1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Người mạnh là thiên hậu - Luyện Vân Thường (chương 30/63)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 54: Nằm viện

      Edit : Lăng Mộ Tuyết

      Hạ Minh Y nghe thế, bỗng dưng ánh mắt trợn to: "Chung sống hoà bình? Hà tiểu thư có ý gì?"

      "Tôi biết tuổi trẻ, xinh đẹp, có đàn ông nào nhìn mà thích. Nhưng tình cảm thanh mai trúc mã hai mươi mấy năm của tôi và A Tô, ấy cũng thể quên tôi, huống chi, chúng tôi từng đồng cam khổ, cùng chung hoạn nạn. Thực dám đấu diếm, chúng tôi cũng sắp phải đính hôn, kết hôn cũng chỉ là chuyện sớm muộn. Cho nên. . ."

      ra vừa ra lời này, chỉ Hạ Minh Y, mà ngay cả Nhan Băng cũng kinh sợ, kinh ngạc nhìn ta, há miệng thở dốc, ra lời.

      Hà Tiêm Tiêm để ý tới, người ta nghiêng tới trước, đôi mắt mỹ lệ bình tĩnh mà đau khổ nhìn Hạ Minh Y: "Tuy rất đau lòng, nhưng nếu A Tô lòng thích , tôi có thể ngầm đồng ý cho hai người bên cạnh nhau. Nhưng phải nhớ kỹ, tôi là vợ của ấy. Đàn ông xã hội thượng lưu, có ai trêu hoa ghẹo nguyệt? Tôi lớn lên trong hoàn cảnh sống này, nhìn thấy nhiều rồi. Cho nên. . . Tôi đồng ý cho làm vợ bé, chúng ta chung sống hoà bình ! Tôi rất để ý A Tô, muốn ấy phải khó xử."

      Giọng của ta vẫn tao nhã mỹ lệ như vậy, khi ánh mắt tình kia yên lặng nhìn chăm chú vào người khác, là nhu tình như nước, dù cho, đối phương là phụ nữ.

      Nghe được tin tức ta , Hạ Minh Y cảm thấy tâm của còn đau, mà chết, còn tri giác rồi. Đính hôn? Chẳng lẽ vì chuyện này mà Tô Ly bận rộn? biết mất bao nhiêu sức lực, mới nhịn xuống để bản thân mất phong thái trước mặt Hà Tiêm Tiêm.

      Nhưng câu kế tiếp của đối phương lại khiến khôi phục bình tĩnh, Hạ Minh Y buông lông mi xuống che khuất suy nghĩ đáy mắt, rồi sau đó ngẩng đầu, bình tĩnh hỏi: "Đính hôn? Chuyện lớn như vậy A Ly thể với tôi, Hà tiểu thư, đùa như vậy vui đâu."

      "Nếu tin, có thể hỏi Tô Ly, hỏi ấy đây có phải hay ? Hỏi ấy, mấy ngày này ấy bận việc gì?" Hà Tiêm Tiêm bình tĩnh , ánh mắt sâu xa nhìn Hạ Minh Y. ta nhìn thấy trong nháy mắt ấy, sắc mặt Hạ Minh Y trở nên tái nhợt, tuy chỉ là trong nháy mắt.

      "Vậy bây giờ cầu xin tôi sao? Chung sống hoà bình, là cầu xin tôi độc chiếm hết thời gian của chồng hay sao?" Hạ Minh Y liếc qua, trong mắt hề che dấu trào phúng: "Hay là nên căn bản thích ấy, chỉ là có toan tính khác? Nhiều năm gặp như vậy, vừa về muốn kết hôn? coi A Ly là gì? gọi đến đuổi sao?"

      Lời này ra, khiến ánh mắt Hà Tiêm Tiêm phút chốc biến đổi, cực nhanh, lại khôi phục như lúc ban đầu, chỉ là ánh mắt ôn nhu giống trước nữa: "Tôi hay ấy cần tới , người vợ hiền chính là có thể giúp chồng vinh dự, làm cho gia tộc rạng rỡ hơn. Tôi tính toán vì Tô Ly, đừng tưởng rằng tôi tính toán vì ."

      "Tôi muốn lời vô nghĩa với nữa, theo tôi, căn bản hiểu , lòng người, chỉ muốn ấy thuộc về mình, làm sao có thể đồng ý chia sẻ với người khác? Đừng chia sẻ Tô Ly với , dù chỉ chạm vào ngón tay của ấy, tôi cũng vui! Mặc kệ trước kia hai người như thế nào, tại A Ly tôi, trong bụng tôi có con của ấy, trong nhà ấy dù đồng ý, chẳng lẽ cũng cần đứa ? !"

      Hạ Minh Y phẫn nộ đứng dậy, trừng mắt nhìn hai người kia cái: "Tôi chỉ là dân chúng bình thường, biết xã hội thượng lưu của mấy người là cái gì, nhưng người tôi , chỉ có thể hoàn toàn thuộc về tôi! Gặp lại!"

      Quẳng xuống những lời này, bước nhanh ra ngoài.

      Phía sau, giọng Hà Tiêm Tiêm vẫn tao nhã êm tai truyền tới: " khi như vậy, xin nhớ kỹ hôm nay. Sau khi tôi và Tô Ly kết hôn, xin đừng quấn lấy ấy nữa, đừng. . . Tự rước lấy nhục!"

      Bước chân của Hạ Minh Y bỗng nhiên chậm lại, sau đó dứt khoát rời , cũng quan tâm người phía sau có biểu tình gì.

      lâu sau, mãi đến khi bóng dáng Hạ Minh Y hoàn toàn biến mất, Nhan Băng mới giật mình kinh ngạc hỏi: "Chị Tiêm Tiêm, lời chị vừa sao? Hai người muốn. . . Đính hôn sao?"

      Hà Tiêm Tiêm gì, Nhan Băng nghiêng đầu vừa thấy, khỏi kinh sợ. Cho tới bây giờ chưa nhìn thấy sắc mặt chị Tiêm Tiêm kém như vậy, đôi mắt màu đen như vòng xoáy kia, giống như kịch liệt nổi gió.

      "Chị Tiêm Tiêm?" Nhan Băng lại gọi tiếng.

      Hà Tiêm Tiêm lấy lại tinh thần, bình tĩnh cười: "Lam Khanh, phải chị giúp em sao? Đính hôn hay đính hôn, em còn biết sao?"

      Nhan Băng tự giác thở ra, nghe thấy Hà Tiêm Tiêm lẩm bẩm : "Con. . . ta có con của A Tô . . ."

      ai biết, những lời này đối với Hà Tiêm Tiêm có bao nhiêu sỉ nhục!

      Nhan Băng càng biết, ta an ủi: "Chị đừng nghe ta bậy,
      [​IMG]

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 55: Nản lòng thoái chí

      Edit: Lăng Mộ Tuyết

      nghĩ như vậy, tâm trạng lại bắt đầu kích động, vội vàng ổn định suy nghĩ của chính mình, để bản thân đừng nghĩ nhiều.

      Khi y tá vào thay thuốc, Hạ Minh Y từ chối truyền nước biển tiếp, thân thể cảm giác khá tốt, truyền cả ngày, tay sớm mất cảm giác rồi.

      đề xuất muốn ra ngoài hít thở khí, y tá vội vàng phủ thêm áo khoác ngoài cho , đỡ từ từ ra ngoài.

      Bệnh viện cao cấp đúng là bệnh viện cao cấp, vườn hoa phía sau, bên trong trồng nhiều cây cối, thậm chí vào thời gian này mà vẫn còn xanh tốt. Hạ Minh Y thở sâu, cảm thụ khí mắt lạnh tràn vào trong phối.

      Đúng lúc này, vườn hoa đối diện bỗng nhiên truyền tới tiếng người la hét: " kia đâu? Người chăm sóc tôi đâu? Mau gọi đến đây, tôi cần !"

      "Sao lại thế này?" Hạ Minh Y hỏi.

      "Đấy là khách quen của viện chúng tôi, cũng là trong những cổ đông của bệnh viện, lớn tuổi, thân thể lại tê liệt, nhưng tính tình cũng rất cổ quái, như có tính thích sạch , có đôi khi y tá chăm sóc ông ấy cũng bị đuổi ra ngoài."

      "Ha ha, còn có người bệnh như vậy?" Bỗng nhiên Hạ Minh Y có chút lòng hiếu kỳ. Nhịn được tới bên kia.

      "Hạ tiểu thư, nhìn được, đừng qua đó, đỡ phải bị ông ấy mắng đó." Y tá ở phía sau có lòng tốt nhắc nhở.

      Có thể là bởi vì từ bé sống bên cạnh ông bà nội, nên Hạ Minh Y có thiện cảm với người già, để ý tới lời của y tá, vẫn đến bên kia.

      Vừa , vừa hỏi: "Ông lão kia mắng ai vậy? Người chăm sóc ông ấy sao?"

      " kia!" Y tá tặc lưỡi: "Vừa thấy là biết tiểu thư giàu, bộ dáng xinh đẹp, nhưng sao có thể chăm sóc người khác được? biết người nhà ông ấy làm sao mà có thể tìm được ta!"

      Hạ Minh Y qua vườn hoa, đến căn phòng đặc biệt kia, vừa vặn nhìn thấy y tá đỏ mặt từ bên trong ra, nhìn thấy sửng sốt, lập tức với y tá phía sau: "Tiểu Vân, chuyện này. . ."

      "Lại bị mắng?" Y tá tên Tiểu Vân hỏi.

      Y tá kia gật gật đầu. Hai người liếc nhau, khổ thể .

      Hạ Minh Y thấy thế, hỏi: "Làm sao vậy?"

      "Còn phải chuyện vệ sinh sao? Nhưng ông ấy sống chết chịu phối hợp, phải là kia chăm sóc ông ấy mới được, nhưng kia luôn có ở đây."

      "Tôi vào xem." Hạ Minh Y khẽ, vào trong.

      "Đừng, tôi đổi người khác là được."

      "Hạ tiểu thư!"

      Hai y tá phía sau khuyên nhủ, Hạ Minh Y vẫy vẫy tay, lập tức mở cửa vào.

      "Tôi , cần , kia? phải là cháu dâu tôi sao? Thái độ này …" Thân thể ông lão tuy khó chịu, giọng lại rất lớn. Nhưng thấy người tới phải y tá vừa nãy, chợt ngừng.

      đôi mắt tinh tường quan sát Hạ Minh Y, bỗng nhiên : "Hả? Là ? Tôi biết , cũng là cháu dâu của tôi."

      Hạ Minh Y bật cười: "Ông nội, người nhận sai người rồi." Cháu dâu? phải ông nhìn thấy ai cũng bảo là cháu dâu của mình đấy chứ?

      Ông lão lắc đầu xua tay: " nhận sai, là cháu dâu tôi. Nhưng là trong, còn chờ khảo sát."

      Hạ Minh Y khẽ cười tiếng, cũng thêm gì, đeo khẩu trang và bao tay, sau khi lấy dụng cụ, về phía giường bệnh.

      "Phối hợp với cháu."

      " muốn làm gì?" Ông lão bỗng nhiên kinh ngạc nhìn : "Tôi cho biết, tôi thà chết cũng chịu khuất phục!"

      Hạ Minh Y lại buồn cười, tự hỏi biết ông ấy bao nhiêu tuổi rồi, nhưng vừa nhìn, mới phát nhìn ông ấy rất quen. Nhưng nhất thời lại nghĩ ra gặp ở đâu. Nhưng, có thể thấy được, lúc còn trẻ ông ấy chắc chắn là người rất đẹp trai.

      "Giúp ông vệ sinh, ông muốn trở thành người đầu tiên chết vì nghẹn chứ?" Hạ Minh Y nháy mắt với ông lão.

      Ông lão lẩm bẩm, nhưng ngoài ý muốn mà lại phối hợp. Cuối cùng ngoài miệng vẫn chịu buông tha: " nhìn , có phải ghét bỏ tôi hay ? Lại vẫn bao bọc chặt chẽ như vậy!"

      Trong mắt Hạ Minh Y lên ý cười tinh quái, bỗng nhiên cầm ‘đồ’ đến đầu giường ông lão, mở ra: "Đây, người ngửi ."

      Vừa mới mở ra, đầu ông lão lập tức xoay sang bên, lại vẫn ghét bỏ : "Lấy lấy ." Mới vừa xong, như cảm nhận được gì đó, mặt sung huyết đỏ bừng. Sau đó lại lẩm bẩm : "Đây mới là cháu dâu tôi!"

      Hạ Minh Y buồn cười lần thứ ba, gọi y tá vừa rồi vào, dặn vài câu, mới rời . chú ý tới góc rẽ hành lang có bóng dáng quen thuộc.

      Trở lại phòng bệnh lâu, Tô Ly đến, nắm tay đau lòng hỏi mấy câu, Hạ Minh Y trả lời mặn nhạt, vốn tâm trạng vừa rồi rất tốt, bây giờ biến mất thấy tung tích.

      Tô Ly chỉ bị bệnh nên tâm trạng tốt, cũng có nghĩ nhiều. Đắp chăn cho xong, : "Y Y, còn người thân cũng nằm viện, thăm, em vừa mới ra ngoài, nên nằm yên cho ấm."

      Hạ Minh Y nhắm mắt lại, nhàng gật đầu.

      Tô Ly quay lại rất nhanh, mặt ngăn được vui mừng. Cúi người hôn cái mặt , thấp giọng câu: "Y Y, em."

      Hạ Minh Y nháy mắt nhớ tới lời Hà Tiêm Tiêm , trong lòng cảm thấy ghê tởm, đẩy ra, : "Về thôi!"

      Mặc dù rất muốn chuyện, cũng muốn ở trong bệnh viện.

      Tô Ly mặc quần áo cho tử tế, ôm ra bệnh viện. Y tá phía sau ngừng : "Tô Ly đối với Hạ Minh Y tốt, hâm mộ!"

      "Đúng vậy, Hạ tiểu thư thực hạnh phúc!"

      mặt Hạ Minh Y trào phúng, hạnh phúc?

      Về nhà, đương nhiên là Tô Ly làm cơm, quá khứ ăn rất ngon, bây giờ ăn vào lại nhạt như nước ốc. Rất nhiều việc trong sinh hoạt hàng ngày, đều khiến Hạ Minh Y nhớ tới lời Hà Tiêm Tiêm , điều này làm cho toàn thân đều thoải mái.

      Cau mày, muốn thể lên lời. Chỉ có thể bóng gió: "A Ly, mấy ngày nay bận nhiều việc lắm sao?"

      "Uhm, trong nhà xảy ra quá nhiều việc. Bên phía Hàn Quốc lại thúc giục đoàn làm phim chụp poster cho phim. Y Y, thể chăm sóc em, thực xin lỗi. Ngày mai là giao thừa, chúng ta cùng trải qua nha?"

      Hạ Minh Y gật đầu cũng lắc đầu, Tô Ly thu dọn bát bàn, tự nhiên cũng có phát , chỉ nhìn xem như ngầm đồng ý rồi.

      Sau khi rửa mặt, Tô Ly tỉ mỉ sấy khô tóc cho , ôm , bước nhanh về phòng ngủ,
      [​IMG]
      phương1311 thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 56: Chân tướng

      Edit: Lăng Mộ Tuyết

      Đường phố đêm giao thừa rất vắng vẻ. Khi đến sân bay trời rạng sáng, lấy vé máy bay mà đặt trước ra, đúng thời gian định, thẳng vào.

      Khi tới Tân Diêu, hơn ba giờ sáng, đường lớn rất trống trải, may ở gần sân bay có nhà họ hàng xa, đêm khuya gõ cửa, vốn chủ nhà rất tức giận, thấy là , thái độ lập tức chuyển biến tốt đẹp, ân cần thu xếp. Trong lòng có chút áy náy.

      Ngày hôm sau, lúc , lấy tất cả tiền mặt người làm tiền lì xì cho đứa trong nhà, chủ nhà vui đến mức miệng khép lại được.

      Về đến nhà mình tám giờ sáng, Hạ Minh Y mang đồ lễ, tới thăm mộ người thân. Bởi vì mùa đông khắc nghiệt, bốn phía xung quanh mộ đều trơ trụi, ngay cả đóa hoa mộ Nguyệt Thu cũng thấy.

      Hạ Minh Y dập đầu trước mộ phần từng người, đồ lễ mang tới đều được đốt hết. Nơi xa truyền đến tiếng pháo nổ đùng đùng, đây là buổi sáng ngày đầu tiên của năm mới, mình đơn quỳ gối mặt đất đầy tuyết.

      Trời đất u ám, những bông tuyết bay loạn trời. quỳ mặt đất, trong lúc này cảm thấy trời đất mênh mông, mà lại có chỗ cho mình dung thân. Nhìn thấy hình dáng quen thuộc của người nhà bia mộ, trong nháy mắt, lại nghĩ, mọi người đều mất, còn sống làm gì?

      chỉ cảm thấy đầu vang lên tiếng ‘oanh’, cảm nhận được bất cứ gì hết. Tiền vàng đốt mặt đầy chớp sáng, trong giây lát, trong ánh lửa kia như xuất gương mặt quen thuộc.

      Hạ Minh Y hé miệng, nước mắt rơi xuống: "Chị. . ."

      "Y Y, phải sống tốt. . ." Giọng kia chân như vậy, lặp lại nhiều lần. Nước mắt Hạ Minh Y rơi ngừng.

      ước vẫn giống ngày trước, hai người tay nắm tay, học hái hoa, nhà hạnh phúc. Mà nay chỉ còn lại mình .

      lâu sau, Hạ Minh Y mới lau khô nước mắt. Mạnh mẽ đứng lên, phải tình sao? phải đàn ông sao? Các người muốn quay lại với nhau, đó là chuyện của các người!

      xoay người rời , xoa xoa cơ thể lạnh cóng, sau khi gọi điện thoại cho Sở Xuyến, bắt xe đến nhà họ. Sau đó liền tắt điện thoại và mở lại nữa.

      Khi quay lại thành phố B, là bốn ngày sau, biệt thự của Tô Ly, dù thế nào cũng muốn quay lại nữa. Suy nghĩ kỹ, đành phải liên lạc với Minh Khiết Nhã, tạm thời ở chỗ của ấy.

      Minh Khiết Nhã vừa thấy bộ dạng này của , liền biết khẳng định có quan hệ với Tô Ly, buổi tối khi đưa sữa nóng cho , giọng hỏi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

      Hạ Minh Y kể lại những chuyện xảy ra gần đây cho ấy, cuối cùng : " ta đón kia, hành động thân mật giữa bọn họ, em tận mắt nhìn thấy. Hà Tiêm Tiêm cũng tìm tới cửa, ta còn chịu với em. Bọn họ là người trong xã hội thượng lưu, có thể lấy tình cảm làm trò đùa sao?"

      Vốn Minh Khiết Nhã nghe rất chăm chú, bộ dáng nhíu mi suy nghĩ, ai ngờ Hạ Minh Y xong câu cuối cùng, nhướng mày, đôi mắt bỗng nhiên đỏ: "Chị năm đó. . . Chẳng phải cũng như thế này sao? Chị bị ép rời , nhưng ta lại có thể an tâm ra nước ngoài, lần này chính là sáu năm, cũng câu giải thích với chị."

      Hạ Minh Y lập tức sửng sốt, chính mình thương tâm khổ sở, vốn chỉ nghĩ ra có người hỗ trợ phân tích chút, ai ngờ lại vô tình gợi lên chuyện đau lòng của học tỷ, dù sao chuyện năm đó, là người duy nhất biết chuyện.

      Lập tức vội vàng : "Học tỷ, thực xin lỗi, em cố ý. . ."

      Minh Khiết Nhã khoát tay: " có việc gì, chị nhất thời xúc động thôi. Y Y, chị cảm thấy em cứ trốn tránh như vậy cũng phải biện pháp. Hay là ràng ! Đừng vì kích động nhất thời, mà sau này lại hối hận."

      Hạ Minh Y thở dài, hai người đều trầm mặc.

      Buổi tối, giường trằn trọc, đến nửa đêm vẫn ngủ được, mở điện thoại ra, vừa mở, khỏi sửng sốt, bốn năm ngày nay, hơn trăm tin nhắn, điện thoại thiếu chút nữa bị phá hỏng. Có Thái Kim Huy, có tiểu Trần, có Lâm Diên, đương nhiên, nhiều nhất vẫn là Tô Ly.

      Chuyện quay về Tân Diêu, tuy có trực tiếp cho người khác biết, nhưng có cập nhật trạng thái ở mạng, cũng muốn bị quấy rầy, hẳn là Tô Ly cũng phải thấy rồi.

      Hạ Minh Y đọc từng tin , phần lớn đều là Tô Ly giải thích, vẫn hi vọng mau chóng liên lạc lại.

      Đến mấy tin nhắn cuối kia, mới phát , Tô Ly Hàn Quốc. là bên đó cầu quay lại chụp ảnh, vài ngày nữa là có thể về. Đến lúc đó, có chuyện quan trọng muốn với .

      Hạ Minh Y vừa thấy, tâm liền rớt vài nhịp, chuyện quan trọng. . . Đến bây giờ mới nghĩ đến thẳng thắn sao? Nếu muốn thẳng thắn, vì sao
      [​IMG]

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 57: Vui mừng lo âu

      Edit: Lăng Mộ Tuyết

      Hạ Minh Y thở hốc vì kinh ngạc, nghĩ tới cư nhiên là như thế này. . . Quả nhiên, người nhà Tô Ly chấp nhận bọn họ cùng chỗ.

      lẩm bẩm : "Như thế này là như thế nào. . ."

      A Hoàng thở dài : "Đây là người trong xã hội thượng lưu, luôn lấy lợi ích ra so sánh."

      Hạ Minh Y nghe vậy, khổ sở gục đầu xuống, biết nên gì cho tốt, hai người đều trầm mặc, lâu sau, thấp giọng lại kiên định : "Chỉ cần A Ly em, chỉ cần ấy phản bội em, bất luận như thế nào, em cũng buông tay ấy!"

      A Hoàng nhanh chóng nghiêng người nhìn cái, ánh mắt phút chốc sáng lên, : "Em nhất định phải tin tưởng cậu ấy. Cậu ấy em. Mấy ngày nay, trong nhà cậu ấy xảy ra chút việc, đều dựa vào cậu ấy dốc sức xoay chuyển, ngay đêm giao thừa đó, cậu ấy định sau bữa tối lập tức quay về bên em, nhưng ông nội cậu ấy xảy ra chuyện, phải đến bệnh viện cấp cứu. Người trong nhà đều bận bịu, dưới loại tình huống này, cha mẹ cậu ấy khẳng định cho cậu ấy tìm em. Đợi sau nửa đêm ổn định lại, cậu ấy gọi điện thoại cho em, em lại tắt máy. Cậu ấy còn tưởng rằng em ngủ thiếp , trời vừa sáng trở về tìm em, em lại biến mất."

      "Chuyện trải qua chính là như thế này, cũng dối câu, chuyện này cũng đáng để dối em. biết mấy ngày nay em cũng sống tốt chút nào, dám A Tô sai, nhưng dù sao cậu ấy cũng có nỗi khổ, hi vọng em có thể tha thứ cho cậu ấy."

      Hạ Minh Y cảm giác trái tim hồi nhảy kịch liệt ngừng, hồi lại giống như rơi rớt mấy nhịp, nghĩ tới chuyện trải qua lại như thế này, chẳng lẽ là Hà Tiêm Tiêm cố ý chọc giận ? Bởi vì ta biết Tô Ly phải người thích giải thích, cho nên cố ý những lời này để tức giận?

      càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, biết làm sao lại có thể mắc bẫy của ta, nhưng nghĩ đến lần thí nghiệm đó của chính mình, lại cảm thấy ngực giống bị thứ gì đó ngăn chặn vậy.

      Do dự lâu sau, mới mở miệng : "Nhưng. . ." ngượng ngùng ra những lời Hà Tiêm Tiêm và thí nghiệm của chính mình.

      A Hoàng trợn mắt há mồm kinh ngạc, lát sau cười thất thanh: "Y Y, em quả nhiên thuần khiết giống như đóa hoa bách hợp, đây có phải cũng chứng tỏ Hà Tiêm Tiêm kia kinh nghiệm phong phú hay ?"

      "Có. . . Có ý gì?" Hạ Minh Y khó hiểu.

      "Yết hầu vốn là điểm mẫn cảm của đàn ông, thử hỏi có người đàn ông nào chịu được mình thương cắn nơi đó? Cho dù đối mặt với mình thích, khi đàn ông động tình bị cắn yết hầu cũng có phản ứng. Nếu em tin, có thể thử chỗ khác, nghĩ A Tô cũng nhiệt tình như lửa với em." A Hoàng cười đến có thâm ý khác.

      Nháy mắt Hạ Minh Y đỏ bừng cả mặt: "Đừng, đừng lung tung."

      "Được, còn lại em hỏi A Tô ? Hai người các người, tính cách đến chết cũng kìm nén, em thích hỏi, cậu ấy cũng có thói quen giải thích. Lần này ăn đau khổ rồi? Hai người cùng chỗ, có đôi khi cũng cần chấp nhận và tín nhiệm."

      Hạ Minh Y có vẻ đăm chiêu : "Em cẩn thận suy nghĩ, về sau trốn tránh nữa. Nhưng, nhìn bộ dáng rất có kinh nghiệm, sao thấy bạn ?"

      A Hoàng quay đầu liếc nhìn cái, : "Ha ha, ấy thích ."

      " kia là thân ở trong phúc mà biết phúc." cảm thán câu.

      ", đó là bởi vì người của ấy còn tốt hơn ." Trong giọng A Hoàng như thể có tia hiu quạnh.

      Hạ Minh Y dừng chút, an ủi: "Vậy chúc ấy hạnh phúc !"

      "Đương nhiên, vẫn chờ đợi đến khi ấy hạnh phúc." Những lời này A Hoàng cực kỳ , rồi sau đó dừng xe lại: "Đến rồi, xế chiều hôm nay A Tô quay về, cậu ấy ở phòng 901, em mau xem cậu ấy chút . Có nghi vấn gì cứ hỏi ra."

      Hạ Minh Y gật gật đầu, mau chóng vào bệnh viện. lâu sau, mãi đến khi bóng dáng biến mất trong đại sảnh bệnh viện, A Hoàng mới thu hồi tầm mắt.

      === ======

      Nếu chuyện giống A Hoàng , vậy có phải hiểu lầm A Ly rồi hay ? Cho nên A Ly vừa thấy tin nhắn gửi tới mới có phản ứng kịch liệt như thế? Thang máy rất nhanh chạy, Hạ Minh Y lại cảm thấy nó chạy rất chậm, suy nghĩ đến Tô Ly bởi vì lời của mà bị thương, tâm giống như muốn vỡ ra vậy.

      Rốt cục đến chỗ lầu 9, như trận gió xông ra ngoài. Rất nhanh tìm đến phòng Tô Ly, đẩy cửa vào.

      Tô Ly giống như ngủ thiếp , chân bị treo lên, cánh tay đầu bị quấn băng gạc, xem ra bộ dạng rất thảm.

      Hạ Minh Y giọng đến trước giường , đau lòng nhìn .

      "A Ly. . ." nhàng kêu tiếng.

      Tô Ly lại chậm rãi mở to mắt, thấy là , trong mắt xẹt qua tia vui mừng: "Y Y!"

      "A Ly, sao chứ?" Hạ Minh Y cuống quít hỏi.

      Tô Ly lắc đầu: " có việc gì, nếu có thể về nước sao?"

      "Nhưng Huy rơi từ cao xuống, bị thương cực kỳ nghiêm trọng."

      "Nếu như vậy, em đến sao? Nhưng, lấy tính nôn nóng của ấy, chừng lại hung dữ với em rồi. Y Y, em chịu ủy khuất rồi."

      Hạ Minh Y lắc đầu, ra lời.

      "Thực xin lỗi, phải cố ý quay về, quả trong nhà xảy ra chuyện. Lần này nhất định phải giải thích ràng với em." Ánh mắt Tô Ly nhìn tràn đầy sủng ái.

      "A Hoàng với em rồi." Hạ Minh Y dừng phen: " và Hà Tiêm Tiêm, có. . ."

      " có!" Tô Ly kiên định , kéo tay qua, đặt bờ môi khẽ hôn cái: "Nhưng xin lỗi, nếu mười năm trước biết có ngày gặp em, nhất định mang nụ hôn đầu tiên cho ta. Nhưng chỉ chạm vào mình em."

      "Nhưng em nhìn thấy ta ôm ở sân bay, lại còn hôn lên má ." Hạ Minh Y bất mãn .

      “Lúc ấy em ở sân bay?" Tô Ly kinh ngạc , lập tức nắm chặt tay : "Thực xin lỗi, lúc ấy nhất định em rất khổ sở? Kỳ cũng muốn đón ta, nhưng dù sao hai nhà cũng có giao tình, làm chủ nhà cũng phải tận tình. Mà cũng đoán trước được ta nhào vào trong lòng , khi ta muốn hôn , phản ứng kịp, đưa tay đẩy ta ra, em có thấy ?"

      "Đẩy ra?"

      Hạ Minh Y nhớ lại, khi đó đứng sau cây cột, Tô Ly nghiêng lưng lại, chỉ nhìn thấy Hà Tiêm Tiêm bổ nhào tới, lại thấy cụ thể tình huống giữa hai người. Khoảng cách, lại thêm góc độ, nhìn thấy lại là bộ dáng hai người thân mật.

      "Nhưng điện thoại tắt máy." vẫn phục.

      "Lúc ấy tính sau khi đưa ta về về nhà chờ em, ai
      [​IMG]
      phương1311 thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 58: Chung Ly Cẩn Tô

      Edit: Lăng Mộ Tuyết

      Máu, máu, máu. . .

      Rất nhiều máu.

      Ba mẹ bị đá đập chảy máu, Nguyệt Thu bị đánh chảy máu. . .

      Còn có màu đỏ diễm lệ sàn nhà kia. . .

      Hạ Minh Y cảm thấy mình bị rơi vào trong vũng máu thể thoát ra, bốn phương tám hướng đều có cảm giác áp bách mãnh liệt đánh úp tới, dường như ở trong gian hẹp thể nhúc nhích.

      Mẹ, cứu con, mẹ. . .

      Đây là giọng của ai vậy?

      Làm sao có thể có giọng non nớt như vậy. . .

      Trong ngực lại truyền đến cảm giác đau đớn kia, đau đớn khiến muốn ngất , có cảm giác huyết mạch bị cắt đứt. . . Đau đơn thấu xương, Hạ Minh Y lại bị mất ý thức lần nữa, ngã vào bóng tối vô tận.

      "Y Y, em đừng xảy ra chuyện gì, cả đời này chưa từng cầu xin ai, em mau tỉnh lại . . ." Bên tai truyền đến giọng ấm áp quen thuộc.

      Hạ Minh Y cảm thấy giọng này giống như ánh sáng, được nó dẫn dắt, dần dần từ trong bóng tối ra. Vùng vẫy mở mắt, lúc sau, mới thích ứng được.

      "Y Y, em dậy rồi!" Bên tai truyền đến giọng vui mừng.

      liếc nhìn bên cạnh, có chút thất vọng, phải A Ly.

      Hạ Minh Y hé miệng, giọng có chút khàn khàn: "A Hoàng, A Ly, A Ly sao rồi?"

      Sắc mặt A Hoàng có chút lạ, lúc sau mới : ". . . Khá tốt."

      "Em hôn mê bao lâu?"

      "Gần tháng rồi."

      "Lâu như vậy? Vậy A Ly tỉnh chưa? Em muốn nhìn thấy ấy." Hạ Minh Y xong liền muốn xuống giường.

      A Hoàng vội vàng ngăn lại: "Y Y, em thể di chuyển, thể ra ngoài."

      "Vì sao?" Hạ Minh Y kỳ quái nhìn cái: "Em muốn nhìn thấy A Ly, em lo lắng cho ấy!"

      "Bác sĩ cả người em đều có vết thương, cần phải tĩnh dưỡng."

      "Làm sao có thể, em cảm thấy ràng có chuyện." cử động phát, lại cảm thấy có chỗ nào đó thích hợp. Chỗ bụng dưới hình như đau đớn, cơ thể lại thể dùng sức. Hạ Minh Y kinh ngạc ngẩng đầu: "Em làm sao vậy? Làm sao có thể kỳ quái như vậy. . ."

      A Hoàng tránh ánh mắt : "Chỉ là nằm quá lâu, cơ thể vẫn chưa thích ứng được!"

      "A Hoàng, gạt em, em cảm thấy, em cảm thấy giống như mất thứ gì đó. . ." Nước mắt bỗng nhiên chảy xuống, dường như có thứ gì đó rất quan trọng bị mất vậy: " cho em biết, rốt cuộc em bị gì vậy. . ."

      A Hoàng thở dài tiếng, trong mắt có tia bi thương nồng đậm: "Em sinh non rồi. . ."

      Hạ Minh Y kinh ngạc mở to hai mắt, lâu sau mới lúng ta lúng túng : " gì? gì? Tại sao có thể như vậy? Làm sao có thể. . ."

      "Khi phát em nằm trong vũng máu, bác sĩ em mang thai ba tháng rồi."

      " có khả năng, có khả năng. . . Em hoàn toàn nôn nghén, có phản ứng rối loạn, làm sao có thể mang thai, gạt em, em có con, em có con!!" Hạ Minh Y hoàn toàn thể tiếp nhận, gào khóc.

      A Hoàng đau lòng ôm lấy : "Thực xin lỗi, biết em thể tiếp nhận, nhưng đây là . . . Em hãy nhớ lại xem, ba tháng nay em có kinh nguyệt hay ?"

      "Nhưng từ sau khi bị thương do lạnh ở Đông Bắc, kinh nguyệt cũng rất quy luật, em còn uống thuốc cảm lạnh! Làm sao có thể có thai??"

      Hạ Minh Y dựa vào trong lòng A Hoàng khóc lớn, càng khóc càng đau lòng, bi thương khóc: "Con, con của em. . . Con của em! !"

      Mẹ chờ mong con tới biết bao, con chính là người thân duy nhất đời này của mẹ! Là người mà mẹ muốn dùng hết sức lực để bảo vệ! Vì sao con lại sớm như vậy? Do mẹ bảo vệ tốt cho con, là lỗi của mẹ. . .

      A Hoàng ôn nhu vỗ sau lưng , vẻ mặt đau lòng.

      biết qua bao lâu, Hạ Minh Y dần dần bình phục lại, giọng hỏi: "A Ly có biết hay , ấy có biết con của bọn em hay . . ."

      Cơ thể A Hoàng cứng đờ: "Còn chưa với cậu ấy." vừa dứt lời, làm như sợ nghĩ nhiều, lập tức sang chuyện khác: "Y Y, làm sao hai người lại té xuống, có phải có người làm hại hay ? Nhưng với bản lĩnh của Tô Ly?"

      Hạ Minh Y suy nghĩ, kể lại chuyện đêm đó, cuối cùng nhấn mạnh: "Em nhìn thấy người đó, cổ tay ta có nốt ruồi, hơi mập, cao khoảng 1m 60. ta nhắm vào em, A Ly vì cứu em."

      "Được rồi, chuyện này điều tra." A Hoàng vỗ bả vai : "Cơ thể em vẫn chưa bình phục, nhất định phải chú ý cẩn thận. Nếu vẫn cứ đắm chìm trong đau lòng, ảnh hưởng đến khả năng mang thai về sau, em vì mình mà suy nghĩ cũng phải suy nghĩ cho đứa sau này chứ?"

      Vừa nhắc tới con, nước mắt Hạ Minh Y nhịn được chảy xuống, ngực đau thể hô hấp. Nhưng nghĩ đến lời
      [​IMG]
      phương1311 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :