1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người mới tức giận - Tinh Oánh Tinh Oánh(Full có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 55:



      An: An mờ cả mắt rồi, đoạn cuối chưa beta lại, có thời gian nhất định beta lại, bjo phải ngủ :v


      Phó thị Trưởng tự mình chào hỏi, vị trí trưởng khoa của Từ Lương Cẩm lên tốt đẹp. Ngày Từ Lương Cẩm thăng chức, cả người đều tốt đẹp giống như được sinh ra lần nữa, ngược lại với bộ dáng chán chường sau đám cưới, nét mặt sán lạn, tinh thần sáng láng.


      Lúc ta ra cửa, đẩy đẩy Tô Diệu ngủ nướng, “Qua hôm nay tôi chính là trưởng khoa Từ, Tô Diệu , tôi hoàn toàn cần nhà họ Tô các người.”


      Tô Diệu mặc kệ ta, lật người ngủ tiếp.


      Từ Lương Cẩm nhìn ta da thịt trắng lõa lồ, chán ghét bĩu môi csai, trong bụng buồn nôn. Đàn bà như vậy, ban đầu ta đúng là thua thiệt, ở giường, cái dạng chiêu thức gì cũng phục vụ qua, hôm nay suy nghĩ lại, đúng là muốn phun ra. Chỉ là cũng may ta hôm nay dương tốt.

      Siết chặt giấy cam đoan trong tay, Từ Lương Cẩm cảm giác tương lai bừng sáng.



      Thái Niểu nghe theo lời phân phó của Trương Cảnh Trí có bất kỳ tiếp xúc gì với Từ Lương Cẩm, tháng sáu các trường đại học đều bắt đầu tổ chức thi tuyển giáo viên, vừa muốn chuẩn bị thi nghiên cứu sinh vừa muốn chuẩn bị thi công chức, đều vội vàng tới bể đầu sứt trán. Căn bản cũng có thời gia để ý tới tên Từ Lương Cẩm đó.



      Bạch Kỳ Trấn chủ động liên lạc với Từ Lương Cẩm, thẳng, “Trưởng khoa Từ, lấy được điều muốn, có phải cũng nên thứ thuộc về trả lại hay ?”


      Từ Lương Cẩm nhận được điện thoại của Bạch Kỳ Trấn, có chút nơm nớp lo sợ, lập tức đồng ý, hẹn địa điểm, hai người gặp mặt.


      Bạch Kỳ Trấn nhìn ta đem toàn bộ ảnh thủ tiêu, mặt gợn sóng, “Hi vọng loại hình ảnh thế này còn nữa.” Mười phần ý vị cảnh cáo.


      “Bí thư Bạch yên tâm, ngài cầm giấy cam đoan của tôi, tôi nào còn dám!” Từ Lương Cẩm khách khí.


      Bạch Kỳ Trấn nghĩ thầm Tiểu Điểu trước đây đúng là mắt bị mù, lại để ý tên đàn ông như vậy. rảnh để ý ta, trực tiếp đứng dậy rời . Trở lại tòa thị chính, đem giấy cam đoan giao cho Trương Cảnh Trí, Trương Cảnh Trí liếc mắt nhìn, cầm điện thoại lên, chỉ nỏi hai chữ “Hành động.”


      Gọn gàng linh hoạt, có chút suy tính nào. Mà hai chữ cũng chỉ nhằm vào mình Từ Lương Cẩm.


      Ba ngày sau, sảnh lao động phó Bộ trưởng Tô Chinh chính thức được tiếp thụ điều tra, con ông ta Tô Diệu bởi vì tụ tập hít thuốc phiện nên bị bắt nhốt, con rể Từ Lương Cẩm bởi vì uy hiếp lường gạt bị chính thức cách chức.


      Khi tất cả đều kết thúc, qua tờ báo Đại Phúc Độ đăng tin “ quan chức bị cách chức” Thái Niểu mới biết nhà họ Tô cứ như vậy mà sụp đổ.

      “Cậu út, cậu biết ?” đem tờ báo đưa tới.


      Trương Cảnh Trí nhìn cái, gật đầu cái. Bưng cà phê lên uống hớp, dang tay ý bảo vào chân mình. Thái Niểu ngoan ngoãn tới, ôm cổ , tròng mắt hơi híp lại. “ phải là ra tay đấy chứ?”


      “Chuyện như vậy, đâu cần tự ra tay, chỉ là thả ra tin tức, có rất nhiều người tình nguyện làm như vậy.” Đẩy người ngã ngựa cũng là chiến công, người muốn lập công có cả khối người.


      Thái Niểu bĩu môi, gật đầu, ai dám. “Có phải là quá ác độc hay .”


      Trương Cảnh Trí thở dài, cốc lên đầu của cái, “Em đừng suy nghĩ mấy thứ đáng thế này, phải thời gian ôn tập đủ hay sao? Thế nào lại còn có thời gian suy nghĩ chuyện này!”


      “Nhưng….”


      Trương Cảnh Trí sờ nên hốc mắt có chút thâm đen của , bỗng đau lòng : “Thời gian ngủ của được so với còn ít hơn, vợ à, đừng thi nữa, mấy ngày trước Chu Hưng còn vị trí sớm giữ lại cho em rồi.”


      cần.” Thái Niểu lập tức cự tuyệt, chu miệng, “ phải tin vào năng lực của em có thể tự thi đậu hay sao?”


      “Tin tưởng.” từ tới giờ đều học rất tốt, điểm này ai cũng thể phủ nhận.


      “Vậy là được rồi, tự mình có thể thi đậu cần gì cửa sau.” tràn đầy tự tin.


      Trương Cảnh Trí nhìn bộ dáng của lúc này, đành lòng dội vào gáo nước lạnh. Đừng bảo là Chu Dưng làm ở bộ phận nhân Bộ Giáo Dục, cho dù là có bạn học như vậy ở đây, người có lòng nhất định có thể nhận ra là vợ của ai, muốn dùng thực lực cũng khó mà thực nổi.


      Chỉ là lời này, đoán chừng chạm tới tự ái của bướng bỉnh này, thay vì để cho khổ não, bằng liền dối! Ôm hôn cái, đầy cưng chiều, “Được được được, để cho em tự mình thi, nhưng em phải đồng ý với , thể quá cực khổ có biết ?”

      Thái Niểu bật cười, cũng hôn lại cái, “Cậu út tốt nhất.”



      Câu này giống như trăm lần đều là chiêu linh nghiệm số , nghe câu này, bắt làm cái gì cũng đều cam tâm tình nguyện. bởi vì muốn là người tốt nhất trong cảm nhận của .


      Cuối tháng năm, Trương Cảnh Trí chính thức trở thành thị trưởng Cảnh Giang, bởi vì đầu có danh hiệu thị trưởng đẹp trai nhất cả nước, nên rất được quan tâm của giới truyền thông. Tự nhiên, vợ cũng trở thành đối tượng được quan tâm. Ảnh chính diện hay chỉ cần là bóng lưng, đột nhiên được truyền bá rộng rãi mạng. Ngay cả bản thảo phỏng vấn chung vợ chồng bọn họ đợt trước giải thích để lấy lại hình tượng ngày đó cũng bị lật lại đăng lên lần nữa. Người dân đối với câu chuyện tình của và Thái Niểu càng ngày càng cảm thấy lãng mạn, Bạch Kỳ Trấn nhàn hạ xem các bình luận để lại, cơ hồ cười phun ra.


      Có người đây là “Hồ ly bắt cóc Lolita”, còn có người đây là “Chú cháu giả”, còn có người post tiêu đề điên cuồng gào thét, “Em ở nơi này là , đây là Tiểu Ngôn, khẩu vị nặng Tiểu Ngôn a!”


      Trương Cảnh Trí sau khi nghe cũng chỉ cười cười, căn bản để trong lòng.


      Giữa tháng sáu, cuộc thi tuyển giáo viên bắt đầu, cuộc thi ngày đó Thái Niểu vẫn còn có chút khẩn trương, Trương Cảnh Trí sáng sớm mua chocolate cho , nhưng còn chưa hài lòng. “ phải loại này, muốn chocolate trắng.”


      “Đây phải loại em thích ăn nhất sao?” Trương Cảnh Trí kinh ngạc.


      Chân mày Thái Niểu xoắn lại, “Em đổi khẩu vị được sao?” Thái độ hoàn toàn là cố tình gây .


      Trương Cảnh Trí lập tức thoải mái cười, bảo chị Linh mau tới mua chocolate trắng.


      Chân mày Thái Niểu nhíu lại, “Em đổi khẩu vị được à?” Thái độ chính là cố tình gây .


      Trương Cảnh Trí lập tức cười làm lành, bảo chị Linh mau tới mua chocolate trắng. Ôm vợ dỗ dành, “Đừng tức giận, đừng tức giận, tức giận ảnh hưởng tới tâm trạng thi.”


      Bạch Kỳ Trấn ở bên nhìn choáng váng, trong bụng thầm cảm thán, phụ nữ thể lý.

      Suy nghĩ, biết vợ mình có đỡ hơn lập tức có điện thoại gọi tới, vừa đứng lên nghe máy nghe thấy tiếng rống công phu của sư tử Hà Đông. “Bach Kỳ Trấn, em mua quần áo cho tiểu Điểu để co ấy vượt qua kỳ thi sao đưa cho ấy, lời của rm đều là gió thoảng bên tai sao?”

      Hỏng bét, quên mất. Luôn miệng nhận sai, căn bản có tác dụng. Bạch Kỳ Trấn nhìn lại thời gian, cảm thấy kịp, lập tức ngay bây giờ về lấy, Lưu Ly mới cúp điện thoại.

      Chào Trương Cảnh Trí, lập tức quay trở về nhà lấy món đồ ‘quần áo vượt kỳ thi’, ra chính là cái váy liền màu đỏ.

      Quần áo đưa tới, chocolate trắng cũng ăn, Thái Niểu đổi váy mà Lưu Ly gửi tới rốt cuộc hài lòng ra cửa, nhưng khi nhìn thấy Trương Cảnh Trí cũng muốn theo lên xe, khuôn mặt nhắn lập tức xụ xuống. “ cho phép lên.”

      À?!

      là người nổi tiếng thế nào biết sao? Xung quanh trường thi nhất định có ký giả, vừa xuất , em liền cần thi.” hùng hồn .

      Trương Cảnh Trí cư nhiên bị kỳ thị. dở khóc dở cười, muốn tranh thủ cái. “Vợ à, …”

      cần , dù sao cũng cho phép ! Trang, lái xe .” thúc giục.

      Trang Tịch cũng biết nên làm thế nào, cuối cùng vẫn là do Trương Cảnh Trí thỏa hiệp dặn dò cách cẩn thận, đóng cửa xe lui về phía sau bước. Nhìn xe lái , Trương Cảnh Trí tiếng động thở dài. “Lo lắng trước kỳ thi.”

      Bạch Kỳ Trấn cười lên. “Nhà tôi có phải cũng có triệu chứng lo âu giai đoạn mang thai?”

      Hai người đàn ông bốn mươi tuổi đều là bất đắc dĩ cười, ai bảo bọn họ cưới vợ đây! Chuyện này phải nhẫn!

      Thái Niểu nhanh chóng cắn miếng chocolate trắng trước khi bước vào trường thi, sau khi ngồi xuống mới phát nhịp tim ổn định, bài thi phát ra, nhìn đề giấy, đầu tiên là cười tiếng sau đó mới đặt bút làm. Bài thi chia làm hai phần, phần là khảo hạch kiến thức chuyên ngành, phần là khảo hạch kiến thức nâng cao. Phần kiến thức chuyên ngành cần , chỉ cần kiến thức ngữ trung học phổ thông là quá đủ. Phần khảo ngạch kiến thức nâng cao càng dễ hơn, trước kỳ thi tập trung ôn tập vô cùng kỹ lưỡng, quyển trăm đề làm hết.

      Hai tiếng thi, Trang Tịch chờ ở cửa và Trương Cảnh Trí ở nhà chờ tin tức còn khẩn trương hơn Thái Niểu. Trang Tịch chỉ riêng nhận điện thoại của Trương Cảnh Trí nhận được bốn cuộc.

      Cuộc thi kết thúc, lòng Thái Niểu tràn đầy vui vẻ ra khỏi trường thi, nhưng nhất thời bị chặn ở cửa địa điểm thi, tâm trạng nhất thời có chút khó coi.

      “Xin chào tiểu thư, tôi là phóng viên nhật báo, là thí sinh có đúng hay ?” nam nữ bu lại chặn Thái Niểu, trong lòng có chút căng thẳng, nhưng cũng thể quay đầu bỏ chạy, chỉ có thể thầm cầu nguyện họ nhận ra mình.

      “Đúng vậy.”

      “Xin hỏi đối với kỳ thi lần này có ý kiến gì ?”

      “Tôi nghĩ đây là cơ hội tốt cho tôi, mọi người đều phải dựa vào thực lực trong cuộc thi, người người ngang hàng.”

      “Đề thi có khó ?”

      “Thời gian tôi ôn tập tương đối lâu, chuẩn bị đầy đủ, cho nên cảm thấy khá ổn.”

      “Xem ra làm bài thi cũng tệ lắm?”

      “Rất tốt.” Thái Niểu rất tốt xong, liền muốn lui ra ngoài, nhưng vừa đúng lúc này, nữ ký giả bên cạnh nam ký giả mở miệng.

      “Tôi nhìn rất quen.”

      Thái Niểu cười khan. “Tôi còn có chuyện, hai người phỏng vấn người khác .” xong lập tức hướng Trang Tịch bên kia .

      Trang Tịch biết Thái Niểu bị ký giả theo dõi, thấy tới đây lập tức xuống xe mở cửa xe cho .

      Nam ký giả từng đến tòa thị chính, vốn là xác định nhưng vừa nhìn thấy Trang Tịch, lại nhận ra biển số xe, hung hăng vỗ đầu cái, lên tiếng. “Khó trạch quen mắt như vậy, người vừa rồi chính là phu nhân Thị trưởng.”

      Nữ ký giả vừa nghe xong, ánh mắt sáng lên, lôi kéo nam phóng viên đuổi theo.

      Thái Niểu lên xe liền thúc giục Trang Tịch lái xe, mắt Trang Tịch nhìn quanh lập tức phát có người xông tới bên này, vội vàng khởi động xe.

      Nữ ký giả hướng về phía đuôi xe liên tiếp chụp hình, nam ký giả than thở, ảo não tại sao mình nhận ra sớm chút.

      Thái Niểu quay đầu lại muốn nhìn xem chút xem có ký giả đuổi theo hay , nhưng đúng lúc thí sinh ra, tập trung quá nhiều người, căn bản nhìn ra. an ủi bản thân, có chuyện gì đâu, đâu có dễ dàng bị nhận ra như vậy, cũng phải là minh tinh.

      Có lẽ là an ủi hữu dụng, đến lúc nhìn thấy Lưu Ly bụng bự còn có Bạch Kỳ Trấn cùng Trương Cảnh Trí chờ ở nhà, chuyện ban nãy quên hoàn toàn, vuốt bụng Lưu Ly, Thái NIểu vui mừng nén được. “Con nuôi tớ có làm cậu khó chịu ?”
      Last edited by a moderator: 14/11/14
      Phiên Nhiên thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 56

      Edit: Thu Thuyền

      Thái Niểu vuốt vuốt bụng nhô lên cao của Lưu Ly, tinh thần phấn trấn thích vô cùng. “Con nuôi tớ có quậy cậu ?”

      “Tiểu tử này chẳng chịu yên gì cả, sáng ngủ lấy sức, tốii quậy đá tớ thôi.” Vừa đến con mình Lưu Ly liền oán trách, sau đó lại quở trách Bạch Kỳ Trấn.

      “Cũng sắp sinh rồi, tớ nữa tháng tiểu tử này chào đời.” Lưu Ly tính cuối tháng này sinh.

      “Cái gì mà sinh ra hết khổ, là bắt đầu những khổ mới đúng. Cậu nghĩ xem, lúc nó còn trong bụng khóc nháo, chỉ khi nào sinh ra ra, ăn uống vệ sinh ngủ mọi thứ đều phải làm. Mẹ tớ sinh rồi nên biết, bọn họ đều lúc có đều muốn mau đến ngày con chào đời, nhưng sau khi sinh ra, chỉ hận được nhét trở về.” Lưu Ly càng càng tức, khuyên Thái Niểu , “Cậu đừng sinh con sớm, nếu có, đừng nghiệp, đến khi cậu muốn chơi cũng được. Con chính là sợi dây ràng buộc, buộc cậu ở nhà. Còn có….” trừng hai “giống đực” đỗ mồ hôi đầy người kia, “ tại khoa học kỹ thuật rất phát triển, cũng cần lo lớn tuổi thể sinh con được, cậu vào khoa phụ sản tìm hiểu chút, 45% trăm phụ nữ có thai, đều hơn sáu mươi tuổi chính xác mà có hàng ba (do ta ed nhầm hay là vậy, 60 tuổi cũng sinh được à…). Cho nên ngàn vạn lần đừng nghe cái gì mà lớn tuổi khó sinh đó là chuyện hoang đường.”

      Bạch Kỳ Trấn bị Trương Cảnh Trí trừng trừng trong lòng sợ hãi, vừa đúng lúc chị Linh gọt trái cây, vội vàng đưa cho vợ mình, “Vợ, ăn chút trái cây, bổ sung vitamin.” Rồi len lén ra ký hiệu cho Trương Cảnh Trí, cho mau mau đem Thái Niểu tránh.

      Trương Cảnh Trí hiểu ý, lập tức bảo Thái Niểu cùng mình xuống phòng bếp, bảo là muốn tự mình xuống bếp, giúp .

      Chị Linh đem rau quả rửa sạch. Trương Cảnh Trí bảo chị Linh hôm nay nghỉ sớm, mặc tạp dề bắt đầu nấu cơm. Thái Niểu híp mắt nhìn phì cười, lát sau nhịn nổi cười ra tiếng.

      Trương Cảnh Trí quay đầu lại, “Em cười cái gì?”

      Thái Niều tới, từ phía sau ôm lấy hông , “Thế nào? Sợ?”

      có gì phải sợ!” cứng rắn cãi lại.

      “Sợ em muốn sinh con.”

      Chỉ câu , Trương Cảnh Trí lập tức bất động. Khẩn trương xoay người lại ôm , “Vợ, em phải tin lời Lưu Ly chứ. Lưu Ly sắp sinh, nên mới như vậy. Em thử nghĩ xem, nếu em bốn mươi, cũng hơn năm mươi, đến khi chúng ta có con, dẫn con chơi, người khác cho rằng dẫn cháu đó.”

      Thái Niểu vừa nghĩ vừa tưởng tượng ra hình ảnh kia.

      Thấy gật đầu, Trương Cảnh Trí thở phào nhõm. Chỉ là giây tiếp theo, Thái Niểu lại , “Vậy dứt khoát đừng có có cái hình ảnh này quấy nhiễu.”

      “A khụ khụ khụ…..” Trương Cảnh Trí bị sặc nước miếng, ho hồi. Thái Niểu thấy thế cũng chỉ ha ha ha ha cười lớn.

      Em, cố ý?” Nha đầu này rất giỏi, ngay cả cũng dám đùa cợt.”Rất tốt, mà cũng dám trêu đùa?” xong, bàn tay an phận bắt đầu làm loạn bụng .

      Thái Niểu cười ngửa tới ngửa lui, “Em sai rồi, sai rồi, đầu hàng, xin lỗi, xin lỗi, tối nay đền cho mà….”

      Trương Cảnh Trí thấy mặt đỏ bừng, hung hăng hôn , “Tối nay em chuẩn bị phụ vụ em tận tình…..” xong, Xuân phong phơi phới cười tít mắt bắt đầu làm thức ăn.

      Bốn người ăn cơm tối, hai người đàn ông về công việc, hai người phụ nữ lên án quở trách họ. Cuối Trương Cảnh Trí và Bạch Kỳ Trấn cũng chịu thua, thầm quyết định, phụ nữ có thai là hết, phải nghe lời.”

      có mục tiêu, Bạch Kỳ Trấn lập tức kéo Lưu Ly về.

      Thái Niểu dọn dẹp, chỉ muốn thoát khỏi ma chảo của nên mới “tối nay em cho ” Trương Cảnh Trí cơ bản cung cho cơ hội, nhanh chóng ôm lên, chạy nhanh vào phòng ngủ.”

      “Chúng ta từ từ cùng nhau thưởng thức nào!”


      Sáng hôm sau Thái Niểu bị ánh nắng chiếu vào làm tỉnh, bên cạnh trống. Xuống giường, vệ sinh cá nhân xong, xuống lầu, tủ lạnh có dán tờ giấy, “Cháo ở trong nồi, người của em.”

      Thái Niểu nhịn được cười ra tiếng, lớn như vậy rồi còn chơi những trò con nít, cũng sợ người khác cười cho. Nghĩ nghĩ như vậy, nhưng vẽ mặt rất hạnh phúc, còn nhận được giấy dán ở ngân kéo. Ngồi xuống húp cháo, nghĩ nghĩ lại lấy điện thoại ra, nhắn cho Trương Cảnh Trí tin nhắn.

      “Cháo rất ngon, là hạnh phúc của em.”

      So xem ai con tình cảm hơn (nguyên bản là buồn nôn)

      Lúc Trương Cảnh Trí nhận được tin nhắn, đem tờ báo phụ tá mới đưa cho để xuống bàn, nhìn dòng tin nhắn, khóe miệng kéo lên cao, làm cho phụ tá của đứng ngây ngốc chẳng hiểu gì.

      Để Điện thoại xuống, cầm tờ báo lên. Nhìn thấy trang đầu tiên, Trương Cảnh trí mặt toàn là ý cười, lập tức cứng lại. Tên tựa đề là: “Cuộc thi tuyển giáo sư, trong tất cả các thí sinh, có thị trưởng phu nhân.” Dưới hàng chữ đỏ chính là bóng dáng xinh đẹp của Thái Niểu.

      Các báo đài đều đầu tư vào những địa phương phát triển, Chỉ là Trương Cảnh Trí lần này chết chắc rồi. Tiểu gia hỏa nhà mà biết được xù lông lên cho mà xem.

      Bạch Kỳ Trấn gõ cửa vào, trong tay cầm tờ báo, nhìn cũng biết là vì chuyện gì mà đến.

      “Lãnh đạo, nên xử lý như thế nào?”

      “Thông báo bên tòa soạn, chuyện này có lần sao.”

      “Dạ hiểu rồi.”

      “Khó khăn nhất chính là méo trong nhà kia, ai…..” tiếng thở dài,

      có khổ cũng được.


      Chuyện Bạch Kỳ Trấn cũng giúp được gì, cũng chỉ có thể thở dài.


      Tan việc về nhà, trong nhà có mùi thơm của thức ăn, ràng cho thấy tâm tình của người nào đó rất tốt, nên nghỉ việc. Trương Cảnh Trí vào nhà, chỉ thấy Thái Niểu ngồi ghế salon, gục đầu ủ rũ, bàn là tờ báo lúc sáng đọc.


      bước nhanh tới, ôm bả vai của , "Chính trực sợ gian tà, chúng ta là đường đường chính chính thi, cần sợ!"


      "Em sợ, em chỉ sợ người khác sợ em! Ngoài viết, cũng thể tham gia phỏng vấn rồi, những người kia nhất định nhận ra em. Phu nhân phó thị trưởng Trương, ai dám cho em rớt chứ?" Thái Niểu vừa uất ức vừa tức giận. Cố gắng lâu như vậy, tại tất cả đều đổ sông đổ bể hết.


      "Ai ui, bảo bối của , đều tại tốt, khi làm cái gì phó thị trưởng chứ. Khi tuyển phó thị trưởng, sao lại đẹp trai thế này, nên các báo đài mới chú ý." Trương Cảnh Trí dụ dỗ .


      Thái Niểu nhịn được trừng mắt với , " biết xấu hổ, còn khen mình lớn lên đẹp trai nữa chứ!"


      Trương Cảnh Trí thấy tâm tình của chuyển biến tốt, tiếp tục tự kỷ, " đẹp trai sao?" ôm vai , mặt đối mặt, nếu dám đẹp trai liền hôn .


      Thái Niểu nhìn nhìn chuẩn bị họn mình, "Đẹp trai, đẹp trai, đẹp trai. Chồng của em là đẹp trai nhất!" xong, liền bật cười.


      Trương Cảnh Trí thở , tiếp tục chuyển sang chuyện khác, ôm bụng : "Vợ à hôm nay em làm cơm rất đói, hay chúng ta ra ngoài ăn bữa nha!"


      "Xin lỗi !" Thái Niểu có chút hối lỗi, trước kia cứ tưởng chỉ cần chút là có đống tiền, nhưng sau này mới biết, cái nhà bọn họ ở chính là ký cái đơn xong rồi quỵt người ta luôn, căn bản có tiền trả.


      Cổ Chân lúc nào gặp cũng ca thán cũng phải lần lần hai, nhưng Trương Cảnh Trí là ai, tất nhiên là cần quan tâm, trực tiếp luôn: "Chúng tôi là nhân viên chính phủ kiếm được bao nhiêu tiền chứ, loại người tư bản như cậu so đo với chúng tôi mấy vấn đề này làm gì, biết xấu hổ sao?"


      Cổ Chân suy nghĩ, đầu bếp, sao lại biến thành nhà tư bản rồi!


      Trương Cảnh Trí cho cơ hội cãi lại, ăn no nê lau miệng xong trực tiếp , ngay cả hóa đơn cũng ký.


      Trương Cảnh Trí lôi kéo Thái Niểu đứng dậy, "Sao em phải xin lỗi, chúng ta ăn chùa lần cũng sụp tiệm!"


      Hai người vào quán Cổ Chân, ngờ Cổ Chân cũng ở đây.


      "Lại tới ăn chực?" Cổ Chân khiển trách!


      "Thế nào? cho?" Trương Cảnh Trí chợt nhíu mày.


      Cổ Chân nào dám , tâm tình nguyện, nhưng vẫn phục vụ rất tốt. Ai bảo người ta là lãnh đạo! đắc tội nổi! "Vừa đúng người ta mới giao cua đến, tôi bảo người làm cho hai người bốn con."


      Trương Cảnh Trí gật đầu, nhìn những món ăn tinh xảo bàn, gắp thức ăn cho Thái Niểu, lấy thịt cua để trong chén cơm của . làm, ưu nhã tự nhiên, lần đầu tiên Cổ Chân nhìn thấy. gặp qua nhiều được cưng chiều, nhưng chưa từng thấy qua loại cưng chiều này, "Trương Cảnh Trí, nuôi Thái Niểu như nuôi cá!"


      Trương Cảnh Trí và Thái Niểu đồng thời ngẩng đầu trừng , cùng nhau hỏi: " có ý kiến?"


      Cổ Chân nhất thời ỉu xìu, " dám, tôi nào có tư cách đó!"


      Thái Niểu bật cười, tiếp xúc lâu, lại phát Cố Chân rất sợ hai hàng. Nhưng Trương Cảnh Trí hai hàng này rất có giá trị. Điều này làm Thái Niểu rất tin tưởng.


      Mùa này phải là mùa cua, nhưng Cổ Chân lấy được loại cua rất tươi ngon, thịt lại chất, Thái Niểu rất thích ăn, ăn liền hai con nhưng vẫn chưa thỏa mãn, Trương Cảnh Trí giọng : "Em thích ăn ngày khác trở lại, cần ham ăn, ăn nhiều tốt."


      Đúng lúc Bích Sắc mang cá Squirrel (mình cũng biết là cá gì nữa) vào, Cố Chân nhận lấy tự mình để lên bàn, "Nếm thử chút, cá này rất ngon!"


      Thái Niểu nhìn nhìn đĩa cá, nuốt nuốt nước miếng. Trương Cảnh Trí đem cá tới trước mặt , chờ đợi nổi liền giơ đôi đũa gắp, nhưng vừa cho vào trong miệng, liền ói ra ngoài.


      "Em sao thế?"


      " sao!" Thái Niểu cau mày.


      Cổ Chân thấy vậy, lập tức : " thể nào!" xong, lấy đôi đũa gắp cá bỏ vào miệng, "Chua chua ngọt ngọt, hương vị tươi ngon, làm sao ăn vào ói đây."


      Trương Cảnh Trí cũng gắp ăn thử, đúng là mùi vị rất ngon, có tanh.


      Thái Niểu tin liền ăn thử, vừa mới tới khóe miệng, liền nôn ọe, sau đó bỏ lại đôi đũa, chạy nhanh vào phòng vệ sinh. Tốc độ rất nhanh, làm hai người choáng váng sợ hãi. Đến lúc Trương Cảnh Trí phản ứng kịp, Thái Niểu trở lại.


      Khuôn mặt nhắn tái nhợt, thần sắc uể oải.


      Cổ Chân nhìn , cả người run lên, " phải là..."


      đợi xong, Trương Cảnh Trí như cơn lốc, thận trọng nắm tay Thái Niểu, " chúng ta bệnh viện."
      Last edited: 20/11/14

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 57

      Edit: Thu Thuyền

      Thái Niểu giật mình, “ bệnh viện làm gì?”

      khám!”

      xong kéo ra ngoài, ngay cả túi xách cũng chưa lấy. Cổ Chân nhìn, cầm túi xách chạy theo, “Ở đây sao đón xe được chứ, để tôi chở hai người .”

      Trương Cảnh Trí gật đầu, cực kỳ cẩn thận đỡ Thái Niểu.

      Thái Niểu còn hiểu ra làm sao, thử thai? mang thai? Chỉ muốn nôn ọe thôi mà. Khoa phụ sản có chuyện gì gấp cho thể kháp trước, nhưng thử thai thể gấp được. Trương Cảnh Trí liền gọi cho em mình Trương Cảnh Thần, để cho em mình đến đây khám.

      Ở đầu giây bên kia, Trương Cảnh Thần tức giận tục vài câu, nhưng vẫn chạy đến, thấy Trương Cảnh Trí liền đưa que thử thai cho .

      “Cái gì đây?”

      “Cái này là que thử thai, xem có thai hay .” Trợn mắt nhìn Trương Cảnh Trí, trực tiếp vào phòng làm việc.

      Trương Cảnh Trí nôn nóng ngồi đợi ở ngoài, chỉ hận được vào phòng vệ sinh giúp thử que. Cổ Chân thấy lo lắng qua lại trước phòng vệ sinh, châm chọc, “Thị trưởng Trương, phải nghi là ấy có thai sao, sao khẩn trương thế?”

      “Cậu cũng nên thử cảm giác đó chút .” Chỉ câu , trong nháy mắt đem trả trở về.

      Cổ Chân sờ sờ mũi, muốn tôi có vợ á, còn lâu nhé, mau mau đem vợ về mà ôm ấp.

      Thái Niểu rất nhanh ra ngoài, ba người cầm que thử thai vào phòng làm viêc, Trương Cảnh Thần liếc mắt nhìn, thản nhiên : “Chúc mừng.”

      xong, cúi đầu điền vào tờ giấy, đưa ra, “Ra cửa quẹo trái, em gọi điện rồi, bác sĩ ở đó hướng dẫn cho chị.”

      “Tốt .” Trương Cảnh Trí đỡ Thái Niểu ea ngoài, vào phòng như hướng dẫn, kiểm tra, xem thai được bao nhiêu tuần.

      “Muốn biết là con trai hay con phải đợi thêm bốn tháng nữa mới có thể xác định, nhất định phải chăm sóc kỹ, được trèo cao, được vận động mạnh, chuyện phòng the cũng tạm ngừng.” Bác sĩ phụ khoa ngừng dặn dò.

      Trương Cảnh Trí so với lúc tham gia hội nghị còn nghiêm túc hơn.

      Thái Niểu có chút mơ hồ, cho đến khi về tới nhà, nằm ở giường. đột nhiên bật dậy, dọa sợ Trương Cảnh Trí, “Cẩn thận, cẩn thận, em muốn gì, uống nước phải ? Có muốn nôn ? giúp em!”

      Thái Niểu ôm , “Cậu út, em có tiểu bảo bảo hả?”

      Trương Cảnh Trí thở hơi, bàn tay nhàng xoa bụng , “Nơi này bảo bảo .”

      Thái Niểu bật cười, vuốt bụng cố gắng cảm thũ tồn tại của đứa bé, loại cảm giác đó chỉ có những người trải qua mới biết được.

      Mang thai được hai tháng, Thái Niểu thi, có kết quả, Thái Niểu được vào vòng trong, tiến vào phỏng vấn. Chỉ là tin tức vừa có, cộng thêm mang thai, thể được.

      Có thể bởi vì mới mang thai, nên rất khẩn trương, nên tính tình của thay đổi rất nhiều.

      Lúc mang thai được ba tháng, trường công bố kết quả cuối cùng, vì lúc phỏng vấn Thái Niểu , vì vậy nên thi rớt.sáng hôm sau, các báo trí đưa tin Phu nhân phó thị trưởng thi rớt.

      Bạch Kỳ Trấn bị đám ký giả điện hỏi, có ký giả gặp Bạch Kỳ Trấn trực tiếp hỏi: “Bí thư Bạch, Phu nhân phó thị trưởng Trương, tại sao lại thi rớt?”

      Bạch Kỳ Trấn nghe vấn đề ngu ngốc này, rất muốn tục, nhịn lại, bình tỉnh đáp: “Cuộc thi này là ngang tài ngang sức, dù là phu nhân phó thị trưởng nữa cũng cửa sau.”

      Trả lời rất nhanh, căn bản có bất kỳ sơ hở nào. Nhưng ai biết, ngày hôm sau bài báo được đăng ở trang đâu tiên về cuộc thi, tên tiêu đề là “Phó thị trưởng Trương Thiết Diện Vô Tư ( lấy cấp bật mà uy hiếm người khác vì mục đích nào đó), Phu nhân cửa sau.”

      Bài báo về con đường thamg8 tiến của Trương Cảnh Trí, còn về tình dử của , còn Trương Cảnh Trí chính là danh nhân, còn khoa trương hơn nữa là Trương Cảnh Trí xây hậu viện, hoàn toàn có lấy tiền hối lộ.

      Nhưng Thái Niểu lại uất ức, Trương Cảnh Trí vừa vào cửa, bị tờ báo đặp vào mặt, chị Linh thấy vậy vội vàng trấn an, “Tiểu Điểu đừng tức giận, chuyện này thể trách thị trưởng Trương.”

      Thái Niểu tức đỏ bừng mât, “ tránh ta trách ai! tại tốt rồi, là người tốt, ta lại làm chuyện cười cho người khác!”

      mang thai được bốn tháng rồi, bụng cũng nhô lên, Trương Cảnh Trí ngoắc ngoắc tay ý bảo chị Linh ra, để tờ báo và tập tài liệu xuống, chạy đến bên cạnh bà bầu nào đó thừa nhận sai lầm. “Là có lỗi muốn trách cứ trách , đều là tốt, Tiểu Điểu nổi giận, tức giận!”

      Chưa có ai gặp qua thị trưởng Trương chịu khuất phục nịnh nót như thế bao giờ, nếu như có ai nhìn cũng cho là mình nhìn lầm.

      “Nên trách bản thân !” tức giận vung nấm đấm lên.

      Trương Cảnh Trí tránh, ngược lại còn ưỡn ngực lên vì , dù sao , cũng dám dùng nhiều lực, là lo lắng cho bảo bối, hai là do khó chịu trong người. Thái Niểu thấy tranh cũng sợ hãi, chẳng biết tại sao, tức giận lại bùng lên, kết quả giơ tay lên, tát lên mặt , cái tát này tát vào cằm “bốp” tiếng, ngón út đụng vào khóe miệng , móng tay chiết (xướt), làm khóe miệng chảy máu.

      Hai người đều sửng sốt, đồng thời .

      “Em xem chút.”

      xem chút.”

      Trăm miệng lời. câu tiếp theo lại

      cùng nhau.


      "Xin lỗi."


      "Xin lỗi."


      Trương Cảnh Trí nhịn được liền bật cười, kéo bàn tay bé của lại, thấy ngón út của bị xướt đoạn, đau lòng thôi: "Có đau hay , lấy băng quấn cho em."


      "Em mang thai, tính tình thay đổi, nếu như lúc này còn hiểu em, sao lại là chồng em được." Trương Cảnh Trí vuốt vuốt lưng , giống như dỗ cún con.


      Trong lòng Thái Niểu lập tức mềm nhũn, đem đầu vùi vào ngực , "Cậu út, tốt."


      Trương Cảnh Trí cười to, chỉ cần câu này, cũng đủ làm hạnh phúc.


      Lúc Thái Niểu được năm tháng, bác sĩ thông báo trong bụng là . Tin tức này vừa có, đừng là Trương Cảnh Trí và Thái Niểu vui mừng. Cả Trương gia đều muốn sôi trào.


      Trương phu nhân càng thêm khoa trương, đem phòng sách của Trương Ngọc Thành đổi thành phòng trẻ.


      Trương Ngọc Thành biết là mình gặp chuyện hay rồi, "Bà nội, vậy con đọc sách ở chỗ nào?"


      Trương phu nhân cũng nhìn , "Nếu nhà chúng ta , đừng là thư phòng, cho dù là phòng ngủ mấy cũng phải chen chút ngủ cùng phòng. Nếu nhà chúng ta có thư phòng, trở về phòng ngủ đọc sách ."


      Trương Ngọc Thành ô ô ô oán trách, nhưng ai để ý đến . Ai bảo là cháu đích tôn chi, ai bảo thư phòng có ánh sáng tốt nhất.


      Thái Niểu có cảm thấy có lỗi, chỉ là lời xin lỗi còn chưa , bị mọi người trong nhà xoay quanh, ngươi câu ta câu, những câu đều đó là thư phòng nên có chuyện gì.


      Trong nháy mắt Trương Ngọc Thành ỉu xìu, làm sao còn dám khiến cho phụ nữ có thai xin lỗi chứ. Liền suy nghĩ, nghĩ đến khi tiểu m ra đời, cháu đích tôn như , ở Trương gia chỉ sợ bằng đứa cháu . Vỗ vỗ đầu Trương Ngọc Năm, "Ngọc Năm, ngày tháng tốt đẹp của chúng ta chấm dứt rồi."


      Trương Ngọc Năm đành phải cam chịu, vì hôm qua mới bị mẹ quở trách, cái gì học giỏi, bướng bỉnh, nghe lời, cuối cùng tổng kết lại là vì là con trai, nên luôn bị . Nếu là bé , lật cả phòng cũng ai quản nổi.


      Trương Ngọc Năm và Trương Ngọc Thành nhìn nhau: Trọng nữ khinh nam, tư tưởng phong kiến, cần phá!"


      Hai em đều nhất trí, chỉ là mọi người chẳng ai để ý hai người bọn họ.


      Công chúa đầu tiên của Trương gia ra đời vào mùa xuân, công chúa có quậy, vừa sinh ra mở to hai mắt nhìn mọi người cười, mắt to, da hồng hào, nhìn như thế nào cũng là mỹ nhân.


      Trương phu nhân chỉ hận được ngày nào cũng ôm bé.


      Bị nhiều người cưng chiều như vậy, công chúa của Trương gia liền sinh ra tật xấu, chính là chịu ngủ giường, phải có người ôm. Kết quả là, công chúa bị ôm ngủ cho tới lớn.


      Thái Niểu vừa ra tháng Trương gia liền làm đại trạch (nấu bữa mừng em bé đầy tháng), Trương phu nhân và Vu Việt tự mình làm, bắt làm gì cả, trừ cho công chúa bú sữa ra cái gì cũng cho đụng vào. Trương Cảnh Trí rất cực khổ, nhanh chóng xử lý mọi việc ở Cảnh Giang thu xếp bắt tàu điện ngầm về, chỉ cần về tới nhà, cho dù chỉ ngủ giấc, trở về sớm cũng được.


      Ngày thứ nhất về đến nhà, Trương Cảnh Trí vừa vào cửa liền đến phòng công chúa, hơn nửa ngày rồi mà Thái Niểu vẫn chưa thấy , liền vào xem chút, lại phát , Trương Cảnh Trí ôm con nghiêng ngủ thiếp , công chúa chớp chớp to mắt nhìn khóc cũng nháo yên lặng mút ngón tay.


      đứng trước cửa, lòng đầy ấm áp lại đau lòng.


      Vừa đúng Trương phu nhân qua xem cháu , nhìn vào, Thái Niểu làm động tác im lặng. Trương phu nhân nhìn chút, lắc đầu. Thái Niểu nhón chân lên vào ôm công chúa ra ngoài, cùng Trương phu nhân trở về phòng ngủ.


      "Mẹ, ấy mệt như thế con yên tâm, con muốn chờ qua trăng rằm, con mang theo công chúa về cùng Cảnh Trí."


      Trương phu nhân vừa nghe cháu bị ôm , mặt lập tức thay đổi, "Các con trở về trước , công chúa để đây mẹ chăm sóc cho."


      Thái Niểu bật cười, "Mẹ, mẹ đừng quên công chúa còn trong thời kỳ bú sữa mẹ, chẳng lẽ, mẹ muốn công chúa uống sữa?"


      "Vậy cũng được." Trương phu nhân kích động , "Sữa mẹ rất quan trọng."


      "Cho nên, công chúa theo con về với Cảnh Trí."


      "Nhưng..." Trương phu nhân làm sao chịu rời xa cháu , là rất khó. Ôm cháu trở về phòng mình ngủ, đêm này Trương phu nhân ngủ, nên Trương Cần cũng ngủ được.


      Sáng sớm hôm sau, bàn ăn của Trương gia Trương Cần tuyên bố quyết định mà cả đêm qua hai vợ chồng đều ngủ để nghĩ, thủ trưởng Trương giọng : "Tiểu Út."


      "Cha, có chuyện gì?"


      "Chuyện đó, con trở về nhớ bảo người dọn dẹp thêm phòng nữa."


      "Dạ?" Trương Cảnh Trí nghi ngờ ngẩng đầu "Có ai đến ở sao?"


      Trương Cần bất đắc dĩ, "Cha với mẹ con muốn đến chỗ con ở thời gian!" Ông dừng lại, rồi tiếp: "Công chúa dứt sữa, chúng ta liền mang về."
      Last edited: 20/11/14
      Phiên Nhiên thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      chương 58:
      edit: thanhthao1990

      Đặt tên cho công chúa đầu tiên của Trương gia vẫn là vấn đề lớn, theo gia phả, chữ lót của đời cháu này là chữ “Ngọc”. Vì vậy, con trai lớn của Trương Cảnh Diệu tên là Trương Ngọc Thành, con thứ hai là Trương Ngọc Niên, con trai lớn của Trương Cảnh Tín là Trương Ngọc Trù, con thứ hai là Trương Ngọc Cẩm. Lúc đầu tên của bốn đứa cháu trai này, đều là lấy từ điển, lật vài trang ra coi xong rồi đặt. Nhưng lần này là công chúa đầu tiên của Trương gia nên được đối xử hoàn toàn khác so với những đứa cháu khác.

      Lúc đầu ông Trương tính đặt chữ “Tú”, cùng với họ Trương Ngọc Cẩm , “Cẩm” kết hợp lại thành “Cẩm Tú”, ngụ ý tốt.

      Kết quả bà Trương liếc mắt nhìn ông cái, chữ “tục”, liền đổi, ông lại lật thêm mấy trang sách, lại suy nghĩ công chúa sinh ra là vào mùa xuân , mà mọi vật đều phát triển vào mùa xuân, dứt khoát liền chọn chữ “Xuân”.

      Lần này đừng bà Trương mà ngay cả Trương Cảnh Trí cũng phản đối. Ngọc Xuân, Ngọc Xuân đọc khéo thành ngu xuẩn.

      Thủ trưởng Trương nổi giận, ném từ điển kêu mọi người tự đặt tên .

      Bà Trương sợ, ngược lại còn trách ông: “Lão già này tính tình càng lớn càng mất kiên nhẫn, chọn tên được cũng phải được, bà nội nhất định đặt tên cho công chúa của chúng ta cái tên rất có ý nghĩa”.

      Tiểu công chúa giống như nghe hiểu được, nha nha nha toét miệng, nước miếng rơi xuống cằm.

      Vì đặt tên cho tiểu công chúa, thể lật từ điển. Nhưng mỗi lần chọn tên trong từ điển lại cảm thấy được, suy nghĩ riết làm cho bà thần kinh bị suy nhược.

      Trương Cần nhìn thấy vợ mình khổ cực như vậy đau lòng, lại nhìn tiểu nha đầu toét miệng kia, suy nghĩ hai người già bọn họ bận trước bận sau suy nghĩ tên cho cháu mình, còn hai người cha mẹ kia lại làm giống như phải là con của mình. Ông giận dữ gọi điện cho Trương Cảnh Trí làm cho phải trở về nhà: “Con là con sinh, con tự mình đặt tên ”.

      xong liền ôm bình trà lên lầu, hôm nay ông có ôm cháu , tối nay ông phải dỗ cháu ngủ.

      cũng ngồi buồn rầu, lật từ điển ra tra từ.

      Thái Niễu xuống lầu, nhìn thấy vẫn còn lật từ điển chọn từ, rót cho ly sữa tươi: “Sáng sớm mai còn phải trở về Cảnh Giang, đừng chọn nữa, tên gì mà được, tên nào chúng ta cũng nuôi lớn. Tiểu nha đầu của chúng ta bị ba mẹ làm hư rồi”.

      “Sủng”.

      vừa đọc lên chữ này, thở dài tiếp: “Đúng vậy, chưa từng thấy đứa bé nào qua đầy tháng mà còn yếu ớt như vậy, phải có người lớn ôm ngủ, vừa để xuống là thức dậy rồi khóc nguyên cả đêm”. yên lặng nhớ tới.

      Chỉ là trọng điểm của phải ở chổ con bị làm hư mà chỉ là chữ sủng này. cười lên, kéo qua hôn cái, rồi vừa lên lầu vừa : “Liền đặt tên này, liền đặt tên này”. Bước vào phòng ngủ của thủ trưởng Trương, liền hưng phấn : “Ba mẹ tìm được tên để đặt rồi”.

      “Tìm được rồi”, hai người bọn họ suy ghĩ cả nữa tháng cũng đặt được, con mình về mới mấy tiếng mà chọn được tên.

      Hai người dường như tin hỏi: “ Tên gì ?”.


      “Sủng”, nhìn con mình rồi : “Gọi là trương ngọc sủng, con nhà chúng ta được cưng chìu trân quý giống như ngọc”.

      Ah, cũng tệ lằm, bà Trương cười lên , dường như rất hài lòng.

      Thủ trưởng Trương suy nghĩ chút, gật gật đầu, nhìn tiểu nha đầu trong ngực mình, giọng chưa bao giờ dịu dàng như thế: “Sủng nhi của chúng ta phải mau lớn lên nha, lớn lên, ông nội dẫn con công viên chơi”.

      Thái Niễu lên lầu nghe được tên này liền choáng váng, trong trường hợp này lại đặt tên này, biết khi lớn lên thành dạng gì đây, dám tưởng tượng đến rồi.

      Đến khi các họ nghe đến tên của em họ mình cảm giác như mây đen kín trời, người nhất là Trương Ngọc Cẩm cũng nhăn mặt : “Em bị bà nội ghét bỏ rồi, giờ xuất Sủng nhi, ta giống như phái cháu của bà nội”.

      Trương Cảnh Tín nghe được, liền đánh con mình cái: “Con bậy gì đó, bậy như vậy khéo ba cho con trờ thành người có ba mẹ”, xong qua đầu lại nhìn vợ mình: “Lão bà, em nhanh lên chút, nếu kịp máy bay về thăm Sủng nhi, ba tiểu nha đầu người gặp người , khóc làm khó”.

      “Được rồi”, Phan Dương Niên cầm túi lớn túi ra, gương mặt có vẻ mong đợi, nhìn con trai mình, như có phần ghét bỏ, phân phó : “Ba với mẹ ba ngày nữa mới về, con ở nhà làm hết tất cả bài tập, nếu làm hết, mẹ về thu thập con”. Sợ mình đủ trọng lượng, còn giơ tay lên giơ quả đấm. xong liền theo lão công thăm cháu .

      Trương Ngọc Cẩm khóc ra nước mắt, chạy gọi điện thoại cho họ: “ họ, em sống được, em muốn giết Trương Ngọc Sủng”.

      Chỉ là khi nhìn thấy Sủng nhi, bị nụ cười toét miệng của tiểu nha đầu này thu phục rồi, thích còn kịp, làm gì còn nhớ đến việc đòi giết tiểu nha đầu này.

      Con trai của Lưu Ly là Bạch Thịnh so với Sủng nhi lớn hơn tuổi, hai đứa bé đúng lúc có thể kết bạn, Sủng nhi từ dễ thương, ai nhìn thấy cũng hỏi ở đâu ra đứa bé đáng như vậy. Đến khi biết , lại thêm miệng ngọt ngào, cả ngày lẫn đêm đều gọi “Bà bội”,

      "Ông nội" ngừng, đem hai lão gia thu phục hoàn toàn.


      Chỉ là con trai nhà Lưu Ly tươi cười, buồn bực cũng gì, tuổi còn nhưng mang mặt than.


      Hai đứa bé đến tuổi học, Thái Niểu vì lo lắng, liền để Ngọc Sủng cùng học chung với Bạch Thịnh, tiểu nha đầu này tính tự lập kém, có Bạch Thịnh học cùng cũng an tâm hơn.


      Nhưng biết, nha đầu này đem Bạch Thịnh trở thành tiểu bảo mẫu của mình.


      Bạch Thịnh sáng sớm đón Ngọc Sủng, việc đầu tiên là nhận cặp xách từ tay Thái Niểu, rồi ngoan ngoãn từ biệt , nắm tay dắt tiểu nha đầu học. Trường học ở gần khu phố, hai đứa bé từ lúc lên lớp ba bắt đầu tự mình học.


      Hôm nay tâm tình Ngọc Sủng dường như tốt lắm, giống như mỗi ngày vừa nhìn thấy cậu gọi: "Thịnh ca ca, Thịnh ca ca." Bạch Thịnh nắm tay bé của hỏi: "Có gì vui sao?"


      "Mẹ lần sau còn thi tốt cho em học." Trương Ngọc Sủng vừa , vừa nghẹn ngào.


      Bạch Thịnh nhíu mày, suy tư lát liền : " giúp em học bổ túc."


      Ngọc Sủng lắc đầu cái lại nhìn đồng phục học sinh của mình : "Đồng phục này xấu quá, làm em chút tâm tình học cũng có."


      Đây là đồng phục học sinh, ai cũng phải mặc, điểm này Bạch Thịnh cũng có cách nào giải quyết. Bạch Thịnh chau mày, chú ý đến trước cổng trường học tập trung rất đông người, Trương Ngọc Sủng dắt cậu đến càng gần cổng trường.


      ra là phóng viên của đài truyền hình phỏng vấn.


      Trương Ngọc Sủng xinh xắn như búp bê, phóng viên thấy xinh đẹp như vậy, lập tức liền đến phỏng vấn hỏi: "Người bạn , em thích đồng phục trường mình ?"


      Trương Ngọc Sủng ánh mắt linh động, nhìn thấy hiệu trưởng ở xa, liền nâng lên nụ cười: "Thích, con mỗi ngày đều mặc học."


      Bạch Thịnh chân mày chau lại, lại nhìn Trương Ngọc Sủng bên cạnh mình, liền : " thích."


      Phóng viên sửng sốt, ngay sao đó hỏi tiếp "Tại sao con thích?"


      Bạch Thịnh quệt miệng: "Cháu cho rằng các bạn học cùng lớp thành tích cao được cũng bởi vì đồng phục học sinh quá xấu."


      ....


      Buổi tối Lưu Ly bị chủ nhiệm gọi vào lớp, nghe chủ nhiệm hiệu trưởng rất tức giận, cùng với kiện vinh dự của con mình vào buổi sáng, cảm giác như muốn bốc lửa.


      Buổi tối ăn cơm, đúng lúc tivi phát sóng buổi phỏng vấn hồi sáng, nghe con trai mình : "Cháu cho rằng các bạn học cùng lớp thành tích cao được cũng bởi vì đồng phục học sinh quá xấu", liền tức giận đem đũa đập lên bàn.


      "Bạch Thịnh, con , sao con cứ làm người ta thích như vậy, con nhìn xem Sủng nhi, ngoan ngoãn thích phải là xong rồi sao." Lưu Ly tức giận hiểu nổi con trai mình.


      Bạch Kỳ Trấn mặc dù ủng hộ tự do ngôn luận, nhưng lúc này đây cũng phải lên tiếng dạy dỗ con trai mình: "Thịnh Thịnh, lần sau nên ăn như vậy."


      Bạch Thịnh vẫn như cũ cúi đầu ăn cơm, coi như nghe.


      Lưu Ly tức giận, "Con còn ăn, phạt con buổi tối được ăn cơm", mới xong chuông cửa liền vang lên.


      Lưu Ly nhìn con trai mình cái, liền đứng dậy mở cửa, nhìn người tới là Trương Ngọc Sủng: "Mẹ nuôi, con đến tìm Thịnh ca ca."


      xong tiểu nha đầu len qua bên cạnh Lưu Ly vào nhà, đặt mông ngồi bên cạnh Bạch Thịnh, "Thịnh ca ca, đây là mứt dâu tây mẹ em làm, em cố ý mang đến cho ."


      Bạch Thịnh nhìn cái: " thích ăn ngọt", xong cầm đũa lên ăn cơm tiếp.


      Bạch Kỳ Trấn nhìn con trai mình im lặng gì, còn Lưu Ly hận sao mình sinh con .


      Trương Ngọc Sủng bị từ chối vẫn cười hi hi : " sao, có thể cho mẹ nuôi ăn, mẹ nuôi thích nhất ăn ngọt."


      "Xem xem Sủng nhi chúng ta, nhiều người thương." Lưu Ly bị tiểu nha đầu kêu tiếng mẹ nuôi, cả người liền mềm nhũn ra.


      Trương Ngọc Sủng cười a a, tay bé nắm vạt áo Bạch Thịnh: "Mẹ nuôi, ra con đến đây cảm ơn Thịnh ca ca."


      "Cảm ơn cái gì?"


      " ấy giúp con ra chuyện con dám , con nhát gan dám , cho nên Thịnh ca ca giúp con ."


      "Cái gì?" Người lớn đều bị Ngọc Sủng làm hồ đồ.


      Ngọc Sủng liền giải thích chuyện buổi sáng, Bạch Kỳ Trấn nghe xong liền bật cười, còn Lưu Ly nhìn con trai mình với ánh mắt quái dị.


      Bạch Thịnh đỏ mặt, để đũa xuống đứng dậy liền : "Con ăn no, lên lầu đọc sách."


      Lưu Ly cùng Bạch Kỳ Trấn đều gì, Bạch Thịnh được hai bước, quay đầu nhìn Trương Ngọc Sủng, suy nghĩ lát liền mở miệng : "Em theo lên lầu, giúp em học bổ túc."


      Ngọc Sủng đồng ý, chạy theo lên lầu.


      Hai đứa bé vừa , Lưu Ly nhìn về phía lão công mình, tròng mắt hơi híp lại: "Đồng chí lão Bạch, con trai dường như có tâm tư à."


      "Tiểu tử này phải là trưởng thành sớm chút ." Bạch Kỳ Trấn cười khổ: "Tiểu công chúa Trương gia cũng phải là ngươi có thể cưới à."
      Last edited by a moderator: 20/11/14
      Phiên Nhiên thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      chương 59:
      edit: thanhthao1990

      Công chúa của Trương gia từ nhà Bạch Kỳ Trấn trở về mang theo bịch kẹo, Thái Niễu than thở: “Kêu con mang mứt dâu tây qua, con lại mang về bịch kẹo, Trương Ngọc Sủng, những lời mẹ với con đều là gió thổi qua tai sao?”

      “Là mẹ nuối nhất quyết bất con nhận đó, con có muốn mà”. Trương Ngọc Sủng khuôn mặt uất ức, bộ dáng dường như muốn nhận bịch kẹo này lắm.

      nhìn thấy bộ dạng của tiểu nha đầu này, liền biết tiểu nha đầu này muốn gì liền : “Lão bà, chỉ túi kẹo thôi mà”.

      Thái Niễu nghe vậy, lập tức tức giận, vấn đề chính là ở túi kẹo này. Tính cách của con chúng ta được, “ có biết hay những việc con làm, giáo của con có với em từ lúc học đến giờ nó có tham gia bất kỳ lần trực nhật nào, thành tích học tập cũng tiến bộ được, bởi vì căn bản nó chưa từng làm bài tập lần nào, thậm chí có mấy lần thi đạt điểm cao cũng là do đổi bài thi với bạn khác.”, càng càng tức, chỉ vào tivi mở : “Phỏng vấn vừa rồi, đừng nghĩ là emkhông biết, Bạch Thịnh ngoan ngoãn như vậy những lời như vậy, chỉ có con mỗi ngày đều đồng phục xấu mà thôi”.

      “Đừng tức giận mà em”, nhận thấy chuyện sắp lớn lên rồi, liền dỗ dành vợ mình, cho con mình ánh mắt, Trương Ngọc Sủng cũng theo: “Mẹ con biết sai rồi, con cũng giải thích với mẹ nuôi, mẹ nuôi nổi giận với Thịnh ca ca”.

      “Con chớ nhiều lời với mẹ”, rất tức giận, nên lúc này thể xuống như bình thường được.

      dĩ nhiên là ra sức dỗ dành vợ mình, nhưng công chúa của Trương gia lại nổi tính khí lên, con xin lỗi mẹ lại chịu tha thứ, con phải làm thế nào. Trương Ngọc Sủng đứng lên, : “Do bọn họ giúp con làm, con bắt ép họ, hơn nữa sau mỗi lần họ làm giúp con, con đều mời họ ăn kem, giờ mọi người đều tranh nhau giúp con, còn phải xếp hàng thay phiên nhau làm, con là thịnh tình khó từ chối à”.


      “Thịnh tình khó từ chối”, lập tức cười lên, “Con ann còn có thể thịnh tình khó từ chối, còn có mặt mũi như vậy, Trương Cảnh Trí, xem thái độ của con ”.

      “Con còn , từ từ dạy, đừng nóng giận. Sủng nhi, mau xin lỗi mẹ ”. nghiêm mặt nhưng Ngọc Sủng cũng sợ.

      Cùng lắm trở về nhà ông bà nội.

      Đứa đặt mông ngồi ở ghế salon, tỏ ra dáng vẻ vô tội : “Con nhận lỗi, con có làm sai. Con đây cũng là học từ ba”.

      “À”, bị dụ dỗ, nhất thời kêu lên tiếng.

      trừng con mình chất vấn: “Ba con dạy con lao động, học tập, ham ăn, làm biếng hay sao?”

      có, ba từng , người thông mình tự làm, chỉ có người thường mới tự làm. Còn để con làm người thông minh”. Trương Ngọc Sủng dương dương tự đắc , nhưng biết câu này khiến ba mình gặp tai họa.

      Trong lòng liền hồi hộp, lập tức phủi sạch lời con mình : “Con đây là bậy, ba ngụ ý như vậy”.

      Chỉ là lúc này giải thích cũng vô dụng, cơn tức của lên cao thêm: “Trương Cảnh Trí, em rồi, đừng đem những lời liên quan đến công việc của ở nhà mà”.

      có mà lão bà”, vô cùng oan uổng . Từ lúc con ra đời, địa vị của trong nhà vô cùng thấp, mà cũng gì, cảm thấy oan uổng à, “Lão bà, ….”.

      “Đừng gọi em lão bà”, la lên: “Đứa bé chịu nghe lời, đều là do bị các người cưng chiều vô pháp vô thiên, lão công, anhcũng như vậy, mỗi ngày chỉ biết chiều chuộng con. Cuộc sống này em sống được rồi, em cho biết, dạy dỗ được con , chúng ta liền ly hôn”.

      “Ly hôn”, hai chữ vừa được thốt ra, trong nhà liền yên tĩnh. Trương Ngọc Sủng tuy nhưng cũng hiễu được nghĩa của hai từ này, trường hợp ba mẹ li hôn có con , họ có lúc ở cùng với ba, hoặc có lúc ở cùng với mẹ, li hôn tức là thể ở cùng chỗ với ba mẹ.

      Yên lặng lát, Trương Ngọc Sủng liền “Oa” tiếng khóc lên, “Con muốn ba mẹ li hôn, con muốn, con với ông bà nội, ô ô ô…”. Vừa vừa bước đến phòng khách, cùng kịp ngăn cản, Ngọc Sủng gọi điện cho ông bà nội: “Ô ô ô… bà nội, mẹ muốn li hôn với ba”.

      Bà Trương nghe tiếng bảo bối khóc nóng nảy, nhưng nghe vợ chồng Tiểu Út muốn li hôn, liền kêu Trương Ngọc Sủng đưa điện thoại cho Trương Cảnh Trí, hít sâu rồi nhận điện thoại của mẹ mình: “Mẹ…”, vừa kêu lên tiếng bên kia điện thoại liền rống lên.

      “Trương Cảnh Trí, mẹ mặc kệ hai con cãi nhau chuyện gì, tóm lại ngày mai con đem cháu của mẹ lại đây cho mẹ, phải vậy…”.

      nhức đầu, tắt diện thoại, nhìn bên con mình khóc, lại nhìn bên vợ mình cũng nức nở, biết làm sao.

      Buổi tối, tâm tình của
      bình thường lại, ôm lão bà của mình vào lòng: “Tiểu Điểu, Sủng nhi nghe lời, em nên giảng giải đạo lý cho con, nên tức giận. Còn nữa, ly hôn là chuyện nên ra.”

      ra cũng biết gần đây như thế nào, gần đây tính khí nóng nảy bất thường. Sau khi nóng nảy qua , hối hận cũng kịp nữa. “Cậu út, em nên ly hôn.”

      “Tính khí của em cũng là lớn à, cũng sắp vượt qua tính khí của Ngọc Sủng lúc được cưng chiều rồi.” thở dài, nắm tay của chặt.

      cứng đờ, mắt xoay động, tính toán chút, cái kia tháng này cũng chưa có. Tính khí nóng nảy, khẩu vị cũng thay đổi, trước kia thích nhất ăn đồ ngọt, nhưng bây giờ ăn lại thấy ngán. Ngược lại thích tê cay cùng chua gì đó.

      thấy lên tiếng, cho là suy nghĩ gì đó, liền gọi tiếng: “Lão bà.”

      xoay mặt nhìn , chân mày nhíu lại: “Cậu út, có nghĩ đến hay chúng ta có thêm đứa con.”

      “À.” trừng mắt, trong nháy mắt phản ứng kịp: “Em, em xác định.”

      có chút do dự: “Tính khí nóng nảy, khẩu vị cũng thay đổi, cái đó cũng muộn hơn tháng.”

      cười lên, cái này coi như là trúng sáu mươi phần trăm rồi. nhảy dựng lên, mặc quần áo vào, cũng ngồi dậy: “ làm gì vậy.”

      bệnh viện.”

      liền kéo lại: “ cũng nhìn xem bây giờ là mấy giờ, cũng hơn mười giờ, cho dù có, cũng đợi ngày mai rồi khám.”

      vẫn có chút cam lòng, hưng phấn trong lòng dường như bị đè nén, nhịn được liền giận lẫy với : “ cũng phải lần đầu tiên làm cha, như thế nào lại dễ nổi nóng như vậy.”

      “Mặc kệ bao nhiêu lần, tiểu sinh mệnh đến đều làm cho cảm thấy hưng phấn thôi.” nhàng ôm , để cho tựa vào ngực mình, bàn tay đặt bụng nhàng vuốt: “Tiểu Điểu, nếu như có, lần này chúng ta tự mình chăm sóc. Em nghỉ sanh lâu chút, năm cũng được, hai năm cũng được, chúng ta cưng chiều con. Nếu là con , Ngọc Sủng cảm giác nguy cơ, dù gì cũng phải mình là công chúa duy nhất trong nhà. Nếu là con trai, về sau đưa vào trường học quân đội học, như vậy có thể bảo vệ chi mình cả đời.”

      mặc sức tưởng tượng, khiến lòng cảm giác mềm mại thôi, dường như cảm nhận được trong bụng mình tồn tại tiểu sinh mệnh.

      Chỉ là hi vọng trong bụng mình là con , như lời của , như vậy Ngọc Sủng cảm nhận được nguy cơ, có thể phân tán được cưng chiều của ông bà, Ngọc Sủng cũng dễ dạy dỗ hơn chút. muốn con của mình trở nên vô pháp vô thiên, hôm nay tin tức của báo chí có về thế hệ con nhà giàu thứ hai, bọn họ đều tiêu xài hoang phí, đạo đức bại hoại, nếu như Sủng nhi lớn lên cũng như vậy, biết lúc đó làm thế nào.

      Sáng sớm ngày thứ hai, hai vợ chồng liền đem Sủng nhi đến nhà Lưu Ly, sau đó đến bệnh viện kiểm tra, kết quả đúng như dự đoán, nhưng mấy tháng sau còn vất vả hơn rồi.

      Người nhà biết được mang thai đôi, cũng rất vui vẻ. Mọi người đều vây quanh phụ nữ có thai, tiểu công chúa liền bị lạnh nhạt, cộng thêm cố ý khiến con mình ghen. Nếu công chúa muốn ăn gì, che miệng muốn ói.

      Người trong nhà chỉ có thể là: “Ngọc Sủng, mẹ con mang thai em con rất vất vả, con nên ăn món đó thôi.” Mấy lần tiếp, Ngọc Sủng thấy được địa vị của mình so với đứa em trong bụng mẹ là dao động.

      thấy con mình quệt mồm ngồi trong phòng xuống lầu ăn cơm liền lên lầu dụ dỗ, Sủng nhi liền bụng uất ức: “Mọi người đều thương con nữa rồi.”

      bồng con vào trong ngực: “Ngọc Sủng, con vĩnh viễn là bảo bối ba mẹ quí nhất, cũng là bảo bối của cả nhà. Nhưng con cũng phải biết rằng, những tình thương này cần đáp lại, nhưng con cũng phải biết quí trọng, con lãng phí tình thương của người khác đối với con, tình thương này bị thu hồi lại. Đạo lý trái phải con hiểu , vẫn câu kia, ba hi vọng con làm người thông minh, cũng hi vọng con làm người tốt, được mọi người thương .”

      Ngọc Sủng cũng hiểu những lời đầy thâm ý của ba mình, nhưng cũng có số việc tiểu nha đầu hiểu , gật đầu cái, từ người ba mình nhảy xuống, lôi kéo tay ba mình: “Ba, con xem mẹ cùng em trong bụng mẹ, chờ em con ra ngoài con đối xử với em con rất tốt.”

      hài lòng cười, dắt bàn tay bé của con mình: “Ngọc Sủng của ba ngoan nhất.”

      Giáo dục những chuyện này, thuyết phục so với việc khác vẫn tốt hơn.

      Chỉ là người bạn nào đó di truyền phúc hắc từ phụ thân, vì vậy, cho đến khi tốt nghiệp đại học, vẫn tham gia bất cứ trực nhật nào.

      Những chuyện cần làm cũng cần ra tay.
      Last edited by a moderator: 20/11/14
      Phiên Nhiên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :