1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người mới tức giận - Tinh Oánh Tinh Oánh(Full có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 50

      Edit: Thu Thuyền

      Hoạt Tích Niên quả từ chức, cũng phải do muốn.

      Tuy hôn lễ của Thái Niểu và Trương Cảnh Trí được tổ chức trong bí mật, nhưng hai người thường ra vào cùng nhau, người có mắt nhìn nhất định biết được quan hệ của họ. Từ khi Hoạt Trình nghe tin Thái Niểu và Trương Cảnh Trí muốn kết hôn, nhanh chóng đều động mọi người tìm hiểu tình, sau khi biết được nguyên nhân. Lập tức dạy bảo con mình, “Tiểu tử con nên cách xa Thái Niểu chút, con sao này đừng thích ta nữa.”


      Hoạt Tích Niên cười lạnh. “Người muốn con chính là cha, người muốn con cũng chính là cha. Cha, con là người, phải robot, cha , .”


      Hoạt Trình giận dữ tát vào mặt Hoạt Tích Niên, “Người phụ nữ của Trương Cảnh Trí phải người nào cũng có thể động vào, lần này ta chỉ mới cảnh cáo , lần sau như thế nào, nếu ta nắm được điểm yếu của ta, đẩy ta xuống. Con có biết để có được như ngày hôm nay ta làm gì ? Trương Cảnh Trí chính là tử thần, ta điểu tra bắt thóp điểm yếu của người khác. ta đẩy rất nhiều người suống ngựa, mình bước lên, thị trưởng còn phải kính ta mấy phần, ta được mọi người đề cử, những mánh khóe, bối cảnh, của ta muốn người nào đó chết, người đó thoát khỏi.”


      Hoạt Tích Niên ngẩn ngơ, phải sợ, mà là bi ai.


      Hoạt Trình nhìn con trai, thở dài, “ phải con muốn ra nước ngoài ư, tìm trường học con thích, cho cho người sắp xếp cho con qua đó.” Có số việc ông thể đề phòng.


      “Lúc đầu con xin cha, nhưng cha đồng ý, nhất quyết cho con du học, nên con mới chọn làm quan chức. Hôm nay, con cái gì cũng ổn, cha lại bắt con ra nước ngoài?” Hoạt Tích Niên cảm thấy buồn cười.


      “Tích Niên, nếu cha có thể bình anvề hưu, cha với mẹ con Vancouver, nếu….” giờ nắm chắc Trương CẢnh Trí có rat ay hay . “Tóm lại, trước tiên con nên du học, quyết định như vậy .”


      Hoạt Trình khỏi, Hoạt Tích Niên nhìn bong dáng của ông, giận giữ nhắm mắt lại.
      Thái Niểu nghĩ tới còn có thể gặp Hoạt Tích Niên, vì phải về quê đón năm mới, nên Thái Niểu và Lưu Ly vào cửa hàng mua vài bộ đồ nam mới, lại tình cờ gặp Hoạt Tích Niên cũng mua đồ tại đây.


      lâu gặp.” Thái Niểu gượng cười hỏi.


      Hoạt Tích Niên cũng cười, “Đúng vậy, lâu gặp.” xong, liền nhìn Lưu Ly,
      “Nghe mang thai, chúc mừng.”


      Lưu Ly vuốt bụng chưa nhô lên của mình, nở nụ cười hạnh phúc, “Cám ơn, đợi đứa bé được tháng mời đến uống vài ly rượu.”


      “Đầy tháng à.” Hoạt Tích Niên nhớ kỹ ba chữ kia chán nản cười, “Tôi hơn, cuối tuần này tôi phải Vancouver.”


      ra nước ngoài à?” Lưu Ly và Thái Niểu đều nghĩ đến câu trả lời này.
      “Đúng vậy.”


      “Lúc trước nghe .” Thái Niểu hỏi.


      Đó là vì trước kia có Trương Cảnh Trí, Hoạt Tích Niên cười như cười, ánh mắt chứa bi thương nhìn Thái Niểu. Ánh mắt này cả Thái Niểu và Lưu Ly đều chưa thấy bao giờ, trong trí nhớ của hai người Hoạt Tích Niên năm đó là người rất kiêu ngạo, cả người đều rạng rỡ, rất đúng là công tử hào hoa.


      Thái Niểu thấy trả lời, nở nụ cười xán lạn, “Xuất ngoại cũng tốt, ở nước ngoài có nhiều cơ hội phát triển hơn.”

      Hoạt Tích Niên nghe thế nở nụ cười châm biếm, “Đúng vậy, nhiều cơ hội, cũng nhiều mỹ nhân.”

      “Vậy chúc mọi việc đều thuận lợi.”

      Nghe đến đây Hoạt Tích Niên cười nữa, chuyên chú nhìn , nhìn đến khi thấy Thái Niểu sắp bực mình, mới bĩu môi cười : “Em khác gì lúc trước cả.” xong, cười tự giễu thởi dài, ánh mắt nhanh chóng trở lại như thường, “Nghe em sắp kết hôn, hôn lễ này chắc ta tới được, chúc em hạnh phúc.”

      “Cám ơn.”

      Lưu Ly cảm thấy mệt, với Thái Niểu, “Chúng ta tìm quán cà phê nào , tớ mệt lấm rồi.”

      “Uh, được.” Thái Niểu nhìn Hoạt Tích Niên, “ ?”

      Hoạt Tích Niên xua tay, “, tôi còn phải mua rất nhiều đồ, tạm biệt.”

      “Tạm biệt.” Lưu Ly và Thái Niểu cùng nhau xoay người.

      Hoạt Tích Niên đứng bất động nhìn bóng dáng Thái Niểu, tự thầm, “ ràng có gì thay đổi, nhưng lại thể chạm vào được.” xong, gọi tên rất to: “Thái Niểu.”

      Thái Niểu dừng lại, xoay người liền thấy Hoạt Tích Niên chạy đến, “Thái Niểu, em muốn hại người, nhưng người bên cạnh em lại muốn hại người. Tôi vì sao xuất ngoại, có phải em nên về hỏi Trương Cảnh Trí chút.” Hoạt Tích Niên xong xoay người, lúc này tia lưu luyến, rất lạ, tất cả đều là cam long.

      Thái Niểu ngây ngốc sửng sốt, Lưu Ly biến sắc, :Tiểu Điểu, cậu đừng có ngây ngốc, đừng nghe ta bậy, ta là….”

      Thái Niểu nhấc tay tỏ vẻ chính mình có việc gì, “Chúng ta tìm quán nào uống nước .”

      “Tiểu Điểu, cậu….”

      “Tớ sao.” Thái Niểu cười cười, tựa hồ như có chuyện gì.

      Khi Trương Cảnh Trí về nhà Thái Niểu chuẩn bị cơm xong, qua, từ phía sau ôm lấy , “ có gì muốn hỏi sao?”

      nghĩ em muốn hỏi gì sao?” Thái Niểu hỏi lại.

      có.”

      “Em cũng có.”

      Hai người đối diện với nhau cười, trong ánh mắt đều là hạnh phúc. Dù có làm gì, đều tin tưởng, làm tất cả, để vui vẻ.

      Ngày ba mươi tuyết rơi đầy trời, Thái Niểu về nhà sớm hơn Trương CẢnh Trí ba ngày, Nhưng nhiệt độ lại giảm xuống làm cho chỉ có thể quấn chăn ngồi ở trong nhà, bước cũng chưa rời khỏi nhà.

      Thái Bằng nhìn so với quỷ rất giống nhau, châm chọc , “Nên đem chị đến Russia , cho chị biết cái gì mới gọi là lạnh.”

      Sao khi Thái Bằng xong chờ đón cậu chính là cơn bão hề , Thái Niểu giơ tay vỗ lên đầu Thái Bằng. Làm cậu la lên, “Đau, chị càng ngày càng bạo lực, biết ai nuông chiều tật xấu này của chị, mới vài câu động thủ rồi.”

      Tiếng gõ cửa vang lên, Thái Niểu ra mở cửa, thấy Trương Cảnh Trí đứng trước cửa phòng.

      Thái Niểu vui vẻ, “ về sớm thế còn mau vào nhà?”

      Trương Cảnh Trí trả lời , ngược lại nhìn THái Bằng, “Tiểu Bằng, tôi biết xấu hổ, tật xấu này của ấy đều là do tôi quản.”

      Thái Bằng giật giật mí mắt, thức thời ra ngoài.

      Thái Niểu cảm thấy lòng mình như có cái gì rót vào rất ngọt, ôm chăn, chiu vào trong ngực , “Hôm nay lạnh, máy sưởi biết hư từ lúc nào, là muốn đông chết người mà.”

      Khu này ai cũng biết đường nước nóng xảy ra vấn dề. Trương CẢnh Trí ôm ngồi giường, “ có thể ở lại đây lâu chút.”

      định gặp ba mẹ em à?” nháy mắt cười cười nhìn , Trương Cảnh Trí

      cúi đầu cắn vào cổ , “ được, được, ba mẹ em chợ, chút nữa về bắt !”

      “Đúng lúc, bắt gặp chúng ta, chúng ta cũng cần phải giả bộ giữ lễ nữa.” Trương Cảnh Trí mới sợ.

      Thái Niểu thấy làm bộ sợ, đúng là sợ, đến lúc đó người xấu hổ chính là mình. nhắc tay lên xin tha, “Cậu út, con sai rồi, bỏ qua cho con nha!”

      biết mình sai?”

      Thái Niểu gật đầu mạnh cái.

      Trương Cảnh Trí cười, “ thử xem em làm gì sai?”

      nên uy hiếp !”

      “Còn có?”

      Còn có? Thái Niểu vắt óc suy nghĩ, bất quá vẫn nghĩ ra là mình còn làm gì sai nữa.

      Trương Cảnh Trí hung hăng cắn cái, dán lên tai , mặt TháiNiểu lập tức đỏ lên. “Lưu manh!” xong lại thấy câu này quá, lại tiếp “Cầm thú!”

      Trương Cảnh Trí chui vào cổ cười, nhân tiện ăn đậu hủ, “Vậy em có thể cho… cầm thú ?” Tiếng vừa dứt, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa. Thái Bằng đẩy cửa, “Chị, rễ, ba mẹ chờ ở dưới lầu.”

      Mặt Thái Niểu đỏ lên, lúng túng, Trương Cảnh Trí nhìn Thái Bằng gật gật đầu, chuẩn bị đứng lên, thu lại vẻ bỡn cợt.

      Thái Niểu ở sau lưng than thở: “Mặt người dạ thú mà!” Trương Cảnh Trí thong thả xuống phòng khách ngồi, căn bản là để ý tới . Ba Thái và mẹ Thái vào cửa, thấy Trương Cảnh Trí đoan trang ngồi ghế salon, mẹ Thái định xuống bếp chuẩn bị nấu cơm, ngờ lại gặp Trương Cảnh Trí, ngạc nhiên: “Sao con tới sớm thế?”

      Trương Cảnh Trí đứng dậy giơ tay cầm đồ giúp mẹ Thái, “Hôm qua con về trễ, thể qua gặp Tiểu Điểu, nên sáng sớm qua thăm chút.”

      “Tiểu Điểu đâu?” Vu Việt vào phòng hỏi.

      Trương Cảnh Trí mỉm cười , Thái Lam Thiên vào phòng TháiNiểu, thấy Thái Niểu ở trong chăn ngồi dậy, lúc này ủ trong chăn. Hai người vừa thấy liền nhíu mày, “Thái Niểu, con biết Tiểu Út đến sao? Sáng sớm ôm chăn nằm giường rồi, càng lớn càng lười, chờ gả con cho bên chồng chê cười.”

      “Chú Thái, mẹ của con thương còn hết, sao có thể chê cười được.” Trương Cảnh Trí xen vào đúng lúc. Bất quá lời này chính là đổ dầu vào lửa.

      Thái Lam Thiên trầm xuống, “Con mau ra đây tiếp Tiểu út.”

      Thái Niểu căm giận liếc Trương Cảnh Trí, cũng dám trái lời, bày ra vẻ mặt tươi cười, “Phó thị trưởng Trương, ngài muốn uống gì?”

      Trương Cảnh Trí vẻ mặt thay đổi, “ uống, tôi muốn về.”

      Tốt nhất nên nhanh nhanh chút! Thái Niểu nhăn mày.

      Đêm ba mươi Thái Lam Thiên cũng dám bắt ở lại, ngược lại thúc giục về, “Đúng vậy, mau về thôi, thủ trưởng còn phải tiếp câu đối xuân, con nên ở đây, thủ trưởng tức giận.”

      Trương Cảnh Trí nhìn Thái Lam Thiên và Vu Việt cúi đầu, “Chúc chú thím Tết vui vẻ, sang năm chúng ta chính là người nhà. Chú Thái nếu chấp nhận con, về sau đừng khách khí, khách khí giống người nhà. Xem con như tiểu Điểu và tiểu Bằng, con làm sai, có thể la, như vậy mới tốt.”

      “Được, tối rồi nên về sớm.” Trương Cảnh Trí từng bước, Thái Niểu bị ba mẹ đẩy đến gần , hai người trước sau ra ngoài. đợi đóng cửa xong, Thái Niểu liền bị ôm vào trong ngực, “Ngài mau chúc Tết?”

      gật đầu, ngửi lấy mùi người , nhớ lại có việc mình chưa . “Cậu út, em và ba tính xong, sau khi khai giảng em xin nghỉ, sau đó học nghiên cứu sinh. Bằng cấp cao tí, cũng phải tốt. Hơn nữa học thường xuyên có thể trở về, ba ai ở nhà, ông nội, bà nội đều rất buồn, tuy rằng bọn họ cùng làm bạn với nhau, có cháu vẫn vui. Em muốn thường xuyên trở về thăm ông bà nội.”

      đồng ý.” Trương Cảnh Trí bật người ra, ai oán vô cùng, “Em ở trọ phải làm sao đây?”

      cũng phải còn , lúc có em, phải vẫn sống mình sau.”

      “Bọn họ cũng phải còn , em trở lại, cũng vậy à.”

      …” Thái Niểu biết gì nữa.

      Trương Cảnh Trí cười xấu xa : “ ra cách toàn vẹn cả đôi bên.”

      “Cách gì?”

      “Em mau sinh con, đến lúc đó con của chúng ta cho hai người bọn họ, như vậy còn buồn nữa, rất toàn vẹn phải ?” Trương Cảnh Trí đắc ý .

      Thái Niểu nhịn được cười, cọ cọ trong ngực , “Hay mới lạ.” đúng là thích có con mà, nếu có, sợ chịu cho hai người kia đem , còn có thể đuổi bọn họ về nữa! Đúng là mạnh miệng mà.

      Hai người trong tình trạng ám muội, chợt nghe tiếng ho khan, Thái Niểuđẩy Trương Cảnh Trí ra, ở đây có rất nhiều người, ngẩng đầu thấy cúi đầu gặp, ai cũng biết ai! Trương Cảnh Trí ngửa đầu liền thấy Thái Bằng cười, “Là Tiểu Bằng.”

      Thái Niểu cũng nhìn qua, nhướng mày: “Em xuống đây làm gì?” Lời này của Thái Niểu đúng là ghét bỏ mà!

      Thái Bằng ủy khuất, cậu có muốn xuống đâu chứ! “Mẹ bảo em xuống xem, chị đưa rể ra cửa, mà nửa ngày còn chưa về.”
      Last edited by a moderator: 11/11/14
      Phiên Nhiên thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Sắp hoàn rồi mọi người ơi! Mừng ghê, chị Hạ Chi, chị Thanhthao chương này có vài chỗ em chưa hiểu lấm, nhất là cách xưng vai vế, nhức đầu ghê, có chị mấy chị và mọi người góp ý giùm em nha! Thanks


      Chương 51

      Edit: Thu Thuyền

      Trương Cảnh Trí vừa về tới nhà, liền bị mọi người cười nhạo.


      “Ta cậu út này, đúng là ngày gặp như cách ba thu, chỉ xa nhau có chút xíu vừa về nhanh chóng chạy gặp thím rồi.” Trương Ngọc Thành qua rồi ngồi xuống salon, tất cả mọi người đều cười nhìn .


      Trương Cảnh Trí hừ lạnh, “Các người câm miệng lại.”


      Trương Thành Ngọc sợ, “ chỉ muốn cho em biết, mới vừa rồi ông hỏi đâu, mọi người trong nhà ai biết, làm ông rất bực.”


      Vừa dứt lời, liền có tiếng truyền đến, “Tiểu út, con đâu mới về hả?”


      “Con thăm cậu Thái.” Trương Cảnh Trí trả lời.


      Ai mà tin người đó nhất định đụng quỷ. Trương Thành Ngọc rất muốn cười, liền bị Trương Cảnh Trí trừng, lập tức nén lại. Trương Cảnh Diệu và Trương Cảnh Tin nhìn em trai im lặng lắc đầu, lời dối này, kỹ thuật đúng là quá thắp mà.


      Trương Cảnh Trí vô cùng thản nhiên, ông cụ nhìn hai giây cũng gì. Trương Cảnh Trí từ như vậy, cho dù lời dối của bị vạch trần, cũng có thể thản nhiên, cái khí thế này, so vối mấy của Trương Cảnh Trí vô cùng mạnh mẽ.


      Lúc ông cụ điểm này, từng bị Trương Cảnh Diệu châm chọc, “Cái gì mà khí khái, đó ràng mặt dày, bị đâm nhát mà máu còn chảy.”


      Trương phu nhân và hai con dâu cùng nhau xuống lầu đúng lúc ông cụ cũng muốn dẫn mọi người đố xuân, Trương gia tụ tập đông đủ, câu đố xuân đểu do những người lớn tuổi viết ra, còn những người tuổi giúp những việc lặt vặt.


      Đầu năm ai được vào bếp, cho nên, ba mươi rất bận rộn, trong nhà người làm hai con dâu cùng trương phu nhân vào bếp, bật lửa lên để chảo nóng rồi bỏ cá vào rán, nếu ai hỏi nơi nào náo nhiệt nhất, đó chính là nhà bếp.


      Mấy ông cụ cùng nhau chơi mạt trượt, còn những người chơi tú-lơ-khơ chơi cờ, Trương Cảnh Trí có hứng thú với mạt trượt, gặp Trương Ngọc Thành vẫy tay gọi lại, chỉ đơn giản đứng dậy tăng cho true đùa. Chính mình vào phòng bếp, tìm chút gì ăn.


      Lý Băng thấy , cười : “Sang năm chúng ta thể vào bếp được.”


      “Mẹ, muốn năm nay cả nhà Tiểu Điểu lại nhà đón tết.”


      “Mẹ, bọn họ tới được tự nhiên, Vu nhất định xuống bếp giúp, đến lúc đó vừa được tự nhiên lại vừa mệt.” Trương Cảnh Trí phân tích cho Trương phu nhân hiểu.


      Lý Băng nhịn được muốn nôn, “Nhìn này, cái này còn chưa kết hôn nha, bắt nghĩ cho cha mẹ vợ rồi. Trước kia đều con sinh ra là con của người ta, bây giờ ngược lại, con trai là do người ta sinh. Chúng ta có phúc mà, sinh được đứa con .”


      Tất cả mọi người ở phòng bếp đều bật cười, Trương phu nhân tiếp, “Tiểu út, con và Tiểu Điểu được chịu thua chị dâu con, mau sinh cho mẹ .”
      Phan Dương Niên giơ tay lấy đồ : “Tiểu Điểu nếu sinh , còn có để cho….tôi và chị hai ở lại giúp.”


      Lý Băng cũng theo, “Còn muốn giúp cái gì, sợ mọi người đều ngại.”
      “Hai người các ngươi có lương tâm mà, tôi bạc đãi mọi người à!” Trương phu nhân cười làm bộ muốn đánh hai người con dâu, làm cho cả phòng bếp lần nữa cười ồ lên.


      Ngoài phòng khách đều , Trương Ngọc Thành lên tiếng ai oán, “Ông nội, bà nội, bất công mà mọi người lại so sánh vợ con với Tiểu Điểu về cháu của người kìa.”


      Trương Cần nâng mắt lên, thanh trầm thấp , “Con cho dù muốn, nhưng ít nhất bà nội của con cũng nỡ bóp chết con.”


      Ngach? (mình cũng biết nó là nghĩa gì nữa, trong QT để là bộ trán, sai các bạn góp ý nhé)


      Trương Cảnh Diệu cuối đầu buồn cười, nhớ lúc mẹ sinh Trương Cảnh Trí khóc thét, lúc đó rất sợ mẹ bóp chết tiểu út, liền nhanh chóng ôm tiểu út tự mình nuôi dưỡng.


      Việc này Trương Cảnh Tín cũng có ấn tượng, liền giải thích, “Khí đó bà nội con mang thai tiểu út, bởi vì tuổi lớn, nên nghĩ sinh. Sau đó siêu , bác sĩ đó là con , cho nên bà nội con liểu mạng dù có chết cũng phải sinh cho được. Kết quả, khi tiểu út được sinh ra, bà nội con vừa nhìn thấy là con trai, sắc mặt liền thay đổi, y tá ôm sai, ý tá có ôm nhầm, bà nội con liền khóc ầm lên. Cho nên tiểu út ngay cả ngũm sữa cũng được uống, đến khi tiểu út trưởng thành, mẹ lại cảm thấy có lỗi với tiểu út, cho nên luôn thiên vị chút.”


      Trương Ngọc Thành nghĩ đến lúc cậu út lại bị ghét bỏ, nên có chút thông cảm.
      Đến lúc ăn cơm tối, tất cả mọi người ở phóng khách đón giao thừa, qua mười hai giờ, ông bà nội ngủ. Trương Ngọc Thành cùng ba người em ra ngoài đốt pháo, Trương Cảnh Trí đứng ở lầu được chút, cũng mặc áo khoát ra ngoài, lấy pháo hoa từ Trương Ngọc Thành rồi ra ngoài.


      Thái Niểu và Thái Bằng ở dưới lầu đốt pháo, gặp Trương Cảnh Trí tới, Thái Bằng cười hì hì né tránh, Trương Cảnh Trí đưa đem pháo ra, đưa cho Thái Niểu, : “Cậu Thái đúng là cả đời thay đổi.”


      Thái Niểu gì, chính là sợ ba mình cả đời này đều như vậy, năm mới trong nhà đều vang lên tiếng pháo tiếng vui đùa, nhưng mà lại khác. Lúc trước, Thái Niểu thấy nhà người khác đều chơi đùa, liền hâm mộ, nhưng ba ba mặc kệ thích cài gì.
      Trương Cành Trí đem pháo hoa để ở đất trống, quay trở lại phái sao Thái Niểu, vuôn tay từ phía sau ôm .


      Khói lửa tận trời, ở bầu trời giống như trăm hoa đua nở,bắn đầy trời.


      đẹp.” Thái Niểu ngửa đầu .


      Trương Cảnh Trí dán lên tai , “Em vẫn đẹp hơn.” Bốn chữ này làm cho mặt Thái Niểu đỏ lên, thẹn thùng cho ánh mắt xem thường.


      Trương Cảnh Trí cười ngây ngô, ôm
      càng chặt hơn, cảm thán “ nghĩ đến từng tuổi này rồi mà còn phải đem pháo hoa dỗ đứa bé”.


      “Ai bảo trâu già gặm cỏ non”. Thái Niểu đắc ý cười ha ha. Trương Cảnh Trí cắn vào vành tai , chất vấn rất già sao? rất già sao?”


      Thái Niểu bị chọc cười khanh khách, làm sao dám đùa , cứng rắn già già, vừa đúng lúc vừa đúng lúc”.


      Mọi nhà đều đốt pháo, ở sân nhà đều là khói lửa, mấy đứa mặc áo ấm cùng nhau đùa giỡn, pháo bông ngừng bắn lên trời trở thành những đóa hoa xinh đẹp, đêm nay tất cả mọi người đều vui đùa ầm ĩ, nhìn những đứa trẻ đó cầm pháo đùa giỡn, liền nhớ lại lúc trước.


      Trước đây nhóm nhóc cùng nhau đốt pháo hoa đùa giỡn, Chu Toàn thấy Thái Niểu, kéo góc áo chỉ chỉ Thái Niểu “Cậu út, cậu xem Tiểu Điểu cứ đứng nhìn, cùng với ba ba nhìn nhười ta đùa giỡn”.


      “Con đưa bé vài pháo hoa ”. Trương Cảnh Trí phân phó. Trương Ngọc Thành xua tay “ ấy lấy, năm trước con có đưa cho bé, ba Thái cho”.


      Trương Cảnh Trí nhíu mày, lại nhìn Thái Niều, nhưng lại cảm nhận được bé này chân đến nỗi làm cho thoải mái, nhìn mấy đứa chọn ra vài đứa ngoan hiền với Chu Toàn “ cần cậu phải cùng bé trao đổi”.


      Trương Ngọc Thành cũng là người có tư chất, vừa nghe liền hiểu, bảo mấy đứa trẻ cùng mình chạy đến chỗ . Trương Cảnh Trí nhìn Thái Niểu thích thú nhìn pháo hoa, khóe miệng còn kéo ra nụ cười, nụ cười này, phản chiếu vào trong đáy mắt , trái tim đập lỗi nhịp.


      Nhiều năm sau, mới biết ra đó là cảm giác rung động.


      Trương Ngọc Thành bên kia chơi rất vui, nhưng vẫn thấy cậu út về, bảo mấy em của mình về trước, về phía sau tìm. Vòng vo các góc nhà liền nhìn thấy hai người ôm nhau, trời đầy pháo hoa, nam nhân ôm chặt vào trong lòng, còn mặt đều là nụ cười, rất hạnh phúc, rất đẹp.


      đến gần, theo bản năng sờ sờ túi, từ trong túi lấy ra điếu thuốc, từ từ hút. Cho đến khi hút xong điếu, nhớ lại quá khứ, nhưng vẫn như cũ đành lòng quấy rầy, xoay người rời .


      Đầu năm, mùng , Thái Lam Thiên dần theo nhà già trẻ Trương gia chúc tết, hay vì chúc tết bằng thông gia gặp nhau, hôn lễ được định ngày mười bốn tháng hai dương lịch, lịch cùng ngày với dương lịch, theo người phương Tây đây là ngày lễ tình nhân. Thái Niểu và Trương Cảnh Trí thích vô cùng, bọn họ làm giấy kết hôn trước nửa tháng, thời gian chuẩn bị đều rất thong thả.


      Thái Lam thiên luôn nghe lệnh lãnh đạo, lãnh đạo định ngày, ba Thái liền bật cười tán thành. Bởi vì thân phận của Trương Cảnh Trí cho nên thể làm yến tiệc được, vì vậy mọi người đều nhất trí, tiệc rượu được tổ chức ở khách sạn năm sao, nhưng chỉ hai mươi bàn, phần lớn đều là người thân bằng hữu.


      Những việc này Thái Niểu đều có ý kiến, đãi tiệc tại Cảnh Giang. Đều nghĩ giống nhau.


      Phòng tân hôn chính là phòng Trương Cảnh Trí, Trương phu nhân muốn sửa lại chút, Thái Niểu phòng còn tốt lắm cần sửa, chỉ cần thay màn cùng ra giường là được rồi. Bà lưỡng lự ra là đồng ý với ý kiến của Thái Niểu, cuối cùng vẫn là hỏi Trương Cảnh Trí “Trang trí cũng xong, ra giường và màn đơn giản quá, thay đổi chút thử xem, tốt cho con, đồ vật đều phải đổi mới hết”.


      “Đồng ý”.


      “Được rồi”.


      Mọi người đều vui mừng!


      Hôn lễ được chuẩn bị đâu vào đấy, Trương phu nhân rất hài lòng vui mừng. Thái Niểu bảo ở lại nhà chơi, lại phát mình cái gì cũng cần làm, chỉ cần cho thợ may lấy số đo, sau đó cùng Trương phu nhân chọn các loại trang sức, vật dụng đem về nhà.


      Giấy kết hôn ngày 12 tháng 2 là có, muốn nhìn cái liền bị lấy lại, Trương Cảnh Trí “Em giữ nó cũng vô dụng”.


      Thái Niểu muốn hỏi, cầm nó mới dùng được sao? Bất quá lời này cũng giám , cho nên gì với cả.


      Lưu Ly đến dự hôn lễ, bụng muốn nhô ra, mang bộ đồ bầu cùng trang sức người nhìn vô cùng kỳ quái, loại đồ này nếu là Lưu Ly trước kia có đánh chết cũng mặc.


      Thái Niểu cười , Lưu Ly giương nanh múa vuốt liền hướng muốn đánh, Bạch Kỳ Trấn ôm lại, trách cứ “Bà xã, em có thể tự giác được ? Em tại phải chỉ người”.


      Lưu Ly đành yên ổn làm gì cả, lại quên cả chuyện mình mang thai. oán giận “Quần áo rất xấu”.


      Bạch Kỳ Trấn bất đắc dĩ “Bà xã, , em thể mặc, tốt cho con, biết chưa”.


      Lưu Ly càng thêm bất đắc dĩ “Đây là mẹ mua, hôm qua còn bắt em mặc thử nữa, em mà mặc bọn họ giận!”


      xong liền cười, Bạch Kỳ Trấn cũng cười, nụ cười tràn đầy hạnh phúc.
      Last edited by a moderator: 12/11/14
      Phiên Nhiên thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 52:
      edit: thanhthao1990

      Hôn lễ được tổ chức rất đơn giản nhưng dù sao cũng phải là chuyện bí mật gì nên những người dân ở đây đến dự tiệc, cộng thêm bạn học cũ, đồng nghiệp làm ở Cảnh Giang cũng đến tham dự tiệc cưới làm cho phòng tiệc cưới của họ đủ sức chứa, cuối cùng để ảnh hường đến buổi tiệc, thể để cho nhà hàng bố trí thêm bàn tiệc, thêm khoảng hai mươi bàn.

      có chút khẩn trương, sau khi trang điểm xong đợi lên sân khấu, tay chân đều run. Lưu Ly liếc nhìn cái, mí mắt trợn lên: “Mình cậu chưa ăn thịt heo thấy heo chạy, khẩn trương gì chứ, đối với cậu mà kết hôn như ý nguyện, còn đối với mình phải trải qua mười tháng mới được. Hôm nay nếu cậu khẩn trương như vậy cậu hưởng được kiểu đối xử như công chúa, cẩn thận làm bà già như mình cậu tiếc nuối cả đời”.

      bị những lời dốc của Lưu Ly chọc cười, nhìn bụng của Lưu Ly: “Xin hỏi giờ cuộc sống của nữ vương điện hạ hưởng thụ ra sao rồi?”.

      “Rất tốt”, Lưu Ly xong bật cười, đúng lúc Bạch Kỳ Trấn gõ cửa nhắc nhở Thái Niễu đến giờ làm lễ. Lưu ly đứng lên, trực tiếp mở cửa: “Lão công, em đói bụng”.

      “Đói bụng, nhưng tiệc vẫn chưa bắt đầu”.

      “Nhưng người ta đói bụng, Bạch Kỳ Trấn , để em đói bụng như vậy đói chết con của ”.

      “Dĩ nhiện thể để đói chết con của , càng để đói chết vợ , tìm thức ăn cho em”. Bạch Kỳ Trấn quên chuyện thúc giục Thái Niễu, sớm đem ra sau đầu, trực tiếp dẫn nữ vương của mình tìm thức ăn.

      Lưu Ly mặt mày tươi cười : “Nhìn , Thái Niễu, phải tận hưởng cuộc sống trước mắt, làm công chúa nên hưởng thụ tốt, nữ vương phải luôn có người hầu bên cạnh, đừng chờ lúc trở thành bà bầu mới hối hận mình hưởng thụ lúc được làm công chúa hay nữ hoàng này”.

      cười lên, hít sâu hơi, dường như còn khẩn trương nữa. đứng lên: “Lưu Ly, có cậu bên mình tốt”, có người bạn như thế này, là có phúc lớn.

      Lưu Ly cười, kéo ra ngoài: “Công chúa, dẫn người gặp hoàng tử”.

      “Như vậy làm phiền nữ vương điện hạ”, hai hạnh phúc trong tình nhìn nhau cười rộ lên.

      Sau khi hôn lể kết thúc, cũng chỉ nghỉ pháp được ba ngày, bởi vì thời gian ngắn, nên cũng chơi ở đâu được. “Xin lỗi, chờ được nghĩ phép, dẫn em hưởng tuần trăng mặt bù”.

      “Em biết bận rộn, chờ nghĩ phép được rồi lúc đó hãy bàn đến”.

      “Vợ của hiểu chuyện”. xong liền ôm lấy về hướng phòng ngủ.

      cảm thấy quẫn bách cực kỳ, phải biết rằng nơi này phải ở nhà của , cũng phải chỉ có hai người bọn họ: “Bị thủ trưởng nhìn thấy…”.

      “Còn gọi thủ trưởng”, cắn cái, “Nếu để ông ấy nghe em còn kêu ông ấy là thủ trưởng, ông ấy mới tức giận”, xong liền đá văng cửa phòng ngủ, lúc này chỉ còn tiếng la của vang lên.

      Trương Cần thở dài hơi, bà Trương kéo kéo tay ông, “Đứa tiểu Út này có thể là thông minh quá mức…hoặc là bị ép quá dẫn đến kết quả ngược lại”.

      “Nó hẳn có chủ ý từ trước”, ông đối với đứa con trai này còn lời nào để , “Chính là mọi người nhìn thấy lòng của nó, lúc nào nó đối với người khác quan tâm như thế, lúc Thái Niễu còn , nó đối với người cháu này hết lòng quan tâm. Bà cũng từng mỗi lần nó về nhà đúng lúc Tiểu Điểu đều có chuyện, thi cấp ba, thi tốt nghiệp trung học, còn có lần lão sư Vu hoài nghi Tiểu Điểu sớm.”, ông xong lắc đầu cái. “Ban đầu nó cùng Thanh Đằng ở chung chổ, tôi chưa chắc tốt, mọi người rất cao hứng, kết quả hại người ta mất chân, hai nhà cũng lui tới nữa. Nếu phải đứa bé Thanh Đằng kia rộng lượng, …thôi rốt cuộc tiểu Út cũng được như ý nguyện, chúng ta cũng nên nghỉ ngơi thôi”.

      “Lão già, chuyện này ông phải nhắm mắt mở mắt, thể để Tiểu Điểu biết, cũng nên để tài xế Thái biết, nếu người ta có cái nhìn khác với tiểu Út”. Bà Trương phải là nhìn ra được, mà bà biết lòng của con trai mình, nếu để người ta biết con trai mình thích con nhà người ta ngay từ , người ta thế nào. Bà nghĩ cũng dám nghĩ, cũng may tại tốt rồi, Thái Niễu cũng trưởng thành, hai người cũng trở thành thân thuộc. “Tôi giờ chỉ mong Tiểu Điểu có tin tức tốt”.

      “Tốt nhất là sinh cho bà đứa cháu , bà liền vui vẻ đúng ?”.

      “Thôi , lẽ ông muốn có cháu , nhà toàn con trai, phải có con mới xứng à. Về sau tôi có thể
      Dẫn cháu dạo công viên, mua cho nó rất nhiều quần áo, thắm bím tốt, làm nhiều kiểu đáng , suy nghĩ cũng cảm thấy rất vui vẻ rồi”, Bà Trương vui vẻ ước mơ của mình.

      Trương Cần tiếng thở dài.

      Thời gian nghỉ kết hôn kết thúc, liền dẫn trở lại Cảnh Giang. Chuyện Thái Bằng ra khỏi nước, phải ở nhà làm thủ tục Thái Lam Thiên cùng Vu Việt biết chuyện Thái Bằng ra khỏi nước thông qua giúp đỡ của Trương Ngọc Thành, lúc đầu là đồng ý, chỉ là sau khi cùng chuyện hai người đều đồng ý.

      hỏi gì với họ mấy lần nhưng vẫn , mỗi lần bị hỏi làm tức giận, liền đè xuống cố gắng tiếp tục kiếm con.

      “Tiểu Điểu, lúc nào em mới nghỉ việc.”

      “Chờ em thi đậu cao học rồi hãy tính.” cắn bánh bao, uống vài ngụm cháo. “Cậu út, cháu trễ, có thể hay đem bữa ăn sáng lên xe ăn?”

      im lặng: “Lão bà, chẳng lẽ em muốn ký giả đưa tin phó thị trưởng ăn điểm tâm xe sao?”

      cười: “Như vậy có thể tượng trưng cho việc hết lòng vì nhân dân”, xong liền đem bánh bao bỏ vào hộp, “ thôi, tháng này em cũng trễ rất nhiều lần rồi.”

      là hết cách với , đành phải theo ra xe. Đến học viện: “Cậu út, bái bai”, nhìn hai bên chút, thấy có ai, mới khom người xuống hôn cái, lúc này mới bước vào trường học.

      vuốt gương mặt nóng lên của mình, rồi nhìn vào hộp cơm buộc tùy hứng, lắc đầu bật cười.

      Tài xế xoay người lại, “Lãnh đạo, Thái tiểu thư càng ngày càng xinh đẹp, cả người giống như tiểu nha đầu mới bắt đầu lớn lên.”

      Đó là do tôi nuôi tốt, thầm “Lần sau gọi ấy là Trương thái thái.”

      Tài xế cười tiếng, hắng giọng đồng ý, “Biết rồi, lãnh đạo”, thấy gật đầu đồng ý, ta liền nghĩ, Thái Niểu thay đổi, lãnh đạo tất nhiên cũng thay đổi. Trước kia chính là người mặt than, nụ cười cong cong lên, chính là dạng, giờ mặc dù cười, nhưng khác trước rồi, càng làm cho người khác có cảm giác gần gũi.

      Đúng là ma lực của ái tình mà.

      rất chú ý xưng hô, nếu có người ngoài hoặc người lớn ở đây, gọi là lão công, thời điểm chỉ có hai người mới kêu “Cậu út”, mà dường như cũng rất thích kiểu gọi “Cậu út” này, nhất là vào thời điểm đó càng thêm tình ý.

      Hai người cũng cảm thấy có vấn đề, nhưng tiếng “Cậu út” này lại có vấn đề.

      Cạnh tranh chức thị trường bắt đầu diễn ra, lúc này đây là tình thế bắt buộc, ngay lúc này có người giở trò.

      Bạch Kỳ Trấn đem tờ báo đặt trước mặt , lúc này mặt rất khó chịu, “Lãnh đạo, đây là ngấm ngầm muốn hại ngài, người sáng suốt cũng biết ta đến ai.”

      cầm tờ báo lên, tất cả đều phát tin tức. Chiếm phần ba bài báo, hơn nữa rất bắt mắt: cha nuôi là gì, cậu út mới là núi dựa.

      Bài báo mặc dù là nhân viên chính phủ, nhưng tất cả mũi nhọn đều nhằm vào , mà trong đó người bị bao nuôi, là cháu , dĩ nhiên chính là Thái Niểu: “Đây chính là vu khống”, lạnh mặt.

      “Lãnh đạo nên xử trí thế nào?” Bạch Kỳ Trấn hỏi ý kiến .

      Có thể xử trí thế nào, có chỉ mặt gọi tên thể kiện cáo bọn họ, nếu giờ làm ra chút ít chuyện phóng viên ùn ùn kéo đến, đến lúc đó chỉ sợ xử lý tốt. “Xử lý lạnh”.

      “Nhưng…”, Bạch Kỳ Trấn muốn điện thoại trong phòng liền vang lên.

      liền nhận, thị trưởng thành phố gọi, kêu đến phòng làm việc chuyến, dám trì hoãn, sau đó kêu Bạch Kỳ Trấn chờ chút.

      “Lãnh đạo, tìm tôi có việc sao?”

      “Lúc trước chủ bút báo Cảnh Giang Chiều có với tôi, muốn viết bài báo về gia đình của nhân viên thị chính, khi đó cậu còn chưa cưới, nên thích hợp. tại cậu cũng kết hôn, mà lại mới kết hôn, tiếp nhận cuộc phỏng vấn này tăng hình tượng trong lòng người dân. Tôi kêu chủ bút Lý liên lạc với cậu, cậu thu xếp thời gian, tiếp nhận phỏng vấn .”

      Lúc này tiếp nhận phỏng vấn, mà còn là báo Cảnh Giang Chiều, thể nghi ngờ đây chính là kích bác bài báo sáng nay, “Cám ơn lãnh đạo”.

      Thị trưởng cười tiếng, khoát khoát tay “ mau lên.”

      Xác định được thời gian phỏng vấn, liền gọi điện cho , nghe phỏng vấn kinh ngạc thôi.

      “Nhưng…”

      có nhưng nhị gì cả, em suy nghĩ chút về việc nghỉ việc .”

      “Em với trưởng phòng rồi, làm xong tháng này là nghỉ.” Bài báo liền đăng tin, ở học viện cảm thấy thể để tình trạng này kéo dài được nữa.

      rất hài lòng, hai người coi ai ra gì nhìn nhau cười. Bạch Kỳ Trấn nổi da gà. Bạch Kỳ Trấn thu thập xong tài liệu liền theo, ta nghĩ thầm: “Thôi , ở nhà tôi cũng có vợ hiền a, vợ nhà tôi còn có bảo bối trong bụng, có sao”.
      Last edited by a moderator: 13/11/14
      Phiên Nhiên thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      chương 53:
      edit: thanhthao1990

      Báo Cảnh giang phát hành buổi chiều rất coi trọng cuộc phỏng vấn này, chủ bút tự mình phỏng vấn, địa điểm là tại nhà Trương Cảnh Trí. Lý Giang dẫn theo hai người trợ lý vào nhà, bọn họ nhìn cách trang trí trong nhà đều cười ra tiếng.

      Trong nhà những thứ cần được lắp đặt hay sữa chửa đều làm, mà thay vào đó là lắp đặt và sữa chửa những thứ cần thiết đối với nơi ở của người đàn ông, đây đều là do trước khi kết hôn cho sửa lại. Trong nhà từ rèm cửa đến ghế salon cùng khăn trải bàn tất cả đều được đổi thành màu sắc tươi sáng. ghế salon còn đặt con thỏ bông màu hồng.

      Phòng này nếu là nhà của phó thị trưởng, người ta nghĩ là nhà của nào đó, cũng nhìn ra được ý nghĩa nụ cười của phóng viên trong đó, nắm tay , mỉm cười : “Vợ tôi tuổi còn , nên tính tình còn giống con nít’’.

      Lý Giang bắt tay: “Phó thị trưởng Trương, bà Trương, khỏe chứ, rất đẹp”.

      hơi cuối đầu, dường như hơi thẹn thùng. biết khẩn trương, liền nắm bả vai chặt để động viên .

      “Mời mọi người vào nhà”.

      Ba người ngồi ở ghế salon ở phòng khách, hai vị trợ lý, phụ trách chụp hình, phụ trách ánh sáng. Sau khi mọi người sắp xếp xong, Lý Giang liền đặt câu hỏi đầu tiên là về tình của hai người.

      hằng giọng mở miệng trả lởi, sớm suy nghĩ câu trả lời, nên cần suy nghĩ thêm nữa. “ ra đúng là tôi nhìn em ấy lớn lên, lúc chúng tôi thường hay gặp mặt, tốt nghiệp xong vì công việc nên có ở nhà, mới bắt đầu nảy sinh tình cảm là cách đây năm trước, vì công việc nên mới gặp lại nhau, tiểu nha đầu này lúc đó bị thất tình”, cười cười, dường như biết xấu hổ, “Tôi nhân lúc ấy yếu đuối mà xen vào”.

      Lý Giang nghe vậy cũng cười: “Có thể nhìn thấy là phó thị trưởng Trương rất cưng chiều vợ mình”.

      “Đương nhiên là phải cưng chiều, ấy tuổi còn , tôi coi ấy như con mà cưng chiều, cũng coi ấy là vợ mà cưng chiều”, nắm tay , xong lời này, nghiêng mặt nhìn cái, bộ dáng thâm tình, là người đứng nhìn cũng thấy cảm động.

      Lý Giang phỏng vấn qua ít cặp vợ chồng, nghề nghiệp của ông duyệt qua rất nhiều người, thiệt hay giả đều cò thể nhìn ra, mới đầu nhận cuộc phỏng vấn này, ông chỉ nghĩ là chính khách muốn tạo hình tượng, nhưng giờ ông phát ra Trương Cảnh Trí cùng vợ mình là chân tình thực lòng. Trong lòng hảo cảm tăng lên nhiều: “ biết hai vị tính khi nào tăng thêm thành viên”.

      “Nhanh có thôi, chúng tôi cố gắng”.

      “Bà Trương thích con trai hay con ”.

      liền mở miệng : “Con trai hay con tôi đều thích”, xong nhìn về phía , cười tiếng rồi : “Hai chúng tôi sao cũng được, chẳng qua là mẹ tôi muốn chúng tôi sinh con , trong nhà toàn con trai mẹ tôi chịu được”.

      xong lời này, tất cả mọi người đều cười lên.

      Lý Giang hỏi chút chuyện về công việc, rất ít khi trả lời, mỗi lần trả lời đều nhìn về phía , thấy cười cũng cười. Mà từ lúc phỏng vấn đến khi kết thúc vẫn nắm tay buông.

      Phỏng vấn kết thúc, Lý Giang mới : “Phó thị trưởng Trương, sau khi viết xong bản thảo tôi gửi cho thư ký Bạch”.

      gật đầu : “Làm phiền ngài rồi”, rồi tiễn bọn họ ra ngoài.

      Bài phỏng vấn được đăng vào ngày thứ sáu, bài báo còn đăng hình cùng chụp hình chung, hai người ngồi cạnh nhau, nắm tay đặt đùi mình, cũng quá thân mật, nhưng có thể cho người khác cảm nhận được họ sống hạnh phúc.

      Lúc bài báo được đăng, người họ hàng của có công việc đến Cảnh Giang, liền thu xếp dẫn ra sân bay đón người đó.

      Người đến là con trai của em mẹ , so với hơn mười tuổi, gọi là mười hai. vừa nghe xưng hô này liền cười: “Cậu út, chẳng lẽ người này ở nhà đứng thứ mười hai sao?”.

      lắc đầu cái giải thích, “ ấy là con trai của nhà Lang gia ở phía nam, lúc sinh ra ấy, dì của vì khó sinh nên qua đời, do khó sinh nên ấy được giữ trong lồng ấm hơn tháng, trong nhà sợ ấy sống nổi, nên mới có biệt danh như thế. ấy vừa sinh mẹ mất, Lang gia rất cưng chiều ấy, Lang gia đặt tên ấy là Phách Vương, mười hai tính tình nóng nảy, tính khí cũng tốt, miệng ăn thô tục, nhưng người rất chính trực, chung là người tốt”.

      Có thể để ra sân bây đón, nếu phải người tốt, phí thời gian ra đón. Chỉ là nghe , biết hình dung như thế nào, nên rất tò mò.

      Chỉ là nhìn thấy Lang mười hai, hình tượng lúc đầu suy nghĩ về ta đều bị bác bỏ hoàn toàn, cứ nghĩ là hình dạng hung hãn, mới xứng với miệng lưỡi đầy thô tục. Ai ngờ khi nhìn thấy Lang mười hai bước ra từ cửa sân bay, liền ngây người.

      Nha nha nha, đây chính là mỹ nam à.

      Khuôn mặt tựa như bạch ngọc, có thể so với Phan An à. Người cao lớn rắn rỗi, chân mang ủng quân nhân, mặc áo khoác màu đen. Mặt lạnh lùng càng thêm mấy phần tuấn mỹ.

      “Đây chính là người mà , tính khí nóng nảy, lời thô tục Lang mười hai”.

      khẽ hừ: “Chớ bị bề ngoài của ta lừa”, vừa chuyện, lúc đó Lang mười hai qua, nhìn thấy chân mày liền chau lại: “Tiếp viên hàng ở Cảnh Giang biết do người mù nào tuyển ra. Người xấu xí muốn chết mà biết xấu hổ cứ tiến tới gần, cũng soi gương, ngũ quan tựa như bánh vậy đó, gớm chết lão tử”.

      Mộng tưởng của than thành mây khói, tiếng động than thở.

      cũng coi như quen với kiểu này, cũng gì , mà chỉ hỏi: “Ba của cậu sức khỏa thế nào rồi?”.

      chết được”, xong nhìn đánh giá phen, chân mày dãn ra, đánh giá câu: “Chị dâu có dáng dấp sạch ”.

      Dáng dấp sạch , cái này gọi là khen ngợi kiểu gì, cười gượng, biết có nên tiếng cảm ơn hay .

      cười cười, ôm vai : “Đừng để ý đến ta, khuôn mặt kia miệng lưỡi khen ngợi người khác, em sạch là dễ nghe lắm rồi”.

      chỉ biết im lặng.
      Lang mười hai đến đây là để phá án, công việc của cậu ta là cảnh sát, nghe thế miệng liền lẩm bẩm, giờ cảnh sát cùng dạng với lưu manh sao. ngồi bên cạnh , nghe được những lời liền bật cười, nhìn cái rồi tiếp tục cùng
      Lang mười hai chuyện phiếm.

      Ba người cùng nhau ăn cơm tối, chuyện công việc gác sang bên, hiển nhiên là về chuyện nhà. về Lang gia, lại biết cuộc sống của Lang mười hai trôi qua như thế nào, nhịn được liền khuyên câu ta: “ nên chọc giận ông cụ nhà cậu, ông ấy cũng chín mươi, hơi khó nghe chút, còn sống được mấy năm nữa đâu. Ngàn vạn lần đừng để đến lúc con muốn nuôi mà cha còn lúc đó mới biết hối hận.”

      ấy quay về, đừng nghĩ lão tử về nhà.”

      ấy là ai, con ngươi của chuyển chuyển, len lén kéo tay . để ý đến , nắm tay để đàng hoàng chút. Sau khi ăn cơm xong, đưa Lang mười hai về khách sạn, tò mò muốn chết rồi.

      thở dài : “Ông cụ Lang có người em gọi là Lang Tâm Ninh, so với Lang mười hai hơn tuổi.”

      “Như vậy ta có sao”, chuyện này là bi kịch à.

      “Bằng tuổi nhau, cùng nhau lớn lên ở nơi….”, muốn gì lại thôi.

      cảm nhận mình đoán ra được điều gì, cũng dám tin: “Bọn họ ….”

      “Đúng vậy”.

      “Đó là loạn luân à”.

      Trong đại viện, chuyện như thế cũng có rất nhiều, ra cũng có gì là lớn, nhưng mà lúc đó Lang gia lại dínhvào chút chuyện, mười hai đánh người dáng vẻ công tử đến mức tàn phế, chuyện này làm Lang gia đứng đầu sóng gió, chuyện này nếu truyền ra, sợ Lang gia gặp biến cố, mà tiền đồ của Lang mười hai cũng bị phá hủy. Vì vậy ông cụ chỉ có thể bảo vệ việc này bằng cách bí mật đem Lang Tâm Ninh ra nước ngoài”.

      giờ Lang Tâm Ninh ở đâu?”.

      “Mất tích”.

      “A”.

      “Ông cụ đưa ấy , Lang mười hai lúc đó rất quyết liệt phản đối, nhưng trong nhà ai cho cậu ta biết ấy ở đâu, mà năng lực của cậu ta có hạn, chờ cậu ta có năng lực đó, người Lang gia cũng biết ấy ở đâu. Cậu ta rời khỏi Lang gia là bởi vì Lang Tâm Ninh rời , sống chết ”.

      cảm giác giống như nghe chuyện xưa, so với phim Hàn còn đặc sắc hơn. Lúc tiễn Lang mười hai lên máy bay, dùng vẻ mặt người đau khổ trong tình nhìn cậu ta.

      Cơn tức của Lang mười hai bộc lên, ở sân bay liền rống lên với : “ đừng dùng vẻ mặt đó mà nhìn lão tử, lão tử có thể đánh con ”.

      lập tức bị dọa sợ, đứng sau lưng củaTrương Trí Cảnh, trong lòng hoảng sợ có bao nhiêu hoảng sợ. Lang mười hai bước đến rồi la lên: “ lúc nào thành bà tám, trở thành thê nô, đáng tin. cần hai người tiễn, tôi tự ”. xong liền mang theo túi xách vào sân bay, trực tiếp để cùng ở lại bãi đậu xe.

      lúng túng nhếch miệng, còn bất đắc dĩ lắc đầu: “ thôi, về nhà”.

      trở về nhà còn biết làm gì bây giờ à.

      Đơn từ chức của nộp từ trước, công việc bàn giao cũng có gì nhiều, kỳ thi cũng sắp đến, cộng thêm bài báo, nhanh chóng kết thúc công việc cách sớm nhất. Hôm nay là ngày cuối cùng làm, phòng tài chính bên kia chỉ cần ký tên để thanh toán tiền lương.

      Sau khi ký tên xong, liền nhận được điện thoại của Lưu Ly, là ở cửa hàng mua rất nhiều quần áo, mang về hết được, Bạch Kỳ Trấn lại bận họp, nên chỉ có thể gọi cho cầu cứu.

      vội vàng hỏi địa chỉ cửa hàng, giờ phụ nữ có thai là lớn nhất. cầm túi lên, chào chị Trần tiếng rồi bước ra khỏi học viện. Lúc tới cửa lại bị chiếc xe ngăn lại, chỗ ngồi bên cạnh tài xế liền mở ra: “Em đâu, đưa em ”.

      nhìn người từ lâu gặp Từ Lương Cẩm rồi theo bản năng từ chối,“ cần, em đón taxi được rồi”.

      Từ Lương Cẩm cười lạnh: “Tiểu Điểu, sau khi làm thị trưởng phu nhân người quen cũng quen biết sao”.

      ghét trong lòng, mặt cũng xịu xuống, nhưng vẫn duy trì lễ phép căn bản: “ cần đưa, đến học viện chắc có công việc, làm công việc của ”, xong muốn , Từ Lương Cẩm từ trong xe bước xuống, lấy tay chặn lại.

      là đến tìm em, có ít đồ chia tay muốn trả lại em”.

      “Vậy bỏ , em cần”, lùi về sau từng bước, cố gắng duy trì khoảng cách với ta. biết tại sao, cảm thấy lúc này đến đây là có ý tốt, từng nghe sau khi cưới rất tốt, công việc cũng gặp chuyện khó khăn. Hôm nay nhìn thấy ta, cảm thấy ta có luồng khí lạnh lẽo.

      Từ Lương Cẩm cười thành tiếng, lần này cũng ngăn cản nữa, nhìn bước được hai bước mới : “Tôi nghĩ truyền thông hẳn rất có hứng thú với chuyện thị trưởng phu nhân lên giường cùng với người đàn ông, hình khiêu dâm của thị trưởng phu nhân hẳn được bán giá rất cao”.
      Last edited by a moderator: 14/11/14
      Phiên NhiênHằng Lê thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 54:



      Từ Lương Cẩm cười ra tiếng, lần này cũng phải ngăn nữa, nhìn hai bước mới lạnh lùng cười : “ thấy giới truyền thông chắc hẳn cảm thấy hứng thú đối với người đàn ông trước đây của phu nhân Thị trưởng, hình ảnh khiêu dâm của phu nhân Thị trưởng chắc hẳn bán được giá tiền rất cao .”



      cái gì?” Thái Niểu trợn tròn mắt, tức hiểu nổi.


      Từ Lương Cẩm thấy có phản ứng lại bình tĩnh hài lòng, lấy điện thoại di dộng ra, mở ra những tấm hình hai người bên nhau trước đây cho nhìn. Trong hình hai người dán mặt vào nhau, giống như tất cả các đôi nhau khác, căn bản khong tới mức khiêu đâm.



      Tay Thái Niểu nắm chặt chai nước, biết lúc này càng nóng nảy càng hỏng chuyện, trầm mặc, “Cũng chỉ là hình ảnh bình thường thôi, có bất kỳ giá trị tin tức gì, cho dù có, cũng phải nể mặt vì chức vụ của Cảnh Trí, công ty truyền thông nào có gan dám mua?”



      Từ Lương Cẩm ngờ tới Thái Niểu lại có nổi đóa, trong bụng suy tính lần nữa, nhưng vẫn liên tiếp động vào điện thoại, “Cái này có tính là có giá trị tin tức ?”


      Màn hình điện thoại lần nữa hướng về phía Thái Niểu, lần này đơn giản là hình áp mặt, trong hình mặt của Từ Lương Cẩm áp vào bộ ngực của hành động bỉ ổi, mà cả người tựa vào đầu giường, gương mặt vẫn tương cười.


      thể nào, lần này Thái Niểu bỗng cảm thấy đầu óc trống rỗng. Chuyện này sao có thể, đừng chưa bao giờ cùng ta chặt chẽ qua, cho dù có thân mật qua, cũng có can đảm chụp loại ảnh này. “ kia phải tôi, tuyệt đối phải tôi.” Thái Niểu gắt gao nhìn chằm chằm hình, liên tục khẳng định, mình có đầy đặn như vậy, thân thể cũng mập như vậy. trừng mắt, “Đây là do ghép hình.”

      Từ Lương Cẩm sớm nghĩ biết, cũng phủ nhận, thẳng: “Hình là PS (photoshop), cho dù là giả tự nhiên cũng có người tin, chúng ta từng đương nên điểm này cũng khó mà nghi ngờ.”


      “Giới truyền thông phát ra đây là hình giả.”



      Từ Lương Cẩm cười, “Internet phát triển như vậy, cơ bản cần tới giới truyền thông, trực tiếp ném lên net, đảm bảo lượng truy cập vô cùng cao, nên lấy tiêu đề là gì đây? ‘phu nhân Thị trưởng giỏi chuyện giường chiếu’ hay là ‘chuyện xưa của phu nhân Thị trưởng và bạn trai cũ’ chắc vô cùng bắt mắt/”



      “Từ Lương Cẩm đúng là vô sỉ!” Thái Niểu tức giận mắng.



      Từ Lương Cẩm quan tâm chút nào, nếu ta là người đường hoàng, tuyệt đối chạy tới uy hiếp . Là nhà họ Tô ép ta, toàn bộ thế giới ép ta, nghĩ như vậy, mặt ta càng trầm thêm ba phần, “Tôi vô sỉ, vô sỉ tôi chắc chắn phải chết. Em có biết những ngày tôi sống trong nhà họ Tô trôi qua thế nào ? Bọn họ căn bản coi tôi như người, còn có Tô Diệu , cái loại phụ nữ dâm đãng đó, ta cư nhiên công khai mang người tình tới ở trong phòng chúng tôi mây mưa, còn đòi ly hôn với tôi! Ly hôn? ta nghĩ giỏi lắm, tôi muốn ta phải bò đến cầu xin tôi.”



      quả thực bị điên rồi!” Thái Niểu nhìn ánh mắt mê loạn của ta có chút sợ. Từ Lương Cẩm điên rồi, ta cười to, sau khi cười xong, thanh sắc bén mà : “Thái Niểu, đây là lần duy nhất, em bảo Trương Cảnh Trí giúp ta lên chức trưởng khoa, nhất định tìm em dây dưa nữa. Chuyện này vô cùng đơn giản, chỉ cần ta câu, chỉ là chức trưởng khoa mà thôi.”


      “Đồ điên, kẻ điên. Tôi giúp .” Thái Niểu liên tiếp lùi về phía sau, thẳng thừng cự tuyệt.



      Từ Lương Cẩm nheo mắt lại, thái độ phách lối, “Tôi cho thời gian suy nghĩ ba ngày, ba ngày sau cho tôi câu trả lời chắc chắn. Nếu như đồng ý, ba ngày sau toàn bộ thế giới đểu có thể nhìn thấy hình chúng ta ở giường. Tiểu Điểu à, em xem phó thị trưởng Trương nhìn thấy có thể nhớ em hay ? Ha ha ha ha………….” ta liều lĩnh cười lớn, xoay người lại lên xe, mạnh mẽ khởi động xe, lái qua .



      Thái Niểu vừa tức vừa sợ, toàn thân phát run.



      Lưu Ly chờ mãi thấy người, liền gọi điện thoại giục, ai ngờ Thái Niểu bên kia nhận điện thoại phát ra giọng đúng lắm, “Tiểu Điểu xảy ra chuyện gì?” Vừa hỏi xong, Thái Niểu liền khóc thút thít.



      Lưu Ly liền gấp gáp theo, chỉ là hiểu rất con người Thái Niểu, tính tình hiền lành có chủ kiến, hướng về phía điện thoại ra lệnh: “Khóc cái gì mà khóc, người chết mau tới đây cho lão nương, tới rồi tiếp.”



      Nghe Thái Niểu đáp ứng, lại dặn dò phải chú ý an toàn mới cúp điện thoại.Quá trình chờ đợi vô cùng thấp thỏm, cũng may Thái Niểu tới rất nhanh, nửa giờ tới. Thấy mắt đỏ hồng, trực tiếp lôi kéo vào trong tiệm bánh ngọt. “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Cùng ông chồng nhà cậu cãi nhau?”


      “Cậu út mới thèm chấp gây gổ với tớ.” khụt khịt lỗ mũi, uống nửa ly nước mới từ từ đem chuyện Từ Lương Cẩm biết xấu hổ ra.



      Lưu Ly vừa nghe xong, lập tức nổi giận, mắng mấy câu thô tục. “ gặp qua mấy con mẹ biết xấu hổ, chưa từng thấy qua kẻ biết xấu hổ như vậy. Đúng là bằng súc sinh mà!”



      “Tớ nên làm thế nào?” Thái Niểu mơ hồ lo lắng, “Nếu như tấm ảnh đó thực bị đưa lên mạng, cư dân mạng cũng quan tâm đó là hình hay hình giả, đến lúc đó ắt hẳn ảnh hưởng tới cậu út.”


      “Chuyện này dù là người thông minh chắc chắn cũng biết phải xử lý thế nào, may mắn nhà cậu lại có người thông minh tuyệt đỉnh.”


      “Cậu là để cậu út giải quyết?”


      Lưu Ly búng tay cái, “Cuối cùng cũng thông minh được lần! Nếu phải tớ mang thai, tớ trực tiếp giúp cậu xử lý ta, nhưng đáng tiếc….” Lưu Ly sờ sờ bụng, “Vì con tớ, tớ phải nghỉ ngơi lấy sức, ta mà tức giận.”


      Trương Cảnh Trí cùng Bạch Kỳ Trấn đến tối mới tới được, bốn người hẹn nhau ăn cơm ở Hà Hương bốn mùa. Lưu Ly chủ yếu là phụ trách ăn, Thái Niểu chuyện xảy ra ban ngày, Bạch Kỳ Trấn nhìn về phía lãnh đạo, Trương Cảnh Trí sắc mặt đổi, cười cười : “Đồng ý ta, phải chỉ là chức trưởng khoa thôi sao.”



      À? Ba người nhìn về phái Trương Cảnh Trí, có chút thể tin được.



      Trương Cảnh Trí gắp lên miếng củ sen Thái Niểu thích ăn đặt ở trong đĩa của , thản nhiên : “Muốn lấy cái gì đó, trước tiên phải cho .”



      Bạch Kỳ Trấn lập tức hiểu ý, khóe miệng nhếch lên. Ngày tốt của tên Từ Lương Cẩm đó sắp tới rồi. Thái Niểu mặc dù hiểu, nhưng cũng biết Trương Cảnh Trí nhất định xử lý tốt, an tâm ăn cơm.



      Ba ngày sau, Từ Lương Cẩm gọi điện thoại tới, Thái Niểu nghe theo sắp đặt của Trương Cảnh Trí trước đó từ từ , hơn nữa đồng ý giúp ta lên chức trưởng khoa, chỉ là cầu ta viết giấy cam đoan uy hiếp nữa.



      Từ Lương Cẩm kìm được vui vẻ, đồng ý luôn. ngày mình lên chức, giấy cam đoan chuyển tới tay Thái Niểu.


      Đặt điện thoại xuống, Thái Niểu lo lắng suy nghĩ. “Cậu út, cái vị trí trưởng khoa đó cho ta, có vấn đề gì chứ?”



      Trương Cảnh Trí cười tiếng, xoa xoa tóc , “ sớm chuyển quyết định xuống dưới, chờ ngày ta lên chức, lúc giấy cam đoan tới tay chúng ta, cũng chính là lúc những ngày sống trong tù ngục của ta bắt đầu.” Cầm lấy điện thoại di động của , đem đoạn ghi cuộc điện thoại vừa rồi chuyển tới máy điện của mình. Dám uy hiếp phụ nữ của , đúng là tự tìm chết!


      Trương Cảnh Trí ôm lấy Thái Niểu, cúi đầu hôn cái. “Năm đó ta vì danh lợi mà bắt cá hai tay, hôm nay vợ ta cặp bồ mọi người đều biết đây chính là Nhân Quả báo ứng.”


      Đây đúng là báo ứng kiếp này. Ban đầu Từ Lương Cẩm
      và Tô Diệu bị bắt gian tại trận, hôm nay Từ Lương Cẩm đem Tô Diệu cùng đàn ông khác bắt gian tại trận. ta tổn thương thế nào bị người khác tổn thương ta đúng như thế. ra là đời có Nhân Quả.

      Thái Niểu suy nghĩ mãi, phải chưa đủ tốt, mà là Từ Lương Cẩm chính là loại người bỏ . Chỉ là cũng may, người đàn ông tốt nhất ở bên cạnh , có bỏ qua. Nhón chân lên hôn vào môi Trương Cảnh Trí cái, đầu lưỡi khẽ vẽ lên làn môi . hôn, chợt cười ra tiếng.

      Trương Cảnh Trí ngậm môi , hô hấp nặng nề, trách : “Cười cái gì?”

      “Vui vẻ.” Bởi vì vui liền cười, ánh mắt Thái Niểu chuyên chú nhìn , trong ánh mắt đó nhìn thấy chính mình, giữa hai hàng lông mày đều là nụ cười. “Bởi vì , cho nên vui vẻ.”

      “Vậy có nên khiến em cảm thấy khoái hoạt hơn ?” Trương Cảnh Trí đem cả người trực tiếp ôm lên, bàn tay trơn theo quần áo vào.

      Thái Niểu vui vẻ cười như cũ, giơ tay lên ôm lấy đầu , hôn cái. giọng bên lỗ tai nhàng : “Em muốn sinh cho đứa con.”

      Câu này thể nghi ngờ chính là đổ dầu vào lửa.

      Dục vọng Trương Cảnh Trí trong nháy mắt bị đốt lên như cơn gió lốc, cuốn lấy cùng nhau thiêu đốt.

      Thái Niểu nằm ngực , cơ thểgiống như bị dỡ ra xếp lại vậy, thầm thề, về sau bao giờ trêu chọc đàn ông nhà nữa. Đều đàn ông có tuổi ‘hữu tâm vô lực’, nhưng đàn ông nhà chính là ngoại tộc. Tiếp tục dày vò, đem cơ thể phá hủy.

      Bên dưới Trương Cảnh Trí hình như lại rục rịch ngóc đầu dậy, Thái Niểu lập tức kêu dừng lại, “ nếu còn tiếp tục, chúng ta liền tháng làm lần.”

      Trương Cảnh Trí buồn cười, “ chỉ sợ tới lúc đó, lần khiến em no chết luôn.”

      Thái Niểu trợn trắng mắt, cho là tại em có thể chống đỡ nổi sao? Từ người lật xuống, dùng chăn bao lấy cơ thể. “Cậu út à, còn tiếp tục như vậy nữa, em tiêu hóa được”.

      cười thành tiếng, nhìn đỏ mặt cả người đều muốn vùi trong chăn rồi, cánh tay duỗi ra đem cả người và chăn cuốn vào trong ngực, “Chỉ vì hệ tiêu hóa của em, nên mỗi ngày chỉ làm có lần.”

      Lời này hình như có gì đúng. Thái Niểu mơ mơ màng màng ngủ mất, cũng lười suy nghĩ. Nhiều năm sau, Thái Niểu cuối cùng cũng hiểu ra, mỗi lần ràng là Trương Cảnh Trí chuyện muốn làm, luôn cần tự mình mở miệng, bởi vì làm người khác . Mà mỗi lần dù là vì suy nghĩ chuyện của bản thân, nhưng ở trong mắt người khác vĩnh viễn lại là vì suy nghĩ cho người đó.

      Đúng là cậu út phúc hắc a!

      ……………

      Từ Lương Cẩm nghe điện thoại của Thái Niểu xong, hưng phấn khó nén, bắt đầu ảo tưởng bản thân mình là trưởng khoa, dáng vẻ uy phong. Hừ các người ngày thường xem thường ta, chúng ta về sau tính sổ.

      ta cầm cặp táp lên, từ từ rời khỏi đơn vị.

      Về đến nhà, chưa mở cửa nghe thấytiếng mạt chược. ta trầm mặc mở cửa, khí trong phòng khách ngột ngạt, ta nhịn được ho tiếng, chỉ thấy dương quái khí châm chọc.

      “Chị Diệu , chồng chị về rồi, bọn em chẳng khác nào bóng đèn của ấy rồi.”

      Tô Diệu ngẩng đầu nhìn Từ Lương Cẩm chút, vẻ mặt chán ghét, hiểu nổi ban đầu tại sao lại coi trọng ta. vỗ vỗ bàn tay, từ bàn mạt chược đứng lên, người đàn ông ngồi bên cạnh ta hướng Từ Lương Cẩm bên kia nhìn cái, tiếp theo là ngồi vào vị trí của Tô Diệu tiếp tục đánh mạt chược.

      Tô Diệu vào thẳng phòng ngủ, Từ Lương Cẩm cũng vào theo.

      “Đơn ly hôn tôi viết rồi, ký tên !” Tô Diệu rút đơn ly hôn ra đập vào người ta.

      Sắc mặt Từ Lương Cẩm trầm, cố nén tức giận, : “ sắp lên chức trưởng khoa rồi, lúc này có tâm tình cùng em chuyện này.”

      “Trưởng khoa!” Tô Diệu cười to, mặt đầy vẻ trào phúng: “Từ Lương Cẩm phải là nghĩ bố tôi ra tay giúp đấy chứ!”

      nhọc công lão nhân gia ra tay.”

      Tô Diệu nhíu mày: “Chỉ bằng bản thân ?”

      “Chỉ cần tự !”

      Tô Diệu nhìn dáng vẻ tự tin của anhta, bỗng cười lên, “Từ Lương Cẩm, lần này có thể tự thăng chức, tôi liền ly hôn, đối tốt với sống qua ngày.” Hương vị châm chọc mười phần, ràng tự tin có thể thăng chức.

      Từ Lương Cẩm cầm đơn ly dị vứt xuống đất, cười lạnh : “ lời định!” Tiếp theo chỉ chỉ huyên náo phía bên ngoài “Hy vọng đến lúc đó em tốt nhất đem những thứ đồ bỏ kia xử lý sạch !”

      “Đến lúc đó hãy , còn chưa biết đến lúc đó ai mới là đồ bỏ !” Tô Diệu cười cười bước ra khỏi phòng ngủ.

      Từ Lương Cẩm ngã xuống giường, nghe tiếng rào rào của mạt chược bên ngoài, hận ý càng phát ra trong đôi mắt tĩnh mịch.
      Last edited by a moderator: 14/11/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :