1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người mới tức giận - Tinh Oánh Tinh Oánh(Full có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 60: ngoại truyện Lưu Ly (thượng)


      Đôi lời spam: khi làm chương này An thực buồn, gia đình chung là chấp nhận được. Còn có, mình có 1 đứa bạn học chuyên ngành hóa học, sau khi nó đọc chương này nó tương 1 câu: bà tác giả này bị ngộ rồi, dược mà cộng với nước chanh làm phản tác dụng, vì vậy, cách giải dược nhanh và hiệu quả nhất chính là uống nước chanh. Trong chương này chị Ly bị hạ dược trong khi chị í uống nước chanh vẫn bị dược khống chế là điều sai lầm. Mình nghĩ mình nên chia sẻ điều này với các bạn, hi vọng đây là thông tin hữu ích với các bạn. Cảm ơn bạn chuongnhobe share điều này. Chúc bạn sớm thoát khỏi cảnh thất nghiệp!!! (bao nuôi mình :)))))



      Tình giống như con dao hai lưỡi, đâm thương chính mình đồng thời, cũng đem người trọng thương. ____________Lưu Ly.




      Lưu Ly từng hỏi qua mẹ Lưu Phượng Thanh, tại sao lại đặt cho tên là Lưu Ly, Lưu ly, Lưu Ly.



      Lúc đó Lưu Phượng Thanh chỉ cười, cũng gì.



      Sau đó, mới biết, cái tên này phải là do mẹ đặt, mà là người đàn ông từng bao nuôi Lưu Phượng Thanh đặt ________cha ruột nghĩ ra.



      Năm mười bốn tuổi mới chính thức lần đầu tiên được đến nhà Lưu Tân Chính, phong cách vườn hoa, bảo vệ nghiêm ngặt, bên cạnh ông ta lúc nào cũng có mấy vệ sĩ, giống như bất cứ lúc nào cũng có người chạy tới ám sát ông ta vậy. Vợ của Lưu Tân Chính– Trương Hinh Dư điển hình là tiểu thư đài các, bà ta tựa hồ như chút cũng để ý đến việc Lưu Tân Chính ở ngoài có bao nhiêu phụ nữ, thứ duy nhất bà ta để ý chính là địa vị của bà ta và con trai của mình. Từ khi Lưu Ly vào nhà họ Lưu, Trương Hinh Dư thậm chí còn chưa từng liếc cái, đừng đến việc chuyện với .



      Ở đó ba ngày Lưu Ly mới nhìn thấy hai đứa con trai của Trương Hinh Dư lần đầu tiên, con trai lớn là Lưu Khải, con trai thứ hai là Lưu Tuyền, cương nghị, nham hiểm. Lưu Khải gì, vẻ mặt chút biểu tình hướng gật đầu cái sau đó liền lên lầu. Còn Lưu Tuyền lại cười hì hì bước tới, nhìn hồi lâu, “ , em ở đâu đến đây? Đừng là con riêng của ông ấy ở bên ngoài đấy nhé!”



      Lưu Ly ghét, cười lạnh tiếng, “ đúng rồi, tôi tên là Lưu Ly.” xong, liền quay lại ghế salon tiếp tục xem tạp chí, bất quá là tới đây kỳ nghỉ hè, đừng là ba ruột, những người này cùng có nửa điểm quan hệ. ra , tới đây ở kỳ nghỉ hè là cần thiết, cũng cho là, người hiến tinh trùng tạo ra là vĩ đại. Mà cảm thấy giữa việc ba đẻ chỉ chu cấp tiền nuôi lớn chẳng khác nào Lưu Ly là con mà thôi. Kể ra cũng buồn cười, mẹ và ông ta vậy mà cùng họ Lưu.



      Lưu Tuyền lần đầu bị con đối xử như vậy, ánh mắt nhìn có thêm mấy phần hứng thú. ta cười, rồi cũng lên lầu, “ à, có ý kiến gì với em hờ dưới lầu ?”


      Lưu Khải vô cùng ghét cách chuyện của em trai mình, mặt lạnh lên tiếng, “Chú ý cách dùng từ của em, nghĩ ba muốn nghe cách xưng hô của em đối với con ông ấy như vậy đâu.”


      Nếu bước vào nhà chính, coi như thừa nhận con , Lưu Khải đối với em đột nhiên xuất , trong lúc nhất thời biết phải đối xử như thế nào.


      Lưu Tuyền để ý hừ tiếng, “Đừng có giả bộ quan tâm với em, mặc dù là con , nhưng cũng là đối thủ cạnh tranh, hai người chúng ta tranh giành rất phiền, em muốn có thêm đối thủ nữa. Lần này được lợi, để cho xem trò vui, để em giải quyết ta.” Lưu Tuyền xong, liền cười lên. Trong đôi mắt đào hoa xinh đẹp tràn đầy lạnh lẽo, giống như con rắn cỏ độc, thè lưỡi.


      Lưu Khải chẳng hiểu tại sao, trong lòng thích, nhưng vẫn như cũ mặt lạnh lên tiếng. Người đó liên quan tới ta, ta có thời gian để ý nhiều như vậy. “Tùy em.” ta nhả ra mấy chữ, biết, mấy chữ này giống như muốn lấy tính mạng của ta.



      Nhà họ Lưu là gia đình rất thực tế, đừng đến tình thân, người nhà tụ họp, trừ tranh lợi ích vẫn là ích lợi. Lưu Tân Chính là người nắm quyền ở nhà họ Lưu, tự tay đưa em trai của mình vào tù. Tới thế hệ này của bọn họ, em bọn họ đương nhiên cũng là cuộc đọ sức, người thắng làm vua người thua làm giặc, đạo lý thể thay đổi.


      Hai em tranh giành cấu xé lẫn nhau, ba mẹ cũng nhìn thấy, bọn họ ở nơi này từng đợt đọ sức tiến hành khảo hạch, người thắng trở thành người nắm quyền, người thua phải rời khỏi nhà họ Lưu.



      Chẳng qua là, ai có thể ngờ tới, Lưu Ly có lợi thế trong trận tranh đấu này.



      Nhà lớn vì hoan nghênh Lưu Ly liền mở yến tiệc, trong phòng toàn những người Lưu

      Ly biết, khẽ nhếch miệng, nhìn mặt trái giữa người với người, cười vô cùng châm chọc. Lúc này Lưu Tuyền tới, trong tay câu nệ cầm hai ly rượu ngon. “Uống ly.”

      Lưu Ly nhìn ly rượu đưa ra cho mình cũng có đưa tay đón lấy, cười cười, hơi bước lên trước, giọng hỏi: “ hai, xem trong ly rượu này có bỏ thuốc hay ?” Lưu Ly xong, liền đứng thẳng người cười lên. Người hầu qua, tiện tay cầm ly nước trái cây, “Em còn là trẻ vị thành niên, thể uống rượu, uống nước trái cây là được rồi.”

      Lưu Tuyền nhìn nhóc xoay người rời , nụ cười khóe miệng càng lạnh lùng, xem ra ta đúng là xem con bé này.

      Yến tiệc giữa tuần, Lưu Tân Chính mới cùng Trương Hinh Du chính thức giới thiệu Lưu Ly, Lưu Khải Lưu Tuyền đứng bên, Trương Hinh Du lần đầu tiên cười thân thiện như vậy đối với Lưu Ly, tự mình đưa cho ly nước chanh, Lưu Ly khéo léo cảm ơn bà ta, Trương Hinh Du lại tiếp tục lấy rượu cho hai con trai, người nhà có khác giả bộ hòa thuận giống nhau như đúc.

      Nếu cuộc sống là vở kịch, tất cả chỉ là những kỹ xảo biểu diễn.

      Kỹ xảo diễn của người nhà họ Lưu vô cùng tốt.

      Lưu Ly uống nước chanh, trong bụng cảm thán, mình quả đúng là người nhà họ Lưu, ngay cả loại kỹ năng diễn trò này cũng là thiên bẩm.

      đột nhiên cảm thấy mi mắt rũ xuống, cảnh vật trước mắt cũng trở nên mơ hồ, Lưu Ly từ từ tới góc yến tiệc, lắc đầu cái cho mình thanh tỉnh lại, khéo léo tới góc, trước mắt trở nên tối sầm, bất tỉnh nhân .

      mở được mắt ra, ý thức cũng ngày càng trở nên mông lung, cơ thể phát hỏa, có người ôm , có người chuyện với nhau, sau đó an tĩnh. trận lạnh như băng, giống như có cả suối nước lạnh xối lên cơ thể phát nhiệt của , bảo dạn nghênh đón, liều mạng ôm lấy chút mát mẻ kia. Giữa hai chân lúc đó đột nhiên đau đớn khiến thức tỉnh chốc lát, nhưng cũng chỉ là chốc lát, kịp suy nghĩ gì nữa, bị khoái cảm to lớn nhấn chìm.

      Lưu Ly bị tiếng thét chói tai thức tỉnh, thân thể có cảm giác đau chẳng khác nào vừa mới bị xe nghiền qua, nhưng giây kế tiếp, so với việc cơ thể đau đớn càng làm cho nổi điên chính là, cơ thể trần truồng nằm bên cạnh người Lưu Khải.

      Mà trong phòng, Lưu Tân Chính đứng đó mặt xanh mét, Trương Hinh Du tỏ vẻ chuyện liên quan đến mình, còn Lưu Tuyền cười lạnh.

      trai à, đúng là bụng đói ăn quàng, em cũng xuống tay được. Chậc chậc chậc, em hình như mới mười bốn tuổi phải.”

      Lưu Ly dù có thông minh trưởng thành sớm chăng nữa nhưng dù sao cũng mới chỉ là đứa bé mười mấy tuổi, trong đêm, thất thân với trai cùng cha khác mẹ, trái tim có kiên cường thế nào chẳng nữa cũng sụp đổ.

      “A…” thất thanh thét chói tai, mắt đỏ ngầu. Tiếp đó cổ đau nhói, mất tri giác.

      Lưu Khải từ đầu tới cuối mở miệng tiếng nào, cho đến sau khi đánh ngất xỉu Lưu Ly, chút nào tỏ vẻ quẫn bách sau khi bị bắt gian tại giường, ta đặt Lưu Ly nằm xuống, dùng chăn bông đem che kín. Xuống đất, lấy quần áo từ trong tủ ra mặc vào, mắt lạnh nhìn ba người đứng ở cửa.

      “Nhìn đủ chưa?”

      “Lưu Khải.” Lưu Tân Chính thấp giọng cảnh cáo, bất quá chẳng qua đổi lại chỉ được nụ cười lạnh băng của Lưu Khải.

      “Ván này, chú thắng rất đẹp.” Lưu Khải xong, móc ra cái chìa khóa từ tủ đầu giường ném qua, Lưu Tuyền giơ tay lên bắt được, nhìn thấy cái chìa khóa, nét mặt nghiêm chỉnh lại.

      Lưu Khải lấy điện thoại di động ra, mở dãy số, “Chuẩn bị xe, người rút lui ra khỏi công ty.”

      câu , khiến cho ánh mắt Trương Hinh Du lóe lên, Lưu Khải khom người ôm lấy Lưu Ly, nhìn mẹ mình, ánh mắt lạnh thể lạnh hơn “Phần đại lễ này, con nhận. Từ hôm nay trở , bọn con cùng nhà họ Lưu còn bất kỳ quan hệ nào nữa. Sống chết có số.” xong, ôm người rời .

      Trương Hinh Du tới trước cửa sổ, nhìn chiếc xe màu đen xa, bước chân mới hơi lay động. Hung hăng nhắm chặt mắt lại, mở ra lần nữa, lại giống như chưa có chuyện gì xảy ra. Vẫn là nữ chủ nhân nhà họ Lưu, Lưu phu nhân.

      Lưu Tân Chính nhìn vợ mình cái, lại nhìn con trai mình cái, cuối cùng, cũng chỉ là mím môi, cũng gì.
      Last edited by a moderator: 20/11/14

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 61: Ngoại truyện Lưu Ly (hạ)


      Nếu như ông trời có mắt, để chúng ta chết cùng nhau _______Lưu Ly.



      Tay Lưu Ly run rẩy ngay cả cầm cái cốc cũng vững, người từng trận rét run, giống như có vạn con kiến bò người ngừng cắn , ràng cảnh ngộ hai người giống nhau, nhưng ta hết lần này tới lần khác tựa hồ như có chuyện gì xảy ra.


      nhịn được, cuối cùng cũng nhịn được nữa. Cho những thứ đạo đức, tự ái cùng mẹ ta chết hết . “Cho tôi, mau cho tôi.” (An: tớ nghĩ là chị Ly xưng cho em đâu :p) gào thét.


      Lưu Khải lạnh lùng hiểm nhìn , bò lổm ngổm cạnh chân mình chật vật cực hạn rồi, rồi lại mê hoặc tựa như hoa túc đêm trăng. ta cúi xuống, giữ lấy cằm , “ phải xuống địa ngục, em nghĩ xong chưa?”


      muốn, cho tôi thuốc, cầu xin , tôi cầu xin .” Loại đau khổ này, chịu nổi rồi.


      “Em cầu xin , liền thỏa mãn em.” Đưa bọc bột trắng nhét vào lòng bàn tay , Lưu Ly còn để ý cái gì nữa, bàn tay run rẩy, lại cẩn thận khác thường đem bột rắc lên giấy bạc, bật cái bật lửa mấy lần mới lên lửa.



      Có cảm giác lâng lâng giúp quên hết mọi thứ.


      Nếu như, tỉnh lại từ giường trai mình là cơn ác mộng, đây chẳng qua mới là bắt đầu mà thôi. Lưu Khải sau khi mang rời , vốn định trấn an tốt tâm tình sau đó để . Dù sao, vô tình giống như người nhà họ Lưu, cần thiết kéo thêm người vô tội chìm sâu vào cái hố này.


      Nhưng điều ta nghĩ tới chính là, mình ở khách sạn ngày thứ ba, nhưng lại chủ động gõ cửa phòng . Cả người run nước từng giọt rơi xuống, trạng thái mơ hồ, khóe môi khẽ nhúc nhích, chỉ mấy chữ “Đau quá”, nhưng Lưu Khải biết nguyên nhân do đâu.


      nghĩ tới bọn họ lại ác như vậy.


      Chẳng biết từ lúc nào, bọn họ sớm cho Lưu Ly ăn đồ ăn có trộn với ma túy, tuy phân lượng ít, nhưng đủ để cho nghiện.


      Tiền bạc, quyền lợi danh vọng có thể khiến con người ta mất nhân tính.



      Nhất là ma túy tinh khiết lại càng làm cho người ta dễ thăng hoa, tất cả đều còn quan trọng. lâng lâng, nhìn Lưu Khải cười to. giây kế tiếp, lại bị hung hăng kéo vào trong ngực. Thần trí vẫn chưa tỉnh táo, nhưng giây khi bị hôn lên, vẫn nghe ràng, “Muốn xuống địa ngục, chúng ta cùng nhau xuống.” (An: An rất ghét kiểu loạn luôn này, nhưng mà, lần này AN đầu hàng rồi, có người như LK, chẳng cần biết thế giới là gì nữa, chỉ cần là chính mình thôi, hu hu, cảm động quá *chấm nước mắt* đây chính là lý do An sửa cách xưng “ ta” thành “” nha)


      Cuộc trầm luôn bắt đầu………………


      Lưu Khải là người có năng lực, có nhà họ Lưu, vẫn có thể tự mình trở thành nhân vật lớn. Ban ngày, Lưu Ly nhìn thấy , chỉ có ban đêm. Hỗn loạn, điên cuồng, bầu bạn với bia rượu và ma túy ban đêm, đều là bọn họ cùng nhau vượt qua.



      ai biết quan hệ của bọn họ, cấp dưới của chỉ biết là người phụ nữ của , rất quan trọng.


      Lưu Ly bay nhảy cả ngày lẫn đêm, ban ngày học sinh bình thường, thỉnh thoảng tùy hứng làm mấy chuyện phản nghịch, nhưng vẫn trong giới hạn có thể chấp nhận của các bậc phụ huynh. Khi màn đêm hạ xuống, liền biến thành người khác, trong quán rượu là vị khách điên cuồng nhất, có thể tùy ý chỉ tay, nhìn thấy ai vừa ý lập tức ném ly rượu trong tay vào người đó, phách lối, nhưng ai dám phản bác, bởi vì là người phụ nữ của Lưu Khải. Mà trong thế lực ngầm ở đâu, tất cả đều của Lưu Khải.


      Mỗi lần nổi điên kết thúc, chất nghiện lấp đầy toàn thân, lảo đảo lên lầu, tới gian phòng sâu nhất, đẩy cửa ra, hướng về phía bóng người ngồi đưa tay ra. Nhưng lúc này, cũng phải muốn.



      Lưu Khải chẳng biết từ khi nào mình động tâm, nếu như chỉ là kẻ sa đọa bình thường, quan tâm biến thành cái dạng gì, chỉ cần ở bên cạnh là tốt rồi, nhưng bây giờ phải. muốn sống cuộc sống của con người.



      có, thể nữa.”


      Lưu Ly cười quyến rũ, thướt tha tới, trực tiếp tiến sát vào trong ngực . “Cho em, em thoải mái.”


      Nhưng, đổi lấy phải là thân mật của , mà là vô tình cự tuyệt.


      “Cai .”


      Mặt Lưu Ly liền biến sắc, “ thể nào. bị nghiện, biết loại đau khổ này, em tình nguyện chết.”


      Lưu Khải tỏ vẻ hiểu đứng dậy, hung hăng nhéo cổ tay của , kéo sang mật thất cách vách. Lượng ma túy trong mật thất có thể tương đương với xưởng gia công ma túy . Nhưng phải đưa ma túy luôn cho , mà cho biết, “ cũng có thể hút, sau đó chúng ta cùng nhau cai nghiện.”


      Lưu Ly kinh ngạc, vẻ mặt tin được ngước nhìn .


      Nhưng buông tay ra, cầm lên gói ma túy, thuần thục bật lửa, đốt, hút.


      “Điên rồi, điên rồi……………..” gào khóc đứng lên, liều mạng ngăn cản, nhưng chuyện mà Lưu Khải quyết, bất luận ai cũng ngăn cản được.


      Ma túy đầu độc, tất cả những giới hạn luôn lý đạo đức và tình đều còn, hai người cùng nhau trầm luôn. (An: lần trước đọc xong bản QT mà k dám ed, vậy mà nước mắt cứ rơi, hôm nay mới dám bỏ ra ed tiếp mà nước mắt nó cứ tự nhiên chảy. là An vô cùng dị ứng mấy kiểu cấm luyến vô đạo đức

      thế này, nhưng mà, lần này, có lẽ An sai rồi!!!)
      " hối hận." Lưu Ly vùi ở trong ngực của , ánh mắt mở to. Thân thể vẫn còn dư vị nhưng đại não lại trống rỗng.
      Lưu Khải lật người xuống giường, mặt vẫn có biểu gì, mặc quần áo tử tế, nhìn vẫn còn lõa lồ nằm ở giường, giọng lạnh như băng: "Hai chữ hối hận, hợp với ."
      Ánh mắt Lưu Ly lóe lên, nhưng chỉ cái chớp mắt liền thu hồi tâm tình lại, "Đừng cười như vậy, đó phải là em."
      phải là , là ai. tại cũng nhận ra bản thân mình. Lưu Ly quấn chăn xuống giường vòng qua , lấy đồ lót và quần áo trong tủ ra, chút để ý trực tiếp ở trước mặt mặc vào. Mặc xong như biến thành người khác, lại trở lại nữ sinh thanh thuần. nhếch miệng, "Đây là em sao? Rốt cuộc đây có phải là em có thể có thể ràng sao? cho biết điều, ngay cả chính em cũng biết , ai mới là em." Lưu Ly xong cầm túi xách xuống lầu.
      ........
      Chất độc tàn khốc giống như bị lăng trì vậy, như bị cắt đứt từng thớ thịt, đau đớn tận xương tủy, nhưng lại để bạn chết cách dễ dàng. Đối với loại cực hình này, chết ngược lại là giải thoát.
      Nếu như có thể, mong muốn mình cứ như vậy chết .
      Rượu mạnh từng chén từng chén đổ vào miệng, nhưng căn bản nén được nội tâm kêu gào. Lưu Ly nhìn chung quanh, giống như người hành khất tìm kiếm chút ấm no. Trong góc tối mờ của quầy rượu, mấy bé trai bán lẻ hàng. chỉ cười cái, những kẻ này dám ở trong quán rượu của Lưu Khải bán hàng, ràng phải là khách quen. Hoặc giả, họ biết .
      Lưu Ly lảo đảo bước qua, "Tôi muốn hàng."
      Mấy thanh niên vây quanh trêu chọc, " xinh đẹp thế này muốn hàng, nhất định là có, nhưng em trước tiên phải để hôn cái."
      "Hôn cái?"
      "Đúng vậy, hôn cái!" Tên con trai vừa liền đem cả đoàn người vây .
      Thần trí Lưu Ly còn ràng lắm, hoặc căn bản lý trí còn. "Chỉ cần cho tôi hàng, để cho tôi thỏa mãn xong rồi làm cái gì cũng được."
      Mấy tên đàn ông nghe xong đều hưng phấn, gấp gáp, trực tiếp đem áp đao ghế salon. Khi hơi thở xa lạ chui vào khoang miệng, phát , ra làm được. Vô ý thức giãy giụa, thân thể bị đè chặt, giãy giụa yếu ớt.
      Nhưng đúng lúc này, sức nặng người đột nhiên biến mất. Cổ tay bị nắm chặt, cử động được, bị kéo ra quầy rượu. Ánh sáng yếu ớt phía sau, cố gắng nhìn người đàn ông trước mặt, nhưng mí mắt rũ xuống, thân thể lại càng thoải mái.
      Bên tai nghe thanh hò hét loạn lên, sau đó lại giống như nghe thấy cái gì nữa, về sau, nhớ gì nữa.
      Lưu Khải mang về, tháng đó, là khoảng thời gian kinh hoàng sống bằng chết mà cả đời này muốn nhớ lại. Sau khi bị giam tháng, phát , ra nhớ hình dạng người đàn ông kéo ra khỏi quầy rượu.
      Cám ơn , người xa lạ.
      Xoay người lại, nhìn về phía Lưu Khải, cũng tiều tụy giống , đây chính là người bên cạnh dắt qua bóng tối, có phải hay cũng nên lời từ biệt rồi?
      "Chấm dứt !" muốn quên hết mọi chuyện, muốn thù hận cả đời, dũng cảm như vậy.
      Lưu Khải nhìn lạnh băng, mặt tái nhợt chút huyết sắc.
      "Em cũng nên về đó, nơi đó chính là địa ngục, rời chưa chắc là chuyện xấu."
      xoay người trở về phòng, quay lại trong tay cầm theo tờ áp thẻ, đưa cho "Dùng cái này, ít nhất để cho biết em vẫn còn sống."
      Lưu Ly nhếch miệng, nước mắt theo gương mặt chảy xuống, nhận lấy thẻ, gắt gao siết chặt.
      Lưu Khải thông suốt quay người, cũng thèm nhìn thêm cái.
      Lưu Ly ngồi xổm xuống, cuối cùng nhịn được, khóc to.
      Lưu Khải đứng ở lầu hai, xuyên qua thủy tinh trầm mặc nhìn , đến tận khi rời , cũng nhúc nhích cái.
      ........
      Mười năm.
      Thời điểm Lưu Khải vào Lưu Thị giống như là có khí lạnh tràn về, khiến cho các nhân viên cũng tự giác nhượng bộ. Dành riêng thang máy lên tầng cao nhất, vào phòng làm việc trước đây nhiều năm của , vẻ mặt lạnh nhạt như cũ có bất kỳ biểu nào. Nắm trong tay mọi thứ, nhưng cũng chỉ là như thế.
      Nếu như có thể, nguyện dùng tất cả đổi lấy đời hạnh phúc của .
      Vào buổi trưa, thư ký gọi điện thoại tới, "Tổng giám đốc Lưu, Lưu tiểu thư đem người bạn tới, ấy là để nhờ ở chỗ ngày máy ngày, ấy theo chồng công tác!" Thư ký để điện thoại xuống, thằng nhóc Bạch Thịnh gõ cửa vào.
      "Cậu ơi, mấy ngày này, nhờ quan tâm nhiều hơn."
      Lưu Khải nhìn đứa nhóc, trong lúc nhất thời, khóe miệng co rút.
      Hai người ở cùng chỗ, thành cái dạng gì đây?
      Last edited by a moderator: 20/11/14
      Phiên Nhiên thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 62: Khuynh thành chi

      Ngoài phòng phụ sản bệnh viện trung ương nhà học Trương và bà ngoại nhà họ Thái tụ tập, công chúa thứ hai ra đời, đúng lúc Thái Bằng về nước, Trương phu nhân mỉm cười , “Vị công chúa thứ hai này nhà chúng ta có phúc khí lớn, so với chị bé có phúc hơn. Bé vừa sinh ra, cả nhà cũng đoàn tụ.”


      Trương Ngọc Sủng còn ghen tị nữa, chỉ có mấy tháng mà hiểu chuyện, so với ai còn mong mỏi em ra đời hơn. Đứng ở cửa phòng phụ sản, nôn nóng hỏi bà nội, “Em lúc nào ra ngoài ạ?”


      “Đừng nóng vội, đừng nóng vội. Con khi đó còn giày mẹ con hơn bốn giờ đấy!” Trương phu nhân xong, lôi kéo cháu ngồi xuống ghế đợi.


      Trương Cảnh Trí câu nào, đứng ở vị trí ngay sát cửa, tuy biết nhìn thấy cái gì, nhưng vẫn nóng lòng nhìn vào bên trong.


      “Oa………”Tiếng trẻ con khóc truyền đến.


      Ánh mắt Trương Cảnh Trí sáng lên, hộ lí ôm đứa bé ra. “Chúc mừng thị trưởng Trương, mẹ tròn con vuông. Sản phụ lát nữa được đẩy ra.”


      Trương Cảnh Trí gật đầu liên tục, liếc mắt nhìn con cái sau đó lại tiếp tục đứng ở cửa chờ, Trương phu nhân theo hộ lí đến phòng sinh. Chỉ chốc lát sau, Thái Niểu liền được đẩy ra ngoài, cả người ướt đẫm, tất cả đều là mồ hôi, sắc mặt tuy tái nhợt, nhưng khóe miệng lại nở nụ cười. “Khổ cho em rồi.” Trương Cảnh Trí cầm lấy tay .


      Thái Niểu cười lắc đầu cái, giọng yếu ớt, “Chỉ sợ khiến mẹ thất vọng rồi.”


      “A?” Trương Cảnh Trí hiểu.


      Thái Niểu cũng còn sức đâu để giải thích, bị đẩy vào phòng bệnh.


      Nhưng bên này người vừa đưa vào, bác sĩ tới hỏi thăm và căn dặn chút, người nhà họ Trương cuối cùng cũng phản ứng kịp có gì đúng.


      “Quá trình sinh rất thuận lợi, đứa bé cũng rất khỏe mạnh, 3,1kg, tiếng khóc vang…..”



      “Vân vân.” đợi bác sĩ xong, Trương phu nhân cau mày chen ngang lời ấy, “Bác sĩ à, đứa bé nhà chúng ta là đúng ? Lúc chúng ta siêu , là bé .”


      Bác sĩ cười cười, “Trương phu nhân, sai lầm kiểu này rất bình thường, nhà các vị chính xác là bé trai, hôm nay ở phòng phụ sản chỉ đỡ đẻ cho nhà, cho nên tuyệt đối ôm nhầm.”


      “A…..” Mặt Trương phu trong nhắt mắt sụp đổ. Cũng may có Trương Cần kéo bà, để bà trước mặt người ngoài chửi mắng.



      Trương Cảnh Trí bất đắc dĩ cười cười, cũng để ý lắm, cúi đầu nhìn Thái Niểu, cầm lấy tay , giọng : “Chúng ta có cả con lẫn con trai.”


      Thái Niểu giương mắt nhìn , “ thất vọng sao?” Người nhà ai cũng thích con , điều này biết.


      “Con có rồi, chỉ thiếu đứa con trai, vui vẻ còn kịp, còn thất vọng cái gì chứ. Tiểu Điểu, cám ơn em.” Trương Cảnh Trí để ý mọi người xung quanh, cúi đầu hôn lên mắt .


      Trong mắt hai người đều ngập tràn vui vẻ.


      Bất kể con trai hay con , chỉ cần là con của bọn họ, đều .


      Chuyện bé biến thành bé trai lần này, người vui vẻ nhất chính là Trương Ngọc Sủng, kiêu ngạo, thấy ai cũng là mình có em trai. ra đối với bé mà , em trai hay em đều giống nhau, tóm lại là có đứa em hơn so với mình.


      Bạch Thịnh nghe Trương Ngọc Sủng mỗi ngày nhắc đến, trong bụng cũng muốn, có em trai tốt như vậy sao?

      Kết quả là, trở về mãnh liệt cầu ba mẹ sinh thêm em, nhưng lại bị bà mẹ bao lực nào đó gạt phắt sang bên.


      "Người đau chính là mẹ, con tưởng muốn sinh mà sinh ngay được à? Lúc mẹ sinh con ra chỉ hận đem con ấn trở vào, mẹ còn phải sống, chuyện này là thể!" Lưu Ly xong, hung hăng trừng mắt nhìn con trai, lại trừng mắt nhìn chồng, xoay người trở về phòng.


      Bạch Kỳ Trấn bị liên lụy cũng trừng con trai cái, nhanh chóng vào phòng dỗ dành vợ.


      Bạch Thịnh buồn bực, tại sao địa vị của mình ở trong nhà và địa vị của Trương Ngọc Sủng lại kém nhiều như vậy chứ? được, bé cũng muốn bắt chước tố cáo, ừ, lập tức liền tố cáo, gọi điện thoại cho bà nội.


      ..........


      Tên cháu trai nhà họ Trương là tên ông nội đặt, gọi là Trương Ngọc Tề.


      Trương Ngọc Tề so với Ngọc Sủng ngày bé nghe lời hơn rất nhiều, ăn no lại ngủ tỉnh ngủ lại ăn, cũng có khóc nháo.


      Lớn hơn chút cũng chỉ thích chơi mình, cần ai bên cạnh. Cho cậu nhóc cái trống lắc, là cậu nhóc có thể chơi hơn nửa ngày. Buổi tối Ngọc Sủng về nhà, dĩ nhiên là chăm sóc em trai, Ngọc Sủng thích chơi búp bê, em trai tuổi rưỡi trong nhà trở thành búp bê cho bé. đem áo váy khi còn bé của mình mang tới, cho em trai mặc, sau đó chụp hình cho em trai.


      Trương Cảnh Trí nhìn buồn cười, nhưng lại cưng chiều hai đứa nhóc chơi náo còn đem hình cất cẩn thận. Thái Niểu cũng im lặng, chỉ sợ sau này con trai lớn lên nhìn những tấm hình này trách cứ bọn họ.


      Tháng Ba năm sau, Trương Cảnh Trí lên chức. nhà bốn người chuyển tới phía Nam, bởi vì có Lanh Thập Nhị ra tiếp đón, trừ bỏ Lang Thập nhị tới trước nghênh tiếp, chính là em ta. Thái Niểu lần đầu thấy mất tích trong truyền thuyết này, chẳng qua là sau khi sinh Ngọc Tề nghe người trở về, nhưng chưa gặp qua. Vừa gặp, Thái Niểu cũng nhịn được than thở: "Hai người này đứng chung chỗ so với minh tinh còn chói lòa hơn."


      Lang Thập Nhị đeo kính cận, so với ai cũng đều là trí thức hơn, nhưng khi ánh mắt chuyển sang nhìn , trong nháy mắt con người sắt đá trở nên nhu tình, ánh mắt kia chỉ sợ còn mêm hơn so với nước. chuyện với người khác còn câu "Ông đây" thô tục, nhưng hết lần này tới lần khác với , đừng tới hai chữ thô tục, giọng đều là mềm nhũn, giống như chỉ sợ hù dọa chạy mất.


      nhà vị họ Lang này cũng là người kỳ lạ, da màu bánh mật, ánh mắt trong suốt, vóc người cao, lại có dáng vẻ tràn đầy sức sống. Thấy bọn họ, cười hì hì chào đón, "Nhị Lang về chị với em, quả đúng là người đẹp như ấy miêu tả."


      Người đẹp? Thái Niểu cười khan, vẫn còn nhớ năm đó Nhị Lang chỉ là người sạch mà thôi.


      Bởi vì mang theo hai đứa , cộng thêm cũng muốn sửa sang lại phòng ốc, Trương Cảnh Trí và Thái Niểu từ chối lời mời, định trở về dọn dẹp lại cái.


      Bữa tối bốn người đơn giản, Thái Niểu dỗ con ngủ, Trương Cảnh Trí thân mình sửa sang dọn dẹp lại thư phòng.


      sắp xếp lại giá sách, phát Thái Niểu con đem theo cả tiểu thuyết tới, "Khuynh Thành Chi " - Trương Ái Linh, buồn cười mở ra, tình cờ thấy tờ giấy cuối cùng lại có ngày. Cẩn thận nhớ lại đó chính là lần mưa to ở Cảnh Giang năm đó.


      Thái Niểu vào thư phòng, nhìn thấy Trương Cảnh Trí đọc sách, khẽ cười. Sau khi đến gần mới phát phía là ngày mình viết xuống.


      "Chúng ta có được gọi là khuynh thành chi ?" cười .


      Trương Cảnh Trí ôm vào trong ngực, "Nhưng em phải là Bạch Lưu Tô."


      " cũng phải là Phạm Liễu Nguyên."


      Hai người giọng cười, đêm khuya, Thái Niểu ngủ say, Trương Cảnh Trí nhìn mặt vợ , giọng : "Nếu như trận mưa to kia muốn đổ thành em chết đuối, chuyện trước đây của đều mất hết. chết đuối, chuyện của em còn dài đây." (An: ứ hiểu gì =.:)


      Hoặc giả, bọn họ trải qua rất nhiều quanh co, nhưng khắc kia Trương Cảnh Trí trông thấy , biết, đời này trừ , người khác.


      Tình hoặc giả có nghiêng thành, nhưng xác thực sớm chiếm trọn tâm tư của .

      Năm đó, vẫn còn rất
      Năm đó, vẫn chưa biết tình là gì.
      Last edited by a moderator: 20/11/14
      Phiên Nhiên thích bài này.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :