ Thị Chính.

      "Lãnh đạo, giờ rưỡi rồi, ngày mai còn phải thị sát học viện kỹ thuật, bây giờ trở về nghỉ ngơi ." Bí thư thay đổi bốn ly coffee cho hai người rồi.

      Trương Cảnh Trí nhắm mắt, cầm lấy mobile phone lên nhìn, "Giờ này đều ngủ."

      Bạch Kỳ Trần nhíu mày nhìn lãnh đạo, suy nghĩ những lời này, do dự phen mới : "Ngày mai học viện kỹ thuật chính là đơn vị của Thái Điểu, lãnh đạo, Thái Điểu ở đàng kia vẫn là làm công việc tạm thời, có cần tôi gọi hay . . . . ."

      đợi Bạch Kỳ Trấn xong, Trương Cảnh trí liền xua tay, Sắp xếp công việc cho Thái Điểu cần tôi , Ngay cả Tài Xế Thái cũng có thể làm, nhưng mà ông cũng biết Bác Thái kia có quy tắc chính trực đến cứng nhắc, nếu ông ấy biết tôi xen vào công việc của Thái Điểu, chỉ sợ là tức giận lên đầuThái Điểu."

      Bạch Kỳ Trấn cũng cười , " phải Thủ Trưởng Trương nhìn trúng điểm ấy của Tài xế Thái mới liên tục dùng ông sao."

      Trương Cảnh Trí cười lắc đầu , "Kỳ trấn, ngày mai thị sát xong, cậu giúp tôi hẹn Thái Điểu, tôi muốn cùng ấy ăn bữa cơm."

      "Được."


      Ôi cái đoạn Wc :))~ chết cười
      Có bạn nào muốn edit bộ này với mình ko? cầu ko cao lắm =D 1 tuần 6,7 trang word thôi:))~

      Chương 7.1

      Thái Niễu ký văn kiện ở Huyện Mục Thành xong, sau khi ăn cơm tối liền lập tức quay trở về, đêm như ác mộng kia khiến cho tinh thần tiều tuỵ hẳn, lúc sắp lên xe chủ nhiệm Lưu tiễn còn tặng cho túi táo núi, từ chối được, chỉ có thể nhận lấy. Ở nông thôn tuy đơn sơ, nhưng lòng ngừời lại càng thềm chất phác.

      Lại là bảy giờ ngồi xe, hôm qua cả đêm ngủ ngon nên bây giờ ngủ thẳng giấc đến lúc xuống xe. lúc đến nơi trời mới tờ mờ sáng, Thái Niễu về nhà rửa mặt phen, cũng kịp nghỉ ngơi liền bắt xe đến trường học làm.

      Trong văn phòng chỉ có mình Hoạt Tích Niên, hỏi "Sao có mình ở đây?"

      "Tiểu Thái Niểu, trở về, quà a?"

      Thái Niễu tiện tay đem túi táo Chủ nhiệm Lưu đưa ném cho , hỏi lại lần nữa, "Chị Trần đâu?"

      "Phó Thị Trưởng đến thị sát, mọi người đều lầu 9 họp rồi." Hoạt Tích Niên mở túi ra liền đem quả táo ném vào miệng, ngọt quá a.

      "Sao lại ?"

      ", rồi lại trở về đây." Hoạt Tích Niên thản nhiên .

      Thực là đem đơn vị trở thành nhà rồi. Thái Niễu cười phen,rồi ngồi vào bàn công tác, đem họp đồng vừa ký tốt bỏ vào hợp hồ sơ, lại viết hồ sơ và trợ cấp của chuyến công tác, Hoạt Tích Niên nhìn chằm chằm vào , mãi đến khi cách nào để ý đến , mới ngẩng đầu lên nhìn .

      "Tiểu Thái Niểu, tôi phát rất xinh đẹp ."

      Thái Niễu dở khóc dở cười, đứng dậy, cười toét miệng, "Cám ơn." xong, ra ngoài lên phòng họp ở lầu 9.

      Lúc Thái Niễu vừa lên, cũng đúng lúc Trương Cảnh trí chuyện, hình như nội dung là về triển vọng tương lai của nghành kỹ thuật, mấy giáo viên nữ ngồi cùng hàng thầm với nhau, "Bầu chọn Internet, phó thị trưởng là đẹp trai nhất cả nước."

      "Quan trọng nhất là trẻ tuổi, chưa kết hôn."

      "Đúng vậy, hồi tôi liền theo sau ta, sau đó giả bộ bất tỉnh." giáo viên nữ trẻ tuổi ngã đầu vào vai giáo viên bên cạnh, " choáng váng choáng váng, suất ca đưa tôi bệnh viện ."

      "Ha ha ha. . . . . ." Mấy giáo viên thấp giọng cười rộ lên.

      Thái Niễu ngồi ở phía sau, nhìn thấy nữ giáo viên kia tưởng tượng ngã vào trong lòng cậu út, cũng nhịn được cười ra tiếng, mấy giáo viên nữ ngồi phía trước nghe thấy cười, xô đẩy nhau quay đầu lại , "Chê cười chê cười."

      Thái Niễu xua tay tỏ vẻ có việc gì. Cười đủ rồi lại ngẩng đầu lên, chống lại ánh mắt của Trương Cảnh Trí ở đài vừa mới phát biểu xong, trận chột dạ, nhưng khóe miệng vẫn nhịn được cong lên.

      Trương Cảnh trí phát biểu xong, bí thư trong viện lại nhằm vào báo cáo phát triển của các trường học, Phó Viện Trưởng lại tiến hành phát biểu, sau cùng Viện trưởng Hoạt lại lên phát biểu tổng kết, xuyên suốt mạch, Thái Niễu buồn ngủ, thẳng đến đại não.

      Mãi đến khi tiếng chuông điện thoại vang lên mới phát người trong phòng hơn phân nửa, lãnh đạo Tỉnh cùng lãnh đạo của viện kiểm tra thiết bị dạy học rồi. Nhìn thấy dãy số xa lạ, Thái Niễu liền rời khỏi hội trường rồi mới nghe máy.

      "Xin chào, là Thái Niễu sao?"

      "Vâng

      "Tôi là Bạch Kỳ Trần bí thư của Phó Thị trưởng Trương Cảnh trí.”

      "A...,chào ."

      " Phó Thị Trưởng Trương ở Tứ Quý Tiên, ấy buổi tối muốn cùng ăn bữa cơm, buổi tối tôi đón ."

      " cần cần, tự tôi qua cũng được."

      "Tốt lắm, năm giờ, Tứ Quý Tiên phòng 777."

      "Cám ơn bí thư Bạch, tôi đến đúng giờ ." Thái Niễu để điện thoại xuống, lập tức trở về văn phòng.

      Bạch Kỳ Trấn đứng ở cạnh cầu thang gọi điện thoại, vừa quay đầu lại mới phát sau lưng còn có thanh niên, cười nhạt để ý đến người đó, liền rời khỏi. Trở lại đội ngũ thị sát, hướng lãnh đạo gật đầu cái ý thành vấn đề rồi.

      Hoạt Tích Niên định lên lầu, nhưng lại nghe thấy có người gọi tên Thái Niễu liền ngừng bước, nhưng vạn lần cũng nghĩ tới Phó Thị Trưởng lại hẹn Thái Niễu ăn cơm.

      Trở về văn phòng, Thái Niễu báo lại chuyện công tác với Chị Trần, còn Hoạt Tích Niên cứ cau mày nhìn , mang theo suy ngẫm.

      Lúc Tan tầm, ngăn Thái Niễu ra cửa lại, "Buổi tối tôi mời ăn cơm."

      "Hôm nay được, tôi có hẹn rồi. Hôm nào tôi mời ." Thái Niễu xong cười hì hì rời , ràng cho thấy tâm tình rất tốt.

      Hoạt Tích Niên nhìn , sắc mặt trầm xuống.
      tart_trungPhiên Nhiên thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 7.2

      Tứ Quý Tiên là quán ăn chay rất có tiếng ở Cảnh Giang, sau khi Thái Niễu về nhà thay quần áo xong liền đến Tứ Quý Tiên, nhanh chân chạy cỡ nào cũng muộn năm phút đồng hồ, đến nơi Trương Cảnh Trí gọi xong đồ ăn, vừa ngồi xuống phục vụ liền bưng canh lên.

      Là món canh nấm mà thích nhất, Thái Niểu cười hì hì ăn canh, chờ uống vào nửa bát Trương Cảnh trí mới mở miệng."Sao lại cười?"

      "Cái gì ạ? !"

      "Lúc cậu chuyện sao cháu lại cười? Rất buồn cười sao?" Giờ phút này Trương Cảnh Trí nghiêm túc muốn chết, nghiêm túc làm Thái Niễu có chút sợ , để muỗng xuống, có phần chột dạ :

      "Cháu có cười cậu, kỳ . . . . . ." Cái này sao đây, chẳng lẽ các giáo viên thấp kém YY cậu."Tất cả mọi người bầu phiếu internet, thị trưởng là đẹp trai nhất cả nước, cháu rất tự hào." Nàng hi hi ha ha cười, vốn tưởng rằng bị phê bình phen, ai ngờ Trương Cảnh Trí lại tiếp câu.

      " vốn là vậy”

      "Phốc. . . . . ." Cậu út, cậu có thể khiêm tốn chút hay a!

      Trương Cảnh Trí xong phi thường bình tĩnh mà uống rượu đỏ, thấy nhìn theo ly rượu của , cũng rót cho chén.

      Từng phần đồ ăn được đưa lên, đậu cove xào, măng chiên giòn, Cá muối rán nấm, khoai tím dẻo, đều là những món Thái Niễu thích ăn . Ở cùng Trương Cảnh trí cũng khách khí, tự động cầm đủa lên ăn."Khoai tím dẻo ở đây cũng ngon như bà nội làm vậy."

      Bà nội trong miệng Thái Niễu chính là mẹ của Trương Cảnh Trí, bỏ vào miệng khối , lúc ăn đều là ngọt ngọt mềm dẻo, thể phân biệt ăn ngon cùng thể ăn" Cậu qua bên này xong liền trở về nhà chuyến, mẹ cậu vẫn nhắc tới cháu, hỏi có phải cháu sắp có chuyện vui hay ."

      Trương Cảnh Trí xong thấy ý cười mặt Thái Niễu cứng đờ, lập tức ý thức được mình noí sai rồi."Thực xin lỗi, cậu nên nhắc tới. . . . . ."

      Thái Niễu lập tức cười lên, "Cậu út chưa kết hôn a, cháu gấp cái gì. Khi nào cậu út kết hôn, cháu liền lấy chồng.”

      "Chờ cậu kết hôn sợ là cháu gả được nữa." Trương Cảnh trí cũng cười ,buông đũa xuống nhìn , khóe miệng hơi hơi cong lên, ánh mắt ôn nhu.

      Tim Thái Niễu run lên, khỏi cảm thán, bầu phiếu đẹp trai nhất đúng là có đạo lý mà. cong miệng lên, "Cho nên nha, nếu cháu gả được cậu út phải chịu trách nhiệm."

      "Được, Tiểu Điểu gả được, Cậu út nuôi cháu." Lời nửa là vui đùa nửa là .

      Tiểu Điểu cười rộ lên, vỗ bàn tay, kêu lên: "Cháu đây muốn chưa hạnh phúc chết, được, bây giờ cháu gọi cho ba cháu đóng gói hộ khẩu, cháu phải cậu út lấy chồng."

      Nhìn cười vỗ tay, Trương Cảnh Trí ngớ ra phen cũng cười rộ lên, khóe mắt cười ra mấy cái nếp nhăn, "Nếu mà Tài xế Thái kiện chú dụ dỗ Tiểu Điểu, chú liền cưới."

      Hai người cười với nhau, đều thể nhịn lại được, bất quá bầu khí trở nên có chút vi diệu.

      Cơm nước xong, bàn thay hai dĩa hoa quả tươi còn chuẩn bị thêm rượu đỏ, hai người cười chút liền đến chín giờ. Thái Niểu mệt mỏi ra mặt, hơn nữa còn uống rượu, ánh mắt mê ly, mắt thấy liền muốn ngủ thiếp .

      " thôi, Cậu đưa cháu về."

      Lên xe, quá vài phút Thái Niểu liền nhắm mắt dựa vào ghế dựa. Trương Cảnh Trí nghiêng đầu nhìn , lần trước gặp mặt, nha đầu này gầy quá, vành mắt đen cũng rất nghiêm trọng, hiểu mấy năm nay ấy tự chăm sóc mình như thế nào nữa. Tài Xế Thái và giáo Thái cũng là yên tâm, dám để cho ấy mình ở bên ngoài lăn qua lăn lại.

      Nếu là , sợ là để cho ấy chịu khổ chút nào. Giơ tay vén tóc rối ra sau tai giúp , Trương Cảnh Trí có để ý đến hành động của chính mình có bao nhiêu thân mật, chỉ là nghĩ đến liền làm thôi.

      Lái xe thấy được hành động này của lãnh đạo cũng quá là chấn kinh .

      Thái Niễu về đến nhà, đầu có phần choáng váng, nhìn chính mình trong gương, mặt treo vành mắt đen lớn, nhưng mà ánh mắt lại sáng lấp lánh. Đưa tay nắm lấy lỗ tai, tựa hồ còn có độ ấm, "A. . . . . ." nắm tóc lúng túng , “ là tôi uống nhiều rồi."

      Trương Cảnh trí nhắm mắt tựa lưng vào ghế ngồi, "Say, hôm nay say."

      "Lãnh đạo người là tửu bất túy nhân nhân tự túy." Lái xe cười hì hì tiếp câu.
      (ý là uống rượu sai,người tự sai thi fai =D để mai ta hỏi r sửa lại chỗ này ,keke)

      "Phải ?" giọng lạnh lùng căn bản có say rượu.

      Lái xe ý thức được mình sai, xấu hổ cười cười, chuyên tâm lái xe, chuyện nữa.

      Giữa trưa ngày thứ hai, Bạch Kỳ Trấn và Trương Cảnh Trí cùng ăn cơm trưa, thấy tâm tình lãnh đạo rất tốt, nghĩ đến bộ dáng hôm qua của người lái xe tự lo lắng vì mình sai, cười mở miệng , "Lãnh đạo, hôm qua uống rượu rồi hả ?"

      Trương Cảnh Trí nhíu mày.

      "Kì Thủ trưởng cùng Phu nhân đều muốn lập gia đình sớm chút, lãnh đạo, gặp thích hợp ngàn vạn lần đừng bỏ qua."

      Người thích hợp. Trương Cảnh Trí nghĩ chút rồi hỏi: "Cậu cho rằng ấy thích hợp sao?"

      Bạch Kỳ Trấn cười : "Có thích hợp hay phải xem lãnh đạo, cũng phải là người ngoài như chúng tôi được."

      "Kẻ dối trá." Trương Cảnh trí cũng cười. Tuy là Bạch Kỳ Trấn đánh liều , nhưng câu này trái lại rất đúng, có thích hợp hay đúng là do quyết định.

      Chuyện này, cần phải suy nghĩ cẩn thận.

      "Kỳ Trấn, Tiểu Điểu làm ở vị trí nào trong viện Kỹ Thuật vậy?"

      "Nghề Chiêu sinh, xem ra là công việc mệt nhất trong trường rồi."

      Trương Cảnh Trí nghe xong, hơi nhíu mi, cũng gì. Bạch Kỳ Trấn nhìn lãnh đạo, trong lòng cười thầm, để tôi nhìn xem còn có thể chịu tới khi nào.
      tart_trungPhiên Nhiên thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 8.1

      Thái Niểu rời khỏi tiểu khu liền thấy Hoạt Tích Niên cùng chiếc xe màu bạc của , xem ra là đợi chính mình. Lúc này Thầy giáo Trương cũng ra, thấy Thái Niễu, liền dương quái khí : "Ai ôi, đúng là thân mật nha, hình như Thầy giáo Hoạt ở tại thành Nam, từ bên kia qua đây cũng gần giờ . giáo Thái, cũng hạnh phúc."

      " phải, Thầy Trương. . . . . ." Thái Niễu muốn mở miệng giải thích, nhưng người ta căn bản nghe, sớm vội vàng đuổi theo xe bus trường học rồi.

      Thái Niễu để ý tới , làm bộ nhìn thấy thẳng về phía trước, lần này Hoạt Tích Niên cũng có buộc lên xe, liền lái xe thong thả theo sau . Mãi đến khi Thái Niễu đến trạm xe trường học, mới nhấn ga, chạy đến phía trước ngăn lại."Lên xe."

      Thái Niễu : "Hoạt Tích Niên, xin để ý đến lời dồn đại chút, tôi ngồi xe trường học làm là được rồi."

      Hoạt Tích Niên nghiêm mặt, căn bản lời vô nghĩa với , mở cửa xuống xe trực tiếp đẩy lên. Ở trạm có vài thầy giáo, Thái Niễu cũng dám cùng lớn tiếng tranh chấp, chỉ có thể tùy ý đem chính mình nhét vào trong xe.

      "Rốt cuộc muốn làm cái gì?" Thái Niễu tức giận.

      Từ đầu đến cuối vẻ mặt Hoạt Tích Niên vẫn trầm ngâm, " với Phó Thị Trưởng Trương có quan hệ gì?"

      Thái Niễu liền choáng váng, sửng sốt phen mới cà lăm : "Kia. . . . . . Nào có quan hệ. . . . . . đùa giỡn cái gì, tôi với Phó Thị Trưởng Trương làm sao có thể có. . . . . ."

      "Tôi nhìn thấy." Hoạt Tích Niên đem xe đậu lại ở con đường bên cạnh cách xa trường học hai dãy phố, "Thái Niễu, đừng dối tôi, tôi tận mắt nhìn thấy bí thư của Phó Thị Trưởng Trương gọi điện thoại cho , chính tai tôi nghe thấy ta Phó Thị Trưởng Trương hẹn ăn cơm. Tối hôm qua, tôi còn nhìn thấy ta đỡ lên xe."

      " theo dõi tôi?" Người này điên rồi?

      "Theo dõi cái gì, tôi chỉ là tình cờ ngang qua." Hoạt Tích Niên có chút chột dạ . Tối hôm qua về Liễu gia trước, đến chỗ chỉ hơn chín giờ tối, cả người đều đứng ngồi yên, nên lái xe xung quanh dạo lung tung, bất tri bất giác liền đến cửa Tứ Quý Tiên, nhắc tới cũng khéo, vừa lúc thấy Trương Cảnh Trí cùng Thái Niểu ra.

      "Mặc kệ là ngang qua hay là cái gì, tôi cùng Phó Thị Trưởng Trương phải như nghĩ. . . . . . Phải giải thích như thế nào a . . . . . ." Thái Niễu cảm thấy được từng trận đau đầu, "Ba tôi cùng nhà ta. . . . . ." thể , nhưng phải giải thích ràng như thế nào đây? sốt ruột nhìn Hoạt Tích Niên, thấy bộ dạng nhìn xem giải thích như thế nào, chợt bừng tỉnh, sao mình phải giải thích với ta nha!"Tóm lại chúng tôi phải là cái loại quan hệ như nghĩ, hi vọng cần lung tung ở học viện." Thái Niễu xong, đẩy cửa xe ra xuống xe, miệng than thở , "Sao lại với ta nhiều như vậy chứ."

      Hoạt Tích Niên biết chính mình làm sao nữa, lúc nghe thấy Thái Niễu phải cái loại quan hệ như mình nghĩ, trong chớp mắt liền tin, kịp nghĩ nhiều, xuống xe giữ chặt lại."Thái Niễu, tôi theo đuổi , có được hay ?"

      "Cái gì?" Thái Niễu hoảng hốt.

      Hoạt Tích Niên ra những lời này cũng lập tức tỉnh táo lại, rốt cục hiểu tại sao tối hôm qua lòng lại rối rắm như vậy, lo lắng yên , bất an cùng tức giận, chẳng qua là vì biết từ lúc nào quan tâm đến luôn bị trêu đùa."Tôi thích , với Phó Thị Trưởng có bất kỳ cái quan hệ đứng đắn nào, như thế từ hôm nay trở , tôi theo đuổi ."

      Thái Niễu hoàn toàn choáng váng, khóe mắt hơi co rúm, ", đùa !" cười gượng hai tiếng, "Ha ha, rất mắc cười."

      Hai tay Hoạt Tích Niên nắm lấy bờ vai , trong mắt là ý cười, cực kì nghiêm túc , "Tôi đùa, tôi là ."

      " ?"

      gật đầu, trịnh trọng lặp lại, " ."

      Thái Niễu lại như là bị phỏng đến nơi, đột nhiên giãy ra tránh khỏi tay , lui về phía sau hai bước mới mở miệng , "Sáng sớm phát bệnh thần kinh gì hả." xong, lập tức xoay người, nhanh chân chạy về hướng học viện.

      Hoạt Tích Niên nhìn hoảng sợ chạy trốn, cũng có đuổi theo, vịn xe cười gập cả lưng.

      này, thú vị.

      Xem ra từ nay về sau ngày rất có ý nghĩa.
      tart_trungPhiên Nhiên thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 8.2

      Edit: Thu Thuyền

      Hoạt Tích Niên nhìn Thái Niễu ngồi bàn đối diện, cười khổ tiếng cấp phái tới lại cho biết nên làm gì, nhìn Thái Niễu cười với mình, nhìn cũng được tự nhiên.

      Chị Trần từ bên ngoài hấp tấp chạy vào phòng làm việc, “ Tân huyện bên kia liên lạc với chúng ta, tối nay chúng ta phải phái người qua đó, hình như là hiệu trưởng trường trung cấp cơ giới học cũng được mời, chúng ta phải mau mau, giành lấy thời cơ đàm phán về việc lập trường mới. Lập tức xuất phát, ai đây?

      Lưu Chí lập tức cúi đầu, ràng là muốn . Hoạt Tích Niên cần phải , ai dám phái , vì trai làm chỗ dựa. Thái Niễu giơ tay lên: “ Chị Trần, hay là để em cho.”

      Chị Trần hài lòng gật đầu: “ giáo Thái làm rất tốt, vất vả cho em rồi.” xong, lập tức đem quyển tài liệu, nhét vào trong ngực Thái Niễu rồi đẩy ra khỏi văn phòng. Liên Hiệp quản lý trường học trắng ra là đem những học sinh giỏi chuyển vào học viện ở trong huyện, nếu trường nào có thêm học sinh xuất sắc có trong tay tám trăm nhân dân tệ phí dụng, cũng có chút tiền hoa hồng, đúng hơn là số tiền này lọt vào túi của hiệu trưởng, số tiền này đối với trường học là đáng kể. Mà việc này đối với ai cũng có lợi, học sinh muốn trường học, trường học muốn tiền, đúng như nhu cầu. Dĩ nhiên học sinh có hạn, cho nên các trường kỹ thuật, học viện cũng cạnh tranh với nhau.

      “Nhớ đem những người chúng ta nhận được chiêu đãi, xe đợi trước cửa trường, nhất định phải làm những lãnh đạo cùng cán bộ nhận lời tham gia bữa tiệc.”

      “Em biết rồi, chị yên tâm.” Thái Niễu cầm tài liệu ra khỏi cửa, ở trước cửa trường có chiếc xe ôtô, mở cửa bước vào, xe hơn giờ đến Tân Huyện, tái xế đối với lộ trình rất quen thuộc, trực tiếp đến trường học. Thái Niệu lập tức chạy thẳng đến phòng hiệu trưởng, hiệu trưởng là người trung niên hơn 40 tuổi, hơi mập, vẻ mặt đúng chuẩn của người lãnh đạo. Nghe là đại biểu cho Trường Trần Khoa tới đón bọn họ, khé miệng bất giác nở nụ cười như có như , cùng chị Trần chuyện qua điện thoại, lại điện cho mấy người rồi mới đứng lên thôi “

      Thuận lợi như vậy sao? Thái Niễu sững sờ chút mới chạỵ theo sau hiệu trưởng.

      Tiến trình gồm bốn người, hiệu trưởng, thư ký cùng chủ nhiệm, còn có người biết là cán bộ gì. Dù là quan gì, đều phải phụ vụ họ.

      Vừa lên xe liền phân phác nước suối, đến khi đưa cho chủ nhiệm Trần, thầy ấy từ chối cần, Thái Niễu cứ giữ lấy, còn khuyên là uống nước nhiều chút, gì nữ tử uống nhiều nước da mới đẹp.

      Thái Niệu nở nụ cười gượng hai tiếng, tay lặng lẽ siết chặt trai nước suối.

      Đến giờ cơm, lúc sáng tài xế nhận được chỉ thị chạy thẳng tới khách sạn, chị Trần đặt phòng ở khách sạn Kim Môn, khách sạn này là trong những khách sạn lớn nhất Tân Huyện. Chị Trần đứng ở cửa nghênh đón, lần lượt bắt tay cười cười dẫn mọi người vào trong. Thái Niễu nhìn những người vào, hai chân lùi ra sau hai bước muốn lên xe trở về trường học, ai ngờ chủ nhiệm Trần quay lại gọi : “ Đến đây
      CHƯƠNG 8.2

      Cùng với mấy thầy ăn bữa nào.”

      Chị Trần vừa nghe, lập tức kéo Thái Niễu lại: “ giáo Thái nhanh vào , hôm nay giáo Thái phải bồi chủ nhiệm Trần tốt đó.” Thấy vẻ mặt hơi khó coi của Thái Niễu, chị Trần liền kéo nàng ra qua bên rồi vào tai nàng: “Vị chủ nhiệm Trần này tuy phải là quan lớn gì nhưng lại quản lý các thứ trong trường học, Liên Hiệp quản lý trường học cũng phải nhờ ký tên mới tiến hành được.” Dặn dò xong, chị Trần lập tức đuổi theo.

      Thái Niễu có khổ mà khó đành theo sát.

      Phòng ăn được chuẩn bị ở lầu năm, tính cả chị Trần và tổng cộng có sáu người lại ngồi ở nơi có thể chứa hơn hai mươi người, là xa xỉ, Thái Niễu quan sát căn phòng suy nghĩ xem bữa tiệc này tốn bao nhiêu tiền.

      giáo Thái tốt nghiệp năm mấy?” chủ nhiệm Trần cười hì hì mở miệng hỏi Thái Niễu.

      “À, Hai năm rồi.” Thái Niễu có chút thận trọng trả lời, am hiểu những bữa tiệc như thế này.

      Chị Trần ho khan vài cái rồi đưa mắt ra hiệu cho phân phó làm chút chuyện, Thái Niễu nhìn thấy liền nhanh chóng lấy chai rượu trắng rót vào ly của chủ nhiệm Trần, sau đó lần lượt đổ đầy các ly rượu.

      giáo Thái sao rót cho mình ly?” chủ nhiệm Trần xong, nhận lấy chai rượu trong tay lại rót đầy ly của Thái Niễu muốn ngăn lại.

      “Chủ nhiệm Trần, tôi biết uống rượu.”

      Chủ nhiệm Trần làm vẻ mặt tin: “Bây giờ người trẻ tuổi nào cũng biết uống rượu, giáo Thái đừng ngại, mọi người thấy tôi có đúng ?”

      “Đúng đúng chủ nhiệm Trần rất đúng, giáo Thái mau cùng chủ nhiệm Trần uống ly .” Chị Trần cười cười theo.

      Thái Niễu mắng tiếng, nhưng khi nhìn thấy chủ nhiệm Trần lần nữa ngửa đầu uống cạn thêm ly rượu nữa, lại mắng thêm vài câu. Em ngươi ấy, đó là rượu trắng nha là rượu trắng đó. Tất cả mọi người đều nhìn , vẻ mặt mong chờ uống rượu. Bây giờ ngồi lưng hổ rồi muốn xuống cũng khó, uống chút say, nhưng uống chính là nể mặt, nhìn chị Trần trừng nàng mắt cũng muốn lòi ra, Thái Niễu nào dám uống.

      “Chủ nhiệm Trần, tửu lượng của tôi tốt lắm, nếu như vậy , ta kính mọi người ly, hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ.”

      “Nhìn nhìn , nha đầu này xảo quyệt, lấy ly kính tất cả mọi người.” chủ nhiệm Trần cười : “Được, uống trước rồi .”

      Cái gì mà uống trước lại ! Thái Niễu nâng ly lên hít hơi sâu, nhắm hai mắt lại uống cạn ly rượu, mùi là nồng còn có vị cay cay trong đó trong miệng Thái Niễu bây giờ đều là vị - chính là cay!

      Chủ nhiệm Trần là người đầu tiên vỗ tay: “ tệ tệ, xem ra tửu lượng vẫn có.” xong lại rót cho Thái Niễu ly rượu nữa.

      Rượu vừa xuống bụng Thái Niễu bắt đầu choáng váng, lập tức giơ tay lên định lấy chai rượu lên uống ai ngờ chủ nhiệm Trần lại bắt lấy tay : “ giáo Thái ăn rồi hãy uống nữa, đừng nóng vội.”

      Thái Niễu lập tức rút tay về, nêu snhuw mới vừa rồi ở xe bị sờ nghi rồi, lần này có thể khẳng định 100%, vị chủ nhiệm Trần này quả là biến thái mà.

      Chủ nhiệm Trần để ý đến hành động của , bất giác cùng quay đầu nhìn chị Trần và Hiệu trưởng chuyện phiếm, Thái Niễu lập tức choáng váng, lại bị chủ nhiệm Trần rót đầy hai ly rượu ly uống rồi muốn dừng cũng được.

      Chủ nhiệm Trần càng chúc rượu càng nhiều, Thái Niễu cảm giác như trong dạ dày đều sôi trào, cố nén khó chịu, Thái Niễu suy nghĩ làm thế nào được ra về mà thất lễ, trong lúc mơ hồ suy nghĩ, đùi có cảm giác nóng bức, bàn tay đặt đùi nàng xoa xoa vài cái cảm thấy chưa đủ, lại theo mép váy lục lọi, Thái Niễu đột nhiên đứng dậy, cẩn thận đụng phải cạnh bàn ly bàn rơi xuống đất, ‘lạch cạch’ hai tiếng rồi vỡ vụn, mọi người đột nhiên yên tĩnh.

      Thái Niễu vừa uất ức vừa thoải mái, dạ dày co rút lại. Nàng vội che miệng lại, lập tức chạy ra ngoài.

      ra mỗi phòng đều có phòng vệ sinh riêng, phục vụ thấy từ trong phòng chạy ra vốn định dẫn trở về phòng, kết quả là thấy che miệng muốn nôn liền dẫn nàng đến khu vệ sinh công cộng.

      Thái Niễu đợi vào phòng vệ sinh lại nôn ngay bồn rửa tay, lúc này căn bản là ăn gì cả, nôn ra tát cả đều là chất lỏng trắng trắng vàng vàng, cố hết sức nôn, nôn đến nước mắt nước mũi cũng chảy ra.

      Cảm giác như muốn nôn tất cả ruột ra ngoài luôn vậy. Thái Niễu nhận lấy khăn lông từ người phục vụ, vừa ngẩng đầu lên trong gương còn có người đàn ông, trong nháy mắt Thái Niễu sững sờ. Giơ khăn lông lên, xoay người lại, trời ạ, phải là ảo ảnh.

      Sao lại ở chỗ này?
      Chương 9.1

      Edit: Thu Thuyền

      Học Viện Kỹ Thuật được đầu tư nhiều nhất về ngành Kỹ Thuật Ngạnh Kiện( thiết bị máy móc ), còn nguyên nhân vì sao lại đầu tư vào đó ai biết, trắng ra chạy khỏi chữ ‘tham’, từ viện trưởng, thư ký đến chủ nhiệm, đều dùng số tiền đó làm của riêng, số tiền được đầu tư dần dần bị hao hụt, nhưng những người có học thức lại rất ít, phần lớn là bệnh tri thức.

      Trương Cảnh Trí trái lo phải nghĩ cuối cùng cũng hiểu nguyên nhân Thị Trưởng bổ nhiệm cho , là để cho dẫn dắt mọi người, nhưng ra là để cho bắt những kẻ tham ô.

      Nếu muốn tóm gọn những người tham ô, cần phải chuẩn bị tốt tất cả mọi thứ, hẹn Tổng giám đốc HT là bắt tay vào đều tra trưởng thư ký của các học viện.

      Hôm nay Tổng Giám Đốc HT Thượng Phẩm đến từ thành phố G tới đây công tác, tự nhiên muốn gặp Thương Phẩm cũng vừa xác định lại việc đầu tư, vừa lên tới lấu năm còn chưa thấy Thượng Phẩm,

      CHƯƠNG 9.1


      Nhìn thấy Thái Niễu thân chật vật.

      ở nơi này làm gì?” Nhìn nôn tới nước mắt nước mũi cũng chảy ra, thấy màn này hiểu sao Trương Cảnh Trí cảm thấy tức giận.

      Thái Niễu ngoài khiếp sợ ra còn có vài phần lúng túng, chỉ chớp mắt cái, nước mắt rơi xuống.

      khóc cái gì?”

      Trương Cảnh Trí chau mày nhìn Thái Niễu càng khóc dữ hơn, Bạch Kỳ Trấn gửi xe xong vừa lên tới lầu năm nhìn thấy màn này: “Tiểu Điễu? xảy ra chuyện gì?”

      “Tiểu thúc, bọn họ khi dễ con.” Thái Niễu nức nở ra câu này, Trương Cảnh Trí chân mày càng chau chặt hơn.

      Bạch Kỳ Trấn vừa nhìn lập tức vẫy tay gọi phục vụ: “Lãnh đọc, chúng ta nên vào phòng trước, ở chỗ này bị người ta nhìn thấy tốt lắm.”

      Trương Cảnh Trí gật đầu, đỡ Thái Niễu hướng về gian phòng được đặt trước, vào phòng liền lấy cốc nước cho uống để cho ràng. Thái Niễu uống xong cảm thấy đầu óc thanh tĩnh, liền ô ô a a mà kể chuyện xảy ra hôm nay. Nghe xong nửa đoạn đầu Trương Cảnh Trí liền đoán được nửa đoạn sau, sắc mặt càng thêm xanh mét.

      Bạch Kỳ Trấn vừa nhìn, : “Lãnh đạo, nếu chúng ta cùng Tiểu Điễu qua bên đó chào hỏi chút.”

      cần.” Trương Cảnh Trí lạnh lùng kéo Thái Niễu đứng lên, “Tôi .”

      À.

      Lần này cả Thái Niễu và Bạch Kỳ Trấn cùng trợn mắt.

      Bạch Kỳ Trấn còn muốn gì đó, Trương Cảnh Trí dắt Thái Niễu ngây ngốc kéo ra ngoài phòng, đành phải đuổi theo.

      Trương Cảnh Trí cần biết hiệu trưởng hay chủ nhiệm gì cả, chỉ cần là ở Cảnh Giang ai là biết đến , khi mang theo Thái Niễu vào phòng, toàn bộ mọi người trong phòng đều ngây ngốc, lấy lên ly rượu, Trương Cảnh Trí lễ phép kính ly: “Tất cả mọi người đều là lãnh đạo của Tiểu Điễu, Tiểu Điễu nhà chúng tôi tuổi chưa hiểu chuyện, sau này mong các vị giúp đỡ nhiều hơn. bé tửu lượng cạn, uống hai chén say, tôi mang bé về trước, các vị ở lại vui vẻ.” xong, liền ôm Thái Niễu xoay người rời , thái độ lễ phép, nhưng hành động biểu lộ ra bất mãn. Trong phòng mọi người đều là người thông minh, tự nhiên có thể nhìn ra, cười cười nhìn bọn họ xa.

      “Phó thị trưởng Trương xin cứ tự nhiên… Phó thị trưởng Trương thong thả… Phó thị trưởng Trương…”

      Đến khi thấy bóng lưng của bọn họ nữa, tất cả mọi người trở lại phòng, sắc mặt chủ nhiệm Trần tối lại, vừa kinh hãi vừa sợ, vốn tưởng rằng là giáo viên vô danh tiểu tốt, ngời lại là người của Phó thị trưởng Trương. “Trường khoa Trần, biết quan hệ giữa giáo Thái và Phó thị trưởng Trương là gì?”

      Chị Trần cũng mang bộ mặt khiếp sợ, “Chủ nhiệm Trần, tôi cũng lắm, Thái Niễu chưa bao giờ qua chuyện này. Chỉ là, nhìn Phó thị trưởng Trương…” Ôm vào lại ôm ra, nếu phải là bạn trai, cũng cần phải mập mờ như vậy.

      Tất cả mọi người đều kinh hãi.

      Trương Cảnh Trí đem Thái Niễu đẩy vào xe của mình, dặn tài xế chở về nhà , “Trở về ngủ trước , tôi làm xong việc trở lại.” cho cơ hội từ chối, lập tức đóng cửa xe, xoay người trở lại phòng.”

      Thái Niễu cắn môi, dám cãi lại, mặc cho tài xế chở đến nhà của Trương Cảnh Trí. Bước vào nhà Thái Niễu có chút ảo não, lần thứ nhất vào nhà vì lưu học bạ, lần thứ hai vào nhà , là vì say rượu, lần này trực tiếp xử chứ?

      Thái Niễu càng nghĩ càng phiền, ngửi được mùi hôi thối áo mìn nghĩ ngay đến tiểu thúc có tật xấu thích sạch , lập tức vào phòng tắm, tắm rửa sạch , sau đó là giặt quần áo, rồi giặt áo choàng cho Trương Cảnh Trí, vốn định chờ về, biết là do rượu hay do quá mệt, àm mí mắt càng ngày càng nặng trĩu, nằm salon ngủ thiếp .

      Trương Cảnh Trí xã giao xong, bắt Bạch Kỳ Trấn theo mình về nhà. ngồi ghế sau, cười, ràng là cao hứng. Bạch Kỳ Trấn biết nghĩ gì, định ra suy nghĩ của mình cho biết, còn chưa kịp , Trương Cảnh Trí lên tiếng: “Mấy người kia, điều tra kỹ cho tôi, bắt được chuyện xấu nào cũng tha, nếu bắt được cần cho xuất nữa.”

      “Dạ, Lãnh đạo.”

      Nhìn Trương Cảnh Trí xuống xe, Bạch Kỳ Trấn nghĩ tới nghĩ lui vẫn là nhịn được cười ra tiếng, tài xế thấy cười cũng ngẩn ra: “Bí thư Bạch, ngươi cười cái gì?”

      Bạch Kỳ Trấn khoát tay, nào dám lãnh đạo nhà mình phát tình rồi chứ.

      Trương Cảnh Trí vừa vào cửa nhìn thấy tiểu nha đầu nằm ngủ ngon lành ghế salon, chân mày khẽ nhíu lại tựa hồ có chút khó chịu, vào, ngồi xổm xuống nhìn khuôn mặt nhắn sạch , mới mấy ngày thấy, ngờ nha đầynày lại gầy như vậy, mặt lõm xuống, đáy mắt thâm quẩng.

      Thất tình làm đau lòng đến vậy sao?
      Last edited: 3/10/14
      tart_trungPhiên Nhiên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :