1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Người mạnh là thiên hậu - Luyện Vân Thường (chương 30/63)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 32: Phản công ()

      Editor: Quinn Dun



      Vốn dĩ khuôn mặt Triệu Viện tràn đầy oán hận, trong nháy mắt vặn vẹo vài lần, hai mắt đỏ bừng nhìn Hạ Minh Y, lâu sau đó lại chuyển sang sợ hãi và hoảng sợ chân .

      Hạ Minh Y lạnh lùng nhìn thay đổi khuôn mặt ta, khẽ nhìn sang nơi khác, nghi ngờ chỉ giây sau khuôn mặt nhắn vặn vẹo kia trực tiếp vỡ ra.

      "Chị Minh Y, em sai rồi chị Minh Y, em sai rồi, cầu xin chị! Em cầu xin chị buông tha cho em! Em bị buộc nên mới làm vậy!" Vẻ mặt của Triệu Viện từ vặn vẹo dần chuyển sang ôn hòa, mặt lập tức là mảng bi thương, hai mắt to tròn đầy nước mắt, vẻ mặt bi thương, dáng vẻ điềm đạm đáng .

      " đừng trách em, em muốn như thế. Là ông ta bức em, ba em mất sớm, mẹ em dẫn em theo tái giá, nhưng mẹ em cũng rời , ông ta...ông ta liền cường gian em, em là người bị hại! Chị biết đâu, người có cha mẹ đáng thương biết bao nhiêu.... Còn Chương Hàm, ta buộc em ở trong đoàn phim, em bị uy hiếp, chị Minh Y, em là bị uy hiếp....."

      Triệu Viện bước lên phía trước bước muốn túm lấy tay áo của Hạ Minh Y nhưng lại bị nghiêng ngừơi né tránh.

      "Được rồi Triệu Viện, cần giả vờ nữa. nghe cho kỹ đây!" Hạ Minh Y nhấn nút.

      "Chú, dùng lực thêm chút nữa!..." Câu vừa phát ra liền bị Hạ Minh Y ngắt lại.

      hít hơi sâu, ánh mắt nhìn Triệu Viện có chút bi thương :"Tôi thấy tiếc cho . Nếu bị bắt buộc làm sao có thể hưng phấn thỏa thích như vậy? Đến lúc này còn muốn giả vờ sao? cho tôi biết , tại sao lại muốn hãm hại tôi, cái hôm nay tôi muốn chỉ là nguyên nhân, tôi tin chỉ vì ghen tỵ mà có thể làm những chuyện khiến tôi vào chỗ chết như vậy."


      Bị người khác nhìn trúng mặt đen tối giống như trần truồng phố vào ban ngày, vẻ mặt Triệu Viện xấu hổ và giận dữ . Lâu sau mới ôn hòa lại, thu lại vẻ yếu ớt đáng thương lúc nãy, ánh mắt nhìn Hạ Minh Y đầy giễu cợt.

      "Ha, Hạ Minh Y, có phải cuộc sống của trôi qua rất thuận lợi , vì vậy ngay cả ghen tỵ là gì cũng biết? Dù sao cũng bị phát rồi nên chẳng cần phải giấu nữa, hôm nay tôi cho biết!"

      Giọng Hạ Minh Y bình tĩnh :"Được, tôi chăm chú nghe đây!" Nhưng trong lòng thầm giật mình, này khi đóng phim tính là quá xuất sắc. Nhưng biểu cảm thay đổi cũng quá nhanh rồi!

      " có biết vì bộ "Cẩm sắt niên hoa" tôi hy sinh nhiều thế nào ? Tôi phải ngủ cùng với giáo viên học viện Điện Ảnh, ngủ cùng với hai đạo diễn phụ, ngủ cùng với Chương Hàm, đều vì cái gì chứ? Còn phải là vì vai diễn sao, phải vì con đường sau này có người bảo bọc sao. Nhưng còn sao? vừa vào nghề liền được Huy dẫn đến, vừa đến liền được biên kịch bảo bọc, ông chủ lớn quan tâm chiếu cố , bài hát hay nhất cũng để cho hát. lần liền nổi tiếng, đóng quảng cáo, đóng phim, dựa vào gì chứ? Dáng vẻ của tôi bằng sao? bất quá chỉ là con quê mùa ở tam tuyến thành phố Tân Diêu, dựa vào đâu mà làm ngôi sao?!"

      "Vì cái gì mà tôi bằng , tại sao tôi còn cha mẹ? Nếu cha mẹ tôi còn sống tôi cũng cần sống vất vả như vậy, việc gì cũng phải lấy lòng người khác, nhưng sao? có thể có được ưu ái của Tô Ly, có thể mỗi ngày vô tư hồn nhiên trước mặt tôi, nhìn thấy mặt tôi liền cảm thấy chán ghét! Dựa vào đâu mà thân sạch , còn tôi lại bẩn đến thế!"

      Hạ Minh Y lên phía trước chợt vung tay lên, cái tát chuẩn bị giáng xuống nhưng lại ngừng lại. thu tay lại, khẽ mỉm cười : " Triệu Viện, cấp ba bận thi vào trường nghệ thuật nên học triết học sao, vì thế tam quan bất chính đúng ? Hay là chuyện của người thân khiến cho tam quan của muốn chính trực cũng chính trực được?!"

      Triệu Viện gần như kịp phản ứng nhất thời sửng sốt.

      Hạ Minh Y lại tiếp tục :"Lúc oán trách trời đất có oán chính mình ? Con đường này là do chính bản thân chọn, chỉ đem thân thể mình làm hàng hóa để đổi lấy những thứ muốn. cho rằng rất khổ sao? Người cha dượng kia của , có phải bị ép buộc hẳn trong lòng nhất! Được rồi, tôi có thời gian tiêu hao với !"

      Hạ Minh Y xoay người muốn rời , Triệu Viện kéo lại, vẻ mặt thay đổi liên tục, sau cùng hỏi :" làm như thế nào?"

      Hạ Minh Y suy nghĩ chút rồi đến bên cạnh Triệu Viện, từ đầu ta lấy ra thiết bị to bằng hạt gạo màu xám tro :"Chuyện đến nước này tôi cũng

      [​IMG]


      Chương 33 : Phản công (hai)

      Editor: Quinn Dun


      Ánh nắng mặt trời đầu hạ tươi đẹp nhưng trong phòng làm việc ở ngoại ô, ánh sáng lại vô cùng u ám. Giờ phút này trong phòng có mấy người nhanh chóng chỉnh sửa cái gì đó trong máy tính.

      "Nhanh chút,nhanh chút, tranh thủ trước trời tối chỉnh sửa cho xong, ngày mai liền có thể đăng rồi!" Người đàn ông mặc bộ thường phục màu đen ngừng thúc giục.

      " Cường à, hình ảnh dáng người tương tự lõa thể cũng phải dễ tìm đâu? Huống chi những cái kia lại bị hạn chế, lẽ nào chúng ta phải cần hình trong phim A?" Có người ngáp cái hỏi.

      "Hừ, làm như thế nào chẳng lẽ còn cần tôi dạy sao? Có thể đen như thế nào cứ đen như thế đó!Dân mạng đều là ngừoi xương, có chút biến động họ tin thôi."

      "Tin tức mạng lúc tối hôm qua phải rất thành công rồi sao? Tại sao còn phải làm những thứ này nữa?" nhân viên khác bất mãn hỏi.

      "Kêu các cậu làm các cậu làm , nhiều lời vô nghĩa làm gì?!" Giọng sắc bén của người phụ nữ vang lên :"Lúc làm mấy cái tiểu thuyết tình dục kia sao thấy các người oán trách hả?!"

      Lời vừa ra mấy người này lập tức lên tinh thần. Người đàn ông lúc trước chuyện liền đưa tay lau mồ hôi lạnh, lắp bắp mở miệng :"Xin.....xin lỗi! Lập tức xong ngay." Chọc ai chọc chứ đừng chọc đến người phụ nữ xinh đẹp trẻ tuổi trước mặt này, tuy dáng vẻ ta ti vi ngọt ngào động lòng người nhưng cả người đén....Ách, vẫn là nghĩ tốt hơn!

      Triệu Viện lạnh lùng trừng mắt nhìn , khinh thường liếc mắt.

      Ngay vào lúc này cửa phòng văn phòng làm việc hung hăng bị đá văng ra :"Tất cả được nhúc nhích!"

      Mấy người từ trong kinh hãi phản ứng lại, nhìn thấy màn trước mặt lại sợ hãi đến nỗi dám nhúc nhích, ai nấy cũng đều trợn mắt há mồn chết đứng tại chỗ.

      Triệu Viện là người phản ứng đầu tiên, ta vội vàng che lấy mặt rồi chạy khỏi phòng nhưng lại bị vị cảnh sát cách đó xa nhanh tay lẹ mắt bắt được :" người cũng được thoát!"

      Tôn Cường lúc này mới phản ứng kịp, vội vàng móc bao thuốc trong túi đến trước mặt đội trưởng cảnh sát :"Cảnh quan, chúng tôi có phạm pháp?" Rồi mới thấp giọng :"Xảy ra chuyện gì vậy, lần trước phải tôi hiếu kính với đại đội trưởng rồi sao?"

      Dáng vẻ đại đội trưởng khinh thường liếc mắt nhìn vẻ nịnh nọt của Tôn Cường, đẩy điếu thuốc trong tay ra,lạnh lùng : " Bớt giả vờ giả vịt ! Chúng tôi nhận được tố cáo, tòa soạn của các ngừơi in ấn các loại tập san và báo chí phi pháp, hãm hại minh tinh làng giải trí từ đó tạo nên đả kích với họ."

      "Cảnh quan, cái này tuyệt đối là vu cáo, chúng tôi vẫn luôn giữ tròn bổn phận, số kỳ san cũng là phát hành theo quốc gia, tuyệt đối có vấn đề gì." Tôn Cường vừa vừa liếc mắt ra hiệu với cấp dưới.

      Mấy người này thấy thế liền chuẩn bị tắt máy tính nhưng bị cảnh sát tiến đến xem xét chế trụ lại. Cảnh sát xem xét tìm kiếm máy tính lúc rồi báo cáo với đội trưởng:"Phát ảnh chụp của nữ minh tinh và hình ảnh phim đồi trụy. Có rất nhiều tấm ảnh ô uế, phóng túng được PS, mấy tấm ảnh gần đây là của Hạ Minh Y tiểu thư."

      Phía bên kia cũng có cảnh sát báo cáo :"Phát rất nhiều bản mẫu của sách báo điện tử tình dục phi pháp, còn có địa chỉ in ấn sao chụp.Đội trưởng, lần này có thể gọi tổ chống mại dâm đến rồi!"

      Lời vừa ra Tôn Cường nhất thời thay đổi sắc mặt, lên phía trước cầu xin đội trưởng :"Năm mươi vạn? .... trăm vạn?"

      Đội trưởng cười lạnh tiếng :"Cũng nhìn xem là mình đắc tội với ai! Mang !"

      Triệu Viện muốn trốn thoát nhưng bị cảnh sát tóm chặt lấy. Sắc mặt ta trắng như tờ giấy, hung hăng cắn môi dưới rồi cùng những người khác ngồi vào xe cảnh sát.


      Xe cảnh sát gào rít rời , con đường lớn cách đó xa chiếc xe thể thao màu đen từ từ chạy ra.

      Tô Ly nắm lấy tay Hạ Minh Y : " Bọn họ gieo gió gặt bão. Trốn ở nơi xa xôi hẻo lánh như vậy, chả trách làm thế nào cũng bắt được. Y Y, may mà em nghĩ đến cho người theo dõi."

      Hạ Minh Y thu hồi tầm mắt, dựa vào người Tô Ly :" biết có bao nhiêu ngôi sao từng bị họn họ hại, nhưng cũng có rất nhiều ngôi sao lợi dụng bọn họ đả kích đối thủ,haiz... cho cùng, bất quá Triệu Viện cũng chỉ là vật hy sinh thôi."

      Trong chuyện này từ đầu đến cuối bất quá Triệu Viện chỉ là đồng lõa với Nhan Băng. Nhưng sai ở chỗ để oán hận và ghen tỵ của chính bản thân phát dương quang địa, nhiều lần hại Hạ Minh Y. Kết cục như hôm nay cũng có gì đáng để đồng tình.

      "Chúng ta trở về thôi, còn có thứ khác muốn cho em xem." Tô Ly vuốt tóc .

      "Là cái gì vậy?" Hạ Minh Y nhìn chồng văn kiện dày trước mắt vừa hỏi vừa lật ra xem.

      "Chuyện của sáu năm trước được ghi lại đầy đủ."

      Ánh nắng buổi chiều qua cửa sổ chiếu đến, Tô Ly ngồi sôpha nhìn chăm chú vẻ mặt của Hạ Minh Y. Còn Hạ Minh Y lại chăm chú nhìn văn kiện trong tay mình.

      có ai chuyện, trong phòng là mảng yên tĩnh, chỉ có tiếng tích tắc của kim đồng hồ truyền đến.

      Càng nhìn về sau lòng của Hạ Minh Y càng trầm xuống.

      Trong văn kiện có rất nhiều tin giống với tòa soạn báo đưa ra, có rất nhiều tin còn chưa được truyền ra bên ngoài, có vé máy bay năm đó Tô Ly ngồi, còn có hình ảnh và mấy bản nguyên văn Di Hoa Tiếp Mộc của "Tinh Văn Khoái Bá"......

      Có rất nhiều, rất nhiều chứng cứ chứng minh Tô Ly có ở đó.di@en*dyan(lee^qu.donnn)

      tháng nay Tô Ly

      [​IMG]
      phương1311 thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 34: Bước đường cùng

      Editor: Quinn Dun


      Tin nhắn vừa gửi , Triệu Viện liền gọi điện thoại tới, Hạ Minh Y tắt máy. Nhưng vài giây sau điện thoại ngoan cố vang lên. Cũng thể trốn điện thoại của mà khóa máy mãi, Hạ Minh Y liền nhấn nút nghe :"Triệu Viện, bản thân cảm thấy thú vị sao?" xong chuẩn bị cúp máy.

      "Chị Minh Y, cầu xin chị cứu em. Bây giờ hình như Nhan Băng tìm em, em hết cách rồi..." Giọng của mang theo tiếng khóc nức nở :"Đừng cúp máy, xin chị đừng cúp máy, nghe em mấy câu ." Động tác của Hạ Minh Y dừng lại trong giây lát, Triệu Viện nhân lúc này lập tức mở miệng :"Em biết em hại chị là em đúng, nhưng vì câu của chị trong buổi hojp báo, bây giờ Nhan Băng quyết tâm trả thù em, em chỉ có thể cầu cứu chị thôi."

      "Người ta là Thiên Hậu, tôi có cách nào chứ, tôi muốn cùng nhiều lời ." Hạ Minh Y chuẩn bị cúp máy. Phỏng chừng cho đến bây giờ Triệu Viện còn biết chuyện "Tinh Văn Khoái Bá" rốt cuộc là như thế nào, đoán chừng vẫn cho rằng Nhan Băng trả thù ! Buồn cười, nếu chuyện trước kia chưa từng xảy ra, khẳng định Nhan Băng cho rằng là do Triệu Viện phản bội. Nhưng chuyện này xảy ra , nhất định Nhan Băng có thể đoán ra đây là tác phẩm của và Tô Ly, đương nhiên cũng đoán được Triệu Viện là người gánh tội.

      Nhưng theo cách của Nhan Băng, Triệu Viện hiển nhiên nên chịu tiếng xấu, ba lần bốn lượt làm việc nhưng đều thành công, còn kéo Nhan Băng dính vào. Điều này đổ lên người Nhan Băng đổ lên ai đây? Vì vậy bây giờ cần gì tìm Nhan Băng rước lấy xui xẻo chứ? Món nợ giữa hai người họ còn chưa tính xong mà!

      "Chị chỉ cần cho em mượn ít tiền, cho em mượn tiền có được ?" Triệu Viện bên kia cảm nhận được sắp cúp máy nên vội vàng ra vấn đề chính.

      "Cắt, lại còn có thể mượn tiền tôi?" Hạ Minh Y quả nghĩ tới ta gọi đến là vì chuyện này.

      "Chị Minh Y, thể cầu xin ai cả. Lúc đó Chương Hàm dẫn dụ em nhưng lại bị Nhan Băng phát được, vì thế bọn em mới làm việc cho ta. Nhưng bây giờ danh tiếng của em tệ như vậy, ta nhanh chóng trở mặt rồi. Em gọi điện thoại cho ta được. Bây giờ ngừoi em dưới chỉ có hơn trăm đồng, em dám trở về trường, nhà cũng bị niêm phong, có tiền buổi tối em chỉ có thể ngủ ở đầu đường thôi...."

      "Em biết chị và bọn họ giống nhau....Chị có thể nghĩ đến quen biết của chúng ta mà cho em mượn ít ! Em đảm bảo sau khi cầm được tiền liền rời khỏi thành phố B, sau này trở về nữa. Cầu xin chị, cầu xin chị......xin chị hãy giúp em." Cách điện thoại nhưng Hạ Minh Y dường như có thể nhìn thấy đau khổ, hoa lê đẫm mưa của Triệu Viện ở đầu dây bên kia.

      do dự, cảm giác trở thành kẻ bị mọi người ghét, chửi rửa từng trải qua, cũng phải là đồng tình với Triệu Viện. Chỉ là đối với cảm giác đầu sóng ngọn gió này quá hiểu .

      " đọc số tài khoản ngân hàng của cho tôi ! Tôi gửi cho ." Hạ Minh Y suy nghĩ trong chốc lát rồi . Có gương mặt hiền ? Triệu Viện đến bước này vẫn có thể cầu cứu !

      "A!" nghĩ đến vừa nhắc đến thẻ ngân hàng Triệu Viện liền thất thanh khóc nức nở : " Thẻ....tiền của em....tiền đều bị Tôn Cường lấy rồi! Em hết tiền rồi...." Nhất thời trong điện thoại chỉ còn tiếng khóc của Triệu Viện, rất lâu sau đó mới bình tĩnh lại :"Chị Minh Y, bây giờ em muốn người có người, muốn tiền có tiền, chị có thể đưa đến cho em ? đó, em nhận được tiền liền mua vé rời , em còn phải trốn Nhan Băng...."

      Hạ Minh Y nheo mắt lại, cảm thấy tự mình đích thân gặo có đơn giản như vậy. Lời hoài nghi của còn chưa kịp ra Triệu Viện vội vàng :"Chị Minh Y, nếu như chị tin em có thể dẫn theo vệ sĩ, để bọn họ thấy." Hạ Minh Y vô cùng do dự. Theo lý thuyết nếu trực tiếp cự tuyệt cũng có vấn đề gì. Nhưng nghĩ đến thủ đoạn của Nhan Băng như cưỡng hiếp tập thể, bắt cóc giết con tin, đánh... Tuy hận Triệu Viện nhưng cũng hận tới mức hy vọng ta chết. Nếu như có thể rời khỏi làng giải trí, rời khỏi thành phố B cũng có thể xem là chuyện tốt.

      "Chị Minh Y, cầu xin chị, nếu để trễ hơn chút kịp ..." Hạ Minh Y khẽ cắn môi, hỏi :"Chúng ta gặp nhau ở đâu đây?"


      nghĩ đến Triệu Viện lại nghèo túng đến mức này, khi Hạ Minh Y nhìn thấy ta phản ứng đầu tiên chính là quần áo người ta vẫn là bộ mà hôm cảnh sát tiến vào kiểm tra, ít chỗ còn có vết bẩn, có trang điểm, sắc mặt trắng xanh, đôi mắt sớm sưng đỏ, kiểu tóc lời nào có thể diễn tả. cầm theo cái túi, đáng thương tội nghiệp đứng ở phía bên kia, nhìn thấy Hạ Minh Y đến ánh mắt bỗng chốc sáng lên :"Chị Minh Y!"

      Hạ Minh Y dặn dò với vệ sĩ ở phía sau vài câu rồi xoay người đến chỗ Triệu Viện. Công viên náu quả vắng vẻ, chả trách các dân mạng tuyên bố tìm nhưng tìm ra. Hạ Minh Y đến bên cạnh , từ trong túi lấy ra vạn tệ :"Đủ cho bất cứ đâu trong nước. Từ nay về sau tôi muốn nhìn thấy nữa!" Triệu Viện nhận lấy tiền, nước mắt lại chảy xuống. cúi người rồi đột nhiên quỳ xuống đất, nghẹn ngào :"Chị Minh Y, đến nước này em hối hận. Chị tốt với em như thế, em lại cùng Nhan Băng hợp tác hãm hại chị! Em phải người! Hôm nay em cúi đầu xin lỗi chị, mong chị tha lỗi cho em, chỉ chúc chị về sau sống tốt!" xong liền cúi lạy.

      Hạ Minh Y vô cùng kinh ngạc, vội vàng khom người đỡ dậy :" làm gì vậy? Tôi cần làm như vậy!" Triệu Viện thuận theo lực kéo của đứng dậy.

      "Nếu như lòng hối cải, sau này làm người tốt, cần phải nghĩ cách hãm hại người khác---" Hạ Minh Y còn chưa xong liền cảm thấy chóp mũi đột nhiên bị phun gì vào, ngay sau đó miệng bị bịt lại, tiếng cầu cứu chưa kịp kêu ra liền hôn mê bất tỉnh.

      Trước khi nhắm mắt còn nghĩ vệ sĩ đợi thấy nhất định qua đây!

      Triệu Viện tùy tiện lau nước mắt, vẻ mặt trầm quỷ dị, thầm dùng tay ra hiệu cho phía sau, đồng thời khóc to hơn :"Chị Minh Y, cảm ơn chị, vậy em đây..." Sau lưng nhanh chóng có mấy người đàn ông cao to chạy đến, sau khi vác Hạ Minh Y lên người liền nhanh chóng chạy ra phía sau công viên . Chốc lát, trong công viên bóng người.

      Sau khi nghe Triệu Viện tiếng cảm ơn qua hai ba phút vẫn thấy Hạ Minh Y ra, trong lòng vệ sĩ liền cả kinh vội vàng chạy vào xem, vừa nhìn thấy lòng liền chuyển lạnh. Nào có bóng dáng Hạ Minh Y! người lập tức phản ứng lại : " Chung Nhị, cậu gọi điện thoại cho Tô công tử! Chung Tam lái xe xem gần đây có chiếc xe nào khả nghi , chắc chắn bọn họ chưa xa được." Hai người nghe thấy mệnh lệnh liền lập tức chia ra hành động. phút

      [​IMG]
      phương1311 thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 35: Đốt người

      Editor: Quinn Dun

      Vẻ mặt Triệu Viện vui vẻ, từ trong túi lấy ra bình thuốc sứ màu trắng để trước mặt Hạ Minh Y :"Haha, có biết đây là cái gì ?"

      Thẩy vẻ hoài nghi mặt Hạ Minh Y, ta tiếp tục :"Uống cái này vào nó có thể khiến có được cảm giác vui sướng nhất đời. Có nhìn thấy đám người kia ? Họ đều đến đây để phục vụ đó, còn máy chụp hình này, hahaha... Nếu như Tô Ly nhìn thấy, nên nghĩ như thế nào đây?"

      Nghe vậy đôi mắt Hạ Minh Y bỗng nhiên trợn to, tràn ngập phẫn nộ, phẫn nộ nhìn Triệu Viện, lớn tiếng :"Sống chết bất quá chỉ là cái mạng, Tô Ly tha cho các người đâu!"

      Triệu Viện cũng thèm để ý đến mở nút chai ra rồi hung hăng đổ thuốc vào miệng Hạ Minh Y.

      Hạ Minh Y liều mạng vùng vẫy thế nhưng cả người bị trói lại nên có chút sức lực nào. Tuy có bị đổ ra ngoài nhưng vẫn bị Triệu Viện rót vào ít.

      Đống thuốc nước kia tiến vào lâu liền cảm thấy bên trong cơ thể mình như có ngọn lửa cháy lên, càng lúc càng lớn, sau cùng giống như liệt diễm phần thân. Cả người nóng đến kinh người, hơn nữa nhiệt độ còn theo dạ dày đốt cả người , cuối cùng tụ lại dưới bụng dưới.

      Giống như có vô số con kiến cắn và bò vậy, cảm giác trống rỗng nhanh chóng kéo đến, trong cơ thể đột nhiên dâng lên khát vọng to lớn.

      hung hăng cắn lấy môi dưới ngăn bản thân rên ngâm ra tiếng.

      Nhan Băng thờ ơ nhìn phản ứng của , hài lòng :"Tôi và Tô Ly là thanh mai trúc mã, tôi hiểu ấy rất , chỉ là ấy vô cùng thích sạch . chỉ đối với vật mà đối với người cũng như vậy. Nếu như ấy thấy dáng vẻ rên rỉ dưới thân người đàn ông khác biết ấy phản ứng như thế nào?"

      Hạ Minh Y giận dữ nhìn , nếu phải giờ bị trói, nhất định xông lên phía trước đồng quy vô tận (cùng đến chỗ chết, cùng hủy diệt) với người phụ nữa này.

      Nghĩ đến đây đột nhiên đập đầu xuống đất. Thà chết chứ chịu nhục!

      " ta muốn tự sát!" Triệu Viện nhanh tay lẹ mắt kéo lại, nhưng đầu của Hạ Minh Y vẫn đập xuống nền đất, máu tươi rất nhanh liền chảy ra.

      Cảm giác đau đớn khiên cho ý thức của càng tỉnh táo.

      Nhan Băng bước lên phía trước nắm lấy tóc :"Muốn bảo vệ trinh tiết? cũng có khí phách lắm. Tôi để được như ý đâu! Triệu Viện, chuẩn bị máy quay!"

      ta xoay người về phía mấy tên đàn ông nôn nóng chờ đợi :"Lề mề cái gì vậy? Còn mau qua đây!!"

      Mấy người kia vội vàng chạy qua, sợi dây thừng người Hạ Minh Y được cởi ra, vừa muốn đứng lên chạy trốn liền bị ngừơi đàn ông vững vàng đè tay chân lại. Áo quần rườm rà được cởi ra từng cái, đôi bàn tay thô ráp của người đàn ông đưa đến chỗ --- ---

      Tác dụng của thuốc lại tái phát lần nữa, nó ùn ùn kéo đến mạnh mẽ như sóng triều, ánh mắt Hạ Minh Y xẹt qua tia sợ hãi, nghĩ đến việc bị những người này luân gian những giọt nước mắt sợ hãi liền rơi xuống.

      Bây giờ biết được cái gọi là kinh hãi hoảng sợ là gì rôi!

      Thà chết chứ chịu nhục! đột nhiên nhớ tới câu thành ngữ này, câu :"A Ly..." rồi cắn lưỡi tự sát.

      Nhưng lại bị người đàn ông bên cạnh nắm lấy cằm dưới :"Muốn chơi như vậy sao, còn non lắm, các em, lên!"

      Tô Ly nhìn vào hướng dẫn định vị xe, nhanh chóng chạy đến mục tiêu. Phía sau còn còn bảy tám chiếc xe thể thao, tốc độ của chiếc nào cũng rất kinh người.

      Bên trong buồng xe vô cùng áp lực , ai dám lớn tiếng thở mạnh. Mấy người vệ sĩ nhìn thấy sắc mặt ông chủ của mình trầm như núi Thái Sơn sợ đến mức dám thở.

      "Két...." Chiếc xe đột nhiên ngừng lại, Tô Ly dẫn đầu chạy vào trong, những ngừơi còn lại cũng nhanh chóng chạy sát phía sau.

      Nhìn thấy màn trước mắt, đại não Tô Ly "oành" tiếng, trong nháy mắt bộc phát. Đám người Nhan Băng nghe được thanh lớn lại nhìn thấy trước mắt toàn bộ là ngừơi võ trang, lập tức kinh ngạc đến ngây ngừơi.

      Tô Ly thuận tay lấy cây gậy từ trong tay vệ sĩ, nhanh chóng chạy đến chỗ mấy người áp chế Hạ Minh Y, cái xoay người đá chân đá những người kia ra, vệ sĩ thấy thế cũng nhanh chóng chạy đến ba xuống năm lên liền chế ngự được mấy tên đàn ông hèn hạ bỉ ổi kia.

      "A Ly...A Ly....." Hạ Minh Y hoàn toàn mất thần trí, môi dưới bị rách còn chảy máu. Hai má sưng đỏ, khắp mặt là nước mắt, chỉ còn lại tiếng rên rĩ vỡ vụn.

      Tô Ly cởi áo vest ngoài khoác lên người , ôm chặt lấy trong ngực, nhìn thấy màn này lòng như vỡ ra.

      Nhìn thấy cảnh bàn tay bẩn thỉu của những tên đàn ông kia đặt người , ngực như muốn nổ tung! Nếu như đến trễ bước, cho dù chỉ phút, trinh tiết của khó giữ được rồi!

      Mấy người vừa nãy còn mê sắc tâm khiếu bây giờ sợ đến nỗi hai chân run lên, đứng vững. Sắc mặt của Triệu Viện và Nhan Băng xám như tro, bị vệ sĩ hung hăng giữ chặt.

      Thấy Tô Ly ôm lấy Hạ Minh Y rời , A Hoành vượt qua mọi người ra.

      "Y Y, mau tỉnh lại, là , Y Y... đến rồi, Y Y...." Tô Ly ngừng gọi .

      Rất lâu sau Hạ Minh Y mới tỉnh lại, nhìn thấy gương mặt Tô Ly gần trong gang tấc liền khóc :"Có phải em bị cường gian rồi ? A Ly, có phải em còn sạch nữa đúng ?"

      Tô Ly ôm chặt lấy :" có, có, xảy ra chuyện gì cả, có gì cả, bây giờ em an toàn rồi. Đừng sợ, ở đây. Nơi nào có Y Y nhất định có A Ly..." lấy băng gạc nhàng lau sạch vết máu khô trán Hạ Minh Y, ánh mắt mảng hàn, đương nhiên phẫn nộ lúc nãy còn chưa bình tình khôi phục lại.

      "Có đau ? lập tức đưa em gặp bác sĩ."

      Hạ Minh Y trả lời câu hỏi của , tựa đầu vùi đầu chặt vào lòng , nghẹn ngào :"Bọn họ hạ dược em, phải là em nguyện ý...."

      đến đây cảm thấy cả người khó chịu, sóng triều lúc nãy bị cuộn sạch bây giờ lại nổi lên. nhịn được mà rên rỉ :"Ưhm... A Ly, em....em rất khó chịu."

      Dược tính của thuốc này quá mạnh, lúc nãy còn dựa chút sức lực mà chống lại, nhưng bây giờ ở trong lòng Tô Ly, lại cùng với người tiếp xúc, khi khôi phục lại mãnh liệt hơn lúc nãy.

      Đại não nóng lên, cũng nghĩ ngợi nhiều như vậy liền như bạch tuột quấn lấy Tô Ly, hung hăng hôn lấy , chiếc lưỡi nhắn linh hoạt cạy mở hàm răng , dùng sức mút. Hai chân thon dài theo bản năng cuốn lấy thắt lưng thon gầy của .

      Hô hấp Tô Ly đột nhiên bị kiềm hãm, nháy mắt cả người nổi lên phản ứng, từ khách đổi thành chủ càng hôn sâu hơn. Nụ hôn này lại khêu gọi dược tính trong người , khát vọng mạnh mẽ lại kéo đến. còn biết bản thân làm gì, chỉ biết ở gần với Tô Ly cả người dễ chịu hơn rất nhiều, vì thế càng dùng lực quấn chặt lấy .

      Hai tay nhắn dùng sức xé y phục ngừơi , muốn cởi bỏ những thứ chướng ngại người .

      thanh rên rỉ vỡ vụn :"A Ly...A Ly....em khó chịu......"

      Tô Ly nỡ rời khỏi cánh môi hồng của , đầu vùi vào cổ , hít hơi sâu, nhẫn nại trong chốc lát rồi :"Y Y, đừng.. bây giờ em tỉnh táo."

      Nếu như bây giờ muốn , lỡ sau khi tỉnh lại hối hận làm sao đây?

      Trong lúc Tô Ly ý loạn tình mê, trong đầu đột nhiên lên ý nghĩ này. Tính cách của tương đối bảo thủ, nếu như phải tác dụng của dược tính tuyệt đối nhiệt tình như lửa như vậy. Sau khi tỉnh lại lỡ như biết hai người lại phát sinh quan hệ dưới tình huống như thế, biết nghĩ như thế nào.

      Nghĩ đến đây, vươn tay cánh tay quấn quanh người mình, chế trụ lại động tác châm lửa của .

      "Y Y, bây giờ em tỉnh táo, thể muốn em vào lúc này được."

      "A Ly...." Hạ Minh Y bất mãn lầu bầu, mang theo chút nức nở. Vừa rời khỏi người Tô Ly, cả người liền nóng chịu nổi, thế mà lại cho đụng vào , quá đáng!

      Tô Ly hít hơi sâu đè nén tình triều dâng lên trong người. hiểu cảm nhận của , cũng là người đàn ông bình thường, người phụ nữ mình thương ở trong lòng, làm sao có thể bất vi sở động. Nhưng bây giờ tuyệt đối thể, bị thương, lại tỉnh táo. Huống chi đám người hại còn chưa bị trừng phạt!

      *Bất vi sở động : mặc kệ người khác gì hay mê hoặc như thế nào vẫn kiên định với lập trường ban đầu, kiên trì với nguyên tắc lúc đầu của bản thân, có hành động nào.

      ra khỏi xe ôm ra ngoài :"Y Y, chúng ta gặp bác sĩ, thân thể em quan trọng nhất." Từ xa có chiếc xe chạy đến. Mặc dù Hạ Minh Y bị ôm ngang nhưng an phận mà nhích tới nhích lui, chỉ mấy bước ngắn ngủi nhưngTô Ly cảm thấy đây là loại hành hạ ngọt ngào mà trước nay chưa từng trải qua.

      A Hoành trước giờ làm việc gì cũng rất cẩn thận, sau khi nghe tin Hạ Minh Y bị bắt cóc biết việc đơn giản như vậy, nên mang theo bác sĩ chuẩn bị sẵn.

      Tô Ly đến gần chiếc Lincoln, ngay lập tức liền có người phụ nữ trung niên mở cửa bước ra.

      "Tôi còn cho rằng cậu tự mình giải quyết, ngờ cuối cùng cậu vẫn nhịn xuống." Người phụ nữ trêu ghẹo .

      Tô Ly cẩn thận nghiêm túc đặt Hạ Minh Y yên vào xe :"Dì Chu, giao cho dì."

      Người phụ nữ ngẩng đầu nhìn thấy trong mắt nồng đậm che lấp, sắc mặt thay đổi, thấp giọng :"Tiểu thiếu gia yên tâm, tôi chăm sóc ấy tốt."

      Tô Ly thương nhìn Hạ Minh Y rồi xoay người vào nhà.


      Nhìn thấy cảnh trước mắt khóe miệng nở ra nụ cười băng lãnh.

      Mấy tên đàn ông bỉ ổi chỉ mặc mỗi chiếc quần đùi theo tiếng hô của Chung Đại mà xếp hàng nhảy cóc, mặt mũi tên nào cũng bầm dập, dáng vẻ vô cùng buồn cười.

      Nhưng Tô Ly cười nổi, vừa nhìn thấy bọn họ liền nhớ đến màn kia, lửa giận vừa mới bình lại trong nháy mắt liền tăng lên.

      A Hoành đến bên cạnh thấp giọng hỏi :" ấy sao rồi?"

      Tô Ly híp mắt lại, ánh mắt đầy vẻ khát máu nhìn đám người Triệu Viện :"Vẫn ổn, dì Chu lo liệu rồi."

      bước lên phía trước vài bước, lạnh lùng :" qua đây!"

      Mấy người đàn ông nhảy cóc lập tức chạy đến bên cạnh , khuôn mặt trắng bệch phờ phạc xin lỗi :"Sau này chúng tôi dám nữa! dám nữa!"

      "Tay của mấy người đều đụng vào ấy?" Tô Ly chỉ vào mấy người đó hỏi :"Cậu đè hai tay, cậu đè chân, cậu cởi y phục, cậu nhéo cằm dưới của ấy có đúng ?"

      Sắc mặt mấy người kia trắng bệt, sợ hãi gật đầu.

      Đôi mắt Tô Ly sâu thấy đáy, gằn từng chữ :"Cũng hỏi xem là người phụ nữ của ai dám động, có phải chán sống rồi ?"

      Mấy người kia nghe thấy vậy vì sợ hãi mà mở to mắt, liều mạng cầu xin tha thứ.

      Tô Ly liếc qua, nhàng ra hai chữ :"Chặt đứt!"

      Giọng nhàng, nhu hòa như vậy nhưng nội dung lại đày mùi máu, ôn nhã độc ác người lại đối lập với hòa giải, vì vậy càng thêm khiến người khác sợ hãi.

      Mấy người kia liền phản ứng lại, sợ đến mức tè ra quần, đám đàn ông ai nấy đều khóc như đứa bé, liều mạng giãy giụa. Thậm chí còn có người hét lớn :"Các người làm vậy là phạm tội! Phạm tội..."

      Tô Ly thờ ơ đảo mắt nhìn qua, mặt chút phản ứng.

      A Hoành cầm điếu thuốc trong miệng xuống, :"Các người còn biết cái gì là phạm tội? Chưa lấy mạng mấy người là tốt lắm rồi, nên thỏa mãn !"

      Nếu đổi lại là Tiêu Hiên, những người này e là sống được đến bây giờ.

      "A!....." Theo cùng với hành động giơ tay chém xuống của vệ sĩ, mấy người kia liều mạng lăn qua lăn lại mặt đất.

      Triệu Viện và Nhan Băng nhìn thấy cảnh này sợ đến nỗi sắc mặt đại biến, cả người lảo đảo như muốn ngã.

      Đặc biệt là Nhan Băng, luôn biết Tô Ly ngoan độc nhưng ngờ Tô Ly lại có thể ngoan độc đến mức này.

      mở to hai mắt nghi hoặc nhìn qua Tô Ly, ngờ Tô Ly cũng đúng lúc nhìn qua.

      Nhìn thấy sát khí mạnh mẽ trong mắt , lòng đột nhien run lên, ra được điều gì.

      Tô Ly bước từng bước về phía :"Là do em bày ra?"

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 36: Bài học kinh nghiệm xương máu.

      Editor : Quinn Dun

      Nhan Băng khó khăn nuốt nước miếng cái, cảm giác mỗi bước chân đến gần của Tô Ly cảm giác áp bách lạnh lẽo càng mạnh mẽ hơn.

      Trong phút chốc cảm thấy trong hai mươi mấy năm qua, chưa từng biết Tô Ly.

      Vốn dĩ cho rằng thủ đoạn mánh khóe thương nghiệp của tương đối cường ngạnh, ngờ.....

      Nhìn thấy Tô Ly bước đến bên cạnh, trong lúc nguy cấp chợt nảy ra cách đối phó hữu hiệu ( cái khó ló cái khôn) hét lớn lên:"Tô, phải em, là Triệu Viện. nhiều ngày em hề xuất , là ta liên lạc với em, ta muốn dùng cách này để lấy lòng em."

      Triệu Viện nghe vậy kinh ngạc mở to mắt :"Chị Băng, nhưng.... phải vậy, ràng chị cũng..."

      Nhan Băng nhanh chóng ngắt lời :"Hai ngày trước phải là đến tìm tôi sao? phải có thể bắt ta sao? Mấy hôm nay tôi bận đến sứt đầu mẻ trán,làm gì còn có thời gian quản những chuyện này?"

      Triệu Viện lo lắng mở miệng nhưng lại biết như thế nào. Tuy chuyện này là do nhắc đến, nhưng trong chuyện này hai người cùng nhau bày kế! Sao bây giờ liền trở thành lỗi mình rồi?

      Nhưng còn chưa kịp mở miệng, Tô Ly xoay người hỏi câu :"Mặt của ấy là do ai đánh?"

      Nhan Băng phản ứng nhanh vội :"Triệu Viện! ấy đánh lúc liên tiếp mấy cái, cũng là do em ngăn ấy lại!" Lời này cũng tính là giả.

      Tô Ly chẳng tỏ ý gì, với Chung Nhị :"Đánh gấp mười lần."

      Tiếng "bốp bốp bốp" ngừng vang lên, trong chốc lát hai gò má sưng cao lên, cả khuôn mặt sưng như đầu heo.

      Nhìn thấy ánh mắt chán ghét của những vệ sĩ xung quanh, trong lòng Triệu Viện kích động, phát điên lên, có điều gì cũng đều hết ra ngoài.

      "Nhan Băng, có còn là người ? Từ đầu đến cuối là do tìm đến tôi, là tìm tôi cùng nhau mưu tính với Hạ Minh Y, tất cả mọi chuyện đều có tham gia, dựa vào đâu mà để mình tôi gánh vác !! Tô Ly có bản lĩnh cũng phế người phụ nữ này , ta mới là người hận Hạ Minh Y nhất, dựa vào đâu mà đánh tôi? Dựa vào đâu mà ta có thể tốt?"

      Nhan Băng nghe vậy sắc mặt đại biến, cẩn thận nghiêm túc đánh giá thần sắc của Tô Ly. còn cách nào khác, bây giờ ở trong tay đối phương, chỉ có thể lấy lùi làm tiến.

      Mặc dù bị đánh xong, máu vẫn chảy miệng của Triệu Viện, nhưng vẫn cam lòng mắng chửi. Gần như là thăm hỏi ân cần đến mười tám đời tổ tiên của Nhan Băng, Hạ Minh Y và Tô Ly.

      A Hoành nhìn thuận mắt, bước đến bên cạnh , ngồi xổm xuống :" muốn biết vì sao ? Bởi vì... ấy là nhị tiểu thư của tập đoàn Nhan Thị, đánh chó phải nhìn mặt chủ có đúng ? Trong cái vòng này dễ hạ lắm, ở đâu nhảy lên vậy? đặt bọn tôi ở đâu rồi hả?"

      Trong vòng này người có tiền có thế, có bổi cảnh có thể đóng phim, gia đình có tiền có thể có tác phẩm mà đóng. Cứ nhìn Lâm Diên, Triệu Viện, khác nhau trời vực. Khi đó lại có thể ký hợp đồng với ta, biết là quyết định của vị cấp nào.

      Triệu Viện bỗng dưng mở to mắt "Vậy Hạ Minh Y sao? ta có tính là có nguồn gốc ? Dựa vào cái gì mà cả ngày ra vẻ thuần khiết? Nhìn thấy ta tôi liền cảm thấy ghê tởm! ta dựa vào cái gì chứ? hối hận lúc nãy hạ dược ta ngay từ đầu, xem ta còn giả vờ như thế nào!"

      Ánh mắt A Hoành rét lạnh, đưa tay hung hăng nắm cằm dưới của :"Thuốc cũng là do làm? Tốt lắm...."

      Tô Ly nghe thế cũng quay sang, ánh mắt lạnh lùng sâu thẳm quét qua người Triệu Viện, :"Chung Tam, xem còn thuốc ." lại xoay người nhìn máy quay ở cao :"Cứ làm như cũ."

      Nhan Băng nghe thấy vậy liền sợ hãi, hai hàm răng run lẩy bẩy.

      Tô Ly bước đến bên cạnh thấp giọng :"Tôi rất tò mò rằng vì sao lần nào cũng sợ, lần nào cũng tiếp thu dạy dỗ? Nhưng mà sao, lần này tôi khiến nhớ kỹ."

      Nhan Băng giữ chặt cánh tay Tô Ly nghẹn ngào :"Cẩn Tô, sao có thể làm thế với em! Em làm nhiều thứ như vậy là vì cái gì? Còn phải là vì sao? Chỉ vì em thích mà thôi, là sai sao?!"

      Tô Ly hất tay ra, lạnh lùng :"Nhẫn tâm có tính người còn tính là sai? Lần trước nếu phải là do mẹ , cho rằng tôi bỏ qua cho sao? xem cho kỹ !"

      kéo Nhan Băng đến bên Triệu Viện.

      Nhan Băng sợ hãi giãy dụa :" được, buông ra, em là nhị tiểu thư của Nhan gia, dám làm thế với em? sợ hai nhà bất hòa sao?"

      Tô Ly quay đầu liếc :"Nhan Lam Khanh, cảm thấy tôi dám sao?"

      Nhan Băng há miệng thở dốc, ra lời. lảo đảo mấy bước, nhìn thấy A Hoành cách đó vài mét thờ ơ nhìn họ, đột nhiên giống như nhìn thấy cứu tinh :" cả, Cẩn Hoành, cứu em với!"

      A Hoành giật khóe miệng :"Lam Khanh, đừng sợ!" Câu này dưới tình huống như vậy ràng có chút ổn.

      Nhưng lòng Nhan Băng khẩn trương lại buông lỏng chút, có Cẩn Hoành ở đây, Tô Ly dám làm xằng bậy.....

      Tô Ly kéo đến cạnh Triệu Viện. ràng dược tính của thuốc tái phát, lúc nãy Triệu Viện còn dưới người mấy tên đàn ông bỉ ổi kia ý loạn tình mê, ngừng rên rỉ.

      A Hoành nhìn thuận mắt, bước đến bên cạnh , ngồi xổm xuống :" muốn biết vì sao ? Bởi vì... ấy là nhị tiểu thư của tập đoàn Nhan Thị, đánh chó phải nhìn mặt chủ có đúng ? Trong cái vòng này dễ hạ lắm, ở đâu nhảy lên vậy? đặt bọn tôi ở đâu rồi hả?"

      Trong vòng này người có tiền có thế, có bổi cảnh có thể đóng phim, gia đình có tiền có thể có tác phẩm mà đóng. Cứ nhìn Lâm Diên, Triệu Viện, khác nhau trời vực. Khi đó lại có thể ký hợp đồng với ta, biết là quyết định của vị cấp nào.

      Triệu Viện bỗng dưng mở to mắt "Vậy Hạ Minh Y sao? ta có tính là có nguồn gốc ? Dựa vào cái gì mà cả ngày ra vẻ thuần khiết? Nhìn thấy ta tôi liền cảm thấy ghê tởm! ta dựa vào cái gì chứ? hối hận lúc nãy hạ dược ta ngay từ đầu, xem ta còn giả vờ như thế nào!"

      Ánh mắt A Hoành rét lạnh, đưa tay hung hăng nắm cằm dưới của :"Thuốc cũng là do làm? Tốt lắm...."

      Tô Ly nghe thế cũng quay sang, ánh mắt lạnh lùng sâu thẳm quét qua người Triệu Viện, :"Chung Tam, xem còn thuốc ." lại xoay người nhìn máy quay ở cao :"Cứ làm như cũ."

      Nhan Băng nghe thấy vậy liền sợ hãi, hai hàm răng run lẩy bẩy.

      Tô Ly bước đến bên cạnh thấp giọng :"Tôi rất tò mò rằng vì sao lần nào cũng sợ, lần nào cũng tiếp thu dạy dỗ? Nhưng mà sao, lần này tôi khiến nhớ kỹ."

      Nhan Băng giữ chặt cánh tay Tô Ly nghẹn ngào :"Cẩn Tô, sao có thể làm thế với em! Em làm nhiều thứ như vậy là vì cái gì? Còn phải là vì sao? Chỉ vì em thích mà thôi, là sai sao?!"

      Tô Ly hất tay ra, lạnh lùng :"Nhẫn tâm có tính người còn tính là sai? Lần trước nếu phải là do mẹ , cho rằng tôi bỏ qua cho sao? xem cho kỹ !"

      kéo Nhan Băng đến bên Triệu Viện.

      Nhan Băng sợ hãi giãy dụa :" được, buông ra, em là nhị tiểu thư của Nhan gia, dám làm thế với em? sợ hai nhà bất hòa sao?"

      Tô Ly quay đầu liếc :"Nhan Lam Khanh, cảm thấy tôi dám sao?"

      Nhan Băng há miệng thở dốc, ra lời. lảo đảo mấy bước, nhìn thấy A Hoành cách đó vài mét thờ ơ nhìn họ, đột nhiên giống như nhìn thấy cứu tinh :" cả, Cẩn Hoành, cứu em với!"

      A Hoành giật khóe miệng :"Lam Khanh, đừng sợ!" Câu này dưới tình huống như vậy ràng có chút ổn.

      Nhưng lòng Nhan Băng khẩn trương lại buông lỏng chút, có Cẩn Hoành ở đây, Tô Ly dám làm xằng bậy.....

      Tô Ly kéo đến cạnh Triệu Viện. ràng dược tính của thuốc tái phát, lúc nãy Triệu Viện còn dưới người mấy tên đàn ông bỉ ổi kia ý loạn tình mê, ngừng rên rỉ.
      Miệng vết thương của mấy người đó chỉ được băng bó qua loa, lại sợ hãi uy nghiêm của vệ sĩ, chịu đựng đau đớn mà ra sức. Triệu Viện còn điên cuồng hơn so với bọn họ, chủ động vặn vẹo thân mình nghênh hợp. ta gần như hoàn toàn quên mất tình cảnh tại của mình.

      Máu tươi từ miệng vết thương của mấy ngừoi kia rơi xuống, tình cảnh dâm mị hỗn loạn. Nhan Băng chỉ nhìn thoáng qua, nhịn được mà nôn ra trận.

      Tô Ly hung hăng buông ra :" nhìn thấy chưa? Bây giờ biết cái gì là luân gian rồi chứ? biết ghê tởm và sợ rồi? Vậy có biết hủy hạoi biết bao nhiêu người rồi ?"

      Nhan Băng liều mạng lắc đầu lui về sau, miệng vẫn chưa từ bỏ ý định hét lớn :"Thân phận của bọn họ là gì mà dám trèo cao với tới chứ? Chỉ là em cho bọn họ bài học nho thôi! Bọn họ chỉ là nhân vật thấp bé mà thôi, A Tô, rốt cuộc nghĩ gì vậy? biết chỉ có chúng ta mới thích hợp nhất sao?"

      Lời vừa ra, sắc mặt Tô Ly và A Hoành liền thay đổi, những vệ sĩ ở đây cũng nhíu mày lại. Đây còn là nhân vật nổi tiếng thiên kim tiểu thư sao!

      Ánh mắt Tô Ly quét về phía :"Xem ra thể lý với rồi. Nhưng sao, tôi chỉ muốn với câu,nếu như lần sau còn dám đụng đến Hạ Minh Y, đây chính là kết cục của !"

      "! dám sao? Em là nhị tiểu thư của Nhan gia!"

      "Cho nên! Nhan gia phải còn có đại tiểu thư sao...." A Hoành bên lạnh lùng mở miệng.

      Trong nháy mắt Nhan Băng nên lời, đầu vô lực cúi xuống, chỉ là bàn tay dưới tay áo càng nắm chặt lại, thể cam lòng và phẫn hận của chủ nhân.

      Hạ Minh Y..... Hạ Minh Y....Hạ Minh Y! cắn chặt răng, trong lòng gào thét nhiều lần, tiếng sau lớn hơn cả tiếng trước.




      Khi Hạ Minh Y tỉnh lại sắc trời sáng trưng, cảm giác khó chịu trong người còn nữa, chỉ là vết thương đầu vẫn cảm thấy đau.

      Y tá thấy tỉnh lại liền vội vàng chạy qua kiểm tra, ràng cặn kẽ tình huống mấy hôm nay rồi ra ngoài tìm bác sĩ. Lúc này mới biết bản thân hôn mê ba ngày. việc ba ngày trước nhớ nhiều lắm, nhưng cảm giác bị mấy tên đàn ông bỉ ổi đè xuống đất cả đời này quên được!

      càng quên khuôn mặt hưng phấn, biểu tình như xem kịch vui của Triệu Viện, còn có dáng vẻ lạnh nhạt châm biếm của Nhan Băng. Cảnh tượng ấy mãi mãi ở trong lòng .

      Nó nhắc nhở , trong làng giải trí này phải ai cũng đáng để đồng tình, phải tất cả lòng tốt đều được báo đáp. lại có thể bị dáng vẻ làm cầu cứu của Triệu Viện đánh lừa, lúc ấy điên mới làm như vậy!

      Nhưng sao, qua bài học kinh nghiệm xương máu lần này ghi nhớ kỹ. Từ nay về sau tất cả những điều tốt đẹp nhất chỉ để lại cho mình Tô Ly.

      Hôm xuất viện Tô Ly cũng đến, chỉ có Huy dẫn theo trợ lý Tiểu Trần đến, Thái Kim Huy đưa cho co lịch trình tuần sau. Do chậm trễ nên phải trở về gấp trong đêm để kịp tham gia chương trình phỏng vấn, buổi tuyên truyền của phim "Vô Thanh", và chuẩn bị cho những bộ phim sắp tới.

      Hạ Minh Y nhàng cắt ngang lời :"Tô Ly đâu ?"

      Lời của Thái Kim Huy ngừng lại, mặt hơi biến sắc, sau cùng :"Gần đây cậu ấy có chút việc, cần lo lắng cho cậu ấy."

      Lòng Hạ Minh Y chợt lạnh, lần này gây ra phiền phức , Tô Ly.....có phải rất tức giận ?

      Nhưng may mà tối hôm đó Tô Ly trở lại. nhiều ngày gặp, có rất nhiều điều muốn với . Nhưng sắc mặt của lại có chút trầm.

      "A Ly.... giận em sao? Hạ Minh Y cẩn thận hỏi.

      Mắt phượng sâu thẳm của Tô Ly nhìn chăm chú, dưới ánh mắt ấy có cảm giác thể che giấu được điều gì.

      lúc định vài câu Tô Ly đột nhiên lạnh lùng mở miệng :"Em có nghĩ qua nếu như em xảy ra chuyện phải làm như thế nào ? Em có nghĩ qua lúc nhìn thấy khuôn mặt đầy máu của em sợ như thế nào ?"

      "A Ly, em...."

      "Em thể suy nghĩ chút vì sao?" Tô Ly cắt ngang lời , giọng điệu đột nhiên tăng cao.

      Hạ Minh Y nhất thời sửng sốt, thể tin mà nhìn , cả người lui về sau bước, hình như có chút sợ hãi.

      Động tác này bị Tô Ly nhìn thấy, tàn bạo trong mắt lại tăng lên, đột nhiên vươn tay ôm vào ngực, động tác này quá mạnh làm cho thân thể Hạ Minh Y có chút đau đớn.

      " được sợ , được sợ ....Bất luận như thế nào! Y Y, em chỉ có thể là của !" Vẻ mặt Tô Ly có chút mê loạn, Hạ Minh Y chưa kịp phản ứng lại môi bị đè xuống.

      "A Ly..." vừa mở cánh môi ra liền bị nhân cơ hội đó mà tiến vào. Lúc trước tuy đôi lúc cũng cực kỳ bá đạo nhưng vẫn mang theo chút nhu tình, lưu luyến và chăm sóc. Nhưng lần này động tác lại cứng rắn hung ác, thậm chí tia thương tiếc, cách hôn thô bạo này giống như phát tiết điều gì.

      Hạ Minh Y phát Tô Ly có gì đó đúng, vùng vẫy muốn trốn tránh nhưng lại bị chặt chẽ giữ lại.

      Tất cả những lời muốn đều bị ngăn lại, cuối cùng có chút chịu nổi nụ hôn như bạo phong vũ, ý thức cũng dần trở nên mơ hồ. Đây là người đàn ông mình cho nên hãy nhẫn nại chút... Trước khi mất ý thức nghĩ như vậy.

      Khi hừng sáng, trong giấc ngủ mông lung cảm thấy có gì đó mềm mại vuốt ve dịu dàng từ trán đến mắt rồi đến môi , còn có tiếng thở dài mơ hồ.

      "Y Y, xin lỗi.....xin lỗi, em...."

      Buổi sáng khi tỉnh lại thấy bóng dáng Tô Ly đâu. chiếc bàn cạnh giường còn để lại tờ giấy, tò mò cầm lên xem.

      "Y Y, tạm thời có việc phải rời , chăm sóc bản thân tốt. Xin hãy tha thứ vì nhất thời khống chế được bản thân, em."

      Đây là chữ viết của Tô Ly, tuấn tú cứng cáp, chữ như người, từng nét chữ đều rất nghiêm túc.

      Xem xong chợt đứng lên, tìm khắp vòng trong biệt thự, lúc này mới tin rằng Tô Ly rời , cảm giác mất mác lấp đầy lòng .

      Cuộc sống của ngừơi luôn vô cùng đơn. Buổi sáng bận rộn thông cáo, lên chương trình, thu , tiến hành tuyên truyền phim nhưng khi trời tối nhìn thấy nhìn thấy căn biệt thự trống trải, cảm giác mất mát ngừng tăng lên.

      Kể từ sau ngày hôm đó, Tô Ly chưa từng trở về, cũng có thông báo nào. chỉ vậy, mấy ngày nay gọi cho điện thoại vẫn luôn tắt máy. giống như biến mất vậy, thậm chí nửa đêm Hạ Minh Y giật mình tỉnh giấc từ trong giấc mơ.

      Tô Ly rời khỏi sao?

      Bất kể là bá đạo cũng được, ôn nhu cũng được, chỉ cần là Tô Ly của , đều . Nhưng xin đừng rời khỏi ...

      Tối hôm nay sau khi tắm xong vừa bước ra ngoài điện thoại liền vang lên.

      A Ly! lẩm nhẩm cái tên này rồi vui sướng chạy đến mở điện thoại, tâm tình vui sướng có chút giảm bớt bởi vì là trong nhà gọi đến, giọng của tương đối nhàng.

      "Ông nội, trễ như thế này sao còn gọi cho con ạ?"

      Giọng bên kia có chút vội vàng, lúc sau ông nội Hạ từ tốn :"Y Y, dạo này con có bận ?"

      "Vẫn ổn ạ, chỉ là tuyên truyền cho bộ phim cũ, sắp tới quay phim mới ạ, cũng bận lắm."

      "Vậy tốt ... ... bà nội của con, bà nội của con." Giọng ông nội đột nhiên có chút nghẹn ngào.

      "Bà nội làm sao ạ? Ông nội, bà nội là sao? Ông đừng dọa con...." Hạ Minh Y nhận thấy việc có chút gì đó hợp lý, khủng hoảng trong lòng nháy mắt tăng lên.

      "Bà nội con sắp được rồi.... Con mau chóng về gặp mặt bà lần cuối !"
      phương1311 thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 37 : Mâu thuẫn

      Editor: Quinn Dun

      "Bộp!" tay Hạ Minh Y run lên, chiếc điện thoại rơi xuống đất. run rẩy cúi xuống đất nhặt điện thoại lên rồi bấm số.

      Giọng nức nở : " Alo, tôi muốn đặt vé bay đến Tân Diêu.."


      Bôn ba cả đêm, khi Hạ Minh Y đến sân bay Tân Diêu trời rạng sáng. Nhìn thấy bóng dáng già nua của ông nội ở cửa, trong nháy mắt nước mắt lại rơi.

      Hạ Gia mấy năm nay như thế nào? Vốn dĩ mấy đời chỉ có con, đến đời của chị và bị chặt đứt , bây giờ lại liên tiếp gặp chuyện may, đến hôm nay ngay cả bà nội lại cũng ổn...

      Ông nội nhìn thấy liền nhanh chóng bước đến, như ngày thường kéo tay qua cho cái trứng luộc trong nước trà :"Có đói , trước tiên ăn lót dạ ."

      nhận lấy trứng gà rồi nuốt cả quả.

      Suốt mấy tiếng máy bay, nghĩ đến vô số lời nhưng khi nhìn thấy ông nội, lại được điều gì.

      Ông nội nhìn ra tâm của , an ủi :"Y Y, có ốm đau, chỉ là đến tuổi rồi. Vì thế con cũng đừng quá đau lòng, ông bà đều già rồi, khó tránh được ngày này."

      Đến tuổi rồi? Lòng Hạ Minh Y run lên, nếu như nhớ lầm ông nội và bà nội bằng tuổi.

      ******************************

      Quãng thời gian cuối cùng của bà nội luôn ở cùng bà, sống thọ và chết tại nhà có thể vẫn là mong muốn của nhiều người! Nhưng mà những năm gần đây nhìn thấy từng người trong nhà rời , kiên cường của cũng vỡ nát.

      Ngày hạ táng, Tân Diêu có trận mưa mịt mù, chuyện Hạ Minh Y lo lắng nhất vẫn xảy ra.

      khống chế được mà ngăn cỗ quan tài, nước mắt thể rơi nữa chỉ còn tiếng khóc than, bà con thân thích phía sau cứng rắn kéo lại để tang lễ có thể tiến hành. Hạ gia mấy đời đều đơn truyền vì thế bà con nhiều, nhưng lễ tang lần này ngoài ý muốn lại đến rất nhiều thân thích.

      Sau khi chấm dứt lễ tang, mục đích của mọi người mới lộ ra.

      "Cái kia, Y Y, bây giờ con phát đạt rồi, con xem họ con sắp kết hôn nhưng chưa đủ tiền, con có thể ?"

      "Tiểu Y, chị họ Lệ Lệ của con, con còn nhớ ? Nó học ở trường truyền thông, năm nay vừa mới tốt nghiệp, con xem xem có thể sắp xếp cho nó công việc hay ?"

      "Từ thím thương con, bây giờ nhà con như vậy, sau này cứ qua nhà thím sống !"

      ... ......

      Hạ Minh Y xoa xoa khuôn mặt cứng đờ, nhàng :"Con muốn ở mình, mọi người về trước !"

      Từ trong đám người người bà con xa biết quan hệ ra sao sửng sốt, có người bất mãn :"Con nha đầu này chuyện với trưởng bối như thế đó hả? Làm minh tinh rồi là nhận người quen luôn sao?"

      Ha, nhận người quen? Rốt cuộc năm đó là ai nhận người quen trước?

      Trong lòng Hạ Minh Y cười lạnh tiếng, chẳng muốn dây dưa với bọn họ, :"Các người tôi !" cầm lấy túi rồi bước nhanh rời .

      Đồ vật có giá trị sớm thu lại, ở đây bất quá chỉ là căn phòng trống, nếu bọn họ muốn ở lại như thế cứ cho họ ở lại.

      Ngay lúc phiền muộn điện thoại lại đổ chuông. còn hơi sức mở điện thoại lên.

      "Hạ Minh Y còn gọi điện trả lời tôi? cho rằng mình là vị thần sao? ỷ có Tô Ly tôi dám mắng sao?"

      "Trong nhà có chuyện gì quan trọng hơn công việc chứ? biết bộ phim mới của sắp khai máy rồi ?"

      "Mau gọi điện thoại lại! Nếu muốn lăn lộn sớm chút!"

      ... .....

      Trước lúc trở về uyển chuyển biểu đạt rằng trong nhà có chuyện gấp, nhưng Thái Kim Huy đồng ý cách của , mà mấy hôm nay quả chuyện quan tâm lo lắng quá nhiều, cũng chẳng quan tâm đến chuyện của công ty. Chắc là điểm này nên mới khiến Thái Kim Huy bất mãn.

      suy nghĩ trong chốc lát rồi quyết định gọi điện cho Thái Kim Huy.

      Điện thoại vừa thông bên kia liền dứt :"Hạ Minh Y! rốt cuộc còn muốn lăn lộn ? Mới có chút thành quả liền muốn đùa giỡn đại bài, cho rằng là ai hả? có Tô Ly chẳng là gì hết! Tốt nhất cho tôi lí do tốt chút!"

      Thái Kim Huy rất tức giận, nhưng dù có tức giận như thế nào những lời này cũng hơi quá đáng rồi. Vốn dĩ tâm tình của vô cùng phiền muộn, vừa nghe những lời này càng buồn phiền hơn, trực tiếp tắt máy.

      Dù sao cũng phải về, còn bằng trở về rồi nghe mắng. Đúng lúc cũng cần suy nghĩ kỹ con đường về sau.


      " , , đến đây xem ! Đảm báo rất đúng, có phải gần đây gặp chuyện gì rất đau lòng ?" Suy nghĩ của bị người đàn ông trung niên xa lạ cắt ngang.

      Đưa mắt lên nhìn ra phía trước là chỗ xem bói nho . Trước giờ tin những thứ này, liếc mắt chuẩn bị rời .

      Người đó sống chết vẫn với :" , giữa chân mày của có sát khí, có phải gần đây trong nhà có đại hung ? Trong khoảng thời gian này có phải mọi chuyện đều thuận lợi? Mấy năm gần đây có phải gia đạo thịnh vượng?"

      Bước chân Hạ Minh Y hơi dừng lại, người nọ nhìn thấy có hy vọng liền thêm mắm thêm muối :" , tuy tướng mạo bất phàm nhưng mệnh lại khắc ngừơi, người càng gần càng khắc, nhưng mà đừng lo, tôi có cách hóa giải...."

      Hạ Minh Y thấy ông ta càng càng thái quá, lạnh lùng liếc ông cái rồi móc hai trăm đồng ném cho ông ta :"Ông có thể ngậm miệng lại rồi!"

      Cho đến khi xa, người nọ vô cùng vui vẻ dọn sạp, tự nhủ :"Ha Ha, lần liền được hai trăm, hôm nay cần làm nữa..." Chỉ là chậm trễ này lại khiến tâm tình của càng kém hơn.


      "Minh Y, trở về rồi, có biết Huy gấp muốn chết rồi , mau tìm ấy !" Nhìn thấy bước vào công ty, trợ lý Tiểu Trần vui mừng ôm lấy .

      Lúc bước vào, Thái Kim Huy gọi điện thoại, thấy trở về ánh mắt sáng lên, lập tức cúp điện thoại, chạy đến lôi .

      "Nhanh nhanh, thay đồ , còn kịp đến buổi thông báo chiều nay."

      Hạ Minh Y giãy ra :" Huy, có thể để ngày mai hẵng ? Em rất mệt." mấy ngày có giấc ngủ ngon, lại vừa trở về, phải vì sợ mệt, chỉ là muốn mình lên chương trình với dáng vẻ nhếch nhác.

      Thái Kim Huy nghe thấy vậy, vẻ mặt vui sướng ban đầu lại lạnh xuống, ánh mắt nhìn dần nghiêm nghị :"Đây là câu en với sao? Đây là thái độ của em hả? Là người nghệ sĩ, trước khi em em phải xin phép với công ty chứ? Em có với sao?"

      " Huy, em biết lập tức liên lạc với là em đúng, nhưng mà em có việc....."

      Thái Kim Huy phất tay ngắt lời :"Việc gì?"

      "Chuyện này...." Hạ Minh Y do dự trong chốc lát :"Em muốn ....." muốn cho ngừơi khác xem miệng vết thương của mình, huống chi bây giờ muốn nhớ lại.

      Ánh mắt sắc bén của Thái Kim Huy quét lên người , ánh mắt có chút phức tạp :"Hạ Minh Y, có phải thấy có Tô Ly ở đây làm cái gì cũng sợ ?"

      " phải...." Hạ Minh Y vội vàng biện hộ cho bản thân.

      "Vì mà Tiểu Diệp bị đuổi . Vì mà Tô Ly từ chối tham gia diễn xuất của phim quốc tế, đây chính là cơ hội để cậu ấy tiến vào Phần Lan". Thái Kim Huy chầm chậm thở vòng khói, vẻ mặt trong sương khói có chút mơ hồ :"Tô Ly là tiền cược lớn nhất của đời tôi, cũng là diễn viên trẻ tuổi tiền đồ rộng mở nhất trong nước, nếu như cho cậu ấy năng lượng chính đáng, tôi cảm thấy...." Lời còn lại còn chưa xong.

      Hạ Minh Y sửng sốt lúc lâu, lời vừa rồi ràng cho nguyên nhân và kết quả. ra lần đó Tô Ly nước ngoài là vì về mảng quốc tế, nhưng sau đó.... sau đó luôn ở bên cạnh cho đến mười ngày trước. Còn có vì sao lâu như vậy nhưng Tiểu Diệp vẫn chưa trở về, đến lúc này hiểu hết rồi.

      Ngay cả ý tứ mà Thái Kim Huy giữ lại cũng hiểu. Chả trách từ trước đến nay Thái Kim Huy rất chào đón , có lẽ trong mắt , bản thân chính là kẻ gây tai họa : hại quân vương tảo triều"!

      "Em hiểu rồi, em hiểu rồi...." Hạ Minh Y ấp úng rồi xoay người nhanh chóng chạy ra ngoài.

      Trong phòng, Thái Kim Huy hung hăng hít hơi thuốc, buồn bực lúc mới phun ra. Tiền đồ của Tô Ly rộng lớn, nhưng ảnh hưởng của Hạ Minh Y đối với cậu ấy quá lớn, vì vậy sau khi cân nhắc chỉ có thể hy sinh Hạ Minh Y. Nếu như Hạ Minh Y có thể chủ động rời , vậy còn gì tốt hơn nữa.

      Tô Ly nhất định hiểu dụng tâm lương khổ của , phải là đứa bé mười mấy tuổi nữa, ai còn xem tình quan trọng như vậy!

      Lúc rời công ty trời tối. Hạ Minh Y theo trí nhớ mà đến Lệ Cảnh Các, mở cửa phòng, quấn kín chăn rồi bất tỉnh nhân . muốn suy nghĩ điều gì, muốn làm cái gì, quá mệt rồi.

      Ngủ giấc liền đến sáng ngày hôm sau. Ăn bữa sáng do phục vụ mang lên, dựa vào cửa sổ buồn chán nhìn những ngừơi bận rộn bên dưới, tự giễu nghĩ phỏng chừng ngày hôm nay chính là ngôi sao rảnh rỗi nhất.

      Tiếng chuông điện thoại vang lên mấy lần mới nghe thấy, nhìn thấy là Tô Ly chợt ngẩn ra biết nên làm thế nào. Nhận hay là nhận? Nhận rồi gì đây?

      Tiếng chuông ngưng lại, rất nhanh liền nhận được tin nhắn của Tô Ly :"Y Y, hôm đó là đúng, nên tức giận với em. Hoa chúng ta trồng nở rồi, đợi em về rồi chúng ta cùng ngắm. nhớ em."

      Nước mắt Hạ Minh Y nhanh chóng tuôn ra, câu " nhớ em" ngừng lên trong đầu , làm sao mà nhớ chứ? Từ nay về sau chính là người thân nhất của thế giới này, là người duy nhất.

      Nhưng nghĩ đến những lời của Thái Kim Huy lại dao động.

      Do dự lúc lâu trả lời :"Cho em chút thời gian suy nghĩ cẩn thận." Rồi tắt máy.

      phải suy nghĩ cẩn thận, rốt cuộc tình của mang đến điều gì cho Tô Ly. Nếu như là liên lụy, buông tay sao?

      buông tay sao?

      Hạ Minh Y biết ngay lúc đau đớn do dự, Tô Ly cũng trải qua loại khổ sở giống như vậy. việc bắt cóc liền trước quá mức ồn ào, bị ông cụ gọi trở về, khó khăn lắm mới thoát được, sau khi trở về lại thấy ngừơi mình mong nhớ ngày đêm. Gọi điện thoại lại tắt máy, nhìn thấy "Cho em chút thời gian suy nghĩ cẩn thận."

      Suy nghĩ lúc lâu, trực tiếp đến công ty tìm Thái Kim Huy :"Y Y đâu rồi?" Nếu như Y Y trở về thành phố B, thể nào đến công ty.

      Thái Kim Huy né tránh ánh mắt của :"Hôm qua ấy trở về rồi, nhưng là mệt quá rồi lại rời , tôi cũng biết nữa."

      "Có phải gì với ấy ?" Tô Ly nhìn thấy ánh mắt úp mở, nháy mắt bỗng chốc căng thẳng.

      Thái Kim Huy thở dài :"A Ly, đàn ông đấy à, vẫn nên lấy nghiệp làm trọng....."

      Ánh mắt thâm thúy của Tô Ly càng thêm sâu thẳm, lâu sau mới thu lại ánh mắt xoay người rời , chỉ để lại câu :"Giới diễn viên nghệ sĩ trước giờ đều phải là nghiệp của tôi, cho dù ấy, trễ nhất là đến năm sau, tôi cũng rời khỏi làng giải trí!"

      Thái Kim Huy nghe vậy, hai mắt kinh ngạc trợn to, vội vàng đuổi theo :"Tô Ly, cậu cần đùa với tôi như vậy! Tô Ly...."

      Tô Ly xa.

      Thái Kim Huy chán nản ngồi trở lại ghế sôpha, muốn bồi dưỡng ảnh đế Phần Lan ở Trung Quốc khó như vậy sao?
      phương1311 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :