1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Người Láng Giềng Của Ánh Trăng - Đinh Mặc

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. amylee

      amylee Well-Known Member

      Bài viết:
      389
      Được thích:
      867
      Chương 8-2

      Hai chữ “Hàn Thời” thốt ra từ miệng tựa như cơn gió ấm áp thổi qua tai, Ứng Hàn Thời liền cụp mi, gật đầu với hai người đàn ông.

      Nhiếp Sơ Hồng cũng gật đầu, còn Cố Tế Sinh nheo nheo mắt.

      Đúng lúc này, dưới dốc núi vang lên tiếng bước chân và tiếng gọi: “Thầy Nhiếp! Thầy Nhiếp!”

      Nhiếp Sơ Hồng liền trả lời: “Chúng tôi ở đây!” Sau đó, với mọi người: “Là đội hình của huyện. Lần này…” nhìn Ứng Hàn Thời: “ Ứng bắt được nhiều tội phạm như vậy, coi như giúp dân trừ hại. Lát nữa, có lẽ chúng ta phải đồn công an lấy lời khai.”

      đồn công an ư? Cẩn Tri lập tức quay sang Ứng Hàn Thời. yên lặng vài giây rồi lên tiếng: “Vậy… tôi xin cáo từ trước.”

      Nhiếp Sơ Hồng và Cố Tế Sinh ngây ra, còn Trang Xung gật đầu.

      “Được thôi!” Cẩn Tri đáp.

      Ứng Hàn Thời vòng ra phía sau để xuống núi, Cẩn Tri tiễn . Ngoài cửa hang chỉ còn lại Nhiếp Sơ Hồng, Cố Tế Sinh,Trang Xung và Tiểu Kiệt chờ mấy người cảnh sát. Về xuất của Ứng Hàn Thời, họ chỉ có thể giải thích gặp được bộ đội đặc chủng tình cờ ngang qua nên ra tay giúp đỡ rồi bỏ để lại danh tính.

      lúc sau, Cố Tế Sinh lên tiếng: “Này, trạch nam, người đó là bạn trai của Cẩn Tri nhà cậu ấy à? Rốt cuộc ta là người thế nào vậy?”
      (Trạch nam/nữ chỉ những người đàn ông/phụ nữ suốt ngày ru rú ở nhà)

      Trang Xung ngẫm nghĩ rồi cất giọng lãnh đạm: “Điều này khỏi cần biết.”

      đoạn, Ứng Hàn Thời dừng bước, quay sang Cẩn Tri: “Em quay về , tôi mình xuống núi cũng được.”

      Cẩn Tri gật đầu. Hai người nhìn nhau nhưng ai lên tiếng, cũng chẳng rời bước.

      “Đúng rồi, còn ở đây mấy ngày?” Cẩn Tri hỏi.

      “Tôi ở lại thời gian.”

      “Thế à?” Kiểu gì cũng có cơ hội gặp nhau, nghĩ thầm.

      “Chào em.” .

      “Tạm biệt .”

      Ứng Hàn Thời rời , Cẩn Tri vẫn dõi theo bóng lưng . đột nhiên dừng bước, quay đầu về phía .

      “Sao thế?” Cẩn Tri hỏi.

      từ từ chắp hai tay ra sau lưng: “Ngày mai em có rảnh ?”

      “Có. Tôi du lịch mà.”

      “Tiểu John rất nhớ em. Nếu em bằng lòng, ngày mai tôi đến đón em gặp cậu ta.”

      Nhắc đến Tiêu Khung Diễn, Cẩn Tri nở nụ cười rạng rỡ: “Được thôi. Tôi đợi .”

      “Được.” Ứng Hàn Thời im lặng vài giây rồi lên tiếng. Sau đó, tiếp tục xuống núi. đoạn, đột nhiên tăng tốc, biến thành quầng sáng lao vào đêm đen.

      Chỉ là, trước khi biến mất, Cẩn Tri dường như nhìn thấy cái đuôi trắng vụt qua. bất giác mỉm cười. Dễ dàng để lộ đuôi như vậy, biết mấy năm qua sống ở Trái đất thế nào nhỉ?

      Nửa đêm, Cẩn Tri ngắm gương mặt chìm trong giấc ngủ say của Tiểu Kiệt, lại kéo chăn đắp lên người thằng bé rồi mới lặng lẽ ra khỏi phòng. Bên ngoài, thím Tôn sau hồi khóc lóc vật vã cũng ngủ. ngày căng thẳng cuối cùng cũng kết thúc.

      Trằn trọc mãi vẫn thể chợp mắt, Cẩn Tri lại ra ngoài sân. Vừa rồi, cảnh sát lấy lời khai của và Tiểu Kiệt rồi cho về nhà, còn Nhiếp Sơ Hồng và Cố Tế Sinh vẫn cùng họ. Tuy bắt được hơn mười tên tội phạm, trong đó có cả tội phạm bị truy nã ở trường nhưng nhân vật đầu sỏ của băng nhóm là Hắc Long nằm trong số đó. Cảnh sát dặn Cẩn Tri và mọi người phải hết sức cẩn thận, đề phòng trả thù.

      Đứng hóng gió lúc, Cẩn Tri chợt phát sườn dốc phía trước có người ngồi, tay cầm bình rượu, ngẩng đầu ngắm trăng. nhìn kỹ, hóa ra là Cố Tế Sinh.

      Cẩn Tri liền qua bên đó. ta liếc cái rồi lại dõi mắt về phía trước: “Tiểu Kiệt ngủ rồi à?”

      “Vâng.” Cẩn Tri ngồi xuống cạnh ta.

      Cố Tế Sinh ngửa đầu uống ngụm, yết hầu chạy lên chạy xuống. Cẩn Tri rời mắt khỏi ta.

      nhìn gì chứ? Muốn uống tôi cũng cho. Chúng ta “thụ thụ bất thân”.”
      (“Thụ thụ bất thân” xuất phát từ câu “Nam nữ thụ thụ bất thân” tức là phải có khoảng cách, được đụng chạm)

      Cẩn Tri cười: “Tôi đâu có muốn. Tại sao muộn như vậy rồi còn ngồi đây uống rượu?”

      Cố Tế Sinh im lặng vài giây mới trả lời: “Tôi bảo vệ được thằng bé.”

      ra chuyện này chẳng liên quan đến ta. ngẩng đầu, dõi mắt lên bầu trời, thầm nghĩ: đời này đúng là có nhiều thứ tốt đẹp được cất giấu ở nơi ai thấy.

      “Người đó là bạn trai à?” Cố Tế Sinh đột nhiên hỏi.

      Biết ta nhắc đến ai, đáp: “ phải.”

      Cố Tế Sinh quay sang Cẩn Tri: “ ?”

      “Phải là phải, , chuyện này có gì đáng giấu giếm cơ chứ?”

      “Ờ.” Cố Tế Sinh ngửa đầu ra phía sau, chống hai tay xuống đất.

      “Còn sao? có bạn chưa?” Cẩn Tri hỏi.

      “Chưa.” ta trả lời ngay.

      “… Bạn trai sao?”

      vừa dứt lời, Cố Tế Sinh liền ho sặc sụa. ta trừng mắt với : “ bị thần kinh à? Tôi đâu phải là loại người đó.”

      Cẩn Tri mỉm cười: “Tế Sinh, hãy hát bài !”

      ta “hừ” tiếng.

      “Chẳng phải bảo rất cám ơn tôi hay sao? Coi như quà đáp lễ !”

      muốn nghe bài gì?” Cố Tế Sinh đặt bình rượu xuống đất.

      “Bài hôm trước hát cùng bọn trẻ ấy.”

      Trong gian bao la rộng lớn vang lên tiếng hát trầm ấm, du dương. Cẩn Tri im lặng lắng nghe, tâm trạng cũng dần lắng xuống.

      Vừa đến chân núi, Nhiếp Sơ Hồng và Trang Xung liền nghe thấy tiếng hát quen thuộc. Cố Tế Sinh và Cẩn Tri ngồi con dốc, dáng vẻ hết sức nhàn nhã. Họ liền lên, ngồi xuống cạnh hai người.

      Nhiếp Sơ Hồng thể rời mắt khỏi Cẩn Tri. Dưới ánh trăng, gương mặt sáng ngời, đôi mắt thấp thoáng nụ cười. Trong đầu chợt vụt qua hình ảnh và Ứng Hàn Thời tay nắm tay ở cửa hang động. liền lấy bình rượu trong tay Cố Tế Sinh, uống ngụm lớn rồi trả lại cho ta.

      “Cẩn Tri!” lên tiếng: “Em có thích nơi này ?”

      “Thích ạ.”

      Nhiếp Sơ Hồng khoác vai Cố Tế Sinh: “Đây cũng là nơi gắn bó với chúng tôi. Sau này có dịp, em hãy đến thăm chúng tôi nhé.”

      Cẩn Tri gật đầu: “Chắc chắn em đến nữa.”

      Cố Tế Sinh cười khẽ, lại ngâm nga: “Vì người hát khúc. Xin người hãy vì ta lắng nghe. Sang gì đám tiệc nhà quyền quý. Nguyện say mãi tỉnh dậy…” ta đột ngột đổ bình rượu vào miệng Cẩn Tri: “ khi gặp về hãy uống hớp !”

      còn chưa kịp phản ứng, ngụm rượu cay nồng chảy xuống cổ họng, làm ho sặc sụa. Cố Tế Sinh và Trang Xung đều cười. Nhiếp Sơ Hồng liền giằng lấy bình rượu: “Đủ rồi, đừng chuốc ấy nữa!” Trang Xung lập tức cầm bình rượu tu ừng ực.

      Cố Tế Sinh chau mày: “Mau dừng lại . Đây là rượu Mao Đài ba mươi năm đấy, cậu uống cũng chỉ lãng phí mà thôi.”

      lúc sau, dốc núi lại vang lên tiếng hát nghêu ngao. Dù chất giọng hay nhưng Cẩn Tri cũng phụ họa theo bọn họ.

      “Hỏi người ra bao giờ mới trở lại. Lúc tới chớ chần chừ.

      hũ rượu cạn, đêm nay đừng ôm giấc mơ lạnh lẽo.”

      Mọi người cất cao tiếng hát, như muốn thổ lộ tâm tình cũng tựa hồ hoài niệm điều gì đó.

      Cùng thời gian này, trong khu rừng cách khá xa xuất chiếc xe việt dã. Ứng Hàn Thời vốn ngủ. Bị tiếng hát đánh thức, liền từ từ mở mắt. Phản ứng của Tiêu Khung Diễn càng khoa trương hơn. Nghe thấy động tĩnh, ta liền dùng ống nhòm đặc biệt dõi về hướng đó.

      Nhìn hình ảnh thu được, ta tỏ ra vui: “Đại ca, Tiểu Tri nửa đêm nửa hôm cùng ba người đàn ông uống rượu. Chúng ta cứ để mặc kệ ấy hay sao?”

      Ứng Hàn Thời cũng cầm ống nhòm quan sát. hiểu tại sao, bỗng dưng có cảm giác bị xâm phạm, cần đề cao cảnh giác và tinh thần chiến đấu.

      Sau giây phút trầm mặc ngắn ngủi, buông ống nhòm, từ tốn mở miệng: “Tiểu John, quãng thời gian ở bên bạn bè là đẹp đẽ nhất, chúng ta nên làm phiền ấy.”

      Tiêu Khung Diễn ngẩn người. ta cúi đầu, miệng mếu máo: “Nếu Lâm Tiệp, Tô, Baru, Vưu Duy Tháp…” ta thốt ra loạt cái tên: “Nếu mọi người vẫn còn sống, chúng ta có thể cùng nhau uống rượu rồi.”

      Ứng Hàn Thời lặng thinh. Tiêu Khung Diễn ngẩng đầu nhìn bầu trời, khóe miệng mỉm cười: “Boss, còn nhớ lúc chúng ta uống rượu “Phượng Hoàng Hiệu” trước chiến dịch đánh quân phiến loạn ? Người nào oẳn tù tì thua, người đó phải nhảy điệu má kề má với Tiểu John. Ôi, cảm giác đó quả thực rất tuyệt.”

      Ứng Hàn Thời mỉm cười: “Tôi vẫn nhớ.”

      Tất nhiên vẫn nhớ mọi chuyện. nhớ cảnh chiếc “Phượng Hoàng Hiệu” bay lượn trong vũ trụ, phát ra ánh sáng màu bạc; nhớ lần đầu tiên dẫn quân tiến vào hang ổ của Trùng tộc, mọi người hét lên vì sợ hãi lẫn hưng phấn. còn nhớ đến ánh sáng bàng bạc tỏa ra từ cây cột Niên Hoa vũ trụ; nhớ cảnh siêu tân tinh bùng nổ. Trong cuộc đời may mắn được chứng kiến nhiều cảnh tượng huy hoàng, đều ghi tạc trong lòng.

      Ứng Hàn Thời nhắm mắt: “Ngủ thôi, Tiểu John.”

      Tiêu Khung Diễn thầm : “Boss, khi nào quay về thành phố Giang, em có thể mời Tiểu Tri đến nhà mình uống rượu ?”

      Ứng Hàn Thời lại mở mắt: “Được.”

      Tiêu Khung Diễn reo lên tiếng, lại nghe tiếp: “Nhưng chú được nhảy điệu má kề má với ấy.”

      Tiêu Khung Diễn tỏ ra thất vọng và nghi hoặc: “Tại sao?”

      “Bởi vì tôi cho phép.”

      “Hả?” Tiêu Khung Diễn càng mù mờ nhưng dám cãi lại. Càng nghĩ, ta càng rối bời, buồn vui lẫn lộn.

      Vui là trước kia Boss hầu như để mặc ta, bây giờ đột nhiên quản lý nghiêm khắc, cho ta khiêu vũ với người khác. Điều này chứng tỏ Boss càng quan tâm và coi trọng ta hơn. Nhưng muốn nhảy điệu kề mặt với Tiểu Tri.

      Phiền quá ! Rốt cuộc ta nên chọn Boss hay chọn Tiểu Tri đây?

      Ngày hôm sau, lúc Cẩn Tri tỉnh giấc là giữa trưa. lập tức ngồi dậy khi nhớ ra Ứng Hàn Thời hẹn gặp vào buổi sáng.

      nhanh chóng đánh răng rửa mặt rồi hỏi thím Tôn xem có người nào đến tìm mình hay . Nhưng vừa ra ngoài, liền nhìn thấy hình bóng cao lớn đứng trong sân, biết từ bao giờ.

      Nghe tiếng động, liền quay đầu. Cẩn Tri có chút bối rối khi bắt gặp ánh mắt thấp thoáng nụ cười của . Đúng lúc này, thím Tôn đẩy cửa ra ngoài: “Cuối cùng cũng dậy rồi. Cậu ấy đợi suốt buổi sáng mà chịu vào nhà, còn cứ để ngủ, cậu ấy đứng ngoài này chờ cũng được. mau mời cậu ấy vào nhà ngồi chơi . Tôi nấu cơm .”

      xong, thím liền vào nhà bếp. Cẩn Tri bước đến trước mặt Ứng Hàn Thời: “Xin lỗi bắt đợi lâu như vậy.”

      Ứng Hàn Thời cúi xuống nhìn : “Em cần xin lỗi, bởi tôi tình nguyện đợi em.”

      Cẩn Tri: “… Vâng.”

      “Chúng ta thôi!”

      Đúng lúc này, thím Tôn chạy ra ngoài: “Khoan ! Cẩn Tri còn chưa ăn sáng. Tôi chuẩn bị rồi, cậu cùng ăn rồi hẵng chơi.”

      Cẩn Tri quay sang Ứng Hàn Thời: “ ăn sáng chưa?” Lúc này, mới chú ý cầm cái túi .

      “Tôi ăn rồi” Ứng Hàn Thời đưa cái túi cho : “Đây là phần của em.”

      Cẩn Tri hơi bất ngờ: “Tiêu Khung Diễn làm phải ?”

      “Ừ.”

      Nhìn miếng bánh gato kem rất đẹp tay, Cẩn Tri cảm thấy thần kỳ. biết Tiêu Khung Diễn lấy đâu ra dụng cụ và nguyên liệu làm bánh ở vùng núi hoang sơ này?

      đương nhiên thể phụ lòng ta, mà chỉ có thể từ chối thím Tôn. Ăn xong miếng bánh, hai người lập tức xuất phát.
      Trâu, Mizukirjnchan thích bài này.

    2. amylee

      amylee Well-Known Member

      Bài viết:
      389
      Được thích:
      867
      Chương 8-3

      Cả khu vực rộng lớn vắng lặng như tờ, thỉnh thoảng mới có hai người dân làng qua. Ứng Hàn Thời và Cẩn Tri lặng lẽ xuyên qua ruộng bậc thang, qua cánh rừng xuống chân núi. Họ nhanh chóng đến con suối nơi Cẩn Tri bị ngã hôm qua.

      Buổi trưa, mặt trời chiếu xuống dòng suối chảy xiết, tạo thành tia sáng vàng lấp lánh. Ứng Hàn Thời thong thả xuống nước, tiếp tục bước .

      “Khoan .” Cẩn Tri lên tiếng.

      Ứng Hàn Thời dừng lại, ngoảnh đầu về phía . Cẩn Tri nhanh chóng bước xuống, nắm lấy cánh tay : “Dắt tôi qua suối với.”

      Ứng Hàn Thời quay mặt chỗ khác: “Được.”

      Cẩn Tri lập tức liếc qua gương mặt . Ồ, lần này đỏ mặt nữa. Chắc được tôi luyện quen rồi.

      Hai người cứ thế băng qua dòng suối. Ứng Hàn Thời tương đối chậm, Cẩn Tri còn có thời gian ngắm những con cá bơi lội tung tăng bên dưới.

      Đột nhiên, Ứng Hàn Thời xoay tay, nắm lấy bàn tay Cẩn Tri. liền ngẩng đầu, nhưng chỉ nhìn thấy gáy . lên tiếng, vẫn tiếp tục bước , lòng bàn tay mềm mại và mát lạnh càng siết chặt hơn.

      Cẩn Tri đột nhiên có cảm giác, thời gian trôi sao mà chậm thế, chậm đến mức khiến lòng dạ rối bời.

      vô thức lên tiếng: “Chúng ta nhanh chút được ?”

      “Được.”

      Thế là hai người tăng tốc, nhanh chóng vượt qua con suối. Cuối cùng, đến khu rừng, Cẩn Tri liền nhìn thấy chiếc xe việt dã và thân hình cao lớn mặc áo khoác dài kín mít quay lưng về phía bọn .

      Cẩn Tri nhịn được cười. rón rén đến, vỗ vai ta: “Tiểu John.”

      Tiêu Khung Diễn giật mình, lập tức quay người ôm chặt lấy , miệng ngoác đến tận mang tai: “Tiểu Tri! Cuối cùng cũng đến rồi!”

      Cánh tay kim loại của chàng người máy siết chặt đến mức khiến Cẩn Tri đau nhói, nhưng vẫn xoa đầu ta: “Ngoan.” Được cổ vũ, Tiêu Khung Diễn lại cọ cọ vào người .

      Ứng Hàn Thời đứng bên cạnh nhìn hai người, lời.

      “Các đến đây để tìm người ngoài hành tinh à?” Cẩn Tri ngồi tấm thảm, bên trái là Ứng Hàn Thời, bên phải là Tiêu Khung Diễn. Trước mặt họ bày đầy bánh ngọt và đồ ăn vặt, thậm chí có cả trà nóng và đồ uống có ga. Tất cả đều do Tiêu Khung Diễn chuẩn bị sẵn từ nhà.

      “Đúng vậy.” Ứng Hàn Thời gật đầu.

      “Các có manh mối gì chưa?”

      “Tôi số suy đoán.” đáp.

      Tiêu Khung Diễn xen ngang: “Tiểu Tri, chúng tôi chuẩn bị thiết bị bức xạ năng lượng, ngày mai đặt trong phạm vi tìm kiếm. Thiết bị này là sản phẩm công nghệ cao của quân đội, năng lượng tương đối yếu nên dù cảm nhận thấy nhưng đối phương cũng bị bức xạ tác động, thấy khó chịu trong người. thân cũng biết chừng.”

      Tuy biết “thiết bị năng lượng bức xạ” là cái gì nhưng Cẩn Tri cũng hiểu đại khái ý của ta.

      Có thể gặp người ngoài hành tinh khác? Cẩn Tri chợt nảy ra ý định, liền quay sang Ứng Hàn Thời: “Tôi có thể cùng các ?”

      Ánh nắng xuyên qua kẽ lá hắt xuống, khiến đôi mắt lấp lánh. Dù tỏ ra bình thản nhưng ánh mắt vẫn lộ vẻ mong chờ.

      “Được.” đáp.

      Cẩn Tri nở nụ cười rạng rỡ, Tiêu Khung Diễn há hốc mồm vì kinh ngạc. Từ trước đến nay, Ứng Hàn Thời luôn hành động mình, tại sao lần này lại dẫn theo Trái đất sức chiến đấu bằng này?

      Tựa hồ phát giác ra nghi hoặc của ta, Ứng Hàn Thời tiếp: “Tôi bảo vệ ấy.”

      Tiêu Khung Diễn: “… Vâng.”

      Được Boss bảo vệ đương nhiên có bất cứ vấn đề gì. Nhưng sao ta lại có cảm giác có chỗ nào đó đúng nhỉ?

      Lại có dịp gặp người ngoài hành tinh, Cẩn Tri vô cùng phấn khởi. hỏi Ứng Hàn Thời: “Người ngoài hành tinh có dáng vẻ thế nào? Giống hay là Tiểu John?”

      Ứng Hàn Thời còn chưa lên tiếng, Tiêu Khung Diễn cướp lời: “ có thể là bất cứ hình dạng nào.”

      Cẩn Tri sửng sốt, nghe ta tiếp: “ ra, Trái đất tồn tại rất nhiều người ngoài hành tinh thuộc các chủng tộc khác nhau. Bọn họ có thể là nhân loại như các , cũng có thể là người máy, con cá, hòn đá, hay cái cây, thậm chí chỉ là đám sương mù…”

      Cẩn Tri ngây ra vài giây. dõi mắt về rừng cây rậm rạp ở phía trước rồi ngẩng đầu nhìn đàn chim bay bầu trời.

      Trong lòng đột nhiên có chút sợ hãi pha lẫn mong chờ.

      Thời gian trôi qua nhanh, chẳng mấy chốc hoàng hôn buông xuống. Cẩn Tri đứng dậy: “Tôi phải về đây, muộn nữa mọi người ở nhà lo lắng.”

      Ứng Hàn Thời cũng đứng lên, Tiêu Khung Diễn lập tức mở miệng: “Tôi cũng muốn tiễn .”

      Bởi vì có chàng người máy nên đoạn đường về náo nhiệt hơn nhiều. ta sải bước dài, vừa vừa liến thoắng trò chuyện với Cẩn Tri, còn Ứng Hàn Thời sau hai người. Gặp đoạn gập ghềnh, Tiêu Khung Diễn liền nắm tay : “Để tôi dắt .”

      Cẩn Tri bị ta chọc cười mấy lần. Khi vô tình ngoảnh đầu, liền bắt gặp Ứng Hàn Thời nhìn mình chăm chú. Tuy vẻ mặt vẫn ôn hòa như thường lệ nhưng có cảm giác, tự dưng trầm lặng cách lạ thường.

      Ba người nhanh chóng đến con suối hồi sáng. Tiêu Khung Diễn buông tay Cẩn Tri, hớn hở chạy tới đạp nước bì bõm. Cẩn Tri mỉm cười nhìn theo ta. Đúng lúc này, Ứng Hàn Thời chẳng chẳng rằng nắm trọn tay trong lòng bàn tay của mình.

      “Cẩn Tri, để tôi dắt em qua suối.”

      “Vâng”

      Gương mặt thấp thoáng nụ cười, bàn tay dường như siết chặt hơn chút. Trái tim Cẩn Tri bất giác loạn nhịp.

      nghịch nước, bỗng dưng phát hai người tay nắm tay, chuẩn bị qua suối, Tiêu Khung Diễn liền chạy tới. Tròng mắt đỏ của ta đảo như con người. Sau đó, ta đột ngột khom lưng trước Cẩm Tri: “Tiểu Tri, tôi cõng qua càng an toàn và đáng tin cậy hơn.”

      Cẩn Tri mỉm cười. Để người máy cõng ư? Đây là trải nghiệm mới mẻ và thú vị đấy chứ? Vừa định rút khỏi tay Ứng Hàn Thời, liền nghe thấy giọng trầm ấm của : “Lưng chú rất cứng, làm ấy đau đấy.”

      Nhắc tới điều này, Tiêu Khung Diễn khỏi hụt hẫng.

      “Chú quay về . Tôi đưa ấy về nhà.” Ứng Hàn Thời tiếp.

      Tiêu Khung Diễn đương nhiên muốn. Cẩn Tri lên tiếng: “Nơi này gần thôn làng. nên quay về xe ô tô để tránh bị người dân bắt gặp.”

      Họ vậy, Tiêu Khung Diễn đành gật đầu, nhanh chóng rời . Xung quanh trở nên yên tĩnh trong giây lát. Vừa định giục Ứng Hàn Thời mau, Cẩn Tri chợt phát gương mặt ửng đỏ.

      Trong lúc còn mù mờ, buông tay , quay người, cúi lưng thấp xuống.

      “Cẩn Tri, để tôi cõng em.” .

      Cẩn Tri định bảo cần nhưng ánh mắt bất giác dừng lại ở bờ vai và tấm lưng rộng của . Trông bây giờ chẳng khác nào cậu thanh niên bình thường. Có lẽ chưa từng cõng ai bao giờ nên chống hai tay xuống đất, tư thế như vận động viên chuẩn bị tham gia cuộc thi chạy.

      Cẩn Tri cười tủm tỉm. Trong lòng đột nhiên dội lên cảm giác phức tạp, chút nôn nóng, chút mềm mại, chút mê hoặc và bất an đan xen. Não bộ tựa như vang lên thanh: sao đâu. Ứng Hàn Thời là người tốt, trong tình huống này dù là ai chăng nữa, ấy cũng đều cõng cả. Hơn nữa, dịu dàng, nhã nhặn như vậy, nỡ từ chối.

      Thế là Cẩn Tri leo lên lưng người đàn ông, sau đó vỗ vai : “ thôi!”

      Ứng Hàn Thời vẫn bất động. Vài giây sau, mới phản ứng, đứng thẳng người. Đôi tay của cũng tự động đưa sang hai bên, nắm lấy đùi .

      Hai má Cẩn Tri nóng ran. Ứng Hàn Thời im lặng, di chuyển từng bước về phía trước. Lúc này, trời tối, khí mát lạnh, trong khi lưng rất ấm áp. Cẩn Tri cúi đầu, liền nhìn thấy gương mặt nghiêng và vành tai hơi đỏ của . Trái tim vô cớ đập loạn xạ trong lồng ngực.

      ràng ngón tay chỉ chạm vào làn da dưới chân , vậy mà Cẩn Tri cảm thấy bầu khí trở nên khô nóng và toát ra mùi nguy hiểm, tựa như có điều gì đó bắt đầu trở nên ràng, khó có thể đoán trước.

      Đúng lúc này, Cẩn Tri bỗng nhiên bắt gặp đôi tai nhọn dựng đứng khỏi mái tóc, cách chưa đến mười xen ti mét.

      Trống ngực đập thình thịch, cúi đầu, quả nhiên nhìn thấy cái đuôi dài ngoe nguẩy sau lưng Ứng Hàn Thời, còn vẫn dõi mắt về phía trước, dường như hề phát giác.

      Cẩn Tri quyết định chọn cái đuôi. từ từ thò tay ra đằng sau rồi nhanh như chớp tóm lấy nó. Ứng Hàn Thời cứng đờ người, toàn thân bất động ngay tức khắc.

      Cẩn Tri để ý đến phản ứng của , bởi dồn toàn bộ chú ý vào tay mình. Cái đuôi vô cùng mượt mà và mềm mại như dải lụa thượng đẳng.

      Vào thời khắc chộp lấy, cảm thấy nó trượt xuống, như muốn thoát ra. Tuy nhiên, Cẩn Tri nắm chặt, cho nó nhúc nhích.

      Ứng Hàn Thời từ từ quay đầu. Gương mặt trắng trẻo của đỏ lựng, ánh mắt chứa đựng biết bao cảm xúc, tựa như khó chịu, cũng rất mâu thuẫn, đồng thời có chút xúc động.

      Cẩn Tri hơi ngây ra, nhưng vẫn nắm chặt cái đuôi: “Là tự nguyện cõng tôi đấy.”

      Ứng Hàn Thời nhìn đăm đăm lúc rồi ngoảnh mặt sang bên. “Cẩn Tri, mau thả tay ra !” cất giọng hơi khàn khàn.

      Cẩn Tri liền buông tay. Cái đuôi lập tức quăng sang bên kia, tránh càng xa càng tốt. Ứng Hàn Thời cúi đầu, tiếp tục bước .

      “Tôi xin lỗi.” Cẩn Tri .

      có gì… Tôi chỉ…” ngập ngừng, mãi vẫn thốt nên lời.

      đoạn, cái đuôi cứ như mắc tật hay quên, lại từ từ di chuyển về gần Cẩn Tri, đung đa đung đưa, có vẻ còn vui hơn trước đó.

      Cẩn Tri nằm lưng người đàn ông, yên lặng dõi theo nó. Khóe miệng tủm tỉm, dù vẫn muốn sờ nhưng nỡ bắt nạt nó, nỡ bắt nạt .

      qua con suối và rừng cây là có thể nhìn thấy đồng ruộng và ngôi trường ở phía xa xa. Ứng Hàn Thời vẫn cõng Cẩn Tri, nhưng cái đuôi và đôi tai nhọn của biến mất. Khi đến trường học, mới sực tỉnh: qua con suối từ lâu rồi, sao vẫn còn ở lưng ?

      Cẩn Tri lập tức vỗ vai Ứng Hàn Thời: “ mau thả tôi xuống !”

      Ứng Hàn Thời có phản ứng. Kể từ lúc bị túm đuôi, im lặng suốt quãng đường. Bây giờ mới lên tiếng: “ đến đây rồi, để tôi cõng em về chỗ nghỉ.”

      Cẩn Tri còn chưa mở miệng, bên bỗng vang lên tiếng huýt sáo. Hai người ngẩng đầu, nhìn thấy Nhiếp Sơ Hồng và Cố Tế Sinh tựa vào lan can tầng hai, chăm chú quan sát họ. Tiếng sáo phát ra từ miệng Cố Tế Sinh.

      Hết chương 8
      Trâu, Mizuki, inbeibe2 others thích bài này.

    3. thuyvy2711

      thuyvy2711 Active Member

      Bài viết:
      401
      Được thích:
      206
      hay qá cảm ơn editor nha
      amylee thích bài này.

    4. amylee

      amylee Well-Known Member

      Bài viết:
      389
      Được thích:
      867
      Chương 9-1

      Ánh trăng dìu dịu, đồng ruộng tĩnh lặng, cơn gió thoảng qua, mang theo hương hoa thơm ngát. Cẩn Tri và bốn người đàn ông ngồi quanh bàn cùng uống trà. Vừa rồi Cố Tế Sinh mời lên chơi, còn tưởng Ứng Hàn Thời từ chối, bởi Tiêu Khung Diễn , từ trước đến nay, luôn thân mình, thậm chí mấy năm qua cũng ít tiếp xúc với người Trái đất.

      Thực tế chứng minh, phương thức giao tiếp của đàn ông luôn đơn giản hơn phụ nữ tưởng, cũng bị hạn chế bởi khoảng cách địa lý. Nhiếp Sơ Hồng tính cách đàn ông, đối xử với ai cũng vô tư, còn Trang Xung có thể bỏ qua. Cố Tế Sinh tuy hơi đàn bà nhưng trước thái độ đường hoàng, khiêm nhượng của Ứng Hàn Thời, ta cũng thể bắt bẻ.

      Vì vậy, bốn người vừa uống trà vừa trò chuyện, bầu khí tương đối thoải mái. Nhiếp Sơ Hồng hỏi Ứng Hàn Thời: “ đến đây du lịch à?”

      phải.”

      Mọi người đều nhìn , Cẩn Tri đoán được định trả lời thế nào.

      “Tôi có hứng thú với những tượng siêu nhiên. Nghe nơi này tồn tại truyền thuyết về ma quỷ nên tôi đến tìm hiểu.” Ứng Hàn Thời từ tốn đáp.

      Trang Xung nghe rất nhập tâm, Nhiếp Sơ Hồng hơi kinh ngạc, còn Cố Tế Sinh phì cười: “ phải đấy chứ? cũng tin những chuyện này sao?”

      Cẩn Tri lặng thinh, bởi biết lời của Ứng Hàn Thời cũng có phần chính xác. ngờ thành thực như vậy.

      Nhiếp Sơ Hồng lên tiếng: “Chúng tôi sống ở đây mấy năm cũng chưa nghe có ma bao giờ. Điều nghe được đều là câu chuyện được lưu truyền từ rất lâu rồi.”

      Ứng Hàn Thời mỉm cười, định giải thích nhiều. Cẩn Tri chuyển đề tài: “Ngày mai tôi lên núi cùng ấy. Các cần lo lắng đâu.”

      Trang Xung lập tức tiếp lời: “Tri, tôi cũng muốn !”

      Cẩn Tri liếc ta cái rồi quay sang Ứng Hàn Thời. trầm ngâm, tựa như cân nhắc xem nên từ chối thế nào. Kết quả, Nhiếp Sơ Hồng cất giọng nghiêm túc: “Tôi cùng các bạn. Đám Hắc Long còn chưa bị bắt, nhỡ xảy ra chuyện cũng có người nọ người kia.”

      Ứng Hàn Thời khẽ nhíu mày, ánh mắt trở nên lạnh lẽo: “Nếu gặp bọn chúng, tôi giúp xử lý.”

      Mọi người đều ngây ra khi nghe đến từ “xử lý”, chỉ có Cẩn Tri quen. thầm nghĩ, nếu cứ tiếp tục đề tài này, ngày mai chắc tất cả mọi người cùng lên núi mất. Thế là thầm kéo gấu áo Ứng Hàn Thời, ra hiệu đừng đến nữa.

      Ứng Hàn Thời liền đưa mắt về phía . Cẩn Tri lên tiếng, chỉ lặng lẽ nhìn . cất giọng dịu dàng: “Cẩn Tri, có chuyện gì mà em kéo áo tôi vậy?”

      Cẩn Tri nghẹn họng. ngoảnh mặt sang bên, trả lời: “ có gì. Ý tôi là muộn như vậy rồi, nên về nghỉ sớm để giữ sức cho chuyến ngày mai.”

      Ứng Hàn Thời cụp mi, khóe mắt thấp thoáng ý cười: “Cám ơn em, tôi về bây giờ đây.” xong, đứng lên với mọi người: “Tạm biệt.”

      Cẩn Tri: “Để tôi tiễn .”

      Nhiếp Sơ Hồng gật đầu, Cố Tế Sinh nửa cười nửa nhìn bọn họ. Trang Xung đột nhiên mở miệng: “ cao thủ, mấy hôm nay ngủ ở đâu thế?”

      “Tôi ngủ ô tô.” Ứng Hàn Thời đáp.

      Mọi người đều ngạc nhiên. Cẩn Tri cất cao giọng: “ ô tô ư? ngủ kiểu gì thế?”

      “Tôi ngồi ở vị trí tài xế.” Nhìn ra quan tâm trong mắt , mỉm cười: “Cẩn Tri, chuyện ấy mà. Trước kia tôi cũng thường làm vậy.”

      “Trước kia” là lúc vẫn còn ở trong quân đội sao? Cẩn Tri cảm thấy đành lòng.

      được đâu.” : “ thể tiếp tục ngủ xe.”

      Ứng Hàn Thời hơi ngây ra, hai người chạm mắt nhau. Cố Tế Sinh đứng lên, vừa ra ngoài vừa : “Tối nay bố mẹ Tiểu Kiệt về nhà, Cẩn Tri phải chuyển về trường. Chúng tôi dọn hai phòng. Nếu ngại, hãy ở cùng cậu “trạch nam”. Bảo cậu ta trải đệm ngủ dưới đất là được.”

      “Chuyện .” Trang Xung lập tức nhận lời.

      Nhiếp Sơ Hồng đứng lên, vỗ vai ta: “Cứ quyết định như vậy . Cẩn Tri đúng, chúng tôi thể để ngủ ô tô được.”

      “Cám ơn các vị, quả thực cần…”

      Ứng Hàn Thời chưa kịp hết câu, Cẩn Tri ngắt lời: “ hãy ở lại đây .” nhìn vào mắt : “ được từ chối.”

      Mười phút sau, Ứng Hàn Thời đứng ở góc ban công, gọi điện cho Tiêu Khung Diễn: “Tiểu John, bạn của Cẩn Tri mời tôi và ấy ngủ lại trường học. Tối nay, tôi về nữa.”

      Tiêu Khung Diễn: “Boss, em cũng muốn !”

      Ứng Hàn nhẫn nại giải thích: “E rằng tiện lắm, chú dọa bọn họ sợ chết khiếp. Chú cứ ở ô tô , có gì sáng mai tôi liên lạc. Mọi việc vẫn tiến hành theo kế hoạch.”

      Mặc dù bình thường dễ tính nhưng khi quyết định ai có thể thay đổi. Tiêu Khung Diễn phụng phịu cúp điện thoại, ngồi thừ trong xe lúc rồi đột nhiên dõi mắt về khu rừng rậm. Boss quên Tiểu John sợ ma hay sao?

      Đêm khuya, Cẩn Tri mình đứng ngoài hành lang hóng gió. Vừa rồi, nhân lúc có ai, liền chạy đến phòng của Ứng Hàn Thời, hỏi nhỡ Trang Xung đòi cùng tính sao?

      Ứng Hàn Thời bình thản đáp: “ sao. Nếu phát ra tung tích của đối phương, tôi mình xử lý.” Ngừng vài giây, hỏi: “Nếu gặp phải tình huống bất đắc dĩ, tôi có thể đánh ngất bọn họ ?”

      Cẩn Tri: “… Có thể.”

      Sau đó, hai người lặng thinh. Chợt nhớ tới gương mặt đỏ lựng, chứa đầy cảm xúc phức tạp của lúc bị nắm đuôi, hai má Cẩn Tri bất giác nóng ran. Thế là nhanh chóng rời .

      Đứng lúc, nghe thấy tiếng bước chân ở đằng sau. Nhiếp Sơ Hồng đến bên cạnh, cùng ngắm bầu trời.

      “Tế Sinh chuẩn bị nước và lương khô cho ngày mai rồi.” .

      Cẩn Tri mỉm cười: “ đúng, ấy đúng là khẩu xà tâm phật.”

      Nhiếp Sơ Hồng cũng cười. Tựa như nhớ lại chuyện xưa, ánh mắt trở nên xa xăm: “ ra Tế Sinh tốt nghiệp từ trường xịn hơn tôi, gia thế cũng tốt. Cậu ấy có thể kiên trì ở nơi này, càng khó hơn tôi ấy chứ.”

      Cẩn Tri gật đầu: “Các đều là người tốt.”

      Hai người yên lặng lúc, Cẩn Tri dõi mắt về phía xa xa. chợt nhớ đến tiết lộ của Tiêu Khung Diễn, rằng người ngoài hành tinh có thể là con người, động vật hay thực vật… Điều đó có nghĩa là, người ngoài hành tinh cũng có khả năng là người dân bình thường sống ở nơi này như Nhiếp Sơ Hồng hay Cố Tế Sinh.

      “Sơ Hồng, bất kể xảy ra chuyện gì, em cũng hy vọng các được bình an vô .” lên tiếng.

      “Tôi cũng mong em an lành.” lúc sau, lại mở miệng: “Cẩn Tri, hồi nãy tôi thấy Ứng Hàn Thời cõng em về. Hôm trước tôi đề nghị cõng, sao em lại từ chối?”

      Cẩn Tri ngoảnh đầu, bắt gặp ánh mắt điềm tĩnh của . Im lặng vài giây, đáp: “Bởi vì hai trường hợp giống nhau. Tuy em quen ấy chưa bao lâu nhưng ấy từng cứu mạng em vài lần. ấy là người tốt, hay giúp đỡ người khác. , vì cứu em, ấy từng ôm em, còn dùng thân thể bảo vệ em. Hôm nay gặp đoạn đường khó nên em mới để ấy cõng mà chút ngại ngần.”

      Ngữ khí của rất bình thản, tựa như đây là chuyện hợp lý và tự nhiên. Nhiếp Sơ Hồng để ý thấy, gò má ửng hồng, có lẽ ngay bản thân cũng phát giác. Điều này như tảng đá đè nặng xuống lòng . trầm ngâm lúc, cuối cùng thở dài, miệng nở nụ cười gượng gạo: “Hóa ra là vậy. Em yên tâm , ngày mai lên núi, bọn tôi bảo vệ em.”

      Cẩn Tri mỉm cười: “Cám ơn nhiều.”

      Ứng Hàn Thời nằm chiếc giường , hai tay gối đầu. Trang Xung nằm dưới đất ngáy khò khò từ lâu. nghe thấy tiếng Cẩn Tri đẩy cửa phòng kế bên, đánh răng rửa mặt rồi lên giường. Hình như còn lăn lăn lại hai vòng, thậm chí có thể tưởng tượng ra cái chăn bị đạp lung tung. lúc sau, nghe thấy tiếng thở đều đều của .

      Ứng Hàn Thời hơi đỏ mặt. phải cố tình nghe trộm mà là cách của tòa nhà này quá kém. Trong đầu vang lên câu vừa rồi của :

      ấy là người tốt.

      ấy từng ôm em, còn dùng thân thể bảo vệ em.

      Em để ấy cõng mà chút ngại ngần.

      Sáng hôm sau, lúc Cẩn Tri xuống dưới, bốn người đàn ông ngồi ngoài sân ăn sáng. Bên cạnh Trang Xung và Nhiếp Sơ Hồng xuất chiếc ba lô to đùng, trong khi Ứng Hàn Thời chẳng có gì.

      Cố Tế Sinh diện bộ thể thao màu đen như hai người đàn ông kia, thần sắc khoan khoái. Cẩn Tri ngồi xuống, liếc ta cái. ta hiểu ý, từ tốn mở miệng: “Nhiếp Sơ Hồng kêu tôi cùng, vì sợ các vị thuộc đường. khỏi cần cám ơn.”

      Cẩn Tri “ờ” tiếng, nghĩ bụng: Đúng là chẳng đáng ngại, cùng lắm đánh ngất thêm người nữa.

      Ăn sáng xong, cả nhóm liền xuất phát. Lần trước cứu Tiểu Kiệt, trong lòng họ đều lo lắng và sốt ruột nên chẳng có tâm trạng ngắm cảnh. Hôm nay tuy là thám hiểm nhưng hề căng thẳng, bởi chẳng biết khi nào người ngoài hành tinh mới xuất . Chỉ riêng Trang Xung coi đây là nhiệm vụ quan trọng nên tỏ ra nghiêm túc và cảnh giác. ta còn đánh dấu đọc đường , đề phòng bị lạc.

      ra Cẩn Tri muốn với ta, khỏi cần đánh dấu, bởi vì Tiêu Khung Diễn vẽ bản đồ chi tiết cả khu vực này nên thể có chuyện bị lạc đường nhưng cuối cùng lại thôi.

      Vật Trang Xung dùng để đánh dấu là chiếc huy hiệu kim loại hình hoa mai bằng đồng xu. Cánh hoa trông khá giống , còn khắc chữ “ZC”. Nghe , ta đặt lô huy hiệu này Taobao. Cứ cách hai, ba cây số, ta lại quan sát kỹ địa hình rồi giấu chiếc huy hiệu dưới gốc cây hay đống đá. Mọi người đều mặc kệ, chỉ Cố Tế Sinh mắng câu: “Đồ ngốc.”
      (ZC là viết tắt của từ Zhang Chong, tức Trang Xung)

      Buổi trưa, đoàn người đến rừng hoa đỗ quyên ở lưng chừng núi. Ánh nắng chói chang, mây trắng lững lờ trôi càng khiến biển hoa trở nên vô cùng rực rỡ. Mọi người ngồi dưới gốc cây nghỉ ngơi, Cẩn Tri liền cầm máy ảnh chụp phong cảnh. Ứng Hàn Thời chắp tay sau lưng, đứng bên cạnh , cùng ngắm rừng hoa.

      Cẩn Tri ngoảnh đầu, liền bắt gặp dáng vẻ yên tĩnh của . bất giác thể rời mắt. Ứng Hàn Thời quay về phía , cất giọng nghi hoặc: “Cẩn Tri, tại sao em lại nhìn tôi như vậy?”
      Trâurjnchan thích bài này.

    5. amylee

      amylee Well-Known Member

      Bài viết:
      389
      Được thích:
      867
      Chương 9-2

      Cẩn Tri lại quay mặt về phía rừng hoa. đột nhiên nghĩ tới chuyện.

      “Ứng Hàn Thời, liệu đối tượng tìm kiếm có phải là bông hoa hay ?”

      “Cũng có thể.”

      Cẩn Tri búng tay vào cánh hoa đỏ rực: “Đúng là có khả năng đó. xem, cánh hoa này trông có giống tai hay ?”

      Đằng sau bọn họ xa, Cố Tế Sinh ngồi tựa vào thân cây nghỉ ngơi, Trang Xung cắm cúi ăn bánh mì và xúc xích. Nhiếp Sơ Hồng đứng chỗ, dõi theo đôi nam nữ. cười khổ trong lòng, ngồi xuống châm điếu thuốc rồi nhắm nghiền hai mắt.

      lúc sau, cả nhóm tiếp tục lên đường. Theo “truyền thuyết ma quỷ” mà Ứng Hàn Thời thu thập được, ở khu vực rừng núi sâu có con “quái vật” cực lớn, to bằng tòa nhà mười tầng, thường xuất ở gần thác nước.

      “Chắc chắn quái vật hấp thụ linh khí trời đất ở đó.” dân làng cho biết.

      Vì vậy, đích đến đầu tiên của cả nhóm chính là thác nước lớn núi. Cẩn Tri còn nhớ, Tiêu Khung Diễn bảo đặt thiết bị bức xạ năng lượng trong khu vực có khả năng xuất người ngoài hành tinh để kích thích hành động. Do đó, hôm nay rất dễ xảy ra cuộc chạm trán.

      Thác nước nằm ở nơi xa xôi, hẻo lánh. Năm người tới lúc mặt trời lặn mới nghe thấy tiếng nước chảy ào ào, chứng tỏ đích đến còn xa nữa.

      Khi trời xẩm tối, mọi người đều bật đèn pin. Cẩn Tri theo sau Ứng Hàn Thời. Tiếng nước chảy ngày càng rệt, vách đá ở hai bên cũng ngày càng cao, nhìn từ phía xa xa giống con quái vật núp trong bóng đêm.

      Thác nước thấp thoáng ở phía trước, cả nhóm liền tăng tốc. Cẩn Tri đột nhiên dừng bước, ngoảnh đầu ra sau. Đằng sau là khe núi trống , chỉ có những tảng đá lớn sừng sững.

      “Cẩn Tri!” Ứng Hàn Thời gọi .

      Cẩn Tri: “ có gì.” hạ giọng thầm: “Liệu nó có xuất ở đằng sau chúng ta nhỉ?”

      Nghe vậy, Trang Xung giật mình, lập tức quay đầu quan sát. Ứng Hàn Thời bình thản đáp: “Em đừng lo, cứ sát bên tôi là được.”

      Cẩn Tri gật đầu. Trong lòng vẫn có chút yên tâm, dặn Trang Xung: “ cuối cùng, nhất định phải để ý đấy nhé.”

      Trang Xung có ý kiến. Nhiếp Sơ Hồng ở phía trước lên tiếng: “Cẩn Tri luôn suy nghĩ thấu đáo. Hôm trước cũng nhờ vào phán đoán của ấy nên chúng tôi mới nhanh chóng tìm thấy Tiểu Kiệt.”

      Trang Xung phụ họa: “ ấy rất lợi hại.”

      Cẩn Tri nhoẻn miệng cười: “Cám ơn khen ngợi của các .” ngẩng đầu, phát Ứng Hàn Thời nhìn mình chăm chú, khóe mắt thấp thoáng ý cười. : “Chúng ta mau thôi.”

      Đoàn người nhanh chóng đến khu vực thác nước. Lúc này, trời tối mịt, thác nước như dải lụa màu xám từ đỉnh núi cao đổ thẳng xuống. Bọn họ đứng bên dưới, cách khá xa nhưng vẫn cảm nhận được hơi nước bủa vây.

      “Nếu quái vật xuất sao?” Cố Tế Sinh cất giọng uể oải. Xem ra, ta hề tin vào điều này.

      Ứng Hàn Thời trả lời ngắn gọn: “Đợi thôi.”

      Nhiếp Sơ Hồng lên tiếng: “Chúng ta căng lều bạt !”

      Ứng Hàn Thời gật đầu. Nhiếp Sơ Hồng và Trang Xung cùng mở ba lô lấy lều bạt rồi tìm khoảng đất trống để dựng. Cẩn Tri và Ứng Hàn Thời đứng cùng nhau, dõi mắt lên núi cao còn trầm tư suy nghĩ.

      Sau khi dựng xong, Nhiếp Sơ Hồng bắt đầu nhóm lửa, Trang Xung chạy chạy lại, quên cài cái huy hiệu hoa mai lên chạc cây. Cẩn Tri quan sát xung quanh, đồng thời nhắc Trang Xung: “Đừng lơi là cảnh giác.”

      Đúng lúc này, thời tiết đột ngột thay đổi. Ngọn lửa vừa được nhóm lên, trời bắt đầu mưa lác đác.

      “Chúng ta vào trong lều !” Nhiếp Sơ Hồng lớn tiếng.

      Mọi người đều chạy về phía chiếc lều bạt, Cẩn Tri theo sau Ứng Hàn Thời. Như phát giác ra điều gì đó, đột nhiên dừng bước. Khi ngoảnh đầu ra sau. Cẩn Tri nhìn thấy tai hơi động đậy. Giây tiếp theo, xoay người, nhanh chóng ôm vào lòng rồi ngã xuống đất.

      Cùng lúc đó, Ứng Hàn Thời cũng hô tiếng: “Nằm xuống!” Ba người đàn ông lập tức làm theo.

      “Chuyện gì…” Cố Tế Sinh vừa mở miệng, mọi người liền nghe thấy tiếng gió ù ù cực lớn từ xa thốc tới. Cẩn Tri nằm sấp trong lòng Ứng Hàn Thời. Khi ngẩng đầu, liền bắt gặp bóng đen vô cùng to lớn ở phía sau cuồn cuộn dội đến.

      “Ầm ầm.” Bóng đen đó bay qua đầu mọi người,. đập vào thác nước, tạo ra tiếng động như ngọn núi sụp đổ, khiến nước bắn tung tóe. Ba người đàn ông còn sững sờ, Ứng Hàn Thời ôm lấy Cẩn Tri bật dậy.

      Cẩn Tri ôm chặt thắt lưng . ra vừa rồi có tảng đá to bằng ngôi nhà bay tới. Vào thời khắc này, nó nằm dưới hồ nước, cây cỏ ở xung quanh đều bị dập nát.

      Ai vừa ném tảng đá? Tim Cẩn Tri như ngừng đập. Con người thể có sức mạnh to lớn đến vậy. ngẩng đầu nhìn Ứng Hàn Thời, phát quay mặt về hướng họ vừa tới.

      “Cẩn Tri, em bỏ tay ra trước .” cất giọng bình tĩnh.

      Cẩn Tri lập tức rời tay khỏi thắt lưng . Lúc này, ba người đàn ông cũng đứng lên, đồng thời dõi mắt theo Ứng Hàn Thời.

      Giây tiếp theo, Nhiếp Sơ Hồng và Cố Nhất Sinh đờ người, còn Trang Xung cũng trố mắt. Cẩn Tri được Ứng Hàn Thời bảo vệ ở sau lưng, nhưng cũng toát mồ hôi lạnh.

      Mưa ngày càng nặng hạt, thác nước vẫn gầm gào ngừng nghỉ. Ở khe núi phía xa xa, nơi vách đá cao nhất đột nhiên lóe lên tia sáng. Tia sáng ngày càng lan rộng, chiếu rọi cả bức tường đá. Sau đó, hình bóng xuất . Hình bóng cao bằng con người, đứng bất động. Cẩn Tri thót tim, vì biết đối phương phải tự dưng có mặt ở đó.

      Vài giây sau, hình bóng bắt đầu to dần lên ngay trước mặt bọn họ. vẫn bất động, chỉ là thân hình ngừng cao lớn và phình to. Cẩn Tri có thể thấy , khung xương của dài ra; cánh tay từ hai khúc biến thành ba, bốn khúc; chân cũng dài thêm đoạn, hai đoạn…

      Năm mét, mười mét, hai mươi mét, bốn mươi mét… Cuối cùng, đầu cao tới đỉnh vách đá, tương đương ngôi nhà mười tầng. Nhóm Cẩn Tri đều há hốc mồm, ai lên tiếng, thậm chí mọi người đều nín thở. Họ thể tưởng tượng nổi hình ảnh diễn ra trước mắt. Ban ngày, họ còn nhìn thấy rừng hoa rực rỡ dưới ánh mặt trời và dải núi an lành, tĩnh lặng. Vậy mà vào thời khắc này, họ tận mắt chứng kiến người khổng lồ thể tồn tại trong cuộc sống.

      Chỉ duy nhất Ứng Hàn Thời vẫn giữ nguyên vẻ mặt thanh lạnh, lặng lẽ quan sát đối phương. Đúng lúc này, người khổng lồ đột nhiên bật cười. Tiếng cười trầm thấp như tiếng sấm vang vọng khắp ngọn núi, đập vào màng nhĩ mọi người, khiến tai họ đau buốt. Họ cũng dễ dàng nhận ra, đây phải là thanh của con người.

      “Cút!” Người khổng lồ đột nhiên gầm lên tiếng, thân hình hơi đung đưa, tựa như sắp ra khỏi khe núi.

      Cẩn Tri và ba người đàn ông hóa đá tại chỗ. Ứng Hàn Thời quay đầu: “Mọi người cứ ở đây đợi tôi.”

      Nhiếp Sơ Hồng vội lên tiếng: “ định làm gì? Đừng qua bên đó!” Cố Tế Sinh tiếp lời: “Đừng ! muốn chết sao?”

      Ứng Hàn Thời chỉ mỉm cười rồi lặng lẽ tiến về phía người khổng lồ. vài bước, liền biến mất sau tảng đá lớn.

      Vừa khuất dạng, Ứng Hàn Thời lập tức tăng tốc, nhanh như xẹt điện lao vào khe núi, nơi người khổng lồ thân. vài giây sau, đứng đỉnh núi. vẫn chắp hai tay sau lưng, dõi mắt xuống dưới, đồng thời cất giọng trầm tĩnh: “Kẻ lưu vong… Mau khai báo tên họ và chủng tộc của ngươi.”

      Màn đêm tối tăm trải dài vô tận. Mưa rơi xối xả, khiến tầm nhìn càng trở nên mờ mịt. Ứng Hàn Thời tập trung quan sát, cái đuôi dài và đôi tai nhọn của lộ ra ngoài từ bao giờ. nhàng nhảy từ cao xuống, nhưng vào thời khắc này, mặt đất chỉ còn cây cỏ và vách núi, người khổng lồ thấy bóng dáng.

      Máy liên lạc cổ tay đổ chuông, giọng bực bội của Tiêu Khung Diễn vọng tới: “Lão đại, chuồn mất rồi!”

      Ứng Hàn Thời im lặng. Tiêu Khung Diễn tiếp tục tố cáo: “Kết quả giám sát bức xạ năng lượng cho thấy, sau khi dọa nạt và mọi người, liền bỏ chạy, tốc độ nhanh hơn đám châu chấu vô lại nhất vũ trụ. Hừ, vừa rồi nhìn thấy hình ảnh quái vật màn hình giám sát, em giật cả mình, còn tưởng đánh trận lớn. Ai dè, lại lẩn trốn mất.”

      “Có lẽ muốn giao đấu với chúng ta, mà chỉ muốn chúng ta sợ hãi rồi rút lui.” Ứng Hàn Thời đáp.

      Tiêu Khung Diễn khịt mũi khinh thường: “ cũng xem đối thủ của mình là ai? Có điều, có con chip thứ hai đấy. Vừa rồi, em đo được nguồn năng lượng cực lớn. Tuy đánh lại nhưng cũng nên cẩn thận chút.”

      “Tôi biết rồi.”

      Sau khi kết thúc cuộc hội thoại, Ứng Hàn Thời quay lại chỗ Cẩn Tri và ba người đàn ông.

      Lúc này, mưa nhưng gió vẫn thổi ù ù. Nhóm Cẩn Tri đứng dưới gốc cây, từ đầu đến cuối dõi mắt về phương hướng Ứng Hàn Thời biến mất. Sắc mặt ai nấy đều hết sức nặng nề.

      Mấy phút sau, Cẩn Tri nhịn nổi, vừa bước vừa lên tiếng: “Tôi qua bên đó xem thế nào.”

      Trang Xung lặng lẽ theo , nhưng vẫn quên nhắc nhở: “Tri, cao thủ bảo chúng ta đợi ở đây. Chúng ta nên nghe lời ấy hơn.”

      Cẩn Tri biết , dù có qua chỗ Ứng Hàn Thời, cũng chẳng giúp được gì. Nhưng đợi mãi vẫn thấy bóng dáng , trở nên nóng ruột và bất an.

      sao đâu.” .

      Nhiếp Sơ Hồng xách ba lô tới: “Tôi cùng em.”

      Cố Tế Sinh tựa vào thân cây cất giọng lạnh lùng: “Tốt nhất các vị đừng có đâu cả. Đây là chuyện mà chúng ta chưa từng gặp, cũng chẳng thể lý giải. Vừa rồi các vị thấy quái vật hay sao? cũng chỉ đâm đầu vào chỗ chết mà thôi.” Sắc mặt ta u ám, có chút căng thẳng nhưng ánh mắt vẫn che giấu quan tâm sâu sắc.

      Nghe ta vậy, Nhiếp Sơ Hồng và Trang Xung đều bất động. Cẩn Tri gật đầu: “ đúng, nhiều người cũng vô ích. Các cứ ở lại đây, để mình tôi xem ấy thế nào.”

      xong, Cẩn Tri liền quay người, chuẩn bị rời . Đúng lúc đó, cổ tay đột nhiên bị nắm chặt. Ngón tay của đối phương mềm mại và mát lạnh, dùng sức tương đối mạnh khiến thể cựa quậy.

      Cẩn Tri ngoảnh đầu: “ mau bỏ tay ra !”

      Người đó có phản ứng. định giật tay lại nhưng đối phương hành động nhanh hơn, kéo mạnh vào lòng. ngẩng đầu, liền bắt gặp đôi mắt sáng ngời quen thuộc.

      “Cẩn Tri, tôi ở đây.”
      Trâu, inbeiberjnchan thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :